1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mờ Ám-Hốt Nhiên Chi Gian (69 chương+PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 25: VẬY MÀ ĐỢI QUAY LẠI

      Tấn Tuyên nghe Vu Lâm trả lời thế ngẩn ra tại chỗ, sắc mặt vụt thay đổi, sao Vu Tiệp lại có nhà?

      “Hôm qua mới về hả.” Vu Lâm vui mừng ôm choàng cánh tay rồi kéo ngồi xuống salon, “Hôm nay nó từ sáng sớm rồi.”

      Dì Phương mang trà ra đặt trước mặt , “Ừ, chẳng biết nó làm trò gì nữa, đêm qua vừa về trường có hoạt động trợ giúp từ thiện gì đó, bảo phải núi Phượng Hoàng tuần, hôm nay phải ngay, còn nằng nặc đòi nữa chứ.”

      “Hôm qua suýt nữa làm bố mẹ em nổi điên lên.” Vu Lâm e dè thầm vào tai Tấn Tuyên.

      “Sao trước đó nghe thấy em ấy ?” Trong đầu Tấn Tuyên vô số thắc mắc, nếu có kế hoạch trước sao chẳng nghe Vu Tiệp gì?

      “Ai mà biết. Haizzz, con bé đó cũng lớn rồi, nhiều chuyện muốn cho mọi người biết.” Dì Phương than thở bỏ vào nhà bếp.

      Tấn Tuyên sa sầm mặt, tâm trạng lúc này còn vô cùng sung sướng giờ đây tuột xuống động đáy, thể nào ngờ được mình vừa sáng sớm vui mừng chạy đến đây ngay, thế mà lại gặp phải kết quả này.

      Vu Lâm miệng ngậm miếng sô--la Dove, liếc nhìn mẹ mình đoán chắc ra ngoài ngay, nên mới thào ra vẻ bí : “Em biết tại sao nó cuống lên đòi rồi.”

      Tấn Tuyên nhướn mày: “Tại sao?”

      “Nó cùng với bạn trai.” Vu Lâm cố ý hạ giọng thấp.

      thể!” Tấn Tuyên cau mày, lạnh lùng phủ định.

      “Lừa làm gì!” Vu Lâm lại liếc nhìn phía nhà bếp, “Hôm qua em tận mắt thấy mà.”

      Tấn Tuyên trừng mắt với , trong lòng rất muốn phủ nhận mạnh mẽ, thể nào, Tiểu Tiệp ai mà làm sao biết được.

      “Tối hôm qua em nhìn thấy họ ở dưới lầu, cậu chàng ấy ôm lấy Tiểu Tiệp, lâu lắm cũng thấy buông ra, kết quả là nó vừa về nhà bảo phải núi Phượng Hoàng, chắc chắn là với cậu kia rồi, chính là cậu nhóc mà lần trước em đó.” Vu Lâm gật gù với vẻ vô cùng chắc chắn.

      Trịnh Phong? Tấn Tuyên thấy lòng mình rất phức tạp, ôm Tiểu Tiệp? Cùng du lịch? Vu Tiệp chắc là biết về hôm qua, sao gặp mặt rồi? Sao cứ thấy kỳ quặc thế nào ấy, nhưng, Tiểu Tiệp giờ đây thực với Trịnh Phong rồi, tại sao đợi ?

      Tấn Tuyên dựa vào salon, nét mặt chút biểu cảm, hoàn toàn nghe những gì Vu Lâm với , tay bất giác luồn vào túi quần, chạm đến chiếc hộp nhung trong đó, vốn còn định cho bất ngờ, mà bây giờ, ngay cả muốn gặp cũng phải đợi những bảy ngày, “bất ngờ” !

      “Di động ấy có kết nối liên tỉnh chưa?” Tấn Tuyên đột ngột hỏi.

      “Tiểu Tiệp? Hình như chưa, nó muốn tìm nó gọi điện cho bạn nó, sao, muốn tìm nó à?” Vu Lâm nghe Tấn Tuyên muốn tìm Vu Tiệp lại tỏ ra vui.

      “Lần trước ấy giúp làm chút tư liệu, muốn hỏi xem có còn giữ ?” Hàng lông mày nhíu chặt, Vu Tiệp và Trịnh Phong cùng, phải chăng chỉ là trùng hợp tham gia cùng hoạt động, chắc có gì đặc biệt.

      “Khoan .” Vu Lâm mở di động, tìm số điện thoại Vu Tiệp để lại, “Họ Trịnh.”

      Tấn Tuyên ghi lại số, nghĩ ngợi lúc rồi đứng phắt dậy, cười với Vu Lâm: “ về trước, dì Phương, chú Vu, cháu xin phép.”

      Dì Phương ló đầu ra: “Sao lại rồi? Ngồi chơi nữa .”

      “Dạ , nhà còn có việc.” Tấn Tuyên vỗ vai Vu Lâm rồi cười, an ủi nàng vài câu rồi quay người bỏ .

      Tấn Tuyên đứng đường, thẫn thờ nhìn số di động đó, nghĩ ngợi mãi rồi vẫn quyết định gọi.

      “Xin chào.” giọng ràng vang lên, quả nhiên là Trịnh Phong! Tấn Tuyên nheo mắt lại, môi mấp máy: “Tôi tìm Vu Tiệp.”

      Đối phương im lặng lúc, rồi Tấn Tuyên nghe bên kia nhắc đến tên mình, cậu ta nhớ giọng mình! Tiểu Tiệp ở bên cạnh? cơn lửa giận bỗng dưng ngùn ngụt cháy trong lòng .

      lúc lâu sau mới vang lên giọng : “Alo.” Tiểu Tiệp, giọng dịu dàng mềm mại…

      “Tại sao đợi về?” nợ lời giải thích.

      “Tấn Tuyên, về rồi à, chúc mừng!” Giọng Vu Tiệp bỗng từ trầm thấp chuyển sang cao vút, thoắt chốc tỏ vẻ hào hứng. tảng lờ !

      “Tại sao?” chỉ muốn biết câu trả lời.

      “Hoạt động của trường mà, tôi cũng mới biết hôm qua, cũng may có Trịnh Phong thông báo, thấy khá thú vị nên quyết định tham gia, yên tâm, tôi chụp nhiều ảnh cho cả nhà xem.” Giọng Vu Tiệp vẫn như thường, nhưng Tấn Tuyên nghe lại thấy chối tai vô cùng, chả cần biết hoạt động quỷ quái gì, chỉ muốn biết tại sao lại cùng Trịnh Phong!

      “Khi nào về?” Buồn bực khiến giọng trở nên rất quái lạ.

      “Trước khi vào học chắc xong. Được rồi, tôi phải xuống xe, chuyện sau nhé.” Lời vừa dứt, điện thoại vẳng đến thanh cúp máy.

      Vu Tiệp sao vậy? Bên ngoài nghe có vẻ vẫn như bình thường, giải thích cũng rất trôi chảy, nhưng vì sao cứ thấy vướng mắc thế nào, trước khi , cuống cuồng tìm tài liệu giúp , chạy đến sân bay đưa cho , ánh mắt quan tâm và lo âu ấy vẫn lên trong đầu , tại sao bây giờ lại ở cùng Trịnh Phong? Mà còn để cậu ta ôm nữa! Nghĩ tới cảnh ấy là lửa giận lại bốc lên, chắc chắn là tên Trịnh Phong kia lợi dụng sờ mó Tiểu Tiệp, biết ngay là cậu ta ra gì mà!

      Tấn Tuyên bực tức đá mạnh hòn đá đường, nó bay như đạn bắn, đập mạnh vào lan can bên đường, đợi quay về rồi phải hỏi cho mới được.

      Chiếc xe khánh lớn chạy nhanh đường cao tốc.

      xe, Trịnh Phong nghiêng nhìn Vu Tiệp ngồi cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, hàng lông mày liễu cong cong, rèm mi đen dày lặng lẽ phủ lên đôi mắt, làn da trắng hồng tự nhiên, đôi môi mỏng mềm mại mọng nước như cánh hoa hồng, cậu khẽ thở dài trong bụng!

      Dựa vào lưng ghế của mình, Trịnh Phong cũng nhắm mắt, bỗng nhớ lại chuyện đêm qua.

      Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cậu nhận được thông báo từ hội học sinh, rằng những sinh viên chưa về nhà có thể dùng kỳ nghỉ này để tiến hành những hoạt động trợ giúp từ thiện, những kỳ trước đó đều có những phản ánh rất tốt, núi Phượng Hoàng là kỳ cuối cùng của đợt nghỉ hè này, cậu vừa nghe thấy rất thú vị, lập tức đăng ký. Nghe là đến làm thêm cho trường trung học ở ngoại ô, mang theo những sách báo vật dụng học tập cũ, thậm chí là nhu yếu phẩm hàng ngày cho những học sinh ở đó.

      Khi ấy cậu nhớ đến Vu Tiệp, vì trước nay là người thích giúp đỡ kẻ khác, chắc chắn tham gia. Nên tối qua cậu đạp xe đến nhà tìm .

      Nhưng lại ngờ ngay dưới nhà ở, thấy cảnh tượng bất ngờ.

      Cậu vừa đến gần nhà Vu Tiệp lừ đừ bộ rất chậm đến gần cậu, ngờ lại trùng hợp thế, Trịnh Phong vui vẻ gọi to: “Vu Tiệp.”

      hoàn toàn ngờ cậu xuất , giật mình đứng đờ ra, trọn tròn đôi mắt to, nhìn cậu vẻ tin, như thể cậu là người hoàn toàn xa lạ.

      Trịnh Phong ngắm kỹ, cảm thấy rất kỳ lạ, sao thế nhỉ? Hai mắt sưng húp, mũi cũng đỏ, gương mặt còn có ngấn nước mắt, khóc ư?

      Trịnh Phong nhảy xuống xe đạp, bỏ mặc nó đổ xiêu vẹo, trong lòng chỉ thấy lo: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

      Vu Tiệp cuối cùng cũng nhìn cậu, miệng hơi hé mở, cánh mũi phập phồng, bao nhiêu uất ức trong lòng trào dâng, tròng mắt lại bắt đầu hoe đỏ, từng giọt nước mắt trong suốt như pha lệ lăn xuống, đau khổ lao vào lòng cậu: “Nhóc Trịnh!”

      Trịnh Phong giật mình khiếp sợ, theo bản năng cũng ôm chặt lấy , rốt cuộc gặp chuyện gì? Đừng làm cậu sợ chứ!
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 26: HỒI ỨC DƯỚI BẦU TRỜI SAO

      “Vu Tiệp, chuyện gì vậy?” Trinh Phong lo âu ôm chặt người trong lòng, chuyện gì khiến khóc đến nông nỗi đó?

      Vu Tiệp chỉ vùi đầu vào ngực cậu, khóc mãi khóc mãi, phát ra những tiếng nấc nghẹn bi thương, khiến cậu thấy xót xa vô cùng.

      “Đừng khóc, đừng khóc, có tôi đây, yên tâm, còn có tôi mà.” Cho dù đau lòng vì chuyện gì, cậu chẳng thể phớt lờ khổ tâm và thương xót trong lòng mình, Vu Tiệp luôn trong sáng và lạc quan trong mắt cậu, mà lần đầu tiên lại khóc trước mặt cậu. Trước kia luôn cho rằng là thiên sứ vô ưu, mãi mãi có nước mắt, vì luôn cố gắng khiến người khác yên lòng, là đóa bách hợp xinh đẹp lặng lẽ.

      Ôm chặt cơ thể mềm mại của , Trịnh Phong thấy trái tim khẽ run lên, chỉ muốn mãi mãi ngả vào vòng tay cậu thế này, chẳng cần sợ gì, tất cả giao hết cho cậu, để cậu xóa sạch những ký ức bi thương của .

      Trịnh Phong khẽ khàng an ủi Vu Tiệp mãi, lúc lâu sau, tiếng khóc dần dần, vẫn cảm thấy cơ thể bé yếu đuối của run rẩy, cậu dịu dàng vuốt ve lưng , tốt rồi, cứ để mọi đau khổ thương tâm trôi sạch theo nước mắt, để đau lòng nữa!

      Vu Tiệp nấc nghẹn, chầm chậm rời khỏi vòng tay cậu, hơi ngước mặt lên: “Xin lỗi, làm bẩn áo cậu rồi, tôi… tôi giặt cho.”

      Trịnh Phong thương xót nhìn đôi mắt to sưng húp lên, rồi nhìn xuống chiếc áo sơ mi ướt khoảng lớn của mình, bé ngốc nghếch, lại còn lo cho áo của cậu nữa.

      cần.” Cậu móc khăn giấy ra, nâng cằm lên, và dưới ánh đèn, khẽ khàng lau ngấn nước mắt của ! Nụ cười dịu dàng bên khóe môi khiến người ta thấy thanh thản lạ lùng: “Về nhớ rửa mặt mũi sạch , ngày mai tỉnh dậy, mèo mướp thành mèo mướp lớn đấy!”

      Nhìn ánh mắt đùa cợt của cậu, Vu Tiệp bật cười trong nước mắt, nhóc Trịnh tự dưng lại dạy dỗ cơ đấy!

      Thấy cười, Trịnh Phong dần yên tâm hơn, cười được là tốt, như thế dễ quên những chuyện buồn hơn! Cuối cùng cũng lau xong nước mắt cho , đầu mũi sưng mọng phập phồng vẫn giống như củ cà rốt, cậu xót xa dùng ngón tay vuốt mũi , lúc nãy nhất định cũng khóc rất lâu mới thành ra thế.

      Vu Tiệp bị cậu nhìn đến nỗi thấy ngượng chín người, cúi gằm đầu, trong lòng lại thấy cảm kích, nhóc Trịnh rất ân cần, truy hỏi xem xảy ra chuyện gì, cũng tránh được tình huống khó mở lời. Cứ nhớ đến cảnh tượng ban nãy là tim lại nhói đau, dạ dày cũng thấy rất khó chịu, xóa sạch, hủy hoại, quyết định quên hết những ký ức trước đó, tuyệt đối thể để cái người chết tiệt kia ảnh hưởng đến mình nữa.

      “Cậu tìm tôi có việc?” Vu Tiệp đón lấy khăn giấy, khẽ hít hít mũi, sao cậu lại đến tìm muộn như vậy?

      “Có muốn chơi xa chuyến ?” Nhóc Trịnh mỉm cười.

      đâu?” Sắp vào học rồi.

      “Hoạt động giúp đỡ từ thiện của hội sinh viên, núi Phượng Hoàng, ngày mai xuất phát.” Nụ cười rạng rỡ của Trịnh Phong như tỏa sáng trong bóng đêm, đến mức như hoa mắt, ánh mắt ấy toát lên vẻ dịu dàng đến vô cùng.

      Vu Tiệp do dự cúi đầu im lặng, ngày mai ? Làm sao với bố mẹ đây? Chuyện dạy thêm cho Lâm Hữu Nam nữa? Còn… trong lòng có bao nhiêu nỗi lo, rốt cuộc có nên ?

      tuần, về trước khi nhập học.” Nhóc Trịnh nhìn ra vẻ lo âu của , khóe môi nhướn lên, khẽ vuốt ve trán , “Xem như xả stress , quên hết những chuyện vui.” Cậu biết cần gì, đó là thời gian và gian để trốn tránh những chuyện buồn, cậu cược rằng nhận lời.

      Vu Tiệp vụt ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt vô cùng chân thành của Trịnh Phong, cảm thấy rất bất ngờ, đúng, phải , phải xa, muốn gặp ai kia! Chỉ cần nghĩ đến cảnh ban nãy là dạ dày cuộn lên, khó chịu như ăn phải kiến vậy, muốn gặp ta!

      “Ngày mai mấy giờ?” thầm hạ quyết tâm, lần này quyết để lừa gạt nữa, bao giờ lo những chuyện vớ vẩn của nữa, cho ta chết quách ! Bản tính chẳng thay đổi gì cả!

      “Bảy giờ rưỡi, ngày mai tôi đến đón cậu. Về ngủ sớm , nhớ mang áo khoác, nghe ban đêm núi khá lạnh.” Nhóc Trịnh cười đắc ý trong lòng, chỉ cần có ở cạnh cậu có cách làm vui.

      *

      **

      Hoạt động của trường rất phong phú, các nam sinh dạy các môn thể thao ngoài giờ cho học sinh trường trung học núi Phượng Hoàng, các nữ sinh tổ chức dạy khiêu vũ, hoạt động các loại, khi các em học sinh thấy hoạt động đoàn hội mới mẻ như thế đều tham gia rất hào hứng và nhiệt tình. Những gương mặt ngây thơ và mộc mạc đều ánh lên nét vui sướng, Vu Tiệp cũng được “lây nhiễm” niềm vui từ đám trẻ, Trịnh Phong thấy vui sướng hạnh phúc trong lòng nhõm hơn nhiều.

      Họ lên mạng tải xuống rất nhiều giáo án mới của trong và ngoài nước, tạo thành các file power point, đám trẻ ở núi Phượng Hoàng lần đầu được tiếp xúc với những kiến thức mới mẻ như thế, nên ngày nào cũng hào hứng đến độ ngay cả lúc lên lớp cũng huyên náo muốn nổ trời.

      Các thầy trong trường rất cảm kích vì họ mang đến sách vở và giáo cụ, và cả những đồ dùng học tập đám trẻ cần, nhiệt tình mời họ uống trà đặc sản địa phương.

      Trường học cũng làm theo ý của họ, lấy ra phòng từ mỗi bên ký túc xá nam nữ, để họ nghỉ lại, còn liên tục tỏ ý xin lỗi rằng phòng ở quá tuềnh toàng. Mọi người đều bảo sao, họ cũng chẳng muốn quá lãng phí sinh hoạt phí, vì đến đây giúp đỡ nên kinh phí cũng do hội học sinh cấp cho, muốn ở nhà trọ vì quá đắt, hai là cũng muốn ở nhà khách do nhà trường cung cấp khiến trường phải khó xử.

      Hoạt động lần này khiến cả hai phía đều rất vui và mong muốn có thêm nhiều hoạt động như thế nữa, những giúp các sinh viên tiếp cận được khí học tập giản dị, đồng thời cũng giúp đám trẻ miền núi có nhiều cơ hội nhìn thấy thế giới bên ngoài kia là tuyệt vời biết bao.

      **************

      Ban đêm, mọi người đều tập trung ở sân trường để đốt lửa trại, dùng máy radio giản dị phát những bài hát nhi đồng mà đám trẻ có thể nghe hiểu, mọi người vừa hát vừa nhảy múa, tiếng cười vang dội trong đêm ở núi Phượng Hoàng.

      Trịnh Phong nhìn quanh vòng nhưng thấy bóng Vu Tiệp đâu, lúc nãy vẫn thấy mà? Lại chạy đâu rồi? Cậu đứng dậy, ra ngoài tìm .

      đống rơm cạnh tòa nhà phòng học hai tầng, cậu nhìn thấy bóng Vu Tiệp, nằm đống rơm cao đó, mắt ngước nhìn lên trời, biết ngắm gì mà ngắm đến xuất thần. Trịnh Phong mỉm cười và cũng trèo lên .

      ngắm gì thế?” Cậu cũng bắt chước ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.

      Vu Tiệp cúi đầu xuống, chỉ khẽ : “Xem chúng đẹp chưa kìa.”

      Trịnh Phong nhìn chăm chú, quá đẹp! Sao sáng đầy trời, chi chít dày đặc, thể đếm được, giống như đĩa vừng được rắc đầy trời, rơi trong trung, lấp lánh trong suốt, số còn phát sáng lung linh rất đẹp, càng khiến bầu trời đêm có nét bí hơn.

      “Lâu lắm được nhìn thấy bầu trời sao đẹp đến vậy.” Vu Tiệp chậm rãi nằm ngửa ra, còn nhớ lúc còn bé, rất bé, Tấn Tuyên mua về chiếc kính viễn vọng, lần nào cũng trèo lên chiếc ghế cao, kiễng chân lên, cả người áp vào ống kính to ấy, tham lam ngắm những ngôi sao lấp lánh trong suốt tuyệt đẹp.

      “Đẹp quá! Tôi chưa bao giờ thấy nhiều sao như thế.” Trịnh Phong cũng kêu lên kinh ngạc rồi nằm xuống, hưởng thụ bầu trời đêm đẹp nhất.

      Lúc bé còn được thấy bầu trời sao dày đặc, lớn lên rồi chẳng còn thấy nữa. Quá trình đô thị hóa phát triển quá nhanh, khiến cuộc sống người dân ở thành phố bị giam hãm trong bầu khí vẩn đục của ống khói nhà máy và xe ô tô thải ra, chỉ trời xanh mây trắng trở thành thứ xa xỉ, mà đến bầu trời đêm cũng bị những ánh đèn điện rực rỡ chói mắt của thành phố che lấp cả ánh sao.

      mong muốn xiết bao được nhìn thấy bầu trời sao tuyệt đẹp lần nữa, mong muốn xiết bao lại cùng Tấn Tuyên… giành giật ngắm sao qua kính viễn vọng. Vừa nhắc đến cái tên đó, nỗi đau trong lòng lại nhói lên, còn là lúc bé, cũng chẳng thể tìm lại ngây thơ trong trẻo thuở nào. Tim như bị khắc vết sẹo, méo mó xấu xí, lúc sâu lúc nông, lần nào vô tình chạm đến cũng thấy đau nhói, chỉ có cố tình quên lãng mới có thể khiến nỗi đau ấy dần dần liền sẹo.

      Rốt cuộc vẫn là sai, sao lại tin rằng chân thành, sao lại buông thả bản thân chỉ vì chút dịu dàng thỉnh thoảng cho, ôm ấp hoang tưởng, cho rằng những lời khi rượu say ấy là đều vì !

      quá ngốc nghếch, ngốc đến độ bị tổn thương rồi mới biết trái tim mình thay đổi, nó lén lút cất vào vị trí sâu kín nhất! Đợi khi phát còn cách nào xóa nhòa!

      Thế nên, chọn bỏ chạy!
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 27: NGỤY TRANG THẾ NÀO?

      Vu Tiệp biết thế nào gọi là trốn được lúc mà trốn được cả đời, cuối cùng cũng chạm mặt nhau, chỉ có điều tài nào xác định được mình chuẩn bị sẵn sàng hay chưa.

      “Chịu quay về rồi à?” Giọng lạnh lùng của Tấn Tuyên vang lên sau lưng.

      Vu Tiệp nắm chặt quai đeo ba lô, mắt khẽ chớp, khóe môi hơi cong lên, nhã nhặn quay lại đối mặt với .

      “Giờ này nếu phải vừa ra khỏi nhà tôi, cũng định lên đó, chắc chắn là cố ý đến thăm tôi đúng ?” Cuối cùng Vu Tiệp nhìn ra vẻ phẫn nộ trong mắt , lại thấy rất tò mò, có gì mà giận cơ chứ?

      Nghe lời trêu chọc của , ngẩn người, có vẻ bất ngờ, khóe môi mím chặt , chỉ trừng mắt nhìn .

      “Tôi mệt rồi, nếu lên giúp tôi xách đồ.” Rồi quen thôi, mặc kệ , tự động về phía thang máy.

      Tấn Tuyên đờ ra lúc rồi như sực tỉnh, đuổi theo sau , … vẫn ổn chứ?

      Trong thang máy yên tĩnh, mỗi người dựa góc, Tấn Tuyên xách túi cho Vu Tiệp, quan sát rất kỹ, gương mặt hơi gầy của toát lên vẻ mệt mỏi, nhưng thần thái lại có vẻ rất thoải mái và nhõm, và Trịnh Phong rất vui, thậm chí còn nỡ quay về, thậm chí cũng chẳng gọi điện về lần nào.

      Tấn Tuyên nhìn cúi đầu, dường như vẫn còn chìm trong ký ức về chuyến , khóe môi khẽ nhếch lên, “Sao cậu ta đưa em về?”

      Vu Tiệp đờ người, nhóc Trịnh? Sao hỏi có vẻ kỳ quặc quá? Nhóc Trịnh phải đưa về hay sao? ngước lên: “Trịnh Phong?” Thấy ánh mắt , cười, “Cậu ấy theo xe về trường rồi.”

      “Em và cậu ta… quen nhau?” Câu này dằn vặt suốt bảy ngày, luôn đợi cơ hội để hỏi.

      Ding! Cửa thang máy đột ngột mở ra.

      Vu Tiệp vén tóc mái trước trán, làm như nghe thấy mà bước nhanh ra ngoài, bỏ lại Tấn Tuyên cùng câu hỏi đó trong thang máy, cho đến khi cửa thang máy dần dần khép lại, mới sực tỉnh, bước nhanh ra ngoài, lúc đó Vu Tiệp mở cửa nhà, vào trong rồi.

      Vu gia thấy con về đều vui mừng vây quanh, hỏi han linh tinh cả lên, còn Tấn Tuyên bị bỏ mặc ngoài phòng khách cả buổi tối.

      có chuyện muốn với em.” Vu Tiệp cười khẽ, ra vẫn có những thứ thay đổi, Tấn Tuyên vẫn thích kiểu mời mà đến, xông vào phòng .

      Vu Tiệp ngừng tay thu dọn đồ đạc, nếu phớt lờ nữa có lẽ đêm nay đòi ngủ ngoài salon mất, cũng là người chưa đạt được mục đích chưa chịu thôi.

      “Tiểu Tiệp, em dừng tí được .” Tấn Tuyên chồm đến cạnh , giữ tay thu dọn đồ lại.

      có gì cứ , nghe bằng tai chứ có bằng tay đâu.” Vu Tiệp gạt tay ra, cẩn thận lôi chiếc phong linh bằng đá từ trong túi ra, ngước lên nhìn ngó rồi quyết định treo nó lên khung cửa sổ.

      Vu Tiệp gật đầu với Tấn Tuyên: “Đợi tí.” Rồi chân trần trèo lên ghế, lảo đảo đứng đó, đưa tay ra lên định móc vào khung cửa.

      “Tiểu Tiệp, xuống, em đủ cao, để .” Tấn Tuyên thấy nhón chân lên cố với bắt đầu hoảng, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như thế. vội ôm choàng lấy eo của , run bắn người, chân mềm nhũn, dám kiễng chân lên nữa. “Để .” Tấn Tuyên nhàng nhấc bổng đặt xuống đất, tự trèo lên ghế, lấy phong linh trong tay ra để treo vào khung cửa.

      Tấn Tuyên thấy chiếc phong linh bằng đá hình thù quái lạ, những viên đá đó đều rất đẹp và nhẵn nhụi, kết lại với nhau bằng sợi dây mảnh xuyên qua lỗ thủng từng viên, vừa tự nhiên lại vừa đẹp, khẽ đẩy nó, những viên đá đập vào nhau phát ra thanh trong trẻo, giống những loại phong linh khác, cảm thấy rất thú vị.

      Tấn Tuyên cười, quay lại nhìn : “Đẹp , mua ở đâu thế?”

      Vu Tiệp nghe hỏi hoàn hồn lại, chậm rãi ngẩng lên nhìn gương mặt tươi cười của , khẽ : “Trịnh Phong tặng.”

      Trong tích tắc, tay Tấn Tuyên cứng lại, những viên đá nhẵn nhụi bỗng trở nên lạnh đến thấu xương! Lại là cậu ta! đập mạnh tay, những viên đá va vào nhau dữ dội, phát ra những thanh chói tai, nhảy xuống ghế, đứng trước mặt và nắm lấy tay .

      “Em và cậu ta quen nhau?” Lần này, ràng đến thể ràng hơn, thẳng thắn hỏi vấn đề mà canh cánh trong lòng mấy hôm nay.

      Vu Tiệp lặng lẽ nhìn thẳng , gương mặt tuấn tú ấy trong tích tắc trở nên băng giá, nực cười là, lại thể giảm bớt nét đẹp của tí nào.

      !” xiết chặt tay , ánh mắt trở nên sắc bén.

      “Cậu ấy rất tốt.” , cậu ấy thực rất tốt.

      Câu trả lời như ngầm xác nhận này khiến mắt nảy lửa giận: “Cậu ta còn hơn em!”

      hơn có nghĩa là biết chăm sóc người khác.” Chí ít cũng như ai kia, chỉ biết tìm niềm vui bằng cách chà đạp trái tim kẻ khác!

      “Em ngây thơ quá, loại nhóc con đó chỉ biết dỗ ngọt con thôi.” rất rành rẽ, có vẻ dụ dỗ lừa gạt con là thế mạnh của Tấn đại công tử đây.

      Vu Tiệp nheo mắt, mỉm cười: “Tấn Tuyên, nếu hỏi xong rồi có thể để tôi nghỉ ngơi được , ngồi xe cả nửa ngày, tôi rất mệt.” rút mạnh tay lại.

      “Tiểu Tiệp.” Tấn Tuyên cam tâm, kéo mạnh tay , ngã nhào vào lòng , “Cậu ta được!”

      Gương mặt nóng hực áp vào lồng ngực , bên tai văng vẳng nghe thấy tiếng tim đập rối loạn, trái tim lại đau nhói, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười hoàn mỹ: “Yên tâm , nếu có vấn đề gì, tôi nhất định hỏi chuyên gia đương là !”

      Phút giây đó, nhịp tim đập bên tai như ngừng đập, đến lồng ngực phập phồng cũng tĩnh lặng! hề có thanh nào!

      Hồi lâu sau, đôi tay ôm sau lưng dần dần buông lỏng, Vu Tiệp đứng thẳng dậy, nhìn Tấn Tuyên chớp.

      Gương mặt chút biểu cảm, nhìn chằm chằm như thế, như muốn nhìn thấu tâm can .

      Vu Tiệp cố giữ nụ cười sắp đông đá của mình, cố gắng điều chỉnh hơi thở: “Có , tôi lo tí nào.” Tình , ngoài việc bị người mình thương làm tổn thương ra, ai có khả năng khiến tình ngừng thở?

      Tấn Tuyên cúi đầu hít thở sâu, nuốt hết cay đắng xuống rồi lại ngẩng lên nhìn chăm chăm: “Em lòng à?”

      Ánh mắt ấy như mũi kiếm nhọn chọc vào trái tim , rạch mở vết thương lòng, đau đến thiết sống, hít thở khó nhọc, cổ họng như dậy lên cảm giác đắng chát: “Chị Lâm năm nhất đương, tôi thế này cũng là muộn rồi.”

      Hai tay Tấn Tuyên buông thõng, dần dần co chặt lại, rồi lại thả lỏng, khóe môi động đậy nhưng câu nào. Bỗng dưng quay người sải bước dài ra cửa, trái tim khi nhìn theo bóng dáng ấy vẫn co thắt lại rất đau!

      Bóng bỗng dừng lại ở cửa, quay người mà : “Cậu ta tuyệt đối thể qua được cửa của !” Câu vừa dứt, cũng ra khỏi phòng, sập cửa “rầm” tiếng!

      Vu Tiệp nghe tiếng cửa đóng mà run rẩy toàn thân, đờ đẫn nhìn theo, nụ cười gương mặt biến mất từng chút , mệt quá, rất mệt!

      quay lại nhìn chiếc phong linh đá treo ở khung cửa sổ, ngụy trang đau khổ như thế đấy! Dù bạn cố gắng thế nào nữa vẫn thể run rẩy khi đối diện ấy, mỉm cười nhõm, chuyện thản nhiên, cố gắng đến mức ấy rồi mà chỉ trong hai giây khi ánh mắt sắc nhọn của chiếu vào, lại có thể khiến lộ nguyên hình.

      Còn , lại bất lực trước trái tim của mình!


      bornthisway011091Chris thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 28: NẮM TAY VÀ BUÔNG TAY

      Cuối cùng nhập học, Vu Tiệp có lý do để trốn tránh.

      Nhưng khi gặp lại khiến nỗi nhớ dày vò hơn, đầu óc con người đúng là thứ vừa kỳ diệu lại vô cùng phức tạp, giây sau đó nó nhớ đến ai, và bạn thể biết trước được; và bạn gặp ai vào giây sau đó, cũng chỉ có vận mệnh và ông trời đoán được.

      Vu Tiệp nhìn chằm chằm cái người lẽ ra nên xuất ở trước tòa nhà ký túc ấy, nén được thầm cười khổ trong bụng.

      đợi em nào vậy? Để tôi xem có quen ?” Cưa có rất nhiều lý do, bây giờ con đều theo chủ nghĩa thực, chỉ cần có người chịu gọi là có ngay, đối với con đều là bạn tốt nhất.

      “Buổi tối có rảnh ?” Nghe trêu chọc, Tấn Tuyên tỏ ra rất thản nhiên.

      Vu Tiệp ôm chặt sách, tỏ ý phải tự học, rảnh, nhưng .

      “Ngày mai sinh nhật em, lại công tác, hôm nay muốn mừng sinh nhật em sớm.” Tấn Tuyên phớt lờ ánh mắt cự tuyệt của , tiến tới khẽ ôm choàng vai .

      Tim run lên, vẫn còn nhớ. So với việc tổ chức sinh nhật hoành tráng hàng năm của Vu Lâm, Vu Tiệp chỉ muốn những lời chúc mừng đơn giản nhưng ấm áp, thậm chí còn cầu bố mẹ cần chuẩn bị bánh kem sinh nhật, mà sinh nhật chỉ sau ngày nhập học lâu, nên thường chỉ mừng sinh nhật mình ở trường, người nhà cũng dần quên chúc mừng.

      Nhưng Tấn Tuyên lại quên, vì sinh nhật chỉ muộn hơn vẻn vẹn mười hai ngày. Năm nào cũng là người đầu tiên nhắc sinh nhật sắp đến, hỏi muốn quà gì, nhưng lời chúc phúc của bao giờ cũng đặc biệt khiến người khác khó quên!

      Vu Tiệp bị choàng vai mấy bước ngừng lại: “ rảnh cũng sao, tôi cũng quen mừng sinh nhật, bình thường thôi.”

      “Mới nhập học mà bận thế à?” giữ lấy vai , cho thoát ra.

      “Tôi có hẹn.” Vu Tiệp nghiêng đầu mỉm cười với .

      Vai nhói đau, mặt Tấn Tuyên dần dần lạnh giá.

      “Vu Tiệp.” thanh ấm áp vang lên, hóa giải khí lạnh lẽo, hai người cùng lúc quay lại, Trịnh Phong vai đeo ba lô đứng gần đó, trông rất đẹp trai.

      Trịnh Phong yên lặng quan sát Tấn Tuyên, dáng người cao gầy, tay phải ôm choàng vai Vu Tiệp, ánh mắt nhìn cậu đầy vẻ chán ghét. ta thích mình, Trịnh Phong hiểu .

      Vu Tiệp khẽ tránh tay Tấn Tuyên ra, tiến lên gọi: “Đợi tôi chút.”

      Rồi quay người : “Xin lỗi, tối nay chúng tôi có việc , hay là đợi quay lại rồi tính sau.” Đối với ý tốt của Tấn Tuyên, tuy thể đón nhận nhưng ít nhất cũng nên tàn nhẫn quá.

      có cái này muốn đưa em.” Tấn Tuyên kéo tay , tay khác thọc vào túi áo.

      “Là gì thế?” Quà chuẩn bị cả rồi? Tim vẫn nhói đau, có lúc, rất dễ khiến người khác mềm lòng.

      muốn đưa khi chỉ có hai chúng ta.” Tay Tấn Tuyên co lại rất chặt trong túi nhưng rút ra, bắt đầu từ khi nào mà xa rồi.

      “Vậy đợi quay lại.” Vu Tiệp quay sang Trịnh Phong nãy giờ vẫn luôn mỉm cười. “Tôi phải rồi.”

      “Tiểu Tiệp.” Tấn Tuyên tức giận trừng mắt với Trịnh Phong, ủ rũ gọi .

      “Để tôi nghĩ thử xem năm nay có thứ gì bất ngờ.” Vu Tiệp mỉm cười vẫy tay với , những ngón tay thon dài mềm mại linh hoạt, dáng lưng mỏng manh vẽ nên đường cong nhã nhặn, rồi tiến đến bên cạnh người con trai khác.

      Tấn Tuyên bực bội nhìn gương mặt luôn nở nụ cười của Trịnh Phong, nụ cười ấy khiến thấy rất khó chịu, giống như đắc ý khiêu khích hụt hẫng của vậy!

      Tiểu Tiệp vì thằng nhóc ấy mà gác sang bên!

      Trịnh Phong nhìn Vu Tiệp tiến đến gần nụ cười càng đậm, kéo ba lô vai rồi ân cần đón lấy sách của : “ ấy sao chứ?” Gương mặt Tấn Tuyên sắp đanh lại thành thép rồi, đôi mắt trừng trừng nhìn cậu như tóe ra lửa ấy.

      “Chẳng sao đâu.” chỉ muốn tìm người ở cạnh, cần gì phải lo? Sánh vai nhau đến khu giảng đường, cánh tay tự nhiên chạm vào nhau, Vu Tiệp mỉm cười nhìn thẳng về phía trước, nếu dễ bị tổn thương như thế chẳng là Tấn Tuyên.

      Tay trái bỗng thấy ấm áp, bàn tay rất ấm bao bọc lấy bàn tay của , Vu Tiệp giật mình, muốn rút tay lại theo phản xạ, nhưng bị bàn tay ấy nắm lại rất chắc, quay sang nhìn cậu với vẻ lạ lùng, nhưng lại nhìn thấy nụ cười vô cùng rạng rỡ của nhóc Trịnh, đôi mắt cong lại thành hình trăng non rất đáng .

      Trịnh Phong mỉm cười nắm tay , cậu rất thích cảm giác này. Dần dần, vùng vẫy nữa, để mặc cậu nắm chặt tay mình.

      Trịnh Phong nắm lấy bàn tay mềm mại cách hài lòng, da thịt mịt màng mang đến cảm giác mát mẻ, khiến tim cậu đập loạn nhịp! Cậu biết tất cả!

      Cậu nhìn thấy tất cả, nước mắt của Vu Tiệp, ngoài người đó ra còn lý do nào khác. Mà lạnh nhạt và khách sáo của với Tấn Tuyên, cậu cũng hiểu, chỉ cố ngụy trang, vì trái tim tổn thương khiến như con ốc sên yếu ớt, cố trốn vào trong vỏ ốc của mình, cố ý bỏ qua yếu đuối của mình, bị người đó ảnh hưởng rất nặng, nhưng lại cố tình làm như có gì xảy ra.

      Cậu biết Tấn Tuyên làm gì mà niềm vui của lại biến thành nỗi buồn phiền như thế, cậu cũng chẳng muốn biết, mà chỉ muốn tìm lại niềm vui trước kia cho . Nếu Tấn Tuyên chỉ biết khiến tổn thương tại sao mình lại ngại ngần gì mà bỏ mặc ?

      Vu Tiệp tỏ ra lạnh nhạt với Tấn Tuyên, và mượn thân mật với cậu để biểu điều đó. Mà cậu cần, lúc con yếu đuối nhất, cũng là lúc cần được quan tâm nhất, trái tim thể xóa sạch, nhưng cậu có cách giữ lại bên mình.

      Trịnh Phong cười thầm, quan tâm trong lòng có ai, chỉ biết mình rất thích rất thích cảm giác được nắm tay .

      Tấn Tuyên đứng như hóa thạch tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm chặt kia, mà ấy lại để mặc cho cậu ta nắm tay! Hai bóng người phía trước dần dần biến thành hai chấm , còn mọi suy nghĩ của bay loạn trong trung.

      vào trong, em phía trong.” Cậu bé với giọng măng sữa lên tiếng uy hiếp.

      “Tôi cần dắt .” Giọng bé tỏ ra nóng nảy cực kỳ.

      “Tiểu Lâm cho nắm tay mà.” Cậu bé nắm chặt bàn tay vùng vằng của bé.

      “Thế nắm tay chị ấy, đừng nắm tay tôi.” bé tức tối giằng tay ra, bĩu môi dài thượt, gương mặt cũng đỏ bừng bừng.

      “Mẹ , phải bảo vệ các em, đặc biệt là Tiểu Tiệp.” Cậu bé thấy dần dần vùng vằng nữa, đắc ý vênh mặt lên, rất có dáng vẻ của ông-cụ-non.

      “Tôi thèm bảo vệ, tôi dũng cảm nhất.” bé để mặc cậu nắm chặt tay, lên tiếng với vẻ phục.

      “Tiểu Tiệp chỉ cần bảo vệ, chỉ có thể là mình bảo vệ thôi.” Cậu bé nắm chặt tay bé kéo , chịu buông ra.

      Cảnh tượng xa vời ấy dần dần nhòa nhạt, tan thành sương mù, những lời trẻ con non nớt đâm vào tai , khiến trái tim đau nhói, cảm giác như vật luôn quý giữ gìn, bỗng dưng bị người khác cướp khỏi vòng tay, hụt hẫng bơ vơ ấy giáng mạnh vào tim , còn cần nữa rồi!
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 29: GIẤC MƠ RỰC RỠ

      Trong đêm tối trăng thanh gió mát, có hai bóng người thậm thà thậm thụt ở phòng thí nghiệm lầu hai trong trường.

      Vu Tiệp mang đầy vẻ thắc mắc nhìn nhóc Trịnh rón rén mở cửa phòng, cuối cùng nhịn được tò mò: “Cậu đưa tôi đến đây làm gì thế?”

      hiểu nổi, mười giờ rưỡi rồi, các tòa nhà trong trường đều sắp khóa cửa, cậu lại vội vội vàng vàng gọi ra ngoài, dẫn đến phòng thí nghiệm lầu hai tối om om này. Tim đập thình thình, cậu lấy đâu ra chìa khóa, còn lén lút đến phòng thí nghiệm thế này, lỡ bị tóm được bị phạt mất!

      Nhóc Trịnh quay lại, dùng tay ra hiệu cho đừng lên tiếng.

      Vu Tiệp nhíu mày nhìn cậu, cửa mở ra, trong phòng học đen như mực, chỉ có ánh trăng bàng bạc chiếu xuyên qua cửa sổ.

      Nhóc Trịnh kéo tay tiến vào phòng, vừa vừa nhắc cẩn thận, “Sao bật đèn?” Vu Tiệp dò hỏi vẻ thắc mắc, sao có cảm giác như ăn trộm vậy.

      “Đợi lát nữa.” Nhóc Trịnh nắm chặt tay , dò dẫm mò tìm trong phòng.

      Vu Tiệp do dự theo cậu vào trong, phòng học chút ánh sáng, nhóc chết tiệt, rốt cuộc là đưa đến đây để làm gì? Chẳng lẽ để cùng xem phim kinh dị, xem tim chịu đựng được đến mức nào ư?

      “Sợ ?” Nhóc Trịnh thấy căng thẳng nắm chặt tay cậu cười khẽ, hỏi.

      “Tôi to gan lắm đấy.” Tuy cứng miệng là thế nhưng lòng bàn tay bắt đầu thấy lạnh dần, nhóc ngốc nghếch đáng ghét!

      “Cẩn thận kẻo ngã.” Nhóc Trịnh cười khẽ kéo đứng lên bục giảng, lạ , nơi tối đen thế này mà đôi mắt cậu lại sáng như đá quý ấy, nụ cười cũng thoắt thoắt .

      “Được rồi, nhắm mắt lại.” Nhóc Trịnh kéo đứng giữa bục giảng, đối mặt với bảng đen.

      Vu Tiệp lại trợn tròn mắt: “Cậu mà còn tôi biết cậu định làm gì tôi đấy.” Càng lúc càng bí , thích bị người khác vờn cho xoay mòng mòng đâu.

      “Cậu có tin tôi ?” Nhóc Trịnh giữ lấy hai vai , gương mặt rất nghiêm túc.

      Vu Tiệp cau mày, thôi được, xem cậu ta định chơi trò gì. ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lặng lẽ đứng đối mặt với bảng đen.

      “Đừng nhìn trộm đấy nhé.” cảm nhận ràng cậu thầm bên tai mình.

      Vu Tiệp bĩu môi: “Nhanh lên nhanh lên.”

      nhắm nghiền mắt, nghe được tiếng chân của cậu, vài tiếng va chạm của kim loại, và cả tiếng nắp bàn được giở lên, và cả những thanh như bật mở cái gì đó, đồng tử dưới mi mắt có thể cảm nhận được có chút ánh sáng lóe lên.

      được mở mắt đâu đấy.” Tiếng nhóc Trịnh lại vang lên.

      Hừ, ai mà thèm! “Nhanh lên chứ!” Trong lòng lại rất thắc mắc xem rốt cuộc cậu chơi trò gì?

      Giọng nhóc Trịnh đột ngột vang lên bên tai: “Được rồi, mở mắt ra.” Khiến giật bắn mình, cậu đứng sau lưng, gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của cậu.

      Vu Tiệp chầm chậm mở mắt ra, tim nhảy thót lên, đập vào mắt hàng đèn màu rực rỡ!

      Đó là hàng chữ HAPPY BIRTHDAY lấp lánh sáng! tấm lưới ánh sáng đủ màu nhấp nháy được tạo bằng vô số những sợi dây có gắn những bóng đèn điện nho , giăng khắp nơi, bóng đèn còn mắc những vật be bé phát quang, lấp la lấp lánh rất đáng ! Trời ạ, sao cậu lại làm được? Thần kỳ quá, giống như hoàng tử bé biết phép thuật, khi bé lọ lem mở mắt ra nhìn thấy ngay những tinh trong thế giới thần tiên nhảy múa.

      Vu Tiệp vô cùng kinh ngạc, nhìn cậu: “Sao cậu lại biết?” chưa từng cậu biết ngày sinh nhật của mình. Vả lại trong trường luôn rất giản dị, cũng chưa bao giờ mừng sinh nhật.

      Nhóc Trịnh nhìn há mồm trợn mắt như thế mỉm cười: “Tôi có lén xem chứng minh nhân dân của cậu.”

      Vu Tiệp kinh ngạc đưa hai tay bịt miệng, ngắm ánh đèn đủ màu lấp lánh, nhưng trong đầu vẫn kêu lên, nhóc chết tiệt này lại tạo ra niềm vui sướng bất ngờ này, hại suýt nữa… suýt nữa… Quá đáng , nhưng vẫn thấy dòng suối ngọt ngào trào dâng, những ánh đèn trong mắt dần hóa thành pháo hoa nở bung.

      “Sinh nhật vui vẻ.” Nhóc Trịnh dần dần đưa chiếc bánh sinh nhật cắm đầy nến lên trước mặt .

      Vu Tiệp càng ngạc nhiên đến mức thốt nổi câu nào, trời ơi, cậu là nhà ảo thuật ư? Sao có thể đột ngột biến ra nhiều thứ thế này?

      ngậm miệng lại nữa nước bọt dây đầy lên bánh cho xem.” Nhóc Trịnh vẻ mặt đùa cợt, cố ý thu bánh lại.

      “Nhóc Trịnh!” Vu Tiệp cảm động lắc khẽ vai cậu, suốt cả ngày hôm nay thấy cậu đây, ai ngờ lại lén lút chuẩn bị nhiều bất ngờ cho thế này, đúng là kinh ngạc quá!

      “Thắp nến !” tay cậu giữ bánh kem, tay đưa bật lửa cho .

      Vu Tiệp nén nỗi xúc động lại, cẩn thận đốt nến, cây nến có hình dấu hỏi rất đáng .

      vừa thắp nến, nhóc Trịnh vừa lên tiếng hỏi : “Cậu mong rằng năm nay là bao nhiêu tuổi?”

      “Đương nhiên là hai mươi hai rồi, chẳng phải cậu xem qua chứng minh thư của tôi hay sao?” Vu Tiệp thành thực, đối với , tuổi tác chưa từng là bí mật thể ra.

      đúng, nó là dấu hỏi. Trong lòng tôi, có lúc cậu giống bé tám tuổi, có lúc là thiếu nữ lặng lẽ mười sáu tuổi, có lúc lại giống tốt bụng hai mươi tám tuổi.” Nhóc Trịnh dịu dàng nhìn , chính là thể tổng hợp phức tạp, có lúc trong suốt, nhưng có khi lại rất mơ hồ.

      “Tôi giống bà chỗ nào?” Vu Tiệp cong môi, trừng mắt nhìn cậu, nhóc xấu xa, dám giống bà à!

      “Cậu giống bà sao lại cuống lên đòi giới thiệu bạn cùng phòng cho tôi?” Nhóc Trịnh nhướn mày, cứ nghĩ đến chuyện này là lại thấy buồn bực.

      Vu Tiệp cười phì tiếng, các bạn cùng phòng rất có thiện cảm với cậu, thường xuyên trêu chọc họ rời nhau như hình với bóng, rồi cái gì mà thịnh hành “tình chị em”, đặc biệt là những chàng trai như Trịnh Phong với vẻ bề ngoài thư sinh trẻ con, nhưng tâm tư lại dịu dàng như nước, khiến bọn họ rất tiếc nuối, thường xuyên dọa dẫm Vu Tiệp nếu hạ thủ chậm chạp họ ra tay ngay.

      cậu vẫn thích con lớn tuổi hơn đó thôi? Họ lại thích cậu em , hợp quá chứ!” Vu Tiệp lườm cậu cái, cậu biết mình đáng giá đến thế nào, cho nên “phù sa nên chảy vào ruộng người ngoài”.

      Vừa xong, trán bị cốc cái đau điếng, nhóc hư đốn, dám đánh . “Ai cần họ thích.” Nụ cười của nhóc Trịnh vụt tắt, vẻ mặt nhăn nhó, nhìn chằm chằm.

      Vu Tiệp nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, tim khẽ run lên, vội vàng nhìn xuống: “Ối, sắp cháy hết rồi, ước thôi ước thôi.” Rồi vội nhắm mắt lại, lặng lẽ ước nguyện.

      ước rằng… Trong đầu bỗng lên bóng dáng người, mi mắt giật giật, cố gắng kéo tư duy của mình về, được nghĩ ngợi lung tung! nín thở, thầm ước nguyện trong lòng.

      Vu Tiệp mở mắt ra, cố cười ra vẻ thoải mái: “Xong rồi.”

      Nhóc Trịnh lặng lẽ nhìn chăm chú, Vu Tiệp lúng túng, ngón tay bất an đan vào nhau, định lên tiếng phá vỡ bầu khí ngượng ngập này

      Bỗng lầu dưới vẳng đến tiếng kêu kinh ngạc, phá tan khí mờ ám của hai người. “Ai ở đó?” giọng đàn ông khàn khàn vang lên.

      Hả? Bị bảo vệ phát ư? Hai người đều đờ ra.
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :