1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60: Tiệc rượu

      Mỹ Ngọc phường bị cháy, người hả hê ít, người sinh lòng nghi ngờ cũng rất nhiều. Những người sau thường là số đại phu quá nổi danh ở Lâm An và số y quán muốn giành việc làm ăn với Tế Thế đường, họ lo nếu Thanh Tâm đường từ đó sợ Bàng Nhất Hưng, vậy bọn họ chẳng phải được làm ngư ông đắc lợi?

      Nhưng từ lúc nghe đêm qua ông chủ của Tế Thế đường và Thanh Tâm đường cùng ngồi uống rượu trong Vạn Tử lâu, những người này rốt cục cũng cảm thấy buôn bán nhà mình hết hi vọng!

      Vốn còn muốn thừa dịp bọn họ đánh nhau thừa sống thiếu chết mà vớt vát chút cháo, tại sao hai bên nước lửa dung này lại ngồi chung bàn vậy?

      Người mời là Thích Thăng. Bàng Nhất Hưng vốn muốn dự tiệc, nhưng nhìn Điền Tiểu Bảo đưa phong thư, sắc mặt lão nhất thời biến đổi, lập tức chuẩn bị tham dự hội nghị. Lão dẫn theo Nhị chưởng quỹ Mạc Huệ Hương của Tế Thế đường và con trai lớn của mình là Bàng Kiến, mà bên Thích Thăng, chỉ có Tống Tiềm theo.

      Tiểu Ngọc là nữ quyến, tất nhiên tiện ra mặt.

      Bọn họ trong sương phòng của Vạn Tử lâu bí mật bàn bạc hai canh giờ, ai biết bọn họ những gì, chỉ bảo tiểu nhị dọn rượu thịt lên bàn rồi đóng của phòng. Ngay cả tiểu nhị tới châm trà cũng cho vào.

      Hai canh giờ sau, mấy người rời . Theo lời của tiểu nhị, vị đại quan nhân kia mặt đen như than, còn hai vị thư sinh trẻ tuổi mặt như gió xuân.

      Bàng Nhất Hưng thể lựa chọn, chỉ có thể thỏa hiệp. Lúc Thích Thăng bắt được thủ lĩnh đám thủy tặc, Bàng Nhất Hưng cũng biết, ván cờ này, mình thể chơi tiếp nữa. Hoặc là phá tan tành, hoặc là tạm thời hòa hoãn. Muốn trở mình đuổi tận giết tuyệt đối thủ, chỉ có thể là mơ tưởng hảo huyền.

      Điều kiện của Thích Thăng rất đơn giản: chỉ cần Bàng Nhất Hưng ông đừng cản ta và Mỹ Ngọc phường buôn bán là được, ta làm ăn bằng bản lĩnh của mình. Tế Thế đường của ông người đông thế mạnh, mời mười mấy danh y ngồi xem bệnh, Thanh Tâm đường của ta cũng tranh giành chuyện này.

      Thích Thăng dễ dàng, Bàng Nhất Hưng lại khó chịu như bị cắt thịt. Thích Thăng khi làm nên chuyện buôn bán dược liệu, bản thân mình biết tổn thất bao nhiêu!

      Nhưng Thích Thăng cũng : "Ông chủ Bàng, ta tin tưởng, lửa mấy ngày trước phải là ông đốt."

      Bàng Nhất Hưng vô cùng kinh ngạc. Đương nhiên lão biết mình làm, nhưng Thích Thăng có thể nhìn ra, cũng dễ dàng. Lão nhìn Tống Tiềm ngồi im lặng bên cạnh Thích Thăng, người này chính là chủ nhân Mỹ Ngọc phường? Gương mặt thư sinh, hoàn toàn có tố chất khôn khéo của thương nhân. Nghe là học viên của thư quán nào đó. . . . . . Vậy tương lai chừng là người làm quan, cũng tiện đắc tội.

      Thôi thôi! Bàng Nhất Hưng nhiều năm qua hết sức duy trì địa vị “ bán hai giá” ở y giới Lâm An, đến cuối cùng lại để hai tên vãn bối nắm thóp.

      Song phương cứ như vậy đạt thành hiệp nghị "Bất chiến".

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Tiểu Ngọc cũng vì đám cháy mà ngừng kinh doanh Mỹ Ngọc phường, nàng vội thúc giục các công nhân nhanh chóng chế tạo xong lượng son phấn cần thiết. Trời ngày càng lạnh rồi, hoa tàn, đến lúc đó nguyên liệu làm son phấn chắc chắn khan hiếm, haizz. . . . . . Vấn đề này, rất khó giải quyết nha! Chỉ có thể nhanh chóng tích trữ hàng thôi.

      Mỗi ngày, Văn Quyên tiểu muội muội lo hết việc ở tiệm hoa tới giúp tay. với hoa có cảm giác gần gũi bẩm sinh, cho dù loài hoa khó chăm sóc cách mấy, vào tay cũng khoe sắc rực rỡ muôn màu.

      Bận rộn bận rộn, nhưng Tiểu Ngọc cũng quên hung thủ phóng hỏa. Nàng lại mời thêm hai hộ viện, cùng với bọn người Ngưu Bưu thay phiên gác đêm, tuy rằng thân thủ của bọn họ chắc kém hơn cao thủ kia, nhưng có người canh gác dù sao cũng tốt hơn là cả nhà ngủ mặc cho người ta chém giết.

      Nhưng mà, ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, cứ đề phòng như vậy cũng phải kế sách lâu dài. Làm sao mới dụ được người này ra đây?

      Tống Tiềm rất hay: "Chúng ta muốn tìm, phải là người phóng hỏa, mà là người sau lưng ."

      Mỹ Ngọc phường ra gây thù chuốc oán với ai đây?

      Tống Tiềm, Thích Thăng và Quý Phong từng bàn bạc, cho ra kết luận là: tuyệt đối phải nhằm vào Thích gia. Nhưng nếu là kẻ thù của Tống Tiềm, thư sinh như đâu chuốc oán? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đem hiềm nghi đếm chỗ "Mỹ Ngọc son phấn".

      "Có phải là những chủ tiệm bán son phấn?" Tiểu Ngọc .

      Tống Tiềm gật đầu: "Bọn họ đều cho là như thế. Nhưng cửa hàng son phấn ở Lâm An, tất cả lớn cũng có mấy chục nhà, làm thế nào điều tra?"

      Tiểu Ngọc cũng rất đau đầu. Đột nhiên nàng nảy ra ý, : "Người kia là cao thủ, đúng ?"

      "Đúng vậy, Chi Vấn như vậy. Sau đó Quý Phong cũng giao đấu, cũng người này đơn giản."

      "Vậy đúng rồi. Cao thủ chân chính, rất khó chịu điều khiển của người khác. Chàng cảm thấy những cửa hàng bình thường có thể thuê được sao?"

      Tống Tiềm hiểu ra: "Đó chính là . . . . . . Những tiệm lớn khả nghi nhất."

      Tiểu Ngọc cũng là từ chuyện Bàng Nhất Hưng thuê thủy tặc mà nghĩ ra. Theo tên thủy tặc kia , Bàng Nhất Hưng cho bọn họ rất nhiều thứ tốt, đủ cho bọn họ về quê sống khá giả qua ngày. Thuê hung phạm, phải chuyện dễ dàng như vậy, có món tiền lớn ai muốn bán mạng vì ngươi?

      Thích Thăng rất tán thành cách này.

      "Vừa đúng, Quý Phong mời ta cùng tuần tra với đội tuần kiểm, nhân đó ta theo dõi tình huống số cửa hàng son phấn lớn."

      Lúc Thích Thăng với Tiểu Ngọc chuyện này, Tiểu Ngọc có chút kinh ngạc. Thích Thăng và Quý Phong phải là thể ngồi chung bàn sao? Bây giờ còn thân thiết như vậy nữa? Tình bạn giữa các bé trai là kì lạ nha.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Muốn người học võ dùng võ là rất khó, Thích Thăng cũng ngoại lệ. dám gạt tổ phụ tuần đêm, chỉ có thể cầu xin tổ phụ. Thích Tổ Thân yên lặng hồi lâu, thở dài tiếng : "Con muốn ?"

      "Tổ phụ, nam nhi hà bất đái Ngô câu, câu thơ này phải người dạy con sao? Từ phụ thân dạy con tập võ, người cũng chưa từng ngăn cản, sao bây giờ lại cho con động thủ với người khác?"

      Thích Tổ Thân lại càng trầm mặc.

      Đứa cháu này bẩm sinh là kỳ tài tập võ. Từ lúc nó hiểu chuyện, Thích Tổ Thân và Thích Phong đưa nó đến Trúc Lâm thư quán học, hi vọng nó có thể theo con đường nho sĩ, tránh xa giang hồ hỗn loạn, nghĩ rằng nó lại quay về con đường đó.

      --- ------ ------ ---------làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------ ---------
      Nam Viên Thập Tam Thủ Kỳ Ngũ

      Nguyên tác: Lý Hạ

      南園十三首
      其五
      李賀

      男兒何不帶吳鉤
      收取關山五十州
      諸君暫上凌煙閣
      若個書生萬戶侯

      Nam Viên thập tam thủ

      kỳ ngũ
      Lý Hạ

      Nam nhi hà bất đái Ngô câu
      Thu thủ quan san ngũ thập châu
      Chư quân tạm thướng Lăng yên các
      Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu

      Chú thích: 1/ Nam viên, là vườn để đọc sách, ở phía nam trong nhà của tác giả, tại hẻm núi Xương Cốc, huyện Phúc Xương (nay là huyện Nghi Dương), tỉnh Hà Nam. Sau khi từ quan [rất ], ông về đây làm 13 bài này. 2/ Ngô câu, riêng là tên bảo kiếm của vua Ngô Hạp Lư thời Xuân Thu, chung là kiếm tốt do đất Ngô cũ sản xuất. 3/ Lăng yên các, là môt tòa lầu cao, do vua Đường Thái tông cho xây tại kinh thành Trường An để vinh danh 24 vị khai quốc công thần.

      --Dịch nghĩa: --

      Mười Ba Bài Vịnh Vườn Nam
      Bài năm


      Là thân trai sao lại đeo kiếm Ngô câu ?
      Đặng lấy lại 50 châu [ bị quân Phiên tạm chiếm].
      Các ông hãy thử leo lên gác Lăng yên,
      xem có thư sinh nào được phong tước hầu hưởng lộc vạn nhà ?

      --Bản dịch của Nguyễn Minh--

      Làm trai phải mang Ngô câu kiếm
      Lấy lại châu giặc chiếm năm mươi
      Lăng yên gác bạn ghé coi
      Tước hầu nào có cho người thư sinh !

      --Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--

      Thân trai chẳng giắt kiếm Ngô câu
      Thu lại giang sơn năm chục châu.
      Leo thử gác Lăng ông thấy đó
      Thư sinh nào được tặng phong hầu.
      Nguồn: hoasontrang.us
      --- ------ ------ ------ -----mời mọi người đọc tiếp---- ------ ------ ------ --------

      Thích Tổ Thân già rồi. Thích Thăng động võ lần, ông ngăn cản lần, nhưng ông có thể ngăn cản được bao nhiêu lần nữa? Thích Tổ Thân nhìn cháu nội tinh trước mắt, trái tim khỏi mềm nhũn, : "Con muốn cũng được."

      Thích Thăng nghe tổ phụ cho phép, khỏi mừng rỡ.

      Thích Tổ Thân tiếp: "Con có thể giúp đỡ tuần kiểm tuần tra, được tự tiện ra tay, càng thể đả thương mạng người. Biết ?"

      Thích Thăng gật đầu liên tục.

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      Tuần kiểm Lâm An Chung Bố Y và Quý Phong giống nhau, đều là hậu nhân nhà võ tướng. Nhưng phụ thân Chung Bố Y địa vị cao, chỉ là tướng quân nho , Chung Bố Y là con trai thứ ba của Chung gia, cũng chỉ có thể làm tuần kiểm, muốn vào triều đình là thể nào, trừ phi tham gia khoa cử. (mấy chương trước bạn Dịch là Đinh Bố Y, giờ sửa lại là Chung Bố Y nhé ^^)

      "Muốn ta học, còn bằng đánh ta trận!"

      Lúc mười tuổi Chung Bố Y như vậy. Chung phụ nhìn tiểu tử hoàn toàn được di truyền tính tình của mình, bất đắc dĩ ném cho đám võ sư hộ viện, để học công phu quyền cước.

      Có điều tuy Chung Bố Y thích viết văn, nhưng lại có giao tình rất tốt với Quý Phong vô cùng thích đọc sách. Lần này gặp phải đại án trộm đêm, chút nghĩ ngợi nhờ Quý Phong giúp đỡ.

      Theo như : "Bạn bè chính là cùng chung hoạn nạn! Lão Tử gặp nạn, ngươi sao có thể chạy?"

      Thích Thăng và Chung Bố Y lần đầu tiên gặp mặt cũng rất hợp ý, điều này khác xa ấn tượng của với Quý Phong. Chung Bố Y vừa nhìn Thích Thăng thân thủ tệ, vui mừng quá đỗi.

      "Ha ha, Quý Phong, từ đâu tìm được người như vậy?" Chung Bố Y dùng lực vỗ mạnh sống lưng Quý Phong, rất hào khí.

      Quý Phong và Thích Thăng giả công làm tư, mượn danh nghĩa tuần tra lén theo dõi toàn bộ thành Lâm An, bao gồm Lệ Hương phường cũng nhìn qua lần, nhưng chưa tìm ra manh mối gì.

      "Ai. . . . . . Phiền chết, như thế này bao giờ mới bắt được đây?"

      Thích Thăng và Quý Phong ngồi gác chuông, quan sát thành Lâm An. Từ nơi góc độ này nhìn xuống, nửa thành Lâm An thu hết vào tầm mắt.

      Quý Phong lời, trong lòng cũng nghĩ tới vấn đề này.

      Đột nhiên xa xa có bóng người băng qua mấy nóc nhà, hướng tới thành nam.

      Hai người liếc nhau cái, cũng chuyện mà nhanh chóng đuổi theo. Người nọ công lực bình thường, cũng nhanh, cũng phát có người theo dõi phía sau.

      Người nọ đường ra khỏi thành, tới ngôi miếu hoang, quay đầu lại nhìn quanh mấy cái, cũng nhìn thấy hai người núp trong bóng tối.

      Thấy vào miếu , hai người đề khí tung người lên đỉnh miếu, từ chỗ ngói bể thầm nhìn xuống, bên trong cái gì cũng nhìn thấy.

      giọng đàn ông trầm thấp truyền tới: "Tiểu Mã Nhi, sao ngươi lại tới đây?"

      "Bỉnh ca, gần đây canh gác cẩn mật. Huynh xem lần trước chúng ta gặp chính là tiểu tử kia. . . . . . Bỉnh ca, vết thương lưng huynh có tốt lên chút nào ?" Người bị gọi là "Tiểu Mã Nhi", chính là người vừa rồi bọn họ theo dõi.

      Quý Phong nghe được những lời này, người chấn động. Người đàn ông này chẳng lẽ chính là đạo tặc lần trước bị mình đả thương?

      Bỉnh ca kia cắt đứt lời : "Lề mề! Được rồi, giao cho ngươi chuyện quan trọng."

      Hai người lên tinh thần nghe muốn gì.

      Tiểu Mã Nhi : "Bỉnh ca chỉ cần dặn dò! Các huynh đệ nhịn lâu, cũng sắp nhịn nổi nữa, có chuyện gì làm cũng rất tốt."

      Bỉnh ca chê cười tiếng, : "Đám khỉ con các ngươi. cho ngươi biết, lần này ta cho ngươi tìm nhà người ta, bên trong nhất định có ít đồ tốt. Nghe gia đình , mỗi ngày doanh thu tới vài trăm quan. Các ngươi dẫn thêm mười mấy người cho ta, quét sạch nhà già trẻ lớn bé, chừa mống!"

      "A?" Tiểu Mã Nhi tham tiền, cũng phải chưa từng giết người, có điều án diệt môn ít người bình thường dám làm." người cũng còn ạ?"

      " cần nhiều lời! Nhất là hai vợ chồng chủ nhà kia, nhất định phải đầu rơi máu chảy cho ta!"

      Tiểu Mã nhi cắn răng : "Được rồi, huynh nhà nhà, ngày mai ta mang theo các huynh đệ !" Bỉnh ca nổi tiếng ác độc, nếu làm theo lời , sợ là sau này mình thể sống yên ổn.

      "Vậy . . . . . . gia đình kia, ở trong hẻm nào."

      Lúc nghe được "Trong hẻm nào", thân thể Thích Thăng và Quý Phong đều cứng đờ, chẳng lẽ. . . . . .

      "Cùng con hẻm, Mỹ Ngọc phường, Tống gia!"

      Quả nhiên!

      Hai người mái nhà vô cùng khiếp sợ, hô hấp dồn dập, bị Bỉnh ca trong nhà phát .

      "Người nào mái nhà!"

      Bỉnh ca hét lớn tiếng, xông thẳng lên mái nhà!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61: Chuyện xưa trong mộng

      Tiển Bỉnh bước ho ra ngụm máu tươi.

      Tối nay hai tiểu tử này, có người lưu lại kí hiệu người mình. biết bọn họ sao lại nhằm vào mình? Hay là Tiểu Mã Nhi cẩn thận, bị người ta theo dõi.

      Hai người kia võ công tuy cao, nhưng thể so với giang hồ liều mạng như . liều mạng bị thương, bắn mười phát nỏ, cuối cùng tạm thời bức lui bọn họ, đường chạy về chỗ náu.

      ra muốn trở lại. Nếu bị người ta đuổi theo, đến đó bại lộ, tất nhiên liên lụy đến Thảo Nhi. Nhưng nếu trở lại, Thảo Nhi biết lo lắng đến đâu!

      "Khụ Khụ. . . . . ." Tiển Bỉnh lại khạc ra ngụm máu tươi.

      Bây giờ trời sắp sáng, biết Thảo Nhi có phải sốt ruột hay ?

      men theo đường cũ trở về nơi náu, thấy mềm mại đáng ra đón.

      "Bỉnh ca, sao chàng lâu như vậy. . . . . . Chàng hộc máu!" Nàng kia vốn lo lắng sắc mặt nhất thời trắng bệch, đỡ Tiển Bỉnh đến giường ngồi xuống.

      "Thảo Nhi . . . . . Đừng lo lắng. . . . . . chết được. . . . . ." Tiển Bỉnh nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt.

      Thảo Nhi biết từ từ điều khí, cũng dám bắt chuyện với , chỉ có thể mình lo lắng.

      Tiển Bỉnh lại mở mắt, miễn cưỡng cười tiếng: "Đem Hóa ứ đan lần trước còn dư đến đây."

      Thảo Nhi cuống quýt tìm thuốc, Tiển Bỉnh uống thuốc, : "Ta ngủ chút, nàng ."

      Thảo Nhi : "Ta , ta phải ở đây chăm sóc chàng."

      Tiển Bỉnh cũng mệt mỏi, cố ép Thảo Nhi, ngã xuống giường ngủ mất.

      Lúc ngủ cũng an ổn.

      giống như lại mơ thấy lúc mình bảy tám tuổi. Đó là tại quê nhà, cưỡi lưng con trâu già, thổi sáo cho Thảo Nhi nghe. Thảo Nhi mới năm sáu tuổi, búi hai búi tóc tròn, rất đáng .

      Khi đó, làm tiểu mục đồng chăn trâu cho người ta, Thảo Nhi là con dâu nuôi từ bé của nhà đó.

      Cảnh trong mơ vừa chuyển.

      ở trong chuồng trâu, chạng vạng hôm đó dắt trâu về, nghe trong chuồng trâu có tiếng khóc hu hu, hình như là tiếng của Thảo Nhi? vội vả chạy vào, nhìn thấy lão gia lôi kéo nàng muốn làm chuyện cầm thú. Máu nóng dâng tràn, cầm lấy lưỡi hái cắt cỏ gần đó, đao chém xuống đoạt tính mạng lão già kia.

      Năm đó mười ba tuổi.

      Thảo Nhi bị tình cảnh trước mắt làm sợ ngây người, ngược lại rất bình tĩnh. nhớ với Thảo Nhi, mau quay lại nhà lớn, gặp chuyện gì cũng biết. Sau khi Thảo Nhi rồi, ném lưỡi hái xuống, từ đó lưu lạc thiên nhai.

      Chuyện cũ tái lại trong mơ, như như giả làm phân biệt . phiêu bạc lên Thanh Phong lĩnh, dựa vào bản tính liều mạng sợ chết, lại thêm có tay chân bên trong, giết chết trại chủ chiếm đoạt địa bàn, rồi bị quan binh truy đuổi tiếp tục lẫn trốn. . . . . . đường chạy mãi, chạy mãi. . . . . .

      Tiển Bỉnh chợt mở mắt, cảm thấy người đều là mồ hôi lạnh, ngực đau nhức.

      cố nhịn đau ngồi dậy, thấy Thảo Nhi vẫn ngồi cạnh giường, mặt khôi phục bình tĩnh như thường ngày.

      "Bỉnh ca, tỉnh rồi? Ăn miếng cháo . Ta vừa bảo người mua cho chàng mấy hộp Hóa ứ đan của Thanh Tâm đường, thuốc của so với Tế Thế đường tốt hơn."

      "Ừ. . . . . . Thanh Tâm đường? Ha ha, chúng ta còn chuẩn bị diệt bọn họ đó. Bây giờ là giờ gì?"

      Tiển Bỉnh cười giòn, vẫn đứng dậy ăn cháo rồi uống thuốc.

      "Chàng ngủ ngày, bây giờ cũng gần tối rồi. Ta muốn chàng làm lớn chuyện như vậy. . . . . . Coi như hết, bây giờ canh phòng nghiêm ngặc, cũng nên thả con ngựa cho bên Mỹ Ngọc phường . Hôm qua chàng bị ai chặn đánh?"

      "Là tuần kiểm Lâm An. Có tiểu tử, đánh chưởng lên lưng ta. nghĩ rằng tuần kiểm Lâm An còn có cao thủ như vậy!" Tiển Bỉnh cũng biết đối thủ đêm qua là viện binh tạm thời của tuần kiểm Lâm An, càng biết người trong đó là đại phu Thích Thăng của Thanh Tâm đường.

      "Tối hôm qua ta chạy, Tiểu Mã Nhi chưa chắc thân thủ được như ta. Hi vọng bị người ta bắt ." Tiển Bỉnh lo lắng nhất chính là cái này.

      Thảo Nhi thở dài: "Bỉnh ca. . . . . . Sớm biết như vậy, ta đem chuyện Tống gia cho chàng biết. Chàng cũng tình, với ta tiếng chạy đến Tống gia phóng hỏa, còn gọi người giết nhà bọn họ. Nhìn , còn phải là hại chính chàng? Cứ xem thương thế của chàng. . . . . . Chàng luôn nghe lời của ta!"

      Tiển Bỉnh vươn cánh tay kéo Thảo Nhi lại: "Ta bị thương quen, đáng lo. Ai ta nghe lời của nàng?"

      Thảo Nhi lườm cái: "Vậy lần trước ta khuyên chàng, phải quan phủ chiêu an chàng sao? Chàng hãy . Cần gì phải tiếp tục cuộc sống mỗi ngày lưỡi đao liếm máu, lo lắng đề phòng."

      Tiển Bỉnh lắc đầu: "Nàng cho rằng cuộc sống chiêu an tốt hơn? Thủ hạ của ta lại nhiều lắm, nếu sơn trại vẫn còn tay ta, chừng còn có thể phong làm tướng quân. Hơn nữa, ta cũng quen cuộc sống dân thường. Chỉ là. . . . . ."

      "Chỉ là cái gì?"

      Tiển Bỉnh nhìn Thảo Nhi, ánh mắt đột nhiên trở nên rất dịu dàng: "Ta muốn để nàng lo lắng. Ta đồng ý với nàng, chỉ cần đám huynh đệ dàn xếp ổn thỏa, ta làm nghề này nữa, giúp nàng làm ăn, có được hay ?"

      Thảo Nhi nghe vậy vui mừng: " sao? Vậy ta đem chức chưởng quỹ nhường lại cho chàng, hì hì."

      Tiển Bỉnh nhìn bộ dạng vui vẻ của Thảo Nhi, cũng cười ."Ta chỉ là người thô kệch, nàng để ta bán son phấn, cũng là. . . . . ."

      Thảo Nhi muốn chuyện, ngoài cửa phòng vang lên tiếng của nha hoàn thiếp thân Tiểu Tình: "Quan Quan nương, đèn lên rồi, chuẩn bị mở cửa đón khách, người xem. . . . . ."

      "Biết rồi, tới ngay."

      Thảo Nhi —— cũng chính là bà chủ Quan Quan của Cúc Uyển, chân thành đứng dậy, hôn lên trán Tiển Bỉnh. "Bỉnh ca, dưỡng thương cho tốt, tối nay ta lại tới thăm chàng!"

      Quan Quan ra cửa phòng. Khi cửa phòng vừa khép, nhu tình mặt nàng thoáng chốc biến mất thấy gì nữa, thay vào đó là chiêu bài nụ cười điềm mỹ của nàng, rất mê người, cũng rất lạnh lùng.

      --- ------ ------ ------ ---------

      Đúng như Tiển Bỉnh chỗ lo lắng, Tiểu Mã Nhi bị Quý Phong bắt được .

      Bằng thủ đoạn tra khảo của Chung Bố Y, Tiểu Mã Nhi quả nhiên rất có nghĩa khí liền đem Tiển Bỉnh khai ra. Nhưng gã cũng biết Tiển Bỉnh trốn chỗ nào, bọn họ trước giờ vẫn liên lạc bằng ám hiệu rồi tới nơi hội họp.

      "Tiển Bỉnh? Chính là Thanh Phong trại chủ bị triều đình tiễu trừ?"

      Quý Phong rành rẽ chuyện giang hồ hơn Chung Bố Y.

      Theo Tiểu Mã Nhi , gần đây Tiển Bỉnh chuẩn bị chuyện làm ăn lớn ở Lâm An, thủ hạ của phần lớn là những người trốn ra từ Thanh Phong trại theo , Tiểu Mã Nhi cũng là thành viên trong đó.

      "Tại sao Tiển Bỉnh lại muốn giết người Tống gia?"

      Quý Phong nghĩ ra.

      tên đạo tặc ngoại lai, có thể có thâm thù đại hận gì với Tống gia chứ? Hơn nữa nghe khẩu khí của , cũng phải là vì tiền. . . . . .

      "Chỉ có chờ bắt được mới biết!"

      Quý Phong biết Tiển Bỉnh trúng mấy chưởng của mình, thương thế nhất định , chạy xa. núp ở đâu trong thành Lâm An đây?

      --- ------ ------ ------ -------

      Lúc Quý Phong và Thích Thăng thức trắng đêm bôn ba khắp nơi, Tiểu Ngọc cũng ngẩn người.

      Tiểu Ngọc ghét nhất chính là cảm giác bất lực này.

      Biết rất có người muốn gây bất lợi cho mình, nhưng nàng lại chẳng có cách nào, chỉ có thể chờ người khác mang tin tức về. Kẻ địch của mình, mình cũng có sức đối phó, điều này làm cho nàng vô cùng uể oải.

      Nhưng mà nàng biết làm gì chứ?

      Trước lúc xuyên qua, nàng chỉ là giáo sư bình thường. Sau khi xuyên qua, nàng là tiểu nha đầu bình thường.

      Nàng có Bàn Tay Vàng của nữ chủ, cũng có Linh Lung Tâm biết trước mọi việc, càng có siêu năng lực dời non lấp bể. May mà nàng còn có trượng phu yên lặng ủng hộ mình, nếu , ở thế giới nam tôn nữ ti này, chỗ nào nàng cũng được , chỉ cần ở nhà sinh con là được.

      "Phu nhân, người còn đứng đó làm gì nha? Bên ngoài có rất nhiều khách nữ, chỉ định muốn người ra tiếp đón." Thủy Thanh Vân vội vã trở lại nhà sau, nhìn thấy Tiểu Ngọc đứng trong sân nhìn trời ngẩng người, khỏi tò mò.

      "Ừ? A, khách tới ư, ta liền ra ngoài."

      Sắc mặt Tiểu Ngọc vẫn còn chút lạnh lùng, Thủy Thanh Vân hỏi: "Phu nhân, người khỏe?"

      " phải. . . . . ." Tiểu Ngọc khẽ thở dài, "Ta chỉ cảm giác mình rất vô dụng."

      Thủy Thanh Vân thất kinh: "Phu nhân, sao người lại nghĩ như vậy?"

      Tiểu Ngọc nhìn Thủy Thanh Vân: "Tiểu nha đầu ngươi lớn vậy làm gì."

      "Phu nhân, người đừng tự xem thường mình. Người nhìn toàn thành Lâm An, trừ Lệ Hương phường, phải Mỹ Ngọc phường của chúng ta buôn bán đắt nhất sao, phu nhân còn mình vô dụng? Vậy chúng tôi càng có đất dung thân rồi."

      Nghe Thủy Thanh Vân líu ríu chuyện, Tiểu Ngọc cuối cùng cũng cười cười: "Ngươi đừng nịnh nọt ta, ta vì chuyện này mà tăng tiền công đâu!"

      "Người gì vậy, ta đây phải nịnh hót. . . . . ." Thủy Thanh Vân nhìn thấy phu nhân cười, trong lòng cũng rất vui vẻ. , vừa rồi nàng dối. Tiểu Ngọc có thể mình chống đỡ cục diện như vậy, đời này có mấy nữ nhân làm được? Tuy có người chửi bới nàng " an phận" , " tuân thủ đức" , nhưng người bội phục nàng cũng ít.

      Tiểu Ngọc ra ngoài nhìn, quả nhiên có vài vị khách đều đến mua dược cao và son phấn . Mấy vị nữ khách cũng phải gia quyến nhà giàu, đều là những phụ nhân cửa nhà nghèo. Các nàng cũng có nha đầu theo, tự mình tới. Tiểu Ngọc phán đoán thân phận khách hàng, liền đề cử vài loại phấn son trung đẳng cho bọn họ. Bọn người Xuân Tư giúp các nàng trang điểm, vừa nhìn tới hiệu quả, khỏi vui mừng bao nhiêu.

      "Đúng rồi, Tống gia nương tử, nhìn trán tôi có những mụn này, phải làm sao? Lần trước tôi mua Thanh Lương cao và Băng Tuyết phấn dùng thử, mụn cũng giảm. Nhưng lâu mọc trở lại, thực đáng ghét!" phụ nhân trẻ tuổi chỉ vào những mụn trán hỏi Tiểu Ngọc. Nghe Tống gia nương tử Mỹ Ngọc phường trị mụn rất mát tay, phải tự thỉnh giáo nàng mới tốt.

      Tiểu Ngọc nhìn kỹ sắc mặt phụ nhân này, :

      "Tiểu nương tử, thứ cho ta thẳng, có phải thường bị tim đập nhanh, lòng buồn bực, hụt hơi?"

      Phụ nhân kia kinh ngạc hỏi: "Đúng vậy đúng vậy, làm sao biết?"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Chuyện xưa trong mộng


      Tiển Bỉnh bước ho ra ngụm máu tươi.

      Tối nay hai tiểu tử này, có người lưu lại kí hiệu người mình. biết bọn họ sao lại nhằm vào mình? Hay là Tiểu Mã Nhi cẩn thận, bị người ta theo dõi.

      Hai người kia võ công tuy cao, nhưng thể so với giang hồ liều mạng như . liều mạng bị thương, bắn mười phát nỏ, cuối cùng tạm thời bức lui bọn họ, đường chạy về chỗ náu.

      ra muốn trở lại. Nếu bị người ta đuổi theo, đến đó bại lộ, tất nhiên liên lụy đến Thảo Nhi. Nhưng nếu trở lại, Thảo Nhi biết lo lắng đến đâu!

      "Khụ Khụ. . . . . ." Tiển Bỉnh lại khạc ra ngụm máu tươi.

      Bây giờ trời sắp sáng, biết Thảo Nhi có phải sốt ruột hay ?

      men theo đường cũ trở về nơi náu, thấy mềm mại đáng ra đón.

      "Bỉnh ca, sao chàng lâu như vậy. . . . . . Chàng hộc máu!" Nàng kia vốn lo lắng sắc mặt nhất thời trắng bệch, đỡ Tiển Bỉnh đến giường ngồi xuống.

      "Thảo Nhi . . . . . Đừng lo lắng. . . . . . chết được. . . . . ." Tiển Bỉnh nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt.

      Thảo Nhi biết từ từ điều khí, cũng dám bắt chuyện với , chỉ có thể mình lo lắng.

      Tiển Bỉnh lại mở mắt, miễn cưỡng cười tiếng: "Đem Hóa ứ đan lần trước còn dư đến đây."

      Thảo Nhi cuống quýt tìm thuốc, Tiển Bỉnh uống thuốc, : "Ta ngủ chút, nàng ."

      Thảo Nhi : "Ta , ta phải ở đây chăm sóc chàng."

      Tiển Bỉnh cũng mệt mỏi, cố ép Thảo Nhi, ngã xuống giường ngủ mất.

      Lúc ngủ cũng an ổn.

      giống như lại mơ thấy lúc mình bảy tám tuổi. Đó là tại quê nhà, cưỡi lưng con trâu già, thổi sáo cho Thảo Nhi nghe. Thảo Nhi mới năm sáu tuổi, búi hai búi tóc tròn, rất đáng .

      Khi đó, làm tiểu mục đồng chăn trâu cho người ta, Thảo Nhi là con dâu nuôi từ bé của nhà đó.

      Cảnh trong mơ vừa chuyển.

      ở trong chuồng trâu, chạng vạng hôm đó dắt trâu về, nghe trong chuồng trâu có tiếng khóc hu hu, hình như là tiếng của Thảo Nhi? vội vả chạy vào, nhìn thấy lão gia lôi kéo nàng muốn làm chuyện cầm thú. Máu nóng dâng tràn, cầm lấy lưỡi hái cắt cỏ gần đó, đao chém xuống đoạt tính mạng lão già kia.

      Năm đó mười ba tuổi.

      Thảo Nhi bị tình cảnh trước mắt làm sợ ngây người, ngược lại rất bình tĩnh. nhớ với Thảo Nhi, mau quay lại nhà lớn, gặp chuyện gì cũng biết. Sau khi Thảo Nhi rồi, ném lưỡi hái xuống, từ đó lưu lạc thiên nhai.

      Chuyện cũ tái lại trong mơ, như như giả làm phân biệt . phiêu bạc lên Thanh Phong lĩnh, dựa vào bản tính liều mạng sợ chết, lại thêm có tay chân bên trong, giết chết trại chủ chiếm đoạt địa bàn, rồi bị quan binh truy đuổi tiếp tục lẫn trốn. . . . . . đường chạy mãi, chạy mãi. . . . . .

      Tiển Bỉnh chợt mở mắt, cảm thấy người đều là mồ hôi lạnh, ngực đau nhức.

      cố nhịn đau ngồi dậy, thấy Thảo Nhi vẫn ngồi cạnh giường, mặt khôi phục bình tĩnh như thường ngày.

      "Bỉnh ca, tỉnh rồi? Ăn miếng cháo . Ta vừa bảo người mua cho chàng mấy hộp Hóa ứ đan của Thanh Tâm đường, thuốc của so với Tế Thế đường tốt hơn."

      "Ừ. . . . . . Thanh Tâm đường? Ha ha, chúng ta còn chuẩn bị diệt bọn họ đó. Bây giờ là giờ gì?"

      Tiển Bỉnh cười giòn, vẫn đứng dậy ăn cháo rồi uống thuốc.

      "Chàng ngủ ngày, bây giờ cũng gần tối rồi. Ta muốn chàng làm lớn chuyện như vậy. . . . . . Coi như hết, bây giờ canh phòng nghiêm ngặc, cũng nên thả con ngựa cho bên Mỹ Ngọc phường . Hôm qua chàng bị ai chặn đánh?"

      "Là tuần kiểm Lâm An. Có tiểu tử, đánh chưởng lên lưng ta. nghĩ rằng tuần kiểm Lâm An còn có cao thủ như vậy!" Tiển Bỉnh cũng biết đối thủ đêm qua là viện binh tạm thời của tuần kiểm Lâm An, càng biết người trong đó là đại phu Thích Thăng của Thanh Tâm đường.

      "Tối hôm qua ta chạy, Tiểu Mã Nhi chưa chắc thân thủ được như ta. Hi vọng bị người ta bắt ." Tiển Bỉnh lo lắng nhất chính là cái này.

      Thảo Nhi thở dài: "Bỉnh ca. . . . . . Sớm biết như vậy, ta đem chuyện Tống gia cho chàng biết. Chàng cũng tình, với ta tiếng chạy đến Tống gia phóng hỏa, còn gọi người giết nhà bọn họ. Nhìn , còn phải là hại chính chàng? Cứ xem thương thế của chàng. . . . . . Chàng luôn nghe lời của ta!"

      Tiển Bỉnh vươn cánh tay kéo Thảo Nhi lại: "Ta bị thương quen, đáng lo. Ai ta nghe lời của nàng?"

      Thảo Nhi lườm cái: "Vậy lần trước ta khuyên chàng, phải quan phủ chiêu an chàng sao? Chàng hãy . Cần gì phải tiếp tục cuộc sống mỗi ngày lưỡi đao liếm máu, lo lắng đề phòng."

      Tiển Bỉnh lắc đầu: "Nàng cho rằng cuộc sống chiêu an tốt hơn? Thủ hạ của ta lại nhiều lắm, nếu sơn trại vẫn còn tay ta, chừng còn có thể phong làm tướng quân. Hơn nữa, ta cũng quen cuộc sống dân thường. Chỉ là. . . . . ."

      "Chỉ là cái gì?"

      Tiển Bỉnh nhìn Thảo Nhi, ánh mắt đột nhiên trở nên rất dịu dàng: "Ta muốn để nàng lo lắng. Ta đồng ý với nàng, chỉ cần đám huynh đệ dàn xếp ổn thỏa, ta làm nghề này nữa, giúp nàng làm ăn, có được hay ?"

      Thảo Nhi nghe vậy vui mừng: " sao? Vậy ta đem chức chưởng quỹ nhường lại cho chàng, hì hì."

      Tiển Bỉnh nhìn bộ dạng vui vẻ của Thảo Nhi, cũng cười ."Ta chỉ là người thô kệch, nàng để ta bán son phấn, cũng là. . . . . ."

      Thảo Nhi muốn chuyện, ngoài cửa phòng vang lên tiếng của nha hoàn thiếp thân Tiểu Tình:

      "Quan Quan nương, đèn lên rồi, chuẩn bị mở cửa đón khách, người xem. . . . . ."

      "Biết rồi, tới ngay."

      Thảo Nhi —— cũng chính là bà chủ Quan Quan của Cúc Uyển, chân thành đứng dậy, hôn lên trán Tiển Bỉnh. "Bỉnh ca, dưỡng thương cho tốt, tối nay ta lại tới thăm chàng!"

      Quan Quan ra cửa phòng. Khi cửa phòng vừa khép, nhu tình mặt nàng thoáng chốc biến mất thấy gì nữa, thay vào đó là chiêu bài nụ cười điềm mỹ của nàng, rất mê người, cũng rất lạnh lùng.

      --- ------ ------ ------ ---------

      Đúng như Tiển Bỉnh chỗ lo lắng, Tiểu Mã Nhi bị Quý Phong bắt được .

      Bằng thủ đoạn tra khảo của Chung Bố Y, Tiểu Mã Nhi quả nhiên rất có nghĩa khí liền đem Tiển Bỉnh khai ra. Nhưng gã cũng biết Tiển Bỉnh trốn chỗ nào, bọn họ trước giờ vẫn liên lạc bằng ám hiệu rồi tới nơi hội họp.

      "Tiển Bỉnh? Chính là Thanh Phong trại chủ bị triều đình tiễu trừ?"

      Quý Phong rành rẽ chuyện giang hồ hơn Chung Bố Y.

      Theo Tiểu Mã Nhi , gần đây Tiển Bỉnh chuẩn bị chuyện làm ăn lớn ở Lâm An, thủ hạ của phần lớn là những người trốn ra từ Thanh Phong trại theo , Tiểu Mã Nhi cũng là thành viên trong đó.

      "Tại sao Tiển Bỉnh lại muốn giết người Tống gia?"

      Quý Phong nghĩ ra.

      tên đạo tặc ngoại lai, có thể có thâm thù đại hận gì với Tống gia chứ? Hơn nữa nghe khẩu khí của , cũng phải là vì tiền. . . . . .

      "Chỉ có chờ bắt được mới biết!"

      Quý Phong biết Tiển Bỉnh trúng mấy chưởng của mình, thương thế nhất định , chạy xa. núp ở đâu trong thành Lâm An đây?

      --- ------ ------ ------ -------

      Lúc Quý Phong và Thích Thăng thức trắng đêm bôn ba khắp nơi, Tiểu Ngọc cũng ngẩn người.

      Tiểu Ngọc ghét nhất chính là cảm giác bất lực này.

      Biết rất có người muốn gây bất lợi cho mình, nhưng nàng lại chẳng có cách nào, chỉ có thể chờ người khác mang tin tức về. Kẻ địch của mình, mình cũng có sức đối phó, điều này làm cho nàng vô cùng uể oải.

      Nhưng mà nàng biết làm gì chứ?

      Trước lúc xuyên qua, nàng chỉ là giáo sư bình thường. Sau khi xuyên qua, nàng là tiểu nha đầu bình thường.

      Nàng có Bàn Tay Vàng của nữ chủ, cũng có Linh Lung Tâm biết trước mọi việc, càng có siêu năng lực dời non lấp bể. May mà nàng còn có trượng phu yên lặng ủng hộ mình, nếu , ở thế giới nam tôn nữ ti này, chỗ nào nàng cũng được , chỉ cần ở nhà sinh con là được.

      "Phu nhân, người còn đứng đó làm gì nha? Bên ngoài có rất nhiều khách nữ, chỉ định muốn người ra tiếp đón." Thủy Thanh Vân vội vã trở lại nhà sau, nhìn thấy Tiểu Ngọc đứng trong sân nhìn trời ngẩng người, khỏi tò mò.

      "Ừ? A, khách tới ư, ta liền ra ngoài."

      Sắc mặt Tiểu Ngọc vẫn còn chút lạnh lùng, Thủy Thanh Vân hỏi: "Phu nhân, người khỏe?"

      " phải. . . . . ." Tiểu Ngọc khẽ thở dài, "Ta chỉ cảm giác mình rất vô dụng."

      Thủy Thanh Vân thất kinh: "Phu nhân, sao người lại nghĩ như vậy?"

      Tiểu Ngọc nhìn Thủy Thanh Vân: "Tiểu nha đầu ngươi lớn vậy làm gì."

      "Phu nhân, người đừng tự xem thường mình. Người nhìn toàn thành Lâm An, trừ Lệ Hương phường, phải Mỹ Ngọc phường của chúng ta buôn bán đắt nhất sao, phu nhân còn mình vô dụng? Vậy chúng tôi càng có đất dung thân rồi."

      Nghe Thủy Thanh Vân líu ríu chuyện, Tiểu Ngọc cuối cùng cũng cười cười: "Ngươi đừng nịnh nọt ta, ta vì chuyện này mà tăng tiền công đâu!"

      "Người gì vậy, ta đây phải nịnh hót. . . . . ." Thủy Thanh Vân nhìn thấy phu nhân cười, trong lòng cũng rất vui vẻ. , vừa rồi nàng dối. Tiểu Ngọc có thể mình chống đỡ cục diện như vậy, đời này có mấy nữ nhân làm được? Tuy có người chửi bới nàng " an phận" , " tuân thủ đức" , nhưng người bội phục nàng cũng ít.

      Tiểu Ngọc ra ngoài nhìn, quả nhiên có vài vị khách đều đến mua dược cao và son phấn . Mấy vị nữ khách cũng phải gia quyến nhà giàu, đều là những phụ nhân cửa nhà nghèo. Các nàng cũng có nha đầu theo, tự mình tới. Tiểu Ngọc phán đoán thân phận khách hàng, liền đề cử vài loại phấn son trung đẳng cho bọn họ. Bọn người Xuân Tư giúp các nàng trang điểm, vừa nhìn tới hiệu quả, khỏi vui mừng bao nhiêu.

      "Đúng rồi, Tống gia nương tử, nhìn trán tôi có những mụn này, phải làm sao? Lần trước tôi mua Thanh Lương cao và Băng Tuyết phấn dùng thử, mụn cũng giảm. Nhưng lâu mọc trở lại, thực đáng ghét!" phụ nhân trẻ tuổi chỉ vào những mụn trán hỏi Tiểu Ngọc. Nghe Tống gia nương tử Mỹ Ngọc phường trị mụn rất mát tay, phải tự thỉnh giáo nàng mới tốt.

      Tiểu Ngọc nhìn kỹ sắc mặt phụ nhân này, :

      "Tiểu nương tử, thứ cho ta thẳng, có phải thường bị tim đập nhanh, lòng buồn bực, hụt hơi?"

      Phụ nhân kia kinh ngạc hỏi: "Đúng vậy đúng vậy, làm sao biết?"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Dần phát manh mối



      Tiểu Ngọc phải là đại phu, nhưng nàng đối với việc trị mụn tự tin mười phần.

      "Nếu như trán của luôn bị nổi mụn, chứng tỏ gan của có vấn đề, cũng có có thể là chứng hỏa vượng." Tiểu Ngọc lại hỏi: "Có phải bị các tật khó ngủ, lúc ngủ hay nằm mộng, hay tỉnh dậy sớm hay ?"

      "Mèn ơi. . . . . . Nghe vậy, ta lại nghĩ tới. . . . . . Hình như đúng vậy đó."

      Tiểu Ngọc biết cốt lõi chuyện này nằm đâu rồi. Nhìn nhà bọn họ đông người, gia cảnh bình thường, có thể thấy hằng ngày trong nhà nhất định đấu đá trong nhà ngừng. bị tức chết sao? Nhìn đuôi mắt phụ nhân này hơi xệ xuống, bình thường người có gương mặt này tính là rộng lượng, những chuyện nhặt cũng để trong lòng, cũng dễ dàng tính toán chi li, từ đó dẫn tới tụ hỏa.

      ra , mặt nổi mụn gì, ít nhiều cũng phản ánh trạng thái ngũ tạng lục phủ. Tiểu Ngọc với phụ nhân kia: "Bệnh của ngoài dùng dược cao, còn phải uống thuốc từ từ điều dưỡng. Bên cạnh chính là Thanh Tâm đường, ta dẫn đến tìm Thích đại phu xem mạch, bốc thuốc."

      Phụ nhân kia vui mừng theo nàng. Tiểu Ngọc lúc vào Thanh Tâm đường thiếu chút nữa cùng đụng vào người, hán tử thô đen kia cúi người xin lỗi, rồi nhanh chóng bỏ .

      Điền Tiểu Bảo vừa đúng ra, Tiểu Ngọc thuận miệng vừa hỏi: "Người khách kia có phải trong nhà có người bệnh nặng , sao gấp như vậy?"

      Điền Tiểu Bảo : "Ai biết chứ, chỉ là mua mấy túi hóa ứ đan mà thôi."

      Tiểu Ngọc thấy Thích Thăng có ở đây, muốn dẫn phụ nhân kia rời , trùng hợp Thích Thăng cả người phong trần mệt mỏi từ ngoài vào.

      Lắm thầy nhiều ma, Tiểu Ngọc cũng tiện hỏi Thích Thăng quá nhiều, bản thân tự mình về Mỹ Ngọc phường trước.

      Đến tối Tống Tiềm trở về , Thích Thăng mới đến Tống gia cho bọn họ biết tối qua chộp được tên tiểu tặc, nhưng để đầu đàn trốn thoát.

      "Người nọ bị thương nặng, vài ngày tới chắc xuất . . . . . . Hai người các ngươi suy nghĩ chút, rốt cuộc gây thù chuốc oán với nhà nào?" Thích Thăng .

      Tống Tiềm và Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn nhau, bọn họ có thể gây thù với ai? Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất là đối thủ buôn bán của Mỹ Ngọc phường, nhưng cũng tới mức phải giết cả nhà bọn họ chứ?

      "Tiển Bỉnh đó, là người nơi nào?"

      Tống Tiềm hỏi câu. Đúng vậy, giờ bọn họ nhất định phải điều tra kĩ từng manh mối mới mong phát gì đó.

      Hiểu biết của Thích Thăng về Tiển Bỉnh cũng nhiều hơn bọn họ, nhưng Quý Phong chắc là biết.

      Đây là tên tướng cướp thủ đoạn tàn nhẫn, tuổi còn trẻ, chức vị lại cao, danh tiếng trong giới lục lâm . Người như vậy lại cam chịu làm tay sai, như vậy lai lịch ông chủ của nhất định .

      Thích Thăng bất đắc dĩ nhún vai : " tại cũng chỉ có thể đề phòng. Thiên Thành, tối ta mang chăn nệm tới đây a, huynh chuẩn bị phòng cho ta ở."

      "A?"

      Tống Tiềm cùng Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, Thích Thăng là muốn ở gần bảo vệ bọn họ?

      "Chuyện này. . . . . . phải người kia bị thương sao." Tiểu Ngọc .

      "Ừ, ngực trúng mấy chưởng của Quý Phong, khá nghiêm trọng. Ta còn căn dặn Tiểu Bảo đến tất cả các tiệm thuốc xem có ai mua hóa ứ đan, xem có thể lần ra manh mối gì ."

      Tiểu Ngọc nghe Thích Thăng , trong lòng giật mình. Hóa ứ đan?

      Nàng kể chuyện hôm nay đụng phải người mua hóa ứ đan ở Thanh Tâm đường, sắc mặt Thích Thăng và Tống Tiềm cũng trở nên trầm trọng.

      Tiểu Ngọc nghĩ thấy vô lý: " còn muốn giết chúng ta, sao ngược lại còn tìm tới cửa mua thuốc? Có lẽ chỉ là nhà bình thường mà thôi?"

      thể phủ nhận Tiểu Ngọc rất có lý, nhưng ngay lúc nước sôi lửa bỏng này lại có người mua mấy túi lớn hóa ứ đan, thấy thế nào cũng khả nghi. Bất kể thế nào, sáng mai cứ sai người hỏi những cửa hiệu khác mới được.

      Đêm đó Thích Thăng ngủ ở thư phòng Tống gia.

      Bây giờ thể lơ là Tiểu Ngọc, nếu tên kia mặc kệ tánh mạng lợi dụng lúc họ lơi lỏng mà gây án, mặc dù ở gần đó, cũng khó lòng tới nhanh ứng cứu.

      Có người ngoài ở trong nhà, Tiểu Ngọc cũng thể chia phòng ở với Tống Tiềm, hai người vừa hay diễn lại vở người giường kẻ dưới đất kể chuyện xưa. (^_^)

      "Thiên Thành, chúng ta có thể phải cảm ơn công tử và Thích Chi Vấn mới phải." Tiểu Ngọc nằm ở mép giường, cũng buồn ngủ, câu được câu chăng chuyện với Tống Tiềm.

      "Đó là tự nhiên. Có điều, quân tử cứu người nguy khốn, chuyện Quý Phong và Chi Vấn làm là lẽ thường tình. Đại ân này, chúng ta ghi nhớ là được." Tống Tiềm rất thản nhiên với trợ giúp của hai bằng hữu. Có thể ý định của Quý Phong, nhưng tình cảm của Thích Thăng với Tiểu Ngọc, nhìn thấy được. Nhưng Tống Tiềm tính tình rộng rãi, lại biết trong lòng Tiểu Ngọc chỉ có mình, sinh lòng ngăn cách với Thích Thăng.

      Tiểu Ngọc có chút bất đắc dĩ nhìn đỉnh màn: "Thiên Thành, hôm nay ta phát . . . . . . Mình vô dụng. giúp được gì, chỉ có thể chờ tên cướp kia xuất ." Sao nữ chính người ta xuyên có thể lay chuyển trời đất, còn nàng như Tiểu Bạch thỏ vô dụng chứ?

      Tống Tiềm lật chăn ngồi dậy, với Tiểu Ngọc:

      "Tiểu Ngọc, ta cũng vậy chẳng giúp được gì, vậy có phải nàng cảm thấy ta rất vô dụng?"

      Tiểu Ngọc nghĩ tới chuyện này, vội vàng với Tống Tiềm: " có đâu Thiên Thành, ta nghĩ tới mình mà. . . . . . Ai da, ta có ý kia. . . . . ." Nàng vội giải thích, suýt cắn đầu lưỡi, lại càng thêm lắp bắp.

      Tống Tiềm nhàng cười: "Nàng đừng gấp. Ta lại cảm thấy mình vô dụng. Từng nghe việc có trước sau, ai cũng có sở trường của mình, lời Xương Lê tiên sinh ta vẫn nhớ. Chi Vấn giỏi y, Quý Phong giỏi võ, bọn họ đều là những nhân tài trong sở trường của mình."

      "Ta mặc dù bất tài, nhưng tự tin sở học của mình, có lúc phải dùng tới. Tiểu Ngọc, kì thi mùa xuân sang năm, ta tất nhiên để nàng thất vọng. Cho nên, nàng cũng cần cho là mình vô dụng, được ? có nàng, ta sao có được hôm nay?"

      Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm tình , trong đầu mơ màng ra cảnh mặc áo gấm cưỡi ngựa dạo phố, bất giác nở nụ cười.

      Ngày kế, Điền Tiểu Bảo dò hỏi khắp các y quán trong thành, mang về tin tức biết là hay giả. Hôm qua các y quán trong thành Lâm An nhiều người mua hóa ứ đan lắm, mà mua nhiều nhất, chính là hán tử tới Thanh Tâm đường hôm qua.

      Tiểu Ngọc và Điền Tiểu Bảo liều mạng nhớ lại diện mạo và hướng của hán tử thô đen nọ, nhưng ai lại có thể nhớ kĩ vậy chứ?

      --- ------ ------ ---------

      Cúc uyển.

      Mặc dù đương lúc đầu đông, trăm hoa úa tàn, hoa cúc trong Cúc uyển vẫn điềm nhiên khoe sắc trong sương tuyết.

      Từng có người hỏi Quan Quan: "Quan Quan nương sao chỉ mình hoa cúc?"

      Người hỏi cho là nàng hoa cúc thanh u cao thượng, hoặc thuần khiết trắng trong. Ai ngờ Quan Quan lại cười yếu ớt đáp lời:

      "Táp táp tây phong mãn viện tài, nhị hàn hương lãnh điệp nan lai. Tha niên ngã nhược vi thanh đế, báo dữ đào hoa nhất xứ khai. Hoa cúc và hoa đào, đều là trong bách hoa, nhưng hoa cúc mình nở cuối thu, nhị hàn hương lãnh, là ông trời quá bất công. Nhưng mà. . . . . . Mặc dù trời bất công, hoa cúc cũng cầu xin ông trời đồng tình hay thương hại —— đây chẳng phải là chỗ mê người của nó sao?"

      --- ------ ------ ------ ---------làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------ ---
      Đề cúc hoa (tác giả: Hoàng Sào)
      題菊花
      颯颯西風滿院栽,
      蕊寒香冷蝶難來。
      他年我若為青帝,
      報與桃花一處開。

      Đề cúc hoa
      Táp táp tây phong mãn viện tài,
      Nhị hàn hương lãnh điệp nan lai.
      Tha niên ngã nhược vi thanh đế,
      Báo dữ đào hoa nhất xứ khai.

      Dịch nghĩa
      Ào ào gió tây trong vườn trồng hoa cúc
      Nhị tàn, hương lạnh, bướm khó bay qua
      Năm tới nếu ta làm chúa xuân
      truyền cho hoa đào nở ở đây cùng chỗ
      Bản dịch của Hải Đà
      Gió tây xào xạc thổi vườn hoa
      Hương lạnh, nhụy tàn, bướm khó qua
      Xuân đến nếu ta làm chúa tể
      Hoa đào cùng nở lệnh ban ra.
      --- ------ ------ ------ -------mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ------ ------ ------

      Quan Quan đối với các khách nhân đều như nhau, thân thiết ôn tồn, từng người đến Cúc uyển đều có cảm giác như ở nhà. Tuy đêm thất tịch bởi vì Tú Tâm biểu quá mức xuất sắc, nên Quan Quan mới mất chức hoa khôi, cũng mất rất nhiều người hâm mộ, nhưng Cúc uyển vẫn là nơi đám sĩ tử Lâm An thường lui tới.

      Tối nay, Cúc uyển vẫn náo nhiệt như cũ. Bà chủ Quan Quan mặc hoa phục, cười đón tân khách, các ca cơ cũng ra sức làm việc —— có ai biết bà chủ chẳng phải người thích ngồi ? Đừng thấy nàng dịu dàng yếu ớt, nếu ngươi lười biếng xem ngươi có sống tốt .

      Cúc uyển chính là Vương quốc của Quan Quan, nàng khổ tâm kinh doanh bao nhiêu năm, mới có thể có được chỗ đứng như bây giờ.

      Lão gia bị Tiển Bỉnh giết chết, trong nhà náo loạn như chim vỡ tổ, như rắn mất đầu, con dâu nuôi từ bé có chút vị thế như nàng bị phu nhân bán cho câu lan viện. Nàng dùng gần mười năm thời gian, từ tiểu nha hoàn trở thành hoa khôi Hoa phố, giai đoạn này phải đổi bằng bao nhiêu máu và nước mắt?

      phải có người muốn kết hôn với nàng. Người Tống phong lưu, cưới kỹ làm thiếp là tục lệ trong giới sĩ lâm, ai vì vậy mà coi thường ngươi, ngược lại nếu danh kỹ kia thanh danh đủ vang dội, còn có thể khiến người người hâm mộ.

      Nhưng Quan Quan chưa từng nghĩ tới hoàn lương. Đùa gì thế? Cơ ngơi hôm nay của nàng đều là tự tay kiếm được, sao phải luồn cúi chịu khổ trong trạch viện nhà giàu, buông bỏ thủ đoạn mười năm học được, tẩy sạch duyên hoa là canh thang —— phải hiền lương hơn thường dân gấp trăm lần, mới có được chút tán dương. Cuộc sống thê lương như vậy, phải ai cũng chịu được. Có biết bao vui mừng gả cho người, sau đó còn phải chịu được cuộc sống tịch mịch lại lao đến phố hoa?

      Quan Quan chưa từng nghĩ phó thác đời mình cho người nào. Ở nơi này bán rẻ tiếng cười, nàng sớm luyện thành tâm địa sắt đá, mỗi người đối với nàng mà chẳng qua chỉ là công cụ có thể lợi dụng. Có lẽ. . . . . . Chỉ có người giống vậy.

      Tiển Bỉnh là người duy nhất nàng tin tưởng. Từ lúc vì nàng giết người, sinh mệnh của bọn họ gắn kết chặt chẽ trong xương máu, thể tách rời.

      Mà Tiển Bỉnh đối với nàng, còn phải là mảnh thâm tình hay sao. Chỉ bất quá thầm nghe được chưởng quỹ Lương Thăng Mỹ Ngọc phường đoạt mối làm ăn của Lệ Hương phường, liền len lén chạy phóng hỏa đốt tiệm. . . . . .

      Đúng vậy, Quan Quan chính là ông chủ lớn sau bức màn của Lệ Hương phường. Bí mật này, có rất ít người biết, tỷ như Nhị chưởng quỹ Quản Lương Thăng. Quản Lương Thăng cũng là người Tiển Bỉnh đề cử cho nàng, Tiển Bỉnh cứu mạnh của Quản Lương Thăng.

      Quan Quan rất coi trọng buôn bán của Lệ Hương phường. Nàng quan trọng nhất là chuyện tiền bạc, vì nàng cảm thấy tiền vĩnh viễn cũng đủ, nàng cần rất nhiều rất nhiều tiền —— đủ cho nàng có cảm giác an toàn.

      Nghỉ ngơi hai ngày, Tiển Bỉnh khá hơn, nhưng cử động còn khó khăn. Quan Quan mang về tin tức, tuần kiểm Lâm An truy nã , ở các cửa thành cũng lập trạm kiểm soát, thể ra thành lánh nạn được.

      "Bỉnh ca, chàng cứ ở đây an tâm điều dưỡng !"

      Khi Tiển Bỉnh muốn tìm chỗ khác tránh mặt Quan Quan khổ sở khuyên nhủ. Nàng biết sợ quan phủ tra ra nơi này, nhưng để mình ra ngoài, ai chăm sóc ?

      PS: rất nhiều thứ, đều là mây bay. . . . . .
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: Đột nhiên mất tích


      Tiểu Ngọc chỉ huy nhân viên cửa xách mấy hộp phấn và dược cao, hôm qua Tú Tâm sai người tới , muốn đặt chút phấn son cho các nương trong vườn.

      Phấn và dược cao xếp đầy mấy hộp gỗ, Tiểu Ngọc để Nguyệt Hạ phụ giúp, hai người ngồi kiệu đến Hoa phố.

      Lâu rồi gặp Tú Tâm, Tiểu Ngọc tránh khỏi hàn huyên đôi câu. Trách chính là Tú Tâm bộ mặt đào hoa, thần thái rạng rỡ hơn thường ngày, trong lòng Tiểu Ngọc thầm nghĩ tiểu nha đầu này phải chứ? Chẳng lẽ đại thi nhân Dương Vạn Lý?

      Có điều trong miệng Tú Tâm nửa câu cũng moi ra được, cười hi hi ha ha chứ chịu trả lời Tiểu Ngọc. Giảo Giảo mấy nghe Tiểu Ngọc tới, cũng nhịn vui mừng, rối rít thỉnh giáo Tiểu Ngọc mấy chuyện làm đẹp.

      Sau khi cùng Giảo Giảo hợp tác làm "Quảng cáo", Lăng nhi chỉ chóp mũi của mình rất khổ não hỏi Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ xem mũi ta có mấy chấm đen đen, làm sao bây giờ?"

      Tiểu Ngọc vừa nhìn, ra Lăng nhi có lỗ chân lông hơi to, mũi chỉ sợ cũng tiết bã nhờn nhiều hơn.

      "Có phải ngươi hay ngứa tay, thường sờ mũi nặn mụn?"

      Lăng nhi trợn to hai mắt: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ là lợi hại, điều này cũng có thể nhìn ra?"

      Tiểu Ngọc ha ha cười tiếng, : "Sau này ngươi chớ làm như vậy nữa. tay ngươi thường dính bụi bặm, " nàng rất cố gắng tìm từ "Bụi bặm" để thay thế từ "Vi khuẩn" , "Ngươi càng nặn nó ra bụi bẩn lại càng chen vào thêm, đen mới là lạ!"

      Lăng nhi "A" tiếng thét kinh hãi: “ ra là như vậy! Vậy ta nên làm gì bây giờ?"

      "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, nên làm gì bây giờ?" Mấy cũng vây quanh hỏi.

      Tiểu Ngọc thấy bộ dạng học nghề nghiệp dư của họ rất dễ thường, cười hồi : " ra cũng rất đơn giản."

      Mọi người cũng ngưng chuyện, ngừng thở nghe Tiểu Ngọc truyền thụ bí kíp, Tiểu Ngọc : "Mỗi ngày lúc nấu cơm xong, các ngươi nhân lúc còn nóng lấy nắm cơm. . . . . ." Nàng lấy tay làm mẫu, " nắm như vầy là đủ rồi. Lấy nắm cơm lăn mũi, dùng sức lăn lăn, chừng nào nắm cơm dính lại như cơm nắm, những thứ bụi bẩn cũng bị hút ra hết!"

      " dễ dàng như vậy?"

      Các nửa tin nửa ngờ , Tiểu Ngọc cười : "Các ngươi thử chút chẳng phải biết được hay sao?"

      Biện pháp đơn giản này Tiểu Ngọc ở đại cũng thường dùng, vừa dễ dàng vừa nhanh gọn, hơn nữa còn tiết kiệm tiền.

      Từ Thúy Nhã Viên ra ngoài, tay Tiểu Ngọc còn cầm hai chai Băng tuyết phấn, là thuận đường mang tới cho Bích Đào nương. Thấy đường cũng xa, liền định bộ qua, dù sao thuê kiệu cũng dễ, đâu phải giống người đại bắt xe, cứ đứng đường là có taxi tới đón.

      Mới hai bước, Tiểu Ngọc đột nhiên chú ý tới hán tử ngang qua.

      Người nọ sao nhìn quen mắt tới vậy? Dáng dấp bộ cũng giống như gặp. . . . . . A! Chính là người mua thuốc!

      Tiểu Ngọc nghĩ tới đây như muốn nhảy dựng lên, nàng nhét chai Băng tuyết phấn vào tay Nguyệt Hạ, : "Ở đây chờ ta lát!"

      Nguyệt Hạ còn chưa phản ứng, Tiểu Ngọc vội chạy bám theo người nọ.

      Hán tử kia rất nhàn nhã, cũng có dáng vẻ gì trốn tránh. Tiểu Ngọc nghĩ thầm, chẳng lẽ là chúng ta nghi ngờ sai rồi? Gã chỉ là khách hàng bình thường mà thôi?

      Nàng theo gã đoạn đường, bây giờ là lúc hoàng hôn, người đường vội vã chạy về nhà, cũng có người chú ý tới sắc mặt khác thường của nàng.

      Người nọ lắc lư tới chỗ đầu hẻm Hoa phố, mới vừa quẹo vào ngõ , nghe gã và người khác chào hỏi: "Này, ăn cơm chưa?"

      "Mau ăn cơm , ăn xong bắt đầu làm việc!" Mấy hán tử cao giọng đáp lời.

      Tiểu Ngọc nghe được, thấy thế nào cũng cảm thấy hành động của hán tử kia rất bình thường. Ai, xem ra đầu mối lại đứt rồi.

      Đợi hồi, lại thấy hán tử kia cùng hai thanh niên khiêng hai thùng nước rửa chén giỏ đồ rác ra ngoài. ra là đây là cửa sau của gia đình, để cho người làm ra vào. Hán tử kia cần phải chính là gia nhân của nhà này.

      Tiểu Ngọc tò mò, muốn vòng qua cửa trước xem gia đình này lai lịch thế nào. Tòa nhà ở Hoa phố, tám chín phần là Thanh lâu.

      Tiểu Ngọc hồi lâu mới từ cửa sau vòng qua cửa trước, tòa nhà này ghê gớm ! Đến cửa trước, chỉ thấy nhà cao cửa rộng, giăng đèn kết hoa, có hai chữ vàng "Cúc uyển" to bự. Hẳn là cho ở của danh kỹ Lâm An - Quan Quan nương!

      Tiểu Ngọc đối với vị mỹ nhân mị từ trong xương này rất có ấn tượng, dĩ nhiên cũng hảo cảm hay ác cảm, dù sao cũng chưa từng lui tới. Chẳng qua là cảm thấy khí chất phong trần của nàng còn hơn cả Hải Đường và Tú Tâm rất nhiều, có lẽ là do tuổi tác lớn hơn?

      Tiểu Ngọc muốn xoay người rời , đột nhiên ý nghĩ thoáng qua đầu:

      "Trong Thanh lâu phần nhiều là , mua lượng lớn hóa ứ đan làm gì?"

      Thích Thăng từng , hóa ứ đan chủ yếu là dùng cho bị thương , cách khác, chỉ có người bị thương mới cần dùng đến nó. Hơn nữa còn , viên hóa ứ đan hòa với nước, là có thể bôi lên diện tích vết thương rất lớn, nếu mua nhiều như hôm trước, đủ cho người trọng thương dùng trong nửa tháng.

      Nhìn thấy mấy hán tử vừa rồi đâu giống bị thương, hành động nhanh nhẹn lắm. Trong Thanh lâu này, chẳng lẻ có người bị trọng thương?

      Tiểu Ngọc lắc đầu cái, muốn rũ bỏ ý nghĩ hoang đường kia . Làm sao có thể chứ? Danh kỹ Quan Quan thiên kiều bá mị, làm sao có quan hệ gì với tên đạo tặc khét tiếng được?

      Đừng nghĩ thanh lâu địa vị cao, nhưng đến cấp bậc của Quan Quan, kết giao phải văn hào cũng là cự phú, người bình thường cũng thể tùy tiện gặp được. Trừ phi, là nàng tự mình quen biết Tiển Bỉnh. . . . . .

      Chẳng lẽ Quan Quan thuê người giết người?

      Nhưng bọn họ chỉ gặp mặt lần, động cơ giết người ở đâu?

      Tiểu Ngọc cảm thấy đầu óc mình đủ dùng. được, vẫn nên trở về lại tình huống cho Thiên Thành và Thích Thăng, mình ngốc nghếch đứng đây cũng phải cách hay.

      Nàng rời khỏi cửa trước, lúc tới cửa sau nhìn thấy bốn bề vắng lặng, đột nhiên nảy ra ý muốn lục lọi giỏ đồ kia.

      Nghe đội chó săn ở đời sau, vì tìm xì căng đan của minh tinh, ngày ngày đứng canh cổng, đợi có người đổ rác tới lục lọi, có lúc bọn họ có thể tìm được gì đó.

      Tiểu Ngọc nhăn mũi chịu đựng mùi ghê tởm của thùng cặn, vùi đầu lục lọi. Rác thải của người xưa vẫn tương đối bảo vệ môi trường , cũng có túi nylon hay hộp nhựa gì đó, phần nhiều là xiêm áo bẩn rách của các nương, còn có thứ gì đo đỏ, hình như là khố vải kinh nguyệt gì gì đó. . . . . . Tiểu Ngọc đào bới nổi nữa, muốn rút tay lại, đột nhiên nhìn thấy túi giấy.

      Nàng nhận ra túi giấy này, là túi giấy Thanh Tâm đường dùng gói thuốc, bên còn có dấu đỏ của Thanh Tâm đường. Xem ra hóa ứ đan hán tử kia mua về dùng hết? Nhanh như vậy?

      Đó cũng là , trong vườn này có người bị thương.

      Tiểu Ngọc cầm túi giấy kia lên nhìn, bên hình như còn có vết máu, xem ra người này bị thương . Nỗi băng khoăng trong lòng nàng ngày càng nặng, lúc cầm túi giấy bỏ vào trong ngực chuẩn bị rời , đột nhiên sau gáy bị vật nặng giáng xuống, trước mắt tối sầm, cái gì cũng biết.

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      Tống Tiềm từ thư viện về đến nhà, nhìn thấy Tiểu Ngọc, kỳ quái hỏi Huệ nương: "Phu nhân đâu?"

      "Phu nhân sau giờ ngọ liền mang Nguyệt Hạ ra ngoài giao hàng rồi, hình như Thúy Nhã Viên." Huệ nương kính cẩn trả lời.

      Tống Tiềm gật đầu cái, cũng gì. Chợt Nguyệt Hạ hốt ha hốt hoảng chạy tới, mếu máo : "Lão gia, lão gia, phu nhân mất tích rồi!"

      Tống Tiềm nghe như thế, may là bình thường trấn tĩnh, nhưng cũng nhịn được khiếp sợ.

      hết sức ổn định mình, túm lấy cánh tay Nguyệt Hạ, : "Ngươi phải ràng, cái gì gọi là phu nhân mất tích?"

      Nguyệt Hạ tuổi lớn lắm, mới mười ba bốn tuổi, tỉnh tỉnh mê mê , bị Tống Tiềm túm lấy càng dám , chỉ biết khóc. Tống Tiềm vội vàng buông nàng ra, quát lên: "Đừng khóc! Từ từ , xem nào!"

      Nguyệt Hạ lúc này mới thút tha thút thít , nàng cùng phu nhân vốn là từ Thúy Nhã Viên ra, nhưng phu nhân biết nhìn thấy gì đường, đột nhiên đem thuốc còn dư lại cho nàng, nhanh chóng mất. Nàng đứng chờ phu nhân tại chỗ đó, đợi hơn canh giờ, sắc trời cũng tối. Nàng sợ hãi, trở về Thúy Nhã Viên tìm phu nhân, ai ngờ mọi người trong Thúy Nhã Viên phu nhân có ở đây. Nàng lại đến Bích Thủy cư chỗ bọn họ muốn giao hàng để tìm, cũng nhìn thấy. Nàng còn tia hi vọng, mong là phu nhân tự mình về trước rồi, nhưng trở lại Tống gia nghe được bọn hạ nhân đều phu nhân có trở lại, nàng vội vàng tìm lão gia báo cáo.

      Tống Tiềm vừa nghe, lòng như lửa đốt. Tiểu Ngọc làm sao lại mất tích? được, phải tìm nàng!

      "Ngươi mau dẫn ta tới chỗ hôm nay phu nhân mất tích!" Tống Tiềm hai lời, vội vàng ra cửa. Mới ra khỏi Tống gia, nhìn thấy Thích Thăng, Thích Thăng hỏi: "Thiên Thành, xảy ra chuyện gì?"

      Tống Tiềm nhìn Thích Thăng, ánh mắt phức tạp: "Tiểu Ngọc mất tích rồi!"

      "Cái gì?"

      Thích Thăng cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng dám biểu lo lắng quá . Thê tử của người ta mất tích, ngươi quan tâm như vậy, đây được gọi là gì? cũng phải sợ mọi người mình, chỉ sợ tiếng đồn tổn hại danh dự Tiểu Ngọc.

      Nhưng Thích Thăng vẫn yên lòng, vội : "Ta tìm với huynh được ? Thêm người thêm phần sức."

      Tống Tiềm cũng cố chấp làm gì, vội gật đầu rồi cắm cổ chạy đường tới Hoa phố, Nguyệt Hạ và hai hộ viện chạy theo phía sau.

      --- ------ ------ ------ ------ ---------

      Tiểu Ngọc từ hôn mê tỉnh lại, phát mình bị trói ghế. Trước mắt đen như mực , nhìn thấy thứ gì. Bên tai ngược lại nghe rất nhiều tiếng sáo trúc, hết sức náo nhiệt, đây là nơi nào?

      "Ngươi tỉnh?"

      Tiếng động nàng giãy dụa làm kinh động người khác trong phòng.

      Tiểu Ngọc nghe trong phòng truyền tới tiếng nam tử trầm trầm, hoảng sợ vô cùng, nàng có chút run rẩy hỏi: "Ngươi là ai?"

      Nam tử kia cười ha ha hai tiếng, : "Ta là ai, ngươi cần biết." Ngữ khí của phảng phất cho Tiểu Ngọc, ngươi biết có ích lợi gì? Ngươi sắp là người xuống suối vàng rồi!

      Tiểu Ngọc lấy dũng khí, khẽ cắn răng :

      "Ta biết, ngươi chính là —— Tiển Bỉnh!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :