1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

      Chương 125: Hải tặc đứng đầu – Liệt Diễm

      Edit: Pinni

      Beta: Ciao


      Mọi người trong khoang đều lâm vào trong khí tĩnh lặng khiến người khác sợ hãi.

      Bây giờ ai chuyện, chỉ nghe từng tiếng hít thở nặng nề trong khí, lòng của mỗi người cũng bị níu chặt.

      boong tàu ngừng truyền đến tiếng bước chân, mọi người có thể tưởng tượng ra bên ngoài diễn ra cuộc chém giết kịch liệt như thế nào. Mọi thứ thuyền hầu như là hàng chuyên chở, có đầy đủ đồ sứ, trà và tơ lụa, chuẩn bị vận chuyển về cảng Minh Châu để bán ra bên ngoài. Hành khách nhiều lắm, đều là những người có quan hệ với gia đình phú hộ, có thân phận tương tự như Tiểu Ngọc, nhưng khách nữ nhiều.

      thuyền trừ thuỷ thủ ra, vẫn còn đội bảo vệ, giờ phút này vật lộn với Hải Tặc chính là đội ngũ do những binh lính này tạo thành. Bọn họ có thể chống cự lại đợt tấn công của hải tặc sao?

      Đột nhiên cửa khoang bị người hung hăng đẩy vào!

      "Bọn họ muốn xông vào đây rồi!" Mọi người còn lý trí hét ầm lên, có vài khách nữ khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum. Các nam nhân đều đến phía cửa khoang, hơn mười nam nhân áp mạnh lên cửa khoang thuyền, cố gắng giữ vững lần.

      Tay Tiểu Ngọc nắm chặt váy, các đốt ngón tay dần trắng bệch.

      Hải tặc sắp xuất trước mặt nàng rồi sao?

      Ngưu Bưu và Trần Phú theo bản năng chặn trước người nữ quyến. Hai hộ vệ trung thành này theo Tiểu Ngọc gần năm, vẫn luôn yên lặng làm việc, bình thường cũng nhiều lời, nhưng cũng kêu khổ kêu mệt. Lần này Tiểu Ngọc hỏi bọn có nguyện ý theo hay , bọn họ chút do dự phải theo nàng.

      Tiểu Ngọc lại nhìn chút Tiểu Trân và Huệ Nương yếu đuối bên cạnh, ngay cả ngồi dậy cũng khó khăn, còn có Tần Xuân Nhạn, Thanh Tranh và Đinh Hương mạnh mẽ trấn định. Bây giờ nàng bắt đầu cảm thấy hối hận, phải hối hận vì mình ra ngoài tìm Tống Tiềm, mà là hối hận vì lôi kéo nhiều người như vậy cùng lội vũng nước đục này, nếu phải vì nàng, bọn họ cũng gặp phải nguy hiểm như vậy ——

      "Bùm!" Cửa khoang lần nữa bị đụng, thiếu chút nữa đụng vỡ.

      Người ngoài cửa chợt ngưng động tác. biết trôi qua bao lâu—— có lẽ chỉ là nửa khắc đồng hồ ngắn ngủn, nhưng Tiểu Ngọc cảm thấy quá dài——

      Khoang cửa gỗ trong giây lát bị nguồn sức mạnh đánh thẳng vào hóa thành phiến gỗ bay chung quanh, hơn mười nam nhân kêu thảm ngã về phía sau!

      "A ——"

      Người bên trong khoang rối rít sợ hãi kêu nghỉ, mỗi người đều ở đây tìm kiếm vũ khí ở bên cạnh xem có thể đọ sức cùng những hải tặc này .

      Nhưng Hải Tặc ngoài cửa cũng có xông vào.

      Tiểu Ngọc theo cửa lớn mở nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mấy đại hán áo đen tay cầm cây đuốc đứng ở ngoài cửa khoang, quả nhiên đều là miệng vuông rộng rãi gương mặt hung ác, tướng mặt tiêu chuẩn của đạo tặc.

      đứng trước người , là thanh niên mặc bộ quần áo bố màu xanh, hình thái uy vũ cực kỳ. Từ thế đứng xem ra, cái phiến cửa khoang này hẳn là bị đánh vỡ.

      Công phu là cao thâm!

      Tiểu Ngọc đưa ánh mắt chuyển qua mặt nam tử kia, cho dù ở dưới tình huống khẩn trương nguy cấp như thế, nàng cũng khỏi hơi cảm thấy kinh ngạc.

      Nam tử này cao thẳng tuấn vĩ, hình dáng mặt ràng, hoàn mỹ giống như pho tượng tạc bằng đá cẩm thạch. trán có buộc tấm vải đỏ, vòng qua đầu thành nhúm buộc sau ót, trông rất tùy ý.

      Trong mắt của bắn ra vẻ bén nhọn, thần thái lại có vẻ hết sức nhàn nhã, giống như phải cướp bóc thuyền hàng, mà chỉ là tản bộ ở hậu viện.

      Trực giác, Tiểu Ngọc cảm thấy chính là thủ lĩnh của nhóm hải tặc này.

      Thanh niên vĩ lên tiếng, thanh cũng khó nghe, còn có thể được xưng tụng là dồi dào từ tính, đáng tiếc giờ phút này Tiểu Ngọc còn lòng dạ nào để thưởng thức.

      "Các vị cần phải sợ, mời lên boong thuyền . Chỉ cần các vị ngoan ngoãn hợp tác, ta bảo đảm làm tổn hại gì các vị. thôi!"

      Dứt lời, dẫn đầu lên boong thuyền. Mà mấy người thủ hạ áo đen vào trong khoang thuyền xua đuổi mọi người mau mau ra ngoài cửa, mọi người mới vừa rồi còn kích động muốn cùng Hải Tặc quyết tử đấu chí toàn bộ tiêu tán hết, từng người lặng lẽ ra ngoài.

      Ý chí của con người rất là kì quái. Nếu bọn hải tặc vừa phá cửa vào chém giết, chừng những hành khách này phấn khởi phản kích, liều mạng ngươi chết ta sống. Nhưng sau khi Hải tặc phá cửa, lại cố ý trầm mặc hồi, mới mở miệng muốn mang bọn họ . Ý chí muốn phản kháng của mọi người giống như quả bóng da bị chọc thủng, ngừng nản lòng, dĩ nhiên càng có tâm tình phản kích.

      Đây chính là cái gọi là nhất cổ tác khí thế như hổ, tái nhi suy, tam nhi kiệt!

      (Trống đánh lần thứ nhất khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai suy, đánh lần thứ ba khí thế kiệt)

      Tiểu Ngọc len lén phân tích nhóm Hải tặc này, càng nghĩ càng thấy cho bọn họ đơn giản, chẳng những có sức mạnh mà còn hiểu được sử dụng chiến thuật tâm lý, đánh mà thắng, tiết kiệm cho bản thân ít hơi sức.

      tới boong thuyền, chỉ thấy lính cận vệ và thuỷ thủ bị buộc ném qua bên, mọi người đều chảy máu, nhưng hình như có ai chết.

      boong thuyền đứng đầy người áo đen, thuyền của bọn chúng dừng ở bên cạnh chiếc thuyền bị cướp đoạt này, hai thuyền hợp với nhau bằng cái neo sắt và dây thừng lớn. Xem ra vừa rồi Hải tặc chính là lái thuyền đến gần sau ném neo sắt níu chiếc thuyền này, sau đó nhảy đến thuyền cùng quan binh và thuỷ thủ đánh nhau.

      "Khách nam và nữ khách tách ra đứng!"

      Người áo đen chỉ huy bọn tù binh phân nam nữ đứng ngay ngắn. trong lòng của những khách nữ bắt đầu có những liên tưởng tốt —— đây chính là đám Hải tặc đó! Chẳng lẽ —— rất nhiều khách nữ ngay cả đứng cũng được, lại dám khóc ra thành tiếng khiến bọn hải tặc chú ý, cả người run giống như cái sàng .

      Tiểu Ngọc cũng khá hơn chút nào. Nàng tay ôm bụng, nụ cười trắng bệch. Nếu như những thứ ác ôn này muốn vũ nhục bọn họ—— chung quanh đều là biển rộng mênh mông, nàng nhảy xuống khẳng định cũng giữ được tính mạng!

      cái tay đưa tới nhàng nắm cánh tay nàng, Tiểu Ngọc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh Tranh nhìn lại nàng, nàng khẽ gật đầu.

      dấu hiệu mờ ám như vậy, làm cho lòng Tiểu Ngọc thoáng chấn định lại.

      Sớm có người chuyển cái ghế ra, nam tử tuấn vĩ hào sảng ngồi dựa ghế, gác chân lên tay vịn, chẳng hề để ý : "Các ngươi phải sợ, ta làm tổn thương các ngươi tổn thương các ngươi. Nữ nhân đợi lát, nam nhân, lấy hết tiền ngọc bội nhẫn của các ngươi ra cho ta!"

      Những tiểu quan lại và phú thương hai mặt nhìn nhau, mặc dù tin tưởng cam kết của tên thủ lĩnh hải tặc này " làm tổn thương các ngươi", nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo. Có rất nhiều đại đao kề sát bên người đấy!

      Bọn họ cắn răng lấy hết những thứ đáng giá người ra, có người muốn giấu giếm chút vật quý trọng lấy ra, bị người áo đen phát dùng chuôi đao gõ mạnh vào mặt, khóe miệng chảy máu, liên tiếp cầu xin tha thứ. Có người này làm ví dụ, những người còn lại dám tác quái, cũng đành phải lấy hết đồ vật ra.

      Thủ lĩnh hải tặc tuấn rất vui nhìn đống tiền bạc, ngọc bội đất, lẩm bẩm : "Ít như vậy —— lần này buôn bán lỗ vốn! Tiếp tục lục soát cho ta, xem còn ai có mắt dấu đồ ? Phát ném xuống biển cho ta!"

      Lại có mấy nam nhân gào khóc liên tiếp, liên tục ngừng từ trong đáy ủng hoặc trâm cài đầu móc ra ngân lượng, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

      "Lấy ra sớm phải tốt hơn sao? Mọi người nên ảnh hưởng đến hòa khí, đúng !"

      Tên thủ lĩnh hải tặc này lộ ra nụ cười bướng bỉnh, nụ cười này của , Tiểu Ngọc cũng nhìn ra tuổi của rồi, quá hai mươi tuổi. Còn trẻ như vậy làm người đứng đầu của đám hải tặc, bản lĩnh .

      Nhớ tới mới vừa rồi dùng võ công bá đạo phá cửa, Tiểu Ngọc biết cái tên thủ lĩnh hải tặc tuấn này tuyệt đối đơn giản như những gì thể . Đây là con hồ ly!

      "Được rồi, nam nhân trước bên. Này, nữ nhân, giao tất cả tiền riêng và trang sức của các ngươi ra đây chứ?"

      Tên thủ lĩnh hải tặc tuấn lên tiếng, các nữ nhân cũng đành phải rối rít noi theo các nam nhân lúc trước nộp hết tất cả tiền tài của bản thân ra. Tiểu Ngọc, Xuân Nhạn và Thanh Tranh vốn có mang trang sức gì, lấy cây trâm cài đầu, vòng tay xuống, vứt tất cả xuống boong thuyền.

      "Chỉ có ngần ấy?"

      Tên thủ lĩnh hải tặc tuấn nhìn chằm chằm mấy khách nữ, Tiểu Trân, Đinh Hương, Huệ Nương bị ánh mắt của trừng, cơ hồ sắp té xỉu. Có phu nhân nhà giàu sớm bị sợ đến mềm nhũn ngã mặt đất, thị nữ của nàng cũng đoái hoài tới dìu nàng, dựa vào lan can thuyền run lẩy bẩy.

      người áo đen đến gần tên thủ lĩnh hải tặc tuấn : "Lão đại, chuyến này trừ mang chút hàng hóa, những thu hoạch khác nhưng nhiều lắm. Chỉ là dáng dấp mấy tiểu nương tử này cũng tệ ——" ánh mắt của lưu luyến hồi lâu ở mặt Thanh Tranh, Tiểu Ngọc khỏi đứng cản ở trước mặt Thanh Tranh.

      "Ừ, dáng dấp nương này đúng là tệ! Lá gan xem ra cũng , các ngươi ta mang nàng trở về có được hay ?"

      Tên thủ lĩnh hải tặc tuấn nhìn Thanh Tranh chút, hài hước hỏi bọn thủ hạ.

      "Tốt, ha ha, lão đại, ngươi cũng nên nạp phu nhân rồi! này xem ra có thể tốt hơn so với những kia kỹ nữ nhiều!"

      Thanh Tranh còn là bộ dáng sóng nước chẳng xao động, hình như có chuyện gì là có thể khiến nàng chấn động. Tên thủ lĩnh hải tặc tuấn tới trước người họ, Tiểu Ngọc mới phát cao hơn Thích Thăng và Thời Quỳ Phong, cao hơn chính mình hai đầu!

      "Ai, theo ta, như thế nào!" Tên thủ lĩnh hải tặc tuấn đứng trước mặt Thanh Tranh cười tiếng, nếu phải gặp phải loại trường hợp này, có lẽ Tiểu Ngọc tán thưởng phóng khoáng của . Nhưng bây giờ Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy cỗ tức giận giơ xông lên, lôi kéo Thanh Tranh về phía sau mình, nghiến răng nghiến lợi hung hăng mắng câu: "Vô sỉ!"

      "Cái gì?"

      Vẻ mặt tên thủ lĩnh hải tặc tuấn ban đầu khí định thần nhàn biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là gương mặt lạnh lẽo. giống như khí hậu bất định biển, mới vừa rồi còn là trời xanh mây trắng, chỉ chớp mắt lại biến thành bão tố.

      Khóe miệng giương lên nụ cười lạnh lùng: "Ngươi mắng ta cái gì?"

      Tiểu Ngọc bất cứ giá nào, cùng lắm nhảy biển tự vẫn, chừng còn có thể lại quay lại đại đấy.

      "Ta mắng ngươi vô sỉ, ngươi nghe thấy sao? Vẫn muốn nghe thêm nữa hả? Vô sỉ, vô sỉ, vô sỉ!" Tiểu Ngọc thối lui chút nào liền mắng ba tiếng"Nghe đủ chưa?"

      Toàn bộ người thuyền, bao gồm người áo đen và bọn tù binh, đều đổi sắc mặt. Nữ tử này cũng quá lớn mật rồi! Rơi vào trong tay người này, rất có thể rơi vào cảnh muốn sống cũng được muốn chết cũng xong!

      ngờ tên thủ lĩnh hải tặc tuấn lại lấy tay ngắt cằm mình, lại triển khai nụ cười lớn hơn: "Có can đảm! Rất có can đảm, ha ha ha! ! ! !"

      quay đầu nhìn về phía thủ hạ của : "Các huynh đệ, ta lâu chưa từng thấy người có can đảm như vậy..., chớ chi là nữ nhân! Này" đột nhiên phát bắt được tay Tiểu Ngọc mạnh mẽ kéo nàng đến trước người, "Ngươi tên là gì?"

      "Buông ta ra!" Tay Tiểu Ngọc bị bàn tay bắt được, thể nào giật ra được.

      "Phải tên tuổi của mình trước khi hỏi tên tuổi người khác, ai dạy ngươi sao?" Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ên trộm tuấn này, chẳng những tức giận, ngược lại cười đến càng vui vẻ hơn.

      "Ngươi đúng, có ai dạy cho ta! Chỉ là, ta có thể cho ngươi biết tên của ta."

      "Ta tên là —— Liệt Diễm!"
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 126: Suy nghĩ của dã thú

      Edit: thanh thanh mạn

      Beta: Ciao


      Liệt Diễm!

      Thủy thủ đoàn vốn chịu đủ kinh sợ, giờ phút này nghe danh tính trong lòng càng thêm vạn phần hoảng sợ.

      Hải tặc Liệt Diễm là nhân vật tiếng tăm ở vùng biển này!

      Thương mại biển Nam Tống rất thịnh vượng, hơn hai mươi bến cảng ngoại thương, còn phát triển rất nhiều những thành trấn ven biển, hơn vạn dặm đường ven biển của Nam Tống hầu như được mở cửa tất cả, có hơn sáu mươi nước và khu vực có quan hệ thương mại với Nam Tống

      Cùng với thịnh vượng của thương mại biển, là bóng dáng hoạt động của bọn hải tặc. Ở các châu gần với vùng biển, có dưới trăm nhóm hải tặc, trong đó nhóm hải tặc lớn nhất tên là ‘Hải Uy bang’.

      Nhưng cho dù thanh thế Hải Uy bang mạnh mẽ cũng có kẻ địch khiến bọn họ kính sợ và sợ hãi nhất, đó chính là Liệt Diễm.

      Liệt Diễm là con nuôi của thủ lĩnh hải tặc Liệt Hỏa, từ theo Liệt Hỏa kiếm sống biển. Năm trước sau khi Liệt Hỏa chết, liền kế thừa nhóm hải tặc của Liệt Hỏa, lên làm lão đại.

      Mọi người đều cho rằng nhóm hải tặc này được đứa nhóc mới mười sáu mười bảy tuổi nắm giữ, khẳng định chống cự được bao lâu. Ai biết Liệt Diễm thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ hơn chứ kém Liệt Hỏa trước kia.

      Người cùng nghề đoạt mối làm ăn với , tới bây giờ Liệt Diễm đều bỏ qua. từng có nhóm người đoạt thức ăn trước miệng cọp, trước mặt Liệt Diễm chiếm sạch chiếc thuyền chở trà, để Liệt Diễm ở phía sau đuổi tới chụp hụt. Buổi tối hôm đó, mình Liệt Diễm ngậm gai Nga Mi mò mẫm lên thuyền của thủ lĩnh đám hải tặc kia, giết chết toàn bộ người thuyền, còn đục thủng đáy thuyền, làm cho băng hải tặc này từ đó biển mai danh tích.

      Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, người người đều biết Liệt Hỏa nuôi được con sói. Hải Uy bang cậy mình thanh thế to lớn, để Liệt Diễm vào mắt, lúc ở đại hội triệu tập hải tặc khinh thường Liệt Diễm, kết quả bị Liệt Diễm dẫn người cùng nhau đánh lén, đục hư mười cái thuyền, tổn thất nặng nề. Hải Uy bang treo giải thưởng đuổi giết Liệt Diễm, nhưng tất cả các sát thủ của đều bị Liệt Diễm giết chết, còn len lén nửa đêm đóng người chết lên mũi thuyền của Hải Uy.

      Từ đó băng nhóm của Liệt Diễm độc hành biển, tuy đội ngũ của họ lớn, nhưng có ai dám khiêu khích. Chỉ là Liệt Diễm cũng quá hung ác đối với khách thương mình cướp bóc, chỉ cần ngoan ngoãn đem tiền tài hàng hóa ra đại đa số người có thể giữ được cái mạng.

      Vì vậy, khi thủy thủ đoàn nghe người trẻ tuổi này chính là Liệt Diễm vừa sợ lại có chút may mắn. Chỉ cần mình phản kháng nữa có thể nhặt mạng về.

      Tiểu Ngọc lại biết những chuyện này, nàng có chút ấn tượng tốt nào với tên hải tặc tuấn cao lớn dọa người này.

      “Ngươi nắm đau tay ta!”

      Tiểu Ngọc bị Liệt Diễm nắm chặt, nước mắt cơ hồ muốn chảy ra. Tay người này cứng rắn như sắt thép!

      Liệt Diễm phải là quý công tử thương hương tiếc ngọc, cười ha ha, : “Ta cho nàng biết tên của ta rồi, bây giờ nàng cũng nên mình tên gì chứ?”

      !”

      Tiểu Ngọc còn tranh luận với . Làm sao mà nàng biết lời của mình rất ổn, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng chứ. Nhưng mà để nàng nhìn Thanh Tranh bị hải tặc mang , nàng làm được!

      đúng ? sao, về sau chúng ta còn nhiều thời gian.” Tay Liệt Diễm vừa dùng lực nhấc nàng lên, Tiểu Ngọc “A” kêu lên tiếng, cứ như vậy bị Liệt Diễm nhấc lên ôm vào lòng!

      “Phu nhân, phu nhân!” Tiểu Trân, Huệ Nương nóng lòng muốn xông lên, Trần Phú và Ngưu Bưu bên này cũng muốn tới, bị mấy người áo đen đá mấy đá ngã lăn ra đất, hai thanh đao thép để đỉnh đầu: “Đàng hoàng chút cho lão tử!” Hải tặc áo đen uy hiếp hai hộ vệ.

      Thanh Tranh và Xuân Nhạn cũng bị hai người áo đen cản trở, mặt Thanh Tranh tràn đầy lo lắng, nàng kêu lên: “Tiểu Ngọc!”

      Liệt Diễm cúi đầu nhìn nàng, nàng cảm thấy gương mặt càng ngày càng đến gần, nộ hỏa công tâm, hung hăng “Phi” cái lên mặt !

      hơi này khiến cho tất cả mấy người áo đen nhất thời xôn xao, có người muốn xông lên tấn công Tiểu Ngọc.

      “Từ từ !”

      Liệt Diễm càng cười vui vẻ hơn.

      cũng lau nước miếng mặt, ha ha cười : “Rốt cuộc để cho ta tìm được nương cường hãn! Nhìn nàng quật cường như vậy, tương lai sinh con trai nhất định rất mạnh mẽ, rất tốt, đây mới là nữ nhân ta muốn tìm!”

      “Ta có trượng phu rồi!” Tiểu Ngọc giãy giụa mấy cái, nhưng hai cánh tay Liệt Diễm tựa như vòng sắt, hoàn toàn trốn được. Nàng ngừng chống cự, lạnh lùng .

      ngờ Liệt Diễm mặt đổi sắc : “Vậy sao, dù sao sau này nàng theo ta là được!”

      Tiểu Ngọc khỏi ngất, cường đạo quả nhiên là cường đạo!

      đến nơi thời đại dạy tam cương ngũ thường này lâu như vậy, Tiểu Ngọc tiếp xúc với đại đa số người để ý đến phép tắc tới mức kinh khủng, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với hải tặc cuồng dã hoàn toàn để ý đến thế tục luân lý.

      Dù là ngàn năm sau, biểu của cũng được gọi là kinh thế hãi tục, chớ chi là bây giờ!

      Đột nhiên Huệ Nương ra sức đụng ngã người áo đen ngăn lại, “bùm” quỳ trước mặt Liệt Diễm : “Đại gia, đại gia, xin ngài thương xót, thả phu nhân chúng ta , nàng có thai ba tháng rồi, chịu nổi kinh sợ đâu!”

      “Huệ Nương!” Tiểu Ngọc đau lòng nhìn nữ bộc trung thành vì nàng mà liều mạng lao ra cầu cạnh.

      “Hả?”

      Liệt Diễm nhìn Tiểu Ngoc: “Nàng có hài tử rồi?”

      Tiểu Ngọc cắn chặt môi dưới, phun ra chữ: “Đúng.”

      Nàng cũng hi vọng xa vời người này vì nàng là phụ nữ có thai mà tha cho nàng, bởi vì ngọn lửa trong mắt giảm chút nào, ngược lại bùng cháy.

      “Thú vị nha, thú vị! Ha ha.” Liệt Diễm lại cười : “Thế mà ta nhặt được tiện nghi lớn rồi, đoạt lão bà kèm theo con trai, là trùng hợp!”

      Toàn bộ mọi người thuyền đều bị lời của làm cho sợ đến trợn mắt há hốc mồm, này…người này, nhất định là suy nghĩ của dã thú!

      Câu tiếp theo của Liệt Diễm khiến Tiểu Ngọc thiếu chút nữa choáng nặng: “Lúc mẹ ta theo cha ta cũng là mang theo ta, là trùng hợp đấy!”

      trách được! Tiểu Ngọc kêu lên trong lòng, đây phải là bản sao của Dương Khang sao! Chính cũng có cha nuôi tiện nghi như Hoàn Nhan Hồng Liệt, phải lịch sử lại tái diễn lần nữa chứ?

      “Các huynh đệ, chúng ta !” Liệt Diễm thêm nữa, ôm lấy Tiểu Ngọc gọi các huynh đệ rút lui: “Hàng trong thuyền mang hết chưa?”

      người áo đen đến báo cáo: “Lão đại, xong rồi!”

      “Được, !” Liệt Diễm muốn nhảy qua thuyền hải tặc của mình, đột nhiên nghe nữ nhân : “Chậm , ta cũng muốn cùng các ngươi!”

      Mọi người thất kinh, đồng loạt nhìn về phía chủ nhân của giọng , chỉ thấy Tần Xuân Nhạn nhàng đứng dậy.

      “Ngươi cũng muốn theo ta?” Liệt Diễm tùy tùy tiện tiện cười : “Đáng tiếc ta vừa thu phu nhân, tạm thời muốn thu hai người! Con cọp mẹ này cũng đủ để ta phiền toái rất lâu đấy!” lại nhìn qua Tiểu Ngọc.

      “Xuân Nhạn, muội đừng dây vào.” Tiểu Ngọc thấy mình rơi vào hiểm cảnh, sao có thể làm cho Xuân Nhạn mệt mỏi thêm.

      Tần Xuân Nhạn từ từ tới trước mặt Liệt Diễm, người áo đen cho rằng nàng có lời muốn với Liệt Diễm, rối rít tránh ra.

      kỳ quái, ràng Tần Xuân Nhạn nở nụ cười.

      “Ngươi muốn mang ta sao? Vậy…” Đột nhiên tay trái nàng giơ lên nhanh như tia chớp, kim châm bắn nhanh ra từ trong tay áo!

      “Vậy ngươi cũng được!”
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 127: Đánh bất ngờ

      Edit: thanh thanh mạn

      Beta: Ciao


      Liệt Diễm ngờ tới, nương có vẻ gầy yếu này lại đột nhiên tấn công !

      Từ khi còn lớn lên trong nhóm hải tặc, tám tuổi theo cha nuôi ra ngoài buôn bán, người từng giết đâu chỉ trăm. Nhưng tới bây giờ chưa từng gặp phải nữ nhân ra tay với .

      Lúc Tần Xuân Nhạn ra tay mấy người Tiểu Ngọc cũng ngờ tới. Qua lại với nàng mấy ngày rồi, tới bây giờ Tiểu Ngọc cũng phát Xuân Nhạn có võ công, ngờ giờ phút này nàng ấy lại thể tài kim châm!

      Mười mấy cây kim châm xé gió đâm vô cùng chuẩn xác tới các huyệt vị của Liệt Diễm, chỉ cần trúng châm, Liệt Diễm gặp phiền toái. cũng xem như phản ứng cực nhanh, cứ như vậy ôm Tiểu Ngọc nhảy lên, tránh toàn bộ kim châm Tần Xuân Nhạn bắn ra. Nhưng còn chưa chạm đất, Tần Xuân Nhạn đuổi kịp. Tay trái bắn châm đến huyệt Khí Hải của Liệt Diễm, tay phải bắt lấy váy của Tiểu Ngọc kéo nàng lại.

      tại Liệt Diễm gặp phải lựa chọn khó khăn, nên cứng rắn chịu châm ôm Tiểu Ngọc thả?

      Nam tử chịu thiệt thòi trước mắt, hừ lạnh tiếng buông Tiểu Ngọc ra, nhưng chờ bắt đầu phản kích, đột nhiên ngực đau xót, nội khí phân tán, cư nhiên còn hơi sức! cảm giác huyệt Đàn Trung ngực trúng châm, ngờ châm này ác như vậy.

      “Đừng cử động!” tay Tần Xuân Nhạn ôm Tiểu Ngọc rơi xuống đất, tay kia cầm châm trong tay hướng về huyệt Bách Hội của Liệt Diễm. Liệt Diễm ai bì nổi, lại có lúc kịp đề phòng, bị nương yếu đuối chế phục!

      Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Chờ đến khi người áo đen phản ứng lại, lão đại của bọn họ hoành hành biển gặp địch thủ lại bị người khác nắm trong tay!

      có người áo đen nào chịu tin tưởng này. Vừa rồi bọn họ ra tay, nguyên nhân lớn nhất là tin tưởng mù quáng vào Liệt Diễm, bởi vì tới bây giờ Liệt Diễm chưa từng thua, nhưng chuyện nhìn như thể nào lại cố tình xảy ra.

      Tần Xuân Nhạn đặt Tiểu Ngọc xuống, dù gương mặt nàng điềm tĩnh nhưng người lại chảy ra tầng mồ hôi lạnh.

      Người khác thấy nàng giống như thắng được rất dễ dàng, ra kích này của nàng dùng hết công lực toàn thân và tất cả tâm cơ của nàng, thắng được là do Liệt Diễm nghĩ nàng là nữ nhân mà khinh địch. Có lẽ tên hải tặc này chỉ chém giết với các nam nhân hung ác thích chiến đấu biển, chưa từng thấy qua cao thủ ám khí nên mới có thể nhất thời mắc bẫy của nàng.

      Nếu có phòng bị, hai người đấu đơn nàng chút phần thắng nào.

      Người khác giật mình bằng phần khiếp sợ của Liệt Diễm.

      thua.

      Liệt Diễm quỳ chân đất, đau đớn ngực dần dần giảm bớt. cũng hốt hoảng, hơi ngẩng đầu nhìn xéo qua Tần Xuân Nhạn, : “Ngươi muốn thế nào?”

      Kim châm tay Tần Xuân Nhạn giữ vững, khí phách : “ thủ hạ của ngươi rời !”

      Liệt Diễm trả lời.

      Hải tặc cũng sợ thua, bởi vì hải tặc xem trọng mặt mũi nhất. Bọn họ là con dân muốn sống tự do biển, nguyên tắc sống của họ chỉ có , đó chính là —— sống sót.

      “Biết rồi. Các ngươi trước!”

      Liệt Diễm ra lệnh.

      Mấy người áo đen rất cam lòng, ràng nhiều hán tử như vậy bị tiểu nương kiềm chế! Nhưng lão đại nhà mình ở tay người ta, mắt thấy kim châm ghim lên đỉnh đầu Liệt Diễm. Phục tùng mệnh lệnh là ưu điểm khác của hải tặc, bọn họ phẫn nộ, người này đến người kia nhảy qua thuyền, nhưng có ai buông đao trong tay ra.

      Ai cũng bỏ qua cơ hội phản kích!

      Tần Xuân Ngạn đưa lưng về những nam nhân vừa bị ép buộc, nàng cao giọng hét lên: “Cắt đứt móc dây thừng!”

      Các nam nhân như vừa mới tỉnh mộng, Trần Phú cầm thanh đao boong, vọt tới chỗ dây thừng bên nối lấy thuyền hải tặc và thuyền bọn họ, chặt xuống đao, hai thuyền bị nước biển tác động chậm rãi tách ra.

      Được cứu rồi!

      Cuối cùng tin tức này truyền đến trong đầu mỗi người, bọn họ hoan hô, các nam nhân vội vàng cởi dây thừng người thủy thủ đoàn và quan binh. Tiểu Ngọc được Trần Phú và Ngưu Bưu vây quanh bảo vệ, Huệ Nương thấy rốt cuộc nữ chủ nhân thoát khỏi nguy hiểm, vui mừng đến mức thân thể mềm nhũn, té xỉu sàn tàu.

      So sánh với người thuyền hân hoan nhiệt liệt, Liệt Diễm có vẻ lạnh nhạt yên tĩnh, điều này làm cho người vẫn khống chế Tần Xuân Nhạn phát hoảng.

      Nàng rất ít khi động thủ với người khác, nếu phải tình thế hôm nay nguy cấp, nàng tuyệt đối nguyện ý bại lộ chuyện mình có võ nghệ. Mà ràng Liệt Diễm này ràng là cao thủ thực chiến, loại người như thế, chỉ cần có cơ hội , cắn trả đối thủ gấp mười lần!

      “Tiểu nương, rất lợi hại.”

      Liệt Diễm còn duy trì tư thế vừa rồi, nửa ngồi nửa quỳ, hai tay chống lên boong thuyền.

      “Hôm nay thu hoạch rất lớn…gặp được hai nữ nhân rất tốt. Nếu nữ nhân quật cường và ngươi hợp thành người, chính là nữ hải tặc tuyệt hảo rồi, ha ha.”

      Liệt Diễm để ý kim châm uy hiếp, phối hợp tới lui.

      Cảm giác trong lòng Tần Xuân Nhạn ngày càng đậm, quần áo của nàng bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Khí tràng của người đàn ông này, từng đợt từng đợt sóng qua, nàng sắp áp chế nổi .

      Lúc này bị những quan binh kia vây quanh, có mấy người mới vừa rồi bị Liệt Diễm đả thương. Bọn họ thấy Liệt Diễm bị kim châm uy hiếp thể nhúc nhích, nhếch môi cười to: “Tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay! phải là rất trâu bò sao! Gia gia cho ngươi cước!”

      người lính biết đều, đá đến cước, Tần Xuân Ngạn kịp ngăn cản, sợ hãi kêu lên: “Đừng!”

      Liệt Diễm chính là chờ cơ hội này!

      Khi binh lính đá tới, nhanh như chớp lấy tay ban đầu chống lên boong bắt được chân của người đó, thân thể chợt lóe liền rời khỏi vị trí kim châm!

      Trong lòng Tần Xuân Ngạn tức giận binh lính này làm chuyện xấu, nhưng chỉ có thể hi vọng có thể dùng kim châm đánh trúng chỗ yếu của Liệt Diễm. Liệt Diễm trải qua trận đánh vừa rồi, hiểu võ nghệ của nàng, tay ném binh lính về phía Tần Xuân Nhạn.

      Bị “đạn thịt người” ngăn cản, thân hình Tần Xuân Nhạn tấn công bất giác hơi chậm lại, Liệt Diễm liền thừa dịp có khe hở phía sau lật người leo theo dọc thuyền, đến trước vòng vây quan binh liền tung người nhảy lên cái, nhảy vào trong biển!

      hải tặc trốn vào trong biển, còn ai có thể bắt được ?

      “Đáng chết!”

      Tần Xuân Nhạn nhào tới mép thuyền, nghe được “Bùm” tiếng, bóng dáng Liệt Diễm nháy mắt biến mất mặt biển.

      chạy trốn rồi…” phải chỉ có mình Tần Xuân Nhạn tiếc nuối, mọi người thuyền vì Liệt Diễm chạy trốn mà rơi vào sợ hãi. Nhất là khi đoàn thủy thủ kể việc Liệt Diễm là kẻ có thù tất báo, mọi người càng thêm thấp thỏm lo âu. Những hải tặc này tiến hành trả thù bọn họ như thế nào!

      Thuyền trưởng quyết định phải chạy nhanh, muốn đoàn thủy thủ phải nhanh chóng cập bến cửa Tam Giang. Chỉ cần đến tới bến tàu, bọn họ an toàn.

      “Xuân Nhạn, cám ơn muội!” Tiểu Ngọc được Thanh Tranh đỡ, cám ơn với Tần Xuân Nhạn.

      Tần Xuân Nhạn để ý tới câu này của nàng, mà là để tay lên mạch môn của Tiểu Ngọc, bắt hồi lâu mới an toàn.

      “May nhờ xương cốt của tỷ tốt, thiếu chút nữa động thai khí rồi!”
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

      Chương 128: Tự chiến đấu

      Editor: thuganhanuoi

      Beta: Ciao


      Trương lão ở đầu thôn mở sạp trà hơn mười năm.

      Bình thường những người ngang qua thôn này nhiều lắm, phần lớn là thương nhân vân du bốn phương và tăng lữ du phương. Đôi khi, cả ngày cũng thấy người.

      Thế nhưng sạp trà của Trương lão vẫn mở đều mỗi ngày. Dựa vào người qua đường mà làm ăn, ông là ông già ngay cả sức làm ruộng cũng có, miễn cưỡng lắm mới có thể kiếm được miếng ăn, cho nên Trương lão rất để ý đến mối làm ăn này, mỗi ngày đều pha trà nồng đậm.

      Hôm nay vận khí của ông tệ, mới bày quán bao lâu, có khách nhân trẻ tuổi tới.

      Vị khách nhân này mặc trường sam dài chấm đất, đỉnh đầu mang nón lá che nắng, ngay cả tay nải cũng mang theo, cứ như vậy hai tay trống tới trước sạp trà Trương lão ngồi xuống, muốn ly trà lớn giải khát.

      Trương lão bán hàng nhiều năm nhưng chưa từng thấy nam tử nào dáng dấp đẹp mắt như vậy, khuôn mặt trắng noãn như ngọc, đôi mắt rất có thần thái, giống như đồng tử bên cạnh Quan Bồ Tát bức họa.

      "Cụ ơi, xin hỏi chút, qua nơi này chính là địa phận Nghiêm Châu sao?" Nam tử nho nhã lễ độ hỏi.

      Trương lão vội trả lời : "A, a, ngài muốn Nghiêm Châu sao? Kỳ nơi này của chúng ta chính là huyện Thuần An, thuộc cai quản của Nghiêm Châu. Ngài muốn thành Nghiêm Châu sao?"

      "Đúng, mà cũng đúng. Cụ ơi, xin hỏi cụ biết chuyện vài ngày trước đó Nghiêm Châu tiêu diệt cường bạo ?" Nam tử này uống trà xong, lại hỏi câu.

      "Biết, làm sao mà có thể biết! Dọa chết người..., rất nhiều thổ phỉ vây quanh thành Nghiêm Châu, nghe muốn đánh bại Châu Thành. May nhờ có vị đại nhân khắp nơi chiêu mộ binh lính các huyện, đấu tranh vì chính nghĩa cùng với binh lính mấy huyện mới có thể ngăn trở bọn thổ phỉ đó!"

      Trương lão đến chuyện vài ngày trước thổ phỉ vây thành, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Ai sợ thổ phỉ? Những tên thổ phỉ này đều là cướp đoạt xong rồi . Đoạt người và tài vật tính, thường thường còn phóng hỏa đốt thôn. Lần này hầu như thổ phỉ đều bị tiêu diệt, dân chúng có thể trải qua đoạn thời gian sống tốt.

      Nam tử kia hình như đối với đề tài này cảm thấy cực hứng thú, lại hỏi tới: "Vậy nơi cuối cùng tiêu diệt những thổ phỉ này ở đâu? Là ở thôn xóm gần đây sao?"

      Trương lão lắc đầu cái, : "Ta đây cũng biết. phải ở Thuần An chúng ta, đánh ở bên Thọ Xương nên ta ràng lắm."

      Nam tử kia có chút thất vọng, trả tiền trà rồi vội vã lên đường.

      "Nghiêm Châu có nhiều thị trấn thôn xóm như vậy, Thiên Thành, ngươi rốt cuộc ở đâu?"

      Người thư sinh đường này, đương nhiên chính là Thích Thăng bỏ lại tất cả việc làm ăn trong thành Lâm An ra ngoài tìm Tống Tiềm.

      Tiểu Ngọc vẫn chưa cầu xin tìm Thiên Thành, nhưng Thích Thăng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định chính mình ra ngoài tìm Tống Tiềm. nghĩ, hai đội quan binh cũng tìm được Tống Tiềm, nhưng lại phát thi thể của y, như vậy khả năng lớn nhất là bị bọn thổ phỉ cưỡng ép . Tiểu Ngọc muốn tìm phu quân, ngăn được, nhưng mà sâu trong nội tâm Thích Thăng lại tin người phụ nữ có thai như Tiểu Ngọc có thể tìm được Tống Tiềm mất tích.

      Để chính mình đến giúp nàng !

      Thích Thăng cũng hy vọng xa vời có được trái tim Tiểu Ngọc. Rất kỳ quái, thậm chí chưa từng nghĩ muốn tách Tiểu Ngọc và Tống Tiềm ra. Nhưng điều này cũng ảnh hưởng đến việc bỏ tâm tư và sức lực trả giá vì Tiểu Ngọc —— có lẽ bởi vì Tiểu Ngọc là nữ tử có thể để cho mình động lòng!

      Trước khi Thích Thăng rời , an bài thoả đáng mọi chuyện trong thành Lâm An. ngừng việc buôn bán ở phường Mỹ Ngọc, để cho Văn Quyên mang theo nữ nhân viên phục vụ Thủy Thanh Vân hồi hương tị nạn trước, dù sao nhà Văn Quyên ở nông thôn có rất nhiều Hoa Điền, trước tiên họ có thể ở nơi đó tránh thảm hoạ chiến tranh đoạn thời gian.

      Thanh Tâm đường của có tổ phụ trông coi có vấn đề gì. Bàng Nhất Hưng bị Thích Thăng áp chế đoạn thời gian, thanh thế ở giới y bị rớt xuống, tạm thời cũng dấy lên được sóng gió gì.

      Tiểu Ngọc đường bộ, là bởi vì cả đám nữ quyến bọn họ xuất môn, nhất định phải ngồi xe ngựa, hành tung quá mức dễ thấy, dễ dàng rước lấy chú ý của đạo tặc cùng quân Kim. Mà Thích Thăng có võ công trong người, thân mình ra cửa, ngay cả hành lý đều mang, vượt núi băng đèo cũng đưa tới chú ý, thuận tiện rất nhiều.

      nhìn phương hướng thành Nghiêm Châu, thở dài cái, tiếp tục gấp rút lên đường.

      Đêm đó thuyền của mấy người Tiểu Ngọc cập bến ở cửa Tam Giang. Khi thuyền dạt vào bến tàu, toàn bộ người thuyền thở phào nhõm —— tạm thời an toàn rồi!

      Tần Xuân Nhạn từ trong bao quần áo tùy thân cầm hai gói thuốc ra ngoài, để đầu bếp thuyền sắc cho Tiểu Ngọc uống vào.

      "Bây giờ tỷ cần nhất chính là an thai, đừng để xảy ra chuyện nữa. Biết bụng lớn ra cửa cực khổ mà còn ?"

      Tiểu Ngọc ngoan ngoãn uống thuốc, cũng dám oán trách thuốc đắng. Huệ Nương té xỉu sau lát tỉnh lại, cũng lo ngại. Các hành khách suýt chết nhưng vẫn còn sống, biết tất cả công lao đều là dựa vào Tần Xuân Nhạn, đối với các nàng hết sức khách khí. Tất cả hành khách đồng hành đều có chút kiến thức, nghe Tiểu Ngọc là phu nhân mệnh quan triều đình, thái độ liền càng thêm cung kính.

      thuyền hàng hóa mất hết, chủ thuyền tổn thất rất lớn, đương nhiên là ngừng kêu khổ. Nhưng tình hình như bây giờ cũng có khả năng làm cho bọn hải tặc chuyển từng bao hàng về, có thể nhặt về cái mạng cũng coi như là may mắn.

      "Xuân Nhạn, ra võ công của muội lợi hại như vậy!"

      Tiểu Ngọc có thể thấy được 'thâm tàng bất lộ' của cổ nhân rồi. Lúc nàng biết Thích Thăng, cũng là bộ dạng thư sinh, sau lại mới phát võ công của trác tuyệt. Mà võ công của Tần Xuân Nhạn càng khiến Tiểu Ngọc ngạc nhiên, dù sao nàng ấy cũng là nương thôi.

      trách được Tần Xuân Nhạn muốn theo nàng xuất môn, nghĩ đến trừ bỏ là thầy thuốc bảo vệ sức khỏe cho nàng ở bên ngoài, còn là thầm bảo vệ nàng.

      "Thanh Tranh, tỷ cũng uống ly trà an thần chứ?" Tần Xuân Nhạn trả lời vấn đề Tiểu Ngọc, lại đem thuốc đưa cho Thanh Tranh.

      "Được." Thanh Tranh cười nhạt tiếng, nhận lấy thuốc uống hơi cạn sạch.

      Thanh Tranh uống xong, mang theo chút trách cứ đối với Tiểu Ngọc : "Muội cũng quá lỗ mãng, cố tình khiêu khích thủ lĩnh hải tặc. Nếu nổi tình hung ác bổ muội đao, chúng ta còn đau lòng chết à?"

      Thanh Tranh ít khi có tức giận như vậy, Tiểu Ngọc tự biết đuối lý, tiếng nào, ha ha cười gượng hai tiếng lừa dối cho qua.

      Hành trình còn tới ngày, những hải tặc kia còn có thể tới báo thù ?

      Tần Xuân Nhạn nhận thấy mọi người lo lắng, cười : "Yên tâm , tên thủ lĩnh hải tặc kia, ít nhất qua ba ngày thể ra tay với người khác. Thuật kim châm của ta phải dễ dàng né như vậy?"

      châm kia Tần Xuân Nhạn bắn trúng huyệt Đàn Trung của Liệt Diễm, thẳng phá ngưng khí chân khí của , bị thương lại nhảy xuống biển chạy trốn, càng tăng thêm thương thế. Miệng vết thương do kim châm đâm cũng lớn, tạo thành hậu quả vô cùng đáng sợ, cho dù võ công cao cường như Liệt Diễm, qua ba ngày nghỉ ngơi thể hồi phục.

      "Vậy tốt —" Tiểu Ngọc vỗ ngực, nhớ tới vừa rồi nụ cười tràn đầy tà khí dã man của tên hải tặc kia. Nam nhân này cũng quá —— cuồng dã!

      ***

      Liệt Diễm ngồi ở phòng ngủ của mình trong thuyền hải tặc, khoanh chân ngưng khí, chỉ cảm thấy ngực từng trận đau nhói.

      Kim châm của tiểu nương kia là ác độc!

      chưa từng gặp qua địch thủ sử dụng loại ám khí này, công phu của nàng nhu đến cực điểm, cùng cương mãnh vừa vặn là hai thái cực, cho nên mới thừa dịp quan sát mà chiếm được tiện nghi.

      "Lão đại, người của chúng ta nhằm vào cái thuyền kia! Bọn họ cập bến ở bến Tam Giang, chúng ta có muốn chuyến nữa ?"

      Thủ hạ của , Hổ mập tiến đến báo cáo. Hổ mập là thủ hạ trung thành nhất của , mấy năm qua bọn họ dùng loại phương pháp đánh lén bắt được bao nhiêu con mồi, nhưng Liệt Diễm lại : "Đêm nay quên ."

      "Quên ?" Hổ mập ngạc nhiên, lão đại lúc nào biến thành Thiện Nam Tín Nữ rồi: "Lão đại, như vậy chúng ta cũng quá uất ức!"

      Liệt Diễm sắc mặt trầm xuống: "Hổ mập, ngươi gần đây càng ngày càng có chủ ý nhỉ, nơi này ngươi là lão đại hay ta là lão đại?"

      tiếng quát mắng này của cũng lớn, lại làm cho cái trán Hổ mập toát ra mồ hôi.", dĩ nhiên ngài là lão đại —ta — ta miệng tiện, ôi!" tát mình cái.

      Thủ hạ Liệt Diễm cũng biết, vị lão đại này tuổi lớn lắm nhưng thủ đoạn lại vô cùng ác độc, nếu như bị hận, khẳng định thấy được mặt trời trong hai ngày tới!

      Nhưng làm sao lại nổi lên nhân từ đối với chiếc thuyền kia?

      Liệt Diễm nhắm mắt lại, muốn chuyện nhiều, Hổ mập chỉ có thể lui xuống.

      Liệt Diễm tự có chủ ý của .

      Lại bây giờ người bị thương nặng, nên cùng người động thủ, người thuyền kia cũng phải là dễ khi dễ. Dù sao có đội lính ở đó, lại có nữ cao thủ công phu kém, đánh giết, mà thể lại bị thương.

      Về phần đục thủng chiếc thuyền này, lại có chút vấn đề gì. Lấy công phu bơi lội của , muốn nhấn chìm chiếc thuyền này là chuyện rất dễ dàng.

      Nhưng thuyền chìm xuống, nữ nhân thuyền kia ——

      Liệt Diễm lộ ra nụ cười lớn. Nữ nhân kia rất thú vị rồi, chẳng những dám cùng tranh cãi, còn dám nhổ nước bọt trước mặt . Có can đảm!

      Nữ nhân hiếm thấy như vậy, đem nàng thu vào tay, cũng quá đáng tiếc.

      Về phần Tiểu Ngọc là thê tử của người ta, thậm chí mang thai, những lý do này đối với Liệt Diễm xem ra đều đáng nhắc tới. Mẹ của còn phải lớn bụng gả cho dưỡng phụ? Dưỡng phụ từng , cha đẻ là bạn tri kỷ của dưỡng phụ, trước khi chết liền đem thê tử cùng đứa con trai chưa ra đời phó thác cho dưỡng phụ.

      Ở trong thế giới hải tặc bọn , cái gì luân lý, cương thường, lễ nghi, toàn bộ đều thúi lắm!

      Liệt Diễm thầm tính toán, như thế nào mới có thể lên cái thuyền kia ——

      Ngay tại thời điểm Thích Thăngvà Tiểu Ngọc từ hai con đường khác nhau tới Nghiêm Châu, Thời Quý Phong ngoài thành Trấn Giang, cuộc chiến tranh thảm khốc khai hỏa.

      Đúng như Thời Quý Phong dự đoán, Xu Mật sứ Diệp Nghĩa khiến dân chúng đào cát cống cùng nhánh cây, căn bản là vật vô dụng, ngược lại thành gánh nặng!

      Thời Quý Phong mặc khôi giáp sáng như tuyết, cầm tay cây thương được mài vô cùng lợi hại, hết sức chăm chú nhìn kẻ địch công thành ngay trước mắt.

      Nhiệt huyết cả người cháy bùng lên. Luyện võ nhiều năm, phải bởi vì giờ khắc sinh tử quyết đấu cùng kẻ địch này sao?

      Để cho cảm thấy tiếc nuối, là mình thủy chung thể thuyết phục quan sử dụng trận pháp của để chống địch. Các quan cho là giữ vững ra chính là phương thức chống đỡ tốt nhất, ra , cũng chỉ là —yếu đuối!

      Ngoài thành, quân Kim còn lâu mới để cho đại quan được như ý nguyện.

      Quân tiên phong của Hoàn Nhan Lượng từng đánh Trường Giang, ở dưới Trấn Giang thành bắt thang lên, chuẩn bị máy ném đá. Bắt đầu công thành!
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 129: Gặp lại Hải Đường

      Editor: thuganhanuoi

      Beta: Ciao


      Mặt trời mọc biển nhanh hơn buổi sáng đất liền chút. Tiểu Ngọc cảm giác mình mới chợp mắt lát nghe được người bên cạnh tới lui, nghĩ đến trời sáng.

      Tiểu Ngọc ngồi dậy, Huệ Nương cũng tỉnh theo, vội múc nước rửa mặt cho nữ chủ nhân. thuyền phương tiện đơn sơ, được thoải mái như ở nhà, Tiểu Ngọc cũng so đo nhiều, cầm lấy khăn lông chấm nước lạnh xoa xoa mặt, lại tới boong thuyền dùng muối tinh rửa sạch miệng.

      Thanh Tranh và Tần Xuân Nhạn đều tỉnh lại, lâu sau cũng đều lên boong thuyền. Mặt biển lúc sáng sớm rất yên tĩnh, gió biển thổi ngang qua gò má Tiểu Ngọc, chung quanh mảnh yên lặng. Trong nháy mắt Tiểu Ngọc thậm chí cho là tình hình nguy hiểm tối hôm qua là cơn ác mộng.

      Nhưng boong thuyền bừa bãi khắp nơi, còn có vết máu đỏ tươi, nhắc nhở Tiểu Ngọc tối hôm qua nơi này quả trải qua trận ác đấu.

      Tên hải tặc kia —— Khiếu Liệt Diễm?

      Tiểu Ngọc nhớ đến cái tên này, ngoại trừ cảm thấy hơi sợ hãi, còn mơ hồ cảm thấy buồn cười.

      Làm ơn, người ở trong nước kiếm sống, lại mang tên lửa. Kim khắc Mộc, nước dập tắt lửa, vậy mà kiêng kỵ sao? Hay là lá gan quá tốt, cái gì cũng quan tâm?

      Nhớ tới ngoại hình tuấn vĩ và tính tình cuồng nịnh của Liệt Diễm, Tiểu Ngọc khỏi lắc đầu. Đáng tiếc cho vẻ ngoài đó, người đàn ông này trong xương là mười phần cường đạo!

      Tiểu Ngọc tựa vào mép thuyền hít thở khí dễ chịu mát mẻ lúc sáng sớm, vừa tùy ý quan sát thuyền bè chung quanh bến tàu. Bến Tam Giang là bến tàu lớn, khắp nơi đều đậu đầy thuyền bè. Chiếc thuyền hàng có kích thước trung bình của bọn họ có thể thu hút mấy trong những con thuyền của mọi người, bỏ neo gần bọn họ phần lớn đều là du thuyền có kích thước giống nhau.

      Chợt Tiểu Ngọc nhìn thấy tiểu nương ăn mặc kiểu tỳ nữ thuyền đối diện, cầm chậu nước tới mép thuyền hướng dưới biển đổ nước xuống. Có lẽ cũng phục vụ chủ nhân rửa mặt ? Song khi tiểu nha hoàn đổ hết nước xoay người muốn vào khoang, Tiểu Ngọc thình lình nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhịn được kêu lên tiếng: "Thu Lam!"

      Tiểu nha hoàn nghe vậy chấn động, theo tiếng nhìn sang, bất giác mừng rỡ, cũng kêu: "Tống gia nương tử!"

      Nha hoàn da trắng mắt sáng, chính là tỳ nữ thân cận bên người bạn khuê mật Hải Đường của Tiểu Ngọc!

      Tiểu Ngọc nhất thời nghĩ tới Hải Đường tất nhiên chiếc thuyền này. Quả nhiên Thu Lam đem chậu nước rửa mặt cứ như vậy để xuống đất, nhấc váy liền chạy vào khoang, duyên dáng kêu to: "Tiểu thư, tiểu thư, Tống gia nương tử ở phía đối diện a!"

      "Làm sao vậy?" Tần Xuân Nhạn biết Thu Lam, nhìn bộ dáng Tiểu Ngọc mừng rỡ, vội : "Tỷ cũng nên lúc kinh sợ lúc vui mừng, cẩn thận đứa bé!"

      Thanh Tranh cũng từng gặp qua Thu Lam, cũng nhớ lại thị nữ của Hải Đường, liền đối với Tần Xuân Nhạn : " thuyền kia có cố nhân của Tiểu Ngọc."

      Quả nhiên tới khắc, thuyền bên kia chợt vang lên tiếng bước chân bình bịch, mỹ nhân tóc mây quần áo xốc xếch chỉnh tề vọt tới boong thuyền, hướng về phía Tiểu Ngọc kêu: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ! Tiểu Ngọc tỷ tỷ!"

      Tiểu Ngọc cùng Thanh Tranh vừa nhìn, đây phải là Hải Đường là ai?

      Tính toán ra, kể từ mùa đông năm ngoái Hải Đường lấy chồng ở Minh Châu, họ hơn nửa năm gặp.

      ngờ trong lúc vô tình lại trùng hợp gặp nhau ở nơi bến tàu xa lạ này! Cuộc sống người đại tin tức nhanh chóng thể hiểu được cảm giác mừng như điên khi trong lúc lơ đãng tha hương gặp được cố nhân. Họ cách đoạn mặt biển ngắn ngủn hướng đối phương kêu gọi, cũng bận tâm cái gì dáng vẻ lễ tiết gì nữa. Những người chung quanh cũng vui mừng lây theo các nàng, đều lộ ra nụ cười hiểu ý.

      "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, các người bây giờ muốn nơi nào?" Đôi tay Hải Đường tạo thành hình loa hướng Tiểu Ngọc hô.

      "Minh Châu!" Tiểu Ngọc dùng phương thức y hệt kêu trở về.

      Hải Đường càng thêm vui mừng, "Đến bên này, ngồi thuyền ta ! Ta cũng vậy, ta cũng phải về Minh Châu!"

      "Cái này —" Tiểu Ngọc quay đầu lại nhìn Tần Xuân Nhạn và Thanh Tranh cái: "Có được hay ?" Nàng hỏi ý kiến hai vị ‘Người giám hộ’, nhưng trong mắt ràng toát ra cực độ khát vọng.

      Thanh Tranh miễn, Tần Xuân Nhạn lại đem chuyện này ngẫm nghĩ nghĩ, mới gật đầu tán thành.

      Tiểu Ngọc cũng biết suy nghĩ trong lòng Tần Xuân Nhạn. Xương ống chân Tần Xuân Nhạn tối hôm qua cùng Liệt Diễm giao thủ bị thương, nàng cảm thấy tên thủ lĩnh hải tặc này tràn đấy ý chí chiến đấu, cộng thêm chuyện nghe có cừu oán tất báo, cũng liền để ý.

      Hôm nay còn phải đường biển ngày, đến rạng sáng mai mới có thể đến Minh Châu. Nếu tối nay Liệt Diễm để ý thương thế lần nữa mò lên thuyền —

      Đổi thuyền, đúng là chọn lựa tồi!

      Nếu Tần Xuân Nhạn cũng gật đầu đồng ý, Tiểu Ngọc liền cùng chủ thuyền tình huống, đoàn người dời thuyền đến thuyền Hải Đường.

      Lúc này rốt cuộc Hải Đường trang điểm chỉnh tề, nhưng mặt vẫn có tầng đỏ ửng hưng phấn chưa từng rút . Mặc dù nàng gả làm vợ người nhưng vẫn chỉ là nương còn tuổi hơn Tiểu Ngọc, tâm tính thiếu nữ chưa mất, vừa thấy được Tiểu Ngọc tới đây liền lôi kéo nàng chuyện ngừng.

      Thu Lam cao hơn so với năm trước, tiểu nha đầu lớn nhanh, lập tức lớn thành đại nương. Mấy ngày gần đây hiếm thấy tiểu thư nhà mình vui vẻ như vậy, Thu Lam cười nhắc nhở : "Tiểu thư, phải cho Tống gia nương tử ngồi xuống nha."

      "Đúng đúng đúng, ngươi xem ta đều vui mừng đến hồ đồ. Mọi người ngồi, mọi người ngồi! Thu Lam, nhanh dâng trà."

      Hải Đường ngày đó là trong ba đại danh kỹ phố Hoa. Giao thiệp hồi công phu nhưng lạnh nhạt, vài ba lời liền đem Tần Xuân Nhạn và Thanh Tranh tiếp đón cẩn thận, vẫn cùng Huệ Nương mấy câu việc nhà. Trần Phú, Ngưu Bưu biết bên trong đều là nữ quyến, cũng vào, thủ vệ ngay tại boong thuyền.

      Niềm vui mừng gặp lại ngoài ý muốn qua , Tiểu Ngọc lại cảm thấy có chút kỳ quái.

      "Hải Đường, thuyền này —— trừ chủ tớ hai người, cũng chỉ có thủy thủ đoàn hả?"

      ra nàng muốn hỏi là, thế nào mà Hải Đường là phụ nhân kết hôn, cũng mình ra biển. Chẳng lẽ cũng giống mình ra ngoài tìm phu quân? thể nào chứ ——

      Nghe được Tiểu Ngọc hỏi, mặt Hải Đường vốn là hào hứng bừng bừng nhất thời che lên tầng u ám, hốc mắt hồng hồng.

      "Ai —— rất dài dòng!"

      Hóa ra lúc ấy Hải Đường bị xem tử khóa kích thích, cảm thấy cho dù ở trong thanh lâu là hoa khôi cao quý, nhưng mà cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo. Nữ nhi gia đúng là vẫn nên tìm nam nhân gả cho là đúng đắn nhất. Vừa gặp phú hào Trần Kế Hán ở Minh Châu, dùng nhu tình tấn công làm nàng rung động, lại thêm nàng cũng nản lòng thoái chí với kiếp phong trần, liền đồng ý theo Trần Kế Hán trở về Minh Châu, làm tiểu thiếp thứ hai của .

      Trần Kế Hán cũng phải người phụ lòng, đối với Hải Đường có thể là tình thâm ý trọng. Nhưng nàng vừa vào Trần gia phát quan hệ nhân mạch trong nhà này cực kỳ phức tạp. Phía nàng là đại nương thiếp thất, đều phải là đèn cạn dầu, vả lại đều vì Trần Gia sinh hạ tử nữ. Chẳng qua Trần Kế Hán đối với nàng rất tốt, ăn mặc chi phí tiền tiêu đều cho nàng, còn nghĩ danh nghĩa đem tiền lời cửa hàng tơ lụa toàn bộ cho Hải Đường tới trông coi.

      Minh Châu, tơ lụa mua bán phát đạt, Trần Kế Hán cũng là làm nghề này lập nghiệp. Cưới Hải Đường, càng thêm hăng hái, lại tính toán ra biển làm mấy chuyến mua bán lớn.

      Ai biết trong tháng trước, Trần Kế Hán thuyền ra biển buôn bán gặp phải bão lớn, thuyền lớn cứ như vậy bị sóng biển nuốt chửng, thuyền người nào còn sống. Hải Đường mới gả mấy tháng, chớp mắt thành quả phụ, ngay cả đứa bé cũng có.

      Trần Kế Hán nguyên quán ở Ngô Giang, ba người các nàng mang theo con cái Trần Kế Hán trở về làm tang cho , liền tại từ đường Trần gia do trưởng bối chủ trì phân nhà.

      Đại phòng có hai đứa con trai, thiếp thất cũng sinh trai , đương nhiên có quyền phát biểu tuyệt đối trong việc phân chia tài sản. Nàng nương xứ khác có thể làm cái gì? may là trưởng bối Trần gia coi như có chút lương tâm, xem nàng cũng là cưới hỏi đàng hoàng vào cửa, đem phân cửa hàng tơ lụa nàng quản lý kia cho nàng, những gia sản khác nàng cũng cần suy nghĩ tới nữa.

      Hải Đường mang theo Thu Lam mướn chiếc thuyền này chính là muốn từ Ngô Giang trở về Minh Châu. Ai ngờ trùng hợp liền gặp Tiểu Ngọc!

      Tiểu Ngọc nghe Hải Đường thành tân quả phụ, mới phát giác cả người nàng mặc tố y, thái dương còn trâm đóa hoa lụa trắng. Chỉ là vừa mới gặp gỡ hưng phấn quá mức, lại quên luôn khác thường của nàng.

      Hải Đường thấy sau khi xong, khí trong khoang có chút trầm buồn, tức ho hai tiếng, cố cười : "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta cuối cùng lại tụ chung chỗ rồi. Vì sao tỷ đến Minh Châu?" Hải Đường vốn tưởng rằng đề tài này khiến Tiểu Ngọc vui vẻ lên chút, ngờ trúng chỗ Tiểu Ngọc đau lòng. Tiểu Ngọc mới vừa còn bởi Hải Đường may mà buồn, giờ phút này Hải Đường vừa hỏi, Tiểu Ngọc mới nhớ tới phu quân của mình phải là sống chết chưa biết sao.

      Tiểu Ngọc đơn giản đem chuyện Nghiêm Châu lần. Hải Đường vừa nghe Tống Tiềm bị thương chiến trường, mà Tiểu Ngọc còn bụng lớn ra ngoài tìm phu quân, phát bắt được tay Tiểu Ngọc : "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ cũng quá cực khổ!"

      chỉ Tiểu Ngọc, ngay cả đám người Thanh Tranh, Xuân Nhạn, Huệ Nương cũng cảm động. Hải Đường là quả phụ, chuyện phiền lòng có đống lớn, vẫn còn lo lắng cho Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc sớm biết Hải Đường thiện lương, nếu thời gian ở Lâm An hai người cũng hợp ý như vậy, nhớ Tú Tâm mới từ phủ Bình Giang Lâm An cũng là được Hải Đường chiếu cố, mới có vị trí nho ở phố hoa.

      Mấy người ngồi ở thuyền Hải Đường chút tình hình sau khi xa cách, đương nhiên là phen thổn thức.

      Tiểu Ngọc ngồi thuyền rời cửa Tam Giang, theo kế hoạch ban đầu về phía Minh Châu.

      Chủ thuyền Lưu Tam gia nghĩ tới hàng hóa của mình trong kho bị cướp sạch, thế nào cũng vui mừng nổi. Hải tặc đáng ghét! May mắn ngày hôm qua có bị tổn thương tính mạng. Ai, chuyến này bàn giao với các thương gia như thế nào đây?

      Đêm khuya, lúc Lưu Tam gia đứng ở đầu thuyền, chưa tới hai canh giờ sắp đến Minh Châu rồi. căn bản là ngủ yên, cả buổi tối đều nghĩ xem đàm phán với các thương gia chờ hàng như thế nào. tựa vào trụ thuyền, trong biển ‘ào ào’ tiếng đột nhiên thoát ra cái bóng đen!

      "Ưmh!" Lưu Tam gia còn chưa kịp phản ứng, bị người che miệng đánh mạnh quyền vào bụng. Cặp mắt trợn trừng, cơm trong bụng trào lên, thiếu chút nữa đau đến ngất !

      "Nữ nhân kia ở nơi nào?"

      Bên tai Lưu Tam gia truyền tới tiếng cười của nam nhân. Đây phải là tiếng thủ lĩnh hải tặc Liệt Diễm tối hôm qua sao?

      Tại sao lại đến đây!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :