1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Thuê bảo vệ
      Edit: baonganpham​

      Lúc này có mấy người làm ở Thanh Tâm đường cũng chạy tới, Thích Thăng bảo bọn họ chặn ở cửa hàng cho đám người kia chạy mất, quay đầu lại xem tình hình trong cửa hàng.

      Cố Ái Sinh ném Tư Đồ Giới lên mặt đất, dẫm mạnh lên ngực gã, nhìn chung quanh thấy đầy người bị thương nằm dưới đất, nghi ngờ hỏi Thích Thăng: "Chi Vấn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Thích Thăng lắc đầu cái, nhìn về phía Tiểu Ngọc.

      Tiểu Ngọc : "Ta cũng ràng lắm. Mới vừa rồi ta và Thanh Tranh ở đây chuyện, đột nhiên người này ——" nàng trợn mắt nhìn Tư Đồ Giới cái, cũng muốn lên cho gã cước, vừa rồi xém nữa bị gã đẩy ngã gẫy răng. Nhớ đến gã là người trong gia tộc của Thanh Tranh, đánh cho cũng phải xem mặt chủ, cố nén xúc động, tiếp: "Người này mang đám người xông vào, hỏi ai là ông chủ, tiếp theo là đập phá đồ đạc."

      "A?" Tống Tiềm nghe Tư Đồ Giới cầm đầu , tay xốc gã đứng lên, lạnh lùng hỏi: "Ai bảo ngươi tới?"

      Tiểu Ngọc ở bên cạnh, ngạc nhiên vì sao Tống Tiềm lại có sức lực lớn như vậy có thể nhấc tên lưu manh cao lớn lên. ra mặc dù Tống Tiềm biết võ công, nhưng cũng phải thư sinh trói gà chặt, nếu sao có thể thắng Quý Phong ở trận xúc cúc?

      Khóe miệng Tư Đồ Giới chảy máu, run như cầy sấy, sớm còn phách lối như lúc mới vào cửa. Nhưng làm cho người ta thất vọng là, Tư Đồ Giới và đồng bọn của gã cũng có khai ra bao nhiêu tin tức hữu dụng, bọn họ đều được người tên là Vương Hổ lão đại ở thành Nam phái tới quấy rối, làm tốt mỗi người được ba trăm văn tiền. Về phần Vương Hổ đó, bọn họ cũng ràng lai lịch của gã, chỉ biết là tên đầu gấu, thường kiếm ăn đường phố, là kẻ từ bất cứ việc xấu xa nào.

      Thấy hỏi được gì, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc cũng định thả đám người này, chẳng lẽ lạm dụng tư hình giam bọn chúng lại? Tiện nghi cho chúng rồi, làm gì có nhiều phòng trống giam người, còn phải nuôi cơm nữa.

      Lúc bọn lưu manh dắt díu nhau rời khỏi, Thích Thăng đột nhiên lạnh lùng kéo tay phải của Tư Đồ Giới , đợi Tư Đồ Giới phản ứng, Thích Thăng dùng sức chút, " rắc" tiếng tháo khớp tay của gã.

      "A!" Tư Đồ Giới kêu thảm lần nữa, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống cổ, Thanh Tranh đứng bên cũng có chút đành lòng. Người này có xấu, nhưng vẫn là đường huynh đệ của nàng, Thanh Tranh căn môi muốn mở miệng xin tha cho gã, lại nhớ tới việc ác gã làm, lại nhịn xuống. Thôi, coi như dạy dỗ gã bài học!

      Tư Đồ Giới ôm cánh tay trật khớp kêu thảm ngừng, đồng bọn ai dám dừng lại dìu, rối rít tranh nhau mà chạy.

      Thích Thăng với Tư Đồ Giới: "Sau này, ngươi đừng mơ tưởng tới gần nơi này nửa bước, muốn đâu ngang qua cũng phải đường vòng, rồi chứ?"

      Tư Đồ Giới đau đến nên lời, gật đầu như giã tỏi, cố nhịn đau chạy ra ngoài.

      "Thích Chi Vấn, ra ngươi cũng biết võ công!"

      Tiểu Ngọc hưng phấn khẽ reo lên, oa, bình thường người này có bộ dáng như tài tử phong lưu, ra còn là võ lâm cao thủ nha.

      Thích Thăng cũng để ý lời này, cười nhạt. Tiểu Ngọc phải kẻ ngốc, xem tình hình biết người ta muốn tới chuyện này, chép miệng tiếc rẻ nhưng hỏi thêm nữa. Những người khác thấy phản ứng của Thích Thăng, cũng biết y muốn nhiều, liền kéo câu chuyện sang hướng khác.

      ra sáng hôm nay trong thư quán, Cố Ái Sinh nghe Tống Tiềm dọn nhà, còn ở gần nhà Thích Thăng, cũng tò mò muốn đến chơi. Dọc đường nghe Tống Tiềm tự hào về chuyện làm ăn của thê tử nhà mình, Cố Ái Sinh rất hâm mộ tình cảm của vợ chồng Tống Tiềm, ít có nam tử nào thâm tình với thê tử như vậy. Có điều cũng từng nghe Tống Tiềm kể chuyện trước kia, biết Tiểu Ngọc giúp đỡ có được hôm nay, đối với vị em dâu này cũng rất kính trọng, nên bởi vì nàng buôn bán mà coi thường nàng.

      Chút quyền cước của Cố Ái Sinh là do từ học của những hộ viện (giống bảo vệ vậy đó pà kon), mỗi chiêu thức, đều rất nhanh chuẩn. Vừa rồi hai người tới đầu hẻm, nhìn thấy nam tử lảo đảo chạy đến, mà Tống Tiềm nghe tiếng huyên náo ở cửa hàng nhà mình, lập tức nghĩ đến hán tử kia biết có đến cửa hàng gây chuyện ? Tống Tiềm nháy mắt ra hiệu, Cố Ái Sinh cũng hiểu , lập tức ra tay bắt Tư Đồ Giới xách trở về.

      Sau khi Tiểu Ngọc giới thiệu Thanh Tranh với Tống Tiềm, Cố Ái Sinh và Thích Thăng, nhìn sắc mặt Thanh Tranh tái nhợt, biết trong lòng nàng dễ chịu, liền nhờ Huệ nương thuê cỗ kiệu đưa nàng về.

      Huệ nương trở lại kêu đám thợ thủ công tiếp tục làm việc. Tiểu Ngọc nhíu mày, với bọn họ: "Chuyện hôm nay, có đầu mối gì ?"

      Tống Tiềm : "Đối phương rất thông minh."

      tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của . Đúng vậy, người này rất xảo quyệt, trực tiếp giao dịch với bọn đầu gấu, mà là thuê người qua trung gian. Cho bây giờ mọi người tìm được Vương Hổ, cũng chưa chắc biết kẻ địch là ai, hoặc giả còn ngụy trang nữa.

      "Nhưng mà, mỗi người làm việc, cũng đều có mục đích." Tiểu Ngọc chậm rãi ."Có nghe câu này chưa? đời có tự nhiên , cũng có tự nhiên hận. Tư Đồ Giới vô duyên vô cớ tới cửa đánh người, hơn nữa, gã vừa vào cửa liền hỏi ông chủ là ai. . . . . . Xem ra, là nhắm vào cửa hàng sắp khai trướng của chúng ta mà tới."

      Cố Ái Sinh : "Vậy là , đối phương muốn để mọi người khai trương?"

      Thích Thăng đột nhiên cười: "Đúng, muốn để chúng ta khai trương, bởi vì chúng ta khai trương, việc buôn bán của kém ."

      Tiểu Ngọc nhìn nụ cười của Thích Thăng, biết sao, chợt nhớ tới câu vừa rồi của y: "Có ta ở đây, nàng vĩnh viễn cần sợ."

      Trong lòng nàng có chút chột dạ, nhàng nhích lại gần Tống Tiềm. Tống Tiềm tưởng rằng nàng còn chưa hết sợ, thương tiếc vươn tay quàng qua bả vai của nàng, động tác này trong mắt của hai người khác lại có cảm nhận khác nhau —— Cố Ái Sinh quen mắt, Thích Thăng chán nản.

      "Chi Vấn, nghe đệ như vậy, có vẻ đệ biết đối phương là ai?" Cố Ái Sinh chợt bừng tỉnh, hỏi Thích Thăng.

      Thích Thăng : "Ái Sinh, trong y giới Lâm An, ra rất , người biết làm chuyện như vậy, cũng nhiều. . . . . ." Trong lòng y, đoán được ai làm. Kẻ nham hiểm này, năm đó y thuật thua phụ thân Thích Phong của mình, bây giờ lại tính phá hỏng việc làm ăn của mình. Thích Chi Vấn phải người tính tình đạm bạc như phụ thân, xem ra, là muốn đấu trận ra trò cùng con cọp già này rồi!

      Tiểu Ngọc nhắc tới chuyện khác: "Thiên Thành, xem ra ta phải mướn hai người tới làm bảo vệ mới được. Nếu lỡ lại có người tới gây chuyện, vậy cũng biết phải làm sao, các tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ ai dám vào?"

      Tống Tiềm gật đầu đồng ý. hỏi Cố Ái Sinh: "Ái Sinh, Lâm An ở đâu có võ sư (người tập võ đó pà kon)?"

      "Hey, nhà ta có mà! Như vậy , để ta bảo hộ viện trong nhà đến võ quán của họ, chọn hai người đến cho đệ sai sử, được chứ?" Cố Ái Sinh vừa mở lời giải quyết xong chuyện này, Tiểu Ngọc vội vàng phúc thân cảm tạ. An ninh rất quan trọng, sao trước kia mình lại nghĩ tới? Vấp váp lần, mới khôn ra được, lời này thiệt đúng mà!

      "Ta mặc kệ là ai tới tìm ta gây rắc rối, nhưng ta vì chuyện này mà tự làm rối mình! Vẫn cứ làm theo kế hoạch, Trung thu khai trương, được chứ?" Tiểu Ngọc nhìn về phía Thích Thăng.

      Thích Thăng nhún nhún vai : "Nàng cũng sợ, chẳng lẽ ta còn sợ?"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------

      "Tiểu tử Thích Thăng lại ra tay?"

      Bàng Nhất Hưng nghe Bàng Vinh báo cáo, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

      "Đúng vậy, lão gia, những tên côn đồ kia trở về đều là Thích Thăng đánh, có tên còn bị tháo khớp cánh tay, vất vả lắm mới nắn trở lại được. Vương Hổ cũng sợ, tôi bảo gã phái thêm người gã cũng chịu, đàn em bị trọng thương sáu phần, dám đưa thêm người nữa."

      "Ngươi để người ta phát thân phận của ngươi chứ?" Bàng Nhất Hưng nghiêm nghị trợn mắt nhìn Bàng Vinh.

      Bàng Vinh vội trả lời: " có, tôi đều nghe theo căn dặn của lão gia ngài, đổi trang phục mới tìm Vương Hổ kia, gã cũng biết tôi là người Bàng phủ."

      "Ừ. . . . . ." Bàng Nhất Hưng lại lâm vào trầm tư.

      "Thích Thăng ngang nhiên phá giới . . . . . . Ta lại quên điều tra chuyện này, xem công phu của tệ lắm, có lẽ còn mạnh hơn cha ." Bàng Nhất Hưng nhớ tới Thích Phong, lại nghiến răng trận.

      Bàng Vinh ấp úng hỏi: "Vậy. . . . . . Lão gia, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?"

      Chủ ý của Bàng Nhất Hưng, là muốn tin tức Mỹ Ngọc phường bị người ta quấy rối lan truyền , tốt nhất cứ dăm ba bữa lại bị đập đồ, để cho khách hàng lo ngại —— ai biết vừa vào cửa hàng có bị vạ lây hay ? Nhưng bây giờ Thích Thăng vừa ra tay, lại làm rối loạn kế hoạch của lão. Lão thể suy nghĩ chu toàn lần nữa, phải làm sao chèn ép tên tiểu tử thúi này đây?

      "Ngươi mời Mạc phó chưởng quầy tới cho ta, ta muốn bàn bạc kĩ với ." Bàng Nhất Hưng sai bảo Bàng Vinh. Bàng Vinh ra khỏi thư phòng như làn khói, Bàng Nhất Hưng đứng dậy qua lại, vừa , vừa nghĩ: "Mỹ Ngọc phường này, ra trong hồ lô bán thuốc gì đây?"

      --- ------ ------ ------ ------ --------

      Cố Ái Sinh lời giữ lời, ngày hôm sau tự mình dẫn đến hai tráng hán, người tên là Ngưu Bưu, người tên là Trần Phú, đều là người luyện võ to cao lực lưỡng. Tiểu Ngọc rất cảm động trước nhiệt tình của Cố Ái Sinh, Cố Ái Sinh lại chỉ phất phất tay : "Việc thôi, ai bảo ta là huynh đệ với Thiên Thành? Hơn nữa, cửa hàng này cũng có phần của Chi Vấn mà, ha ha!"

      Bảo vệ có, tuyển mộ nữ phục vụ cũng sôi nổi tiến hành. Tiểu Ngọc cũng tranh thủ đến chỗ Tú Tâm xem thử, Tú Tâm cho Tiểu Ngọc xem qua những tiểu nương vừa tuyển mộ, mỗi người vẻ, xinh đẹp khả ái động lòng người. Tiểu Ngọc rất vui vẻ, lôi kéo Tú Tâm : "Muội muội, làm phiền ngươi, nếu ta rầu chết mất!"

      Tú Tâm : "Tỷ tỷ chuyện này? nhờ tỷ tỷ, ta sao lại có thể lên làm hoa khôi chứ? Còn có, gần đây tỷ tỷ dạy ta bài hát hoa cúc đó, đặc biệt nha."

      Tiểu Ngọc cười khanh khách: "Vậy sao? Vậy ngươi phải tranh thủ luyện tập nha, Trung thu sắp đến rồi, lễ khai trương Mỹ Ngọc phường ngươi nhưng là khách quý đó!"

      Tiểu Ngọc lại tới Thanh Tâm đường xem lại những dược cao mới làm, những phương thuốc nàng viết sau khi được Thích Thăng bổ sung, quả nhiên rất hữu hiệu, xem ra, tết Trung thu khai trương cửa hàng nhất định bán rất đắt hàng.

      lúc nàng bận rộn ngừng chuẩn bị khai trương, thời tiết cũng dần dần lạnh, Trung thu chậm rãi đến gần.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Cảm ơn bạn nhắc nhở, nhưng vì mình thích đọc truyện bằng đt và đọc được pic, cho nên mình ưu tiên cho đọc giả, làm pic. Các bạn mang truyện đâu báo mình biết cũng được, nhớ ghi tên người edit to to dùm mình hén

      Chúc các bạn đọc vui.
      --- ------
      Chương 46: Thuê bảo vệ


      Lúc này có mấy người làm ở Thanh Tâm đường cũng chạy tới, Thích Thăng bảo bọn họ chặn ở cửa hàng cho đám người kia chạy mất, quay đầu lại xem tình hình trong cửa hàng.



      Cố Ái Sinh ném Tư Đồ Giới lên mặt đất, dẫm mạnh lên ngực gã, nhìn chung quanh thấy đầy người bị thương nằm dưới đất, nghi ngờ hỏi Thích Thăng: "Chi Vấn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"



      Thích Thăng lắc đầu cái, nhìn về phía Tiểu Ngọc.



      Tiểu Ngọc : "Ta cũng ràng lắm. Mới vừa rồi ta và Thanh Tranh ở đây chuyện, đột nhiên người này ——" nàng trợn mắt nhìn Tư Đồ Giới cái, cũng muốn lên cho gã cước, vừa rồi xém nữa bị gã đẩy ngã gẫy răng. Nhớ đến gã là người trong gia tộc của Thanh Tranh, đánh cho cũng phải xem mặt chủ, cố nén xúc động, tiếp: "Người này mang đám người xông vào, hỏi ai là ông chủ, tiếp theo là đập phá đồ đạc."



      "A?" Tống Tiềm nghe Tư Đồ Giới cầm đầu , tay xốc gã đứng lên, lạnh lùng hỏi: "Ai bảo ngươi tới?"



      Tiểu Ngọc ở bên cạnh, ngạc nhiên vì sao Tống Tiềm lại có sức lực lớn như vậy có thể nhấc tên lưu manh cao lớn lên. ra mặc dù Tống Tiềm biết võ công, nhưng cũng phải thư sinh trói gà chặt, nếu sao có thể thắng Quý Phong ở trận xúc cúc?



      Khóe miệng Tư Đồ Giới chảy máu, run như cầy sấy, sớm còn phách lối như lúc mới vào cửa. Nhưng làm cho người ta thất vọng là, Tư Đồ Giới và đồng bọn của gã cũng có khai ra bao nhiêu tin tức hữu dụng, bọn họ đều được người tên là Vương Hổ lão đại ở thành Nam phái tới quấy rối, làm tốt mỗi người được ba trăm văn tiền. Về phần Vương Hổ đó, bọn họ cũng ràng lai lịch của gã, chỉ biết là tên đầu gấu, thường kiếm ăn đường phố, là kẻ từ bất cứ việc xấu xa nào.



      Thấy hỏi được gì, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc cũng định thả đám người này, chẳng lẽ lạm dụng tư hình giam bọn chúng lại? Tiện nghi cho chúng rồi, làm gì có nhiều phòng trống giam người, còn phải nuôi cơm nữa.



      Lúc bọn lưu manh dắt díu nhau rời khỏi, Thích Thăng đột nhiên lạnh lùng kéo tay phải của Tư Đồ Giới , đợi Tư Đồ Giới phản ứng, Thích Thăng dùng sức chút, " rắc" tiếng tháo khớp tay của gã.



      "A!" Tư Đồ Giới kêu thảm lần nữa, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống cổ, Thanh Tranh đứng bên cũng có chút đành lòng. Người này có xấu, nhưng vẫn là đường huynh đệ của nàng, Thanh Tranh căn môi muốn mở miệng xin tha cho gã, lại nhớ tới việc ác gã làm, lại nhịn xuống. Thôi, coi như dạy dỗ gã bài học!



      Tư Đồ Giới ôm cánh tay trật khớp kêu thảm ngừng, đồng bọn ai dám dừng lại dìu, rối rít tranh nhau mà chạy.



      Thích Thăng với Tư Đồ Giới: "Sau này, ngươi đừng mơ tưởng tới gần nơi này nửa bước, muốn đâu ngang qua cũng phải đường vòng, rồi chứ?"



      Tư Đồ Giới đau đến nên lời, gật đầu như giã tỏi, cố nhịn đau chạy ra ngoài.



      "Thích Chi Vấn, ra ngươi cũng biết võ công!"



      Tiểu Ngọc hưng phấn khẽ reo lên, oa, bình thường người này có bộ dáng như tài tử phong lưu, ra còn là võ lâm cao thủ nha.



      Thích Thăng cũng để ý lời này, cười nhạt. Tiểu Ngọc phải kẻ ngốc, xem tình hình biết người ta muốn tới chuyện này, chép miệng tiếc rẻ nhưng hỏi thêm nữa. Những người khác thấy phản ứng của Thích Thăng, cũng biết y muốn nhiều, liền kéo câu chuyện sang hướng khác.



      ra sáng hôm nay trong thư quán, Cố Ái Sinh nghe Tống Tiềm dọn nhà, còn ở gần nhà Thích Thăng, cũng tò mò muốn đến chơi. Dọc đường nghe Tống Tiềm tự hào về chuyện làm ăn của thê tử nhà mình, Cố Ái Sinh rất hâm mộ tình cảm của vợ chồng Tống Tiềm, ít có nam tử nào thâm tình với thê tử như vậy. Có điều cũng từng nghe Tống Tiềm kể chuyện trước kia, biết Tiểu Ngọc giúp đỡ có được hôm nay, đối với vị em dâu này cũng rất kính trọng, nên bởi vì nàng buôn bán mà coi thường nàng.



      Chút quyền cước của Cố Ái Sinh là do từ học của những hộ viện (giống bảo vệ vậy đó pà kon), mỗi chiêu thức, đều rất nhanh chuẩn. Vừa rồi hai người tới đầu hẻm, nhìn thấy nam tử lảo đảo chạy đến, mà Tống Tiềm nghe tiếng huyên náo ở cửa hàng nhà mình, lập tức nghĩ đến hán tử kia biết có đến cửa hàng gây chuyện ? Tống Tiềm nháy mắt ra hiệu, Cố Ái Sinh cũng hiểu , lập tức ra tay bắt Tư Đồ Giới xách trở về.



      Sau khi Tiểu Ngọc giới thiệu Thanh Tranh với Tống Tiềm, Cố Ái Sinh và Thích Thăng, nhìn sắc mặt Thanh Tranh tái nhợt, biết trong lòng nàng dễ chịu, liền nhờ Huệ nương thuê cỗ kiệu đưa nàng về.



      Huệ nương trở lại kêu đám thợ thủ công tiếp tục làm việc. Tiểu Ngọc nhíu mày, với bọn họ: "Chuyện hôm nay, có đầu mối gì ?"



      Tống Tiềm : "Đối phương rất thông minh."



      tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của . Đúng vậy, người này rất xảo quyệt, trực tiếp giao dịch với bọn đầu gấu, mà là thuê người qua trung gian. Cho bây giờ mọi người tìm được Vương Hổ, cũng chưa chắc biết kẻ địch là ai, hoặc giả còn ngụy trang nữa.



      "Nhưng mà, mỗi người làm việc, cũng đều có mục đích." Tiểu Ngọc chậm rãi ."Có nghe câu này chưa? đời có tự nhiên , cũng có tự nhiên hận. Tư Đồ Giới vô duyên vô cớ tới cửa đánh người, hơn nữa, gã vừa vào cửa liền hỏi ông chủ là ai. . . . . . Xem ra, là nhắm vào cửa hàng sắp khai trướng của chúng ta mà tới."



      Cố Ái Sinh : "Vậy là , đối phương muốn để mọi người khai trương?"



      Thích Thăng đột nhiên cười: "Đúng, muốn để chúng ta khai trương, bởi vì chúng ta khai trương, việc buôn bán của kém ."



      Tiểu Ngọc nhìn nụ cười của Thích Thăng, biết sao, chợt nhớ tới câu vừa rồi của y: "Có ta ở đây, nàng vĩnh viễn cần sợ."



      Trong lòng nàng có chút chột dạ, nhàng nhích lại gần Tống Tiềm. Tống Tiềm tưởng rằng nàng còn chưa hết sợ, thương tiếc vươn tay quàng qua bả vai của nàng, động tác này trong mắt của hai người khác lại có cảm nhận khác nhau —— Cố Ái Sinh quen mắt, Thích Thăng chán nản.



      "Chi Vấn, nghe đệ như vậy, có vẻ đệ biết đối phương là ai?" Cố Ái Sinh chợt bừng tỉnh, hỏi Thích Thăng.



      Thích Thăng : "Ái Sinh, trong y giới Lâm An, ra rất , người biết làm chuyện như vậy, cũng nhiều. . . . . ." Trong lòng y, đoán được ai làm. Kẻ nham hiểm này, năm đó y thuật thua phụ thân Thích Phong của mình, bây giờ lại tính phá hỏng việc làm ăn của mình. Thích Chi Vấn phải người tính tình đạm bạc như phụ thân, xem ra, là muốn đấu trận ra trò cùng con cọp già này rồi!



      Tiểu Ngọc nhắc tới chuyện khác: "Thiên Thành, xem ra ta phải mướn hai người tới làm bảo vệ mới được. Nếu lỡ lại có người tới gây chuyện, vậy cũng biết phải làm sao, các tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ ai dám vào?"



      Tống Tiềm gật đầu đồng ý. hỏi Cố Ái Sinh: "Ái Sinh, Lâm An ở đâu có võ sư (người tập võ đó pà kon)?"



      "Hey, nhà ta có mà! Như vậy , để ta bảo hộ viện trong nhà đến võ quán của họ, chọn hai người đến cho đệ sai sử, được chứ?" Cố Ái Sinh vừa mở lời giải quyết xong chuyện này, Tiểu Ngọc vội vàng phúc thân cảm tạ. An ninh rất quan trọng, sao trước kia mình lại nghĩ tới? Vấp váp lần, mới khôn ra được, lời này thiệt đúng mà!



      "Ta mặc kệ là ai tới tìm ta gây rắc rối, nhưng ta vì chuyện này mà tự làm rối mình! Vẫn cứ làm theo kế hoạch, Trung thu khai trương, được chứ?" Tiểu Ngọc nhìn về phía Thích Thăng.



      Thích Thăng nhún nhún vai : "Nàng cũng sợ, chẳng lẽ ta còn sợ?"



      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------



      "Tiểu tử Thích Thăng lại ra tay?"



      Bàng Nhất Hưng nghe Bàng Vinh báo cáo, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.



      "Đúng vậy, lão gia, những tên côn đồ kia trở về đều là Thích Thăng đánh, có tên còn bị tháo khớp cánh tay, vất vả lắm mới nắn trở lại được. Vương Hổ cũng sợ, tôi bảo gã phái thêm người gã cũng chịu, đàn em bị trọng thương sáu phần, dám đưa thêm người nữa."



      "Ngươi để người ta phát thân phận của ngươi chứ?" Bàng Nhất Hưng nghiêm nghị trợn mắt nhìn Bàng Vinh.



      Bàng Vinh vội trả lời: " có, tôi đều nghe theo căn dặn của lão gia ngài, đổi trang phục mới tìm Vương Hổ kia, gã cũng biết tôi là người Bàng phủ."



      "Ừ. . . . . ." Bàng Nhất Hưng lại lâm vào trầm tư.



      "Thích Thăng ngang nhiên phá giới . . . . . . Ta lại quên điều tra chuyện này, xem công phu của tệ lắm, có lẽ còn mạnh hơn cha ." Bàng Nhất Hưng nhớ tới Thích Phong, lại nghiến răng trận.



      Bàng Vinh ấp úng hỏi: "Vậy. . . . . . Lão gia, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?"



      Chủ ý của Bàng Nhất Hưng, là muốn tin tức Mỹ Ngọc phường bị người ta quấy rối lan truyền , tốt nhất cứ dăm ba bữa lại bị đập đồ, để cho khách hàng lo ngại —— ai biết vừa vào cửa hàng có bị vạ lây hay ? Nhưng bây giờ Thích Thăng vừa ra tay, lại làm rối loạn kế hoạch của lão. Lão thể suy nghĩ chu toàn lần nữa, phải làm sao chèn ép tên tiểu tử thúi này đây?



      "Ngươi mời Mạc phó chưởng quầy tới cho ta, ta muốn bàn bạc kĩ với ." Bàng Nhất Hưng sai bảo Bàng Vinh. Bàng Vinh ra khỏi thư phòng như làn khói, Bàng Nhất Hưng đứng dậy qua lại, vừa , vừa nghĩ: "Mỹ Ngọc phường này, ra trong hồ lô bán thuốc gì đây?"



      --- ------ ------ ------ ------ --------



      Cố Ái Sinh lời giữ lời, ngày hôm sau tự mình dẫn đến hai tráng hán, người tên là Ngưu Bưu, người tên là Trần Phú, đều là người luyện võ to cao lực lưỡng. Tiểu Ngọc rất cảm động trước nhiệt tình của Cố Ái Sinh, Cố Ái Sinh lại chỉ phất phất tay : "Việc thôi, ai bảo ta là huynh đệ với Thiên Thành? Hơn nữa, cửa hàng này cũng có phần của Chi Vấn mà, ha ha!"



      Bảo vệ có, tuyển mộ nữ phục vụ cũng sôi nổi tiến hành. Tiểu Ngọc cũng tranh thủ đến chỗ Tú Tâm xem thử, Tú Tâm cho Tiểu Ngọc xem qua những tiểu nương vừa tuyển mộ, mỗi người vẻ, xinh đẹp khả ái động lòng người. Tiểu Ngọc rất vui vẻ, lôi kéo Tú Tâm : "Muội muội, làm phiền ngươi, nếu ta rầu chết mất!"



      Tú Tâm : "Tỷ tỷ chuyện này? nhờ tỷ tỷ, ta sao lại có thể lên làm hoa khôi chứ? Còn có, gần đây tỷ tỷ dạy ta bài hát hoa cúc đó, đặc biệt nha."



      Tiểu Ngọc cười khanh khách: "Vậy sao? Vậy ngươi phải tranh thủ luyện tập nha, Trung thu sắp đến rồi, lễ khai trương Mỹ Ngọc phường ngươi nhưng là khách quý đó!"



      Tiểu Ngọc lại tới Thanh Tâm đường xem lại những dược cao mới làm, những phương thuốc nàng viết sau khi được Thích Thăng bổ sung, quả nhiên rất hữu hiệu, xem ra, tết Trung thu khai trương cửa hàng nhất định bán rất đắt hàng.



      lúc nàng bận rộn ngừng chuẩn bị khai trương, thời tiết cũng dần dần lạnh, Trung thu chậm rãi đến gần.



    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Trung thu khai trương

      Tết Trung thu ở thành Lâm An, lại là mùa đông du khách nhất. chỉ có những vương tôn công tử, phú hộ hoàng thất đều tham dự, ngắm trăng trước hiên, ngay cả người nghèo nơi ngõ hẻm, đều muốn cởi áo mua rượu, cố chấp loại thú vui này, để phí hoài cuộc sống. Cho nên đêm Trung thu, Thiên phố buôn bán rất nhộn nhịp, du khách ngắm trăng, hòa vào dòng người địa phương, như dòng nước chảy mãi ngừng.

      Trước Trung thu mấy ngày, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc chuyển tới nhà mới, những tiểu nương làm phục vụ và hai hộ viện cũng đều ở nhà mới. Huệ nương giúp đỡ việc trong cửa hàng được, nghe lời Tiểu Ngọc nghiêm túc lo chuyện sinh hoạt hàng ngày của cả nhà, đừng xem thường chỉ là việc nhà thôi, làm cũng ít đâu. Mỗi ngày chỉ mua thức ăn nấu cơm giặt giũ quét sân cũng mất nửa thời gian của chị, nhưng càng làm nhiều, Huệ nương lại càng cười nhiều hơn trước. Trong mắt của chị, người trong nhà càng nhiều càng thịnh vượng, nhìn chủ nhà ngày tốt, Huệ nương là nông phụ chất phác lòng mừng thay cho Đông gia (chủ nhà). Trong đám tiểu nương có người tên Thủy Thanh Vân, đặc biệt hiểu chuyện khéo léo, Tiểu Ngọc giao cho làm tổ trưởng, giúp đỡ quản lí nhân viên.

      Cửa hàng được trang trí theo như Thanh Tranh chỉ vẽ, việc tập huấn cho phục vụ viên cũng xong. Tiểu Ngọc lại để cho “Nhóm quảng cáo” của Giảo Giảo ra đường hô khẩu hiệu quảng cáo, phát tờ rơi "Mỹ ngọc phường" sắp khai trương khắp nơi.

      "Mỹ ngọc mỹ ngọc, mỹ nhân như ngọc! Trung thu ngày hội, ước hẹn cùng người!" Thanh trong trẻo của các nương lại vang vang đường, Bàng Nhất Hưng ngồi trong hậu viện Tế Thế đường cũng nghe được ràng.

      "Người ngươi phái thăm dò tin tức trở lại chưa?" Bàng Nhất Hưng nhìn về phía Mạc Huệ Hương.

      "Có chút tin tức."

      Mạc Huệ Hương cầm bình trà khay, trước tiên rót cho Bàng Nhất Hưng chén, rồi mới tự rót cho mình, từ từ thưởng thức. Sau đó mới sắp xếp từ ngữ mở lời: "Đông gia, gần đây Thanh Tâm đường đặt hàng ở xưởng gốm Hồ gia hơn vạn bình sứ. Tôi sai người đem những chiếc bình nung bị hỏng từ xưởng Hồ gia về, cư nhiên chỉ viết Tịnh Bạch Sương, Thanh Lương Cao gì gì đó, còn có số ghi Oánh Bạch Sương, Thủy Sinh Cơ. Xem ra, Thích Thăng lại muốn làm phương thuốc mới rồi!"

      "Phương thuốc mới?"Sắc mặt Bàng Nhất Hưng khó coi hơn. Làm đại phu, lão cũng biết chế ra thuốc mới quý giá cỡ nào, Thích Thăng cư nhiên chế ra lúc mấy phương thuốc? Có điều. . . . . .

      "Nếu cũng chỉ giống như vừa rồi, chỉ có chút bột lá sen, bột băng phiến qua mắt thiên hạ, cũng thể coi là phương thuốc khó khăn phức tạp gì. Thích Thăng cũng giống như phụ thân . . . . . . Phụ thân , chế ra phương thuốc rất phức tạp, đơn thuốc phải pha chế tới mười ngày nửa tháng." Bàng Nhất Hưng"Hừ" tiếng, còn : "Ngày mai khai trương, cứ xem còn chiêu trò gì nữa!"

      Chiêu trò của Tiểu Ngọc, đồ cổ như Bàng Nhất Hưng có thể bắt chước hay sao?

      Buổi sáng hôm Trung thu, Mỹ Ngọc phường giăng đèn kết hoa, chỗ bãi đất trống phía trước dựng cái đài cao, trang trí tinh xảo đẹp mắt, thu hút ít chú ý của mọi người. Thanh Tâm đường của Thích Thăng cũng ở trong hẻm này, Mỹ Ngọc phường ở đầu hẻm, khoảng trống phía trước thích hợp để dựng sân khấu.

      Tú Tâm cùng Nhàn Nhàn tới từ sớm, còn có đám tiểu nương Giảo Giảo cũng theo sau. Lát sau, Hải Đường cùng nha hoàn Thu Lam cũng đến Mỹ Ngọc phường.

      "Oa, hôm hai người ăn mặc thiệt long trọng nha!"

      Mắt Tiểu Ngọc sáng lên, hai đại mỹ nữ như như trước mắt nàng, nghiệp chướng mà, làm hại Tiểu Ngọc có xíu tự ti.

      Hôm nay Tiểu Ngọc mặc bộ xiêm áo bình thường, dù sao nàng cũng phải chủ nhân danh nghĩa của Mỹ Ngọc phường, cửa hàng còn đứng tên Thích Thăng đó. Tiền tất nhiên muốn kiếm, nhưng tên sao cả. Cho dù như thế nào, ở xã hội nam quyền, phụ nữ quá phô trương thanh thế cũng có kết quả tốt, Tiểu Ngọc muốn nổi danh chút nào, dù sao cũng có giải thưởng nữ doanh nhân ưu tú gì gì đó cho nàng. Khiêm tốn, phải khiêm tốn!

      Tới buổi trưa, giờ lành đến, Điền Tiểu Bảo cầm chuỗi pháo đỏ thẫm ra đầu hẻm đốt "Tách tách tách", ngõ hẻm vốn chật chội nay càng chen chân lọt, rất nhiều người ra đường mua đồ cho tết Trung thu chạy tới góp vui, “líu ríu” ngừng nghỉ.

      "Ha! Hôm nay Thích đại phu oai phong chưa, Thanh Tâm đường mở chi nhánh rồi à?"

      " biết nữa, ngươi xem tấm biển còn phủ vải đỏ kìa, làm gì có chuyện đem tên cửa tiệm giấu ?"

      "Này, mau nhìn mau nhìn, trong cửa hàng có rất nhiều tiểu nương xinh đẹp, chẳng lẽ là kỹ viện!"

      Mọi người ở đây bàn tán xôn xao, người quản lí của Mỹ Ngọc phường được Tiểu Ngọc cất nhắc - Thủy Thanh Vân đứng khán đài.

      Thủy Thanh Vân hơn Tiểu Ngọc chút, là nương gia cảnh bần hàn, nhờ nhóm buôn người giúp tìm công việc lặt vặt, được Tú Tâm nhìn trúng giới thiệu đến Mỹ Ngọc phường. có gương mặt tròn trĩn, đôi mắt lớn nhưng rất có thần, vóc người cao nhưng cũng xinh xắn, làm cho người ta vừa nhìn cảm thấy thân thiết đáng . Thủy Thanh Vân mặc đồng phục xanh nhạt, đồng phục này rộng như váy, tay áo cũng ngắn hơn, phía thêu mấy đóa hoa sen thanh nhã, nhìn vào cả người đều tỏ vẻ sáng sủa lanh lợi, các nữ nhân viên đều rất thích đồng phục này. Các nàng đều là con cái nhà nghèo, có bao giờ được mặc xiêm áo đẹp như vậy đâu?

      Quả nhiên là người đẹp vì lụa, Thủy Thanh Vân đứng đài vẻ mặt sáng sủa với mọi người bên dưới: "Các vị hương thân phụ lão, hàng xóm láng giềng, bà con bác chị em gần xa!"

      Giọng của trong trẻo, tràn dài như vậy ngừng nghỉ, mọi người dưới đài sớm ôm bụng cười. Rất nhiều người la hét: "Tiểu nương khá lắm! Nhanh chút vào vấn đề !"

      Thủy Thanh Vân cười híp mắt: "Hôm nay là tết Trung thu, đêm trăng tròn, mọi người đều vui vui vẻ vẻ như vậy, chúng tôi mở tiệm mới, cũng đặc biệt chọn ngày trọng đại hôm nay để khai trương! Các vị đoán xem chúng tôi bán gì?"

      vừa thừa nước đục thả câu, dưới đài lại vui vẻ, những công tử ăn chơi bị trêu chọc vui vẻ, hỏi tới tấp: "Bán cái gì, bán cái gì?"

      Tiểu Ngọc ở trong nhìn Thủy Thanh Vân diễn, rất đắc ý, quả nhiên chọn lầm người! Lần đầu tiên chuyện với Thủy Thanh Vân, nàng cảm thấy tiểu nương này có tố chất làm MC mà. Thủy Thanh Vân diễn xuất dựa theo kịch bản gốc nàng viết, năng lực diễn đạt còn rất mạnh nữa.

      Cùng lúc đó, ánh mắt khác cũng nhìn chằm chằm Thủy Thanh Vân, thỉnh thoảng liếc nhìn Thích Thăng bên trong Mỹ Ngọc phường. mặt mặc dù rất bình thản, nhưng đôi môi mím chặt lại bán đứng cảm xúc của .

      "Cái này, chúng tôi bán vàng bạc, cũng phải bán bàn ghế, bán lương thực bán củi đốt bán dầu muối tương dấm, mà là bán ——"

      "Là cái gì?" Những người bị nàng thu hút đồng loạt hỏi.

      "Chúng tôi bán tuổi trẻ, bán sắc đẹp, bán kỳ tích!" Thủy Thanh Vân hô to câu này, ngay sau đó những nhân viên ở Mỹ Ngọc phường như Mai Nhụy, Nguyệt Hạ, Xuân Tư, Lan Phù nhanh chóng lên khán đài, đồng thanh hát:

      "Mỹ ngọc mỹ ngọc, mỹ nhân như ngọc! Hoạt huyết hóa ứ, bài hủ sinh cơ! Bài độc dưỡng nhan, hiệu quả thần kỳ! Mỹ ngọc mỹ ngọc, khiến người xinh đẹp!"

      Người xem dưới khán đài xôn xao nhìn những tiểu nương này, biểu diễn rất hay! phải mở tiệm thôi sao, bày nhiều trò như vậy? Kế tiếp biết còn gì nữa ?

      Thành Lâm An phồn hoa, người mãi nghệ đường rất nhiều,dân chúng Lâm An cũng thích xem những biểu diễn đường phố loại này. Bây giờ ở đây khai trương lại diễn nhiều trò như vậy, mọi người cũng bị hấp dẫn, ngẩng đầu chờ nghe tiếp.

      Theo như Tiểu Ngọc căn dặn, Thủy Thanh Vân cất giọng : "Bây giờ, xin mời hai vị mỹ nhân thành Lâm An chúng ta, Tú Tâm nương và Hải Đường nương trình diễn mở màn cho ‘ Mỹ Ngọc phường ’!"

      "Ồ!"

      Lần này khán giả mới chấn động. Có ai chưa từng nghe đại danh của Tú Tâm và Hải Đường ở Hoa phố? Nhất là kiện đấu nghệ ở đêm thất tịch, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của dân chúng gần nửa tháng. Bây giờ mỹ nữ trong truyền thuyết xuất ở đây, quần chúng làm sao có thể kích động?

      Tiệm mới khai trương, minh tinh ra sân, là cách quảng cáo của các dòng mỹ phẩm cao cấp đời sau, Tiểu Ngọc chỉ là học hỏi, để những chiêu trò này xuất trước mấy trăm năm, lực sát thương đối với cổ nhân tương đối lớn .

      Nhàn Nhàn đỡ Tú Tâm, Thu Lam dìu Hải Đường, hai đại danh kỹ e ấp bước ra từ trong cửa hàng, vẻ thẹn thùng như hoa mới nở, tươi mát làm lòng người phơi phới. Đám người vừa náo động cũng yên tĩnh trở lại, mọi người bị hai người thu hút, chỉ lo nhìn chằm chằm hai nàng, cũng mở miệng chuyện.

      Nhàn Nhàn và Thu Lam cầm dây lụa đỏ từ tay gã sai vặt bên cạnh, giao cho nương nhà mình. Tú Tâm và Hải Đường nhìn nhau cười, đầu ngón tay kéo, cả dãy lụa đỏ thẫm, nhàng bị kéo xuống, lộ ra tấm biển bằng gỗ mun to lớn. Tấm biển đề ba chữ to "Mỹ Ngọc Phường", rồng bay phượng múa hết sức tiêu sái, là nét bút của Thích Thăng.

      Mọi người nghe Thủy Thanh Vân ..., lại thấy tên cửa hàng, ai cũng nghĩ đây là nơi Thích đại phu giữ độc quyền bán ‘ Mỹ Ngọc dược cao ’ . Quả nhiên, Thích Thăng từ cửa hàng chậm rãi bước ra, đứng trước mọi người chắp tay, : "Hôm nay Mỹ Ngọc phường khai trương, đa tạ mọi người tới ủng hộ! Tiếp theo xin mời thưởng thức tài nghệ của Tú Tâm nương và Hải Đường nương!"

      Tú Tâm và Hải Đường lên khán đài, Thủy Thanh Vân từ dưới : "Mọi người có muốn nghe hát hay ?"

      "Muốn nha, muốn nha!" Dưới đài tiếng hoan hô như sấm động, tốn tiền cũng có thể nghe hát, còn là mỹ nhân tuyệt sắc hát , quá kích thích!

      Thủy Thanh Vân còn : "Bài hát hôm nay, là vì đêm Trung thu trăng tròn mà hát. chút nỗi lòng của các nương, mời mọi người nghe!"

      Thủy Thanh Vân bước xuống đài, còn Nhàn Nhàn ôm đàn tỳ bà của Tú Tâm, mấy người Giảo Giảo, Hồng Hương, Lan Nhụy mấy cũng lên sân khấu. Tú Tâm ngồi xuống ghế chuẩn bị từ trước, điều chỉnh dây đàn xong tiếng đàn thánh thót vang lên.

      Theo tiếng đàn, Hải Đường nhàng cất tiếng hát:

      "Chàng hỏi em chàng có sâu đậm

      chàng bao nhiêu phần

      Tình cảm của em là chân

      Tình em dành cho chàng cũng là chân

      Ánh trăng hộ lòng em.

      Chàng hỏi em chàng có sâu đậm

      chàng bao nhiêu phần

      Tình cảm của em di dịch

      Tình của em là bất biến

      Ánh trăng hộ lòng em.
      . . . . . ."

      Khán giả im phăng phắt, lắng nghe như mê như say, đây. . . . . . Đây là bài hát gì? tình cảm, trực tiếp, là con mẹ nó dễ nghe!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Hiệu ứng quảng cáo



      Bài hát 《 Ánh trăng hiểu lòng tôi 》của Đặng Lệ Quân, giống như tạc đạn đánh vào lòng người, làm rung động cả những thính giả có năng lực chịu đựng tốt ở thành Lâm An.

      Hôm nay là Trung thu, theo truyền thống của người Trung Quốc, Trung thu trăng tròn tượng trưng đoàn viên, hương, tương tư và triền miên. Bao nhiêu văn nhân mặc khách ngắm trăng viết nên những vần thơ động lòng người, những vần thơ đó hợp cùng diễn xướng chốn thanh lâu, làm cảm động vô số người , .

      "Trăng sáng bao giờ có, nâng chén hỏi trời xanh" là hào sảng của Tô Thức; "Ta gửi sầu tư vào ánh trăng" là lãng mạn của Lý Bạch; "Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, Giang nguyệt niên niên chỉ tương tự" là niềm thương nhớ của Trương Nhược Hư; "Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng tử " là cảm khái của Trương Cửu Linh. . . . . .
      --- ------ ------ ------ ------ -----Làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------
      Các bạn có thể tham khảo những bài thơ sau từ trang thivien.net:
      Xuân giang hoa nguyệt dạ - Trương Nhược Hư
      Vọng nguyệt hoài viễn - Trương Cửu Linh
      Hai nhà thơ còn lại có nhiều tác phẩm quá, tạm thời mình chưa tìm ra được, bạn nào biết cho mình hay với ^_^
      --- ------ ------ ------ -------Mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ------ ---------

      Nhưng chỉ có bậc sĩ phu mới biết thưởng lãm ánh trăng, dân chúng cũng bởi chuyện trăng tròn khuyết mà buồn thương. Nhưng là những ngôn từ nho nhã văn vẻ, bá tánh bình dân biết chữ sao thưởng thức được, bình thường họ cũng chỉ hát những khúc hát dân gian phàm tục, như "Tình muội muội nàng chớ , ca ca nhớ nàng nước mắt rơi" đại loại.

      Nhưng Hải Đường hát bài hát này, ca từ bọn họ có thể hiểu được, lời bài hát này đặc biệt, hơn nữa giai điệu đơn giản dễ học thuộc lòng.

      "Chàng hỏi em chàng có sâu đậm, ta chàng được mấy phần? Tình của em là chân , tình của em là bất biến, ánh trăng kia hiểu lòng em. . . . . ." Hải Đường ngừng hát, những tiểu nương lại cùng nhau hợp ca, hát bè theo.

      Những người lớn tuổi nghe khúc như thế, nhớ lại mình lúc còn trẻ từng có thanh mai trúc mã, hôm nay thiếu nữ khi cười mắt cong lên như vầng trăng gả cho ai mất rồi? Nhớ ngày đó bao thề non hẹn biển, hôm nay cũng hóa thành mưa hận mây buồn mà thôi. . . . . .

      Còn người trẻ nghe khúc này, nghĩ tới nương nhà hàng xóm mình thầm mến, biết nàng có thể hiểu tâm ý của mình? Nếu mình hát bài hát này với nàng, nàng có thể ngầm đồng ý cho nhà ta cầu hôn hay ?

      Đại nương đại thẩm cũng bị bài hát này gợi lên những tình cảm nữ nhi thuở thiếu thời, càng đừng tới những tiểu nương độ xuân , bài hát này là làm cho người ta vừa vừa hận, dám nghe lại vừa muốn nghe mà!

      Tiểu Ngọc đem bài hát《 Ánh trăng hiểu lòng tôi 》 dạy cho Hải Đường, vốn tính làm ca khúc quảng cáo cho buổi lễ hôm nay. Bài hát này, người đọc sách chưa chắc thích, nhưng những bá tánh bình dân nhất định rất thích!

      Khi đám người tản , hán tử lén lút vội vã chạy ra khỏi con hẻm, đường chạy tới Thiên phố, quay đầu lại xem có ai chú ý tới gã , mới chạy vào hậu viện Tế Thế đường.

      Mạc Huệ Hương kiểm tra dược liệu hôm nay, nhìn thấy tên sai vặt trở lại, cũng chú ý chuyện khác, trực tiếp kêu gã tới hỏi: "Tình hình như thế nào?"

      Hán tử tên là Hứa Hào trả lời: "Nhị chưởng quỹ , bên kia náo nhiệt a. . . . . ." Gã báo cáo tình hình vừa rồi nhìn thấy cho Mạc Huệ Hương, Mạc Huệ Hương cũng biểu gì, chỉ vừa nghe vừa gật đầu.

      "Sau đó sao? Sao ngươi trở lại rồi? Ta phải trước với ngươi, bảo ngươi mua của họ mấy bình dược cao trở lại sao?" Mạc Huệ Hương hỏi.

      "Haizz, nhị chưởng quỹ, bọn họ căn bản bán!" Hứa Hào khổ sở: "Cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ quán nào kì quái như vậy, khai trương cửa hàng hoành tráng như vậy, nhưng về sau mọi người muốn xem y bán cái gì, y lại . . . . . . từ kia có chút khó đọc. . . . . . Tên gì ‘ Lưu hành nội bộ ’!"

      "Hả?" Sắc mặt bình tĩnh của Mạc Huệ Hương cũng có chút biến hóa: "Lưu hành nội bộ. . . . . . Chính là bán cho người ngoài rồi. Đây là giở trò quỷ gì?"

      Hứa Hào : "Tiểu nương kia . . . . . ." Gã nhắc tới Thủy Thanh Vân, "Nàng trong bảy ngày khai trương, hạn chế cung ứng, chỉ bán cho khách có ngọc bài khách quý!"

      Mạc Huệ Hương nghĩ tới chuyện kì quái này, từ từ trợn to hai mắt. Bản thân cũng là người làm ăn, suy nghĩ chút hiểu, nhưng. . . . . . tên tiểu tử Thích gia này hiếm thấy, có thể nghĩ tới chiêu này! . . . . . . lợi hại!

      Lúc Mạc Huệ Hương báo cáo với Bàng Nhất Hưng, Bàng Nhất Hưng cũng nghĩ đến vấn đề khác: "Như vậy, trong bảy ngày này, chúng ta lấy được những phương thuốc này." Bàng Nhất Hưng ở trước mặt người ngoài có bộ dạng tươi cười hớn hở, nhưng bây giờ mặt của lão có chút dữ tợn."Tên Thích Thăng này. . . . . . diệt trừ y sớm, mãi là mối họa lớn, nếu y cứ buôn bán như vậy, ngày nào đó vớt thịt trong nồi của chúng ta!"

      "Đúng vậy!" Mạc Huệ Hương thở dài: "Đông gia, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác mới được. . . . . ."

      Bàng Nhất Hưng qua lại trong thư phòng, lại lâm vào trầm tư.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Ban đầu Tiểu Ngọc làm ra "Ngọc bài khách quý" , vốn là muốn vì cửa hiệu tương lai kiếm chút mối buôn bán.

      Chủ nhân của mỗi ngọc bài, cũng ghi họ tên chỗ ở, thời hạn làm hội viên. Nhưng có thể mua lúc hơn mười lọ dược cao chắc chắn phải nữ nhi nhà bình thường, đa số là các danh kĩ thanh lâu. Để những người này thành khách hàng lâu dài, rồi lại từ các nàng phát triển ra ngoài, phương pháp tiêu thụ này ở đại rất phổ biến, nhưng tuyệt đối là phương pháp rất hữu hiệu.

      Sau giờ ngọ ngày Trung thu, lễ khai trương mới vừa kết thúc, Thủy Thanh Vân mang theo mấy lọ thuốc cao đến Bích Thủy cư. Bích Đào nương ở Bích Thủy cư, chính là trong những khách quý của Mỹ Ngọc phường.

      "Đây là cái gì?"

      Bích Đào nương tò mò cầm lên lọ thuốc Thủy Thanh Vân mang đến, mở nắp ra ngửi được mùi thảo dược thơm mát.

      Nước Thanh Vân sao khi được Tiểu Ngọc dạy kèm, học thuộc lòng công dụng của những dược cao này. với Bích Đào nương: "Bích Đào nương, đây là Mỹ Ngọc Tịnh Bạch Sương trong tiệm chúng tôi, dùng qua chưa?"

      "A, dùng qua, rất tốt."

      Thủy Thanh Vân hỏi: "Vậy, ngoài tốt ra, có phải cảm thấy có chỗ chưa tốt lắm đúng ?"

      Bích Đào nương nghi ngờ,làm sao bán đồ mà lại hàng hóa nhà mình tốt chứ?"Chỗ chưa tốt. . . . . . Cái này. . . . . ." Bích Đào nương khẽ cau mày, nhất thời cũng nghĩ ra Tịnh Bạch Sương có cái gì tốt.

      Thủy Thanh Vân gợi ý: "Có phải sau khi thoa phấn rồi rửa mặt, vẫn cảm thấy mặt hơi khó chịu?"

      Bích Đào nương chợt nhớ: "A, đúng rồi! Chính là sau khi rửa mặt xong cảm thấy da hơi khô, phải lúc lâu sau mới hết."

      "Như vậy!" Thủy Thanh Vân cười dài cầm bình nước lúc nãy đưa Bích Đào xem đổ ra tay chút, "Bích Đào nương, có thể để tôi thử Nhuận Phu Thủy tay chút ?"

      Bích Đào gật đầu cái, Thủy Thanh Vân liền bôi Nhuận Phu Thủy mu bàn tay nàng, nhàng vỗ vỗ mấy cái, giải thích: "Vỗ vỗ như vậy, để cho da hấp thu các tinh chất trong thuốc tốt hơn. . . . . . thư xem xem?"

      Bích Đào sờ sờ tay trái của mình, quả nhiên làm dịu rất nhiều, khỏi có chút vui mừng. Thủy Thanh Vân còn : "Vậy thử sờ tay phải của mình xem?"

      Bích Đào xem xét hai tay của mình hồi, giương mắt với Thủy Thanh Vân: "Nhuận Phu Thủy này bao nhiêu tiền? Ta mua!"

      Thủy Thanh Vân lắc đầu cái, Bích Đào sửng sốt, thế nào, bán?

      "Bích Đào nương, là khách quý của chúng tôi, lúc chúng tôi bán ngọc bài cũng rồi, mỗi khi Mỹ Ngọc dược cao có sản phẩm mới cũng đem đến cho khách quý! Chai Nhuận Phu thủy này, là chúng tôi đưa cho , có thể dùng thử chút, cảm thấy tốt mua! Hơn nữa. . . . . ." Thủy Thanh Vân cố ý giọng: "Hơn nữa khách quý có thể được hưởng ưu đãi của chúng tôi, chai Nhuận Phu thủy này, định giá là ba trăm văn, người khác còn chưa chắc mua được! Nhưng nếu bán cho , trăm tám mươi văn!"

      "?" Bích Đào hết sức vui mừng.

      "Đương nhiên là ! Tôi biết, chai Nhuận Phu thủy này là tâm huyết mới nghiên cứu gần đây của Thích đại phu. biết ? Da dẻ mịn màng trắng trẻo mới là trạng thái tốt nhất của da, mỗi ngày sau khi rửa mặt, lấy ít Nhuân Phu thủy này vỗ lên da mặt, tôi đảm bảo da măt của càng ngày càng trơn mịn! Có điều, nhất định phải dùng hết trong vòng nửa tháng" Tiểu Ngọc viết kịch bản Thủy Thanh Vân sớm nhớ kỹ trong lòng, đạt tới cảnh giới vừa mở miệng lời tuông ra. Đừng nhìn chưa từng đọc sách, nhưng chuyện đầu đuôi ràng, làm cho người ta mua cũng được a!

      ra chai "Mỹ Ngọc Nhuận Phu thủy" này thành phần chủ yếu là Long Đảm Thảo. Long Đảm Thảo có tính bình, kháng khuẩn, tăng cường sức sống cho da, cùng với tiêu viêm, có khả năng làm trắng và dưỡng ẩm.

      Bởi vì trước kia da Tiểu Ngọc rất nhạy cảm, sử dụng những loại nước dưỡng da có cồn được, liền tự mình chế biến nước Long Đảm Thảo để dưỡng da. Nhưng Tiểu Ngọc chỉ biết làm bán thành phẩm thô sơ, người cải biến nước Long Đảm Thảo trở thành Nhuận Phu thủy, đều là công lao của Thích Thăng. Y dùng phương pháp đặc biệt thanh lọc Long Đảm Thảo, lại thêm chút nước bạc hà, lúc bôi lên có cảm giác mát dịu, các nương làm sao thích?

      Đáng tiếc cổ đại có các hợp chất cao phân tử gì gì đó. Hợp chất cao phân tử dùng nhiều trong công nghệ mỹ phẩm ở đại để tăng độ dính, tại sao khi sử dụng những mỹ phẩm dưỡng da lại có cảm giác dinh dính, cũng là bởi vì bỏ thêm thứ này."Mỹ Ngọc Nhuận Phu thủy" cách nào làm được hoàn mỹ như vậy, nhưng trong giới mỹ phẩm dưỡng da giờ —— khoa trương chút —— chính là cuộc cách mạng. Có ai từng nghe sau khi rửa mặt còn phải thêm nước? Nhưng khi sử dụng cảm thấy rất thoải mái!

      Nước Long Đảm Thảo có chất phụ gia, thể giữ lâu, cho nên phải để khách hàng dùng trong nửa tháng —— ngược lại, nếu vẫn muốn dùng Nhuận Phu thủy này, vậy nửa tháng phải xài hết chai!

      Thủy Thanh Vân chờ những nữ nhân viên tiếp thị hết sản phẩm cho khách quý trong danh sách, mới đẩy mạnh tiêu thụ "Mỹ Ngọc Nhuận Phu thủy" , "Mỹ Ngọc Oánh Bạch sương" , "Mỹ Ngọc Bạc Hoa cao" ba loại này ra thị trường. Từ vẻ mặt hài lòng của khách hàng, Thủy Thanh Vân biết kế tiếp các bận rộn!

      Mỹ Ngọc phường khai trương long trọng trở thành đề tài dân chúng Lâm An bàn tán từ đầu đường tới cuối ngõ. ngoài dự đoán của Tiểu Ngọc, bài hát này vừa ra đời, lập tức liền trở thành “bài hát cửa miệng” của dân chúng thành Lâm An, trước kia phải là có câu sao?" Nơi nào có nước, nơi đó có thơ ca." Bây giờ là thành"Nơi nào có người, ai hát 《 Ánh trăng 》" !

      "Chàng hỏi em chàng có sâu đậm, em chàng được mấy phần. . . . . ."

      Tên của Mỹ Ngọc phường, theo bài hát được thịnh hành này truyền khắp các ngõ ngách ở thành Lâm An.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Xuyên ] Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu
      Chương 49: Vô tình chuốc oán



      Thuốc của Mỹ Ngọc phường, trong bảy ngày khai trương chỉ bán cho khách quý. Mà những vị khách quý này, dùng xong thể tốt, hơn nữa còn có chút tự đắc: ta là khách quý, ta có thể dùng trước, đây chính là thân phận! Để những nương Hoa phố mua được và những nhà bình thường nhìn ngứa mắt, thấy được ăn được, có thể cảm thấy tốt sao?

      Đến ngày khai trướng thứ tám của Mỹ Ngọc phường, gà vừa gáy sáng là Thủy Thanh Vân liền vội vã đứng dậy. nhớ hôm qua Điền Tiểu Bảo dùng ánh mắt đồng tình nhìn , với : "Ngày mai ngươi mở cửa nhất định phải chuẩn bị tốt, đừng bị dọa tới ngốc. . . . . ."

      Đại môn mở rộng.

      Thủy Thanh Vân nhìn vô số oanh oanh yến yến trước mắt bỗng chốc ùa vào cửa hàng, trong lòng chỉ có ý nghĩ: "Điền Tiểu Bảo, ngươi đúng rồi. . . . . ."

      Năm nữ nhân viên cộng thêm Tiểu Ngọc, sáu cái miệng mười hai cái tay loay hoay mãi có thời gian nghỉ ngơi. Trong nháy mắt, hàng tồn kho cũng còn!

      Hơn tháng trước lúc Thanh Tâm đường vừa mở cửa bán Mỹ Ngọc dược cao, cũng từng rầm rộ như vậy. Nhưng đối với những y quán khác tung ra sản phẩm mới ra thị trường, lâu rồi kiện náo nhiệt như vậy, mà tiêu thụ hôm nay so với tháng trước, nhanh hơn giờ rưỡi!

      Tại sao vậy chứ? Bởi vì Mỹ Ngọc phường "Nổi danh" rồi, các nương mua dược cao ở đây cũng được hãnh diện. Có lẽ thuốc ở những y quán khác tồi, nhưng mà. . . . . . cho cùng, cũng có thể diện bằng mua hàng ở Mỹ Ngọc phường.

      Đây chính là "Hiệu ứng nhãn hiệu" .

      Thích Thăng và Tống Tiềm đối với phương pháp bán hàng của Tiểu Ngọc bội phục sát đất. Có thể đem mười mấy văn tiền vốn gì đó bán được mấy trăm văn, còn làm cho người ta cam tâm tình nguyện vui vui mừng mừng mua hàng, là hiếm thấy!

      Ngay cả Chu Gia Nhi nghe được chuyện của Mỹ Ngọc phường, cũng vô cùng kinh ngạc. Ai có thể nghĩ tới Tống gia tiểu nương tử bé yếu ớt đó, lại có mưu kế hay như vậy? Lúc nàng đến Thanh Tâm đường hốt thuốc cho phụ thân, nhìn thấy trước cửa Mỹ Ngọc phường náo nhiệt như vậy, suy nghĩ chút nhưng vào. Mình mặt nam trang mua mỹ phẩm, cũng quá kỳ quái.

      "Chi Vấn, các ngươi buôn bán tệ." Chu Gia Nhi ở Thanh Tâm đường ngồi chờ Điền Tiểu Bảo bốc thuốc, Thích Thăng vừa lúc khám xong bệnh nhân, cũng tới ngồi tiếp nàng.

      "Đúng vậy, nàng ấy. . . . . . Đầu óc láu lỉnh." Thích Thăng lại hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại tự tới đây bốc thuốc? Tùy tiện nhờ học sinh nào đó là được, ngươi chạy đến sợ mệt sao?"

      Chu Gia Nhi cười : "Đến thư cục mua quyển sách. Ngươi gần đây bận rộn như vậy, khẳng định có đọc sách đúng ? Để phụ thân ta biết, nhất định gõ đầu ngươi."

      Thích Thăng cười khổ : "Tục vụ phồn mang. . . . . . Ai. Đừng đọc sách, ta luyện chữ cũng có thời gian. Gần đây muốn vẽ tranh cũng vẽ được. . . . . ."

      "Vẽ cái gì?" Chu Gia nhận lấy túi thuốc Điền Tiểu Bảo đưa, thuận miệng hỏi.

      "Vẽ tranh nử sử. . . . . . Đúng rồi!" Hai mắt Thích Thăng đột nhiên sáng rỡ, cười hắc hắc : "Gia Nhi, ta biết ngươi vẽ là đẹp nhất, từ cha ngươi dùng tranh ngươi vẽ làm mẫu cho ta. . . . . ."

      Chu Gia Nhi nhìn ánh mắt Thích Thăng, có dự cảm tốt lắm.

      "Làm gì?"

      Thích Thăng : "Vẽ dùm ta , van ngươi, ta sắp bị phụ nhân Tống gia đó nhạo báng chết, nàng cứ ta vẽ có linh khí. . . . . ."

      "Ngươi vẽ vốn là có linh khí." Chu Gia Nhi đàng khách khí đạp thêm cho y cước. Bọn họ từ cùng lớn lên trong thư quán, từ trước đến giờ đều chuyện trực tiếp như vậy.

      "Gia Nhi. . . . . . Dầu gì ta cũng là sư huynh của ngươi đúng ?" Thích Thăng xụ mặt xuống." Tống gia nương tử nhờ ta vẽ bức Tú Tâm nương, vẽ tiếp bức Hải Đường nương, ta làm thế nào cũng vẽ tốt, ngươi giúp ta chút . . . . . ." (Thích đại phu của ta cute quá @_@)

      "Miễn bàn!" Chu Gia Nhi sắc mặt rét lạnh, đứng lên ."Nguyệt Minh, chúng ta ."

      Thích Thăng còn kịp kéo nàng, Chu Gia Nhi bước nhanh ra khỏi Thanh Tâm đường.

      Thích Thăng bất đắc dĩ nhìn về bóng lưng Chu Gia lắc đầu, ai, Gia Nhi từ có thành kiến với các nương Hoa phố, y cũng có cách nào.

      Trùng hợp Tiểu Ngọc vào Thanh Tâm đường, vừa vừa ngoái đầu nhìn lại, hỏi Thích Thăng: "Thư sinh vừa rồi mặt hầm hầm chạy ra là Gia Nhi à?"

      Thích Thăng : "Chính là nó. Ta muốn nhờ nó giúp vẽ tranh cho Tú Tâm, nó liền tức giận. . . . . . Ha, tiểu nương này khó chịu mà."

      Tiểu Ngọc cười ngừng, ra Chu Gia Nhi so với nàng còn muốn lớn hơn, ở thời bây giờ tính là tiểu nương, chẳng biết tại sao còn chưa xuất giá."Gia Nhi vẽ đẹp lắm à?"

      "Đương nhiên, rất nhiều nhân vật có danh tiếng đều từng khen ngợi. So với ta càng tài giỏi hơn!"

      Tiểu Ngọc vỗ vai y cái: "Tài giỏi hơn ngươi. . . . . . Vậy có gì lạ đâu?"

      Thích Thăng cười hì hì, chút cũng để ý. Tiểu Ngọc suy tư hồi, hơi mỉm cười : "Vậy ta nghĩ cách thuyết phục nàng, phụ nữ với phụ nữ dễ chuyện."

      "Nàng có thể sao? Mỹ Ngọc phường bên kia rất bận rộn."

      "Ừ, buôn bán tệ, có điều đứa Thanh Vân này rất có năng lực, ta nghĩ nó có thể quản lí tốt. . . . . . Đúng rồi, ta bán thêm chút phấn bột và phấn nước, lượng tiêu thụ cũng tệ lắm đâu. Ta tới đây thúc giục ngươi bảo công nhân mau làm xong hàng hóa, bên kia ta sắp hết hàng rồi." Tiểu Ngọc càng nghĩ càng vui vẻ, nếu mỹ phẩm dưỡng da bán chạy, làm sao tranh thủ cơ hội bán đồ trang điểm chứ? He he, kinh doanh đa ngành mới thu lợi lớn chứ sao.

      Thích Thăng nghe chuyện này, nụ cười mặt nhạt chút, chân mày khỏi nhăn lại.

      Tiểu Ngọc tỉ mỉ chú ý biến hóa nét mặt của Thích Thăng, trong lòng vừa động, vội hỏi: "Thế nào?"

      Thích Thăng thở dài tiếng, dặn dò Điền Tiểu Bảo trông coi tiệm thuốc, bảo Tiểu Ngọc ra sau hậu viện.

      Tiểu Ngọc hơi chần chờ, Thích Thăng quay đầu lại nhìn thấy nàng trù trừ, mặc dù đangbuồn cũng nhịn được mỉm cười: "Sao lại dám, sợ ta ăn nàng à?"

      Tiểu Ngọc có chút thẹn thùng, mở to mắt gì, cất bước đuổi theo. biết sao, gần đây cách Thích Thăng chuyện với nàng có chút thay đổi. Nàng cũng biết khác biệt ở chỗ nào, chẳng qua là. . . . . . Giống như, lúc trước đối với nàng rất hiền hoà, nhưng bây giờ hình như thân mật rất nhiều. Ai, trai đẹp phóng điện rất có lực sát thương, may mắn diện mạo Thiên Thành nhà chúng ta cũng tốt, chỉ cần xóa hết sẹo cũng là mỹ nam, thua kém Thích Thăng đâu.

      Hai người tới sân vườn ở hậu viện, Thích Thăng cũng tiện mời nàng vào nhà, dù sao nam quả nữ cùng ở phòng, ra khó nghe. với Tiểu Ngọc: "Nàng muốn bán son phấn, sao lại thương lượng với ta?"

      Tiểu Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thích Thăng, cảm thấy có chút ổn. Nhớ tới cũng đúng, Mỹ Ngọc phường danh nghĩa cũng là sản nghiệp của Thích Thăng, mình tự tiện chủ trương quả tốt lắm. Nàng ấp úng hỏi: "Cái đó. . . . . . Có vấn đề gì ?"

      "Vấn đề. . . . . . Quá lớn!" Giọng Thích Thăng chút cũng giống đùa.

      "Nàng còn nhớ những tên côn đồ lần trước tới gây chuyện sao?" Thích Thăng hỏi.

      "Nhớ a. Ngươi là . . . . . . Có người để mắt việc buôn bán của chúng ta?" Tiểu Ngọc bừng tỉnh ra.

      Thích Thăng : "Đúng. Trước đó vài ngày chúng ta bán Mỹ Ngọc dược cao được rất nhiều đồng nghiệp để ý, tranh nhau bắt chước, đây là tiếp theo. Nhưng bây giờ Mỹ Ngọc phường và Thanh Tâm đường của ta là , Mỹ Ngọc phường buôn bán tốt, danh tiếng Thanh Tâm đường cũng lớn hơn. . . . . . Có người muốn thấy Thanh Tâm đường ngày càng lớn mạnh, cho nên mới có màn ngày đó. Từ ngày đó đến nay yên ổn ít. . . . . . Nhưng ta nghĩ dễ dàng dừng tay như vậy."

      "Người nọ là ai?" Tiểu Ngọc nhìn ra Thích Thăng có chút nội tình cho nàng biết.

      Thích Thăng : "Ta còn chưa dám xác định, nhưng có lẽ đúng cũng sai bao nhiêu! Chờ ta có chứng cớ xác thực, mới có thể cho nàng biết."

      Tiểu Ngọc có chút bất mãn: "Ngươi giống như có rất nhiều bí mật nha? Cái này cũng thể , cái đó cũng thể —— ngay cả ngươi biết võ công cũng muốn che che giấu giấu, hừ. Được rồi, , vậy ta bán son phấn lại có vấn đề gì?"

      "Nàng vẫn ?" Thích Thăng lắc đầu cái, "Chúng ta kẻ thù, bây giờ nàng lại tạo ra kẻ thù khác."

      "Có nghiêm trọng như vậy ?" Tiểu Ngọc giật mình, "Ngươi là —— son phấn của ta bán chạy, cũng đắc tội người bán son phấn, đúng ?"

      Thích Thăng trả lời, biết Tiểu Ngọc ngộ ra ý trong đó.

      Tiểu Ngọc tỉnh táo ngẫm lại lời Thích Thăng, nghĩ thầm quả như thế.

      Mỗi ngành, luôn có lão đại trong nghề, bọn họ như ngồi đỉnh kim tự tháp nhìn xuống, lúc nào cũng chú ý xem có ai muốn chiếm vị trí của họ hay . khi phát có người sắp leo lên đầu mình, dùng hết sức dìm người mới xuống, dùng mọi thủ đoạn giữ vững vị trí của mình.

      Thích Thăng sai, Mỹ Ngọc dược cao bán chạy, Thanh Tâm đường buôn bán cũng càng ngày càng tốt, hơn nữa gần đây Thích Thăng được rất nhiều người nhà quyền quý mời tới chẩn bệnh, chứng minh danh tiếng của cũng càng lúc càng lớn. có người tới cửa gây chuyện, chứng tỏ có người muốn thấy Thích Thăng thành công.

      Mỹ Ngọc phường bây giờ buôn bán tốt như vậy, ngay cả son phấn nàng nhất thời nổi hứng bán cũng được rất nhiều, kia. . . . . . chắc là làm đồng nghiệp trong nghề cảnh giác rồi.

      trách được người ta , thương trường như chiến trường!

      Tiểu Ngọc vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Thích Thăng: "Ta cũng chỉ là muốn buôn bán kiếm chút tiền mua thức ăn, vậy mà cẩn thận gặp phải kẻ thù rồi sao?"

      Thích Thăng bị vẻ mặt của Tiểu Ngọc chọc cười, Tiểu Ngọc hờn trách : "Ta rầu rĩ rất nghiêm túc, được cười nữa!"

      "Được được được, cười, ha, cười. Vậy bây giờ nàng định làm thế nào? Còn tiếp tục bán son phấn sao?" Thích Thăng cố ý nhắc nhở Tiểu Ngọc, chính là muốn nàng trước mắt đừng bán son phấn, tránh lâm vào tình trạng bốn bề thọ địch. cũng tìm cách, như thế nào mới làm những người tới gây kia biến mất? Còn con hổ mặt cười kia nữa. . . . . .

      Tiểu Ngọc suy nghĩ chút, : "Ta tất nhiên phải bán!"

      "Còn bán?"

      "Dĩ nhiên!" Tiểu Ngọc , "Ngươi biết buổi sáng ta bán những thứ son phấn kia kiếm bao nhiêu tiền ? Mười quan tiền! Kiếm tiền thuận lợi như vậy mà bỏ qua, đó phải là thịt đến miệng vẫn ăn được ? Ta đau lòng nha. . . . . ."

      "Vậy nàng sợ. . . . . ."

      Tiểu Ngọc thẳng thắn : "Sợ nha, nhưng mà. . . . . . Bởi vì sợ mà làm ăn, đó phải là tính cách của ta." Nàng đột nhiên siết chặt tay câu làm Thích Thăng hiểu nổi:

      "Để cho giông tố mạnh hơn chút nữa !"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :