1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 25

      Thấy Hạ Lan đứng giữa cầu thang như chờ, Qúy Phi bèn chấm dứt trò đùa của mình, giọng nghiêm trang:

      - Bạn tôi chờ tôi đấy, goodbye nghe .

      - thêm câu hẹn gặp lại .

      Qúy Phi trả lời, bỏ mặc ta đứng đó, và xuống với Hạ Lan.

      - En chờ chị lâu quá, chị đâu vậy?

      - chợ. Đến sao trước để chị Ở nhà chờ. Lên nhà em.

      Cả hai trở lên. Thiên Vũ còn ở đó nữa. Hạ Lan ngạc nhiên:

      - Người lúc nãy phải với em sao?

      - phải. Em chỉ mới gặp ta thôi. ta là ca sĩ Thiên Vũ đấy. Bồ của Trúc Hiền.

      Hạ Lan tròn xoe mắt:

      - Em cái gì?

      - Vào nhà rồi em .

      Hạ Lan loay hoay mở cửa. Thấy chiếc valy, quay lại định hỏi Qúy Phi lên tiếng trước, giọng rất :

      - Em có thể ở đây với chị ? Em cũng chưa biết ở bao lâu nữa.

      - Được chứ. Chị Ở mình, có em càng vui chứ sao. Nhưng … nhà em có chuyện gì vậy?

      Qúy Phi gì, nãy giờ gặp ca sĩ tào lao nên quên. Bây giờ nhớ lại chuyện của mình, lại buồn muốn khóc.

      kể hết chuyện ở nhà. Hạ Lan có ý kiến gì ngoài vẻ trầm ngâm, rồi như tiên đoán:

      - Vậy là nhà em có chuyện nữa rồi. Lần này, chắc mẹ em nhịn nữa đâu. Em biết hết rồi, chắc bác ấy cần giữ gìn nữa.

      - Em sợ mẹ ly dị với ba lắm. Lúc ấy em tan nát. Càng nghĩ, em càng sợ kinh khủng. Theo chị mẹ có đuổi em luôn ?

      - Bác giận em, chị nghĩ là giận ghê gớm lắm. Em thể về được đâu, cứ ở đây với chị.

      Qúy Phi trả lời, buồn bã nằm xuống gường, lại bắt đầu tủi thân và khóc. có tật khóc dai như đỉa. Hạ Lan an ủi mấy cũng nín được. Cuối cùng nàng để mặc Qúy Phi tự do khóc và quay qua lo chuẩn bị cơm.

      Hạ Lan soan giỏ có chuông điện thoại. bước qua nhấc máy:

      - Alô.

      Bên kia đầu dây là giọng lo ngại của bà Chi:

      - Hạ Lan đó phải ? Dì Chi đây con.

      - À, có chuyện gì dì?

      - Dì định nhờ con chuyện, trong công ty con thân với Qúy Phi lắm phải ? Dì định nhờ con tới nhà nó giùm dì.

      Hạ Lan ngay:

      - Con biết chuyện lúc sáng rồi, nó nằm ở nhà con nè. Bác ấy đuổi đấy.

      Giọng bà Chi bàng hoàng:

      - Sao, bà ấy đuổi con bé à? Vậy nó sao rồi con?

      - Nó sao hết. Nhưng nằm khóc, để con gọi nó ra chuyện với dì nghen.

      - Thôi khỏi. Để dì qua gặp nó.

      - Vậy thôi hả dì?

      Hạ Lan gác máy. định với Qúy Phi, nhưng lại thôi. Và lại hối hả nấu cơm để đãi khách.

      lát có tiếng gõ cửa, Hạ Lan chạy ra mở. thấy dì Chi chờ với vẻ mặt lo lắng. Phía sau bà là Trần Nghiêm. kêu lên ngạc nhiên:

      - Ủa! Cậu cũng chịu qua đây nữa sao?

      - Nhà chị có gì ghê gớm mà tôi thể qua được?

      - , ý tôi khác kìa.

      Bà Chi hỏi cách sốt ruột:

      - Nó đâu rồi con?

      - Dạ, để con gọi nó ra. Dì vô nhà .

      Rồi vào phòng ngủ gọi Qúy Phi. Bà Chi và Trần Nghiêm ngồi xuống salon. có vẻ trầm tĩnh so với cử chỉ lo lắng của mẹ. Chính cũng bàng hoàng vì tiết lộ của bà. ngờ giữa bà và Qúy Phi có những cuộc gặp như vậy. Và bà thuyết phục lắm, mới bộc lộ nóng nảy của mình.

      Qúy Phi từ trong phòng ra. mặt mủi đỏ hoe, thiểu não. buồn nhìn qua Trần Nghiêm, chỉ gật đầu chào bà Chi. Rồi đến ngồi xuống cạnh Hạ Lan.

      khí tự nhiên lắng lại, ai biết thế nào, ngoài tiếng hít khe khẽ của Qúy Phi.

      Bà Chi có vẻ rất e ngại, hối hận. Nhất là khi thấy Qúy Phi cứ khóc, bà định hỏi chuyện gì xảy ra ở nhà Trần Nghiêm lên tiếng:

      - nên khổ sở quá mức như vậy. Mẹ đuổi trong lúc tức giận, chứ phải là khước từ . Sao lúc nãy ở nhà xin lỗi, khóc có ích gì.

      Qúy Phi quẹt nước mắt:

      - hiểu tính mẹ tôi, đừng bảo tôi phải làm theo ý nghĩ của .

      Trần Nghiêm cười nửa miệng:

      - làm cái chuyện nên làm. Tại sao nghe lời cảnh báo của tôi chứ.

      Bà Chi lên tiếng với vẻ van nài:

      - Nghiêm à! Lúc nãy con hứa với mẹ rồi mà.

      Trần Nghiêm lặng thinh, quay mặt chỗ khác. Bà Chi quay qua Qúy Phi:

      - Nghiêm hơi nóng nảy chút, nhưng phải cố ý trách móc con đâu. Con đừng giận.

      - Da.

      - Mẹ con … chắc là giận ghê lắm.

      - Vâng.

      Bà muốn nghe Qúy Phi kể tỉ mỉ nhưng có vẻ muốn giấu. Cuối cùng, bà hiểu bị sốc, bị tổn thương ghê gớm. ra, mọi chuyện đến nỗi long trời lở đất như Qúy Phi biểu . Nhưng vì quen thấy gia đình và cuộc sống quanh mình toàn là màu hồng, nên chỉ chút rạn nứt, cũng thấy chao đảo.

      Nếu Trần Nghiêm hiểu tâm lý đó và bực mình, bà Chi lại thấy thương Qúy Phi hơn. Bà như có lỗi:

      - Tại dì mà gia đình con xào xáo. Rồi khổ lây con, dì xin lỗi.

      - phải lỗi tại dì. Tại ba con, con hiểu điều đó lắm.

      - Nhưng lẽ ra dì nên lôi kéo con, mẹ con chắc cũng hận dì hơn nữa.

      - Mẹ con giận ba đúng hơn. Nhưng chuyện xảy ra trong nhà con, dì có liên quan gì đâu. Dì có lỗi mà.

      _

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 26

      ì nghe tiếng gõ cửa ở ngoài. Bà im lặng nhìn ra. Hạ Lan đứng lên mở cửa. Trước mắt bà là Thiên Vũ. ta rất mềm mỏng:

      - Xin lỗi chị. bạn lúc nãy còn ở đây ạ?

      - Còn, chờ chút.

      Nhưng ta gọi lại, thái độ có chút tinh ranh:

      - ấy tên gì nhỉ? Tôi quên mất rồi.

      - Tên Qúy Phi. vô nhà .

      thấy nụ cười khoan khoái của ta, quay trở vào, đưa mắt nhìn Qúy Phi:

      - Phi, có khách nè.

      Qúy Phi sững người nhìn Thiên Vũ, rồi buột miệng:

      - Sao vào đây? trở lại đây làm gì?

      Thấy Thiên Vũ có vẻ lúng túng, bà Chi lịch đứng dậy:

      - Mời cậu ngồi chơi.

      Bà bước qua ngồi cạnh Qúy Phi, Thiên Vũ nhìn bà cách biết ơn. Rồi ngồi ngay xuống chiếc ghế bà vừa đứng dậy, vô tình đối diện với Trần Nghiêm. ta chào và Trần Nghiêm cũng đáp lại với vẻ lịch thờ ơ.

      Nhìn hai người, Qúy Phi lại nhớ đến Trúc Hiền. quên chuyện của mình. Và có cảm giác … biết diễn tả thế nào. Hai người có biết mình là đối thủ của nhau ? Còn ra được. cảm thấy ấm ức và bực bội. Và nhìn Trần Nghiêm đăm đăm.

      Thấy cái nhìn kỳ lạ của , Trần Nghiêm lại nghĩ theo cách khác. cho rằng Qúy Phi ngại khi có bạn trai. Bất chợt cười hờ hửng, như muốn bảo "Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi".

      phải chỉ mình Trần Nghiêm, mà mọi người trong phòng đều thấy cái nhìn khác lạ của Qúy Phi. Đến nỗi Hạ Lan phải nhắc khéo:

      - Phi mới gặp bạn lúc nãy, chẳng lẽ quên rồi sao?

      Qúy Phi như sực tính. Nhận ra mình có cử chỉ bất thường, vội ngó chỗ khác, và hỏi Thiên Vủ:

      - tìm tôi có chuyện gì ?

      Thấy trở lại bình thường, Thiên Vũ thở phào nhõm:

      - Tôi chỉ muốn ghé thăm , còn ở đây lâu ?

      - Tôi biết, hỏi chi vậy?

      Thiên Vũ có vẻ hơi quê với mọi người, ta gãi đầu:

      - Nếu ở đây lâu, tôi đến đây thăm , chứ có chuyện gì khác.

      - Tôi biết được. Nhưng đừng có đến đây, phiền phức lắm.

      - Có gì đâu mà phiền.

      - Phiền chủ nhà đấy.

      - À, tôi nghĩ vậy. Tôi xin lỗi.

      Hạ Lan vội đỡ lời:

      - sao đâu, có phiền gì đâu. Nếu thích cậu cứ tới chơi.

      Thiên Vũ mỉm cười:

      - Cám ơn chị. Hôm nào tôi mang vé ca nhạc đến, mời chị xem tôi hát nhé.

      Hạ Lan trợn tròn mắt:

      - Ủa, là ca sĩ à? Thảo nào trông quen quen. Vậy có vé nhớ cho tôi nhé, tôi đấy. Vậy mà nãy giờ chịu .

      - Tại có dịp thôi.

      Thấy khuôn mặt ảm đạm của Qúy Phi, ta cười cười:

      - Ở lại đây có vẻ làm phiền Qúy Phi quá, chắc tôi phải rút lui thôi. Hôm nào rảnh tôi ghé thăm chị vậy.

      Hạ Lan sốt sắng:

      - Cậu cứ ghé chơi bất cứ lúc nào, tôi cũng rảnh lắm. Qúy Phi còn ở đây lâu đấy.

      - Cám ơn chị nhiều lắm. Chị gì nhỉ?

      - Tôi tên Hạ Lan.

      - Cám ơn chị Lan.

      ta đứng dậy chào mọi người. Qúy Phi buồn bước ra tiễn khách. Chỉ có Hạ Lan là làm vai trò của chủ nhà.

      Chờ cho vị khách mời ấy về rồi, bà Chi tiếp tục câu chuyện:

      - Từ đó giờ dì làm khổ mẹ con nhiều rồi, bà ấy chấp nhận con tới lui với dì cũng đúng thôi. Lẽ ra, dì phải tới xin lỗi mẹ con. Nhưng bà ấy giận, có dịp con hãy với mẹ con điều đó.

      Từ lúc Thiên Vũ xuất , Qúy Phi bị phân tán tư tưởng, nên chuyện đó làm khóc nữa. rất chững chạc:

      - Dì Chi đừng áy náy như vậy, con ngại lắm. Con chỉ hiểu điều, ba con có lỗi với dì và mẹ con. Nếu mẹ có giận giận ba, chứ phải dì.

      - Con biết suy nghĩ lắm. Ước gì mẹ con nhìn thoáng được vấn đề, tất cả nhàng hơn.

      - Con nghĩ, đến lúc nào đó mẹ con hiểu.

      ngừng vì nghe máy reng. lấy máy ra nghe. Đó là ông Huỳnh gọi cho , giọng ông có vẻ lo lắng:

      - Con ở đâu vậy?

      Qúy Phi vội đứng dậy, chỗ khác trả lời:

      - Con ở nhà người bạn, mẹ thế nào rồi ba?

      - Mẹ ở trong phòng. Ba có thể qua chỗ con được ? Con chỉ chỗ cho ba .

      Qúy Phi vội lắc đầu:

      - Đừng qua ba ạ. Con muốn làm phiền bạn con đâu. Ở đây con vui lắm. Ba nhớ đừng qua nghe. Để con gọi cho ba là được rồi.

      Rồi hấp tấp tắt máy. Cử chỉ vội vã của qua khỏi cặp mắt của bà Chi và Trần Nghiêm. Bà hiểu sợ Ông Huỳnh gặp bà ở đây. Và bà giấu kín nổi buồn bằng nụ cười dịu dàng:

      - Bây giờ dì về đây. con hãy tìm cách xin lỗi mẹ con nhé. Có lẽ sau này dì có dịp gặp con nữa. Nếu được thỉnh thoảng gọi điện cho dì.

      Qúy Phi dạ . Chính cũng biết mình có còn dám dối mẹ đến gặp bà hay , nên thể điều gì.

      và Hạ Lan tiễn bà ra cửa. Khi khách về hết rồi, Hạ Lan lập tức tra gạn :

      - Hình như chàng lúc nãy kết em đấy. ca sĩ à, chị thấy được đó Phi.

      Qúy Phi cười hờ hững:

      - Chị được về mặt nào?

      - cậu ta cũng khá, đủ điều kiện, em chấm . Dù gì Trần Nghiêm cũng chọn em, em chờ đợi làm gì?

      Qúy Phi nheo mắt:

      - Chị nhìn lần người rồi, ta khá đó nhưng ai vướng vào khổ. Chị có biết ta là bồ của Trúc Hiền ?

      Hạ Lan thiếu điều nhảy lên:

      - Cái gì?

      - Nếu chị còn thân với chị Đông, chị ấy kể chị nghe.

      - Chẳng lẽ Hiền đó … thể được. thể bắt cá hai tay được. Hải Đông nó có dựng chuyện ?

      - Em nghĩ là , vì Trúc Hiền cũng kể cho em nghe mà.

      - Kể với em? Thế nó có biết chuyện em thích thằng Nghiêm?

      Qúy Phi lắc đầu:

      - Chắc là biết.

      Hạ Lan ngồi im, khi hiểu hết vấn đề, trở nên nóng nảy:

      - Vậy sao em với thằng Nghiêm? Em nên im lặng như vậy.

      - Có chưa chắc ấy tin. Đó là chuyện của ta. người thông minh như ta, phải tự biết người mình là người như thế nào.

      - thể thế được đâu, phải thôi.

      - Tùy chị, em có ý kiến.

      Qúy Phi chỉ thế, rồi bỏ vào phòng nằm tiếp. Lúc này tâm trạng mất căn bằng đủ thứ. Chỉ chuyện bị mẹ đuổi cũng đủ làm khổ rồi. Còn đầu óc nào để nghĩ đến chuyện khác.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 27

      Hôm sau vẫn làm như thường. Gần đến giờ nghĩ buổi chiều, thư ký văn phòng xuống bảo phó giám đốc gọi. Lần đầu tiên Qúy Phi nghe mệnh lệnh như thế. có cảm tưởng Trần Nghiêm phá vỡ nguyên tắc của mình. Vậy đó phải là chuyện đơn giản.

      hiểu ma xui qủy khiến thế nào, tự nhiên Qúy Phi lắc đầu:

      - Bảo với ấy là tôi rất bận.

      - Sao?

      Thấy ta tròn mắt ngạc nhiên, thản nhiên tiếp:

      - Tôi bận lắm, chưa biết chừng nào rảnh, có lẽ tôi lên được.

      - Nhưng đây là phó giám đốc gọi.

      - sao chứ? Tôi có quyền lên mà.

      ta nhìn Qúy Phi như nhìn sinh vật lạ, rồi quày quả lên.

      Qúy Phi khoanh tay trước ngực, lặng lẽ hình dung phản ứng của Trần Nghiêm. Nếu về công việc mà dám chống đối cấp , đúng là to gan. Chắc là ta giận dữ khiển trách. Hoặc kiên quyết bắt lên gặp ta. Dù thế nào cũng chuẩn bị tinh thần xấu nhất cho mình.

      Khi mọi người về hết, mới rời khu cảng. vừa lên khu hành chánh gặp Trần Nghiêm. ta hình như cố ý chờ . Qúy Phi có cảm tưởng như thế.

      Trần Nghiêm đến, chận trước mặt , như ra lệnh:

      - lên phòng tôi cho dễ chuyện.

      Qúy Phi đứng phân vân lúc. Khi ngẩng lên ta lên giữa cầu thang, có lý do gì để bỏ về nữa. Và lẳng lặng theo .

      Trần Nghiêm hoàn toàn đá động gì đến chuyện lúc nảy. Như thể chưa hề gọi . ra lệnh cho ngồi xuống trước mặt, rồi vào đề ngay:

      - Hôm qua có mẹ tôi nên tiện chuyện. Bây giờ chỉ có hai chúng ta, tôi muốn hỏi, tại sao lại làm như vậy?

      - Chẳng lẽ bao giờ khơi lại chuyện này, sao bây giờ lại chủ động ?

      - Trừ khi cố tình hiểu ý tôi. Đừng quanh co nữa. Tại sao làm mọi chuyện rối tung lên vậy?

      - ra dì Chi vẫn rất bình yên, nếu có rối chỉ xảy ra trong gia đình tôi.

      - Tôi phủ nhận điều đó, nhưng mẹ tôi rất khổ tâm. Và nữa. Tại sao chịu giữ yên ổn, bây giờ gia đình xào xáo lên, liệu có giải quyết được gì ?

      Thấy Qúy Phi làm thinh, tiếp:

      - Có lẽ hạnh phúc quá, nên biết quý nó. Bây giờ định làm gì tiếp đây?

      Qúy Phi chợt ngẩng lên:

      - Tôi chưa biết làm gì. Nhưng tôi phải là người máy. Nếu muốn tôi vô tư đừng kể. Nếu ra điều bí mật đó, tôi cứ tiếp tục vô tư. là người sai trước tiên.

      Trần Nghiêm cười nửa miệng:

      - buộc tôi phải làm như vậy.

      - Vâng, như vậy có nghĩa là bắt buộc phải phản ứng, thế tại sao bắt tôi phải thụ động.

      đợi Trần Nghiêm lên tiếng, tiếp luôn:

      - Tôi cũng là người, cũng biết phán xét và có cảm xúc riêng của tôi. Và tôi an ủi mẹ vì biết ba tôi có lỗi. Chuyện đó liên quan gì đến hết.

      - nghe hay lắm. liên quan đến tôi à?

      - Bằng chứng là cả thời gian dài, biết gì.

      Trần Nghiêm nhìn khá lâu, rồi trầm giọng:

      - Tôi gọi lên đây để hỏi tội. Những gì làm cho mẹ tôi là đúng. Tôi thừa nhận mẹ tôi rất vui, dù tôi hiểu nổi yếu đuối đó. thực tế, tôi buộc lòng phải cám ơn .

      Qúy Phi sửng sốt ngó lại . Có nằm mơ cũng tin Trần Nghiêm điều đó. hình dung nổi có thái độ dung hoà. Bất giác xua tay:

      - Khỏi cần.

      - Nhưng bây giờ mọi chuyện khác rồi, đừng duy trì mối quan hệ đó nữa.

      - là ích kỷ, ghét gia đình tôi, chứ mẹ đâu có ghét. Tại sao cho mẹ hưởng niềm vui đó chứ.

      Trần Nghiêm nhếch miệng, nụ cười hoài nghi và mỉa mai:

      - Vui trong cảm giác bẽ bàng như vậy, tôi cảm nhận nổi. Mẹ tôi dần dần lấy lại quân bình, thế rồi xuất , làm mẹ tôi lao theo gia đình .

      Qúy Phi sốt ruột cắt ngang:

      - vậy đúng. Dù có tôi xuất hay trong lòng mẹ vẫn nghĩ đến gia đình tôi.

      Đôi mắt Trần Nghiêm chợt quắt lên dữ dội:

      - Điều đó làm thích lắm sao? Làm khổ người khác như thế, hãnh diện lắm sao?

      Qúy Phi điềm tỉnh nhìn trả lại :

      - Nếu hãnh diện tôi tìm cách làm mẹ vui. Càng ngày tôi càng ghét tư tưởng cục bộ của . Hễ người nào ghét cả dòng họ người đó đều xấu xa. vị tha như mẹ .

      xong đứng dậy:

      - Tôi muốn tranh luận chuyện này nữa.

      cúi xuống lấy giỏ định ra về, nhưng Trần Nghiêm tiếp giọng thản nhiên:

      - Cách hay nhất là đừng thăm viếng mẹ tôi nữa. Chấm dứt ở đây . làm mẹ đau lòng rồi đấy, tìm cách xin lỗi .

      Qúy Phi vẫn đứng yên:

      - ra khuyên như vậy, ghét mẹ tôi hay là giả bộ tốt bụng?

      Vẻ mặt Trần Nghiêm trở nên lạnh nhạt:

      - Bà ấy cũng như mẹ tôi, đều là nạn nhân của ba . Tôi tội nghiệp bà ấy, nên tôi hiểu được khi tội nghiệp mẹ tôi.

      - cũng biết đánh giá việc lắm, khe khắc như tôi nghĩ.

      - nghĩ gì tôi quan tâm Cái điều tôi muốn là hai gia đình hãy chấm dứt tất cả tình cảm cần thiết. Tôi ghét ba , và thể ghét ông ấy như tôi. Mãi mãi đối nghịch. Hãy chấm dứt sớm , đừng lôi kéo mẹ tôi nữa.

      - ra lệnh hay cầu?

      - Cả hai.

      - ra, cần làm thế. bảo tôi cũng rút lui. Bây giờ mẹ tôi buồn tôi đau lòng lắm, còn tinh thần nghĩ chyện gì khác đâu.

      - Nếu nghe lời tôi có chuyện gì xảy ra. Nhưng thôi, nó xảy ra rồi đừng để nó phát triển nữa. Hy vọng lần này, coi trọng lời của tôi.

      - là sếp của tôi. Lời của là mệnh lệnh, tôi đâu dám cãi.

      Giọng của Trần Nghiêm hơi mỉa:

      - Phải ? Tôi nhớ thuộc người làm theo mệnh lệnh của bản thân nhiều hơn đấy.

      ngừng lại lát, rồi thêm:

      - Vả lại, từng tuyên bố làm theo ý mình. Bất kể cả ý kiến của lãnh đạo, cho nên tôi dám quên điều đó.

      Qúy Phi liếm môi:

      - ngờ nhớ dai như vậy. Nếu ai đó nghe , họ nghĩ tôi là dân quậy phá, cứng đầu và luôn chống đối. Nhưng ra, tôi luôn dễ bảo và nhường nhịn.

      - Nếu ra, ai nghĩ điều đó đâu.

      Qúy Phi biết ta châm chích, nhưng bây giờ còn xốc nổi như trước kia mà gân cổ lên cãi. chỉ cách cụ thể mà nhàng:

      - Nếu dễ bảo, hẳn trước đây, tôi lẵng nhẵng bám theo , nhưng thấy đó, tôi chưa hề đặt chân lên đây tìm , dù là để giải quyết công việc.

      - hết chưa?

      - Chỉ có bấy nhiêu đó thôi.

      - Lẽ ra, tôi trả lời với , nhưng tôi muốn cho hiểu. Khi cãi lời tôi gây nên sai lầm nặng nề. Đó là làm gia đình xào xáo trầm trọng. Hình như vẫn chưa thấy điều đó.

      Qúy Phi khẽ:

      - Tôi thấy rồi đó chứ. Tôi có thấy đâu. Có điều là tôi hối hận, vì những điều tôi làm là đúng.

      - phải những điều đúng đều tuyệt đối là phải làm. có biết mẹ tôi ân hận đến mức nào ?

      Qúy Phi nhìn xa vắng vào góc:

      - Dì Chi luôn dịu dàng, luôn nghĩ cho người khác. Có lẽ đó là điều làm tôi qúy dì ấy. Mẹ tôi

      Trần Nghiêm nhìn chăm chú:

      - sao?

      - Nếu mẹ tôi nhìn thoáng chút, nghĩ cho người khác chút, mẹ tôi quyết liệt thù hằn. Tôi sợ mẹ ghét tôi, tôi chỉ đau lòng là tính bảo thủ làm khổ mẹ.

      Trần Nghiêm nhìn bằng cái nhìn rất lạ. Và cái mặt lầm lì của trở nên giản ra, nhàng hơn.

      - nghĩ ra như vậy, đừng nên làm theo tình cảm nữa. Tìm cách xin lỗi mẹ . Tôi xong rồi đó, về .

      Qúy Phi ngước mắt lên, bất mãn:

      - thích những người chỉ biết có mình. Nhưng thực tế còn hơn như vậy.

      - muốn gì?

      - Khi cần chuyện với tôi gọi tôi lên. cần nữa đuổi tôi ra. quen thói lãnh đạo rồi.

      Trần Nghiêm hơi ngã người ra sau:

      - Có chuyện gì nữa?

      - Sao nghĩ tôi còn chuyện muốn ? Bộ chỉ có là cần thôi sao?

      - Chuyện gì vậy? !

      Qúy Phi vẫn chưa thôi bất mãn:

      - Khi cần cho người gọi tôi lên, xong đuổi về. Vậy nếu tôi muốn chuyện với , tôi có thể cho người gọi ?

      - có vẻ thích bình đẳng nhỉ?

      - phải vậy. Nhưng tối thiểu phải tôn trọng ý kiến của tôi chút. Tôi vẫn còn muốn mà.

      Trần Nghiêm hơi nhắm mắt như nén bực mình. Rồi mở mắt ra nhìn :

      - Chuyện gì? .

      chống tay cạnh bàn, im lặng chờ nghe Qúy Phi . Nhưng chỉ làu bàu cách bất mãn.

      - Tôi đổi ý rồi.

      đứng dậy, bỏ ra cửa cách cương quyết.

      ra có chuyện gì để . Nhưng muốn chọc tức Trần Nghiêm nên làm thế. Lúc nào ta cũng coi thường . Nhất là coi thường tình cảm của . Và nổi đau bị xem làm cam chịu như trước kia, mà luôn cố tỏ ra bất cần.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 28

      Qúy Phi vừa mở cửa xe nghe tiếng Hải Đông gọi từ xa với vẻ hấp tấp. quay lại nhìn, chờ Hải Đông tới. Còn ta vừa vừa ngoắt rối rít:

      - Lên đây, lên đây.

      - Chị lên đâu?

      - Lên phòng chị . Cóchuyện này hay lắm. Bảo đảm Phi muốn nghe mà.

      Thấy Qúy Phi còn đứng yên như thích, ta kéo bừa tay , lôi băng băng.

      - có thời gian giải thích đâu. Nghe rồi biết, nhanh để kịp.

      Qúy Phi chịu được kiểu lôi kéo trẻ con như thế, cố rút tay lại:

      - Chị buông ra , để em tự được rồi.

      Hải Đông bỏ tay ra, nhưng vẫn vừa vừa chạy:

      - Trời ơi! Nhanh lên .

      Lên hết cầu thang, chậm lại. Lủi theo cửa sau vào phòng. Vừa vừa đặt ngón tay lên miệng, tay chỉ xuống đôi giày cao gót của Qúy Phi:

      - chân, chân thôi, im lặng tuyệt đối nhé.

      Cử chỉ của làm Qúy Phi tự nhiên , gần như phải nhắc lên từng bước. theo Hải Đông đến đứng sát cửa thông ra hành lang. Chưa kịp hiểu gì nghe tiếng khóc sụt sịt của Trúc Hiền. sững người ngó Hải Đông. nàng gật đầu ra hiệu, rồi áp tai sát cửa lắng nghe.

      Nghe lén chuyện người ta chẳng hay ho gì. Nhưng Qúy Phi tò mò quá nên cũng đứng im. biết chuyện gì mà Trúc Hiền khóc lâu vậy, mà khóc với ai mới được chứ. Chẳng lẽ khóc mình?

      lát sau, Trúc Hiền lên tiếng:

      - Em biết em có lỗi là thành . Nhưng lúc đó em chưa xác định được tình cảm của mình. Bây giờ em biết người mà em cần phải là ta. Nếu cố chấp rồi hối hận.

      - hối hận quyết định của mình.

      "Ôi Trần Nghiêm biết chuyện rồi" Qúy Phi suýt kêu lên. đưa mắt nhìn Hải Đông. Nhưng ta dán mắt vào khe ổ khóa. Thế là lại đứng yên.

      lạ, giọng của Trần Nghiêm rất trầm tĩnh nhàng nữa. Có nghĩa là tức giận. Đúng là con người ôn hòa.

      Hình như họ về rồi. Bên ngoài hoàn toàn im lặng. Qúy Phi định ra tiếng Trần Nghiêm lại vang lên:

      - Điều mà cần nhất trong mối quan hệ là thành . Còn em xem nó quá. Nếu mà hôm qua ta chạm trán nhau em có với ?

      - Em .

      - , em tiếp tục im lặng để nhận những ưu ái của hai người, cần biết có xúc phạm đến người khác .

      Trúc Hiền thút thít:

      - trách em thành , nhưng có hiểu thiệt thòi của em ? Con trai được người này có người khác. Còn con chỉ có thể thụ động chờ. Ai biết được người nào tốt hơn chứ.

      - ngờ tư tưởng em còn ấu trỉ như vậy. Em cho rằng con trai thiệt thòi, cho nên em có quyền đùa giỡn với tình cảm của người khác hay sao?

      - Em đùa giỡn, em phân vân.

      - hiểu em vô tư, hay cố tình nhận ra ích kỷ của em. Trong đời sợ nhất ở người là ích kỷ. Nhất là tính ích kỷ trong tình cảm vì nó làm người khác đau khổ đến vô tận, có lẽ ra em cũng hiểu đâu.

      Qúy Phi chợt quay đầu lại, thở dài. Chắc chắn Trúc Hiền hiểu sâu sắc câu đó. Chỉ có mới hiểu được nỗi lòng của Trần Nghiêm.

      Khi ra, mới thấy hết tầm quan trọng của việc. Việc làm của Trúc Hiền đúng là ích kỷ. Chỉ biết nghĩ tới mình, cần biết cái đau của người khác.

      May là Thiên Vũ hề lòng với , còn Trần Nghiêm … chắc bị đau sâu sắc lắm. Thậm chí có thể mất hết niềm tin ở con .

      Tự nhiên tội nghiệp vô cùng. Và sẵn sàng tha thứ về việc coi thường tình cảm của .

      Vậy mà Trúc Hiền hiểu điều đó, nàmg như thanh minh:

      - Em chỉ sợ em chọn sai, chứ phải ích kỷ.

      - Em có quyền sợ, có quyền chọn lựa. Nhưng tại sao chọn thành , tại sao với . Em làm cho nghĩ, là người quan trọng nhất đối với em. Có lẽ Thiên Vũ cũng tưởng như vậy.

      " ta chả tưởng gì cả, chỉ có là đồ ngốc thôi." Qúy Phi muốn la lên, nhưng ghìm lại cách ấm ức. Nếu được thẳng hết những gì mình biết và mình nghĩ sung sướng biết bao.

      Nhưng sau này, hiểu rằng, phải bất cứ điều gì muốn đều được phép làm. Nếu muốn rước họa vào thân.

      Ngoài kia Trúc Hiền như nài nỉ:

      - có thể cho em thời gian để thử thách ? Đừng dứt khoát thẳng thừng như vậy, em đau khổ lắm.

      - phải là người kiên nhẫn, và có lẽ cũng biết vị tha.

      - Em xin thề là dứt khoát với ta. Em nhận ra rằng ta phải là mẫu người nghiêm chỉnh.

      - Đó là chuyện của em. Em chọn hay từ chối ta, hãy dựa vào tình cảm của em, đừng vì . rút lui và muốn bị phiền phức.

      - có phải là đá hở Nghiêm? Tình cảm mà có thể dứt khoát nhàng vậy sao?

      - Có lẽ nó chưa đủ lớn để đau khổ. Em hãy thanh thản mà nghĩ rằng đó chỉ là người thoáng qua đời mình, đừng để nuối tiếc dằn vặt, nặng nề lắm.

      Trúc Hiền vẫn cố hỏi tới cùng:

      - Em muốn biết, em chưa? Hay chỉ có cảm mến, hãy , em xin .

      Trần Nghiêm buông tiếng cười:

      - Em cần biết chuyện đó làm gì?

      - Em muốn biết mức độ tình cảm của , .

      - Khi chia tay, đừng quan tâm làm gì tình cảm dành cho mình. Nó làm em nhàng hơn đâu.

      Trúc Hiền lại bắt đầu sụt sịt:

      - Em biết hận em lắm, nhưng …

      Trần Nghiêm ngắt lời:

      - quá mức như em nghĩ đâu. Và nếu em có hối hận vì làm khổ em có thể thanh thản rằng em gây ra tội lỗi gì cả.

      - thế có nghĩa là em. Đúng hơn là tình cảm chưa sâu sắc.

      Trần Nghiêm vẫn chịu dứt khoát:

      - Em tìm hiểu làm gì? chia tay nên biết điều đó.

      im lặng lát, rồi cứng rắn:

      - Tính thích lập lờ. Cái gì quyết định rồi, còn vướng bận nữa. Em hãy dứt khoát tư tưởng . Đừng hy vọng gì ở nữa. Cũng đừng níu kéo, thích bị phiền.

      - Đừng rạch ròi như thế, Nghiêm. Tình cảm thể cắt là cắt, cho em thời gian chuộc lại được ?

      - Có thể em chưa hiểu hết việc làm của em. Còn hiểu rất mình cần cái gì. suy nghĩ rất nhiều và khi chọn quyết định muốn bị lay chuyển.

      Ở bên ngoài, Trúc Hiền vẫn kiên nhẫn năn nỉ. Nhưng Trần Nghiêm chỉ lặng thinh. Qúy Phi lẳng lặng rời chỗ cửa, chậm chạp xuống sân. Nếu phải là nghe lén, hẳn khuyên Trúc Hiền hãy bỏ về. Năn nỉ ta chỉ là vô ích.

      Tính ta là thế. Mọi chuyện đều thẳng tắp. yếu mềm hay phân vân yếu đuối. Cũng như trước đây, ta tìm mọi cách tránh , tránh cách dứt khoát. thoáng chút mềm lòng trước thành của người khác.

      ra cũng thuộc dạng ích kỷ. ta làm khổ người khác bằng cách phản bội như ba . Mà đẩy người ta vào chỗ tuyệt vọng, bằng chính khép kín của mình.

      Qúy Phi chìm trong suy nghĩ chợt bị giật nẩy mình vì cái vỗ vai của Hải Đông. nổi sùng muốn hét lên, nhưng chỉ im lặng xoa chỗ đau. Hải Đông để ý cử chỉ thô bạo của mình, ta cười khinh khích:

      - Kết quả là đẹp mắt phải ? Em với Nghiêm phải ?

      - Em rảnh mà chõ mũi vào chuyện người khác.

      Nếu là lúc khác cách châm chích đó làm Hải Đông nổi cơn tam bành. Nhưng khoái chí quá, nên để ý chuyện nhặt. ta cười tinh quái:

      - Em ai ?

      - Họ chạm trán nhau ở đâu đó. Lúc nãy chị nghe rồi mà.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 29

      Hải Đông gật gù:

      - Có thế chứ, để con đó tóm lúc hai con cá nặng ký tức chết được.

      "Cho dù là họ chia tay, nhưng ta vì thế mà chọn chị đâu. Rất may là ta bị mù". Qúy Phi rất hả hê nếu có thể ra điều đó. Nhưng may là có nhu cầu chọc tức Hải Đông.

      nhanh ra xe, tránh càng sớm càng tốt bà gà mái lắm lời kia.

      Buổi tối, khi Hạ Lan ngủ, vẫn thức ngồi co rút ngoài bàn khách. Hơn tháng nay, mỗi lần gọi điện cho mẹ, đều bị bà cắt máy. Lần đầu tiên bị mẹ giận quyết liệt như vậy. Bây giờ mới ý thức hết thế nào là đổ vỡ mà Trần Nghiêm cảnh cáo.

      Buồn chịu nổi, Qúy Phi lại gọi điện cho mẹ. Lần này bị cúp máy như lần trước. Nhưng giọng bà vang lên rất lạnh nhạt:

      - Alô.

      Nghe tiếng mẹ, tự nhiên Qúy Phi thấy sóng mũi cay cay, khóc nghẹn ngào:

      - Con nè mẹ!

      - Biết rồi.

      - Con gọi để hỏi mẹ ngủ chưa.

      - cần phải quan tâm như vậy.

      Qúy Phi òa lên khóc lớn tiếng:

      - Tôi nay con buồn quá ngủ được, cho con về nhà nghe mẹ. Con nhớ mẹ lắm.

      - Từ đây về sau, đừng gọi tôi bằng mẹ nữa. Tôi có đứa con nào phản tôi cả. Hãy tự lo liệu cuộc sống của mình .

      - Mẹ gì vậy? Con là con của mẹ mà.

      - Con mà dối gạt mẹ mình vì người vợ khác của ba mình à? Thà tôi có, từ đây về sau cứ coi như tôi chết , dọn đến sống với bà ta cho có mẹ.

      Qúy Phi quýnh quáng:

      - Mẹ đừng thế. Mẹ Ơi! Mẹ …

      Nhưng bà Qúy cắt ngang cuộc gọi. Miệng Qúy Phi méo xệch như con nít. bỏ máy xuống bàn, rồi co chân lên ghế, gục đầu xuống gối khóc cách tức tưởi.

      Hôm sau làm với vẻ mặt buồn xo. Hạ Lan hỏi gì cũng chịu . Suốt cả buổi sáng, im lìm làm việc. Và rất dễ cáu kỉnh khi bị phật ý. Đến nỗi mấy người cùng tổ nháy mắt nhau, ra dấu ngạc nhiên về thái độ kỳ lạ của .

      vậy, Hải Đông vô tình đổ dầu vào lửa. Trưa nay, Qúy Phi chọn góc bàn kín đáo ngồi ăn mình. Vậy mà ta cũng tìm ra được. mang khay thức ăn đến đặt xuống bàn, giọng tò mò:

      - Sao ngồi mình vậy Phi? Chị ngồi đây được ?

      Qúy Phi uể oải trả lời:

      - Chị thích cứ ngồi.

      xúc muỗng cơm, đưa lên miệng cách chán ngán. hiểu sao bực chịu nổi khi thấy Hải Đông. Mà ta khoái đeo theo . Tính gì kỳ cục.

      Hải Đông để tâm cử chỉ tránh né của Qúy Phi, ta cách hào hứng:

      - Em bị thằng Sang "Đâm sau lưng chiến sĩ rồi đó". Nó xấu em tưng bừng với mấy thằng công nhân. Em phải chỉnh nó thôi, nếu em làm trò chơi cho cả công ty đấy.

      vui mà nghe nhắc đến tên Sang, Qúy Phi lập tức bực lên. Gì chứ chuyện Sang đâm thọc tin ngay. ngước lên nhìn Hải Đông:

      - ta gì vậy chị?

      Hải Đông đủng đỉnh:

      - Hôm qua lúc về, chị định với em nhưng thấy em gấp về quá nên chị được.

      - Vậy chị bây giờ .

      Hải Đông đẩy khay cơm ra, cái mỏ nhiều chuyện bắt đầu cong lên, háo hức:

      - Hôm thứ bảy, tụi nó nhậu đông lắm, nguyên băng cũ của thằng Sang với mấy thằng công nhân, với …

      "Đồ khỉ, dài dòng lắm lời" Qúy Phi cáu kỉnh nghĩ thầm. cắt ngang:

      - Em quan tâm ta nhậu với ai. Chỉ biết ta gì về em là đủ rồi.

      - Ậy! Phải biết chứ. Vì nó xấu em với tụi đó. Rồi tụi đó đồn đại lung tung, mất uy tín em rồi làm sao em làm việc được.

      - Chủ yếu là ta gì? em phân biệt được tôm này với tôm kia à?

      Hải Đông bĩu môi:

      - cái đó còn quá . Nó dựng chuyện thế này này …

      ta hơi chồm người về phía trước, mặt đầy vẻ nghiêm trọng:

      - Nó bảo lúc em mới vô, em ẹo với nó ghê lắm. Cố tình đứng sát nó, áo hở ngực tối đa, nước hoa thơm lừng. Và mặc váy cứ cố tình kéo lên trước mặt nó.

      - Chỉ có vậy thôi à? Được rồi – Qúy Phi mím môi.

      - , còn nữa. Nó bảo em cua nó được. Em hay rủ nó chơi, đến nhà vào ban đêm. Tại thấy em lẳng lơ nên nó thèm.

      Qúy Phi mím môi nhưng vẫn ngồi yên lắng nghe. Thấy có vẻ tức, Hải Đông càng hứng thêm:

      - Hôm đó nó , mấy thằng kia cười quá trời. Tụi nó hỏi thằng Sang nhiều câu nghe ghê đến nổi chị dám ra nữa. Ví dụ như ngực em có trắng ? hay giả? Úi! Thô bạo quá.

      Qúy Phi đỏ bừng mặt, đỏ đến tận chân tóc. chưa kịp hỏi thêm Hải Đông hạ giọng:

      - Nó tại cua nó được nên em trả thù nó.

      Qúy Phi gì, chỉ đưa mắt nhìn quanh. Hải Đông cũng nhìn theo:

      - Em tìm gì vậy?

      - Lạ , sao ta có ở đây?

      - Chắc nó ăn xong rồi, giờ này nó phòng nghỉ chứ có ở đây đâu. Mà em biết , mấy thằng say ăn bốc phét lắm. Với lại, em là người nổi nhất công ty, tụi nó khoái về em lắm.

      Qúy Phi ngồi yên suy nghĩ. Rồi chợt đứng bật dậy, mạch ra khỏi phòng, mặc kệ tiếng gọi léo nhéo ngạc nhiên của Hải Đông.

      thẳng lên phòng nghỉ của phái nam. Đẩy mạnh cửa như vào phòng của nữ, hoàn toàn quan tâm mình đến chỗ nào.

      Trong phòng nhóm thanh niên đa số là ở trần ngồi chơi bài. Thấy xuất , ai cũng đồng loạt ngước lên nhìn vẻ ngạc nhiên. Còn để ý đến ai, chỉ đưa mắt tìm Sang.

      ta ngồi gác chân lên bàn. Qúy Phi thẳng đến tới trước mặt ta, đôi mắt quắt lên giận dữ. Đến nỗi ta bỏ chân xuống, ngồi thẳng lên.

      - Sao lại nhìn tôi? Chuyện gì nữa đây?

      ta chưa kịp dứt lời Qúy Phi mím môi, lấy hết sức tát cho ta cái:

      - Đồ ti tiện!

      Sang đứng phắt dậy, đập bàn cái rầm:

      - Tại sao dám đánh tôi? Lần này là lần thứ hai rồi nghe. muốn gì?

      - Nếu tôi là con trai trả giá như thế này đâu.

      Sang chưa kịp Trí cận và Trí tre vội kéo Qúy Phi ra.

      - Em hành động nóng nảy rồi. Người ta biết nó có lỗi gì, nhưng thấy em dữ như vậy là họ phê bình em đó.

      - Xuống căng tin chuyện Phi. Để tụi xử nó cho. Em đừng đánh đấm kiểu này, em là con mà.

      Qúy Phi lắc đầu:

      - ta xúc phạm em, em muốn tự mình hỏi ta.

      - Nhưng lần trước em bị phê bình rồi, em nhớ sao?

      Vừa lúc đó Trần Nghiêm bước qua. Nãy giờ ở phòng bên cạnh mà ai biết. Thấy phó giám đốc xuất , cả phòng trở nên lặng thinh chờ đợi. Sang tranh thủ tình cảm trước:

      - Em hiểu chuyện gì xảy ra, tự nhiên ta xông vào đây kiếm chuyện. Đây là lần thứ hai ta đánh em, ta làm em mất mặt. Nghiêm thấy rồi đó, làm chứng giùm em .

      Trần Nghiêm sửa lạo cổ áo, rồi nghiêm nghị nhìn cả hai:

      - Mời hai người lên phòng tôi chuyện.

      xong, ra ngoài. Sang đến tường lấy áo mặc vào. ta ném cho Qúy Phi cái nhìn gay gắt:

      - là con sao mỗi cái mỗi động tay động chân vậy? Lần này tôi nhịn đâu, bà chằn!

      - Làm chung với người như dữ mới là lạ đó.

      Rồi quay ngoắt người ra. Trí tre với Trí cận theo hai bên.

      - Chuyện gì vậy? Tranh thủ chuyện trước với tụi Phi, rồi tính cách cách nào đối phó với nó.

      - Để tụi theo Phi, có gì tụi đỡ cho. biết thằng đó cũng láu cá lắm.

      Qúy Phi vẫn còn tức đỏ mặt, mím môi, thở mạnh:

      - ta là người ty tiện nhất mà em gặp. Lát nữa em , hai biết thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :