1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Qúy Phi chuẩn bị đứng lên, nhưng vừa lúc đó, bàn kia cũng đứng dậy về. Thế là ngồi lại, tư lự nhìn theo.

      Khi ngước lên, chợt thấy Trần Nghiêm nhìn đăm đăm. Cái nhìn rất khó hiểu. Khiến phân tích nổi. Ngay cả khi thấy lúng túng, vẫn rời mắt nơi khác.

      Qúy Phi thoáng ngần ngừ, rồi buộc lòng phải lên tiếng:

      - Có phải … có phải nghĩ tới Trúc Hiền ?

      - .

      - Tôi tưởng … ra lâu lắm rồi, tôi muốn giải thích chuyện với , nhưng có dịp.

      - Chuyện gì?

      - ra lúc cổ quen với hai người, tôi có biết, chúng tôi là bạn thân mà.

      - Tôi biết chuyện đó, Trúc Hiền hay với tôi rằng bất cứ chuyện gì cổ cũng kể với . Kể cả chuyện tình cảm.

      Qúy Phi bối rối, khó thanh minh. Khi đứng về phía . liếm môi:

      - Tôi với , phải vì tôi ghét … mà ra tôi cũng có ý định trả thù đâu. Chỉ có điều … chúng tôi là bạn.

      - Ừ.

      - Chị Đông có bảo tôi với , nhưng …

      Trần Nghiêm khoát tay:

      - Tôi hiểu rồi. cần phải giải thích.

      - bất mãn tôi chứ. Sau này nghĩ lại, tôi thấy rất may là biết. Nếu , tôi hại cách gián tiếp.

      Trần Nghiêm lắc đầu cách dứt khoát:

      - Đừng nhắc nữa. Tôi quan tâm nhiều lắm đâu.

      Qúy Phi cười khẽ:

      - sung sướng, có thể quên hay nhớ người tùy theo ý muốn.

      - nghĩ như vậy?

      - Tôi thấy trước mắt, chứ phải nghĩ.

      Trần Nghiêm cười mình, nghiêng người tới dụi điếu thuốc. Qúy Phi chờ cái gì đó giải thích, nhưng chỉ thấy lặng thinh khó hiểu.

      là người chỉ những gì cần thiết. Vậy ngoài những cái đó ra, trong lòng có cảm xúc nào khác ? Con trai nhiều như Thiên Vũ đôi lúc có vẻ đàn bà. Nhưng quá ít liệu có làm người ta thoải mái .

      hiểu Trần Nghiêm nghĩ gì, khi cứ đề cập đến tình trạng tại mà tránh . nhắc lại bằng giọng điệu bình thản:

      - Tối nay, về đâu?

      Qúy Phi hơi nhăn mặt:

      - Sao cứ chuyện đó hoài vậy?

      - Vì đến giờ phải về nhà, thể khuya hơn nữa.

      - Tôi thể ở lại thêm chút sao? Có chỗ để trốn lúc này, biết tôi cần lắm ?

      đợi Trần Nghiêm phản ứng, luôn:

      - về trước . Lát nữa tôi đón taxi về.

      Trần Nghiêm gì, chỉ lấy máy ra đưa :

      - Gọi về với mẹ tiếng . Rồi muốn ở lại bao nhiêu tùy thích.

      - Tôi có máy.

      Rồi loay hoay mở xắc tay ra tìm. Nhưng tìm mãi thấy nó đâu. còn hoang mang lên tiếng:

      - Máy của đó. Lúc nãy làm rớt ở thang máy.

      - Sao? Tôi làm rớt à? Sao tôi biết?

      Trần Nghiêm khẽ nhún vai, trả lời, chỉ khoát tay như nhắc "gọi ". Rồi đứng dậy, về phía lan can đứng đợi.

      lát sau, quay lại, vẫn là đề tài cũ:

      - nên đến ở với ba . Bỏ tư tưởng sống mình .

      "Lại bắt mình nghĩ về chuyện đó". Qúy Phi thở dài rồi nhìn chăm chú:

      - Lạ đấy. Sao lại quan tâm chuyện gia đình tôi quá vậy?

      - Tôi muốn hoang mang, dù thể vui vẻ, cũng đừng bi quan quá mức.

      - Vậy ư? Thế mà tôi nghĩ rất ghét gia đình tôi.

      - Đừng quan tâm xem tôi nghĩ gì, mà nên làm theo cái đúng. Tóm lại, nên về ở với ba .

      Qúy Phi suy nghĩ chút rồi hỏi:

      - Có phải chị Lan phiền vì bạn trai tôi đến tìm tôi ? Nhưng chị ấy tiện , nên nhờ giùm.

      - có bạn trai rồi à?

      - nhiều, chỉ người thôi. Thiên Vũ đấy. Có phải chị Lan thích ấy ?

      - Tôi biết chị ấy nghĩ gì, nhưng đừng có suy luận lung tung. Chị Lan hẹp hòi như vậy.

      - Vậy tại sao cứ bảo tôi đừng đến nhà chị ấy?

      Trần Nghiêm nhìn chăm chú:

      - hiểu ra vấn đề sao, Qúy Phi?

      - Vấn đề là tôi muốn làm ba mẹ vương víu nữa. Tôi lớn rồi.

      - , biết giải quyết chuyện của mình. Hãy để tôi giải quyết thay . Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn.

      Qúy Phi phật ý:

      - Tôi còn con nít, tôi đủ sức đối diện với vấn đề của tôi. Và tôi làm những gì tôi cho là đúng.

      - Đúng à? Đúng thế nào được khi bỏ nhà mình để sống với người ngoài. nghĩ gì vậy?

      - Tôi rồi.

      - Lý do đó vững chút nào.

      - hiểu sao? Ba tôi rất cần mẹ . biết hay là muốn biết như vậy?

      - nghĩ cái gì vậy? – Trần Nghiêm lập lại.

      - Tôi nghĩ ghét ba tôi. Và muốn trở thành người trong gia đình với ba tôi. là người biết tha thứ.

      Trần Nghiêm khẽ vuốt sóng mũi, hình như tự trấn tĩnh mình, rồi trầm tĩnh:

      - hãy hiểu biết chút . Vấn đề phải tôi muốn hay muốn, mà là mọi chuyện thay đổi. phải những gì ba và mẹ tôi muốn trước đây đều là ý muốn của tại.

      - Sao biết? Làm sao biết được người khác nghĩ gì. Ba tôi bây giờ còn vướng bận gia đình. Vì vậy, có lý do gì để thực ý muốn.

      - Đó là ước mơ của mười mấy năm trước. Bây giờ muộn rồi.

      Qúy Phi nhìn hơi lâu, rồi buông câu phán xét:

      - là ích kỷ.

      thấy Trần Nghiêm quay đầu chỗ khác. Và cứ im lặng nhìn vào điểm. Khá lâu sau, quay lại:

      - Về chưa?

      Qúy Phi bướng bỉnh:

      - về trước .

      Lần này Trần Nghiêm nữa. xoay người ngồi nghiêng về phía ngoài. Nhìn xuống đường và hề quay lại nhìn .

      Qúy Phi hơi hối hận. Nhưng cố tỏ ra bất cần. biết Trần Nghiêm rất bực. Bực vì chịu hiểu vấn đề. vậy, lại còn kình chống. Và rất ngạc nhiên tại sao chịu về. Lý do nào làm kiên nhẫn như vậy? hiểu nổi tại sao như vậy.

      Cảm thấy mình quả khó ưa, cũng muốn làm cái gì đó tỏ ra dễ thương chút. Nhưng có cái gì đó như tâm trạng nổi loạn, làm buồn nhúc nhích.

      Cuối cùng đến khi cả sân thượng chỉ còn mỗi bàn hai người, Trần Nghiêm quay lại:

      - Về chưa?

      - Về.

      đứng lên, bước ra trước. Qúy Phi lẽo đẽo theo sau. Khi đứng trong thang máy, lùi lại phía sau , lén nhìn đồng hồ và giật mình vì quá khuya như vậy.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 41

      Hạ Lan chạy ra mở cửa. ngạc nhiên khi nhận ra khách là dì Chi. Bà bước vào, vừa ngồi xuống vừa nhìn vào trong.

      - Qúy Phi đâu rồi con?

      - Nó mới ra ngoài dì ạ. Chắc là mua sắm gì đó.

      đặt ly nước trước mặt bà.

      - Dì qua thăm nó hả?

      - Dì định chuyện với nó.

      - Chuyện gì vậy dì? Con biết được ?

      - cũng chuyện chỗ ở của nó thôi.

      Hạ Lan mỉm cười:

      - Hình như nhà dì với nhà Qúy Phi mắc nợ nhau. Bây giờ dì lại quan tâm lo cho nó. Con cũng sướng .

      Dì Chi thở dài:

      - Nhưng nó có vẻ hiểu. Thằng Nghiêm bảo nó về sống với ba, nhưng con bé lại chịu. Ai đời có cha mẹ mà lại sống với bạn bè chứ.

      Hạ Lan mỉm cười:

      - Nó ở đây cũng vui, tính nó làm ai khó chịu cả. Có nó dù sao vẫn hơn con chỉ ở mình.

      - Nhưng chỉ là tạm thời thôi. Còn ba nó nữa, sao lại ở với ba mình chứ.

      Hạ Lan đùa đùa:

      - nó cứ ở đây, chừng nào thành con dâu dì về nhà dì luôn, dọn tới dọn lui chi cho mất công. Xem ra thằng Nghiêm càng ngày càng lo cho nó, chuyện đó trước sau gì cũng xảy ra thôi.

      Bà Chi cười nhàng:

      - Dì cũng mong như vậy.

      - Nhưng bây giờ con bé nghĩ gì đâu. Nó vẫn còn ấn tượng là thằng Nghiêm ưa nó. Mà thằng ấy cũng chịu thể . Kín đáo quá ai mà hiểu cho được.

      - Cái gì cũng từ từ con à. ra, tiếp xúc lâu với nhau từ từ cũng hiểu hết tính nết nhau. Nó thương con bé lắm đấy. Thành kiến rồi cũng phải hết chứ.

      - Nhưng ra, coi chừng bị mất đấy. Dì biết có thằng ca sĩ đeo đuổi con bé ?

      - Biết chứ.

      - Thằng Nghiêm với dì à?

      - Ừ.

      Hạ Lan chép miệng:

      - Thằng đó cứ tới hoài, nước chảy riết đá phải mòn thôi, sợ là …

      - Vì vậy nên dì phải ngăn chận trước. Dì muôn tìm hiểu ý con bé, rồi mới chuyện với thằng Nghiêm.

      Hạ Lan trở lại bổn phận của chủ nhà.

      - Tối nay dì ở lại chơi nhé. Để con chuẩn bị thêm cơm. Hay là gọi thằng Nghiêm tới luôn cho vui.

      Bà Chi khoát tay:

      - Thôi, bày biện mất công lắm. Dì chuyện xong với nó rồi về, để hôm nào khác .

      Hạ Lan cũng mời thêm. ngồi tiếp bà Chi lúc Qúy Phi về. tay chồng sách. Thấy người khách, Qúy Phi hơi khựng lại ngạc nhiên kêu khẽ:

      - Dì Chi!

      nhớ đến chuyện phải chào hỏi. Vì hãy còn ngỡ ngang, quen ngay được. Lâu rồi, gặp và cũng nghĩ gặp lại bà. Tưởng như bà thuộc về quá khứ xa xăm. Vì vậy, bây giờ gặp lại, cho đó là bình thường.

      Cả Hạ Lan cũng hơi lạ về cử chỉ của Qúy Phi. bèn đứng lên, như nhắc:

      - Dì Chi chờ em nãy giờ.

      Rồi quay qua bà Chi:

      - Dì ở nhà chơi, con ra ngoài chút.

      Qúy Phi đợi Hạ Lan rồi, đến ngồi xuống ghế, :

      - Dì chờ con lâu ạ?

      - Cũng lâu lắm đâu. Lâu quá mới gặp con. Con cũng vẫn vậy, dì cũng mừng.

      Qúy Phi đưa mắt nhìn bà, nghĩ chắc bà cho rằng gầy , hoặc xuống sắc vì buồn khổ chuyện gia đình. Rồi lại nhớ cái lần bà gởi thuốc đến , tự nhiên có cảm giác gần gũi dễ chịu. Chứ dị ứng như với ông Trực.

      Bà Chi nhìn lát, rồi thẳng vào vấn đề.

      - Về nhà mình ở con. Ở với bạn bè cũng vui đó nhưng sao bằng nhà mình chứ, sao lại để ba con sống mình như vậy.

      Qúy Phi hơi bị bất ngờ, nên biết sao. chỉ dạ tiếng rồi lặng im.

      là kỳ lạ. biết hai gia đình nợ nần từ kiếp nào mà cứ vướng víu dứt ra được. ngờ chuyện của mình làm bà và Trần Nghiêm quan tâm quá giới hạn như vậy.

      Bà Chi tiếp:

      - Con cứ nghĩ mình làm cha mẹ vướng chân. Với mẹ con đúng, nhưng với cha đúng đâu. Từ đây đến cuối đời, người mà ông ấy cần và chỉ có thể có là con thôi.

      Qúy Phi ngẩng lên:

      - , con nghĩ ba con …

      Bà Chi khoát tay:

      - Đó là ý nghĩ của con. Bây giờ cả ba con và dì đều giống như xưa. Tình cảm tuổi trẻ qua rồi, chỉ còn là chỗ bạn bè lâu năm. Dì đủ kiên nhẫn xây dựng lại, cả ba con cũng vậy.

      Qúy Phi thở dài:

      - Con thấy... hình như con hiểu được ý nghĩ của người lớn.

      - Bởi vì con còn trẻ quá.

      "Sao Nghiêm lại thấy". Qúy Phi nghĩ thầm, nhưng dám ra điều đó. dám với bà là luôn hoài nghi .

      Bà Chi hiểu ý nghĩ của , bà nhìn bằng cái nhìn của người mẹ. Thông cảm và dịu dàng.

      - ra, con mất mát như con nghĩ. Con còn ba me, con, còn dì, và cả Nghiêm con nữa.

      Qúy Phi ngơ ngẩn nhìn bà, cố tìm hiểu ý nghĩa câu cuối cùng. Bà Chi cũng mỉm cười với , nhưng gì thêm nữa. Những gì tốt đẹp rồi tự nó đến. Bà thẳng đôi khi lại còn đẹp nữa.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 42

      Qúy Phi ở dưới cảng thấy Hạ Lan tất tả xuống. Vẻ mặt hơ hải đến nỗi ai cũng phải quay lại nhìn. Qúy Phi về phía , chưa kịp lên tiếng Hạ Lan trước:

      - Em lên phòng giám đốc ngay . Có chuyện nữa rồi. Chú Hoàng giận lắm, quá tháo um sùm luôn.

      Qúy Phi tháo găng tay ra, thảy xuống bàn, rồi theo Hạ Lan. cũng đâm lo theo:

      - Có chuyện gì vậy chị? Quát tháo ai?

      - Em đó.

      Qúy Phi nhíu mày suy nghĩ:

      - Là em hả? Nhưng em đâu có gây ra chuyện gì đâu.

      - Khách hàng gọi điện thoại khiếu nại giám đốc, nguyên lô hàng xuất sang đó điều bị hư. Đúng hơn là tôm bị bơm aga. Họ làm dữ lắm, đòi cắt hợp đồng với công ty luôn. Quy ra trách nhiệm là em đó. Vì lô hàng đó là em nhập.

      Qúy Phi chợt đứng lại, mặt tái nhợt:

      - Sao đến nỗi như vậy lận? Em biết. Tại sao kỳ vậy? Chẳng lẽ họ qua mặt em?

      - Chị cũng biết nữa. Nhưng giám đốc giận lắm. Nãy giờ tụi chị im re dám hó hé. Chị nghĩ em bị kỷ luật đấy. Chuyện này đơn giản đâu.

      "Đây đúng là cố ngoài tưởng tượng của mình". Và Qúy Phi thấy sợ tái người. Tay lạnh ngắt. đến nổi Hạ Lan phải kêu lên:

      - Sao tay em lạnh quá vậy?

      - Em sợ quá chị ạ.

      - Đừng sợ. Để chị vô đó với em. Mà chú ấy cưng em lắm, chắc sao đâu.

      - Nhưng đây là chuyện nghiêm trọng, như thế là mất uy tín của công ty.

      được gì vì quá sợ. Và im lặng suốt cho đến lúc lên phòng giám đốc. Hạ Lan đẩy cửa cho , rồi cũng vô theo. Vừa thấy , giám đốc Phú Hoàng quát lên:

      - làm ăn kiểu gì vậy hả?

      Mặc dù chuẩn bị tinh thần, Qúy Phi vẫn giật bắn mình. đứng im như pho tượng. Ông giám đốc vẫn quát còn lớn tiếng hơn lúc nãy:

      - Trong công ty, là người lộn xộn nhất, nay gây ra chuyện này, mai gây ra chuyện khác. Hết gây rối nội bộ rồi lại làm mất khách hàng.

      Ông đập tay xuống bàn cái rầm:

      - làm ăn kiểu gì vậy?

      Qúy Phi ngẩng đầu lên, mở lớn mắt nhìn ông, lắp bắp:

      - Con biết con có lỗi là sơ xuất trong công việc. Nhưng còn … nhưng còn chuyện gây rối nội bộ … là có. Người khác gây trước, con chỉ phản ứng thôi.

      Hạ Lan hết hồn nhìn qua . Đến nước này, mà còn dám cãi. Dù biết là đúng, nhưng nên đính chính lúc này. Giám đốc giận, gì lại được. là khờ khạo quá.

      Quả nhiên, giám đốc Phú Hoàng giận điên cả người.

      - còn dám cãi hả? quen thói cãi lệnh rồi phải ?

      Qúy Phi vẫn nhìn sững ông. Sợ run nhưng vẫn còn ấm ức vì bị oan. định phản đối tiếp, nhưng Hạ Lan luồn tay sau lưng, bấm cái như ra hiệu. Thế là đứng im.

      Giám đốc vẫn đỏ bừng mặt, tiếp tục quát tháo:

      - Để bọn thương lái qua mặt cả lô hàng mà cũng biết. làm việc kiểu gì vậy? Đầu óc để ở đâu hả? Hay là ăn chia với bọn họ?

      - có. – Qúy Phi kêu lên.

      - Câm ngay! có biết làm mất uy tín cả công ty ? Mất hợp đồng có đền nổi ? nghỉ việc .

      Qúy Phi chợt bụm miệng, bật lên khóc. Rồi bất chợt quay người chạy ra ngoài.

      làm cả giám đốc lẫn Hạ Lan đều bị bất ngờ. Ông ta im lặng nhìn theo . Rồi hất mặt về phía Hạ Lan:

      - theo ta . Coi chừng ta chạy ra đường đó.

      - Dạ.

      Hạ Lan hấp tấp đuổi theo Qúy Phi. Phía trước, Qúy Phi chạy xuống phòng nghỉ. định theo dỗ. Nhưng đến giữa sân thấy xe Trần Nghiêm từ ngoài cổng chạy vào. bèn đứng lại chờ . Nhưng rồi, đổi ý ra tận chỗ đậu xe.

      Trần Nghiêm vừa đóng cửa xong, xoay người qua thấy Hạ Lan, hơi ngạc nhiên:

      - Có chuyện gì vậy? Nhìn chị được bình thường.

      - Qúy Phi nó khóc đấy. Nó …

      Trần Nghiêm thoáng nhíu mày:

      - Lại gây với ai nữa hả?

      Hạ Lan buộc miệng:

      - Với giám đốc.

      - Chị gì? – Trần Nghiêm nhướng mắt.

      Hạ Lan vội sửa lại:

      - Trời ơi! Tôi năng lộn xộn quá. Nó dám cãi lại giám đốc.

      - ấy điên rồi sao? Nhưng có chuyện gì vậy?

      - Khách hàng khiếu nại là tôm bị bơm aga, mà lô hàng đó là Qúy Phi nhập. Ông gọi nó lên la nó.

      - Có lỗi mà còn cãi à? ta quá đáng .

      - phải cãi chuyện đó. Tại ổng nó gây xào xáo nội bộ. Nó cãi lại là có.

      - Lẽ ra ta nên im lặng.

      - Nhưng tính nó cậu biết rồi, cái gì oan ức là cãi tới bến. Lúc nãy nó vừa sợ vừa tức, nhìn nó run đến phát tội.

      - ta còn đó ?

      - , ổng chưa hết câu là cổ khóc rồi bỏ chạy ra ngoài. Làm ổng bất ngờ làm thinh luôn.

      Trần Nghiêm thoáng mím môi:

      - Khóc nhiều lắm à?

      - Ừ.

      - ta đâu rồi? Chị biết ?

      - xuống phòng nghỉ rồi.

      - Thôi được, để tôi giải quyết.

      nhanh vào sân. Hạ Lan cũng theo. chép miệng:

      - Chuyện này lớn quá, đây rồi biết có đền . Chú Hoàng giận dữ lắm. Ổng la quá trời.

      - Lẽ ra, chị nên gọi tôi về và đừng để Qúy Phi lên phòng giám đốc.

      - Lúc đó quýnh quá, nên tôi quên.

      - Thôi được, chị lên làm việc .

      - Cậu xuống dỗ nó nghe.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 43

      Trần Nghiêm trả lời. băng qua khoảng sân xuống phòng nghỉ dành cho nữ. Cửa phòng chỉ khép hờ và xung quanh vắng ngắt. cửa để gọi. Nhưng bên trong vẫn im lặng, bắt buộc phải mở cửa bước vào trong.

      Trong phòng có ai ngoài Qúy Phi. ngồi ở góc phòng, chúi mặt xuống gối khóc. Nghe tiếng chân cũng hề ngẩng lên xem ai vào.

      Trần Nghiêm đến ngồi xuống phía trước mặt , lên tiếng cách trầm tĩnh:

      - Đừng khóc nữa. Chuyện cũng lớn như tưởng đâu. bình tĩnh lại .

      Nghe giọng của , Qúy Phi ngẩng phắt lên vì ngạc nhiên. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Mắt mũi đỏ hoe vì khóc nhiều. Trần Nghiêm nhìn chăm chăm. Rồi rút khăn trong túi ra, tự tay lau cho cách nhàng.

      - Đừng sợ như vậy, có gì ghê gớm lắm đâu.

      Giọng Qúy Phi như vỡ ra:

      - biết chuyện gì đâu, khách hàng họ …

      Trần Nghiêm gật đầu:

      - Tôi biết rồi, và tôi đứng ra giải quyết chuyện này. nên sợ quá như vậy.

      - Làm sao mà tôi sợ được. Tôi cũng hiểu tại sao lại sơ xuất như vậy. Từ trước giờ, có ai bị như tôi đâu.

      - Cũng có đấy, nhưng dưới hình thức khác Làm việc ở khâu đó dễ dàng gì đâu.

      Qúy Phi lại òa khóc lên:

      - biết dễ dàng, sai giám đốc còn đuổi tôi?

      - có chuyện đó, bao giờ.

      - Lúc đó , nếu được nghe chính ông ấy

      Trần Nghiêm giơ tay chặn lại:

      - Những câu lúc nãy nghĩa lý gì cả. Nó chỉ ra lúc tức giận. Quyết định cho người nghỉ việc phải là chuyện đơn giản, nên hiểu điều đó.

      Qúy Phi lắc đầu như tin. Rồi lại gục xuống khóc tiếp. khủng hoảng tình thần, và rất đau lòng vì ý nghĩ mình bị quát mắng.

      Trần Nghiêm kiên nhẫn ngồi chờ cho bớt khóc. hiểu Qúy Phi bị xúc động ghê gớm. Lần đầu tiên vấp ngã trong nghề nghiệp. Và cũng là lần đầu tiên bị quát tháo dữ dội. Có lẽ hơn ai hết, là người hiểu được điều đó là quá sức chịu đựng của .

      nghiêng tới tìm cách kéo mặt lên:

      - Sao lại yếu đuối vậy, Qúy Phi? Bình thường bướng bỉnh lắm mà. hãy hiểu rằng chuyện này có gì ghê gớm. Mà nếu có như vậy, tôi che chắn cho , được an toàn mà.

      - Tôi biết mình làm mất uy tín công ty, làm thất thoát tiền …. tôi sợ lắm. Chưa bao giờ tôi gây ra cái gì nghiêm trọng như vậy.

      Trần Nghiêm nhìn âu yếm. Cái nhìn vị tha và trong đó có cả che chở mênh mông.

      - Tôi đứng ra giải quyết cho . phải chịu trách nhiệm gì cả. tin tôi đủ khả năng làm việc đó sao?

      - thể đâu. Ai làm người ấy phải chịu.

      Trần Nghiêm chận lại:

      - Nhưng đủ sức giải quyết chuyện nghiêm trọng này. Tôi biết như vậy là quá mức đối với . Còn đối với tôi, nó là gì cả, chỉ là rắc rối. Đây đâu phải là lần đầu công ty xảy ra cố .

      Qúy Phi ngước lên, như tin, rồi thầm:

      - Chẳng lẽ còn cái gì ghê gớm hơn?

      Trần Nghiêm gật đầu điềm tỉnh:

      - Còn chứ, nhiều chuyện điên đầu hơn. Nhưng rồi cũng giải quyết được. sao cả.

      Qúy Phi nhìn chăm chú:

      - lạ, tôi tin chuyện trầm trọng thế này, đối với lại tênh như thế.

      Trần Nghiêm mỉm cười:

      - tênh, nhưng có thể giải quyết. Những chuyện ở công ty đều vượt quá khả năng của tôi. Và giám đốc cũng vậy.

      Qúy Phi rụt rè:

      - Tôi gây ra lỗi như vậy, làm thiệt hại công ty, thấy giận sao?

      - Nếu là người khác, tôi tay, giữ bình tĩnh nổi. Nhưng chuyện này tôi chỉ thấy đau lòng.

      - gì? – Qúy Phi nín khóc hẳn, và nhìn với vẻ hoài nghi.

      Trần Nghiêm nghiêng tới vuốt ve tóc :

      - Tôi đau lòng vì phải chịu cú sốc như vậy, nhất là chịu được khi buồn.

      - Lẽ nào quan trọng cảm xúc của tôi hơn là thương hại của công ty?

      - Chuyện này là vậy.

      - Nhưng rồi khi đương đầu với khách hàng, thấy giận.

      - Tôi thấy gì cả, vì người gây ra là . Là chứ phải ai khác.

      chìa tay ra kéo đứng lên:

      - Bây giờ nín khóc , và xem như có chuyện gì cả. xuống làm việc tiếp , vui vẻ lên nào.

      Qúy Phi vịn tay đứng dậy. giơ tay chùi mắt. Nhưng khuôn mặt vẫn buồn rầu tươi lên nổi.

      Trần Nghiêm cúi xuống nhìn . Thấy vẻ buồn hoảng loạn và sợ hãi còn vương vất nét mặt , hơi kéo lại gần, như dỗ dành:

      - Xuống làm việc như bình thường . Mọi việc cứ để tôi lo. Tôi muốn yên tâm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cười lên .

      Qúy Phi cố gắng cười, nhưng là nụ cười gượng chẳng có chút sinh khí. Trần Nghiêm biết thể dỗ cho khuây khỏa được, nhưng phải lo giải quyết chuyện của , nên buộc phải ra.

      - Bây giờ tôi phải lên làm việc với giám đốc, chiều nay tôi đưa về. xuống dưới .

      - Vâng.

      Qúy Phi ngoan ngoãn ra cửa. Trần Nghiêm lên dãy phòng hành chính. Còn theo lối xuống cảng. Vừa , vừa cẩn thận chùi lại mắt. Sợ bị mọi người thấy mình khóc.

      Khi trở xuống cảng thấy Sang ở đó. ta chuyện với mấy người xung quanh. Thấy Qúy Phi xuống, ta về phía .

      - Thế nào rồi Phi? Nghe giám đốc la dữ lắm hả?

      - Tôi nghĩ rình mò nghe được rồi và những phát lại cho mọi người, hỏi chi nữa?

      Sang gật gù:

      - đáng nể. Miệng lưỡi vẫn còn gai góc lắm.

      - Tôi dành cách đặc biệt đó cho mỗi mình mà.

      Sang nhâng nháo chuyển đề tài:

      - Lúc trước, thấy phân biệt nổi loại tôm, là tôi hơi nghi rồi. Làm lâu, tôi tưởng khá hơn. Ai ngờ tôm bị bơm aga mà cũng phát ra nổi. Chậc!

      ta thở hắc ra, ra điệu lo lắng:

      - Phen này công ty lỗ đậm, chắc lương tụi tôi bị giảm quá.

      Qúy Phi mím môi, nhất định chịu thua:

      - Chỉ có những người mờ ám như mới hiểu hết thủ đoạn của bọn thương lái gian lận. Chứ ngay thẳng quá làm sao đoán nổi mấy chuyện đó.

      - Ừ, ngay thẳng quá, trong sạch quá nên làm cho công ty mất uy tín. Tôi hơi lạ là sao còn muối mặt xuống làm việc. Lúc nãy giám đốc đuổi việc mà.

      Qúy Phi tái mặt:

      -

      chợt quay ngoắt người, bỏ chạy ra ngoài sân. Vừa chạy, vừa bụm miệng khóc. Mặc kệ giọng cười đắc thắng của Sang đuổi theo. Mặc kệ cả những cái nhìn của những người đứng quanh đó.

      Bị đánh trúng vào điểm đa cảm nhất, hoàn toàn mất khả năng chống đỡ. Và chợt nhận ra mình phải tự nghỉ sớm hơn. Phải bỏ về từ lúc ra khỏi phòng giám đốc, chứ phải đợi đến khi bị tên Sang vạch mặt.

      Qúy Phi vừa ra đến nhà xe Hạ Lan cũng vừa từ phòng hành chính ra. định chạy theo hỏi, nhưng kịp, vì chiếc xe chạy tuốt ra cổng.

      Hạ Lan đứng thần người nhìn theo. Rồi chạy lên lầu tìm Trần Nghiêm. định lên phòng thấy cũng vừa từ phòng giám đốc ra.

      Hạ Lan ngay:

      - Lúc nãy cậu thế nào, sao Qúy Phi bỏ về vậy?

      Trần Nghiêm nhíu mày:

      - Cổ về rồi à? Lúc nào?

      - Mới tức , tôi chỉ kịp thấy xe nó chạy ra cổng chứ kịp hỏi gì cả.

      Trần Nghiêm đứng yên suy nghĩ lát. Hạ Lan nóng ruột hỏi làm phải quay lại.

      - Cứ để tôi tìm, chị làm việc .

      Rồi xuống lấy xe. Ra khỏi cổng, lấy máy ra gọi Qúy Phi. Nhưng chỉ nghe tiếng chuông chứ mở máy. Thái độ khó hiểu của làm nhíu mày lo ngại. nghĩ rằng Qúy Phi gặp chuyện gì đó. Chứ nếu , phản ứng bốc đồng như vậy.

      Trần Nghiêm lái xe đến nhà , đậu xe ngoài cổng, rồi bước đến bấm chuông.

      Người ra mở cổng là ông Huỳnh. Ông hình như rất bất ngờ khi thấy Trần Nghiêm. Sau mười mấy năm gặp, dù biết trong lòng , hận thù còn nữa, ông vẫn khỏi mang mặc cảm.

      Hai người già, trẻ đều tự vượt lên những ý nghĩ riêng. Và Trần Nghiêm chủ động lên tiếng trước:

      - Chào bác.

      Ông Huỳnh chậm rãi:

      - Cháu vô nhà .

      Trần Nghiêm theo ông vào phòng khách. mở đầu câu chuyện bằng lời giải thích:

      - Cháu tới tìm Qúy Phi, biết là cổ về chưa?

      - Nó chưa về. Nhưng sao cháu tìm nó giờ này. Đây là giờ làm việc mà, trong công ty có chuyện gì sao?

      - Dạ, cũng có đó. Xảy ra chuyện thôi. Và cổ …

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 44

      ngừng khi nghe tiếng chuông reo. Ông Huỳnh đứng dậy bước ra chuyện. Rồi ông quay qua nhìn Trần Nghiêm như dò hỏi, đồng thời vẻ mặt lo ngại, nghiêm trọng:

      - Sao giờ làm mà nó ra ngoài, có phải vì chuyện mà cháu ? Nó ở bệnh viện.

      Trần Nghiêm sững người. Lần đầu tiên có cử chỉ mất bình tỉnh khi đứng bật dậy:

      - Ai gọi đến cho bác, họ có cổ thế nào ?

      - Bị gãy chân, cũng đến nỗi nguy hiểm. Nhưng hiểu tại sao nó lại ra đường giờ này chứ. Để bác đến đó xem.

      - Cháu với bác.

      Ông Huỳnh vào nhà trong. Nhìn ông có vẻ chậm chạp, nặng nề và mất phong thái linh hoạt trước đây. Đến nỗi Trần Nghiêm phải nhìn theo cách tư lự.

      Khi đến bệnh viện, ông Huỳnh như muốn vào ngay. Ông vẫn ngồi yên xe, cách chậm rãi:

      - Cháu vào đó trước, bác đến sau.

      Trần Nghiêm có thời giờ tìm hiểu ý nghĩ của ông. bước xuống xe, thẳng vào trong tìm phòng Qúy Phi.

      vừa được đưa ra phòng riêng và ngồi ủ rũ gường. Thấy , hết sức ngạc nhiên. Rồi bất ngờ òa lên khóc:

      - Ba tôi đâu rồi? Tôi sợ lắm. hiểu sao nhiều chuyện xảy ra với tôi thế này? Tôi sợ lắm, Nghiêm à.

      Trần Nghiêm nhìn chăm chú chân bị băng bột của . Khẽ lắc đầu như đồng ý việc làm của .

      - Sao lại nghe lời tôi chứ? đâu vậy?

      - Tôi vừa xuống xe ta đâm sầm tới. Tôi thấy ta bị ngã xuống đất, còn tôi đau ghê gớm. biết ai đưa tôi đến đây nữa. Lúc đó tôi bị ngất rồi.

      Trần Nghiêm khẽ lắc đầu:

      - xốc nổi. Sao đợi tôi? giờ làm mà bỏ đâu vậy?

      - Tôi biết. Lúc đó buồn quá và xấu hổ nên tôi muốn bỏ . ta làm tôi chịu nổi.

      - ai?

      - Sang. ta bảo giám đốc đuổi mà tôi còn lì.

      Trần Nghiêm cau mặt như giận dữ. Nhưng gì. vỗ lên mặt :

      - Đừng để ý ta làm gì. Lẽ ra lúc nãy phải lên tìm tôi. Tại sao tự bỏ về như vậy? Bây giờ còn đau lắm ?

      - Đau ghê gớm, và tôi sợ lắm.

      - Hôm nay hai chuyện xảy ra với , mà lại quá nặng nề, tôi biết sợ lắm, nhưng rồi qua hết. Tôi để gặp chuyện gì nữa đâu, đừng sợ.

      rút chiếc gối qua phía sau , đặt xuống gường:

      - Nằm xuống cho đỡ mỏi. Đói chưa?

      định đỡ , nhưng Qúy Phi lắc đầu:

      - Thôi, tôi muốn ngồi thế này. Nằm giống bệnh nhân, tôi sợ lắm.

      Trần Nghiêm khỏi mỉm cười vì ý nghĩ ngộ ngộ của , nhưng vẫn gật đầu chiều ý.

      - Thôi đdược, nhưng đừng cố gắng quá đấy.

      ra, Qúy Phi rất mệt. Bị căng thẳng thần kinh cộng với chuyện đau đớn, khiến bủn rủn cả người. Nhưng vì trước mặt Trần Nghiêm, nên nằm và tìm cách đuổi khéo.

      - làm ơn gọi cho ba tôi giùm. biết máy của tôi đâu mất rồi.

      - Ba vô đấy. Nhưng gọi ba làm gì? Cần gì cứ với tôi.

      Mệt quá, nên hết mắc cỡ nổi, Qúy Phi đành :

      - Tôi muốn ngủ, ra ngoài .

      - Sao?

      - Tôi mệt lắm, gọi ba tôi giùm .

      - Tại sao phải gọi ba ?

      Rồi thấy vẻ đờ đẫn của , đổi ý:

      - Thôi được rồi, ngủ . Nhưng có tự nằm xuống được ? Để tôi giúp.

      Nhưng Qúy Phi lắc đầu nguầy nguậy:

      - Tôi tự làm được, ra .

      Trần Nghiêm đứng yên nhìn . Trong mắt , có chút gì đó như hài lòng. Và chút âu yếm lo lắng lẫn buồn cười. Thấy vẫn đổi ý đưa tay xoa khuôn mặt , rồi ra khép cửa lại.

      Bây giờ Qúy Phi mới thấy yên tâm. tự xoay sở để nằm xuống. Và chẳng bao lâu, ngủ mê mệt.

      Trong thời gian Qúy Phi nằm viện, ngày nào Trần Nghiêm cũng vào với . cư xử như người trong gia đình, chứ chỉ là đồng nghiệp hoặc lãnh đạo chỉ tới thăm hỏi cho ra vẻ quan tâm.

      Buổi chiều cuối cùng ở bệnh viện, trước lúc Qúy Phi về nhà, người đến thăm Qúy Phi. Cái người mà ngờ đó là Sang.

      Thường những bạn bè đến thăm hay nhiều người. Nhưng Sang chỉ mình. ta mang cho rất nhiều quà. Và cử chỉ thân thiện như từ trước giờ, là người mà ta mến mộ nhất trong công ty.

      ta hỏi thăm và xin lỗi cách rất chi là ân cần. Ban đầu Qúy Phi tưởng ta hối hận vì "góp phần" đưa vào viện, nhưng dần dần chuyện, mới hiểu là ta hoảng hồn.

      Mà quả , Sang bắt đầu thấy ngán. Mấy ngày nay trong công ty, ta nghe rất nhiều về chuyện phó giám đốc ngày nào cũng vào chăm sóc Qúy Phi. săn sóc vượt mối quan hệ của lãnh đạo với nhân viên. Từ trước giờ, ta có thấy phó giám đốc quan tâm quá mức tới ai đâu. Trừ chuyện Trúc Hiền bị chìm nghỉm.

      ta đâm ra hối hận vì chọc vào người của phó giám đốc.

      ta cứ mực nhắc nhắc lại:

      - Chuyện cũ bỏ qua nghe Qúy Phi. Tôi bậy quá. Ai đời lại kiếm chuyện với . Thôi, bỏ qua nghe. Xin lỗi nhé.

      Qúy Phi phải nhắc nhắc lại mãi là còn để ý chuyện đó. ta vẫn chưa yên tâm. Và nếu có Thiên Vũ vào, có lẽ ta cũng chưa về.

      Qúy Phi bắt đầu thấy mệt, vì phải tiếp khách nhiều lần. Nhưng với Thiên Vũ thấy sợ nhất.

      Ngày nào ta cũng vào. Mỗi lần vào là mang theo bó hoa. ta và Trần Nghiêm chạm trán rất nhiều lần. Và người nào cũng có vẻ lịch cách lạnh lùng nhưng ai bỏ cuộc.

      Tối nay, Thiên Vũ ở lại rất lâu. Qúy Phi muốn ta và Trần Nghiêm lại gặp nhau, như nhắc:

      - Tối nay hát sao?

      Thiên Vũ nheo mắt:

      - Phi muốn tôi về hả?

      - Đâu có. Tại sợ quên, nên tôi nhắc thôi.

      - Cuộc sống của tôi, dĩ nhiên là tôi quên rồi. Nhưng tôi muốn ở lại với , tại sao lại nhỉ?

      Qúy Phi miễn cưỡng mỉm cười:

      - tôi có gì đâu.

      Thiên Vũ ngồi im lát, khuôn mặt rất đăm chiêu, có vẻ gì đó bồn chồn và thiếu tự nhiên trong cử chỉ của ta, khiến Qúy Phi thấy lạ lùng.

      như nhận xét:

      - Hôm nay lạ quá.

      Thiên Vũ cười gượng:

      - Vậy sao?

      - nên bỏ hát như vậy.

      - Đừng nhắc chuyện đó, Qúy Phi. Hôm nay tôi có chuyện quan trọng cần với .

      ta lặng im. Qúy Phi sợ hãi nhìn ta. có linh cảm ta ra điều đó. Cái điều mà biết chắc mình từ chối. Mà muốn ra điều đó.

      khẽ :

      - Đừng gì hết Vũ. Đừng bao giờ ra, hay đâu.

      - , tôi chịu được nữa. Tôi muốn đến kết thúc.

      - Kết thúc gì chứ?

      - Tôi biết ta . Tôi và ta thể nào cứ chỉ là bạn . ta cứ lạnh lạnh quan sát tôi, nhưng tôi biết ta cũng muốn kéo dài tình trạng lấp lửng này, và tôi nóng nảy hơn, tôi muốn lên lựa chọn của mình.

      - ra … tất cả là do tưởng thôi.

      - Tôi tưởng tượng, Qúy Phi ạ. Giữa hai người, ai?

      Qúy Phi lắc đầu định bảo ta đừng . Nhưng ngay lúc đó, Trần Nghiêm xuất ở cửa. Thiên Vũ thoáng cau mày khó chịu. Nhưng rồi lập tức, ta làm việc hết sức kỳ cục.

      ta chờ Trần Nghiêm bước vào, rồi ngay:

      - Đây rồi. Hôm nay có mặt hai chúng tôi, , chọn ai.

      Qúy Phi kêu lên:

      - Đừng bắt tôi làm việc lố bịch thế. Tôi phải như Trúc Hiền.

      Thiên Vũ nóng nảy:

      - Tôi và Trần Nghiêm đều biết giống Trúc Hiền, và hai chúng tôi đối với cũng giống như với Trúc Hiền. Chính vì vậy mà chúng tôi kiên trì đến ngày hôm nay.

      kỳ cục, ta đặt ba người vào tình thế quá thực tế. bắt chọn lựa cái điều thể chọn. Vì nếu ra rất kỳ với Trần Nghiêm, bởi vì gì đâu.

      Qúy Phi lén nhìn Trần Nghiêm, cũng nhìn chăm chú. Vẻ mặt trầm tĩnh, nhìn chăm chú. Vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng trong mắt có cái gì đó như dấu hỏi và vẫn cứ im lặng.

      Qúy Phi chợt thấy hoang mang. hiểu Trần Nghiêm nghĩ gì lúc này. Trong lúc còn chưa biết Thiên Vũ chợt bước tới, lắc tay cái vẻ nóng nảy:

      - đừng né tránh nữa, tối nay tôi muốn biết .

      Cử chỉ mạnh bạo của làm Trần Nghiêm thoáng cau mày, giọng nghiêm nghị:

      - thể nhàng hơn sao?

      Qúy Phi chịu nổi thúc ép, chợt bụm mặt như la lên:

      - ra ngoài , tôi chịu nổi khi thấy mặt .

      Thiên Vũ lùi lại, vẻ mặt đau đớn thất vọng, vừa như mất hẳn tự tin. lạc giọng:

      - Có nghĩa là lựa chọn?

      Và bất chợt, ta lao ra cửa. Đột ngột đến nỗi Qúy Phi ngơ ngẩn nhìn theo kịp hiểu.

      Chỉ có Trần Nghiêm là ngơ ngẩn, trầm tĩnh xoay mặc lại:

      - Em hề nghĩ đến ta. Vậy còn ?

      Lại lần nữa, Qúy Phi bị bất ngờ. chưa biết phản ứng thế nào, Trần Nghiêm :

      - Từ lâu rồi, nghĩ rằng nếu để lòng thù hận giết chết tình đối với em, mất góc lớn cuộc đời mình. em.

      đợi Qúy Phi trả lời, cúi xuống môi . Qúy Phi chới với lát, rồi ngẩng đầu lên đón nhận. Trong lúc này, chợt nhớ lại thái độ xa cách xua đuổi của ta ngày trước. Nhưng nhớ chỉ để mà nhớ, ngoài ra nó có ý nghĩa gì nữa.

      Hết.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :