1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 161: Nhũ danh (*) Minh nhi.

      Edit + Beta: hongheechan.


      (*) Nhũ danh: tên thân mật, tên gọi ở nhà, biệt danh.

      Sáng sớm hôm sau, lúc nhìn thấy những bọc tơ lụa xếp thành núi trong sân, cơ mặt Tần Xuân Nhạn nhịn được mà co quắp.

      Quá quá quá. . . . Quá kiêu ngạo rồi!

      Trong mắt Liệt Diễm, canh phòng của trang viên Tần gia còn bằng cả trò trẻ con. Nếu có chút công phu này, tại sao có thể tập kích vô số thuyền bè ở biển, khiến cho người cùng nghề vừa nghe thấy sợ mất mật?

      Bọn hải tặc cũng biết —— đắc tội ai cũng nên đắc tội Liệt Diễm, nếu ghi hận ngươi, chắc chắn tìm cơ hội cho ngươi đao!

      "Đây là hàng hoá mà Hải Đường bị mất sao?" Tiểu Ngọc được Huệ Nương đỡ xuống sân, nhìn thấy những hàng hóa này, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đó là kiệt tác của tên Liệt Diễm thích đùa giỡn kia.

      Cũng biết có bản lĩnh đến mức nào, trong đêm có thể tra được là do tên hải tặc bán, còn bất thình lình trả hàng về?

      Nhóm người Tần gia tự động rời chỗ giống như gà trống thua trận xếp thành hàng đứng ở trong sân chờ đợi xử phạt, Tần Xuân Nhạn lại được câu nào. Đối mặt với cao thủ đẳng cấp Liệt Diễm này, nàng cũng luôn có loại cảm giác nặng nề vô lực, huống chi những người khác chứ?

      như vậy, lần đó ở biển, nàng có thể tập kích thành công, tuyệt đối là do ông trời sủng ái, thể nào lặp lại lần nữa. đáng sợ của Liệt Diễm, chỉ có người trải qua mới có thể tự nghiệm được!

      Sau khi Hải Đường chạy tới xác nhận đây chính là hàng nàng bị mất, nhưng nàng cũng thể nào với Tô gia mình mang hàng trở lại. Đây phải là cho người khác biết mình có cấu kết với hải tặc sao?

      Hàng là lấy trở lại, nhưng nguy cơ của cửa hiệu tơ lụa vẫn tồn tại như cũ, hoàn toàn thể giải quyết.

      Nếu như Liệt Diễm mà biết mệt sống mệt chết như thế mà vẫn đổi được tí cảm kích nào của đám nữ nhân này, chắc giận đến hộc máu. Nhưng mà lúc này cảm thấy rất tốt, ngồi ở đầu thuyền của tên hải tặc kia, vừa uống rượu ngon vừa tưởng tượng: " biết lúc các nàng ấy nhìn thấy những món hàng kia có thể vui mừng đến nhảy dựng lên hay ? Ha ha ha! Tên Hồ Thất kia lại có thể nể mặt ta, muốn vài món hàng thôi mà cũng lải nhà lải nhải, bị ta đâm hai đao là đáng đời."

      Uống say, nằm ở boong thuyền nhìn lên bầu trời với những đám mây trắng bay lững lờ, cười khúc khích: "Đám mây tròn tròn này, khá giống mặt của nữ nhân tên Tiểu Ngọc kia. . . Làm cho người ta muốn bóp cái. Ai, đáng tiếc nàng sống chết cũng chịu thích ta. Được rồi!"

      Liệt Diễm lật người ngồi dậy, hào khí lớn, hét lớn tiếng: "Khởi hành!"

      "Dạ, lão đại!" Bọn thủ hạ rối rít trả lời.

      Thuyền hải tặc xa ra biển, từ từ mất hẳn ở nơi đường chân trời và mặt biển giao nhau.

      Hải Đường tạm thời mất cơ hội hợp tác với Tô gia, suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Tú trang Thanh Tranh lại thuận buồm xuôi gió, ít người nổi tiếng đến, chỉ cầu có thể lấy được bộ bức tranh thêu của họ. Ngay cả những bức tranh do tú nương có tay nghề bình thường nhất trong trang bán ra, giá tiền cũng tệ.

      ra lúc Thanh Tranh còn ở Lâm An sở dĩ có tiếng tăm gì, nguyên nhân rất lớn là bởi vì thói lười lôi kéo buôn bán của nàng. Tuy tay nghề của nàng tốt, nhưng cũng giao thiệp với những thân thích quyền quý, cho nên vẫn chỉ làm mấy kiểu dáng xiêm y bình thường, nên năng lực của nàng lộ ra. Về phần tranh thêu, trước kia nàng luôn thêu ở quần áo để trang trí, những bức lớn đều là thêu để tự mình thưởng thức, ít khi bán .

      tại có Hải Đường giúp nàng kinh doanh cửa hàng, lập tức khác trước. Thủ đoạn giao tiếp của Hải Đường là bậc nhất, bao nhiêu khách rầm rầm kéo tới, ngay cả người Hồ (*), Ba Tư cũng để mắt tới. May nhờ Thanh Tranh buôn bán trong tiệm tốt, Hải Đường mới có chút tinh thần. Nàng coi trọng tiền bạc, mà sau khi mất cuộc sống gia đình, nàng chỉ có thể để tinh lực vào công việc, mượn cực khổ trong công việc để cho mình cố gắng mệt mỏi chút, để quên đau buồn về trượng phu.

      (*) người Hồ: các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc.

      Dù sao lúc nàng và Trần Kế Hán ân ái vợ chồng như vậy, nàng làm sao khó chịu chứ?

      Hải Đường ngờ, đóng cửa ngồi trong nhà, cơ hội buôn bán lại từ trời rớt xuống.

      Bồ gia ở Tuyền Châu, vậy mà lại coi trọng tơ lụa nhuộm đặc sắc của Thanh Tranh, muốn bàn bạc việc thu mua số lượng lớn với nàng!

      Giữa tất cả cảng buôn bán của người Tống, Minh Châu phải lớn nhất, Tuyền Châu mới là vương quốc của buôn bán tơ lụa.

      Đối tượng mua bán tơ lụa lớn nhất là Ả Rập, nhưng lúc đến đời Nam Tống, giao lưu buôn bán bán giữa Trung Quốc với Ả Rập bị Bồ gia ở Tuyền Châu nắm giữ, bọn họ có hải đồ, có hạm đội, Minh Châu cạnh tranh được, đến cuối thời kỳ Nam Tống hoàn toàn suy kiệt vì là cảng nô lệ —— đối mặt với cảng Minh Châu là Nhật Bản và Triều Tiên, họ quá nghèo, mua nổi tơ lụa.

      Dĩ nhiên, lúc này ở trong lòng Tiểu Ngọc, Minh Châu vẫn là hải cảng phồn vinh.

      Đúng như Hải Đường nhận định, mua bán biển, về mạo hiểm rất mạo hiểm, trượng phu Trần Kế Hán của nàng bị chết ở biển. Khí hậu biển thay đổi thất thường, lại có vô số hải tặc nhìn chằm chằm, còn có hải đồ (bản đồ biển) phòng bị, rất nhiều chướng ngại vật ngăn trước mắt những người muốn mua bán biển. Bằng , với lợi nhuận khổng lồ mà việc mua bán biển này mang tới, ai chịu bỏ qua cho cơ hội kiếm tiền này chứ?

      Thương gia mua bán biển có chỗ nào mà phải là nổi danh, thuyền bè vô số, hải đồ tường tận. Nhưng trong tất cả các nhà hàng hải, thực lực nhà Bồ gia là lớn nhất.

      Lúc Đỗ chưởng quỹ kích động đến báo cáo với Hải Đường, Hải Đường dám tin tưởng vận số của mình lại có thể tốt đến như vậy ư?

      Quả Bồ gia đánh giá cao tơ lụa nhuộm sáng của các nàng, hơn nữa còn muốn mua rất nhiều, mỗi lần nhập vào nhập thuyền!

      thuyền?

      thuyền hàng lời được bao nhiêu chứ?

      Hải Đường và Thanh Tranh bị cái bánh bao nóng trời rơi xuống này đánh ngất. Thanh Tranh tỉnh táo hơn người, liếc mắt thấy vấn đề: Họ có khả năng lần nhuộm được nhiều như vậy!

      Cho tới bây giờ cũng chỉ là nhuộm vài mảnh vải trong chậu nhuộm ở hậu viện, bây giờ đột nhiên đặt trước nhiều hàng thế này. . .

      Hải Đường nhận được tin tức có nhiều đơn đặt hàng ngay trong đêm chân giống như dài ra chạy đến Minh Châu, chỉ cần là người làm buôn bán tơ lụa đều ghen tị dứt với nàng.

      Có thể chia được chén canh từ nàng ấy hay ?

      Nhị đệ của Trần Kế Hán - Trần Kế Tổ là người cơ trí, nhanh chóng để cho lão bà Quan thị của mình tới cửa tìm Hải Đường thăm dò chút hướng gió.

      Nét mặt Hải Đường tiếp đãi vị em dâu còn hơn nàng mười tuổi này tươi cười như hoa, trong lòng lại nghĩ: "Lúc ta mệt mỏi khó khăn, các ngươi đâu? Khi đó làm sao lại là thân thích của ta?"

      Quan thị về nhà lúc bị trượng phu truy hỏi ngớt, có hy vọng có thể vớt vát chút hay ?

      Nàng ta chuyển lại lời của Hải Đường: "Huynh đệ của mình đương nhiên phải chiếu cố . . . . . . Nếu ta có cái năng lực này mới ."

      Câu đầu nghe giống như là gõ đầu vợ chồng bọn họ, mang theo giọng oán trách. tại tới tìm ta chiếu cố, trước kia sao? Sao chăm sóc chiếu cố tiểu quả phụ như ta đây hả? Nửa câu phía sau, càng giống như rơi vào trong sương mù, làm cho lòng người nghe hoang mang. Trần Kế Tổ khỏi hối hận vì ban đầu mình quá ngoan độc, quan tâm đến Hải Đường, cả đệ đệ thứ suất kia cũng quản lý cho tốt, tại Trần Văn Vũ biết chạy đâu kiếm sống rồi!

      Tiểu Ngọc lại khuyên Hải Đường để xuống thù cũ: "Hải Đường, người làm ăn buôn bán, kiêng kỵ nhất hành là động theo cảm tình! Ngươi sảng khoái trong chốc lát, nhưng nếu lần này ngươi cho Trần Kế Tổ lợi ích, quan hệ giữa các ngươi cũng tự nhiên cải thiện lớn. Cùng làm nghề buôn bán tơ lụa, vừa là thân thích, có thể liên hợp lại sao làm? Hải Đường, ngươi đừng quên, ngươi cần nhất là đồng minh!"

      Hải Đường bị tiểu Ngọc dạy dỗ phen, khỏi xấu hổ, mình vẫn quá non nớt so với Tiểu Ngọc. Đúng là, rối rắm những chuyện cũ làm cái gì, quan trọng là về sau!

      Nghĩ thông suốt điều này, Hải Đường liền cho Thu Lam mời Quan thị tới, để phân phần buôn bán cho bọn họ làm. Do phu thê Trần Kế Tổ phụ trách thu mua vải tơ ban đầu nên Hải Đường quyết định để bọn họ làm việc liên quan đến phường nhuộm, để Thanh Tranh chỉ đạo bọn họ nhuộm vải. Thất diệp nhất chi hoa(*). Thủ đả. Chỉ cần giữ bí mật được mấy bước mấu chốt sợ người khác học được cách điều chế thuốc nhuộm vải của Thanh Tranh.

      (*)Thất diệp nhất chi hoa: bảy lá thêu hoa.Thủ đả: tay nghề.

      Trần Kế Tổ vui mừng quá đỗi, ngờ cái chị dâu này có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, hợp tác đơn hàng buôn bán lớn này với bọn họ. Dĩ nhiên hai phu thê mang ơn đội nghĩa với Hải Đường, ít lời tốt về Hải Đường ở trong gia tộc, giảm bớt ít ấn tượng bất lương của Hải Đường trước kia mà Chu thị cố ý lưu lại cho mọi người.

      Mà có trợ thủ, Hải Đường, Thanh Tranh chuẩn bị rất nhanh chuyến hàng hóa này đưa qua cho Bồ gia đúng lúc.

      Vài tháng sau, thuyền buôn bán của Bồ gia trở lại, cũng trả hết khoản tiền sau của chỗ hàng này. chỉ như thế, còn định trước muốn trang lâu tơ lụa của hộ cung cấp hàng hóa lâu dài, cũng thu mua ít bức tranh thêu trong trang. Trải qua việc này, tú trang của Hải Đường nhảy có thể sóng vai với đại thương gia Tô gia, Lâm gia!

      lúc Hải Đường bận rộn vụ của cửa hiệu tơ lụa, Tiểu Ngọc sắp sinh.

      Do Tiểu Ngọc sinh đủ tháng, thân thể nàng vốn cũng rất tốt, mặc dù có qua khoảng thời gian nguy hiểm, nhưng trải qua điều trị thái xuân yến cũng chầm chậm khôi phục như cũ.

      Trước khi sinh tháng, mỗi ngày nàng đều kiên trì lại gần nửa canh giờ ở trong sân. Nhớ lời thầy thuốc qua, khoảng thời gian trước khi sinh mỗi ngày vạn bước, là có thể thuận lợi sinh đẻ. biết là lý luận khoa học đời sau có tác dụng, hay là chén thuốc thái xuân yến có hiệu quả, lúc Tiểu Ngọc sinh có khó khăn gì, thuận thuận lợi lợi sinh ra bé trai nặng sáu, bảy cân.

      Ôm con trai giống như búp bê, Tiểu Ngọc có loại cảm giác nằm mộng. Mình làm mẹ rồi!

      "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, hài tử cũng sinh được bảy tám ngày rồi, nhưng vẫn chưa có tên. Chúng ta luôn gọi ‘đệ đệ’, ‘đệ đệ’ cũng phải là biện pháp, tỷ mau đặt tên thôi." Hải Đường ôm đứa bé sống chết chịu buông tay, vô cùng thương ôm tiểu mao đầu dụ nó cười. Đứa này cũng lạ, sợ người lạ chút nào, di di nào ôm cũng cười ha hả, tất cả mọi người là giống tình tình của Tiểu Ngọc.

      Lúc ấy Tiểu Ngọc phản bác : "Giống tính tình phụ thân nó mới đúng!"

      Trước mắt Tống Tiềm có ở đây, Tiểu Ngọc thể làm gì khác là tự mình đặt tên cho con trai.

      "Ai nha, ta cũng nên đặt cho nó cái nhũ danh, đại danh để cho phụ thân lấy thôi. Sinh ở ngoài sáng, vậy gọi Minh Nhi có được hay ? Ừ, Minh Nhi, con phản đối ?"

      Tiểu Minh nhi quơ múa tay bé mập mạp, bộ dáng vô cùng đáng .

      "Được, con cũng thích cái tên này của mình đúng ? Vậy gọi Minh Nhi nha!"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 162: Khởi hành về quê

      Edit: legi

      Beta: phạm mỹ linh


      Hôm nay Tống Tiềm nhận được thư nhà từ Tiểu Ngọc, ngay lập tức hôm sau mở tiệc đầy tháng con trai cưng của mình tại Minh Châu lâu.

      Lúc này, rất kích động, câu luôn vang vọng trong đầu là: Mình được làm phụ thân!

      Phía cuối bức thư còn có dấu chân nho , vừa nhìn là biết do chân của tiểu hài tử bôi mực lỏng đạp lên.

      Cũng chỉ có Tiểu Ngọc mới có thể làm ra loại chuyện độc đáo như thế này!
      Trong thư, nàng cho biết, kẽ chân con trai hơi xòe. tại chưa được gặp mặt nhìn dấu chân con trai trước .

      Nhìn dấu chân nho , Tống Tiềm cảm thấy thực rất hạnh phúc. Thê tử của mình đúng là nữ tử có suy nghĩ cũng như cách làm rất độc đáo.

      Từ lúc đến Lâm An, Tống Tiềm luôn sinh hoạt ở Tống phủ. Lúc Tống Tiềm đỗ Trạng nguyên được Đương kim Thánh thượng ban cho tòa phủ đệ này, thể là nó bề thế nguy nga nhưng từng cành cây ngọn cỏ đều được bố trí sắp xếp cách tỉ mỉ, qua đó có thể thấy được con mắt nghệ thuật tinh tế của nữ chủ nhân.

      Người hầu thỉnh thoảng còn nhắc lại chuyện xưa, bảo rằng trước kia phu thê bọn họ thích nhất là buổi tối cùng nhau đọc sách luyện chữ tại thư phòng. Từ đó về sau, mỗi đêm Tống Tiềm cũng ở thư phòng cho đến khuya, lật từng tờ từng tờ những tập giấy trong đó. Xem chút liệu mình có thể tìm thấy chút bút tích nào của nàng còn sót lại hay .

      Bây giờ vẫn nhớ nổi hầu hết những câu chuyện trước kia. Vốn Thích Thăng muốn mời Tần thái y tới chữa trị cho bởi vì thuật châm cứu của Tần gia tiếng tăm vang xa, dùng kim châm kích thích huyệt vị đầu Tống Tiềm mới hy vọng có thể giúp khôi phục trí nhớ.

      Nhưng mà bởi vì còn số chuyện quan trọng liên quan đến chuyện này nên Thích Thăng nghĩ nghĩ lại vẫn chưa muốn tiết lộ bí mật là Tống Tiềm mất trí nhớ.

      Mặc dù có Hoàng đế che chở nhưng chốn quan trường đầy rẫy thị phi, nhiều thế lực ngấm ngầm tranh đấu này, Tống Tiềm thể bị nắm thóp.
      Bởi vì chuyện cưới tỳ nữ làm vợ, có bao nhiêu lời ra tiếng vào châm chọc phê phán , tóm lại cũng phải là có kẻ địch. Có thể bớt chuyện khiến người khác lấy cớ công kích vẫn tốt hơn.

      Cho nên tại Thích Thăng cố gắng nghiên cứu các loại dược thư cổ, học tập phương pháp châm cứu, tính toán tự mình trị liệu cho Tống Tiềm.
      "Ai, nếu như cha ta ở đây, chừng ông ấy nghĩ ra cách tốt nhất. hiểu sao lão Tổ phụ nhà ta lại chẳng thèm ngó tới loại thuật châm cứu này nhỉ, ta có mấy vấn đề hiểu bèn tìm lão nhân gia kết quả là chẳng nhận được câu trả lời nào cho nên hồn, mất bao thời gian công sức." Phụ thân Thích Thăng, thần y Thích Phong cùng phu nhân của mình du ngoạn cảnh đẹp khắp nơi. gần hai năm nay chưa trở về. Thích Phong là thầy thuốc giỏi, lại còn đam mê tìm hiểu về y lý, từng soạn rất nhiều y thư.

      Thích Thăng biết bản lĩnh của phụ thân, nếu để ông ra tay trị liệu, chừng Tống Tiềm có thể khôi phục trí nhớ.

      Nhưng mà Thích Thăng trị liệu cũng phải là việc làm vô dụng. vừa nghiên cứu y thư vừa tiến hành châm cứu, kích thích huyệt vị đầu Tống Tiềm. Mặc dù Tống Tiềm thường xuyên bị châm đến nỗi rú lên thảm thiết, nhưng cảm giác đầu óc quả là thông thoáng hơn nhiều.

      "Bây giờ nhìn thấy nhiều nơi, đều có cảm giác rất quen thuộc…." Sau khi bị Thích Thăng dùng làm vật thí nghiệm châm cứu nhiều lần, trong đầu Tống Tiềm bắt dầu ra số hình ảnh lờ mờ giống như từng nhìn thấy ở đâu đấy, số người, số chuyện, số vật hay lời thỉnh thoảng lại xuất bất chợt kéo đến như thủy triều. Những thứ này đều là chuyện từng trải qua hay nhìn, nghe sao?

      Thích Thăng nghe vậy rất hưng phấn: "Điều này chứng tỏ việc ta châm cứu cũng phải hoàn toàn vô dụng, ta quả nhiên là thầy thuốc thiên tài nha, ha ha ha!"

      Tống Tiềm mặn nhạt câu khiến bí tị: "Thiên tài, trong đầu ta, những thứ này giống như là…. như thế nào đây? Giống như là quyển sách hoàn chỉnh nhưng bị chia cắt thành nhiều phần. Ngươi có thể đem toàn bộ những mảnh vụn này ghép thành quyển sách hoàn chỉnh giúp ta mới lợi hại đấy."

      Thích Thăng bị Tống Tiềm dùng câu đả kích, bả vai lập tức lại xịu xuống.

      "Dùng phương pháp châm cứu để kích thích cũng đem lại lợi ích quá lớn. Ta thấy trong bản y thư cổ có , chứng mất trí nhớ có đôi khi là do bị kinh sợ quá mức mà ra, nếu như muốn lấy lại trí nhớ phải hù dọa người bệnh lần…" vừa vừa tà mị nhìn Tống Tiềm cười cười, "Lần đó, ngươi bị mất trí nhớ còn phải là do bị đánh vào đầu, bị ngã ngựa, cuối cùng rơi xuống vách đá nên mới mất trí nhớ. Chúng ta có nên tái diễn màn này lần nữa hay ?"

      Tống Tiềm chỉ dùng câu hoàn toàn tỏ thái độ khinh bỉ với tên lang băm như Thích Thăng: "Làm như vậy lần nữa, đoán chừng ta phải mất trí nhớ mà là mất mạng đấy!"

      Thích Thăng im lặng, thể làm gì khác hơn là trở về tiếp tục nghiên cứu y thư, xem chút có thể tìm ra biện pháp nào hữu hiệu hơn .
      Nhưng cũng đề xuất thêm biện pháp khác, mà biện pháp này lại lấy được đồng ý của Tống Tiềm.

      Thích Thăng Tống Tiềm nên thường xuyên đến những địa phương cảm thấy quen thuộc trong phủ, tỷ như chỗ ở cũ của , thư viện Trúc Lâm, đường phố Lâm An… có lẽ trong lúc lơ đãng nhặt được chiếc chìa khóa mở ra trí nhớ của mình.

      Giống như bây giờ tìm tòi trong đống sách sử trong Tàng thư các cũng bởi vì lẽ đó.

      Chỉ là Tiểu Ngọc dường như có thói quen ghi mấy lời nhận xét lên mép trang sách đọc như . Nhìn những bút tích chi chít của chính mình mép sách nhưng lại chẳng thấy bút tích của ai khác. Sau rất nhiều lần nhận được thư từ quê nhà, bút tích của Tiểu Ngọc sớm nằm long, chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra.

      Nhưng bất ngờ trong quyển “Dị An Cư Sĩ văn tập” lại có vệt đỏ nhàn nhạt. Là dấu son môi của nàng sao?

      Có lẽ vào buổi chiều nào đó trong quá khứ, nàng ngồi mình ở trong thư phòng đọc thơ. Ngoài cửa sổ trời xanh trong, có những tia nắng ấm áp, có bươm bướm bay rập rờn như múa, nàng bỗng cảm thấy buồn ngủ, liền nhắm mắt gối đầu lên tập thơ này, nhàng chìm vào cõi mộng. Cánh môi mềm mại ửng đỏ, chạm lên mặt giấy, lưu lại vệt đỏ này.

      Vệt đỏ này vừa vặn dính vào ngay bài Hoán Khê sa:
      Tú mạc phù dung nhất tiếu khai,
      Tà ổi bảo áp sấn hương tai,
      Nhãn ba tài động bị nhân sai.

      Nhất diện phong tình thâm hữu vận,
      Bán tiên iều hận ký u hoài,
      Nguyệt di hoa ảnh ước trùng lai.
      Trướng vóc phù dung nhoẻn miệng cười,
      Nghiêng ôm bảo áp má hồng tươi,
      Sóng mắt vừa chuyển người hiểu sai.

      mặt phong tình tràn đầy vận,
      Mảnh thư kiều hận gửi u hoài,
      Bóng hoa trăng xế hẹn trùng lai.
      ****Bài dịch thơ của dịch giả Nguyễn Chí Viễn.

      Ngón tay Tống Tiềm nhàng mơn trớn vệt son đỏ mờ mờ trang sách, chóp mũi mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương nhàng thanh nhã, càng giống như có thể mường tượng hình ảnh nữ tử có nụ cười đẹp gọi tên rất thân thiết: "Thiên Thành, Thiên Thành…."

      Tiểu Ngọc biết, trong khoảng thời gian mất trí nhớ này, Tống Tiềm lại lần nữa nàng, thê tử mà tạm thời còn nhớ nữa.
      Tống Tiềm vừa định đặt tập thơ xuống, chợt có mảnh giấy nho rớt ra. nhặt lên, vừa liếc nhìn cái là có thể nhận ra là bút tích của Tiểu Ngọc:

      Đắc thành bỉ mục hà từ tử,
      Cố tác uyên ương bất tiện tiên.”
      Được thành như mắt từ nào mất
      Thà làm uyên ương chẳng làm tiên

      Sau khi Minh nhi tròn tháng tuổi, thân thể Tiểu Ngọc tốt hơn, lại rất muốn trở về Lâm An nên quyết định khởi hành.

      Tần Xuân Nhạn nghe nàng muốn về Lâm An nên mực đòi theo, hài tử của nàng còn quá , có thầy thuốc theo bên người cũng an tâm. Huệ Nương, Ngưu Bưu, Trần Phú cùng Tiểu Trân dĩ nhiên là muốn theo nữ chủ nhân, nhưng mà….

      Thanh Tranh sao?

      "Ta…Nếu như đến cả ta cũng rời , chẳng phải Hải Đường muội muội rất đơn." Thanh Tranh nhìn mặt mày ủ rũ của Hải Đường bên cạnh, đành lòng rời mình . Lại …. người kia, lúc nào có thể trở về?

      Nghĩ tới Thanh Tranh vừa mới mở cửa hiệu lâu, Tiểu Ngọc cũng miễn cưỡng. Tần Xuân Nhạn dùng mấy ngày an bài tất cả mọi việc lớn trong Tần gia trang, thu thập xong hành lý, sau đó tìm thương thuyền có uy tín, đoàn người nhanh chóng khởi hành về Lâm An.

      Còn có hai ngày nữa là về đến Lâm An rồi!

      Tiểu Ngọc ôm hài tử Tiểu Minh nhi cười khanh khách trong ngực, khó tránh khỏi hưng phấn.

      Nhưng nàng biết, nam nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong gặp phải chuyện may nên nhớ nổi dáng dấp của nàng nữa rồi.
      Sau khi trở về Lâm An, còn phải đối mặt với…

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 163: Tranh giành ruộng đất.


      Vài ngày trước trong thư nhà Tiểu Ngọc sớm báo cho Tống Tiềm gần đây nàng mang theo nhi tử về Lâm An, nhưng cụ thể là ngày nào. Nếu ai có thể dự định chính xác ngày lên dường chẳng phải rất kì quái sao, cũng phải là mua vé xe lửa ở đại, ai mà biết được khi nào lên dường khi nào đến đích?

      Tiết trời là cuối tháng tư, Tiểu Ngọc rời khỏi Lâm An tròn tám tháng. Ðương nhiên Triệu Cấu biết chuyện nàng rời kinh tìm phu, bởi vì trước khi Tiểu Ngọc đặc biệt đến chào từ biệt Gia Nhi. Sau đó, Tống Tiềm trở về kinh nhậm chức, lúc gặp hoàng thượng ngoài bẩm báo tình hình của mình ra cũng với hoàng thượng chuyện Tiểu Ngọc ở lại Minh Châu dưỡng thai.

      Ngày hôm đó Hoàng thượng triệu kiến Tống Tiềm, phút cuối đột nhiên nhớ tới chuyện, hỏi: "Ái khanh, phu nhân ngươi sinh rồi hả?"

      Tống Tiềm cung kính đáp: "Bẩm hoàng thượng, hạ sinh tiểu tử."

      Hoàng thượng rất hào hứng: "Ðược được được, ngươi cũng sinh được nhi tử? Vậy chờ nhi tử ngươi lớn hơn chút nữa, liền có thể tiến cung cùng nhi tử của trẫm học rồi." kêu ngươi đem tới miếng ngọc bội màu trắng, ban cho Tống Tiềm.

      "Ðợi ðến lúc phu nhân ngươi trở lại Lâm An thay trẫm đem ngọc bội giao cho nàng." Triệu Thận lại thêm câu: "Ðây cũng là ý của hoàng hậu."

      "Tạ chủ long ân!" Tống Tiềm tạ ân muốn lui, nhưng Triệu Thận lại hỏi câu: "Ái khanh....vẫn nhớ gì sao?"

      Vẻ mặt Tống Tiềm thoáng cái thất thần, : "Bẩm, đúng vậy."

      mặt Triệu Thận lộ vẻ tiếc nuối, cuối cùng gì, phất tay để lui xuống.

      Haiz! đáng tiếc, đôi phu thê ân ái nhý vậy.... lại chút cũng nhớ ra?

      Vị hoàng thượng Triệu Thận nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt đôi phu thê này, khi đó tiểu muội bướng bỉnh muốn tự mình lái thuyền du hồ, cẩn thận đụng phải thuyền bé của bọn họ. Triệu Thận nhớ lại biểu của bọn họ chiếc thuyền hoa của mình, chưa từng thấy qua đôi phu thê nào tình cảm nồng đậm như vậy...

      Cũng chính lần đó, gặp gỡ người mình nhất kiếp này, Chu Gia Nhi.

      giờ, Gia Nhi được sắc phong làm hoàng hậu. Thậm chí còn có ý phong nhi tử do Gia Nhi sinh làm thái tử, chỉ là e rằng tuổi đứa bé còn quá , vốn dĩ bên nhà ngoại của ba hài tử kia cũng có chút thế lực ....Việc này cũng thể gấp được.

      Tống Tiềm vừa về đến phủ liền bị tri phủ Lâm An gọi .

      tại giữ chức quan Thông Phán phủ Lâm An, quản lý lương vận của tri phủ (quản lý vận chuyển lương thực, ruộng đất, thủy lợi, và những việc kiện cáo. Tri phủ
      Hoàng Lễ Thư biết Tống Tiềm là người có hiểu biết rộng, bình thường cũng làm khó , thậm chí trong vài trường hợp còn thầm lấy lòng . Nhiều lúc, phải nhìn người nào mũ ô sa lớn, mà phải xem người nào có chỗ dựa vững chắc.

      ràng tại hoàng thượng ưa thích Tống Tiềm, ban đầu Thái Thượng Hoàng giáng chức điều Tống Tiềm đến cái nơi qủy quái chim đẻ trứng Nghiêm Châu này, tân đế vừa lên ngôi liền triệu trở về. Tuy Nghiêm Châu Thông Phán và Lâm An Thông Phán là cùng phẩm cấp, nhưng ai biết làm quan ở kinh thành mới là uy phong?

      Ðương nhiên, làm quan tại kinh thành nhất định có thể hô phong hoán vũ. Dù sao Lâm An là kinh đô, hoàng thân quốc thích nhiều , tùy tiện đem vị quan tới cũng hơn chức tri phủ nho này của . Nếu như quản cái sạp này, Hoàng Lễ Thư cũng thường ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà ra được.

      Chẳng hạn như hôm nay, Hoàng Lễ Thý đụng phải vẫn đề vô cùng khó khãn.

      Có hai nhà giàu có đều mua đất vườn ở ngoại thành. Hai nhà cùng tìm ngýời môi giới tên là Ngô Lương, Ngô Lương này trước đó dẫn hộ qua xem, nhà giàu kia muốn suy nghĩ lại, qua ba bốn ngày thấy trả lời. Ngô Lương nóng vội, lại dẫn hộ khác đến xem đất. Người này ngược lại rất hài lòng, lập tức giao tiền đặt cọc, sau hai ngày nữa làm tốt khế ước.

      Ai ngờ đúng lúc này, nhà đầu tiên lại đến đây, mảnh đất này là bọn họ xem trước và muốn mua, cứng rắn buộc Ngô Lương đem trả lại tiền đặt cọc cho người thứ hai.

      Nhà người đến sau vui.... đặt tiền đặt cọc trước là của người đó, ngươi xem là của ngươi? Dù sao ta nhất định phải có mảnh đất này!

      Hai nhà ai cũng phục ai nên mới cho mời quan phủ tới giải quyết.

      "Theo ý ti chức, đương nhiên người hạ quyết định trước là người được." Tống Tiềm cũng có thời gian xử án, cảm thấy vụ án này có chỗ nào khó phán quyết. Trừ phi....

      Quả nhiên, Hoàng Lễ Thư thở dài , "Hai gia đình này đều phải người bình thường!"

      Tống Tiềm cũng biết, vấn đề có thể khiến Hoàng Lễ Thư đau đầu chính là người phía sau. vội kết luận, hỏi trước: "Có lai lịch như thế nào?"

      "Ðến trước là Tôn gia, là bên nhà vợ của ngài Tham chính, đến sau là Ngô gia, người bên nhà mẹ đẻ Ngô thái hậu. Ngươi ta xử cho ai bây giờ, cho dù đắc tội ai cũng hay!"

      Tống Tiềm hiểu , nhà là thân thích trọng thần, nhà là hoàng gia ngoại thích (bên ngoại hoàng thất). Chỉ là tới thái hậu Ngô thị cý thâm cung, ít quan tâm chánh , mà Cao Ðiển trong triều cũng là quyền cao chức trọng, ai dám trêu chọc, đến cả Triệu Thận cũng phải nể vài phần. Chẳng trách bên nhà vợ của dám quay đầu ngược lại cắn người khác cái!

      Nếu là tri phủ phủ Lâm An, chỉ sợ phải đau nứt đầu.

      "Vậy tri phủ đại nhân kêu ti chức tới là vì chuyện gì?" Tống Tiềm phải kiểu thư sinh đọc sách đọc đến váng đầu ngu si, ra lời khờ khạo này: "Bất kể như thế nào, công bằng chấp pháp." Trong chốn quan trường, quá mức thanh cao có kết quả tốt. Nhạc Phi cả đời giữ mình trong sạch, đạo đức tốt đẹp, nhưng chờ đợi ông cũng chỉ là sợi dây thừng đình Phong Ba.

      Thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí thanh tắc vô đồ (*). Tống Tiềm khắc sâu đạo lý ấy, cho nên hề giống lội vũng nước đục này. Cả hai hộ đều dễ chọc, hơn nữa cũng phải chuyện hà hiếp lương dân gì, trận đấu chính là xem người phía sau đài bọn họ ai kiên cố hơn. Loại tranh đấu vô vị này, Tống Tiềm cảm thấy cần thiết phải tham dự.

      (*)Câu thành ngữ này có nghĩa là: nước quá trong có cá, người hay bới lông tìm vết có ai bên cạnh mình.

      Ðáng tiếc Hoàng Lễ Thư chịu để như nguyện, đếm xỉa đến né tránh của .

      "Thiên Thành, tại ngươi tìm người nhà Tôn gia hộ ta, khuyên bọn họ dừng lại, chớ tố cáo. Ngươi có tài ăn , thuyết phục bọn họ chắc có vấn đề gì?"

      Tống Tiềm lập tức nhận ra tri phủ đại nhân xảo quyệt muốn trút mâu thuẫn sang mình, để mình đụng tổ ong vò vẽ. Vấn đề là, quan cao đè chết người, quan có lệnh, đâu dám làm?

      Ngoài mặt Tống Tiềm che giấu thanh sắc, cung kính đáp lời: "Vâng."

      Hoàng Lễ Thư thầm trút hơi nhõm. Bản thân mình chọc nổi hai nhà giàu này, cứ nhất quyết để cho người phía sau là Tống Tiềm làm bia đỡ đạn !

      Hoàng Lễ Thư ngờ tới, sắp xếp này của cho Tống Tiềm đem đến vô vàn phiền não.

      Tiểu Ngọc đứng ở boong thuyền hóng gió ngắm nhìn Lâm An từ xa, tâm tình vạn phần kích động. Tám tháng, tám tháng chờ mong gặp lại, ngày mai có thể nhìn thấy Thiên Thành rồi!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 164: Gặp nhau như thế.

      Edit: Nhamy111

      Beta: tử đinh hương


      “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ mau trở về ! Tỷ mới sinh được có ba tháng, sao có thể ra gió được chứ?” Tần Xuân Nhạn thấy Tiểu Ngọc tự mình chạy lên boong thuyền, vội vàng đuổi theo kéo nàng trở về.

      Tiểu Ngọc dĩ nhiên biết, theo lý luận của Trung y, khi ở cữ cho dù chút gió cũng được nhiễm, muốn tắm cũng thể tắm. Nhưng Tây y đời sau lại hoàn toàn khác biệt, sản phụ trong phòng bệnh còn có thể mở cửa sổ to để khí lưu thông, như thế thân thể sản phụ mới có thể tốt được. Tiểu Ngọc tất nhiên là người theo khuynh hướng của cách thứ hai, nhưng mà nàng đương nhiên cùng cãi cọ với nữ thần y Tần Xuân Nhạn, ngoan ngoãn trở về khoang thuyền.

      Bất luận như thế nào, rất nhanh thôi, nàng có thể gặp mặt Thiên Thành, người khiến nàng ngày nhớ đêm mong.

      Nhưng nàng ngờ, nàng lấy cách thức này mà nhìn thấy Thiên Thành.

      Lúc này, cảm giác so với lần đến Lâm An lần trước khác biệt trời vực, thuận buồm xuôi gió nên rất nhanh đạt được mục đích. ra lúc nào Tiểu Ngọc và Tần Xuân Nhạn cũng sợ cái tên Liệt Diễm khùng khùng điên điên đó đến quấy rối, nhưng lại ngờ đường lúc nào cũng yên ổn đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu, ngay cả trận mưa gió cũng có, nên có thể đường lái đến Lâm An.

      Lâm An, ta trở về!

      Tiểu Ngọc ôm Tiểu Minh y y nha nha trong miệng, từ thuyền bước lên đất liền Lâm An, trong lòng nàng nhịn được nên có chút kích động.

      Ngay cả Huệ Nương cũng lẩm bẩm: “Ai nha, phu nhân, cuối cùng chúng ta cũng trở lại...”

      Dĩ nhiên từ bến thuyền đến được thành Lâm An cũng còn ít chặng đường. Bọn họ thuê mấy chiếc xe ngựa, hào hứng hướng đến thành Lâm An. Trước hết đưa Tần Xuân Nhạn và Đinh Hương đến Tần Phủ rồi mới trở về Tống phủ.

      “Minh Nhi, chúng ta sắp gặp được phụ thân rồi, con vui mừng ? Hả?” Tiểu Ngọc đùa với đứa con trai phúng phính dễ thương của mình. Tiểu Minh dĩ nhiên thể nào hiểu được lời mẫu thân, quơ hai bàn tay bé giống hệt ngó sen của bé cười ha ha ngừng, đôi mắt to tròn, thừa hưởng hoàn toàn vẻ ngoài tuấn tú của Tống Tiềm.

      Rốt cuộc Huệ Nương cũng bị nữ chủ nhân của mình chọc cười: “Sao tiểu hài tử có thể nghe hiểu được chứ?”

      Tiểu Ngọc chỉ cười . hài tử vui mừng nhưng ra người vui mừng nhất chỉ có nàng. Nhưng nàng lại có chút lo lắng sờ gò má của mình cái: “Ai nha, Huệ Nương, bà có phải bộ dạng của ta quá thảm hại rồi ?” Hành động thuyền bất tiện, dĩ nhiên thể tắm rửa trang điểm, trong lúc bất chợt Tiểu Ngọc đột nhiên lo lắng đến vấn đề hình tượng của mình.

      Còn nữa, nàng vừa mới sinh hài tử, có phải vừa thoạt nhìn rất giống như bà mập ngoài chợ ? Mặc dù có Tần Xuân Nhạn chăm sóc, mặt nàng cũng có các vết linh tinh đáng sợ gì đó khi có thai, nhưng gương mặt bị sưng cũng thể tránh khỏi. A, ra quá nóng ruột muốn trở về mà quên mất điều này!

      Sớm biết để thêm vài ngày nữa mới trở về Lâm An rồi!

      Bây giờ nhớ lại cũng kịp nữa...

      Huệ Nương nhìn thấy biểu gương mặt Tiểu Ngọc bỗng nhiên lúc tạnh lúc mưa, là buồn cười. Phu nhân quá để ý đến lão gia rồi, hi vọng lão gia cũng thường xuyên nhung nhớ đến phu nhân mới phải!

      Chỉ là nghe qua phu nhân , lão gia thường viết cho phu nhân những bức thư vô cùng ngọt ngào, có thể thấy được tình cảm của lão gia đối với phu nhân chưa hề giảm, mực chờ đợi nàng trở về

      Thời điểm Huệ Nương đến Tống gia, Tống Tiềm còn là người bệnh nặng quấn thân, toàn thân đầm đìa máu. Bà tận mắt thấy Tiểu Ngọc phải chịu nhiều đau khổ như thế nào để chữa khỏi cho Tống Tiềm, còn phải tự mình ra ngoài buôn bán giành giật được phần gia nghiệp to, lúc này lão gia mới có thể yên tâm học thi đậu Trạng Nguyên

      Đoạn đường đó đầy phong ba bão táp, còn có thể là đầy nguy hiểm rình rập. Còn có vô số người chỉ trỏ Tống Tiềm và Tiểu Ngọc, đòi phạt nặng bọn họ bởi vì hôn lễ diễn ra. Nhưng trong lòng Huệ Nương vui mừng biết thế nào cho phải, vì lão gia phải là người vô lương, có lòng phản bội người vợ tào khang này, về sau phu nhân nhất định rất hạnh phúc!

      Ai ngờ đất bằng dậy sóng, Tống Tiềm mất tích, Tiểu Ngọc rời kinh, quanh quẩn lại nhưng cuối cùng vẫn trở về thành Lâm An này.

      Bọn họ chia ly lâu như vậy, lúc này cũng nên đoàn tụ rồi chứ?

      “Thùng! Thùng! Thùng!”

      Tiếng gõ cửa trầm thấp ở nơi cửa chính của Tống phủ vang lên.

      Trở lại Tống phủ, sắc trời cũng dần dần tối xuống. Trần Phú đến trước đại môn dùng sức gõ, Huệ Nương xuống xe ngựa trước, rồi đỡ Tiểu Ngọc xuống. Tiểu Trân phía sau ôm Tiểu Minh Nhi xuống xe, liền nghe tiếng cửa chính mở ra “ken két”

      “Ai vậy?”

      thanh của lão gia nhân, Tống Hoa. Đây là người lão gia mướn sau này, quản lý người sai vặt thuận tiện quản lý luôn Hoa Mộc. Tại sao lâu như vậy mới đến mở cửa, mà giọng còn bình tĩnh như thế?

      Tiểu Ngọc trở về nhà nên sốt ruột, để ý so đo cùng Tống Hoa, vội : “Tống Hoa, là ta!”

      Tống Hoa nhấc đèn lồng trong tay, vừa đúng chiếu người Tiểu Ngọc. Toàn thân chấn động, chợt lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, hô tiếng “Phu nhân!”

      “Phu nhân, là phu nhân trở lại!”

      Theo tiếng hô vang vọng của Tống Hoa, đám lớn người lũ lượt kéo từ trong các phòng ra, kèm theo dãy đèn lồng tới chiếu trong viện sáng như ban ngày.

      “Phu nhân, phu nhân người trở lại rồi!”

      “Phu nhân trở lại là tốt rồi, lần này...”

      Tiểu Ngọc nghi hoặc nhìn hộ viện, gia đinh, nữ đầu bếp, từng người với vẻ mặt khác nhau vây quanh nàng, chuyện này... Có thể giải thích là vì quá vui mừng sao? Nhưng mà bọn họ cũng cần phải quá đông đủ như vậy chứ?

      Ai ngờ lại có mấy người từ phía sau nhà vội vã lao ra, cầm đầu lại là Quý Phong?

      “Quý Phong, đây là xảy ra chuyện gì?” Tiểu Ngọc thấy tình huống tối nay có vẻ đúng lắm, giống như xảy ra chuyện đại gì đó. Sao ngay cả Quý Phong cũng tới? Xa hơn ở phía sau là Cố Ái Sinh, Hình Quang, Chung Bố Y...

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Thiên Thành đâu? Thiên Thành ở nơi nào?”

      Cuối cùng Tiểu Ngọc cũng hiểu được nơi nào bình thường. Mọi người tụ tập còn có thể giải thích được là đúng lúc Tống Tiềm mời khách ở chỗ này, nhưng nghe thấy nàng trở lại, Tống Tiềm nhất định là người đầu tiên lao đến.

      Nhưng tại sao lại ra?

      Quý Phong nhìn Tiểu Ngọc xa cách lâu, nàng trở nên đẹp hơn. Mặc dù tóc có chút xốc xếch, áo cũng dính vết bẩn, nhưng cặp mắt nàng vẫn sáng trong, giống như tất cả ánh sao sáng ngời bầu trở đều hòa tan trong mắt nàng.

      Tiểu hài tử phía sau, chính là con trai của nàng và Tống Tiềm sao? Đứa bé cũng có đôi mắt đen lớn, khuôn mặt nhắn vô cùng dễ thương, lúc này ngậm ngón út của mình.

      Tống Tiềm còn chưa kịp thấy đứa bé này... Có lẽ... Có lẽ về sau, cũng thấy được!

      “Quý Phong, Ái Sinh, các ngươi mau cho ta biết chuyện gì xảy ra?”

      Tiểu Ngọc thấy Tống Tiềm còn chưa ra, trong lòng càng lúc càng thấy hoảng sợ. Huệ Nương muốn an ủi nữ chủ nhân đôi câu, nhưng trong lòng nàng cũng rất bỡ ngỡ, hoàn toàn ra lời. Lão gia... đến tột cùng là chuyện gì?

      Vẻ mặt Quý Phong cực kỳ trầm trọng, với Tiểu Ngọc: “Tống phu nhân, xin theo ta vào trong.” vĩnh viễn gọi nàng là Tống phu nhân. Cách xưng hô này có thể nhắc nhở , nàng là thê tử của người khác, thể vượt qua dù chỉ là nửa bước....

      Tiểu Ngọc thiếu chút nữa cất bước nổi. Thân thể hậu sản vốn rất suy yếu, cộng thêm mấy ngày lắc lư đường, mấy ngày qua do tinh thần kích động nên mới thể vượt qua được. Giờ phút này biết chuyện gì xảy ra, sợ hãi cực độ làm thân thể nàng lập tức mềm nhũn.

      Nhưng nàng thể ngã, nàng còn chưa nhìn thấy Thiên Thành!

      Thiên Thành...

      Tiểu Ngọc dựa vào niềm tin mà chống đỡ thân thể mình, chậm rãi về phía sương phòng của chủ nhân. Nơi này từng là nơi nàng và Thiên Thành ân ân ái ái, từ trước đến giờ nàng quen đường, nhưng sao hôm nay lại có cảm giác xa lạ như vậy?

      Đứa bé ngoài sương phòng là ai? A, Là Điền Tiểu Bảo của Thanh Tâm Đường.

      Điền Tiểu Bảo thấy Tiểu Ngọc cũng bị kinh ngạc, trề miệng cái rồi cũng gì.

      Tiểu Ngọc cũng còn sức đâu nghiên cứu vẻ mặt đồng cảm của Tiểu Bảo, nàng vào cửa sương phòng, chỉ thấy người ngồi mép giường.

      “Thiên....” Tiểu Ngọc vui mừng muốn kêu lên, nhưng lại phát đó phải là Tống Tiềm, mà là Thích Thăng!

      Thích Thăng sớm nghe thấy tiếng huyên náo lúc Tiểu Ngọc trở về, giờ phút này ngước mắt nhìn Tiểu Ngọc, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      Rốt cuộc Tiểu Ngọc cũng nhìn thấy Tống Tiềm rồi!

      nằm thẳng giường, người đắp cái chăn mỏng. Tiểu Ngọc bổ nhào lên phía trước, Thích Thăng đứng dậy tránh ra, đứng bên cạnh đám người Quý Phong, ngừng thổn thức.

      Quý Phong giọng hỏi: “Tình hình sao rồi?”

      Thích Thăng chỉ có thể lắc đầu, còn gì để

      Tiểu Ngọc thấy hai mắt Tống Tiềm nhắm nghiền, mặt trắng nhợt, hô hấp yếu ớt, nàng biết phải bệnh nặng mà chính là bị trọng thương. Tim nàng như thắt lại, nhìn chằm chằm gương mặt mình mực tưởng nhớ bao nhiêu ngày qua, cổ họng khô rát. lâu sau nàng mới thở dài câu: “Thiên Thành... còn có thể cứu ?”

      Nàng biết vì sao Tống Tiềm biến thành như vậy, cũng biết bị người nào làm hại. Nàng chỉ muốn tỉnh lại!

      Thích Thăng biết nên trả lời như thế nào.

      Cho dù là lúc Quý Phong trọng thương gần chết, cũng nắm chắt có thể cứu chữa. Bởi vì mặc dù lúc ấy ngoại thương của Quý Phong tuy nhiều, nhưng cũng bị đánh vào nơi yếu hại nhất, khi đó rơi vào nguy hiểm là do mất quá nhiều máu. Chỉ cần cầm máu, đưa chân khí vào, căn cơ Thời Quý Phong lại cao, dĩ nhiên có thể từ từ khôi phục như xưa.

      Nhưng Tống Tiềm phải Quý Phong!

      Huống chi, ngoại thương của Tống Tiềm xem ra có gì, nhưng nội thương lại cực kỳ nghiêm trọng, nếu phải Thích Thăng đưa chút chân khí vào kích thích tiềm lực của , lúc này mạng của Tống Tiềm quy thiên rồi.

      “Thiên Thành bị thương quá nặng... Nếu như có thể tỉnh lại, có thể cứu được. Còn vẫn chưa tỉnh lại....” Thích Thăng thể thêm nữa, lúc nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của Tiểu Ngọc nhìn mình, đành lòng nên hất đầu qua bên.

      Tiểu Ngọc muốn khóc, nhưng phát mắt mình rất khô... rất khô, ngay cả giọt nước mắt cũng có.

      Nàng muốn la to để phát tiết, nhưng cả người mềm nhũn, đầu óc quay cuồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn...

      Nàng muốn làm chút gì đó thôi... Nhưng phải làm thế nào để Thiên Thành tỉnh lại? Nếu Thích Thăng cũng còn cách nào, chẳng lẽ phải xin thái y đến chữa trị sao?

      Muốn mời, cũng có tư cách mời!

      Tiểu Ngọc đứng bên giường nhìn gương mặt như ngủ say của Tống Tiềm, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, lập tức ngất .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 165: Ngủ say tỉnh.

      Edit: Tử đinh hương

      Beta: Nhamy111


      Tiểu Ngọc cảm thấy đôi tay bé mềm mại sờ tới sờ lui ở mặt mình, y y nha nha vài tiếng ý nghĩa.

      Minh Nhi tỉnh lại muốn tìm nương chơi hả? Đứa bé này giống như tất cả đứa bé khác, luôn ngủ được lúc nửa đêm, đêm khuya càng làm ầm ĩ càng vui mừng. Tiểu Ngọc lại muốn giống như các gia đình nhà giàu bình thường khác, mời vú nương đến chăm sóc con mình, còn bản thân người làm mẫu thân buông tay mặc kệ. Nàng thà chịu cực khổ chút, kiên trì muốn tự mình ôm đứa bé, ngủ cùng đứa bé ở cái giường.

      "Minh Nhi!" Tiểu Ngọc mở mắt, quả nhiên nhi tử nằm ở người của nàng tìm đến nàng chơi. Tiểu Ngọc chậm rãi ngồi dậy ôm bé vào trong ngực, nhàng đung đưa. "Minh Nhi ngoan, Minh Nhi mau ngủ ngủ…"

      "Ha ha ha…" Ngược lại Minh Nhi sôi nổi hơn. Có lẽ hoàn cảnh xa lạ làm bé cảm thấy rất mới mẻ chăng?

      "Ai nha, sao tiểu thiếu gia tỉnh lại rồi! Phu nhân, giao tiểu thiếu gia cho ta , ngài nghỉ ngơi tốt trước ." Huệ Nương nghe tiếng động đẩy cửa vào, đưa tay tiếp nhận Minh Nhi.

      Tiểu Ngọc cũng từ chối, giao Minh Nhi cho Huệ Nương, nhưng ngủ tiếp.

      Nàng lật người xuống giường, thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn là màu đen như mực, hỏi "Giờ gì rồi?"

      Huệ Nương vừa dỗ Minh Nhi vừa : "Qua giờ Mùi rồi. Phu nhân ngủ tiếp chứ?"

      Tiểu Ngọc trả lời, lại hỏi: "Tình huống lão gia như thế nào?"

      "Còn chưa tỉnh lại." Khi Huệ Nương ra những lời này, tự chủ tránh ánh mắt của Tiểu Ngọc. Bà đành lòng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của phu nhân.

      Tiểu Ngọc cũng vướng mắc chuyện này quá nhiều, bảo Huệ Nương nghỉ ngơi, "Bà theo ta bận rộn vất vả suốt mấy ngày, cũng mệt mỏi rồi. Đưa Minh Nhi cho gia nhân khác trông chừng. Bà ngủ giấc, sáng mai đến Tần gia mời Xuân Nhạn nương tới chuyến"

      "Aiz" Huệ Nương ôm Minh Nhi ra ngoài. Tiểu Ngọc tới trước chậu nước, nắm chắc khăn lau mặt cái, đối diện với cái bóng ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong chậu.

      Nếu đây là cơn ác mộng, nàng mong nhanh tỉnh dậy chút!

      Nhưng dĩ nhiên nàng biết đó cũng phải nằm mơ. Mỗi ngày nàng mong đợi nhìn thấy Tống Tiềm, rốt cuộc lúc này gặp lại, phu quân lại thành ra như vậy.

      kịp hỏi Quý Phong rằng Tống Tiềm bị thương như thế nào, nàng liền ngất . Nghe thân thể con người có năng lực tự bảo vệ mình, lúc gặp phải chuyện vô cùng muốn đối mặt đột nhiên bất tỉnh, để cho mình có thể được tạm thời nghỉ ngơi. Nếu phải ban nãy ngất xỉu như vậy…Nàng có thể tan nát cõi lòng mà chết hay đây?

      Tiểu Ngọc lắc đầu, vứt toàn bộ ý nghĩ bi quan tiêu cực ra khỏi đầu.

      Khi nàng ra cửa phòng vẻ mặt trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Bây giờ nàng phải nghĩ biện pháp khiến Tống Tiềm tỉnh lại trước, còn phải biết , làm sao huynh ấy lại bị thương tổn như vậy.

      Tất cả những chuyện phát sinh thế nào? Mặc dù mới vừa rạng sáng, rất nhiều người làm của Tống phủ vẫn nghỉ ngơi, dựa theo phân phó của Huệ Nương, luân phiên trông chừng bên cạnh Tống Tiềm, ngộ nhỡ Tống Tiềm đột nhiên tỉnh lại mà có ai chăm sóc tốt. Đối với tỉ mỉ của Huệ Nương, Tiểu Ngọc luôn cực kỳ tán thưởng.

      Lúc Tiểu Ngọc vào phòng ngủ của Tống Tiềm, Tống Hoa ngồi ngủ gà ngủ gật bên giường vội vàng đứng lên hành lễ với nàng. Tiểu Ngọc lạnh nhạt gật đầu cái, tới trước mặt Tống Tiềm, nhìn xuống khuôn mặt ngủ say của huynh ấy.

      Huynh ấy gầy .

      Hơn nửa năm thấy, hình như Tống Tiềm lại thêm mấy phần khí phách của nam nhân. Vết sẹo trải rộng mặt lúc trước sớm khôi phục. Da dẻ trở lại vẻ mịn màng, hơn nữa ngũ quan càng trở nên kiên nghị hơn, nguyên nhân là bởi vì làm việc trong triều đình sao? Loại dáng vẻ thư sinh lúc trước phai nhạt nhiều, giữa hai lông mày nhiều hơn mấy phần oai hùng.

      Nếu như gặp nhau ở dưới tình huống tầm thường, bọn họ nhất định chăm chú nhìn dung nhan của đối phương nỡ dời tầm mắt chứ?

      Nhưng bây giờ Tiểu Ngọc muốn nhìn nữa, càng xem, lòng của nàng lại càng đau.

      Nàng thể ngã xuống! Tiểu Ngọc yên lặng tự nhủ ở trong lòng. Nếu nàng cũng ngã xuống, Minh Nhi làm thế nào, Tống gia làm thế nào?

      "Thích đại phu thế nào?" Tiểu Ngọc hỏi.

      Tống Hoa là lão gia nhân chững chạc, lập tức trả lời: "Sau ót lão gia bị đánh hai gậy, lực đạo rất mạnh, dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Thích đại phu phải khai thông máu bầm trong đầu ngài ấy, mới có thể khiến lão gia tỉnh lại. Nhưng ngài ấy cũng lấy máu sau ót quá nguy hiểm, sơ sẩy cái, lão gia chẳng những tỉnh lại, còn có khả năng…" Tống Hoa ra nửa câu sau, nhưng Tiểu Ngọc hiểu.

      Não bộ, từ trước tới nay luôn là chỗ yếu ớt nhất của con người. Mặc dù nền y học đại rất phát triển nhưng giải phẫu khoang sọ vẫn được coi là giải phẫu vô cùng nguy hiểm cũng vô cùng khó khăn, tỷ lệ thành công cũng tính là quá cao. Huống chi bây giờ còn ở cổ đại, khoa học kỹ thuật chưa phát triển, trắng ra là vô cùng lạc hậu.

      Nhưng chỉ cần Tống Tiềm chưa đến hơi thở cuối cùng, nàng thể vứt bỏ hi vọng. Thích Thăng dám thử, vậy Tần Xuân Nhạn sao?

      Ngày kế tiếp Tần Xuân Nhạn vội vã chạy đến, cũng khiến Tiểu Ngọc thất vọng.

      Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn cùng nhau hội chẩn, Tần Xuân Nhạn châm cứu cho Tống Tiềm, nhưng Tống Tiềm vẫn tỉnh lại.

      Nàng chỉ có thể sử dụng kim châm để bảo vệ mấy mệnh môn của , để cho có thể kéo dài khoảng thời gian nữa.

      Chén thuốc, chân khí, kim châm, cũng thể làm cho Tống Tiềm khôi phục thần trí. Phương pháp duy nhất chính là lấy máu sau ót, nhưng loại thủ pháp này chỉ từng nhìn thấy ở trong sách thuốc, Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn chưa từng nghe có người có thể hoàn thành thủ thuật này.

      Nguy hiểm quá lớn!

      Tiểu Ngọc phải lựa chọn, nhưng giữa hai lựa chọn khó khăn như thế nàng nên làm gì? Có nên đặt cược lần, để cho bọn họ thử lấy máu sau ót cho Tống Tiềm chút hay ?

      Nhưng…

      Mặc dù nàng e ngại người khác công kích nàng nhân cơ hội mưu hại phu quân, nhưng Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn sao? Nàng có thể để cho hai bọn họ cùng gánh chịu tội danh "trị chết" Tống Tiềm sao?

      Đây là xã hội mà lời của con người rất đáng sợ.

      Nàng bị áp lực khổng lồ ép tới mức hít thở thông. Vì dời lực chú ý, nàng giải thích đầu đuôi chuyện này với gia nhân.

      Giờ phút này tâm tình của Tri Phủ Lâm An - Hoàng Lễ Thư cũng quá tốt.

      Nếu phải đẩy Tống Tiềm tới trước đài, để cho làm người hòa giải hai bên được cám ơn đó, có lẽ Tống Tiềm cũng biến thành bộ dạng hôm nay.

      Sao có thể ngờ tới Tôn gia ương ngạnh đến nước này?

      đến chuyện này, cũng do bọn họ phải. Ngươi xem đất đai sau nhiều ngày như vậy mà cũng chút hồi nào, người trung gian thể chỉ phục vụ gia đình ngươi chứ? Người ta cũng phải ăn cơm đó.

      Nhưng nếu như Ngô Lương mang gia đình xem đất đai chào hỏi Tôn gia trước, cũng miễn trận cãi vả này.

      ra người của Tôn gia quả lòng muốn mua đất. Đáp lại chậm trễ là chậm trễ, nhưng bọn họ quen được người hầu hạ, chưa từng nghĩ người phục vụ bọn họ còn muốn phục vụ người khác. Về sau, cũng là tranh chút thể diện rồi!

      Tôn gia chúng ta dễ chọc sao? Chỗ Tôn gia nhìn trúng, sao có thể để cho người khác cướp ?

      Ôm loại tâm lý này, Tôn gia hai lời bẩm báo nha phủ Lâm An. Mà ngày kia, đại diện của nha phủ Lâm An tới nhà Tống Tiềm, vừa bắt đầu còn được Tôn gia thịnh tình khoản đãi.

      Chẳng ai nghĩ tới biến cố sau này!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :