1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mờ Ám-Hốt Nhiên Chi Gian (69 chương+PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 30: NỤ HÔN DỊU DÀNG TRONG BÓNG ĐÊM

      Hả? Bị bảo vệ phát rồi sao? Hai người đều đờ ra.

      Vu Tiệp sợ tái mặt, mở to mắt nhìn, Trịnh Phong thổi tắt hết những ngọn nến, vội vàng nhảy đến tắt công tắc các dây điện, trong phòng lập tức lại tối mịt.

      Trịnh Phong khẽ kéo các dây bóng đèn xuống, cuộn bừa lại cho gọn rồi chạy đến đẩy cùng trốn xuống bên dưới bục giảng.

      Giọng bên ngoài văng vẳng: “Ai ở trong đó? Ra ngay.”

      Vu Tiệp bịt chặt miệng, căng thẳng quỳ dưới bục giảng, lo lắng nhìn Trịnh Phong, chỉ thấy ánh mắt cậu tỏ ý an ủi mình, cậu khẽ gật đầu ra hiệu sao đâu.

      Thậm chí nghe thấy tiếng bước chân ngoài kia mỗi lúc gần, bảo vệ lên lầu hai rồi!

      Căng thẳng đến nỗi dám hít thở mạnh, cảm thấy bàn tay phải đùi ấm hẳn, vội vàng ngẩng lên và nhìn thấy đôi mắt cười, trong bóng đêm càng sáng rỡ hơn, như thể phát xạ liên tục, và bàn tay to lớn truyền đến an ủi dịu dàng.

      “Thầy…” giọng lúng túng đột nhiên vang lên. Vu Tiệp và nhóc Trịnh ngạc nhiên nhìn nhau, bên ngoài vẫn còn ai khác?

      “Hai người lén lút thậm thụt trốn ở đây làm gì hả?” Thầy giám thị lên tiếng trách mắng.

      “Chúng em… chúng em định về.” giọng nam run rẩy, có lẽ sợ chết khiếp.

      “Khoa nào?” Thầy giám thị vẫn tức giận.

      “Thầy ơi, chúng em làm gì cả, chỉ chuyện mà quên mất thời gian thôi.” Giọng nam lên tiếng van xin, bên cạnh còn có thanh nho , giống như tiếng nấc nghẹn của bạn , chắc cũng hoảng sợ lắm.

      “Tối mờ mịt thế này mà chuyện gì ở ban công?” Thầy giám thịt có lẽ là người trung niên, ghét nhất là bọn học sinh làm chuyện bậy bạ, “Lúc học chả thấy các cậu chăm chỉ bao giờ, cưa lại giỏi giang lắm, khoa nào đấy?”

      “Quản trị… kinh doanh…” Giọng nam sinh mỗi lúc .

      “Tên?” Bọn họ đúng là xui xẻo, lần này gặp phải tướng quân mặt sắt rồi.

      “… Phương Tuấn.” Cậu chàng ấp úng hồi lâu, cuối cùng vẫn phải ra.

      Vu Tiệp nhìn Trịnh Phong, mà cậu còn cười trộm, nếu họ bị tóm chết chắc.

      Lại dạy dỗ lúc lâu, cuối cùng thầy giám thị cũng chịu thả họ , hình như thầy vẫn chưa yên tâm mà còn dùng đèn pin chiếu lung tung lúc nữa.

      Ánh sáng chiếu vào bức tường khiến Vu Tiệp lại thót tim, liệu họ có bị phát ?

      Cuối cùng, mọi thứ cũng yên tĩnh, tất cả hết.

      Vu Tiệp vẫn ngồi im nhúc nhích, chỉ sợ họ chưa xa, tai dỏng lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

      “Họ rồi.” Nhóc Trịnh bỗng lên tiếng khiến giật bắn mình.

      Trong bóng tối nhìn mặt cậu, nhưng dưới bục giảng chật hẹp, hai người vai chạm vai, trái tim bỗng đập loạn, rất muốn rời khỏi cái nơi chật chội này ngay lập tức.

      Tách, nhóc Trịnh bật lửa lên, đốt ngọn nến bánh sinh nhật, ánh sáng lại sáng bừng trong bóng đêm, ngọn nến xíu lập lòe, có thể nthấy bóng chiếc mũi cậu được chiếu sáng, làn da còn phủ lớp mồ hôi mỏng.

      “Mặt cậu… đỏ quá…” Nhóc Trịnh chạm vào mặt , như được thoa lớp phấn hồng, khiến người khác chỉ muốn cắn cái.

      Gương mặt nóng rực bị ngón tay mát lạnh của cậu chạm khẽ, cảm giác kỳ lạ như bị điện giật, Vu Tiệp thấy mặt mình nóng hơn, thậm chí đến hai vành tai cũng nóng rực, khẽ tránh sang bên vì thân mật của cậu khiến thấy quen tí nào.

      “Thích món quà của tôi ?” Nhóc Trịnh dịu dàng hỏi.

      Vu Tiệp nhìn nụ cười ấy, tim lại bất giác đập loạn, giọng cũng trở nên rất kỳ quặc: “Th… thích…” Đừng thế mà, đủ choáng lắm rồi, cậu cứ nhìn bằng ánh mắt như thế nữa say mất.

      Tay cậu lại vuốt ve gò má , bàn tay mát lạnh hút cạn hơi nóng mặt nhanh chóng khiến run rẩy toàn thân, đôi tròng mắt sáng như đá quý kia quyến rũ tâm trí , khiến hoảng hốt tránh mặt , nhưng tay cậu khẽ dùng sức, đành phải nhìn thẳng cậu.

      “Vu… Tiệp…” Giọng nhóc Trịnh bỗng trở nên khàn khàn, nhưng thể thanh gặp phải chướng ngại vật trong cổ họng, rời rạc phát ra, “Tôi rất muốn…”

      Vu Tiệp hoảng loạn đến mức tay chân lập cập, ánh mắt cậu dồn ép quá, trái tim bị ánh mắt ấy kéo ra khỏi lồng ngực, vất vả cố gắng giữ trấn tĩnh, “ừ” lên tiếng, nhưng thanh bộc lộ căng thẳng trong lòng.

      Ngón tay cậu chầm chậm trượt xuống cằm , khẽ nâng mặt lên, ánh sáng nhảy múa đổi mọi góc độ mặt cậu, gương mặt đẹp trai ấy dần dần tiến sát lại, Vu Tiệp rối bời chỉ biết yếu ớt thốt ra tiếng: “Đừng…”

      Nhưng cự tuyệt của bị nụ hôn dịu dàng của cậu phong kín!

      sợ đến mức giật lùi lại, trong tích tắc tựa sát vào tấm bảng đen, đầu cũng cộp vào đau điếng.

      “Cẩn thận!” Nhóc Trịnh kéo vào lòng, tay vuốt vào phía sau gáy .

      Vu Tiệp nóng bừng toàn thân dán sát vào ngực cậu, vành tai nóng hực nghe nhịp tim đập “thình thịch” của cả hai trong bóng đêm, rồi nhịp đập của hai trái tim dần dần hòa thành .

      “Tôi rất thích cậu.” Nhóc Trịnh chậm rãi cúi đầu xuống, chạm vào má , trong ánh nến dần yếu ớt, tiếp cận đôi môi .

      thể, cậu hơn , cậu là em trai, thể. Đầu óc Vu Tiệp choáng váng, da thịt lại cảm nhận được hơi ấm của đôi môi cậu, kích thích mạnh vào thần kinh .

      Bỗng cơn gió tràn qua, ngọn nến cuối cùng bị thổi tắt, trong bóng tối, đôi môi mềm mại nóng hổi chạm vào môi , dìm sạch mọi cự tuyệt và kinh hoảng của . Cơ thể muốn tháo chạy, nhưng đôi tay thon chắc và mạnh mẽ giữ chặt eo lại, tê dại, khiến nén được phải hít mạnh hơi.

      cưỡng ép, chiếm đoạt, nụ hôn dịu dàng chỉ quyến rũ , nuốt mất từng chút từng chút ý thức của . Trong bóng đêm, thấy mặt cậu, nhưng lại lĩnh ngộ được tình dịu dàng cố kìm nén của cậu, cảm giác được thương chiều chuộng ấm áp bao bọc lấy , khiến trái tim khô cứng của mềm dịu hẳn.



      lúc lâu sau, đúng lúc tưởng mình sắp ngạt thở đến nơi, cậu nhàng buông ra.

      Trong bóng tối, hai người đều dám lên tiếng, chỉ có thể lắng nghe hơi thở rối loạn của cả hai.

      Ngón tay cậu chạm môi , mát lạnh đôi môi nóng rực, khiến tim càng đập loạn nhịp, mờ ám cực độ này thậm chí còn khiến người ta chịu nổi hơn cả nụ hôn ban nãy, hơi thở càng gấp gáp.

      “Cảm giác này kỳ diệu quá.” Cậu kề sát tai , thầm.

      Toàn thân nóng hực, xấu hổ đẩy cậu ra, cũng may cậu nhìn thấy trong bóng tối này, chắc bây giờ đỏ cả toàn thân như con tôm luộc rồi. Họ lại nấp dưới chỗ chật hẹp này… Cứ nghĩ đến thân mật ban nãy là lại càng xấu hổ.

      “Chúng ta… về thôi!” cần bình tĩnh, đêm nay có quá nhiều bất ngờ rồi, trong đầu giờ rất rối loạn! bắt đầu thấy biết phải đối mặt với cậu thế nào.

      Nhóc Trịnh am hiểu lòng người cuối cùng quay lại, cậu gật đầu, đặt bánh kem vào lại hộp để mang về ăn, rồi dẹp tất cả bóng đèn lẫn dây điện vào trong ba lô, dọn dẹp xong tất cả, cậu nắm tay ra khỏi phòng học, tất cả lại trở về bình thường.

      Trong trường tối mịt, qua giờ tắt đèn từ lâu.

      Nhóc Trịnh kéo lặng lẽ đến dưới ký túc xá của , cửa đóng, thấy vẻ mặt lo lắng của , cậu mỉm cười an ủi: “Đừng lo, tôi biết có chỗ vào được, theo tôi .”

      Nhóc Trịnh dẫn Vu Tiệp vòng qua phía sau tòa nhà, bức tường phía sau có con đường dẫn thẳng lên lầu. Nhóc Trịnh chỉ lên phía ban công của con đường: “Có thể lên từ chỗ này.”

      Vu Tiệp liếc nhìn cậu, đúng là có thể lên lầu hai, nhưng cửa sổ đó luôn đóng chặt, cho dù lên được cũng vào được.

      “Yên tâm, tôi nhờ người mở cửa sổ rồi.” Nhóc Trịnh mỉm cười đầy tự tin, ra cậu có chuẩn bị từ lâu.

      “Nào, tôi đẩy cậu lên.” Cậu nửa quỳ xuống, để trèo lên lưng cậu để lên .

      Vu Tiệp giữ lấy vai cậu, định trèo lên đằng sau bỗng có tiếng gọi: “Vu Tiệp!” khiến giật bắn mình, ngã nhào xuống, đập vào bức tường.

      Nhóc Trịnh vội quay lại, cũng nhìn ra phía sau, bỗng thấy lạnh toát, lại… lại là Tấn Tuyên!

      Trước mắt tối sầm, sao lại ở đây? Trời ơi, nhất định là hoa mắt rồi.

      Nhưng tiếp sau đó, bóng ảo ấy lao đến trước mặt họ, giáng mạnh cú đấm lên bên mặt của nhóc Trịnh, Trịnh Phong ngã nhào xuống đất.

      “A… dừng lại!” Vu Tiệp sợ hãi kêu thét, phải nằm mơ, mà thực là Tấn Tuyên!
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 31: Lửa ghen của sói

      Tấn Tuyên chồm đến, lại đấm vào đầu Trịnh Phong cú rất mạnh, Trịnh Phong ngã sóng soài, khổ sở đưa tay lên che chắn. Đôi mắt Tấn Tuyên thoáng lóe lên cơn lửa giận kinh khủng,giống như con sư tử bị chọc giận,những nắm đâm giáng xuống người Trịnh Phong như mưa.

      Vũ Tiệp cuối cùng hoàn hồn, hét lên rồi chạy đến kéo Tấn Tuyên vần hăng máu ra: "Dừng tay, dừng tay, điên rồi!

      Ba người dồn thành đông hỗn loạn, xen lẫn vào đó là nhưng tiếng kêu thét và rên rỉ.

      lầu vang lên tiêng hét tức giận: "Ai kêu hét cái gì dưới đó vậy?Có để cho người ta ngủ , muốn cãi nhau biến chỗ khác!" số người còn thò đầu ra: "Đứa nào đấy? Nửa đêm nửa hôm, bị thần kinh à?" "Mẹ kiếp, thằng nào?"

      "#$~%$$#%~#$Vo#~Vo$~#$$#..

      Vu Tiệp ngước lên thấy từng ô cửa sổ bật sáng đèn, cổng chính tòa nhà ký túc cũng sáng lên nghĩ, Tiêu rồi, dì quản lý ký túc sắp ra rồi, nếu bị tóm được chết. lao đến cố hết sức kéo Tấn Tuyên vần đè lên người Trịnh Phong ra: "đừng đánh nữa, sắp có án mạng rồi!" Rồi dìu Trịnh Phong lên, trừng mắt với Tân Tuyên "Còn khống chạy nhanh lên!" xong dìu Trịnh Phong chạy vào chỗ tối.

      Tấn Tuyên tóc tai rối bời, liếc nhìn lên lau rồi vung vẩy nắm đấm, nhấc túi đựng laptop bị vứt chỏng chơ đất lên rồi theo sau.

      Ba người hoảng hốt chạy ra vườn hoa trường.

      Thấy cuối cùng cách xa khu ký túc xá, thanh phía xa kia cũng dần rồi tắt, Vu Tiệp mới thở phào nhòm, ngước lên thấy khóe môi Trịnh Phong rách toạc, còn vương vài vệt máu đỏ chói cả mắt, lo lắng hỏi: "Sao rồi? Đau ?" Muôn chạm vào nhưng sợ cậu càng đau nên dám động đến.

      Nhóc Trịnh vừa mở miệng ho sặc sụa, Vu Tiệp thướng xót vỗ vỗ vai cậu, chắc bị nội thương chứ? "Tôi... sao." Nhóc Trịnh muôn mỉm cười để an ủi , nhưng khóe môi hễ động đậy lại chạm vào vết thưởng khiến cậu nhăn nhó, hít hơi mạnh, Vu Tiệp thấy thế càng xót xa hơn.

      Phía sau vẳng đến tiêng chân của Tấn Tuyên, Vu Tiệp quay phắt lại, trừng trừng nhìn , nửa đêm bị thần kinh à, tự dưng vô duyên vô cớ động thủ đánh người, càng nghĩ càng tức, lại thấy vẫn nhìn nhóc Trịnh bảng ánh mắt hậm hực lửa giận càng bùng lên dữ dội hơn!

      " Thần kinh à? Tại sao đánh người ta?" Vu Tiệp đẩy mạnh! thể tin được, trở nên bạo lực từ khi nào vậy, mà lại còn đánh bạn của .

      "Cậu ta lôi em đâu hả? Muộn thế này mới về mà lại còn trèo tường, nhìn xem em bây giờ giông cái gì?" Tấn Tuyên gầm lên tức tối, lửa giận trong lòng vẫn chưa tan, mà lại chỉ trích vì thằng nhóc đó.

      "Ai cần lo!" Vu Tiệp cũng nổi giận, dám to tiêng với !

      "Chuyện của em, đêu phải lo!" Tấn Tuyên túm chặt tay , đà biết là thẳng nhóc đó tốt lành gì mà.

      "Làm ơn , điên đủ chưa?" Vu Tiệp giằng mạnh tay ra đúng là rảnh , nửa đêm nửa hôm mò tới lo xem đâu, lúc và đám con kỳ quái kia ở cạnh nhau, sao thấy lo cho như thế? Tự mình bị động kinh còn định lây sang cho người khác! =.=

      Tấn Tuyên nhìn Vu Tiệp vẻ mặt lạnh lùng càng thấy tức tối hơn. Vì muốn trở vê gấp để mừng sinh nhật với , chuyến công tác vừa lo xong là ngồi xe xuyên đêm để vê nhà, cả buổi tối gọi bao nhiêu cuộc điện thoại mà chẳng nghe, vốn tâm trạng tốt nhưng vẫn muôn chạy đến trường đưa quà cho trước mười hai giờ, nào ngờ lại thấy cảnh tượng lúc nãy.

      Quả nhiên bị đoán trúng, đều do cái thẳng nhóc đuôi đó nên Tiểu Tiệp mới phớt lờ , giận điên lên nên chỉ chuyện Tiểu Tiệp ở bên tên đó cả buổi tối, lửa tronq lònq phun trào dữ dội, lý trí bị thiêu rụi hoàn toàn!

      Mắt đứng tròng, hận đến mức răng nghiến ken két, cảm thây rất ngứa tay, chỉ muôn đấm cho tên Trịnh Phong kia Trận.

      "Có phải cậu ta làm gì em ?" Tấn Tuyên cứ nghĩ đến Tiểu Tiêp vốn trước nay rất ngoan ngoãn, lại nửa đêm nửa hôm ký túc tắt đèn rồi mới lấm la lấm lết mò về, cảm thấy bao nhiêu cảm xúc hòa lan vào nhau, lửa giận bừng bừng.

      " có." Vu Tiệp trả lời rất nhanh, nhưng vẫn lúng túng liếc nhìn nhóc Trịnh cái, nhớ đến cảnh thân mật mờ ám trong bóng đêm lúc nãy là mặt lại đỏ lên, hai vành tai cũng nóng rực.

      Tắn Tuyên thấy vẻ mặt mờ ám mà lại kỳ quặc của biến sắc, họ nhất định có gì đó rồi! Chết tiệt, dám động vào Tiểu Tiệp của ! Tấn Tuyên tròn mắt, lại định xông đến đánh nữa, Trịnh Phong chưa kịp phản ứng gì đố bị Tấn Tuyên Tóm lấy cố áo nhấc bổng lên, thấy nằm tay của sắp giáng xuống vội vàng lấy tay che theo phản xạ.

      Vu Tiệp hét lên: "Tấn Tuyên, dám đánh cậu ấy nữa, tôi tuyệt giao với !"

      Tấn Tuyên nghe thê co chặt nắm đấm, giận dữ trừng mắt nhìn Trịnh Phong rồi đẩy mạnh cậu ra.Uy Trịnh đứng vững loạng choạng lùi lại mấy bước.

      Vu Tiệp vội lao đến chặn giữa hai người, giang rộng tay bảo vệ nhóc Trịnh, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, tức tối trừng trừng nhìn Tân Tuyên.

      Tấn Tuyên nhìn Vu Tiệp đứng bảo vệ Trịnh Phong, dáng nguời mảnh mai lại sức giang rộng tay, đôi mắt trừng nhìn tràn đầy phẫn nộ và chán ghét, lòng càng đau buồn hon, tự lúc nào mà Tiểu Tiệp lại đôi xử với như thế vì người con trai khác? thích cái tên mặt búng ra sữa kia hay sao? Mẹ kiếp, yếu chịu nổi gió mà lại còn đánh lại , ràng là muốn giả vờ tội nghiệp yếu ớt trước mặt Vu Tiệp rồi, ghét nhất thế loại như thế, có giỏi đánh nhau với như nguời đàn ông , tại sao nấp sau lưng con ! Vô cùng khinh bỉ! Khinh bỉ!

      Nhưng lửa giận trong lòng dù lớn đến mây, cảm thây khó chịu đến mấy, cũng thể chiều theo Vu Tiệp.

      "Hôm nay xem như cậu gặp may!" Tấn Tuyên tức tối trừng mắt vói cậu ta, nắm lấy Vu Tiệp rồi kéo về phía cổng trường.

      "Vu Tiệp!" Nhóc Trịnh ngó lại kéo nên kêu lên mót tiếng.

      " làm gì thê? Kéo tôi đâu?" Vu Tiệp cũng tức điên, nắm chặt quá, cổ tay thấy đau nhói. "Buông tôi ra!" Bị lôi , vừa vùng vằng vừa đánh vào tay .

      Nhóc Trịnh thây phản kháng như thê vội lao đến, nắm lây tay kia của Vu Tiệp, cho Tấn Tuyên đưa .

      "Cậu cút ngay cho tôi, nếu tôi sê bắt cậu bò về nhà." Tấn Tuyên thây cậu lại dám cướp Vu Tiệp lại bừng bừng tức giận, mắt trợn trừng nhìn cậu.

      " muốn gây chuyện tìm tôi, đừng quấy rối Vu Tiệp." Trịnh Phong lùi bước, vẫn giữ chặt tay Vu Tiếp buông.

      Tấn Tuyên buông ngay tay Vu Tiệp ra, lao đến đấm vào bụng Trịnh Phong cái, Trịnh Phong hề đề phòng bị đấm cú đau điếng, gập cả lưng lại, Vu Tiệp tức điên lên đá vào Tân Tuyên, đồ bạo lực! Tấn Tuyên chỉ cười hừ tiếng, vừa định gạt tay Trịnh Phong ra để kéo Vu Tiệp ai ngờ đâu cậu ta nhịn đau, nắm chặt tay Vu Tiệp buông, còn tay kia co lại giáng vào mũi Tấn Tuyên mạnh!

      Vu Tiệp sợ điếng người, hét lên, hoàn toàn đờ đẫn.

      Tấn Tuyên bị tấn công đột ngột, đau đớn lùi lại mây bước, ngờ tên nhóc kia lại dám phản công, buông Vu Tiệp ra, lao đến đấm mấy cú rất mạnh, Trịnh Phong vừa tránh đòn, vừa ra tay phản công, hai nguời lại lao vào nhau.

      Điên rồi, điên rồi, Vu Tiệp sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt! Điên hết rồi!

      Vu Tiệp vừa hét lên để họ dừng tay, vừa lao vào ngăn hai người ra, định thử tách hai kẻ đánh nhau hăng máu đó, nhưng họ hoàn toàn nghe,CÓ khuyên cũng ngưng được.

      Hai người ràng cách biệt quá nhiều, nhóc Trịnh nhanh chóng bị Tấn Tuyên lấn lướt, mà Tấn Tuyên càng đánh càng hăng, mặt, người Trịnh Phong đầy vết bầm tím lẫn rỉ máu, Vu Tiệp xót xa đến nỗi hét khàn cả giọng!

      Xa xa tháp thoáng có thanh nào đó vọng đến, hình như có người tới. Vu Tiệp nhìn hai người đánh nhau như điên kia, lòng rối bời, nếu bị trường bắt được họ đều rồi đời. Hai tên điên này, phải làm sao đây? trừng trừng nhìn tên Tấn Tuyên đáng ghét đáng hận kia, rồi hạ quyết định.

      Vu Tiệp chồm đến hết sức gỡ tay Tân Tuyên ra: "Dùng tay! Tôi với ! Đừng đánh nữa!"

      Tấn Tuyên nghe thở hổn hển dừng tay, nhưng nắm đấm của Trịnh Phong khi đó lại giáng xuống, ăn ngay cú rất mạnh, nên lại định giơ nắm đấm lên phản công. Vu Tiệp vội vã nắm lấy tay , quay nhìn nhóc Trịnh van nài: "Trịnh Phong, đừng đánh nữa, cậu về trước . Nếu ngày mai chúng ta đêu phải ngồi uống trà ở phòng giáo vụ mất!

      Nhóc Trịnh nghe thế nhìn , ánh mắt dần dần dịu lại, đưa tay lên chùi vết máu chảy ở khóe môi.

      "Vu Tiệp..." Trịnh Phong lo lắng nhìn Vu Tiệp, muộn thế này rồi mà Tấn Tuyên còn định đưa đâu? Cái người đó bây giờ tức giận đùng đùng, cậu lo ta sê sử dụng bạo lực với Vu Tiệp.

      "Tôi sao." Vu Tiệp kéo tay Tấn Tuyên, bát buộc phải ngăn họ lại, nếu cứ thế này chắc chắn cả hai đều thương tích đầy mình, bây giờ người duy nhất khống chế được Tân Tuyên là , chỉ khi thuận theo ý mới buông tha cho nhóc Trịnh.

      Nghe tiếng động phía xa mồi lúc dần, Vu Tiệp cuông quýt khẽ đẩy Trịnh Phong để cậu nhanh, nếu bị tóm được xong đời: "Mau về , cẩn thận bị bắt đấy."

      Trịnh Phong chăm chú nhìn rồi trừng mắt nhìn Tấn Tuyên phía sau cái, mới chịu bò chạy ra lôi khác cách bất lực.

      " mau." Thây bóng Trịnh Phong chớp mắt biến mất, Vu Tiệp kéo Tấn Tuyên theo con đường khác ra khỏi trường.

      Đúng, loạn rồi! Vu Tiệp vừa chạy ra vừa tức đến nghiến răng kèn kẹt!

      Sinh nhật hai mươi hai tuổi khác thường và điên cuồng!
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 32: BẠO LỰC, THỔ PHỈ, VÔ LẠI…

      Vu Tiệp lôi Tấn Tuyên ra khỏi trường rồi mới hất mạnh tay ra, mình lầm lũi bỏ , lửa giận mỗi lúc tăng! muốn xem xem còn điên đến lúc nào?

      Tấn Tuyên thấy tức giận đùng đùng bỏ cũng ngăn lại, chỉ xách túi laptop lẽo đẽo theo sau.

      Trường của giáp vùng ven, phải bộ đoạn đường dài mới ra được đến đường lớn, ra đến ngoài đó mới bắt được taxi.

      Hai người cứ thế trước sau lầm lũi , Vu Tiệp vốn mặc kệ Tấn Tuyên định đâu, dù sao bây giờ cũng thể về trường được nữa, nên được tới đâu hay tới đó. vẫn còn tức giận nên đếm xỉa gì đến , thậm chí chỉ mong biến mất ngay tức khắc.

      “Tiểu Tiệp.” Tấn Tuyên thấy càng càng nhanh vội vàng bước đến gần hơn.

      Hừ, Vu Tiệp lườm cái, mặc kệ , nhanh thôi, gần như chạy chứ phải bộ nữa, đồ điên bạo lực, đồ thổ phỉ, tôi dùng ánh mắt, cả mũi mình nữa, để khinh bỉ !!!

      “Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên cuối cùng nhịn được, túm lấy . “Đợi .”

      “Chẳng phải lợi hại lắm à? Tay dài chân dài, đánh nhau cũng ghê gớm, bộ mà lại được?” Vu Tiệp hất mạnh tay ra, cắm đầu cắm cổ bỏ .

      “Vu Tiệp! Giận à?” Tấn Tuyên bước nhanh đến sánh vai với .

      “Tôi giận hay có quan trọng ? Tấn đại thiếu gia, ghét ai là động thủ đánh ngay, thế mà còn quan tâm xem có ai vui hả?” Vu Tiệp cười lạnh, chưa bao giờ thấy ngang ngược như thế, trong lòng , Tấn Tuyên dù đào hoa, dù rất ăn chơi nhưng chí ít cũng rất lịch với mọi người, vả lại trước đó dù chuyện lớn đến mấy, cũng chưa từng thấy động thủ với ai, đặc biệt là ngang ngược, phân trắng đen phải trái như hôm nay, hỏi han gì ra tay đánh người ta! Đúng là khiến giận muốn điên lên!

      qua ngã tư là đến đường lớn. Vu Tiệp nhanh mắt nhìn thấy chiếc taxi chạy đến, tốt quá, mau mau chạy đến đó, mặc Tấn Tuyên gọi tên phía sau, Vu Tiệp vẫy tay gọi xe, chưa đợi xe dừng hẳn, nhảy lên, đóng cửa lại “sầm” tiếng.

      Mặc Tấn Tuyên đứng phía đối diện cuống quýt gọi lớn: “Vu Tiệp, Vu Tiệp, đợi , đừng .”

      “Mau, mau chạy , đường Nam Kinh.” Vu Tiệp trừng mắt nhìn Tấn Tuyên hét gọi tên , khẽ cười thầm trong bụng, hứ, ai thèm quan tâm đến !

      Tài xế liếc nhìn Tấn Tuyên chạy đến, khởi động xe rồi chạy vút . Vu Tiệp quay lại nhìn qua cửa kính, thấy Tấn Tuyên chạy theo điên cuồng, làm động tác tay khinh bỉ , thấy vẫn chạy đuổi theo xe, bóng dáng càng lúc càng dần, cố gắng vẫy tay điên cuồng về hướng , miệng ngừng gọi xe dừng lại.

      Ồ ha ha! Cho tức chết ! Tức chết ! Xem còn ngang ngược đến đâu! Đồ bạo lực!

      Cuối cũng Vu Tiệp cũng thở hơi dài nhõm, nở nụ cười đắc ý, quay lại ngồi ngay ngắn ghế, thầm nghĩ nhóc Trịnh chắc bị thương rất nặng rồi, nhóc Trịnh đáng thương, tự dưng vô duyên vô cớ lại gặp tai họa! Đều tại cả, ai bảo hôm qua khiến Tấn Tuyên vui, nên hôm nay mới nóng tính như thế, ngờ lại bạo lực như thế!

      Vu Tiệp thò tay vào túi áo, muốn gọi điện cho nhóc Trịnh, hỏi thăm tình hình cậu thế nào, nhưng rồi phát ra túi áo rỗng , chẳng có gì cả! Nghĩ ngợi lúc mới nhớ ra buổi tối nhóc Trịnh gọi ra ngoài gấp quá nên quên mang di động theo, thậm chí cả ví tiền cũng có.

      Trời ơi, Vu Tiệp hít hơi, bây giờ xu dính túi, tiền xe làm thế nào đây? lúng túng liếc nhìn máy tính tiền phía trước, vẫn chỉ ba tệ ngay từ lúc lên xe, có cần xuống nhỉ? Bây giờ xuống cũng có tiền trả. Nhưng, bây giờ ngồi xe về nhà cũng phải bốn mươi tệ, thể bắt người nhà mang tiền xuống trả vào lúc này được. Phiền quá, làm sao đây? Vu Tiệp liếc nhìn chú tài xế, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, thấy ông ta vẫn chăm chú lái xe, radio mở chương trình phát thanh buổi tối.

      khẽ cắn môi, cuống lên biết phải làm gì, rốt cuộc có nên nhân cơ hội này xuống xe , nếu cầu cứu chú ấy, liệu người ta có đồng ý lấy tiền của , liếc nhìn máy tính tiền, trong tích tắc ấy, ánh đỏ ấy nhảy nhót, nhảy số rồi! Vu Tiệp đau khổ kêu lên tiếng, chú tài xế tò mò quay lại nhìn: “ , có chuyện gì thế?”

      Vu Tiệp nhắm nghiền mắt, cười khan rồi lắc đầu: “ sao sao!”

      Tiêu rồi, nhảy số rồi, chú tài xế chịu cho ngồi nữa đâu! Haizzz, thôi kệ, về đến nhà rồi tính! Vu Tiệp ủ rũ ngồi lặng thinh, đều do cái tên chết tiệt Tấn Tuyên mà ra, hại hôm nay rối loạn cả lên, mà lại còn ngồi xe trả tiền nữa chứ! Hận chết được!

      Chiếc xe tiếp tục lao nhanh đường, còn Vu Tiệp đau khổ muốn chết! Đau đầu quá, hôm nay đúng là xui xẻo vô cùng!

      Chiếc xe bon bon chạy, bỗng chú tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, thốt lên: “Trò gì thế này?”

      Vu Tiệp nghe câu bất ngờ như thế giật thót mình, lẽ nào ông ta phát ra mình đem theo tiền? “Hử?” Vu Tiệp lúng túng hỏi.

      “Phía sau có xe chạy theo chúng ta.” Chú tài xế cau mày.

      Hả? Vu Tiệp bàng hoàng, vội quay đầu lại nhìn, thể nào! Chẳng lẽ là Tấn Tuyên? vẫy chiếc taxi khác đuổi theo ư? sắp điên mất, sao hôm nay gặp toàn chuyện điên rồ thế này!

      Chưa kịp than thở gì mấy, chiếc xe phía sau tăng tốc đột ngột, phóng lên vượt qua xe … Kétttt… Tiếng phanh xe chói tai, Vu Tiệp thấy người mình đập mạnh về phía trước, chiếc xe bị dừng đột ngột! Chú tài xế thô lỗ chửi thề câu.

      Vu Tiệp dựa vào lưng ghế trước, khó khăn lắm mới ngồi ngay lại được, nhìn lên thấy Tấn Tuyên xuống xe, tiến lại gần! run rẩy, rốt cuộc muốn làm gì?

      muốn sống nữa à, mẹ nó muốn chết hay sao chứ.” Chú tài xế tức giận đùng đùng, tháo dây an toàn ra rồi bước xuống, vòng ra trước xe, ngăn Tấn Tuyên định mở cửa sau lại.

      “Xuống xe!” Tấn Tuyên vùng tay ra, mắt chỉ trừng nhìn Vu Tiệp thần điên bát đảo ngồi trong.

      “Mẹ kiếp, lão đây cậu đấy, muốn bị ăn đòn hả? Dám chặn xe lão đây!” Tài xế thấy phớt lờ càng giận dữ, kéo mạnh tay Tấn Tuyên ra bên.

      “Lúc nãy tôi bảo chú dừng xe mà? Ai bảo chịu dừng!” Tấn Tuyên nghĩ mình đuổi theo rất lâu, mà tài xế vẫn ung dung phớt lờ trong bụng cũng tức giận bừng bừng.

      “Thằng nhóc con mày chán sống rồi hả?” Tài xế quát, vung nắm đấm lên nện xuống đầu . Tấn Tuyên tránh sang bên, suýt nữa là dính đòn.

      Vu Tiệp rên thầm, tiêu đời rồi, lại xảy ra chuyện nữa, vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, xông vào giữa hai người: “Xin lỗi, xin lỗi, chú ơi đừng đánh!” vội giữ nắm đấm lại vung lên của chú tài xế.

      “Mẹ kiếp, thằng nhóc con này chán sống rồi, hôm nay lão đây phải dạy dỗ nó mới được!” Ông ta vẻ mặt tức tối nhìn Tấn Tuyên, ràng là chưa nguôi giận.

      “Xin lỗi xin lỗi, chú đừng giận, tôi quen ấy, chúng… chúng tôi cãi nhau, xin lỗi, tôi thay ấy xin lỗi chú, xin lỗi.” Vu Tiệp cuống quýt giữ tay ông ta lại, vừa cau mày nhìn Tấn Tuyên, vừa van nài chú tài xế, làm ơn làm ơn, đừng gây chuyện nữa, tim sắp ngừng đập đến nơi rồi!

      Vu Tiệp kéo chú tài xế về lại chỗ ngồi, vừa cười giả lả, vừa năn nỉ tài xế đại nhân đừng chấp tiểu nhân, bảo Tấn Tuyên tính khí tốt, xin chú rộng lượng tha thứ!

      Ông ta thấy Vu Tiệp rối rít xin lỗi mãi hậm hực nhìn Tấn Tuyên: “Hôm nay lão đây nể mặt bé này, lần sau còn gây chuyện với lão lão đánh cho cậu tìm răng đầy đấy!” “Cám ơn, cám ơn!” Vu Tiệp trừng mắt nhìn Tấn Tuyên há miệng ra định gì đó.

      Chú tài xế nhìn đồng hồ tính tiền: “Mười tệ.” Miệng vẫn ngớt làu bàu, đúng là xui xẻo gặp toàn chuyện quỷ quái.

      Vu Tiệp cười khan, thấy đồng hồ nhảy đến chín tệ tám. giật thót mình, xong đời, xin ta vậy. “Chú ơi, đợi chút.” do dự rồi mặt dày tiến đến gần Tấn Tuyên, đứng trước mặt và chìa tay ra: “Tôi mượn năm mươi tệ.”

      Tấn Tuyên ngẩn người, kịp phản ứng.

      “Nhanh lên.” Vu Tiệp hậm hực nhìn , đần ra đó làm gì!

      Tấn Tuyên sực tỉnh, móc ví tiền ra rồi đưa cho tờ năm mươi tệ.

      Vu Tiệp cầm tiền đến gần cửa sổ đưa cho chú tài xế: “ xin lỗi chú, cần thối tiền lại, xem như chúng tôi bồi thường.”

      Chú tài xế ngẩn người nhìn tờ năm mươi tệ rồi nhận lấy, Vu Tiệp mỉm cười định bỏ ông ta gọi lại, vẫn đưa cho bốn mươi tệ tiền lẻ. Ông ta cần! “Lần sau bảo bạn đừng làm trò đó, rất dễ gây chuyện phiền phức!”

      “Tôi biết, tôi biết.” Vu Tiệp gật đầu cảm kích, lấy ra tờ hai mươi tệ rồi lại nhét vào tay ông ta, “Chú cứ cầm lấy ! xin lỗi!” Sau đó vội quay chạy sang bên, vẫy vẫy tay với ông ta.

      Ông ta bất lực phải nhận tiền, thở dài rồi khởi động xe, lao vút .

      Vu Tiệp nhìn theo rồi mới quay sang trừng mắt với Tấn Tuyên: “ còn định gây chuyện nữa hả?”

      Tấn Tuyên nhăn nhó: “Ai bảo em chạy?”

      Thần kinh, Vu Tiệp tức giận bỏ , đúng là hiểu nổi, chẳng rỗi hơi điên với !

      Chiếc xe dừng phía trước nhấn hồi còi, Tấn Tuyên liếc nhìn rồi kéo tới đó. Vu Tiệp lại định hất tay ra lạnh lùng uy hiếp: “ có tiền mà em định đâu?”

      Vu Tiệp nghe thế càng tức tối, càng dọa dẫm càng nghe. hất mạnh tay ra rồi sải bước theo hướng ngược lại, trong lòng rất bực bội, đều tại hại mà ra, cứ đòi kéo người ta . Cứ để được toại nguyện đấy, cho dù cũng về trường thôi!

      “Vu Tiệp!” Tấn Tuyên quát lên phía sau.

      Vu Tiệp ngẩng cao đầu, tiếp tục bỏ .

      Nghe tiếng chân dồn dập sau lưng, rồi đột ngột trời xoay đất chuyển, Vu Tiệp kinh hoàng hét lên: “Á… á…”

      Tấn Tuyên lại… lại ôm eo cổ nhấc bổng lên, khiêng lên vai giống như khiêng bao gạo, rồi quay lưng tiến về phía chiếc xe!

      Đầu và chân đều cắm xuống đất, chỉ có thể bất lực đánh đấm vào lưng , hai chân quơ quào liên tục, gào lên đòi buông xuống, nhưng tiếp tục khiêng như biết gì!

      Ầm, nhét ngay vào trong xe! Tấn Tuyên cũng chui vào theo, đóng cửa lại: “!”

      Bắt cóc! Chắc chắn là bắt cóc! Bạo lực, thổ phỉ, vô lại…

      Vu Tiệp nghiến răng trừng trừng nhìn Tấn Tuyên tỏ ra đắc ý, núi lửa trong bụng dâng trào, túm ngay cánh tay , cố hết sức cắn phập xuống!!!
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 33: RA GHEN!

      Tấn Tuyên đau đớn nhăn mặt, nhưng vẫn gồng mình co chặt nắm tay, để mặc cắn nghiến buông!

      biết nhất định là tức điên rồi! Chính cũng vì sao phải chọc giận đến mức ấy, mà cũng rối loạn, đều tại tên Trịnh Phong chết tiệt kia mà ra! Nếu do cậu ta chen vào giữa hai người Vu Tiệp bỏ mặc , mấy hôm gần đây luôn lạnh nhạt và tránh né , chắc đều do cậu ta phá hoại.

      Dù sao… cũng thể chịu đựng được việc Vu Tiệp ở cạnh Trịnh Phong, chỉ cần nghĩ đến cảnh họ có thể thân mật với nhau, mà thấy sôi sùng sục lên, điên dại trong tích tắc!

      Vu Tiệp cắn rất lâu buông, đến khi cảm nhận được mùi tanh bắt đầu hoảng sợ, dần dần nhả ra, mắt vẫn hậm hực trừng nhìn Tấn Tuyên, tại sao phản kháng? rất dã man cơ mà? Sao dã man với ?

      Tấn Tuyên thèm nhìn vết thương tay, chỉ mím chặt môi, chăm chú ngắm gương mặt Vu Tiệp.

      Đáng ghét! Tim Vu Tiệp như bị đập mạnh, tại sao lại đánh ghét như thế? Tiếp tục nổi điên , điên nữa , như thế có thể ác độc với hơn! Tại sao lại ngừng? bực bội nhìn ra ngoài cửa, chỉ biết bắt nạt , mãi mãi chỉ biết như thế!

      Tay phải bất ngờ bị bàn tay to lớn mát lạnh nắm chặt, quay đầu lại mà gắng sức giằng tay ra, cố thoát khỏi tay , nhưng bàn tay ấy chắc như gọng kềm, nắm chặt tay buông, nắm chặt, như sợ biến mất vậy!

      Vu Tiệp đành co chặt nắm tay, để mặc nắm, trong lòng thấy tức giận vô cùng, học cách ngoan ngoãn chọc gì đến , tại sao lại quay ngược lại chọc ghẹo ?

      Mu bàn tay cảm thấy luồng nóng ấm, dinh dính, nhơm nhớp, giật mình quay sang, á…

      Thứ dịch thể đỏ tươi chảy xuống từ vết thương của , đường rất dài, giống như kiểu bùa chú kinh dị, vết thương vốn sâu bắp thịt gồng quá cứng nên máu bắt đầu rịn ra, mà quan tâm, chỉ nắm chặt lấy tay !

      Vu Tiệp đau khổ nhắm nghiền mắt, cứ điên như thế này điên theo mất!

      Rồi cuối cùng, mềm lòng quay nhìn : “Buông ra!” Tấn Tuyên nhìn , lẳng lặng .

      “Buông ra nhanh, tôi xin đấy.” Vu Tiệp đau đầu, nhấc tay lên cao để máu còn chảy ra.

      Tấn Tuyên khẽ thả lỏng tay, nhưng buông ra hoàn toàn, muốn buông tay .

      Vu Tiệp bất lực thở dài, đúng là thua ! “Có khăn giấy ?”

      Tấn Tuyên gật đầu, tay vẫn nắm lấy tay , ánh mắt liếc nhìn túi áo sơ mi.

      Vu Tiệp để mặc , đưa tay rút khăn giấy trong túi ra: “ buông tôi lấy khăn thế nào được?” là Tấn Tuyên sao? Hôm nay xem như lĩnh giáo được điên cuồng của !

      Tấn Tuyên dần dần thả lỏng tay, Vu Tiệp rút tờ khăn giấy rồi nhấc cánh tay lên, lau vết máu đó , tim đau nhói, lẽ nào mọi người cứ phải tổn thương mới vui? Sao lại phải khổ thế? Vết răng nổi bật, nhìn rồi cũng thấy sợ, đó là do cắn, lúc ấy nhẫn tâm đến thế ư? Cảm thấy hơi hơi hối hận, cho dù sai đến mấy, cũng nên… nên cắn mạnh như vậy.

      lại rút tiếp tờ khác, khẽ khàng chặn lên vết thương, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt oán trách nhìn , đều tại , hễ điên lên là hại tất cả mọi người cùng điên theo!

      Tấn Tuyên lẳng lặng nhìn làm mọi thứ, lửa giận trong lòng đột nhiên dịu lại dưới bàn tay dịu dàng của , nhìn đôi mày nhíu chặt, bỗng thấy trong lòng hối hận, lại khiến Tiểu Tiệp nổi điên lên rồi, chắc giận dữ lắm!

      Hai người lặng lẽ nhìn nhau như thế, mỗi người tâm .

      “Đến rồi.” Chú tài xế phía trước đột ngột lên tiếng, khiến hai người đều giật thót mình.

      Chiếc xe từ từ dừng lại, chú tài xế thở dài ngao ngán, lắc đầu nhìn hai người, chắc chắn là đôi oan gia, nửa đêm nửa hôm bày trò ầm ĩ thế này, đúng là hành hạ người khác đến chết, trẻ con bây giờ… chỉ thôi mà sao khổ sở đến thế?

      Tấn Tuyên trả tiền rồi xách túi xuống trước, sau đó đợi Vu Tiệp ra.

      Vu Tiệp xuống xe, đóng cửa lại, chiếc xe lao vút . ngước mắt lên nhìn, lại đưa đến Tấn gia. Kệ vậy, dù sao bây giờ về nhà cũng quấy rầy bố mẹ, vả lại… vả lại bị thương rồi, mắt tự chủ được lại liếc nhìn vết thương.

      “Để tôi xách cho.” Vu Tiệp đưa tay định xách hộ túi laptop.

      Tấn Tuyên chỉ đổi sang cầm tay kia, cánh tay bị thương nắm lấy tay vào trong.

      Vu Tiệp cau mày, vội vàng nắm tay rồi đưa lên cao, đề phòng gắng sức quá lại chảy máu, thể để yên lòng được hay sao???

      Vào Tấn gia, bên trong tĩnh lặng như tờ, dì Châu và chú Tấn ngủ lâu rồi.

      Tấn Tuyên kéo vào phòng khách, hất đầu về phía phòng ra hiệu cho nghỉ. Vu Tiệp liếc nhìn tay , hơi do dự, nhưng rồi vẫn vào phòng.

      Tấn Tuyên nhấc chiếc túi đựng laptop về phòng mình, đặt lên bàn, lúc này mới đưa tay lên quan sát vết thương, khẽ cười thầm, chọc mèo tức điên rồi, quả nhiên lại đắc tội nữa.

      giơ tay lên và chậm rãi cởi chiếc áo sơ mi tay ngắn ra, cẩn thận để máu từ vết thương dính lên áo, sau đó ngồi xuống mép giường cười khổ sở, Tiểu Tiệp bây giờ nhất định là hận lắm.

      Bỗng vang lên tiếng gõ cửa nho , bước đến mở cửa, Tiểu Tiệp đứng ngoài liếc nhìn nửa thân trần trụi của , đờ người ra mấy giây, rồi vội vã nhìn vào mắt , giọng run run: “… Vết thương của sao chứ?”

      Tấn Tuyên tránh người, tỏ ý bảo vào.

      Vu Tiệp khẽ cắn môi, từ từ bước vào phòng , tự dưng thấy căng thẳng hẳn. dám nhìn : “ mau bôi thuốc cho vết thương , răng vẫn có độc, bị viêm…” Giọng mỗi lúc , về sau gần như thầm, chỉ có nghe thấy.

      Tấn Tuyên nhún nhún vai: “ sao.” Vẻ mặt thờ ơ bước đến bên giường, trong lòng lại thấy rất vui, vẫn quan tâm đến !

      “Tấn Tuyên, đấy, bị viêm…” Vu Tiệp theo sau , “Thuốc ở đâu?”

      “Ngăn bàn thứ hai bên phải.” Tấn Tuyên thấy nỗi lo trong mắt lại thấy vui mừng khôn xiết, Tiểu Tiệp vẫn là của ! ai cướp được!

      Vu Tiệp lấy thuốc ra, có cồn sát thương băng dính, chần chừ lúc rồi lôi ra, ngồi xuống cạnh , nhấc cánh tay bị thương lên rồi dùng bông gòn thấm ít cồn, sau đó nhìn : “Cố nhịn nhé, vết thương phải được sát trùng, nếu ngày mai sưng tấy lên đó.”

      Vu Cắn chặt răng, khẽ khàng dùng bông gòn lau vết thương của , vừa tiếp xúc với chất cồn, cánh tay khẽ run lên, xót đến mức phải nghiến chặt răng, lồng ngực phập phồng, nhưng vẫn cố nhúc nhích, ra hiệu cho tiếp tục.

      Tiểp Tiệp run rẩy tiếp tục dùng bông gòn thấm cồn để lau vết thương, cánh tay trong bàn tay run lên, nhất định là rất xót, rất đau!

      Sát trùng xong, dán băng lên vết thương, rồi mới cảm thấy nhõm hơn, cúi đầu xuống dám nhìn , trong lòng thấy rất mâu thuẫn, đúng là đáng ghét đáng hận mà lại đáng thương! khẽ thở dài: “Đừng như hôm nay có phải là tốt hơn .”

      Tấn Tuyên nhìn vết thương, cảm giác rất xót rất đau, nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, Tiểu Tiệp, em vẫn tốt nhất!

      Vu Tiệp thấy nhúc nhích ngỡ còn đau, tâm trạng cũng rất phức tạp: “ biết Trịnh Phong bị thương thế nào?”

      Vừa dứt, Vu Tiệp đột ngột bị Tấn Tuyên đè ngã xuống giường, cơ thể đè lên người , da thịt trần trụi nóng hực xuyên qua cơ thể khiến rất hoảng loạn, lại lên cơn điên nữa ư?!

      được nhắc đến cậu ta!” Hơi thở Tấn Tuyên bao phủ mặt , ánh mắt lại tóe lửa.

      “Đồ điên!” Vu Tiệp thấy nổi điên tức tối, quả nhiên nên thương xót ta, cho đau chết .

      “Tiểu Tiệp, được ở cạnh cậu ta!” Tấn Tuyên rất nghiêm túc và chân thành đe dọa .

      “Tại sao tôi phải nghe ?” Vu Tiệp càng nghĩ càng tức, bắt đầu cãi lý, “ muốn lo lo cho Lâm Ngữ của đấy, đừng có làm phiền tôi.”

      Lâm Ngữ ? Tấn Tuyên cứng người, mắt dần dần nheo lại, nghi hoặc bắt đầu ràng hơn. Lâm Ngữ , ghen với Lâm Ngữ ? Tiểu Tiệp tức giận? Lẽ nào… lẽ nào cũng… Hơi thở của dồn dập, tim đập cuồng loạn, Tiểu Tiệp… ghen!!!

      Vu Tiệp cuối cùng cũng ý thức được mình lỡ lời, thẹn quá hóa giận định đẩy ra, ngồi dậy, xuống giường và lao ra cửa.

      Tay chưa kịp chạm cửa, Tấn Tuyên ôm choàng lấy từ phía sau, đẩy dựa vào cửa! Vu Tiệp hoảng loạn định bỏ chạy, bây giờ rất giống con thỏ bé bỏng bị nhìn thấu tâm , chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi khủng bố này, ánh mắt khiến cảm thấy rất hoảng loạn sợ hãi!

      Hai tay Tấn Tuyên giữ hai bên đầu , khóa chặt vào giữa vòng tay mình, nhìn rất chăm chú, rất sâu sắc, ánh mắt ấy như muốn đốt cháy , xuyên vào trái tim , nhìn thấu toàn bộ tâm của . Tim co thắt lại khiến vô cùng căng thẳng.

      10 giây, 20 giây…

      bỗng lên tiếng: “ ấy chẳng có quan hệ gì hết.”

      Lừa gạt! Vu Tiệp lườm cái, quay mặt sang bên, quan hệ gì mà ôm chặt thế, hôn lâu thế, cho dù là người ta tự động dâng đến tận miệng cũng thể chấp nhận dễ dàng chứ, đồ sói háo sắc, thân mật với người ta đến thế mà còn biện bạch bảo là có quan hệ gì, chẳng lẽ phải lên giường mới gọi là có quan hệ.

      “Bọn chỉ là bạn tốt của nhau.” Tấn Tuyên đột ngột cười khẽ.

      “Phải rồi, bạn tốt thân mật đến mức có khoảng cách!” Vu Tiệp nghiến răng trừng nhìn . Cứ con trong mắt đều là bạn tốt.

      “Tiểu Tiệp.” Giọng bỗng trở nên rất dịu dàng, như cười, và có chút chiều, khiến nghe mà nổi cả da gà, muốn gì? “Em ghen.”

      “Ha, ha, ha.” Vu Tiệp bỗng cười lạnh ba tiếng, “Đừng tưởng có sức quyến rũ ghê gớm, cứ là con bị mê hoặc, tôi chẳng ngốc thế đâu. Muốn chọn cũng chọn người dịu dàng ân cần như Trịnh Phong ấy.”

      Nhưng lần này Tấn Tuyên nổi giận, ngược lại vẫn cười, giọng ranh mãnh: “ à?”

      Vu Tiệp bị nụ cười của khiến cho nổi da gà, toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố cứng miệng: “Trịnh Phong rất giỏi hiểu ý người khác.”

      “Thế ư?” Giọng mỗi lúc gần, Vu Tiệp cuống lên đưa tay chặn ngực , tuyệt đối thể bị dọa dẫm được!

      “Có chu đáo như ?” Tấn Tuyên đảo mắt, môi lướt nhanh và khéo léo qua vành tai , tim thắt lại, cơ thể đông cứng, nhịp tim đập nhanh hơn ba trăm lần, cảm thấy mạch máu chạy rần rật như muốn tuôn trào.

      “Hay là… hiểu ý người khác như thế này?” Đôi môi khẽ chạm vào môi , rồi nhanh chóng rời ra.

      , đôi chân mềm nhũn, cơ thể cứng đến mức như tảng băng, máu chạy điên cuồng trong cơ thể, nhịp tim đập cuồng loạn đến mức thấy choáng váng đau đầu.

      Giọng yếu ớt như thể con diều đứt dây: “Tấn… Tuyên, dám động vào tôi nữa, tôi… tôi thề… cả đời này… mặc kệ !” Chỉ câu ngắn mà rút cạn sức lực của , cơ thể như quả bóng bị xì hơi, xong bỗng thấy người rã rời, bải hoải.

      Tấn Tuyên nhìn đăm đăm, khóe môi dần dần nở nụ cười bí , dần dần buông ra. Vu Tiệp có được tự do, nhanh chóng quay người bỏ chạy ra khỏi phòng.

      Tấn Tuyên nhìn theo bóng dáng bé hoảng loạn ấy, gương mặt phủ nụ cười quái dị, cửa dần khép lại, đôi mắt dài ranh mãnh của khuất sau lần cửa.
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 34: TIÊN HẠ THỦ VI CƯỜNG

      Đại học W, trước cửa nhà ăn.

      Vu Tiệp nhìn nhóc Trịnh đột ngột xuất trước mặt mình, tim nhói đau, khóe mắt cậu bên đỏ bên xanh, khóe môi bị rách đường, cổ vẫn còn những vết đỏ nổi bật, cậu… nhất định là đau lắm!

      “Vu Tiệp, cậu sao chứ?” Nhóc Trịnh nhìn thấy tảng đá đè nặng trong tim như rơi xuống, gương mặt nở nụ cười, tuy cậu biết mặt sưng tấy, cười lên rất xấu, nhưng vừa nhìn thấy là niềm vui trong lòng vẫn che giấu được.

      Mắt Vu Tiệp cay cay, cậu nhóc ngốc này, người có sao là cậu mới đúng, sao chỉ nghĩ đến mình ? Khóe môi cố nhướn lên, lẳng lặng kéo cậu vào nhà ăn.

      Đặt thức ăn lên bàn, Vu Tiệp ngồi xuống đối diện Trịnh Phong, thấy vết thương mặt cậu nặng như thế mà vẫn cười dịu dàng, nỗi hổ thẹn trong lòng càng tăng!

      “Ăn .” Vu Tiệp gắp thức ăn vào bát cho cậu.

      “Đừng lo, tôi sao.” Nhóc Trịnh mỉm cười nhìn cứ thúc giục mình, cậu biết cũng rất buồn, nhất định là tự trách bản thân.

      “Còn… sao nữa à…” Vu Tiệp xót xa nhìn vết rách ở khóe môi cậu, máu đông lại, đỏ đến chói mắt, gương mặt đẹp trai cũng sưng tấy lên đến mức hơi biến dạng.

      “Chỉ cần cậu sao là được.” Nhóc Trịnh thấy lo lắng càng thấy trong lòng ngọt ngào, lo cho cậu, chỉ cần nhớ đến cậu có đau gấp trăm lần, cậu cũng chịu.

      “Tôi … rất xin lỗi, Tấn Tuyên… hôm qua có lẽ uống nhiều, nên mới ra tay đánh cậu, tôi thay ấy… xin lỗi cậu.” Nỗ hổ thẹn trong lòng càng tăng lên vì thông hiểu của cậu, bị thế mà cậu hề tức giận!

      Sắc mặt nhóc Trịnh hơi thay đổi, nhưng trong tích tắc lại mỉm cười: “Có liên quan đến cậu đâu.”

      “Nhưng… ấy vì tôi nên mới đánh cậu, tại tôi tốt, xin lỗi.” Vu Tiệp tay cầm đũa, đầu cúi gằm, dám nhìn cậu.

      “Có thể ấy hiểu lầm.” Nhóc Trịnh an ủi, “Tôi biết ấy luôn bảo vệ cậu như trai, có thể ấy hiểu lầm tôi dẫn cậu làm chuyện gì xấu, nửa đêm nửa hôm lén lút như thế, nên mới cuống lên, thực ra là tại tôi sai.”

      Vu Tiệp thương xót nhìn gương mặt vẫn dịu dàng rạng rỡ của cậu, chẳng những trách Tấn Tuyên bạo lực, mà còn quy hết tội lỗi về mình, nhóc Trịnh, nhóc Trịnh, cậu đúng là tên siêu ngốc.

      ấy đánh cậu là lỗi của ấy, phải lỗi của cậu.” Nhóc ngốc, làm gì có chuyện bị đánh mà còn giúp cho người ta, cứ hiền lành, ra cậu mới là con cừu non ấy, sao mà ngây thơ thế?

      “Thấy cậu sao là tôi yên tâm rồi.” Nhóc Trịnh nhìn , ánh mắt như dòng suối nóng ấm, dịu dàng đến mức người ta nhìn thấy cũng phải mềm lòng, “Hôm qua gọi điện cho cậu mà cứ khóa máy, tôi cứ lo có chuyện.”

      Vu Tiệp xấu hổ : “Hôm qua di động để quên trong ký túc, chắc hết pin rồi… xin lỗi.”

      thể trách cậu được.” Nhóc Trịnh cố gắng nhấc tay lên, khẽ vỗ vào trán , dịu dàng đó giống tức giận mà như vuốt ve, có chút tiếc thương và chiều chuộng, khiến cảm thấy mình giống như con mèo vừa bị chủ nhân dạy dỗ, rất lúng túng hổ thẹn mà cũng rất cảm kích.

      Vu Tiệp nhìn nhóc Trịnh, gương mặt và khóe môi tuy vẫn sưng, nhìn thấy nụ cười dịu dàng, nhưng đôi mắt cong cong lại để lộ nụ cười, nhóc đáng thương, ra nông nỗi này mà còn thản nhiên được!

      “Đợi tôi.” Vu Tiệp bỗng lên tiếng, rồi đứng dậy chạy ra chỗ ô cửa sổ lấy thức ăn.

      Trịnh Phong nhìn theo bóng , nghi ngại theo dõi, muốn mua gì?

      Lát sau, Vu Tiệp cầm hai quả trứng gà chạy về. Nhóc Trịnh cười ra vẻ thấu hiểu, cậu biết muốn làm gì rồi, nhưng sắc mặt tỏ ra vẻ gì cả.

      “Cậu muốn ăn trứng?” Nhóc Trịnh hỏi, cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên.

      “Cái này cho cậu.” Vu Tiệp đặt trứng trước mặt cậu, mắt chớp chớp.

      “Tôi… rất khỏe mạnh, cần thứ dinh dưỡng này.” Nhóc Trịnh mỉm cười.

      phải để ăn.” Cậu tưởng vỗ béo chắc, nhóc ngốc này, chẳng biết tự chăm sóc gì cả, “Cái này để lăn lên vết thương ấy.”

      “Sao cơ? Tôi biết.” Nhóc Trịnh cười trộm trong bụng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra ngờ nghệch.

      “Cái này… ăn xong tôi giúp cậu làm.” Vu Tiệp nhíu mày, giục cậu ăn nhanh, dùng trứng gà để tan máu bầm là rất tốt, trứng mà nguội tiêu! Quả nhiên là nhóc ngốc, kiến thức phổ thông mà cũng biết.

      Nhóc Trịnh mở tròn đôi mắt ra vẻ vô tội: “Ồ.” Rồi nghiêm túc gật đầu, trong tích tắc cúi xuống, khóe môi thoáng lướt qua nét cười khó nhận biết, có giúp đương nhiên là tốt nhất rồi.

      Ăn xong, trong vườn hoa vắng vẻ của trường, băng ghế dài, có hai người làm cái gì rất kỳ lạ, mà còn phát ra tiếng xuýt xoa rên rỉ.

      “Xin lỗi, nặng tay quá phải ?” Vu Tiệp thương xót nhìn gương mặt nhăn nhó của Trịnh Phong, nếu muốn tan máu bầm phải mạnh tay mới được, nhưng cứ thấy vẻ mặt cậu thế là lại nỡ.

      sao.” Nhóc Trịnh vốn chuẩn bị tâm lý, nhưng khi quả trứng gà nóng hổi áp vào vết thương, cơn đau vẫn khiến cậu phải bật ra tiếng rên.

      “Cố nhịn, như thế mới hết sưng.” Vu Tiệp tay khẽ giữ đầu cậu, tay kia cầm trứng gà lăn mạnh vào vết thương, trái tim cũng thắt lại theo mỗi lần cậu nhăn nhó.

      Nhóc Trịnh lặng lẽ ngắm Vu Tiệp chăm chú, dịu dàng giúp mình, nỗi xúc động như dòng suối ấm chảy trong tim, cậu rất lo cho .

      Hôm qua thấy Tấn Tuyên cố kéo , cậu thấy nặng nề như thể bầu trời vừa qua cơn mưa, cứ nhớ đến ánh mắt van nài của Vu Tiệp là tim cậu lại nhói đau, Vu Tiệp lần này bị Tấn Tuyên ăn chắc rồi, Tấn Tuyên rất dùng cách nào để khuất phục, có thể nhìn ra, trong lòng Vu Tiệp, ta chiếm vị trí rất quan trọng.

      Cậu cũng hiểu rất , Tấn Tuyên cuống rồi.

      Cho dù ta trước đó làm gì để Vu Tiệp bị tổn thương, nhưng từ hành động đêm qua cho thấy Tấn Tuyên rất quan tâm đến . Còn Vu Tiệp hình như vẫn chưa hoàn toàn nhìn ra tại sao Tấn Tuyên lại nổi cơn điên như thế, Tấn Tuyên ý thức được quan trọng của trong lòng .

      Hàng lông mi của lấp lánh, đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt cậu, ánh mắt Trịnh Phong rất trầm tĩnh, cậu muốn xa rời dịu dàng của , rất muốn dùng bóng hình mình lấp đầy đôi mắt xinh đẹp kia.

      “Cứ muốn vết thương mãi mãi lành.” Nhóc Trịnh khẽ nắm lấy tay , “Như thế, cậu có thể chăm sóc tôi mãi.”

      Tay ngừng lại, Vu Tiệp quên mất phản ứng.

      “Tôi rất thích cậu.” Trịnh Phong thốt ra từng câu từng chữ tiếng lòng mình.

      Ánh mắt dịu dàng như nước, bàn tay ấm áp như ngọc, và cả nụ cười kia, cộng thêm câu ấy truyền vào tận trái tim , Vu Tiệp đứng đờ người, thất thần.

      Nhóc Trịnh thấy đờ đẫn như thế cười khẽ trong lòng, muốn ra tay phải mạnh vào, thể để trốn nữa, cậu muốn phải hiểu tình cảm của cậu. Nếu Tấn Tuyên bắt đầu hành động rồi, có nghĩa là ta bắt đầu có phản ứng, cậu nhất định phải dùng dịu dàng của mình tấn công trái tim , trước khi kịp hiểu ra mọi chuyện.
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :