1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mờ Ám-Hốt Nhiên Chi Gian (69 chương+PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 10: bị thuốc rồi

      Vu Tiệp dạo gần đây trở nên vô cùng bận rộn, người trong nhà cũng chẳng biết làm gì. Tuy rằng có báo cáo là cùng người bạn học làm thực tập hè.

      Bố mẹ thấy ngày nào cũng đúng mười giờ là về nhà, cũng chỉ cằn nhằn vài lần rồi thôi, thấy rằng con lớn rồi, chắc cũng hiểu phải làm gì, cho nên cũng còn quản thúc gắt gao nữa.

      quán bar nào đó, Vu Tiệp nhìn đám người xô bồ bên ngoài, trong lòng do dự đấu tranh mãi, có nên vào đó nhỉ?

      Nghĩ nghĩ lại, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra.

      “Nhóc Trịnh, có rỗi ?”

      “Sao thế?” Vu Tiệp vừa nghe thấy có tiếng Phương Vỹ Đình vang lên, lời vừa đến cửa miệng bỗng thốt ra nổi.

      có gì, ngày mai khi nào ?” Trịnh Phong và Phương Vỹ Đình mua vé về quê ngày hôm kia, Trịnh Phong trước với rồi.

      “Ba giờ chiều, sao vậy? Chẳng lẽ cậu muốn đến tiễn tôi? Cảm động quá.” Giọng trong sáng của Trịnh Phong có chút sắc sảo, cũng có cả niềm vui.

      “Tôi bận lắm, được. Chúc hai người chơi vui vẻ, lúc quay lại đây nhớ mang đồ gì ngon là được.” Vu Tiệp khẽ cười, có em thú vị này bên cạnh, mùa hè của cậu ấy chắc chắn là rất tuyệt vời.

      “Chắc chắn rồi, cậu dạy thêm vẫn suôn sẻ đấy chứ?” cậu nhóc tinh tế luôn khiến người ta có cảm giác rất ấm áp.

      “Cũng ổn, học sinh cá biệt cũng phải khó dạy lắm.” nghe tiếng Phương Vỹ Đình than vãn nên vội , “Được rồi, nữa, về nhà rồi tính sau, chúc hai bạn thuận buồm xuôi gió nhé.”

      Vu Tiệp cúp điện thoại, hít hơi sâu, vẫn quyết định đối mặt mình!

      Bước vào trong quán bar, thanh muốn thủng màng nhĩ, gian dày đặc khói thuốc, dưới ánh đèn năm màu bảy sắc, người ta đột ngột có cảm giác đè nén rất nặng nề dồn ép xuống trái tim.

      Vu Tiệp hỏi người phục vụ kế bên phòng bao B8 ở đâu, rồi theo người ấy tìm đến đó.

      Tấn Tuyên bước ra khỏi nhà vệ sinh của quán bar, cảm thấy rất là khinh thường, vì nghĩ đến lúc nãy trong nhà vệ sinh, nhìn thấy cặp con trai cùng dịu nhau vào căn phòng, lúc sau bên trong vẳng ra tiếng rên rỉ đứt quãng, cần đoán cũng biết là xảy ra chuyện gì. Xã hội bây giờ bị sao thế này? Bọn nó mới bao lớn mà là Gay? chẳng nghĩ ra, nếu bị cha mẹ của mình phát , họ nghĩ thế nào đây?

      Tấn Tuyên lắc đầu, trẻ con bây giờ thiếu quan tâm chăm sóc .

      Tấn Tuyên về phía chỗ ngồi, hôm nay đến đây cùng Lâm Ngữ . Ngữ mới về nước, rất thích khí ở quán bar, tuy nàng cứ oán thán nhạc quán bar ở trong nước quá quê mùa, rượu Tây cũng chính gốc, nhưng ít nhất cũng khiến nàng hứng thú đến chơi.

      “Tuyên, đây, vừa rót cho này.” Lâm Ngữ thấy quay lại bèn đưa cho cốc Chivas.

      Tấn Tuyên nhìn cốc rượu Tây đó, chạm cốc với , rất thích phóng khoáng đó, tuy có lúc nàng cũng kiêu kỳ đỏng đảnh, nhưng giả tạo của các trong nước, thích hay ghét đều biểu ra mặt, có lúc nổi cơn cũng rất giống mèo hoang Tiểu Tiệp.

      “Đứng dậy nhảy .” Lâm Ngữ kéo Tấn Tuyên dậy, vòng ôm lấy cổ , lắc lư eo và hông theo điệu nhạc.

      Tấn Tuyên cười khẽ rồi ôm lấy lắc lư trong gian ngồi của mình.

      Tấn Tuyên đảo mắt nhìn khắp quán bar, những con người nhiệt tình thả sức theo nhạc, dưới bóng đêm, rất nhiều người với giả tạo vờ vịt vào ban ngày, và những góc tối tăm trong tâm hồn, giờ đây đều tìm cơ hội cho mình ở nơi chật chội và vẩn đục này.

      Tấn Tuyên chớp chớp mắt, phải là hoa mắt đấy chứ, người vừa nãy sao giống Vu Tiệp đến thế? Tấn Tuyên cố gắng mở to mắt nhìn về hướng đó, ánh đèn vàng vọt tối tăm chiếu lập lòe những người thân người điên cuồng nhảy nhót.

      Đâu rồi? Hình như vừa nãy nhìn thấy Vu Tiệp mà. thể nào, Tiểu Tiệp đời nào đến những nơi thế này, trước kia khi đưa đến đây chơi, mặt liền sa sầm lại, ghét nhất là những nơi hỗn loạn như thế này.

      “Sao thế?” Lâm Ngữ nhận ra im lặng của .

      có gì.” ôm chặt lấy eo tiếp tục chìm đắm vào nhạc, trong lòng cũng tự giễu cợt mình suy nghĩ lung tung, từ lần trước gặp Tiểu Tiệp đến nay hơn tuần gặp lại rồi, nhớ đến vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm của , chắc chắn là suy nghĩ quá nhiều nên mới hoa mắt đây mà.

      Vu Tiệp nhìn thấy người cần tìm qua lớp cửa kính phòng B8, Lâm Hựu Nam, học sinh của .

      Hôm nay cậu ta có việc, muốn học, nên mới đến nhà họ Lâm. Nhưng ngờ đến tối cậu ta lại đột ngột gọi điện, cậu ta bị bạn bè chơi ác, giờ ở quán bar có tiền trả, nhờ đến tiếp cứu, còn dặn dò được cho người nhà cậu ta biết.

      Tuy vẫn có chút do dự, nhưng dù gì cậu ta cũng là học sinh của , cũng chỉ là cậu bé mười bảy tuổi, thế là mủi lòng, quyết định đích thân đến cứu.

      Vu Tiệp đẩy cửa bước vào, trong phòng ngoài Lâm Hựu Nam ra còn có hai cậu bé khác nữa, đều khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhạc trong phòng khác với ngoài sảnh, tuy đều là thứ nhạc dance cuồng loạn, nhưng trong phòng nghe ra cũng khá dễ chịu, cảm giác thoải mái hơn.

      Lâm Hựu Nam vừa nhìn thấy , đôi mắt phát sáng: “Cuối cùng chị đến.”

      “Có sao ? Tôi thanh toán tiền với cậu.” Vu Tiệp cau mày hỏi.

      sao, sao, vừa may gặp được mấy người bạn, giải quyết ổn thỏa rồi.” Lâm Hựu Nam cười, vẫy vẫy tay với .

      “Nếu còn gì nữa tôi đây, cậu cũng về sớm .” Vu Tiệp nhíu mày, nếu thế sao lúc nãy gọi điện cho , thôi bỏ , cậu ta sao là tốt rồi.

      “Vu Tiệp, đừng nhanh thế. Chơi lúc , lát nữa tôi cũng về, đợi tôi với.” Lâm Hựu Nam thấy định bỏ về cuống lên, kéo tay lại.

      , cậu sao tôi về trước.” Vu Tiệp khẽ giằng tay ra, muốn ở lại đây thêm chút nào.

      “Đừng mà, đợi chút thôi, bạn tôi vừa đến, tôi thể bảo được, chị đợi tôi chút thôi.” Lâm Hựu Nam nắm chặt tay Vu Tiệp, kéo ngồi xuống salon.

      Hai cậu chàng ngồi bên cạnh mồm ngậm điếu thuốc, khóe môi khẽ nhếch lên, cầm ly rượu bàn cụng với nhau.

      “Tôi chỉ sợ cậu xảy ra chuyện.” Vu Tiệp trừng mắt với Lâm Hựu Nam, gương mặt cậu ta nào có giống vẻ ủ rũ buồn bực như trong điện thoại đâu.

      “Tôi biết, thẻ ngân hàng của tôi lúc nãy tự nhiên bảo dùng được, bạn bè lại về hết, tôi lại muốn gọi điện về nhà, nên mới nghĩ đến chị.” Lâm Hựu Nam cau mày, như thể tức giận vì chuyện bạn bè chơi xỏ mình vừa nãy. “Được rồi, muộn thế này còn gọi chị ra đây, đều do lỗi tôi cả, tôi xin chuộc tội, phạt mình ly vậy.” Lâm Hựu Nam cầm ly rượu bàn lên, uống cạn hơi.

      Vu Tiệp đưa tay lên định ngăn lại nhưng còn kịp nữa, cậu ta uống sạch.

      “Cậu mà uống rượu về nhà rắc rối với bố cho xem.” Vu Tiệp nhớ đến gương mặt nghiêm khắc của Lâm Chấn Đông, trong lòng cũng thấy lo lắng cho cậu ta.

      “Chị uống gì?” Lâm Hựu Nam nhấn nút gọi phục vụ.

      “Tôi muốn uống.” Vu Tiệp lắc đầu, chỉ muốn đưa cậu ta rời khỏi đây nhanh, hai cậu chàng ngồi bên cạnh tuy nãy giờ tiếng nào, tự chơi với nhau, nhưng ánh mắt họ thỉnh thoảng trao đổi với nhau, lại khiến thấy trong lòng bất an.

      lúc sau, phục vụ bước vào, Lâm Hựu Nam gọi cho cậu bình lục trà. cậu con trai bên cạnh bỗng mở miệng: “Gọi thêm bình nữa , trong rượu phải pha thêm.” xong làu bàu bảo phải vệ sinh rồi theo phục vụ ra ngoài.

      Thoáng chốc, lục trà được mang lên, được ướp lạnh sẵn nên bên ngoài vẫn còn ẩm ướt.

      Lâm Hựu Nam cầm lấy bình lắc đều lúc rồi cố gắng vặn nắp đưa cho Vu Tiệp: “Uống .”

      Phục vụ đem pha bình lục trà còn lại vào trong rượu tây. ra uống rượu tây cũng có cả cách này, Vu Tiệp khẽ chớp mắt, bọn trẻ này học điều tốt mà uống rượu học nhanh lắm.

      Vu Tiệp cầm lấy bình lục trà, uống ngụm lớn, trời nóng quá, uống như vậy rất dễ chịu.

      Vu Tiệp cố hết sức chớp mắt, đôi môi khô đắng nứt nẻ, túm lấy bình lục trà uống ngụm to nữa, tại sao càng uống càng thấy khát vậy? Trong phòng này có phải là tắt máy lạnh rồi , sao cảm giác nóng nực bức bối quá, lồng ngực như có tảng đá lớn đè lên nặng chịch. Vu Tiệp khẽ sờ lên mặt mình, có phải vì trong này quá nóng nên mặt cũng nóng bừng? Tiếng nhạc chợt to chợt bên tai, sao bỗng thấy như mình có ảo giác, có phải tai bị tiếng nhạc dập lâu quá nên thính lực cũng có vấn đề?

      quay nhìn ba đứa con trai vui chơi hăng say bên cạnh, hình như họ vẫn rất ổn, chẳng có gì là kỳ lạ.

      Vu Tiệp khó nhọc nuốt nước bọt: “Tôi vệ sinh chút.” Chắc là muốn rửa mặt, khí trong này quả khiến choáng váng đau đầu quá.

      “Tôi đưa chị .” Lâm Hựu Nam nghe thấy thế bèn với bạn tiếng, rồi đưa ra khỏi phòng.

      Vu Tiệp vừa tiếp xúc với ánh đèn mờ ảo bên ngoài bỗng cảm thấy đau đầu hoa mắt, sàn nhà như đảo lộn, bước chân loạng choạng chếch về phía trước, dựa vào tường và e dè theo Lâm Hựu Nam.

      nên đến cái nơi này, tại sao mới ở đây có chút mà toàn thân khó chịu thế này, nhất định là do khí vẩn đục ô nhiễm và nhạc điếc tai khiến chịu đựng nổi.

      Đến phòng vệ sinh, “Tôi đứng ngoài này đợi chị.” Lâm Hựu Nam chỉ phòng vệ sinh nữ, cười rồi bước vào phòng vệ sinh nam đối diện.

      Vu Tiệp vào trong, phòng đơn đều chật kín, có hai dặm lại son phấn trước tấm kính trong phòng, lớp hóa trang mặt ràng khiến tuổi tác của họ già ít nhất là năm, sáu tuổi, nhưng nhìn thân hình có vẻ gì là trưởng thành ấy là biết ngay, thực ra họ vẫn còn rất trẻ, ước chừng chỉ độ mười lăm, mười sáu tuổi thôi.

      Vu Tiệp tựa vào bệ rửa mặt, mở vòi nước, khoát nước điên cuồng lên mặt mình.

      làn nước mát lạnh đột ngột ập đến khiến tỉnh táo hơn nhiều. Cơn nóng bừng bừng mặt vụt nguội trong tích tắc, nhưng chỉ lát sau nóng hực trở lại, mặt nóng sốt rất khó chịu, người cũng mỗi lúc nóng hơn.

      phòng trống, Vu Tiệp lảo đảo tiến vào trong.

      Vu Tiệp mơ hồ nghe thấy có tiếng bên ngoài:

      “Cổ tao đau quá.” giọng nữ the thé.

      bảo đừng có uống nhiều mà nghe.” giọng nữ khác thô hơn cất lên.

      “Tao cũng hối hận, lúc mới đầu chỉ có nửa viên, về sau thấy đủ lại thêm phần tư. Vừa uống rượu xong là lên tới, cứ ngừng được.” Giọng nữ the thé.

      “Bây giờ tao mới tỉnh được chút. Lát nữa chơi nữa, kỳ này hơi bị ác quá.” Tiếng nữ thô vang lên.

      “Ừ, tí nữa về được khốn.” giọng the thé cười khẽ.

      Mọi thanh bỗng chốc dừng lại, bên ngoài trở về với yên tĩnh.

      Vu Tiệp tựa vào tường, mở cửa phòng để ra ngoài. Chân bẫng như mây dần dần di chuyển đến chiếc ghế da trong phòng, thân người mềm nhũn đổ ập xuống.

      Đầu óc mơ màng, ban nãy họ gì thế nhỉ?

      Nửa viên? Rồi phần tư? Bỗng ý nghĩ đáng sợ len lỏi vào đầu , thuốc lắc? có đọc qua mạng, rằng rất nhiều người muốn tìm kích thích trong quán bar nên uống rất nhiều thuốc lắc, nghe bảo rằng đây là loại ma túy mới.

      Chẳng lẽ, bị người ta thuốc rồi?

      Lâm Hựu Nam? Là cậu ta sao? Nhưng mà, cậu ta đưa mình bình lục trà chưa mở nắp cơ mà, sao có thể thế được? Hơn nữa tại sao cậu ta phải làm thế?

      nghĩ ra nổi, mắt bắt đầu hoa lên, đầu mỗi lúc nặng chịch, bên tai văng vẳng có tiếng nhạc từ ngoài vọng vào, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh thể kiểm soát nổi, hô hấp cũng gấp gáp hẳn lên.

      Vu Tiệp cau chặt đôi mày, nghĩ ngợi lúc rồi lại lảo đảo vào phòng trong. Sau đó cố gắng móc điện thoại ra, nghiến răng căng to mắt để bấm danh bạ điện thoại.

      “Xin lỗi, nhà tôi lúc nãy tìm tôi có việc, tôi về trước rồi.” Vu Tiệp cố gắng với vẻ bình thường.

      “Chị rồi hả? Lúc nào thế, sao tôi nhìn thấy?” Giọng Lâm Hựu Nam vẳng ra từ phía bên kia điện thoại, nhất định cậu ta cuống lên, quả nhiên là cậu ta mà!

      Vu Tiệp lạnh người, nghiến răng: “Tôi lên xe rồi.” xong dùng hết sức mình gập điện thoại lại, cúp máy.

      nặng nhọc dựa vào tường phòng vệ sinh, khóa cửa chặt lại. Chắc chắn cậu ta dễ tin lời đâu.

      Quả nhiên, lúc sau, có vào trong tìm : “Làm gì có ai đâu?” Vu Tiệp ngồi bệt lên nắp bồn cầu, cẩn thận phát ra tiếng nào, đến khi kia bỏ .

      Vu Tiệp cố cắn răng, nỗ lực giữ lấy điện thoại, nhưng tay hình như có chút sức lực, cố giữ thế nào cũng được.

      Thuốc bắt đầu phát huy công hiệu. Ý thức bắt đầu hỗn loạn, nhịp tim như còn là của mình nữa, đập điên cuồng và ràng, hơi thở bắt đầu gấp gáp kiểm soát được, môi miệng khô đắng, cơ thể như bị tám trăm ngọn đèn công suất lớn chiếu thẳng vào người, nóng bỏng khó chịu.

      Vu Tiệp biết cứ thế này chắc chắn rất nguy hiểm, biết mình có còn trở về nguyên vẹn được hay , nhất định phải nghĩ ra cách để mình tỉnh táo lại.

      tựa hẳn vào cửa, nghe ngóng động tĩnh ngoài kia rồi chầm chậm mở cửa, bước ra ngoài.

      Sao trong gương có đến hai người, sao mắt lại chạy lên đỉnh đầu rồi? Chẳng phải mặc áo trắng hay sao, vậy tại sao lại biến thành màu xanh? Ý thức mỗi lúc mơ hồ, bắt đầu có ảo giác.

      Vu Tiệp dựa người vào góc tường bên cạnh tấm gương, nghiến răng đập mạnh điện thoại vào góc tấm gương, “xoảng!” tiếng, vài mảnh gương vỡ rơi xuống sàn nhà, khó nhọc quỳ xuống nhặt mảnh khá to lên, rồi mở vòi nước rửa sạch .

      loạng choạng lảo đảo nấp vào trong phòng toilet, nhắm nghiền mắt lại, tay phải cứa mạnh mảnh gương lên tay kia. Á! Đau quá, cơn đau buốt ập đến khiến rùng mình ớn lạnh, nhìn thấy ngón tay trỏ bên trái rịn ra những giọt máu tươi, dạ dày Vu Tiệp như đảo lộn, khó chịu đến mức chỉ muốn nôn ra, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác đó, đè mạnh ngón tay cái bên phải lên vết thương.

      Vết thương đột ngột bị ép lại, đau đến nỗi chỉ muốn hét lên, cơn đau kinh khủng ấy lại khiến đầu óc mơ màng nặng nề của tìm lại chút chút lý trí. Chỉ như thế mới có thể ngừng thấy ảo giác, đến nỗi làm những chuyện đáng sợ hơn. Vết thương đau đớn bỏng rát, Vu Tiệp cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cơn đau để suy nghĩ cách rời khỏi nơi này.

      Cơn đau dần dần tê liệt, ngọn lửa nóng hực lại bắt đầu chiếm thế thượng phong, đôi mắt cũng hoa lên. được, xem ra thể cố gắng được bao lâu nữa rồi. vận hết sức đưa di động lên, lật danh bạ, tìm nhóc Trịnh, bây giờ chỉ có thể tìm cậu ấy thôi.

      Mơ màng nhìn thấy tên của Trịnh Phong, nhấn nút gọi.

      Điện thoại thông, Vu Tiệp khó nhọc cất giọng khàn khàn: “Mau đến cứu tôi!”

      “Tiểu Tiệp?” Sao giọng của nhóc Trịnh lại kỳ quái thế nhỉ.

      Giọng trong điện thoại cuống quýt: “Tiểu Tiệp, em sao vậy?”

      “Tôi ở bar Mê Tình, đến cứu tôi với!” Sao cậu ta phiền phức thế nhỉ, đến là được rồi, nhanh lên, đầu óc hỗn loạn quá, bên ngoài sao lại ồn ào thế, đừng mà, nghe thấy gì nữa rồi.

      “Em ở đâu?” Giọng kia lại hét lên.

      “Tôi ở trong phòng vệ sinh.”

      Vu Tiệp quên mất cuộc gọi ấy kết thúc thế nào, ngọn lửa trong cơ thể chỉ hành hạ cơ thể , mà bắt đầu xâm chiếm lên não, muốn gạt nó ra khỏi đầu quá, đầu bắt đầu hơi rũ xuống, khẽ lắc trái lắc phải, ồ, như vậy dễ chịu hơn nhiều. Biên độ lắc dần dần lớn hơn, ham muốn trong lòng như có được giải phóng, chính thế, thế này dễ chịu quá.

      Vào lúc Vu Tiệp chìm đắm trong khoái cảm mà thuốc lắc mang lại, cửa phòng “binh” tiếng bị người ta xô ra.

      Vu Tiệp kinh hoảng ngước đôi mắt mơ màng lên, người này sao mà giống Tấn Tuyên thế, thể là Tấn Tuyên, ta chỉ sống trong tim , sao lại xuất ở đây được? Trong lòng hoảng loạn gào thét, nhất định là ảo giác!

      “Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên sững sờ trừng mắt nhìn Vu Tiệp trong cơn mê loạn, đầu cúi thấp, tóc rũ rượi xõa lên mặt, ánh mắt lạc thần, đôi môi đỏ hé mở, trời ơi, ấy cắn thuốc rồi?
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 11: Trong mê loạn

      Tấn Tuyên kéo mạnh Vu Tiệp vào lòng mình. Nhưng Vu Tiệp nãy giờ vẫn quỳ bệt dưới sàn nay bỗng đột ngột phải đứng lên, hai chân như mất sức lực, lại mềm nhũn đổ ập xuống, Tấn Tuyên vội vã kéo lên.

      “Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên cuống quýt vỗ vỗ vào mặt , sao mà đỏ thế này!

      Trong ý thức Vu Tiệp bỗng xuất ảo giác, ràng là biết gương mặt Tấn Tuyên chao đảo trước mặt mình, song lúc lúc mờ, lúc lại giống như thoa má hồng lên mặt, lúc lại thấy như mắt trang điểm kiểu màu khói ấn tượng, nên cười thất thanh: “Tấn Tuyên, làm gì vậy, trang điểm xấu thậm tệ thế mà cũng chịu làm?”

      Tấn Tuyên thấy hai mắt thất thần mơ màng, gì nổi, vì biết mất ý thức rồi.

      Tuy thường xuất thường xuyên ở quán bar và club, nhưng biết tác hại của thuốc lắc và những chất gây nghiện loại này, thường với những người thân quen, tiếp xúc với họ, cũng tùy tiện uống rượu hoặc thuốc lá người lạ đưa. Ở cái nơi tạp nham như thế này, rất dễ bị người khác lợi dụng. chơi những thứ đó, nhưng thể nào cũng có người xung quanh đụng đến nó, mà lại còn là thuốc lắc nguy hiểm gì cả, chẳng sao. nhìn thấy rất nhiều người sau khi cắn thuốc xong, cảm giác hưng phấn đến mức cả đêm high cực độ, ngừng lắc đầu lắc cổ, ngừng uốn éo nhảy nhót, sản sinh ra rất nhiều ảo giác. Đến khi tỉnh thuốc rồi thường mệt mỏi vô cùng, số người chơi quá liều lượng còn có thể tử vong vì hưng phấn quá độ.

      Thuốc lắc thuộc thành phần độc phẩm sinh lý như heroin, nhưng nó có tác dụng thần kinh rất mạnh, hơn nữa còn khiến người ta phụ thuộc vào nó rất nhiều. Thế nên, những người chơi thuốc lần đầu đều cảm thấy có gì nguy hại, hưng phấn đêm rồi thuốc hết tác dụng, nhưng những người chơi qua loại này mang tâm lý thích thú, muốn chơi lại lần thứ hai.

      “Vu Tiệp, tỉnh dậy !” vỗ mạnh hơn vào mặt , mới phát ra nắp toi-let có vết máu dính, cảm thấy rất hoảng sợ, bị thương rồi sao? Cúi đầu xuống mới nhìn thấy ngón tay vẫn chảy máu.

      “Tuyên, mau thôi!” Lâm Ngữ chạy vào, giục ra ngoài. ra nữa ngăn nổi đám người ngoài kia muốn vào trong này nữa đâu.

      Lúc nãy vừa nhận được điện thoại của Vu Tiệp, muốn xông vào ngay toa-let nữ như thằng điên, cũng may Lâm Ngữ giúp đuổi hết người , đồng thời đứng canh ngoài cửa, nếu những khác để hét lên rồi.

      “Có khăn giấy ?” Tấn Tuyên hỏi Lâm Ngữ .

      Lâm Ngữ vội vàng móc khăn giấy trong túi ra đưa cho .

      Tấn Tuyên cẩn thận rịt chặt lấy vết thương cho Vu Tiệp, sau đó ôm eo bế bổng lên, bước ra ngoài: “Chúng ta thôi.”

      Lâm Ngữ vội chạy trước mở cửa ra giúp , sau đó đẩy đám con đứng vây quanh bên ngoài ra, xuyên qua những tiếng kêu thét, ra ngoài sảnh lớn.

      Đột ngột, người cuống quýt chạy vào phòng trong, tay cầm chiếc di động, miệng gào lớn: “Phó tổng, biến mau, có cớm đến kiểm tra.”

      Lâm Ngữ thất thần lúc, đâm sầm vào lưng Tấn Tuyên đột ngột khựng lại, vẻ mặt thắc mắc thò đầu ra nhìn Vu Tiệp nằm trong lòng , mặt đỏ tía tai, miệng ngớt lảm nhảm. Xảy ra chuyện gì thế?

      “Mau, cửa sau.” Tấn Tuyên đột nhiên quay lại, ra hiệu bằng ánh mắt cho theo .

      Lâm Ngữ tuy hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẻ mặt Tấn Tuyên quá nghiêm túc căng thẳng, thầm đoán chắc có việc gì rồi, nên đành theo sát Tấn Tuyên cửa sau quán bar thoát ra ngoài.

      Ba người xuyên qua khu phố sau quán bar, nhanh chóng ra đến đường lớn, bên đường có mấy chiếc taxi đậu chờ khách, Tấn Tuyên hạ giọng với Lâm Ngữ : “Ngữ , mau bắt xe về nhà .” xong, ngước mắt đảo qua chiếc taxi đậu đối diện.

      “Tuyên, ấy có bị sao ?” Lâm Ngữ lo lắng nhìn họ.

      “Đừng nữa, về trước , về đến nhà gọi điện cho tôi.” Tấn Tuyên lo lắng giục, phải mau mau thoát khỏi nơi này, nếu để cảnh sát bắt được Tiểu Tiệp có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      Lâm Ngữ gật gật đầu, vội vã chui vào chiếc taxi và mất.

      Tấn Tuyên bế Vu Tiệp sang bên kia đường, chui vào trong xe, trấn tĩnh báo địa chỉ đến với tài xế. Họ bây giờ thể về nhà, nếu để dì Phương nhìn thấy Tiểu Tiệp thế này, Vu gia nhất định là long trời lở đất mất. Tấn gia cũng ổn, nên đành đưa đến khách sạn trước, đợi ngày mai Tiểu Tiệp tỉnh dậy rồi tính.

      Tài xế liếc nhìn họ với vẻ kỳ quặc, ánh mắt thoáng nét hài lòng, nhất định là ông ta đánh đồng Vu Tiệp với loại con hư hỏng thích chơi thuốc lắc rồi.

      Chiếc xe khởi động, Vu Tiệp đột ngột huơ tay loạn xạ, tát bốp vào mặt Tấn Tuyên cái: “Xấu quá, xấu quá.” Tấn Tuyên vội vã giữ tay lại: “Suỵt, yên lặng nào!”

      là ai?” Tiểu Tiệp giằng tay ra, vỗ vào trước ngực , gương mặt đầy vẻ mơ màng.

      Tấn Tuyên kề sát tai , khẽ : “ là Tấn Tuyên.”

      Tiểu Tiệp đột ngột cao giọng, hét lên: “ thể nào, Tấn Tuyên đẹp trai hơn !” Tấn Tuyên vội vã bịt ngay lấy miệng Vu Tiệp trước khi “khai báo” tên , liếc nhìn tài xế phía trước. Lúc này đây thể để lộ danh tính của mình được.

      Bỗng dưng, Tấn Tuyên nhìn thấy ven đường phía trước có hai chiếc xe cảnh sát đứng đậu ở đó, kiểm tra taxi qua lại đó, thoáng căng thẳng toát cả mồ hôi, ngờ ở đó cũng có người kiểm tra.

      “Bác ơi…” Tấn Tuyên vừa định mở miệng với tài xế.

      Ông tài xế kịp hiểu ý quay đầu xe lại: “Vậy đành đảo thêm vòng vậy.”

      Tấn Tuyên gật đầu vẻ cảm kích: “Phiền bác quá.”

      Tài xế taxi ở quán bar cũng nhìn thấy nhiều người từ trong đó chui ra rồi, muôn hình vạn trạng, đủ mọi trạng thái, nên họ cũng bớt được chuyện nào hay chuyện đó.

      Rất nhanh, xe đến khách sạn Tấn Tuyên chỉ, trả tiền rồi dìu Vu Tiệp bước xuống.

      Suốt đoạn đường xe Vu Tiệp chịu ngồi im, lúc khoa chân múa tay, lúc lại nhào lên người cắn vào cổ cái, khiến bác tài ngồi trước cứ lắc đầu mãi: “Con bây giờ… tốt học, mà xấu học nhanh lắm.”

      Tấn Tuyên chỉ còn nước vừa giữ Vu Tiệp lại, vừa cười khan.

      Phục vụ quầy khách sạn tỏ vẻ bình thản, nhìn những ánh mắt ấy cũng đủ biết, chắc chắn họ xem hai người là cặp tình nhân ăn chơi rồi.

      Thôi bỏ , chỉ cần Tiểu Tiệp bình an, mặc kệ họ nghĩ gì.

      Dìu Vu Tiệp vào phòng, đặt lên giường xong, Tấn Tuyên mới ngồi phịch xuống chiếc giường đơn bên cạnh thở phào.

      Vu Tiệp khó chịu lăn lộn giường, chốc chốc lại phát ra những tiếng rên, cũng gì. thanh phát ra khi Vu Tiệp lăn lộn mỗi lúc mãnh liệt, đầu cũng lắc trái lắc phải rất dữ dội, Tấn Tuyên thấy sắp lăn xuống giường vội nhảy nhổm lên muốn giữ lại, nhưng vẫn chậm bước, cả người Tiểu Tiệp lăn nhào xuống dưới đất.

      Vu Tiệp đau khổ kêu thét lên: “A, a…”

      Tấn Tuyên ôm ngồi dựa vào thành giường, sờ đầu , vuốt mặt , xem có bị thương . mèo hoang này hoàn toàn trở nên hoang dã quá rồi. “Đau ?”

      Vu Tiệp lắc đầu mạnh, bỗng thấy cơn nóng bức người hình như hơi giảm xuống, xem ra cứ lắc đầu mãi khó chịu nữa, Vu Tiệp hứng chí lắc đầu trái phải liên tục.

      “Tiểu Tiệp, đừng lắc nữa.” Tấn Tuyên biết bây giờ bị ngấm thuốc, tay giữ lấy đầu , tay kia muốn kéo ngồi lên giường. Nhưng Vu Tiệp thể dừng lại, tránh bàn tay ra, vẫn lắc rất mạnh bạo.

      Tấn Tuyên vận hết sức bế bổng Vu Tiệp lên, hai người luống cuống ngã nhào lên giường. Cơn đau nhói bất ngờ khiến Vu Tiệp thoáng chốc mất cảm giác dễ chịu ban nãy, cuống lên bèn há miệng cắn cái người đè lên người .

      Phía dưới cằm Tấn Tuyên nhói đau, Vu Tiệp dám cắn , mà cơn mê loạn vốn thể điều khiển sức mạnh, cắn rất mạnh, đẩy ra, Vu Tiệp mới chịu nhả ra, nằm lăn ra giường.

      Tấn Tuyên sờ sờ cằm, thấy vết máu tay, ôi, bị cắn đến chảy máu rồi.

      hoảng sợ nhìn Tiểu Tiệp nằm giường vẫn lắc lư đầu, phải làm sao đây? Rốt cuộc phải làm gì mới tỉnh được? Trong đầu thoáng suy nghĩ, Tấn Tuyên cúi xuống ôm Vu Tiệp vào lòng, bước nhanh về phía phòng tắm, để ngồi lên nắp toi-let, mở vòi hoa sen ra, nước ấm chảy róc rách vào bồn tắm. Tấn Tuyên cầm lấy vòi nước, cho nước chảy xuống người .

      “A a…” Dòng nước chảy mạnh từ đầu xuống, chảy qua mặt, qua cổ, trườn lên người, khiến Vu Tiệp co rúm người, kêu hét liên tục, đầu lắc lư làm nước bắn ra khắp nơi, văng hết lên người Tấn Tuyên. vừa tay giữ chặt Vu Tiệp, để trốn tránh, phải làm tỉnh, cứ lắc mãi thế này hôm sau như người chết rồi mất thôi.

      “Cút , cút .” Vu Tiệp đau khổ vật vã chống cự, muốn tránh né dòng nước kia, nhưng dù cố gắng thế nào, dòng nước vẫn đuổi theo, chảy xuống người . Cả người ướt sũng, nước ấm nóng chảy người, lúc đầu còn thấy hơi dễ chịu, nhưng về sau nóng ẩm da và cơn nóng bốc lên trong người càng khiến khó chịu hơn.

      “Tiểu Tiệp, tỉnh lại , là Tấn Tuyên.” Tấn Tuyên lo lắng to, định gọi tỉnh dậy.

      “Tấn Tuyên?” Tiểu Tiệp hơi hé đôi mắt thất thần, khóe môi hơi cong, lảm nhảm, “Tấn Tuyên?”

      là Tấn Tuyên đây, em mau tỉnh lại .” Tấn Tuyên nghe thấy lảm nhảm lòng thầm vui mừng, nhận ra rồi sao?

      Vu Tiệp dần dần chuyển sang khóc thút thít: “Hu hu, lại bắt nạt tôi, lúc nào cũng bắt nạt tôi!” sắp điên mất, trong lúc thần trí tỉnh táo nghĩ rằng, làm vậy là bắt nạt , cứu mà! Chết tiệt!

      Tiếng khóc của Tiểu Tiệp mỗi lúc lớn, tay cũng mềm nhũn cố đánh lên tay .

      Tấn Tuyên ném vòi hoa sen sang bên, kéo chiếc khăn tắm lớn giá xuống, lau vội vã lên tóc, lên mặt , sau đó quấn vào khăn, bế ra ngoài.

      Tiểu Tiệp cứ khóc mãi, cơ thể khẽ run lên dưới chiếc khăn, Tấn Tuyên vội vàng kéo chăn đắp lên người .

      Nhưng cả người ướt sũng, quần áo đều dính sát vào, da thịt nóng hầm hập bị quấn lại càng khiến khó chịu hơn, mà ấm áp do tấm chăn mang lại như phụ họa thêm cho cơn nóng trong người như thể đổ thêm dầu vào lửa, Tiểu Tiệp dùng cả tay chân cố sức đá văng tấm chăn người ra.

      “Tiểu Tiệp, đừng phá nữa.” Tấn Tuyên bất lực giữ chặt tấm chăn, luống cuống nhìn gương mặt đau khổ của .

      “Nóng quá, nóng quá.” Hai tay vùng ra khỏi chăn, ra sức gỡ nó ra, cần đắp chăn, nóng quá, khó chịu quá.

      Tấn Tuyên đành kéo chăn ra, Vu Tiệp bỗng dưng được giải phóng, thoải mái nằm vật ra giường, chiếc khăn người bị tuột ra, để lộ đôi chân dài dính sát vào lớp quần ướt.

      Tấn Tuyên vội vã nhìn nơi khác, hít thở sâu, cố gắng đè nén mọi xúc động trong lòng, xông vào nhà tắm
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 12: Nếu phải em, đánh chết cũng nhịn

      Khi Tấn Tuyên quấn chiếc khăn tắm ra ngoài, nghe thấy giường vẳng đến tiếng rên rỉ mơ hồ. vội vã nhìn kỹ, Vu Tiệp kéo rách quần áo của mình!

      “Tiểu Tiệp!”, Tấn Tuyên chồm đến, kéo tay ra, thấy sắc đỏ bừng bừng mặt hề bớt chút nào sau khi bị kéo vào nhà tắm dội nước, mà lại càng đỏ hơn, trời ạ, ấy uống thuốc gì vậy? Mà lại hưng phấn lâu đến thế! MK, nếu để biết là đứa nào thuốc , đánh cho tàn phế mới thôi.

      Vu Tiệp cảm thấy toàn thân bị cuốn chặt, người như thể bị dính lớp sơn nhơm nhớp, dính vào rất chặt, khiến thấy rất khó chịu, chỉ muốn xé rách lớp sơn đó quách cho rồi.

      Nhưng, tay đột ngột bị bàn tay mát lạnh nắm rất chặt, da thịt mát mẻ trượt qua hõm cổ, cảm giác tiếp xúc thoải mái đó khiến rúng động, dễ chịu quá, đừng mà, đừng bỏ . chụp lấy bàn tay mát lạnh đó, đặt lên cổ mình, thích cảm giác này quá, ngọn lửa trong người thoáng chốc như giảm rất nhiều.

      “Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên rụt tay lại như bị điện giật, da thịt nóng hừng hực, cảm giác trơn nhẵn khi tiếp xúc khiến tâm thần như chu du chín tầng mây, vội vã định thần lại, Tiểu Tiệp bây giờ được tỉnh táo, thể nghĩ bậy bạ được.

      Vu Tiệp cảm thấy vô cùng hụt hẫng, mới có được chút cảm giác mát lạnh, thế mà chớp mắt tan biến, mơ màng mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy người trước mắt, gương mặt ấy như gần như xa, lúc là Tấn Tuyên, lúc sau lại là Trịnh Phong, cứ biến hóa liên tục.

      “Đừng .” Cảm nhận thấy người bên cạnh định bỏ , Vu Tiệp chồm người dậy, ôm choàng lấy người đó. tham lam áp mặt lên lớp da thịt mát mẻ ấy, ngừng cọ xát, thoải mái quá, bàn tay cũng sờ soạng lung tung trong cơn mê loạn.

      “Tiểu Tiệp, dừng tay!” Tấn Tuyên giật mình phát khiếp, hét lên, nhưng bàn tay nhắn bướng bỉnh của vẫn chu du người , mặt cũng cọ xát liên tục vào ngực , da thịt ban nãy vừa được dội nước mát mẻ bây giờ bừng nóng, tiếp xúc vào nhau như những ngọn lửa nóng bỏng. Nhưng Tấn Tuyên càng muốn vùng thoát ra Tiểu Tiệp càng ôm chặt hơn, vẻ như sợ mất.

      Hai người quấn lấy nhau lăn ra giường, Tấn Tuyên ngã đè lên người , sức nặng cơ thể ập xuống khiến Tiểu Tiệp khẽ rên lên tiếng, đôi mắt mơ màng nửa nhắm nửa mở, sóng mắt gợn lên nét kiều thể tả nổi, Tấn Tuyên lầm bầm rủa thầm rồi nhìn tránh sang nơi khác, cố gắng đè nén cơn xúc động trong lòng, nhưng phản ứng của cơ thể vẫn xuất rất chân thực, có phản ứng rồi!

      Tiểu Tiệp lại chẳng hay biết gì, khóe môi nhướn lên, ôm choàng lấy cổ , đôi môi cứ du lịch cổ , phần mềm mại phía trước ngực cứ thỉnh thoảng chạm vào ngực , quá cái cảm giác mát mẻ này, so với hơi nóng trong người, làn da mát mẻ ấy giống như trong phòng tắm hơi được đặt mấy khối đá lạnh vậy.

      Tấn Tuyên đau khổ nhắm nghiền mắt, vất vả thốt ra từng chữ: “Tiểu Tiệp, em cứ như vậy bảo đảm em toàn vẹn ra khỏi nơi này đâu!”

      “Tấn Tuyên!” Khóe môi Tiểu Tiệp khẽ nhướn lên, tên bay ra khỏi đôi môi xinh xắn của .

      Tấn Tuyên rúng động toàn thân! được, tuyệt đối được! Bây giờ ấy tỉnh táo, nếu làm hại ấy, ngày mai chết toàn thây! cố gắng giằng ra, đẩy Tiểu Tiệp ngã lăn ra, còn nhảy nhổm ra khỏi giường.

      “Tấn Tuyên! Tấn Tuyên!” Tiếng mang vẻ đau khổ của Vu Tiệp lại vang lên, mềm nhũn yếu ớt, như chiếc lưỡi câu níu lấy trái tim , gương mặt lộ vẻ thất vọng cùng cực, đôi mắt mơ màng nhìn .

      MK! thua rồi!

      Tấn Tuyên bực bội rủa thầm, chạy vào nhà tắm lấy chiếc khăn tắm sạch to, kéo chiếc khăn người ra, mắt nhìn nơi khác và cởi sạch quần áo người , lấy tấm chăn to quấn lại, rồi bế bổng lên đặt sang chiếc giường khác, kéo chăn ra. Vừa rồi thân thể ướt đẫm làm ẩm chiếc giường nằm ban đầu. nghiến răng, rồi cũng chui vào trong chăn với .

      Tiểu Tiệp tự động áp sát lại gần, bàn tay sờ soạng dịu dàng lên phần da thịt trước ngực , đôi môi cũng chu du người như thể vẫn có tri giác. người mất lớp dính bó buộc, thoáng chốc trở nên nhõm, cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.

      Tấn Tuyên co chặt nắm tay, để mặc làm loạn, hai tay cũng dám chạm vào , chỉ sợ khi đụng đến da thịt trơn nhẵn mềm mại đó, tất cả kiềm chế nãy giờ đều bay biến hết. Ngọn lửa ham muốn được kích thích trong cơ thể dằn vặt hành hạ , dục vọng cũng tăng lên mà thể khống chế nổi, chỉ còn cách cố gắng khép chặt hai đùi mình lại.

      Mũi tự nhiên thấy ngứa ngứa, đưa tay lên sờ, dinh dính và nong nóng, lại chảy máu mũi rồi!

      Vu Tiệp! MK , xem như kiếp trước mắc nợ em! Lão đây thề rằng, nếu phải em “lên” rồi! Tấn Tuyên này chưa bao giờ trong tình trạng mồi đưa tới tận miệng mà dám ăn thế này! Nhưng hôm nay đành phải làm Liễu Hạ Huệ thôi, những được chạm vào , mà còn để mặc “hành hạ”! Đúng là sỉ nhục!

      Vu Tiệp tinh lực tràn trề, hưng phấn quá độ cả đêm quấn lấy Tấn Tuyên, còn chỉ còn nước gồng mình chịu đựng, đè nén tất cả những ham muốn của mình, suýt chút nữa mất máu mà chết!

      Cơn gió ban sớm lay động màn cửa sổ, len lỏi vào căn phòng tĩnh lặng.

      Hai người ôm chặt lấy nhau nằm giường kia vẫn say ngủ, bờ vai trần để lộ ra khiến người ta cứ tưởng tượng để rồi đỏ mặt.

      Tiểu Tiệp cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, căng phồng lên rất đau nhức, đưa tay lên, nhưng lại thấy toàn thân mệt rã rời, cánh tay cũng mềm nhũn, cổ lại cứng đơ, sao khó chịu đến thế nhỉ?

      Dần dần mở đôi mắt mơ màng ra, đập vào mắt là khung cảnh hoàn toàn xa lạ, tường đầy những hoa văn nhàng, sao ở đây chẳng có thứ gì nhỉ, phải nhà mình? Ý thức dần dần thức tỉnh, thử vặn vẹo cổ mình, ối sao đau thế, như bị gãy lìa ra rồi ấy!

      Tiểu Tiệp vừa nghiêng đầu, phát ra bên cạnh mình có người, mà lại là người đàn ông!

      “Á á!!!” Tiểu Tiệp có bình tĩnh đến mấy, giờ phút này cũng muốn điên lên! hề mặc quần áo, ta cũng vậy! Trời ơi, cái quái gì thế này? Say rượu làm càn, hồ đồ thất thân, vẫn chưa tệ hại đến mức này mà!

      ngước mắt lên nhìn, suýt chút nữa là ngất, người đó chính là Tấn Tuyên! A a đồ háo sắc!!! Tiểu Tiệp nổi điên lên, giơ cao tay tát mạnh vào mặt cái: “Đồ sói già, tôi phải giết !!!”

      Tấn Tuyên mơ mơ màng màng bỗng bị thức giấc bởi trận đánh đấm điên loạn của Vu Tiệp, vội vã đưa tay lên che lại.

      Tiểu Tiệp càng đánh càng hăng, chỉ mong cắn chết cho xong!

      “Tiểu Tiệp, em vẫn còn sức lực cơ à!” Tấn Tuyên lật người mạnh, đè cứng Tiểu Tiệp xuống dưới, khống chế chặt.

      “Sao lại ở đây?” Tiểu Tiệp nhìn thấy nửa người của để trần, mà phía trước ngực còn có những dấu đo đỏ, có ngây thơ đến mức nào cũng thể biết là xảy ra chuyện gì! Nhất định là tên sói này cuối cùng có được cơ hội abc xyz rồi!!!

      “Em còn hỏi à! Tối qua em bị người ta thuốc đấy!” Tấn Tuyên tức giận quát to, suốt buổi tối bị hành hạ dằn vặt, khó khăn lắm mới yên được, mới tắm nước lạnh để hạ hỏa, chưa chợp mắt được nửa tiếng, bị đánh cho tỉnh giấc, bảo giận sao được!

      lừa tôi!” Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn với vẻ -tin--được!

      Tấn Tuyên chụp ngay lấy tay trái của : “Em tự mà nhìn!” Ngón tay bị thương máu đông lại, chỉ để lại vết thương màu đỏ bầm.

      Ký ức tối qua dần dần ràng, trở về từng chút từng chút .

      bị người ta phục thuốc, cắt tay mình trong nhà vệ sinh, gọi điện thoại cầu cứu nhóc Trịnh, nhưng sao bây giờ lại là Tấn Tuyên???

      Tấn Tuyên nhìn đôi mắt ngờ vực của : “Nhớ ra rồi chứ?”

      “Tôi nhớ người tôi tìm là Trịnh Phong.” Vu Tiệp ngước đôi mắt nghi ngờ lên nhìn .

      “Đầu em bị úng thủy à, nếu phải là em xong đời rồi!”

      Tấn Tuyên vừa nghe thấy nổi giận bừng bừng, tìm mà lại gọi vào điện thoại của , nhưng, điều khiến tức giận hơn là, nếu tìm Trịnh Phong, tối qua… MK, đôi mắt hơi nheo lại, Trịnh Phong! Nếu dám làm như tối qua với Trịnh Phong, chắc chắn giết cậu ta!

      cút ra!” Vu Tiệp bị quát cũng cuống lên, đụng phải cũng toi đời rồi còn gì! người ngoài tấm khăn tắm khoác hờ, còn lại đều lồ lộ ra, dám cởi quần áo !!!

      “Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên điên lên túm chặt lấy hai tay giữ hai bên đầu, mèo hoang lên cơn cũng phải có mức độ chứ, nếu phải đêm qua chịu đựng và ở bên cách vĩ đại, biết phải gặp những chuyện gì nữa!

      đứng dậy, đứng dậy mau!!!” Vu Tiệp xấu hổ quay mặt nơi khác, dám nhìn , cơ thể đè sát lên người bộc lộ dục vọng của .

      Thấy sắc mặt mỗi lúc đỏ hơn của , cuối cùng cũng biết tức giận điều gì, khóe môi nhếch lên, cười khẽ: “Muốn ăn em ăn từ lâu rồi.” Lật người cái, eo vẫn choàng tấm khăn bông, bước vào nhà tắm.

      Vu Tiệp tiếp tục trùm chăn kín đầu, rúc vào trong chăn bất chấp có ngạt thở hay . bị nhìn thấy hết rồi, Tấn Tuyên chết tiệt, nhân cơ hội tỉnh táo để cởi quần áo !

      vạch chăn ra, thò đầu nhìn ngó, quần áo ở giường khác. căng thẳng cuốn chặt người vào chăn, nhảy xuống giường túm lấy quần áo, ướt hết cả! Ướt cũng mặc kệ, luống cuống mặc quần áo vào. Chỉ cần nghĩ đến việc Tấn Tuyên nhìn thấy hết cơ thể lõa lồ của mình, trong đầu ong ong, gương mặt cũng bắt đầu nóng hực.

      Tấn Tuyên ra khỏi nhà tắm, mặc xong quần áo, đầu tóc ướt sũng vẫn còn rỏ nước, gương mặt vẫn chưa lau khô. “Quần áo ướt mà còn mặc?”

      Vu Tiệp phớt lờ , quấn chặt khăn bông chạy vào nhà tắm.

      Vu Tiệp gắng sức khóa cửa kỹ, mở vòi hoa sen, nước ấm nóng chảy lên người , giờ mới cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là cổ như bị người ta đứng sau chém phát, mỗi lần xoay vặn đều nhức nhối chịu nổi. Cơ thịt tay lưng đều tê liệt, chân cũng bải hoải đứng vững.

      đưa bàn tay bị thương lên, nhìn vết thương rất dài ấy, đầu óc hỗn loạn vô cùng, tất cả mọi ký ức đều dừng lại ở khoảng thời gian trước khi bị thương. Còn những chuyện xảy ra sau đó, còn nhớ nữa. gắng sức lắc mạnh đầu, nhưng vẫn cách nào nhớ ra được.

      và Tấn Tuyên trần trụi nằm chiếc giường, trời ơi, dám nghĩ tiếp nữa! Và cả những vết đo đỏ ngực , Vu Tiệp đau khổ ôm lấy mặt, mặc cho nước chảy người. Sao lại bắt gặp phải chuyện xui xẻo thế này!!!

      Lâm Hựu Nam, đúng, chính cậu ta hại , tại sao cậu ta lại đối xử với như thế? Tuy có lúc cũng nghiêm khắc, song tự vấn thấy mình hề có xung đột gì to tát với cậu ta, chỉ là gia sư, tại sao cậu ta lại hại ?

      Vu Tiệp ở trong nhà tắm lúc lâu với tư duy hỗn loạn, sau đó mới mặc quần áo ướt vào rồi ra ngoài.

      Tấn Tuyên ngồi bên mép giường, đưa mắt liếc nhìn .
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 13: lại muốn cứu người hại mình

      “Thay quần áo ướt .” Tấn Tuyên đưa bộ quần áo mới sạch từ giường cho . Vu Tiệp mặt đỏ bừng bừng, vì lại còn mua cả quần áo lót cho ! muốn sống nữa!

      , chắc chắn vừa.” Tấn Tuyên phớt lờ vẻ thẫn thờ xấu hổ của Vu Tiệp, đẩy vào phòng tắm.

      Vu Tiệp thay xong quần áo bước ra, trong lòng rối bời bời, vừa xấu hổ lại ngượng ngập, mắt dám nhìn Tấn Tuyên nữa.

      Tấn Tuyên cũng thay bộ quần áo mới, ngón tay kẹp điếu thuốc, liếc nhìn cái: “ sao rồi chứ?”

      Vu Tiệp đỏ mặt lắc đầu, nhưng vừa động đậy thấy phần cổ đau nhói, mặt bất giác nhăn lại.

      Tấn Tuyên thấy thế vội tiến lại bên , xoa bóp phần cổ cho , hôm qua lắc suốt đêm, chắc chắn bây giờ đau rồi. nhàng đưa tay xoa bóp.

      Vu Tiệp khó chịu rụt cổ lại, nhưng lại dám nhúc nhích, lực xoa bóp của dường như làm dịu được cơn đau. xoa bóp cho ngồi bên mép giường, vừa hạ giọng hỏi: “Ai?”

      Vu Tiệp đờ người, chậm rãi : “Có lẽ là học sinh tôi dạy thêm.”

      “Tên gì?”

      “Lâm Hữu Nam.” biết muốn gì, chỉ có thể thực.

      “Gọi điện cho nó.” Tấn Tuyên hậm hực nhả ra vòng khói tròn, sắc mặt u ám như có mây đen bao phủ, phải giết chết thằng khốn đó mới được!

      “Tấn Tuyên!” Vu Tiệp lo lắng quay người lại, túm lấy cánh tay , tự hỏi định làm gì?

      “Em đừng lo, đưa số điện thoại của nó cho .” Tấn Tuyên dụi mạnh đầu thuốc lá, rồi bước đến bên giường, cầm điện thoại của lên, định mở nó ra.

      “Tấn Tuyên.” Vu Tiệp kéo tay , “ định làm gì?”

      “Mẹ kiếp, thằng nhóc đó chán sống rồi, phải dạy cho nó bài học mới được.” Tấn Tuyến tức tối hất tay ra, tiếp tục nhấn phím di động.

      Bỗng tràng tiếng chuông di động réo rắt vang lên, màn hình nhấp nháy ba chữ “Lâm Hữu Nam”.

      Tấn Tuyên vừa nhìn thấy tên nhóc đó lại dám gọi điện thoại đến vội nhấn phím nghe, mắng phủ đầu ngay: “Mày còn dám gọi đến đây à?”

      Vu Tiệp lườm cái, định làm gì chứ? Định đánh người ta trận à, nghĩ thế nên vội đến cướp lại điện thoại.

      “Cái gì?” Tấn Tuyên trợn mắt đờ đẫn, nhìn Vu Tiệp với vẻ mặt chút biểu cảm, “Cục cảnh sát gọi tới.”

      Tay Vu Tiệp khựng lại giữa trung, cả người đổ nghiêng dựa vào Tấn Tuyên, cục cảnh sát? Lâm Hữu Nam? Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trò quái gì thế này?

      Tấn Tuyên tiếp tục “ừ ừ” “được được” với điện thoại, thôi hồi dứt mà đầu óc Vu Tiệp vẫn chưa tỉnh táo ra.

      Rồi gập điện thoại lại, lật mặt sau và nhanh chóng tháo pin ra, nhét vào túi áo.

      sao, chúng ta về nhà.” Nụ cười bên khóe môi của khiếp Vu Tiệp hoa mắt, rốt cuộc là chuyện gì đây, sao bỗng phẫn nộ lại biến thành tươi cười hỉ hả thế kia.

      “Tóm lại là điện thoại gì vậy?” Vu Tiệp nắm tay , kéo ngồi xuống giường.

      “Cái đấy gọi là trời tạo nghiệt có thể oán, tự tạo nghiệt thể sống ấy mà!” Tấn Tuyên vui vẻ véo má Vu Tiệp, vẻ mặt rất tươi tỉnh.

      gì thế?” Vu Tiệp gạt tay ra, tên này điên rồi, làm trò gì thế này.

      “Tên nhóc ấy biết phạm tội gì mà bị cảnh sát tóm cổ rồi, cục cảnh sát gọi điện đến bảo em đến lấy khẩu cung gì gì ấy. Có điên mới làm chứng cho nó. Ha ha, đáng đời, lần này cứ để nó ngồi trong đó , hại em ra nông nỗi này mà còn muốn em giúp, đừng mơ!” Tấn Tuyên ném chụp chiếc di động, hí hửng nỗi khổ của người khác.

      “Cục cảnh sát?” Vu Tiệp đần mặt ra, ngờ Lâm Hữu Nam lại bị cảnh sát bắt, hôm qua còn xảy ra chuyện gì nữa thể nhớ được.

      “Mặc kệ nó, lần này xem như nó còn may mắn, đợi nó về được xử lý sau.” Tấn Tuyên nhảy xuống giường, kéo Vu Tiệp đứng dậy, “ thôi, đêm qua em về nhà, mau gọi điện cho dì Phương .”

      “Tấn Tuyên.” Vu Tiệp kéo tay từ phía sau, “Có lẽ cậu ta gặp tai nạn gì .”

      liên quan tới em, chuyện nó hại em vẫn chưa tính sổ, em đừng lo vớ vẩn.” Tấn Tuyên vừa nghĩ đến bộ dạng thê thảm của Vu Tiệp hôm qua là lửa giận lại bốc lên đỉnh đầu. Lâm Hữu Nam dám có ý nghĩ đen tối với Vu Tiệp, cứ đợi đó mà chết !

      được, đưa di động cho tôi!” Vu Tiệp nghĩ ngợi mãi vẫn thấy yên tâm, nếu phải chuyện gì quan trọng cục cảnh sát gọi điện đến cho .

      “Tiểu Tiệp, em lắc đến mức đầu óc đần ra rồi à. Loại người đó mà em lo lắng để làm gì?” Tấn Tuyên bực bội giữ chặt di động, chịu buông.

      “Tấn Tuyên, đưa điện thoại cho tôi.” Vu Tiệp cũng nổi cáu, tay chống vào eo, tay kia chìa ra trước mặt .

      được .” Càng nghĩ càng tức, lòng tốt của có thể đừng sử dụng bừa bãi được , đối với loại ác độc đó, đạp chết cũng tuyệt đối mềm lòng được.

      Vu Tiệp thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí, mắt trợn ngược, thái dương hằn gân xanh, sống mũi cao thẳng cũng run lên do quá kích động, trong lòng bỗng thấy có phần cảm động, lo cho ! luôn ngỡ rằng chỉ muốn đùa giỡn với phụ nữ, bắt nạt để làm thú vui, nhưng trải qua chuyện đêm qua, mới phát ra cũng có thể khiến người khác cảm động! Giọng vì thế cũng dịu dàng hẳn: “Tấn Tuyên, cậu ta có thể xảy ra chuyện . Tôi chỉ muốn xem thế nào, nếu yên tâm cùng tôi.”

      “Nó hại em chưa đủ thảm à?” Tấn Tuyên tỏ vẻ thắc mắc nhìn , tại sao chỉ hung dữ với mình , còn khi người khác hại ra nông nỗi ấy mà vẫn tha thứ được?

      “Chẳng phải là vẫn còn sao?” cười tế nhị, đôi mắt cong cong như trăng non.

      Nhìn nụ cười của Vu Tiệp, Tấn Tuyên bỗng thấy bó tay, chưa bao giờ như thế này, nhìn với ánh mắt trong trẻo và sáng rực, tin cậy và dựa dẫm đó khiến có phần thích nghi cho lắm.

      Vu Tiệp gọi cho cục cảnh sát, hỏi địa chỉ rồi lôi theo Tấn Tuyên đến đó.

      Đến cục cảnh sát, Vu Tiệp tìm đến cảnh sát Trương lúc nãy gọi cho .

      “Chào , tôi là Vu Tiệp.” Vu Tiệp nhìn cảnh sát Trương ngồi sau bàn làm việc, trong văn phòng còn có hai ba cảnh sát nữa cũng thụ lý vụ án.

      Cảnh sát Trương nhìn : “Mời ngồi. Vị này là?” Ánh mắt chuyển sang Tấn Tuyên đứng phía sau .

      ấy là bạn tôi.” Tấn Tuyên cũng ngồi xuống bên cạnh , lời nào.

      Cảnh sát Trương gật gù rồi tóm tắt tình huống câu chuyện.

      ra đêm qua Lâm Hữu Nam gây gổ với người khác ở quán bar, khiến người đó bị thương ở mắt, bây giờ phải chữa trị, Lâm Hữu Nam bị cảnh sát đột ngột khám xét quán bar bắt ngay tại đó. Nhưng cậu ta cứ mực kêu oan, là do hai người bạn cậu ta làm, khi cảnh sát đến hai người đó chạy trước, còn có người làm chứng, và người bị thương cứ khăng khăng bảo Lâm Hữu Nam gây ra, nên cảnh sát đành phải mời Vu Tiệp đến.

      Vu Tiệp và Tấn Tuyên nhìn nhau, tối qua bị hạ thuốc, đâu còn nhớ gì nữa, làm chứng cho cậu ấy thế nào được?

      “Tôi có thể gặp Lâm Hữu Nam ?” Vu Tiệp cố nén hoài nghi, khẽ hỏi.

      “Xin đợi lúc, hãy tôi biết, tối qua có gặp Lâm Hữu Nam ?” Cảnh sát Trương lên tiếng hỏi.

      “Có.” Vu Tiệp gật đầu.

      “Khoảng mấy giờ?”

      “Khoảng chín giờ.” nhớ lúc xuống xe có nhìn đồng hồ, vừa qua chín giờ.

      “Lúc đó cậu ấy chỉ có mình?”

      “Còn có thêm hai người bạn nữa.”

      “Miêu tả đại khái?”

      “Có lẽ cùng tuổi với Lâm Hữu Nam, người tóc đinh, người kia tóc ngắn sát tai, đều rất gầy và cao, chắc phải 1m78.”

      “Có biết tên gì ?”

      .” Lâm Hữu Nam , mà cũng nghe thấy họ gọi tên nhau.

      “Được.” Cảnh sát Trương gật gù, “ ngồi đợi lát.” Rồi đứng dậy ra ngoài.

      Tấn Tuyên khẽ choàng vai , Vu Tiệp quay lại mỉm cười.

      lát sau, cảnh sát Trương đưa Lâm Hữu Nam đến.

      Lâm Hữu Nam vừa nhìn thấy Vu Tiệp lao đến: “Vu Tiệp, chị phải cứu tôi.” Tấn Tuyên đập mạnh vào tay cậu ta, trừng mắt nhìn.

      “Chị với cảnh sát , trước khi chị , có phải tôi đưa chị đến phòng vệ sinh , lúc ấy tôi ở cạnh chị mà. Lý Cường và Đường Hán Chung làm gì, tôi hề biết, tôi quay trở về mới thấy người đó.” Lâm Hữu Nam cuống quýt gào lên, cảnh sát Trương trách mắng rồi ấn cậu ta ngồi xuống ghế, bắt cậu ta cho ràng.

      ra Lâm Hữu Nam lúc ấy đưa Vu Tiệp vào phòng vệ sinh nhận được điện thoại gọi, bèn tìm vào trong xem xét, kết quả là bên trong có ai, nên cậu ta nghĩ Vu Tiệp về nhà rồi, cậu ta nghi ngờ vì sao mình hạ thuốc vẫn về được, tuy nghĩ ra nhưng vẫn quay về phòng bao của mình.

      Nhưng đường về, cậu nhìn thấy Lý Cường và Đường Hán Chung vội vội vàng vàng chạy biến ra ngoài, cậu chưa kịp phản ứng kịp người đàn ông mặt mày bê bết máu lao đến túm chặt lấy cậu, cậu và ta bắt đầu vật lộn với nhau, rồi cảnh sát đột ngột xuất , phân trắng đen phải trái gì mà lôi hết hai người về cục cảnh sát.

      Lâm Hữu Nam rất nhiều lần là phải cậu làm, nhưng cảnh sát khi ấy chỉ nhìn thấy cậu và người đó vật lộn với nhau, mà trước khi ta được đưa vào bệnh viện, mực khẳng định chính cậu đánh ta bị thương.

      Thế nên cảnh sát đành giam cậu ta lại, đợi khi việc được điều tra ràng, chứng minh cậu ta liên quan gì đến việc này mới thả ra được.

      Lâm Hữu Nam co chặt hai nắm tay, mặt mũi ủ rũ nhìn Vu Tiệp: “Vu Tiệp, chị cứu tôi với, với cảnh sát , lúc đó tôi và chị ở cạnh nhau mà.”

      Tấn Tuyên nhìn theo cảnh sát Trương bị đồng nghiệp bên cạnh gọi ra ngoài, rồi túm chặt cổ áo Lâm Hữu Nam kéo lên, hạ giọng mắng nhiếc: “Đêm qua lúc mày hạ thuốc Vu Tiệp, sao nghĩ mày làm gì ấy hả?”

      Lâm Hữu Nam mở to mắt, quay sang nhìn Vu Tiệp: “Chẳng phải chị ấy bị sao à?” Cậu ta ngỡ bỏ về từ sớm rồi chứ.

      “Báo cho mày biết, chuyện hôm nay là do tự mày làm tự mày chịu, đáng đời!” Tấn Tuyên đẩy mạnh Lâm Hữu Nam, ném cậu ta ngồi lại vào ghế.

      “Vu Tiệp, xin lỗi.” Lâm Hữu Nam cúi gằm đầu, ánh mắt lộ vẻ hối hận. “ Lúc ấy tôi chỉ thấy vui nên mới làm thế, nghĩ gì cả.” Đôi mắt cậu ta dám nhìn Vu Tiệp, hoàn toàn nghĩ rằng bị cậu làm hại rồi mà còn đến đây giúp đỡ, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn.

      “Tôi chỉ có thể báo cảnh sát những chuyện tôi biết, hy vọng là có thể giúp được.” Vu Tiệp kéo Tấn Tuyên ngồi xuống cạnh mình, vắn tắt.

      Cảnh sát Trương tiến lại: “Cậu ta có đúng ?”

      “Vâng, trước khi tôi , cậu ta đưa tôi vào phòng vệ sinh.” Vu Tiệp trả lời với vẻ căng thẳng.

      “Lúc ấy là mấy giờ?” Cảnh sát Trương ghi lại.

      “Tôi nhớ lắm, chắc là khoảng chín giờ rưỡi.” Vu Tiệp ở lâu trong quán bar, chắc chỉ khoảng nửa tiếng là cùng.

      “Lúc ấy tại sao lại đột ngột bỏ về?”

      Vu Tiệp ngẩn người, Tấn Tuyên khẽ nắm lấy tay đặt bàn: “Nhà tôi có việc gấp nên phải về trước.” liếc nhìn Lâm Hữu Nam cái, nét mặt cậu ta cũng rất căng thẳng, trán còn toát cả mồ hôi.

      và Lâm Hữu Nam quan hệ thế nào?”

      “Tôi là gia sư của cậu ấy.” Cảnh sát Trương nghe câu này ngẩng lên nhìn Vu Tiệp.

      “Vụ án này phải đợi người bị thương khỏe hẳn rồi mới giải quyết được, cậu ta tạm thời vẫn chưa thể rời khỏi đây, lúc nãy chúng tôi thông báo với người nhà cậu ấy. Vu, nếu còn cần gì, xin hãy phối hợp với chúng tôi.” Cảnh sát Trương kéo Lâm Hữu Nam đứng dậy.

      Lâm Hữu Nam đau khổ rền rĩ van xin, “ cảnh sát ơi, liên quan gì đến tôi mà.”

      “Đừng nhiều lời, cậu cứ ngoan ngoãn ở đây , đợi tôi tìm được hai người cậu rồi tính sau. Huống hồ gì đêm qua cậu cũng cắn thuốc rồi, liên quan đến chuyện này cũng dính đến chuyện khác.” Cảnh sát Trương lôi cậu ta ra ngoài để đưa vào phòng tạm giam.

      Hai người vẫn chưa ra đến cửa, xuất người đứng chặn lối .

      “Bố?” Lâm Hữu Nam thầm kêu khổ, lần này chết thảm rồi.

      “Cái thằng nhóc thối tha này!” giọng trầm trầm vang lên, Lâm Chấn Đông, bố của Lâm Hữu Nam. Vu Tiệp nhận ra giọng của ông ta.

      Người nhà Lâm Hữu Nam đến. Vu Tiệp và Tấn Tuyên đứng dậy, quay nhìn ra cửa, vừa thấy người đứng đó ngẩn ra!

      Đứng sau lưng Lâm Chấn Đông lại là Lâm Ngữ
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 14: nghiêm túc được ngụy trang

      “Tấn Tuyên? Sao lại ở đây?” Lâm Ngữ sững sờ trợn mắt nhìn Vu Tiệp và Tấn Tuyên.

      “Cậu ta là?” Tấn Tuyên chỉ vào Lâm Hữu Nam, lòng thầm kêu khổ, thế giới này sao mà bé thế, Lâm Hữu Nam lại chính là con trai của sếp , là em trai của Lâm Ngữ ?

      Vu Tiệp cũng ngẩn ngơ, chỉ gặp Lâm Chấn Đông, Lâm Hựu Nam và người giúp việc ở nhà họ, sao chưa bao giờ thấy Lâm Ngữ ? quay sang nhìn Tấn Tuyên, Lâm Ngữ là con của sếp , vậy Lâm Chấn Đông chính là sếp rồi?

      “Nó là em trai em.” Lâm Ngữ hừ khẽ tiếng. Lâm Hữu Nam cũng hừ tiếng rồi quay , “Đừng nhận người thân bừa bãi!”

      Lâm Chấn Đông thấy Vu Tiệp và Tấn Tuyên đứng cạnh nhau, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, “Tấn Tuyên, cậu quen Vu à?”

      “Lâm tổng, tôi và Vu Tiệp quen nhau từ bé.” Tấn Tuyên dần hồi phục lại trấn tĩnh. Xem ra Lâm gia cũng được hòa khí cho lắm.

      “Con lại gây ra họa gì thế hả?” Lâm Chấn Đông gầm lên với con trai.

      liên quan đến con.” Lâm Hữu Nam lúng túng cúi gằm đầu.

      Lâm Chấn Đông kéo cảnh sát sang bên để dò hỏi.

      Lâm Ngữ cũng kéo Tấn Tuyên sang bên, liếc nhìn Vu Tiệp: “ ấy sao chứ?” Tối qua thấy Tấn Tuyên bế ấy ra ngoài, mặt mày đều đỏ lựng cả, vừa nhìn biết là cắn thuốc rồi.

      Tấn Tuyên cau mày, khẽ hất tay ra: “Hỏi em trai đấy.” Nghĩ đến chuyện Lâm Hữu Nam là em trai Lâm Ngữ , thấy giận dữ.

      “Lâm Hữu Nam?” Lâm Ngữ kinh ngạc nhìn , tròng mắt lay động, “ phải chứ.” Nhưng trong lòng hiểu, Vu Tiệp bị như thế hóa ra là do em trai gây nên.

      “Bảo em cẩn thận, đừng để tôi nhìn thấy ngoài đường.” Tấn Tuyên chốt lại câu rồi kéo Vu Tiệp ra ngoài, đầu ngoảnh lại.

      Tiếng kêu gọi của Lâm Ngữ vang lên sau lưng, Vu Tiệp nhìn Tấn Tuyên bừng bừng tức giận, than thở trong lòng, đúng là phức tạp quá, thể hiểu nổi!

      Vu Tiệp trừng mắt nhìn Tấn Tuyên xuất ở ngưỡng cửa, lườm muốn rách cả mắt, rốt cuộc muốn làm gì đây?

      làm gì thế?” Tấn Tuyên lách vào, chen bật cửa ra rồi tự động xông vào trong.

      “Ai cần lo?” Dạo này rảnh rỗi lắm sao? Sao ngày nào cũng chạy đến nhà , tuy mấy hôm trước đều là đến tìm Vu Lâm, ở lì cả tối rồi ngoan ngoãn quay về.

      Nhìn thấy , vẫn bất giác nhớ lại đêm hôm ấy, cứ nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của mình trước mặt là lại thấy rất phiền muộn. Về sau cũng đến Cục cảnh sát lần nữa, nhưng chuyện của Lâm Hữu Nam hình như vẫn chưa giải quyết xong, công việc gia sư của thế là cũng bị gián đoạn.

      Tấn Tuyên ngày nào cũng tan sở xong là đến nhà ngay, Vu Lâm tuy biết vì sao nhưng vui đến quên trời quên đất, lần nào cũng bám theo , còn Vu Tiệp vừa nhìn thấy chuồn ngay về phòng mình.

      “Vu Lâm tắm rồi.” Tấn Tuyên ngồi xuống giường rồi nằm nghiêng, nhìn .

      Vu Tiệp cười lạnh trong bụng, giải thích kiểu gì thế nhỉ, vì chị ấy có mặt nên mới tiện đường ghé ngang thăm hỏi mình ư?

      “Vẫn còn muốn làm gia sư?” Tấn Tuyên nhìn thấy trang web tin tức về việc làm gia sư mà mở máy tính.

      Vu Tiệp đóng cửa lại, trừng mắt với , “To tiếng thế để làm gì?”

      “Ngoan ngoãn ở nhà , nếu thấy chán đến chơi với em.” Ngón tay khẽ nhấp chuột, tắt trang web đó .

      làm bảo mẫu từ lúc nào vậy?” Vu Tiệp khẽ cười, bước đến giữ lấy con chuột trong tay , rảnh rỗi đến thế mà chơi với bạn , mà lại đến quản lý .

      Tay Tấn Tuyên kéo mạnh làm mất thăng bằng, ngã ngồi xuống cạnh . “Vẫn chưa sợ?”

      Vu Tiệp cau mày ngước nhìn Tấn Tuyên, nhưng lại thấy vẻ nghiêm túc mặt , trong ánh mắt thoáng vẻ lo lắng, nên cảm thấy rất hoảng loạn và nhìn tránh sang nơi khác, ngồi xích ra cách cánh tay: “Tôi có là muốn đâu.”

      “Tại sao lại muốn dạy thêm? Nếu muốn làm thêm, liên hệ giúp.” Tấn Tuyên chậm rãi nhích lại gần, gần sát bên tai , hơi thở ấm áp lướt ngang.

      Vu Tiệp cố giữ trấn tĩnh, cơ thể khẽ nghiêng về phía sau: “ cần.” Đừng ngồi gần như thế được ? Kỳ quặc quá, mũi hôm nay có phải hơi nhạy cảm quá , mỗi lần tiến sát lại là ngửi thấy ngay mùi vị nam tính rất mạnh mẽ.

      “Tiểu Tiệp, muốn em lại gặp chuyện.” Tay Tấn Tuyên đưa ra, giữ lấy vai , kéo mạnh về phía mình, ép buộc phải nhìn thẳng vào , “Tôi sao”, muốn thế, nhưng đến cửa miệng rồi lại thốt ra được, đôi mắt tràn ngập quan tâm lo lắng, khóe môi khẽ mím lại, gương mặt nghiêm túc đến nỗi có chút nét cười cợt nào, chưa bao giờ thấy Tấn Tuyên nghiêm túc đến thế.

      Gương mặt dần dần phóng đại, mùi vị nam tính mạnh mẽ ấy mỗi lúc gần, ảnh hưởng đến suy nghĩ của . “ thấy rất may vì đêm ấy chính ở bên em.” Giọng bỗng chốc trở nên trầm khàn và quyến rũ, ngấm từng chút vào ý thức của .

      Trong đầu luôn có tiếng cảnh cáo , chắc chắn đó lại là trò đùa của , nhưng thể cầm lòng được mà nhìn vào mắt , ngập chìm vào đôi mắt sâu thẳm và chân thành ấy của , cơ thể cũng quên phản kháng.

      Đôi mắt đen ấy bỗng lóe sáng: “Dung mạo thể hại người, nhưng cơ thể đúng là hại chết người .” Vừa xong, nhanh chóng hôn chụt lên môi cái.

      Đầu Vu Tiệp nổ “ùng” tiếng, cuối cùng bị trò đùa của thức tỉnh, theo phản xạ đưa tay lên định đấm vào đầu , nhưng Tấn Tuyên cười lớn rồi lăn người sang góc giường, gương mặt thấp thoáng nụ cười ranh mãnh.

      “Đồ háo sắc!” Vu Tiệp thẹn quá hóa giận định chồm đến đánh trận, Tấn Tuyên lăn nhào từ giường xuống đất, chạy ngay ra cửa, còn quay lại nháy mắt tinh nghịch với , cố ý hạ giọng : “Thấy lỗ nặng hả? Vậy cởi hết để em nhìn là được!”

      chết !” Tấn Tuyên biến mất.

      Vu Tiệp tức tối vùi mặt vào gối đầu, hai tay nện mạnh lên giường, đồ lang sói háo sắc vẫn là háo sắc, chết cũng đổi! Càng giận hơn khi thể nghĩ đến cảnh đêm ấy trần trụi ở cùng trong căn phòng, cơn giận dữ ấy khiến toàn thân nóng hừng hực! Sao lại ngốc nghếch đến thế, còn ngỡ nghiêm túc , nhưng vốn biết hai chữ “nghiêm túc” viết thế nào nữa!
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :