MỸ NHÂN TƯ HOA NIÊN - HOA NHẬT PHI

Thảo luận trong 'Truyện Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anh1412

      anh1412 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      81
      Thông báo:
      Mình nhờ được bạn @Quýt Đường làm Beta giúp mình. lần lượt up lại mấy chương truyện nhé. Được bạn ý khai sáng cho cái QT tốc độ edit tốt hơn.

      Nhưng bạn ý rất bận nên để đảm bảo tiến độ nếu bạn ý có chưa kịp beta mình cũng up lên trước rồi khi có bản beta mình up lại sau nhé. Mình đăng thông báo để cảm ơn bạn ý và để mọi người cùng chào đón thêm thành viên bước lên con đường chông gai, đích tuy nhìn thấy nhưng còn hơi xa vì nghiệp phục vụ cộng đồng ngôn tình nhé :-*

      Hôm nay mình up tiếp theo đúng tiến độ và đính lại mấy chương được BETA

      Cả đêm ngồi nghiên cứu cách download về máy MAC. Rồi cách dùng QT, sáng nay 5h mới ngủ. Tôi thấy mình hi sinh sắc đẹp vì nghiệp edit quá cơ :p
      thienhuyen77 thích bài này.

    2. anh1412

      anh1412 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      81
      Chương 06

      Edit: renka
      Beta: Quýt Đường

      Lâm thị bị nhốt ở Tây Thiên Viện, nằm ở nơi sâu nhất phía tây bắc của Kỷ gia.

      Kỷ Uyển Diễm hé ra chăn len mỏng bạc màu vì cũ, màu vỏ chăn rất cũ, nhưng mặc dù cũ, sờ trong tay vẫn tương đối mềm mại, bên ngoài có thêu bức tranh xuân hải đường, giống với đồ dành cho thiếu nữ khuê các sử dụng, mà giống như là của hồi môn. Kỷ Uyển Diễm giương mắt nhìn thấy có hai ma ma mang theo hộp cơm ngang qua vườn hoa, nàng vội vàng trốn vào phía sau hòn non bộ. Hai ma ma chạm mặt Từ ma ma, hỏi Từ ma ma tới nơi này làm gì. Từ ma ma dám cho các nàng biết Tứ nương ở phía trước, liền cùng các nàng đối đáp mấy câu. Kỷ Uyển Diễm thừa dịp các nàng chuyện ra khỏi hòn non bộ, dọc theo đường bước về phía Tây Thiên Viện.

      Kỳ kiếp trước nàng có rất nhiều nghi vấn được giải đáp, bởi vì Lâm thị chết sớm, hơn nữa trước khi chết cũng có gặp nàng lần cuối. Thời niên thiếu, nàng có phát giác, nhưng càng về sau, khi nàng đến kinh thành, trăn trở gả cho hai đời phu quân, mới từ miệng lão nô bộc biết được chút chuyện cũ trước kia, nhưng khi đó Lâm thị sớm mất, ai giúp nàng chứng thực, cho nên đó vẫn là số chưa được giải trong lòng nàng.

      Lâm thị cho dù có thế nào cũng là mẫu thân ruột của nàng, coi như bà có điên khùng, cũng là nương của nàng. Mặc kệ bà có thể thay nàng giải đáp hay , Kỷ Uyển Diễm đều muốn gặp bà lần, bù lại tiếc nuối kiếp trước.

      Kỷ Uyển Diễm càng càng chệch đường, nàng bây giờ cũng chỉ men theo trí nhớ kiếp trước, thời điểm lúc Lâm thị qua đời, dựa theo ấn tượng lúc lão thái quân cho bà tử dẫn nàng , lúc đó có rất nhiều bà tử trông coi nên cảnh tượng cũng khác với bây giờ. Giờ đây, ngay cả bóng người đều nhìn thấy, bốn phía yên tĩnh, có bất kì thanh gì. Bởi vì có bà tử quét dọn, cho nên xung quanh phần lớn vẫn phủ đầy tuyết, trắng xóa vùng, có mấy gian phòng để trống, thoạt nhìn rất u ám .

      Từ ma ma từ phía sau chạy tới, kéo tay Kỷ Uyển Diễm, : " nương, đừng nữa, trở về ."

      Kỷ Uyển Diễm rút tay mình về, quật cường đứng nhìn Từ ma ma, hai người đối mặt lúc, Kỷ Uyển Diễm mới mở miệng câu: "Bà dẫn ta , nhanh chút."

      Nếu là để nàng tìm, còn biết phải tìm đến lúc nào. Từ ma ma là từ nô tì theo Lâm thị xuất giá rồi trở thành quản ma ma. Sau khi Lâm thị bị nhốt, bà nhất định đến gặp nàng, cho nên Kỷ Uyển Diễm chắc chắc bà biết nơi ở của Lâm thị.

      gương mặt to tròn, giờ gầy chỉ còn hai lạng thịt của Từ ma ma lộ ra vẻ khó xử, bất quá bà cũng có phủ nhận lời của Kỷ Uyển Diễm. Đúng là có bà dẫn nhanh hơn, nhưng hôm nay Tứ nương vừa mới gặp lão thái quân, chừng còn phái quản ma ma đến dạy quy củ cho nương, thế nhưng đây đều là những điều chưa chắc chắn, nếu càng kéo dài, vậy trì hoãn việc của Tứ nương.

      Nếu Tứ nương có lòng muốn gặp nương, vậy cũng dễ dàng buông tha. Bà thở ra ngụm khí, xoa xoa đôi bàn tay. Lúc này Từ ma ma mới cúi đầu tiến lên bậc thang của hành lang, bà kiểm tra đường ở phía trước rồi xoay người dắt tay Kỷ Uyển Diễm, :

      " nương theo ta."

      Cứ như vậy đường dẫn dắt, cuối cùng Từ ma ma đưa Kỷ Uyển Diễm đến nơi trông giống như là viện tử hoang phế bị bỏ trống, có ai trông coi, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ. Từ ma ma chỉ chỉ cánh cửa gỗ loang lổ, bên ngoài có khoá cái khoá sắt rỉ sét, giống như lâu được mở ra.

      "Bà ấy... Ở bên trong sao? Chẳng lẽ có người đưa cơm sao? Ổ khóa này cũng giống như được thường xuyên mở ra."
      Từ ma ma chỉ chỉ cửa sổ ở bên mé phải của cánh cửa, : "Đều từ nơi này đưa cơm, cần phải mở khóa."

      Kỷ Uyển Diễm nhìn cánh cửa sổ kia, con mắt hiểu sao có chút ướt át, vội vàng cúi đầu xuống. Đến cuối cùng nàng cũng có dũng khí mở ra cửa sổ , đôi mắt đỏ hồng, giọng cũng trở nên khàn khàn:

      "Bên trong, có người hầu hạ sao? Bà ấy phải là điên khùng sao? Có biết tự đến lấy đồ ăn ?”

      Từ ma ma nghe những lời này cũng cảm thấy dễ chịu, do dự trong chốc lát, mới đưa tay mở ra cửa sổ . Tâm Kỷ Uyển Diễm buộc chặt, theo khe hở càng lúc càng lớn, nàng cũng càng trông thấy tình trạng của sân viện, cũng giống như trong tưởng tượng của nàng đổ nát hỗn loạn, mà trắng xoá vì tuyết

      Từ ma ma cho tay vào, từ trong cửa kéo ra cái lục lạc bằng sắt, với Kỷ Uyển Diễm:

      "Chính là dựa vào cái lục lạc này, nhắc nhở phu nhân."

      Kỷ Uyển Diễm cầm lấy lục lạc kia, nhìn Từ mụ mụ, trong mắt đong đầy nước mắt, khó chịu hỏi: "Bà thường xuyên đến tặng đồ cho bà ấy sao?" Cho nên mới biết nhiều chuyện như vậy.

      Từ ma ma gì, chỉ thở dài, lại cầm lấy lục lạc trong tay Kỷ Uyển Diễm, duỗi vào trong viện tử lắc ba cái, sau đó hai người đợi ở trước cửa sổ hồi lâu, trong sân như cũ có động tĩnh gì. Từ ma ma cũng cảm thấy kỳ quái, với tay vào bên trong cửa sổ, định tiếp tục lắc lục lạc, đột nhiên có người đầu bù tóc rối xuất ngay chỗ cửa sổ, dọa Từ ma ma cùng Kỷ Uyển Diễm kêu to tiếng. Tay Từ ma ma chưa kịp rút trở lại bị người nọ bắt được, hai lời, liền cắn xuống. Từ ma ma chịu đau, hướng bên trong :

      "Phu nhân, là ta, là ta. Phu nhân! Ngài đừng cắn, đừng cắn."

      Người ở bên trong căn bản tựa hồ như nghe thấy, vừa cắn cánh tay của Từ ma ma, vừa lẩm bẩm ràng: "Ăn, ăn."

      Kỷ Uyển Diễm cố gắng nhịn cho đến giờ nhưng thấy thế tâm tình chịu được nữa. Ngồi xổm xuống ôm mình cuộn thành đoàn, nàng cũng tưởng tượng qua tình cảnh của Lâm thị khi bị giam như thế nào, thế nhưng đến lúc gặp được bà, lại ngờ mình cảm thấy khổ sở như thế này.

      Nàng gần như là chạy như điên ra khỏi viện, thế nhưng lại vấp phải hòn đá bị chôn dưới tuyết mà ngã bổ nhào xuống, cái lạnh của tuyết đánh vào mặt nàng, thế nhưng cũng có rét lạnh đến thấu xương, thế giới chớp mắt như ngừng lại.

      Từ ma ma vội vàng chạy tới đỡ nàng đứng lên, Kỷ Uyển Diễm thoáng ổn định tâm tình, từ mặt đất đứng lên, quay đầu nhìn cánh cửa loang lổ, cắn chặt răng, lại xoay người quay lại.

      Từ mụ mụ kéo lấy nàng, : " nương, người cũng nhìn thấy, phu nhân bệnh , căn bản nhận biết chúng ta."

      Kỷ Uyển Diễm tỉnh táo lại, nhìn tình huống xung quanh, thấy góc tường bên trái có xếp đống gạch đá, bên cạnh có gốc cây cao lớn che rợp trời. Kỷ Uyển Diễm tới, mới leo lên đống gạch đá, bám vào thân cây bò lên đầu tường. Từ ma ma sợ hãi, Tứ nương từ trước đến nay bảo thủ nhu nhược, nhưng hôm nay thế nhưng lại biết bò tường, này, đây cũng phải là chuyện mà cái tiểu thư khuê các nên làm nha.

      Bà định ngăn cản, thế nhưng thấy, sau khi Kỷ Uyển Diễm nằm sấp ở bờ tường dừng lại động tác, thăm dò quan sát nhìn vào bên trong mấy lần. Nàng chỉ thấy nữ nhân ăn mặc rách rưới ngồi dựa vào cánh cửa, ôm đầu gối run lẩy bẩy, gầy trơ cả xương, đầu tóc rối bù, nàng thử dò xét hô hai tiếng: "Nương. Nương."

      Còn tưởng rằng có bất luận cái gì đáp lại, thế nhưng thời điểm nghe thấy chữ nương kia, nữ nhân kia thế nhưng ngẩng đầu lên. Kỷ Uyển Diễm vẫy vẫy tay với nàng: "Nương, con ở chỗ này."

      ngờ nữ nhân kia lại tựa như phát điên chạy trở về trong phòng, trong miệng hô: "Vãn Vãn, Vãn Vãn!"

      Chỉ chốc lát sau, liền ôm cái gối đầu ra, trong miệng lẩm bẩm tự . Nhìn thấy thế Kỷ Uyển Diễm khóc thành tiếng. Xung quanh hết sức yên tĩnh, cho nên cho dù Lâm thị rất nhưng nàng cũng nghe thấy ràng, Lâm thị ôm gối, điên điên khùng khùng :

      "Vãn Vãn sợ, có nương ở đây."

      Kỷ Uyển Diễm nhịn được nữa khóc lớn lên, nàng nằm sấp ở bờ tường, đùi vừa buông lỏng, cả người từ tường ngã xuống, may mắn có Từ ma ma ở phía dưới đỡ nàng, mới có bị gạch đá nện vào.

      " nương, chúng ta phải thôi, lát nữa bà tử phụ trách đưa cơm đến đây, để cho các nàng trông thấy tốt."

      Từ ma ma mặc dù cũng thấy thương Lâm thị, nhưng bà hiểu, điều quan trọng nhất bây giờ là phải bảo vệ tốt Tứ nương.

      Kỷ Uyển Diễm được Từ ma ma đỡ rời khỏi Tây Thiên Viện hoang vu. Ở đường quả gặp được bà tử tới đưa cơm, Từ ma ma nhanh tay lẹ mắt kéo Kỷ Uyển Diễm núp sau thân cây, chờ sau khi bà tử kia qua, hai người mới rời .

      Kỷ Uyển Diễm muốn cứu Lâm thị ra, nhưng nàng cũng biết, với năng lực bây giờ của nàng rất khó thực được, bởi vì Lâm thị là tội nhân Kỷ gia, có tội bị phạt, lại bị đả thương thần trí, cho nên mới bị giam lại. Tại thời điểm Lão hầu gia vẫn còn tại thế, phụ thân của Kỷ Uyển Diễm Kỷ Trâu còn là trưởng tử của Hầu phủ, lão hầu gia thay ông thỉnh phong thế tử, chỉ đợi lão hầu gia hồn về tây thiên, Kỷ Trâu có thể kế thừa tước vị. Thế nhưng ai ngờ tới, lúc lão hầu gia lâm bệnh nặng, Lâm thị liền bị người bắt gian tại giường, lão hầu gia trong cơn tức giận muốn đánh chết Lâm thị, là Kỷ Trâu dùng tính mạng bảo vệ bà, nhưng là về sau biết Lâm thị ăn nhầm cái gì, liền triệt để trở nên điên khùng .

      Lão hầu gia hận con trai lớn ra hồn, cho dù cái gì, làm cái gì, Kỷ Trâu cũng khăng khăng mực che chở cho Lâm thị phát điên, còn cho dù ông có chết cũng để cho Lâm thị chết, cũng để cho bà bị gia pháp xử trí. Vì thế Kỷ Trâu mất tư cách kế thừa tước vị, tước vị thế tử lúc này mới rơi xuống đầu Nhị lão gia Kỷ Sóc. Sau khi lão hầu gia đổi người thừa kế, liền bi thống thôi, rốt cuộc nhịn được hồn về tây thiên. Kỷ Trâu cảm thấy là mình hại chết lão hầu gia, thê tử ông kính * cả đời lại làm ra loại chuyện đó khiến ông mất hết mặt mũi, cả ngày buồn bực vui, suốt ngày ra ngoài uống rượu. Có ngày ông cho gã sai vặt theo mà mình ra ngoài, cho đến nửa đêm cũng thấy về, người trong nhà tìm hơn phân nửa Uyển Bình, mới tìm thấy ông ở gốc cây cuối phố Hoài An, đầu ngoeọ sang bên, là dùng dây lưng quần, thắt cổ mà chết!

      *kính : kính trọng và thương

      Những chuyện này người trong phủ ai cho nàng biết, là do về sau nàng tự mình hỏi thăm chút mới biết được, cho nên, thời điểm Kỷ Uyển Diễm mới ba bốn tuổi, liền bị buộc phải cùng mẫu thân chia lìa, huynh trưởng cũng bởi vì chuyện này mà bị đưa đến thư viện. Cả Nguyệt Ngọc Uyển to như vậy cũng chỉ còn lại có mình Kỷ Uyển Diễm, cho đến khi nàng mười tuổi mới được lão thái quân đón vào Linh Lung Các ở.

      Thân ca ca của nàng Kỷ Hành ở thư viện đọc sách, lúc đầu còn thường xuyên trốn về để thăm nàng, nhưng về sau thấy đến nữa. Cho đến khi Kỷ Uyển Diễm xuất giá, Kỷ Hành bởi vì đánh nhau gây chuyện, bị thư viện trục xuất, liền sau đó theo người ra biển, mãi cho đến Kỷ Uyển Diễm chết, đều chưa có trở về.

      Những chuyện này mỗi chuyện đều đè ở trong lòng Kỷ Uyển Diễm, thời điểm nàng còn là nương mười mấy hai mươi tuổi cho dù nhìn ra toàn bộ đây đều là cái bẫy cũng có thể hiểu. Nhưng nay nàng hơn ba mươi tuổi, trải qua quá nhiều chuyện, nhớ lại chuyện lúc trước, như thế nào nhìn ra, chuyện năm đó tràn đầy mưu cùng tính kế. Kỷ Uyển Diễm có chứng cớ, nhưng hết thảy đều rất ràng.

      Ai là người hưởng lợi nhất trong chuyện này, người đó chính là chủ sử phía sau màn. Cha nàng mất, nương bị điên, vì vậy mà đại phòng xuống dốc, nhị phòng ra mặt tiếp nhận toàn bộ những thứ vốn thuộc về đại phòng, vậy còn có cái gì phải hoài nghi nữa đây.
      Last edited: 23/4/20

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Truyện càng ngày càng hấp dẫn, thương cả nhà bạn Diễm ghê
      anh1412 thích bài này.

    4. anh1412

      anh1412 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      81
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      cỡ chữ thông thường là mức 5. cỡ mình cmt đây nè
      anh1412 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :