1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mờ Ám-Hốt Nhiên Chi Gian (69 chương+PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 50: Chúng con nhau

      Mấy hôm nay Vu Tiệp cứ thấp thỏm yên, lúc nào cũng cảm thấy thần kinh căng thẳng, lúc nào cũng có thể dừng lại khiến đầu óc phình to, đống nghi vấn cứ xoay mòng mòng trong đầu.

      Nhất định Tấn Tuyên cũng rất buồn bực, trực tiếp chuyện với Tổng giám đốc Lâm vì chuyện bị huỷ tư cách tham gia tuyển dụng, nhưng kết quả vẫn thế. ra, Tổng giám đốc Lâm là người muốn Singapore hơn ai hết. Tấn Tuyên rất khổ não, Tổng giám đốc Lâm phủ nhận khả năng của , ngược lại chính vì ông quá xem trọng và tín nhiệm nên mới hi vọng đảm đương nhiệm vụ phát triển công ty ở Singapore, Tổng giám đốc Lâm khuyên nên suy xét lại.

      Tấn Tuyên rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, hay ở quyết định tương lai của , lại thê gia đình cứ thúc ép khiến càng áp lực.

      Ngoài an ủi ra Vu Tiệp thể làm gì hơn, cảm giác bất lực lúc nào cũng lởn vởn quanh . Nếu Tấn Tuyên có thể chọn Singapore rồi. Như thế vừa khiến gia đình yên lòng, , mà cũng có thể chủ động nắm bắt cơ hội. Vu Tiệp rất muốn tự lừa mình lừa người để tìm cớ an ủi, với khả năng của Tấn Tuyên đâu mà chẳng sợ có cơ hội, hơn nữa là do lựa chọn, hề cầu phải làm thế, nhưng khi những lí do đó thể lừa gạt nổi chính mình đành phải đau buồn thừa nhận rằng cản trở tiền đồ của !

      Cuối tuần, Tấn Tuyên đến đón Vu Tiệp, hụt hẫng vác ba lô ngồi xe buýt về nhà. Hôm nay, nhóc Trịnh có việc nên chỉ đưa đến trạm xe rồi quay về ký túc.

      Vu Tiệp ngồi cạnh cửa sổ, nhắm mắt lại nghe MP3. Tâm trạng đúng là 1 thứ kì quặc, khi nó suy sụp nghe bất kỳ thanh nào cũng toàn 1 màu xám xịt, cơ thể cũng bắt đầu nháy đèn cảnh báo màu xám, dường như chẳng có gì có thể hấp dẫn được bạn.

      Mấy hôm nay, hễ rãnh rỗi là Vu Tiệp lại nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến nỗi phiền muộn của Tấn Tuyên, nghĩ đến bất lực của bản thân rồi tự chán ghét chính mình. thích bị làm phiền, bị lôi kéo nhưng nỗi buồn bực cứ đè nặng khiến thở nổi, chi mong được thoát ra khỏi vòng vây này, thậm chí còn nghĩ…có nên buông tay hay ?

      Nhưng mỗi khi ý nghĩ đáng sợ đó xuất , lại hoảng sợ lắc đầu mạnh để đẩy bật nó ra khỏi đầu. thể bỏ cuộc trước, thể. Tấn Tuyên luôn nỗ lực đấu tranh vì , tuyệt đối thể lùi bước trước được!

      Nỗi phiền muộn day dứt luôn khiến do dự quyết định được, lồng ngực như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, tim đau nhói.

      Xuống xe rồi, Vu Tiệp thẫn thờ cúi đầu vào khu nhà mình. Chưa được mấy bước 1 đôi giày da đột ngột xuất trước mắt . Kiểu giày quen thuộc ấy khiến tim mềm lại, đôi mắt như xuất 1 làn sương mờ ảo. cứ ngỡ…ngỡ rằng…hôm nay gặp được chứ. Vu Tiệp đứng yên, đôi mắt mơ màng nhìn đôi giày da đen ấy, bĩu môi vẻ uất ức, trái tim như thắt lại, nên đến.

      “Hôm nay bận quá nên đến đón em được” Tấn Tuyên kéo lại gần, cúi đầu ngắm gương mặt nhưng vội vàng quay . sợ thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.

      “Giận à?” Tấn Tuyên tưởng giận nên vội vã chồm lại gần để nhìn cho bằng được.

      Vu Tiệp lắc mạnh đầu, dần dần bình tĩnh lại, cố gắng nặn ra 1 nụ cười nhưng nụ cười ấy hề hợp với tâm trạng xám xịt của chút nào nên nhìn cười còn xấu hơn cả khóc.

      Thấy cố gắng mỉm cười nhưng đôi mắt chứa đầy vẻ u buồn, Tấn Tuyên thấy lòng mình nhói đau. Mèo hoang gần đây rất hay buồn phiền. Tấn Tuyên thở dài rồi buông thõng 2 tay, nên khiến mèo hoang của phải buồn.

      “Về nhà muộn được ?” muốn mèo hoang vui vẻ, để buồn là lỗi của .

      Vu Tiệp do dự, nếu người nhà biết được chắc chắn nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng lại khao khát được chia sẻ cùng , muốn ở bên cạnh . Cuối cùng vẫn chọn ở bên cạnh .

      Tấn Tuyên thấy nhận lời sung sướng vẫy 1 chiếc taxi, thẳng đến trung tâm thành
      phố. Đêm nay cần nghĩ gì hết, chỉ muốn có 1 cuối tuần vui vẻ.

      Nhưng, trốn tránh giải quyết được vẫn đề, khi họ muốn đợn giản hoá mọi vấn đề có người lại muốn việc trầm trọng hơn!

      Tấn Tuyên và Vu Tiệp hò hét trong KTV Mễ Lạc Tinh di động cả 2 lần lượt reo vang.

      Hai người nhìn nhau, sau đó mới cầm di động của mình lên, rồi lại nhìn nhau, nhà gọi đến. Tấn Tuyên phản ứng nhanh hơn, cầm điều khiển chỉnh thanh xuống mức bé nhất, sau đó ra ngoài nghe điện thoại, đưa mắt ra hiệu cho Vu Tiệp đợi ra rồi hẵng nghe máy.

      Vu Tiệp cảm thấy cay đắng, bố lại tức giận rồi, bỗng dưng rất muốn thẳng thắn bảo với bố rằng ở cạnh Tấn Tuyên, nhưng nghĩ lại sợ gần đây Tấn Tuyên quá phiền não rồi, nếu bố vì chuyện này mà làm khó chỉ khiến buồn bực thêm nên đành dối: “Con ở ngoài”.

      “Ở với ai?” bố mỗi lúc 1 gay gắt, hiểu cơn giận của bố lên tới đỉnh điểm rồi.

      “…” Vu Tiệp rất muốn là với bạn học nhưng khi dối suy nghĩ của bố về hai người họ càng định kiến hơn, băn khoăn im lặng.

      “Bảo Tấn Tuyên nghe máy” bố im lặng 1 lúc rồi lạnh lùng 1 câu khiến Vu Tiệp giật mình run rẩy. Họ…

      Tấn Tuyên bỗng đẩy cửa vào, tay vẫn cầm di động vẻ mặt kì quái nhìn , chậm rãi thốt ra: “Bố bảo chúng ta về”.

      Vu Tiệp hoàn toàn đờ người trước tình huống này, chuyện gì đây? Bố biết mình ở cạnh Tấn Tuyên, đến nhà họ Tấn cũng bảo họ cùng về. Họ biết hết rồi!

      Tấn Tuyên bước đến, đón lấy di động trong tay Vu Tiệp “Chú Vu, bô cháu chắc thông báo cho chú và dì Phương cùng đến nhà cháu rồi chứ ạ?”. Bố nghe thấy tiếng Tấn Tuyên hơi ngẩn người ra nhưng rất nhanh, giọng lạnh lùng của ông vang lên: “Chú biết!”.

      Vu Tiệp chờ đến khi Tấn Tuyên cúp máy mà vẫn dám tin, lúc nãy những gì nghe là , bí mật tình giữa 2 người trở thành bí mật công khai giữa 2 nhà rồi.

      Tấn Tuyên nhếch môi, kéo vào trong lòng rồi khẽ vỗ vai , dịu dàng an ủi: “Đừng lo, nếu họ biết rồi cùng nhau đối mặt, sao”. Tuy ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng nỗi bất an trong lòng cứ cuộn lên. Sao rắc rối cứ nối tiếp nhau xuất vậy?

      “Liệu họ có phản đối ?” Vu Tiệp dựa vào vòng tay ấm áp của Tấn Tuyên, yếu ớt hỏi. Tất cả những chuyện này khiến cho rất bối rối. Họ phải giải thích thế nào mới được mọi người thông cảm và thấu hiểu đây?

      “Mẹ rất thích em” Tấn Tuyên tránh né, cúi đầu hôn lên má 1 cái, áp mặt vào mặt rồi dụi dụi như muốn cho thêm chút sức mạnh.

      Vu Tiệp nghĩ đến chuyện dì Châu rất quý mình trái tim như tìm lại chút hơi ấm, ngước lên nhìn Tấn Tuyên, bĩu môi: “Có lẽ chỉ mỗi mẹ phản đối thôi”.

      Tấn Tuyên nhìn vẻ cam chịu của cười khẽ: “Được rồi, đừng lo, vẫn còn có mà? theo là được”. Chỉ cần có bên cạnh mọi vấn đề đều chẳng còn!

      Hai người cùng về nhà họ Tấn, mới bước vào cửa cảm nhận 1 bầu khí khác thường, xét thấy tình hình lạc quan lắm, Tấn Tuyên cười, nắm chặt tay .

      Khi 2 người nắm tay nhau xuất trước cha mẹ 2 bên và Vu Lâm, năm người năm vẻ mặt khác nhau. Quả nhiên, chỉ có dì Châu ngoài ngạc nhiên ban đầu dần dần biến thành vui mừng 4 người còn lại đều tỏ ra u ám.

      “Tiểu Tiệp, lại đây”. Ông Vu vẫn kiền được, ra lệnh cho Vu Tiệp đến ngồi cạnh họ. Vu Tiệp nặng nề nhích lại gần nhưng Tấn Tuyên đưa tay choàng quanh eo, để rời khỏi .

      “Chú Vu, Tiểu Tiệp và con vô tội”. Tấn Tuyên vừa vừa nở 1 nụ cười khiến người lớn trông thấy là phát điên. Vu Tiệp cảm thấy gai gai, họ giận dữ đến mức đó mà còn cố tình chọc giận, đúng là…bó tay !

      vô tội nhưng em …mắt ông Vu toé lửa. Thấy cả 2 đứng cạnh nhau thân mật như thế, quả nhiên ông đoán đúng, 2 đứa chắc chắn nhau, chừng … Lửa giận của ông Vu càng dữ dội hơn, chắc chắn Tiểu Tiệp bị Tấn Tuyên làm hư rồi!

      “Tấn Tuyên, bố hỏi con”. Cuối cùng, ông Tấn cũng lên tiếng “Hai đứa nhau à?” sắc mặt ông Tấn cũng rất nặng nề khiến Vu Tiệp thấy hơn run. Lẽ nào chú Tấn cũng ghét như bố ghét Tấn Tuyên?

      “Vâng!” Tấn Tuyên khẳng định. Vu Tiệp đưa mắt cảm kích nhìn , tim run lên, Tấn Tuyên trước nay vẫn luôn thẳng thắn.

      “Con vì Vu Tiệp mới bỏ cơ hội Singapore?” sắc mặt ông Tấn càng u ám. Vu Tiệp căng thẳng, gần đây chú Tấn chỉ quan tâm đến chuyện đó nên ông mới giận dữ như thế.

      Singapore hay là chọn lựa của con, liên quan đến Tiểu Tiệp”. Tấn Tuyên cảm nhận Vu Tiệp run rẩy, liếc nhìn rất nhanh, sắc mặt tái nhợt, xiết tay mạnh, hãy tin , đừng sợ.

      “Tiểu Tiệp, con có biết chuyện Tấn Tuyên phải Singapore hay ?” Ông Tấn chuyển sang Vu Tiệp nãy giờ vẫn im lặng.

      Vu Tiệp ngẩn người, chậm rãi gật đầu.

      “Con nghĩ xem nó có nên ?” Ông Tấn ném 1 quả bom khiến trốn đâu được. phải trả lời thế nào ?

      “Bố!” Tấn Tuyên cuống lên, lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Vu Tiệp tỏ ra do dự lẫn khó xử.

      “Đương nhiên là Tiểu Tiệp mong Tấn Tuyên rồi” Vu Lâm đổ thêm dầu vào lửa.

      Tấn Tuyên trừng mắt nhìn khiến nàng dám thêm, chỉ lẩm bẩm gì đó.
      “Tiểu Tiệp, con thành trả lời chú ”. Ông Tấn buông tha, ép phải trả lời cho bằng được.

      “Con…” Vu Tiệp ngập ngừng nhìn Tấn Tuyên, thấy ánh mắt kiên định của mới bình tĩnh hơn, nhìn ông Tấn, đáp: “Con tôn trọng quyết định của ấy”. xong, mới cảm thấy đầu óc thoải mái hơn.

      Mặt ông Tấn tái xanh, nhìn chằm chằm rồi quay sang nhìn Tấn Tuyên, sau đó mới nhìn ông Vu: “Bá Tĩnh, thử xem”.

      Sắc mặt ông Vu nặng nề, nhìn 2 đứa trẻ non nớt trước mặt với vẻ sao hiểu nổi: “Vu Tiệp, con đừng gây chuyện nữa, Tấn Tuyên Singapore là tốt cho tương lai nó, con khuyên thôi, lại còn hùa vào nữa”.

      Vu Tiệp thấy tim lạnh buốt, ra cha mẹ 2 bên bàn bạc trước, chuyện Singapore của Tấn Tuyên trở thành mục tiêu công kích của họ, họ ra sức khuyên nhủ Tấn Tuyên đồng ý , như thế vừa thoả mãn được kỳ vọng của chú Tấn, vừa khiến ông Vu yên tâm rằng có cơ hội bám theo Vu Tiệp nữa. Quả nhiên là vẹn cả đôi đường.

      “Chú Vu, chú đừng trách Tiểu Tiệp, chuyện con Singapore hay liên quan đến ấy, do con tự quyết định. Con muốn xa nhà, xa như thế, con quen”. Tấn Tuyên thấy ông Vu trách móc Vu Tiệp cuống lên, biện bạch giúp .

      “Đồ điên, đàn ông con trai phải chí tại bốn phương, chẳng lẽ vì nữ nhi mà đớn hèn thế à?” ông Tấn nghe thế tức tối gầm lên. ra đây là nguyên nhân con trai ông chịu nghe lời, ngờ, Tấn Tuyên lại vì con út của nhà họ Vu mà bỏ cuộc.

      “Bố, chẳng lẽ ở trong nước con thể tiến thân sao?” Tấn Tuyên bực bội, thẳng thắn đối đầu với bố mình.

      “Tấn Tuyên!” Vu Tiệp và dì Châu cùng lúc lên tiếng ngăn cản với vẻ lo ngại, bây giờ khí gia đình căng thẳng lắm rồi, nếu cãi nhau nữa cần nghĩ cũng biết hậu quả ra sao.

      “Trong nước à?” Ông Tấn hừ khẽ: “Mày tưởng cơ hội là do tự mày chọn à? Lần trước tuyển dụng trong nước cũng bị rớt thê thảm đấy thôi? Mày nghĩ vẫn còn cơ hội hả?”

      Tấn Tuyên nghe thấy thế sắc mặt lập tức sa sầm, sao bố lại biết chuyện đó? Ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Vu Lâm, do sao? Vu Lâm bị trừng mắt lúng túng cúi đầu xuống. Tấn Tuyên biết mình đoán đúng càng giận dữ hơn!

      “Dù sao con cũng Singapore!” Tấn Tuyên tức giận ôm Vu Tiệp đứng dậy, trừng trừng nhìn mọi người, trịnh trọng tuyên bố: “Bất kể mọi người có vui hay , hôm nay con và Tiểu Tiệp chính thức tuyên bố với cả nhà, chúng con nhau!”.

      Ầm! Sức phá huỷ còn mạnh hơn thuốc nổ TNT gấp triệu lần, từng gương mặt có biểu hết sức phong phú, ngạc nhiên, kinh hãi, nghi ngờ, phẫn nộ và cả ghen tỵ đều đổ dồn về phía 2 người, nhưng tất cả còn quan trọng nữa.

      Vu Tiệp chậm rãi quay sang nhìn Tấn Tuyên, thấy vẻ mặt kiên định của , nắm chặt lấy tay , tâm trạng u ám bấy lâu nay dần tươi sáng trở lại!
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 51: Nụ hôn kiểu Pháp

      Dứt lời, bất chấp phản ứng của mọi người, Tấn Tuyên kéo Vu Tiệp vào phòng mình, khóa cửa lại, mặc kệ mọi người la hét bên ngoài. Tấn Tuyên cười khổ sở, mọi tích tụ mọi oán trách và phẫn nộ, cuối cùng nổ tung sau lời tuyên bố của .

      "Sợ ?" Tấn Tuyên nắm tay Vu Tiệp, kéo lại gần, Vu Tiệp gì, chỉ có đôi mắt to đẹp là sáng rỡ, nhìn thấy niềm vui lấp lánh trong đôi mắt ấy.
      " sợ!", Vu Tiệp ngước lên, mỉm cười trả lời. chưa bao giờ sùng bái như bây giờ, ngỗ ngược, nhưng quá tuyệt vời!

      "Nhưng họ thỏa hiệp nhanh chóng vậy đâu." Tấn Tuyên vuốt ve gương mặt , cảm giác mềm mịn khiến say mê, càng lưu luyến càng nỡ rời xa, mỗi khi nghĩ đến chuyện ở bên mình, cảm giác hạnh phúc luôn xâm chiếm toàn bộ trái tim .

      cho cùng, mới từ bỏ cơ hội đó. Cơ hội thành công đều có sức quyến rũ đàn ông cực kỳ, nhưng vì thành công mà phải từ bỏ bảo bối quý giá nhất thà chọn con đường vòng. chỉ muốn nắm bắt hạnh phúc ngay lúc này. Rất nhiều người dùng cả đời để theo đuổi danh lợi, tiền tài, nhưng cuối cùng khi có tất cả, họ lại phát ra mình vô cùng nghèo nàn vì trong quá trình theo mưu cầu danh lợi, họ từ bỏ rất nhiều hạnh phúc vốn thuộc về mình. Tấn Tuyên muốn là người sau khi mất mới biết hối hận. Nếu thành công cũng chỉ là niềm hạnh phúc khi được cùng người mình chia sẻ mong muốn bắt đầu từ bây giờ nắm giữ hạnh phúc đó chặt.

      "Em muốn chia sẻ với mọi thứ." Vu Tiệp thở dài ủ rũ, thấy tranh cãi với người nhà, ngoài lo lắng ra thấy đau lòng nhiều hơn.
      " là đàn ông, những việc này đương nhiên là phải gánh vác. Em..." Tấn Tuyên chồm đến gần, ánh mắt dần dần trượt xuống, đôi môi gợi cảm mấp máy, khẽ thốt ra câu mờ ám: "Chỉ cần an ủi chút là được."
      Vu Tiệp ngẩn ra ba giây, cuối cùng hiểu được chữ "an ủi" mà ám chỉ qua ánh mắt khiêu khích mờ ám của . Mặt thoáng chốc đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu dám nhìn , đến lúc nào rồi mà chút căng thẳng vậy?

      Tấn Tuyên khẽ nâng cằm lên, ngón tay ve vuốt cằm , đụng chạm dịu dàng đó khiến tê liệt, trái tim cũng run rẩy theo, ánh mắt chết tiệt ấy lại phóng điện, Vu Tiệp run rẩy chống đỡ hai chân mềm nhũn, muốn thoát khỏi cám dỗ của , nhưng khao khát chân thực của lại điều khiển cơ thể, bắt phải căng thẳng chờ đợi. Tim đập mỗi lúc nhanh, nện thình thình trong lồng ngực, ánh mắt bất giác liếc nhìn đôi môi gợi cảm của , ...cũng khao khát được tiếp xúc với nó.
      Đôi môi gợi cảm ấy dần dần nhướn lên, cuối cùng thấy khao khát trong đôi mắt mèo hoang rồi, cũng muốn ...

      Tấn Tuyên sung sướng đến phát điên nhưng lại vờ như có gì xảy ra, dần dần tiến sát lại. Mọi phiền não đều bị tình cảm lấn át, lần nào cũng muốn ôm và hôn thoải mái nhưng trong lòng luôn có cảm giác bị đè nén. Cuối cùng hôm nay có thể ra, cần che giấu, cần kiêng kỵ, tình này cuối cùng có thể tự do rồi.
      Đôi mắt dài của Tấn Tuyên đảo quanh môi và mắt , Vu Tiệp nín thở, bất giác thấy căng thẳng kỳ lạ. Bố me...Vu Lâm... đều ở bên ngoài, lúc nào họ cũng có thể vào, trong đầu lóe lên bao do dự, nhưng cuối cùng khi gương mặt sát lại gần, chỉ còn lại khao khát.

      "Tiểu Tiệp... hôm nay rất dũng cảm, thế nên... thưởng cho ... nụ hôn kiểu Pháp..." Tiếng quyến rũ và khàn đặc của dụ dỗ , hơi thở gần như tan biến, chầm chậm ngậm lấy môi .
      Cuối cùng, trái tim căng thẳng của Vu Tiệp được giải phóng qua tiếp xúc đó, hơi thở cố nến lại lập tức buông thả, dần dần đưa đầu lưỡi khẽ chạm, quấn quýt, vờn đùa, thân mật tìm kiếm mùi hương của riêng , dần dần khiêu khích mạnh hơn, muốn tìm lại nỗi nhớ nhung cố đè nén bấy lâu. thanh đứt quãng vang lên khi môi và lưỡi họ quấn lấy nhau: "Động đậy lưỡi ". Hai tay cũng di chuyển tự do lưng, gợi lên bao khát khao trong lòng .

      Vu Tiệp bị khiêu khích đến nỗi đầu óc xây xẩm choáng váng, bên tai văng vẳng tiếng ra lệnh, e thẹn tránh né đầu lưỡi , khí đầy ắp hương vị nam tính của , trốn tránh của càng kích thích đuổi theo, mãnh liệt chiếm đoạt tất cả mùi hương của . Tay chầm chậm lướt qua eo , đặt lên nơi mềm mại, căng tròn nhất ngực . Ngay tức khắc trái tim bị khóa chặt, co rúm người lại, run rẩy, cơ thể bất giác vặn vẹo nhưng lại bị ôm chặt hơn.
      Đôi chân Vu Tiệp mềm nhũn, cơ thể rã rời tuột xuống, Tấn Tuyên xiết chặt đôi tay ôm lấy eo để giữ lại, truy đuổi ráo riết hơn, đôi môi nóng rực vẫn bám riết lấy, hoàn toàn có ý định kết thúc.

      "Cộc, cộc, cộc..." Bỗng tràng gõ cửa vang lên nặng nề. Vu Tiệp bị Tấn Tuyên hôn đến thần trí điên đảo cuối cùng cũng sực tỉnh, muốn tránh đôi môi kia, nhưng tay Tấn Tuyên giữ chặt gáy , muốn trốn thoát, nụ hôn nóng bỏng vẫn điên cuồng đuổi theo, bàn tay vẫn có ý dừng. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, cuối cùng người ngoài cửa nhịn được gọi lớn: "Tiểu Tiệp, về nhà!".
      Vu Tiệp kinh hoàng, đẩy mạnh Tấn Tuyên ra nhưng mắt ấy vẫn cháy bỏng ngọn lửa đam mê, hơi thở nặng nề, vẻ mặt vẫn còn say đắm khiến Vu Tiệp e thẹn cúi đầu, tim đập loạn trong lồng ngực, ... cũng nhìn thấy đôi mắt khao khát của mình trong mắt ! Xấu hổ quá, lại... lại rơi vào bẫy cám dỗ ngọt ngào của , mặc tự do xếp đặt.

      " bé nóng bỏng." Tấn Tuyên cười khẽ, ngắm Vu Tiệp đỏ bừng mặt, liếm lên vành tai , luồng điện tê dại lướt ngang. Vu Tiệp định ngồi xuống đất Tấn Tuyên vội giữ chặt lấy, thuận thế thổi bên tai : "Đêm ở khách sạn nếu em cũng nhiệt tình như vậy tuyệt quá".
      Vu Tiệp xấu hổ vùi mặt vào ngực , dám ngước lên. Khách sạn, hiểu ý , nếu đêm ấy khi hai người cũng như thế này, chắc chắn ... Khả năng ấy nghĩ cũng biết khiến thót tim, dám nghĩ tiếp nữa.
      "Vu Tiệp!" Cuối cùng, tiếng bố đẩy bọn họ ra khỏi cơn mê, Vu Tiệp cứng đờ người, Tấn Tuyên cười, an ủi: "Có đây, yên tâm. Về nhà đừng gì, họ gì cũng xem như nghe thấy." Tuy đau xót vì bị khiển trách nhưng cũng chỉ khuyên đừng để tâm. Chỉ cần có thể mọi chỉ trích cứ đổ lên đầu là được.
      Tấn Tuyên buông ra, mở cửa rồi lại nhìn chăm chú, : "Tin !"

      Sau khi dời khỏi nhà họ Tấn, bố mẹ luôn phiên trách móc , ngoài việc cứng đầu khiến cha mẹ hai bên đều đau đầu. Chú Tấn quyết định bắt Tấn Tuyên nước ngoài nên cầu họ phải quản lý Vu Tiệp nghiêm ngặt, tốt nhất khuyên Vu Tiệp cùng hợp tác khiến Tấn Tuyên hồi tâm chuyển ý. Vu Tiệp im lặng, hiểu chú Tấn muốn nghiệp của con trai thuận buồm xuôi gió, lo lắng cho tương lai nhưng tại sao họ chịu tôn trọng lựa chọn của ?
      Lại thêm Vu Lâm, lúc nào cũng bóng gió mỉa mai xa gần rằng, chẳng phải Vu Tiệp luôn khuyên đừng tin người như Tấn Tuyên là tâm hay sao? Tình cảm của được bao lâu, trước kia Vu Tiệp luôn hừ mũi khinh thường mà, sao bây giờ dứt ra được thế? Đúng là nực cười.

      Vu Tiệp thấy cần phải im lặng trước những lời chế giễu mỉa mai của Vu Lâm, đáp trả: "Chị ghen tỵ à?" Thấy vẻ mặt méo mó vì tức giận của Vu Lâm, chỉ thấy buồn cười.
      "Hừ, để xem mày cười được bao lâu?" Vu Lâm lườm , cười nhạt: "Lâm Ngữ chiếm được mày cũng đừng mơ!"
      Vu Tiệp kinh ngạc, cau mày, sao chị ta lại kéo Lâm Ngữ vào? Lẽ nào...
      "Có phải chuyện Tấn Tuyên bị hủy bỏ tư cách tranh tuyển là do chị với chị ta?" ngờ Vu Lâm lại giúp người ngoài.
      "Chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết, chẳng qua tao chỉ thôi", Vu Lâm thờ ơ đáp lại.
      "Chị ra ngoài ngay cho tôi." Vu Tiệp đột nhiên giận dữ, đó là chị ư? Chẳng lẽ chỉ vì ghen tỵ mà lại đẩy Tấn Tuyên vào cảnh khó xử?
      Vu Lâm hừ tiếng lạnh lùng rồi ra khỏi phòng Vu Tiệp.
      Vu Tiệp đau khổ vùi mặt vào gối, nếu và Tấn Tuyên bị Lâm Ngữ ngăn cản mọi chuyện liệu có đơn giản hơn ? Bây giờ mọi người đều phản đối, ngoài dì Châu ra ... Nghĩ đến dì, Vu Tiệp mới thấy ấm áp hơn, có nên tìm dì Châu để giúp đỡ ?

      Nhưng Vu Tiệp ngờ rằng, chưa kịp tìm, dì chủ động đến gặp
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 52: Nước mắt người thân

      Vu Tiệp đến chỗ dì Châu hẹn, thấy bà ngồi đối diện cửa ra vào, vui vẻ tiến đến. Nhất định dì Châu giúp họ nghĩ cách giải quyết.

      “Dì Châu!” Vu Tiệp gọi tiếng thân thiết.

      Dì Châu ngẩng lên thấy gương mặt vốn u buồn lập tức nở 1 nụ cười hoà nhã. Bà kéo tay Vu Tiệp ngồi xuống đối diện rồi gọi 2 ly nước.

      “Tiểu Tiệp, mấy hôm nay vất vả lắm phải ? Nhìn con gầy quá” dì Chậu xót xa vuốt ve gương mặt Vu Tiệp vốn thon , nay vì quầng thâm dưới mắt càng trở nên tiều tuỵ hơn. Chắc con bé này cũng phiền muộn vì chuyện ấy ít.

      “Cũng tạm ạ” Vu Tiệp cảm kích cười, quả nhiên vẫn còn dì Châu thương . “Dì Châu, hôm nay dì đến tìm con có phải là muốn chuyện gì ?” dì Châu vẫn tỏ vẻ dịu dàng khiến thấy yên tâm hơn.

      Dì Châu cúi xuống, do dự 1 lúc ròi mới từ từ ngước nhìn Vu Tiệp.

      “Tiểu Tiệp, con rất Tấn Tuyên phải ?”. Trong ánh mắt bà ngập tràn vẻ hiền từ, Tiểu Tiệp chậm rãi gật đầu, lòng bỗng thấy ấm áp, có người hiểu tốt.

      “Tốt lắm, tốt lắm” dì Châu mỉm cười gật gù, hy vọng trong mỗi lúc 1 lớn, dì Châu chắc có cách giúp họ vượt qua khó khăn này.

      “Thực ra, chú Tấn cũng chỉ muốn tốt cho Tấn Tuyên, ông cũng thấy Tấn Tuyên cứ chơi bời mãi, thay bạn còn nhanh hơn thay áo nên ông ấy vốn hề nghĩ rằng Tấn Tuyên lại từ bỏ nghiệp vì tình , càng ngờ là vì con”, dì Châu chậm rãi , “tục ngữ thành công hay phải xem lúc ba mươi tuổi, ông ấy hy vọng Tấn Tuyên nỗ lực nhiều hơn nhân lúc còn trẻ, tương lai tốt đẹp hơn, con có hiểu ?”

      Vu Tiệp gật mạnh đầu, đương nhiên hiểu được điều nên mới trách gì họ, chỉ mong họ có thể lắng nghe tiếng lòng của Tấn Tuyên.

      “Con cũng biết là trước nay dì luôn mến con, dì cũng luôn muốn Tấn Tuyên đưa con về nhà nên thấy 2 đứa nhau, dì rất vui”. Tiếng dì Châu dịu dàng đến mức Vu Tiệp cũng cảm thấy ấm lòng.

      Nụ cười hiền mặt dì Châu giống như thường ngày, vẻ chần chừ e ngại trong đôi mắt khiến nụ cuời trở nên mơ hồ hơn. Vu Tiệp xót xa nhìn bà, nỗi hổ thẹn lại càng dâng lên, biết bà rất thương và Tấn Tuyên, nên càng hy vọng bà phải lo lắng, phiền muộn vì họ nữa.

      “Thế nhưng…” dì Châu dịu dàng bỗng thay đổi đột ngột khiến Vu Tiệp giật mình. “Thấy bố con nó như vậy, hễ gặp mặt nhau là cãi vã, dì thấy rất đau lòng. mấy đêm nay, bố nó ngủ được”. Vẻ buồn phiền nặng nề của dì Châu khiến Vu Tiệp thương xót. Đáng thương cho tấm lòng của người làm cha làm mẹ trong thiên hạ!

      “Có vài chuyện, dì thấy nên cho con biết”. Dì Chậu ngước nhìn Vu Tiệp, : “ Lâm kia từng đến nhà dì, rằng việc Tấn Tuyên Singapore là ý muốn của ta. ta còn rất thích Tấn Tuyên nên mới giúp nó giành được cơ hội hiếm có này” Vu Tiệp rùng mình, sắc mặt thay đổi, Lâm Ngữ chạy đến với bố mẹ Tấn Tuyên như thế ư?! ta đúng là từ thủ đoạn nào!

      Dì Châu thấy sắc mặt biến đổi vỗ vào tay an ủi, ngừng lại 1 lát rồi mới tiếp: “Dì chẳng có ý gì, nhưng…chú Tấn của con hình như rất hài lòng với ta, nghĩ ta chỉ thích Tấn Tuyên mà còn có thể giúp nó”. Tay Vu Tiệp run lên, ngờ chú Tấn phản đối là có nguyên nhân khác.

      Tim Vu Tiệp đau nhói, càng nghe càng thấy kỳ lạ, giống như dì Châu đến giúp họ, mà lại giống…giống đến khuyên vậy.

      “Tiểu Tiệp, dì biết con luôn là bé hiểu biết”. Dì Châu nắm chặt tay Vu Tiệp, ánh mắt đầy vẻ van nài: “Lần này con có thể nghe dì ?”

      Vu Tiệp run rẩy mấp máy môi: “Chuyện gì ạ?”

      “Khuyên Tấn Tuyên Singapore”.



      Nghe thấy câu ấy Vu Tiệp biết mọi hy vọng của mình bị dập tắt. ngờ, chẳng phải dì Châu luôn ủng hộ họ sao, dì luôn tán thành chuyện họ nhau mà? Nhưng bây giờ đến người có khả năng đứng về phía họ nhất cũng đến khuyên họ bỏ cuộc, chẳng lẽ…con đường của họ ngoài chia xa ra có lối nào khác hay sao?

      Thấy Vu Tiệp gì, dì Châu lo lắng khẽ kéo tay : “Tiểu Tiệp!”

      “Dì Châu… phải con nghe lời dì, nhưng chuyện này phải do Tấn Tuyên quyết định”. Tim lạnh cóng, đến giọng cũng run rẩy yếu ớt.

      “Dì biết Tấn Tuyên con lòng, chỉ cần con khuyên nó nó mới chịu nghe”. Dì Châu tin tưởng vào sức ảnh hưởng của Vu Tiệp với Tấn Tuyên.

      “Nhưng…con nhận lời với Tấn Tuyên rồi”. Tiểu Tiệp do dự biết phải gì với dì Châu chuyện việc nhận lời đứng cùng 1 chiến tuyến với như thế nào.

      “Tiểu Tiệp, Tấn Tuyên giờ là nhất thời bồng bột thôi. Bố nó cũng có lý, bây giờ 2 đứa chỉ mới bắt đầu nên tất nhiên như keo như sơn, muốn chia xa rồi. Nhưng đến khi chín chắn hơn, nó tập trung vào nghiệp, đến lúc đó hối hận vì bỏ qua cơ hội này, mà khi đó quá muộn rồi”. Dì Châu khẽ thở dài, bà cũng cùng quan điểm với chồng.

      Đôi mắt Vu Tiệp tối dần, bỗng thấy chua xót vô cùng, tại sao lại thế? ra, chẳng ai hiểu, chẳng ai khuyến khích họ, tất cả đều muốn họ bỏ cuộc.

      “Tiểu Tiệp, nếu 2 đứa lòng nhau dù ở xa vẫn có thể nhau được”. Dì Châu nhìn gương mặt Vu Tiệp tái xanh tỏ vẻ lo âu, nhưng hôm nay bà phải bắt ra quyết định, nếu với tình trạng này, hai bố con Tấn Tuyên chẳng biết cãi nhau đến lúc nào.

      Vu Tiệp cúi đầu lặng thinh, chẳng lẽ ngoài việc bức buông tay còn cách nào khác khiến cả hai nhà hài lòng hay sao?

      “Tiểu Tiệp, xem như dì Châu cầu xin con, con khuyên Tấn Tuyên nhé?” bà nắm chặt tay , vẻ lo lắng và u buồn của người mẹ ngập tràn gương mặt bà, hốc mắt hõm xuống chứng tỏ bà suy nghĩ rất lâu.

      Vu Tiệp đau lòng cứ ngồi đờ đẫn gì. Tại sao, tại sao tất cả đều ép buông tay? Bàn tay nắm chặt cách nào rút ra, như trách nhiệm nặng nề mà dì Châu lặng lẽ đặt lên vai . Vu Tiệp khẽ cắn môi, thấy uất ức kinh khủng, mọi người đều bức bách , cả tương lai lẫn tiền tài, giờ chẳng thể cho Tấn Tuyên được gì, thế nên trở thành tảng đá cẳn đường như lẽ đương nhiên. Nhớ đến lời Lâm Ngữ hôm ấy: “ muốn là tảng đá con đường nghiệp của Tấn Tuyên à?”. Vu Tiệp đau khổ nuốt cơn chua xót vào lòng, chưa bao giờ nghĩ vậy, nhưng ai ai cũng cho là thế!

      “Tấn Tuyên chịu đâu!” Vu Tiệp bất lực khẽ, trong lòng cũng có 1 tiếng gào thét, con cũng muốn vậy!

      “Tiểu Tiệp, dì biết như vậy khiến con rất khó xử, nhưng cũng xin con hãy hiểu cho tấm lòng cha mẹ. Bố nó cũng chỉ muốn tốt cho nó, cả nhà cũng đâu muốn nó xa, nhưng cứ nghĩ đến thành công tương lai là lại mong nó có thể bay xa hơn, thể cứ buộc con mãi bên cạnh mình được”. Dì Châu , nước mắt lưng tròng, Vu Tiệp lại thấy mềm lòng, vội nắm tay bà, xót xa nhìn người mẹ vì chuyện trẻ con mà phiền lòng.

      “Tiểu Tiệp, giúp dì được ? Dì muốn bố Tấn Tuyên đau buồn vì chuyện này nữa”. Dì Châu rơi nước mắt, giọt nước mắt ấy thấm vào tim Vu Tiệp khiến thấy đau thắt lại. Tấn Tuyên, chúng ta phải làm sao? Sao có thể khiến bố mẹ đau lòng được? Từ đến lớn họ vất vả vì chúng ta, vậy mà khi chúng ta trưởng thành rồi chúng ta lại làm trái ý họ, chưa bao giờ quan tâm thương họ . Liệu chúng ta có sai ?

      Vu Tiệp cũng thấy đau lòng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. xót xa đưa tay lên lau nước mắt cho dì Châu, yếu ớt : “Dì Châu, dì đừng khóc, đừng khóc, con nhận lời với dì”. đến những tiếng cuối, nghẹn ngào thốt nên lời.
      Cuối cùng, dì Châu cũng nở nụ cười, Tiểu Tiệp luôn là đứa trẻ hiểu biết nhất.

      Kiên trì đến mấy cũng thể chống lại được nước mắt người thân, Vu Tiệp cố kìm nén tâm trạng mình, nắm chặt tay dì Châu. Tấn Tuyên, tha thứ cho em, em đành buông tay thôi.
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 53: Cay đắng và ngọt ngào

      Nhận được điện thoại của Tấn Tuyên, Vu Tiệp vẫn kìm được mà chạy đến gặp .

      "Tiểu Tiệp, sao thế? Em mất ngủ nữa à?" Vừa nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của , Tấn Tuyên thấy tim mình như bị ai bóp chặt, gương mặt tươi cười đáng trước đó biến mất, chỉ còn lại vẻ u buồn.

      "Vâng, em ngủ được." Vu Tiệp tham lam áp mặt vào lòng bàn tay to lớn, ấm áp của . Dễ chịu quá, thích quá! chỉ muốn ngủ trong vòng tay , hơi ấm của nó nhất định quét sạch mọi phiền não của . Vu Tiệp dần thấy lòng mình mềm lại.

      Tấn Tuyên xót xa giữ chặt gương mặt , khẽ hôn lên đó, da thịt mềm mại của chạm vào môi như khiến tim tê dại. Cảm giác này chưa bao giờ có, thấy tiều tụy yếu ớt như thế, cũng như ngạt thở, đều tại chăm sóc, bảo vệ .

      Vu Tiệp thấy do dự rồi chậm rãi vòng tay qua cổ, gục đầu vào vai . Đó là lần đầu tiên chủ động ôm . luôn ngang ngược đeo bám, quấy rối , luôn chủ động tiến đến gần, còn trốn tránh cũng tỏ vẻ chán ghét. Đến giờ mới phát ra được ôm chuyện kỳ diệu, trái tim như nở hoa, chỉ mong được dựa dẫm vào mãi, vòng tay qua cổ , giữ lấy trái tim , cho đâu cả!

      Vu Tiệp khẽ thở dài, ôm nhau đúng là minh chứng tốt nhất cho tình ! càng sâu ôm càng chặt, Vu Tiệp xiết chặt đôi tay, ôm chặt hơn, áp mặt vào vai rời, mùi hương người thơm như mùi hoa, tham lam ngửi lấy, và lại càng chìm đắm hơn.

      , đáng ghét quá, tại sao lúc nào cũng tỏa ra mùi hương cám dỗ như thế? cố gắng tìm kiếm khuyết điểm của , cho dù chỉ là điểm khiến chán ghét, cũng khiến mở miệng lời chia tay, nhưng lại tìm ra điểm nào cả.

      chỉ... chỉ những mệnh lệnh ngang ngược của , nụ cười ranh mãnh của , đôi mắt quyến rũ tà ác của , nụ hôn nóng bỏng gợi cảm của . ...tất cả, tất cả những cảm giác đó.

      Tấn Tuyên cũng ôm chặt. Lần đầu Tiểu Tiệp chủ động ôm khiến có cảm giác như muốn khóc, bảo buông ra thế nào được, ngày gặp là ngày nhớ, lo lắng có bị mắng , có lén lút trốn vào nơi nào để khóc , mèo hoang tuy quen nhe nanh giơ vuốt dọa người, nhưng lúc yếu đuối chỉ biết lặng lẽ liếm láp vết thương mình. Trái tim quá lương thiện!

      "Tấn Tuyên!" Vu Tiệp khẽ gọi bên tai . Tấn Tuyên mỉm cười, rất thích gọi tên dịu dàng như thế. "Hử?"

      "Nếu có em, ?" Tiếng dịu dàng của Tiểu Tiệp có vẻ do dự quyết.

      Tấn Tuyên xiết mạnh tay, ôm chặt hơn, quả nhiên vẫn chịu áp lực, Tấn Tuyên xót xa dụi vào mặt . cứ ngỡ mọi việc cứ để mình gánh chịu đau lòng và khổ sở, nhưng vốn dĩ phải thế, cho dù có gánh bao nhiêu vẫn thấy mệt mỏi đến mức thở nổi.

      "Có!" Tấn Tuyên mỉm cười nhìn , muốn dối vì ai cũng muốn nắm bắt cơ hội. Thấy nét u buồn thoáng qua trong mắt , cười khẽ: "Nhưng giờ có em rồi, còn muốn đâu nữa?". Chỉ cần có bên cạnh, mọi mất mát chỉ là chuyện , hiểu mình cần gì. Thất bại trong nghiệp có thể lấy lại, nhưng mất rồi có can đảm khẳng định rằng hạnh phúc của vẫn tồn tại.

      " Singapore chắc cũng , hai năm nhỉ?" Vu Tiệp yếu ớt hỏi, e ngại biết nên khuyên hay .

      " biết được, Tổng giám đốc Lâm bảo phải xem tình hình công ty thế nào , nếu ổn cần lâu như thế." Tấn Tuyên vuốt lưng Vu Tiệp, chắc bị người nhà nhiều rồi.

      "...Đến Singapore phải máy bay mất bao lâu?" Vu Tiệp thấy đầu óc rối bời, đành hỏi những câu vu vơ để che giấu mục đích của mình.

      "Tiểu Tiệp, em hỏi để làm gì?" Tấn Tuyên cúi xuống nhìn vẻ lo âu.

      Vu Tiệp vùi đầu vào ngực , : "Muốn biết thôi mà".

      " có chuyến bay thẳng, phải đến Thượng Hải, chuyển máy bay đến Singapore, chắc khoảng năm tiếng đồng hồ", Tấn Tuyên thà trả lời.

      Tấn Tuyên vẫn muốn , nên ngay cả việc như thế nào cũng tìm hiểu kỹ rồi, tuy muốn nhưng chắc vẫn thấy tiếc nuối? Vu Tiệp lặng lẽ cúi xuống, dì Châu đúng, bây giờ hối hận, nhưng sau này hối hận.

      "Tiểu Tiệp, em đừng nghĩ lung tung." Tấn Tuyên thấy lặng thinh vội vàng nâng mặt lên, nhìn vào mặt , sợ lại nghĩ gì linh tinh.

      "Thực ra, Singapore cũng tốt, em cũng muốn." Vu Tiệp cười khẽ, trong đôi mắt ánh lên vẻ bất lực.

      " Singapore đâu." Tấn Tuyên khẽ lắc vai mạnh. " biết mọi chuyện đều do Lâm Ngữ bày ra."

      Vu Tiệp thầm kinh ngạc, ngước mắt nhìn , Tấn Tuyên tỏ vẻ bất bình, biết hết ư?

      " ta tưởng điều khiển được bố mẹ là điều khiển được chắc? Tấn Tuyên này chẳng thèm dựa vào đàn bà làm gì." Ánh mắt Tấn Tuyên lộ vẻ lạnh lùng.

      Đừng tưởng biết những lời Lâm Ngữ với bố mẹ và những hành động của ta ở công ty. lấy làm lạ vì sao trước kia bố mẹ tuy cũng quan tâm đến công việc của , nhưng chỉ dừng ở mức độ hỏi han, mà bao giờ can thiệp vào, nhưng lần này thái đội của bố lại kiên quyết đến thế, từ đầu thấy kỳ quặc. Về sau, bố câu khiến tỉnh ngộ, ra ông hài lòng với gia cảnh nhà họ Lâm, Lâm Ngữ lại chủ động tiếp cận, cũng hợp với tâm ý ông nên ông muốn làm thông gia với bên nhà họ Lâm!

      Tấn Tuyên nghĩ đến đó thấy bực bội, cho dù về công việc hay tình cảm, cũng muốn bị ai đó sắp đặt, còn áp lục mà bố gây cho , chẳng qua là do ông quá sùng bái đồng tiền mà thôi, đó là điều thấy phản cảm nhất!

      Giám đốc công ty con ở Singapore tuy là miếng bánh hấp dẫn nhưng nghĩ mãi cũng thấy khó chịu. Cơ hội đánh đổi như thế, muốn quan tâm, huống hồ là nó còn can thiệp vào tình cảm của và Vu Tiệp. Lâm Ngữ bày trò đó, chắc chắn bố dễ gì chấp nhận Tiểu Tiệp, khiến càng nổi điên hơn!
      Vì thế, Tấn Tuyên Singapore chỉ vì Vu Tiệp, mà cũng vì muốn chống lại kiểu sắp đặt gây khó dễ của nhà .

      Vu Tiệp thẫn thờ nhìn gương mặt nổi giận của Tấn Tuyên. kiêu ngạo tự phụ như thế, làm sao để người khác xếp đặt được, chả trách và chú Tấn lại cãi nhau như vậy. quan tâm của gia đình trong mắt trở thành kiểu giả tạo để đổi lấy lợi ích, thà phụ lòng mọi người chứ muốn bị ai nắm trong lòng bàn tay, đó mới chính là Tấn Tuyên!

      Vu Tiệp đau khổ nhắm mắt lại, xem ra Tấn Tuyên đồng ý Singapore dễ dàng đâu, nhưng nếu cứng đầu như thế chỉ khiến mọi người đều mệt mỏi, mà lại từ chối Lâm Ngữ , với tính khí của ta còn lâu mới chịu buông tha, Tổng giám đốc Lâm chắc chắn cũng có ý kiến với . Vu Tiệp suy xét kỹ, thấy lòng lạnh dần, Tấn Tuyên lấy tiền đồ của mình ra để gây chiến với gia đình.

      Việc Singapore cho dù là mưu đồ của Lâm Ngữ hay đối với Tấn Tuyên đó quả là cơ hội rất tốt. Nhưng bây giờ Tấn Tuyên nghe ai khuyên nhủ, phải làm sao đây? Lòng Vu Tiệp rối bời nhìn gương mặt đẹp trai phẫn nộ của Tấn Tuyên, có nên khuyên Singapore hay ?

      "Có lẽ chỉ do họ quan tâm quá mức thôi", Vu Tiệp khẽ an ủi .

      "Kệ họ, chỉ cần họ đừng tụng kinh ngày này qua ngày khác là được. Tai muốn thủng màng nhĩ rồi", Tấn Tuyên lắc đầu, cười khổ sở. Bố mẹ ơi là bố mẹ, họ mãi mãi đứng vị trí cao hơn để dạy dỗ con cái.

      Vu Tiệp nuốt câu khuyên giải của mình xuống, rốt cuộc hay ở mới là lựa chọn chính xác đây? kỳ vọng của gia đình, kiên trì của Tấn Tuyên đều khiến khó xử, phải làm cho mọi người yên lòng, hay cùng Tấn Tuyên phản kháng đến cùng?

      Vấn đề đó cứ đeo bám mãi, Vu Tiệp sắp bị áp lực đè đến bùng nổ rồi, cứ nghĩ đến nước mắt của dì Châu là lại thấy hổ thẹn, liệu có như dì Châu là chị đựng hai, ba năm, khi thành công trở về lúc ấy tình càng ngọt ngào? Tình của cha mẹ hề sai, có lúc chỉ chôn giấu quá kỹ, cho dù là trao đổi mong muốn duy nhất của họ vẫn là muốn con cái được sống tốt mà thôi.

      Tình chỉ là chiếm hữu mà phần nhiều là phải trả giá. rất , rất nên mới chịu để ra , mới nguyện chia sẻ với mọi đau khổ. Nếu và gia đình chia tay trong đau buồn, trái tim cũng rất mệt mỏi, mà chuyện Singapore với cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, nên , phải .

      Tấn Tuyên, nếu cuộc đời cứ phải uống hai ly nước mang tên đắng cay và ngọt ngào em nguyện vì mà uống trước ly nước đắng cay, chỉ để đổi lấy ly nước ngọt ngào cho sau này. Vu Tiệp quyết, Tấn Tuyên phải Singapore!
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 54: Lời dối vì

      Từ khi trở lại trường Vu Tiệp bắt đầu lơ đãng như người mất hồn, mấy lần nhóc Trịnh đứng trước mặt mà chẳng phản ứng, lại còn cúi gằm mặt vòng qua cậu nữa.

      Nhóc Trịnh lo lắng giữ lấy vai hỏi: “Vu Tiệp, sao vậy?” gương mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, xảy ra chuyện gì với Tấn Tuyên ư? Nhóc Trịnh thở dài, sao lúc nào cũng khiến mình trở nên bi thảm như thế, cậu buông tay để Tấn Tuyên cướp , nhưng vẻ mặt này của chẳng phải là hành hạ cậu sao? Nếu biết sớm cậu buông tay.

      “Vu Tiệp!” cậu phải gọi to lần nữa mới đánh thức Vu Tiệp tỉnh lại.

      Vu Tiệp mở to đôi mắt trống rỗng vô hồn, lừ đừ “ừ” tiếng.

      Nhóc Trịnh bất lực lắc đầu, ra sức kéo mạnh tay Vu Tiệp. Vu tiệp suýt nưc ngã dúi dụi vì bất ngờ, cuối cùng nhìn mặt người kéo mình: “Nhóc Trịnh?”

      “Cậu theo tôi” nhóc Trịnh kéo đến sân vận động. Nhóc Trịnh quay lại đối mặt với Vu Tiệp, hỏi: “Hai người lại sao vậy?”. Ngoài Tấn Tuyên ra cậu tin rằng ai có thể khiến ra nông nổi đó.

      Vu Tiệp nhìn nhóc Trịnh nhưng vẫn chịu lên tiếng.

      “Cậu mà còn thế tôi liều mạng với ta đấy, chắc phải ta làm bậy làm bạ ở ngoài chứ?” nhóc Trịnh chỉ có thể nghĩ đến điều đó.

      Vu Tiệp lắc mạnh đầu: “ phải do ấy”.

      “Vậy tóm lại là thế nào? Cậu ” nhóc Trịnh nắm chặt lấy vai hỏi.

      Vu Tiệp kể hết đầu đuôi câu chuyện và Tấn Tuyên bị gia đình 2 bên gây áp lực và phản đối thế nào, nhóc Trịnh nghe mà hoảng hồn, ngờ 2 nhà Vu, Tấn lại xảy ra chuyện kinh khủng như thế, lại còn những trò quỷ quái Lâm Ngữ bày ra nữa, cậu nhìn dáng vẻ ủ rũ của Vu Tiệp mà xót xa vô cùng, cậu khẽ đưa tay bóp vai , tỏ ý an ủi.

      Nghe đến việc mẹ Tấn Tuyên cầu Vu Tiệp buông tay, cậu giật mình, căng thẳng : “Cậu muốn thế chứ?”

      Vu Tiệp mệt mỏi lắc đầu, buồn bã đáp: “Nhưng tôi muốn thấy Tấn Tuyên bị kẹp giữa hai bên như thế nữa”.

      Nhóc Trịnh do dự 1 lúc lâu rồi mới : “ ta làm thế là cũng vì cậu”.

      “Tôi biết, nhưng tại sao lại cầu 1 người lại phải gánh trách nhiệm nặng như thế, tại sao thể cầu 1 cách đơn giản?” Vu Tiệp rầu rĩ.

      “Quan trọng vẫn là Lâm Ngữ kia bày trò” nhóc Trịnh ra vẻ hiểu biết.

      Vu Tiệp thở mạnh: “ ta chỉ lợi dụng ưu thế của mình cách thông minh”.

      “Cậu định thế nào?” nhóc Trịnh hỏi với vẻ quan tâm.

      “Tôi cũng biết, Tấn Tuyên giờ phản kháng lại gia đình bằng cách từ chối Singapore” Vu Tiệp mệt mỏi nhắm mắt lại.

      “Thế nên dù cậu khuyên nhủ ta cũng ? ta cảm thấy như bị xếp đặt?” nhóc Trịnh gật gù tỏ vẻ thông hiểu.

      “Ừ, ấy cứ nghĩ đến chuyện gia đình tạo áp lực là vì Lâm Ngữ lại thấy ức chế”. Vu Tiệp nhớ đến giọng phẫn nộ của Tấn Tuyên rùng mình, nghĩ như thế càng thể thoả hiệp với gia đình.

      “Vậy cậu…” nhóc Trịnh nghĩ ra lời nào để an ủi, đành thẫn thờ nhìn .

      Vu Tiệp ngước đôi mắt bi thương lên, : “Bây giờ…chỉ có cách để Tấn Tuyên thôi”.

      “Cách gì?” định làm gì?

      “Chia tay” Vu Tiệp khẽ nhếch môi, suy nghĩ đáng sợ này chiếm cứ toàn bộ trái tim , chỉ khi buông tay mới chấp nhận cơ hội ấy.

      “Vu Tiệp!” nhóc Trịnh lo lắng gọi khẽ. ràng đau buồn, nhưng 2 chữ ấy lại thốt ra 1 cách bình thản. muốn làm gì?

      có tôi, ấy có thể ” Vu Tiệp buồn bã nhìn phía trước, ngón chân di di cát.

      Nhóc Trịnh lo lắng ôm lấy vai , vẻ đau buồn dần biến mất gương mặt , nhưng cậu thấy nỗi chơi vơi trong mắt mỗi lúc nhiều, giấu tất cả nỗi đau vào lòng!

      “Nhóc Trịnh, giúp tôi!” Vu Tiệp nắm chặt tay Trịnh Phong, ánh mắt đau buồn khiến cậu thắt lòng. Tại sao lúc nào cũng lương thiện như thế, mọi nỗi đau và nước mắt đều tự gánh lấy, cậu xót xa ôm chặt vào lòng, đừng cố đè nén như thế, đừng đau khổ như thế.
      “Nếu muốn khóc cứ khóc ”.

      Thế nhưng, nước mắt của Vu Tiệp bị nén lại trong nơi sâu thẳm của trái tim, cho mình bất cứ cơ hội nào để khóc.

      Bây giờ, cứ nhìn thấy Lâm Ngữ là Tấn Tuyên quay đầu bỏ , càng khiến nàng oán hận hơn. Con bé Vu Tiệp này đúng là ghê gớm, ngay cả hai ông bà Tấn cũng khuyên nổi Tấn Tuyên, tin con bé non nớt ấy dám tranh giành Tấn Tuyên với .

      Lâm Ngữ hậm hực nhìn theo bóng , xách túi lên lầu. muốn tìm Vu Tiệp, con bé chẳng cho Tấn Tuyên được gì mà lại giữ chết chung, muốn buộc chặt cả đời.

      Thấy Lâm Ngữ xuất trong trường, Vu Tiệp cảm thấy bàng hoàng. Những gì cần đến đến, Lâm tiểu thư làm nhiều như thế mà thành công đương nhiên nổi điên lên rồi. Có điều, đại tiểu thư cần lo đến mức ấy, những gì ta làm được làm thay, phải vì ta, chỉ vì muốn Tấn Tuyên tự do con đường của mình!

      “Phải thế nào mới chịu buông tha Tấn Tuyên?” Lâm Ngữ vừa mở miệng khiến người ta bực bội.

      Vu Tiệp cười thầm nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng. Lâm Ngữ bày đủ trò khiến nhà họ Tấn trời long đất lở, Vu Tiệp còn ghét ta hơn cả A Nam. Tuy Vu Tiệp quyết định làm theo cách của mình là buông tay cho Tấn Tuyên , nhưng muốn Lâm Ngữ đắc ý nhanh như vậy!

      “Tôi chẳng có dây để trói ấy, muốn hay ở là do ấy thôi” Vu Tiệp cười nhạt.

      nhẫn tâm nhìn Tấn Tuyên và gia đình căng thẳng như thế à?” Lâm Ngữ biết suy nghĩ của ông Tấn nên muốn làm khó xử.

      “Ai khiến Tấn Tuyên khó xử với bố mẹ? Mọi người ai cũng biết cả, đừng nghĩ Tấn Tuyên là đồ ngốc”. Lâm đại tiểu thư chắc vẫn đinh ninh “lòng tốt cao cả” của mình chưa bị phát .

      …ý gì?” Lâm Ngữ biến sắc, ánh mắt lộ vẻ bất an, ta gì với Tấn Tuyên?

      có ý gì. Tấn Tuyên Singapore có lẽ ấy tự nhận thấy thân phận mình tầm thường, dám trèo cao thành rồng phượng gì đó, nhiều nhất cũng chỉ hợp với 1 vai diễn như tôi đây thôi, đâu dám để đại tiểu thư đưa bàn tay ngọc ngà ra mời?” Vu Tiệp tỏ ra lạnh lùng xen lẫn khinh bỉ, chưa bao giờ với ai bằng giọng điệu như thế,, có thể xem Lâm Ngữ là người đầu tiên! Chỉ cần nghĩ đến việc ta ngấm ngầm xếp đặt Tấn Tuyên là thấy oán hận1

      !” Lâm Ngữ thẹn quá hoá giận, lao đến, giơ tay cao định tát Vu Tiệp nhưng lần này rất nhanh nhẹn, đưa tay ra đỡ. phản kháng có nghĩa là yếu đuối, vi Tấn Tuyên, có thể làm tất cả. Chẳng phải Tấn Tuyên rồi đó thôi, đối với kẻ bất lịch nhảy lên cắn cũng là phòng vệ chính đáng!

      “Vu Tiệp!” tiếng nhóc Trịnh vang lên từ phía sau.

      Nhóc Trịnh lao đến, đẩy mạnh Lâm Ngữ ra, kéo Vu Tiệp vào lòng. ta lại chạy đến trường kênh kiệu với Vu Tiệp sao?! Tấn Tuyên là kiểu đàn ông gì thế, đối phó nổi với loại con này thôi, còn khiến Vu Tiệp rước hoạ vào thân.

      Lâm Ngữ tức tối trừng mắt nhìn Vu Tiệp được Trịnh Phong ôm chặt, vẻ mặt dần dần thay đổi, đôi mắt dài nheo lại, hừ, xem ra Vu Tiệp cũng phải trong sáng gì. Lúc nào cũng bảo Tấn Tuyên chọn ta là đúng, nhưng lại mờ ám ràng với chàng trai khác, con ranh ấy có tư cách gì mà tranh giành Tấn Tuyên với ?

      “Tấn Tuyên chắc vẫn chưa biết còn 1 kẻ bảo vệ trong trường nhỉ?” Lâm Ngữ nhếch môi cười gằn, trong lòng có cách.

      Nhóc Trịnh định trách mắng ta Vu Tiệp kéo tay cậu, khoé môi nhướn lên cười: “Tôi xoa dịu Tấn Tuyên thế nào là bản lĩnh của tôi, cần phiền đại tiểu thư lo lắng nhỉ? Chị cứ nên nghĩ xem có cách nào để Tấn Tuyên thay đổi suy nghĩ hơn”.

      Lâm Ngữ giận đến ngạt thở, trợn trừng mắt, hừ tiếng, quả nhiên là đồ hai mặt. Trước mặt Tấn Tuyên là cừu non, sau lưng lại ôm ôm ấp ấp với người khác, chắc chắn là Tấn Tuyên vẫn mù mờ chẳng biết gì rồi. Đại tiểu thư càng nghĩ càng tức, chỉ cần Tấn Tuyên nhìn bộ mặt của con bé ấy nhất định hồn xiêu phách đảo, tự huỷ diệt tiền đồ nữa, đợi mà xem.

      Lâm Ngữ thầm đắc ý, kênh kiệu chui và xe bỏ .

      Nhóc Trịnh giữ lấy vai Vu Tiệp, xoay người lại, lo lắng hỏi: “Như thế có ổn ?”. cố ý khiến Lâm Ngữ hiểu lầm quan hệ của họ. Nụ cười lạnh lùng của ta đủ chứng tỏ ta bày mưu tính kế gì rồi.

      Vu Tiệp cười : “Cũng tốt lắm, có số câu tôi ra được nhưng xem như có người thay mặt rồi”. Gương mặt tỏ ra thản nhiên nhưng ánh mắt lại như phủ lớp sương mờ.

      “Cậu hối hận chứ?” nhóc Trịnh xót xa nhìn nụ cười của , cảm giác nó cay đắng.

      Vu Tiệp mím chặt môi, bỗng ngẩng phắt lên, cố mở to đôi mắt rồi cười khẽ: “Tôi sợ… sau này ấy hối hận”. Nước mắt lưng tròng, Vu Tiệp cố khịt mũi, ngẩng đầu lên để nước mắt chảy xuống. Ly nước đắng này khó uống quá, sao chuẩn bị sẵn ít đường để uống xong cho nhanh?

      Nhóc Trịnh thấy cố gắng đè nén đau thương ôm xiết vào lòng, giữ chặt đầu tựa lên vai mình. Trong tích tắc, áo cậu ướt sũng khoảng, cậu thấy lòng mình đau như dao cắt. Vu Tiệp đáng thương, sao cứ phải chịu đựng mình, Tấn Tuyên đáng để làm thế sao?

      Vu Tiệp nấc nghẹn, thầm: “Xin lỗi, lại làm phiền cậu rồi”.

      Nhóc Trịnh đau thắt lòng, tay càng xiết chặt hơn như muốn tan biến trong vòng tay mình. mới là nhóc ngốc !
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :