Chương 46: Thuê bảo vệ
Edit: baonganpham
Lúc này có mấy người làm ở Thanh Tâm đường cũng chạy tới, Thích Thăng bảo bọn họ chặn ở cửa hàng cho đám người kia chạy mất, quay đầu lại xem tình hình trong cửa hàng.
Cố Ái Sinh ném Tư Đồ Giới lên mặt đất, dẫm mạnh lên ngực gã, nhìn chung quanh thấy đầy người bị thương nằm dưới đất, nghi ngờ hỏi Thích Thăng: "Chi Vấn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thích Thăng lắc đầu cái, nhìn về phía Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc : "Ta cũng ràng lắm. Mới vừa rồi ta và Thanh Tranh ở đây chuyện, đột nhiên người này ——" nàng trợn mắt nhìn Tư Đồ Giới cái, cũng muốn lên cho gã cước, vừa rồi xém nữa bị gã đẩy ngã gẫy răng. Nhớ đến gã là người trong gia tộc của Thanh Tranh, đánh cho cũng phải xem mặt chủ, cố nén xúc động, tiếp: "Người này mang đám người xông vào, hỏi ai là ông chủ, tiếp theo là đập phá đồ đạc."
"A?" Tống Tiềm nghe Tư Đồ Giới cầm đầu , tay xốc gã đứng lên, lạnh lùng hỏi: "Ai bảo ngươi tới?"
Tiểu Ngọc ở bên cạnh, ngạc nhiên vì sao Tống Tiềm lại có sức lực lớn như vậy có thể nhấc tên lưu manh cao lớn lên. ra mặc dù Tống Tiềm biết võ công, nhưng cũng phải thư sinh trói gà chặt, nếu sao có thể thắng Quý Phong ở trận xúc cúc?
Khóe miệng Tư Đồ Giới chảy máu, run như cầy sấy, sớm còn phách lối như lúc mới vào cửa. Nhưng làm cho người ta thất vọng là, Tư Đồ Giới và đồng bọn của gã cũng có khai ra bao nhiêu tin tức hữu dụng, bọn họ đều được người tên là Vương Hổ lão đại ở thành Nam phái tới quấy rối, làm tốt mỗi người được ba trăm văn tiền. Về phần Vương Hổ đó, bọn họ cũng ràng lai lịch của gã, chỉ biết là tên đầu gấu, thường kiếm ăn đường phố, là kẻ từ bất cứ việc xấu xa nào.
Thấy hỏi được gì, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc cũng định thả đám người này, chẳng lẽ lạm dụng tư hình giam bọn chúng lại? Tiện nghi cho chúng rồi, làm gì có nhiều phòng trống giam người, còn phải nuôi cơm nữa.
Lúc bọn lưu manh dắt díu nhau rời khỏi, Thích Thăng đột nhiên lạnh lùng kéo tay phải của Tư Đồ Giới , đợi Tư Đồ Giới phản ứng, Thích Thăng dùng sức chút, " rắc" tiếng tháo khớp tay của gã.
"A!" Tư Đồ Giới kêu thảm lần nữa, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống cổ, Thanh Tranh đứng bên cũng có chút đành lòng. Người này có xấu, nhưng vẫn là đường huynh đệ của nàng, Thanh Tranh căn môi muốn mở miệng xin tha cho gã, lại nhớ tới việc ác gã làm, lại nhịn xuống. Thôi, coi như dạy dỗ gã bài học!
Tư Đồ Giới ôm cánh tay trật khớp kêu thảm ngừng, đồng bọn ai dám dừng lại dìu, rối rít tranh nhau mà chạy.
Thích Thăng với Tư Đồ Giới: "Sau này, ngươi đừng mơ tưởng tới gần nơi này nửa bước, muốn đâu ngang qua cũng phải đường vòng, rồi chứ?"
Tư Đồ Giới đau đến nên lời, gật đầu như giã tỏi, cố nhịn đau chạy ra ngoài.
"Thích Chi Vấn, ra ngươi cũng biết võ công!"
Tiểu Ngọc hưng phấn khẽ reo lên, oa, bình thường người này có bộ dáng như tài tử phong lưu, ra còn là võ lâm cao thủ nha.
Thích Thăng cũng để ý lời này, cười nhạt. Tiểu Ngọc phải kẻ ngốc, xem tình hình biết người ta muốn tới chuyện này, chép miệng tiếc rẻ nhưng hỏi thêm nữa. Những người khác thấy phản ứng của Thích Thăng, cũng biết y muốn nhiều, liền kéo câu chuyện sang hướng khác.
ra sáng hôm nay trong thư quán, Cố Ái Sinh nghe Tống Tiềm dọn nhà, còn ở gần nhà Thích Thăng, cũng tò mò muốn đến chơi. Dọc đường nghe Tống Tiềm tự hào về chuyện làm ăn của thê tử nhà mình, Cố Ái Sinh rất hâm mộ tình cảm của vợ chồng Tống Tiềm, ít có nam tử nào thâm tình với thê tử như vậy. Có điều cũng từng nghe Tống Tiềm kể chuyện trước kia, biết Tiểu Ngọc giúp đỡ có được hôm nay, đối với vị em dâu này cũng rất kính trọng, nên bởi vì nàng buôn bán mà coi thường nàng.
Chút quyền cước của Cố Ái Sinh là do từ học của những hộ viện (giống bảo vệ vậy đó pà kon), mỗi chiêu thức, đều rất nhanh chuẩn. Vừa rồi hai người tới đầu hẻm, nhìn thấy nam tử lảo đảo chạy đến, mà Tống Tiềm nghe tiếng huyên náo ở cửa hàng nhà mình, lập tức nghĩ đến hán tử kia biết có đến cửa hàng gây chuyện ? Tống Tiềm nháy mắt ra hiệu, Cố Ái Sinh cũng hiểu , lập tức ra tay bắt Tư Đồ Giới xách trở về.
Sau khi Tiểu Ngọc giới thiệu Thanh Tranh với Tống Tiềm, Cố Ái Sinh và Thích Thăng, nhìn sắc mặt Thanh Tranh tái nhợt, biết trong lòng nàng dễ chịu, liền nhờ Huệ nương thuê cỗ kiệu đưa nàng về.
Huệ nương trở lại kêu đám thợ thủ công tiếp tục làm việc. Tiểu Ngọc nhíu mày, với bọn họ: "Chuyện hôm nay, có đầu mối gì ?"
Tống Tiềm : "Đối phương rất thông minh."
tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của . Đúng vậy, người này rất xảo quyệt, trực tiếp giao dịch với bọn đầu gấu, mà là thuê người qua trung gian. Cho bây giờ mọi người tìm được Vương Hổ, cũng chưa chắc biết kẻ địch là ai, hoặc giả còn ngụy trang nữa.
"Nhưng mà, mỗi người làm việc, cũng đều có mục đích." Tiểu Ngọc chậm rãi ."Có nghe câu này chưa? đời có tự nhiên , cũng có tự nhiên hận. Tư Đồ Giới vô duyên vô cớ tới cửa đánh người, hơn nữa, gã vừa vào cửa liền hỏi ông chủ là ai. . . . . . Xem ra, là nhắm vào cửa hàng sắp khai trướng của chúng ta mà tới."
Cố Ái Sinh : "Vậy là , đối phương muốn để mọi người khai trương?"
Thích Thăng đột nhiên cười: "Đúng, muốn để chúng ta khai trương, bởi vì chúng ta khai trương, việc buôn bán của kém ."
Tiểu Ngọc nhìn nụ cười của Thích Thăng, biết sao, chợt nhớ tới câu vừa rồi của y: "Có ta ở đây, nàng vĩnh viễn cần sợ."
Trong lòng nàng có chút chột dạ, nhàng nhích lại gần Tống Tiềm. Tống Tiềm tưởng rằng nàng còn chưa hết sợ, thương tiếc vươn tay quàng qua bả vai của nàng, động tác này trong mắt của hai người khác lại có cảm nhận khác nhau —— Cố Ái Sinh quen mắt, Thích Thăng chán nản.
"Chi Vấn, nghe đệ như vậy, có vẻ đệ biết đối phương là ai?" Cố Ái Sinh chợt bừng tỉnh, hỏi Thích Thăng.
Thích Thăng : "Ái Sinh, trong y giới Lâm An, ra rất , người biết làm chuyện như vậy, cũng nhiều. . . . . ." Trong lòng y, đoán được ai làm. Kẻ nham hiểm này, năm đó y thuật thua phụ thân Thích Phong của mình, bây giờ lại tính phá hỏng việc làm ăn của mình. Thích Chi Vấn phải người tính tình đạm bạc như phụ thân, xem ra, là muốn đấu trận ra trò cùng con cọp già này rồi!
Tiểu Ngọc nhắc tới chuyện khác: "Thiên Thành, xem ra ta phải mướn hai người tới làm bảo vệ mới được. Nếu lỡ lại có người tới gây chuyện, vậy cũng biết phải làm sao, các tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ ai dám vào?"
Tống Tiềm gật đầu đồng ý. hỏi Cố Ái Sinh: "Ái Sinh, Lâm An ở đâu có võ sư (người tập võ đó pà kon)?"
"Hey, nhà ta có mà! Như vậy , để ta bảo hộ viện trong nhà đến võ quán của họ, chọn hai người đến cho đệ sai sử, được chứ?" Cố Ái Sinh vừa mở lời giải quyết xong chuyện này, Tiểu Ngọc vội vàng phúc thân cảm tạ. An ninh rất quan trọng, sao trước kia mình lại nghĩ tới? Vấp váp lần, mới khôn ra được, lời này thiệt đúng mà!
"Ta mặc kệ là ai tới tìm ta gây rắc rối, nhưng ta vì chuyện này mà tự làm rối mình! Vẫn cứ làm theo kế hoạch, Trung thu khai trương, được chứ?" Tiểu Ngọc nhìn về phía Thích Thăng.
Thích Thăng nhún nhún vai : "Nàng cũng sợ, chẳng lẽ ta còn sợ?"
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
"Tiểu tử Thích Thăng lại ra tay?"
Bàng Nhất Hưng nghe Bàng Vinh báo cáo, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Đúng vậy, lão gia, những tên côn đồ kia trở về đều là Thích Thăng đánh, có tên còn bị tháo khớp cánh tay, vất vả lắm mới nắn trở lại được. Vương Hổ cũng sợ, tôi bảo gã phái thêm người gã cũng chịu, đàn em bị trọng thương sáu phần, dám đưa thêm người nữa."
"Ngươi để người ta phát thân phận của ngươi chứ?" Bàng Nhất Hưng nghiêm nghị trợn mắt nhìn Bàng Vinh.
Bàng Vinh vội trả lời: " có có, tôi đều nghe theo căn dặn của lão gia ngài, đổi trang phục mới tìm Vương Hổ kia, gã cũng biết tôi là người Bàng phủ."
"Ừ. . . . . ." Bàng Nhất Hưng lại lâm vào trầm tư.
"Thích Thăng ngang nhiên phá giới . . . . . . Ta lại quên điều tra chuyện này, xem công phu của tệ lắm, có lẽ còn mạnh hơn cha ." Bàng Nhất Hưng nhớ tới Thích Phong, lại nghiến răng trận.
Bàng Vinh ấp úng hỏi: "Vậy. . . . . . Lão gia, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Chủ ý của Bàng Nhất Hưng, là muốn tin tức Mỹ Ngọc phường bị người ta quấy rối lan truyền , tốt nhất cứ dăm ba bữa lại bị đập đồ, để cho khách hàng lo ngại —— ai biết vừa vào cửa hàng có bị vạ lây hay ? Nhưng bây giờ Thích Thăng vừa ra tay, lại làm rối loạn kế hoạch của lão. Lão thể suy nghĩ chu toàn lần nữa, phải làm sao chèn ép tên tiểu tử thúi này đây?
"Ngươi mời Mạc phó chưởng quầy tới cho ta, ta muốn bàn bạc kĩ với ." Bàng Nhất Hưng sai bảo Bàng Vinh. Bàng Vinh ra khỏi thư phòng như làn khói, Bàng Nhất Hưng đứng dậy qua lại, vừa , vừa nghĩ: "Mỹ Ngọc phường này, ra trong hồ lô bán thuốc gì đây?"
--- ------ ------ ------ ------ --------
Cố Ái Sinh lời giữ lời, ngày hôm sau tự mình dẫn đến hai tráng hán, người tên là Ngưu Bưu, người tên là Trần Phú, đều là người luyện võ to cao lực lưỡng. Tiểu Ngọc rất cảm động trước nhiệt tình của Cố Ái Sinh, Cố Ái Sinh lại chỉ phất phất tay : "Việc thôi, ai bảo ta là huynh đệ với Thiên Thành? Hơn nữa, cửa hàng này cũng có phần của Chi Vấn mà, ha ha!"
Bảo vệ có, tuyển mộ nữ phục vụ cũng sôi nổi tiến hành. Tiểu Ngọc cũng tranh thủ đến chỗ Tú Tâm xem thử, Tú Tâm cho Tiểu Ngọc xem qua những tiểu nương vừa tuyển mộ, mỗi người vẻ, xinh đẹp khả ái động lòng người. Tiểu Ngọc rất vui vẻ, lôi kéo Tú Tâm : "Muội muội, làm phiền ngươi, nếu ta rầu chết mất!"
Tú Tâm : "Tỷ tỷ chuyện này? nhờ tỷ tỷ, ta sao lại có thể lên làm hoa khôi chứ? Còn có, gần đây tỷ tỷ dạy ta bài hát hoa cúc đó, đặc biệt nha."
Tiểu Ngọc cười khanh khách: "Vậy sao? Vậy ngươi phải tranh thủ luyện tập nha, Trung thu sắp đến rồi, lễ khai trương Mỹ Ngọc phường ngươi nhưng là khách quý đó!"
Tiểu Ngọc lại tới Thanh Tâm đường xem lại những dược cao mới làm, những phương thuốc nàng viết sau khi được Thích Thăng bổ sung, quả nhiên rất hữu hiệu, xem ra, tết Trung thu khai trương cửa hàng nhất định bán rất đắt hàng.
lúc nàng bận rộn ngừng chuẩn bị khai trương, thời tiết cũng dần dần lạnh, Trung thu chậm rãi đến gần.