1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Qúy Phi rời phòng kế toán, lững thững trở xuống cảng. Vừa , vừa suy nghĩ về thái độ kỳ lạ của Hải đông lúc nãy. Khi vào lãnh lương, ta cứ nhìn rất nhiều lần. Cái nhìn đố kỵ, mà có vẻ gì đó … hiểu được. Nhưng Hải Đông chuyện thân thiện với hơn.

      Qúy Phi thích ta cho nên trước đây làm ngơ với thái độ đối nghịch của ta. Bây giờ tự nhiên ta có dấu hiệu thân thiện, thấy lạ và sợ bị phiền.

      vừa ra khỏi khu văn phòng gặp Trúc Hiền tới. nàng về phía :

      - Lãnh lương chưa?

      - Mới lãnh xong.

      - Chiều nay shop với mình nhé. Mình cần sắm thêm vài thứ mới.

      Qúy Phi mỉm cười:

      - Có lương vội xài cho hết hả?

      - Định hồi tuần trước, nhưng nán lại chờ lương mua cho thoải mái. nhé?

      - Ừ.

      Qúy Phi định xuống chỗ làm, nhưng Trúc Hiền rủ vào căng tin. Vừa , nàng vừa càu nhàu:

      - Phi nè! Phi thấy bà Đông thế nào?

      - Mình làm chung phòng nên biết.

      - Mình hiểu sao bà ta có vẻ ưa mình. Tuần trước, mình và Nghiêm gặp bả trong quán cà phê. Bả cứ quay lại nhìn hoài. Tò mò dễ sợ.

      Mắt Qúy Phi như đứng lại chớp nổi. Có cái gì đó như cấu xé trong tim khiến choáng váng người im lặng. Trúc Hiền vô tình tiếp:

      - Mấy lần gặp giữa đường, mặt bà ta lạnh như tiền ấy, làm như thấy mình. Mình cũng làm như thấy luôn. Gặp Phi, bà có chuyện ?

      - Cũng .

      Cả hai bước vào căng tin, chọn bàn trống, Trúc Hiền vô tư gọi nước. Còn Qúy Phi cố gắng lắm mới nghĩ ra được thứ nước gì đó để gọi. Đầu óc như trôi dạt vào thế giới mù mịt. Cái điều nghe được khiến bất ngờ và bị sốc, vừa buồn vừa hoang mang.

      Trúc Hiền vẫn vô tình nhận xét về Hải Đông. đểy vẻ mặt thờ thẩn của Qúy Phi. Cũng giống như Phi, tính quan tâm đến chuyện của người khác. Và cũng rất ít giao thiệp với mọi người. Người duy nhất trong công ty thích là Qúy Phi. Cho nên có chuyện gì cũng .

      Qúy Phi gượng cười và cố chuyện bình thường. Nhưng đầu óc cứ nghĩ lan man đâu xa. tự nhủ rằng đồng nghiệp với nhau, ngồi chung trong quán là chuyện bình thường. Cũng như và Trí tre hay uống cà phê riêng. Như thế đâu thể là bất thường.

      Nhưng phó giám đốc trước giờ ít giao thiệp với phụ nữ. Đời nào lại chịu ngồi quán cả giờ với ai. Vậy mà riêng với Trúc Hiền. Có nghĩa là đặc biệt thích kỹ sư mới này.

      Chợt Trúc Hiền nhìn ra cửa, mỉm cười kèm cái gật đầu chào làm Qúy Phi quay lại nhìn. nhận ra Trần Nghiêm vào với người khách. chào lại nàng. Qúy Phi vội quay đầu chỗ khác như thấy. Vẻ mặt bối rối và sung sướng của Trúc Hiền, lẫn nụ cười ưa ái của Trần Nghiêm, làm cảm thấy linh cảm của mình là đúng. Dù có gì cụ thể, nhưng nhạy cảm hiểu họ đặc biệt có cảm tình với nhau.

      Thấy cái nhìn dò hỏi của , Trúc Hiền mỉm cười bí mật, rồi hỏi thăm dò:

      - Phi thấy Nghiêm thế nào?

      - Mình để ý lắm. Nhưng nhìn chung là dễ mến. Còn Hiền?

      - Ban đầu mình chỉ nhận xét chung là ảnh ít , nhưng khi tiếp xúc rồi, mình thấy ảnh cởi mở tế nhị và rất hào phóng.

      "Vậy hai người gặp nhau rất nhiều lần". Khi hiểu điều đó, Qúy Phi lại thầm thấy tim mình đau đớn. liếm môi, cố giữ cho giọng mình bình thường.

      - Nghiêm rất ít tiếp xúc với mọi người, Hiền là dạng đặc biệt đó.

      - Vậy hả? Theo Phi chấm ảnh được chứ?

      - Mình thấy hai người có vẻ hợp.

      Qúy Phi cách rã rời, nhưng Trúc Hiền để ý cử chỉ khác lạ đó. chống cằm mỉm cười sung sướng:

      - Gia đình mình chấm ảnh lắm. Nhưng mình còn phân vân.

      - Hiền đưa ảnh về nhà rồi à?

      - Ảnh đến nhà mình chơi nên ba mẹ mình biết mặt.

      "Thế là hết mình chẳng còn hy vọng gì". Qúy Phi đau đớn nghĩ thầm. Và mặc dù tự nhủ muốn biết chuyện của họ, vẫn hỏi với thắc mắc cồn cào.

      - Nghiêm lý tưởng như vậy, sao Hiền còn phân vân?

      - Mình hả? Cũng khó nghĩ lắm. Tự nhiên cùng lút có hai người xuất , ai cũng lý tưởng, mà tính cách đối lập, trời vực. Nhưng mình thích cả hai, nên biết chọn ai.

      Qúy Phi gượng cười:

      - Mình biết người kia thế nào, nhưng Hiền phải xác định cụ thể, chỉ có thể chọn người thôi, khéo mất hết đấy.

      - Mình cũng biết vậy, nhưng muốn bỏ ai cả. Phi có công nhận Sơn Tinh và Thủy Tinh ai cũng có tài ?

      - Nhưng tính cách mới là quan trọng, chủ yếu là ai hợp với mình hơn.

      Trúc Hiền cười mơ màng:

      - Mình thích cả hai. Nghiêm trầm lặng, chững chạc. Ở bên ảnh mình thấy được che chở. Còn người kia tính nhộn lắm, ồn áo như bão vậy. chơi với ảnh vui vẻ và lúc nào như cũng bị cuốn hút.

      Qúy Phi lạ lùng nhìn Trúc Hiền. lạ, con người dịu dàng và trầm tính như nàng mà lại thích được mẫu con trai ồn ào vui nhộn. nàng hợp với Trần Nghiêm hơn. Đáng lẽ Trúc Hiền phải hiểu điều đó.

      Qúy Phi nghĩ như vậy, nhưng rồi tự lý giải ngược lại. Thường người ta có khuynh hướng thích những cái mình có. hiểu chàng đó là người thế nào, nhưng khi Trúc Hiền thích, ta chắc phải khá lắm.

      rất tò mò về người con trai biết mặt đó. Nhưng vì lịch nên hỏi. Nếu muốn Trúc Hiền rồi.

      Bất giác, nhìn nàng chăm chăm:

      - Nghiêm có biết người ấy ?

      - , mình giấu kỹ lắm. Nếu ra, sợ mất hết hai người.

      - Nhưng càng dễ mất hơn. Mình nghĩ trong tình cảm, đừng nên lừa dối lập lờ. Cứ thẳng với hai người là Hiền chọn lựa. Như vậy nếu chia tay người, người kia giận mình.

      Trúc Hiền cười với chút bí mật:

      - Mình có những dự định riêng của mình, thể công khai được.

      - Thế lỡ hai người đụng nhau?

      - Mình sắp xếp theo ngày, hôm nay người này đến người kia đến. Với lại, chàng kia phải làm việc buổi tối, sợ đụng.

      Qúy Phi chợt thấy phẫn nộ ghê gớm. Mặt vô tình đỏ bừng lên. Nhưng cố để lộ tâm trạng mình, với vẻ buồn chán:

      - Đừng nên ác như vậy. Coi thường tình cảm con người ta dành cho mình là ác lắm.

      Vẻ lên án của Qúy Phi làm Trúc Hiền thoáng bối rối, như thanh minh:

      - Mình biết vậy là kỳ, nhưng dù sao … dù sao cũng phải thủ cho mình. Con trai thiệt thòi gì cả. Chỉ có con là chịu thiệt thòi. Mình có quyền lựa chọn chứ.

      - Nhưng nên chọn cách minh bạch để đừng xúc phạm người ta.

      Rồi, thấy vẻ trơ trơ mặt Trúc Hiền, biết là có cũng thuyết phục được nàng, cười gượng:

      - Có lẽ quan điểm của mình giống nhau, biết đâu cách của Hiền hay hơn.

      Trúc Hiền tư lự chút, rồi như có lỗi:

      - Mình biết vậy là tham, nhưng nếu ra, sợ có người rút lui. Ai cũng chiều chuộng, ai cũng làm cho mình hạnh phúc, mình muốn mất cả hai, mình cũng sợ lắm.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 21

      Vừa vừa liếc nhìn về phía bàn Trần Ngiêm. Tự nhiên Qúy Phi cũng nhìn theo. Trần Nghiêm cũng đăm đăm nhìn Trúc Hiền. Đôi mắt tỏa ra cái gì đó ấm áp tình cảm, chứ giống tia nhìn lạnh lùng giấu chút thù hằn khi nhìn Qúy Phi.

      Bất giác, Qúy Phi quay mặt , lặng lẽ nuốt nỗi buồn vào lòng. biết nên nghĩ thế nào về Trần Nghiêm, Trong khi đem cho tình trọn vẹn nhất, sâu sắc nhất và hy sinh tất cả vì , hoàn toàn coi thường và chà đạp. Để rồi đem chân thực cho người coi mình như trò đùa. có biết mình bị quả báo ?

      Mấy hôm sau, khi Qúy Phi đứng dưới cảng người gọi lên nhà kiểm hàng. nhân viên bưu điện đợi . tay là lẵng hoa. Thấy , ta ngay:

      - Có người gởi chị Trúc Hiền. Nhưng chị Hiền có ở đây, nhờ chị nhận chuyển giùm chị ấy.

      - Cũng được.

      Qúy Phi ký tên xong, tò mò nhìn lãng hoa. Cả giỏ hoa hồng đỏ thẫm đẹp. mảnh giấy cài ở giữa. ra Trần Nghiêm gởi mừng sinh nhật nàng. Làm chung công ty mà còn gởi điện hoa kiểu này, tính kín đáo.

      Qúy Phi đặt giỏ hoa lên bàn, rồi trở xuống làm việc. Đến trưa trở lên, giỏ hoa vẫn còn đó. Trúc Hiền nghĩ làm mà báo trước khiến thấy lúng túng. vào phòng thay đồ, rồi lấy máy ra gọi cho Trần Nghiêm, giọng vang lên trong máy nghe rất ấm, luôn là thanh trầm trầm làm xao xuyến. Cứ mỗi lần nghe giọng ấy là tim lại nhói lên. Đến nỗi cứ đứng lặng nhớ mình định gì.

      Trần Nghiêm nhắc lại lần nữa:

      - Alô, tôi nghe đây.

      Giọng Qúy Phi hồi hộp:

      - Em là Qúy Phi đây, lúc sáng có gởi hoa cho Trúc Hiền, nhưng sáng nay nó nghĩ nên em nhận giùm. Em biết nhà Trúc Hiền nên hỏi định thế nào?

      Trần Nghiêm lặng thinh chút rồi với giọng lạnh lạnh:

      - cứ giữ ở đó, mai ấy vào nhận cũng được. Cám ơn .

      lập tức tắt máy. Qúy Phi cũng vừa cất máy mình Hải Đông cũng vừa ló đầu vô:

      - Phi còn ở đây hả?

      Qúy Phi làm thinh biết Hải Đông thấy cầm lẳng hoa nên tò mò xuống đây để hỏi. ta luôn rình rập , xấu tính chịu được.

      để ý cử chỉ của , Hải Đông bước đến bàn, cầm lẵng hoa lên xem:

      - Hoa đẹp quá, ai tặng Phi vậy?

      - phải của em, của Trúc Hiền đó.

      - Vậy hả?

      Hải Đông hỏi lơ đãng và hau háu đọc mảnh giấy ghim trong đó rồi lẩm bẩm:

      - Của Nghiêm tặng à? Sướng !

      quay qua Qúy Phi, thân mật:

      - Phi ăn trưa chưa?

      - Em định đấy.

      - Vậy mình cùng .

      Qúy Phi vội từ chối:

      - Em có xuống nhà ăn đâu, ngán cơm nhà ăn lắm. Em định ra ngoài mua cơm hộp.

      - Vậy chị cũng luôn cho vui.

      Nhưng biết nghĩ thế nào, lại tỏ ra hào phóng:

      - Hay là để chị mua cho rồi vào đây chị em mình cùng ăn, cùng nghỉ trưa luôn.

      Với người như Hải Đông, tốt hơn hết là đừng để mình mắc nợ. Nghĩ vậy, Qúy Phi bèn đổi ý:

      - Thôi vậy xuống nhà ăn, ra ngoài xa lắm, em đổi ý rồi.

      - Ừ, mình ở đây vậy.

      Qúy Phi nhìn Hải Đông cái, biết ta làm thân với để làm gì mà muốn né cũng được, cách hay nhất là đề phòng.

      xuống nhà ăn với vẻ mặt vui. Khi ngang qua bàn Hạ Lan, thấy cặp mắt ngạc nhiên nhìn mình, mỉm cười, rồi khẽ nhắm mắt cái, như muốn bảo rất chán. Hạ Lan cười lại, rồi kín đáo nhăn mặt, ra dấu bảo chán giùm . Quả nhiên, vừa bắt đầu ăn, Hải Đông ngay:

      - Phi thân với Trúc Hiền, chắc biết chuyện của nó với phó giám đốc hả?

      - Em biết sơ sơ. Trúc Hiền có .

      - Nó mới về làm tháng là thả câu phó giám đốc, con này ghê .

      Qúy Phi lắc đầu:

      - phải Trúc Hiền thả câu đâu chị. Nếu Nghiêm chủ động làm quen làm được đâu. Chị thừa biết Nghiêm thích quen biết với phụ nữ mà.

      Hải Đông nhìn , vừa tinh quái vừa tội nghiệp:

      - Em buồn lắm phải ?

      Qúy Phi lập tức tạo nụ cười thản nhiên:

      - Chuyện đó đâu có liên quan gì tới em, tại sao em lại buồn.

      Hải Đông thừa biết tâm trạng của nhưng vốn còn chút lịch , ta gì nữa, chỉ nhận xét chung chung:

      - Hai người thân nhau, làm gì Trúc Hiền kể chuyện của nó. Nếu là chị, chị chịu nổi, dù sao cũng thấy chạnh lòng.

      "Hơn cả chạnh lòng. Em đau đớn muốn chết cho rồi". Qúy Phi những muốn khóc gào như thế. Nhưng nếu khóc, khóc với Hạ Lan chứ phải với người như Hải Đông.

      Hải Đông để ý cử chỉ của Qúy Phi. làm thân với Qúy Phi phải là để hỏi thăm hay thông cảm. Làm gì có chuyện thông cảm với người trước đây từng làm mình mất ăn mất ngủ. Có điều bây giờ cả hai cùng hội cùng thuyền ghét nữa.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 22

      chuyển qua chuyện khác:

      - Chị nghĩ, có cách mà Phi có thể kéo Nghiêm về phía mình, khó lắm đâu.

      Thấy mắt Qúy Phi mở lớn ngạc nhiên, hưng phấn tiếp:

      - Con đó bắt cá hai tay lắm, chắc nó dám kể chuyện đó cho em nghe đâu hả?

      Rồi thao thao những điều mình được biết. biết rất về người thanh niên kia là ca sĩ khá nổi tiếng, khá đẹp trai. Chính Trúc Hiền viết thư làm quen với ta. Và chủ động đến bắt chuyện trong lần ta hát ở tụ điểm.

      còn thêm là ca sĩ Thiên Vũ đó rất nhiều bồ. Và ta đưa Trúc Hiền Vũng Tàu khi hai người gặp nhau lần thứ ba.

      Nghe đến đó, Qúy Phi nén nổi kinh ngạc:

      - chơi kiểu đó rồi sao? Mà chỉ sau vài lần gặp nhau. Lạy chúa!

      Hải Đông cười tinh quái:

      - Chắc nó bao giờ chuyện đó với em đầu. Đời nào dám .

      Qúy Phi lặng thinh. có cảm giác mình bị gạt. tin người trầm tính và hiền hòa như Trúc Hiền lại có thể viết thư làm quen với ca sĩ. Đó đâu phải là tính cách của ta. Lại còn chơi dễ dãi như thế.

      nhìn Hải Đông, khi ghét ai, ta có thể dựng những chuyện tày trời như vậy sao? Và hỏi lạnh nhạt:

      - Chị kể em nghe chuyện này làm gì?

      - Sao em nghĩ là cho Nghiêm biết, để ảnh hiểu con người của nó.

      - Em thích làm người thóc mách. Nếu Trúc Hiền tệ như vậy, tự ấy tìm hiểu.

      - ai làm sao ảnh biết?

      - Em thể làm chuyện đó đâu. Nếu có ai với ấy, người đó phải là em.

      - Em dại lắm Phi. Biết điểm yếu của người ta phải nắm lấy cơ hội đó để kéo người về mình chứ.

      - Làm vậy, Nghiêm chỉ coi thường em thôi. Xem như những gì chị kể, em nghe và biết gì hết.

      - Em khờ lắm. Có lẽ em chưa hiểu hết về Trúc Hiền nên thấy tức.

      - Có thể nó chủ động với ca sĩ đó, nhưng với Nghiêm khác.

      - Dĩ nhiên, Nghiêm phải khác chứ. Tính ảnh nghiêm chỉnh, ai ảnh thích đố chinh phục cho nổi, như trường hợp em vậy đó.

      xong câu đó, ta im bặt. Rồi rối rít:

      - Chị xin lỗi, chị cố ý như vậy đâu.

      Qúy Phi cười nhợt nhạt:

      - Chị cũng sao, điều đó đúng mà.

      Hải Đông nghe nhưng chú ý lắm. Tâm trí còn nung nấu chuyện khác. Nếu cho , đến mất ăn mất ngủ. Và lôi ra ngay:

      - Em có biết phó giám đốc quen nó như thế nào ?

      Mặc dù thích chuyện với ta, nhưng Qúy Phi nén nổi tò mò:

      - Họ quen nhau thế nào hả chị?

      - Chị biết bắt đầu ra sao, nhưng cái buổi liên hoan 30-4, em nhớ ? ờ, phải rồi, em có dự. Nhưng lúc ra về là thấy Nghiêm đưa nó về.

      - Em hiểu nổi, sao chị rành chuyện của họ như vậy.

      Hải Đông cười tủm tỉm:

      - Bí mật mà. Nhưng chị bảo đảm là đúng trăm phần trăm. Em cứ với Nghiêm , nếu có, chị chịu trách nhiệm.

      - Làm vậy chẳng khác nào em phản bạn.

      - Nhưng em thích Nghiêm mà, im lặng là hại ấy. Em đứng về phía ai, mới là hại người đó Phi.

      - Nếu vậy, chị hãy tự mình , biết đâu đó là làm phúc, còn em .

      - Chậc! Chị được rồi. Nhưng chắc chắn Nghiêm tin chị, còn Phi khác, em thân với Trúc Hiền, chắc ảnh tin hơn.

      Qúy Phi cười :

      - Em chỉ hiểu điều, làm vậy rất khó coi. Và em xem như nãy giờ chị gì hết. Chuyện này cho qua nghe chị Đông.

      xong, đẩy chiếc khay ra xa, đứng dậy:

      - Xin lỗi, em lên trước.

      Và trước cái nhìn ngơ ngác của Hải Đông, bước ra khỏi bàn. được vài bước, chợt nghe tiếng Trí cận gọi lại:

      - Qúy Phi! Lại đây.

      Qúy Phi quay lại. Bây giờ mới nhận ra Trí cận ngồi bàn gần . mỉm cười đến bàn. Vừa vừa nhận ra có cả Trần Nghiêm ngồi ở đó. Có cả giám đốc Phú Hoàng. chuyện lạ.

      Trí cận kéo ghế cho :

      - Giám đốc bảo em ngồi cùng bàn đấy. Ăn xong rồi hả?

      - Dạ.

      Giám đốc Phú Hoàng lên tiếng:

      - Hai chuyện gì mà có vẻ gay cấn vậy? Nhìn như sắp gây gổ đấy. Này! Cố hòa nhã nhé , đừng để mang tiếng là người hay gây đấy.

      Qúy Phi cười gượng:

      - Dạ, tụi con chuyện riêng, chứ đụng chạm gì ai ạ.

      - Thế tốt. phải chú cố ý nhắc chuyện trước đây, nhưng chú muốn con hòa mình với mọi người. Ở nhà khác, làm khác con ạ.

      Qúy Phi cắn môi:

      - Dạ, con hiểu. Nhưng con bốc đồng đâu chú ạ.

      hiểu ông sợ kiêu kỳ, tiểu thư và vì lòng tốt ông muốn nhắc nhở. Nhưng quả là chuyện đó làm rất tự ái. hiểu sao mọi người cứ nhìn cách khác thường như vậy.

      Giám đốc Phú Hoàng vẫn vô tình:

      - Ba con lo cho con lắm đấy. Còn mẹ con hay hỏi con làm thế nào.

      Ông chợt cười ha hả:

      - Bà ấy cưng con quá. Cứ sợ làm ở đây con gặp khó khăn. Chú phải bảo đảm là ở đây ai dám ăn hiếp tiểu thư của bà ấy.

      Mọi người cười rộ lên, trừ Trần Nghiêm. Từ nào giờ chỉ lo ăn và bỏ ngoài tai câu chuyện liên quan đến Qúy Phi. quen với thái độ đó, nên thấy buồn nữa. Bất giác nhìn bằng cái nhìn thương hại.

      người như ta, lẽ nào lại có thể để mình làm con rối trong tay chẳng có gì đặc sắc. Bản lĩnh của phó giám đốc chỉ có thế thôi sao?

      o O o

      Qúy Phi vịn tay bà Chi, mắt ngó chăm chăm vào tủ kính. Từ nãy giờ, và bà lựa mãi vẫn được khúc vải nào may áo cho Trần Nghiêm. sắp dự hội thảo ở Úc. Và dì Chi gọi điện rủ cùng chợ mua sắm cho . Qúy Phi biết bà muốn gần gũi nên rất thích. Cho nên sáng nay, khi mẹ rủ mua sắm, tìm cách thoái thác và với dì Chi.

      Qúy Phi kéo bà qua gian hàng khác. Cả hai đứng lẫn vào những người khác trước quầy kính, chăm chú ngó vào tủ. Chợt dì Chi kéo tay , giọng hơi khác thường:

      - Mẹ con kìa, Phi.

      Qúy Phi ngẩng phắt đầu lên nhìn. Ở quầy vuông góc, bà Hoàng Qúy đứng nhìn trân trân hai người. Cặp mắt như nảy lửa. Ngùn ngụt đến cháy người.

      Trong phút, tự nhiên Qúy Phi đứng nhích ra khỏi bà Chi. Tim đập thon thót vì sợ. Mẹ mà phát điều này tất cả tan nát. biết làm sao để tránh bão tố đây.

      Qúy Phi còn rối rắm dì Chi đẩy tay :

      - Con qua với mẹ .

      - Vâng.

      Nhưng chưa kịp bà Qúy như lao về phía . Nếu phải là giữa chợ, có lẽ bà làm dữ lên rồi. Bà quắt mắt nhìn Qúy Phi răng nghiến lại:

      - Con về nhà ngay cho mẹ. ngay!

      - Dạ.

      Qúy Phi sợ hãi nhìn qua dì Chi. Rồi ríu ríu xuống lầu. Đến giữa đường quay lại, thấy mẹ và dì Chi đứng góc riêng. Mẹ gì đó với vẻ mặt giận dữ mà chưa bao giờ nhìn thấy. Đây là lần đầu tiên thấy bà hung dữ như thế.

      Qúy Phi biết mẹ rất giữ tiếng, chẳng đời nào bà làm ầm ầm ngoài chợ. Nhưng vẫn thấy ngại cho dì Chi. Thế nào mẹ cũng nặng dì ấy. Dì Chi lại bị tổn thương. Tội nghiệp dì ấy.

      Và mẹ làm đổ vỡ yên ấm giả tạo trong gia đình. Càng nghĩ, càng thấy lo lắng rối bời.

      Qúy Phi về nhà, lên phòng mình ngồi chờ tai họa. Mặt tái nhợt vì sợ. Rồi nhớ ra, hối hả gọi điện cho ông Huỳnh. Vừa nghe tiếng ông, giọng run run:

      - Ba ơi! Ba ở đâu vậy?

      - Ba ở nhà bác Tuấn. Có gì con?

      - Ba về nhà ngay ba. Có chuyện rồi. Mẹ đánh con chết mất.

      Giọng ông Huỳnh gấp rút:

      - Sao lại đánh con? Có chuyện gì vậy?

      - Lúc nãy con chợ với dì Chi rồi gặp mẹ, con sợ lắm ba ơi.

      xong òa khóc. Ông Huỳnh nhanh:

      - Được rồi, để ba về.

      Qúy Phi cúp máy lúc nghe tiếng giày ồn ào ngoài hành lang. Rồi cánh cửa bị đẩy toang. Bà Qúy bước nhanh vào phòng, cử chỉ hùng hổ:

      - biết mụ phù thủy đó bao lâu rồi? mau!

      Qúy Phi sợ ríu, ra hơi:

      - Dạ, con biết lâu rồi.

      - Ai cho biết. Có phải ba đưa đến giới thiệu với bà ta ?

      - Dạ phải, tự con biết. mình con biết thôi.

      - láo! - Bà Qúy quát lên.

      - phải ba đâu mẹ.

      - Vậy ai?

      Lần đầu tiên bị quát tháo, Qúy Phi sợ tái mặt, giọng run và lắp bắp:

      - Con biết tại con làm chung công ty với Nghiêm. Ảnh là con dì Chi.

      - Mày có thể thân với con của mẹ phù thủy đó được sao? Trời ơi!

      - có thân mẹ ạ. có thân, ấy ghét con lắm. Ảnh luôn tìm cách tránh né con mà mẹ.

      Bà Qúy quát to đến khàn cả giọng:

      - Có phải nó chuyện của ba mày với mẹ nó cho mày nghe ?

      - Dạ.

      - biết vậy, tại sao còn làm thân với người đàn bà đó hả? mau!

      Qúy Phi khóc mếu máo:

      - Tội nghiệp dì Chi lắm mẹ. ra, đâu phải dì ấy cướp giật của mẹ, ba quen với dì ấy trước mà.

      - Hả?

      Qúy Phi chỉ muốn vạch cho bà Qúy nhìn nhận đúng việc, để làm bà bình tĩnh. ngờ vụng về làm bà đau đớn hơn. Bà bủn rủn ngồi phịch xuống ghế, lạc giọng:

      - ngờ con tôi có thể bênh vực người đàn bà đó và quay qua lên án tôi. Vậy tôi hy sinh để làm gì đây?

      Bà đứng bật dậy, lao vào Qúy Phi, giằng xé túi bụi:

      - Tao sanh mày ra, hy sinh hết cho mày có gia đình yên ấm, có cha có mẹ, để rồi bây giờ mày theo phe của họ sao? Mày quay lại lên án mẹ mày sao? Mày là con cái của ai vậy hả?

      - Đau quá mẹ Ơi!

      - Mày chết cho tao đỡ tức. Uổng công tao hy sinh cho mày, kỳ vọng vào mày. ! ra khỏi nhà này, đến sống với con mụ cướp giật đó .

      Qúy Phi níu tay bà:

      - Đừng đuổi con mà mẹ. Con đâu có lên án mẹ. Con chỉ để mẹ đừng tức thôi mà.

      - Câm họng! Đừng có chối cãi. Tao muốn nuôi ong tay áo nữa. Mày ra khỏi nhà tao ngay.

      Bà đẩy Qúy Phi ra cửa. Lúc đó, ông Huỳnh cũng vừa về tới. biết chuyện nên ông còn thấy ngạc nhiên. Ông định lên tiếng Qúy Phi kêu lên:

      - Mẹ đuổi con ba ơi.

      - Đừng có kêu xin mất công, ra khỏi nhà . luôn cho khuất mắt tao.

      Bà dúi Qúy Phi vào cửa. Nhưng ông Huỳnh cản lại:

      - Chuyện đâu còn có đó. Bà đừng làm ầm ĩ lên như vậy, người ta nghe sao?

      Bà Qúy buông Qúy Phi ra. để ý len lén trở vào phòng. Bà quay phắt lại nhìn ông. Và lần đầu tiên trong đời, Qúy Phi thấy đôi mắt thù hằn, căm ghét dữ dội của mẹ nhìn ba. Bà tức tối quát nạt như quát con . Giọng bà thâm trầm mà cay nghiệt hẳn .

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 23

      - Bây giờ con ông đứng về phía người đàn bà mà ông quý rồi đó. Nợ nần duyên số dứt được phải ? Hết đời cha đến đời con. Tôi và mụ ta có nợ nần gì ? Tại sao mụ ta cướp mọi thứ của tôi vậy? Ông trả lời .

      Ông Huỳnh đến ngồi trước mặt Qúy Phi:

      - Tại sao con qua lại với dì Chi? Sao con với ba? Sao con làm như vậy?

      Nhưng bà Qúy lại ngắt lời:

      - Đừng hỏi kiểu đó. Nó thương mụ đàn bà đó phải hợp ý ông sao? Nó thay mặt ông đền bù thiệt thòi cho bà ta, phải ông biết ơn sao?

      Ông Huỳnh lặng thinh như né tránh. hiểu ông muốn cãi cọ trước mặt con , hay vì quen nhẫn nhịn cho yên thân. Còn bà Qúy chuyển tức giận sang ông.

      - Ông là nghiệp chướng của tôi. Chồng vợ gì, nợ nần nên phải trả cho hết kiếp thôi. Kiếp sau tôi cầu xin đừng gặp phải oan gia như ông.

      thù hận ỉ mấy chục năm, bây giờ có dịp bộc phát, khiến bà Qúy thay đổi hẳn. Vẽ lạnh nhạt kiêu kỳ thường ngày biến mất. Bà thể căm thù cách thâm thúy, nghiệt ngã. Đến độ Qúy Phi nhìn mẹ mà cứ tưởng người nào đó phải là mẹ. Trong tâm trí , mẹ phải là người phụ nữ cay nghiệt như vậy.

      Thấy vẻ mặt rầu rĩ của , bà Qúy cười khan:

      - Con ông chịu nổi đấy. lạ. Tại sao người đốn mạt như ông lại có bề ngoài hiền lành đến vậy, đến cả con trong nhà cũng lầm. Chỉ có những người uất ức như tôi mới phải hung dữ mà thôi.

      Bà nghiến răng, cặp mắt ngập đầy thù hận:

      - Ông là con quỷ. loại người ích kỷ tột cùng. Hèn hạ tột cùng. Hèn hạ đến mức dám nhìn nhận xấu xa của mình. mình ông làm khổ bao nhiêu người, sao ông còn tồn tại cho đỗ vỡ gia đình này chứ.

      Qúy Phi khóc sụt sịt:

      - Con có lỗi, mẹ mắng con , đừng nặng ba mà mẹ.

      Cách van vỉ của làm bà Qúy thấy đau. Bà quay qua con , nhìn vừa thất vọng vừa cay đắng:

      - Con thương ông ta lắm chứ gì. Con chịu nổi khi mẹ nặng. Vậy suốt mấy chục năm ông ta làm khổ mẹ, con có chịu nổi ?

      Qúy Phi khóc nức nở:

      - Con cũng chịu nổi, con muốn ba mẹ đừng cãi nhau nữa.

      - Muốn vậy mà con lại thân thiện với người đàn bà đó. Con coi mẹ là mẹ của con ? Có biết đau lòng cho mẹ ?

      Thấy khóc chứ được, bà quay sang hài tội ông Huỳnh:

      - Hậu quả tính ích kỷ của ông là vậy đó. Ông thấy chưa? Ông lợi dụng tôi từ đầu đến cuối. Lợi dụng danh tiếng của gia đình tôi để tiến thân. Lợi dụng tiền bạc của tôi để nuôi người đàn bà đó. Ông là đồ vô liêm sỉ!

      Ông Huỳnh ngồi gục đầu như quá chán chường. Qúa tuyệt vọng. Điệu bộ đó làm bà Qúy càng thêm khinh bỉ, phẫn nộ. Bà tiếp tục đay nghiến:

      - Điều bỉ ổi hơn cả là ông gián tiếp đưa con ông đến với người đàn bà đó. Còn thứ gì ông chưa phản bội? Làm cho hết .

      Bà quay qua Qúy Phi, lạnh lùng:

      - Mẹ thù ghét ông ta. Nhưng vì con, mẹ nhẫn nhịn để giữ cho con gia đình yên ấm. Con có biết giá trị hy sinh đó đắt như thế nào ? Tại sao con lại phản mẹ?

      - Con phản. Con thương mẹ nhất đời mà mẹ.

      - Thương mẹ mà lén lút thân thiết với bà ta. Sáng nay con chợ với mẹ để với bà ta, như hai mẹ con vậy. Con xem mẹ hơn người đàn bà đó. bao giờ mẹ tha thứ điều đó. Con , ra khỏi nhà .

      Qúy Phi khóc nấc lên:

      - Con xin lỗi. Mai mốt con dám vậy nữa.

      - Muộn rồi. Xin lỗi xóa bỏ được cái đau lòng mẹ đâu. Cứ nghĩ tới việc con dối mẹ, phản bội mẹ là mẹ lại run lên. Con .

      - Đừng đuổi con mà mẹ.

      - Nếu con mẹ nhẩy xuống lầu, con muốn vậy phải ?

      Qúy Phi hoảng hốt:

      - Mẹ đừng giận. Để con .

      quẹt nước mắt, đứng dậy bước qua tủ lấy áo quần. Vừa xếp đồ vào valy, vừa khóc tức tưởi, ấm ức. Ông Huỳnh nhìn cách sót ruột, rồi lên tiếng:

      - Con cái có lỗi gì đâu, đừng quá đáng với nó như vậy. Tôi có lỗi bà cứ mắng tôi , tôi chịu được mà.

      Bà Qúy làm thinh. ra, bà cũng có chút xót xa. Nhưng bà choáng váng và giận . Điều nữa là trừng phạt như vậy để làm ông Huỳnh đau lòng. Hơn ai hết, bà hiểu ông cưng con như thế nào và bà muốn làm ông khổ sở.

      Qúy Phi vừa xếp đồ, vừa nhìn mẹ. Chờ bà đổi ý. Nhưng thấy vẻ sắt đá của bà, hiểu là thể lay chuyển được. Thế là đành xách vali ra cửa.

      Ông Huỳnh chịu nổi, đứng dậy theo . Xuống phòng khách, ông giữ đứng lại:

      - Tại ba mà con chịu vạ lây. Con buồn ba lắm phải ?

      - Dạ .

      lắc đầu mà nước mắt vẫn giọt vắn giọt dài. Thấy như vậy, ông càng đau lòng hơn.

      - Con đến nhà bạn ở vài hôm, chờ mẹ hết giận rồi ba đón con về. Con có mang theo điện thoại ?

      - Dạ có.

      - Ở đâu gọi về cho ba biết. Chiều ba qua với con.

      Ông móc hết tiền trong túi, đưa .

      - Lấy thêm tiền con. Chiều ba đem qua nữa.

      Qúy Phi thút thít:

      - Con có đủ rồi ba.

      lầm lũi ra cổng. Và bộ dọc theo lề đường. Từ đó giờ, chưa bao giờ rơi vào hoàng cảnh này, nên định trước mình đâu. Cuối cùng quyết định đến nhà Hạ Lan.

      Nhưng xui cho , khi đến nhà Hạ Lan nhà đóng cửa. Nhà bên cạnh bảo Hạ Lan vừa ra ngoài. Qúy Phi nản quá, đến cầu thang trước cửa nhà, ngồi phịch xuống chờ.

      ngồi khá lâu như vậy. Thỉnh thoảng vài người lên xuống họ nhìn cách tò mò. Thế là cúi mặt xuống tránh cái nhìn của họ.

      lát sau, thanh niên từ dưới lên, ta thấy Qúy Phi ngay khi vừa ở chân cầu thang. Và vừa lên, ta vừa nhìn . Dĩ nhiên là tò mò hơn cả những người khác.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 24

      Qúy Phi cúi mặt xuống, chờ cho ta qua, nhưng ta đứng lại trước mặt , hỏi như từng quen biết:

      - bé chờ ai vậy? Chủ nhà vắng à?

      Qúy Phi miễn cưỡng ngước lên:

      - Vâng.

      ta quỳ bên chân trước mặt , ngó khá lâu rồi cười:

      - Chờ lâu lắm sao mà khóc vậy? bé ở đâu tới?

      - Tôi ở gần đây thôi.

      - Cụ thể là ở đâu?

      - Cách đây hai cây số.

      ta nhướng mắt rồi đùa:

      - Ở gần mà xách va li như vậy, bị mẹ đuổi hả?

      Biết là ta chọc mình, nhưng chọc vô tình đúng vào tình cảnh của , làm Qúy Phi có cảm giác tủi thân. Thế là nước mắt lại chảy ra, nguẩy đầu cố khóc trước mặt người lạ. Nhưng kiềm nổi.

      Thấy lại khóc, ta sửng sốt:

      - Sao vậy bé? Tôi đùa thôi mà.

      "Đùa vô duyên" Qúy Phi cáu kỉnh nghĩ thầm. Nhưng vẫn lặng thinh, nghĩ cách im lặng của mình làm ta mất hứng mà biến.

      Nhưng gã con trai tào lao này có ý định biến. Ngược lại, ta còn ngồi hẳn lên bậc thang, bên cạnh , giọng ta có vẻ quan tâm:

      - Tôi làm bé giận hả? Cho xin lỗi nghe.

      "Xin lỗi con khỉ". Qúy Phi rất bực cách chuyện ngọt ngào của ta. ta giỏi lắm, cũng là lớn hơn , hai tuổi. Cái cách xem là con nít như thế hoàn toàn hợp. biết rất tên con trai nào chuyện quá ngọt với người khác, thường là giả dối và hời hợt.

      Nhìn cách ăn mặc màu mè của ta, cũng đủ thấy dị ứng.

      Thấy cứ làm thinh, ta bắt qua chuyện khác.

      - Bạn có biết tới ?

      - .

      - biết ta đâu à?

      - .

      - Ngồi chờ thế này biết đến chừng nào, rủi ta về sao? Hay là qua nhà bạn tôi ngồi. Bạn tôi ở tầng , nhà nó thoải mái lắm.

      - Tôi ngồi đây được rồi, cám ơn nhiều.

      - Ngồi đây buồn lăm. Lên đó chuyện cho vui.

      Thấy Qúy Phi chỉ lắc đầu, rồi cứ ngồi im, ta lại gợi chuyện:

      - bé làm gì nhỉ?

      - Làm việc cho công ty.

      - Vậy à? Vậy mà tôi nghĩ hoạt động ở lĩnh vực nghệ thuật. có ngoại hình đẹp lắm.

      - Cám ơn.

      - Tôi khen , và tôi nghĩ chắc quen nghe người ta nhận xét như vậy.

      - có vài người tôi như vậy.

      - Vậy là tôi đúng phải ? Nhưng phải vài người, mà là tất cả những ai gặp . Tại khiêm tốn đó thôi.

      - Tôi biết. Đúng hơn là để ý chuyện đó.

      Qúy Phi cách khá quạu quọ. làm ta phải quay qua nhìn, rồi cười:

      - ràng bực mình, nhưng hy vọng phải là do tôi. Tôi vô tội chứ hả?

      Cách cầu hòa của ta làm Qúy Phi thấy mình cực kỳ vô lý. Và cố mỉm cười:

      - Tôi đâu có bực mình . chọc ghẹo gì tôi đâu mà bực.

      - Có thế chứ.

      Cả hai lại ngồi im. Qúy Phi chờ gã con trai nhiều chuyện này bỏ . Nhưng ta hình như quá rỗi rảnh và tào lao. Tào lao đến mức khoái tán gẫu với người lạ. Thấy gì, ta lại bắt qua chuyện khác.

      - Nghề của tôi là ca hát, tôi diễn ở các tụ điểm mỗi tối. Nếu được xem tôi hát để ủng hộ tinh thần hay quá.

      "Vậy là ta là ca sĩ". Nghĩ vậy, tự nhiên Qúy Phi nhớ đến bồ của Trúc Hiền.

      Qúy Phi tò mò nhìn qua ta:

      - là ca sĩ à?

      - Tôi cũng hay xuất ti vi, có lẽ bé ít xem ca nhạc nên biết tôi.

      - Tôi cũng hay nghe nhạc, nhưng để ý đến người hát. Tôi biết ít về lĩnh vực đó lắm.

      - là thất vọng vì biết tôi.

      " đâu có nổi tiếng đến mức tôi phải biết. Mà tại sao tôi phải biết chứ?" Qúy Phi nghĩ thầm. Nhưng kỳ thấy ta quen quen. Cái kiểu gặp ở đâu đó. đến nổi gây ấn tượng để phải nhớ. Nhưng tuyệt đối biết cũng phải.

      Thay Qúy Phi nhíu mày như cố nhớ, ta bèn nhắc:

      - Có lần nào bé nghe ca sĩ Thiên Vũ hát ?

      "Cái gì? Vậy là đó sao?" Qúy Phi suýt kêu lên nhưng vội ghìm lại. tròn mắt nhìn Thiên Vũ, khiến ta phải nhìn lại .

      - Sao bé nhìn tôi lạ lùng vậy?

      Qúy Phi gật gù mình. Nãy giờ, thấy tào lao quá nhàn rỗi. Nhưng giờ biết, ta chẳng tào lao cũng chẳng rỗi rảnh, chỉ vì thấy vừa mắt, nên làm quen. Nếu ta biết là bạn của Trúc Hiền, chắc lập tức biến mất.

      Tự nhiên Qúy Phi muốn biết thử ta đào hoa đến mức nào. bèn cười mủm mỉm:

      - nhắc tôi cũng biết. Tôi vừa chợt nhớ ra. ngờ mình gặp người . Nếu có giấy ở đây tôi xin chữ ký của rồi.

      ta có vẻ khoái:

      - Cuối cùng bé cũng nhớ tôi.

      - Hôm nào tôi xem hát. Tôi đấy.

      - Vậy sao ngay tối nay. Tôi gởi vé mời đến bé.

      - Thôi, bây giờ tôi lười lắm, hôm nào có hứng .

      - Trời ơi! Đợi bé có hứng đến bao giờ. Thôi, vậy cho cái hẹn .

      - Hẹn làm gì?

      - hôm nào gặp, mình uống cà phê vậy mà.

      Qúy Phi đủng đỉnh:

      - Sao hát karaoke, tôi thích hát cái đó lắm.

      Thiên Vũ xoa tay:

      - Thế càng tốt. Em muốn lúc nào?

      - Đợi có hứng . Bây giờ chưa biết.

      Cái kiểu tiến rồi lùi như thế khiến người ta cứ muốn vấn tới cho ràng, Thiên Vũ cũng thế. Thấy người đẹp bắt đầu ngưỡng mộ mình, ta khoái chí lắm. Nhưng rồi cái cách thực thực hư hư của làm ta hơi hẫng. ràng ta dễ bị đổ. Thậm chí bất cần kết bạn với ca sĩ khá có tiếng.

      ta nhìn chăm chăm khuôn mặt đẹp và tinh nghịch của . Rồi nhìn xuống bộ đồ người như đánh giá, đo lường. Cuối cùng ta kết luận phải người tầm thường.

      Qúy Phi ngồi im, khá lâu mới lên tiếng:

      - Ai yếu bóng vía, bị nhìn như vậy chắc tim rụng mất thôi.

      Thiên Vũ nheo mắt:

      - Thế em có bị rụng ?

      - Theo ?

      - làm sao biết được.

      - " cả tuyệt vời" như thế, ai mà thờ ơ cho nổi. – Qúy Phi cách hờ hững.

      Mắt Thiên Vũ nhìn mắt sáng lấp lánh:

      - Em chuyện nghe hay lắm.

      - Dĩ nhiên.

      - Tự tin ghê chưa?

      ta cách âu yếm, kèm theo cái nhìn tình tứ mơn trớn. Qúy Phi thản nhiên nhìn lại ta. người trầm tính như Trúc Hiền mà bị đổ vì những biểu hời hợt này hiểu được. là dại dột. Đáng tiếc.

      Lúc đó, Hạ Lan về đến. Thấy dưới cầu thang, Qúy Phi bèn đứng lên:

      - Bạn tôi về rồi đó.

      Thiên Vũ nhìn xuống Hạ Lan, rồi nhận xét:

      - Em đẹp thế này, sao có bạn đơn giản vậy. ta xứng với em.

      "Vô duyên hết sức. Và thiếu tế nhị. hiểu sao bạn tôi có thể thích được ". Qúy Phi nhìn ta cách ác cảm:

      - Tôi có bạn rồi, chào nhé.

      - Chừng nào gặp lại.

      Qúy Phi cười cười:

      - Cũng biết nữa. Thời gian ngắn ngủi lắm.

      - cụ thể bé.

      - Ừ, "Đến hạn lại lên".

      Thiên Vũ chắc lưỡi:

      - Lại đùa nữa. chưa biết tên bé.

      - thích gì cứ gọi nấy, tính tôi dễ chịu lắm.

      - Khổ quá. mà, ấy cho số phone nhé.

      - Tôi quên rồi. Cứ hỏi 108 biết.

      Thiên Vũ có vẻ nóng ruột :

      - thôi vậy. Chỉ cần em tên thôi, truy ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :