1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 5

      Sáng hôm sau chuẩn bị làm. Lúc xuống ăn sáng, nhìn ông Huỳnh xem kết quả ra sao. Nhưng bất ngờ, mẹ lại lên tiếng:

      - Hôm nay mẹ có hẹn với khách, con mình , lúc nào rảnh, mẹ với con.

      "Hú hồn" Qúy Phi suýt kêu lên vì mừng. Nhưng thấy cái nhìn quan sát của mẹ, làm ra vẻ chuyện đó rất thường. Mẹ mà biết lo cuống lên đến thế, chắc mẹ càng chú ý nhân vật phó giám đốc của .

      Đợi ba mẹ xong mới yên tâm ra khỏi nhà.

      Đến công ty, Qúy Phi tự động thẳng xuống phòng làm việc, chứ đợi dẫn như hôm qua. Hình như đến muộn, nên vào phòng thấy mọi người làm rồi. Có người được nửa khay tôm.

      Qúy Phi đưa mắt tìm tổ trưởng hôm qua nhưng thanh niên về phía , ta cười rất thân thiện:

      - Chào em, có phải em là người mới đến nhận việc phải ?

      - Dạ.

      - Hôm qua, nghỉ buổi sáng, nên gặp em. Buổi chiều có nghe Liên . Em theo qua phòng bên đây nhận đồ.

      Qúy Phi đưa mắt tìm tổ trưởng lần nửa. Nhưng ta đứng ở dãy bên kia. Và chỉ đưa mắt nhìn . Như có phận hướng dẫn nữa, vì có người khác tình nguyện.

      Người thanh niên đưa Qúy Phi đồ bảo hộ. ta chờ mang găng, và bắt chuyện:

      - Em tên Qúy phải ? Tên em đặc biệt đấy. Giống như người vậy.

      - Dạ.

      - đứng khâu KCS ở phòng này, có gì biết, cứ hỏi .

      - Vậy hả?

      Qúy Phi hởi ngắn gọn, tự nhiên thấy gần gũi ta hơn. Vì mặc dù công việc giống nhau, nhưng là người cũng đẳng cấp, phải bị dòm ngó như các kia.

      bắt đầu tò mò:

      - làm lâu chưa?

      - Ma cũ đấy em. Hơn năm năm rồi. Em ở bách khoa ra hả?

      - Dạ.

      - Còn nông nghiệp, thủy sản. tên Trí.

      Qúy Phi ngạc nhiên:

      - Chứ phải bên cấp đông sao?

      Trí cười lớn:

      - Mới vô mà biết hết rồi à?

      Rồi ta giải thích:

      - Bên cấp đông có thằng Trí. Nhưng nó là Trí cận.

      Qúy Phi tiếp:

      - Còn là Trí cao, hay đại loại là như thế.

      Trí lại cười lần nữa:

      - Em cũng nhạy lắm đấy. Tụi nó gọi là Trí tre. Nhiều lúc cũng quên mất tên mình luôn.

      Qúy Phi cười khúc khích:

      - Em thấy gọi như vậy dễ nhớ hơn. Nếu em gọi là 200 đốt, có giận ?

      - là tre rồi 100 hay 200 đốt cũng vậy thôi. Em cứ gọi tùy thích.

      - Đùa thế thôi chứ em dám đâu. Em gọi là Trí thôi.

      - Thích gì cứ gọi nấy, dễ chịu lắm.

      Thấy Qúy Phi mang khẩu trang, thêm:

      - Các ở đây ít chịu mang lắm. Chỉ khi nào có đoàn kiểm tra mới nghiêm chỉnh thôi.

      - Sao vậy ? Mùi tôm khó chịu quá, mang chịu sao thấu?

      - Dần dần quen thôi. Có khẩu trang khó chuyện lắm. Mình làm vậy khác người ta.

      Qúy Phi cười thầm mình. đoán là ta thuộc loại chịu , chứ trầm trầm như phó giám đốc Trần Nghiêm.

      Thấy Trí nhìn mình, vừa khiêm tốn vừa cương quyết:

      - Để em tập cho quen mùi, rồi sau đó hay.

      - vậy chứ tùy mình thôi, ai để ý chuyện đó đâu.

      xong, vẫy Qúy Phi theo ra phòng ngoài và bảo đến đứng ở vị trí đầu dây. chỉ cho cách phân và cách lột tôm. Chuyện này hề khó. Nhưng Qúy Phi từ đến lớn, chưa hề cầm đến con tép để lột, lại mang găng nên cử chỉ cứ lọng cọng. Có đến mấy phút mới xử lý xong con tôm.

      Trí nhìn động tác chậm như rùa của , nhủ thầm “Đây là tiểu thư chính hiệu” Nhưng có ý kiến gì ngoài mấy câu khuyến khích:

      - Tập từ từ quen thôi, ai mới vô cũng vậy.

      dám ai cũng vậy đâu”. Mấy công nhân đứng gần đó nhìn nhau như trao đổi. Rồi lại nhìn tiếp Qúy Phi mím môi cố đừng cười. Trí nhìn các như dọa, như cấm nhìn. Thế là mấy cặp mắt kia lãng , cúi xuống với công việc.

      Qúy Phi mím môi, chăm chú ngó xuống con tôm. Giữ cho đuôi của nó đừng có đứt phải là dễ. Mặc dù trong phòng lạnh nhưng mồ hôi vẫn rịn hai bên thái dương. Nhìn động tác của như mỗ xẻ vật gì ghê gớm lắm. làm cho các công nhân khác thể cười. Cả Trí, vốn hết sức tế nhị, cũng bật cười khi thấy vẻ căng thẳng của .

      - ra, biết cách là dễ làm lắm, khó đâu Phi.

      Qúy Phi vẫn dán mắt xuống con tôm, ngẩng đầu lên:

      - Sao em giữ hoài cái đuôi vẫn bị gãy, làm sao bây giờ ?

      Trí chưa kịp trả lời thấy chàng Trí cận lững thững vào. Giọng ta khá lớn:

      - Nghe bên đây có người mới hả? Vô chưa Trí?

      Trí tre trả lời, nhưng vẫn quay lại:

      - Vô rồi.

      chàng cận bước tới gần Trí tre, đưa mắt nhìn các công nhân như tìm. Nhưng vì Qúy Phi mang khẩu trang nên ta nhận ra. Đôi mắt ta vô tình nhìn xuống khay. Thấy cả đám tôm gãy đuôi nằm lổn ngổn, ta kêu lên:

      - Ai lột kỳ vậy? Lột kiểu này, tôm xuống loại thành tôm vụn rồi.

      kiềm được, các công nhân cười phá lên. Qúy Phi đỏ mặt đứng im. Trí tre vội đỡ lời:

      - vài con đầu thôi, tập lát là quen chứ gì. Ai mới vô vậy?

      Trí cận nhìn Qúy Phi ngờ ngợ:

      - Vậy này là người mới đây hả? Chào em.

      Thấy Qúy Phi chỉ gật đầu chào lại, chứ lên tiếng, ta nghĩ bị quê nên vội bào chữa:

      - Tại tưởng thằng Trí làm ẩu, chứ mới tập tôm hư là chuyện thường. Với lại, em là kỹ sư, làm cái này được là phải rồi.

      Qúy Phi vẫn làm thinh, Trí cận tán thêm:

      - Chừng ngày là em cứng tay thua ai đâu, đừng ngại.

      Qúy Phi miễn cưỡng:

      - Dạ.

      thế nhưng vẫn thấy quê. giận chàng lắm lời này. Nhưng bực, làm ở đâu ở đó , long nhong chi vậy? biết tỏng là nhân viên bị phó giám đốc “nhắc nhở” hôm qua. Chắc là nhân vật này làm việc lông bông lắm. Điển hình là ta mò sang bên đây để biết mặt người mới. Tò mò!

      ta làm quê muốn chết được. Chẳng lẽ gom mấy con tôm “thương binh” này đem giấu? Chứ hết người này đến người kia nhìn, chịu sao thấu? Bộ tượng sao mà biết quê?

      Lỡ mà phó giám đốc xuống kiểm tra... Nghĩ tới đó, Qúy Phi đâm ra lo lắng. Ai cười cũng mặc, chứ phó giám đốc mà thấy dở thà nghỉ nhà đỡ quê.

      Nghĩ vậy, Qúy Phi với Trí tre:

      - Đem mấy con này dẹp chỗ khác được ?

      “Dẹp được rồi, nhưng dẹp rồi em sản xuất thêm nữa giấu làm chi?” Trí tre nghĩ thầm. Nhưng nỡ làm phật lòng người đẹp, liền bảo công nhân đứng gần đó mang . Qúy Phi thầm thở phào:

      - Cám ơn Trí nha.

      - Đâu có gì.

      Trí cận nảy ra sáng kiến hết sức ga lăng.

      - Hay là Qúy Phi lột phần đầu, phần đuôi để làm cho. Làm quen tay rồi hẳn xử lý hết con.

      Trí tre nhướng mắt:

      - Bộ bên kia hết việc rồi hả ông? Nhiệt tình vừa vừa thôi nha.

      - Miễn tao sắp xếp sao xong thôi, thằng này!

      Qúy Phi thấy ý kiến đó rất hay. Thế là khuyến khích:

      - Trí có sáng kiến hay ghê.

      Trí tre kháy:

      - Thằng này có tiếng là ga lăng đó Phi. Mấy trường hợp này nó nảy ra nhiều sáng kiến hay lắm.

      Qúy Phi thừa biết ta muốn Trí cận tán , nhưng lờ như hiểu:

      - Vậy hả ?

      Trí cận cũng phớt lờ ta. đứng bên cạnh Qúy Phi làm phụ, bắt chuyện:

      - Nghe ba của Phi là giáo sư Huỳnh phải ? Năm thứ ba có học thầy nhưng chắc thầy nhớ đâu.

      Qúy Phi ngạc nhiên:

      - Vậy là có học ba em?

      - có đến nhà thầy mấy lần, có lần gặp Phi nữa. Nhưng Phi để ý . Lúc đó em còn , chắc mới học cấp III.

      “Vậy là ta biết mình trước, và qua đây giúp mình vì mình là con của ba, chứ phải ta tào lao, cũng tán tỉnh”. Nghĩ vậy Qúy Phi thấy có cảm tình với Trí cận hơn. Và đương nhiên, cũng thấy thân với . Vì là học trò của ba .

      Hôm qua nghĩ làm việc ở đây chán, vì chẳng có ai làm bạn. Nhưng hôm nay đồng thời có lúc hai người giúp đỡ mình, thấy cũng vui.

      Trí cận ở chơi lúc rồi trở về chỗ của . Qúy Phi làm cũng đỡ hơn. Mấy con tôm được liền đầu liền đuôi đàng hoàng. Có điều thao tác của tiến hơn mấy. Chậm tương đương với rùa bò. Nhưng Trí tre luôn miệng bảo với như vậy là khá rồi, tiến bộ vượt bực rồi. biết quá, nhưng cũng thấy đỡ quê.

      Đến hồi nghỉ trưa, Qúy Phi bỏ đồ bảo hộ ra định về, nhưng Trí tre đến bên :

      - Phi định về hả?

      - Dạ.

      - định rủ ở lại nghỉ, buổi trưa ở đây có chỗ nghỉ đấy, đa số đều ăn trưa ở đây luôn.

      - Bộ Ở đây có nhà ăn hả ?

      - Có chứ.

      Qúy Phi thấy tò mò muốn ở lại, nhưng sợ mẹ cho. Thấy ngần ngừ, Trí tre khuyến khích:

      - mới vô cũng nên tiếp xúc nhiều cho biết. Ở đây có nhiều thứ lắm: cơm, phở, mì … muốn ăn gì tùy thích.

      Thấy bụng biểu tình phải ăn trưa ...

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 6

      Tự nhiên Qúy Phi nghĩ đến Trần Nghiêm. Biết đâu gặp ở căng tin. Nghĩ vậy, quyết định ngay:

      - chờ em chút nha. Em gọi về cho mẹ em.

      Rồi loay hoay láy máy. Trí tre đứng bên chờ. Khi chuyện thấy Trí cận qua. Đợi cất máy xong, lên tiếng rủ:

      - Ở lại đây ăn trưa Phi, định rủ xuống nhà ăn đấy.

      - Dạ, em cũng định đấy, Trí mới vừa rủ em xong.

      Trí tre lên tiếng:

      - Vậy chung luôn.

      Qúy Phi theo hai người ra cửa. đoạn, Trí tre hỏi với chút quan tâm:

      - Mẹ cho em ở lại rồi à?

      - Dạ.

      - Chắc mẹ em khó lắm hả? Thấy em thuyết phục lâu quá.

      Qúy Phi thở dài:

      - Mẹ em kỹ lắm. Lúc nào cũng quản lý em như con nít. Lúc còn học, mỗi lần bạn rủ chơi là mẹ gọi điện hai, ba lần. Hỏi em ở đâu, chừng nào về. chơi cũng được quá chín giờ, coi vậy chứ em mất tự do lắm.

      Trí cận phì cười:

      - mẹ đứa con , phải cưng chứ sao.

      - Cưng kiểu đó, làm khổ em có. Em thích tự do như người khác, bị quản lý em khổ sở lắm.

      - Còn thầy sao? Thầy có khó ?

      - , ba em chiều em lắm. Thường muốn đâu chơi là em xin ba. Nhưng cũng như , vì ba luôn phải chiều ý mẹ.

      - Được cưng quá cũng khổ nhỉ?

      - Khổ đó. Em nghĩ con trai các chắc sướng lắm. Khỏi bị ai khống chế, muốn đâu tùy thích.

      Trí tre gật gù:

      - Nghe Phi , mới thấy mình sướng, vì luôn tự do. Muốn đâu tùy thích.

      Ba người bước vào nhà ăn.Trí tre hào hứng bảo Qúy Phi lại bàn ngồi. Rồi về phía quầy đặt phần cho . Ngồi bên cạnh , Trí cận tiếp tục câu chuyện bỏ dở lúc sáng.

      - Phi vào đây là do thầy giới thiệu hả?

      Qúy Phi lắc đầu:

      - phải. Em tự xin thôi. Em thích mấy chỗ quen của ba mẹ.

      - Sao vậy?

      - Em nghĩ làm ở đó bị chú ý, vì em là con của ba mẹ, em thích đừng bị ai dòm ngó.

      Trí cận lắc đầu:

      - Em muốn vậy được đâu.

      - Sao vậy ?

      ta nhìn , cười tủm tỉm:

      - Em đẹp thế này, tới đâu người ta chú ý tới đó.

      - Nữa, nữa, mà cũng như vậy nữa.

      - chứ bộ.

      Qúy Phi chưa kịp trả lời lại có tín hiệu máy, đứng dậy:

      - Em ra ngoài kia chút nha.

      - Chắc mẹ gọi nữa hả?

      - Dạ, chắc vậy.

      Qúy Phi ra chỗ khuất lối , lấy máy ra nghe. Quả nhiên là mẹ gọi, giọng bà có vẻ an tâm:

      - Lúc nãy con gọi mẹ, mẹ quên hỏi. Ở chỗ đó có chỗ nghỉ trưa ?

      - Có chứ mẹ. Lúc nãy con có với mẹ rồi.

      - Con mới vô làm sao biết chỗ nghỉ được, có gạt mẹ vậy?

      - Mấy chị trong này rủ con mà. Thôi nghe mẹ. Có gì để về nhà hỏi, mẹ cứ gọi cho con hoài kỳ quá.

      - Cái gì kỳ?

      - Người ta cười con chết. Thôi nghe. Con đói bụng quá rồi, để con ăn.

      - Thôi được, con .

      Qúy Phi tắt máy. định quay ra nghe giọng từ phía ngoài vẳng tới, khiến phải đứng im.

      - Cổ lột tôm nhìn tức cười dễ sợ, cổ mang găng tay mà cầm mí mí như thế này này. Lột xong con nào cũng bị đứt làm đôi. Nhìn đống tôm mắc cười mà dám cười.

      giọng khác cũng háo hức kém:

      - Cổ dám cầm con tôm, sợ dơ tay.

      - Chứ gì nữa. Tiểu thư mà.

      - Trời ơi! Ăn theo sản phẩm mà lột kiểu này, ngày chắc được ký.

      - Sợ được nửa ký nữa, ở đó mà ký.

      - Chậc! Người đẹp mà bắt làm mấy chuyện này, uổng đôi tay ngà ngọc.

      biết ai đó gì, mà cả nhóm cười phá lên. Qúy Phi bặm môi, đứng tựa vào tường. biết đó là mấy công nhân đứng gần lúc sáng. Đúng là rảnh. Chuyện có chút xíu cũng đem ra bàn tán. Nghe tự ái!

      Qúy Phi lắc đầu, chẳng thèm quan tâm. thản nhiên bước ra ngoài, ngang qua bàn của họ như chẳng hề nghe. Nhưng chợt thấy nao núng khi phát ra phó giám đốc cũng có mặt trong phòng ăn.

      ngồi mình, cách bàn các công nhân xa. Qúy Phi quay lại nhìn chỗ mình đứng lúc nảy, thầm đo khoảng cách xem có nghe được . Rồi rầu rĩ kết luận rằng phó giám đốc nghe được tất cả. Thậm chí còn hơn cả .

      Tự nhiên thấy xấu hổ, và giận các công nhân lắm lời kia. Người ta lột tôm thế nào kệ người ta, ai mượn bình phẩm. Rồi còn cười nữa. Làm gì Trần Nghiêm nghĩ dở. Trời ơi là trời!

      Qúy Phi lẳng lặng trở lại bàn mình, Hai chàng Trí vẫn chờ chứ chưa ăn. Thấy mặt ỉu xìu của , Trí tre hỏi cách săn sóc:

      - Sao vậy Phi, mẹ cho ở lại hả?

      - Đâu có.

      - Hay là chỉ cho ở trưa nay thôi.

      Qúy Phi trả lời, cầm muỗng, chống cơm, vẹ mặt như hoa héo:

      - Em ghét nhất mấy người nhiều chuyện.

      - Phi nhiều chuyện hả?

      - phải, mấy người phụ nữ ấy.

      Hai chàng Trí đưa mắt nhìn quanh:

      - Ai vậy Phi, người phụ nữ nào?

      Nhưng Qúy Phi trả lời. rầu rĩ tự hỏi: Trần Nghiêm nghĩ gì khi nghe câu đó. Chắc là thấy kém năng lực, coi thường .

      chừng nghĩ làm công nhân còn chưa xong huống gì làm những chuyện lớn. Vậy mà hôm qua còn ỏng ẹo phản đối. là xấu hổ!

      Qúy Phi thấy tức khí lên. Buổi chiều dặn chị bếp mua cho lúc hai ký tôm. ướp trong tủ lạnh. Đợi lúc mẹ có ở nhà, chui vào bếp đóng cửa lại, xăn tay áo lên, hì hục tập lột nhanh.

      Cực chết được. Nhưng nhất định bỏ cuộc. phải làm vì sợ cái mỏ của mấy công nhân. cóc sợ dù họ có xúm lại cười vào mũi, nhưng sợ đồng chí phó giám đốc nghĩ là đồ vô dụng.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 7

      Có tiếng chuông reo phía bàn, Trần Nghiêm bỏ xấp tài liệu xuống, bước qua nhấc máy. Nghe tiếng của giám đốc, hơi ngạc nhiên:

      - Chú chưa lên máy bay sao?

      - Chuyến bay bị hoãn lại giờ, nhưng tôi nghĩ cứ để cho cậu sắp xếp hay hơn.

      - Chuyện gì vậy chú?

      - Cũng có gì quan trọng, chuyện của Qúy Phi đấy, có chút rắc rối đấy.

      Khuôn mặt trầm tĩnh của Trần Nghiêm thoáng cau lại. Như đoán ra chuyện nhưng vẫn cứ hỏi:

      - ta xin nghĩ sao chú?

      - , ta có gì rắc rối. Rắc rối là ở bà mẹ của ta. Bà ấy cưng con quá, đâm ra sốt ruột, cũng đúng thôi.

      - Sao vậy chứ?

      - Tối qua, vợ chồng bà ấy đến thăm tôi. Giáo sư Huỳnh gì hết. Nhưng mẹ Qúy Phi có vẻ giận. hiểu Qúy Phi làm thế nào mà tay bị sưng đỏ lên. Bà ta nóng ruột nên bắt nghỉ đấy.

      Giọng Trần Nghiêm lạnh lùng:

      - Nếu ta chịu nổi thử thách cứ nghỉ.

      Giám đốc Hoàng cười xòa:

      - thể tiếp tục thử thách đâu. Chuyện này làm tôi khó Xử đấy. Giáo sư Huỳnh với tôi là chỗ quen biết. Bà Qúy cầu, tôi khó từ chối lắm.

      - Tôi sợ rằng ta quá tự cao. Cứ cho ta nghỉ.

      - có đâu, bỏ qua năng lực như vậy tôi thấy phí lắm. Trong các hồ sơ xin việc, tôi ưng ý nhất là ấy. ta có tự cao chút cũng sao. Trường hợp này, cậu hơi khe khắc rồi.

      - Có lẽ bà mẹ gieo cho ta ý nghĩ coi thường việc mà ta làm.

      - đâu, tôi nghe bé ấy làm giỏi lắm. tóm lại, chúng ta nên dựa vào bề ngoài của ấy mà đánh giá.

      - Tôi hiểu. Hôm nay tôi đưa ấy lên phòng KCS.

      - Phải giải quyết vậy thôi. ra, tôi cũng thấy ngại với giáo sư Huỳnh. Có lẽ ông ấy hiểu động lực của chúng ta. Nhưng bà vợ chấp nhận. Phụ nữ mà.

      - Vâng, tôi hiểu.

      - Cứ giải quyết vậy nhé.

      - Vâng.

      Trần Nghiêm gác máy. Lặng lẽ đứng yên bên bàn suy nghĩ. Vẻ mặt có cái gì đó hài lòng. Nhưng khe khắt đó chỉ thoáng qua. bước ra ngoài, gọi Hạ Lan vào.

      - xuống gọi Phi lên đây.

      - Dạ.

      Hạ Lan khẽ liếc nhìn khuôn mặt phó giám đốc. Vẻ nghiêm nghiêm với chút khó chịu đó làm ngại cho Qúy Phi. Bình thường rất hòa nhã, dễ mến. Nhưng hiểu sao, với kỹ sư mới này, có vẻ vừa ý. Nó lộ ra, nhưng vẫn mang máng thấy như vậy.

      phải chỉ lần mà vài lần khác cũng mơ hồ thấy điều đó. Vì mỗi khi nghe mọi người bàn tán về Qúy Phi, đều có im lặng như thích.

      Hạ Lan xuống phòng sơ chế. lát sau, và Qúy Phi trở lên phòng của phó giám đốc. Trần Nghiêm cho Hạ Lan ra ngoài, rồi khoát tay về phía salon:

      - ngồi .

      Qúy Phi định qua salon, nhưng thấy phó giám đốc ngồi sau bàn làm việc, đổi ý ngồi xuống trước mặt . Tay đặt hờ bàn, im lặng nhìn như chờ.

      Trần Nghiêm nhìn lướt xuống bàn tay , nghe chuyện mạnh dạn bỏ găng tay và lột tôm giỏi thua công nhân thạo việc. có thể cần phải giỏi như thế. Và hiểu động cơ nào khiến thay đổi như vậy. Dĩ nhiên cũng có nghe các công nhân cười về tính tiểu thư. Nhưng tin Qúy Phi sợ bị cười mà phấn đấu.

      Thấy Trần Nghiêm gì, Qúy Phi sốt ruột lên tiếng:

      - gọi em có việc gì ?

      - thích làm ở khâu đó phải ?

      Qúy Phi lưỡng lự:

      - Em … làm khâu nào cũng được.

      Trần Nghiêm cười khẽ:

      - Vậy nếu cho làm hẳn ở khâu đó, đồng ý ?

      Qúy Phi thẳng thắn:

      - Em chưa biết, nhưng có lẽ .

      - có thể nghĩ ngay từ đầu, nếu thích.

      Nghe câu đó, mặt Qúy Phi lập tức bí xị và lại thẳng:

      - Em hiểu sao có vẻ muốn em nghỉ. Em làm đâu có dở, tin hỏi mấy công nhân .

      - Tôi bàn đến chuyện làm giỏi hay dở.

      - Thế tại sao muốn em nghỉ? - Qúy Phi kêu lên.

      Trần Nghiêm hỏi lại:

      - Căn cứ vào đâu có kết luận như vậy?

      - Tại vì …

      Qúy Phi im bặt, trả lời được. Quả , Trần Nghiêm câu nào cụ thể. Nhưng vẫn có cảm giác đó rất . Nó khiến thấy hoang mang.

      Trần Nghiêm nhìn thoáng lần nữa, rồi nhắc lại:

      - Tại sao nghĩ như vậy?

      Qúy Phi liếm môi, mặt dàu dàu:

      - Em có cảm giác thích em. Có đúng vậy ?

      - Tại sao tôi thích ?

      Trần Nghiêm hỏi với nụ cười nhàng. Nhưng khi nhìn vào mắt , Qúy Phi vẫn có cảm giác đó là tia nhìn thiếu thiện cảm. Như có mối ác cảm sâu xa nào đó, mà hiểu được. Nó làm thấy hoang mang.

      Nhưng cụ thể được. Vì ở vẻ gì đó tưởng như dễ gần, như rất thân ái. hiểu tại sao đối với , lại như vậy.

      thấy cách cư xử với mọi người trong công ty. Vâng, thân ái với tất cả mọi người, trừ .

      phải chỉ đến giờ, mà nửa tháng, từ lúc vào làm, có cảm giác như vậy.

      Ý nghĩ đó làm Qúy Phi thấy buồn. Quên mất mình ngồi ở đâu, thở dài, rồi đứng lên định ra.

      Nhưng vừa rời khỏi bàn Trần Nghiêm lên tiếng:

      - đâu vậy? Bàn công chuyện chưa xong mà.

      Qúy Phi đứng khựng lại. Bây giờ nhớ mình thắc mắc khi được gọi lên. Và ngồi trở xuống.

      - gọi em có việc gì ?

      - hay bỏ khi câu chuyện theo ý mình lắm à?

      Qúy Phi làm thinh lát, rồi miễn cưỡng:

      - phải như thế. Chỉ vì em quên.

      Trần Nghiêm có vẻ tin. Nhưng bình phẩm gì thêm, chuyển đề tài:

      - Tay bị hư vì công việc lột tôm phải ?

      - Cũng có đau chút ít, nhưng vì vậy mà em nghỉ làm đâu. có biết tại sao em nhất quyết ở lại ?

      - Tôi muốn tìm hiểu động cơ riêng của người khác. Điều mà tôi cần phải thấy là thành quả công việc, và tôi đánh giá cao sức chịu đựng của .

      - Nếu vậy, tại sao muốn em nghỉ?

      - Tôi chưa hề như vậy.

      - Nhưng em có cảm giác muốn thế. Em lờ mờ đoán muốn đày ải em, để em chịu thua, để tự rút khỏi công ty.

      Trần Nghiêm im lặng. có vẻ nghe chăm chú. Nhưng nghĩ gì và đánh giá thế nào, điều đó chỉ mình biết.

      Khi Qúy Phi xong, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên:

      - Hôm nay tôi gọi lên để chuyển công tác. về tổ KCS, đứng khâu thu mua. Đây là khâu quan trọng, và cũng chưa có nhiều kinh nghiệm, trong thời gian đầu, Sang hướng dẫn .

      Thấy Qúy Phi có vẻ còn ngỡ ngàng, hỏi thêm:

      - còn thắc mắc gì ?

      - …

      - Nếu , có thể trở về làm việc, ngày mai đến gặp Sang nhận việc mới.

      Qúy Phi liếm môi:

      - Tại sao cho em chuyển như vậy?

      - Vì cầu công việc.

      - Em tin.

      - Thế nghĩ còn lý do nào khác?

      - Em có cảm tưởng chuyện đơn giản như vậy.

      Khuôn mặt Trần Nghiêm vẫn giữ vẻ hòa nhã, nhưng giọng có chút gì đó khó khăn:

      - Đây là chỗ làm việc, Qúy Phi ạ. Ngoài công việc, tôi muốn những chuyện cá nhân. nghĩ gì và tưởng tượng thế nào, hãy tự giải quyết nội tâm khi ở nhà. Còn ở đây, tôi khuyên nên tập trung vào công việc.

      - Vâng.

      Qúy Phi như bị cụt hứng. rất muốn chuyện với . đủ thứ chuyện chứ phải chỉ thuần việc bị đày ải. Nhưng thái độ của Trần Nghiêm làm bị chặn lại. phải là người dễ gần.

      miễn cưỡng đứng dậy, bước về phía cửa. Được vài bước, chợt xoay người lại. Nhưng vẫn đứng ở khoảng cách hơi xa Trần Nghiêm. Cử chỉ của làm phải nhìn như hỏi.

      Qúy Phi liếm môi:

      - Em biết em lập luận có đúng . Nhưng em nghĩ thế này. Và nhiều người cũng với em như thế. Em nghĩ rằng, bề ngoài của em làm ban giám đốc thiếu tin tưởng. Và muốn thử thách kiên trì của em.

      ngừng lại để chờ phản ứng của Trần Nghiêm. Nhưng chỉ im lặng nghe. đành tiếp:

      - Có thể nghĩ em tiểu thư. Nhưng em phải như thế đâu. Em có ý thức về mình, và em lấy đó là ưu thế. có biết để thạo việc trong chỉ ngày, em vất vả như thế nào ?

      Trần Nghiêm vẫn có ý định trả lời, chỉ im lặng nhìn . ràng luôn dựng hàng rào làm ranh giới. cho phép đến gần hơn. Và có thể cũng quan tâm cố gắng của cá nhân . Qúy Phi biết vậy, nhưng cũng đến cùng:

      - Em tự mình tập lột tôm suốt buổi, chấp nhận chịu hư đôi tay mà mẹ em luôn giữ vẻ đẹp cho nó. Bởi vì em sợ nghĩ em tiểu thư, em vô dụng.

      - Tại sao quan trọng hóa vấn đề như vậy?

      - Vì em sợ nghĩ em vô tích .

      Trần Nghiêm cách trầm tĩnh nhưng lạnh lạnh:

      - Công việc ở phòng sơ chế, đòi hỏi cố gắng như vậy đâu.

      - Nhưng ngay cả việc đơn giản đó, mà em vẫn làm được, trong mắt , em làm được cái gì khác, có đúng ?

      - Tôi nghĩ nhiều về cá nhân. tự vẽ cho phức tạp đó. có bằng tốt nghiệp loại giỏi, có nhiều văn bằng khác, có những cái thừa sức cho tìm chỗ đứng cao hơn.

      Qúy Phi ngắt lời:

      - Thế mà sử dụng bằng cấp của em như vậy. Điều đó em phải lý giải sao đây. Em hỏi và biết, từ trước giờ, chưa có nhân viên nào bị phân công như em. Đúng ?

      Trần Nghiêm im lặng khá lâu, rồi chậm rãi:

      - Điều đó đúng. Nhưng phải bất cứ trường hợp nào cũng giống nhau.

      - Em cho đây là vô tình.

      Lần này Trần Nghiêm trả lời. Qúy Phi liếm môi tiếp theo cách lý giải của .

      - Em nghĩ bề ngoài của em thế nào đó, làm cho thích em. Và cố tình bắt em làm công nhân, để em nản mà nghỉ.

      - Tôi thích cũng ghét ai, tôi chỉ nghĩ về công việc.

      - Vậy có phải nghĩ em làm được việc, phải ? khẳng định thế phải ?

      Bị hỏi đến tường tận, Trần Nghiêm vẫn dửng dưng hoàn toàn bị lung lay trước cảm xúc của người đối diện. khoát tay:

      - hãy tự khẳng định mình trong công việc . Ngày mai hãy đến gặp Sang, tôi xong rồi đó.

      xong, mở ngăn kéo. lấy xấp tài liệu như chuẩn bị dọc. Đó là thái độ quan liêu gần như trịnh thượng. Qúy Phi chấp nhận cách chấm dứt câu chuyện như thế. Cho dù là lãnh đạo, cũng nên lạnh lùng với cấp dưới như vậy.

      Qúy Phi tự hỏi: Với người khác, có lạnh nhạt như vậy hay ? Nhưng tin điều đó xảy ra. Khi mà tất cả mọi người trong công ty, đều có nhận xét như nhau. Rằng phó giám đốc là người cởi mở, lịch thiệp.

      ngồi im, lưỡng lự nhìn mình. Trần Nghiêm hoàn toàn ngước lên. đọc tài liệu như thể trong phòng chỉ có mình. Hoàn toàn quan tâm đến người ngồi đối diện với mình.

      Qúy Phi nhìn chăm chăm, môi mím lại cách bất mãn. Rồi buột miệng:

      - Tại sao ưa em? Em có làm gì ?

      Trần Nghiêm mà mắt vẫn dán xuống xấp giấy.

      - Đây là giờ làm việc, đừng nên lan man như vậy. Thôi nhé, có việc gì cần, tôi gọi .

      - Vâng, chào .

      Qúy Phi thở dài đứng lên, ra ngoài mà thấy mình buồn ấm ức. Dù tự kiểm hàng chục lần, vẫn hiểu sao phó giám đốc ưa mình. Trong khi ma xui qủy khiến gì đấy, mà thích ta ngay từ lần gặp đầu tiên.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 8

      Ra đến ngoài hành lang Qúy Phi mới nhớ mình chưa hề tiếp xúc với nhân vật tên Sang ấy. Đúng ra Trần Nghiêm phải đưa xuống nơi thu mua giới thiệu với ta. Hoặc gọi ta lên phòng gặp. Tự phải tìm kiếm thế này là hoang mang.

      định quay vào hỏi Trần Nghiêm, nhưng sợ nghĩ mình biết xoay sở, đành bỏ ý định đó.

      Khi Qúy Phi tìm được Sang ta làm việc với khách hàng. Phía bến tàu, những công nhân vác những thùng tôm đưa lên sân. Hàng xe dài đậu dọc bên đường. khí ở đây có vẻ tấp nập hơn yên lặng ở phòng phía .

      Qúy Phi tìm được Sang trong dãy nhà lợp tôn. ta đứng bên bàn phân loại. Qúy Phi nhìn xuống đống tôm dưới đất, cảm thấy mù mịt về công việc mình phải làm. ngần ngừ lát, rồi tiến đến đứng bên cạnh ta, lên tiếng:

      - Chào .

      Sang chỉ hơi liếc qua nhìn . Rồi lại tiếp tục thảy mấy con tôm lên bàn cân. ta bóc từng con thoăn thoắt. Qúy Phi mở to mắt nhìn động tác của ta. Nhìn mãi cuối cùng cũng tự kết luận mình hoàn toàn nhận dạng được các loại tôm, gì đến phân loại.

      chuyển qua quan sát Sang. Đó là thanh niên thấp người, tròn trịa quá khổ. Trông ta giống như bông vụ, cứ xoay tít, quay tròn theo công việc. hiểu tập trung , hay cố tình lờ .

      Qúy Phi chờ mãi, thấy ta đến mình, bèn lên tiếng:

      - Tôi tên Phi, phó giám đốc bảo tôi xuống nhận việc, có lẽ cũng được báo trước phải ?

      - Có nghe báo rồi. đẹp lắm, họ đồn sai đâu.

      ta mà mắt vẫn hề nhìn . Cái cách tiếp xúc kém lịch làm Qúy Phi thấy giận lên. xẵng giọng:

      - Tôi xuống đây phải để nghe nhận xét. Tôi chỉ cần hướng dẫn công việc thôi.

      - cứ nhìn tôi làm , tôi có giấu đâu.

      Rồi ta tiếp tục bóc bóc thảy thảy nhanh thoăn thoắt. Qúy Phi đứng nhìn mà rối mắt. Dần dần, định hình từng bước công việc cho mình. nhìn chăm chú mớ tôm bàn, rồi bóc con lên hỏi:

      - Đây là loại tôm gì hả ?

      Sang nhìn cái, cười khảy, ngắn ngủn:

      - Tôm gân. Nhìn mà nhận dạng được à? Tệ thế?

      Qúy Phi bặm môi làm thinh. Vừa quê, vừa tự ái, đứng im lặng nhìn ta làm việc. Và suốt cả buổi, ta hề chủ động hỏi câu nào.

      Qúy Phi lờ mờ thấy ta ưa chứ phải bận bịu như vẻ ngoài. thấy xuống tinh thần vô cùng. Phó giám đốc ưa , chưa biết lý do tại sao. Rồi giờ lại đến người quen biết dị ứng mình. hiểu mình làm gì nữa. Chẳng lẽ tại mình đẹp.

      Tại sao ai gặp cũng bảo đẹp. Rồi có người thích, có người ưa. biết làm gì với ngoại hình của mình bây giờ. Nếu mình nổi có phải tại mình đâu.

      Thấy mấy người khách hàng và công nhân bóc vát nhìn mình, quê muốn chui xuống đất. quay qua nhìn Sang. Nét mặt ta ràng là vô tư, có vẻ gì đó đắc thắng trước ngờ nghệch của . chợt hiểu, ta cố ý hạ mình.

      Qúy Phi giận dữ bỏ lên. vào căng tin ngồi mình. chống cằm suy nghĩ về tình thế dở khóc dở cười của mình với chán nản hoang mang.

      Chợt Qúy Phi ngẩng đầu lên, đứng phắt dậy bỏ ra ngoài. Vài bước mới nhớ mình chưa trả tiền, quay lại dằn tiền lên bàn và hối hả bước như bị ai đuổi.

      Qúy Phi lên phòng gíam đốc, gõ cửa hai, ba tiếng vẫn nghe trả lời. Nóng ruột đẩy đại cửa bước vào, khuôn mặt còn hừng hực vì cơn giận.

      Trần Nghiêm ngồi dựa ra ghế, đầu ngả qua bên, tay tì trán như đắm chìm trong ý nghĩ riêng tư. Cử chỉ của làm Qúy Phi khựng lại. Cảm thấy mình chứng kiến phút giây yếu đuối riêng tư của lãnh đạo, vừa có cảm giác tò mò, vừa sợ sợ. biết chắc mình bị bực mình, nhưng bây giờ thể quay ra được nữa.

      Trần Nghiêm ngồi thẳng lên. Qua phút bất ngờ, với giọng trầm tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn lại như có gai góc:

      - Lần sau vào, nhớ gõ cửa, đừng tùy tiện như vậy nữa.

      Qúy Phi liếm môi:

      - Em xin lỗi, nhưng em gọi mấy lần mà nghe.

      - Có chuyện gì vậy?

      Qúy Phi định ngồi xuống nhưng cử chỉ lạnh nhạt của Trần Nghiêm như ngăn lại. Ánh lửa của ghét bõ in rành trong mắt . Dù khuôn mặt vẫn bộc lộ điều gì.

      Cứ mỗi lần gặp, Qúy Phi cảm nhận được ác cảm trong lòng . Nó làm lại hoang mang.

      nghe lên tiếng, Trần Nghiêm nhắc lại:

      - muốn chuyện gì vậy?

      - Em …

      Qúy Phi chỉ thốt được tiếng rồi im bặt. nén cảm giác phập phồng làm mình nhụt chí. đứng yên như trấn tĩnh rồi đến ngồi xuống trước bàn:

      - Em xuống gặp Sang.

      Trần Nghiêm im lặng chờ tiếp. Vẻ mặt lạnh băng. Nhìn mặt trong phút, Qúy Phi chợt muốn nữa. Và thay vì chuyện dưới sân, lại muốn van xin Trần Nghiêm cho biết, lý do gì làm cho có ác cảm với . Dù cho có im lặng hay phủ nhận vẫn cảm thấy mãnh liệt muốn biết điều đó.

      Nhưng rồi nhìn vẻ cảnh cáo ngầm trong cử chỉ lặng im của , lại bắt mình trở về thực tại.

      Giọng chùng xuống, còn cả dư của cơn giận lúc nãy. cách thất vọng:

      - ấy cứ lờ em, cố tình chỉ dẫn cho em. ràng là ta ghét em. Tại sao vậy? Em có làm gì đâu.

      - nên quan tâm đến công việc hơn là chú ý đến thái độ của người khác đối với mình.

      - Nhưng ta ưa em, hề đến em, làm sao em nắm được vấn đề. có hình dung được , khi em hỏi gì ta cũng bảo "Cứ nhìn ", chỉ nhìn thôi làm sao mà biết được.

      - Nếu muốn khẳng định mình, hãy tìm cách nào đó nắm bắt công việc.Tôi chỉ phân công chứ thể chỉ dẫn chuyên môn cho .

      - Nhưng ta cố tình muốn em xen vào tìm hiểu, muốn làm được việc, tối thiểu là người ta phải tạo điều kiện ban đầu cho mình chứ.

      - Nếu ta cố tình làm khó , hãy tự mình giải quyết vấn đề. vượt qua được khó khăn ban đầu, khẳng định được bản tính của mình, tôi rất lạ là đến tìm tôi khiếu nại. Tiếc là tôi thể giúp .

      Qúy Phi bậm môi:

      - có thể, nếu muốn. Bởi vì là lãnh đạo, ta dám chống lệnh .

      Trần Nghiêm cười lạnh lùng:

      - Tôi chưa bao giờ ra lệnh cho ai cả.

      Qúy Phi thể gì nữa, nhìn cách thất vọng. Cuối cùng đứng lên buông thỏng:

      - làm em thất vọng.

      - Đừng bao giờ kỳ vọng vào người nào, tránh được cảm giác đó. Tôi muốn nhân viên trong công ty hy vọng điều gì ở tôi. Hãy nhớ lấy điều đó, Qúy Phi ạ.

      Qúy Phi định mở miệng khoát tay chân lại:

      - Tôi muốn đây là lần cuối cùng tìm tôi để than thở. Nếu tất cả nhân viên trong công ty đều như , công ty phải lập ban hòa giải thôi. hãy hiểu đây là nơi kinh doanh. Hãy đem trí óc ra làm việc hay cho hơn.

      Qúy Phi cụp mắt xuống, im lặng nghiền ngẫm hết những gì . Tất cả điều đó khơi dậy lòng tự ái kiêu hãnh của . Và ngẩng lên cử chỉ vừa đường hoàng vừa mệt mỏi:

      - Em vượt qua được. Xin lỗi vì em lên đây làm phiền .

      chậm rãi bước ra. Dáng điệu như người thất chí dù mới vừa tuyên bố mình làm được tất cả.

      Mà quả , ngay cả lúc nản chí nhất, vẫn bắt buộc mình vượt lên. Nếu , Trần Nghiêm coi thường .

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Thời Ta Đuổi Bóng
      Chương 9

      Qúy Phi buồn bã xuống cầu thang. định xuống phòng sơ chế tìm Trí tre. Nhưng giữa đường lại gặp Hạ Lan. Thấy vẻ mặt vui của , nàng đứng lại, hỏi câu quan tâm:

      - đâu vập Qúy Phi?

      - Em định xuống tìm Trí.

      - Nghiêm chuyển em lên KCS rồi phải ? Chưa nhận việc mới sao?

      Qúy Phi cười gượng:

      - Em mới nhận, nhưng chưa ổn định được.

      - Chưa ổn định là thế nào?

      - Cũng biết sao nữa. Đại khái là thế.

      Hạ Lan nhìn hơi lâu rồi rủ:

      - ăn với chị . Định rủ mấy bên kế toán, nhưng gặp Phi rồi lại đổi ý. Mình vừa ăn vừa chuyện của em.

      Qúy Phi nhận lời ngay. Lúc này mà có người ghét mình là rất mừng. tìm cách hỏi Hạ Lan về nhân vật "cồng kềnh" ấy. Biết đâu được thông tin nào đó.

      Hai người vào nhà ăn. Vừa hết giờ, nên chưa đông người lắm. Cả hai đến quầy lấy phần. Rồi chọn bàn khuất trong góc.

      Hạ Lan chưa ăn ngay, mà hỏi như hiểu chuyện:

      - Vâng.

      - Thằng đó khó chơi lắm.

      Qúy Phi dè dặt:

      - Chị muốn khó chơi ở mặt nào?

      - Hay chơi gác người ta, tối ngày lo phân bì quyền lợi. Nó vô được khâu đó là giàu lên, còn làm bộ rên rỉ, ai biết.

      Thấy Qúy Phi ngẩm nghĩ, cười ra vẻ hiểu biết:

      - Nó chỉ cách làm cho em đâu, phải ?

      Mắt Qúy Phi sáng lên:

      - Sao chị biết? Quả là như vậy đó.

      - Chị bảo đảm nó tìm cách chặn em vô khâu của nó. Đời nào có chuyện chỉ việc cho em.

      Qúy Phi hỏi thơ ngây:

      - Sao vậy chị?

      - biết hả?

      Qúy Phi lòng:

      - Em mới vào, biết chuyện nội bộ nhiều, có gì chị chỉ em với.

      Hạ Lan thấp giọng:

      - Chẳng lẽ em biết khâu thu mua là dễ ăn nhất sao? Chỉ khoản hưởng phần trăm của khách hàng thôi cũng đủ giàu. Còn quyền lợi khác nữa. Cái đó chỉ hiểu thôi chứ có chứng cớ đâu.

      Qúy Phi nhíu mày:

      - Có lẽ đó là lý do để ta làm khó em, ta muốn em thế chỗ ta.

      - Chứ còn gì nữa.

      - Theo chị, Nghiêm có biết chuyện đó ?

      - Đưa em qua thế chỗ thằng Sang là có mục đích, chẳng lẽ em nhận ra?

      Qúy Phi kêu lên:

      - ấy biết, sao ủnh hộ em?

      - Ủng hộ thế nào?

      - Lúc nãy em lên mách với Nghiêm, ấy bảo hãy tự xoay sở. Hay là Nghiêm tin Sang làm khó em?

      - Em ảnh thừa biết rồi.

      Qúy Phi lại cao giọng:

      - Biết tại sao làm gì cả? Phải can thiệp chứ.

      - Ban giám đốc biết thằng Sang ăn quá trời, nên thay em vào chỗ nó. Vấn đề là như vậy đó, còn lại là tự em quyết định.

      Qúy Phi im lặng, lẩn thẩn nhớ lại những gì Trần Nghiêm lúc nãy. "Tôi chỉ phân công chứ thể chỉ dẫn chuyên môn cho ".

      thở dài:

      - Giá mà Nghiêm cởi mở như chị, nếu ấy lòng với em, công việc của em đỡ khó khăn hơn.

      Hạ Lan mỉm cười:

      - Ảnh ở vị trí lãnh đạo, có thông cảm nữa, cũng để bụng. Nếu để tình cảm chi phối ảnh còn chỉ huy ai được nữa.

      Qúy Phi bị cuốn theo hướng mới. Nhân vật "cồng kềnh" kia còn chi phối được nữa. Chỉ còn nôn nao duy nhất, và kiềm chế:

      - Theo chị Nghiêm có ghét em ?

      - Hả?

      - Chị thấy phó giám đốc ưa em, phải ?

      Hạ Lan ấp úng:

      - Chị cũng biết.

      - Chị làm lâu, vậy chị thấy ảnh đối xử với mọi người thế nào?

      - Với phái nam chị biết. Nhưng với phái nữ chu đáo và rất ga lăng, rất thân tình.

      Qúy Phi hỏi tới:

      - Chị lòng nhé. Nếu em là người khác, khi em đụng độ với Sang, Nghiêm cư xử thế nào?

      - Theo chị … Ờ … ảnh đưa em xuống tận nơi, giới thiệu hai người và nhấn mạnh về việc Sang phải hướng dẫn em.

      - Trước tiên, ảnh làm như vậy, để đến khi em lên kiếu nại, ảnh cũng làm ngơ. Em có cảm tưởng ảnh muốn bao che cho Sang.

      - Bao che , nhưng chị hơi lạ là tại sao phó giám đốc thiếu nhiệt tình với em. Chị có cảm tưởng ảnh muôn tránh tiếp xúc với em.

      "Vậy là rồi, ấy ghét mình đến nổi mọi người đều thấy". Qúy Phi chợt thấy buồn nhũn buồn nhiễu. gì nữa, mà cúi xuống phần ăn của mình. lặng lẽ ăn như cho xong bữa.

      Hạ Lan có lẽ ái ngại vì thái độ của Qúy Phi, như an ủi:

      - Có thể chị nhìn chủ quan, chứ Nghiêm nghĩ gì khác. Với lại em đẹp như thế, ai mà ghét cho được. Thường đàn ông thích người đẹp hơn mà.

      - phải ai cũng như vậy đâu chị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :