1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mờ Ám-Hốt Nhiên Chi Gian (69 chương+PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 60: em ngay từ thuở ban đầu

      Vu Tiệp đứng trong gian phòng của khách sạn Newman, bỗng có cảm giác còn gì để , tại sao lần nào và Tấn Tuyên hẹn nhau cũng đều ở trong khách sạn? Cảm giác kỳ quặc, như lén lút đương vậy, họ đâu thảm tới mức này. Nhưng họ đúng là rất đáng thương, gia đình hai bên đều chấp nhận cho họ nhau, ở nhà được, rạp chiếu phim lại đông người, quán cà phê cũng tiện, nơi duy nhất yên tĩnh chỉ có khách sạn.

      Tấn Tuyên chỉ tấm gương tường, cười khổ: “Lần trước đấm vỡ gương, suýt nữa bị khách sạn liệt vào danh sách đen”.

      Vu Tiệp vô cùng hổ thẹn, khiến Tấn Tuyên đau lòng đến mất bình tĩnh mới đấm vỡ tấm gương đáng thương đó. Lúc ấy, cũng rất đau buồn, ngỡ chỉ cần khiến Tấn Tuyên hận mình bị bó buộc nữa. Nhưng quá ngây thơ, cho dù có được nghiệp vết thương trong lòng đến bao giờ mới khép miệng?

      Tấn Tuyên kéo Vu Tiệp ngồi xuống giường, rồi cả hai người cùng ngã nhào xuống. Vu Tiệp hoảng hốt kêu lên, định bỏ chạy nhưng lại bị Tấn Tuyên ôm chặt, nụ cười của mỗi lúc tươi rói.

      hứa ở với mà”.

      nghẹn lời, nỗi hổ thẹn tự trách khiến chống cự nữa.

      Tấn Tuyên dần áp sát lại, khẽ hôn lên khoé môi , nụ cười hài lòng mỗi lúc rạng rỡ, mèo hoang ngoan ngoãn đáng !

      dựa người vào đầu giường song song với Vu Tiệp, tay khẽ ve vuốt khuôn mặt , hài lòng ngắm sắc hồng dần lên: “Em cũng muốn à?”

      Vu Tiệp xấu hổ ngước lên, thấy mắt toát lên vẻ nghiêm túc gật đầu: “Chắc là chuyện tốt mà”.

      xa như thế nhớ em biết làm thế nào?” ngón tay Tấn Tuyên chu du mặt như máy dò tìm tự động, hút hết mịn màng của da thịt .

      “Có điện thoại, mạng internet mà”. Vu Tiệp dần quen với đụng chạm của , cơ thể dần thả lỏng hơn.

      “Điện thoại dù có ngọt ngào, đường fax dù có an ủi, cũng chẳng bằng được ôm em trong vong tay…” Tấn Tuyên khe khẽ ngân nga giai điệu bài Em thân sao ở bên cạnh của Giang Mỹ Kỳ, thanh trầm buồn như máy hát vạch từng đường qua chiếc đĩa hát, trầm trầm và ấm áp. Vu Tiệp thấy lòng mình rung động, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn.

      muốn thu em lại rồi đặt vào túi áo, sát bên trái tim, để lúc nào cũng cảm nhận được trái tim của em”. Giọng Tấn Tuyên mỗi lúc trầm, đôi môi cũng từ từ cúi xuống đặt lên môi .

      Vu Tiệp bị đè xuống giường, gần như toàn bộ cơ thể đều áp lên người , hai đôi môi dính sát vào nhau, dịu dàng, ấm áp, thoải mái đến mức khiến họ muốn rên rỉ, tuy trong lòng vẫn muốn phản kháng yếu ớt vì sợ ràng đụng chạm thân mật này kéo đến những bước sau.

      Tay Tấn Tuyên đặt lên eo , dần xiết chặt lại, ngón tay linh hoạt du ngoạn cơ thể , cảm giác mềm mại đó khiến môi càng tham lam hơn, nỡ buông ra, chỉ cần nghĩ đến gần hai năm được ôm, được hôn , thấy hụt hẫng, bơ vơ đến nỗi muốn hét to. Tại sao chỉ mới hưởng thụ hạnh phúc có được phải lìa xa nhanh đến thế, nỡ…

      Vu Tiệp bị Tấn Tuyên đè chặt, cánh tay rã rời vòng qua cổ , mùi hương của bao bọc khiến cơ thể như uống phải “thuốc mềm xương”, rên rỉ yếu ớt, đôi môi mỗi lúc mãnh liệt, bàn tay cũng càng lúc càng tự do, làn da như còn là của nữa, mỗi nơi chạm đến đều như sôi sục lên. Đầu óc vô cùng hỗn loạn, nhưng lý trí còn sót lại kêu gào nhắc nhở , mau bảo ngừng, ngừng lại, cơn điên cuồng tiếp theo đó huỷ diệt thành tro bụi.

      Tấn Tuyên vẫn tiếp tục hưởng thụ cơ thể cách biết chán, nhớ đến tiếp xúc thân mật lần trước chưa đến đâu, mà cảm xúc mềm mại tuyệt vời ấy sau khi tan rồi càng trở nên ràng sâu sắc hơn bao giờ hết, rất muốn…rất muốn mọi nơi ngọt ngào, đẹp đẽ cơ thể .

      Đôi môi Tấn Tuyên dần dần rời khỏi đôi môi , những nụ hôn dịu dàng tiếp tục xuống dưới, đốt cháy xương quai xanh của , cổ áo phông dần tuột xuống vai, lộ ra bờ vai tròn trịa mềm mại, hơi nheo mắt, nhìn gương mặt mơ màng, như mà cũng như ảo. Ôi, mèo hoang quyến rũ quá, cắn mạnh vào vai cái, Vu Tiệp run rẩy toàn thân, kìm được rên rỉ khe khẽ.

      Tấn Tuyên nhìn vào đôi mắt hé mở của , cười ranh mãnh: “Thích hôn em thế này ?”

      Vu Tiệp đỏ bừng mặt, khẽ nhắm mắt lại, e thẹn biết phải phản ững thế nào. Lý trí bảo phải lắc đầu, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thực, thích cảm giác được ôm chặt thế này, thoả mãn mất rồi lại có khiến muốn rơi nước mắt, cứ muốn được nằm mãi trong vòng tay .

      thích?” Tấn Tuyên cao giọng “Thế này sao?” rồi cắn mạnh hơn vào hõm cổ Vu Tiệp khiến rụt cổ lại, cảm giác tê dại khắp toàn thân. vừa hỏi vừa đưa tay vuốt eo khiến run rẩy.

      Vu Tiệp đau khổ rên rỉ, tay nửa đẩy nửa chặn lại, cơn nóng hừng hực lạ lẫm ấy khiến thấy hoảng loạn. “Đừng!”

      Tấn Tuyên cười hì hì, tuy đừng nhưng phản ứng cơ thể lại rất thành thực, mỗi lần run rẩy đều đáp ứng nhiệt tình khiêu khích của . Tay Tấn Tuyên chậm rại luồn vào áo , vừa chạm đến da thịt mềm mại của lập tức nóng hết người, càng tham lam lần mò lên . Vu Tiệp run rẩy cảm nhận tiếp xúc chân thực ấy, làn da bị chiếm đoạt từng tấc , căng thẳng nắm tóc , yếu ớt khẽ gọi: “Tấn Tuyên!”.

      Đôi môi Tấn Tuyên lại trở về môi , quyến luyến rời, khe khẽ : “Em có biết là năm em 13 tuổi, bắt đầu khao khát có ngày được hôn em như thế này ?” Tiếng ấy vang lên bên tai , 13 tuổi? Vu Tiệp hé mắt nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của , hiểu.

      Nụ hôn dịu dàng của vẫn còn vờn môi, mặt , giọng như ngân nga: “Mùa hè năm ấy, em và Tiểu Lâm bơi, và đám Cường Tử cũng . Lúc ấy thấy em mặc áo bơi ngồi bên hồ cười đùa, …đột nhiên có phản ứng. Đêm ấy, nằm mơ thấy em”. xong Tấn Tuyên chăm chú nhìn vào mắt .

      Người Vu Tiệp nóng ran, dần hiểu ý trong ánh mắt . Mười ba tuổi, năm ấy học lớp 8, mà lại…lại có cảm giác với . Mặt nóng bừng, quả nhiên là đồ háo sắc, vẫn còn thế mà lại có tà niệm rồi.

      Tấn Tuyên nhìn vẻ xấu hổ của , khoé môi nhướn lên, tay khẽ đặt lên ngực khiến run bắn người. “Lúc ấy, em dậy rồi, giống đoá hoa hàm tiếu e ấp. Quảng thời gian đó hầu như đêm nào cũng mơ thấy em. Nhưng em vẫn còn quá , lần nào thấy em cũng có cảm giác tội lỗi nặng nề, nhưng trong lòng lại cực kỳ mong muốn em trưởng thành nhanh lên”. Tấn Tuyên cúi xuống liếc nhìn gò ngực căng tròn của , tiếp: “Bâu giờ em trưởng thành rồi”

      Vu Tiệp đỏ bừng mặt, Tấn Tuyên, luôn đùa giỡn với , chẳng lẽ là do thích ư? Nhưng tại sao lúc nào cũng có con xuất cạnh , gieo giắc tình cảm khắp nơi? chua xót buộc miệng: “Thế mà còn ôm ấp hết này đến khác”.

      Tấn Tuyên cúi xuống hôn chụt lên môi : “Chờ đợi dài như thế, đương nhiên phải tập luyện để sau này chỉ phục vụ mình em” nụ cười toe toét của trông ranh mãnh.

      Vu Tiệp cau mày, toàn những lời lừa phỉnh, ràng chính muốn hưởng phúc nhân gian mà lại còn bạo biện. đưa tay chặn mặt lại, cho hôn nữa.

      Tấn Tuyên bị chặn lại nên đành dồn sức vào bàn tay, khẽ xiết chặt khiến run bắn người, chụp lấy bàn tay vẫn còn ở dưới áo rồi trợn mắt nhìn .

      Tấn Tuyên nhìn vẻ vô cùng thất vọng: “ vẫn chưa ăn no”.

      Vu Tiệp cười khẽ, lúc giở thói vô lại đúng là bó tay , nhưng lại vô tình nụ cười ranh mãnh của mất rồi. Sau khi biết luôn mình có cảm giác ngọt ngào như uống mật vậy, cầm lòng được, nhổm dậy đặt lên môi nụ hôn.

      Tấn Tuyên ngắm đôi mắt cong cong vui vẻ của cảm động vô cùng. Tiểu Tiệp, người nhất, cuối cùng toàn tâm toàn ý nằm trong vòng tay . ôm chặt lấy , dựa vào nhau nỡ rời, chắc chắn đây là cảm giác hạnh phúc rồi, cho dù chỉ ôm nhau chặt nhưng cũng khiến cảm thấy vô cùng thoả mãn.

      Tấn Tuyên ôm Vu Tiệp dựa vào đầu giuờng, khẽ vuốt ve tay : “ quyết định Singapore”.

      Vu Tiệp bàng hoàng, tuy biết mọi người đều mong muốn thế, nhưng khi nghe chính ra, tâm trạng vẫn thấy hụt hẫng: “Như thế là tốt”.

      “Em yên tâm, và Lâm Ngữ có gì đâu, rồi, ta chỉ muốn lợi dụng để đổi lấy tín nhiệm của Tổng giám đốc Lâm thôi”. Tấn Tuyên khẽ hôn vẻ an ủi, muốn lo lăng.

      ta thích ” ai cũng thấy, mà chú Tấn cũng hài lòng với Lâm Ngữ .

      chỉ em” Tấn Tuyên ôm chặt , vuốt ve cánh tay . phải tin tưởng mới được.

      “Bố cũng thích ta” Vu Tiệp vẫn kìm được.

      “Ông quyết định được. Chỉ hai chũng ta phải chịu đựng nỗi đau khổ vì nhớ nhung thôi” đó điều muốn phải chịu đựng nhất.

      “Em… sợ, chỉ cần ổn là được” Vu Tiệp lật lòng bàn tay ra, vẽ vẽ lên đó.

      “Tiểu Tiệp, ngoan ngoãn đợi về”. Tấn Tuyên hôn , chỉ muốn hoà vào xương cốt , tan vào máu để mang theo bên mình.

      “Vâng!” Vu Tiệp khẳng định chắc chắn. Bỗng dưng thấy tim mình dâng lên cảm giác chua xót vì ly biệt.

      Nếu tình của họ mặc định phải trải qua sóng gió, thế coi như dùng chia ly hai năm để thử thách vậy. nguyện chờ đợi, cũng nguyện cược Tấn Tuyên chỉ mình .
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 61: Chia ly ko phải cuối cùng

      Nghe Tấn Tuyên đồng ý Singapore , ông bà Tấn đều vui sướng hỉ hả . Tấn Tuyên thấy cha mẹ mừng đến suýt nữa rơi nước mắt đầm đìa thầm cười khổ . Thực ra,bố mẹ cũng rất đáng thương, họ kiên trì như thế chẳng qua cũng vì muốn thành công mà thôi .
      Cuối cùng , Tấn Tuyên và Vu Tiệp vẫn quyết định giữ kín mối tình của họ, thuận theo kì vọng của mọi người ,Tấn Tuyên ra nước ngoài , Vu tiệp ngoan ngoãn ở nhà học tập.

      Bố mẹ Tấn Tuyên hơi lo lắng, e dè hỏi chuyện con trai và Vu Tiệp . Chỉ câu , Tấn Tuyên gạt bỏ mọi ngờ vực của họ : “Chúng con chia tay rồi”.

      Trong lòng bà Tấn vẫn thấy ngại ngùng, vì bà luôn quý Vu Tiệp, nếu ko vì chồng bà khuyên rằng chuyện này có liên quan đến tương lai của con trai bà cũng ko nỡ chia rẽ hai đứa . giờ thấy con trai đau lòng ngắn gọn như vậy, bà càng thấy hối hận hơn .

      Ông Tấn lại thấy chuyện này là bình thường, cho rằng nhà họ Vu khuyên nhủ Vu Tiệp thành công, con bé dù ko hiểu biết đến đâu cũng ko nên là vật cản đường vào lúc này . Huống hồ Lâm mở miệng , chỉ cần Tấn Tuyên có thể giúp lo liệu mọi việc cho công ti con ở Singapore ổn thỏa , nhất định giúp Tấn Tuyên giành lấy cơ hội, mà Lâm này lại rất mến Tấn Tuyên , việc kết hôn với nhà họ Lâm càng khiến ông hài lòng .

      Tấn Tuyên thấy phản ứng của họ cười thầm. Thôi mặc họ vậy, tâm tư của cha mẹ hiêu rất , nhưng ko vì nghiệp mà hi sinh Tiểu Tiệp, cũng ko đem tình ra để đổi lấy danh lợi.

      Sau khi nhà họ Vu nghe tin Tấn Tuyên Singapore từ nhà họ Tấn lặng lẽ bàn với nhau rồi gọi Vu Tiệp về .

      Quả nhiên, vừa nhìn thấy vẻ mặt u ám, buồn rầu của Vu Tiệp, họ nhận định rằng Tấn Tuyên , hai người chia tay nhau.

      Người vui nhất đương nhiên là Vu Lâm , từ lúc bắt đầu cảm thấy Tấn Tuyên chỉ đùa vui với Vu Tiệp, với cá tính đào hoa của , nếu chịu dừng bước giang hồ tuyệt đối cũng ko vì vô vị, tầm thường như Vu Tiệp . Nếu thua Lâm Ngữ cũng là thua về sắc đẹp và gia thế, nhưng nếu Tấn Tuyên bỏ Lâm Ngữ để chọn Vu Tiệp đó là đòn đả kích cực mạnh vào lòng hư vinh của , đánh chết cũng ko chấp nhận được .

      Vu Tiệp thấy Vu Lâm cười khoái chí cười nhạt trong bụng, hà tất phải thế ? Thứ mà mình ko có cũng ko thể để người khác cướp à ?

      Nhưng sau khi gia đình xác định Vu Tiệp và Tấn Tuyên chia tay vẫn khổ công nhọc sức dạy dỗ , nào là vẫn học, đừng nghĩ đến chuyện đương , ko lo học hành, bây giờ kiếm việc rất khó khăn, nếu ko đủ bản lĩnh ra ngoài xã hội bị đào thải , ...

      Tất cả những lời giáo huấn ấy Vu Tiệp đều vâng dạ nghe hết ,nhưng chỉ thấy buồn cười . đương tiến bộ được chắc? Có điều, nếu ko vì tình cảm của và Tấn Tuyên gây ra cơn chấn động đến thế chắc cũng ko biết cha mẹ lại quan tâm đến mình như vậy , chỉ có điều cái họ quan tâm là tương lai có tìm được việc hay , có ăn ngồi rồi ở nhà ? Ồ, Vu Tiệp tự cảnh cáo mình, sao lại nghĩ cha mẹ như thế ? Họ chỉ vì muốn tốt cho , nhưng cái tốt ấy lại khiến chịu nổi .

      Lâm Ngữ nghe Tấn Tuyên nhận lời kiến nghị với cha mình, để và Tấn Tuyên phụ trách việc marketing cho công ti con ở Singapore.
      Lâm Chấn Đông vốn dĩ rất thích Tấn Tuyên, gần đây thấy hơi bất bình thường , tuy ko biết lí do cụ thể , nhưng cũng may cuối cùng Tấn Tuyên nhận phương hướng ,ông cũng thấy yên tâm nên đồng ý ngay .

      Mấy hôm nay, Tấn Tuyên tất bật làm hộ chiếu , chuẩn bị các công việc ở công ti con, ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya. Nhưng dù muộn đến mấy, Tấn Tuyên vẫn phải gọi điện hoặc nhắn tin cho Vu Tiệp, chỉ có thể bày tỏ nỗi nhớ nhung trong lúc nghỉ ngơi.

      Vu Tiệp ngoan ngoãn ko làm phiền , hiểu rằng lúc này quá căng thẳng rồi ,nếu làm nhất định phải làm cho tốt .

      Thời khắc chia ly mỗi lúc gần.

      Nhà họ Tấn mời cả nhà họ Vu đến, mở tiệc chúc mừng cho Tấn Tuyên.

      Vu Tiệp cũng theo bố mẹ sang đó .

      Dì Châu thấy thương xót ôm chặt, thầm vào tai : “Tiểu Tiệp, cám ơn con”. Vu Tiệp lúng túng ôm lại, lòng hiểu tâm ý bà, nhất định bà cũng rất hổ thẹn vì hai người chia tay. Dì Châu buông ra, ánh mắt đầy ắp những lời thể , Vu Tiệp mỉm cười nắm tay bà : “Yên tâm, con vẫn ổn”.

      Chú Tấn thấy mỉm cười gật gù. Thấy vậy, Vu Tiệp cũng cười chào : “Con chào chú”.

      Tấn Tuyên ra khỏi phòng, nhìn vẻ bình thản, khi bốn mắt gặp nhau, vẻ dịu dàng trong mắt khiến tim ấm lại, chỉ tích tắc thế thôi rồi sau đó trở lại vẻ lạnh nhạt . Tấn Tuyên nhanh chóng nhìn sang người khác ,mỉm cười chào hỏi ông bà Vu.

      Vu Lâm luôn đứng cạnh Vu Tiệp để quan sát phản ứng của hai người . Nhìn mãi rồi cũng thấy yên tâm, gương mặt Tấn Tuyên lại xuất vẻ bỡn cợt hàng ngày , giống như mỗi lần kết thúc cuộc tình, vẫn thản nhiên như cũ, như thể thứ vừa kết thúc phải là tình , mà là trò chơi.

      Vu Tiệp chỉ cần là mình như trước là được, vốn dĩ ít khiến người khác chú ý, chỉ cần câu chuyện liên quan đến mình có thể yên lặng cả buổi tối.

      bàn ăn, bố mẹ cố ý xếp cho Tấn Tuyên ngồi xa Vu Tiệp nhất.

      Tấn Tuyên ngồi xuống với vẻ bất cần, còn kéo Vu Lâm ngồi xuống cạnh mình khiến Vu Lâm đắc ý nhìn Vu Tiệp ngồi đối diện, nhưng vẫn thản nhiên gì .

      Hai nhà đều quan tâm đến chuyện Tấn Tuyên ra nước ngoài , nhiệt tình chỉ bảo phải chú ý những gì. Đặc biệt là ông bà Tấn, cho cùng tuy lớn nhưng vẫn là lần đầu tiên xa nhà, mà lại lâu thế nên họ vẫn cảm thấy lo lắng, cứ dặn dò ngớt . Tấn Tuyên chỉ mỉm cười lắng nghe, ánh mắt bao giờ nhìn về phía Vu Tiệp, mà vị trí ngồi cũng rất dễ bị mọi người bỏ qua .

      Cơm xong, Vu Lâm kéo Tấn Tuyên về phòng xem xét những tài liệu liên quan đến Singapore mà tìm được, rất hâm mộ Tấn Tuyên, mới vào công ti nhưng được đại tiểu thư để mắt tới, bắt đầu bước vào đẳng cấp cao, tiền lương mười mấy vạn rồi.

      Vu Tiệp lặng lẽ dựa vào ban công ngắm người xe như nước bên dưới, ánh đèn màu lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt. Bỗng nhiên thấy cảm giác xa lạ, còn nhớ lần trước đến nhà họ Tấn , và Tấn Tuyên còn đấu khẩu với nhau, khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười .

      Chuyện đời quả kì diệu, biết từ lúc nào mà Tấn Tuyên trở thành người thể thiếu trong cuộc đời . có được xem là thanh mai trúc mã? Tuy kiểu thanh mai trúc mã này khiến mọi người rất khó hiểu, cãi nhau cũng đánh nhau, nhưng trong lúc cãi vã với , tài nào phớt lờ được tồn tại của . ra, từ rất lâu rồi, Tấn Tuyên bước vào trái tim , chỉ là khi đó cố chấp cho rằng Tấn Tuyên là ác quỷ của mình, nhưng lại ngờ ác quỷ ấy lại có ngày biến thành hùng, che nắng che mưa khiến cảm nhận được mùi vị tình .

      Đột nhiên có lực đè xuống, mùi khói thuốc quen thuộc, nhàng cũng xộc vào mũi . Lúc nào cũng ngang ngược, dịu dàng như thế .
      Vu Tiệp quay lại, mà tỏ ra hơi căng thẳng:”Họ vẫn ở bên trong”.

      “Nên mới đến xin nụ hôn trộm của mèo hoang”. Đôi môi nóng ấm của Tấn Tuyên tự động áp vào sau tai .

      Vu Tiệp dần dần quay lại, trong bóng đêm nhìn vào mắt , ánh mắt mang nụ cười nhàng khiến thấy ấm áp, cũng rất nhớ . “Vu Lâm đâu?”

      bảo ấy xuống lầu mua hộ bao thuốc rồi.” Tấn Tuyên khẽ chớp mắt, đối với Tiểu Lâm chỉ cần vài câu là nàng ngoan ngoãn ngay. Vu Tiệp cũng nhịn được cười: “ quá đáng ”.

      vì em mới thế mà”, Tấn Tuyên nhướn môi .

      Vu Tiệp chủ động ôm cổ , hưởng thụ những cảm giác xúc động do mang đến. Lần nào được ôm xiết như thế, cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nên cũng trở nên to gan mất rồi, những cảm xúc được gợi mở dần dần tích tụ, đó gọi là .

      Vu Tiệp vẫn choáng váng say sưa Tấn Tuyên khẽ đẩy ra, tham lam hôn lên môi rồi bước lùi ra tựa người lên lan can.

      lúc sau, Vu Lâm xuất , ánh mắt lạ lùng , cười cợt.

      Vu Tiệp thoáng nhận ra, Vu Lâm về. Vậy lúc nãy khi và Tấn Tuyên... Vu Lâm nhìn thấy ư?

      “Em ở đây làm gì?” Vu Lâm trừng mắt nhìn Vu Tiệp, biết ngay con bé từ bỏ cơ hội bám lấy Tấn Tuyên mà.

      Vu Tiệp tỏ ra bình thản, quay , học Tấn Tuyên dựa vào lan can, phớt lờ Vu Lâm.

      Vu Lâm định tiếp nhưng Tấn Tuyên lên tiếng:” chào từ biệt Vu Tiệp” .

      Tấn Tuyên quay lại, mỉm cười: “ tỏ ra thù địch với con là nguyên tắc của ”. xong khoác vai Vu Lâm rồi rời khỏi ban công.

      Vu Tiệp tựa người vào lan can, nhịn được cười khẽ. Tấn Tuyên đáng ghét quá, sao lại có thể vỗ về con đến mức họ trở nên ngoan ngoãn như thế? Tiếc là, lại xui xẻo đùa giỡn , còn chỉ chuyên cắn , chọc tức giận, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.

      Hôm nay, Tấn Tuyên .

      Mọi người đều tiễn, trừ Vu Tiệp.

      Vu Tiệp viện cớ trốn lỳ trong trường, Tấn Tuyên gì, chỉ cười .

      Mọi người đều đến sân bay tiễn , tranh thủ những giây phút cuối cùng được ở bên nhau.

      Lâm Chấn Đông đến tiễn Lâm Ngữ vì với ông chuyện con ra nước ngoài trở nên quen thuộc, hơn nữa lần này vì công việc, cần vướng bận nhiều, con lớn rồi cũng nên ra ngoài rèn luyện.

      Thế nên khi Lâm Ngữ thấy rất nhiều người đến tiễn Tấn Tuyên, lòng cũng thấy hụt hẫng, tình thân trong gia đình lúc nào cũng nhạt nhẽo, rất hâm mộ tình cảm của gia đình .

      Tấn Tuyên đến, đưa cho ly cà phê nóng: “Buồn à?” . nhìn thấy vẻ đơn của .

      Lâm Ngữ nhìn xuống, cố ý giấu vẻ hụt hẫng, khẽ :”Quen rồi”. Bỗng nhiên, ngẩng lên hỏi Tấn Tuyên:” đến tiễn ?”.

      “Ừ!” Tấn Tuyên uống cà phê, môi vẫn nở nụ cười.

      “Chắc nỡ chứ gì?” Lâm Ngữ thấy nụ cười của dần hiểu ra, biết nguyên nhân Vu Tiệp đến
      .
      “Tôi muốn ấy khóc.” Tấn Tuyên cố tỏ ra thoải mái, nhưng giấu được nỗi nhớ nhung.

      rất may mắn.” Lâm Ngữ buồn bã, tình cảm sâu đậm Tấn Tuyên dành cho Vu Tiệp khiến còn cách nào khác, dù cố gắng bao nhiêu, mất công đến mấy cũng thể chia lìa hai người.

      “Người may mắn là tôi. » Tấn tuyên nhớ đến Vu Tiệp, ánh mắt bỗng dịu dàng như hoa nở.

      Nhóc Trịnh thấy Vu Tiệp chăm chú đọc sách thấy lạ lùng, suốt buổi tối chẳng gì.

      «Có muốn uống nước ngọt ? »,Nhóc Trịnh thầm hỏi.

      Vu Tiệp nhước lên nghĩ ngợi : « Để tôi mua ». xong đợi câu trả lời, xách túi chạy ra khỏi phòng tự học trong thư viện.

      Nhóc Trịnh lo lắng chạy theo sau. Từ xa thấy cắm đầu cắm cổ chạy, nhóc Trịnh lên tiếng, chỉ bám theo.

      Vu Tiệp chạy qua tiệm tạp hóa rồi, định đâu? Nhóc Trịnh ngờ vực chạy theo.

      Cuối cùng, Vu Tiệp cũng dừng lại ở vườn hoa, tay chống vào gốc cây, thở hổn hển. Nhóc Trịnh tiến lại gần, đến cạnh gọi khẽ: “Vu Tiệp!”.

      Vu Tiệp cúi đầu, chỉ mải thở, có lẽ chạy mệt quá nên ho sặc sụa, tiếng ho mỗi lúc lớn. Nhóc Trịnh lo lắng khẽ vỗ lưng , quan tâm hỏi:”Vu Tiệp, sao thế?”

      Vu Tiệp đột ngột xoay người cậu , tì mạnh đầu lên vai cậu, hơi thở đứt quãng: “Cho tôi mượn”.
      Nhóc Trịnh đờ ra, phản ứng. Vu Tiệp làm sao thế?

      Phía sau văng vẳng thanh như nức nở, nghẹn ngào. Vu Tiệp khóc ư ? Nhóc Trịnh lo lắng định quay lại bị Vu Tiệp giữ chặt, vùi mặt vào vai cậu, tiếng khóc mỗi lúc lớn.

      Nhóc Trịnh biết đứng như thế bao lâu,chỉ biết mảng áo vai ướt đẫm, cảm giác mát lạnh đó cũng như nỗi thê lương trong lòng, cậu dần hiểu ra, hôm nay là ngày Tấn Tuyên ,cậu chợt thấy chơi vơi. Dù Vu Tiệp ngụy trang ra vẻ thản nhiên và bất cần, vẫn chống lại nỗi đau trong lòng.

      Vu Tiệp khóc rất thương tâm, dám tiễn Tấn Tuyên, sợ mình sụp đổ ngay khi bước qua cửa. Diễn xuất có tốt mấy cũng che giấu được nỗi đau trong lòng, mà Tấn Tuyên lại cùng người con khác. Cho dù an ủi thế nào, vẫn để tâm đến việc đó. Những người nhau luôn hẹp hòi ích kỉ, thể phóng khoáng nhìn họ cùng nhau, cứ nhớ đến việc Tấn Tuyên sắp , cảm giác buồn đau lại giày vò . Nếu tiễn, nhất định mở miệng giữ lại
      .
      Tấn Tuyên, bao giờ được quên em, cho dù chỉ chút cũng được ! Vì em dùng mỗi giây mỗi phút trong tương lai để nhớ , cho đến khi quay về !
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 62: Chuyến bay ở Singapore

      Quãng thời gian đầu chia xa dù ở bất kỳ phương diện nào cũng đều là đau khổ, nhưng họ luôn tìm ra đủ mọi lý do để vờ như mình có thể chống lại được dằn vặt của nỗi nhớ đó.

      ngày, hai ngày, Vu Tiệp dám quấy nhiễu Tấn Tuyên, vừa đến đó chắc chắn có rất nhiều việc, có rất nhiều tình huống chờ giải quyết.

      Nhưng ngày nào Tấn Tuyên cũng gửi tin nhắn về, lúc nào cũng gửi lời chúc ngủ ngon đến vào mỗi đêm. Vu Tiệp ngoan ngoãn ghi lại nỗi nhớ ấy, nghe lời để gặp lại trong giấc mơ.

      tuần sau, Tấn Tuyên sắp xếp ổn thoả mọi thứ, cuối cùng có thể lên mạng chat webcam với Vu Tiệp. Nhưng máy tính của chưa chuyển đến trường, mà lại có bạn trong phòng nên cũng tiện lắm. đành chạy đến quán net tìm phòng riêng, đợi Tấn Tuyên gọi, nhưng bận việc từ sáng đến tối, thời gian được lên mạng ít đến thảm thương. Nhưng dù bận đến mấy, trước khi ngủ Tấn Tuyên vẫn quay lại đoạn clip ngắn để gửi đến hộp thư cho Vu Tiệp, đành phải mở xem vào ngày hôm sau.

      Nhìn gương mặt Tấn Tuyên gầy hẳn , Vu Tiệp rất xót xa, nhưng cũng chỉ biết cổ vũ khuyến khích , nở nụ cười rạng rỡ tưới tắn nhất để yên lòng.

      “Hôm nay GPRS hỏng rồi, bị lạc đường, buồn cười quá. Có điều lại gặp được người đẹp tốt bụng chỉ đường cho, ra mĩ nữ ở Singapore cũng “cay” ”.

      Nhìn nụ cười ranh mãnh của Tấn Tuyên trong clip, Vu Tiệp nén được cười. Quả nhiên là đồ háo sắc, sao đến đâu cũng chỉ biết đến mỹ nữ. Nhưng ngắm mãi, ngắm mãi, lại thấy chua xót, đen quá, tóc lại dài ra, gương mặt vốn đẹp trai phóng khoáng nay sạm nắng càng toát ra vẻ đàn phong trần khiến trở nên chững chạc hơn nhiều.

      “Đúng rồi, hôm nay được ăn món ăn trứ danh của Singapore, cơm gà Hải Nam tuyệt vời. Nghe ông chủ giới thiệu đây là nơi năm ấy người Hải Nam di dân đến đây lập ra. Nếu em đến, dẫn em nếm thử”.

      “Hôm nay, lúc ăn cơm, bên cạnh có đôi tình nhân, ngọt ngào lắm” Tấn Tuyên cúi đầu, gương mặt tỏ ra hụt hẫng và buồn bã. “ nhớ em. Em có nhớ ? Ở đây chẳng thiếu gì, chỉ thiếu em”.

      Vu Tiệp thẫn thờ nhìn Tấn Tuyên màn hình, bỗng thấy tim nhói lên từng cơn. cũng rất nhớ, rất nhớ , bầu trời trong nước vẫn xanh, xung quanh vẫn như cũ, nhưng trong tim thiếu góc, góc đó có .

      Thu đông đến, thời gian vội vã trôi qua, nỗi nhớ mỗi lúc chất chồng, tích thành lớp dày trong tim.

      Vu Tiệp chuyển tất cả video clip của Tấn Tuyên vào trang cá nhận, chỉ cần rảnh rỗi mở ra xem lại. Nhìn gương mặt thay đổi từng chút , Vu Tiệp vừa thấy vui mừng lại vừa nhớ nhung. Quả nhiên Tấn Tuyên là người càng gian khổ càng dũng cảm, đối diện với áp lực, chưa bao giờ lùi bước mà luôn nghĩ mọi cách để giải quyết.

      Trong clip nghe nhắc rằng, Lâm Ngữ cũng chín chắn hơn xưa, còn là thiên kim tiểu thư õng ẹo đỏng đảnh, ra nước ngoài như biến thành người hoàn toàn khác. ra Lâm Ngữ học ở nước ngoài, cũng rất độc lập, chỉ khi về nước, mong mỏi yếu đuối của mình có thể đổi lấy tình quan tâm của gia đình, nhưng ngờ rằng vẫn như cũ, chỉ cha thay đổi mà cách nhìn của Lâm Hữu Nam với lại càng định kiến hơn.

      Vu Tiệp nhớ lại những gì Lâm Ngữ làm trước kia, trong lòng cũng dần thông cảm, kỳ thực ta cũng chỉ là đáng thương.

      Thế nên về sau, lần nào gặp Lâm Hữu Nam, cũng khuyên giải cậu bỏ mối thù hận, mong cậu có ngày đối xử hoà nhã với Lâm Ngữ hơn, nhưng lần nào A Nam cũng ậm ừ cho qua chuyện.

      Nhóc Trịnh và Vu Tiệp luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp, thói quen cùng , cùng về cũng chẳng thay đổi.

      Nhưng gần đây nhóc Trịnh bắt đầu đau đầu. em học năm thứ hai kịp thời tấn công cậu mạnh mẽ trong nửa năm cuối trước khi cậu tốt nghiệp.

      Chình mắt Vu Tiệp trông thấy bé đáng ấy đeo bám nhóc Trịnh mãi buông như thế nào. Hơn nữa, lúc đầu bé ấy còn ngộ nhận là bạn Trịnh Phong nên kéo theo đống bạn học đến chặn đường khiến Vu Tiệp bất ngờ. Tình bây giờ quả nhiên phải cướp mới có được.

      “Chị và Trịnh Phong là quan hệ gì? Tại sao cứ bám dính lấy ấy?” Mái tóc ngắn, gương mặt nhắn trắng trẻo, lông mày cau lại, dáng người còn hơn Vu Tiệp nhưng khẩu khí lại như lãnh đạo. Đám con sau lưng bé cũng trừng mắt với Vu Tiệp.

      Vu Tiệp cười thầm, những nữ sinh thích nhóc Trịnh sao bạo lực thế nhỉ, chẳng lẽ vì cậu nho nhã thư sinh à? Nhóc Trịnh đáng thương, nếu bé này dịu dàng, ngoan ngoãn chút chừng chị đây cũng vui vẻ nhìn hai người ở bên nhau, nhưng kiểu này em có chắc cưa được cậu ấy ?

      Vu Tiệp đanh mặt lại, lạnh nhạt hỏi: “Sao hỏi cậu ấy?”

      bé tóc ngắn đờ người, ngờ Vu Tiệp hỏi ngược lại nên nổi cáu: “Bây giờ là tôi hỏi chị, trả lời , kiêu căng cái gì?”

      Vu Tiệp ngắn gọn: “Chúng tôi là bạn, tôi bám theo cậu ấy”. Nhưng trong lòng bỗng thấy tò mò, có phải lúc đối diện nhóc Trịnh bé này cũng hùng hổ như vậy?

      “Được, chị tự đấy, bắt đầu từ ngày mai chị được bám theo ấy nữa, vì ấy phải ở bên tôi”, bé tóc ngắn hạ chiếu chỉ. Nhìn đôi mắt lanh lợi tinh ấy Vu Tiệp bỗng cười khẽ, có thể đoán được là nhóc Trịnh bị bé bức đến phát điên lên.

      Quả nhiên về sau, dự đoán của được chứng thực.

      bé hùng hổ cố chấp kia tên là Viên Viên. Viên Viên, cái tên đáng , Vu Tiệp vừa nhìn thấy gương mặt đau khổ của nhóc Trịnh là biết ngay Viên Viên bám dính lấy cậu rồi.

      “Cậu còn cười, bảo cậu cứu tôi mà cậu chuồn nhanh hơn ai hết”. Đúng là quái lạ, cậu rất ràng rằng cậu tuyệt đối thích dạng con cá tính, mà Viên Viên kia cứ bám chặt lấy cậu rời, khiến cậu sắp chịu nổi nữa rồi.

      “Tôi còn sợ bé đó hơn cậu, cứ nhìn thấy tôi là bé lại nhe nanh ra doạ dẫm, tôi còn chọc giận bị cắn trọng thương mất”. Vu Tiệp cười, hích hích cậu. Nhóc Trịnh vẫn tỏ ra sợ sệt, đúng là tú tài gặp binh lính, có lý cũng được. Với bé bạo lực như thế ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

      “Cậu bảo tôi phải làm sao? dối mà vẫn thế” nhóc Trịnh ủ rũ dựa vào tường, bất lực thở dài.

      “Biết đâu người ta lại thích cậu lòng, cứ thử xem?” Vu Tiệp cười hí hí, chừng hẹn hò thời gian, bé kia thấy nhạt nhẽo quá tự động từ bỏ cũng nên.

      “Ai thèm, nếu bé ít được như cậu tôi còn suy nghĩ”. Nhóc Trịnh quay sang nhìn Vu Tiệp chằm chằm.

      Vu Tiệp lúng túng nhìn sang nơi khác, nhóc Trịnh à, sao phải khổ thế? Cậu thể cứ lấy tiêu chuẩn là để tìm bạn , như thế làm tổn thương thích cậu lòng.

      “Thực ra, tôi cũng thích những người cá tính như bé, phóng khoáng tự nhiên, hề giả tạo, tuổi trẻ phải như thế” Vu Tiệp dựa vào tường ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, bầu trời của Tấn Tuyên liệu cũng xanh như thế? Khoé môi dần nở nụ cười.

      Nhóc Trịnh nhìn thấy nỗi nhớ nhung của thở dài, phải tỉnh lại rồi, trái tim chứa nổi người thứ hai nữa. “Gần đây ấy thế nào?” cậu biết Tấn Tuyên luôn gửi clip cho Vu Tiệp, nỗi nhớ của hai người hề giảm chút nào, tình cảm sâu sắc ấy cậu được chứng kiến tất cả. Có lúc cậu rất ngưỡng mộ Tấn Tuyên, nếu cậu quen Vu Tiệp sớm hơn liệu người quan tâm là cậu chứ?

      “Càng ngày càng bận, gầy nhiều” nhớ đến Tấn Tuyên trong lòng Vu Tiệp lúc nào cũng thấy có phần buồn bã.

      “Tết ấy có về ?” nhóc Trịnh biết Vu Tiệp cũng rất mong mỏi.

      biết, tôi dám hỏi” Vu Tiệp khẽ thở dài, lo ảnh hưởng đến công việc của .

      “Nhớ cứ với ấy” nhóc Trịnh vỗ mạnh vào trán khiến Vu Tiệp đờ đẫn ngước lên, bắt gặp ánh mắt rất chân thành. “Biết đâu ấy cũng muốn về”.

      Vu Tiệp cảm động mỉm cười rồi gật đầu, nhóc Trịnh đáng , chính cậu cũng khổ sở mà vẫn còn thông cảm cho , có cậu tốt!

      Nhưng Tấn Tuyên trả lời là về được. Tâm trạng Vu Tiệp vì thế mà ảm đạm rất nhiều. biết rất bận, biết có nhiều việc phải xử lý nhưng, nhưng…bố mẹ rất nhớ , lâu rồi, về chuyến cũng được mà, hơn nữa, bận đến mấy cũng phải nghỉ ngơi chứ.

      Vu Tiệp ủ rũ mấy hôm, cuối cùng cam chịu dưới kiên trì an ủi của Tấn Tuyên. nên làm phiền , cho dù nhớ đến mấy cũng thể ảnh hưởng công việc của được.

      Cuối cùng, trường nghỉ đông, học kỳ sau cũng chẳng còn mấy tiết học, các bạn của đều nhân kỳ nghỉ này để đến phương nam tìm việc.

      Bố mẹ cũng giục chuẩn bị sớm, bây giờ công việc dễ tìm, đừng đợi đến khi tốt nghiệp mới lo, lúc đó muộn rồi.

      Vu Tiệp lặng lẽ nghe, lòng thầm nghĩ, có nên cùng nhóc Trịnh về miền nam thăm dò xem sao .

      Nhưng ngờ, Vu Tiệp còn chưa kịp nhắc đến chuyện Quảng Châu với nhóc Trịnh Lâm Hữu Nam đột ngột tìm gặp .

      “Gì cơ?” Vu Tiệp sững sờ nhìn Lâm Hữu Nam. Cậu có nhầm ?

      “Sao? vui à?” Lâm Hữu Nam thấy như thế sa sầm mặt. Sao lại tỏ ra kinh ngạc quá thế, chẳng qua là cậu muốn nghỉ cùng thôi mà.

      “Lúc nãy em là Úc á?” Vu Tiệp vẫn tin.

      “Đúng thế, năm nay em muốn Melbourne chơi, chị với em”, Lâm Hữu Nam ngắn gọn, “tiếng của chị tốt, vừa may làm phiên dich cho em”.

      “Em…” Vu Tiệp nghẹn giọng, cười lớn, lý do quỷ quái gì thế? “ biết tiếng sang đó làm gì?”

      của em ở bên đó nên được ăn ở miễn phí” Lâm Hữu Nam tỏ vẻ thản nhiên.

      “Khoan …” Vu Tiệp ngắt lời, “nhưng chị có kế hoạch cho kỳ nghỉ đông rồi. Chị định Quảng Châu với bạn”.

      “Quảng Châu có gì hay ho đâu. Mặc kệ, chị phải với em”. Lâm Hữu Nam bắt đầu phát huy đặc quyền trẻ con của mình, được bắt đầu lý cùn.

      “A Nam, chị Quảng Châu có việc” Vu Tiệp ngao ngán nhìn cậu, cứ ngỡ cậu trưởng thành rồi, sao vẫn như xưa thế.

      “Năm nay, em phải thi rồi, cho em thư giãn lần cuối , em nhận lời bố, lúc về ngoan ngoãn học mà”. Lâm Hữu Nam xị mặt, lén nhìn Vu Tiệp, dáng vẻ rất đáng thương.

      Vu Tiệp nhìn vẻ mặt cầu khẩn của cậu, bỗng thấy từ chối nổi.

      “Nhưng…nhà chị chắc chắn cho” Vu Tiệp đành lôi gia đình ra.

      sao, chúng ta lén ” Lâm Hữu Nam thấy dao động mắt sáng rỡ, niềm vui tràn ngập gương mặt. “Chị chỉ cần trộm sổ hộ khẩu, phần còn lại em lo hết”.

      Vu Tiệp bị A Nam ngọt nhạt dụ dỗ như vậy đấy.[haizz chị VT dễ bị dụ wa] Trời ạ, nhất định bị sốt cao rồi, lại đồng ý Úc với cậu ta.

      Vu Tiệp cũng dám Tấn Tuyên biết, biết rằng nếu phát ra nhảy chồm chồm lên cho mà xem.

      Thế nên chuyện Vu Tiệp ra nước ngoài, trời biết, đất biết, biết, A Nam biết, ngoài ra thần hay quỷ biết.

      Lâm Hữu Nam làm , còn làm visa du lịch cấp tốc đến Úc cho nữa.

      Vu Tiệp mù mờ biết phải làm thế nào, răm rắp nghe theo Lâm Hữu Nam, tất cả đều quá suôn sẻ khiến cảm thấy nỗi bất an mơ hồ, rốt cuộc có nên hay ?

      Lâm Hữu Nam chỉ cần thấy do dự quyết là lập tức tỏ ra đáng thương, bảo năm cậu 10 tuổi có lần, về sau được nữa, bà lâu quá gặp nên rất nhớ cậu, mà gần đây sức khoẻ bà tốt, cậu cũng rất muốn thăm.

      mãi rồi Vu Tiệp cũng mềm lòng và thế là di dự nữa. Nhưng khi bố mẹ hỏi đến biết phải thế nào, kết quả là Lâm Hữu Nam đến cả lý do cũng chuẩn bị sẵn cho , cứ thuận theo ý bố mẹ, bảo Quảng Châu, đến chỗ bạn chơi tuần, dù sao cũng về đúng hẹn nên họ nghĩ ngời nhiều.

      Vu Tiệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của A Nam là dở khóc dở cười, xem ra cậu cần có người cùng. Thôi được, nể tình cậu chăm chỉ học hành, cùng lần vậy.

      Mùng Hai Tết, Vu Tiệp chuẩn bị sẵn sàng, tiếng với gia đình rồi xách túi .

      Những lời bố mẹ dặn dò khiến Vu Tiệp rất xấu hổ. Đều tại A Nam chết tiệt, hại phải dối, nếu bị bố mẹ phát chắc chắn nổi trận lôi đình cho xem, nhưng nhận lời rồi.

      Vu Tiệp thấy Lâm Hữu Nam ăn mặc rất thời trang, đẹp đẽ bỗng thấy nhõm, cậu rất vui sướng, nhìn nụ cười trong ánh mắt cậu là biết ngay, cậu bé đáng thương, nhất định là hiếm khi có người chịu đưa cậu chơi rồi.

      “Vu Tiệp!” Lâm Hữu Nam hứng chí ôm chầm lấy , may mà đào thoát tại trận. Cậu biết luôn do dự, e ngại, cứ lo rằng liệu có khi nào đến phút cuối lại gọi điện bảo ?

      được gây chuyện, nếu cả hai chũng ta đều gặp xui xẻo đấy” Vu Tiệp nhắc nhắc lại.

      “Tuân lệnh!” vẻ mặt đáng của A Nam nghiêm túc hẳn, cậu đưa tay lên chào theo kiểu quân đội khiến Vu Tiệp buồn cười, vì cậu mà đến Tấn Tuyên cũng giấu cả việc này.

      Hai người ngồi tàu đến Thượng Hải, dạo chơi ở đó ngày, nghỉ lại đêm. Sáng sớm hôm sau đáp máy bay quốc tế từ Thượng Hải đến Melbourne.

      Vu Tiệp lầ đầu ngổi máy bay, mà lại bay quốc tế nên tâm trạng rất kích động. Khi ngồi yên vị xong, Vu Tiệp mới phát ra đây là máy bay của hãng hàng Singapore. Singapore đấy, nhìn những tiếp viên hàng bỗng thấy gần gũi, Tấn Tuyên có phải cũng ngồi máy bay của hãng này đến Singapore ?

      Máy bay từ từ cất cánh, khi rời mặt đất, nỗi căng thẳng của Vu Tiệp cũng tan biến. Thấy Lâm Hữu Nam ngồi cạnh với vẻ mặt tò mò nhịn được cười: “Em ngồi máy bay rồi mà? Sao vẫn căng thẳng giống chị vậy?”

      “Lúc ấy em còn bé, nhớ gì đâu” Lâm Hữu Nam vừa nhai kẹo cao su nhóp nhép, vừa nhấp nhổm nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Phải bay bao lâu?” Vu Tiệp ấn vai cậu xuống, tiếp viên thấy rồi, cậu thể yên tĩnh chút hay sao?

      biết, hỏi tiếp viên thử ”. Lâm Hữu Nam nhìn ra phía lối , những tiếp viên vẫn chuẩn bị ở khoang sau, có lẽ đợi máy bay ổn định rồi mới ra ngoài.

      gấp, lát nữa cũng được” Vu Tiệp dựa vào lưng ghế, cố gắng nhai kẹo cao su, thấy tai mình bị ù rất khó chịu, đến đầu cũng thấy đau.

      lúc sau, khi tiếp viên ra ngoài, hướng dẫn cho mọi người thấy phải dùng mặt nạ dưỡng khí, áo phao cứu hộ…như thế nào và cả những lối thoát cấp tốc trong máy bay. Cuối cùng, Lâm Hữu Nam thấy tiếp viên đẩy xe thức ăn đến, cười híp mắt hỏi: “Người đẹp, phải bay bao lâu mới đến nơi?”.

      mỉm cười đáp: “Hãng hàng chúng tôi phải chuyển máy bay ở Singapore, khoảng tiếng rưỡi nữa đến đó. Máy bay chặng thứ hai đến Melbourne cất cánh lúc tám giờ năm mươi phút và năm giờ năm mươi phút chiều mai đến nơi.

      câu trả lời rất lịch , nhã nhặn. Vu Tiệp lắng nghe chăm chú, nhưng lúc nghe thấy Singapore, đầu hoạt động nữa. Singapore? Họ bay đến Singapore?

      Vu Tiệp kinh ngạc nhìn Lâm Hữu Nam, cậu ta cũng nhìn vẻ mặt lỳ lạ của , dần tỉnh ngộ: “Chị muốn làm gì?”

      Vu Tiệp nhắm nghiền mắt, thất thần lắc đầu, dựa vào lưng ghế trở lại nhưng tâm trạng khó ổn định được. Singapore? Họ phải chuyển máy bay ở đó, bỗng có giác vui mừng từ từ dâng cao. Ôi, Singapore, …có thể…gặp ?
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 63: Liệu có bỏ lỡ ?

      giờ ba mươi phút trưa, máy bay đáp xuống sân bay Changi của Singapore. Nhìn máy bay dần chậm lại, Vu Tiệp lại thấy rất hưng phấn.

      "Còn ngẩn ra làm gì, xuống chứ?" Lâm Hữu Nam buồn bực đẩy đẩy . Từ khi biết chuyển máy bay ở Singapore, luôn lơ đãng như thế.

      Vu Tiệp sực tỉnh, liếc nhìn Lâm Hữu Nam cái, cậu nhóc này sao thế, tự dưng lại nổi cáu.

      Lâm Hữu Nam xách hành lí trước, Vu Tiệp đầu óc rối bời theo sau.

      Vu Tiệp hề biết phuơng hướng, bị Lâm Hữu Nam dẫn vòng quanh sân bay, nghe phải xuống làm thủ tục, trong quá trình đó Vu Tiệp mới hiểu đại khái. ra hãng hàng này phải ở lại Singapore bảy tiếng đồng hồ, đến tám giờ tối mới bay đến Melbourne.

      Vu Tiệp ngồi ghế đợi, cứ thấy chần chừ, bây giờ ở Singapore rồi, rốt cuộc có nên gặp Tấn Tuyên ? Đột ngột cho bất ngờ thế này liệu có vui ? Vu Tiệp nghĩ chắc chắn là có nên vẫn quyết định tìm . Lâm Hữu Nam đứng cạnh : "Có phải muốn gặp ta?" .Gương mặt A Nam tỏ vẻ chịu nổi, Vu Tiệp cười ngượng ngùng, mở di động ra định gọi cho Tấn Tuyên.

      "Singapore đóng dấu thông hành cho Trung Quốc", Lâm Hữu Nam uống ngụm nước lớn, chậm rãi .

      "Là thế nào?" Vu Tiệp ngẩn người, từ quá chuyên ngành khiến thấy choáng váng.

      "Chúng ta quá cảnh Singapore để đến Úc, nên làm visa Sing, thể ra khỏi sân bay được." Lâm Hữu Nam cười khẽ, xem còn định đâu.

      Hả? Vu Tiệp đờ người, sao lại có quy định như thế, chuyển máy bay chỉ được đợi ở sân bay thôi sao? Vu Tiệp tỏ ra tin, đứng dậy định hỏi thăm xem sao.

      "Này chị đâu?" Lâm Hữu Nam thấy cuống lên vội vàng kéo lại, sợ bỏ mất.

      "Chị hỏi xem làm visa thế nào, đợi ở đây bảy tiếng mà chỉ ở sân bay thế này quá đáng lắm." Vu Tiệp tức tối định bỏ .

      Lâm Hữu Nam ôm chặt lấy van xin: "Được rồi, được rồi, em lừa chị đấy, chúng ta có chín mươi sáu tiếng tự do".

      Vu Tiệp nghe thế lại càng mù mờ, rốt cuộc là sao, trợn mắt nhìn gương mặt nhăn nhó của Lâm Hữu Nam.

      "Chúng ta cần đợi ở sân bay, nhưng..." A Nam hạ giọng lẩm bẩm: "Em muốn chị tìm ta, ở lại với em được à?" .

      Vu Tiệp dở khóc, A Nam chết tiệt, dám lừa , hại suýt nữa làm trò cười cho người khác:"Em...Trơ trẽn quá!" .

      Lâm Hữu Nam thấy Vu Tiệp giận vội vàng chồm lại gần, ánh mắt đầy vẻ van nài:"Chị với em mà, có thể chuyên tâm chút được ".

      Vu Tiệp cười khẽ:"Chị vẫn Melbourne với em mà". xong ngồi vào ghế, lấy điện thoại ra, nhìn vẻ mặt ủ rũ của A Nam, từ từ gọi cho Tấn Tuyên.

      Tút,tút,tút,... Cuối cùng gọi được, Vu Tiệp cảm thấy tim như thót lên tận cổ họng.

      "Tiểu Tiệp!" Giọng Tấn Tuyên như chạy thẳng vào tim , mong đợi và khao khát khiến tiếng như trở nên cực kì yếu ớt :"Tấn Tuyên, có bận ?" .

      "Tiểu Tiệp, hiếm hoi quá, em lại chủ động gọi cho ". Giọng vui sướng của Tấn Tuyên vọng lại. cũng đợi chờ .

      "Năm mới vui vẻ, ừm..." Vu Tiệp do dự,"công ti của ở đâu?" .

      "Công ti? Sao vậy? Muốn bay đến thăm à?" Tấn Tuyên trở nên vui vẻ hơn, sao bỗng dưng mèo hoang ngoan đến thế?

      "Ừm, em cũng muốn lắm, cụ thể là ở đâu?" Vu Tiệp cố đè nén cơn xúc động, muốn tặng bất ngờ nho .

      Tân Tuyên báo địa chỉ, Vu Tiệp lẩm bẩm nhớ lại, nhưng câu tiếp theo của lại như tạt gáo nước lạnh khiến hoàn toàn tâm nguội ý lạnh: "Nhưng hôm nay ở Singapore, công tác rồi".

      Vu Tiệp cầm điện thoại, hụt hẫng cùng cực, gì thế này??? từ nơi xa xôi chạy đến đây, vất vả lắm mà lại ở Singapore! thất vọng khiến đột ngột thấy mất sạch tòn bộ hứng thú.

      "Tiểu Tiệp, sao vậy?" Tấn Tuyên nghe gì cảm thấy kỳ quặc.

      " có gì." Vu Tiệp cố nén thất vọng, bình thản " đừng làm việc quá sức, Tết nhất rồi còn bôn ba khắp nơi". nghĩ hôm nay gặp được Tấn Tuyên nên cũng cần báo biết mình ở Singapore làm gì nữa.

      "Ừ, nếu mèo hoang hôn cái, sức khỏe của tràn trề, tinh thần thoải mái ", Tấn Tuyên cười làm nũng.

      Vu Tiệp ủ rũ hôn chụt cái vào điện thoại. Nghe Tấn Tuyên vui sướng hôn trả lại, cảm giác hụt hẫng dần tan biến, nhưng vẫn rất buồn rất buồn. Sao lại ở Singapore chứ?

      "Được rồi, bận việc của ." Vu Tiệp lên tiếng, còn tâm trạng nào để nhiều nữa.

      "Nhớ là phải nhớ ." Tấn Tuyên dịu dàng nhắc, rồi cúp máy.

      Lâm Hữu Nam ngồi cạnh, nghe mồn đối thoại của họ, khóe môi dần nhướn lên thành nụ cười kỳ lạ, nhưng thấy ve đau khổ của Vu Tiệp, cậu vẫn nên an ủi vậy.

      "Sao thế? ta ở Singapore à?"

      "Ừ, sao lại thế nhỉ?" Vu Tiệp buồn bã xị mặt, sao trùng hợp thế kia chứ!

      "Được rồi, người ta có lẽ bận ." Lâm Hữu Nam choàng vai , an ủi: "Đừng buồn nữa, còn em mà, em đưa chị dạo".

      Vu Tiệp nhăn nhó, ủ rũ gật đầu.

      Hsi người làm xong thủ tục, gửi hành lí xong xuôi rồi cùng ra khỏi sân bay, thăm thú Singapore xinh đẹp.

      Lâm Hữu Nam vẫn là cậu bé. Cậu hào hứng kéo Vu Tiệp dạo quanh thành phố, thấy gì thú vị hoặc món ngon nào đó là hứng chí mãi, ngắm nụ cười mừng rỡ của cậu, nỗi buồn trong lòng Vu Tiệp cũng dần biến mất. Thôi vậy, đến cứ vui , gặp được Tấn Tuyên chỉ có thể là duyên phận lần này của họ chưa đủ, muốn gặp gỡ vẫn phải chờ đợi thôi.

      Đêm dần buông, Vu Tiệp và Lâm Hữu Nam quay lại sân bay, bắt đầu thủ tục lên máy bay, do chuyển máy bay nên thủ tục cũng phức tạp lắm.

      Lâm Hữu Nam xếp hàng cạnh Vu Tiệp, thấy vẻ thất vọng mặt thoáng chạnh lòng, khẽ ôm vai . "Lam ơn , bây giờ là chơi mà, chị vui lên được ? Chẳng lẽ với em là đau khổ?".

      Vu Tiệp liếc nhìn cậu, cười khổ, cũng muôn thế, nhưng giờ vui nổi "Xin lỗi!".

      Lâm Hữu Nam thở dài bất lực, nâng mặt lên, nghiêm túc nhìn "Phải chuyên tâm với mình em thôi, được nghĩ đến người khác". Cậu thoáng buồn, dù chỉ ở bên nhau lúc ngắn ngủi, tâm tư của vẫn hoàn toàn dành cho người khác.

      "Chị ..." Vu Tiệp khẽ cắn môi, nhớ đến ích gì? ngoài công việc ra vẫn là công việc, biết quên béng từ đời nào rồi.

      "Xem đấy, nhớ cũng vô ích, người ta bây giờ chỉ quan tâm đến công việc." Lâm Hữu Nam nhìn ra tâm của , phê bình Tấn Tuyên cách bất mãn.

      Vu Tiệp buồn bã phản đối, đành ủ rũ theo dòng người rồng rắn xếp hàng. A Nam chết tiệt, làm vui thôi, cứ bắt buồn mãi là thế nào? Chọc nữa mặc kệ cho xem.

      Lâm Hữu Nam thấy bĩu môi bất mãn vội vàng chồm sát lại, cười giả lả nịnh nọt "Đựoc rồi, em nữa, chẳng trách người ta cứ bảo, đạo lý với phụ nữ mãi mãi lại".

      "Em phiền phức quá." Vu Tiệp đưa tay khẽ tát vào mặt cậu. Tên quỷ này, dám làm mặt ông cụ non dạy dỗ kia đấy.

      Giọng A Nam đột ngột trầm hẳn xuống, thoáng nét đau buồn, cậu quay mặt sang nơi khác "Đương nhiên rồi, em phải ta, chị chê em phiền phức là phải".

      Vu Tiệp mềm mỏng, thấy buồn hà cớ gì lại trách A Nam chứ, cậu chỉ hảo tâm an ủi thôi mà.

      Vu Tiệp vội vã ôm choàng cánh tay cậu: "A Nam, chị có ý đó" .

      Lâm Hữu Nam hừ mũi tiếng, ràng là thế mà còn chối.

      "Được rồi, chị sai, đừng giận nữa. Chị mời em ăn kem nhé?" Ôi trời, tre con cứ phải dỗ dành mới được.

      " ?" Hai mắt Lâm Hữu Nam sáng rực, từ từ quay mặt lại.

      "Ừ!" Vu tiệp thấy cậu vui vẻ trở lại kìm được cười thầm, cậu nhóc này đúng là dễ dụ ."Muốn ăn vị gì nào?"

      "Thôi được, chị đứng đây xếp hàng, em mua, em ghét nhất là phải xếp hàng, có điều chị phải trả tiền đấy." Lâm Hữu Nam cau mày, liếc nhìn máy bán hàng ở phía xa.

      Vu Tiệp gật đầu, Lâm Hữu Nam nhướn môi cười rồi sải bước mua.

      Vu Tiệp nhìn theo bóng dáng cao gầy của cậu, thấy lòng ấm áp và cảm động. Ai bảo trẻ con chu đáo, ân cần? Thực ra A Nam chỉ khao khát được người khác quan tâm, mà cũng mong muốn được quan tâm đến người khác.

      Vu Tiệp xách túi chầm chậm nhích theo dòng người, mọi người cũng rảnh rỗi , thời gian khá gấp rồi mà vẫn vội vã.

      Nhưng sau lưng cứ có vật gì đè vào, Vu Tiệp cau mày, hình như là túi công văn hay gì đó, hơi cứng chút.

      Vu Tiệp cố nén bực bội. Có lẽ người sau lưng hơi sốt ruột nên nhích lên phía trước thêm chút nữa.

      lúc sau, người sau lưng lại áp sát tới, Vu Tiệp càng thấy bực mình hơn, sao người này đáng ghét thế biết, chẳng lẽ biết đứng cách ra khoảng hay sao? Vu Tiệp cố nhịn nổi cáu, đợi A Nam về rồi dạy dỗ ta sau.

      Nhưng người sau lưng như càng được thế lấn tới, Vu Tiệp nhạy cảm phát ra ta lại áp sát lại, hơi thở nóng hổi phả sau gáy . Đồ háo sắc chết tiệt! Vu Tiệp co chặt nắm tay, lửa giận bắt đầu bốc lên, nghĩ xem phải dùng thứ tiếng gì để dạy dỗ . Tiếng Trung, tiếng ? Nếu là người nước ngoài, tiếng Trung có lẽ hiểu rồi.

      A, đúng lúc Vu Tiệp do dự, cái tên xấu xa kia đưa tay đặt lên hông , đụng chạm đó khiến nổi điên. Đồ háo sắc chết tiệt! thúc cùi chỏ ra sau theo phản xạ.

      Ối, Vu Tiệp nghe thấy sau lưng có tiếng hự khẽ. Đáng đời! Vu Tiệp nhanh chóng tiến lên phía trước hai bước.

      Hơi thở phía sau lưng lại xuất "Đó là quà gặp mặt em tặng à?". thanh uể oải tỏ thất vọng khiến giật bắn mình. Vu Tiệp sững người, ta biết tiếng Trung?! Mà giọng sao càng nghe càng thấy...quen... thể, thể, bảo ở Singapore cơ mà?!

      Vu Tiệp từ từ quay người lại, cặp kính râm to che nửa khuôn mặt, đôi môi gợi cảm nở nụ cười ranh mãnh!

      Trong tích tắc, Vu Tiệp như đứng hình!
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 64: Chỉ cần thấy em, trái tim bình yên

      Vu Tiệp đứng yên tại chỗ. Đây… phải là ảo giác chứ?

      Gương mặt đẹp trai từ từ áp sát lại, khoé môi thấp thoáng nụ cười, chất giọng trầm ấm vang lên: “Mèo hoang càng ngày càng ghê gớm”.

      , là rồi, ngoài ra chẳng ai gọi là mèo hoang nữa. Nỗi xúc động trong lòng dâng trào nhưng cảm giác phức tạp khác lại xuất , chẳng lẽ muốn gặp , còn dối công tác. Đáng ghét, đáng ghét, quá đáng lắm!

      Vu Tiệp sa sầm mặt, hứ, kiểu gì thế? Lúc muốn gặp cần, hại hụt hẫng cả ngày, bây giờ lại đột ngột xuất khiến giật mình, xem là gì, gọi là đến, đuổi là à? Sao lại bị đùa giỡn mãi thế? Vu Tiệp phẫn nộ quay mặt khiến môi hụt vào khoảng , hai tay đẩy mạnh ra chỗ khác, giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng!

      “Tiểu Tiệp!” đôi mắt thấp thoáng sau xặp kính râm, nụ cười đáng ghét vẫn ở môi: “Giận à?”

      Hứ, Vu Tiệp đanh mặt lại, nhìn . Người ta vô cùng mong chờ được gặp , thế mà lại bị từ chối.

      Cánh tay mạnh mẽ của Tấn Tuyên kéo cái, Vu Tiệp mất thăng bằng ngã nhào vào lòng , hoảng loạn đập vào ngực : “Buông em ra, em muốn gặp ”.

      Lồng ngực cứng rắn rung lên, khẽ cười. Tấn Tuyên lại còn dám cười khiến cơn giận của Vu Tiệp càng bùng lên, mặt đỏ bừng bừng, thẹn quá hoá giận, co tay đấm cú vào ngực , quá đáng, dám đối xử với người ta như thế!

      nhớ em đến phát điên rồi!” vẻ bỡn cợt của chớp mắt bị thay thế bởi giọng đầy áp chân tình, mọi nỗi nhớ đều được hoà tan trong nụ hôn mãnh liệt.

      Mạnh mẽ, điên cuồng, khiêu khích đầy kích thích giữa hai đôi môi, mọi lý trí phút chốc cháy rụi, quên đây là đâu, quên đen và trắng, chỉ biết nỗi khao khát xâm chiếm toàn bộ trái tim là được gặp . Rất nhớ , rất nhớ , nhớ, cảm giác chua xót dần tan biến, nỗi nhớ quyện vào nhau như được vòng tay này xoa dịu, ra nụ hôn có mãnh liệt đến mấy, vòng tay có mạnh mẽ đến mấy cũng thể nào huỷ diệt nỗi đau chia cách. Nỗi xúc động khi gặp lại bị cơn sợ hãi lại chia xa nuốt gọn, có thể nào đừng xa nhau nữa ?

      Cơn cuồng nhiệt trời xoay đất chuyển dường như đốt cháy mọi thứ đến tận vĩnh hằng.

      tiếng gầm giận dữ bỗng phá tan khí cuồng nhiệt đó: “Buông chị ấy ra ngay cho tôi”.

      Hai cơ thể áp sát vào nhau bỗng bị ngoại lực tách mạnh ra, đôi mắt Vu Tiệp mơ mơ màng màng tìm đâu ra chút tỉnh táo nào, toàn thân run rẩy.

      “Tên quỷ , muốn ăn đòn phải ?” Tấn Tuyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Hữu Nam.

      dám hung hăng với tôi à?” Lâm Hữu Nam kêu ré lên, vẻ mặt tức giận “Bây giờ tôi đưa Vu Tiệp , cho khỏi gặp được!” xong, cậu kéo Vu Tiệp luôn.

      “Cậu bảo xem có được ?” Tấn Tuyên nhếch môi, đưa tay kéo mạnh Vu Tiệp vào lòng, ôm chặt. Sau đó cúi đầu, mỉm cười nhìn gương mặt vẫn mơ màng của , khẽ lên tiếng: “Vu Tiệp muốn ở cạnh tôi”. Cảm nhận được nụ hôn mãnh liệt đáp lại của , vô cùng xúc động, ra cũng giống như , khao khát được trùng phùng biết mấy.

      “Mẹ kiếp, đáng lẽ nên tin lời mời đúng, hừ!” Lâm Hữu Nam tức tối hét lên, càng đưa tay kéo Vu Tiệp mạnh hơn, van xin: “Vu Tiệp, đừng quan tâm tới ta, chị với em mà, chị nhận lời rồi”.

      Vu Tiệp càng đờ đẫn hơn trước cảnh tượng đó, bọn họ làm gì thế? người cười rất quái lạ, người kia lại giận đến nỗi mắt trợn ngược, hai người này có chuyện gì giấu ?

      “Đợi , từ từ!” cuối cùng đầu óc Vu Tiệp hoạt động trở lại “Hai người làm gì thế? Tấn Tuyên, chẳng công tác hay sao? Sao lại biết em ở Singapore?” nỗi nghi hoặc trong lòng mỗi lúc lớn.

      phải công tác , bây giờ đây, nơi đến là Melbourne” khoé môi Tấn Tuyên nhướn lên, ánh mắt đắc ý sau cặp kính râm.

      là tên lừa đảo, Vu Tiệp chị mặc kệ ” Lâm Hữu Nam vấn cố kéo Vu Tiệp về phía mình, tiếc là cánh tay như gọng kiềm của Tấn Tuyên cho cậu toại nguyện. Khó khăn lắm mới ôm được bảo bối, làm sao buông tay được.

      “A Nam?” Vu Tiệp bối rối, A Nam báo cho biết từ lúc nào, sao biết?

      Khi ba người lằng nhằng với nhau những người phía sau bắt đầu trách móc, chịu mọi người trễ giờ mất.

      Vu Tiệp đỏ mặt nhìn, đám người mỉm cười xem màn kịch hay. A! Bây giờ mới kịp nhận ra, họ vẫn còn ở sân bay, mà lúc nãy… Trời ơi… lại hôn Tấn Tuyên cuồng nhiệt đến quên cả trời đất! Vu Tiệp liếc mắt nhìn Tấn Tuyên cái, sao lần nào gặp , cũng như con ngốc thế này!

      “Được rồi, lên máy bay . Lát nữa cho em” Tấn Tuyên choàng vai , sau đó gạt tay Lâm Hữu Nam ra : “Lên phía trước”.

      A Nam tức giận giậm chân, nhưng nhìn đoàn người xếp hàng phía sau đành ngoan ngoãn đứng phía trước họ.

      Cuối cùng, Vu Tiệp bị họ xoa dịu, dỗ dành để lên máy bay Melbourne cách ngớ ngẩn.

      Lên máy bay rồi vẫn chưa yên được.

      Về chỗ ngồi, hai người lại tranh chấp. Vu Tiệp và A Nam ngồi cạnh nhau, Tấn Tuyên check in sau nên ngồi ở phía dưới. A Nam kiên quyết ngồi cùng Vu Tiệp, bảo vé ghi ràng, Tấn Tuyên trừng mắt với cậu, cuối cùng bị tiếp viên thuyết phục phải về chỗ mình ngồi, nhưng vẫn lưu luyến bóp chặt tay Vu Tiệp.

      A Nam đắc ý ngồi xuống cạnh , phải để cậu thoả mãn chứ.

      Nhưng lâu sau, A Nam phát ra thực như cậu tưởng tượng. Sau khi máy bay cất cánh, Vu Tiệp bắt đầu nhấp nhổm yên, đầu cứ quay về phía sau. Chất vẫn cậu mãi, sao Tấn tuyên lại biết đến Singapore? Sao lại cùng đến Melbourne?

      A Nam buồn bực gì, sao mọi vấn đề đều vây quanh Tấn Tuyên vậy? Trái tim ngoài tên xấu xa đó ra chứa nổi bất kỳ thứ gì nữa sao?

      “A Nam, , rốt cuộc là chuyện như thế nào?” ánh mắt Vu Tiệp vẫn liếc nhìn phía sau. Tấn Tuyên vẫn đeo kính râm ngồi rất lặng lẽ, hình như ngủ mất rồi, mệt lắm ư?

      “Vu Tiệp, chị làm em tổn thương quá!!!”, A Nam đau lòng hét lên. nàng này chỉ là ngốc bình thường! Mà người khiến trở nên nông nỗi này chính là tên Tấn Tuyên đáng chết kia!

      A Nam cởi phắt dây an toàn ra, đứng bật dậy rồi ra phía sau.

      Vu Tiệp lo lắng gọi: “A Nam!”

      Nhưng cậu hậm hực đến chỗ Tấn Tuyên, đẩy mạnh cái: “Tôi đổi chỗ với , thoả mãn chưa?”. Ánh mắt liếc Vu Tiệp cái, vẻ bực bội lên rất ràng.

      Tấn Tuyên ngước lên nhìn Vu Tiệp, khoé môi nhướn lên, sau đó mở khoá dây an toàn, đứng lên, thầm gì đó với Lâm Hữu Nam, tiếp đó A Nam trừng mắt giận dữ với . Tấn Tuyên ung dung quay người đến chỗ Vu Tiệp.

      A Nam tức tối ngồi xuống chỗ .

      Thấy Tấn Tuyên đến chỗ mình, Vu Tiêp vội vàng rụt cổ lại, ngồi ngay ngắn, nhưng tim lại đập thình thịch. đến!

      Tấn Tuyên ngồi xuống cạnh , thắt dây an toàn, rồi dần dần gỡ cặp kính xuống, quay sang nhìn Vu Tiệp ngồi cứng đơ ở bên cạnh.

      Bàn tay ấm áp tự nhiên nắm lấy tay , Vu Tiệp bối rối định rút tay lại nhưng lúc sau lại từ bỏ ý định đó. Khát vọng trong lòng ràng biết mấy, cũng nhớ , mong mỏi ở cạnh mình.

      “Xin lỗi, hôm nay dối em” thanh trầm khàn mệt mỏi, đầu Tấn Tuyên từ từ dựa vào vai .

      Cảm thấy sức nặng vai mình, Vu Tiệp xót xa vô cùng. …mệt đến thế ư?

      luôn cố gắng làm việc nếu kịp chuyến bay cùng em”, Tấn Tuyên chậm rãi lên tiếng. Đêm qua ngủ, biết hôm nay đến, nỗi kích động trong lòng cứ giày vò mãi, thể ngủ nổi, lại thêm công việc còn chồng chất, phải xử lý suốt đêm, uống dưới sáu ly cà phê, chỉ sợ mình chịu nổi.

      Khi xác định có bên cạnh bỗng thấy yên ổn và vô cùng hài lòng, mệt mỏi cuối cùng xuất .

      Trước khi lý trí hoàn toàn biến mất Tấn Tuyên trả lời câu hỏi Vu Tiệp vẫn thắc mắc nãy giờ: “ bảo Lâm Hữu Nam đưa em đến Singapore”.
      bornthisway011091, xixonChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :