1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mỹ Hậu Truyền Kỳ - Thư Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Mỹ hậu truyền kỳ- chương 7

      Trời mới chuyển mùa, , kinh thành nhộn nhịp xe ngựa của quí nữ , phu nhân kinh thành lễ chùa. Lúc này ngòai bờ sông Hà Giang vài chiếc thuyền hoa nhè lướt sóng, dòng sông êm ả xanh rì tạo nên khung cảnh nên thơ khó nên lời.
      lúc sau sông bỗng vẳng lên tiếng đàn da diết, Mọi người đều tán thưởng trầm trồ nhìn về nơi phát ra tiếng đàn. Chỉ thấy chiếc thuyền hoa giữa bờ hồ, công tử mặc nho bào màu trắng ngồi ở đầu thuyền gãy đàn, lâu lâu ánh mắt nhu thuận nhìn về phía vị công tử khác đứng mé thuyền.
      Vị công tử đứng mé thuyền kia, nhìn thóang qua khiến người sững sốt, mặt như bạch ngọc, mũi cao, mắt đen lánh , người tản ra mùi vị thanh cao , khí chất ngút trời làm người ta nhịn được ngắm nhìn.

      nước ở đâu có thể gội ra khối ngọc như thế này.
      Vị công tử cao quí này lấy thanh sáo lục ngọc để lên miệng thổi khúc , tiếng sáo hòa nhịp với đàn tạo nên khúc bi hùng ca, trải rộng sông, hòa vào dòng nước xanh biếc.
      Khúc nhạc vẫn còn dai diết , lúc này từ đằng sau chiếc thuyền hoa khác từ từ tiến đến.
      thuyền chở vị công tử , nửa nằm nửa ngồi khoan thuyền, mắt nhắm chặt , mỉm cười, say đắm với điệu nhạc kia.
      Những tia nắng rọi vào mặt như những chuỗi ngọc nhảy múa khiến gương mặt càng thêm sáng chói.
      Buông cây sáo tay, ta nhìn tên ngủ bên kia thuyền mà ngẩn người :
      là gương mặt họa thủy…..”
      Khúc nhạc vừa ngừng, tên kia liền mở mắt, thấy ta nhìn trừng trừng, liền sảng khóai cười to.
      Ta biết mình thất thố nên vuơn tay chấp lễ rồi nhanh chóng xoay người định vào trong thuyền.
      thấy ta dọm bước, liền đứng dậy khẩn trương gọi sang:
      “khoan …,
      Ta đứng lại, nghiêng người nhìn sang với ánh mắt mắt tự nguyện, cau mày, hỏi:
      biết huynh đài có gì chỉ dạy”
      thấy biến hóa thoăn thóăt của ta, cuối đầu mỉm cười, khóe mắt cong lên mê hồn. Tim ta cũng thóang lỗi nhịp, xấu hổ lập tức dời mắt .
      Lại nghe hắng giọng mấy tiếng rồi :
      “nghe kinh thành có tiêu thần Thủy Mặc công tử, ta tò mò đến xem quả khí chất thanh cao, tài năng hơn người khiến tại hạ bội phục.”
      Ta lúc này trốn ra ngòai, mặc nam trang , lấy tên Thủy Mặc. Nghe lời lẽ nho nhã bỡn cợt, ta cũng có hảo cảm, nên chấp tay :
      “công tử quá khen, xin cho tiểu đệ biết quý danh”
      nhỏen miệng cười đáp:
      “tại hạ Kỳ Mạc, biết có thể mời Thủy Mặc huynh đến Vạn Hoa lầu dùng chén trà”
      Ta biết danh nhân mặc khách ỏ Cảnh Quốc tương đối phóng khoáng , với lại sẵn tiện cũng đến Vạn Hoa lầu, nên vui vẻ đồng ý.
      Kỳ Mạc thấy ta đồng ý, bèn cười sáng lạn đưa tay ra vẻ mời, ta cũng nháy mắt với Thủy Nguyệt lúc này cũng mặc nam trang, ra hiệu để nàng cho nguời chèo thuyền vào bến.
      Ta theo Kỳ mạc vào Vạn Hoa Lầu, Hy Nương thấy ta liền vội vã ra đón rồi vô cùng biết ý dắt chúng ta lên căn phòng ta hay ở.
      Khi mới bước vào phòng, Kỳ Mạc nhìn cách bày trí bên trong tỏ ra thích thú, ánh mắt sáng ngời nhìn chung quanh.
      Ta sải chân đến ngồi ghế, thấy mặt cứ dán lên mấy tranh treo tường, nên đắc ý :
      “Vạn Hoa Lầu sưu tầm nhiều tranh quí của thiên hạ, Mạc Huynh cứ việc tự tiện ngắm thưởng”
      chôn chân mặt đất, nghe ta , liền nở nụ cười ngượng ngùng đến bên bàn, kéo ghế ngồi xuống.
      Lúc này Hy nương ôm khay trà, lắc mông vào cười đon hỏi:
      biết Thủy Mặc công tử và bằng hữu có muốn thử dùng điểm tâm của đầu bếp mới đến của Vạn Hoa Lầu ” Lúc chữ bằng hữu còn cố tình liếc Kỳ Mạc đầy ý.
      Nghe đến tên đầu bếp mới kia, ta liếc nàng cái ra vẻ thẻm đếm xỉa, chỉ có Thủy Nguyêt đứng bên cạnh buột miệng : “ Hy tỷ tỷ, tỷ lại thí nghiệm đồ ăn mới à, “
      Hy nương cười sáng rực :
      “ thử ngon lắm “
      Kỳ mạc ngồi bên nhấm nháp ly trà, khóe miệng cong lên nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.Ta thấy vậy liền xua xua tay:
      “thôi mang hết lên ” Hy nương vui sướng như lụm dc tiền hí hửng rời .
      Kỳ Mạc liền rót thêm trà cho ta rồi dời nó đến bên cạnh ta, ánh mắt nhu thuận như dỗ dành, ta cũng ngại ngùng, cầm ly trà lên uống ngụm.
      Thấy vậy, cười cười hỏi:
      “Thủy Mặc đệ thường đến đây lắm à ?”
      Ta gật đầu , thái độ dửng dưng đáp:
      “ phải, chỗ này trà ngon, điểm tâm tệ”
      Nụ cười lại càng sâu, bâng :
      “vạn Hoa Lầu là nơi lui tới của danh nhân mặc khách , quả nhiên trà và điểm tâm cũng tệ”
      Ta dửng dưng như chuyện đương nhiên, nhưng lóang thóang cảm giác có gì đúng.
      Chừng nghĩ lại mới hiểu muốn chế giễu người phong tư tao nhã như ta lại vì điểm tâm ngon mà đến vạn Hoa lầu.
      Ta thèm giận, tỉnh bơ :
      “Đúng đúng, môt hồi huynh cũng nên thử, nhớ mãi quên”
      thấy ta thản nhiên như , tay uống trà cũng sựng lại đôi chút, sau đó cười cười cuối đầu uống trà.
      Lúc này Hy Nương dọn lên bốn mâm điểm tâm, ta nhìn những chiếc bánh xanh xanh đỏ đỏ xem cũng đẹp mắt, liền nhíu mày do dự biết có nên liều mạng .
      Hy nương vẫn trưng nụ cười nịnh nọt đứng trước mặt chờ ta khai đũa, ta lấy đũa vơ đại cục tròn tròn màu xanh có vài chấm mè mặt , rồi bỏ vào miệng nhai.
      Mẹ kiếp, vừa ngọt lại vừa mặn, cảm giác như ăn chè mà thêm xì dầu. Cơn giận lại bốc đầu nhưng liếc mắt thấy vẻ mặt Hy nương tràn đầy mong chờ cộng thêm ánh mắt phi tiếu của Kỳ Mạc, ta có gắng nặn nụ cười thõa mãn:
      Hy nương bắt lấy nụ cười của ta , đại não lập tức thả lõng, rồi nhanh gọn cuối đầu chào vui vẻ lui ra ngòai.
      Ta dùng đũa gắp miếng điểm tâm vào chén Kỳ Mạc, nồng tình đậm ý mời:
      “Kỳ Mạc , huynh ăn , ngon lắm”
      Kỳ Mạc cười như cười nhìn ta rồi cũng lấy đũa gắp miếng bỏ vào miệng. Ta hồi họp nhìn ăn, vẻ mặt mong chờ để cười người gặp họa, vậy mà lại như chẳng cảm giác gì nhai ăn rất thong thả.
      Ta cụt hứng , cầm ly lên uống trà, nhìn đám điểm tâm bàn như kẻ thù giết cha , thầm mắng Hy Nương.
      Ta chưa biết trút cơn mất hứng của mình đâu, Kỳ Mạc đứng dậy xem tranh bức tường. Ta nhìn từ đằng sau, thấy dáng vẻ phong dật, khí chất cao quý , có cảm giác như chỉ có vương giả mới sở hữu lọai khí chất này.
      Ta bị suy nghĩ của mình làm chấn động. đời này bổn nương ta “chẳng hiếm” nhất là lọai người này, còn khiến ta sinh ra cảm giác phiền muộn, chán ghét nhưng biết sao cứ mãi đụng phải.
      Thôi, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, ta đứng dậy, chấp hai tay định kiếm cớ chuồn Kỳ mạc lên tiếng tán thưởng:
      “ quả là danh họa”
      Ta hơi khựng người, mắt đảo đến bức tranh gọi là “thiếu nữ vọng trăng” tường mà ngắm, nhếch miệng hỏi:
      : “Kỳ Mạc huynh cũng hứng thú tranh của Tỉnh Kiều à?”
      Kỳ Mặc quay mặt nhìn ta, im lặng lúc, rồi bình thản :
      “ ta từng gặp qua người con trong tranh”
      Lòng ta giật thót cái, trong đầu đánh đến lùng bùng, hồi lâu mới định thần lại.

      Mỹ Hậu truyền kỳ- Chương 8

      Kỳ Mạc như để ý ta thất thố, có lẽ nghĩ ta là người say mê tranh vẻ Tỉnh Kiều, lại xoay người nhìn bức tranh, giọng như hồi tưởng:
      “ vài năm trước lúc ta ngang qua Phụng Hòang Sơn , nhìn thấy nàng từ xa.”
      dừng lại, cuối đầu như suy nghĩ gì đó, rồi ngước lên nhìn ta :
      “ nàng ấy đứng núi rất lâu , lâu đến nỗi sương mù nhiều lần nhấn chìm cả thân ảnh lúc mờ lúc . Ta cứ ngỡ bản thân mình gặp phải thần tiên. ”
      Ta khỏi chấn động với những lời tâm của , chôn chân tiến lùi Thủy Nguyệt rót đầy ly trà đưa qua, giọng gọi:
      “công tử dùng thêm trà “
      Ta chòang tĩnh, đưa tay đón lấy ly trà với xúc động mãnh mẽ , ánh mắt Thủy Nguyệt trừng ta cái.
      Ta tiếp đón ánh mắt của nàng, sắc mặt thả lỏng ít nhiều nâng tay uống ngụm. Mạc Kỳ thong dong trở về bàn, ánh mắt tỏ ra tia hâm mộ :
      “Tĩnh Kiều họa sư quả danh bất hư truyền”
      Tay ta hơi run lên, nhưng làm bộ thản nhiên đáp:
      quả tệ”
      Kỳ mạc tỏ vẻ ngạc nhiên, hứng thú hỏi:
      “Thuỷ Mặc đệ biết
      Ta xua xua tay , cười hì hì:
      “chỉ là sơ giao, đáng nhắc tới”
      Đáng lẽ ra từ chối biết cho xong, nhưng cái danh Thủy Mặc này còn phải xài tiếp, nên đành phải bắt quàng làm họ với Tĩnh Kiều họa sư danh vọng ngút trời này.
      Kỳ Mạc khẽ cuối đầu, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt tràn đầy thất vọng:
      “ta còn nghĩ Thủy Mặc đệ là
      Ta sửng sốt ngước đầu, mắt hạnh trừng to , líu cả lưỡi :
      “làm sao ..huynh lại nghĩ…”
      Kỳ Mạc thở dài, tỏ ra vẻ bất đắc dĩ:
      “chẳng dấu gì Thủy Mặc đệ, lần này huynh đến kinh đô là để tìm bức họa gọi là “giang sơn thủy họa đồ” của Tĩnh Kiều đại sư để làm quà tặng cho quí nhân, nhưng mặc dù hết tất cả thư trai ở kinh thành cũng thể nào tìm ra.”
      Đối với việc hỏi đường trả lới nẻo của ta cực kỳ bất mãn, nhưng cũng nén bực bội trong lòng hỏi:
      “Kỳ Mạc huynh , người có thể trả lời câu kia trước cho ta ?”
      Kỳ Mạc hơi sửng người, sau đó lấy tay vỗ vỗ trán,rồi bật cười khanh khách.
      “ ta nghe người kinh thành có Thủy Mặc công tử cầm kỳ thi họa xuất chúng, lại thường lui tới Vạn Hoa Lầu của Tĩnh Kiều đại sư nên ta mới nghĩ với ngươi là người”
      Nghe xong, ta như gỡ được trái bomb trong lòng, với vẻ bất đắc dĩ:
      “tiểu đệ là người si tranh của , nhưng cũng chỉ gặp được vài lần”
      rồi rót thêm trà vào ly cho . nhận lấy ly trà , uống ngụm, ánh mắt nhìn thông cảm, lúc sau nghiêm túc :
      “nếu Tiểu Mặc đệ may mắn gặp được Tĩnh Kiều đại sư, nhờ chuyển lời cho huynh, huynh nguyện trả gấp 5 lần giá tiền rao giá năm xưa để mua bức tranh đó”
      Lòng ta kinh ngạc thôi, nhưng cũng làm ra vẻ thanh tao, khẽ gật đầu :
      “nếu gặp , đệ chuyển lời giúp huynh , nhưng đệ hành tung tiện, nếu có tin tức nhắn lại với Hy Nương nương ở Vạn Hoa Lầu, Kỳ Mạc huynh ngại chứ”
      Kỳ Mạc lộ ra vẻ vui mừng, cặp mắt như bắt lấy hết ánh sáng của các vì sao, ta nhìn mà cũng nhịn được đỏ mặt, thầm phỉ nhổ bản thân có phải lần đầu thấy mỹ nam tử đâu mà thất thố như vậy?
      ràng là sống ở hậu cung thịnh dương suy quá lâu khiến tư giác thất điều rồi phải.
      Kỳ Mạc thản nhiên làm như thấy ánh mắt háo sắc của ta, xoay người nhìn về phía bức tranh tiên nữ vọng trăng kia , hiểu sao ánh mắt léo lên tia mất mát.
      Thấy ánh mắt mất mát đó của , Ta bất chợt rùng mình, cơn giận vô cớ bùng lên, muốn lập tức đem đốt bức tranh kia rồi thủ tiêu luôn tên trước mắt.
      Ta thầm nghĩ nếu biết ta là người con đứng trước vực núi ở Phụng Hòang Sơn năm đó, biết nàng là người, có bị vỡ mộng hay , còn dám bày đặt bày ra bộ mặt gặp thần tiên nữa .
      đời này làm gì có nhiều tiên phật thế!
      Kỳ Mạc còn chưa biết sống chết, lúc này lại đổ dầu vô lửa, thản nhiên ngâm:
      “Mỹ nhân như hoa cách vân đoan…”
      Ta nén vẻ bực bội, nhếch miệng cười chế giễu :
      “làm sao huynh biết nàng là mỹ nhân, chừng là dạo xoa nữ sao?”
      Tay nâng ly trà khựng lại, ánh mắt như dò xét nhìn ta.
      Ôi, ta chịu thua, nỡ đánh tan mộng đẹp của , vội chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ hỏi:
      “đệ chỉ giả như thôi, phải huynh hôm ấy trời dầy sương sao?”
      lại nhìn ta càng lợi hại. Ta cuống quít lên:
      “thôi , thôi được rồi, là mỹ nhân tiên tử được chưa” mà trong lòng phỉ nhổ, mẹ kiếp chị đây là mỹ nhân còn phải mình thành dọa xoa nữ còn chưa uất ức, ngươi ra bộ mặt uất ức ấy cho ai coi hả?
      Mặt Kỳ Mạc chuyển biến nhanh chóng, ý cười dần dần lan rộng cả mặt. Ta bị cười đến đỏ tía mặt mày, thầm than, mẹ kiếp giọng điệu nãy giờ của ta khác gì mụ đàn bà hay lải nhải chứ, trời ạ.
      Kỳ mạc thấy ta xấu hổ, liền nhanh chóng thu lại ý cười . Lúc này đột nhiên có tiếng ầm ĩ cãi nhau dưới lầu. Chưa kịp sai Thủy Nguyệt coi, cửa phòng mở ra , người thanh niên dáng cao gầy mặt mày nghiêm nghị bước vào. Nhìn thấy Kỳ mẠc liền chấp tay hành lễ : “chủ tử, là huynh trưởng của vị nương lúc trước … náo loạn đòi gặp chủ tử..”
      ra là nợ đào hoa.
      Ta hắc hắc cười hai tiếng, nghiêng đầu nhìn Kỳ Mạc lúc này mặt mày vẫn thong dong lộ ra tia cảm xúc. Kỳ mạc đáp lại ánh mắt ta bằng nụ cười rạng rỡ, khiến ta xấu hổ thôi, nhưng cũng bỏ lỡ cơ hội trêu ghẹo phen: “Kỳ mạc huynh, còn mau xuống đó gặp tẩu tẩu.”
      Kỳ mạc còn chưa trả lời nghe thấy tiếng của gã kia hét toáng từ phía ngoài: “mau tránh ra cho bổn đại gia gặp tên thối đó..”
      ‘là ai dám gây rối ở vạn Hy Lầu?” đây là giọng của Hy nương .
      Có tiếng va chạm kịch liệt, lúc sau lại nghe tên kia hét : “các ngươi có biết nhị muội ta là nương nương trong cung hay hả, có muốn ta với nàng sang bằng chổ này của các ngươi ?’
      Ta giật nẩy mình, người từ trong cung? Đưa mắt sang Thủy Nguyệt , nàng liền hiểu ý rời . Kỳ Mạc cũng đưa mắt ra ý cho tên thuộc hạ của mình, hành lễ nhanh chóng rồi bước vội ra khỏi phòng. Bên ngoài lúc này xem chừng càng ngày càng đông, có lẽ vì có nhiều người hiếu kỳ muốn đến xem.
      Kỳ mạc rót thêm trà vào ly của ta, vẻ mặt bình thản như nước, ôn nhu : “ quấy rầy nhã hứng của Thủy Mạc đệ”
      Ta cười cười đáp.
      Quấy rầy quấy rầy rồi, nhưng lúc này đây ta lại muốn biết tên kia có muội muội từ trong cung lại là vị nào đây?
      Bên ngoài truyền vào nhiều tiếng va chạm đánh nhau, lúc sau im bặt. Còn tưởng chuyện đâu vào đấy, ai ngờ, cửa phòng đột nhiên bị đá ra, nương mặc áo vàng xinh đẹp nhìn chúng ta giận dữ. Tên thuộc hạ của Kỳ Mạc khó xử nhìn chủ tử của mình. Ngược lại Kỳ Mạc dường như để tâm lắm, liếc qua nàng, thờ ơ hỏi: ” Diệp nương muốn tìm gặp tại hạ là có chuyện gì sai bảo “
      Diệp nương?
      Vị nương kia liếc qua ta, sau đó giận dữ : “ngươi chụp được tú cầu của ta, lại đến xin cưới, ràng là khinh khi Diệp Gia ta ..”
      ra là chuyện quẳng tú cầu chọn rễ..
      Kỳ Mạc nhìn nàng, thành khẩn : “tại hạ giải thích ràng với Diệp lão gia, lúc đó chỉ là ngẫu nhiên có ý muốn tranh giành tú cầu của nương, tại hạ có phúc lấy nương làm vợ , xin Diệp nương hãy tuyển chọn người khác”
      Vị Diệp nương vừa nghe xong, mặt đỏ lên như trái gấc, run rẩy : “tuyển chọn người khác, danh tiết ta bị hủy trong tay ngươi , còn ai muốn cưới ta nữa chứ….?
      Nàng vừa khóc, hai vai run lên bần bật. Ca ca của nàng từ bên ngoài chen vào, chỉ tay vào mặt Kỳ Mạc mắng: “tên hỗn đảng kia, là muội muội ta chấm ngươi tuấn tú, ta mới cho người dẫn ngươi đến để chụp tú cầu..thế mà ngươi lại biết tốt xấu..”
      Đám đông nghe xong lập tức ồ ồ lên.. quá ràng rồi còn gì, ra suy cho cùng là bọn họ cố tình dẫn dụ Kỳ Mạc đến đó.
      “ca ca, đừng nữa..” vị nương áo vàng thập phần xấu hổ, xong lời này liền xoay đầu bỏ chạy trối chết xuống lầu …
      ” Diệp Nhã..”Tên ca ca của nàng miệng vừa hô kêu nàng lại, chạy ra đến cửa lại quay đầu , giận dữ : “ta nhất định lại với nhị muội của ta…ngươi hãy chờ bị xử tử ..” sau đó rối rít chạy theo tiểu muội.
      Đám đông thấy hết chuyện liền giãn ra..vừa lúc Thủy Nguyệt cũng trở về. Nàng nháy mắt cái tỏ ý điều tra cặn kẽ, ta thấy vậy liền yên tâm tiếp tục uống trà.
      Kỳ Mạc ở bên cũng im lặng gì, chỉ thở dài . lúc sau mới lên tiếng : “ nương của Tịnh Đô hung hãn
      Phụt….xém chút nữa ta phun hết trà ra ngoài.
      “huynh sợ vị nương nương trong cung kia sao?’
      cười cười: “thiên lý lương tâm, đáo xử thông hành..”
      Ta cũng cười cười, nghĩ thầm tên này cũng lý tưởng hóa , ở cổ đại này chỉ có hoàng đế là lớn nhất,còn là tên khùng nhất, nếu Tiêu hàn nổi cơn ,có trời cũng giúp nỗi . Nhưng cũng may mắn cho , Diệp Quí Nhân nay chỉ là con cá bé trong hậu cung, nếu muốn mượn sức hoàng thượng giúp cho nhà mẹ, e rằng là thể. Nhìn cách ăn mặc hành xử của hai tên vừa rồi, ta đoán chừng cũng phải con nhà thư hương có lễ, lại có phần thô tục. Nghĩ cũng lạ, Diệp Quí Nhân sao lại khác với bọn họ như thế chứ??
      Ta thấy trời còn sớm nên vội vàng thối thác cáo lui. Kỳ Mạc giữ lại, khách khí chào hỏi phen rồi tiễn ta xuống lầu.
      Ta cùng Thủy Nguyệt bộ thong thả dạo quanh phố phường hồi lâu mới đến bờ sông Hòang Hà leo lên thuyền hoa. Vừa lên thuyền, chúng ta liền thay ra nho bào mặc vào bộ đồ thái giám chuẩn bị sẵn. lúc sau, thuyền chèo ra khỏi cầu Tịnh Dương , rồi đậu lại ở bến cãng đông đúc nhất kinhthành, Hai ta liền hòa mình vào đám đông quay trở lại cung.
      Vừa trở về, Thủy Nguyệt liền bắt ghế hóng chuyện: “nương nương, Hy tỷ nhà này họ Diệp làm nghề mua bán phong linh, bát quái ở Tô Hà. Nghe có con vào kinh làm nương nương, được sủng ái nên cả nhà đều dọn đến Tịnh Đô..”
      Ta à tiếng..rốt cuộc cũng có thể xác định , ngoài Diệp Quí Nhân ra, còn có nương nương nào lại phù hợp các tiêu chí vừa bàn thảo chứ. Nhưng nghĩ đến lại thấy buồn cười, chỉ là người đắc đạo, chó gà đụng dịp đòi thăng thiên. Nếu sau này nàng nắm giữ trái tim Tiêu Hàn, chỉ sợ quang cảnh còn hài hòa như lúc Đức Phi được đắc sủng.
      Dù sao đối với Đức Phi, ta đây là lòng muốn tác hợp cho bọn họ. Nàng là người hận phân minh, lại quang minh chính đại , đây mới là mẫu người cổ đại có tư tưởng văn minh mà ta thích.




    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Mỹ Hậu Truyền kỳ -Chương 9

      Hôm qua mới vừa ra cung dạo chơi nên đôi chân tê nhức thôi, hôm nay mặt trời qua đỉnh đầu ta mới lòm khòm thức dậy, để cho Thủy Nguyệt và mấy tiểu cung nữ chạy vào hầu hạ rửa mặt, súc miệng.
      biết Thủy Nguyệt hôm nay bị gì, sáng sớm chạy vòng ngóng tin, lúc về lại ủ rủ vui, suốt buổi bới tóc cho ta gịựt hết mấy cọng tóc. Đến khi đếm đến cọng thứ năm ta thể nhịn được, đành hỏi:
      “lại có ai làm phiền lòng Thủy Nguyệt tỷ đây”
      Thủy Nguyệt nghe ta hỏi ngây người ra, mắt lại trở nên sắc bén, gằn giọng :
      “nương nương , nghe hòang thượng có ý triệu biểu tiểu thư vào cung”

      Ta mừng rỡ,:
      “biểu tiểu thư nào?”
      Nàng với giọng khinh bỉ:
      “là biểu tiểu thư Thượng Quan”
      Ta chau mày, Thái Hâu cho Thượng Quan Ngọc Thiện vào cung sao?
      Trong đời của Thái hậu có lẽ ghét nhất là Ngọc Tịnh của ta. Ngọc Tịnh là con của gia gia với người thiếp, nên tình cảm với Thái hậu và nàng cũng ngăn cách hệt như cái vị trí đích thứ vậy; người là trời, người chỉ là đất.
      Nhưng mối thù của nàng và Thái hậu chỉ đơn thuần chỉ là đích nữ với thứ nữ như thế.
      Nghe phu quân của Ngọc Tịnh , Thuợng Quan Vinh Hải vốn là thanh mai trúc mã của Thái Hậu, chỉ còn thiếu chút xíu nữa thành giai ngẫu.
      hôm vị Thượng Quan công tử này đến Tào Phủ chơi, đúng lúc thấy Ngọc Tịnh bị rớt xuống hồ, cả người bì bỡm sắp chìm, thấy vậy nên bỏ mặt lễ giáo nhảy xuống vớt nàng ấy lên.
      Chuyện đến đây cũng đủ hiểu, xuống nước cứu người tránh khỏi da thịt cận thân, cưới con người ta làm sao được. Huống chi lại là con tào Gia.
      Thượng quan đành phải ngậm ngùi rước vị thứ nữ kia về.
      Thái hậu làm gì biết chuyện bí bên trong, ràng tào Gia nghiêm thủ như thế, làm gì mà có chuyện khách đến nhà liền tọt vào sau đình , ràng là thứ muội bày mưu để ngán chân nàng, thế nên liền hận đến xương tủy.
      Ghét ai ghét cả đường lối về, cả đứa con duy nhất của Tào Ngọc Tịnh; Thượng Quan Ngọc Thiện cũng bị Thái Hâu xem vừa mắt, chỉ hận thể đem nàng chỉ hôn cho bô lạc mọi rợ nào để hả giận, nhưng tại sao lúc này lại đem nàng vào cung, chẳng lẽ nàng nghĩ thông suốt.
      Buổi trưa đến thỉnh an Thái Hậu, lúc chỉ còn lại hai chúng ta, nàng nhìn ta lâu rồi bằng giọng áy náy:
      “Ngọc Vinh, con có biết trong đời ta hối tiếc nhất là hai điều gì ?”
      Ta thấy nàng lạc đề cũng có gan lôi nàng về việc ta muốn biết, chỉ lắc đầu ngoầy ngoậy ra vẻ biết:
      Thái hậu từ tốn :
      “điều thứ nhất là thể cho con làm hòang hậu”
      Ta sửng sốt, năm xưa hòang hậu Đôn Thị của Tiêu Hàn được tiên đế lựa chọn từ , làm sao đến lược ta.
      Thái hậu tiếp tục hồi tưởng:
      “điều thứ hai là hòang thượng, người là do ta nuôi dưỡng nhưng phải do ta thân sinh, có câu mẹ ruột bằng mẹ nuôi , nhưng đến cuối cùng …”
      Nàng đến đây, ánh mắt trở nên đau lòng cực độ. Ta biết tuy Thái hậu có công nuôi dưỡng Tiêu Hàn nhưng dù sao mấy năm nay nàng vì cực lực phản đối chuyên sủng Đức phi khiến cho mối quan hệ mẹ con trở nên xa cách.
      Thêm vào đó,cho dù nàng có tinh toán cỡ nào, cũng thể qua mặt được tiên đế vốn là lão cáo già. Lúc còn sống, thay Tiêu Hàn xây dựng bức tường thành cứng cáp trong hậu cung , trước hết là để cho con của hữu thừa tướng Đôn Kha vào cung làm thái tử phi, . Sau khi chết, trong chiếu thư lại thay điểm số con của quyền thần vào các vị trí quan trọng trong cung. Nhưng cũng quên giữ mặt mũi cho Tào Gia, để ta làm quí phi chỉ dưới người lại trăm họ như thế này.
      Tất cả chẳng qua chỉ vì muốn các phe quyền lực đấu đá lẫn nhau, nghi kỵ lẫn nhau , đến cuối cùng chẳng ai có thể kềm hãm thực lực của con trai .
      Nghĩ đến, lại thấy có phần tự giễu. Tào Gia lâu nay vịnh vào binh quyền và Thái hậu để ngang về dọc, thế nhưng quí phi như ta lại thể khiến Tiêu Hàn để mắt xanh tới, lại có phần chán ghét ra mặt. Nghe lúc tào Ngọc Vinh là nương yếu đuối nhiều bệnh, lại hay tự ti rụt rè, khiến người khinh bỉ chán ghét.
      Chắc có lẽ vì vậy vô tình khiến Tiêu Hàn có ác cảm từ đó.
      Nhưng Tiêu Hàn chán ai , ai lại có mắc mớ gì đến ta.
      Chỉ là sau chuyện này, ta cũng nhìn thấy , từ đầu đến cuối mỗi bước đều khiến Thái hậu và quần thần trở tay kịp, bước tiếp theo chỉ sợ là chiêu đánh sụp Tào gia đó thôi.
      Cho dù nghĩ như vậy, nhưng ta cũng nhanh chóng đứng dậy đến bên cạnh Thái hậu, nắm tay nàng, giọng an ủi:
      , còn có con mà , phải sao” dù sao ta sống kiếp ni quen, cũng coi như gần đắc đạo .
      Thái hậu ngẩng đầu lên,hiền từ nhìn ta:
      “phải, còn có con,”
      Đột nhiên ánh mắt lại chuyển sang sáng quắc,:
      “con yên tâm, cho dù con tiện tỳ đó có vào cung , ta cũng cho nó có ngày yên ổn”
      Ta chịu thua, rốt cuộc nàng đâu cần ta an ủi, nghĩ đến sắc mặt của nàng bây giờ ta cũng tội nghiệp thay cho Thượng Quan Ngọc Thiện. ràng Thái hậu hận thù cùng bi thương có chỗ phát tác , chuẩn bị sẵn xem nàng là bao cát rồi.
      Thái hậu dường như chẳng muốn thêm gì cho ta biết nên chỉ qua loa vài câu , ta thấy cách moi tin này cũng có hiệu quả nên đành xin phép ra về
      ………………………
      Đợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Mỹ Hậu Truyền Kỳ -Chương 11

      Từ ngày có hòang hậu nổ phát sung đầu tiên, đám phi tần mấy ngày kế liền kéo đến cung ta nườm nượp, vòng vo cả ngày tòan những chuyện đâu, chĩ là thỉnh thỏang còn làm như vô ý nhắc đến hôm nay vô tình gặp hòang thượng và Diệp quí Nhân ở chỗ x, hôm kia lại thấy Diệp quí Nhân cả ngày ở lỳ Khôn Ngọc điện, cả tố huấn hậu cung được tham chính cũng bị các nàng lôi ra để nhắc khéo.
      Đúng là bịa đặt! Con mắt nào của các nàng thấy Diệp Quí Nhân tham chính thế, chỉ có mỗi chuyện đút mấy trái nho mà còn run lẩy bẩy kia kìa.

      Ta dại gì mà để các nàng thuốc cho lú lẩn, giỡn sao, Tiêu Hàn bây giờ dòm ta vừa mắt, lại bị tâm bịnh của Tào Gia làm cho ăn ngủ yên mà còn phải làm ra vẻ mặt hiếu thảo với Thái Hậu, tâm lý đủ vặn vẹo ,bây giờ ta chọc ái phi của , sợ bị chỉnh cho thảm sao.
      Suy nghĩ như vậy nên cả ngày ta chỉ lại lại hậu hoa viên bên trong Ngọc Dao cung, rãnh rỗi ngồi vẽ Giang Sơn Bức Họa Đồ , ngòai ra cũng chỉ lui đến Từ An cung cả Khôn Trữ cung để thỉnh an Thái Hậu và Hòang hậu.
      Hôm nay sau khi thỉnh an Thái Hậu, đường cùng Thủy Nguyệt về đột nhiên bắt gặp Diệp Quí Nhân, nàng ấy thấy ta, mặt mày liền tái mét, khúm núm như gặp phải sư tử cọp beo.
      Ta thấy hình tựong của mình có lẽ phải cần cải thiện rồi, nên khóe miệng nhếch lên, nhìn nàng dịu dàng hỏi thăm:
      “Diệp quí nhân từ Khôn Ngọc cung về à”
      Nàng ấy lắm lét nhìn ta, sau đó bùm, quì xuống dập đầu :
      “hoàng thượng truyền triệu thần thiếp đến để bóp vai cho ngài, thần thiếp thấy ngài ngủ liền lập tức quay về, xin nương nương suy xét”
      Suy xét, là suy xét cái gì,?
      Ta đưa mắt nhìn Thủy Nguyệt, nàng ấy thấy ta lộ vẻ mặt khó hiểu liền ghé vào tai giọng : “nương nương, nghe hôm qua hòang hậu truyền triệu Diệp quí Nhân đến để giảng đạo lý “hậu cung tham chánh” đến gần mấy canh giờ”
      Chỗ mấy canh giờ còn cố tình gằn từng chữ.
      Giảng đạo lý có năm chữ mà cần đến mấy canh giờ sao? Đầu ta chợt sáng ra, Thủy Nguyệt liền cho ta ánh mắt cuối –cùng-nương-nương-cũng-hiểu.
      Ta còn chưa phản ứng Diệp Quí Nhân lại khóc lóc :
      “Nương nương, thần thiếp chỉ là quí nhân nho làm sao dám có lòng vọng tưởng đến hòang thượng.., nương nương là mặt trăng, thần thiếp chỉ là tinh tú bé…..nép bên ngài, làm sao có thể ..”
      Ta thấy nàng đến nước đem trăng sao ra để , chịu hết nỗi, nên nhanh chóng cắt ngang:
      “Diệp quí nhân có ý khiêm nhường là chuyện tốt, nhưng cũng cần hạ thấp bản thân như vậy, bổn cung thấy ngươi được hòang thượng thích ắt có chỗ hơn người, mai này nhanh chóng thăng vị thôi, .”
      xong liền thẻm để ý nàng muốn quỳ hay đứng, mạch bỏ . khỏang xa, giọng Thủy Nguyệt khẩn trương hỏi:
      “nương nương, Diệp quí Nhân ràng có ý quy thuận nương nương, sao ngài tay đẩy nàng ra vậy, “
      Ta lấy tay dây dây thái dương, nghĩ có ngu mới biết Diệp quí Nhân có ý như vậy, lời lẽ của nàng phải trắng ra sao, ta còn nghi ngờ hôm nay có phải vô tình gặp mặt hay nữa chứ.
      Thủy Nguyệt thấy ta trả lới,ôm bụng tức, cứ cuối gầm đầu mà . Ta lo cứ cuối như vậy, đầu nàng cũng rụng mất nên đành phải giọng giải thích:
      “những chuyện hiền huệ này là việc của hoàng hậu, nương nương của em dại dột gì lại thu nhận cục đá để dẫm lên chân mình ”
      Thủy Nguyệt ngước mặt, ngớ ra nhìn ta.
      Ta tiếp: “ Huống chi Diệp quí Nhân lúc này được ân sủng của hòang thượng nhưng có nghĩa là ngày mai phải là người khác, lẽ chúng ta cứ phải thu hết các nàng sao?”
      Mắt Thủy Nguyệt dần dần sàng bừng.
      Ta thở dài, mọi chuyện nếu đơn giản như vậy tốt biết mấy!
      Thái hậu đối với việc hòang thượng sủng Diệp Quí Nhân có bất mãn nhưng dù sao nàng ấy cũng có công kéo Đức Phi xuống đài, nên đối phó.
      Huống chi với ánh mắt tinh tường của Thái hậu làm sao nhận ra hòang thượng chơi trò chống đối chứ, người chọn lại là Diệp quí nhân thân thế uy hiếp, cho dù sủng bao nhiêu có nguy hiểm gì.
      Ngược lại coi bộ hòang hậu quá gấp gáp rồi.
      Ai ya, đây là trường hợp điển hình của tre già mà măng vẫn chưa kịp mọc đây mà!,
      Chuyện của Diệp Quí Nhân sớm bị ta quăng ra sau ót , mỗi ngày rãnh rỗi đều dí mặt vào bức họa Giang Sơn, dù sao mức giá gấp năm lần của Kỳ mạc là con số vô cùng hấp dẫn.
      Lúc ta xuyên qua, Mẫu thân của cỗ thân thể này mất,nhưng dù sao nàng ấy cũng là đại kỳ nữ cho nên ta cũng vì họa được phúc thừa hưởng gien di truyền cầm kỳ thi họa của nàng.
      Lại còn bị lão cha và Thái hậu ra sức nhồi ép, muốn dưỡng thành đại kỳ nữ thứ hai nên hẳn nhiên cầm kỳ thi họa môn nào ta cũng rành, chỉ là so với danh xưng “đại kỳ nữ “ còn xa xa lắm.
      Nhưng may mắn là tranh vẽ của ta lại sống động có thần , đem ra bán lại càng có giá, dần dần danh xưng Tĩnh Kiều họa sư từ đó nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng cho đến nay ngòai Hy nương và Tiểu Khang Tử ,vẫn ai biết được ta chính là Tĩnh Kiều họa sư.
      Ngọc Dao cung là do Thái hậu cố tình dành cho ta, trước sau có hai điện, chính giữa là hoa viên .
      Thường ngày ta chỉ sống ở tiền viện cũng là chính phi điện, còn hậu viên dành ra phòng để làm thư phòng, tiện cho việc vẽ tranh, luyện chữ. Lúc ta ở thư phòng, cũng chỉ có Thủy Nguyệt ở bên cạnh hầu hạ , nên ai nghĩ Quí Phi nương nương có thể vẽ tranh.
      Hôm nay lụi cụi trong thư phòng Thủy Nguyệt hớt hãi chạy vào, thần sắc hỏang hốt :
      “nương nương, hòang thượng tới ngòai cửa”
      ………………………..

      Mỹ Hậu truyền kỳ-chương 12

      Ta sững người, vội vã gấp bức tranh, theo Thủy Nguyệt ra ngòai. Nàng vừa dìu ta , vừa ghé giọng :
      “nương nương, nghe hôm qua hòang thượng truyền triệu thái y đến Thanh Vân điện, ”
      Nàng thấy ta nhướn mắt, liền giải thích: “”là Đình Tú các trong Thanh Vân điện”
      Đình Tú các, phải chỗ ở của Diệp quí Nhân sao?

      “Nếu nàng có hỉ, hôm nay hoàng thượng lại đến đây làm gì?’
      “nô tỳ nghe , Thái hậu sau khi nghe tin, cho Bình mama mang thuốc đến Đình tú các “
      “mang thuốc..?” ta hoảng hốt nhìn nàng.
      Thôi chết, có khi nào Thái hậu ban thuốc sẩy thai cho Diệp Quí Nhân. Hôm nay Tiêu Hàn đến , nhất định là muốn trút giận đây mà. Nghĩ đến khả năng này, ta cũng có hơi lo sợ, nhưng thể chậm trễ đành lết nhanh vào điện.
      Ta vừa vào chính điện, Tiêu Hàn từ ngòai cửa vào, vẻ mặt hậm hực như nuốt phải dây thun.
      Thấy sắc mặt tốt, nên ta càng cẩn thận giọng thỉnh an, ai dè đầu gối muốn nhũn ra mà vẫn kêu cho bình thân.
      ràng là muốn kiếm chuyện đây mà!
      Ta liếc thấy sắc mặt Thủy Nguyệt đỏ lên như trái cà, bộ dạng như muốn khóc, lúc này giọng Tiêu Hàn lạnh lùng vang lên: “Các ngươi cút ra ngòai hết”
      Thủy Nguyệt và đám cung nữ nhanh chóng lui ra, lúc nàng ngang qua ta nước mắt rốt cuộc cũng rơi đầm đìa mặt.
      Ta thấy vẻ nửa quỳ nửa đứng này chịu hết nỗi, dù sao phải muốn phạt quỳ sao, thế là đem cả hai đầu gối quỳ sụp xuống, lúc chạm nền gạch phát ra tiếng bùm.
      Tiêu Hàn nghe tiếng động, xoay người lại khẩn trưong nhìn ta, sắc mặt như tin nỗi. Ta nghĩ mình dọa nên nhanh chóng với giọng trịnh trọng:
      “thần thiếp thấy quỳ như vậy đủ thành kính hơn”
      Mặt Tiêu Hàn thoắt cái đỏ bừng, nén giọng :
      “Nàng còn mau đứng dậy”
      Ta lom khom đứng dậy, hai chân lúc nãy quỳ gấp nên có hơi đau, chật vật lúc mới miễn cưỡng đứng dậy được. Nhưng còn chưa đứng vững bị mất thăng bằng, cả ngừoii muốn ngã nhào ra trước.
      Trong đầu nghĩ, thôi xong..
      Ai dè gương mặt vừa chuẩn bị hôn mặt đất cả người liền rơi ụp vào vòng tay ấm áp. Ngước mắt lên thấy mặt Tiêu Hàn chỉ trong gang tấc, trố mắt kinh ngạc nhìn ta.
      Trong đầu ta lúc này chỉ xẹt qua hai chữ: “ nghiệt”, chả trách cái đám đàn bà vô tri kia vì mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
      Đột nhiên khóe môi Tiêu Hàn nhếch lên, ánh mắt nhìn ta đắm đuối , khẽ giọng
      “quý phi đợi được nữa rồi à?”
      Mặt ta vụt cái nóng rần, liền lấy tay chống lên vòm ngực , có ý vùng ra.
      Nụ cười mặt Tiêu Hàn càng đậm, thấy ta vùng vẫy, hay tay lại càng siết chặt ôm ta vào lòng .Ta càng ra sức cọ quậy, đem hết sinh lực mười tám năm làm người để hất ra, nhưng vòm ngực tên này như được đúc bằng bê tông, vùng vẩy cả buổi lại càng bị ép sát.
      Cuối cùng ta cũng chịu thua, mẹ kiếp, muốn lấy việc thấy ta chật vật để làm niềm vui, ta cứ việc dể đắc ý, nghĩ vậy nên thèm động nữa. gian tức thời trầm thấp, quỉ dị, ta ngước lên nhìn liền bị đôi mắt đen nhánh như tỏa ra ánh sáng nóng rực của dọa sợ..
      Đầu ta bị sét đánh cái rầm, ta lấp bấp :
      “hòang thượng…..” ngươi quyết phải bình tĩnh, ta phải là Diệp Quí Nhân của ngươi đâu.
      Nhưng chưa đầy cái búng tay, Tiêu Hàn nhanh như chớp bế thốc cả người ta lên, rồi về hướng nội thất.
      Ta bị sét đánh chưa tỉnh vẫn cứ ngây ngốc nhìn , đến khi phát có chuyện ổn bị đặt ở giường. Ta nhất thời hỏang hốt, trời ạ, tại sao lại quên mất đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nữa người dưới chứ, nãy giờ còn mang hết cả vũ khí ma sát cả người , hỏi sao bị động dục hả.
      Tiêu Hàn vừa đặt ta lên giường, liền áp cả người đè lên, ta bị trọng lượng quá tải của đè đến ngộp nên liền phản kháng: “hòang thượng, ….đừng”Nhưng còn chưa tiếp đừng gì bị áp môi xuống, tay lần theo đường cong của cơ thể ta vọc vỡn, bàn tay đến đâu đều khiến cả người ta như có điện cao thể chạy rần trong cơ thể.
      Quần áo người ta bị lôi xuống từng cái , ta nhìn chúng nó vất vuỡng dưới sàn , khóe môi lộ ra nét cười châm biếm: cuối cùng cũng đến ngày này !
      Hơi thở Tiêu Hàn càng lúc càng gấp gáp, nóng rực phà lên cổ ta, như muốn thiêu đốt ta thành tro bụi, dần dần tay nơi dần ,đến cuối cùng buông hẳn xuống giường. Ta cảm nhận được mâu thuẩn đó, hai mắt mở to muốn nhìn cho . phát ta nhìn , gương mặt tuấn tú chìm đắng trong sắc dục trở nên đỏ rực, hiểu sao ta lại thấy dường như có chút hổ thẹn.
      Tại sao lại hổ thẹn chứ?
      Hừ, chị đây còn nhớ ngày đại hôn hai năm trước, tên hũ bại này sau khi ăn ta sạch , lại còn phất tay áo , cay độc ; đời này chưa bao giờ thấy người đàn bà nào dung tục như nàng.
      Trời phú cho tào Ngọc Vinh có cơ thể phỗng phao, gương mặt lại xinh đẹp phi thường. Nếu ở đại, chừng siêu minh tinh chừng. lại cư nhiên mắng ta là dung tục.
      Hừ..
      Lúc này ta ý thức được cả người mảnh vải che thân, hai nụ hoa cao ngạo nghễ kia còn sừng sững trước mặt, mà tên cường bạo ta vẫn trố mắt nhìn ta chớp mắt.
      Ta bị ánh mắt của làm cho mờ mịt, ý nghĩ xọet qua, cần phải quý trọng sinh mệnh, nên cười mệt mỏi :
      “hòang thượng xin ngài cứ tiếp tục”
      Ta vừa xong, mặt Tiêu Hàn càng đen hơn đít nồi, hừ tiếng rồi bật khỏi người ta, lớn tiếng gọi nội thị vào hầu hạ thay áo.
      Xuyên qua tấm màn ta vẫn thấy ánh mắt Tiêu Hàn như phóng đao đến, khiến cho hô hấp lập tức bị ngưng trệ. Dướp áp lực cường thế quá mạnh, ta đành phải vớ tấm chăn trùm qua khỏi đầu, nằm yên giả chết.
      Đến khi nghe tiếng bước chân càng xa, mới dám bỏ chăn ra khỏi đầu , nghiêm túc thở ra, trong đầu khỏi thắc mắc: phải ta có ý tốt mời mọc rồi sao?
      ý nghĩ lại xọet qua, ah lúc đó đáng lẽ phải tiếp tục vẻ mặt sợ hãi như bị cường bạo mới đúng. Có quân cường bạo nào lại thích người khác mời mọc chứ?
      Chuyện Tiêu Hàn nửa buổi bỏ truyền khắp hậu cung, Thái hậu nhanh chóng truyền ta đến an ủi , ta cũng giả bộ khóc lóc phen. Đợi nàng mắng chó dọa mèo xong, thuận dịp hỏi: “ ban thuốc cho nàng rồi sao?”
      Thái hậu nhất thời trầm ngâm, lúc sau lại thở dài: “bổn cung chỉ muốn dọa hoàng thượng thôi, cho dù con tiện nhân đó có xuất thân ti tiện cỡ nào nhưng cũng là Quí Nhân, bổn cung chỉ hận trừ khử nó sớm”
      Trong lòng ta thở phở phào, rốt cuộc cũng hiểu, ra Thái hậu và Tiêu Hàn vì chuyện cái thai này của Diệp Quí Nhân đạt thành hiệp định. Mà lợi ích thỏa thuận trong bản họp đồng này ràng là việc sủng hạnh Quí phi là ta đây.
      Ôi, nhục ơi là nhục… Thái hậu ơi thái hậu. Ngọc Vinh ơi Ngọc Vinh, làm sao ta lại có thể ngờ được, đầu thai lại lần liền trở nên xinh đẹp. Chưa kịp vui mừng lại bị nhét vào cung, đến việc “bao ngủ” mà cũng phải cần người ngã giá như thế này.
      hèn gì tên tồi bại đó đêm qua lại mang bản mặt hậm hực đến Ngọc Dao cung.Chừng bị ta kéo co hồi lại nhịn nỗi, cuối cùng lại giận dữ bỏ . nhất định nghĩ là ta cố tình dụ hoặc đây mà.
      sống sót rời , có khi nào còn tự hào cho rằng định lực mình tốt nhỉ?
      mất mặt quá thôi….
      Nghĩ đến nhất thời bi thương lan tỏa như mầm mống ung thư chạy khắp cơ thể…
      Thái hậu thấy ta bi thương ra mặt, quay sang dặn dò Thủy Nguyệt chăm sóc ta cẩn thận, sau đó bảo ta lui về.
      Từ đóThủy Nguyệt cừ bám lấy ta như keo, còn luôn phóng ánh mắt phòng bị vây quanh khiến ta cảm giác như mình sắp có khả năng nhảy lầu bằng.
      Ta đây là vì tự tôn của thiếu nữ văn minh đại bị giẫm đạp mà sa sút tinh thần, vậy mà nàng cứ tưởng ta bị lạnh nhạt đến mất đấu trí, suốt ngày lại càng hăng dâng mưu kế để đối phó đám đàn bà trong cung..
      Ta bị nàng làm cho phát hỏang, nên lập tức lựa ngày dắt nàng ra ngoài thăm Hy nương. Để tiểu nương ra ngoài nhiều hơn, hít khí trong lành, não cũng thừa dịp tu bổ lại.

      Đợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Mỹ hậu Truyền Kỳ -Chương 13

      Vừa vào cửa Vạn Hoa Lầu, Hy nương lao đến ôm chầm lấy ta sờ nắn lung tung làm mặt ta đầy hắc tuyến. có ý định đá nàng đá nàng òa lên khóc, vừa khóc vừa mấy câu khó hiểu:
      “cuối cùng ngươi cũng nhớ đến lão nương hay sao, quân bạc tình kia?”
      Ta đẩy nàng ra, đưa mắt khinh bỉ liếc:
      “giọng điệu của ngươi càng ngày càng giống tú bà”

      Hy nương khóc liền trở mặt cười ha hả, kéo ghế ngồi bên cạnh, rót đầy ly trà đẩy đến bên ta rồi :
      “ta còn tưởng ngươi bị người đó si mê còn muốn ra ngòai nữa chứ”
      Ta tiếp ly trà của nàng, uống ngụm , cảm giác được hít khí trong lành tốt biết mấy. Hy nương thấy ta thẫn thờ, liền kéo kéo áo ta :
      “Từ ngày ngươi nhờ ta giao bức tranh cho Kỳ Mạc , cứ cách ngày lại sai người đến hỏi thăm ngươi. Hôm trước còn đích thân đến thăm, khi ta ngươi du sơn lãm thủy tỏ ra rất thất vọng, trước khi còn hỏi ta bán bức tranh “thưởng trăng” cho
      Ta nghe nàng mới nhớ tuần trước giao bức tranh cho nàng bán cho Kỳ Mạc, tiền thu vô đến mấy vạn lượng, nhịn được cười tủm tỉm.
      Lại nghĩ đến bức tranh kia, lúc trước vốn là vì nhớ Tịch Hào đến đau tim gan phèo phổi nên mới thường đến đỉnh Phụng Hòang Sơn thần người nhìn mấy dãy núi ngờ lại để Kỳ Mạc bắt gặp lần, trong lòng bất giác cảm thấy nao nao, bất ổn.
      Thấy ta trầm tư nàng lại tiếp lời:
      “có phải bị long vương chi phích ?’
      Phốc, ta phun cả ngụm trà ra trứoc, nước trà còn lại nghẹn ở cổ khiến ta ho đến dở khóc. Hy nương lấy tay vuốt vuốt lưng , lo lắng giải thích :
      “ ta chỉ theo tình lý, ngươi xem là đàn ông tại sao lại lưu luyến ngươi như vậy, còn là sơ giao nữa chứ, phải vừa gặp hay sao.”
      Ta bị lời của nàng chọc đến nghẹn, ho càng kịch liệt. Lúc này Thủy Nguyệt mua chỉ thêu về, thấy ta mặt mày đỏ gất lo lắng chạy đến, vừa xoa lưng vừa ai óan nhìn Hy nương cao giọng trách móc:
      “Tỷ muốn chọc công tử tức đến chết mới thôi à, lúc trước điểm tâm khó ăn, lúc này lại là cái gì nữa đây”
      Hy nương nghe nàng nhắc đến điểm tâm, mặt hơi sượng sùng cuối đầu ra vẻ nhận lỗi.
      Ta còn lạ gì cái tật mê trai của nàng ,đầu bếp kia sợ là phong tư tuyệt lãm gì gì đó chứ gì.
      Hy nương lúc trước là hiệp nữ giang hồ, trong lần hành tẩu bị kẻ thù tập kích , thương thế rất nặng trốn vào viện của ta ở Tào Gia.
      Lúc bị ta phát ,nàng ta chỉ còn có nửa cái mạng, nằm thoi thóp góc trông rất đáng sợ, ta lén đem nàng giấu lại, rồi ra sức chạy chữa mấy tháng trời nàng mới từ từ hồi sức.
      Sau đó cứ nằng nặc đòi theo ta, cái gì lấy thân đền đáp , ta thấy nàng chốn nuơng thân bèn đem quăng vào Vạn Hoa Lầu thay ta chưởng quản cả lũ nương bán nghệ bán thân này . Nàng biết ta thích tò mò nghiên cứu, nên thường dùng quan hệ của mình thu mua về nhiều đồ vật quái lạ,trong đó có nhiều sách y quí giá hay bát quái trận đồ bị thất truyền. Nhờ vậy ta mới bị cuộc sống tịch mịch trong thế giới này làm cho hư óc mất.
      Từ năm mười ba tuổi, ta vẽ tranh mang bán, chừng bán được tiền lại thể công khai nên lấy danh Tĩnh Kiều họa sư mua lại Vạn Hoa Lầu làm căn cứ cho ngày sau.
      ra kỹ viện này được Tĩnh Kiều họa sư nghe đồn hào hoa phong nhã mua liền lập tức trở thành nơi danh nhân mặc khách tụ họp.
      Ta phi, kỹ viện còn bày đặt xem trọng thanh nhã cái quách gì.
      Nhưng để phù họp với thị trường, ta cũng đành nén kinh bỉ cho người đào tào các nàng xuất khẩu thành thơ, thở ra thơ, phụt ra chữ. biết có phải trong sách có vàng , thời gian sau cả đám đàn bà đó lại đồng tiếng đồng thanh đòi” bán nghệ bán thân”
      Ta vốn phải là ông chủ vô lương nên cũng thuận theo, giao hết cho Hy nương rồi gác chân ngồi chờ sung rụng.
      Hy nương biết võ công, lại làm việc chu đáo, duy chỉ có tật mê trai đẹp là thể cứu chữa nỗi. Ta nghĩ nếu như Tiểu Khang Tử phải thái giám, chắc nàng cũng hạ dược lâu rồi.
      Thủy Nguyệt lúc này rót thêm trà , lấm la lấm lét đẩy đến cho ta.
      “công tử, hôm đó biết có thấy mặt người ?”
      Ta lắc lắc đầu:
      “hôm ấy sương dầy đặc , xe ngựa của chúng ta ở trong đình cũng ai nghe thấy tiếng ngựa của , chắc là đứng từ xa nhìn đến thôi”
      Thủy Nguyệt gật gù. Hy nương vẫn còn bám ý nghĩ biến thái buông,bĩu môi:
      “ta thấy có long vương chi phích mà”
      Ta định dạy cho nàng bài học đột nhiên lúc này có tiếng gõ cửa. Hy nương ngồi lại nghiêm chỉnh rồi hỏi vọng ra: “ ai”
      Tiếng ngòai cửa trả lời : “ là tại hạ”
      Nghe tiếng đó, cả ba chúng ta đều giật mình thót tim, trố mắt nhìn nhau. Ta thấy mắt các nàng sắp rớt ra, bèn lấy tay xua xua bảo Hy nương ra mở cửa.
      Hy nương chòang tỉnh, đứng dậy sửa sửa nếp váy, rồi đôn đả ra mở cửa. Vừa mở cửa thấy Kỳ mạc ngọc thụ lâm phong cười cười nhìn chúng ta. Nha đầu đứng bên cạnh vội vã giải thích:
      “hy nương tỷ tỷ, gia này là tri của Thủy Mặc công tử , muốn muội dắt gặp công tử nên…”
      Hy nương liếc nàng cái sắc, sau đó liền trở mặt nhanh như chớp, thóang chốc cười rộn rã :
      ra là ngài, mời mời ngài vào…”
      Ta thấy tình hình đến nước này còn ngồi mất mặt nên cũng đứng dậy chấp tay khách khí :
      “ Kỳ Mạc huynh, là hữu duyên, đệ mới trở lại kinh thành gặp được huynh” trong lòng thầm mắng, ngươi có phải chó săn ?
      Kỳ Mạc cũng chấp tay đáp lễ nhưng khóe môi bất giác hơi nhếch lên. Ta có cảm giác như bị bóc mẽ, nụ cười môi có phần méo .
      Hy nương thấy tình cảnh ngượng nghịu nên hắng giọng đòi chuẩn bị điểm tâm, còn đòi dắt theo Thủy Nguyệt là cần hỏi chút kinh nghiệm thêu thùa để chỉ giáo cho các nương gì đó.
      Thủy Nguyệt trố mắt nhìn nàng ra ý chẳng muốn , ta bèn ra vẻ hiền triết chỉ bảo nàng ấy nên biết giúp người làm niềm vui vvv, cuối cùng nàng ấy mới chịu rời , trước khi còn quay lại nhìn ta với ánh mắt như kẻ lùa dê vào miệng sói vậy.
      Kỳ Mạc thu hết tất cả diễn biến vào mắt, cũng tiếng nào, chỉ là ta thấy tâm tình của như bất ổn lắm, châm trà cũng làm phỏng tay mình mấy lần.
      Kỳ Mạc châm thêm trà vào ly ta, rồi thủng thẳn :
      “lần trước khiến đệ vất vả tìm bức tranh cho huynh, huynh còn biết phải cảm tạ đệ như thế nào”
      Ta uống xong ngụm trà, ra vẻ sảng khóai :
      “tiện tay, tiện tay thôi, Kỳ Huynh đừng khách sáo, chúng ta là bằng hữu mà”
      Kỳ mạc gật đầu , khóe môi cong lên, chậm rãi :
      “đúng, chúng ta là bằng hữu”,
      Lúc này nô tỳ lúc nãy vào dâng lên điểm tâm. Ta lấy miếng bánh màu xanh , cắn miếng thấy hương vị tệ, bèn vui vẻ hỏi:
      “ Kỳ Mạc huynh còn ở kinh thành bao lâu?”
      “Ngày mai huynh phải rời vài ngày” Kỳ Mạc đáp
      Ta à tiếng có lệ rồi tiếp tục mò tay ra lấy thêm mẫu bánh nữa, bỏ vào miệng tiếp tục nhai. Tuy là bánh lần này làm có tiến bộ nhưng vị lại hơi ngọt nên miệng có chút khát, Kỳ Mạc lại như hiều ý vươn tay châm thêm trà, dời ly đến trước mặt ta.
      Ta bị vị ngọt làm cho miệng ngây ngấy, định hóp trà cho nhanh, Mạc Kỳ cầm tay ta ngăn lại , bộ dạng khẩn trương“đệ coi chừng nóng, mau thổi rồi hãy uống”
      Động tác thân mật này làm mặt ta thoắt cái đỏ lên, nhưng cảm thấy mình giả dạng nam tử hán mà đỏ mặt mất mặt bèn cuối đầu làm bộ thổi thổi trà, muốn che dấu ngượng ngùng.
      Trong lòng lúc này lại nghĩ đến những lời Hy nương , hô hấp liền bị ngưng trệ, liếc mắt nhìn sang Kỳ Mạc thấy thần sắc vẫn tự nhiên như có gì ,liền cảm thấy chắc mình suy nghĩ nhiều.
      Kỳ Mạc hiểu rộng biết nhiều, nếu như khí thế quá áp bức, chuyện phiếm với cũng tệ.Ta và người châm trà, kẻ ăn bánh lúc hằn đột nhiên dừng tay,nhìn ta bằng ánh mắt khẩn khoải, : “huynh sắp xa, có lẽ thời gian sau mới gặp đệ, hôm nay đệ thổi khúc cho huynh nghe được ?”
      Ta thấy mời mọc hết sức chân thành như vậy nỡ từ chối, bèn lấy cây sáo trong người ra, đứng dậy bắt đọc thổi khúc “bình thủy “
      Tiếng sáo véo lên , gian ngoài kia bất chợt im lặng như tờ. Gió lùa vào từ ngoài mé hiên mát dịu khiến cho tâm tình ta càng tốt, khúc sáo thổi càng nhàng thanh thoát. Kỳ Mạc cứ lẳng lặng ngồi nhìn ta , ánh mắt tràn ngập ưu tư, ta đột nhiên phát ra bấy lâu nay ta chưa bao giờ nhìn trực diện như thế này.
      Gương mặt của tuy nghiệt như Tiêu Hàn nhưng đôi mắt lại thập phần cuốn hút , dáng người cao lớn cường tráng nhưng lại phong nhã đến cực hạn, mỗi cái nhấc tay đều mang đến cảm giác sảng khoái , nhã nhặn .
      Tiếng sáo vừa dứt, Thủy Nguyệt đẩy cửa vào , nàng liếc thấy ánh mắt thất thần của Kỳ mạc, liền nhanh miệng, gấp gáp
      “công tử chúng ta phải về rồi “
      Ta : “ à” tiếng , thầm khen nàng xuất đúng lúc.
      Mắt Kỳ Mạc thóang lên tia nuối tiếc, Thủy Nguyệt biết phải bị ánh mắt dọa đến hỏang , liền nhanh nhẩu bổ sung:
      “công tử mau về,biểu tiểu thư thấy ngài về chịu dùng cơm”
      Ta: “ “
      Kỳ Mạc : “ “
      Biểu muội? Nhắc đến lại càng đau lòng.
      Ta bị câu của nàng làm cho dở khóc dở cười biết Kỳ Mạc nở nụ cười bí hiểm,:
      ra Thủy Mặc đệ có hồng nhan tri kỷ rồi sao”
      Lý lẽ cổ nhân : phóng lao phải theo lao, ta đành hít sâu, nhe răng :
      “Mạc huynh đừng chê cười”
      Hy nương vừa từ bên ngòai vào còn sợ thiên hạ chưa đủ lọan cũng chen vào:
      “phải phải biểu nương mỹ nhân hiếm thấy”
      Dường như ta thấy nụ cười mặt Kỳ Mạc càng ngày càng khả nghi, trong lòng tự nhiên thấy rốt ruột bèn vội vàng cười hi hả rồi đứng dậy cáo từ rời .
      được đến cửa rồi mà vẫn cảm giác ánh mắt rực lửa của dán chặt vào lưng, ta thầm tính tóan khi ra khỏi Vạn Hoa Lầu phải cắm đầu chạy lẹ , ai dè chân bước ra ngưỡng thềm giọng Kỳ Mạc vối theo phía sau:
      “chúng ta sớm gặp mặt”
      Tội nghiệp cho cái chân của ta, lúc này vì câu của mà dính chặt dưới mặt đất, ta cố nén nỗi khủng hỏang trong lòng, xoay người chấp tay : “ nhất định, nhất định” rồi đợi trả lời , lập tức bước nhanh như gió, thoắt chốc đứng trước cửa Vạn Hoa lầu thở ra từng tiếng nặng nhọc.
      Thủy Nguyệt nãy giờ cũng theo ta chạy xuống, thở hì hục hồi rồi ngước mắt như bạch thỏ nhìn ta áy náy:
      “công tử , lúc nãy em suy nghĩ được gì nên mới bịa ra biểu tiểu thư, “
      Ta đợi nàng tiếp, quay sang trừng mắt nhìn nàng rồi sải bước bỏ . Thủy Nguyệt vội vã chạy theo, ta nhìn sóng mắt long lanh của nàng như kênh thủy lợi sắp tràn, bèn thở dài :
      “thôi , lần sau em đừng lung tung biểu muội gì nữa, có cái cớ nào dở hơi hơn thế ?’
      Nàng tròn xoe mắt nhìn ta : “ dở hơi ?”
      Ta còn định biết làm sao diễn giải hai từ cao đẹp này nàng gục đầu làm ra dáng suy nghĩ rồi ngước lên nhìn ta tự đắc ý :
      “ah nô tỳ biết rồi, công tử thích biểu tiểu thư nên chán ghét những ai nhắc đến phải ?’
      Ta bị nàng hỏi mà bất giác chột dạ, ta ghét Thượng Quan Ngọc Thiện đến nỗi này sao?
      Đợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Mỹ Hậu truyền Kỳ-Chương 14

      Ta xuyên qua liền nhập vào cơ thể của Tào Ngọc Vinh , lúc đó chỉ có mười tuổi, biểu muội Ngọc Thiện cũng thường đến chơi, lúc đó tuy Thương quan Vinh Hải bị đày Hà tây nhưng chánh thê vẫn phải ở lại kinh thành chăm lo cho cha mẹ chồng.
      Gia gia thấy dù sao cũng là cháu ngọai nên cho nàng cùng học chung với ta ở Thư viện, tổ mẫu cũng dạy cho nàng nữ hồng, lễ nghi. Lúc xuyên qua ta là thiếu nử mười chin hai mươi, tư tưởng chín chắn nhiều, găp Thượng Quan Ngọc Thiện lúc đó vẫn mới 8 tuổi, ngây ngô phá phách nên có phần để tâm.

      Ta chỉ nhớ nhất là mỗi khi ta được truyền vào cung gặp Thái Hậu, khi về mang theo nhiều tặng phẩm đồ chơi, xiêm y cẩm tước, Ngọc Thiện lúc đó thường nhìn ta rất lạ.
      Dần dần nàng ấy thường hay muốn sáp gần ta, nịnh nọt đủ điều. Tổ mẫu thấy nàng ấy thân thiết với ta rất hài lòng, còn hay khen ngợi và càng để ý đến nàng ấy hơn.
      Ta làm sao nhận ra dụng ý của nàng, nên càng ra vẻ thờ ơ, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy đứa mới tám tuổi có dã tâm như thế là đáng sợ, nên có ý lẩn tránh.
      ngờ chạy trời khỏi nắng, rốt cuộc nàng ấy cũng được triệu vào cung, phong hào Ngọc Tiệp Dư, ngụ ở chính điện của Thanh Vân cung chỉ cách chỗ ta mấy trăm thước. Ở viện sát bên là Đình Tú Các , là nơi ở của Diệp Quí Nhân.
      Ngày nàng ấy vào cung, Thái hậu lấy cớ tịnh tu tiếp bái kiến, Ngọc Tiệp Dư lâm nguy bất lọan liền đường đến Ngọc Dao cung bái phỏng ta.
      Ta thấy Thượng Quan Ngọc Thiện gương mặt như hoa đào, mi cong, môi đỏ, sóng mũi thon , quả cũng là mỹ nhân mỹ lệ, nên vui vẻ hỏi thăm vài câu. Thủy Nguyệt đột nhiên biến hình, mặt mày như đưa đám, hỏi gì nấy, thêm bớt chữ.
      Ngọc Tiệp Dư ngồi uống trà lúc rồi nâng vòm mắt khẩn khỏai nhìn ta :
      “biểu tỷ, muội chỉ có mình tỷ ở trong cung, xin tỷ niệm tình gia gia mà đừng ghét bỏ muội” rồi dùng ánh mắt phức tạp liếc qua Thủy Nguyệt cái.
      Ta nãy giờ cũng có cảm giác bản thân càng lúc càng bị cục hàn băng bên cạnh làm cho rét run, bèn hắng hắng vài tiếng rồi giọng :
      “biểu muội cứ yên tâm, nguơi kiều thướt tha như vậy sớm muộn đuợc hòang thượng để mắt tới.”
      Nàng giương ánh mắt dò xét nhìn ta, chắc có lẽ ngờ ta lại sảng khóai bừng bừng như vậy, thóang chốc lại đổi thành ánh mắt bạch thỏ rưng rưng cảm kích.
      Cảm xúc của ta rốt cuộc tuộc dốc phanh, muốn đuổi khách có người vào báo Tiêu Hàn đến.
      Ta sững người, nhìn sang thấy khóe mắt Ngọc Tiệp Dư lóe lên, trong lòng cười lạnh, bèn giục nàng cùng ra cửa nghênh giá.
      Tiêu Hàn hôm nay cả người mặc trường bào màu đen, khiến gương mặt tuấn càng thêm mấy phần lãnh ngạo.Từ ngày bị ta làm cho nghẹn đến bỏ hôm trước, còn tưởng tiếp tục lạnh lùng với ta , ngờ cứ cách dăm ba bữa lại chạy đến, nhưng ngồi chưa bao lâu lại bị ta chọc giận bỏ .
      Hôm sau liền lập tức truyền ra tin tức , dần dần cả hậu cung đều truyền nhau chuyện quí phi và hoàng thượng có mạng khắc khẩu khiến cho Thái hậu bao phen vời ta đến hết an ủi lại răng dạy. Nghe nàng còn định thỉnh pháp sư đến cầu phép giải trừ xung khắc.
      là khiến người dở khóc dở cười.
      Tiêu Hàn bước vào điện, vừa thấy ta và Ngọc Tiệp Dư đứng chung chỗ, mặt đanh lại, lạnh giọng hỏi:
      “đây là..”
      Trong lòng ta mắng chửi, mẹ kiếp còn làm bộ làm tịch, nhưng cũng ráng nén khinh bỉ trong lòng, dịu dàng đáp:
      “hòang thượng nhớ Ngọc Tiệp Dư biểu muội của thần thiếp sao?” cái người ngươi mới sắc phong hôm qua đó.
      Mắt Ngọc Tiệp Dư sáng lấp lánh nhìn Tiêu Hàn,càng tỏ ra e lệ, rồi đến khẽ cuối người hành lễ. Tiêu Hàn nhờ được ta soi đèn cuối cùng cũng nhận ra đây là vợ mình nên liền lấy phong độ thân sĩ đưa tay nâng nàng dậy.
      Cảnh đẹp, người đẹp, ta thấy cũng chậc lưỡi,thầm nghĩ nếu bây giờ tình chàng ý thiếp nồng hậu như thế chỉ còn thiếu mỗi địa điểm thích họp là xong ,nên tốt bụng thổi lửa:
      “chắc hòang thượng còn chưa biết biểu muội của thần thiếp rất khéo ủ hương, thần thiếp thử qua trà sen của muội ấy, thơm ngát như chỉ có ở trời”
      Tiêu Hàn à tiếng,rồi lên ghế chính vị ngồi xuống.
      Ta thấy muốn giả ngu nên đành phải mặt dầy đóng vai tú bà:
      bằng hôm nay muội muội pha ly trà cho hòang thượng thử được ?”
      Gương mặt Ngọc Tiệp Dư càng thêm sáng bừng, tao nhã gật đầu cái . Ta nghĩ mình trắng ra như vậy, bắt cầu cho cả hai leo qua, bây giờ chỉ chờ sảng khóai vỗ bàn: thôi được, ta đến Thanh Viện uống trà là đại công cáo thành.
      Nhưng lời cũng xong ,mà vị kia vẫn nhàn nhã uống trà, vẻ mặt trong vắt thọat như cái ngừoi “hòang thượng “ ta đem bán nãy giờ liên quan gì đến .
      Ngọc Tiệp Dư lúc này thất vọng ủ dột đến đáng thương, cuối cùng dưới áp lực vô hình, hành lễ ra về.
      Tiêu hàn cũng chỉ à tiếng như muỗi kêu, sắc mặt lại có tia hồng thuận rất đáng ngờ.
      Quyết tâm bừng bừng, ta muốn thử lần nũa bị vẻ mặt sắp khóc của Thủy Nguyệt làm cho giật mình. Nàng đến, lay lay tay ta khẽ: “nương nương,ngài đừng làm khổ chính mình nữa”
      Ta thấy tay cầm ly trà của Tiêu hàn hơi run lên, ta nhìnThủy Nguyệt với vẻ mặt tin nỗi; đây nhất định là hiểu lầm, hiểu lầm trầm trọng.
      Tiêu Hàn thèm nhìn sắc mặt mù mịt của ta, đứng dậy sải chân vào tẩm thất, được vài bứoc dừng lại, xoay người thấy ta vẫn chôn chân dưới mặt đất cau mày, lãnh đạm :
      “nàng còn mau lết vào đây”
      Ta lấy ánh mắt bi thuơng nhìn xung quanh, ngòai cái tên An công công tổng quản thái giám cười bí hiểm kia, Thủy Nguyệt của ta nhịn được cười tóet cả miệng, thế ta biết tìm niềm an ủi ở đâu bây giờ?
      Ta lê từng bước vào nội thất, Tiêu Hàn lúc này ngã người ghế quí phi, tay cầm quyển kinh sách, ánh mắt làm ra vẻ châm chú lắm. Khóe mắt ta giật giật.
      Giọng Tiêu Hàn chợt vang lên:
      “rót trà”
      Ta đảo mắt xung quanh xác định mình là nhân vật bị sai sử, liền đến bàn rót ly trà rồi mang đến cho . Tiêu hàn nhận lấy, uống ngụm rồi vẫn cắm đầu nhìn vào quyển sách, lời nào.
      Tức khí cả điện như bị vắt khô, ta giống như con cá vàng ngoi ngóp từng giọt khí dư thừa còn sót lại, guơng mặt vặn vẹo đến đáng thương.
      ..Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng gấp gáp của An công công: “hoàng thượng, Diệp Quí nhân xảy ra chuyện”
      Tiêu Hàn buông quyển sách tay xuống, cau mày nhìn ra cửa, nhưng vẫn nhúc nhích.
      Khóe môi ta bất giác cong lên…., cuối cùng cũng có cớ rời . Thầm nghĩ, biết lần này lại là ai xui xẻoi bị lây vào.
      Nét mặt Tiêu Hàn nhìn ta do dự, nhưng rốt cuộc cũng đứng dậy phất tay rời .
      Tiêu Hàn vừa ,Thủy Nguyệt liền từ bên ngoài chạy vào, thần sắc lo lắng, nhưng đảo mắt lại trở nên gian trá: “nương nương, nghe hoàng hậu truyền Diệp Quí Nhân đến Khôn Trữ cung, biết xảy ra chuyện gì, nàng ấy tự nhiên ngất xỉu, biết có phải..”
      Vừa vừa lấy tay chỉ chỉ chỗ bụng.
      Ta xoa xoa hai mắt bị nhức đến thảm thương, thầm nghĩ nếu Tiêu Hàn muốn ai lai ép được chứ. Chẳng qua là muốn diễn cho Thái hậu xem thôi.
      Nhưng ngờ, người bị vạ lần này lại là Đôn Ninh cẩn.
      Chừng vài căn giờ sau, Đình Tú các truyền đến tin, Diệp Quí Nhân cuối cùng cũng dc chẩn đoán có thai.
      Hoàng hậu khuấy nước tìm cá ai dè lại thành dưỡng cá mập, tiến xong, lùi lại được, cuối cùng chỉ đành phải trói chân mình trong Khôn Trữ cung để thủ cái mũ phương đầu.
      Hải Thái Y vừa đến Đình Tú các bắt mạch, Diệp Quí Nhân lại nhanh chậm ngất xỉu ỡ Khôn Trữ Cung, kẻ có mắt nào mà thấy có mùi vị mưu. Lần trước phải nàng ấy còn bị giảng đạo lý đến mấy canh giờ sao?
      Nha đầu Linh Tú của Diệp Quí Nhân khi được hỏi, ấp a ấp úng hồi lâu cũng chỉ nặn ra mấy chữ: “sau khi chủ tử quỳ hành lễ, lúc đứng dậy choáng váng mặt mày ngất xỉu. “
      câu gắn gọn, súc tích như vậy đủ cho mọi kiểu suy diễn.
      Ta tin hoàng hậu bị oan, nhưng ai lại tin nàng?
      Vừa tiễn xong Khánh tần đến vấn an, Thủy Nguyệt vừa bưng trà tới, mặt càu nhầu:
      ” nô tì hiểu được, làm gì mà có chuyện trùng hợp như vậy chứ, hoàng thượng vừa đến cung của chúng ta , ả liền ngất xỉu ở điện hoàng hậu”
      lúc sau như hiểu ra chuyện gì, mắt lóe lên, hậm hực : “nương nương, lúc trước may là chúng ta thâu nhận Diệp Quí Nhân “
      Ta uống ngụm trà, vị ngon ngọt lịm, sảng khoái gật gật đầu.
      Thủy Nguyệt như được khai thông, vỗ tay xuống đùi cái bốp:
      “nô tỳ biết mà, ả quả nhiên gian trá xảo nguyệt, cả hoàng hậu cũng bị trúng chiêu”
      Ta đứng dậy, phủi phủi vạt áo, cất giọng dậy dỗ:
      “em cứ thôi mấy cái suy luận vớ vẫn đó ,nếu rãnh rỗi căn dặn đám cung nữ thái giám đừng làm chuyện lỗ mãng, đến hoàng hậu còn bị vạn kiếp bất phục kia kìa”
      Nghĩ đến lại nhức đầu!
      Đôn Ninh Cẩn ngu, nhưng chỉ là quá hấp tấp thôi. Lúc trước nàng hay tin Thái hậu sai người ban thuốc đến cho Diệp Quí Nhân, vì muốn làm phật ý Thái hậu nên có động tĩnh gì. Nhưng thấy Diệp Quí Nhân được Tiêu Hàn che chở, họa lớn sao, nàng cân đo nặng , liền tìm cách gần gũi Diệp Quí Nhân. Âu cũng là muốn lấy lòng Tiêu hàn , tiện thể thu Diệp Quí Nhân về bên mình.
      Nàng cư nhiên cho rằng sau chuyện Thái hậu ban thuốc, Diệp Quí Nhân hẵn oán hận ta, dĩ nhiên càng lòng qui thuận nàng, vì trong cung ngoài ta và hoàng hậu hai cây đại thụ này, còn ai đủ tư cách che chở cho nàng chứ.
      Ai ngờ biết có phải trùng hợp như vậy , Diệp Quí Nhân tự nhiên lại bị ngất xỉu ở Khôn Trữ cung., lại trùng hợp lúc quỳ gối thỉnh an nữa chứ. Ai lại biết phi tần trong cung, cho dù cấp bậc thế nào, gặp phải phi tử chức vị cao hơn mình chỉ cần nhún người hành lễ, cớ gì mà cần phải quỳ gối.
      Nghĩ đến, liền quay sang Thủy Nguyệt hỏi: “bên đó xảy ra chuyện gì”
      Thủy Nguyệt vẻ mặt thần bí, : “cung nữ bên đó truyền ra, hoàng hậu vừa dặn dò nàng vài câu, nàng liền quỳ mọp xuống đất ..sau đó lả ra ..”
      Hừ, gì mà cần phải dập đầu chứ?
      Trừ phi hoàng hậu có ý làm khó,
      nếu Diệp Quí Nhân này quả là người lợi hại.
      Nàng ta ngất xỉu ở đó, lẽ dĩ nhiên mọi nghi ngờ đều đổ dồn về phía hoàng hậu. Từ nay có hoàng hậu trải đường, cái thai của nàng làm sao mà suôn sẻ sinh ra chứ.
      Đôn Ninh Cẩn suốt ngày giả bộ từ bi, cũng ngờ quí nhân nho lại gây phiền toái như vầy , lại còn bị người ta dèm pha là ganh tị nữa chứ. Tuy Diệp Quí Nhân ra miệng giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ bạch thỏ ấp a ấp úng của nàng, càng khiến chuyện bị suy diễn lung tung.
      Chỉ trách lúc xưa có tiền lệ, ai biểu hoàng hậu từng phạt quỳ nàng ta đến gần mấy canh giờ chứ.
      Bây giờ chắc có lẽ hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi ăn chay cầu phước mong Diệp Quí Nhân thuận lợi sinh con, nếu cái đại danh hiền huệ này càng rớt giá thê thảm.


      Mỹ Hậu Truyền Kỳ-Chương 15

      Nhưng tâm tư của các Diệp Quí Nhân làm sao thoát khỏi pháp nhãn của Thái hậu.
      Hôm sau đến Từ An cung thỉnh an, vừa đặt mông xuống ghế, Thái Hậu lập tức gặn hỏi:
      “con thấy chuyện Diệp Quí Nhân ra sao”
      Ta thuận miệng trả lời: “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”
      Vẻ mặt Thái Hậu trầm ngâm nhìn ra chủ ý, lúc sau đột nhiên tức giận, mạnh tay đập bàn: “chỉ là quí nhân nho tạo ra nhiều sóng gió như vậy, hoàng thượng lại càng ngày càng hồ đồ rồi”

      Ta làm ra vẻ uất ức cuối đầu , trong lòng cười lạnh, Tiêu Hàn càng hồ đồ, phải càng khiếnThái hậu an tâm sao?
      Từ lúc Tiêu Hàn lên ngôi đến nay, mọi việc trong triều đều có phụ tá đại thần hỗ trỗ. Văn có Đôn Khả, phụ thân của hoàng hậu, Thái phó ….(phụ thân của Đức Phi) cùng Thái Sư .B ên võ lại có gia gia Tào lệnh, Tào Kiệt.., tể tướng binh bộ, cũng là phụ thân hờ của ta. Tuy là vậy, nhưng mấy năm nay quyền lực lớn nhất trong triều cốt nằm trong tay hai nhà Đôn và tào. Tào Gia có Thái hậu chưởng quản hậu cung, lại có Tào Lệnh trấn giữ binh quyền phương Bắc nên có phần nổi trội hơn. Đôn Thị cũng phải nể nhà ta ba phần.
      Nhưng Đôn Thị có vũ khí là Đôn Ninh Cẩn ngồi ở ghế hậu vị , phụ thân nàng là thừa tướng đương triều.Thế nên thế lực Đôn Thị cũng phải là dễ chơi.
      Bấy lâu nay Tiêu hàn làm ra vẻ si tình, còn đòi đời kiếp với Đức Phi khiến cho hậu cung dậy sóng. Quần thần cũng ra ý khuyên can nhiều lần. Sớ tâu có khi chất thành núi, đem chụm lửa cũng có thể đốt cả hoàng thành này.
      Nhưng càng như vậy, chẳng phải bọn người Tào thị và Đôn Thị càng thêm yên lòng sao, trước mắt chỉ cố đấu sống đấu chết với nhau để củng cố quyền lực, ai lại thèm quản sủng ai ghét ai.
      Nay rủ bỏ Đức Phi, lại quay sang sủng ái Diệp Quí Nhân, có phải lại càng khiến bọn họ tin tưởng quân vương suốt ngày chỉ lo nhi nữ tình trường làm được chuyện gì ra hồn. …
      Nhưng Đôn Thị tính đến tính lui lại để bại trong tay Đôn Ninh Cẩn. Diệp Quí Nhân có thai, Đôn Ninh Cẩn có thiện ý muốn rước nàng lên thuyền của mình, ngờ Diệp Quí Nhân lại ăn phải gan hùm mật gấu, ngang nhiên đá giò lái nàng cú khiến cho ta thấy cũng giật mình.
      Trong lòng thầm nghĩ, con cờ Diệp Quí Nhân này chẳng phải là do Tiêu Hàn tay dưỡng ra hay sao?. Nếu , nàng lấy đâu ra dũng khí đó?
      Lâu nay Tiêu Hàn lòng ghét bỏ ta, thế nhưng dạo này lại năng đến Ngọc Dao cung uống trà ăn bánh, lẽ chỉ vì muốn Thái hậu để yên cho cái thai đó hay sao?
      đây ràng là đến đây để châm dầu , cốt ý muốn Đôn Ninh Cẩn hoang mang . Chỉ cần ta và nàng nghi kỵ lẫn nhau, dè chừng lẫn nhau, tiện thể ám hại lẫn nha, đến lúc đó làm gì mà vẫn có thể đánh sụp hai thế lực lớn.
      Lần này con phượng hoàng trụi lông của bị sa bẫy, nhìn bề ngoài Tào Gia knock out Đôn Thị 1-0 , nhưng con đường phía trước lại biết như thế nào đây.
      …………………..
      Chuyện Diệp Quí Nhân cuối cùng cũng dịu xuống, hậu cung sau tấm gương của hoàng hậu thu liễm ít nhiều. Ta thấy thái hậu có động tĩnh gì, nên càng phát huy sở trường giả ngu, ngày ngày lấy gương mặt hờ hững nhàn nhạt lượn lờ vài vòng trong cung, coi như để bọn thấy ta vẫn còn tồn tại. Phần lớn thời gian lại vùi đầu vào mấy quyển sách Hy nương mua từ bên ngoài.
      Kiếp trước ta là sinh viên Hóa học, nên tính tò mò như ăn sâu vào máu. Đến kiếp này lại nhàn rỗi có chỗ phát huy nên đành chúi mũi vào mấy thứ đoại loại như kỳ môn độn pháp, trận pháp ngũ hành , rồi độc dược, hương dược. lòng muốn mình bị quá rãnh rỗi , có ngày bị thối não đến hết phương cứu chữa. Thêm vào đó, ngày nào cũng bị xoay quanh đám đàn bà hung hãn trong cung, nếu tìm cái gì để dung hòa lại, có ngày ta nổi điên mà thuốc chết bọn họ.
      haizaa..
      Ngọc Tiệp Dư vẫn cứ cách vài ngày sang Ngọc Dao cung thỉnh an ta , ta cũng lạnh nhạt mà tiếp đãi.
      Tức cười là mỗi khi thấy nàng vừa ra khỏi cổng, Thủy Nguyệt lấy xạ hương xông cả điện , trước sau bỏ sót ngõ nào. Khi nghe ta hỏi, nàng vẫn dừng tay, bằng giọng đương nhiên:”nô tỳ phải đuổi chướng khí hồ ly”. khiến ta dở khóc dở cười.
      Còn lý do tại sao Thủy Nguyệt ghét Ngọc Thiện như vậy, ra phải kể từ tám trước.
      Lúc ấy khi ta mới xuyên qua , Thủy Nguyệt chỉ là nha đầu ở phòng giặc giũ trong phủ Hộ Trấn công. Ngọc Thiện lúc ấy cũng chỉ là tiểu nương tám tuổi, khi mới vào phủ nhìn rất hồn nhiên đáng . Tuy vậy, nàng ở trong phủ cả năm nhưng bọn nô tỳ lại mấy gần gũi, nhất là những nô tỳ thấp cổ bé họng như Thủy Nguyệt luôn tìm cách tránh xa nàng.
      Lúc ấy ta cứ tưởng là do xuất thân nàng thấp kém, cho đến khi ngày dạo bờ hồ, bị tiếng cười khanh khách của nàng làm chú ý. Khi đến nơi mới thấy nàng đứng bên bờ, miệng ngoác to cười khanh khách, tay run rẩy vì cười quá nhiều. Mà dưới mắt hồ lúc này có nô tỳ ngoi ngớp gần chìm xuống nước.
      Khi bị ta phát , nàng lập tức trở về gương mặt nhu thuận đáng , ấp a ấp úng ra vẻ lo lắng”biểu tỷ, nàng đáng thương, mau cho người cứu nàng lên”
      Đó là lần đầu tiên ta bị dọa sợ như vậy, gương mặt xoay chuyển như chong chóng của con bé chỉ mới 8 tuổi khiến ta bị ám ảnh đến mấy ngày. Vội vội vàng vàng cho người cứu lên Thủy Nguyệt, sau đó đến tát cho nàng bạt tay.
      Tổ mẫu hay chuyện cũng đuổi nàng về Thượng quan phủ , sau đó còn ngó ngàng đến nàng nữa.
      Chẳng lẽ sau bao nhiêu năm, ta lại tin rằng tính tình nàng trở nên tốt?
      Tâm tư lúc này của nàng làm sao qua mặt được ta chứ. Lúc trước muốn tạo cơ hội cho nàng cùng Tiêu Hàn chẳng qua là muốn thấy ta có tâm tiểu nhân muốn mượn biểu muội để tranh sủng. phải đưa nàng vào cung là vì muốn đẩy nàng về phía ta sao?
      Nhiều khi ta cứ trách mình tốn công hiểu tâm tư của làm chi chứ. Tiểu Khang Tử thỉnh thoảng chạy vào cung cùng ta trao đổi tin tức, có lần buột miệng ; Ngọc Vinh, ngươi có nghĩ mình vốn thuộc về nơi này hay , ngoài hoàng cung ra, còn nơi nào còn thể thích hợp với ngươi hơn chứ.
      Ta phi, thích hợp cái con khỉ gió! nếu thích hợp ta tốn hết chất xám bồi dưỡng , đưa ra ngoài rồi vốc hết gia sản để cho và Hy Nương mở ra con đường cho mình ngày sau.
      Ở đây làm gì? nếu vận mênh của ta đen đuổi rơi nhầm vào cái gia tộc khốn khiếp này, ta lại để mình bị trói chân sao? Trời xanh mây trắng ngoài kia mới thuộc về ta kia kìa.
      …………………………………………..

      Đợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :