1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 15

      Qúy Phi vừa đập cửa vừa vọng vào:

      - Ba ơi! Con vô được ba?

      Tiếng ông Huỳnh vọng ra:

      - Vô đây con.

      Qúy Phi đẩy cửa, ló đầu vào nhìn. Rồi bước hẳn vào phòng:

      - Mẹ đâu rồi ba? Sao chiều giờ con thấy mẹ?

      - Bà ấy đưa khách tham quan, có lẽ tối mới về.

      Từ "bà ấy" của ông làm Qúy Phi chú ý hơi nhiều. Bình thường, để ý cách chuyện của ba mẹ. Mà ra, ông bà cũng rất ít chuyện với nhau. Qúy Phi chưa bao giờ thấy ba mẹ ngồi chung mà chuyện khi cả nhà ngồi vào bàn ăn. Hầu như chỉ có là điểm trung gian, hết với người này đến với người kia. hiểu tại ba mẹ khéo léo phơi bày trước mặt hạnh phúc viên mãn, hay chính vô tư để ý.

      Nhưng bây giờ, đầu óc luôn bị chi phối cái điều Trần Nghiêm , nên đâm ra quan sát ba mẹ mình hơn. muốn biết tại sao ba mẹ trí thức kiểu ngu xuẩn. tin Trần Nghiêm đến nổi đâm ra hoài nghi hạnh phúc của mình. Chẳng lẽ đó là giả tạo.

      Qúy Phi ngồi nghĩ lẩn thẩn có tiếng chuông reo. thôi nghĩ nữa. Và nhìn ba đến nhấc máy. Ông đưa qua cho :

      - Mẹ muốn chuyện với con đó.

      Qúy Phi đón lấy ống nghe:

      - Mẹ hả mẹ?

      - Ừ! Con làm gì đó?

      - Con ngồi chơi với ba, chừng nào mẹ về.

      - Mẹ ở nhà dì Lan, mấy dì muốn con qua chơi đó.

      - Ủa! Chứ phải mẹ với khách hàng sao?

      - Khách hàng nào? Con gì vậy?

      - Dạ, đâu có gì. Vậy từ chiều giờ mẹ Ở nhà dì Lan hả?

      - Ừ, con qua ngay nhé.

      - Dạ thôi, con muốn ở nhà xem phim.

      - thôi vậy, tối mẹ về.

      - Dạ,

      Qúy Phi gác máy. quay qua nhìn ông Huỳnh. Rồi thừ người suy nghĩ. Tại sao ba phải dối như vậy? Mẹ đằng, ba nẻo, như vậy là sao?

      đến ngồi gần ông Huỳnh:

      - Mẹ Ở nhà dì Lan, sao ba với khách?

      Ông Huỳnh buông tờ báo xuống, mỉm cười:

      - Vậy chắc ba nghe lầm. Bà ấy dặn con cái gì vậy?

      - dặn gì hết. Chỉ hỏi con làm gì thôi.

      - Vậy hả?

      "Vậy là ba biết mẹ đâu, ba dối mình". Nếu là trước đây, có lẽ chẳng mấy để ý. Nhưng bây giờ, điều đó lại như hé ra cái gì đó. điều gì đó giả tạo bất ổn, làm mơ hồ khổ sở.

      Thấy vẻ mặt bồn chồn của , ông Huỳnh có vẻ lo:

      - Con buồn chuyện gì vậy? Công ty có chuyện gì con?

      - Dạ .

      Bất chợt nhìn ông chăm chăm:

      - Ba có biết ai tên Trần Nghiêm ba?

      Vẻ mặt ông Huỳnh lúng túng hẳn . lúng túng rất hợp với ông chút nào. Qúy Phi quen nhìn phong cách đường bệ của ông, nên cử chỉ nhu nhược đó là chịu nổi. Đến nổi phải quay mặt chỗ khác.

      lát sau, ông Huỳnh hỏi với vẻ lo ngại:

      - Làm sao con biết cậu đó?

      - Ảnh là phó giám đốc trong công ty con.

      Ông Huỳnh nhìn sững :

      - Vậy à?

      - Tại sao ảnh ghét nhà mình vậy, ba?

      Ông Huỳnh gần như chết đứng:

      - Con với cậu ta thân nhau lắm à?

      Qúy Phi cười lạnh giá:

      - Ảnh ghét nhà mình làm sao chịu thân với con hả ba? Ba có biết tại sao lúc trước ảnh cho con làm công nhân ? Là ảnh muốn con chịu nổi phải nghỉ việc đó.

      Thấy vẻ mặt xuống sắc của ông, buồn buồn:

      - Vậy là ảnh phải ba? Chắc chắn là ba biết rồi.

      Giọng ông Huỳnh khàn khàn:

      - Nó ghét con lắm à? Nó có làm khó gì con ?

      - Ảnh làm khó. Ngược lại, vẫn sắp cho con làm khâu quan trọng. Nhưng ảnh luôn tránh con, và muốn con nghỉ làm.

      - Vậy tại sao con nghỉ? Con đâu có sợ thiếu chỗ làm. Mà nếu vậy nữa, ba mẹ cũng đâu cần con phải kiếm tiền.

      - Con cần tiền, nhưng thể rời bỏ ở đó được.

      Tự nhiên mủi lòng òa lên khóc, khóc cách tức tưởi. Và kể hết những chuyện xảy ra giữa Trần Nghiêm và .

      Ông Huỳnh chỉ biết lặng thinh mà đau khổ. Thậm chí dám nhìn con .

      Thái độ của ông chẳng khác nào đe dọa đối với Qúy Phi, khóc thút thít:

      - Ba đừng giấu con nữa. Ba mẹ làm sao để ấy thù hận, con tin ảnh dựng chuyện đâu.

      - Bình tĩnh con . Nếu con biết rồi ba giấu cũng vô ích. Nhưng con phải hiểu nếu ba mẹ sống dối mình tất cả cũng vì con thôi.

      Qúy Phi thào:

      - Ba mẹ sống dối mình, có nghĩa là cả ba lẫn mẹ đều thiếu tình thương với nhau. Và hạnh phúc của mình đều là giả dối, con suy luận có đúng ?

      - Con chỉ nên biết mơ hồ thôi con ạ. ra, có biết bao nhiêu gia đình tưởng như hạnh phúc, chỉ có người bên trong mới hiểu được gắng gượng của mình.

      Qúy Phi cười buồn rầu:

      - Con biết chuyện đó, nhưng con nghĩ nó là ở đâu đó xa xôi, của ai đó chung chung, chứ phải với chính ba mẹ con.

      Rồi buộc miệng:

      - Trong lúc nóng giận, Nghiêm bảo ba và mẹ là mẫu người giả dối.

      xong câu đó, im lặng, cảm thấy mình quá đáng. :

      - Con dám phê phán ba mẹ đâu.

      - Cậu ta có hơn vậy, ba cũng giận đâu. Ba hiểu căm giận đó. Thậm chí ba nghĩ, mẹ con cậu ta yên lặng đến ngày nay là vị tha lắm rồi.

      Qúy Phi nhìn ông đau đáu:

      - Nhưng rạn nứt của ba mẹ có liên quan gì đến họ? Liên quan gì hả ba?

      Ông Huỳnh im lặng, phân vân đến mức dằn xé, cuối cùng ông lắc đầu chịu thua. Ông bỗng thấy con mình như vị quan tòa. Con bé lớn và có quyền biết, quyền phán xét người mà nó xem là thần tượng.

      Để có được danh vị giáo sư tiến sĩ như ngày nay, ông hai lần phản bội. Lần đầu tiên ông phản bội mẹ Trần Nghiêm để cưới bà Hoàng Qúy. Lần thứ hai ông trở thành người lừa dối, để giữ cho con mình gia đình yên ổn.

      Ông ngờ đến lúc này, hy sinh của ông theo mây khói. Qúy Phi biết, thất vọng đau khổ. Và điều tệ hại hơn là nỗi thất tình. Chẳng lẽ lầm lỗi của ông lại đổ lên đầu con .

      Bỗng nhiên ông thấy mình già sụp đổ tinh thần.



      Qúy Phi rời khỏi phòng, kết tội ba, cũng nhận xét nào. im lặng suốt khi nghe ba . Và bây giờ đây, hiểu sâu sắc rằng: Trần Nghiêm thù hận ba chứ phải ghét . Và điều kinh khủng hơn, làm vỡ mộng là ánh hào quang của ba mẹ vụt tắt ngấm.

      ngồi mình trong bóng tối, đau đớn với những ý nghĩ tuyệt vọng. Trần Nghiêm đúng. đau khổ khi hiểu chuyện của người lớn. Bây giờ khổ sở hơn cả hình dung của mình.

      Hôm sau, làm với gương mặt phờ phạc mất ngủ. vừa ra khỏi nhà xe gặp giám đốc Phú Hoàng với Trần Nghiêm. Thấy , ông Hoàng dừng lại, mỉm cười thân mật:

      - Thế nào rồi, kỷ sư trẻ? Công việc ổn định chưa?

      - Dạ, cũng bình thường rồi ạ.

      - Sao nhìn con xuống sắc vậy? Có bệnh gì ? Nếu khỏe cứ nghỉ buổi.

      - Dạ, con sao hết ạ.

      - Ba con có khỏe ?

      - Dạ, vẫn bình thường chú ạ.

      Qúy Phi muốn , nhưng ông cứ hỏi hết câu này đến câu khác. Hỏi cách quan tâm .

      Qúy Phi biết ông chú ý đặc biệt đến , nên cố gắng trả lời để đáp lại quan tâm đó. Còn muốn khóc.

      hiểu sao, sáng nay thấy TRần Nghiêm, lại muốn khóc. thấy nhìn tò mò. Rồi vẻ mặt như hiểu điều gì đó. Như muốn hỏi " có gì xảy ra trong gia đình phải ?" ngu dại khi cứ cố hiểu chuyện của người lớn.

      Giám đốc Hoàng chợt thay đổi nét mặt:

      - Con làm sao vậy? Có gì ? Nhìn con được bình thường đó.

      Qúy Phi cố cười, nhưng biết nụ cười của mình trông như mếu. vội chào hai người rồi nhanh như bỏ chạy trước cái nhìn khó hiểu của giám đốc.

      Buổi chiều, sau giờ làm việc, Qúy Phi lên phòng Trần Nghiêm. Nhưng về. Thế là thất vọng trở xuống.

      Sau giờ làm, công ty trở nên vắng tênh. Các phòng đều im lìm trong ánh sáng nhá nhem của buổi chiều. mình dãy hành lang vắng lặng, Qúy Phi có cảm tương cuộc đời mình hiu hắt như chiều tà. cảm nhận được mình đơn và hoang mang. Cảm giác đó xa lạ với tính vô tư của .

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 16

      Bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay, khi mình đứng như tâm trạng bài hát, mà trước đây mình thể hiểu hết.

      "Em về ấy, nơi đâu nơi đâu? Sông cạn đá mòn, trăng treo đầu con sóng, tan theo tan theo chút tình xa vắng. Làm sao ru được tình vơi à ơi nỗi đau này người".

      Trần Nghiêm xua đuổi cảnh báo trước nỗi khổ. Vậy mà cách nào dừng lại. Cứ lao theo tình mê muội kết thúc. Mà cũng biết là nó đưa mình về đâu.

      Qúy Phi ngồi xuống bật thang, đầu tựa vào lan can. Trong ánh sáng yếu ớt, nhìn như bơ vơ tội nghiệp. Nó tương phản với dáng dấp thanh lịch tự tin của .

      ngồi lâu nghe tiếng giày lên những bậc thang. ngẩng đầu lên, phân vân tự hỏi mình có nên tránh . Nhưng vừa lúc đó, nhận ra người đó là Trần Nghiêm và đứng bật dậy, nhìn sững với tâm trạng nôn nao quay quắt.

      Trần Nghiêm hơi đứng lại khi thấy . Rồi tiếp tục lên. Qúy Phi đứng nép qua bên, khẽ:

      - Em ngờ lại trở lại

      - Tôi bỏ quên tập tài liệu.

      Thấy định bỏ , Qúy Phi vội lên tiếng:

      - Em có chuyện muốn với .

      Trần Nghiêm hơi dừng lại:

      - Tôi rồi, những chuyện của liên quan gì đến tôi, đừng bao giờ tìm tôi nữa.

      - Em cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm qua … hôm qua em biết hết mọi chuyện, em thể im lặng.

      Trần Nghiêm đứng dựa vào tường, đối diện với . Vẻ mặt vẫn biểu lộ ngạc nhiên.

      - Cho dù là vậy, tôi cũng muốn biết. Và hết, là tôi thích bị quấy rầy.

      Qúy Phi nhìn như van nài:

      - Em biết ghét em nhất đời, nhưng em thể đứng xa để nhìn . Ba em có lỗi với mẹ , em muốn xin lỗi .

      Trần Nghiêm hơi nhướng mày ngạc nhiên. Nhưng rồi lại cười lạnh lùng:

      - trả con . Cứ nghĩ xin lỗi là đủ sao. đời có những tội lỗi thể cứu vãn bằng lời xin lỗi hay hối hận. Tôi cần nghe mấy tiếng đó đâu. Và nếu như bị chuyện đó dày vò, tôi cũng cần biết.

      - Kể cả khi em tìm cách chuộc lỗi cho ba em sao?

      - Tôi cần – Giọng vẫn lạnh lùng.

      Qúy Phi dám nhìn Trần Nghiêm, mà mắt vẫn cụp xuống:

      - Ba em cũng từng bị hối hận, chứ yên ổn như cách ba sống. Có lẽ hiểu điều đó.

      - Ông ta nghĩ thế nào, tôi quan tâm.

      - Ba bảo lúc đó ba mâu thuẫn rất nhiều. Rồi cuối cùng ba sống vì em. Ba thương em hơn mọi thứ đời. Nhưng biết em nghĩ gì ?

      rụt rè ngước lên nhìn Trần Nghiêm. Nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng. vẻ dững dưng sắt đá. liếm môi như ngại. Nhưng rồi lại cố gắng lay chuyển , bằng tất cả khao khát của mình. Giọng trở nên gấp rút:

      - Em nghĩ, thà ba bỏ rơi em và mẹ, em vẫn có thể chấp nhận. Lúc đó em còn , nên cứ đeo bám lấy ba. Nhưng nếu là bây giờ, em làm thế.

      Trần Nghiêm cười khan:

      - Mẹ tôi tranh dành với đứa bé đâu, đừng có tư tưởng đó. Và ba cũng đơn giản như tưởng. Cái điều mà tôi khinh ở người đàn ông, ba lại sống vì cái đó.

      - Em hiểu, đó là cái gì mới được chứ.

      Trần Nghiêm nhìn thẳng vào mặt :

      - Là yếu hèn, dám tranh đấu. Là thói quen nhu nhược ích kỷ. Ông ta hy sinh tình cảm của ông ta. Hy sinh luôn tình của mẹ tôi, miễn là ông ta được yên thân. còn thần thánh ba lắm. Thế cũng tốt cho . Nhưng đừng vì thế mà muốn biện luận cho ông ta.

      Qúy Phi nhanh:

      - Em biện luận, vì em cũng đồng ý những gì ba em làm. Em chỉ muốn hóa giải thù hằn trong lòng mà thôi.

      Trần Nghiêm cười nhếch môi:

      - làm nổi chuyện đó sao?

      - Em cố gắng.

      - Đừng phiêu lưu như vậy. hãy đứng qua bên và chấp nhận hết tất cả những gì có. Đừng xới tung nó lên nữa, chỉ làm tôi khinh thêm thôi.

      - Nếu quá khe khắt,

      Trần Nghiêm quan tâm những gì , cắt ngang:

      - Rất may là tôi bị quàng mắt vì sắc đẹp của . Cũng hề . Mà nếu có tôi cũng dám nghĩ tới chuyện nghiêm túc.

      Qúy Phi cắn môi, đau điếng tận tim. chỉ biết lặng lẽ nhìn . Trần Nghiêm cách tàn nhẫn:

      - thừa hưởng tất cả những gì là tinh hoa của ba . Chắc gì ông ta truyền cho tính ích kỷ, vô trách nhiệm và độc ác. Tôi muốn ngày nào đó, tôi cũng là nạn nhân thói ích kỷ của .

      - thể công bằng hơn sao? Em có lỗi gì khi là con của ba em chứ? ai muốn mình sinh ra trong gia đình tội lỗi bao giờ.

      Trần Nghiêm vẫn dửng dưng:

      - ai muốn, nhưng dòng máu nhơ bẩn chảy trong người , có muốn tẩy rửa cũng được.

      Qúy Phi nhìn trân trối, tin con người tao nhã như , lại có thể thù hằn khốc liệt như vậy. Có lẽ phần đen tối nhất trong tâm hồn , là nỗi ám ảnh về gia đình . Thốt nhiên nhận thức sâu thêm rằng ba nợ của mẹ quá nhiều. Món nợ thù hằn đó ba bao giờ xóa được. Và là người hứng chịu hậu quả ba gây ra.

      Điều đó làm thấy rung động. qua làn nước mắt:

      - Em biết tội lỗi của em khó làm tha thứ. Nhưng phải mọi chuyện đều thể cứu vãn. Nếu như ba gây thiệt thòi cho mẹ , em tìm cách đền bù. Em …

      Trần Nghiêm ngẩng phắt lên:

      - muốn khuấy động chuyện gì nữa?

      - Em...

      Nhưng cắt ngang, đôi mắt nhìn như đầy lửa:

      - Cái gì qua, tôi cấm khuấy động lại. Tôi muốn mọi chuyện vào quá khứ hết, để yên cho mẹ tôi quên, nếu gây thêm chuyện rắc rối, tôi thẳng tay với đó.

      giận dữ đột ngột đó khiến Qúy Phi sợ run lên. lắp bắp:

      - Em phải là người ác, em chỉ muốn đền bù thiệt thòi cho mẹ , vì ba em có lỗi với bác ấy.

      - Đền bù thế nào? Đòi ba phải chọn mẹ tôi à? Tôi mất sĩ diện đến mức nhận bố thí của sao?

      Qúy Phi bối rối:

      - Em nghĩ như vậy. Em chỉ muốn xin lỗi mẹ .

      - cần. đủ tư cách đâu.

      chợt nheo mắt lại, nhìn cách dữ dội:

      - Nếu muốn chuộc lỗi cho ba , hãy đòi ông ấy ly dị với mẹ . Hãy sống phần đời còn lại của ông ấy cho mẹ tôi. là con cưng của ông ấy mà, gì lại được.

      Thấy vẻ mặt thất sắc của , cười gằn:

      - dám làm phải ? Vậy đừng nghĩ đến chuyện xin lỗi. Tôi cần việc làm cụ thể, chứ cần khoa trương.

      Qúy Phi bàng hoàng đến mức được. hay mình nhìn Trần Nghiêm cách khiếp đảm, sợ hãi. Vẻ mặt của làm mím môi lại. Khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

      - Đừng sợ. Tôi chỉ muốn thử thôi. Tôi giống ba , chỉ biết nghĩ cho mình. Nhưng suy cho cùng, bà ấy cũng chỉ là nạn nhân của ba . Bà ấy đáng chịu thiệt thòi đâu.

      chợt ngừng lại nhìn từ đầu đến chân, làm co người lại, nép sát vào lan can. nhìn cử chỉ của cách lạnh nhạt:

      - Tại sao chọn tôi? Ma quỷ nào xúi khiến vậy? người đẹp như , thiếu gì người đeo đuổi. nghĩ chỉ cần chọn ai đó họ được hân hạnh quy phục sao? Tôi thuộc những người đó đâu.

      Qúy Phi chợt đổi giọng:

      - Ngay từ đầu, biết. Tại sao loại hồ sơ của em ra? Thà là để em đừng gặp , có lẽ em thanh thản hơn.

      - Đó cũng là run rủi cho tôi. Nếu tôi công tác về sớm hơn bị loại ngay từ đầu.

      Cách chuyện thẳng thừng của làm Qúy Phi hoàn toàn bị sốc. Từ bé đến lớn, chỉ quen nghe mọi người chuyện ngọt ngào với mình. người lạ nặng cũng chịu nổi. gì đến người mà mình như thần tượng.

      Vậy mà hiểu tại sao thể phản kháng. Chỉ nhận chịu. Và cũng thể bỏ . muốn được ở gần , dù chỉ để thấy cái nhìn ác cảm.

      Nhưng Trần Nghiêm tước mất giây phút gần gũi hiếm hoi này. tiếp với giọng dứt khoát:

      - Tôi từng với , tôi muốn tiếp xúc riêng tư như thế này. Từ đây về sau ngoài công việc, đừng bao giờ đến gặp tôi nữa.

      lên hành lang và quay lại:

      - Mà cầu của công việc cũng cần gặp tôi. Nếu muốn giữ lại chút lịch với nhau, đừng để tôi phải thấy .

      Qúy Phi trả lời, lặng lẽ nhìn biến mất sau cửa phòng. Rồi thất thểu mình xuống sân. Nổi buồn khổ ứ đầy cả tim, làm có cảm tưởng ngực mình nặng trĩu.

      _

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 17

      ngang qua phòng hành chánh, thấy Hạ Lan chuyện điện thoại. Thấy , ta ngoắt tay ra hiệu bảo chờ. Qúy Phi hiểu có chuyện gì, nhưng cũng bước vào phòng ngồi.

      lát sau, Hạ Lan gác máy ra:

      - Tranh thủ gọi điện cho bà chị, trong giờ làm, khó chuyện quá.

      Qúy Phi dạ cách thờ ơ. biết có nhiều người lợi dụng điện thoại của công ty để chuyện riêng. Nhưng quan tâm dòm ngó. Ngoài công việc ra, để tâm đến bất cứ chuyện gì, của ai. Nhiều người thích vô tư đó. Trong đó, dĩ nhiên có Hạ Lan.

      Hạ Lan khóa cửa xong, cả hai ra cổng. Thấy vẻ buồn lặng của Qúy Phi, hỏi với vẻ quan tâm lòng:

      - Em ở lại làm gì vậy? Có chuyện gì rắc rối ?

      - Dạ .

      - Mấy hôm nay, chị cũng muốn gặp riêng em, nhưng em về sớm quá gặp được.

      - Có chuyện gì chị?

      - Lại ghế kia chuyện . Em có gấp về ?

      - chị ạ.

      Cả hai đến ngồi xuống băng đá. Hạ Lan nhìn Qúy Phi hồi lâu, rồi như nhận xét:

      - Mặt em lúc nào cũng buồn buồn, trông đẹp ghê.

      Qúy Phi cười gượng, trả lời. quen nghe người ta bảo mình đẹp. Nghe riết rồi quen, còn cảm xúc gì nữa. Và hỏi qua chuyện khác.

      - Chị định gì với em hả?

      Hạ Lan chưa kịp trả lời, thấy Trần Nghiêm ra. chào xong, rồi quay lại nhìn Qúy Phi như dò xét:

      - Em thấy phó giám đốc thế nào?

      Qúy Phi hơi chớp mắt, bối rối:

      - Chị hỏi rộng quá, em trả lời được.

      - ấy có nhiều thích, nhưng hiểu sao đến giờ vẫn chưa có người . Hải Đông ảnh hai năm nay rồi đó.

      Qúy Phi nghe nhói trong ngực, ngước lên nhìn Hạ Lan:

      - Em biết chuyện đó.

      - Vì vậy chị mới với em. Em có biết cái lần em với Nghiêm chuyện, bị nó nghe hết ?

      Qúy Phi tái mặt:

      - Chị ai? Chị Đông nghe hết à?

      - Và nó lung tung, chị thích tính đó của nó. để em thận trọng hơn.

      - Cám ơn chi.

      Qúy Phi nhìn đăm đăm khoảng sân cỏ, biết thế nào, chuyện dở khóc dở cười như thế, còn biết gì hơn. Ngoài câu buông xuôi:

      - Em hiểu tại sao chị Đông ghét em.

      - Em thích Nghiêm cũng có gì lạ. Nghiêm nhìn bề ngoài tưởng như dễ gần. Nhưng ra khó tiếp xúc. Đời tư của ảnh bi kịch lắm.

      Tim Qúy Phi đập nhanh hồi hộp:

      - Bi kịch thế nào chị?

      - Ảnh có gì. Nhưng bà mẹ bị tâm thần, thôi chứ có gì, mới tiếp xúc ai biết đâu.

      Qúy Phi thốt lên:

      - Tâm thần à?

      Đột nhiên có cảm tưởng điều bi kịch đó có liên quan đến ba . thẳng ra là do ba gây ra cho người ta. Chỉ suy luận thôi cũng cũng biết.

      - Sao chị biết vậy, chị Lan? – hỏi khẽ.

      - Mẹ chị bà con với mẹ Nghiêm. Chính ảnh đưa chị vô công ty đó.

      Nhưng Qúy Phi chỉ chú ý đến khía cạnh khác:

      - Bà con thế nào hả chị?

      - Bà con xa, nhưng cũng khá thân.

      Ngừng lại lát, Hạ Lan như để Qúy Phi chú ý:

      - Dì Chi hiền lắm Phi.

      - Em cũng nghĩ vậy.

      Qúy Phi lòng. Vì nghĩ, người phụ nữ đó phải đáng như thế nào, ba mới nhớ lâu như vậy. Bà ấy phải là dịu dàng hơn mẹ nhiều. tò mò rất nhiều về bà. ngờ bỗng nhiên có người để hỏi. Và hỏi cách nhiệt thành:

      - Dì Chi đó chắc đẹp lắm hả chị?

      - Thời đó, dì ấy là hoa khôi trong xóm. Nhiều người đeo đuổi lắm. Nhưng dì thương phải người đàn ông sở khanh.

      "Là ba mình đấy". Qúy Phi nghĩ thầm. Tự nhiên thấy mặc cảm.

      - Ông ta gạt gẫm dì Chi sao?

      - Cũng biết phải đánh giá thế nào. Có lẽ vì nghèo quá, nên ông ta thể chọn tình . Bà vợ mà ông ta cưới là con nhà giàu, học cao mà sắc sảo ghê gớm.

      Qúy Phi làm thinh, dù sao cũng buồn khi nghe người khác thích mẹ mình. Và im lặng nhìn Hạ Lan.

      Hạ Lan nghĩ cái nhìn đó theo nghĩa khác. cho là Qúy Phi muốn tìm hiểu, nên nhiệt tình:

      - Lúc ông ta cưới vợ, dì Chi thất vọng bệnh nặng lắm.

      - Đến mức như vậy lận sao chị?

      - Tội nghiệp dì ấy lắm. Mẹ chị kể, dì ấy tính yếu đuối, ủy mị nên thất tình là điều bất hạnh đối với dì ấy.

      Qúy Phi buột miệng:

      - Thế, Nghiêm có phải là con của người đàn ông ấy ?

      Hạ Lan lắc đầu:

      - phải. Vì sau đó, gia đình dì Chi gả ép dì cho người khác. Là ba của Nghiêm đó. Ông ấy tệ hại lắm. Ông ấy chết vì say.

      " là kinh khủng". Qúy Phi thầm. Hạ Lan kể tiếp:

      - Số dì Chi lận đận. Có chồng cũng như . Lúc ông ấy chết xong, dì Chi bán nhà trả nợ, rồi bán xôi nuôi Nghiêm học. Thế rồi mấy năm sau, cái ông họ sở kia trở lại tìm dì Chi.

      chép miệng, với vẻ phán xét:

      - Bảo là sở khanh cũng hẳn. Ông ta lén bà vợ, chu cấp tiền cho dì Chi. Lúc đó, ông ta thành đạt rồi.

      Qúy Phi rụt rè:

      - Thế, chị có biết người đàn ông đó ?

      - . Nghe mẹ chị , ông ta đẹp trai lắm, là giáo sư của trường đại học nào đó, chị rành.

      Qúy Phi thở :

      - Chắc chị ưa ông ta.

      - Cũng biết nữa. ra nếu ông ta chỉ giúp đỡ dì Chi theo kiểu đền bù, có gì để . Đằng này, ông ta hứa ly dị vợ. Hứa đời làm dì Chi hy vọng, rồi sau đó rút lui luôn. Dì Chi như người chết lần thứ hai, đâm ra bệnh luôn. Em có tin hồng nhan bạc phận Phi?

      - Em cũng biết. Nhưng em nghĩ, dì Chi khổ vì hiểu người đó. ra người đàn ông kia cũng bị khổ sở lắm.

      - Sao em biết?

      Qúy Phi làm thinh, sau khi nghe chuyện rồi, đâm ra sợ mọi người biết mình là con của ba, sợ mọi người biết giáo sư tiến sĩ Huỳnh đáng kính trọng lại là người gạt gẫm phụ nữ yếu đuối. đáng xấu hổ.

      cắn môi, đưa mắt nhìn ra xa:

      - Tại sao chị chuyện này với em, hả chị Lan?

      - Tại chị thấy Phi thương Nghiêm.

      - Trong công ty có ai biết chuyện riêng của ảnh chị?

      - Chắc .

      - Chị kể với chị Đông à?

      - . Chị thích con đỏng đảnh đó. Dì Chi hiền lắm, gặp con dâu như vậy chịu sao nổi. May là Nghiêm thương nó.

      " như vậy là chị ấy thích mình. Nếu biết mình là con của ai liệu chị còn thích mình ?" Tự nhiên Qúy Phi thở dài mình.

      Hạ Lan như nhắc:

      - Em nên thận trọng khi chuyện với Nghiêm. Hải Đông nó hay rình rập lắm. Rình nghe chuyện của người ta, rồi lung tung, xấu tính quá. À, mà Nghiêm ghét gia đình em vì cái gì hả Phi?

      Thấy Qúy Phi ngắc ngứ làm thinh. vội thêm:

      - Xin lỗi, chị hỏi tò mò quá. Tại chị có cảm tình với em, chứ phải thóc mách gì đâu.

      Qúy Phi cười vui:

      - Em nghĩ như vậy đâu. Có điều ra rồi, sợ chị có ác cảm với em, như với chị Đông vậy.

      - Em đâu có giống nó.

      - Nhưng em là con của ông ấy đấy chị ạ.

      - Là con ông giáo sư đó?

      - Vâng.

      Hạ Lan mở to mắt, im lặng. Rồi như nhận xét:

      - Vậy khổ cho em. Nghiêm đời nào chấp nhận được em.

      Qúy Phi ngước lên nhìn, giọng buồn buồn:

      - Em đồng tình với ba em, nhưng em là con mà, cái khổ là … muốn làm cái gì đó đền bù cũng được. Em muốn chuộc lỗi cho ba em.

      - Nhưng Nghiêm từ chối thẳng thừng?

      - Vâng, em buồn lắm. Trước kia cuộc sống đối với em nhàng, em rất vô tư. Từ lúc gặp Nghiêm, em thấy tất cả đều đảo lộn.

      ngừng lại lát, rồi :

      - Em buồn lắm. Từ lớn, chưa bao giờ em bị như thế này.

      - Hèn gì, thấy sau này em khác hẳn lúc mới vô, chị hỏi nhé. Em thấy mẹ Nghiêm là đối thủ của mẹ em sao?

      - Em nhìn vấn đề từ hai phía, chứ khư khư bênh vực mẹ em. Em thương ba nhưng cũng đồng tình việc làm của ba.

      Hạ Lan gật gù:

      - Em tốt lắm.

      - ra, ba em bị dày vò nhiều lắm, em cũng muốn lên án ba.

      chợt ngập ngừng:

      - Em biết Nghiêm có họ hàng với chị. Thấy chị thân với em chắc ảnh thích đâu.

      Hạ Lan cười xòa:

      - Ảnh để ý chuyện con đâu, mà cũng hẹp hòi, đừng ngại gì cả.

      Qúy Phi nhìn Hạ Lan cách hoài nghi. Nhưng rồi nhìn vẻ tình khuôn mặt chẳng lấy gì làm đẹp ấy, lại thấy yên lòng. Và trong mắt , Hạ Lan trở nên gần gũi hơn, đẹp hơn vì tính cách dễ chịu.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 18

      Qúy Phi bấm chuông rồi đứng qua bên chờ. tò mò nhìn qua chấn song. Đây là lần đầu tiên mạo hiểm đến nhà Trần Nghiêm. Pháp, tuần sau mới về. Biết có ở nhà, nên liều lĩnh đến thăm người phụ nữ là kẻ thù của mẹ . Và trong khi chờ mở cửa, tim đập như trống đánh vì hồi hộp.

      lát sau, ra mở cửa. ta mặc bộ đồ bông, tóc kẹp ra sau, có vẻ ở quê lên. ta mở cửa rồi nhìn Qúy Phi tò mò. Qua cái nhìn đó, quý Phi biết bé thấy mình quá đẹp và thay vì hỏi khách tìm ai, bé cứ chăm chăm nhìn y phục của , quên mất nhiệm vụ của mình.

      Qúy Phi bèn chủ động lên tiếng:

      - Chị tìm dì Chi, có dì ở nhà em?

      bé như nhớ ra, vội trả lời và mở rộng cánh cửa:

      - Dạ có, mời chị vào nhà.

      Qúy Phi theo bé vào sân. Hạ Lan trước, nên biết bé này là người giúp việc và săn sóc dì Chi. biết dì Chi bất thường đến mức nào mà cần phải có người săn sóc.

      bảo Qúy Phi ngồi ở phòng khách. Rồi ra nhà sau lấy nước. quý Phi đưa mắt nhìn quanh nhà. Nhà Trần Nghiêm đẹp và lớn như nhà nhưng lại thấy thích. chợt ao ước mình được là thành viên của gia đình này. người như Trần Nghiêm làm người khác hạnh phúc khi sống với nhau.

      mơ màng với giấc mộng xa vời thấy dì Chi ra. Trong phút, có cảm giác phân đôi rất lạ. Có chút dị ứng khi đứng trước mặt kẻ thù của mẹ. Đồng thời lại tội nghiệp, quý mến và muốn đền bù nỗi bất hạnh cho bà.

      đứng dậy, chào:

      - Thưa dì.

      Dì Chi cười :

      - Ngồi chơi em, ngờ con đến thăm dì.

      Qúy Phi ngẩn người ngồi yên, hoang mang. Dì Chi ràng là có dấu hiệu tâm thần nào. Sao lại như thế, tin là loạn trí đến mức phân biệt được người quen lạ. dè dặt:

      - Có phải dì biết con ạ?

      - Con giống ba con lắm. Mấy năm trước, con lớn như bây giờ. Con đẹp lắm. Giống ông ấy như đúc.

      Qúy Phi ngạc nhiên vô cùng. hơi nhích người tới trước nhìn bà.

      - Con gặp dì rồi sao? tình là con nhớ dì ạ.

      Dì Chi mỉm cười:

      - Lúc đó con còn , nhớ là phải rồi, dì vẫn thường thấy con ngoài đường đấy.

      Vậy là phải chỉ Trần Nghiêm, mà cả dì Chi cũng biết . Qúy Phi ngồi im, hoang mang tự hỏi người phụ nữ này có ghét như con trai bà ?

      Những gì dự định chợt biến khỏi đầu và bối rối ngồi im. Trong bụng run thầm. Nếu bị đuổi về, chẳng biết ra sao. Và len lén nhìn dì Chi, chờ cách ứng xử của bà.

      có vẻ gì là ghét , và hỏi như hỏi thăm người thân:

      - Ba con có khỏe ?

      - Dạ khỏe ạ.

      - Con tìm dì có chuyện gì ?

      Qúy Phi lúng túng:

      - Dạ … con chỉ muốn … muốn thăm dì thôi, ba con biết con tới đây.

      Dì Chi nhìn chăm chú:

      - Làm sao con biết được dì, ai với con vậy?

      Vậy là Trần Nghiêm hề chuyện này với bà. Qúy Phi phân vân biết có nên hay . lặng lẽ suy nghĩ rồi đành .

      - Con làm chung với Nghiêm đó dì ạ.

      Dì Chi hơi ngã người ra sau. Như quá bất ngờ, mãi hồi, bà mới lên tiếng:

      - Ba mẹ con có biết chuyện này ?

      - Con có với ba, nhưng mẹ con biết.

      - Rồi ông ấy có ?

      - Ba kể con nghe chuyện bà với dì.

      Dì Chi nhìn chăm chú:

      - Con thấy ghét dì sao, con ?

      Qúy Phi ngập ngừng:

      - Con thấy … ba con có lỗi với dì.

      - Con trưởng thành rồi, biết phán xét của người lớn. Dì thanh thản khi con hận dì như mẹ con.

      xong câu đó, bà im lặng lâu. Vẻ mặt trở nên xa vắng như đắm chìm trong ký ức nào đó. Qúy Phi thấy hoang mang trước thay đổi đó. biết bà có nhớ ngồi với bà . Nhìn cách vô hồn như thế, biết bà thường ngồi hàng giờ để thả hồn theo ký ức xa xăm.

      chợt nhớ Hạ Lan bảo bà bị tâm thần . hiểu mấy người tâm thần ra sao. Nhưng nhìn bà ràng có gì đó bình thường. Dù vậy, bà vẫn hiền lành vô hại.

      Thấy mãi mà bà vẫn gì, Qúy Phi dè dặt lên tiếng:

      - Dì Chi nghĩ cái gì thế? Con có gì để dì giận hả dì?

      Dì Chi quay lại, khuôn mặt vẫn phảng phất nét ngơ ngẩn, nhưng giọng rất tỉnh táo:

      - Dì nhớ lại lần gặp với ba con, cách đây bốn năm, đó là lần cuối cùng dì gặp ông ấy. biết bây giờ ông ấy có khỏe . Có hạnh phúc ?

      Qúy Phi lắc đầu:

      - Con nghĩ … ba con hợp với … … ba con rất hối hận khi làm dì buồn, ba với con như thế.

      - Con coi dì là người phá hoại hạnh phúc của ba mẹ con chứ?

      - Con nghĩ … suy cho cùng, dì có lỗi, mẹ con là … là người đến sau, lẽ ra ba nên hứa hẹn với dì rồi lại bỏ, như thế là ác.

      Dì Chi cười lặng lẽ:

      - Ông ấy vì con đấy.

      - Nếu vì con, ba nên hứa hẹn với dì.

      - Đó là lỗi của ông ấy. Khi mệt mỏi vì sống với mẹ con, ông ấy quay lại tìm an ủi ở dì. Dì biết bao giờ ông ấy quên được dì. Nhưng nên thiếu bản lĩnh như vậy.

      như trách móc nhàng:

      - bỏ đừng nên tiếc nuối. Còn khi chán nản gia đình phải cứng rắn dứt khoát. Đừng nửa vời như thế, nó khiến dì sống lại rồi sau đó như chết . Dì đặt tất cả hy vọng vào ông ấy. Sau đó còn gì nữa.

      Qúy Phi khẽ:

      - Cho con xin lỗi.

      - Con còn , đâu có trách nhiệm gánh lỗi lầm của người lớn.

      - Nghiêm hận ba con lắm phải dì?

      - Nó đau lòng cho dì, càng đau lòng nó càng ghét ông ấy. Nhưng dì muốn như thế.

      - Dì còn giận ba con ?

      - Dì tha thứ tất cả cho ông ấy. ra ông ấy là người đàn ông thiếu bản lãnh. Ông ấy sợ mất cuộc sống yên ổn. Nhất là sợ làm khổ con. Con biết là ba mẹ con cưng con đến thế nào đâu.

      - Nghiêm với con như vậy, ảnh vị tha như dì. Dì hiểu yếu đuối của ba con, nhung ảnh lại cho đó là ích kỹ, e thiếu bản lãnh đàn ông.

      - Nó với con như vậy à?

      - Vâng.

      Dì Chi cười bao dung:

      - Lẽ ra nó nên đổ trách nhiệm lên đầu con. Dì biết hai đứa biết nhau.

      Qúy Phi cách dè dặt:

      - Khi biết chuyện của ba con, con rất muốn gặp dì. Con muốn xem dì như... như bạn của mẹ con, và tới lui chơi với dì, được ạ?

      - Được chứ. Nhưng dì tin mẹ con đồng ý. Mẹ con luôn gọi dì là phù thủy. Bà ấy có quyền căm ghét dì mà. Đừng để trong nhà con lại bất hòa, người khổ nhất là con đấy.

      Qúy Phi sợ bị mẹ biết. Vì cố giấu. chỉ sợ Trần NGhiêm cấm cửa mà thôi. Mà điều đó cấm rồi. ngước lên, khẽ:

      - Mẹ con biết gì cả, nhưng con mong dì đừng với Nghiêm, ảnh bao giờ đồng ý để con gặp dì, ảnh sợ dì được yên ổn. Nhưng con cố ý làm dì buồn đâu, con chỉ muốn chuộc lỗi cho ba con.

      Dì Chi thò tay qua, cầm tay lên, bóp :

      - Dì quý con, vì con là con ông ấy. Con cần chuộc lỗi gì cả. Chỉ cần con xem dì là người phá hoại gia đình con là đủ rồi.

      hứa hẹn gì về chuyện Trần Nghiêm. Nhưng Qúy Phi đoán bà im lặng, làm gì khơi thêm ác cảm cho . người dịu dàng như bà biết cách giữ cho mọi tình cảm trở nên tốt đẹp.

      ở lại chơi khá lâu rồi mới về. Dì Chi đưa ra cổng với vẻ quyến luyến. Và bà dặn rất nhiều lần là hãy tới chơi với bà.

      Về nhà Qúy Phi giấu giếm cuộc gặp đó với mẹ. có tâm trạng êm đềm, mấy ngày sau đó vẫn làm bồi hồi.

      Lần đầu tiên, bắt đầu phân tích tình cảm của ba. Ba cưới mẹ rồi mà vẫn quên được người phụ nữ ấy. Vì bà ấy quá dịu dàng, yếu đuối và tràn đầy tình cảm. Trong khi mẹ

      quý mẹ mình, Qúy Phi vẫn phải thừa nhận ở mẹ có gì đó khô khan, quyền uy và kiêu hãnh. Có lẽ ba sợ và nể mẹ nhiều hơn là .

      Nhưng thông cảm đó cũng khiến đau lòng ít. Vì muốn mẹ bị chia tình cảm. là mâu thuẩn đến rối rắm.

      Mấy ngày sau, trước ngày Trần Nghiêm về, Qúy Phi lại lén đến thăm dì Chi lần nữa. Lần này ở lại chuyện lâu hơn lần trước. Và khi về, có cảm giác thấy quý mến bà hơn. Đến mức có cảm giác như mình phản bội mẹ. Nghĩ đến lúc mẹ biết được việc làm của mình, Qúy Phi dám nghĩ tới nữa.

      _________________

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 19

      Hai tuần sau, công ty lại có thêm kỹ sư mới về thế chỗ cho Nguyễn Hùng, người cũng tổ thu mua với Qúy Phi.

      Sau cú va chạm lúc trước, Sang bị điều lên khâu cấp đông. ta cay cú Qúy Phi lắm. Vì ta vô tình lật tẩy chuyện ta tư thông với thương lái. Nếu phải ba ta là bạn với giám đốc Phú Hoàng, có lẽ ta bay theo Nguyễn Hùng rồi.

      Sáng nay, Qúy Phi làm việc Trần Nghiêm đưa kỹ sư mới xuống chỗ của . như giới thiệu:

      - Đây là Trúc Hiền, người mới về công ty, chắc nghe trước rồi phải ?

      - Vâng.

      Qúy Phi gật đầu chào Trúc Hiền. nàng cũng gật đầu chào lại . Trong mắt nàng có gì đó tò mò. Và chút ngạc nhiên. Trong cái nhìn đó, Qúy Phi biết nàng thấy mình đẹp.

      hơi nhìn chỗ khác, rất thản nhiên vì quen với những cặp mắt như thế. Mặc dù vậy, cũng thể tò mò về người làm chung khâu của mình. nàng này đẹp lắm nhưng dễ thương, có vẻ thùy mị và hiền.

      Chờ hai làm quen với nhau xong, Trần Nghiêm với Qúy Phi:

      - Trúc Hiền từ công ty khác chuyển qua. ấy chưa rành về công việc ở đây, chịu khó hướng dẫn nhé.

      - Vâng.

      - Tôi mong là xảy ra chuyện như lần trước. Dù sao cũng rút kinh nghiệm bài học, hãy giúp Trúc Hiền nắm công việc dễ dàng hơn.

      Trong khi câu đó, nhìn Qúy Phi bằng cái nhìn vừa lạnh nhạt, vừa có chút thị uy. Như nhắc đừng gây thêm chuyện gì để phải chạy lên ban giám đốc.

      Qúy Phi biết gì hơn ngoài cái gật đầu kèm theo tiếng "vâng" như phục tùng.

      Đợi Trần Nghiêm rồi, quay lại Trúc Hiền:

      - Hiền làm lâu chưa mà nghĩ vậy?

      - Mình làm mới vài tháng thôi, mình ra trường năm ngoái.

      - Mình cũng vậy.

      Trúc Hiền có vẻ ngạc nhiên:

      - Vậy Phi chỉ mới làm thôi à? Vậy mà mình tưởng …

      - Tưởng gì?

      - Lúc nãy nghe cách phó giám đốc mình nghĩ Phi làm lâu năm và có kinh nghiệm lắm.

      - Lâu năm , nhưng kinh nghiệm có. Lúc mới chuyển qua khâu này, mình bầm dập lắm. Phải tự hỏi mấy người khóa trước. Từ từ rồi cũng quen.

      - Có phải lúc nãy phó giám đốc bảo rút kinh nghiệm là từ chuyện đó ?

      - Ừ, ấy sợ mình làm khó Hiền đấy. Mình hiểm vậy đâu.

      Trúc Hiền mỉm cười, rồi chợt nhận xét:

      - Phó giám đốc bên đây có vẽ hòa nhã quá nhỉ. như ở công ty cũ của mình.

      - Ừ, công ty mình ai cũng thích ấy.

      Qúy Phi câu đó, rồi chợt nhớ ấn tượng đầu tiên khi mình gặp Trần Nghiêm. Tưởng như rất dễ đến gần, nhưng thực tế phải. biết Trúc Hiền cũng có tâm lý như vậy, nhưng trước. Rồi nàng cũng tự thấy điều đó.

      Đến giờ nghĩ trưa, rủ Trúc Hiền xuống nhà ăn. Cả hai vừa bước vào cửa thấy Trí cận ngồi ở bàn gần cửa. Bên cạnh là Sang. Qúy Phi kéo tay Trúc Hiền định rẽ qua bàn khác, nhưng Trí cận gọi lại:

      - Ngồi đây với , Phi.

      Qúy Phi miễn cưỡng trở lại, đến ngồi cùng bàn với Trí. Sang lờ như thấy . cũng phót lờ ta. Và kéo ghế ngồi xuống. Trí cận nhìn qua Trúc Hiền, rồi hỏi Qúy Phi:

      - Người mới đây phải ?

      - Dạ.

      nhìn qua Trúc Hiền, gật đầu:

      - Chào em.

      Đợi hai bên giới thiệu, Trí hỏi Trúc Hiền:

      - Làm việc với Qúy Phi có dễ chịu , em?

      - Em thấy … tụi em có vẻ hợp rơ, biết Phi có thấy vậy ?

      Qúy Phi cười chứ trả lời. Trong thâm tâm cũng thấy mình dễ chịu khi ở gần Trúc Hiền. Và biết Trúc Hiền kết mình, vì hướng dẫn công việc cho ta cách tuệt đối chứ như Sang đối với trước đây.

      Thấy cái nhìn thiếu thiện cảm của , Sang đâm ra nóng, ta cười mỉa:

      - Trúc Hiền có người hướng dẫn kỹ lưỡng như thế là sướng rồi. Nhưng chắc tại ít hỏi những câu ngô nghê, nên người ta bực đó.

      Trí có vẻ thích cách như vậy, ta lãng chuyện:

      - Ai mới vô lại lạ việc, chuyện đó làm gì.

      Nhưng Sang vẫn ngoan cố:

      - Lạ việc, nhưng phân biệt nổi tôm chì với tôm gân, cái đó mới là khủng khiếp.

      "Đồ ti tiện, nhen! ràng là muốn khiêu khích mình". Qúy Phi bèn nhìn thẳng vào mặt ta, phản công thẳng:

      - Khủng khiếp đấy! Nhưng đáng sợ bằng ăn chia với thương lái, làm hại cho công ty, cái đó còn khủng khiếp hơn nữa.

      Chuyện của Sang ai cũng biết. Nhưng độc miệng thẳng vào mặt ta chắc chỉ có mình Qúy Phi. Thấy ta tái mặt, Trí vội can:

      - Thôi thôi, chuyện cũ bỏ qua mà.

      Thấy Qúy Phi như vẫn còn tức, vội kéo Sang đứng dậy bỏ . Sang vài bước còn ngoái lại nhìn Qúy Phi. hếch mặt lên nghênh lại ta. Trúc Hiền biết gì, nhưng thấy cử chỉ của , nàng cứ cười khúc khích mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :