Chương 121: Thiên Thành mất tích
Tin tức Quân kim đến ngoài thành Trấn Giang truyền về Lâm An, dân chúng Lâm An lại càng phiền muộn.
phụ nữ có thai như Tiểu Ngọc ngồi trong nhà ra ngoài, tin tức đều là bọn Ngưu Bưu hỏi thăm về báo lại.
Tiểu Ngọc nhớ tới Quý Phong ở Trấn Giang xa xôi, trong lòng thầm sốt ruột. Chỉ mong cát nhân thiên tướng, có thể tránh được kiếp nạn này!
Quý Phong ở chiến trường biết Tiểu Ngọc lại nhắc đến .
đứng chỗ bờ tường yên lặng ở Trấn Giang, xa xa nhìn vị quan lớn này bàn luận làm sao chống lại quân địch. từng muốn đưa ra kiến giải của mình, lại bị thủ trưởng mang giọng điệu châm chọc răn dạy phen.
“Cậu là tân khoa tiến sĩ, mới nhậm chức vài ngày? Cho dù phụ thân cậu là Vân Huy tướng quân, cũng cho thấy cậu có năng lực!”
Quý Phong gì. Đến lúc này, cấp còn phân biệt đối xử với các phe phái trong triều, trong cảm nhận của bọn họ, những thứ này còn quan trọng hơn sáu mươi vạn đại quân ở ngoài thành!
--- ------ -----
“Tống phu nhân, chủ nhân nhà tôi muốn mời người đến chuyến.” Gia nhân của Cố Ái Sinh vào Tống gia, thay chủ nhân truyền lời.
Trước kia Tống Tiềm còn ở nhà. Cố Ái Sinh rất thường đến. Lúc Tống Tiềm và Tiểu Ngọc thành thân, Cố Ái Sinh còn tham gia hôn lễ của bọn họ, nhưng từ khi Tống Tiềm rời khỏi Lâm An, đương nhiên là tiện tới nhà.
“Ái Sinh tìm ta có chuyện gì?” Tiểu Ngọc trong lòng cảm thấy bất an.
Nàng biết Cố Ái Sinh vô duyên vô cớ tìm nàng. Bây giờ Tống Tiềm ở xa, nàng là phụ nhân, muốn biết chút tin tức triều đình còn phải nhờ bên Gia Nhi hỏi thăm. Nhưng thân phận của Gia Nhi dù sao rất mẫn cảm, khó mà nhiều. Tống Tiềm ở Lâm An còn lại bằng hữu tốt nhất là Cố Ái Sinh, cho nên Cố Ái Sinh cũng thường báo cho Tiểu Ngọc chút tin tức.
Tiểu Ngọc nghĩ, chẳng lẽ là bên Tống Tiềm cũng có quân Kim?
Nhưng Nghiêm Châu là vùng núi, quân Kim hẳn có hứng thú, lúc trước cũng chưa từng nghe tin quân Kim vây thành Nghiêm Châu. Tiểu Ngọc quyết định vẫn nên suy nghĩ bậy bạ, gặp Cố Ái Sinh sau.
Cố Ái Sinh tự mình ở cửa nghênh đón Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc hạ kiệu, ngượng ngùng : “Ái Sinh, lại làm phiền huynh. Là Thiên Thành cho người truyền lời trở về sao?”
Vẻ mặt Cố Ái Sinh cổ quái, có vẻ lo lắng, nhưng vẫn : “Tống phu nhân, chúng ta vào sau.”
Nhìn thấy vẻ cố bình tĩnh của Cố Ái Sinh, Tiểu Ngọc lại cảm thấy bất an. xảy ra chuyện gì chứ?
Cố Ái Sinh phân vân có nên chuyện này với Tiểu Ngọc hay . Nhưng nếu , sau này triều đình mà có truyền tin cho Tiểu Ngọc, cũng biết tốn bao nhiêu thời gian, vẫn quyết định nên trước với nàng.
“Tống phu nhân, Nghiêm Châu bị giặc cỏ vây công!”
Giặc cỏ?
Tiểu Ngọc sớm biết rằng Nghiêm Châu là nơi khổ cực, bằng Tống Tiềm cũng cố chấp chịu mang nàng theo.
Theo Cố Ái Sinh , giặc cỏ ở Nghiêm Châu có từ lâu. Bởi vì Tri châu của Nghiêm Châu từng thảo phạt trận, nhưng hiệu quả lắm, cái đó có liên quan tới địa hình Nghiêm Châu.
Núi nhiều sông nhiều, là nơi tốt cho bọn giặc cỏ đánh du kích. Quan binh mà bao vây tiêu trừ, giặc cỏ liền tránh ở núi xuống, ai cũng làm gì được bọn họ.
Nhưng lần này, là vài đội giặc cỏ lợi dụng lúc quân Kim xâm lăng, Nghiêm Châu điều động quân đội đến chiến trường, từ Ninh thành tiến đến thành Nghiêm Châu, đây là điều mọi người ngờ tới!
Lúc này lại đương lúc phòng thủ của Nghiêm Châu mỏng yếu, mười phần quan binh hết tám chín phần, chỉ còn lại những binh sĩ già yếu ở lại trấn thủ Châu huyện có có lệ. Giặc cỏ đến gần, trấn thủ Nghiêm Châu Chiêu Thảo sử quá ư sợ hãi, viện cớ hồi triều tìm viện binh, kì thực như hoàng hạc trở lại (mọi người đọc bài Hoàng hạc lâu chưa?). Tri châu của Nghiêm Châu vẫn kiên trì muốn nghênh chiến, nhưng lại có kế sách tác chiến, mắt thấy toàn bộ Nghiêm Châu sắp rơi vào tay giặc!
Thân là Thông phán Nghiêm Châu, Tống Tiềm ra mặt, mang theo vài giáo úy dưới quyền, đến các huyện lân cận chiêu mộ nghĩa binh.
Trong ba ngày khắp sáu huyện ở Nghiêm Châu là Thuần An, Toại An, Đồng Lư, Phân Thủy, Thọ Xương, Kiến Đức, liên lạc với Huyện úy, đem cung thủ, kỵ binh, sĩ tốt thu về dưới trướng!
Ai cũng nghĩ rằng, Tống Tiềm nhìn bề ngoài là thư sinh văn nhược chút võ nghệ, mà lại có bản lãnh như vậy, có thể làm cho quan binh Nghiêm Châu lúc đầu chia năm xẻ bảy trở nên thống nhất!
“Thiên Thành mang binh tiêu diệt?” Tiểu Ngọc nghe đến đó, cũng bất chấp lễ nghi, cầm lấy tay áo Cố Ái Sinh hỏi: “Trước giờ chàng chưa từng ra chiến trường...... Đánh trận thắng ?”
Trong cảm nhận của Tiểu Ngọc, đối với Tống Tiềm vẫn luôn có cảm giác che chở như người mẹ, bây giờ nàng nghe Tống Tiềm tự tổ chức quân đội đánh trận, vừa tự hào vừa lo lắng.
Cố Ái Sinh tiếp: “Trong các huyện Thuần An, Toại An, Phân Thủy, Thọ Xương là huyện , chủ lực chính là binh lính Nghiêm Châu châu và binh lính của hai huyện Kiến Đức, Đồng Lư. Thiên Thành chẳng những đem những binh lính đó kết thành đội ngũ, còn xin lệnh của tri châu Nghiêm Châu, để huynh ấy lãnh binh phục kích doanh trại của giặc cỏ, tấn công hai phía, đánh cho đám giặc cỏ trận hoa rơi nước chảy!”
Tiểu Ngọc nghe xong rất xúc động. Trong đầu nàng ra cảnh Tống Tiềm cưỡi chiến mã đứng ngoài thành Nghiêm Châu đốc chiến, khí thế ngút trời.
Có nương nào lại mến mộ hùng chứ?
Thiên Thành của nàng là tuyệt nhất, chẳng những là trạng nguyên lang có hai trong thiên hạ, lại còn là chiến sĩ dũng bảo vệ quốc gia! Bây giờ nàng muốn đến bên Thiên Thành, ôm chặt lấy chàng......
“Chiến đấu kéo dài năm sáu ngày, cuối cùng trong trận đánh lớn, quan binh tiêu diệt hết đạo tặc vây trong khe núi. Thiên Thành xông tới trận tiền, tuy huynh ấy có võ công, nhưng tới bây giờ vẫn chưa từng lùi bước......”
Tiểu Ngọc nghe giọng chần chờ của Cố Ái Sinh cũng nhận ra điều gì đó.
“Cuối cùng sao? A? Chẳng lẽ bại trận?” Tiểu Ngọc gấp gáp hỏi.
“ , chiến đấu thắng lợi, vài tên hung hãn cũng bị đánh gục, còn lại đánh binh tôm tướng tép chẳng làm được gì. Nhưng quan binh thương vong ít...... Chiến đấu rất kịch liệt.”
Tiểu Ngọc lôi kéo vạt áo của Cố Ái Sinh: “Ái Sinh, huynh đừng vòng vo nữa, huynh Thiên Thành làm sao! Có phải chàng bị thương? Có nặng hay ?”
Cố Ái Sinh bảo Tiểu Ngọc trấn định: “Tống phu nhân, nàng phải bảo trọng, bây giờ nàng phải chỉ có người!”
“Ít nhảm, đừng nhiều lời, mau!” Tiểu Ngọc gấp đến độ sắp khóc. Nàng có dự cảm xấu, nhưng mà, trăm ngàn lần đừng là , trăm ngàn cần...... Thiên Thành, chàng nhất định được có chuyện gì, thiếp và con đều ở nhà chờ chàng!
Cố Ái Sinh đành phải : “Ngày đó đánh rất kịch liệt, quan binh đạo tặc loạn thành đoàn, đợi lúc đánh trống tập trung đội ngũ, mới phát ...... Thiên Thành thấy nữa!”
Thiên Thành mất tích!
Tiểu Ngọc nghe được Cố Ái Sinh những lời này, hai chân như nhũn ra, đứng vững được.
Làm sao có thể?
Chương 122: Rời kinh tìm chồng
Cố Ái Sinh nhìn Tiểu Ngọc ngã khụy xuống, cũng quan tâm cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nhanh chóng bế nàng lên. Huệ Nương cách đó xa nhìn thấy nữ chủ nhân có bộ dạng sắp té xỉu, cũng vội chạy tới đỡ nàng.
Hai người đưa Tiểu Ngọc ngồi xuống ghế, Cố Ái Sinh bảo hạ nhân pha ly trà sâm mang tới. Tiểu Ngọc biết bản thân mình thể gục ngã, vẫn còn sinh linh bé cần nàng bảo vệ, nàng dồn hết ý chí và sức lực nắm tay vịnh ghế ngồi thẳng người, hít thở sâu mười lần, cuối cùng cũng điều chỉnh được hơi thở.
Đợi uống xong trà sâm hạ nhân Cố gia mang tới, Tiểu Ngọc rốt cục cũng tỉnh táo hơn. Nàng cầm lấy khăn tay Huệ Nương đưa qua, lau mồ hôi lạnh trán, hỏi Cố Ái Sinh: “Ái Sinh, có thể cho ta biết tình huống lúc đó ?”
Cố Ái Sinh vốn kính nể độc lập của Tiểu Ngọc, lúc này lại cảm giác được Tống phu nhân bị người ta dè bỉu là tiện tì này có định lực hơn người. Nếu là phụ nhân bình thường, lúc này mà khóc lóc náo loạn, cũng lòng vòng như ruồi bọ đầu nhờ người cho ý kiến. Nhưng Tiểu Ngọc mặc dù vô cùng khiếp sợ, vẫn có thể tự mình bình tĩnh lại rồi hỏi han tình huống.
“Nghe có người nhìn thấy lúc đánh nhau, có tên đạo tặc cầm côn gỗ đánh trúng đầu Thiên Thành, huynh ấy ngã từ ngựa xuống. Nhưng lúc cuối cùng kiểm kê người chết người bị thương chiến trường, ai phát ra Thiên Thành. Lại có người đoán Thiên Thành là bị bắt , nhưng thủ lĩnh đám giặc cỏ đều bị giết, đám tàn binh còn lại chạy trốn còn kịp, ai rảnh mà mang theo huynh ấy?”
Tiểu Ngọc lại hít sâu lần nữa, hỏi: “Vậy những quan binh địa phương tìm kiếm ở chiến trường bao lâu?”
Cố Ái Sinh khó xử : “Điều này chắc được, bình thường sau khi kiểm kê quân số xong toàn bộ rút lui khỏi chiến trường. Bởi vì Thiên Thành là quan viên triều đình, cho nên cứ hai, ba ngày lại có đội quân tìm huynh ấy. Nhưng đều tìm được. Tri châu Nghiêm Châu đành phải báo lại việc này cho triều đình, ta cũng nhờ vậy mới biết được.”
“Vậy...... Từ lúc Thiên Thành gặp chuyện may, qua nửa tháng rồi?” Tiểu Ngọc hỏi.
Cố Ái Sinh gật đầu: “ chính xác, là qua mười tám ngày.”
“Mười tám ngày......”
Tiểu Ngọc chua sót nhớ kỹ con số này.
Thượng Đế sáng tạo nhân loại chỉ dùng có bảy ngày, mười tám ngày, lại là khái niệm gì nữa?
Ở thời đại mà giao thông và truyền thông phát triển như vậy, muốn biết tin tức người mất tích ở tha phương, là điều khó khăn cỡ nào!
“Ái Sinh...... Cảm ơn huynh cho ta biết.” Tiểu Ngọc nhàng đứng dậy, Huệ Nương tới đỡ nàng, sợ nàng có gì bất trắc.
“Tống phu nhân, ta phái người đưa nàng trở về.” Cố Ái Sinh vô cùng lo lắng Tiểu Ngọc nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột. Dù sao có nữ nhân nào nghe trượng phu của mình mất tích ở chiến trường mà có thể bình tĩnh được đây?
Tiểu Ngọc lấy lại tinh thần, vẫn hướng Cố Ái Sinh nở nụ cười: “Ái Sinh, ta sao. Huynh đừng lo lắng, ta cho dù suy nghĩ cho mình, cũng vì đứa trong bụng. Thiên Thành bây giờ chưa biết sống chết, ta càng nên bảo vệ tốt cốt nhục duy nhất của chàng, mang thân thể mình ra làm trò đùa đâu.”
Ý tứ chính là, huynh đừng lo ta giống như trinh tiết liệt phụ về nhà cầm lụa trắng thắt cổ, mang danh tuẫn tiết.
Tiểu Ngọc bị ảnh hưởng của tư tưởng phong kiến độc hại, nếu Tống Tiềm xảy ra chuyện, nàng cũng làm chuyện điên rồ.
Huống chi, bây giờ có chuyện quan trọng hơn chờ nàng làm.
Trở lại Tống gia, Huệ Nương mời Thanh Tranh đến ở cùng Tiểu Ngọc, nàng sợ nữ chủ nhân chịu được đả kích.
Thanh Tranh nghe Huệ Nương giản lược qua chuyện của Tống Tiềm, liền đến phòng Tiểu Ngọc trò chuyện với nàng.
“Thanh Tranh, tỷ đến rồi?”
Lúc Thanh Tranh vào phòng, nhìn thấy Tiểu Ngọc sắc mặt bình thản, trong lòng lộp bộp tiếng, thầm nghĩ Tiểu Ngọc có phản ứng kì lạ như vậy, phải muốn......
“Mọi người đừng lo lắng cho ta, ta gục ngã đâu.” Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn thấy Huệ Nương vào phòng, liền dặn dò nàng: “ giúp ta mời Thích đại phu đến chuyến được ?”
Huệ Nương trước khi lại nhìn Thanh Tranh liếc mắt cái, Thanh Tranh trả lời nàng bằng ánh mắt “Có ta ở đây”, Huệ Nương mới yên tâm bước . May mắn trong nhà còn có Thanh Tranh nương! Bằng muốn tìm người khuyên phu nhân cũng có.
Huệ Nương lại nghĩ rằng, Tiểu Ngọc căn bản cần nhân khuyên.
Bây giờ nàng suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ có ý niệm trong đầu -- nàng muốn tìm được Thiên Thành!
Quan binh tìm thấy, nhưng mắc mớ gì nàng tìm được.
Tựa như ngạn ngữ có , sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
--- ------
Tâm trạng Hoàn Nhan Lượng tốt.
Từ ông ta là người có hùng tâm tráng chí, làm cháu nội của Kim thái tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả, trong thân thể chảy dòng máu hiếu chiến.
giận vì phụ thân của ông chỉ là thứ trưởng tử của Hoàn Nhan A Cốt Đả, mà ông là thứ trưởng tôn. Bởi vì phụ thân phải con vợ cả, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn đường đệ của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành Kim hi tông -- may mắn, vị đường đệ này cũng bị ông xử lí rồi, bây giờ ông mới là người xứng đáng đứng đầu Kim quốc.
Trước lúc Hoàn Nhan Lượng xuất binh, Tống Kim nghị hòa rất nhiều năm, đại thần và dân chúng Kim quốc quen với cuộc sống hòa bình. Đối với việc này, Hoàn Nhan Lượng hài lòng, rất hài lòng – sao có thể chút tâm huyết cũng có chứ?
Ta muốn đánh giặc, ta muốn thống nhất, ta muốn xưng bá thiên hạ!
Trong lòng Hoàn Nhan Lượng ngừng hò hét.
Nhưng trận chiến này, ngay cả thủ hạ của mình cũng có vài người tán thành, sĩ khí rất thấp. Điều này làm cho Hoàn Nhan Lượng vui. Có điều Hoàn Nhan Lượng an ủi mình, tuy rằng sĩ khí quân Kim có vấn đề, nhưng so quân đội Nam Tống bên kia sông vẫn tốt hơn nhiều lắm!
--- ----
Thực kỳ lạ, có người có cái nhìn giống như Hoàn Nhan Lương, người này chính là Quý Phong.
Quý Phong mắt lạnh nhìn quan viên lớn trong thành Trấn Giang chuẩn bị nghênh chiến buồn cười thế nào. Xu Mật sứ, Chiêu Thảo sử, Tri Phủ đều đùng đẩy, muốn gánh vác trách nhiệm chỉ huy chiến đấu, nhưng bọn họ lại muốn giao quyền uy cho Thông phán thấp bé như .
Cứ mặc kệ bọn họ thôi!
Quý Phong kiêm nhiệm chức Tư hộ Tòng quân. để ý tới đám người biết dùng não này, lòng huấn luyện giáo úy và binh lính dưới quyền, nghĩ rằng, luyện thêm vài người, đến lúc đó cũng có chút tác dụng!
Quý Phong thống lĩnh phân đội tinh nhuệ nho của mình, ở góc Trấn Giang chờ chiến tranh đến.
--- ------
Thích Thăng nghe tin Tống Tiềm mất tích, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
biết Tống Tiềm có võ công, nếu mất tích, là dữ nhiều lành ít.
Nhưng Tiểu Ngọc lại mời tới chuyện, mặt rất bình tĩnh, cũng kích động quá, giống như vừa mới xong chuyện bình thường.
Thích Thăng và mọi người cảm thấy kì lạ, vì sao biểu của Tiểu Ngọc lại khác thường như vậy?
“Thích Chi Vấn, ta biết huynh muốn hỏi, vì sao ta khóc lóc than khổ, giống thê tử nhà người ta khóc lóc thậm chí còn nghĩ đến tự sát? Huynh có nghĩ rằng ta có tình cảm với Thiên Thành?”
Thích Thăng đương nhiên hoài nghi tình cảm của Tiểu Ngọc đối với Tống Tiềm -- nếu nàng có tình cảm với Tống Tiềm, mà ngược lại nàng đối với thâm tình như vậy, ai có thể lay động địa vị của trong lòng nàng.
“, Nương tử Tống gia, ta chỉ là lo lắng cho nàng......”
Tiểu Ngọc cười , : “Đừng lo lắng cho ta, ta cố gắng kiên cường. Thích Chi Vấn, nếu khóc nháo mà có tác dụng, ta cũng khóc. Nhưng bây giờ phải lúc để khóc. Ta nghĩ xong rồi, ta muốn đến Nghiêm Châu tìm nơi Thiên Thành rơi xuống!”
“Bây giờ? Nhưng thân thể của nàng...... Hơn nữa, nàng có ích lợi gì?” Ý nghĩ đầu tiên của Thích Thăng là ngăn cản nàng.
“Cơ thể của ta rất khỏe mạnh, huynh cần lo lắng, về phần ta có ích lợi gì...... Có lẽ có, có lẽ có. Nhưng mà, ngồi chờ tin tức, phải tính cách của ta. Lâm An và Nghiêm Châu xa nhau như vậy, ta muốn ở gần Thiên Thành chút......” Tiểu Ngọc thở dài tiếng: “Có lẽ tìm kiếm của ta là phí công, nhưng ta quyết định rồi.”
“Ta đồng ý! Nàng là phụ nữ có thai, còn chạy tới chạy lui bên ngoài làm cái gì!” Thích Thăng tức giận, cảm thấy Tiểu Ngọc là do tin tức Tống Tiềm mất tích mà nhất thời mới nghĩ thế. “Làm đại phu, ta cho nàng, nàng thể chạy loạn!”
“Vậy nếu quân Kim vào thành Lâm An sao?” Tiểu Ngọc hỏi lại câu.
Thích Thăng nhất thời nghẹn lời.
“Thích Chi Vấn, ta cảm tạ quan tâm của huynh...... Nhưng huynh cũng , bây giờ quân Kim tùy thời có thể tấn công, có lẽ trận này tránh khỏi chạy nạn, khi như vậy, ta sớm vài ngày hay trễ vài ngày, có gì khác nhau” Tiểu Ngọc .
ra bây giờ có ai biết, thành Lâm An vô cùng nguy hiểm. Sở dĩ xuất tượng bỏ trốn quy mô lớn, là vì người Trung Quốc có quan niệm ‘ấm chỗ ngại dời’, có thể cần rời bỏ quê hương, tuyệt đối . Tiểu Ngọc bị những tư tưởng này ràng buộc, nàng tùy thời đều có thể tìm nơi khác bắt đầu cuộc sống mới. (ta muốn, ta ở KTX yên ổn mà, giờ phải dọn ra nhà trọ, ta vạn lần muốn, aaaa)
“Nàng mình ở bên ngoài rất nguy hiểm!” Thích Thăng có lý do phản đối đầy đủ. Nhưng Tiểu Ngọc : “Ta cùng Huệ Nương, Ngưu Bưu, Trần Phú thương lượng rồi, bọn họ đều nguyện ý cùng ta tìm Thiên Thành, còn có...... Thanh Tranh cũng muốn theo giúp ta.”
biết khi nào, Tư Đồ Thanh Tranh lặng yên xuất ở trong phòng khách. Nàng đến bên cạnh Tiểu Ngọc, giọng với Thích Thăng [ nguyên văn ]: “Thích đại phu, huynh để nàng !”
Thanh Tranh là trong những khuê mật của Tiểu Ngọc, cũng là người tính tình lạnh lùng nhất. Nhưng lúc Tiểu Ngọc muốn ra ngoài, nàng lại chút do dự cùng Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc cũng ngạc nhiên với quyết định của Thanh Tranh, nhưng Thanh Tranh : “Nếu thể ngăn cản muội, vậy ta cũng chỉ có thể cùng muội thôi.”
Tại lúc đó, Tiểu Ngọc mới cảm nhận sâu sắc quan tâm của Thanh Tranh đối với nàng.
“Thích Chi Vấn, hôm nay mời huynh đến...... Kỳ là muốn cầu xin huynh, giúp ta trông coi Mĩ Ngọc phường. Nếu chiến đến, hãy sắp xếp cho bọn họ, giúp bọn họ trốn tới nơi an toàn...... Còn có, nhờ huynh mỗi ngày phái người đến nhà giúp ta xem, Thiên Thành có về hay , được ?”
Thích Thăng biết mình thể ngăn cản Tiểu Ngọc xuất hành.
Tiểu Ngọc nhìn về phía phòng khách, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, mặt trời nóng cháy của ngày hè soi rọi khắp nơi gì che giấu được. Thiên Thành của thiếp, chàng cũng sưởi nắng dưới ánh mặt trời này đúng ?
Thiếp tới tìm chàng!
Last edited by a moderator: 30/6/16