1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mờ Ám-Hốt Nhiên Chi Gian (69 chương+PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 5: Tôi phải giết

      Tấn Tuyên đáng chết, phải giết ta! giơ chân lên, đá vào bắp chân của tên sói già cái.

      "Ui da!" Tấn Tuyên đau quá, ôm chân ngồi phịch xuống sàn thang máy.

      Vu Tiệp chồm lên định giật lại điện thoại nhưng Tấn Tuyên giấu vào trong lòng mình.

      Tiếng mẹ vọng ra trong điện thoại: "Tấn Tuyên? Vu Tiệp!".

      Tấn Tuyên cười ranh manh vừa ôm chân vừa hét lên vào điện thoại: "Dì Phương, hôm nay muộn quá rồi, Tiểu Tiệp ngủ lại nhà con, ngày mai con đưa ấy về".

      Vu Tiệp tức giận đến nỗi hai mắt đỏ cả lên. "Tấn Tuyên, câm miệng lại cho tôi." Nhưng dù tranh cướp thế nào vẫn chạm được vào điện thoại. Tức chết mất thôi, mẹ ơi đừng nghe lời ta !!!

      "Cái con bé này, ở bên nhà con mà dám dối dì là ở nhà bạn. Được rồi, khuya thế này rồi mà về nhà dì cũng yên tâm, tối nay bảo nó ngủ lại nhà con ", giọng mẹ vang lên rất trong điện thoại.

      Tấn Tuyên cười gian, trả lời: "Vâng, vâng, vâng".

      Vu Tiệp trợn mắt, tức giận. Sao mẹ lại có thể làm vậy được cơ chứ!

      "Mẹ, con về nhà ngay đây!" chồm đến hét vào chiếc điện thoại.

      Nhưng mẹ vốn thể nghe thấy vì Tấn Tuyên nhanh chóng tắt máy.

      "Tôi phải giết !" Vu Tiệp tức giận nhào đến, nắm áo , cướp lại điện thoại của mình. " bị thần kinh hả? Ai cần ngủ lại nhà ?" Vu Tiệp cuống lên định giật lại điên thoại để giải thích cho mẹ mình biết.

      Hai người vật lộn, giằng co với nhau, đúng lúc ấy bỗng "Ding" tiếng, cửa thang máy mở ra.

      "Tiểu Tiệp!"

      Hai người dừng lại, quay đầu nhìn, rồi cùng ngẩn người ra.

      "Dì Châu?", "Mẹ?" Cả hai đồng thanh kêu lên.

      Dì Châu nhìn hai người ngồi dưới sàn, Vu Tiệp chồm lên người Tấn Tuyên, hai tay túm lấy tay , Tấn Tuyên ngồi dưới đất, hai tay giơ cao lên trời, trong lòng bàn tay là chiếc điện thoại.

      "Hai đứa làm gì vậy?" Dì Châu khẽ cười, lớn thế này rồi mà còn làm loạn như trẻ con.

      "Con..." Mặt Vu Tiệp đỏ bừng lên, đến tai và cổ cũng nóng rực lên, cúi đầu nhìn Tấn Tuyên bị mình đè lên, vội vã nhảy lùi sang bên.

      Tấn Tuyên trấn tĩnh lại rất nhanh, khóe môi nhếch lên: "Mẹ, hôm nay Tiểu Tiệp ngủ lại nhà mình". Đôi mắt dài đắc ý liếc cái, xem lần này có ngoan ngoãn ở lại nào.

      "Thảo nào vừa nãy mẹ con gọi đến hỏi sao giờ này vẫn chưa chịu về. Dì thấy Tấn Tuyên mãi mà chưa về nên lo lắng xuống dưới xem thế nào. Hay , cả hai đứa cùng về lúc". Dì Châu vừa nghe Vu Tiệp ngủ lại nhà mình rất vui sướng.

      "Dì Châu, con..." Vu Tiệp chưa kịp giải thích gì bị dì Châu nắm tay, lôi vào nhà.

      Tấn Tuyên ngồi dây, tay cầm điện thoại, theo sau. Lúc quay đầu lại, nhìn thấy cười thầm vẻ đắc ý. Tức chết được, Tấn Tuyên chết tiệt, Tấn Tuyên thối tha, hại giải thích thế nào cũng xong!

      Vu Tiệp miễn cưỡng để dì châu kéo vào nhà.

      Vừa vào trong, dì Châu kéo vào phòng dành cho khách.

      "Tiểu Tiệp, bao nhiêu lần bảo con ở đây mà vẫn chịu. Thực ra, dì dọn dẹp xong cả rồi, con xem có thiếu gì ?" Dì Châu chỉ căn phòng, vui vẻ vỗ lên tay Vu Tiệp hỏi.

      Vu Tiệp nhìn lượt, căn phòng rất ấm áp, rèm cửa, ga chải giường, chăn nệm đều màu tím nhạt, nhìn rất dễ chịu. Nhưng ôm bụng đầy lửa giận nên làm gì có tâm trạng mà thưởng thức, chỉ có thể cười khan, hôm nay muốn về nhà cũng được nữa rồi. Trong thâm tâm, muốn xé nát, băm vằm Tấn Tuyên vô số lần nhưng đối mặt với dì Châu còn làm được gì đây.

      "Nếu Tiểu Tiệp thích phòng này có thể ngủ ở phòng con." biết Tấn Tuyên chui ra từ lúc nào, dựa người vào khung cửa, cười ra vẻ quan tâm.

      "Tiểu Tiệp, con thấy thế nào? Ở đây có hơi đơn giản, nếu thích con có thể đổi với Tấn Tuyên", dì Châu hỏi với vẻ thân mật.

      " cần, cần ạ, ở đây là tốt lắm rồi." Vu Tiệp vội vàng từ chối, trừng mắt với Tấn Tuyên, thèm vào mà ngủ ở phòng .

      Tấn Tuyên mím môi, cười trộm.

      Dì Châu quay lại quở trách : "Xem cả người con bốc mùi rượu kìa, lại uống nhiều quá rồi. Lúc nào cũng về trễ, cũng chẳng nghĩ đến chuyện làm ảnh hưởng đến giờ giấc nghỉ ngơi của bố mẹ"

      Tấn Tuyên thu nụ cười lại, ngoan ngoãn bước vào, khẽ ôm cổ mẹ : " nhiều mà, lần sau con dám nữa!". xong, chớp chớp mắt với Vu Tiệp, cuối cùng thỏa mãn rồi.Thấy cơn giận dữ cố kìm nén gương mặt , trong lòng thấy vui khôn xiết. Lần này, chắc mèo hoang tức lắm đây!

      "Dì Châu, dì ngủ trước , con tự lo được mà!" Vu Tiệp vừa vừa khẻ vuốt lưng giúp bà bớt giận.

      "Ừm, Tiểu Tiệp vẫn ngoan nhất. Đúng rồi, sữa tắm và dầu gội đầu đều mới cả, dì lấy bộ cho con. Áo ngủ để trong tủ, con xem có hợp ?" Dì châu xong liền lấy đồ dùng cho .

      Tấn Tuyên vừa thấy mẹ mình ra ngoài là vội tiến đến trước mặt Vu Tiệp, cười hí hí như muốn gì.

      "Stop!" Vu Tiệp đưa tay ra ngăn lại, khẽ quát: " ra khỏi đây ngay cho tôi! Món nợ hôm nay để lần khách tôi tính sổ với !".

      Tấn Tuyên mỉm cười đưa hai tay lên, gật đầu đầu hàng: "Ok,ok. làm phiền em nữa!". từ từ bước ra khỏi phòng, ngẩng lên chớp chớp mắt với vẻ bí : " ngủ ngay phòng bên cạnh thôi".

      Lúc Vu Tiệp túm lấy cái gối đầu giường ném về phía Tấn Tuyên biến mất.

      Vu Tiệp tức tối bước lại, nhặt gối lên rồi trở về giường, buồn bực ngồi xuống.

      Bỏ , bỏ , có giận nữa cũng vô ích, lại càng khiến tên kia khoái chí! Đêm nay cứ ngủ tạm lại đây , buồn phiền gì của ngày mai để ngày mai hẵng tính, chỉ cần nghĩ đến cơn điên của Vu Lâm là thấy đau đầu rồi!

      Dì Châu mang cho bộ sữa tắm và dầu gội mới, sau đó lại lấy bộ đồ ngủ mới tinh trong ngăn tủ, còn có cả bộ đồ lót đưa cho .

      Vu Tiệp mở to mắt, dì châu chuẩn bị chu đáo quá.

      Dì Châu khẽ véo má : " với con là đến đây ở với dì lâu rồi mà, những thứ đồ này mua từ lâu rồi. Hôm nay nghỉ ngơi , sáng mai dậy ăn sáng với dì nhé".

      Vu Tiệp cười khẽ rồi gật đầu, phải muốn ở cùng dì Châu, mà chẳng qua vì bất đắc dĩ thôi. Ai bảo nhà dì có tên hỗn thế ma vương, còn lại là khắc tinh của , hễ đụng nhau là trời long đất lở khiến cả nhà chẳng thể yên ổn nổi.

      "Dì Châu dì ngủ sớm , làm phiền dì đến giờ này vẫn ngủ được, con thấy ngại quá." Vu Tiệp cúi đầu, đều do Tấn Tuyên chết tiệt mà ra.

      "Quen rồi, Tấn Tuyên chưa về dì cũng ngủ nổi." Dì Châu vỗ vai tiếp: "Mau tắm , chắc con cũng buồn ngủ rồi. Dì ngủ trước đây, có cần gì con tìm Tấn Tuyên nhé".

      Vâng... vâng, Vu Tiệp gật đầu lia lịa, đẩy dì Châu ra ngoài. Trong lòng thầm nhủ, mình cóc thèm tìm cái tên Tấn Tuyên chết bầm đó, ta chắc chắn tha cho mình đâu.

      Dì Châu ngủ. Vu Tiệp ôm bộ đồ và đống sữa tắm vào phòng tắm. Lúc ngang phòng khách, thấy Tấn Tuyên đâu mừng thầm, lúc nãy ta say như thế, chắc bây giờ ngủ rồi.

      Cảm thấy hơi yên lòng, bước vào nhà tắm, định tắm cái cho sạch , ban nãy bị Tấn Tuyên hành hạ làm mồ hôi mồ kê đầm đìa cả.

      Tắm xong, mặc đồ lót vào, Vu Tiệp mới phát ra áo lót hơi , thể cài móc sau lưng. Vu Tiệp ủ rũ nhìn mình trong gương, chiếc áo lót cài được móc treo hờ hững vai, nơi mềm mại ấy được che chắn kỹ. xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng thể mặc được.

      Vu Tiệp cắn môi, mặc quần áo ngủ vào, tuy áo lót cài được nhưng nhìn bên ngoài cũng phát ra, vả lại mọi người ngủ hết rồi, chắc ai để ý đâu. Ngày mai đợt áo lót của mình khô rồi mặc lại cũng được. vội vã giặt giũ quần áo của mình rồi định lén lẻn vào phòng hong khô đồ

      Mọi thứ giặt xong nhưng vẫn yên tâm nên thử soi mình trong gương lẫn nữa, do dự lúc lâu rồi vắt khăn bông lên cổ, cũng may nó rũ xuống che được phần ngực. Thế này chắc sao rồi, nhè mở cửa, thò đầu ra ngó nghiêng, dỏng tai lên nghe ngóng lúc, hình như đều ngủ cả rồi, tốt quá.

      tắt đèn phòng tăm, tay giữ lấy quán áo lót vừa giặt xong, tay kia che ngực, dè dặt về phòng.

      Lúc ngang qua nhà bếp, thình lình bóng đen lướt qua trước mặt, chiếc khăn bông cổ bị người nào đó phía sau lưng rút mất, kinh hoàng hét lên, nhưng tiếng kêu chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng miệng bị bàn tay to lớn bịt chặt, chỉ có tiếng "hự" khẽ phát ra.

      Tấn Tuyên!

      huých cùi chỏ về phía sau, lùi lùi, bèn tay bịt miệng cũng lỏng ra, rồi xoay người lại để đối diện với .

      Khó khăn lắm miệng mới được giải thoát, Vu Tiệp há miệng ra định trách mắng tay chụp đến, mắt nhìn về phía phòng ngủ, chu môi ra hiệu đừng làm ồn để người lớn ngủ.

      Vu Tiệp đành nuốt cơn giận xuống, trừng mắt ra hiệu bảo thả mình ra.

      Tấn Tuyên phớt lờ , cúi xuống ngửi hương thơm tỏa ra từ người Vu Tiệp. Thơm quá, cùng loại sữa tắm, sao người lại thơm cách đặc biệt thế, có phải do da cũng rất trơn mịn ?

      Vu Tiệp tay túm chặt quần áo, tay kia cố gắng đẩy ra.

      Gương mặt Tấn Tuyên mỗi lúc gần, đè cả người ngã xuống salon. Vu Tiệp hoảng hốt đá ra, nhưng chân lại bị đè chặt, cử động nổi.

      Vu Tiệp đánh loạn xạ lên mặt , Tấn Tuyên đưa tay ra đỡ, tay vòng qua eo siết chặt lại, cả người đè lên người .

      Xoẹt... xoẹt... xoẹt, toàn thân Vu Tiệp nóng ran!

      Áo lót lỏng ra sau cuộc vật lộn lúc nãy, phần ngực chỉ cách có lớp áo vải mỏng manh, hoàn toàn ép sát vào khuôn ngực rắn chắc, mạnh mẽ của . tiếp xúc thân mật này khiến phần nhạy cảm thấy bắt đầu biểu tình, từng sợi lông mao đều dựng lên, hai đỉnh ngực cũng đòi đứng dậy. Cảm giác xấu hổ thiêu đót cả người , toàn thân nóng rực, hơi thở bắt đầu rối loạn. Nhịp tim đập loạn trong lồng ngực như con ngựa hoang được giải phóng chạy cuồng lên, lồng ngực phập phồng dữ dội càng éo sát vào hơn, nảy sinh ra ma sát kỳ diệu.

      Tấn Tuyên khựng lại, người nằm dưới kia khẽ run run kháng cự. áy mặc áo lót!

      Mềm mại làm sao, bầu ngực căng tròn mềm mại ép sát khiến có cảm giác như đè lên cây kẹo bông. Trong đầu vô thức xuất cảnh tượng rất cám dỗ: da thịt trắng như ngọc, làm da mềm mại trơn nhẵn, những đường cong tuyệt mỹ, bầu ngực dựng thẳng như núi xanh đồi biếc vào ngực . dòng máu nóng thể kiềm chế rạo dực dâng lên, trào thẳng lên đầu, chạy lên đến mũi, dòng nhiệt lưu nóng bỏng đó như muốn trào ra khỏi mũi , bắt đầu thấy mũi mình nong nóng, ngưa ngứa. Phản ứng của thân dưới cũng bắt đầu thay đổi cách khó kiểm soát.

      Vu Tiệp nhạy cảm phát giác ra thay đổi người , động chạm ấy khiến xấu hổ. trừng mắt nhìn gương mặt đáng ghét kia, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ mũi . ta dám chảy máu mũi!

      Đồ sói háo sắc siêu biến thái!

      Vu Tiệp cắn mạnh vào cằm Tấn tuyên khiến đau quá phải buông ra.

      Cuối cùng, tay phải có được tự do, lấy hết sức đấm thẳng vào mũi Tấn Tuyên phát.

      "Á!" Tấn Tuyên bị đấm, đập mạnh người vào tường.

      Vu Tiệp tức giận chồm đến, bồi thêm hai cú đạp vào mông Tấn Tuyên.

      Sói háo sắc!

      Sau đó, quay người trốn vào phòng mình, cuống cuồng đóng chặt cửa lại!

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 6: thể cầm lòng

      "Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp..." Tiếng gọi xa xăm vọng đến, kéo về vùng ánh sáng chói chang rực rỡ. Vu Tiệp dần dần tỉnh ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng gọi cùng tiếng gõ cửa ngừng vang lên.

      "Tiểu Tiệp, dậy chưa?" Dì Châu? Vu Tiệp bỗng tỉnh hẳn, ở nhà họ Tấn. "Dì Châu, con dậy ngay đây." đáp lại tiếng rồi lật người nhảy xuống giường, chạy đến cửa phòng, khóa vẫn cài chặt, thở phào cái, may quá.

      cầm áo lót treo ở lưng ghế lên kiểm tra, tốt, phơi cả đêm qua giờ khô hoàn toàn. lấy quần áo chui trở lại vào chăn, thay đồ lót dưới ấy, rồi mặc vào áo T-shirt và quần jeans hôm qua.

      Bỏ quần áo lót vừa cởi vào chiếc túi, Vu tiệp định mang về nhà.

      Vuốt vuốt lại mái tóc, cũng may đến nỗi rối lắm, nếu ra ngoài với bộ dạng này, dọa mọi người chết khiếp. Bố mẹ luôn nhắc là được tỏ ra tùy tiện ở nhà người khác, về điểm này rất ngoan ngoãn nghe lời.

      Mở cửa ra, thấy dì Châu bày biện bát đữa bàn ăn. Vừa thấy bước ra, dì cười vẫy tay gọi lại: "Tiểu Tiệp, mau rửa mặt mũi rồi ra ăn sáng".

      Vu Tiệp gật đầu cười, vuốt lại mái tóc trước trán, mong nó nằm ẹp xuống chút.

      về phía phòng ăn, cửa phòng khóa, chú Tấn dậy rồi ư? quay lại nhìn đồng hôg, mới tám giờ. Hôm nay là Chủ nhật mà, mọi người lại dậy sớm thế sao? Liếc cái về phía phòng Tấn Tuyên, cánh cửa khép hờ, con sâu lười đó nhất định vẫn chưa dậy. Đêm qua uống nhiều như thế, lại ... lại ngủ muộn như vậy, chắc chắn thể dậy sớm, phải ăn sáng mau rồi chuôgn, xin đừng bắt nhìn thấy gương mặt xấu xa kia nữa. Nếu , chẳng dám bảo đảm mình điên lên đập cho ta trận nhớ đời đâu.

      Cửa phòng tắm mở ra, Vu Tiệp chỉ có ao ước là mình có thể trốn ngay về phòng bởi người mà mong muốn gặp nhất giờ phút này dứng hiên ngang trước mặt, đôi mắt đáng ghét và cái miệng đáng hận ấy xuất trước mắt cách ràng.

      "Chào!" Tấn Tuyên vừa nhìn thấy ngẩn ra lúc, buông bàn tay che mũi xuống. Ôi, chiếc mũi đẹp làm sao, sưng đỏ lên như quả bóng bàn, sống mũi còn có vết bầm đỏ nữa chứ.

      Đáng đời! Vu Tiệp lách người vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại.

      Xem ta còn dám làm bậy được nữa ? Mới nghĩ đến chuyện tối qua tôi là Vu Tiệp tức đến nỗi toàn thân run lên. Nếu phải ở trong nhà họ Tấn cho ta biết tay rồi. ta... ta dám đối xử với như thế! Vu Tiệp đỏ bừng mặt, hậm hực vôc nước vỗ vỗ lên mặt, nhưng hơi nóng mặt rửa thế nào cũng trôi sạch, thân thiết da thịt đầy mờ ám ấy cứ quấy rầy đầu óc , cảm giác phiền phức ấy cứ hành hạ trong giấc mơ.

      vỗ mạnh vào mặt mình nhưng bóng người trong gương với đôi má đỏ như hoa đào, đôi môi khẽ run, những giọt nước lăn trán, theo sống mũi rơi xuống, thấm ướt khoang ngực áo là sao.

      lắc mạnh đầu, được nghĩ nữa, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, phải bình tĩnh lại, tuyệt đối được để ta ảnh hưởng đến mình, cũng được để ta phát ta cơn giận của mình, mình càng tức giận ta càng khoái chí!

      Đánh răng xong, cầm khăn bông lên, lau kỹ gương mặt của mình, sau khi hít thở sâu, ngắm nhìn mình trong gương, dần dần tâm trạng của cũng ổn định, trầm tĩnh thường ngày của quay về, lúc này trái tim mới thấy thoải mái hơn.

      sao, mặc kệ ta , hôm qua ta uống say quá nên mới lên cơn chọc tức , Lúc tỉnh táo, ta như trước kia, dám chọc giận nữa. Ừ, chắc chắn là vậy, sao đâu!

      cố gắng nặn nụ cười để động viên mình. Vu Tiệp, đừng để ta làm ảnh hưởng đến ngươi, cố lên!

      Vu Tiệp mở cửa phòng tắm, bước về phía phòng ăn, Tấn Tuyên ngồi ở góc bàn.

      để ý , ngồi xuống góc bên kia của bàn!

      Dì Châu múc cháo và bánh quẩy vào bát đặt bàn, rồi múc cháo cho , vừa hỏi rất ân cần: "Tiểu Tiệp, hôm qua ngủ có ngon ?"

      "Dạ, ngon lắm ạ." Vu Tiệp mỉm cười gật đầu, hề có ý định nhìn thẳng vào người ngồi đôi diện với mình.

      "Tấn Tuyên, con làm sao thế này?" Dì Châu đột ngột kêu lên kinh ngạc. Vu Tiệp ngước lên đảo mắt về phía nhanh. Hình như dì Châu phát ra bất thường mũi ta rồi.

      " sao đâu, tối qua con cẩn thận nên đụng vào tường." Tấn Tuyên liếc cái, gọn lởn.

      "Ở nhà mình mà cũng bị đụng à?" Dì Châu đặt bát xuống, bước lại gần, nâng mặt lên, khẽ sờ mũi vẻ thương xót. "Có đau ?"

      Thấy vẻ đau lòng của dì Châu, trong lòng Vu Tiệp cảm thấy có chút hổ thẹn, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười trong mắt Tấn Tuyên, lửa giận trong lòng lấn át xấu hổ, do ta tự chuốc lấy thôi!

      " sao, con bôi thuốc rồi", Tấn Tuyên liếc trộm Vu Tiệp .

      "Đúng là, lớn đầu rồi còn như trẻ con!" Dì Châu buông tay ra, từ từ ngồi xuống ghế, múc thêm cháo vào bắt mình.

      "Hà hà, Tiểu Tiệp, ăn bánh quẩy này, nó lúc nào cũng thế, lần não ngã dập mặt dập mũi cứ cười toe toét!" Dì Châo vừa gắp cho Vu Tiệp chiếc quẩy vừa .

      Vu Tiệp vội nhận lấy, đặt vào đĩa mình rồi cúi thấp đầu, lặng lẽ ăn, lòng thầm quyết định nhìn cái tên đáng ghét đó nữa.

      "Tiểu Tiệp, thích ăn à?", Dì Châu nhận ra vẻ vui của , lo lắng hỏi.

      "Dạ , con thích lắm." Vu Tiệp vội vã lắc đầu đáp, khóe mắt vô thức lướt ngang Tấn Tuyên

      gì mà chỉ lẳng lặng ăn cháo, ánh mắt mơ màng nhìn về phía . Vu Tiệp trừng mắt cái rồi lại cúi đầu, tiếp tục ăn phần của mình.

      "Tiểu Tiệp lúc nào cũng ngoan, giá mà con thường xuyên đến đây với dì tốt quá." Dì Châu ngừng gắp rau vào bát, giục ăn thêm.

      mỉm cười đáp. đâu dám nhận lời đến đây, chỉ mới ở lại đêm thôi mà thấy ngứa ngáy toàn thân rồi, nếu ở lâu dài khách nào muốn lấy mạng , tuyệt đối thể được. Trong lòng thầm xin lỗi dì Châu, nếu Tấn Tuyên có ở nhà nhất định con đến đây ở với dì rồi.

      "Tấn Tuyên, con sao vậy?" Tiếng kêu ngạc nhiên của dì Châu lại vang lên, Vu Tiệp giật mình hoảng hốt, vội vàng ngẩng lên nhìn theo ánh mắt của dì Châu. "Tấn Tuyên, sao con lại chảy máu mũi nữa rồi?" Tiếng lo lắng của dì Châu cứ cao vút từng hồi.

      Thấy ánh mắt Tấn Tuyên nhìn mình, Vu Tiệp vội vã cụp mắt xuống, nghi ngờ. cúi đầu nhìn, thấy ngay ngực mình, lúc này vỡ nhẽ.

      Mặt lại nóng bừng bừng, ta... ta dám... dám nhìn chằm chằm vào ngực ! Cảm giác đó lại lần nữa xâm chiếm toàn thân cách mạnh mẽ, vẻ mặt ta khiến thấy mình như hở hang trần trụi hoàn toàn vậy! Vu Tiệp tức tối nắm chặt chiếc dĩa, hằm hằm trừng mắt nhìn Tấn Tuyên. Con sói háo sắc chết tiệt! Ngoài những thứ đó ra cái đầu ta thể chứa thêm những thứ khác hay sao?

      Dì Châu lo ngại đỡ lấy đầu Tấn Tuyên, bắt ngửa ra sau rồi vội chạy vào phòng khách lấy khăn giấy, Tấn Tuyên khẽ hé mắt, đôi mắt dài liếc về phía Vu Tiệp, cuối cùng thấy được lửa giận sắp bùng lên trong mắt .

      vội vã nhắm chặt mắt lại, ngửa đầu lên, giả vờ bị thường biết gì hết.

      Vu Tiệp nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn , thấy dì Châu thương xót đưa khăn giấy cho rồi vội vàng đón lấy, sau đó hit hít khăn giấy vào để ngăn máu nhưng máu lại tiếp tục chảy ra.

      "Sao lại bị thế nhỉ? Có phải ăn thứ gì quá nóng ? Sao lại chảy máu mũi thế này?", dì Châu ngừng thắc mắc.

      " sao đâu, hôm qua con uống chút rượu nên nóng trong người." Tấn Tuyên đút khăn giấy vào mũi, ánh mắt tránh né dám nhìn Vu Tiệp, nhưng vẫn nhịn nổi mà lén liếc về phía cái, khóe môi thấp thoáng nét gian tà.

      Vu Tiệp nghiến răng nhưng trước mặt dì Châu dám nổi điên, vì cố nén giận nên gương mặt đỏ bừng.

      "Dì châu, con no rồi, bữa sáng còn chút việc nên con xin phép." Vu Tiệp nuốt mỗi muỗng cháo lớn, căng thẳng muốn rời khỏi đây ngay, nếu còn đối mặt với tên sói đáng ghét kia e rằng chưa ăn no tức tới no bụng luôn rồi.

      "Tiểu Tiệp, mới ăn có chút mà?" thấy Vu Tiệp nhấp nhổm muốn ngay dì Châu cảm thấy rất kỳ quặc.

      "Dì Châu, con xin lỗi, là con có việc bận mà, mọi người cứ ăn nhé." Vu Tiệp đứng dây, muốn tháo chạy ngay.

      "Mẹ, con đưa Tiểu Tiệp về." Tấn Tuyên thấy thế cũng đứng dậy theo.

      Vu Tiệp trừng mắt với , sợ bị đấm sưng mũi nữa à?

      "Ừ, để Tấn Tuyên đưa con về." Dì Châu nhìn mũi con trai mình rồi hỏi với vẻ lo lắng: "Buổi tối, có cần nấu chút canh giải nhiệt ?"

      "Được ạ." Tấn Tuyên gật đầu rồi vội vã phóng như bay theo Vu Tiệp ra ngoài.

      Vu Tiệp bước nhanh ra trước thang máy. muốn vứt lại Tấn Tuyên vẫn chưa kịp ra khỏi cửa nhưng thang máy lại lỳ lợm mãi chịu lên. Cuối cùng, khi thang máy mở ra, Vu Tiệp nhanh chân vào trong, vội vã nhấn nút đóng cửa. Mau lên, mau đóng lại, nhốt tên sói háo sắc kia ở bên ngoài cho rồi.

      Nhìn thấy cửa thang máy từ từ khép lại, trái tim Vu Tiệp như muốn nhảy múa, nhưng đúng vào tích tắc cửa đóng lại hoàn toàn, bàn tay chặn lại ngay cửa, trái tim Vu Tiệp dần dần trùng xuống nặng nề theo xuất chậm rãi của gương mặt Tấn Tuyên sau khi cửa lại mở ra.

      Tấn Tuyên vào bên trong.

      "Làm gì mà chạy nhanh thế?" Tấn Tuyên liêc lại gần khiến Vu Tiệp cuống cuồng tránh sang góc bên kia, cách koảng xa rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn , xem như loài hổ đói.

      "Tiểu Tiệp", Tấn Tuyên đưa tay ra .

      " được đến đây." Vu Tiệp hét lên ngăn lại, thể để ta tiến lại gần. Trong lòng ngừng gióng lên hồi chuông cảnh báo, nhất định phải tránh xa , chỉ cần xuất trong vòng năm mét là thể yên ổn được.

      "Xin lỗi." Tấn Tuyên rụt ray lại, dực vào vách thang máy đối diện tiếp: " phải cố ý". Gương mặt toát lên vẻ hối hận nhưng ánh mắt lại kìm được mà trượt xuống phía dưới.

      "Đồ háo sắc, được nhìn, được !" Vu Tiệp vòng tay trước ngực, quay lưng lại. ta còn dám nhắc đến nữa à? Đúng là đê tiện, trơ trẽn, hạ lưu!

      Tấn Tuyên quả nhiên gì, cũng dám nhìn nữa.

      Thang máy tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim loạn nhịp và hơi thở cố gắng kìm nén của cả hai, nhưng tĩnh lặng những giảm bớt mờ ám kia mà còn khiến nó trở nên ràng, nhạy cảm hơn. Dường như buồng thang máy hẹp này là căn phòng điện tử, điện chạy tứ phía, và mờ ám giữa họ như đóa hoa lửa tiềm , chỉ trong tích tắc bùng nổ kỳ diệu và nóng bỏng, cuối cùng dẫn đến cuộc tình mãnh liệt.

      Hai người nín thở, dám có hành động gì nhưng e dè tránh né đó càng khiến ảo tưởng trong đầu hơn.

      Tấn Tuyên khép hờ mắt, cũng biết mình sao nữa, dù thế nào cũng thể xua tan cảm giác da thịt thân thiết mềm mại kia, cảm giác đó quả thực quá kỳ diệu, nó hành hạ suốt đêm qua lăn qua lăn lại, tài nào chợp mắt nổi. Sáng nay vừa nhìn thấy , cố gắng bắt mình được nhìn cái chỗ nên nhìn ấy, nhưng bất luận thế nào cũng kìm nén nổi mà liếc về phía , bộ quần áo rũ xuống kia như trong suốt, trong đầu lại nghĩ tới cảm giác tiếp xúc thân mật ấy.

      Vu Tiệp căng thảng nhìn bảng hiệu thang máy, mau lên, hai, , "ding", cửa thang máy vừa mở, chạy ra ngoài nhanh như tên lửa.

      "Tiểu Tiệp!" Thấy vọt ra khỏi thang máy như con mèo Tấn Tuyên vội vã đuổi theo, trước khi lên taxi, tóm được . "Tiểu Tiệp, nghe ."

      "Tôi muốn nghe, muốn nghe!" Vu Tiệp như con mèo hoang bị dồn tới đường cùng, nhe nanh giương vuốt cào loạn xạ, chỉ muốn chạy trốn xa.

      Tấn Tuyên sập cửa xe lại : "Chú ."

      Tài xế taxi nhìn thấy cảnh này khẽ cười, lại cặp tình nhân trẻ cãi nhau, mới sáng sớm làm loạn rồi, ông lắc đầu rồi cho xe chạy.

      " có tin là tôi đấm cho sưng mũi lên ?", Vu Tiệp ngẩng đầu, hung hăng dọa.

      " tin." Tấn Tuyên giữ tay Vu Tiệp, nghiêm túc nhìn vào mắt .

      "Buông - tôi - ra!" Vu Tiệp gằn giọng từng chữ, từng chữ.

      " chỉ muốn ." Ánh mắt Tấn Tuyên dần dần tối lại, giọng trầm xuống, đầu vẻ nam tính rất quyến rũ: "Đêm qua... đó chỉ là... ". Vu Tiệp trừng mắt nhìn, xem rốt cuộc ta muốn gì? Cuối cùng cũng phải hổ thẹn rồi chứ!

      "Chỉ là cầm lòng được!"

      Vu Tiệp nghe xong câu cuối, kửa giận lập tức trào lên, Tấn Tuyên chết tiệt, còn dám lung tung bậy bạ. Bất châos mình đứng phố lớn, giơ cao tay lên định đấm vào mặt ta cú, nhưng lần này làm gì được vì Tấn Tuyên cười khì khì ngả người về phía sau, tránh tấn công của rồi nhanh nhẹn chụp lấy nắm tay của đặt lên ngực mình.

      " ngờ rằng mèo hoang thực trưởng thành rồi!" Ánh mắt gian tà của Tấn Tuyên lần nữa đảo quanh ngực , nét cười khóe môi mỗi lúc .

      Biết ngay tên sói háo sắc này được lời lẽ nào cho đàng hoàng mà!

      Tấn Tuyên né trái, đánh phải trước những cú đấm, cú đá của . hơi nghiêng người về phía trước, thầm vào tai : "Lần trước đoán nhầm rồi, em chắc là phải 85C!".

      A... a... a... trước khi nắm tay điện loạn của Vu Tiệp vung tới, Tấn Tuyên nhảy vọt ra xa ba bước, cười rạng rỡ với : "Vẫn hung dữ như thế, nhưng rất thích!".

      xong, chạy như bay vào tòa nhà trước khi Vu Tiệp kịp chồm tới.

      Vu Tiệp tức giận nhìn theo bóng dáng dần mất hút của !

      Tấn Tuyên! Tôi nhất định phải làm gãy mũi ! Tôi thề đấy!
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 7: Thiên kim tiểu thư

      hơn hai tháng nay, Vu Tiệp về nhà

      Từ khi xảy ra chuyện đó, trốn hẳn trong trường. bịa ra cái cớ, bảo là cuối tuần đều có lớp học tăng cường ở trường, lại phải làm thực nghiệm nên có thời gian về nhà. Giải thích vòng vo với bố mẹ mãi, cuối cùng họ mới nửa tin nửa ngờ rằng Vu Tiệp bận học nên về nhà được. Thế nhưng vẫn cầu phải gọi điện thoại về nhà báo cáo, dặn dò được chạy lung tung bên ngoài để tránh gây chuyện thị phi. Vu Tiệp ngoan ngoãn vâng dạ liên tục, còn có thể chạy đâu được, giờ chỉ muốn trốn trong trường thôi, chắc tên sói háo sắc kia thể mỗi ngày chạy đến trường tìm được, cho dù ta có đến cũng có cách để trốn.

      Quả nhiên, hôm ấy vừa vừa về đến trường, cú điện thoại định mệnh của Vu Lâm gọi tới, truy hỏi tại sao đêm đó về nhà, tại sao lén lút mình chạy đến nhà họ Tấn, có phải mưu từ trước rồi ?

      Vu Tiệp cố nhẫn nhịn đợi bà chị mình hết, sau đó mới trả lời: "Phòng ở dành cho khách của nhà bên ấy quả thực rất dễ chịu, chị nên đến thử xem". Rồi bất chấp Vu Lâm vẫn tiếp tục lải nhải ca thán ở đầu dây bên , cúp điện thoại cách rất bình tĩnh.

      Vu Lâm muốn dọn đến đó ở như thế với bố mẹ, tốt nhất là ngày nào chị ấy cũng đến làm phiền Tấn Tuyên, để thần kinh ta suy nhược, chân tay co rút, còn muốn "ăn", cơ thể mất cân bằng, xem ta còn nghĩ ngợi lung tung được nữa .

      Dù sao, Vu Tiệp cũng trốn trong trường suốt. Có đánh chết cũng muốn gặp lại tên sói ấy, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt gian tà của thấy đau cả răng! ta muốn trêu hoa ghẹo nguyệt với những khác là chuyện của ta, sao lại làm bậy làm bạ với chứ? Điều khiến căm ghét nhất là vẻ mặt lăng nhăng cợt nhả và nụ cười thỏa mãn khi chứng kiến cảnh bị chọc giận phải nổi điên lên của ta.

      Lúc nào Vu Tiệp cũng nghĩ rằng, với mọi người, đều có thể cười rồi cho qua nhưng lúc nào cũng dễ dàng bị kích động trước ta, đặc biệt là thái độ đùa giỡn của ta luôn khiến cực kỳ khinh bỉ. Nếu hỏi Vu Tiệp thấy phiền phức nhất loại người nào trong cuộc đời, chàng công tử Tấn Tuyên chắc chắn xếp đầu bảng!

      Tấn Tuyên cũng gọi mấy cuộc để tìm nhưng lần nào cũng nhấn nút im lặng để di động cứ nhấp nháy sáng mãi. Tin nhắn của , đọc mà nhấn nút xóa ngay! Cái miệng thối tha của ta còn có thể ra câu nào hay ho được chứ, muốn để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

      Thế nhưng cho dù muốn thoát khỏi những gì liên quan đến vẫn còn Vu Lâm ngốc nghếch, lúc nào cũng thích oán thán bên tai . Chỉ cần cuối tuần gọi điện về nhà là Vu Lâm cướp lấy điện thoại than vãn rằng Tấn Tuyên lại ở bên cạnh ai đó rồi.

      Sao bố mẹ mình chưa bao giờ thấy Vu Lâm phiền phức khi ngày nào chị ấy cũng lo lắng, quan tâm Tấn Tuyên nhỉ? Sao bố mẹ muốn chị ấy sắp xếp ổn thỏa cho mau rồi ép chị ấy gả cho Tấn Tuyên phứt cho xong?

      Vừa nãy, Vu Lâm lại xổ ra tràng, nào là Tấn Tuyên được thăng chức, rồi nghe đồn ta còn được con của sếp chú ý đến, ta sắp trở thành phò mã rồi!

      Vu Tiệp khẽ hừ tiếng rồi cười, tốt lắm, cuối cùng ta cũng đào được mỏ vàng. nghĩ rằng Tấn Tuyên là người xem trọng đồng tiền, nhưng theo lời Vu Lâm thiên kim tiểu thư ấy cũng rất xinh đẹp, còn mới du học về nữa, tác phong rất "tây" : tự do, phóng khoáng. Thảo nào đến cả Vu Lâm cũng chỉ có thể thầm ghen tỵ đành phải gạt nước mắt mình, cảm khái rằng thể đấu lại với thiên kim tiểu thư nhà người ta.

      Nhưng Vu Tiệp chẳng thích quan tâm đến chuyện của tên sói ấy chút nào.

      sắp đến kỳ nghỉ hè, Vu Tiệp bất đắc dĩ phải dọn về nhà. Nhưng tính toán hết rồi, làm thêm trong kỳ nghỉ hè này, Trịnh Phong giúp dán mấy tờ quảng cáo để xin làm gia sư. Còn Trịnh Phong cũng phải về nhà mình ở phương bắc xa xôi.

      Tiểu sư muội bé của Trịnh Phong quả là ghê gớm, khi cương quyết đòi theo về nhà cậu. Đúng là thể ngưỡng mộ nàng. Tuy tuổi nhưng nàng hề bỏ qua cơ hội nào trong tình , châm ngôn của nàng là phải nắm giữ cho chặt, giây phút cũng phải bắt người mình đặt mình lên vị trí đầu tiên, thế nên, tuyệt đối thể lãng phí cơ hội được ở bên người mình .

      Nghe xong báo cáo của Trịnh Phong, Vu Tiệp nhịn nổi phải phì cười, xem ra cậu chàng bị tiểu sư muội ấy ăn thịt chắc rồi. Nếu là tuyệt đối bất chấp tất cả vì tình , lãng quên mọi thứ vì trong tình nếu cứ khư khư giữ chặt người chẳng phải rất mệt sao? Nếu như muốn mang lại niềm vui cho nhau phải tin tưởng đối phương, cho nhau ít gian riêng tư để tình có chỗ thở, nếu cứ kè kè bên nhau tình có ngày ngạt thở mà chết mất thôi.

      Có điều như vậy cũng chẳng sao, mỗi người đều coa quan niệm riêng về tính , Có lẽ do quan niệm về tình nhàn nhạt của mình mà đến nay vẫn lẻ bóng mình chăng? Quá gần có áp lực, quá xa dễ lãng quên, có lẽ vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý để trải nghiệm tình , hơn nữa vẫn muốn thưởng thức niềm vui độc thân của mình. Khi nhìn thấy cuộc sống lãng du của Tấn Tuyên, tật " bệnh mà than" của Vu Lâm, đeo bám dai dẳng của em khóa dưới, bắt đầu mừng cho mình vì mù quáng, hồ đồ rơi vào bẫy tình , vẫn kiên quyết độc thân vạn tuế!

      Trịnh Phong giúp chuyển hết hành lý về nhà. Sau khi sắp xếp gọn gàng, đưa Trịnh Phong xuống lầu. Thấy ánh mắt nheo nheo vẻ kỳ lạ của mẹ, Vu Tiệp bèn nhanh chóng đưa Trịnh Phong về. Chắc chắn là mẹ lại nghĩ lung tung rồi!

      Vừa quay vào nhà, mẹ hỏi: "Tiểu Tiệp, cậu vừa nãy là bạn học của con à?".

      "Vâng!" Tiểu Tiệp cười thầm trong bụng nhưng vả mặt lộ ra biểu cảm gì.

      "Hai tháng nay con về nhà là vì bận đương đấy à?" Mẹ làm ra vẻ bí mật, hạ giọng khẽ bên tai , còn len lén liếc mắt về phía bố ngồi salon.

      "Đâu có, cậu ấy có bạn rồi." Phải giải thích để chặn đứng dòng suy nghĩ của mẹ mới được.

      "Ồ!" Lẽ ra mẹ phải thở hơi thoải mái mới đúng chứ? Sao trong giọng có vẻ thất vọng rệt vậy? Chẳng nhẽ mẹ lo buồn vì sợ ế chăng?

      Vu Tiệp nghiêng đầu nhìn, thấy bố tuy mắt dán vào ti vi, nhưng tai lại dỏng lên nghe trộm những lời mẹ con . Trong lòng cười thầm, câu trả lời của chắc chắn ông rất hài lòng, biết chứ, tuy ngoài miệng ông gì, nhưng ông tán thành việc đương khi còn học đại học. Quan niệm của ông luôn luôn là, học hành phải chuyên tâm, đương chỉ tổ lãng phí thời giờ, tốt nghiệp rồi tha hồ, phải học tập Vu Lâm, sau khi làm mới có người . nay, bố vẫn thỉnh thoảng quan tâm đến tình hình bạn bè của nhưng vẫn dặn phải thận trọng trong việc kết bạn.

      Tiếc nỗi là, bố hề biết rằng thời đại học Vu Lâm cũng chưa từng an phận bao giờ, tuy trái tim chị luôn hướng về Tấn Tuyên nhưng căn cứ vào cách kết bạn như công tử đào hoa của cũng ai biết mình có cơ hội, nên gạt sang bên. Thế nên, chị cũng biết rất thích thú với việc những người khác luôn theo đuổi mình, giọng điệu của chị chính là, có người chủ động tán tỉnh tại sao phải từ chối.

      Vu Tiệp tài nào hiểu tại sao Vu Lâm như vậy, mặt ghen tuông vì Tấn Tuyên, mặt khác lại đón nhận quan tâm ân cần của kẻ khác.

      Tình vốn rất đơn giản nhưng nếu trái tim hai người hướng về nhau tình chỉ như trò chơi, hà tất phải xem nó như thần thánh làm gì?

      Vừa vào nhà, nhìn thấy Vu Tiệp về, Vu Lâm bèn kêu to: "Cuối cùng cũng chịu quay về rồi à?".

      Vu Tiệp gật đầu, Vu Lâm càng ngày càng thời trang, làm hơn nửa năm rồi, mùi vị sinh viên cũng dần biến mất, thay vào đó là phóng khoáng và tự tin rất nữ tính, xem ra chị ấy làm trong công ty như cá gặp nước rồi.

      Điênh thoại phòng khách reo vang, bố đứng dậy nghe máy, ông cứ "Được rồi, được được" như nhận lời chuyện gì đó. Vu Tiệp định về phòng sắp xếp đồ đạc bố gọi: "Buổi tối cần nấu cơm nữa, vừa nãy nhà bên kia bảo sang đó ăn cơm".

      Lưng Vu Tiệp lạnh toát, lại đến nhà họ Tấn? muốn nhanh chóng về phòng, muốn , nhưng câu của bố đập tan niềm hy vọng mong manh đó. "Họ biết Tiểu Tiệp nghỉ hè nên bảo phải chúc mừng."

      "Bố!" Vu Tiệp lộ vẻ khổ sở quay lại : "Con mệt lắm, có thể được ?".

      Bố làm như nhìn thấy nét miễn cưỡng khó chịu mặt , tiếp: "Dì Châu đòi gặp con đấy".

      Vu Lâm tỏ ra bực bội: "Dì Châu thiên vị quá, vừa nghe Tiểu Tiệp về nhà là phải chúc mừng rồi".

      Phải rồi, tốt nhất để Vu Lâm làm ầm lên, mình khỏi phải , Vu Tiệp ủ rũ nghĩ thầm. muốn , phải là nhớ dì Châu, nhưng... chỉ cần nghĩ tới tên sói đó là thấy tức đên ngứa răng, nếu ta còn học giận nữa nhảy chồm lên cắn người ngay.

      Có điều, thấy vẻ mặt của bố bây giờ, Vu Tiệp biết từ chối là vô ích, tất cả đều phải !

      Năm giờ hơn cả nhà Vu Tiệp đến nhà họ Tấn.

      Vừa vào nhà, thấy Tấn Tuyên vẫn chưa về, Vu Tiệp vô thức thở phào hơi nhõm, xem như bây giờ vẫn chưa phải đối diện với ta.

      Vừa nhìn thấy Vu Tiệp, dì Châu ôm chầm lấy chịu buông. "Lần trước con bỏ về nhanh vậy mà mấy tháng nay cũng đến nhà chơi".

      Nghe dì Châu nhắc lại, Vu Tiệp lại thấy mặt nóng dần lên, xin đừng bao giờ nhắc đến chuyện hôm đó nữa, muốn Vu LÂm lại nhảy ra ép cung nên Vu Tiệp vội vã đánh trống lảng: "Dì Châu, con nghe mẹ hôm nay dì chuẩn bị nhiều món ngon lắm, có cần con giúp ?".

      ""Hà hà, Vu Tiệp ngoan nhất, con và Vu Lâm cứ ngồi chơi , có gì cần giúp đỡ đâu." Dì Chay ấn ngồi xuống salon rồi vào bếp với mẹ .

      Bố và chú Tấn thèm quan tâm đến họ, ngồi xuống là bắt đầu chơi cờ, hai người hễ gặp mặt nhau là phải quyết thắng thua ván. Lúc , bố cũng thích chơi cờ tướng với hai chị em nhưng lần nào Vu Lâm cũng chịu ngồi yên, đánh được hai, ba ván là gào ầm lên bảo chơi nữa, còn Vu Tiệp lúc nào cũng lặng lẽ ở lại đánh cờ với bố, và cũng chỉ khi chơi cờ như thế, và bố mới cảm thấy gần gũi với nhau nhất.

      Thoáng chốc, Vu Lâm lỉnh vào phòng Tấn Tuyên mở vi tính lên chơi game online, Vu Tiệp lặng lẽ ngồi ngoài phòng khách xem ti vi.

      Sáu giờ hơn, Tấn Tuyên vẫn chưa tan sở. nghe dì Châu và mẹ trong bếp nhắc đến , dạo này gần như ngày nào cũng về nhà ăn cơm, hôm nay dì Châu phải dặn dặn lại, nếu lại là có việc gì đó rồi chịu về nhà. Cũng phải cám ơn nhà có khách đến chơi, nếu đến mình cũng có cơ hội ăn bữa cơm với con trai nữa. sáu giờ hơn, giục biết bao giờ mới chịu về.

      Vu Tiệp khẽ mỉm cười, bây giờ người ta được thiên kim tiểu thư chú ý nên đương nhiên việc giao tiếp này nọ cũng nhiều mà.

      Dì Châu ló đầu ra khỏi nhà bếp hỏi vu vơ: "Hết xì dầu rồi, ai xuống mua cho tôi lọ nào?".

      Vu Tiệp đứng lên, mỉm cười : "Để con ".

      "Vu Lâm đâu?", dì Châu ngó quanh phòng khách hỏi.

      "Chị ấy chơi điện tử", Vu Tiệp trả lời.

      Trong phòng vọng đến tiếng Vu Lâm: "Dì Châu, con bận lắm, để Vu Tiệp ".

      Dì Châu khẽ cười, lắc lắc đầu: "Vẫn là Tiểu Tiệp ngoan nhất".

      Vu Tiệp khẽ lầm bầm vẻ thờ ơ: "Dù gì con cũng rỗi" rồi cười và xuống nhà.

      Xuống lầu, Vu Tiệp qua mấy tòa nhà, đến cửa hàng tạp hóa trong khu mua lọ xì dầu rồi chậm rãi quay về.

      Lúc đầu đến cầu thang, nhìn thấy có chiếc xe con lộng lẫy màu xám bạc dừng lại phái xa xa, thong thả bước lại gần. Lúc sắp đến gần đó người từ trong xe bước xuống khiến ngẩn ra, sao lại là Tấn Tuyên?

      Vu Tiệp nhìn kỹ lại, trong xe là trẻ đẹp ăn mặc rất thời trang nồi ở ghế lái.

      đưa Tấn Tuyên về nhà?
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 8: Thời thơ ấu thể quay trở lại

      đưa Tấn Tuyên về nhà?

      Vu Tiệp ngẩn ngơ đứng như trời trồng, chớp chớp mắt, đúng là Tấn Tuyên rồi. Ngồi ở ghế lái xe là trẻ tuổi xinh đẹp, trang điểm rất tinh tế, mái tóc thẳng nhuộm màu nâu hạt dẻ, cặp hoa tai kim cương lộng lẫy... Đâu chính là thiên kim đại tiểu thư uy danh lẫy lừng ư?

      Vu Tiệp cười khẽ khi thấy Tấn Tuyên cúi xuống bên cửa sổ mỉm cười chào tạm biệt . Xem ra lần này ta nghiêm túc , kia cũng đối xử khá tốt, còn đích thân lái xe đưa ta về nhà nữa.

      cười lúc, Tấn Tuyên nở nụ cười mê hoặc, gật gật đầu chào . Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vu Tiệp. Cuối cùng, phát ra , đôi mắt hơi nheo lại, nụ cười gương mặt càng hơn.

      Vừa nhìn thấy nụ cười đó, Vu Tiệp phát hỏa nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, để lộ cảm xúc gì. Nếu nhìn thấy rồi cũng chẳng cần tránh né nữa, xách lọ xì dầu, chậm rãi lướt qua .

      "Tiểu Tiệp, lâu quá gặp." Nhìn nụ cười rạng rỡ gương mặt Tấn Tuyên, người biết gì chắc chắn nghĩ rằng nhìn thấy nên mới vui vẻ, sung sướng như thế, chỉ mỗi Vu Tiệp hiểu rằng, đó hoàn toàn là do ta thấy đối tượng để mình đùa giỡn xuất mà thôi.

      Vu Tiệp hờ hững nhìn cái, muốn quan tâm, rồi định quay người lên lầu.

      Đời nào Tấn Tuyên lại chịu bỏ qua dễ dàng như thế, vòng tay choàng lấy vai : "Đợi lát".

      Vu Tiệp cố nhịn để thúc cùi chỏ vào ngực , miễn cưỡng rút tay lại. Tấn Tuyên lại mặc kệ ý định chạy trốn của , vẫn vòng chặt tay để giữ lại.

      giọng ngọt ngào, vui vẻ từ chiếc xe đằng sau vọng đến: "Tuyên, bạn hả?"

      Tấn Tuyên ôm quay người lại, đối mặt với người trong xe: "Ngữ , đây là Vu Tiệp, con nuôi của mẹ tôi". Vu Tiệp vừa nghe cau mày, lại bậy: "Tiểu Tiệp, đây là Lâm Ngữ , đồng nghiệp trong công ty ." Tấn Tuyên vừa vừa chớp chớp mắt với .

      Lúc này, Vu Tiệp mới nhìn kỹ gương mặt Lâm Ngữ . Cách trang điểm màu khói khiến đôi mắt ta to và đen hơn rất nhiều, đôi môi đỏ thẫm cùng với đôi gò má hồng tươi tắn đến say người càng nổi bật sống mũi thon , quả nhiên là đại mỹ nữ! Tiếc là quá cầu kỳ đỏm dáng! Chưa chắc dì Châu thích.

      Lâm Ngữ quan sát Vu Tiệp từ xuống dưới với vẻ cao ngạo lúc lâu vẻ cảnh giác trong mắt mới tan dần. Vu Tiệp cười thầm, yên tâm rồi chứ gì, mình vốn phải là mối đe dọa gì với ta, cần phải căng thẳng như thế.

      "Tuyên, nhớ chuyện mà nhận lời với em đấy.". xong, ta đạp chân ga, phóng vụt .

      Vu Tiệp đẩy Tấn Tuyên ra, quay người vụt chạy vào thang máy.

      "Tiểu Tiệp!" Tấn Tuyên theo sau , bước vào trong. "Sao thế? Ghét vậy cơ à?"

      " biết là tốt." Khóe môi Vu Tiệp khẽ giật giật, chẳng phải mặt viết ràng như thế ư? Nếu ta còn chút tự trọng chọc giận . muốn bữa cơm hôm nay biến thành chiến trường.

      "Mẹ bảo, em bắt đầu nghỉ hè từ hôm nay rồi phải ?" Lần này, Tấn Tuyên lại tỏ ra ngoan ngoãn bất ngờ, chọc giận nữa, chỉ có ánh mắt tham lam khóa chặt lại gương mặt . lâu được gặp rồi, xem ra có vẻ gầy hơn trước, chẳng lẽ bây giờ học đại học đều khiến người ta tiều tụy thế ư?

      Đối với người thông minh như những môn học trong trường chỉ là chuyện vì bẩm sinh người có nhóm máu O như có tư chất lãnh đạo, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai và miệng lưỡi ngọt ngào, dễ dàng chiếm được tín nhiệm và quý của đám bạn học, cho dù trong lớp tổ chức bất cứ hoạt động nào, mọi người nhất định bầu làm người đứng đầu, hơn nữa cũng rất thích có được cơ hội để phát huy mọi sở trường của mình nên lần nào cũng đều nhiệt tình, cái chức cán Hội học sinh cũng khiến có được nhiều cơ hội tiếp xúc với đủ loại nữ sinh, cho dù sau này có chia tay họ cũng vẫn tán thưởng ấn cần và dịu dàng của .

      Năm ấy, khi còn học, hề lãng phí giây phút nào của cuộc sống sinh viên để chứng minh quyến rũ rất đàn ông của mình, như thế mới có thể tôi luyện nên cao thủ tình trường như ngày hôm nay. Cuối cùng, đíc kết ra chân lý, với con thể cho quá nhiều đặc quyền, cho dù là thích hay có thiện cảm, tất cả đều là bạn bè. lad bạn tốt có thể mờ ám bao nhiêu tùy thích nhưng vẫn là bạn bè, cần thiết phải chịu trách nhiệm, khi là quan hệ người con được nước làm tới, mặc nhiên đòi hỏi quyền lợi chỉ của riêng mình, đâu muốn bị trói buộc sớm thế.

      Thế nên trước khi qua lại với họ, đặt ra điều kiện như thế, bớt được rất nhiều cảm giác tội lỗi và họ cũng chưa từng vì lý do đó mà cứ quấn lấy mãi.

      "Ừ", Vu Tiệp uể oải trả lời.

      Mèo hoang lại muốn vờ ra vẻ nhu mì đây, quả nhiên là quá lâu bị khiêu khích rồi! Khóe môi Tấn Tuyên nhếch lên, chầm chậm áp sát lại gần: "Nghỉ hè định làm gì thê?". Nghỉ rồi tốt, ít nhất là có thể nhìn thấy thường xuyên.

      "Cũng như mấy lần trước thôi." Vu tiệp khẽ rụt cổ lại, nhìn chằm chằm vào đèn tín hiệu của thang máy, may quá, sắp đến rồi. Ở bên mình luôn khiến thấy căng thẳng, nụ cười khẽ nhếch lên của , nhìn thế nào cũng thấy nhột nhạt, khó chịu.

      Cuối cùng cũng đến nơi. Cửa thang máy vừa mở, Vu Tiệp nhảy ra như bay, bỏ Tấn Tuyên cười khẽ theo sau. Vẫn như xưa, lúc nào cũng muốn tháo chạy khỏi cách nhanh chóng thế.

      Vừa vào nhà, thấy Tấn Tuyên sau Vu tiệp, dì Châu liền mỉm cười: "Vừa nãy còn nhắc là nếu chịu về bố con gọi điện thoại giục đấy".

      "Mẹ, mẹ đích thân dặn dò, sao con dám cãi lời, chắc chắn phải phi như bay về mà." Tấn Tuyên khẽ ôm lấy mẹ mình, hếch mũi lên hít ngửi phía nhà bếp: "Thơm quá!".

      "Được rồi, rửa tay , ăn cơm ngay bây giờ đây." Dì Châu đẩy về phía phòng tắm rồi đón lấy chai xì dầu trong tay Vu Tiệp, cười với : "Biết nó về sớm thế bảo nó mua về rồi".

      " sao ạ." Xem ra Tấn Tuyên định để người nhà biết chuyện Lâm Ngữ , Vu Tiệp cũng giữ im lặng, đó là chuyện riêng của ta, chẳng quan tâm.

      Hai gia đình cùng ngồi bàn ăn cơm.

      Đàn ông mà ngồi với nhau chắc chắn phải uống rượu, chỉ có lúc này, chú Tấn mới phàn nàn chuyện Tấn Tuyên uống rượu.

      Bình thường, hễ thấy Tấn Tuyên về nhà với mùi rượu nồng nặc là thể nào chú Tấn cũng chỉ trích , ngày nào cũng chỉ biết say sưa, chịu lo làm việc rồi trách thanh niên thời nay mỗi lúc khác với thời của ông, sau tám tiếng làm việc có biểu nào tích cực, chỉ biết chạy đến các chỗ ăn chơi, ngày nào cũng chơi bời, làm sao làm việc tốt được.

      Và Tấn Tuyên biện bạch, xã hội nay, công việc chỉ giới hạn trong vòng tám tiếng đồng hồ, rất nhiều "nghiệp vụ" đều được thực ngoài tám tiếng đó. Đặc biệt là công việc của chủ yếu về kinh doanh nên có rất nhiều mối quan hệ với khách hàng, có lần nào mà bàn bạc bàn rượu đâu, có lúc ngoài việc ăn cơm uống rượu ra, khahcs hàng còn cầu mát xa, tắm hơi, vẫn phải theo đến cùng. Tửu lượng của cũng được rèn luyện sau khi làm. Lần trước bị Tiểu Tiệp nhìn thấy cảnh nôn ọe, chẳng qua chỉ là do cầm nổi thôi, thế nên mới , thường xuyên than thở rằng, đàn ông bây giờ còn khổ sở, vấ vả hơn trước kia!

      "Tiểu Tiệp, nghỉ hè rồi, con định chơi ở đâu?" Dì Châu mặc kệ họ uống rượu, ân cần gắp miếng cá vào bát Vu Tiệp.

      "Năm nay con ." Nhà họ Tấn có quy định bất thành văn, chỉ cần chị em họ có thành tích học tập đứng trong năm hạng đầu của lớp là có thể tùy thích chọn lựa địa điểm du lịch, xem như là phần thưởng khích lệ.

      Vu Lâm nhân cơ hội này để du lịch khắp nơi trong nước. Mỗi lần du lịch, nhất định rủ Tấn Tuyên cùng, nhà họ Tấn cũng vui vẻ đồng ý. Và lúc đó, Tấn Tuyên gom tất cả ngày nghỉ phép trong năm lại, đồng thời lần nào cũng cầu phải đưa cả Tiểu Tiệp theo. Thế nên, trong mấy năm đại học, kỳ nghỉ hè nào ba người họ cũng du lịch cùng nhau, điều này trở thành thói quen của hai nhà.

      Năm nay, Vu Lâm làm rồi, chỉ có Tiểu Tiệp là vẫn còn cơ hội tự do du lịch

      "Em muốn đâu? Lúc ấy, sắp xếp nghỉ phép". Tấn Tuyên liếc nhìn cười.

      "Nếu Tấn Tuyên , con cũng . Tấn Tuyên, em mới làm nửa năm, có được nghỉ phép ?" Vu Lâm vừa nghe thấy Tấn Tuyên cũng hét lên.

      "Chắc phải đủ năm mới được", Tấn Tuyên nghĩ lúc rồi đáp.

      "Em muốn du lịch", Vu Tiệp nhấn mạnh lần nữa. có kế hoạch từ trước rồi, năm nay phải tìm công việc gia sư. Hai năm trước, bố mẹ thấy Vu Lâm và Tấn Tuyên đều du lịch, sợ ở nhà buồn chán nên lúc nào cũng ép theo, bây giờ họ đều tốt nghiệp cả rồi, cuối cùng có thể tự mình lực chọn.

      "Vậy em định làm gì? Tấn Tuyên nhướn mày, thói quen này của hai nhà duy trì mấy năm rồi, thế mà lại định theo hướng khác.

      "Vẫn chưa nghĩ ra." Vu Tiệp cúi đầu, muốn cho người nhà biết, vì chưa chắc mọi người tán thành, họ cho rằng lại giở trò gì đó, nhà có thiếu tiền đâu, suy nghĩ của bố chắc chắn là mong học nhiều hơn nếu nó thời gian rỗi.

      "Nếu con được Tấn Tuyên cũng được ", Vu Lâm cầu ngang ngược. thấy con làm nũng, bố đành cười bất lực, dù gì Tiểu Tiệp cũng muốn , vậy năm nay cứ tùy ý bọn trẻ.

      Tấn Tuyên mỉm cười gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Tiệp ngồi đối diện lặng lẽ ăn cơm.

      Cơm xong, người lớn ngồi quây quần uống trà, trò chuyện.

      Vu Lâm kéo Tấn Tuyên chui vào phòng, dì Châu khuyên Vu Tiệp vào trong cùng chơi với họ.

      Vu Tiệp cầm quyển tạp chí Địa lý quốc gia, lặng lẽ vùi mình vào salon trong phòng Tấn Tuyên để đọc. số sách mà rất thích, chí ít chàng công tử đào hoa này rất có khiếu chọn sách, cũng rất thích loại tạp chí thế này. Mỗi lần nhìn thấy tin tức về nhưunxg thành phố cổ bị lịch sử thời gian nhấn chìm, trái tim cũng trầm hẳn xuống, rất muốn tìm những nền văn minh đó. thích nền văn minh Babylon, vô cùng hứng thú với văn hóa cổ lưu vực sông Lưỡng Hà. còn nhớ lúc , Tấn Tuyên ra vẻ ông cụ non, trịnh trọng thề thốt với rằng, có ngày đưa tìm thành phố Babylon.

      Mỗi lần nhớ lại, nén nổi tự trào, những lời ngô nghê thơ trẻ thuở sớm tan trong gió theo dòng thời gian, chắc chắn ta chẳng còn nhớ nữa, bây giờ ngoài việc tán tỉnh con ra, ta làm gì có thời gian nhớ đến những chuyện này.

      Vu Tiệp nhìn theo bóng lưng nữa, tiếp tục chìm vào biển tri thức của quyển tạp chí.

      Tay vịn salon đột nhiên cúi xuống, Tấn tuyên lại kề sát

      "Số này có chuyên đề rất thích." Tấn Tuyên rút quyển tạp chí ra khỏi tay , nhanh chóng lật ra trang, đó là đề tài liên quan đến phong cảnh và con người Thổ Nhĩ Kỳ. Đó là đặc trưng Âu - Á cùng tồn tại rất mạnh mẽ, khiến Thổ Nhĩ Kỳ có nét mê hoặc kỳ lạ

      Vu Tiệp bỏ luôn quyển tạp chí bị giật, lấy quyển sách khác chăm chú đọc.

      Tấn Tuyên nghiêng đầu kề sát tai , khẽ thầm: "Bận đương với bạn trai nên mới có thời gian du lịch hả?"

      Tiểu Tiệp lườm cái, đâu cần quan tâm như thế, việc du lịch hay có liên quan gì đến chuyện bạn bè, hơn nữa chuyện này cũng chẳng cần quan tâm.

      Thấy vẫn để ý đến mình, liếc về phía Vu Lâm đeo tai nghe chăm chú chơi game online rồi đưa tay lên khẽ véo tai hỏi: "Trịnh Phong đó hả?"

      Tiểu Tiệp ngẩng đầu sang bên, né tránh quấy rầy của , trừng mắt nhìn: "!".

      "Vậy tại sao ? xin nghỉ phép để đưa em , cho Vu Lâm theo." Tấn Tuyên khẽ bên tai khiến cảm thấy buồn buồn bên tai, tim cũng đập loạn nhịp, những lọn tóc sau mang tai bị thổi ra trước mặt, cảm giác rất khó chịu.

      nhích ra xa, cúi đầu tiếp tục đọc sách, lơ đãng đáp trả câu: "Tôi có việc cần làm". ta tưởng muốn du lịch với Vu Lâm nên mới chắc, có cần thiết phải thế ? đâu có mọn như thế.

      "Chuyện gì?", tiếp tục truy hỏi, chịu buông tha.

      "Tại sao chuyện gì tôi cũng phải báo cáo với ?" ta thấy phiền à? lớn thế này rồi, phải có riêng tư và quyền lựa chọn chứ, ta có theo cố suốt ngày được đâu, dựa vào cái gì mà quản lý như thế chứ?

      Bên cạnh im phăng phắc, Vu Tiệp khựng lại lúc rồi ngước nhìn . Sao ta gì thế?

      Tấn Tuyên lặng lẽ nhìn , thấy ánh mắt , gương mặt thoáng xuất nụ cười quái lạ. vươn tay ra vò vò tóc :" Mèo hoang lớn rồi, nhiều chuyện biết được".

      Vu Tiệp bực bội gạt tay ra. Làm gì thế, xem là mèo cưng à? Nhưng nụ cười, nét hụt hẫng thoáng qua trong đôi mắt... giống ta chút nào. Sao ta lại ra câu kỳ lạ như thế nữa chứ.

      Họ trưởng thành rồi, bao giờ muốn bị bắt nạt nữa, tuy bây giờ thỉnh thoảng vẫn diễn ra tình trạng đó nhưng có đủ tự do để quyết định những chuyện mình muốn làm.

      Quãng thời gian vui vẻ ưu sầu thuở ấu thơ nằm sâu trong ký ức, họ đều có những con đường của riêng mình.

      Hai người đều mang những tâm riêng, nhớ đến quãng thời gian ấy, người muốn ra khỏi, người lại muốn trở về, nhưng ai lựa chọn được thời gian, có số việc mặc định là phải muốn quên là quên được!
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 9: Học sinh cá biệt

      Cuối cùng, Vu Tiệp cũng nhận được cuốc điện thoại mời làm gia sư. Họ hẹn chiều nay đến gặp mặt. liền gọi điện thoại báo tin cho Trịnh Phong, vui sướng hỉ hả, ăn cơm trưa xong bèn khoác túi xách lên vai đến thẳng đó.

      Cũng khá gần nhà, ngồi xe buýt khoảng bốn, năm trạm là đến.

      Vu Tiệp tìm ra ngồi nhà ấy cách nhanh chóng. Vừa ngước lên nhìn thấy căn nhà cao cấp, nằm trong trung tâm thành phố, nghe giá cả đều ở trời, những người có thể ở khu này chắc chắn là đại gia rồi. Vu Tiệp cười thầm trong lòng, ngờ lần đầu tiên làm thêm tìm được nơi giàu có thế này, tốt lắm, tốt lắm, chắc có chuyện cò kè mặc cả tiền công rồi.

      Số nhà 2008, tòa nhà A, Vu Tiệp lẩm nhẩm rồi bước vào đại sảnh của tòa nhà A, thang máy lên tầng hai mươi, đến trước cửa nhà số 2008.

      Vu Tiệp khẽ nhấn chuông cửa, giọng vọng ra: "Ai đấy?"

      "Xin chào, tôi là Vu Tiệp, đến làm gia sư". Vu Tiệp lễ phép trả lời.

      lúc sau, cửa mở ra, người phụ nữ trung niên xuất sau cánh cửa, lặng lẽ mời vào nhà.

      đứng ở bậc thềm, nhân lúc cởi giày nhanh chóng quan sát toàn bộ căn nhà. Cách trang hoàng và thiết bị đều cực kỳ sang trọng, gạch lát nền bóng loáng, phản chiếu bóng người, bộ salon cao cấp bằng da màu đen được trong trong căn phòng khách rộng rãi, dàn loa ân thanh cao cấp đặt đối diện bộ salon mở nhạc êm dịu, bưc tường phía bộ salon có treo bức tranh trừu tượng bằng sơn dầu, ở góc nhà là bình hoa cổ cực lớn. Xa hơn là bộ bàn ăn mười hai người bằng đá mài, phối với mười hai chiếc ghế tựa bằng da . Quả nhiên là đại gia có khác.

      Với hiếu kỳ của mình, Vu Tiệp theo người phụ nữ trung niên vào gian phòng, bà ta đẩy cửa ra: "Lâm tiên sinh, ấy đến rồi".

      ra đó là người giúp việc. Bước vào phòng, Vu tiệp đảo mắt vòng, đây chắc là phòng đọc sách, người đàn ông đĩnh đạc ngồi trước bàn, khoảng chừng bốn mươi tuổi, đôi mắt cương nghị có thần, đường nét khuôn mặt ràng, lông mày đen dậm, khoảng cách giữa đôi lông mày có phần hơi rộng, bố từng , người có diện mạo như vậy thường rất thành đạt. Nhưng, khóe môi ông ta mím lại, chắc bình thường hay cười .

      "Chào , tôi là Lâm Chấn Đông. Vu đây là sinh viên trường W?" Giọng của ông ta trầm trầm.

      "Vâng!", Vu Tiệp trả lời ngắn gọn. lo lắng trong lòng dần mất , ông ta tìm chứ phải đến để phỏng vấn, chẳng có gì phải căng thẳng cả.

      " có bảng điểm ?", Lâm Chấn Đông nhìn hỏi.

      Vu Tiệp lấy bảng điểm học kỳ trước từ trong túi ra. Ông ta quả là nghiêm túc .

      Lâm Chấn Đông xem kỹ bảng điểm lượt rồi mới ngẩng lên nhìn : "Co Vu, người dạy là con trai tôi, năm sau nó thi tốt nghiệp. Lúc nào bắt đầu được?".

      "Lúc nào cũng được."

      "Tốt lắm, mỗi ngày hai tiếng, mỗi tiếng bốn mươi tệ, tối nay bắt đầu. " xong, Lâm Chấn Đông trả bảng điểm lại cho .

      " ngồi ." Lâm Chấn Đông ra phía cửa, gọi bà giúp việc ban nãy: "Chị Vương, chị gọi A Nam đến đây". Sau đó, ông quay lại ngồi vào ghế tiếp: " gặp con trai tôi chút".

      Vu Tiệp mỉm cưởi gật đầu.

      lúc sau, cậu chàng khoảng mười bảy tuổi bước vào. Vóc dáng cao ráo, ước chừng 1m76, gương mặt non trẻ rất trắng, mái tóc ngắn dựng đứng đầu, đôi mắt dài, đôi môi khẽ mím lại, tai trái có chiếc khuyên lấp lánh, mới nhìn biết là học sinh cá biệt.

      "Làm gì vậy?" Vừa vào cậu cau mày hỏi với vẻ nóng nảy.

      Lâm Chấn Đông chỉ Vu Tiệp : "Đây là gia sư mới của con, Vu, làm quen nhé. Đây là con trai tôi, Lâm Hữu Nam".

      Lâm Hữu Nam quay sang liếc Vu Tiệp, hừ mũi tiếng xem như là lời chào hỏi.

      "Lễ phép với giáo chút ", Lâm Chấn Đông quở trách với vẻ vui.

      "Ồ!", Lâm Hữu Nam nóng nảy đáp lại tiếng. "Hết chuyện rồi chứ?"

      Lâm Chấn Đông lắc đầu vẻ rất bất lực. Lâm Hữu Nam thèm nhìn Vu Tiệp, bỏ ra ngoài.

      "Con trai tôi có phần bướng bỉnh, những gia sư trước đó đều bị nó đuổi, hy vọng có thể kiên trì được." Những đứa con của nhà lắm tiền có lẽ đều khó dạy bảo, mà cha mẹ vì mải mê làm ăn nên cũng đành bất lực.

      "Tôi cố gắng." Vu Tiệp mỉm cười gật đầy, chỉ có thể là cố hết sức thôi, nếu gặp phải học sinh lỳ lợm cứng đầu, chỉ còn nước bó tay buông xuôi.

      "Nhà Vu ở đâu? Tôi bảo tài xế đưa về." Lâm Chấn Đông gật đầu, trong lòng thầm tán thưởng, trước mặt tuy nhiều lời nhưng thường trực ông mách bảo rằng chắc chắn ấy giáo rất tốt.

      " cần đâu ạ, cám ơn", Vu Tiệp lịch từ chối.

      "Được, bình thường ở nhà có thím Vương, cần gì với thím ấy." xong, Lâm Chấn Đông bảo thím Vương đưa ra cửa.

      Vu Tiệp phải dạy thêm cho Lâm Hữu Nam từ đâu, cũng biết trình độ của cậu ta thế nào nên quyết định trắc nghiệm trước. tải bộ đề từ mạng xuống để Lâm Hữu Nam làm thử rồi lên kế hoạch dậy sau.

      Ăn cơm tối xong, với bố mẹ tiếng rồi , họ cũng hỏi gì thêm.

      Đến nhà họ Lâm, thím Vương mở cửa cho rồi chỉ vào phòng cuối cùng, khẽ : "Tiểu Nam ở trong phòng".

      Vu Tiệp mỉm cười cám ơn rồi bước về phía căn phòng thím Vương vừa chỉ.

      Đứng trước cửa phòng, đưa tay lên khẽ gõ cửa.

      Tiếng nhạc từ bên trong vọng ta nhưng cửa vẫn đống. nghe thấy ư? gõ mạnh lên cửa vài lần nữa nhưng cũng chẳng thấy động tĩnh gì.

      Vu Tiệp quay đầu nhìn về phía phòng khách, thím Vương cũng chả thấy đâu nữa, Lâm Hữu Nam chắc phải giả điếc nghe thấy chứ.

      hít hơi sâu, gõ mạnh lên cửa thêm lần nữa.

      Cửa đột ngột mở toang, thứ thanh nghe muốn thủng màng nhĩ ập đến. Vu Tiệp nhíu mày, tai cậu ta chịu nổi hay sao? Mở loa to như thế mà sợ hàng xóm than phiền à? Có điều, hiệu quả cách của căn phòng này tốt .

      "Tôi đến để dạy cậu học." Vu Tiệp cố kìm ý nghĩ muốn quay đầu bỏ của mình. thể dễ dàng buông xuôi được.

      Lâm Hữu Nam phớt lờ, bỏ ra ngồi trước vi tính chơi game bóng đá!

      bước vào phòng, để cửa khép hờ đóng chặt.

      "Lâm Hữu Nam, bắt đầu từ hôm nay tôi dạy thêm cho cậu", Vu Tiệp bất đắc dĩ phảo coa giọng hét với cậu.

      "Đóng cửa lại!" Lâm Hữu Nam buồn ngẩng lên, đôi mắt dán chặt vào màn hình vi tính, giọng lộ vẻ bực bội khi bị làm phiền.

      Vu Tiệp hơi lúng túng nhưng vẫn đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở gần cửa. Được, đợi cậu ta chơi hết ván này vậy!

      Khoảng mười phút sau, Lâm Hữu Nam hét lên tiếng nho : "Yes!" rồi hứng chí ném bộ điều khiển sang bên, sau đó với tay lên kệ đĩa lúc lâu, rút ra bao thuốc, thong thả châm hút.

      "Học được rồi chứ?", Vu Tiệp khoác túi đứng dậy .

      "Chị chỉ cần ở đây mỗi ngày hai giờ, những thứ khác cần quan tâm đén, tôi bảo đảm chị vẫn có tiền là được, Lâm Hữu Nam quay lại liếc xéo .

      "Tôi nhân lời với Lâm tiên sinh là dạy thêm cho cậu." Nếu cậu ta thích học sao thẳng với cha mình, hà tất phải lãng phí tiền bạc trong nhà lại làm lãng phí thời gian của .

      Cậu khẽ cười, đúng là nàng gia sư này tuy tuổi tác còn trẻ nhưng tính cách cũng khá mạnh mẽ.

      "Tùy chị thôi." Lâm Hữu Nam tắt trò chơi , mở trang web lên xem, phớt lờ Vu Tiệp.

      Vu Tiệp rút quyển đề thi ra khỏi túi, đưa đến trước mặt cậu: "Đây là bộ đề trắc nghiệm, hôm nay cậu làm cái này trước ."

      Lâm Hữu Nam huơ tay, đề thi rơi xuống đât. "Đừng phiền tôi."

      Vu Tiệp hít hơi, cố nén giận, nhặt đề thi lên, nghiêm túc : "Lâm Hữu Nam, nếu cậu muốn học thêm với bố cậu , tôi cũng muốn làng phí thời gian của mọi người".

      Lâm Hữu Nam chậm rãi ngước mắt nhìn, khóe môi nhếch lên: "Nếu phải bố tôi dọa cắt mạng Internet bây giờ chị có thể được rồi đấy". Hôm nay, chẳng qua là bố cậu uy hiếp rằng, cậu lại làm giáo dạy thêm tức giạn bỏ cắt Internet. Nếu thế cậu đuổi chị ta rồi, chứ đâu để chị ta vào phòng lải nhải ngớt thế này.

      "Vậy hôm nay chúng ta bắt đầu học vây. Hôm nay, cậu làm đề trắc nghiệm nàu trước để tôi biết tình hình học tập của cậu." Trong lòng Vu Tiệp hiểu được ít nhiều, tuy rằng Lâm Hữu Nam rất miễn cưỡng, can tâm nhưung vẫn phải nghe lời cố ngoan ngoãn học thêm, có điều cậu ta muốn thầm nổi loạn.

      Lâm Hữu Nam trừng mắt nhìn , sao chị ta biết điều thế, cậu rồi cơ mà? cứ đến, cậu cứ chơi, tùy ý làm việc, quấy nhiễu nhau như thế chảng tốt hơn sao?

      Vu Tiệp mỉm cười: "Tôi cũng cần vài thứ để trao đổi lại với bố cậu". Cậu ta có thể qua loa nhưng thể lấy tiền mà làm gì.

      Lâm Hữu Nam bất đắc dĩ phải đón lấy bộ đề trắc nghiệm, cầm bút khoanh bừa đáp án, đến năm phút vứt lại cho .

      Vu Tiệp nhận lấy, xem sơ qua lượt, tất cả câu hỏi đều làm xong, kết quả toàn chọn B, mới nhìn biết là làm cho lấy lệ.

      "Cậu mà như thế đến tôi cũng qua nổi, sao ứng phó được với bố cậu được đây?", Vu Tiệp đặt bộ đề xuống bên bàn, bước lại : "Tôi tải lại bộ đề nữa để cậu làm lại."

      Lâm Hữu Nam nóng nảy, trừng mắt nhìn : "Chị có thấy phiền hả?".

      Vu Tiệp phớt lờ bực bội của cậu, mỉm cười mời cậu đứng dậy bằng ánh mắt. phải lên mạng tải bộ đề khác để cậu làm.

      Hai người cứ thế đấu mắt với nhau lúc, cuối cùng Lâm Hữu Nam phẫn nộ đứng dậy khỏi ghế, nằm thẳng ra giường, nhìn trừng trừng.

      Vu Tiệp tải bộ đề khác từ email của mình, in ra rồi đưa cho cậu: "Lần này làm cho nghiêm túc đấy".

      Lâm Hữu Nam giật mạnh lấy rồi hậm hực ngồi dậy, đến ngồi trước bàn vi tính.

      Vu Tiệp ngồi xuống ghế của mình, thấy cậu cầm bút suy nghĩ lúc, rồi đánh dấu trả lời từng câu hỏi, bèn cười thầm trong bụng, mong là lần này cậu ta nghiêm túc hơn.

      Sau khoảng mười lăm phút, Lâm Hữu Nam ném bút , tóm lấy con chuột vi tính, bắt đầu lên mạng.

      Vu Tiệp bước đến lấy tờ đáp án, ngồi sang bên bắt đầu sửa lỗi.

      Có đến bảy mươi phần trăm đáp án là chính xác, xem ra Lâm Hữu Nam cũng ngốc, tuy rằng đề thi này đa số là những vấn đề cơ bản, nhưng cũng có thể thấy cậu ta phải là thằng ngốc cái gì cũng biết. Chắc cậu ta chỉ nổi loạn ham chơi nên lơ đãng việc học, những đứa trẻ độ tuổi này thường gặp phải vấn đề ấy, quan trọng là ở việc dạy dỗ, chỉ bảo của gia đình thôi.

      Vu Tiệp đưa đáp án trở lại cho cậu : "Bảy mươi hai điểm, tồi".

      Lâm Hữu Nam lườm cái, cậu vốn thông minh mà, cần gì chị ta .

      "Tốt, ở đây có chương trình học, sau này chúng ta học theo cái này." Vu Tiệp lấy tờ thời khóa biểu tự làm trong túi đưa ra cho cậu ta.

      Lâm Hữu Nam cau mày, nàng này đúng là phải dạng phiền phức bình thường.

      "Ngày mai tôi báo lại với bố cậu." Vu Tiệp cười thầm trong bụng, chỉ cần nhắc đến bố là cậu phải ngoan ngoãn nghe theo ngay.

      Lâm Hữu Nam liếc xéo rồi ném tờ thời khóa biểu lên bàn.

      Đột nhiên điện thoại bàn cậu réo vang, Lâm Hữu Nam cầm lấy, ấn nút nghe.

      "A lô? Bây giờ?" Lâm Hữu Nam liếc nhìn Vu Tiệp đứng bên cạnh rồi tiếp: "Được, cứ đặt chỗ trước , tớ đên muộn chút".

      Vu Tiệp thu gọn bộ đề lại, lấy cuốn sổ ra hí hoáy ghi lại, căn cứ vào số điểm khi nãy của cậu ta, phần tự nhiên của cậu khá tốt, còn sai sót về phần xã hội nhiều hơn chút, định ngày mai dạy thêm phần xã hội cho cậu.

      Lâm Hữu Nam tắt điện thoại, quay lại hỏi : "Nhà chị ở đâu?".

      Vu Tiệp nhìn cậu vẻ thắc mắc, cậu ta hỏi điều này làm gì?

      " nhanh ", cậu nóng nảy khẽ gầm lên.

      "Giang Bắc"

      "Ồ!" Cậu gật gật đầu, tiếp tục chơi điện tử.

      "Hôm nay tôi về trước, ngày mai chúng ta học Ngữ văn." Vu Tiệp nghĩ ngợi, dù gì hôm nay cậu ta cũng định học thêm, cũng có thể về sớm để chuẩn bị nội dung học lần sau.

      Lâm Hữu Nam vừa nghe thấy vậy liền vội vã : "Này, đợi , tôi đưa chị về".

      Vu Tiệp quay lại với vẻ kỳ quặc. Sao cậu ta lại tốt thế nhỉ? Thấy cậu vội vã tắt máy tính, nhét hộp thuốc vào túi áo, trong lòng dần hiểu ra, hóa ra cậu ta muốn chơi nên mượn cớ đưa về.

      Vu Tiệp khẽ cười, tùy cậu ta vậy, gia đình như thế, cũng muốn quan tâm nhiều, chỉ mong cậu ta nghiêm túc học thêm là tốt rồi.

      Lâm Hữu Nam theo ra khỏi phòng, gào lên về phía nhà bếp: "Thím Vương, tôi đưa giáo về nhà".

      Thím Vương vội vã chạy ra: "Được rồi, khi Lâm tiên sinh về, tôi lại với ông ấy".

      Hai người xuống lầu rồi mạnh ai nấy . Lâm Hữu Nam vẫy chiếc taxi bên đường, leo lên xe rồi bỏ .

      Vu Tiệp đến trạm xe phía dối diên. Sống ở thành phố lớn cũng tiện lợi thạt, xe buýt về nhà cũng phải đến mười giờ khuya mới hết, cho nên ngày nào cũng có thể ngồi xe về nhà.

      Vu tiệp ngồi trong xe, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, khu phố phồn hoa vẫn còn náo nhiệt, chín giờ hơn mà đường vẫn còn rất nhiều người tấp nập.

      Chiếc xe buýt chậm rãi khởi động, hững hờ quay lại nhìn, chợt thấy phía bên kia đường chiếc xe hơi màu xám bạc dừng lại, bỗng có cảm giác như nhìn thấy chiếc xe đó ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn nhớ ra.

      Vu Tiệp lắc đầu, chắc là mình nhớ nhầm rồi. Còn cái cậu Lâm Hữu Nam kia, phải nghĩ cách nào đó để bắt cậu ta ngoan ngoãn học hành mới được.
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :