1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mỹ hồ ly tới đây - Quất Hoa Tán Lý (c6) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 6 : QUẢ NHIÊN PHẢI LÀ NGƯỜI
      Giây lát đến ven hồ. Này hồ phi thường lớn , nhìn thấy điểm dừng, là nơi nàng khi trước tỉnh lại.

      Hàn băng dực long sương lãnh cũng ở đây, nghe cũng hơn 1000 tuổi nhưng do thích nước , lại thích tĩnh lặng nên mới sống mình như thế.

      Hắc diệu cẩn thận đem Tần Tế đặt xuống mặt đất, dặn dò nàng ở bên bờ chờ đợi. Sau đó hùng dũng lao vào trong nước bơi , làm những cành hoa văng lung tung, xối lên quần áo Tần Tế.

      Tiếp đó đứng lên, mở ra hai bàn tay so với quạt hương bồ còn lớn hơn vài lần, làm nhiều việc cùng lúc, ở trong hồ lao đánh cá bay lên. Tay gấu bắt cá thực lực rất cao, lát sau, các loại cá lớn cá như mưa xuống, đều dừng ở cỏ, cái đuôi còn động đậy, liều mạng giãy dụa muốn quay lại vào trong nước.

      “Đủ đủ! cần lãng phí!” Tần Tế chạy nhanh chạy tới, kiểmtra cá đất. Là tay sừng sỏ nàng nhanh nhẹn dùng dao mổ bụng cá, cạo vảy làm sạch xong đuôi liền bỏ vào trong cái bao làm bằng lá cây, thẳng đến khi tay mỏi, còn chưa có kiểm xong.

      Hắc diệu trong quá trình bắt ăn sống rất nhiều cá, lúc này thời tiết có chút nóng bức, cao hứng bơi ở trong nước hưởng thụ, có lên bờ, thong thả hướng xa xa bơi đến, đem toàn thân ngập trong nước chỉ chừa lại cái đầu bên ngoài, thoải mái mà hưởng thụ, cũng phân phó Tần Tế chậm rãi làm việc, cần gấp, còn muốn bơi thêm hồi.
      Tần Tế còn chưa kịp đáp ứng, đột nhiên trong nước truyền đến tiếng hô như sét đánh: “ ***, là tên hỗn đản nào đạp cái đuôi ta?! Đau chết ta!”

      Hắc diệu nhanh chóng lủi ra khỏi nước, phi thân lên bờ trốn trong cây cối. Tần Tế còn chưa có phục hồi tinh thần lại, trong nước nổi lên cành hoa, hàn băng dực long Sương Lãnh với đôi mắt đỏ hồng chậm rãi đứng lên, dùng móng vuốt xoa cái đuôi chính mình, vẻ mặt bi phẫn hỏi nàng: “Ngươi bắt cá bắt ca, vì cái gì đạp cái đuôi của ta?”

      Tần Tế nhìn kỹ cái đuôi kia cỡ nữa người nàng, nhìn nhìn lại dôi chân bé xíu của mình, lắc đầu cái tỏ vẻ kính cẩn: “ phải ta! Ta chỉ bắt cá.”

      “Vậy là ai?” Sương Lãnh như trước thực mất hứng.

      “Là… Là…” Tần Tế nhìn về phía tên hỗn đản , hồ đồ kia, mắt lại ngắm cây cối, biết nên hay đem Hắc Diệu khai ra.

      Sương Lãnh dùng móng vuốt đánh lên mặt nước, luôn miệng trách cứ Tần Tế chú ý, suốt nửa giờ, thẳng đến cái đuôi còn đau mới lần nữa bơi vào đáy nước.
      Lúc này Hắc Diệu từ cây cối ra, nhìn vẻ mặt dại ra củaTần Tế, cảm thấy phi thường may mắn : “Hoàn hảo ngươi khai ra ta. Cái tên kia tuy rằng keo kiệt nhưng dám cùng ngươi đánh nhau, nhưng là dám cùng ta đánh nhau.”

      Lời còn chưa dứt, cái đuôi rồng từ trong nước mãnh liệt bay qua đỉnh đầu Tần Tế, giống ngọn roi hướng Hắc Diệu đập thẳng tới. Đem Hắc Diệu đánh lui hơn mười thước, đụng ngã hai cây đại thụ.

      “Quả nhiên là ngươi, người này, muốn cho người ta tiểu nương gánh tội thay, đạp cái đuôi của ta cũng tính, còn ta keo kiệt? cho lão Sương ta dễ khi dễ sao?” Sương Lãnh lần nữa bay ra khỏi mặt nước, mở ra cánh ,bay lên trung hung tợn nhìn chằm chằm Hắc Diệu, chiêu này là kế giả lui để dụ binh, tự thông, nào có nửa phần bộ dáng hồ đồ?

      Hắc Diệu bất đắc dĩ sờ sờ đầu, bắt đầu ứng chiến.
      khí chung quanh đột nhiên biến thành nóng cháy, cỏ xanh bên chân liền bị nên cháy đen héo chết,.

      Tần Tế thấy tình thế ổn, đợi người khác dặn dò, tự động tự giác hướng về phiá sau trốn vào trong bụi cây, cách rất xa, quan sát hai tên gia hỏa đánh nhau, hình thể cùng địa thế có chút sai biệt, lại thầm vì Hắc Diệu lo lắng.

      Kỳ căn bản cần lo lắng, xích mắt ma gấu trời sinh chính là đối thủ đáng gờm, há ra mồm to, các trái cầu lửa liên tục được bắn ra, hướng Sương Lãnh bay tới, giống như súng máy mỗi giây bắn ra ba phát, tuyệt ngừng lại, trúng mục tiêu phát sinh nổ mạnh.

      Sương Lãnh ở mây duỗi thẳng cánh, người đột nhiên bắn ra những hạt bụi sáng lấp lánh như kim cương, hóa thành sương khói, bao phủ mình rồng , cũng nhanh chóng co rút lại, cuối cùng trở thành tầng hộ giáp trong suốt.
      Cầu lử nóng cháy, nổ mạnh đánh vào hộ giáp, có tạo thành thương tổn gì. Mà đại bộ phận lại nhanh chóng được lớp bụi mới chữa trị.
      Sau đó trung ngưng tụ ra năm đạo băng bén nhọn, ngoan độc , hướng về phía Hắc Diệu phóng .

      Hắc diệu lăn vòng ngay tại chỗ, hiểm hiểm né tránh. ngờ băng phách lại bắt đầu chuyển biến, giống như có mắt đuổi theo công kích , giống như thấy máu thề bỏ qua.

      Hắc Diệu rốt cục nổi giận, lông cả người dựng thẳng, từ màu đen biến thành màu lử hồng, ngạnh sinh sinh đem băng phách hòa tan, trong miệng phóng ra vài quả cầu lử so với khi nãy lớn hơn vài phần, hướng Sương Lãnh vọt tới.

      Trái cầu lửa vì bị phóng ra đột ngột mà biến chậm, vẫn như cũ tốc độ mỗi giây càng nhanh hơn. Sương Lãnh rốt cục dám đánh bừa, bắt đầu tránh né, lại như trước đánh trúng hạ vài mục tiêu, người có nhiều lỗ hổng. trong lòng càng thêm phẫn nộ, miệng rồng ngâm tiếng, hơi nước bắt đầu ở trung ngưng tụ, hóa thành băng phách đầy trời, đánh xuống xích mắt ma gấu , như mưa to đem thiên địa bao phủ có chỗ trốn.
      Đây là ma pháp công kích ở phạm vi lớn quần thể.

      Hắc diệu cũng nổi giận gầm lên tiếng, cả người phun ra lửa cháy, đem đại bộ phận băng phách tới gần toàn bộ hòa tan, còn lại dùng da thô thịt hậu thân thể, cứng rắn chống đỡ.
      Tần Tế tránh ở cách đó xa, nhìn trận đại chiến ma pháp hoa lệ của ma thú, trong lòng hâm mộ vạn phần.

      Nếu đem ứng dụng vào trò chơi RPG thài tốt.
      Tần Tế thích nhất chưa bao giờ là trường kiếm giang hồ hiệp khách, cũng phải cứu sống mục sư, mà là hoa mỹ ma pháp sư, cái loại này câu chú ngữ, vung lên ma trượng, chỉ lúc cũng đủ tiêu diệt, có kỹ năng gì có thể sánh bằng.

      Nhưng là, đối với người địa cầu mà , ma pháp chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, tranh châm biếm, trò chơi cùng điện ảnh, hết thảy là hư cấu, thể thực .
      Nếu thế giới này có ma pháp, chính mình có thể học, là tốt biết bao?
      Tần Tế suy nghĩ hồi, đến xuất thần, liền ngay cả băng phách, bao trùm vị trí chính mình cũng chú ý.

      Chờ phát kịp tránh né, tay trái, đùi phải, bụng, trước ngực, các chi bị nhiều băng phách xuyên qua, đánh nát xương cốt, ghim xuống đất. Thần kinh Tần Tế thậm chí chưa kịp cảm thấy đau đớn, chỉ là từng trận chết lặng.
      Chết lặng qua , đau nhức khắc cốt theo người truyền đến,làm nàng đau đến cả người run rẩy, kêu đều kêu được.

      Chờ tức giận qua Hắc Diệu cùng Sương Lãnh đồng thời phát có điều đúng, chạy nhanh phi phác lại đây cứu người, nhưng là muốn còn kịp rồi.
      Đầu sỏ gây nên mọi chuyện Sương Lãnh sợ tới mức chết khiếp, chạy nhanh tới ,vươn móng vuốt liều mạng tách hết băng phách người Tần Tế, lien mồm cầu xin : “Tiểu nương, ta phải cố ý, ngươi cần cho Cửu Vĩ.

      Hắc Diệu phi thường phẫn nộ: “Đều là ngươi keo kiệt so đo, cùng lắm đạp cái đuôi vài cái có cái gì to tát nay biến thành như vậy, nếu như bị Cửu Vĩ lão đại biết, ta và ngươi đều gặp phiền toái.”

      Sương Lãnh cực độ hối hận: “Lần sau bị đạp đuôi ta tuyệt đối gọi, ngươi muốn đạp bao nhiêu đạp , cùng lắm thu bảo thạch.”
      Hắc Diệu giận quá: “Ngươi còn dám thu bảo thạch?”
      Sương Lãnh tự biết lỡ lời, nhanh chóng sửa miệng: “Miễn phí đạp! Tùy tiện đạp!”
      Hắc Diệu nghe vậy, lập tức hung hăng đạp vài chân cho hả giận, làm cho cái đuôi rồng sưng cả lên.

      Hai ma thú trách cứ lẫn nhau, huyên thuyên lợi hại, Tần Tế nhịn đau nhìn trời xanh, trong lòng có chút mất mát.
      Vừa sống lại bao lâu nay lại sắp chết, lại còn chết ở kiện kì lạ… Thực hay ho.
      Rất nhiều việc kiếp trước đều có hoàn thành, đời này chuyện phải làm, 1 thứ cũng chưa xong.
      Thực tiếc nuối.

      thể làm gì khác, Tần Tế nhắm mắt lại, nhận mệnh chờ đợi tử thần buông xuống lưỡi hái tử thần , trong lòng ngừng cầu nguyện, kiếp sau chuyển thế nhất định phải làm 1 tiểu hài tử may mắn.
      Nhưng là Tần Tế cầu nguyện hồi lâu, đợi nửa ngày như trước có chết.
      Cuối cùng hắc diệu dùng cái móng vuốt lớn của mình trạc trạc lên cái đầu của nàng nhàng hỏi: “Đừng ngủ, giữa trưa nên phơi nắng, nếu đổi chỗ nào ấm áp mới nghỉ ngơi?”

      Tần Tế kinh ngạc mở ra mắt, mới phát đau đớn người chính mình biết khi nào tiêu thất, nàng kiểm tra tay trái, lại nhìn xem đùi phải cùng bụng, chỉ thấy mặt dính nhè vết máu, quần áo bị rách cái lổ lớn, nhìn qua biết là từng bị thương tổn, nhưng có lưu lại vết thương, chỉ có chút dấu hồng hồng, hơn nữa nhanh chóng tiêu tán.
      Ước chừng lại qua khắc chung, miệng vết thương hồng hồng ở trước mắt Tần Tế biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nàng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tượng quái dị của thân thể, sau đó lấy ra con dao đặt nơi cổ tay nhàng cắt chút.
      Bị dọa sợ Sương Lãnh chạy nhanh lại đối diện Hắc Diệu thét chói tai: “Lần này phải ta làm!”

      Tần Tế thèm nhìn , chỉ chăm chú quan sát miệng vết thương chính mình , nơi đó thấm ra vài giọt máu, rất nhanh khép vảy, sau đó biến mất thấy.
      Dao trong tay rớt xuống,những điều xảy ra trước mắt, hết thảy như thế bất khả tư nghị, làm cho Tần Tế kinh ngạc vô cùng, nhưng có quá độ kinh hoảng.
      Bởi vì nàng trọng sinh tới nay, các loại tình, bao gồm có thể ma thú, tự nhận là phụ thân hồ ly, thân thể bị thương … Mỗi dạng đều tràn ngập khảo nghiệm đối với năng lực thừa nhận của trái tim, hơn nữa 1 việc so với 1 việc càng khó chấp nhận.
      Người luôn có quán tính, kinh hách cũng là bình thường.

      Vì thế nàng rất nhanh liền làm ra kết luận.
      Ta quả nhiên phải người.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :