Chương 88: Tâm trong lòng
Tiểu Ngọc lúc này cũng nhìn ra hai nam nhân này giống với nam tử bình thường, làm gì có nam nhân nào chuyện còn dùng tay chỉ kiểu đó? Cũng quá... nhắn rồi?
Nàng nhìn Thích Thăng, Thích Thăng dùng ánh mắt trả lời nghi vấn của nàng.
thể nào, giống như nàng nghĩ, là thái giám?
Hai thái giám kia có thái độ rất tự nhiên, để ý ánh mắt người khác nhìn mình. Bọn họ mình là người trong cung ra ngoài mua đồ. Sau khi vương thất dời về phía nam, chi phí hoàng thất cũng giảm mạnh, lúc đầu thậm chí trong cung có rất nhiều quạ đen. Triệu Cấu vội vàng chạy ngược chạy xuôi trốn tránh, làm gì có thời gian sửa chữa cung điện? Ông còn chạy ra biển tránh né vài năm nữa!
Hoàng thất ngày nay tất nhiên giống xưa, cống phẩm tăng nhiều, nhưng cũng có rất nhiều thứ chú ý tới, ngay cả những đồ dùng hằng ngày của hậu cung cũng là ra bên ngoài mua. Hai thái giám này chính là người ra ngoài chọn mua đồ.
Hai người mở miệng mua mười bình Oánh Bạch sương và mấy chục hộp son phấn các loại, chỉ là “Đào hoa ân” mua hai mươi hộp. Mối làm ăn lớn nha!
Bình thường nếu có mối lớn như vậy tới cửa, Tiểu Ngọc nhất định mừng như điên. Nhưng hôm nay nàng tâm ngổn ngang, tinh thần tốt, đành phải bảo Thủy Thanh Vân tiếp đón khách hàng, nàng lẳng lặng đứng đó suy nghĩ chuyện của mình, cũng nghĩ tại sao những người trong cung lại tới mua hàng của mình.
Nhưng người thái giám trẻ tuổi mở miệng : “Tiểu nương tử à, son phấn của ngươi ở trong cung chúng ta danh tiếng đâu, lần này chúng ta ra ngoài mua đồ, rất nhiều tỷ tỷ đều dặn chúng ta mua đồ ở nhà ngươi đó. Ngươi xem chúng ta vất vả chuyến...”
Tiểu Ngọc ngầm hiểu, cười : “Thanh Vân, tặng hai vị đại nhân hai túi điểm tâm, người ta đến đây cũng dễ dàng.”
Thủy Thanh Vân tất nhiên biết tâm tư của bà chủ. sớm luyện được trái tim thất khiếu linh lung rồi, lúc gói hàng cho khách, còn đưa kèm túi vải đỏ.
“Đây là túi điểm tâm, chút thành ý thôi!” Tiểu Ngọc bảo người đưa hàng lên xe ngựa của hai thái giám dừng bên ngoài Mĩ Ngọc phường.
Hai người rất vừa lòng, lại dùng giọng tinh tế kia cười khanh khách : “Có ‘Tâm’ là tốt rồi! Bà chủ có lòng thành như vậy, xem ra cơ hội hợp tác sau này của chúng ta còn rất nhiều.”
Tiểu Ngọc trò chuyện với khách hàng, tinh thần cũng tốt hơn chút, nhớ tới vừa rồi bọn họ son phấn của nàng “Ở trong cung tiếng tăm ”, rất nghi hoặc, cười hỏi: “Hai vị đại nhân biết từ đâu lại biết tới sản phẩm nhà chúng tôi?”
Vẫn là vị thái giám trẻ : “Ai ya, còn phải Y phu nhân! Bà ấy mấy ngày nay dùng son phấn của nhà ngươi, những tiểu nương trong cung nhìn hâm mộ, rất nhiều người muốn chúng ta mua vào. nữa, chúng ta còn phải nơi khác mua đồ!”
Y phu nhân?
Tiểu Ngọc thể ngờ rằng mình vô tình trồng liễu liễu thành rừng. Vốn tặng quà cho Y phu nhân là muốn tranh thủ hảo cảm của bà, cho Mỹ Vị cư vài chỉ điểm, kết quả ngược lại giúp cho mối làm ăn ở Mĩ Ngọc phường. Nếu có buôn bán lâu dài với hoàng cung... Vậy cũng cần lo tới nguồn tiêu thụ nữa!
Thích Thăng vừa rồi tiếng nào, bây giờ mới nhắc nhở nàng: “Nàng đừng vội vàng rồi quên nghỉ ngơi! Nhanh vào thôi, Thiên Thành thi, đừng làm cho lo lắng!“
Lúc lời này, miệng Thích Thăng cảm thấy rất chua sót.
Tiểu Ngọc lại bắt đầu lo trái nghĩ phải, vừa nghĩ biết Mai gia có gây phiền toái cho nàng, rồi lại lo mình tiếp tục buôn bán gây bất lợi cho Tống Tiềm, càng nghĩ đầu càng đau. Nàng hét to tiếng, vùi đầu vào chăn, làm con đà điểu, muốn trốn tránh mọi chuyện...
Tiểu Ngọc cứ như vậy nằm giường, bất tri bất giác ngủ mất. Trong mộng giống như lại nhớ tới thời đại kia của nàng. Nàng đứng bục giảng giảng bài, nhưng khi nhìn về phía chỗ ngồi bên dưới, thế nhưng có ai cả.
Phòng học trống trơn, chỉ có mình nàng.
Lúc Tiểu Ngọc bừng tỉnh toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Nàng lau mồ hôi trán, tự giễu nở nụ cười.
“Ta là người từng chết lần, sợ gì nữa?”
Nàng hít hơi sâu hơi, dùng sức vuốt mặt mình, lại đánh cho hai gò má đỏ lên. Toàn thân giống như lại tràn trề sức lực, nàng nắm chặt tay thầm : “Tiểu Ngọc, cần sợ gì cả!”
Lúc Tiểu Ngọc tự động viên bản thân, Tống Tiềm và Quý Phong, còn có vô số sĩ tử ở trường thi chiến đấu hăng hái.
Kỳ thi mùa xuân ba năm lần, thi tiến sĩ, minh kinh, cửu kinh, ngũ kinh, tam lễ, tam truyền, tam sử, học cứu, khai nguyên lễ,…. (nhiều quá, chắc là tên sách đó mọi người)
Thi tiến sĩ lại chia thành kinh nghĩa tiến sĩ và thi phú tiến sĩ, Tống Tiềm và Quý Phong, Cố Ái Sinh đều thi kinh nghĩa tiến sĩ. Kinh nghĩa tiến sĩ thi giải, thi tỉnh cả ba vòng đều là kinh nghĩa, luận, sách; Thi phú tiến sĩ thi giải, thi tỉnh cả ba vòng đều là thi phú, luận, sách. Mà thi đình vẫn thống nhất là sách.
Lúc Tống Tiềm vừa ngồi ở trường thi, cảm khái ngàn vạn.
nhớ tới tổ phụ dạy bi bô tập , phụ thân dạy cầm bút. Nhớ tới những thiết tha kỳ vọng của phụ thân, nhớ tới bọn thủy tặc hại cả gia đình, nhớ tới đường ăn xin hồi hương, bị đám trẻ chăn trâu ném đá lên người, cười mắng : “Đồ ăn mày, nha, ăn mày thối...”
Bây giờ nhớ tới đến, thoáng như kiếp trước.
có thể ngồi ở trường thi Lễ bộ tham gia thi, chỉ dựa vào cố gắng của bản thân, càng nhiều là bởi vì Tiểu Ngọc ---
Bởi vì nàng có thể chữa trị, mới hết bệnh.
Bởi vì nàng buôn bán, mới có thể áo cơm lo, chuyên tâm việc học.
Bởi vì nàng vẫn đứng phía sau yên lặng ủng hộ, mới có cơ hội ngồi ở trường thi!
Quý Phong cầm bài thi xong múa bút thành văn, bỗng nhiên liếc mắt thấy Tống Tiềm cách đó xa ngơ ngác nhìn đề bài nhúc nhích.
Thiên Thành làm sao vậy? Chẳng lẽ luống cuống?
Quý Phong cũng dừng bút, có chút lo lắng nhìn Tống Tiềm.
Đột nhiên, Tống Tiềm cầm lấy bút, viết nhanh như bay.
Trong ngực có muốn vàng cảm khái muốn phá ngực mà ra, này quốc, này gia, muốn rất nhiều. Sở học cả đời đều ngưng kết ở khắc này và được viết lên giấy...
Ngày Tống Tiềm về nhà, vừa đến đầu ngõ Mĩ Ngọc phường, liền thấy Tiểu Ngọc chờ .
“Sao lại chạy ra ngoài? Bên ngoài gió lớn.”
Tống Tiềm dịu dàng , ôm bả vai của nàng vào nha.
Tiểu Ngọc được Tống Tiềm ôm vẫn lên tiếng, Tống Tiềm hỏi: “Sao ta mới vài ngày, nàng lại gầy nhiều vậy?“
Tiểu Ngọc thản nhiên cười : “ phải đâu, là tại mặc ít nên nhìn tiều tụy thôi.“
Nàng hỏi Tống Tiềm “Thi như thế nào“, có thí sinh nào lại muốn người nhà hỏi vậy. Nếu mà thi rớt ... lại có cái gì tốt? (đúng vậy, bị hỏi xong là biết phải trả lời sao luôn, xuống tinh thần lắm)
Thí sinh Tống Tiềm này so với Tiểu Ngọc có tinh thần hơn, thanh thần khí sảng. sớm để ý thắng bại, nếu đắc tội quyền quý, cơ hội đậu tiến sĩ thấp lắm rồi, sao nhân đó viết ra toàn bộ suy nghĩ của mình? Dứt bỏ trói buộc, Tống Tiềm mấy ngày nay ngược lại viết vô cùng thuận tay, có chút cản trở nào.
Hai tháng sau, có kết quả thi tỉnh.
Chương 89: Thắp hương bái Phật
Tống Tiềm cảm thấy Tiểu Ngọc rất kỳ quái.
Từ sau khi thi trở về, trước kia mỗi ngày Tiểu Ngọc đều chạy ra ngoài bây giờ lại rất ít ra cửa, mỗi ngày đều ở nhà với , bảo gì làm nấy, hỏi nàng làm sao cũng .
Còn có Mĩ Ngọc phường và Mĩ Vị cư làm ăn tốt, cũng chỉ ở nhà xem sổ sách mà thôi, đến cửa hàng coi sóc. Nếu có chuyện quan trọng cần giải quyết, nàng bảo người mời La chưởng quầy, Phương chưởng quầy tới nhà bàn bạc.
Hơn nữa Tống Tiềm còn nghe Tiểu Ngọc mơ hồ nhắc tới, muốn từ từ chuyển giao công việc trong tay, nàng chỉ để ý tổng quát là được rồi, những chuyện để người bên dưới phụ trách, nàng ở nhà cùng .
Tiểu Ngọc thậm chí còn với : “Thiên Thành, chúng ta sinh đứa con được ?”
Câu chấn động này phát ra từ miệng Tiểu Ngọc, Tống Tiềm vốn nên vui sướng mới phải, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy quái lạ.
Tiểu Ngọc phải là bị thứ gì sạch ám rồi chứ?
Cho nên sáng sớm hôm nay, Tống Tiềm kéo Tiểu Ngọc tới miếu thắp hương. Đương nhiên, là muốn trừ tà cho nàng, mà : “Nếu thi xong, cầu xin Phật tổ, cũng thích hợp lắm.”
Tiểu Ngọc có trăm mối ngổn ngang, nghĩ rằng -- cũng tốt, bái Phật cầu cho cái tâm bình an . Trước lúc xuyên qua Tiểu Ngọc là người vô thần, nhưng sau khi xuyên qua quan niệm của nàng hoàn toàn thay đổi, ra ngẩng đầu ba thước có thần linh!
Hai người bọn họ mang theo Huệ nương và Ngưu Bưu, Trần Phú đến Linh tự dâng hương.
Người Tống tín Phật, ở Lâm An có nhiều chùa miếu, phần lớn phong cảnh tuyệt đẹp, thanh u nghiêm trang. Có câu: Thiên hạ danh sơn tăng chiếm nhiều, chính là về cảnh đẹp nơi chùa miếu.
Tiểu Ngọc nhớ đại thi nhân Dương Vạn Lí liền từng viết xuống bài thơ: “Gia gia thế hạ tự thanh tuyền, tự tự vân biên chiếm bích sơn. Cưỡi ngựa Lai Tạp tâm vừa tỉnh, càng giáo hơn xa giai trung gian.” Người Tống để lại vô số bài thơ ca ngợi thắng cảnh chùa miếu, có thể thấy được chùa miếu rất hay được du khách viếng thăm. May mà hôm nay bọn họ nhằm ngày mùng , mười lăm, nếu đến Linh tự, tìm chỗ dừng kiệu cũng khó khăn.
Danh tiếng Linh tự, Tiểu Ngọc tất nhiên từng nghe, những tháp cổ ở đó dù là thời đại nào đều là danh thắng. Hôm nay trời đẹp, vạn vật sinh sôi nẩy nở, ra ngoài ngắm cảnh cũng có ý vị.
Tiểu Ngọc phát trước kia mình lo lắng việc làm ăn, ngược lại quăng bỏ thú vui cuộc sống qua bên. Rời thành đến vùng ngoại ô, càng phong cảnh càng mê người, non xanh nước biếc, hoa thơm cỏ lạ, còn chưa nhìn thấy chùa miếu, cũng cảm nhận được thanh tịnh thiện ý ở đây.
Tống Tiềm nhìn sắc mặt Tiểu Ngọc dần dần rạng rỡ, cảm thấy mình đưa ra quyết định này. Mang nàng ra ngoài giải sầu là đúng rồi.
Để gia nhân ở ngoài đình chờ, hai người vào chùa, nhìn thấy cũng có lác đác tốp năm tốp ba du khách ngắm cảnh.
Tống Tiềm biết Tiểu Ngọc chưa từng tới Linh tự, tỉ mỉ chỉ cho nàng xem: “Đó là Thiên Vương điện, đó là Đại Hùng bảo điện, đó là Dược sư điện...... Chúng ta vào thắp hương nha?”
Tiểu Ngọc dịu ngoan theo phía sau Tống Tiềm vào Đại Hùng bảo điện, bên trong sớm có vài người lễ phật. Thấy bọn họ tiến vào, còn có hai nữ hầu tới : “Tiểu thư nhà tôi còn xin xăm, hai vị đợi lúc được ?”
Tiểu Ngọc cũng tức giận, nàng mỉm cười với Tống Tiềm: “Ta tới đình viện phía trước dạo, nhìn xem phong cảnh bên ngoài.”
Nàng thấy trong chùa có nhiều cổ thụ cao vút, giống như mỗi cây đều có hơi thở linh thiêng, có loại ma lực vô hình. Tống Tiềm cũng ngăn nàng, để nàng tự ra ngoài. đứng trong điện nhìn hai mươi vị tiên, bỗng nhiên nhìn thấy tiểu thư xin xăm kia chậm rãi đứng lên.
Nàng kia cách gần, thấy tướng mạo, chỉ cảm thấy thân hình thon thả, tuổi hẳn là lớn. Nàng ta nhờ lão tăng phía sau giải xăm, còn gia nhân bên người quyên tiền dầu vừng.
Tống Tiềm để ý, lại tiếp tục hướng ánh mắt lên tượng Phật.
Mẫu thân của hay lễ Phật, mỗi tháng đến mùng mười lăm đều đến miếu thắp hương, còn những năm mất mùa thường nấu cháo đưa đến chùa miếu giúp đỡ nạn dân. Tống Tiềm nhìn Quan hiền hòa, giống như lại được nhìn thấy bóng dáng mẫu thân.
nghe tiếng tay áo phiêu động, biết tiểu thư kia cuối cùng cũng muốn rời khỏi. Quay người lại muốn gọi Tiểu Ngọc lại đây, ai biết mới hai bước dẫm vào váy của nữ hầu, người phụ nữ kia biết bị dẫm vào váy, khẽ kêu tiếng rồi té ngã, còn đụng vào người khác.
Tống Tiềm xấu hổ cực kỳ, chuyện này là thất lễ, cúi đầu thấp xin lỗi: “Đại nương, là có lỗi.”
Vài gia nô đỡ nữ hầu kia dậy, có tráng hán bước tới trước mặt Tống Tiềm : “Thư sinh lớn mật, va chạm phương giá tiểu thư nhà ta!”
Tống Tiềm bị người này quát nạt, suýt nữa muốn phản kích vài câu. Nhưng nghĩ lại là mình cẩn thận, đành phải thở dài xin lỗi, cũng cãi lại.
“Nhiên thúc, thôi.”
Tiểu thư kia rốt cục mở miệng.
Tống Tiềm đứng thẳng người nhìn về phía nàng, vị tiểu thư này thể đẹp hay , mày liễu thanh thanh, xương gò má nhô cao, đôi mắt phượng hẹp dài cũng đánh giá .
Tống Tiềm lại vái chào, : “Vị tiểu thư này, tiểu sinh Tống Tiềm, vô tình va chạm gia nhân quý phủ, xin thứ lỗi.”
“ thôi.” Tiểu thư kia chỉ hơi gật đầu, căn bản để Tống Tiềm vào mắt, bảo mọi người cùng ra ngoài. Qua hồi lâu, Tiểu Ngọc mới trở về, nhìn vẻ mặt Tống Tiềm có chút kì lạ, vội hỏi chuyện gì. Tống Tiềm đơn giản vài câu về chuyện vừa rồi, Tiểu Ngọc cũng để trong lòng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Bên ngoài Linh tự, chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi rời .
“Tiểu thư, thư sinh vừa rồi là vô lễ! Sao người lại dễ dàng bỏ qua cho như vậy, phải dạy bảo chút mới phải.” Nữ hầu bị đạp váy chính là nhũ mẫu (vú nuôi) của tiểu thư này, Tống Tiềm hại mụ xấu mặt trước mọi người, trong lòng mụ ghi hận.
Tiểu thư kia tựa vào cửa sổ, cũng để ý tới lời nhũ mẫu . Nhũ mẫu biết nàng quen im lặng, cũng chỉ lải nhải vài câu, trông cậy vào tiểu thư có phản ứng gì.
Ai ngờ mụ lải nhải hồi, tiểu thư kia giận, chỉ cười, nhàng tiếng: “Ngươi vô lễ? Ta cảm thấy...... Hiếm thấy nam tử ổn trọng như vậy đó.”
Nhũ mẫu khó hiểu nhìn về phía tiểu thư, thư sinh kia ổn trọng chỗ nào? còn đạp mình cước, ổn trọng cái gì chứ!
“Đúng rồi, tiểu thư người vừa xăm kia ‘Hoa khai tham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa chiết chi’ là cái gì nha? Lão hòa thượng kia mơ hồ, ràng. Có phải nhân duyên của người đến rồi ?”
--- ------ -----Làm phiền chút xíu---- ------ -----
Bài thơ: Kim lũ y của Đỗ Thu Nương
Khuyến quân mạc tích kim lũ y
Khuyến quân tích thủ thiếu niên khi
Hoa khai tham chiếc trực tu chiếc
Mạc đãi vô hoa chiếc chi.
Dịch thơ:
Áo kim tuyến
Chiếc áo thêu vàng chớ tiếc
Khuyên nên tiếc tuổi xuân xanh
Hoa vừa lúc bẻ ta bẻ
Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành.
Có dạo ngày nào bạn cũng ngâm nga bài này.
--- ---------Mời các bạn đọc tiếp---- ------ -----
Tiểu thư xì tiếng khinh miệt, : “Nhũ mẫu, ngươi càng già càng hồ đồ, như ta làm sao lại hỏi loại chuyện này, ta là hỏi tiền đồ của phụ thân......”
Nhũ mẫu trừng mắt : “Tiền đồ của lão gia? Tiền đồ của lão gia còn cần xin xăm sao, ai chẳng biết lão gia nhà chúng ta là quan lớn, biết bao người muốn nhờ vả ngài còn chẳng được đâu.”
Tiểu thư nghiêm mặt : “Bà vú, lời này đừng vội bậy, để bên ngoài nghe được, người ta biết, còn tưởng rằng cha ta thực kiêu ngạo như thế.”
Nét mặt già nua của nhũ mẫu đỏ lên, dám phản bác. Có điều mụ quen dong dài, lát sau còn : “Lão gia những ngày này đều ở Lễ bộ về, cũng đưa tin gì về, phu nhân đều sốt ruột. Phu nhân , muốn lão gia chọn trong số các tiến sĩ tuổi trẻ đầy hứa hẹn làm mai cho tiểu thư đó!”
Tiểu thư quay qua liếc mắt nhìn nhũ mẫu, im lặng . Lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, khóe miệng lại lên ý cười tự nhiên.
Người này, gọi là Tống Tiềm đúng ?
--- ------ ------ ------ -------
phủ
Lão quản gia gõ cửa thư phòng của Quý Phong, Quý Phong cầm hai bình sứ trong tay phủ vải đỏ lên, đáp: “Vào .”
“Thiếu gia, lão gia có thư.”
Quý Phong nhận thư của phụ thân, mở ra vừa thấy, bên trong chỉ là vài câu dặn dò hằng ngày, muốn nên cố gắng hết sức, lại bảo nếu đậu tiến sĩ, viết thư báo tin cho ông.
Sau khi mẫu thân của Quý Phong qua đời, phụ thân vẫn tái giá, vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi dưỡng , hai cha con tình cảm sâu đậm.
Nhưng chỉ sợ mình phụ kì vọng của phụ thân rồi?
Quý Phong đối với chuyện triều đình, tất nhiên hiểu hơn Tống Tiềm. Tống Tiềm cho rằng đắc tội Ân Bình vương gia Triệu Bá Cửu hết hi vọng đậu tiến sĩ, nhưng Quý Phong biết, thi tỉnh là Lễ bộ Thị Lang chủ trì, tôn thất can thiệp được. Lúc Triệu Bá Cửu có thể nhúng tay vào, là kì thi đình sau khi đậu tiến sĩ – đây là trường hợp nếu bọn họ có thể đậu tiến sĩ.
Hôm nay là ngày yết bảng, Quý Phong cũng khẩn trương, chỉ bảo gia nhân xem. Đây là lần đầu tiên tham gia thi tỉnh, nếu như đậu tiến sĩ, cũng là điều bình thường.
Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, hầu như đều sống tại quân doanh. Phụ thân mời tiên sinh tới dạy đọc sách, binh lính khắp doanh trại đều cười : “Tiểu tú tài, tương lai nếu cậu đỗ trạng nguyên, cũng đừng quên các ca ca nha!”
Ai cũng tin có thể đọc sách. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con biết đào hang, đây là quan niệm thâm căn cố đế trong lòng mỗi người, con của tên đại quê mùa sao có thể trở thành thiên tài được?
Quý Phong cất thư của phụ thân, hỏi lão quản gia: “ Lỗi về chưa?”
Lỗi là gia nhân phái xem bảng.
Lão quản gia cung kính : “Còn chưa về.”
Quý Phong nhìn sắc trời, cũng sắp đến buổi trưa, muốn sai người dọn cơm, ai biết bên ngoài bỗng chốc ồn ào, vài tên gia nhân chạy vào.
Quý Phong tuy còn trẻ, nhưng rất uy nghiêm, lập tức quát: “Chạy loạn cái gì!”
Ở giữa chạy ra người trẻ tuổi, là Lỗi, lớn tiếng cười : “Thiếu gia, đậu, thiếu gia, đậu!”
“Đậu?” Quý Phong sắc mặt thay đổi, như đây là kết quả trong dự kiến của .“Đậu có gì ngạc nhiên. Dọn cơm trưa, xuống .”
“ phải a, thiếu gia, phải......” Lỗi phỏng chừng là vui mừng quá, liên tục xua tay.
Quý Phong nhướng mày, : “Vừa đậu, lại phải, rốt cuộc là đậu hay là đậu! chút chuyện cũng xong.”
Lỗi gấp tới sắp cắn lưỡi, mới được câu: “Thiếu gia ngài thi đậu tiến sĩ, hơn nữa là đứng đầu bảng!”
Quý Phong ngây ngẩn cả người.
Ngay cùng thời khắc đó, tên gia đinh khác mang theo danh sách tiến sĩ mới chép tay chạy vào Mai phủ --
Chương 90: Dự cảm về điềm xấu
“Lão gia, lão gia, đây chính là danh sách tiến sĩ của kì thi mùa xuân năm nay! Tôi chép cả ngày sinh lẫn quê quán của bọn họ, ha ha --” Tên gia định vô lại kia vuốt đầu, vô cùng đắc ý bản thân mình biết chữ, có thể viết chữ, lão gia gần đây rất coi trọng gã.
Mai lão gia cảm thấy mỹ mãn cầm lấy danh sách, xem mấy lần, đột nhiên ánh mắt nhìn chăm chăm vào chỗ --
Tống Tiềm?
Lão nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, kêu to: “Phu nhân, phu nhân!”
Mai phu nhân so với heo còn mập hơn ngồi vững như thái sơn ở sảnh trong ăn mứt hoa quả, nghe thấy trượng phu gọi mình, kiên nhẫn đáp: “Chuyện gì? Gấp gáp quá như vậy!”
“Cái kia, thứ trước kia Tống gia đưa, hôn thư? Hôn thư còn hay ?”
Mai phu nhân trợn trắng mắt: “Thứ đó ai mà biết? Giữ làm gì – ông lại muốn làm gì vậy?”
“Đừng hỏi, nhanh tìm, nhanh tìm!” Mai lão gia rất là nóng vội, Mai phu nhân thấy vẻ mặt của lão nghiêm túc, đành phải hoạt động thân thể béo tốt vào phòng ngủ tìm kiếm.
“Tìm được ?”
Mai lão gia vòng vòng, Mai phu nhân tìm trong đống lớn thiệp mời, thư, giấy tờ linh tinh, tìm nửa ngày cũng tìm ra.
Mai lão gia gấp đổ mồ hôi: “Bà để chỗ nào rồi?”
“Ôi, chuyện xa lắc xa lơ, đồ của Tống gia chết tiệt đưa tới, làm sao tôi nhớ – ông muốn tìm làm gì? A!”
Mai phu nhân rốt cục cũng tìm được tờ giấy lụa đỏ trong đống giấy tờ cũ nát, Mai lão gia cố phủi phủi tro bụi đó, nhanh mở ra, cầm danh sách tiến sĩ tay so sánh, nhất thời mặt xám như tro tàn.
“Lão gia, ông làm sao vậy? A? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mai phu nhân có chút sợ hãi, phải là Tống gia gặp chuyện may liên lụy tới nữ nhi chứ?
“ là , là --” Mai lão gia thào tự : “Sao có thể thi đậu? Sao có khả năng chứ?”
Mai phu nhân khó hiểu, hỏi lão: “Rốt cuộc chuyện gì a, đậu cái gì?”
Mai lão gia thở dài tiếng, : “Tống gia kia, đậu tiến sĩ!”
Mai phu nhân hét lên tiếng: “Cái gì -- sao! có khả năng! có khả năng a! Tên ăn mày Tống gia kia sao có thể đậu tiến sĩ?”
Lúc này cửa phòng ngủ của Mai phu nhân bang tiếng bị người ta đẩy ra, Mai Minh Châu sắc mặt xám xịt đứng ở cửa, run giọng hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, hai người – là ?”
--
Tin Tống Tiềm thi đậu làm cho Tống gia từ xuống dưới đều vui mừng vạn phần, ngay cả Mục Duẫn Hà lão tiên sinh lâu nay gặp đều đến đây. Lúc Tống Tiềm chuyển nhà có mời Mục Duẫn Hà tới lần, còn mang Mục Duẫn Hà đến chỗ Thích Thăng bốc mấy thang thuốc. Uống thuốc của Thích Thăng, Mục Duẫn Hà cũng khỏe lên nhiều lắm, lúc này nghe thế chất đậu tiến sĩ, thúc giục gia nhân nhanh chóng đưa mình vào thành gặp Tống Tiềm.
Tống Tiềm gặp thế thúc đến, khom người đón chào, tự mình dìu Mục Duẫn Hà đến đại sảnh ngồi, lại bảo người gọi Tiểu Ngọc đến.
Mục Duẫn Hà kích động rơi nước mắt, lôi kéo tay Tống Tiềm : “Thiên Thành à --” Nhưng nên lời. Tống Tiềm trước mắt ông, mặt sớm còn vẻ bệnh tật, khác nhiều so với thiếu niên như ngọc của hai năm trước, nhưng khi độ càng thêm bình tĩnh nội liễm.
Tống Tiềm thấy lão thế thúc quan tâm như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích.
Nếu có vị thế thúc này, đợi được Tiểu Ngọc xuất , sớm bị bệnh tật nghèo túng hóa thành nắm xương tàn. Lúc người người ghét bỏ , Mục Duẫn Hà ra tay cứu giúp, chẳng những thay mời thầy chuẩn bệnh, còn tự mình chủ hôn cho . Dệt hoa gấm dễ, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi mới khó, Mục Duẫn Hà là đúng là chi sĩ thanh cao!
Tiểu Ngọc nghe Mục Duẫn Hà đến, nhanh chóng thay xiêm y gặp khách. Mục Duẫn Hà thấy nàng vội tới hành lễ, ha ha cười : “Cháu dâu cần đa lễ. Thiên Thành có thể có hôm nay, công của người vợ hiền như con đâu.”
Ông bỗng nhiên quay sang Tống Tiềm : “Thiên Thành, các con thành thân lâu như vậy, cũng nên có con rồi. Đợi đến sau khi thi đình, song hỷ lâm môn, chẳng phải may mắn sao?”
Mục Duẫn Hà câu làm hai người đỏ mặt. Tiểu Ngọc trộm ngắm Tống Tiềm liếc mắt cái, chỉ thấy cười nhìn nàng, lòng của nàng khỏi đau xót.
Thiên Thành thi đậu, ai ai cũng biết. Người Mai gia biết chưa?
Bản thân nàng là phu nhân gả thay, còn có thể làm bao lâu đây?
--
Hiệu trưởng Bạch Vân thư quán Phó Xuân Sơn tâm tình tốt lắm, bởi vì năm nay tiến sĩ đầu bảng chính là học trò của ông.
Mà Trúc Lâm thư quán ngày gần đây cũng là việc vui ngừng, tuy đứng đầu bảng nhường cho người khác, nhưng học sinh tham gia thi tỉnh đều đậu tiến sĩ, Cố Ái Sinh, Tống Tiềm, Hình Quang đều nổi danh bảng.
Mà chuyện vui khác, chính là con của hiệu trưởng Trúc Lâm thư quán Chu Gia Nhi rốt cục cũng có người tới cửa cầu hôn!
Chu Gia Nhi mười tám tuổi .
Rất nhiều người đều biết con của Chu Minh Am tinh thông thi họa, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại là giai nhân xinh đẹp, đều nghĩ rằng người làm mai đạp sập cửa Chu gia.
Ai ngờ, cho tới bây giờ cũng ai tới cửa cầu thân, việc này cũng quá kỳ quái. Chu Minh Am trong lòng sốt ruột!
Những năm này, nhà chủ động cầu hôn phải có, tỷ như người Tống lưu hành “Chọn rể bảng”. Mỗi lần thi tỉnh thi đình yết bảng, đám tiến sĩ trẻ tuổi chưa vợ đều bị nhà có tiền, có quyền tranh mua còn, cho nên rất nhiều sĩ tử tự phụ vào tài văn chương cũng lưu hành kết hôn muộn, nếu có thành tích tốt, lo tìm được kiều thê có đồ cưới nhiều.
Nhưng Chu Minh Am là ai? Nhà đại Nho nổi danh thiên hạ, lãnh tụ giới sĩ lâm. Muốn ông chủ động cầu thân, cảm thấy mất mặt.
Chu Minh Am tuy là người tân tiến, nhưng chuyện hôn nhân đại cũng thể thoát được lề lối xưa: “Con mười tám, hai năm nữa, đành phải làm vợ kế cho người ta --”
Chu Gia Nhi ngay lúc đó trả lời là: “Con xuống tóc, đến miếu làm ni , chẳng phải thanh tịnh sao!”
Chu Minh Am giận đến méo mặt.
Cuối cùng có người tới cửa cầu hôn, Chu Minh Am mừng rỡ gặp ai cũng cười, thẳng đến khi ông nhìn thấy bà mối nhà này mới thôi.
“Cái gì? phải đến hỏi vợ, thậm chí phải muốn cưới làm vợ kế, mà là tiểu thiếp?”
Lúc nghe được tin này, phu nhân Môn thị của Chu Minh Am giống như bị sét đánh, nửa ngày thể động đậy. Cố gắng bình tĩnh lại, nhịn được rơi nước mắt: “Đều là tại lão già như ông! Từ dạy nó học cái gì tứ thư ngũ kinh, cho nó học thêu thùa nấu nướng, bây giờ tốt rồi, còn làm vợ kế! Làm vợ kế cũng có tư cách!”
Chu Minh Am thở dài : “ phải tôi chưa xong sao, bà sốt ruột cái gì.”
“Tôi có thể sốt ruột sao? Con của tôi, phải con của ông sao?” Môn thị bình thường đối với trượng phu vừa kính vừa , lúc này tâm loạn, khỏi buộc miệng mắng.
Chu Minh Am : “Bà biết người tới cầu thân là ai ?”
“Tôi cần chi quan tâm là ai, gả con! Thiên Vương lão tử tới hỏi cưới nữa, làm thiếp chính là được!” Thái độ của Môn thị vô cùng kiên quyết, bà thà rằng con làm ni , cũng thể làm thiếp thất thấp kém. Thiếp thất địa vị thấp như nô tỳ, con nũng nịu của bà sao chịu được cực khổ như vậy?
Chu Minh Am : “Tới cầu thân, là người phủ Phổ An quận vương!”
“Gì?”
Môn thị trợn tròn mắt. Phổ An quận vương?
Trắc phi của Phổ An quận vương, thể so sánh với thiếp thất nhà bình thường được, cũng có phong cáo mệnh. Nhưng tục ngữ , bước vào hầu môn sâu như biển, Vương phủ này cũng phải nơi gì tốt?
“ là Phổ An quận vương thích Gia Nhi nhà chúng ta, muốn cưới nó làm trắc phi, sính lễ đưa tới rồi. Đây còn tính là cầu hôn sao? Tôi thấy ràng là cướp dâu! Luôn luôn nghe Phổ An quận vương làm người chính trực, thể tưởng được cũng là như vậy --” Chu Minh Am lại ngừng thở dài, hôm nay còn thở dài nhiều hơn tháng trước nữa.
Lúc Chu Gia Nhi nghe tin, còn tưởng rằng mình nghe lầm .
Phổ An quận vương coi trọng nàng?
Mình gặp vị vương gia này khi nào?
Chu Gia Nhi chút ấn tượng cũng có.
Chu Minh Am vẻ mặt đau khổ : “Bà mối nhà kia còn chờ bên ngoài, muốn gặp con, con ra lúc . Con à, con cũng đừng lo lắng, vi phụ nghĩ cách khuyên Phổ An quận vương từ bỏ ý nghĩ này.” Ông hạ quyết tâm, quyết thể đem con đẩy vào hố lửa, dù khó khăn hơn cũng muốn Phổ An quận vương từ bỏ ý định này.
Chu Gia Nhi đầy bụng nghi hoặc theo phụ thân đến phòng khách, người đứng bên cạnh bà mối sao nhìn quen như vậy?
“A -- ngươi phải vị kia, vị kia -- Tăng Mậu – Tăng công tử sao?” ( ấy tên Tăng Mậu, mấy chương trước ta ghi là Tần Mậu, làm biếng sửa lại
)
Chu Gia Nhi nhớ ra.
Chu Minh Am , con biết người này?
Tăng Mậu chắp tay hành lễ với nàng: “Chu nương, lâu gặp. Chủ tử nhà ta đưa cho người phong thư.”
“Chủ tử nhà ngươi?”
Chu Gia Nhi nhớ lại chủ tử của Tăng Mậu, vị quý công tử rất có uy thế kia -- hay là, chính là Phổ An quận vương?
Từng Mậu lấy bức thư ra, cung kính đưa cho Chu Gia Nhi xem qua.
Chu Gia Nhi mở ra, bên trong có tờ giấy, chỉ viết hai hàng câu thơ: “Nam nhi sao có ngô câu, thu lại giang sơn năm chục châu!”
Đúng là !
Tăng Mậu : “Vương gia nhà ta bảo ta cùng vị đại nương này tới nhà Chu nương cầu hôn.” Người như chỉ câu, ất là ất giáp là giáp, Chu Gia Nhi mặt thoáng chốc đỏ ửng, với phụ thân “Con cảm thấy khỏe” Liền vội vàng chạy. Đâu có ai trực tiếp cầu hôn với nương nhà người ta? Mắc cỡ chết người!
Chu Minh Am nhìn thấy mặt nữ nhi có rặng mây đỏ, nghĩ rằng chẳng lẽ nữ nhi có liên quan gì với Phổ An quận vương?
Thi tỉnh chính là bậc thang để thi đình, chỉ có khi thi đình là được hoàng đế tự mình lựa chọn, bọn họ mới chính thức có thân phận, có thể tiến vào con đường làm quan. Hoàng đế cùng chủ khảo với các quan viên, quyết định xếp hạng tiến sĩ của bọn họ, đều là tiến sĩ, nhưng vị trí rất khác biệt.
Tống Tiềm cũng bởi vì thông qua thi tỉnh mà vui mừng, vẫn mỗi đêm khêu đèn đọc sách, thẳng đến đêm khuya. Tiểu Ngọc mỗi ngày đều cùng học, có khi cầm sổ sách tính toán, có khi mở ra quyển thi từ ngơ ngác xem, cũng lên tiếng, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Nàng có dự cảm ràng, tựa như cơn bão lớn tiến đến.
Chương 91: Chủ động xuất kích
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa kịch liệt đánh vỡ màng đêm yên tĩnh. Ngay cả Tống Tiềm và Tiểu Ngọc trong nhà cũng đều nghe thấy tiếng ngoài cửa lớn, liếc nhau, trễ thế này còn ai tới bái phỏng? Chẳng lẽ là Thích Thăng?
Sớm có hộ viện tới mở cửa. Bây giờ ở Tống gia cũng có hơn mười người, vài nữ nhân viên cửa hàng theo Huệ nương ở phía tây sương, đông sương cho bốn hộ viện ở, đều thay phiên trực đêm. Tiểu Ngọc định chuyển nhà, nếu thi đình được ra làm quan, làm sao có thể ở trong nhà mở cửa hàng chứ, cũng quá ra thể thống gì, bị đồng nghiệp chê cười.
Huệ nương tiến vào báo cáo, mặt mang vẻ kinh ngạc.
“Phu nhân, có vị tiểu ca nhi muốn gặp người.”
“Tiểu ca?” Tiểu Ngọc kinh ngạc hiểu, nhưng vẫn đến sảnh ngoài gặp khách.
Nàng vào sảnh , thấy bạn ngồi co ro ghế, tay chân cũng biết nên để chỗ nào.
Cậu biết được Tiểu Ngọc chính là Tống phu nhân mình muốn tìm, nên đưa cho nàng phong thơ: “Đây là huynh đệ nhờ ta mang vào thành, Tống phu nhân người xem biết.”
Tiểu Ngọc càng thêm nghi hoặc, mở thư ra đọc, bên viết là: “Tiểu Ngọc tỷ, tin Tống thiếu gia thi đậu truyền đến Mai phủ, tiểu thư quăng ngã bình hoa, cẩn thận. Muội Hinh tự.”
Tiểu Ngọc nhớ Hinh Nhi biết chữ, sao có thể viết thư cho mình? Hơn nữa những chữ này tuy khó coi, nhưng nét bút rất có lực, giống bút tích của nữ tử. Nàng hỏi bạn kia: “Thư này ai viết ?”
bạn kia : “Là huynh đệ trong tộc của ta, là thợ kéo ở nông thôn trong nhà Mai lão gia. Trước đây huynh ấy được học vài ngày, sau này nhà nghèo túng, tiếp tục học nữa. Huynh ấy là tiểu nha đầu thân thiết với huynh ấy ở Mai gia nhờ viết thư mang ra ngoài. Ta vừa vặn theo lão gia vào thành làm việc nên mang thư dùm. Ta -- ta phải rồi.”
Tiểu Ngọc nghe xong bảo Huệ nương mang cái hồng bao đến, bạn kia liên tục chối từ, Tiểu Ngọc cứng rắn nhét vào tay cậu cũng bị cậu đẩy trở về. Sau khi cậu , Tiểu Ngọc cũng thiết cảm khái bạn trẻ làm việc tốt cần báo đáp, cầm thư ngẩn người.
Hinh Nhi ràng, Mai gia biết Tống Tiềm đậu tiến sĩ, hơn nữa Mai Minh Châu vô cùng tức giận.
Tiểu Ngọc phải vô tri, nàng đương nhiên hiểu được Mai Minh Châu tức giận điều gì. Nữ nhân luôn cho mình là trung tâm như Mai Minh Châu, đương nhiên thể chịu được người khác sống tốt hơn nàng ta. Phỏng chừng bây giờ Mai Minh Châu sớm quên là hai cha con bọn họ ép nàng lên kiệu hoa, mà đem nàng trở thành kẻ thù cướp hạnh phúc mất rồi.
đời đúng là có người như thế, Tiểu Ngọc nghĩ, lo lắng của mình mấy ngày trước cũng phải buồn lo vô cớ.
Lúc Tống Tiềm ra thấy Tiểu Ngọc u sầu đầy mặt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì ?”
Tiểu Ngọc do dự chút, vẫn đem thư đưa cho Tống Tiềm.
“Thiên Thành, ta vẫn cho chàng, Mai gia đại tiểu thư, nhìn thấy ta ở Mĩ Ngọc phường.”
Tống Tiềm sắc mặt cứng ngắt, đối với người bảo tỳ nữ gả thay này chút hảo cảm.“Chuyện khi nào?”
“Ngày chàng thi tỉnh.” Lời Tiểu Ngọc khải giải nghi hoặc mấy ngày nay của Tống Tiềm. Trách được Tiểu Ngọc vẫn buồn bực vui, tâm trùng trùng, ra --
Tống Tiềm tay ôm lấy Tiểu Ngọc, an ủi nàng: “Tiểu Ngọc, chúng ta là phu thê bái thiên địa, cho dù Mai gia đến gây , nàng cũng vẫn là thê tử của ta. Ta cũng tin bọn họ có thể gây ra sóng gió gì!”
Tiểu Ngọc thở dài : “Thiên Thành, ta chỉ là lo lắng điều này -- ta sợ chuyện mình là nha đầu lan truyền ra, chàng -- thanh danh của chàng--”
Tống Tiềm giận dữ : “Nha đầu sao? Ta còn từng làm ăn mày kìa, nghe thấy rùng mình sao? Nam tử hán đỉnh thân lập địa, ngại gì lời người đàm tiếu!”
Tống Tiềm vừa vậy, Tiểu Ngọc cũng nhớ lại chuyện từng là ăn xin.
Nhưng Tiểu Ngọc hiểu, hai chuyện này giống nhau. Tống Tiềm ăn xin chỉ là con cháu thế gia gặp khó khăn, dù nghèo hơn người đọc sách trước sau vẫn là người đọc sách. Hoàn toàn tương phản, nam nhân thành công sau khi trải qua đau khổ làm người ta khâm phục. Mà cho dù nàng giàu có hơn người, cũng thể thay đổi xuất thân nha hoàn của mình.
Tại xã hội này, xuất thân là vô cùng quan trọng. Dù xinh đẹp như Tú Tâm bây giờ vẫn giữ mình trong sạch, nhưng nàng cũng chỉ có thể làm thiếp, có tư cách làm vợ. Xuất thân nha hoàn có hơn ca cơ là bao, cho tới bây giờ đều là người giàu cưới người giàu, nô tài cưới nô tỳ. Nếu phải Mai gia vội vã muốn thoát khỏi hôn với Tống gia tìm người thay gả, Tống Tiềm dù nghèo túng hơn cũng cưới nha hoàn.
Tiểu Ngọc nghĩ, chẳng lẽ chỉ có thể ở nhà chờ người Mai gia tìm tới cửa?
Bị động chờ đợi phải tính cách của nàng, nàng nhìn Tống Tiềm: “Thiên Thành, chúng ta bây giờ nên giải quyết chuyện này thế nào cho phải?”
--
“Loảng xoảng!”
Mai Minh Châu ném vỡ cái đĩa thứ tư.
Bọn nha đầu trong viện chạy ngược chạy xuôi bẩm báo, gần đây trăm ngàn lần đừng đến khuê phòng của tiểu thư, tiểu thư còn tức giận!
Mai phu nhân bước qua mảnh vỡ chậu hoa vào phòng khuê nữ, vỗ ngực : “Nữ nhi ngoan, con muốn hù chết mẫu thân sao, đừng cứ ném vỡ đồ đạc có được hay ? Tự mình tức giận tốt cho thân thể!”
Mai Minh Châu thấy mẫu thân tiến vào, cũng thôi ném đồ nữa, xoay cái ngã xuống giường khóc ấm ức.
Mai phu nhân cũng bình tĩnh : “Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc! Lúc trước là con mình muốn gả, còn cởi đai lưng muốn treo cổ. Tên Tống gia đó đậu tiến sĩ có gì đặc biệt hơn người? Phụ thân con chép bản thông báo về, vẫn còn biết bao thiếu niên tuổi trẻ chưa lập gia đình? Cũng tin chọn được người tốt hơn !”
Mai Minh Châu khóc thút thít : “Ai con muốn gả cho ? cho dù đậu tiến sĩ, cũng là tên ăn mày cả người đầy mụn mủ, vừa thối vừa bẩn!”
Mai phu nhân vội hỏi: “Đúng vậy, người như vậy sao xứng với nữ nhi như hoa như ngọc của ta? Vậy con còn tức giận cái gì.”
“Con – con tức giận chính là con tiện nhân Tiểu Ngọc kia! Bây giờ ăn mặc như phu nhân, bên người đống nha hoàn vây quanh kêu nó là phu nhân, nó xứng sao? Nếu phải con bố thí tên ăn mày đó cho nó, nó nhiều nhất cũng có thể gả cho tên sai vặt! Bây giờ còn tỏ vẻ xa cách với con, bảo con ‘Mai tiểu thư’— nó đắc ý cái gì chứ!”
Mai phu nhân rốt cục cũng biết nữ nhi tức giận cái gì, ngờ phải hối hận việc từ hôn, mà là thể chịu được nha hoàn bên người sống tốt hơn nàng. Mụ an ủi nữ nhi: “Tiểu tiện nhân kia có là gì, tiểu nhân đắc chí! phải nó dùng đồ cưới nhà chúng ta sao?”
“Đồ cưới? Đúng vậy!” Mai Minh Châu đứng dậy kêu la: “Bảo nó trả lại đồ cưới cho chúng ta!” Nàng ta quên, những đồ cưới này cũng phải là Tiểu Ngọc mở miệng đòi, là bọn họ vì dụ dỗ Tiểu Ngọc thay gả mà đưa qua, hơn nữa tính sau này Tống Tiềm bệnh chết đem đồ cưới trở về.
“Nữ nhi ngoan, con điên ư! Con muốn làm người ta biết nhà chúng ta từ hôn sao?” Mai phu nhân có đầu óc, chút đạo lí đó vẫn biết. “Nếu người ta nghe chúng ta từng từ hôn, còn có nhà quan lại nào muốn kết thân cùng chúng ta! Con cũng suy nghĩ chút!”
Mai Minh Châu cam lòng lại khóc thút thít.
Tiểu Ngọc nghĩ cứ ngồi chờ như vậy, nàng muốn chủ động xuất kích, giải quyết nguy cơ Mai Minh Châu này. Tống Tiềm tuy rằng đầy bụng tài hoa, cũng phải người thích hợp để thương lượng chuyện này. Nếu đối phó nữ nhân, vẫn nên để nữ nhân ra tay!
Tiểu Ngọc tìm ngày đẹp trời, đến Trúc Lâm thư quan tìm Gia Nhi.
Chương 92: thầm thành hôn
Tiểu Ngọc cũng biết chuyện Phổ An quận vương Triệu Bá Tông cầu hôn Chu Gia Nhi. Cho nên sau khi nàng vào Trúc Lâm thư quán, nhìn thấy bên trong đầy những rương hòm màu hồng, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Nàng thầm phỏng đoán, chẳng lẽ đám tiến sĩ thi đậu tặng quà cho Chu Minh Am? Vậy nhà mình cũng quá thất lễ, cũng chưa đưa quà tạ lễ cho Minh Am tiên sinh. Nên bảo người đưa chút dược liệu quý tới đây mới phải.
Từ lúc Thích Thăng buôn bán dược liệu, thường đưa thuốc bổ tới Tống gia, Tiểu Ngọc thường nhiều vậy mình dùng hết, Thích Thăng : “Ta đưa cho Thiên Thành, nàng ăn hay liên quan gì ta?”
Tiểu Ngọc chán nản: “Ngươi đưa tổ yến cho Thiên Thành nhà ta ăn? cũng phải làm sư vu trong kỹ viện, cần trắng đẹp quá làm gì!” Sư vu là nam kỹ.
Nhưng Tiểu Ngọc oán giận oán giận, Thích Thăng vẫn cứ đưa, có đôi khi trực tiếp bảo người chưng xong mang tới. Tiểu Ngọc thấy nhiều như vậy, cũng đành phải ăn giúp chút, bây giờ hình như béo lên, đều là bị thuốc bổ của Thích Thăng làm béo.
Gia nhân vào thông báo bao lâu, Gia Nhi liền ra, mừng rỡ : “Tiểu Ngọc muội muội, muội rảnh đến thăm ta?”
Hai người đến khuê phòng của Gia Nhi ngồi, bảo nha đầu bà vú ra ngoài để tiện chuyện.
Tiểu Ngọc cùng Gia Nhi chuyện phiếm vài câu, có chút cảm giác biết nên bắt đầu từ đâu.
Gia Nhi thấy Tiểu Ngọc muốn lại thôi, ngôn ngữ hàm hồ, khỏi cảm thấy lạ: “Tiểu Ngọc muội muội, muội có chuyện quan trọng muốn tìm ta?”
Tiểu Ngọc nhìn Gia Nhi, rốt cục nhịn được kể toàn bộ mọi chuyện cho nàng. Từ lúc Tống – Mai hai nhà đính hôn, rồi Tống gia sa sút, Mai gia từ hôn, nàng bị bắt gả thay, rồi chuyện nàng chữa trị cho Tống Tiềm – những chuyện sau này, Gia Nhi đều biết cả rồi.
Gia Nhi là người nghe rất tốt, yên lặng nghe Tiểu Ngọc kể, vừa ngạc nhiên, cũng ghét bỏ. Trong đám bạn bè của Tiểu Ngọc, Gia Nhi là người độ lượng nhất, chẳng những bởi vì nàng đọc đủ thứ thi thư, càng bởi vì nàng từ theo phụ thân khắp đó đây, trí tuệ càng hơn đấng mày râu.
“ cách khác, bây giờ Mai Minh Châu này— muốn gây phiền toái cho muội?”
Tiểu Ngọc buồn rầu : “ biết. Chính bởi vì biết, mới khó chịu như vậy.”
Gia Nhi phân tích: “Quả – chuyện này của muội, đơn giản.”
Tiểu Ngọc muốn nhất nghe là chuyện này, sợ nhất nghe cũng là chuyện này.
Vì sao Tống Tiềm phải đối tượng tốt để bàn bạc? Bởi vì luôn muốn che chở nàng, an ủi nàng, nên nàng biết chuyện có khó khăn thế nào. Gia Nhi như vậy, cho nên nàng mới đến tìm Gia Nhi.
“Gia Nhi, tỷ muốn , hôn của ta và Thiên Thành đơn giản đúng ?”
Gia Nhi gọn gàng dứt khoát : “Đúng, lúc trước đính hôn, trao đổi bái thiếp tuy rằng viết là ‘Mai thị’, viết khuê danh, nhưng ngày sinh tháng đẻ cũng là viết của nàng ta. Bát tự hôn thư cũng là của nàng ta. Muội chỉ thay nàng ta bái đường, theo lý thuyết, bây giờ muội và nàng ta đều chỉ hoàn thành hôn lễ nửa, cho nên hai người ai cũng phải thê tử của Thiên Thành.”
Tiểu Ngọc : “Chẳng trách Thiên Thành thi tỉnh xong lại với ta, muốn chúng ta lại thành thân lần nữa -- trong lòng cũng hiểu được chúng ta kỳ coi là vợ chồng.”
Gia Nhi : “Đúng vậy, bây giờ phương pháp giải quyết nhanh nhất, chính là như vầy. Muội lấy thân phận viết hôn thư với Thiên Thành, thành thân, như vậy ai tới gây cũng vô dụng. Nhưng bây giờ ai cũng biết các ngươi là vợ chồng – chuyện thành thân lần nữa, bị người ta bàn tán, vừa khéo sắp thi đình, việc này --”
Tiểu Ngọc trái lo phải nghĩ, vô cùng khó xử.
bên là hôn , bên là thi đình. Thiên Thành ràng biết như vậy bất lợi với , vậy mà vẫn với nàng: “Chúng ta thành thân lần nữa !”
nguyện ý hy sinh vì nàng, nhưng làm sao nàng có thể nhận đây?
Gia Nhi nhìn ra Tiểu Ngọc khó xử, nhân tiện : “Thành thân cũng có thể mở tiệc mời bà con. Chỉ cần tìm bà mối, chủ hôn, cha mẹ hai nhà, bái thiên địa lại lần, cũng coi như thành thân nha!”
Tiểu Ngọc kỳ chỉ lo lắng hôn của bọn họ có được thừa nhận hay , càng lo lắng hơn là xuất thân của mình ảnh hưởng tới Tống Tiềm.
Muốn tiết lộ thân phận của nàng chỉ có thể là người Mai gia. Nhưng Mai gia muốn làm như vậy, cũng phải gánh vác hậu quả. Đến đây lâu như vậy, Tiểu Ngọc hiểu được từ hôn đối với nhà có nghĩa gì. nữ tử từng từ hôn, dù cho có đẹp hơn cũng người nào dám cưới, bởi vì việc này đại biểu cho “Thất đức”, theo “Chương nghĩa” của cổ nhân mà , là tội thể dễ dàng tha thứ.
Đương nhiên, chuyện từ hôn trong dân gian cũng thường xảy ra, chỉ là ai dám khuê nữ nhà mình từng từ hôn.
Nhưng theo bình thường mà , nếu Mai gia phanh phui chuyện này, để ngọc đá đều vỡ, nàng vẫn là người bị động.
Gia Nhi ở ngoài sáng, ngược lại tỉnh táo hơn Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc muội muội, muội cũng đừng quá mức lo lắng. Tuy muội xuất thân bần hàn, nhưng có nhạc tịch, cũng là người đàng hoàng. Tục ngữ , vợ quý nhờ chồng, nếu Thiên Thành có thể được triều đình coi trọng, vậy chuyện xuất thân này có là gì? Để Thiên Thành dốc lòng chuẩn bị thi đình, mới là việc nên làm!”
lời của Gia Nhi nhắc nhở Tiểu Ngọc.
Đúng vậy, việc này mình xem là quan trọng, nhưng trong mắt người ngoài, có phải chuyện gì to tát đâu!
Gia Nhi : “Ta nghĩ, các ngươi nên làm hôn tại nhà mình ? Đóng cửa lại, mời quan môi, lại mời phụ thân ta chủ hôn, trao đổi xong hôn thư, chính là vợ chồng đứng đắn rồi!”
Tiểu Ngọc nghe Gia Nhi đơn giản như thế, mặt cũng giãn ra. Chuyện khó giải quyết thế nào đến miệng Gia Nhi, cũng đều dễ dàng như ăn bữa cơm? Xem ra Gia Nhi nếu đầu thai đến xã hội đại mấy trăm năm sau, cũng là quản lý tài giỏi đó, giải quyết mọi chuyện rất nhanh gọn.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nha đầu của Gia Nhi tiến vào báo cáo: “Tiểu thư, vương gia lại sai người tới tặng lễ, là mấy cuộn tranh chữ, mời tiểu thư xem qua.”
Tiểu Ngọc kinh ngạc nhìn Gia Nhi liếc, vương gia gì?
Gia Nhi mặt đỏ lên, cười: “Cứ nhận .”
Sau khi nha đầu lui ra, tính bà tám của Tiểu Ngọc lại bắt đầu phát tác, khẩn cấp hỏi Gia Nhi: “Gia Nhi, có vương gia theo đuổi tỷ? A -- là Phổ An quận vương chứ!”
Đầu của Gia Nhi sắp cúi thấp tới bàn chân. Tiểu Ngọc trừng to mắt nhìn Gia Nhi, chẳng lẽ --
thể nào!
Buổi tối về nhà, Tiểu Ngọc do dự hồi, liền đem đề nghị “ thầm thành hôn” của Gia Nhi với Tống Tiềm.
Ai ngờ Tống Tiềm thường ngày nho nhã lịch lại trầm mặt xuống, quát: “Nhảm nhí! Điều này sao có thể!”
Tiểu Ngọc rất ít thấy Tống Tiềm nổi giận với mình, hốc mắt lập tức đỏ lên.
ra, chàng cũng muốn thành thân với mình –
Ta chứ, mọi người nghĩ thầm thành hôn có đúng hay ?
Last edited by a moderator: 20/10/16