1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 35

      Tự nhiên Qúy Phi nhớ lại cái lần nghe lén ở phòng kế toán. biết hai người chạm trán ở nhà Trúc Hiên. Tất nhiên là mối quan hệ của hoàn toàn giống Trúc Hiền. Tự nhiên lên tiếng thanh minh:

      - Nghiêm làm chung trong công ty, là sếp của tôi, ấy đến đây vì công việc, chứ phải …

      định "tôi phải giống Trúc Hiền" nhưng chợt thấy giải thích như vậy vụng về quá. Thế là lúng túng vài câu vô nghĩa, rồi im lặng.

      Tất nhiên là hai người đều hiểu ý . Với cả hai, ràng đó là cách giải thích với Thiên Vũ. Cho nên ta có vẻ đắc thắng ra mặt. Mà Trần Nghiêm cũng muốn thanh minh gì hơn. cười bình thản:

      - tiếp khách . cần tiễn tôi nữa.

      ta quay qua Thiên Vũ:

      - Chào .

      - Chào.

      Thiên Vũ nhìn theo Trần Nghiêm rất lâu. ta như quên mất mình ở đâu. Và Qúy Phi cũng đứng yên mời ta vô nhà.

      Đến lúc Trần Nghiêm khuất dưới cầu thang, Thiên Vũ mới nhớ ra. ta quay lại định , nhưng Qúy Phi lên tiếng trước:

      - biết Nghiêm sao?

      Thiên Vũ tỉnh bơ:

      - Có lần tôi gặp ta ở nhà người bạn.

      "Và tôi biết bạn đó, biết cả chuyện riêng tư của các nữa". Qúy Phi rất muốn như thế, nhưng tự nhủ phải yên lặng. Thứ nhất là vì thích chúi mũi vào chuyện người khác. Thứ hai là muốn biết Thiên Vũ làm gì với mình.

      Thiên Vũ với vẻ hơi kiểu cách:

      - Qúy Phi mời tôi vào nhà sao?

      Nhìn cử chỉ của ta, tự nhiên Qúy Phi nhớ phản ứng của Trần Nghiêm lúc nãy. cũng nhắc mời vào nhà, nhưng cử chỉ đến lời đều mực thước, giữ khoảng cách nhất định.

      Còn Thiên Vũ hào nhoáng, hơi điệu đàng so với phong cách cần có của người con trai. thấy bực mình hết sức. Và hiểu nổi Trúc Hiền thích ta ở chỗ nào. Dĩ nhiên ta cũng có cái hay, chuyện nghe cũng vui. Nhưng chỉ như vậy mà đánh đổi Trần Nghiêm ngốc hết chỗ .

      Khi vào nhà, Thiên Vũ đưa tận tay hộp quà, hơi nổ:

      - Tôi lưu diễn nhiều nơi, có dịp thấy nhiều thứ rất lạ, mỗi chỗ đều mua thứ gom về tặng . Chuyến này, lúc nào tôi cũng nghĩ đến .

      Qúy Phi đỡ lấy chiếc hộp. rất muốn hỏi chuyến này nhớ , rồi chuyến sau nhớ ai. Và lần này, mua quà lượt cho mấy . Nhưng chỉ mỉm cười chút, và như nhã nhặn:

      - Cám ơn .

      Thiên Vũ ngồi xuống, hai tay xoa vào nhau. Và đưa mắt nhìn quanh:

      - ngờ còn ở đây, khi về tôi cứ sợ về nhà rồi. Lúc đó phải tìm thôi.

      đợi Qúy Phi trả lời, ta hỏi tiếp:

      - Bạn ra ngoài rồi à?

      - làm, ai cũng phải làm việc mà.

      Thiên Vũ nheo mắt:

      - Này, tôi vẫn chưa biết làm việc gì, và làm ở đâu đấy.

      - Biết làm chi?

      - Muốn tìm hiểu người phải biết mọi vấn đề của người đó chứ.

      Qúy Phi lấp lửng:

      - Trước sau gì cũng biết thôi, lúc" đó gặp rất nhiều người quen đấy.

      - Gặp người quen à? Trừ phi Qúy Phi cùng nghề với tôi, còn ngoài ra tôi ít biết ai khác lắm. Vậy , Phi làm ở đâu nào?

      - Làm cùng chỗ với chị Lan nhà này.

      - Vậy là muốn tìm hiểu, tôi phải hỏi chị ấy sao? Khổ !

      - Cái gì khổ?

      - người đẹp cứ bắt mình phải quanh quẩn, nhưng sao, tôi sẵn sàng mà.

      ta ngừng lại lát, rồi hỏi với chút hờ hững, cố tình:

      - Người lúc nãy làm chung với Phi à?

      - Ảnh là phó giám đốc của công ty.

      - vậy là tôi biết Phi làm ở đâu rồi.

      - có định ghé rủ tôi chơi vào ngày đẹp trời nào đó ? Tất nhiên là tới công ty rủ.

      Ngoài tưởng tượng của , ta tỉnh bơ:

      - hân hạnh, đó là Qúy Phi cho phép đấy nhé. Tôi đến được từ chối nhé.

      Bực mình quá, Qúy Phi thẳng:

      - Tôi làm cùng khâu với Trúc Hiền đó, nó rất hay kể với tôi về .

      xong, ngồi im quan sát phản ứng của . Thiên Vũ nheo mắt:

      - Vậy là trước đó, Phi thành với tôi nhé. là bạn Trúc Hiền mà . Và kiểu đó là Phi nghĩ chúng tôi "có gì đó" với nhau chứ gì?

      Thấy làm thinh, ta thản nhiên tiếp:

      - Tôi biết Trúc Hiền kể thế nào về tôi, còn tôi rất mến ấy, nhưng chỉ là bạn. đừng hiểu lầm nhé.

      - với tôi làm gì. Chuyện riêng của hai người, đâu liên quan gì đến tôi.

      - Vì tôi chịu nổi khi bị hiểu lầm. Ai nghĩ thế nào mặc họ, trừ Phi.

      Qúy Phi cười như muốn bị phiền toái:

      - Đừng có để ý xem tôi nghĩ thế nào. Tính tôi thích quan tâm tới ai, cũng muốn người khác quan tâm đến mình, tôi đấy.

      - Phi vậy, tôi thấy thất vọng quá.

      Qúy Phi vô tình lại câu mà trước đây Trần Nghiêm từng với :

      - Đừng hy vọng điều gì ở người, bị cảm giác thất vọng.

      - Phi có thể cấm cái gì khác, nhưng thể cấm được tình cảm của người ta đối với mình.

      Qúy Phi lặng thinh. Tự nhiên lại nhớ những gì Trúc Hiền kể. Bây giờ hiểu được tại sao Trúc Hiền muốn mất ai. Trong thâm tâm, nàng chọn Trần Nghiêm. Nhưng thể bị quyến rũ vì cách tán tỉnh của chàng ca sĩ này.

      Nhưng ta có vẻ thành công với Trúc Hiền. Cách tán tỉnh đó chỉ làm khó chịu. Vì nó có vẻ được trang bị trước. Nó rất hay nhưng .

      Thiên Vũ hiểu thái độ im lặng của Qúy Phi theo cách khác. ta tấn công thêm bước:

      - Tôi tiếp xúc rất nhiều con , nhưng họ để lại cho tôi nhiều ấn tượng như Phi. có biết rằng có cá tính lắm ?

      - Rất nhiều người bảo tôi dữ. liệu mà coi chừng.

      - Đâu phải dữ là xấu. Nó cũng là cách thể cá tính đó chứ. Tôi rất thích các khó tính chút. Dễ dãi quá chán lắm.

      - Vậy à?

      - Phi có biết lần đầu gặp Phi, tôi bị choáng ? ngồi khóc mình ngoài cửa. Lúc đó tôi biết lý do làm khóc. Nhưng quả là rất dễ thương.

      "Khóc lóc mặt mũi đỏ như trái cà chua, dễ thương nỗi gì. Giả dối!" Qúy Phi nghĩ thầm. Và gương mắt nhìn Thiên Vũ như nhìn sinh vật kỳ quái. Tuy nhiên, cũng thầm công nhận ta chuyện đến nổi sáo rỗng.

      lại nghĩ đến Trần Nghiêm. Lần đầu gặp , là ta ưa. Nghĩ đến đó, tự nhiên chợt thấy đau đớn.

      Bỗng nhiên đuổi Thiên Vũ về cách thẳng thừng.

      - Xin lỗi vì tôi nhức đầu, tôi chuyện nổi. Đừng cho là tôi bất lịch nhé.

      Thiên Vũ khoát tay:

      - sao. Sao nãy giờ Qúy Phi . Để tôi mua thuốc cho nhé.

      - Ở nhà, tôi có thuốc rồi. Khi mệt, tôi dễ cáu kỉnh lắm. chuyện lâu bực đấy.

      - có đâu. Làm gì có chuyện đó. Để tôi về cho Phi nằm nghỉ.

      - Vậy … chào .

      - Hôm nào gặp lại nhé.

      - Vâng.

      Qúy Phi bừa, rồi đứng dậy tiễn ta ra cửa. trở vào, ngồi lại chỗ cũ, nhìn đăm đăm hai thứ quà trước mặt. khẽ nghiêng tới cầm gói giấy mở ra xem. Đó là gói thuốc bắc. Bây giờ nghĩ lại, mới thấy hết dì Chi quan tâm đến như thế nào.

      Rồi lại nhớ những lẵng hoa mà Trần Nghiêm tặng sinh nhật Trúc Hiền. Nỗi buồn lại kéo đến làm gục đầu xuống tay. Thèm da diết được Trần Nghiêm tặng món quà chứ phải chỉ là chuyển dùm cách thờ ơ. tự nhủ bất cần ta. Sao cứ mỗi lần gặp ta xong, lại buồn khổ mình. dù muốn mình ngốc.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 36

      Qúy Phi và Hạ Lan vừa ra khỏi dãy phòng hành chính thấy Thiên Vũ đứng trong sân, bên cạnh xe ta. Thấy Qúy Phi, ta bước nhanh về phía , cười rộng miệng:

      - Xin chào. Bất ngờ lắm phải ?

      Đúng là quá bất ngờ. Qúy Phi hơi khựng lại, nhìn ta cách hoảng hốt hơn là vui vẻ. gần như kêu lên:

      - Sao đến đây?

      Thiên Vũ khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn , miệng vẫn cười hết cỡ.

      - Chẳng phải bảo tôi mời chơi sao?

      - Tôi bảo vậy à? Tôi đâu có điên.

      Hạ Lan khẽ huých tay :

      - Em gì kỳ vậy?

      Thiên Vũ làm ngơ như để ý thái độ hoảng hồn của , ta như nhắc:

      - Lần trước, tôi đến thăm, như vậy, và thực tế là tôi dám đến đây tìm . Tôi chả có gì phải ngại.

      ta liếc nhìn vào phía trong sân, rồi tiếp:

      - Tôi chỉ sợ ngại với người khác thôi.

      Hạ Lan đỡ lời:

      - Chỉ sợ cậu đến như vậy, bạn của cậu buồn Qúy Phi thôi.

      - có đâu chị.

      ta nhìn qua :

      - Chiều nay, chắc Phi bận gì đâu, mình có thể chơi được ?

      Qúy Phi lập tức lắc đầu:

      - .

      Hạ Lan huých tay :

      - Kìa, Phi! . Chị tự về được mà.

      Qúy Phi chưa kịp trả lời thấy Trần Nghiêm ra. Tự nhiên gật đầu:

      - Vậy chị quá giang Nghiêm về nhé.

      Hạ Lan vô tư đẩy tới trước:

      - Em , chơi vui vẻ nhé.

      xong, nàng trở vào trong, chờ Trần Nghiêm. Qúy Phi quay lại nhìn theo, rồi nhìn Thiên Vũ, ta ngó với vẻ chờ đợi.

      - quyết định rồi được đổi ý nhé.

      Qúy Phi trả lời, chỉ lẳng lặng đến phía xe Thiên Vũ. ta có vẻ khoái chí lắm và tranh thủ thêm cơ hội:

      - Vậy là sáng mai tôi phải đưa làm, cho hết trách nhiệm của tôi. Đúng ?

      - Tôi biết.

      Qúy Phi với vẻ chán nản. thấy mình tự cắt mũi để trả thù mặt. là điên và bốc đồng. biết Trần Nghiêm quan tâm chuyện chơi với ai. Nhưng với Trúc Hiền thờ ơ. Khi tạo thêm hiểu lầm đáng có. Điên gì đâu ấy.

      Suốt buổi chơi Thiên Vũ, mặc buồn chán như phải dự cuộc họp mình thích. Hôm nay, ta bỏ hẳn đêm diễn để chơi với . Điều đó chứng tỏ ta rất thích, nhưng cũng vì vậy mà cảm động.

      Cả hai vào quán cà phê, và suốt buổi chỉ có mình Thiên Vũ . chỉ ừ hử cho qua chuyện. Cuối cùng ta cũng lặng thinh.

      Khi đưa Qúy Phi về đến nhà, ta đưa lên tận phòng. Và giữ lại ở trước cửa, ta cười cười:

      - Phi có biết nảy giờ tôi nghĩ gì ?

      - Nghĩ gì?

      - chơi với tôi để dằn mặt ta. Đúng ra tôi từ chối cuộc chơi này, nhưng tôi vốn phải loại người dễ tự ái.

      - cái gì? – Qúy Phi hỏi cách sửng sốt.

      - thích ta chỗ nào nhỉ? Tôi hiểu được con người đạo mạo đó có gì làm thích, mà lại chịu khổ vì thất tình nữa.

      Qúy Phi vẫn sững sờ ngó ta, lập lại cách máy móc:

      - cái gì?

      Thiên Vũ gật gù như mình:

      - hiểu ma xui quỷ khiến gì, mà tôi hay chạm trán với ta. Với Trúc Hiền ta ghét tôi. Nhưng xem ra lần này tôi phải xem ta là đối thủ rồi.

      Nghe ta , tim Qúy Phi chợt đập mạnh, hồi hộp. Thiên Vũ phải là người hời hợt như tưởng. Cha mẹ Ơi! ta biết được nỗi lòng của . Tại sao để người như ta biết chứ? Tự nhiên gạt phăng:

      - đừng có suy đoán lung tung.

      - lung tung đâu. Dù tôi rất muốn như vậy.

      ta chợt nắm vai Qúy Phi, kéo lại gần mình:

      - Cái tên gỗ đá có gì để thích chứ? thấy ta giống ông cụ sao?

      Qúy Phi gỡ tay ta ra cách chật vật. Mặt nhăn lại:

      - làm gì kỳ vậy? được quá xa quá xa như thế.

      Thiên Vũ buông tay xuống:

      - ta thích Trúc Hiền, biết điều đó mà.

      - Và cũng từng gặp ta ở nhà đó. Đừng quên là hai người từng giành Trúc Hiền.

      - phải.

      Qúy Phi lắc đầu:

      - Thôi, đừng chuyện đó. Đừng lôi tôi vào chuyện của mấy người, tôi thích đâu.

      Vừa vừa bước ra phía cửa, Nhưng Thiên Vũ đứng chặn lại, ta như giải thích:

      - Lúc trước, tôi chỉ đùa với Trúc Hiền, vì ta ái mộ tôi. ta viết thư làm quen với tôi. Nếu thích ta có lẽ tôi thích nhiều người như vậy.

      - Thôi , đó là chuyện của , với tôi làm gì?

      Thiên Vũ vẫn tiếp tục:

      - Tôi thích bị con tấn công, tôi chỉ thích người mà mình chủ động chọn.

      Qúy Phi hỏi thẳng thắn:

      - thích tôi hả?

      Thiên Vũ có vẻ thích tính thẳng thắn của , ta gật đầu, kèm theo cái nhìn âu yếm:

      - Tôi chưa bao giờ nghiêm túc với ai như vậy.

      - Nếu thế chỉ mất công, hãy chọn người khác .

      - Tình cảm phải là ý thích giống chợ, chọn cái này mắc quá tìm đỡ thứ khác.

      Qúy Phi thở dài:

      - sâu sắc lắm. Nhưng tôi chỉ mến cá tính đó, chứ xa hơn được.

      - ta đến mức độ nào rồi? Liệu tôi có đường nào đứng chắn trước mặt ? Để đừng nhìn ta nữa.

      " ta có thể nghĩ chuyện gì cũng được, trừ chuyện hiểu tình cảm của mình". Qúy Phi nghĩ cách xấu hổ và đau đớn, quyết liệt:

      - Tôi tôi thích Nghiêm, đừng có bậy, tôi cho cái tát bây giờ.

      xong, cứng miệng lặng thinh. hiểu tại sao mình có thể như vậy. Chẳng lẽ du côn đến vậy sao? Nhưng quả tức kinh khủng, chỉ có cách đó để dọa ta thôi.

      Thiên Vũ mỉm cười thú vị:

      - Chưa có nào có cá tính mạnh mẽ như . Tôi rất thích dữ, nhìn mặt lúc này sinh động. Cái đẹp rừng rực quả rất đáng nhớ.

      Qúy Phi thở hắt ra cái:

      - Từ đây về sau, nếu muốn tôi nổi giận, đừng có như vậy nữa.

      - Được rồi, tôi , nhưng vẫn nghĩ. Nếu muốn tôi nghĩ hãy chứng minh .

      - Tại sao tôi phải chứng minh với ?

      - Để cho tôi biết là ta.

      - Vớ vẩn.

      Thiên Vũ đột ngột nắm vai , cúi xuống gần mặt :

      - Tôi làm mọi cách để quên ta, tôi thề như vậy.

      Qúy Phi chưa kịp né tránh cách cửa bật mở. Luồng ánh sáng trong nhà hắc ra. và Trần Nghiêm bước ra.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 37

      Qúy Phi vội đứng qua bên nhường đường. Nhìn ngượng ngượng như bị bắt quả tang là điều vụng trộm. Cử chỉ của làm Trần Nghiêm cũng chợt mất tự nhiên, như mình vừa vô tình xâm phạm chuyện riêng tư của đôi tình nhân.

      bước vội qua hai người. Thiên Vũ thản nhiên chờ khuất. Rồi quay lại quan sát Qúy Phi.

      cáu kỉnh nguẩy đầu chỗ khác:

      - Nhìn cái gì? về .

      - Khoan, ngày mai tôi đón làm nhé.

      - Tôi với chị Lan, đừng có đến, tôi đâu.

      Rồi quay người vào. Thiên Vũ với theo:

      - Dù sao sáng mai tôi vẫn đến.

      Qúy Phi nghe, nhưng vẫn bỏ , nhàng gài cửa lại, rồi vào phòng ngủ tìm Hạ Lan. Hạ Lan ngồi trầm ngâm như nghĩ chuyện gì đó. lên tiếng khi thấy Qúy Phi:

      - Em về có gặp thằng Nghiêm ?

      - Dạ có. Em thấy ảnh ngoài cửa.

      Qúy Phi đến cất giỏ, rồi lấy đồ vào phòng tắm. Khi trở ra Hạ Lan vẫn chưa ngủ. ngạc nhiên:

      - Sao chị thức khuya vậy? Em nhớ bình thường chị ngủ sớm lắm mà.

      Hạ Lan cười tư lự:

      - chơi vui ?

      - Cũng bình thường.

      - Cậu ta có vẻ vui tính nhỉ. Hơi hời hợt chút, nhưng vui nhộn.

      Qúy Phi ngồi xuống bên cạnh Hạ Lan:

      - Nhìn vậy chứ hời hợt đâu chị. ta chuyện cũng sâu sắc lắm, và nhạy bén nữa.

      Rồi lại sửa lại thế ngồi, như sắp chuyện quan trọng:

      - Chị có tưởng tượng được , ta biết em …. thích Nghiêm. Em cứ tự hỏi mà giải thích được. Chị có với ta ?

      - Hỏi vậy đó, chị khùng sao mà . Với lại, chuyện đó qua rồi mà.

      Qúy Phi nghiêng đầu suy nghĩ:

      - ta bảo nhìn thái độ em là biết. Chẳng lẽ em bộc lộ như vậy. Chị thấy em có vẻ gì là thích Nghiêm ?

      Hạ Lan lắc đầu chứ trả lời, rồi hỏi như thăm dò:

      - Em bắt đầu thích cậu ta phải ?

      - đời nào, đời nào.

      - Vậy tốt hơn.

      Qúy Phi ngạc nhiên:

      - Chị lạ đấy. Mới lúc chiều, chị muốn em chơi với ta, bây giờ lại bàn ra.

      - Chị nghĩ, dù sao cũng đừng để cậu ta đến công ty. Em với Trúc Hiền bị sứt mẻ.

      - Em biết chứ, có lần thứ hai như vậy nữa đâu.

      Hạ Lan vẫ có vẻ tư lự:

      - Lúc chiều thằng Nghiêm ở lại đây, ăn tối luôn ở đây. Lần đầu tiên nó ở lại nhà chị lâu như vậy. Chị có cảm tưởng nó chờ em.

      - Chờ em? – Qúy Phi tròn xoe mắt.

      - Nó ra, nhưng chị có cảm giác như vậy.

      Qúy Phi cách thất vọng:

      - Em tưởng hai người trao đổi với nhau, chứ nếu là ý nghĩ của chị thôi đúng đâu.

      - Chị cũng biết. Nhưng hầu như suốt buổi tối, chị và nó đều về em.

      Qúy Phi ngả người, nhìn lên trần nhà:

      - ta bảo em dữ phải ?

      - Nếu có nghĩ, đời nào nó ra với chị. chung là chỉ bàn về chuyện gia đình em thôi.

      - Ảnh có gì để chị thấy là ảnh hả dạ ? Ảnh ghét ba em, bây giờ ba em trả giá, liệu ảnh có còn ghét ?

      - Nó chuyện đó. Hoàn toàn đả động gì tới ba mẹ em. Chỉ về em thôi. Dù sao em cũng lớn rồi, đừng buồn khổ về chuyện người lớn nữa.

      - ta cũng với em như vậy.

      - Nhưng em để ý phải ?

      - tình là em để ý, ai cũng có thể khuyên như vậy. Nó có ý nghĩa gì cả.

      Hạ Lan với vẻ quan trọng:

      - Với thằng Nghiêm khác. Nếu quan tâm, nó khuyên như vậy.

      Qúy Phi cười lặng lẽ:

      - Đó là cảm tưởng của chị phải ?

      - Hình như Phi tin nó coi em như người nhà. Chị biết lúc trước nó ưa em, nhưng tiếp xúc lâu ngày tình cảm khác chứ.

      ngừng lại, cười tủm tỉm:

      - Với lại, nó cứ đứng ra xử chuyện của em hoài, muốn quan tâm cũng được. Em cứ gây hết rắc rối này đến rắc rối khác. Cả công ty đều phải nhớ đến, huống gì là nó.

      Qúy Phi thấy chuyện này có gì đáng cười cả, và thoáng phật lòng:

      - Chị cũng thấy em lộn xộn lắm phải ? Em có muốn như vậy, tại người ta chọc em trước chứ bộ.

      Hạ Lan vẫn cười tinh quái:

      - đúng rồi, nhưng chọc người khác có chuyện gì. Còn chọc đến em sấm sét nổi lên ầm ầm. Em khác người ta chỗ đó đó.

      Thấy khuôn mặt bí xị của Qúy Phi, thôi cười nữa:

      - Có thời gian tụi nó chọc chị với em là pê đê. Em mà biết chắc tụi nó chết với em.

      Qúy Phi kinh ngạc:

      - Có chuyện đó nữa à?

      Hạ Lan vội xua tay:

      - Chỉ chọc chơi thôi, nhưng qua rồi. Đừng có để ý.

      Qúy Phi làu bàu:

      - Mấy cái mỏ lắm chuyện.

      - Dù sao em cũng nên về ở với mẹ, và có thái độ vô tư hơn, đừng là ba mẹ em khổ tâm vì em. Chừng nào tòa xử?

      - Trong tuần này, có lẽ tuần sau em về nhà rồi. Ba mẹ thỏa thuận là ba chỗ khác, để nhà lại cho mẹ.

      ngừng lại cười buồn:

      - Có lẽ sau đó, ba trở lại dì Chi. Em biết nên buồn hay nên vui nữa.

      xong câu đó, chợt im lặng. Bây giờ nhận ra muốn ba đến với dì Chi. Như thế đau lòng cho mẹ lắm.

      Hạ Lan chợt lên tiếng:

      - Em về nhà rồi, nếu Thiên Vũ đến tìm, chị có nên chỉ nhà em ?

      - Thôi đừng. Em thích phiền phức nữa đâu.

      - Em thích cậu ta à? thích chút nào sao?

      Qúy Phi cười mơ màng:

      - Bảo là đúng. Nhưng tự nhiên tối nay em phát ta cũng hay hay. Nhưng em chỉ mến thôi. Nó rất rạch ròi. Dù em cũng muốn chọn ta cho xong. Nghiêm làm em mệt mỏi.

      - Chị nghĩ, nếu hấp tấp, coi chừng giống Trúc Hiền.

      Qúy Phi lắc đầu:

      - vậy là chị hiểu em rồi.

      chợt nằm chuồi xuống gường nhắm mắt lại như ngủ. ra, muốn chuyện. Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra làm vừa mệt mỏi vừa hy vọng lại vừa muốn tránh né.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 38

      Qúy Phi mang đĩa cơm ra phòng khách. Vừa ăn vừa xem Ti vi. Thỉnh thoảng, lại quay ra cửa ngóng ngóng. Nhưng ngoài sân vẫn hoàn toàn yên lặng.

      Thời gian sau này, cuộc sống của rất tẻ nhạt. Hai mẹ con rất ít gặp nhau. Ngoài giờ làm ra, quanh quẩn ở nhà mình. Còn mẹ ra ngoài suốt. Trước kia cũng thế, nhưng ít hơn. hiểu tại lúc trước để ý, hay tại lúc này mẹ nhiều hơn.

      Hết chương trình ca nhạc, đứng lên định ngủ, nghe tiếng xe ngoài sân. vội ra cửa đứng đón.

      Bà Qúy mỉm cười khi thấy :

      - Mẹ tưởng con ngủ rồi chứ. Sao hôm nay thức tới giờ này lận?

      - Tại ca nhạc hay quá, con ráng xem cho hết.

      Hai mẹ con lên phòng. Qúy Phi theo vào phòng mẹ. ngồi lên giường, nhìn bà Qúy ngồi tháo nữ trang bên bàn phấn. nhận ra mẹ có thêm bộ nữ trang mới, nhưng có chút nào tò mò muốn xem nó.

      Chợt nhiên nghĩ, giữa mẹ và dì Chi là hai tính cách đối lập trời vực. thương mẹ, nhưng thâm tâm lại thích dịu dàng của dì Chi.

      Trần Nghiêm làm con của mẹ thích hợp hơn. ta luôn sống trong thù hận. Tính tình lạnh lùng, ít tình cảm, luôn làm chủ cảm xúc của mình, chứ có tính mềm yếu của dì Chi.

      Mãi suy nghĩ, Qúy Phi để ý mẹ cũng nhìn trong gương. Vẻ mặt bà có cái gì đó thiếu tự nhiên. cử chỉ rất hợp với phong cách đường hoàng của bà.

      Bà suy nghĩ khá lâu, rồi rút trong giỏ hộp nữ trang , xoay qua phía Qúy Phi.

      - Bác Trực gởi cho con nè. Mở ra xem con.

      Qúy Phi thờ ơ cầm chiếc hộp và mở ra. Trong đó là sợi giây chuyền chạm trổ cầu kỳ. Nhìn là biết rất đắt tiền.

      Lúc sau này, ông giám đốc của mẹ rất hay cho quà . Những món quà mà rất thích. Ban đầu để ý, nhưng dần dần đoán có cố vấn của mẹ. Bởi vì làm sao ông ta biết được thích cái gì.

      Bà Qúy nhìn vẻ thờ ơ của và cười cách thiếu tự nhiên:

      - Đẹp con?

      - Dạ đẹp.

      - Bác ấy Nhật về, mua cho con đó. Con đeo vào thử xem. Mai mốt đeo luôn cho bác ấy vui.

      Qúy Phi ngồi yên cho bà tháo sợi dây cũ, choàng chiếc mới vào cổ . chẳng thích gì loại nữ trang nổi cộm này, nhưng ra vì sợ mẹ vui.

      Bà Qúy vuốt sợi dây lát, rồi nhìn dò hỏi:

      - Con thích phải ?

      Rồi ngồi im. Bà Qúy cũng im lặng lát, rồi rất khẽ:

      - Con nghĩ thế nào về bác Trực, Phi?

      - Con nghĩ gì cả. Sao tự nhiên mẹ hỏi vậy?

      Vừa , Qúy Phi vừa nhìn mẹ. rất nhiều lần bà hỏi câu này. Và lần nào cũng trả lời như vậy. Nhưng lần này bà có vẻ muốn thành chuyện nghiêm chỉnh.

      Và bà vào đề rành rọt:

      - Mẹ với ba còn sống chung nữa. Ba rồi sống với dì Chi đó. Còn mẹ cũng thể đơn với tuổi già. Nếu như mẹ bước nữa với bác Trực, con có giận mẹ ?

      Qúy Phi ngồi lặng câm. biết là mình ngạc nhiên hay đau đớn. vụt hiểu rằng tối nay mẹ chuẩn bị sẵn để chuyện này với .

      - Con có đồng ý Phi?

      - Con …

      - Dù thế nào nữa, mẹ vẫn thương con, nhưng ai có thể thay thế được con. Mẹ thương con đến mức chịu đựng ba con suốt thời tuổi trẻ của mẹ. Bây giờ mẹ chỉ xin con, đừng từ chối nếu mẹ cho con gia đình mới. Con suy nghĩ .

      Qúy Phi cười buồn rầu:

      - Con có gì suy nghĩ mẹ ạ. Con đồng ý ngay mà.

      Bà Qúy có vẻ hơi bất ngờ. Vốn chuẩn bị từ lâu bà nghĩ đến chuyện Qúy Phi phản đối dữ dội. Hoặc khóc như trước kia, ngờ cư xử trầm tĩnh và chững chạc như vậy.

      đều đều như thuyết phục cho yên tâm.

      - Bác Trực cũng có cuộc sống bất hạnh như mẹ. Vợ bác ấy bệnh tật triền miền. Bây giờ bà ấy chết rồi, cả mẹ và bác ấy đều phải vướng bận gì cả.

      Qúy Phi ngước lên nhìn mẹ, rồi lại cúi xuống. Như hiểu ý , bà thêm:

      - Tất nhiên là mẹ còn có con. Nhưng con bác Trực có gia đình riêng rồi. Sau khi mẹ kết hôn, con vẫn cứ sống chung với mẹ, mẹ vẫn có thể săn sóc con như trước kia.

      Qúy Phi lắc đầu:

      - Con lớn rồi, mẹ đừng bị vướng bận con nữa.

      - Nhưng mẹ muốn con có tâm lý hụt hẫng. Con vẫn có mẹ bên cạnh mà.

      - Bao giờ tổ chức cưới hả mẹ?

      Bà Qúy có vẻ gượng vì câu hỏi của . Bà lắc đầu:

      - Chỉ là buổi tiệc để hợp thức hóa quan hệ. Mẹ đâu còn trẻ để đám cưới như người khác.

      - Mẹ cứ tổ chức . Con phản đối gì cả. Dù sao mẹ vẫn phải sống cho mẹ, con thể bắt ba mẹ hy sinh cho con mãi được.

      Bà Qúy gì, nhưng bỗng bà đứng dậy, ôm vào lòng:

      - Con lớn rồi, Phi ạ. Con còn như trước kia nữa Mẹ sung sướng quá.

      Qúy Phi ngồi yên,nhưng trong là nỗi buồn ngập lòng. Trong chưa đầy năm, gia đình ly tán cách tênh như chuẩn bị từ mười năm trước. Rồi giờ đây giữ được cả ba lẫn mẹ.

      gì với mẹ, nhưng hôm sau vào công ty, đến giờ nghĩ, kéo Hạ Lan ra góc, khóc trận tơi bời ….

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 39

      tháng sau, bà Qúy và ông giám đốc tổ chức tiệc cưới chỉ có những người trong gia đình và vài người bạn thân. Qúy Phi dự cách bình thản, ngoan ngoãn như đứa bé. Chính vẻ nhẫn nhục đó làm có phong cách dễ thương rất ấn tượng. Đến nỗi khách khứa chú ý đến nhiều hơn cả hai nhân vật chính.

      Và đến khi xong buổi tiệc, khi ba mới của còn lo tiễn khách, theo mẹ vào phòng thay đồ. Vừa giúp bà thu dọn, vừa hết sức bình tĩnh:

      - Ngày mai mẹ dọn về nhà mới với dượng mình mẹ nhé. Con đến ở đó với mẹ, mà đến ở nhà ba. Con …

      Nhưng đợi hết câu, bà Qúy bàng hoàng ngắt lời :

      - Tại sao con đổi ý như vậy?

      Qúy Phi :

      - Lúc trước con biết con đến ở chung với mẹ. Nhưng con sợ ra mẹ phân vân. Bây giờ mọi chuyện đâu vào đó rồi, mẹ yên ổn rồi, con muốn làm phiền mẹ nữa.

      Bà Qúy gần như ngã xuống ghế, khuôn mặt tái :

      - Con giải quyết ngấm ngầm như vậy sao, con chủ động quyết định mà cho mẹ có dịp để bàn bạc với con, là …

      Bà nghẹn lại, được nữa. Bây giờ chính Qúy Phi làm bà bị sốc dữ dội. Dù cố trấn tỉnh, bà vẫn khóc sụt sịt:

      - Con còn thương mẹ sao, Qúy Phi?

      Qúy Phi bậm môi, trả lời lặng lẽ:

      - Con nghĩ, thương mẹ có nghĩa là đừng làm mẹ vướng víu, chứ phải quẩn chân mẹ như trước kia nữa. Con lớn rồi, và bây giờ bổn phận của con là phải ở với ba, để cho mẹ được thoải mái.

      - Con làm mẹ bị dằn vặt, chứ thoải mái như con tưởng. Mẹ muốn lúc nào cũng giữ con bên mình, ngay cả lúc con có chồng. Vậy mà con …

      Qúy Phi cũng khóc thút thít:

      - Thôi mẹ à! Con lớn rồi, tự lo cho mình được rồi. Mà mẹ cũng đừng lấn cấn chuyện của con, coi chừng bác Trực vui. Đừng bàn bạc gì nữa mẹ ạ.

      Lúc đó, có tiếng chân ông Trực lên. Hai mẹ con vội chùi nước mắt. Qúy Phi vội ra trước khi ông vào phòng. gặp ông ở gần cầu thang. Ông nhìn cách âu yếm:

      - Xong chưa con ? Mẹ con đâu rồi?

      - Dạ, mẹ con còn ở trong phòng, để con về trước dọn dẹp nhà cửa. Bạn con chờ con dưới kia.

      Rồi lách qua ông, chạy xuống cầu thang. Ông Trực theo đến lan can, vọng xuống:

      - Bảo bạn bè về trước con. Lát nữa con về sau với mẹ. Dượng đưa hai mẹ con ăn. Từ tối tới giờ chắc con ăn được cái gì đâu.

      Qúy Phi vội lắc đầu:

      - Dạ, thôi đượng ạ.

      Rồi chạy biến xuống đường. ra, có bạn bè gì chờ. Chỉ là cái cớ để tránh mặt ba mới. biết ông ấy ghét mình, thậm chí có thể thương. Nhưng tim còn đầy buồn khổ vì mất mát, ai có thể thay thế được ba mình. thể tiếp nhận người khác được.

      Qúy Phi dọc theo lề đường. Tối nay, cảm thấy đơn ghê gớm. đứng lại định đón taxi đến nhà Hạ Lan, nhưng trong khi còn chờ, chiếc xe dừng lại trước mặt . Qúy Phi nghiêng đầu xuống nhìn, thấy Trần Nghiêm. nghiêng người tới mở cửa cho .

      - Lên , tôi đưa về.

      Qúy Phi ngồi vào trong, đóng cửa lại. Trần Nghiêm vẫn cho xe chạy, quay qua Qúy Phi:

      - định đón xe à? Sao về mình vậy?

      - Tại tôi muốn vậy.

      Trần Nghiêm hỏi nữa. im lặng lái xe. Qúy Phi chống tay lên thành cửa, áp mặt nhìn ra ngoài đường, dáng điệu buồn đến nổi Trần Nghiêm phải nhìn mấy lần. Rồi lại lên tiếng:

      - Tiệc xong rồi phải ?

      - Sao biết? – hỏi mà vẫn quay lại.

      Trần Nghiêm trả lời thẳng, chỉ hỏi tiếp:

      - nên có thái độ tránh né như vậy. Đừng làm mẹ khó xử. Đúng ra nên về với mẹ .

      Qúy Phi lặng lẽ cười mình, nhưng vẫn gì. Cử chỉ của làm Trần Nghiêm lại phải quay qua nhìn lần nữa, và lập lại:

      - nên như vậy, từng cần đến ba mẹ, bây giờ phải cứng rắn lên chứ.

      - Nhưng tôi có làm gì đâu. Tối nay tôi phụ với mẹ, có cử chỉ nào làm mẹ tôi buồn.

      - Nhưng đến giờ cuối lại thế này, sao ráng làm cho hết bổn phận của mình?

      - Tôi làm nổi. Lúc nãy dượng ấy bảo đưa mẹ với tôi ăn. Nhưng tôi thể ở gần họ lúc này.

      - Vậy bây giờ muốn đâu?

      - Tôi muốn tới nhà chị Lan.

      Trần Nghiêm lắc đầu, giọng cứng rắn:

      - được.

      - Sao lại được, tối nay … tối nay, tôi buồn lắm, biết ? có chị ấy, tôi càng đơn hơn.

      Trần Nghiêm trả lời, lặng lẽ rẽ qua con đường khác, rồi dừng lại trước quán cà phê. Qúy Phi nhìn vào quán, rồi quay qua nhìn . chưa kịp hỏi lên tiếng:

      - Vào đây chuyện, hết buồn rồi về nhà, đừng đâu nữa cả.

      xuống xe, vòng qua bên Qúy Phi, vẫn ngồi yên cách thụ động. Buồn chán, bèn mở cửa, chìa tay ra:

      - Xuống xe .

      Qúy Phi lưỡng lự đặt tay vào tay Trần Nghiêm, và trong lúc này, cái nắm tay của như nâng đỡ, làm cho thấy bên cạnh mình còn có người chia . Hơn cả yên ổn nếu có Hạ Lan.

      Đứng trong thang máy, Trần Nghiêm quay lại phía đối diện, nhìn cách tình cảm hơn. Cái nhìn mà trước đây, Qúy Phi chưa bao giờ thấy Và mặc dù buồn, vẫn nhớ lại ánh mắt lạnh lùng đầy ác cảm trước kia. Bất giác, hơi lùi lại.

      Trần Nghiêm vẫn rời mắt khỏi :

      - làm sao vậy?

      Qúy Phi lắc đầu trả lời. Nhìn thấy thang máy mở cửa, bèn bước ra trước. Trần Nghiêm bỏ qua cử chỉ tránh né đó, ra hiệu cho rẽ về bên phải:

      - lối này lên sân thượng đó. tới đây lần nào chưa?

      - Chưa.

      Trần Nghiêm hỏi nữa, đưa Qúy Phi len lõi qua dãy bàn. Đến bàn trống ở phía trong góc tường. Thấy nhìn quanh. như giải thích:

      - Nếu còn bàn ở phía ngoài, có thể nhìn xuống đường, cũng hay lắm. uống gì?

      - Cà phê đen.

      - Sao?

      - Tôi muốn uống cà phê.

      Trần Nghiêm lắc đầu:

      - Giờ này uống cà phê, thức suốt đêm, dù sao sáng mai vẫn phải làm.

      gọi cho Qúy Phi ly cam vắt, còn mình phin cà phê.

      Gọi nước xong, xoay người hẳn về phía . Trở lại câu chuyện lúc nãy:

      - Rồi định thế nào nữa?

      - muốn hỏi chuyện của nhà tôi?

      Trần Nghiêm nhìn , im lặng gật đầu. chợt nhìn tránh chỗ khác.

      - Có lẽ tôi sống mình.

      - muốn né tránh hạnh phúc của mẹ ?

      - Tôi ích kỷ phải ?

      - Tôi cho đó là ích kỷ, nhưng thay vì như vậy, sao về nhà ba ?

      Qúy Phi cười tư lự:

      - Tôi muốn cả ba và mẹ đều vướng bận tôi. Ba tôi … ba tôi có …

      đến đó, im bặt. Hiểu ra mình nên chuyện đó trước mặt Trần Nghiêm. Nhưng thản nhiên:

      - nghĩ ba trở lại tìm mẹ tôi?

      Qúy Phi quay chỗ khác để tránh phải trả lời. Và đột ngột, Trần Nghiêm kéo mặt lại:

      - Cứ nhìn thẳng vấn đề, đừng né tránh như vậy.

      Qúy Phi miễn cưỡng ngước lên nhìn , nhưng rồi lại nhìn xuống:

      - Đừng chuyện đó. Tôi muốn phải … tôi muốn xen vào chuyện người lớn. Nhất là phải chuyện này với . Thôi .

      Trần Nghiêm im lặng lấy thuốc ra hút. Nhìn có vẻ khó hiểu, nhất là khi nhắc đến ông Huỳnh.

      Qúy Phi chống cằm nhìn xuống ly nước, vẻ mặt đăm chiêu:

      - Lúc nãy khi mình ngoài đường, tôi lại có ý nghĩ hối hận. Nếu tôi nghe lời từ lúc đầu … Và nếu tôi nghĩ làm từ lúc đầu, có lẽ bây giờ tôi vẫn sống yên ổn.

      Trần Nghiêm cười nhếch môi:

      - Chuyện gì qua đừng nên hối hận, tôi ngạc nhiên là đến lúc này vẫn nhận ra.

      Qúy Phi hơi ngước lên:

      - Nhận ra cái gì?

      - Cho dù biết, cho dù làm điều gì, rồi mẹ cũng bức phá. Chuyện phát qua lại với mẹ tôi chỉ là lý do . có nó, mẹ vẫn cứ ly dị. Bởi vì người vợ Ông ấy chết.

      Im lặng giây lát, nhận xét:

      - Tôi nghĩ trưởng thành hơn, thế mà cứ vẫn mãi là đứa bé.

      Qúy Phi hơi giận, bèn lặng thinh để trả lời. Cử chỉ đó hề làm Trần Nghiêm hối hận. Giọng vẫn thản nhiên:

      - nên đến với ba . Như vậy vẫn hay hơn là có mình.

      - Tôi muốn đến với chị Lan.

      - Chị ấy phải là người trong gia đình . Tôi thấy vẫn còn cần cha mẹ lắm, giống như những người cùng trang lứa với .

      - Thôi, đừng chuyện đó nữa.

      - Và cũng nên né tránh .

      Qúy Phi chống cằm nhìn xuống ly nước, lặng lẽ nghĩ về hoàn cảnh của mình. Lúc này, người cần là Hạ Lan. Nhưng Trần Nghiêm lại bảo đến sống với ba . biết luôn làm những chuyện đúng. Và vì vậy trở nên phân vân.

      Bỗng nhiên thèm được chúi vào lòng Trần Nghiêm, được nghe an ủi và bảo rằng mất mát gì cả. Rằng vẫn rất yên ổn như cuộc sống có gì thay đổi.

      Nhưng Trần Nghiêm phải mẫu người tình cảm để có những cử chỉ dịu dàng đó. chỉ tác động đến lý trí của . Bắt phải mạnh nẽ, trong khi lúc này yếu đuối.

      Tại sao lại mãi con người lạnh lùng như tảng băng này chứ?

      Qúy Phi ngồi suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. Trần Nghiêm cũng im lặng hút thuốc. Tối nay, Qúy Phi buồn, nếu có tâm trạng bất ổn, hẳn có thể nhận ra vẻ khác biệt ở .

      Chợt đưa mắt nhìn qua bàn bên trái, cách bàn. Trúc Hiền ngồi đó với người bạn. Có lẽ ngồi lâu lắm, nhưng thấy. Và nhìn dáng điệu của Trúc Hiền, Qúy Phi biết thấy hai người.

      đưa mắt nhìn Trần Nghiêm. Ánh mắt lạ lùng của làm phải chú ý:

      - Có chuyện gì vậy?

      - Trúc Hiền ở bên kia, có lẽ tôi nên qua đó chút.

      - Tùy .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :