1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 130: Lao tới Nghiêm Châu.

      Editor: Tiểu Cân

      Beta: Ciao


      Liệt Diễm mặc bộ đồ bơi màu đen bó sát người, mình lẻn xuống đáy thuyền, vẫn bám sát thân thuyền, nghe ngóng động tĩnh boong. Cho đến khi nghe tiếng có đám người tản , chỉ có tiếng bước chân của người đến gần mép thuyền. Bản lĩnh bám thuyền nghe thanh của là do dưỡng phụ Liệt Hỏa đích thân truyền thụ, cũng nhờ vào công phu này mà mới có thể thành công đánh lén vô số thuyền bè.

      Muốn đối phó với cái lão tiểu phú thương Lưu tam gia già yếu này, khó chút nào.

      Liệt Diễm buông tay che miệng Lưu tam gia, nhưng Lưu tam gia vẫn dám lên tiếng, bởi vì cảm nhận được có cái gì đó bén nhọn kề cổ . Dựa vào kinh nghiệm sống nhiều năm biển, biết đó chính là vũ khí phân thủy gai Nga Mi mà bọn hải tặc thường dùng nhất.

      mau, nữ nhân kia ở nơi nào?”

      Liệt Diễm nhịn được thúc giục: “Là ở khoang bên trong phải ?”

      Lưu tam gia run run : “Đó--- Đó là nữ nhân nào?”

      “Đừng có giả ngu với ông đây, đương nhiên là nữ nhân tối qua ta muốn dẫn rồi!” tay Liệt Diễm lại dùng lực, gai Nga Mi đâm vào cổ Lưu tam gia nửa phần, giọt máu tươi dọc theo cổ họng chảy xuống.

      Lưu tam gia bị dọa cho hồn bay phách tán, liên tục ngừng trả lời : “Nàng ta rồi!”

      rồi?”

      Liệt Diễm cảm thấy ngạc nhiên, vết thương người chưa lành, khí huyết lưu thông tốt. Nhưng dựa vào hướng của chiếc thuyền này có thể đoán được, nhất định là bọn họ Minh Châu. thể chờ tới lúc vết thương khỏi, nhân lúc mặt biển đêm nay yên tĩnh lấy chiếc thuyền bên cạnh chiến thuyền này, tính toán thầm bắt người .

      Làm sao nàng có thể được chứ?

      Tay Liệt Diễm bịt chặt miệng Lưu tam gia, trở tay đâm đao đùi Lưu tam gia, máu tươi bắn ra khắp nơi.

      tại ngươi có thể cho ta biết nàng nơi nào ?”

      Liệt Diễm buông tay ra, nhìn Lưu tam gia đau tới mức nước mắt nước mũi cũng chảy ra, mặt còn treo nụ cười trêu ngươi: “Ngươi còn muốn cái mạng này, nhanh lên!”

      rồi – “ Lưu tam gia chịu đựng đau nhức, hổn hển ra chuyện sáng sớm hôm nay Tiểu Ngọc gặp được cố nhân, sang thuyền khác.

      Liệt Diễm lướt qua lướt lại gai Nga Mi mặt Lưu tam gia, dường như tự hỏi xem có thể tin lời của .

      “Nhàm chán!” Liệt Diễm thở dài tiếng, chợt đánh cái vào ót Lưu tam gia, Lưu tam gia liền té xỉu.

      Liệt Diễm tiếc nuối lắc đầu cái, tung người vào trong biển, ngồi thuyền nhanh chóng rời khỏi chiếc thuyền này.

      Tiểu Ngọc cũng biết trong lúc vô tình mình tránh được kiếp nạn. Nàng ngủ giấc ngon, lúc trời sáng, Thu Lam tới cho nàng biết, đến Minh Châu rồi.

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngọc đến huyện cảng văn minh Hà Nhĩ này. Chỉ thấy bến cảng vô số thuyền bè cập bến, ngàn vạn cột thuyền buồm sừng sững hướng lên trời, cảnh tượng hùng vĩ biết bao. Nhưng mà nàng đến để du lịch, nên cũng có tâm tình để thưởng thức.

      Bây giờ Hải Đường mới phân nhà với đại phòng và nhị phòng, nàng định lúc xuống thuyền trở lại căn phòng trong cửa hàng tơ lụa mà nàng được phân, trở về nhà cũ Trần gia nữa. Lễ pháp Nam Tống nghiêm ngặt nhưng nhiều lúc lại rất rộng rãi, cầu rất nghiêm khắc với thê tử, nhưng khi trượng phu chết, thê thiếp có con có thể tùy ý tái giá ---- bởi vì căn bản các nàng có địa vị đáng kể gì trong xã hội.

      Tình cảnh Hải Đường khó khăn, Tiểu Ngọc cũng muốn làm phiền nàng, quyết định hay là ở nhà tổ ở Tần Xuân Nhạn trước. Đám người Thanh Tranh vốn là theo nàng ra ngoài, dĩ nhiên là nàng đâu mọi người theo đến đấy.

      “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ muốn Nghiêm Châu sao?” Hải Đường nhìn Tiểu Ngọc lưu luyến rời. đời này nàng vốn còn người thân nào, hiếm lắm mới gặp được tỷ muội, dĩ nhiên là nỡ rời nàng .

      Tiểu Ngọc gật đầu cái. “Hải Đường, muội yên tâm, nếu biết địa chỉ cửa hiệu tơ lụa nhà muội, sau này ta vẫn có thể tới tìm muội!”

      Nghe được câu cam kết này của Tiểu Ngọc, Hải Đường mới bằng lòng ngồi lên xe ngựa rời . Lời hứa của Tiểu Ngọc cũng nhanh chóng trở thành thực, chỉ là lúc nàng ra những lời này cũng ngờ đến.

      Nhà Tần Xuân Ngạn nằm trong trang viên ngoài thành Minh Châu. Tổ phụ nàng là đại phu có tiếng, sau phụ thân lại trùng hợp vào Thái Y Viện, sau đó rất ít khi trở lại. Chỉ là Tần Xuân Nhạn khác với mấy bé trai trong nhà, là ở nhà tổ do tay tổ mẫu nuôi nấng, vì vậy có tình cảm sâu nặng với tổ mẫu. Về phần tổ phụ, ông sớm qua đời rồi.

      Sau khi sắp xếp ở Tần gia xong, Tiểu Ngọc và Thanh Tranh liền vấn an Tần lão phu nhân.

      Tần lão phu nhân tóc trắng cả đầu, mặt mũi hiền lành, nhưng tinh thần quả tốt. Bà thấy có hai nữ hài tử xinh đẹp đến vấn an bà, miễn cưỡng lên tinh thần hàn huyên với các nàng mấy câu, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

      “Thân thể của tổ mẫu, xem ra phải chú ý chăm sóc tốt!”

      Thân là đại phu, dĩ nhiên Tần Xuân Nhạn biết bệnh của tổ mẫu là do tuổi già sức yếu gây ra. đúng là trị được bệnh trị được mệnh, người có tuổi, phải thầy thuốc cao minh dược vật quý giá là có thể cứu chữa được.

      Thanh Tranh thấy tâm trạng Tần Xuân Nhạn xuống thấp, an ủi nàng: “Chúng ta là vãn bối, cũng chỉ biết tận tâm tận lực mà thôi, muội cũng đừng quá đau lòng.”

      Chính Thanh Tranh cũng vừa để tang cha chưa lâu, dĩ nhiên có thể hiểu được lo lắng của Tần Xuân Nhạn đối với tổ mẫu. Tần Xuân Ngạn biết từ trước đến nay Thanh Tranh đều mặt lạnh tâm nóng, cảm kích nàng an ủi mình, gật đầu cái rồi cũng thêm gì nữa.

      Tiểu Ngọc ở Tần gia nghỉ ngơi ngày, uống hai thang thuốc an thai, liền vội vã muốn Nghiêm Châu. Mọi người thông cảm nàng sốt ruột tìm trượng phu, Tần Xuân Nhạn thấy tổ mẫu thời gian nữa cũng có gì khác thường, liền theo nàng Nghiêm Châu.

      Từ Minh Châu Nghiêm Châu có thể nhanh hơn, tới ngày ngồi xe. Họ thuê chiếc xe ngựa,vừa từ Minh Châu đến thành Nghiêm Châu, lại nghe được địa điểm xảy ra đại chiến tiêu diệt phiến loạn ngày đó, vội vã chạy tới.

      Lúc Tiểu Ngọc đến Minh Châu, Thích Thăng cũng đến thành Nghiêm Châu.

      Chân rất nhanh, hai ngày bằng quãng đường người bình thường trong bảy ngày. Mặc dù như vậy hao tổn ít nội lực, nhưng nghĩ tới sớm chút nào có tìm được nhiều đầu mối nhanh hơn chút đó, nên vẫn liều mạng hao tổn chân nguyên đuổi tới thành Nghiêm Châu.

      Sau khi Thích Thăng tới thành Nghiêm Châu, tìm tri phủ Nghiêm Châu hỏi tình huống, mà khắp nơi trong thành hỏi thăm người nào tham gia chiến dịch trừ phiến loạn ngày đó.

      Ngày đó binh lính tham gia đại chiến rất nhiều, nhưng đa số binh lính đều là thôn dân, phần lớn binh lính của Nghiêm Châu đều ở đây trấn thủ Châu thành, tham gia trận vây quét. Tìm hai ngày, rốt cuộc tìm được đội trưởng từng theo chân các giáo úy ra chiến trường.

      Thích Thăng tốn chút công phu nào lấy được tin tức từ miệng người đội trưởng kia. Đội trưởng đó , lúc Tống đại nhân mất tích, đại nhân trong thành Nghiêm Châu đốc thúc các Tri trại quản lý khu vực binh trại của mình. Tới hỏi vị trại trưởng kia, có thể biết hơn chút.

      Thích Thăng hỏi thêm mấy lần, rồi cho người đội trưởng kia nửa xâu tiền. Vội vã từ cửa Nam rời khỏi thành Nghiêm Châu.

      Lúc Thích Thăng rời khỏi thành Nghiêm Châu, xe ngựa của Tiểu Ngọc mới vào thành từ cửa Bắc.









    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 131: Nhìn vật nhớ người.

      Editor: Tiểu Cân.

      Beta: Ciao


      Tiểu Ngọc biết Thích Thăng cũng tới Nghiêm Châu.

      Nàng nhà toàn là nữ, dĩ nhiên có biện pháp giống như Thích Thăng tìm kiếm đầu mối khắp nơi như vậy, mà thẳng tới tìm tri phủ Nghiêm Châu.

      Tri phủ Nghiêm Châu nghe phu nhân của Tống Tiềm tới tìm, vô cùng kinh ngạc.

      Tin đồn về vị Tống phu nhân này, giới quan lại trong thành Nghiêm Châu ai biết, ai hiểu.

      Tống Tiềm lúc là Tân khoa Trạng Nguyên được sủng ái, tốt đẹp làm cận thần của thiên tử, vì sao đột nhiên bị cách chức điều đến nơi thôn sơn cùng cốc này làm Thông Phán? Còn phải vì chuyện cưới nô tỳ làm thê tử sao!

      Tất cả mọi người đều nghe đoạn chuyện tình này của Tống đại nhân, hơn nữa còn càng truyền càng có khuynh hướng ác liệt. là Tống Tiềm cưới tiểu thư, cố tình coi trọng nha hoàn bên cạnh tiểu thư, sau đó bất chấp tất cả vứt bỏ hôn ước, bỏ trốn cùng nha hoàn. Sau khi bị người ta vạch trần vẫn còn cấp cho nha hoàn này danh chính ngôn thuận, đàng hoàng cưới hỏi đón qua cửa, chuyện kỳ lạ từ xưa tới nay!

      Vì vậy trước khi Tống Tiềm đến nhậm chức, tất cả mọi người ở đây ngừng phỏng đoán, biết đây là kẻ phong lưu cỡ nào.

      Nhưng Tống Tiềm lại khiến mọi người ngạc nhiên. Vị Trạng Nguyên này có tướng mạo tuấn tú, hành động đoan chính, thích cười, hơn nữa còn có thể ở lúc thành Nghiêm Châu gặp nguy cấp, dẫn dắt thủ hạ đến từng huyện cổ vũ đấu tranh vì chính nghĩa, tập hợp tất cả lực lượng vũ trang của Nghiêm Châu cùng chống lại giặc cỏ.

      Đây phải là thư sinh chỉ biết chôm hương trộm ngọc, ràng là vị quan văn võ song toàn.

      Trong thành Nghiêm Châu, từ Tri phủ cho tới dân chúng, đều hết lời ca ngợi đối với vị Tống đại nhân nhậm chức chưa lâu làm ra chiến tích to lớn này. Tới khi tin tức Tống Tiềm ở chiến trường bị trọng thương mất tích truyền đến, ít binh lính cùng dân chúng đều cảm thấy hết sức kinh ngạc về chuyện gặp phải, những phía quan phủ nhiều lần điều động các đội điều tra, mà dân chúng cũng tự động tổ chức rất nhiều người tìm hành tung của , nhưng đều có chút tin tức nào.

      Tất cả mọi người đều hiểu được, lần này nhất định là Tống Tiềm lành ít dữ nhiều. Khả năng đáng sợ nhất là, trọng thương ngã xuống bị ngựa chiến điên cuồng giẫm đạp, làm cho thịt nát xương tan, mới thể tìm được thi thể ----

      Tri châu Nghiêm Châu cũng vô cùng đau lòng khi mất thủ hạ đắc lực. Bởi vì có hảo cảm với Tống Tiềm, nên khi nghe tin Tiểu Ngọc tới hỏi thăm tin tức Tri châu đại nhân vẫn rất nể mặt tiếp kiến Tiểu Ngọc tại dinh phủ.

      Khi nhìn thấy Tiểu Ngọc, Tri châu đại nhân có chút sững sờ.

      Dĩ nhiên phải bởi vì Tiểu Ngọc có bao nhiêu xinh đẹp, thực tế, Thanh Tranh ở bên cạnh Tiểu Ngọc so với nàng còn xinh đẹp hơn nhiều. Mà bởi vì dáng vẻ bình tĩnh hào phóng của nàng, cùng năng ràng lễ độ, nhìn thế nào cũng giống nương xuất thân nha hoàn, lại có mấy phần đại khí hơn những khuê nữ con nhà quyền quý.

      Nhìn thế nào, nàng cũng giống như nữ nhi có xuất thân tốt. Nhưng nhìn chằm chằm vào nữ quyến là hành vi vô lễ, vì vậy Tri châu đại nhân cũng nhiều lời mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.

      Sau khi Tiểu Ngọc biết được phía quan phủ cùng dân chúng cũng mấy lần xuất động tìm nhưng có kết quả, lòng càng như chìm xuống vực sâu. Nàng ôm tia hy vọng cuối cùng: “Vậy có ai từng thấy qua – vật tùy thân của phu quân ta ?”

      “A, có, có!”

      Tri châu đại nhân được Tiểu Ngọc nhắc, liền trở lại trong nội đường tìm chút. lát sau ông ra, cầm trong tay cái túi vải bạc màu, đưa cho Tiểu Ngọc : “Tống phu nhân, đây là cái túi Thiên Thành thường mang bên mình. Binh lính tùy tùng của ngài ấy nhận ra đây là đồ của ngài ấy. Lúc chúng ta lục soát, ở chiến trường cũng chỉ phát chiếc túi vải này rơi mặt đất, thấy thứ gì khác ----”

      Tri châu vẫn muốn cho Tiểu Ngọc khả năng mà ông nghĩ tới. Thử nghĩ xem nếu nương biết trượng phu bị chiến mã đạp thành bụi phấn, bi thống cỡ nào? Nghe được Tiểu Ngọc mang thai, ông càng cảm thấy thể kích động Tiểu Ngọc, tránh để Tiểu Ngọc nhất thời xúc động ảnh hưởng xấu đến thai nhi, cốt nhục duy nhất của Tống Tiềm cũng thể giữ lại.

      Tiểu Ngọc nhận lấy túi vải, vừa cởi dây buộc liền thấy, đống màu sắc rực rỡ vỡ vụn bên trong, trái khối phải khối nhìn ra hình thù gì.

      Tim nàng chấn động mạnh mẽ, chỉ có nàng nhận ra đây là cái gì –

      Đây là tượng đất nàng nhét vào trong hành lý của Tống Tiềm lúc rời kinh. Chỉ là hôm nay, sớm bị rơi vỡ tan rồi.

      Đêm thất tịch năm ngoái, Tống Tiềm cùng nàng dạo phố hoa, tốn ba xâu tiền mua cho nàng đôi tượng đất trẻ con mập mạp.

      Khi đó bọn họ chưa có tiền gì, vì mua tượng đất nàng còn trả giá mặc cả với chủ quán lâu, vẫn là Tống Tiềm quyết đoán mua cho nàng.

      Đó là lần đầu tiên Tống Tiềm tặng quà cho nàng, trong lòng nàng luôn coi tượng đất này như là tín vật đính ước giữa hai người.

      Vì vậy khi Tống Tiềm phải xa, nàng đặc biệt đem tượng đất đưa cho . Nàng nhớ lúc ấy nàng còn với : “Thấy vật như thấy người!”

      Vậy mà khi Tống Tiềm trở về nàng chỉ còn lại là: “Ta dùng tâm, đổi trái tim người, mới biết nhớ nhau nhường nào!”

      Thấy vật nhớ người!

      Tiểu Ngọc ôm túi vải, nước mắt kiềm chế được tuôn rơi. Tống Tiềm dễ dàng bỏ lại cái túi vải này, mà là túi vải rơi xuống, chứng minh – Chẳng nhẽ là ----

      Vật còn, người mất!

      Tri châu đại nhân sớm biết bên trong túi vải có gì, hiểu vì sao Tống Tiềm muốn đem đống tượng đất nát đặt trong túi vải mang theo bên người. Nghe gã sai vặt theo Tống Tiềm , Tống đại nhân coi túi vải này như bảo bối, lúc nào cũng mang theo bên người, chưa từng rời khỏi thân. Có những hôm lúc nửa đêm, còn thấy ngài ấy ngây ngốc ôm túi vải!

      “Tống phu nhân, đây là --” Tri châu thử hỏi dò.

      Thanh Tranh đưa khăn tay ra, Tiểu Ngọc nhận lấy lau nước mắt mặt, nghẹn ngào : ‘Đây là đôi búp bê đất ta bảo phu quân mang theo bên người --” nàng rốt cuộc nên lời nữa rồi.

      Tri châu đại nhân chỉ nghe nửa câu, cũng cảm thấy rung động đến tâm can.

      Ai đôi nam nữ này là tình nhân mặt dày mày dạn tằng tịu đương vụng trộm? Tri châu đại nhân thấy vị này cũng là tài tử, thấy phu thê Tiểu Ngọc cùng Tống Tiềm tình sâu nghĩa nặng, ông cũng nhịn được mà đau lòng.

      Tiểu Ngọc hỏi thêm nhiều điều, biết ở Tri châu này điều tra được gì. Nàng định cáo từ, Tri châu vội hỏi: “Tống phu nhân, vậy giờ muốn trở về Lâm An sao?”

      Tiểu Ngọc : “Vẫn chưa. Ta còn muốn tới chỗ các vị tri huyện, huyện úy đại nhân hỏi chút, xem bọn họ có tin tức gì --”

      Tri châu đại nhân vốn muốn với Tiểu Ngọc, ngươi làm như vậy cũng chỉ uổng công vô ích thôi. Nhưng ông lại suy nghĩ chút, vẫn là nhịn xuống. Tình cảm của vị Tống phu nhân này với phu quân vô cùng sâu đậm, nàng làm như vậy cũng chỉ vì gửi gắm chút niềm thương nhớ tới trượng phu, mình hà tất phải đoạn chút tưởng niệm này của nàng? Vì vậy Tri châu đại nhân liền viết phong thư đưa cho Tiểu Ngọc, để lúc nàng đến các huyện kia bị các quan làm khó.

      Tiểu Ngọc cảm kích ý tốt của Tri châu đại nhân, cầm lá thư rồi cáo từ.

      “Được rồi, Tiểu Ngọc, hôm nay tỷ quá vất vả rồi, nghỉ ngơi chút thôi. Tối nay ở lại thành Nghiêm Châu, chuyện ngày mai để mai tính, được ?”

      Tần Xuân Nhạn vẫn luôn chăm sóc thân thể Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc là thai phụ, phụ nữ khỏe mạnh vẫn là phụ nữ có thai! Cũng thể cứ vất vả như vậy thêm nữa!

      Tiểu Ngọc tựa vào đầu vai Thanh Tranh, chậm rãi gật đầu cái.

      Tay của nàng, nắm chặt cái túi vải ấy, đưa nó lên áp ngực mình.

      Thiên Thành, chàng rời khỏi ta sao?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 132: Hi vọng

      Edit: Lam Thiên

      Beta: Ciao


      Chuyện này dường như dần chuyển sang hướng xấu nhất.

      Trong vòng nửa tháng, Tiểu Ngọc chạy lượt qua Thuần An, Toại An, Phân Thủy, Thọ Xương, Kiến Đức, Đồng Lư và tất cả các huyện thành thuộc Nghiêm Châu, nhưng câu trả lời của mọi người lại làm cho Tiểu Ngọc vô cùng tuyệt vọng.

      có ai từng gặp !

      Tiểu Ngọc thậm chí còn theo ngục tốt vào nhà lao thẩm vấn những tên thủ lĩnh giặc cỏ này nhưng ngay cả bọn họ cũng tung tích của Tống Tiềm.

      Việc đến nước này, Tần Xuân Nhạn cảm thấy thể để cho Tiểu Ngọc tùy hứng được nữa.

      Vốn nàng muốn dùng cách này ——

      xe ngựa dừng bên ngoài huyện nha của huyện Đồng Lư, Tần Xuân Nhạn nhìn vẻ mặt tiều tụy của Tiểu Ngọc, hỏi nàng: "Tiểu Ngọc, tiếp theo tỷ định làm gì?".

      Tiểu Ngọc cúi đầu vuốt ve cái bụng dần dần to ra của mình, trầm mặc .

      Nàng vốn là người khỏe mạnh, nhưng mấy ngày liền nàng liên tục bôn ba khắp nơi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, bụng lại mơ hồ có chút đau. Nàng biết, đây là đứa nhắc nhở nàng, nếu nàng còn dừng lại, sợ là giữ lại được nó. . . . .

      Nhưng mà nàng còn chưa biết được tung tích của Thiên Thành, bảo nàng làm sao có thể dừng lại tìm kiếm nữa đây?

      Tần Xuân Nhạn nhìn ra Tiểu Ngọc còn do dự, nhàng : "Tỷ thể tự mình quyết định được, vậy để muội thay tỷ quyết định !"

      "Cái gì?" Tiểu Ngọc nhất thời mê hoặc ngẩng đầu lên, đột nhiên nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó còn biết gì nữa.

      Thanh Tranh nhìn thấy sau ót của Tiểu Ngọc có cây kim châm, nàng lo lắng hỏi Tần Xuân Nhạn: "Như vậy có được ?"

      Tần Xuân Nhạn khẽ cắn răng : "Yên tâm, muội hạ châm có chừng mực. tinh thần của tỷ ấy mấy ngày liên tiếp đều luôn trong tình trạng khẩn trương, nếu muội còn ngăn cản tỷ ấy sợ thân thể của tỷ ấy chịu nổi."

      Thanh Tranh rất đồng ý với cách làm của Tần Xuân Nhạn. thực tế chuyến này nàng theo Tiểu Ngọc ra ngoài, chính là muốn chiếu cố chăm sóc nàng. Đúng là bản tính nàng rất lạnh lùng, nhưng nàng lại luôn xem Tiểu Ngọc như muội muội ruột của chính mình mà che chở, nàng đành lòng thấy Tiểu Ngọc vì Tống Tiềm mà bôn ba vất vả.

      Thực tế mọi người đều biết, khả năng Tống Tiềm còn sống gần như là bằng !

      Xe ngựa chạy ngừng về phía thành Minh Châu.

      Khi Tiểu Ngọc tỉnh lại, nàng nằm ở trong trang viên của Tần gia.

      Tiểu Ngọc chậm rãi ngồi dậy, nhìn ánh tà dương bên ngoài của sổ, nàng liền giật mình kinh ngạc.

      Nàng nhanh chóng hiểu được nỗi khổ tâm của Tần Xuân Nhạn. Đúng vậy, nàng thể tiếp tục tùy hứng được nữa, nếu như nàng chỉ có mình nàng muốn làm gì cũng được. Nhưng tại trong bụng của nàng còn có đứa chưa chào đời ——

      "Tỉnh rồi." Tần Xuân Nhạn bưng chén thuốc vào trong phòng, ngồi ở mép giường đưa thuốc cho Tiểu Ngọc.

      "Uống nhanh , đây là thuốc an thai. Muội xem mạch của tỷ rồi, đứa trong bụng tỷ khá càn quấy, tỷ mà còn tiếp tục dẫn nó chạy tới chạy lui nữa, tương lai có phiền toái rất lớn đấy!"

      Tiểu Ngọc đáp "Ừ" tiếng.

      "Xuân Nhạn —— tỷ biết muội là vì tốt cho tỷ." Tiểu Ngọc uống thuốc xong, nâng lên cái chén vẫn còn độ ấm với Tần Xuân Nhạn. Chén thuốc ấm áp, giống như là tay của Thiên Thành vậy —— nhưng tay của Thiên Thành chẳng những ấm, mà còn rất dịu dàng nữa.

      thường nắm tay của nàng cùng nàng đùa giỡn : "Nắm tay nhau đến chết, bên nhau đến lúc già."

      Chẳng lẽ sau này, nàng chỉ có thể tay trái cầm tay phải, giả bộ như vẫn còn ở bên người nàng sao?

      Mặt trời dần dần lặn xuống núi tây, trang viên Tần Gia hoàn toàn yên tĩnh.

      Thanh Tranh qua xem Tiểu Ngọc, thấy nàng ngoan ngoãn ngủ, mới lui ra ngoài đóng kỹ cửa phòng lại, chuẩn bị trở về khách phòng của chính mình.

      ngờ khi nàng ngang qua đình viện nhìn thấy ở dưới núi giả có bóng dáng yểu điệu đứng. Thanh Tranh ngưng thần nhìn đến, ra là Tần Xuân Nhạn vẫn còn chưa ngủ, nàng dựa vào núi đá nhìn ánh trăng sáng, biết là nghĩ cái gì.

      "Làm sao vậy, còn chưa ngủ?"

      Thanh Tranh tới bên cạnh Tần Xuân Nhạn, cùng nàng ngắm trăng. Trăng trong như nước, chiếu lên đình viện tĩnh lặng này mảnh trắng xóa như tuyết, bóng cây lắc lư , tiếng côn trùng kêu , đây chính là đêm hè tốt.

      Tần Xuân Nhạn khẽ thở dài hơi, : "Tiểu Ngọc tỷ tỷ đối với phu quân là tình sâu như biển —— vì sao những đôi phu thê thường hay bất hoà, ngày ngày gây gổ với nhau lại có thể cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, mà cặp đôi được ông trời tác hợp như Tiểu Ngọc tỷ tỷ và Tống đại nhân, lại phải sinh ly tử biệt ——"

      Từ trước đến nay Thanh Tranh rất lạnh nhạt với chuyện nam nữ. Nàng lớn hơn Tần Xuân Nhạn chút, ở trước mặt Tần Xuân Nhạn cũng khỏi tự cho mình là tỷ tỷ mà : "Xuân Nhạn, thôi, đừng nghĩ đến những chuyện tình ái như vậy."

      "Thanh Tranh tỷ tỷ, tỷ có người trong lòng ?" Tần Xuân Nhạn đột nhiên hỏi Thanh Tranh.

      Thanh Tranh bị nàng hỏi như vậy, cũng nhịn được mà bật cười: "Làm sao có thể. Ta thấy nam nhân thế gian này, đều giống như nhau, có người đặc biệt tốt cũng có người đặc biệt tốt ."

      “Trước kia ta cũng nghĩ như vậy ——" Tần Xuân Nhạn lẩm bẩm , nhưng lại tự chủ nhìn lêh ánh trăng bầu trời.

      thích nhất là nhìn trăng sáng. Giờ phút này, biết có ngắm trăng như nàng ?

      Minh Nguyệt ngàn dặm gửi tương tư, nhưng tương tư của nàng, hoàn toàn biết gì !

      Đáy lòng Tần Xuân Nhạn, có bí mật nho mà chỉ mình nàng biết —— vì sao nàng lại ra ngoài với Tiểu Ngọc.

      Bởi vì nàng biết, "" thích Tiểu Ngọc. Cho nên, nàng cũng muốn vì Tiểu Ngọc làm chút việc ——

      có hiểu tâm ý của nàng ?

      Cũng dưới ánh trăng, Thích Thăng lại có tâm tư ngắm trăng sáng. đứng mình ở vùng đất hoang vu, dạo quanh chu vi vòng, muốn tìm ra chút dấu vết .

      Nơi này chính là chiến trường cuối cùng đại chiến tiêu diệt cường bạo. Lúc ban ngày, binh lính quản lý khu vực này mang tới đây lần, hơn nữa còn chỉ cho vị trí ước chừng cuối cùng lúc Tống Tiềm mất tích.

      Nghiêm Châu hổ là khu vực vùng núi, khắp nơi đều là núi đá gập ghềnh cùng khe rãnh. Cũng chỉ có địa hình như vậy mới có thể giấu nhiều giặc cỏ như thế.

      Khu chiến trường này lại càng nhấp nhô, gập gềnh bằng phẳng, khắp nơi đều là cỏ dại cùng đá vụn. Mặc dù qua hơn tháng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài dấu vết lưu lại trong lúc chiến đấu, tỷ như miếng vải bị rách nát, các đầu mũi tên, hay mộc côn bị bẻ gãy.

      Thích Thăng cũng biết mình rốt cuộc muốn tìm cái gì. Nhưng nếu nơi này là nơi cuối cùng Tống Tiềm mất tích, dù sao cũng chút phát ——.

      Theo lời của binh lính, lúc ấy ai cũng quản được ai, đều là tự mình đối mặt với chém giết. Tống Tiềm lúc ban đầu là cưỡi ngựa có người thủ hộ, nhưng tình huống lúc chiến đấu thực quá ác liệt, tùy tùng bên người cũng bị giặc cỏ dây dưa, Tống Tiềm bị người từ phía sau lưng đánh gậy, rớt xuống ngựa. Hồ Tri Trại muốn qua cứu , nhưng lại cùng thủ lĩnh đám giặc cỏ chiến đấu thoát ra được, lúc có thể xoay người muốn tìm Tống Tiềm, thấy bóng dáng của đâu.

      Thích Thăng có chút oán hận đá lên tảng đá cước: "Tống Thiên Thành, ngươi khoe khoang cái gì chứ! kẻ thư sinh như ngươi lên chiến trường làm cái gì, ở hậu phương chờ đợi cho tốt, ngươi bảo Tiểu Ngọc về sau phải làm thế nào bây giờ!?".

      Tảng đá kia bị Thích Thăng đá cái, lộc cộc lăn xuống dưới, đột nhiên vang lên tiếng ‘tõm’ liền mất dạng.

      Thích Thăng còn ngồi chồm hổm mặt đất buồn bực, nhưng lại cảm giác được có gì đó đúng.

      Rốt cuộc là cái gì đây?

      chợt đứng lên, chạy về phía tảng đá vừa lăn xuống.

      Tiếng hòn đá kia rơi xuống có chút cổ quái!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 133: Phát khác thường

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Beta: ViVu, Lãnh Nguyệt Dạ


      Thích Thăng theo đường tảng đá lăn xuống, dọc đường lần theo dấu vết mà , cũng thấy tảng đá mới vừa rơi xuống ở đâu.

      "Nghe thanh tảng đá kia rơi xuống, hình như là rơi xuống chỗ trống rất sâu… Nhưng những vùng lân cận chỗ này đâu có chỗ trống?"

      Thích Thăng thầm suy xét, nhìn ra xa, bốn phía đều là cỏ dại cao cỡ nửa người. Cũng may mà là loại nhân tài can đảm dám quanh mình ở vùng hoang vu, hoàn cảnh như vậy nhìn kiểu gì cũng thấy cực kì hoang vắng, thậm chí có chút kinh khủng.

      "Chẳng lẽ trong cỏ dại này còn có bí khác?"

      Ôm ý nghĩ như vậy, Thích Thăng tìm tòi vào sâu trong đám cỏ dại. Bước chân cực kỳ cẩn thận, nửa dò xét nửa đạp, từ từ giẫm lên lần hết vùng rộng lớn chung quanh.

      " có gì bất thường… Nhưng cuối cùng tảng đá rơi kia chạy đâu chứ?"

      Thích Thăng nghĩ mãi xong, lắc đầu cái xoay người vừa định về, đột nhiên hụt chân!

      "A!" khỏi gào to tiếng, thân thể đột nhiên tụt xuống. kịp suy nghĩ, Thích Thăng theo bản năng đưa tay ra, dùng hết khí lực móc ở vách đá bên cạnh, năm ngón tay nắm chặt vào bên trong khe đá, khó khăn lắm mới ngăn cản được tình thế trượt xuống.

      Đây là cái gì?

      Tiểu Ngọc vừa thức dậy, quả nhiên tinh thần tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.. Nàng ôm đầu kéo thân thể từng chút đến trước bồn nước rửa mặt muốn rửa mặt, bỗng nhiên thấy ảnh ngược trong chậu nước, thiếu nữ thân hình nhắn mảnh khảnh tiều tụy.

      Đây… Đúng là nàng sao?

      Tiểu Ngọc tự giác xoa mặt, má mình, khuôn mặt vốn nở nang trở nên vừa gầy vừa vàng, hai mắt cũng mất thần thái. Cộng thêm bộ dáng đầu tóc tán loạn khi mới tỉnh, nhìn kiểu gì cũng thấy giống tạo hình oán phụ điển hình.

      Thiên Thành… Chàng có ở bên cạnh ta, ta biến thành thiếu phụ mặt vàng rồi.

      Tiểu Ngọc tự giễu cười cười, cũng có tâm tình trang điểm, lau mặt qua loa hai cái.

      Huệ nương ở bên ngoài nghe được tiểu Ngọc thức dậy, lập tức tiến vào chải đầu cho nàng.

      "Huệ nương, chải búi tóc tròn cho ta !" Tiểu Ngọc đột nhiên .

      Huệ nương vừa mừng vừa sợ. Nữ chủ nhân lâu lắm rồi mới mở miệng cầu muốn chải đầu tốt, đây chính là chuyện tình khó có được!

      Tiểu Ngọc để Huệ nương chải cho nàng búi tóc tròn tròn gọn gàng sạch , còn cầm hộp son bàn trang điểm, điểm chút vào môi. Ừm, hương vị hộp son này, có thể sánh bằng những sản phẩm do Mỹ Ngọc Phường của mình làm ra.

      Lúc Tần Xuân Nhạn với Thanh Tranh nhìn thấy Tiểu Ngọc ăn điểm tâm sáng ở đối diện trong phòng khách đồng thời bất ngờ.

      "Chuyện gì vậy?" Tiểu Ngọc thậm chí còn có tâm tình câu cười đùa.

      Nàng đây là. . . Làm sao vậy? Tần Xuân Nhạn và Thanh Tranh liếc nhau cái, đều cảm thấy biểu hôm nay của Tiểu Ngọc quá mức bình thường, ngược lại lộ ra loại cảm giác hết sức kỳ lạ. Các nàng nhìn quen bộ dáng rối loạn, vô cùng lo lắng của Tiểu Ngọc vài ngày trước, tại chuyện Thiên Thành chết hoàn toàn là kết cục chắc chắn, Tiểu Ngọc lại trang điểm lên, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng kỳ quái!

      Nàng thậm chí còn có tâm tình đùa?

      Tiểu Ngọc ngồi xuống ở bên cạnh bàn ăn, thấy chén cháo trắng với đầy đủ mọi thứ bàn, cũng khách khí, cầm lấy bát đến lập tức uống vào nửa chén cháo. Tần Xuân Nhạn với Thanh Tranh tranh cảm thấy lo sợ, từng người cầm lấy bát đũa đến ăn điểm tâm sáng, chẳng qua hoàn toàn ăn biết ngon, đôi mắt ngừng đánh giá tiểu Ngọc.

      , cười được, ăn được, vị Tiểu Ngọc cởi mở phóng khoáng trở lại!

      Tiểu Ngọc buông chén cháo, nhìn hai người vẫn chưa ăn được bao nhiêu, lập tức cười : "Sao mọi người lại ăn ít như vậy?"

      "À..." Hai người như vừa tỉnh mộng, lại tiếp tục ăn điểm tâm.

      Tiểu Ngọc nhận khăn tay Huệ nương đưa tới, lau miệng, : "Mọi người yên tâm , về sau ta tùy hứng nữa. Ta nhất định phải ăn tốt, ngủ tốt, để nuôi bảo bảo khỏe mạnh cường tráng!"

      Hai người vừa nghe nàng như vậy, quả nhiên là kinh hỉ thôi.

      Tiểu Ngọc nghĩ thông suốt rồi hả ?

      Tiểu Ngọc sợ hai người tin, lại vội thêm câu nữa: "Mọi người có thể giám sát ta, ta đảm bảo làm thai phụ ngoan ngoãn nhất!"

      "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ làm sao. . ." Tần Xuân Nhạn đưa tay ra cầm tay Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc bỗng chốc dùng lực trở tay nắm ngược lại, cười : "Có thể bảo bảo còn phụ thân, ta thể để ngay cả mẫu thân cũng còn.."

      Nàng chân thành đứng dậy, thấy ánh mặt trời vừa lúc chiếu đến bên ngoài phòng. tháng bảy sắp tới, khí trời thành châu ven biển ràng rất kỳ quái, trời quang mây, mặt trời gay gắt bắn ra bốn phía.

      Tiểu Ngọc nhìn bầu trời xanh lam kia, yên lặng : "Thiên Thành, ta biết, nhất định chàng mong muốn nhìn thấy ta tiếp tục công việc tốt. Chàng yên tâm …"

      Thích Thăng leo ra khỏi cửa huyệt động, thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

      Nhớ lại những việc trải qua đêm qua, Thích Thăng khỏi thở dài ra hơi, vỗ vỗ người.

      rơi vào hang đá cao tầm hai người, may mà lúc ấy có rơi xuống hoàn toàn, nửa người vẫn treo ở vách đá.

      Hang đá này cực kỳ bí , phía đều là cỏ dại cao ngất, nếu phải trong lúc vô ý đạp vào, tuyệt đối thể phát ra tồn tại của nó được.

      Thích Thăng từ từ bò xuống dọc theo vách tường thạch động, khi rơi vào thạch động, nhìn lên , gần như nhìn thấy bầu trời đỉnh đầu. Cửa động bị cỏ dại che khuất, hơn nữa đáy hang đá cách miệng rất xa, người bình thường rất khó leo lên đương nhiên, đối với cao thủ như , chỉ là cái nhấc tay mà thôi.

      Nhưng mà, nếu như là Tống Tiềm rơi xuống hang đá này sao?

      Tống Tiềm thực chút võ công nào!

      Thích Thăng lấy ra hỏa chiết tử (dụng cụ giữ lửa ngày xưa, tương tự như hộp quẹt) thắp sáng, bắt đầu đánh giá bên tronghang đá.

      Nơi này ràng cho thấy thạch động này được hình thành cách tự nhiên, chứ phải do con người đào ra. Nhưng Thích Thăng thấy ánh lửa của hỏa chiết tử tay có hơi hơi run run, chứng minh trong hang động có khí lưu động.

      Lại có cửa động nữa sao?

      Lòng hiếu kỳ của Thích Thăng bùng cháy mạnh mẽ, tiếp tục bò về phía trước. Loại thạch động tự nhiênnày, rất nhiều chỗ đều cực kỳ chật hẹp, chỉ có thể dùng cách bò mới có khả năng qua được.

      Thích Thăng cũng biết mình bao lâu, nhưng là khi hỏa chiết tử trong tay sắp hết, thấy ánh mặt trời phía trước!

      Đến cửa động rồi!

      Thích Thăng mừng rỡ ném hỏa chiết tử cháy hết kia , lao ra cửa động. Lúc đứng ở cửa động nhìn ra chung quanh bên ngoài, mới phát cửa ra ra này lại có thể cách cửa vào lúc đầu trọn vẹn tòa núi !

      Thích Thăng xem xét tình hình thêm lần nữa, khỏi cảm thấy có chút vui mừng. mặt đất thậm chí có dấu vết giẫm đạp qua, chứng minh vùng lân cận đây cũng có người ra ngoài. lần theo vết dấu chân có thể nhìn thấy bằng mắt thường dọc đường , đến lúc mặt trời lên tới giữa trời, lại có thể thấy sau ngọn núi cách đó xa có ngôi nhà tranh phát ra khói bếp lượn lờ.

      Thích Thăng đến chỗ căn nhà, thầm nghĩ lần này cuối cùng cũng tìm được nhà hộ dân trong vùng, chừng có thể hỏi ra chút manh mối gì đó.

      thấy nhà tranh trước mặt có hai mảnh đồng ruộng, người nông dân tuổi còn trẻ xắn tay áo vung cuốc sắt trồng trọt ở dưới ruộng.

      "Vị huynh đệ này, ta muốn hỏi thăm ngươi chút…" Thích Thăng bước nhanh đến trước mặt nông nhân kia, đột nhiên giống như người bị điểm huyệt đóng mặt đất, nghẹn họng nhìn trân trối, cái gì cũng nên lời.

      Nông phu này, ràng là Tống tiềm!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 134: Đấu trí với người đàn bà chanh chua

      Editor: Mèo đại lười

      Beta: Minna Sakai, Thơ


      Thích Thăng nghĩ tới chuyện Tống Tiềm có thể rơi xuống cái hang đá bí đó, cũng nghĩ tới chừng bò ra từ cửa động bên kia. Nhưng hoàn toàn nghĩ đến việc Tống Tiềm lại cư trong khu rừng sâu này!

      "Thiên Thành, ngươi ở đây làm gì! Ngươi có biết Tiểu Ngọc mang thai lại phải ôm cái bụng lớn ra ngoài tìm ngươi! Ngươi….Ngươi làm cái gì ở đây?” Qủa Thích Thăng tức giận tới mức muốn đánh người. Nhìn tên Tống Tiền trước mặt, cả người mặc cái áo vải bố thô ráp, chân đầy bùn đất, dáng vẻ đúng tiêu chuẩn của nông phu. Rốt cuộc ta ở ngọn núi này làm gì?

      Nhưng Thích Thăng nhanh chóng nhận ra Tống Tiềm có cái gì đó bình thường. Bởi vì nét mặt của Tống Tiềm còn có vẻ khiếp sợ hơn cả !

      Tống Tiềm : “Ngươi….Ngươi là ai?”

      “Cái gì?” Thích Thăng nổi giận, tên này giả ngu sao?

      “Cả ta ngươi cũng nhớ sao? Ta là Thích Chi Vấn! Là bằng hữu của ngươi! Được, ngươi làm bộ nhớ ta cũng được, nhưng ít nhất ngươi phải nhớ thê tử Tiểu Ngọc của ngươi chứ? Ngươi có biết nàng ấy lo lắng cho ngươi rất nhiều ? Mau cùng ta trở về!”

      Thích Thăng nắm tay Tống Tiền muốn lôi .

      “Đợi…Đợi chút…!Ngươi biết ta phải ?” Tống Tiềm chợt dùng sức thoát khỏi tay Thích Thăng, nắm bả vai Thích Thăng hỏi ngược lại.

      nhảm!” Thích Thăng cũng lười phải dây dưa tiếp với Tống Tiềm, ngày thường cũng thông minh, sao hôm nay lại giống như kẻ ngu vậy?

      “Vậy ngươi có thể cho ta biết – ta là ai hay ?”

      Câu này của Tống Tiềm giống như chậu nước lạnh đổ xuống đầu của Thích Thăng, làm cả người lạnh buốt.

      Đây chẳng lẽ là loại bệnh ghi trong sách dược – Chứng mất trí nhớ?

      cho ta biết, ta là ai? Rốt cuộc ta là ai?” Tống Tiềm ngừng lay vai của Thích Thăng, vẻ mặt còn kích động hơn cả Thích Thăng.

      Đúng lúc này, cửa căn nhà tranh cọt kẹt mở ra, người đàn ông trung niên ăn mặc kiểu thợ săn ra.

      “Con trai, con chuyện với ai vậy?’’

      Thích Thăng nhìn người thợ săn này tới bên cạnh Tống Tiềm, ràng, người được tên thợ săn kia gọi là con trai nhất định là Tống Tiềm.

      Rốt cuộc chuyện này là sao?

      Tiểu Ngọc nghỉ ngơi hai ngày trong hậu viện ở Tần Gia Trang, tinh thần trở nên tốt hơn nhiều, người cũng mập trở lại.

      Thanh Tranh thấy vẻ mặt Tiểu Ngọc hớn hở hơn, cũng vui mừng hơn. Chỉ là cơ thể tổ mẫu của Tần Xuân Nhạn ngày kém , Tần Xuân Nhạn phải sắc thuốc cho tổ mẫu mình, nên cũng ít lần bỏ quên Tiểu Ngọc.

      Cũng may Tiểu Ngọc hiểu Tần Xuân Nhạn là người có hiếu, phải cố ý đối xử lạnh nhạt với mình nên cũng để bụng.

      Mặc dù Tần Xuân Nhạn bận rộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày đều bớt chút thời gian giúp Tiểu Ngọc bắt mạch, sắc thuốc. Theo như Tần Xuân Nhạn , Tiểu Ngọc bây giờ nên trải qua xóc nảy khi đường, tốt nhất là nên ở thành Minh Châu tĩnh dưỡng khoảng thời gian. Lại ở Lâm An thảm họa chiến tranh liên tiếp, cũng phải nơi có thể yên tâm tĩnh dưỡng, còn bằng ở lại Minh Châu.

      “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, muội thấy tỷ nên ở Minh Châu sinh con tốt hơn.” Tần Xuân Nhạn từng có đề nghị như vậy.

      Tiểu Ngọc cũng rất nghiêm túc suy nghĩ tới đề nghị của nàng ấy, Minh Châu gần Lâm Châu hơn, dễ dàng hỏi thăm tin tức. Hơn nữa bây giờ tổ mẫu Tần gia bệnh nặng, Tần Xuân Nhạn thể bỏ bà ấy được, nhưng nếu phải tự chuyến đường biển nữa – nghĩ đến đám hải tặc Liệt Diễm dã man đó, Tiểu Ngọc lập tức rùng mình. Thôi nàng tạm thời vẫn nên thành thành đợi ở Thành Minh Châu thôi!

      Khi Tần Xuân Nhạn về Tần gia, trang viên này do nàng ấy làm chủ nên đám người Tiểu Ngọc và Thanh Tranh muốn ở lại cũng dễ dàng. Tiểu Ngọc biết tính tình Tần Xuân Nhạn nên cũng khách sáo nữa, lập tức thương lượng với Thanh Tranh, chờ khi nàng sinh con xong rồi hãy trở về.

      Thanh Tranh cho rằng vậy là tốt nhất rồi : “Cuối cùng ngươi cũng chịu ổn định rồi.”

      Bị Thanh Tranh mắng thầm, Tiểu Ngọc cũng chỉ có thể thè lưỡi dám cãi lại. Nàng biết, Thanh Tranh thương nàng nhất.

      Nếu muốn ở lại Minh Châu nghỉ ngơi thời gian, trước tiên phải chào hỏi Hải Đường . Thấy thời tiết hôm nay tệ, Tiểu Ngọc dẫn Huệ Nương và Thanh Tranh ra ngoài.

      Địa chỉ mà Hải Đường cho chính là xưởng tơ lụa mà trượng phu của nàng ấy để lại. Sau khi kiệu của bọn Tiểu Ngọc vào trong thành Minh Châu, nàng thầm vén mành kiệu nhìn, của phồn hoa thành Minh Châu so với thành Lâm An chỉ có hơn chứ có kém, còn có điều làm Tiểu Ngọc rất khiếp sợ, đó chính là bên trong thành có rất nhiều người Hồ mũi cao, mắt sâu!

      Đúng rồi, nghe nơi này có ít người Ả Rập tới làm ăn buôn bán. Lần đầu tiên nhìn thấy người nước ngoài ở cổ đại, Tiểu Ngọc tránh khỏi hơi kích động, liên tục nhìn xuống đường.

      ngờ vừa nhìn lại hình như thấy được bóng dáng cao lớn khá quen thuộc, ah…A!

      Tiểu Ngọc nhanh chóng bỏ mành kiệu xuống, lùi người vào trong kiệu, tâm trạng rối loạn.

      Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng cái dáng này, cái dáng này – chắc chắn là thủ lĩnh đám hải tặc Liệt Diễm kia!

      Sao ta lại nghênh ngang đường như vậy? phải hải tặc nên núp trong thuyền, đợi đến tối mới ra ngoài cướp của giết người sao?

      Tâm trạng tốt đẹp sáng nay của Tiểu Ngọc biến mất còn mống, bây giờ nàng chỉ nghĩ tới chuyện nhanh chóng tới cửa tiệm của Hải Đường chào hỏi, sau đó về trang viên Tần thị. Dù sao có Tần Xuân Nhạn ở bên cạnh cũng an toàn hơn nhiều. Mà hôm nay nàng chỉ dẫn theo Huệ Nương, đưa theo Trần Phú …Sơ suất quá…

      Trong lúc suy nghĩ miên man, nàng nghe thấy kiệu phu với nàng là tới nơi rồi.

      Huệ Nương ra trước, sau đó trả tiền công, vén rèm cho Tiểu Ngọc.

      Tiểu Ngọc xuống kiệu, nhìn trang viên tơ lụa trước mắt, kích thước lớn cũng , nếu kinh doanh tốt, nửa đời sau của Hải Đường lo đến chuyện cơm áo nữa.

      Nhưng lúc này trước cửa tiệm có rất nhiều người vây quanh, líu ríu thầm với nhau, bên trong còn bất chợt có tiếng người hô quát.

      Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      Tiểu Ngọc và Thanh Tranh nhìn nhau hiểu, đẩy đám người ra vào phía trong, có mấy người nam nữ mặc đồ hoa cản trước cửa hiệu chửi đổng.

      “Hồ ly tinh, đồ đĩ, ngươi cả ngày lẫn đêm đều quyến rũ đàn ông, khắc chết lão già kia rồi! Sao ngươi chung luôn!”

      nữ nhân trung niên mặc áo trắng cầm khăn tay lau nước mắt, vừa lau vừa chửi: “Cái lão quỷ già đáng chết này, sao đến già rồi mà vẫn còn phong lưu! Cưới con khắc tinh về, khắc chết bản thân , còn liên lụy đến con cái…Ông xem con mình chỉ có chút gia sản, lại bị con hồ ly tinh này cướp mất…”

      Bên tay trái nàng ta là bé trai khoảng mười tuổi, bên tay phải là nữ bộc ôm khoảng mấy tuổi, gương mặt mờ mịt nhìn nàng ta khóc nháo.

      Nàng ta còn chưa khóc nghiện, khéo tay con trai: “Tại sao con lại có người cha như vậy? À? Quản lí nhà cửa cũng thất bại, cũng để lại cho nhi quả phụ thứ gì, nhưng cố tình để lại cho con hồ ly tinh này trang viên tơ lụa …”

      Tiểu Ngọc nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu ra. ra người đàn bà khóc rống này chính là người trong hai người có chung người chồng chết với Hải Đường – là thê hay là thiếp? Chắc là người thiếp, vì Tiểu Ngọc nhớ Hải Đường từng , chính thê sinh hai đứa con trai, vợ lẽ sinh trai , giống với tình huống trước mắt này.

      đại Tiểu Ngọc rất ít thấy tình huống tranh giành tài sản máu chó như vậy, chỉ thấy đài truyền hình Hồng Kông lúc 8 giờ. Kĩ năng diễn xuất của nữ nhân này cũng rất bình thường, tiếng khóc lớn mà chẳng có giọt nước mắt nào! Tiểu Ngọc thấy nàng ta chỉ gào khan, hoàn toàn có tí nước mắt nào. Xem ra vợ lẽ ghen tỵ với Hải Đường vì được để lại gian tơ lụa, muốn mượn ưu thế mình có trai để cướp đoạt tài sản đây mà?

      là mơ mộng hão huyền!

      Hải Đường là người dịu dàng dễ tính, dĩ nhiên nàng thể trơ mắt nhìn Hải Đường bị người ta ăn hiếp, trong cửa hàng bây giờ chỉ có số người làm lúng túng, biết Hải Đường ra ngoài hay là núp ở trong, chỉ đành để nữ nhân kia khóc như sói tru ở ngoài.

      Tiểu Ngọc làm bộ tốt bụng tới đỡ nữ nhânkia dậy, nhàng khuyên bảo: “Vị phu nhân này, ngươi nên khóc nữa, làm hại cơ thể lắm! Còn có hai đứa bé còn chờ ngươi nuôi dưỡng!”

      “Đúng vậy!”

      Nữ nhân kia diễn nửa ngày, người tới xem cũng ít, nhưng có ai diễn chung với nàng ta, diễn mình vui, đột nhiên Tiểu Ngọc xông tới, nên nàng ta có cảm giác rất tốt với Tiểu Ngọc.

      “Tiểu nương tử người công bằng! Ai, ta đây cũng là gia môn bất hạnh.” Nữ nhân kia lại tiếp tục giả bộ khóc lóc.

      Tiểu Ngọc vội vàng ngăn nàng takhóc nháo, nghĩ thầm: “Dưỡng thai dưỡng thai, nữ nhân này đừng dọa con ta sợ chứ.”

      Tiểu Ngọc hỏi: “Nương tử, sao nàng lại khóc thương tâm như vậy?”

      ra dài lắm…” Nữ nhân ấy lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

      Quả nhiên Tiểu Ngọc đoán đúng, người phụ nữ này chính là người thiếp thứ hai của Trần Kế Hán – Ngưu thị. Trâu thị kể từ chuyện Trần Kế Hán đến Lâm An làm ăn, rồi đến chuyện ông ta quen biết Hải Đường như thế nào, thương nàng ấy như thế nào, sau khi Trần Kế Hán chết trưởng bối trong nhà thiên vị, vợ thứ hai được phân tí tài sản gì, lại chia cho Hải Đường gian tơ lụa…

      Tiểu Ngọc tin Trâu thị được chia cái gì. Các trưởng bối của Trần gia cũng giống tính tình của Hải Đường, là người nhân hậu, nàng ta có hai đứa bé chắc chắn được chia ít gia sản. Chỉ là nhìn Ngưu thị, bà ta chắc chắn là người tham lam cay nghiệt, thỏa mãn với số gia sản được chia, muốn lấy thêm ít từ chỗ Hải Đường.

      “Ai nha, như vậy mấy vị trưởng bối này là…” Tiểu Ngọc giả bộ đồng tình với Trâu thị.

      phải sao! biết mấy lão già kia suy nghĩ cái gì…”

      Ai ngờlời của Tiểu Ngọc xoay chuyển lại, đột nhiên : “Nhưng mà, chuyện này dù sao cũng là do trưởng bối làm chủ, nên sửa đổi. Phu nhân ngươi biết đạo lý này chứ?”

      “Chuyện này…” NgưuThị nhất thời cứng họng, khỏi hoảng loạn. Nàng ta là nữ nhân có ăn học, chỉ biết kêu gào đổ thừa, về độ mưu mẹo, đâu thể so với Tiểu Ngọc ra ngoài làm ăn buôn bán lâu ngày.

      Nụ cười của Tiểu Ngọc lúc này giống với lúc trước, thậm chí còn hơi châm chọc: “Ai yo, mọi người tới đây nghe chút đạo lý này. Nữ nhân này đúng là lật trời mà…, ngay cả sắp xếp của trưởng bối trong nhà mà cũng dám nghe theo! Tương lai của con trai ngươi vẫn phải dựa vào dạy dỗ của các trưởng bối đó!”

      Bị Tiểu Ngọc chụp mũ, Trâu thị mới biết tiểu nương tử mới xuất này phải người hiền lành. , chính xác là cứu binh mà con hồ ly tinh kia mời tới?

      Người xung quanh bàn tán ầm ĩ, cái gì cũng .

      “Nữ nhân này cũng quá đáng…, sắp xếp của trưởng bối trong nhà làm sao sai được?’’

      “Tôi thấy nàng ta chính là lòng tham đáy, cẩn thận gặp báo ứng!”

      Trong lúc mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng ta, Ngưu thị ảo não kêu mấy người làm của nàng ta về, trước khi còn trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc.

      Nhìn cái gì, ta sợ ngươi sao! Tiểu Ngọc đáp lại ánh mắt khinh thường của nàng ta. Loại thôn phụ này cũng muốn đấu trí với ta?

      Đám người tản , Tiểu Ngọc vào trang tơ lụa, giọng hỏi người làm: “Bà chủ của mấy người đâu?”

      Thấy Hải Đường toàn thân mặc đồ trắng chạy ra, khóe mắt còn hồng hồng. Cách mấy bước : “Tiểu Ngọc tỷ tỷ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :