1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một nhà dưới chân núi - Nữ Vương Không Ở Nhà (cfull- Đãcó ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 61:

      Nhanh lên? Nhanh thế nào. . . . . . Bán Hạ nhìn chằm chằm lồng ngực màu mạch ngây ngẩn hồi, cuối cùng rốt cuộc tăng nhanh tiến độ, lần nữa cúi người xuống, dùng môi ngậm điểm đỏ sậm trước ngực Vô Mạt, nhàng gặm cắn, mà theo động tác cúi người của nàng, cặp mông đầy đặn ma sát lên cự vật nào đó, khiến hạ thân Vô Mạt càng căng cứng, hô hấp cũng nặng nề, hai tay kìm lòng được nắm lấy eo của nàng, nhịn được muốn đè nàng xuống, để cho nàng có thể dán chặt hơn vào thứ cứng rắn kia.


      Cũng biết bao lâu sau, nam nhân rốt cuộc thả lỏng người, ngã nằm kháng, miệng mở to thở hổn hển, ngực tản ra nhiệt lực, từng giọt mồ hôi chảy ra.

      Bán Hạ cũng nằm xuống lồng ngực của , khuôn mặt ửng hồng dán vào ngực nóng như lửa, đôi tay vô lực khoác lên hai bên người .

      " tại, chàng hài lòng chưa?" Bán Hạ lầm bầm như vậy.

      Vô Mạt dần dần thở đều lại, nghe nữ nhân trong ngực như vậy, cười , cũng gì, chỉ giơ tay lên nhàng vỗ về chơi đùa lưng của nàng.

      Bán Hạ uốn người, kháng nghị : "Lần sau cho như vậy, cho phép chàng làm, làm mệt muốn chết rồi."

      Vô Mạt cười thoả mãn: "Được."

      Bán Hạ thở ra hơi : "Lần sau. . . . . . Ta làm. . . . . ."

      Vô Mạt vẫn cười: "Được."

      Bán Hạ suy nghĩ chút, lại cảm thấy đúng, tức giận đấm lên ngực : "Cái người này ——" cái người này làm sao? Cắn răng, lại ra tiếp đó là cái gì.

      có cái gì tốt đâu, có, muốn mượn lý do , lại ra, cuối cùng chỉ đành đấm mấy cái, giọng oán giận: "Cái người này xấu xa!"

      Vô Mạt cúi đầu cười, vừa cười vừa : "Nàng là cái gì chính là cái đó thôi."

      Bán Hạ cũng nhịn cười được, dán lên ngực cười, cười lát lại cười nữa, thở dài hơi: " may là chàng trở lại, nếu chàng về, ta. . . . . ." Ta thế nào đây?

      Vô Mạt cũng biết nàng sợ hãi, liền cười nữa, giơ tay ôm chặt nàng, để cho nàng càng dán chặt lên người mình.

      Hồi lâu sau, Bán Hạ chợt nhớ tới chuyện, hỏi "Chàng , mới vừa rồi chàng có đem đệ đệ A Thủy
      cho ta hay ?"
      Vô Mạt nghiêm túc gật đầu: "Có thể."
      Bán Hạ cũng dám tin. "Chẳng lẽ ta cứ như vậy mang thai sao?"
      Vô Mạt bất đắc dĩ, nhíu mày: "Ta cho nàng nhiều như vậy, chắc chắn có thể mang thai thôi."
      trấn an vỗ lưng của nàng, mang theo dụ dỗ dịu dàng : "Nếu lần này có thai, ngày mai tiếp tục, nếu ngày mai vẫn chưa có, ngày kia tiếp tục, con trai của chúng ta sớm muộn gì cũng có."
      ==========
      ngày kia, trong thôn truyền tới tin tức tốt, Hậu Viêm trở lại.
      Hậu Viêm dẫn đội nhân mã, kéo xe hạt giống và dụng cụ rèn sắt, theo còn có thợ rèn do Tề tiên sinh mời tới. Người trong thôn đều chạy đến xem náo nhiệt, A Nặc ôm A Thủy cùng đến nhìn.
      Hậu Viêm chưa kịp về nhà, liền vội chạy tới chỗ Vô Mạt báo cáo tình hình chuyến . nhận lấy bát canh nóng Bán Hạ đưa tới, với Vô Mạt: "Lần này chúng ta hỏi thăm ràng, tất cả mọi chuyện đều do cái tên họ Hồ kia giở trò quỷ!" Người họ Hồ chính là chồng của Nghênh Xuân, quả nhiên giống với suy đoán lúc trước của Vô Mạt.
      Hậu Viêm uống ngụm nước, tiếp: "Chính bọn chiếm được thứ gì ở Vọng Tộc chúng ta, liền dứt khoát thả ra lời đồn, làm cho cả thiên hạ đều coi chúng ta là địch, đúng là lòng lang dạ sói."
      Bán Hạ ở bên hỏi: "Vậy tỷ tỷ của ta sao, nàng tại như thế nào rồi?"
      Hậu Viêm nghe lời này, liếc nhìn Bán Hạ, thở dài : "Nàng rất đáng thương, sau khi họ Hồ kia dẫn nàng rời , phát nàng điên rồi, mỗi ngày chỉ biết gọi con trai, liền dứt khoát đem nàng nhốt trong khu nhà rách nát. Hơn nữa, thức ăn thường đưa tới đúng hạn, nàng bữa no bữa đói, liền tự mình bò ra ngoài tìm ăn, người đường đều nàng là kẻ ngốc kẻ điên. Chúng ta chuyến này, vốn muốn dẫn nàng trở về, nhưng mặc dù nàng điên khùng như vậy, nhưng vẫn bị họ Hồ kia trông coi, chúng ta cũng dám tùy tiện làm việc. Tề tiên sinh phái người theo dõi rồi, bảo là muốn nghĩ biện pháp để dẫn nàng trở lại."
      Bán Hạ cúi đầu , nhưng trong lòng lại nghĩ tới những chuyện ngày xưa. Đừng bọn họ là tỷ muội cùng mẹ, cho dù là người xa lạ, nghe đối phương rơi vào tình cảnh như thế, trong lòng làm sao lại có buồn bã bi thương chứ. Hồi lâu sau, nàng gật đầu : "Nếu có thể đưa nàng về trong tộc còn gì tốt hơn rồi."
      chuyện này, Hậu Viêm lại hướng Vô Mạt hồi báo thu hoạch chuyến . Vô Mạt nghe tự nhiên mừng rỡ, bảo Hậu Viêm đem tất cả hạt giống giao cho Bán Hạ, do Bán Hạ phụ trách cất giữ cũng như gieo trồng vào mùa xuân năm sau, về phần thợ rèn, trước tiên bố trí trong mấy căn nhà có người ở trong thôn, tìm trong thôn mấy người có thể làm việc theo người ta học tập.
      Hậu Viêm lĩnh mệnh đan muốn , Phí cùng với mấy lão nhân trong thôn tới, vì vậy lại lại mọi chuyện với bọn họ, tất cả mọi người đều rất vui mừng.
      Trong lúc đến mắt Vô Mạt, Phí cau mày : "Ta mới từ chỗ Thượng nhân tới, ông ấy cũng có gì. Hôm nay chúng ta phải nghĩ cách nhờ người ngoài tới chữa trị."
      Hậu Viêm trầm tư lát, : "Ta nghĩ mấy ngày nữa ra ngoài tìm Nghênh Xuân về, đến lúc đó lo cả việc này có được ?"
      Phí lắc đầu: "Ngươi ra ngoài hai lần rất lâu rồi, cha mẹ thê tử trong nhà khó tránh khỏi nhớ mong, lần này ngươi ở lại trong thôn giúp Vô Mạt làm chút chuyện, ta tìm người khác làm."
      Hậu Viêm suy nghĩ chút cũng đúng: "Vâng, vậy cũng tốt. Đợi sau này tìm được người thay thế rồi, ta lại cho biết chút chuyện bên ngoài, tránh cho bất chợt ra ngoài hiểu chuyện, làm chậm trễ đại ."
      Hậu Viêm giao phó xong chuyện bên này, liền vội vã về nhà. Về đến nhà trước tiên gặp cha mẹ, cha mẹ tự nhiên vui mừng, ngắn dài hồi lâu, lúc này mới đuổi : "Nương tử ngươi thêu thùa may vá trong nhà đó, ngươi vào chuyện với nàng ."
      Hậu Viêm sớm mong chờ rồi, lập tức chào cha mẹ vội vàng chạy vào, lại thấy Mộc Oa cúi đầu may vá gì đó, khuôn mặt mỹ lệ mê người, lập tức tiến lên ôm lấy nàng rồi cúi đầu hôn
      Mộc Oa lâu gặp phu quân, quay đầu lại, nhưng mặt cực kỳ lạnh nhạt, đẩy Hoa Viêm ra, nhạt giọng : " nhìn thấy ta rất bận sao, ban ngày ban mặt, ôm ấp cái gì."
      Hậu Viêm thấy nương tử như thế, trong bụng hiểu, nhưng vẫn nghiêm mặt : "Ta nhớ nàng lắm." xong lại muốn sờ soạng.
      Ai có thể nghĩ Mộc Oa tay bắt lấy tay vất sang bên, lạnh lùng đứng lên : "Thời gian còn sớm, ta nấu cơm."
      Bộ dáng như vậy làm cho Hậu Viêm hiểu, nghĩ thầm nương tử làm sao vậy, bầu máu nóng đụng phải bếp lạnh.
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      Chris, simtimlinhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 62

      Phí cùng mấy lão nhân trong tộc thương nghị, chuyện chữa mắt cho Vô Mạt là vô cùng cấp bách, thể kéo dài được nữa, vì vậy quyết định tìm hai người trong tộc ra ngoài tìm người. Thương nghị hồi lâu, quyết định chọn Tam lăng tử. Từ sau lần coi chừng đường lên núi lại bị để cho có kẻ lợi dụng thời cơ lên núi gây tai họa lớn, trong lòng vẫn luôn băn khoăn.

      Còn người nữa, Phí và Nham thương lượng chút, để Mộc Dương . Mộc Dương kể từ khi chịu phạt quỳ ba ngày trước thần miếu, tinh thần vẫn tốt, mỗi ngày đều ở trong nhà chịu ló mặt ra cửa. Vì vậy Phí muốn cho cơ hội, để lấy công chuộc tội, mọi người cũng đều đồng ý.

      Đa Hồn nghe tin này tự nhiên rất vui mừng, sau đó khuyên giải Mộc Dương phen, dặn sau khi ra ngoài ít, làm việc nên động não, có chuyện gì phải nghe Tam lăng tử. Tam lăng tử mặc dù ngốc, nhưng ngu, nghe lời sai.

      Mộc Dương rất bướng bỉnh, nghĩ tới chuyện phải nghe lời của người khác vạn phân vui, nhưng nghĩ tới địa vị bây giờ của bản thân ở trong tộc, lại thấy mẫu thân tận tình khuyên bảo, cũng đành phải miễn cưỡng đồng ý.

      Đa Hồn thấy nhi tử đồng ý, rất vui mừng, lại khuyên nhi tử tiếp: "Bây giờ Nhẫn Đông mang Thạch Đản nhi về nhà rồi, nhà nàng bây giờ có người cũng có đồ ăn, mấy ngày nay toàn dựa vào giúp đỡ của Bán Hạ. Ta chỗ này có rổ trứng gà, con lấy thêm mấy miếng thịt khô và nửa túi ngô, cầm đến cho nàng , với nàng mấy câu dễ nghe, dù gì cũng là người nhà, nàng tất nhiên hận con, lúc nào hết giận nàng mang Thạch Đản nhi trở lại."

      Mộc Dương vừa nghe nhắc tới Nhẫn Đông, nhất thời chân mày nhíu chặt lại: "Mẹ, chẳng lẽ người còn ngại ngày đó con bị ta làm tức chưa đủ sao? ta là loại người quá bẩn thỉu, người muốn con phải cúi đầu tìm ta, so với việc để con tìm chết còn khó chịu hơn!"

      Đa Hồn thấy nhi tử như vậy, nhất thời trầm mặt: " phải chỉ là bãi phân của Thạch Đản nhi sao? Con phải biết lúc con còn mẹ vì con lau phân lau nước tiểu bao nhiêu lần? Lại Nhẫn Đông cũng sai, con khi nào giúp lau dọn bãi phân cho Thạch Đản nhi chưa? Còn phải tất cả do mình Nhẫn Đông lo liệu? Đó là con trai của con, con cần gì phải so đo như vậy chứ? Con bây giờ ngoài Nhẫn Đông ra, còn có ai muốn con, con tính cả đời độc sao?"

      Mộc Dương suy nghĩ chút cũng thấy đúng, nhận lấy rổ trứng trong tay mẹ, cắn răng : "Con là được!"

      lại lấy thêm thịt khô và ngô, cầm những thứ này tới nhà Nhẫn Đông, dọc đường gặp phải người, liền cúi đầu, cũng gì. Người trong tộc biết vui, cũng đều trêu chọc .

      Rất nhanh đến nhà Nhẫn Đông, ai biết vừa vào viện, liền thấy trong sân có nam nhân đứng chẻ củi, nam nhân này trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt lại mặc áo sát nách, rất cường tráng. định thần nhìn lại, phải cái tên câm Nhị Độc Tử đó còn là ai!

      Lập tức hỏa khí bốc lên , trừng mắt hỏi: "Ngươi tới nơi này làm cái gì?"

      Nhị Độc tử giương mắt, thấy là , cũng để ý, vẫn cúi đầu đốn củi.

      Mộc Dương nổi giận, đem rổ trứng gà ném xuống đất, tiến về phía trước : "Làm sao ngươi lại chạy đến nhà Nhẫn Đông làm cái gì? Nhẫn Đông đâu? Thạch Đản ở đâu?"

      Lúc này, Nhẫn Đông chợt vén rèm ra, trong ngực ôm Thạch Đản , thấy Mộc Dương đến, nàng nhếch môi cười lạnh tiếng: " Ai u, đây phải là Mộc Dương sao, ngươi tới đây làm cái gì vậy?"

      Mộc Dương chỉ vào Nhị Độc Tử hỏi: " tới đây làm gì?"

      Nhẫn Đông cười tủm tỉm nhìn Nhị Độc tử: " nha, dĩ nhiên là tới giúp ta đốn củi. Trong nhà có củi, cũng có nam nhân giúp tay, Ngưu thẩm người ta tốt bụng, bảo Nhị Độc tử tới đây giúp ta tay."

      Mộc Dương khinh thường quét mắt nhìn Nhị Độc tử: " nam nhân câm, nữ nhân ở mình, các người cũng thấy ngượng ngùng sao, nam quả nữ, thành cái gì chứ!"

      Nhẫn Đông vô tình cười: " thành cái gì? Đương nhiên lời hay rồi!" Nàng liếc nhìn , miệt thị hỏi: "Ngươi tới nhà ta là muốn làm cái gì, chẳng lẽ là vì muốn tới móc ta vài câu?"

      Mộc Dương liếc nhìn Thạch Đản trong lòng Nhẫn Đông, đanh giọng : "Ta... ta dĩ nhiên là đến thăm con ta!"

      Nhẫn Đông ôm chặt Thạch Đản nhi vào lòng, cười : "Chỉ tiếc con trai của ngươi khinh thường gặp ngươi đấy."

      Mộc Dương giận đến hừ tiếng, lên trước: "Mẹ để cho ta tới xem ngươi, còn phải là vì con trai của ta sao, ngày khác ta đem con về nhà, để cho ngươi gặp được nó nữa!" xong liền muốn tiến lên.

      Nhẫn Đông thấy tiến lên, cho là muốn tới giành Thạch Đản , sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau.

      Mộc Dương thấy nàng lui về phía sau, liền ép tới, trong miệng còn : "Ngươi tránh cái gì, ta chỉ là muốn xem Thạch Đản chút ."

      Nhẫn Đông càng vội : "Ta cho ngươi chạm tới Thạch Đản nhi!"

      Mộc Dương thấy nàng sợ, trong lòng cực kỳ vui sướng, tiến lên tiếp tục : "Ta chẳng những muốn chạm, còn muốn đem đoạt lại tù tay đó, cứ chờ xem!" xong liền đưa tay muốn đoạt.

      Ai ngờ tay mới vừa đụng vào Thạch Đản , Thạch Đản liền phát ra tiếng kêu chói tai, tiếng kêu cực kì dọa người.

      Lúc này Nhị Độc Tử chợt buông rìu trong tay xuống, như tòa núi đứng chắn trước mặt Mộc Dương, đôi mắt hổ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mộc Dương.

      Mộc Dương híp mắt: "Thế nào, ngươi còn dám động thủ với ta?"

      Nhị Độc tử lời nào, mím chặt môi, chỉ nhìn chăm chú Mộc Dương đến mức khiến trong lòng run lên.

      Mộc Dương bắt đầu sợ, nhưng vẫn phô trương thanh thế : "Các ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ta muốn ôm con ta cái cũng làm phiền ngươi, ngươi làm sao lại đứng ở đây cản trở ta?"

      lúc này, chợt nghe thấy bên người hàng rào có giọng lanh lảnh vang lên: "Ai u, đây phải là Mộc Dương ư, thế nào, ở nhà dưỡng thương, chịu ra ngoài rồi sao?"

      Mộc Dương quay đầu nhìn lại, hóa ra là Ngưu thẩm mẹ của Nhị độc tử, ngờ vực hỏi: "Ta bị thương lúc nào vậy?"

      Ngưu thẩm cười cười, đưa tay vuốt sợi tóc rơi bên tai: "Ngươi phải là bị phạt quỳ gối trước thần miếu, quỳ liên tục ba ngày sao? Ta nghe đầu gối ngươi quỳ đến sưng lên, nghĩ phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày chứ?"

      Đây mở bình ai mà biết trong bình có gì, lời này nghe vào tai Mộc Dương càng có tư vị gì, trừng mắt : "Mẹ con

      các ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ta tới nhìn nương tử ta cũng sai sao?”


      Ngưu thẩm châm chọc liếc mắt nhìn Mộc Dương: “Nương tử ngươi? Thế tại

      sao ta lại nghe Nhẫn Đông rời nhà ngươi rồi, sớm phải

      vợ chồng với ngươi nữa!” xong bà cười hỏi Nhẫn Đông: “Có phải như

      vậy đúng Nhẫn Đông?”


      Nhẫn Đông mắt lạnh nhìn Mộc Dương, gật đầu : “ sai, ta cùng

      tách ra, về sau và ta có liên quan gì nữa!”


      Mộc Dương nhìn Ngưu thẩm, lại nhìn Nhị Độc tử, bừng tỉnh hiểu ra: “Các

      ngươi, các ngươi, ra là các ngươi muốn cướp nương tử của ta?”

      xong tay run run chỉ Nhẫn Đông : “Chúng ta mới tách ra mấy

      ngày, ngươi thế nhưng rất hòa hợp với tên Nhị Độc tử đó? phải

      là người câm sao, ngươi vội vàng như vậy làm gì? Ngươi thiếu nam nhân

      lắm sao?”


      Mắt đỏ lên: “Thạch Đản đáng thương của ta, mẹ của ngươi cứ như vậy

      muốn vội vã tìm cha dượng cho ngươi!”


      Nhẫn Đông đỏ mặt, giương mắt nhìn Nhị Độc tử, rồi ôm Thạch Đản nhi vào nhà.


      Nhị Độc tử vốn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Dương, thấy Nhẫn Đông

      vào nhà cũng biết nghĩ gì, liền ngơ ngác đứng đó, nhìn cái

      rèm vải bông.


      Ngưu thẩm thấy vậy, cười tươi như hoa, tiến lên : “ sai,

      ta thấy Nhẫn Đông và Nhị Độc tử nhà ta đúng là trời sinh đôi đó,

      còn ngươi, mất nương tử hoàn toàn là lỗi của ngươi, bỏ cái ý nghĩ đó

      !”


      Mộc Dương hầm hừ trừng mắt nhìn Ngưu thẩm, lại đỏ mắt trừng Nhị Độc

      tử: “Ngươi, ra là ngươi thực cướp nương tử của ta!”


      Nhị Độc tử ngay cả nhìn cũng nhìn Mộc Dương, chỉ nhìn chằm chằm

      rèm vải ngây ngẩn.


      Mộc Dương tức giận, vừa đúng lúc nhìn thấy số trứng gà mình mang tới,

      tức giận tiến lên, cước đá đổ rổ trứng gà, nhất thời phần lớn số

      trứng vỡ tan tành, lòng đỏ lòng trắng trứng chảy tràn khắp nơi.


      cực kỳ tức giận : “ đôi gian phu dâm phụ, cứ như vậy cấu

      kết với nhau rồi!” xong tức giận rời .


      Ngưu thẩm ở sau lưng “Phi” tiếng: “Lời khó nghe,

      người ta đây là ngươi tình ta nguyện!”


      Lại ra ban đầu Ngưu thẩm vốn nhằm vào Bán Hạ, sau đó Bán Hạ

      gả cho Vô Mạt, Nhị Độc tử nhà nàng lại thể với cao rồi, vì vậy

      lại cảm thấy Nghênh Xuân tồi. Về phần Nhẫn Đông, vốn nghĩ

      nàng chính là nương tử của Tộc trưởng tương lai rồi, bà hề nghĩ

      đến dù chút. Hôm nay việc đời luân chuyển, Nhẫn Đông ôm con về

      nhà, thường ngày có việc gì cần giúp đỡ, bà liền phái Nhị Độc tử tới

      đây giúp tay, thường xuyên qua lại, bà đưa mắt nhìn hai người,

      liền cảm thấy rất có khả năng.


      Nhẫn Đông ra cũng tồi, nhìn nàng mình mang theo đứa con

      bình thường, dễ dàng, nếu có thể theo Nhị Độc

      tử nhà mình, từ đó về sau đúng là tốt cả hai người. Ngưu thẩm đối với

      chuyện này rất hài lòng, lập tức đưa tay chọc chọc Nhị Độc tử: “Còn

      ngẩn người ra đó làm cái gì, giúp Nhẫn Đông bổ củi .”


      xong nàng nhìn này số trứng gà vỡ nát đất, thở dài : “Làm

      bậy a, trứng gà mới đó, ta lấy cái chén tới thu thập, để ngày mai

      chưng, bồi bổ cho ngươi và Nhẫn Đông.”


      Mà lúc trời tối, Nhẫn Đông cho Thạch Đản ăn no, tự mình nằm suy nghĩ,

      nghĩ tới việc ban ngày, nhịn được rơi nước mắt. Mình sao lại bất

      hạnh như vậy, lấy nam nhân có tiền đồ, lại rơi vào tình cảnh

      mình đơn độc sống ở nhà mẹ. Nàng cúi đầu ngưng mắt nhìn Thạch Đản

      ngủ rất an tĩnh, nghĩ tới đứa này cũng biết đời trước

      tạo nghiệt gì, từ khi mới sinh khác thường, lại gặp phải phụ

      thân như thế, rồi phải theo mình chịu tội.


      Nàng trái lo phải nghĩ, lại nghĩ tới lời Mộc Dương , nghĩ tới

      Nhị Độc tử ra cũng là người tồi. Chỉ là bây giờ trái tim

      nàng tàn, muốn phó thác mình cho bất kì nam nhân nào

      nữa, bằng ai biết ngày nào đó có lại gặp chuyện đau lòng nữa

      . Đây chính là lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.


      Nàng suy nghĩ, chợt nghe thấy ngoài cửa sổ hình như có động tĩnh.

      Vội vàng đứng dậy nghiêng người ra khỏi cửa sổ nhìn, lại chỉ thấy

      ngoài cửa sổ nam nhân như núi đứng sừng sững ở đó, yên lặng

      đứng.


      Trong lòng nàng vừa động, hỏi vội: “Là ai ở đó?”


      Người bên ngoài lên tiếng.


      Nàng cắn cắn môi, giọng : “Là Nhị Độc tử sao?”


      Người nọ giống như cử động, lại vẫn như cũ lời nào.


      Nàng ngưng mắt nhìn bóng dáng của người nọ, thở dài: “ trễ thế này,

      ngươi tới đây làm cái gì?”


      Nhị Độc tử đứng ở ngoài cửa sổ, vẫn tiếp lời.


      Nàng chỉ đành ngồi dậy, mặc y phục xuống giường, tới phòng ngoài mở cửa.


      Cửa gỗ cọt kẹt tiếng rồi mở ra, Nhị Độc tử ngẩng đầu nhìn sang.

      Dưới ánh trăng, đôi mắt hổ của chuyên chú nhìn nàng.
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 63

      Cửa gỗ cọt kẹt tiếng bị mở ra, Nhị Độc tử ngẩng đầu nhìn sang. Dưới ánh trăng, đôi mắt hổ của chuyên chú nhìn nàng.

      Mặt Nhẫn Đông phát nóng, cúi đầu cắn môi, lâu mới : "Bên ngoài lạnh như thế, ngươi vào nhà rồi ."

      Nhị Độc tử thể chuyện, thấy Nhẫn đông như vậy, cũng tiến vào.

      Sau khi vào phòng, Nhị Độc tử thở có chút gấp rút, mặt cũng đỏ, chỉ cúi đầu dùng ánh mắt nóng hừng hực ngưng mắt nhìn Nhẫn Đông. Nếu Nhẫn Đông là mạt tuyết, đoán chừng sớm bị ánh mắt kia làm tan chảy rồi.

      Nhẫn Đông có chút thở nổi, chỉ là nàng vẫn nhắm mắt : "Cám ơn ngươi mấy ngày nay tới giúp ta, lời hôm nay Mộc Dương, ngươi đừng để trong lòng, người như ngươi sao phải dính vào đây." Nàng giọng khó khăn : " lung tung."

      Ánh mắt Nhị Độc tử toát ra kháng nghị, hiển nhiên cho rằng Mộc Dương lung tung, nắm chặt tay, tiến lên phía trước, đưa tay, hình như muốn cầm lấy tay Nhẫn Đông.

      Nhẫn Đông cuống quít lui về phía sau bước, đỏ mặt lắc đầu : ", được, ta muốn gả cho ngươi."

      Tay của Nhị độc tử cứng lại ở đó, tiến cũng được mà rút lại cũng xong, thờ dốc, nhìn chằm chằm Nhẫn Đông, giống như cố nghĩ nàng nghĩ gì.

      Nhẫn Đông cúi đầu, chợt muốn khóc.

      Nàng từng thèm để mắt đến hàng xóm thô tháo cường tráng đến vụng về này, huống chi lại là người câm, nam nhân như vậy, nàng bao giờ nghĩ đến việc đem bản thân và đánh đồng. Nhưng bây giờ sao, nàng có thể cảm giác được nam nhân trước mắt này từng bị mình khinh bỉ lại tha thiết mong muốn bản thân, đứng ở đó cường tráng giống như ngọn núi , dường như muốn thay mình che gió che mưa, sức lực của lớn như vậy, cánh tay cường tráng như vậy, có thể giúp mình làm những chuyện mà bản thân căn bản thể làm nổi.

      thở dốc dồn dập, ánh mắt nóng cháy, cả người giống như đều tản ra nhiệt độ vô cùng, trong thời tiết rét lạnh của mùa đông, chính là ngọn đuốc ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của nàng.

      Bản thân từng ngây thơ đến buồn cười, lại hiểu người, rơi vào tình cảnh như bây giờ, tất cả đều là gieo gió gặt bão, thế nhưng nam nhân này vẫn ghét bỏ mình. . . . . .

      Nhẫn Đông cắn răng, nước mắt lại rơi xuống.

      Nếu có thể gả cho , ra cũng tốt .

      nam nhân thành như thế, nhất định đối xử với mình giống như Mộc Dương.

      Nhị Độc tử thấy Nhẫn đông khóc, nhất thời tay chân luống cuống, cho rằng mình làm nàng khóc, liền vội vươn tay ra muốn giúp nàng lau nước mắt, nhưng vừa đưa tay ra lại cảm thấy hai tay của mình thô tháo như vậy, nếu chạm vào da thịt mềm mại của nàng tất làm nàng bị thương, vì vậy lại vội vàng rút tay về.

      Trong lòng Nhẫn Đông lúc này ngàn xoay trăm đảo, cũng có quyết định, đôi mắt đầy lệ khẽ nâng lên, qua làn nước mắt nhìn , cắn môi giọng : "Ngươi... ngươi nửa đêm tới nhà tìm ta, chẳng lẽ chính là muốn ngây người như vậy nhìn ta sao?"

      đôi mắt trong sáng phiếm lệ quang, đẹp đẽ động lòng người nhìn mình, Nhị Độc tử chỉ cảm thấy đầu óc ông tiếng, dường như muốn nổ tung, khí huyết dâng lên trái tim. Giống như lòng chợt thông suốt, chợt tiến lên bước, đôi tay mở ra, cứ như vậy ôm nàng vào trong ngực.

      Bàn tay ôm chặt vòng eo mềm mại, dán chặt vào ngực mình là cảm giác đầy đặn mà đời này chưa bao giờ cảm thụ qua. Tiếng thở dốc nặng nề của Nhị Độc tử vang lên trong căn phòng sơ sài, đôi mắt hổ của nhìn chằm chằm người trong ngực, bộ dáng kia dường như muốn nuốt cả người nàng vậy.

      Nhẫn Đông tự nhiên cảm thấy Nhị độc tử luống cuống, nghĩ đến cũng đúng, sống đến hai mươi mấy tuổi còn chưa bao giờ chạm đến nữ nhân, nếu vụng về, đó mới là gặp quỷ đấy.

      Nàng cũng có suy tính, lập tức liền xoay người, thử thăm dò đưa hai cánh tay thon dài ôm lấy cổ Nhị độc tử.

      Nhị Độc tử lúc này thể nhịn được nữa, cỗ ôn hương nhuyễn ngọc hơi thở thơm như hoa lan cứ như vậy quấn vòng quanh mình, giống như dây leo, điều này làm cho hạ thân nơi bắt đầu cương lên, cương đến phát đau.

      chợt ôm lấy thân thể mềm mại của Nhẫn Đông, đem cả nữ nhân vác lên vai, sau đó cất bước vào phòng trong.

      Nhà Nhẫn Đông là phòng chính hai phòng trong, hai phòng trong đều có kháng, trước kia phòng phía đông là Nhẫn Đông và Bán Hạ ở, phòng phía tây là Cha họ ở. Hôm nay Nhẫn Đông nghĩ phòng phía tây ấm hơn, vì vậy cùng Thạch Đản nhi ở phòng đó, phòng phía đông vừa đúng bỏ .

      Nhị Độc tử cũng ngốc, biết phòng phía tây có Thạch Đản nhi ngủ, lập tức khiêng Nhẫn Đông thẳng hướng phòng phía đông. Sau khi tiến vào, tay thả Nhẫn Đông lên kháng, sau đó bắt đầu xé rách quần áo người nàng.

      Bởi vì dậy vội vàng, Nhẫn Đông cũng chỉ mặc cái áo lông cừu thôi, bị Nhị Độc tử xé như vậy, thân thể bóng loáng trắng nõn cứ như vậy liền bạo lộ ra trước mắt Nhị Độc tử. Nhẫn Đông ngày thường rất xinh đẹp, là số số hai trong tộc, nếu phải như thế, làm sao có thể khiến Mộc Dương có tầm mắt cực cao luôn ở bên từ nhớ đến lớn chứ. Lúc này chỉ thấy mái tóc đen mềm mượt của nàng xõa ra dưới thân thể trắng noãn, vòng eo mảnh khảnh phía là bộ ngực đầy đặn. Bộ ngực vì nàng thở dốc mà rung động lên xuống, theo rung động chính là hai chấm đỏ đó.

      Nhị Độc tử chưa từng gặp qua chuyện hương diễm như thế, thở gấp như bò rừng, hai mắt giống như đầy tơ máu, vừa nhìn chằm chằm Nhẫn Đông, vừa vô cùng vội vàng cởi y phục của mình.

      Nhẫn Đông vô cùng xấu hổ, chỉ là nàng rốt cuộc vẫn là nữ nhân từng có chồng, cố nén thẹn thùng, giật giật vòng eo, mở rộng hai chân, nằm ngửa ở đó, chỉ chờ nam nhân kia tới đây cướp đoạt. ra nếu là Mộc Dương, nàng thể trực tiếp như thế. Chỉ vì trước mắt là Nhị Độc tử chưa từng trải qua chuyện đó, nàng biết là người thẳng tính, hiểu được những thứ cong cong quẹo quẹo kia, nếu mình khép chặt hai chân dục cự hoàn nghênh giả thẹn thùng, khiến nghĩ là mình muốn, vì vậy dứt khoát mở rộng kỳ môn đón khách.

      Nhị Độc tử rất nhanh liền đem y phục của mình cởi hết, thân thể cường tráng hùng hậu đứng ở đó, lộ ra thứ hùng dũng oai vệ ngửa mặt lên trời thét dài kia. Nhẫn Đông ngượng ngùng nhìn Nhị Độc tử, nhưng bởi vì góc độ, vừa đúng liếc lên cái đó, cùng lúc đó nàng phải hít sâu hơi. ra Nhị Độc tử vóc người tương đối khác Mộc Dương , cao lớn hơn rất nhiều, ngờ cái thứ phía dưới này cũng lớn hơn Mộc Dương nhiều như vậy, trời vực a! (chém!!!)

      Chi nhìn như vậy, nghĩ tới tư vị mất hồn khi thứ lớn như thế tiến vào trong thân thể mình, cả người Nhẫn Đông nhũn ra, phía dưới cũng ướt át.

      Nàng sớm bị xú nam nhân Mộc Dương đó cướp đoạt trăm ngàn lần, sau lại bởi vì sinh con, cũng vì tức giận nam nhân kia, chừng năm nay chạm

      nàng....
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64:

      Kể từ khi mắt Vô Mạt nhìn được nữa, cũng lên núi, chỉ có thể ở nhà nhàn rỗi. vụ trong tộc bây giờ cũng an bài thỏa đáng, từng bước phòng ngoại địch đều làm, vì vậy Vô Mạt ở nhà cũng có việc làm, liền giúp cho gà ăn nhặt trứng gà chăn ngựa, có việc gì cùng chơi đùa với tiểu A Thủy, cũng sống thoải mái.

      Chiều hôm nay, Vô Mạt lại muốn dắt ngựa dạo, A Thủy cũng buông ra. Chỉ cần Vô Mạt muốn đưa A Thủy cho A Nặc hoặc Bán Hạ, nàng liền thét lên, tay bé trực tiếp đẩy mặt đối phương ra. Điều này chọc cho Bán Hạ buồn cười: "Xem ra khuê nữ nhà ta thích chàng nhất, chàng cứ đưa con cùng cưỡi ngựa ."

      Vô Mạt có chút do dự, bây giờ nhìn được, toàn bọ phụ thuộc vào Truy Phong có thể hiểu tính người mới cưỡi ngựa. Nếu như mang theo cả A Thủy, sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Bán Hạ lại : "Yên tâm, chàng đưa cùng cũng có chuyện gì."

      Vô Mạt nghe Bán Hạ khẳng định, hiểu sao lại cảm thấy an lòng, liền gật đầu: "Được, vậy ta mang con cùng ."

      Đợi đến khi Vô Mạt ra ngoài, A Nặc cau mày, hỏi Bán Hạ: "Bán Hạ thẩm thẩm, mắt Vô Mạt thúc thúc có thể chữa khỏi ?"

      Bán Hạ nhìn bóng lưng rời của Vô Mạt, lắc đầu cái: "Ta cũng biết."

      A Nặc thở dài: "Thẩm thẩm, ta cuối cùng vẫn cảm thấy kể từ khi mắt Vô Mạt thúc thúc nhìn được, thúc ấy thay đổi chút."

      Bán Hạ nghe vậy, nhìn A Nặc : "Cháu cảm thấy thay đổi thế nào?"

      A Nặc sờ sờ đầu: "Cháu cũng ra, cảm giác thúc ấy vui, tuy nhiên lại cố ý che giấu, ra."

      Bán Hạ nghe thế, cười khổ: "Vô luận là người nào, mắt thấy được, chắc chắn đều vui vẻ. Lại chàng trước kia thích nhất là lên núi săn thú, bây giờ lại chỉ có thể ở nhà cho gà cho ngựa ăn, cho dù là ai cũng phiền muộn. Ta bây giờ chỉ mong Tề tiên sinh có thể giúp đỡ, tìm được cách chữa mắt cho chàng."

      === ======
      Vô Mạt ôm A Thủy tới cạnh Truy Phong, sờ soạng đến lưng Truy Phong, sau đó tay ôm A Thủy rồi nhảy lên ngựa. Truy Phong rất có linh tính, đợi đến khi Vô Mạt lên ngựa liền tung vó trước phóng ra ngoài.

      Bọn họ rất nhanh tới bãi vỏ vẫn thường tới, Truy Phong bắt đầu dừng bước, cúi đầu gặm cỏ. A Thủy cũng xảy ra chuyện gì.

      Mới vừa rồi khi Truy Phong chạy, Vô Mạt cũng sợ nàng có sơ xuất gì, nên ôm chặt nàng vào lòng, nàng lại ngọ nguậy muốn thò đầu hóng mát xem náo nhiệt. Truy Phong chạy rất nhanh, nàng vui vẻ cười khanh khách, tiếng cười vang vọng bãi cỏ.

      Bây giờ Truy Phong ngừng, nàng nhất thời vui, trong miệng kháng nghị hừ hừ , bàn tay mập nắm lấy bờm Truy Phong bắt đầu kéo kéo, bộ dáng kia giống như hỏi tại sao ngươi lại ngừng.

      Vô Mạt mặc dù mắt mù, nhưng cũng cảm thấy nữ nhi rất thích ngựa chạy, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là vỗ lưng Truy Phong : "Truy Phong, A Thủy muốn ngươi dừng lại, ngươi chạy thêm mấy vòng nữa được chứ?"

      Con ngựa hừ hừ tiếng, lưu luyến bỏ qua bụi cỏ tươi mới kia, lần nữa tung vó chạy thảm cỏ mấy vòng. Lần này Vô Mạt biết A Thủy thích như vậy, dứt khoát ôm nàng lên, để nàng cảm thụ cảm giác gió thổi qua mặt khi ngựa chạy.

      A Thủy trừng to hai mắt, miệng nhịn được cười toe toét, cười lúc dừng lại, ngạc nhiên nhìn tất cả xung quanh, hai tay vui sướng quơ múa, quả giống như chim muốn mở cánh bay.

      Lúc này vừa đúng lúc A Nặc cũng cưỡi con ngựa của tới, thấy A Thủy như vậy, lập tức cười : "Thúc thúc, A Thủy thích cưỡi ngựa rồi, đợi nàng lớn hơn chút, để cho nàng cưỡi con ngựa của cháu !"

      Vô Mạt ôm chặt nữ nhi, cười gật đầu.

      Cũng biết Truy Phong đáng thương phải chạy thảm cỏ bao nhiêu vòng, cuối cùng A Thủy cũng thỏa mãn, túm cổ áo Vô Mạt muốn xuống. Vô Mạt liền ôm nàng xuống ngựa, để Truy Phong tự mình ăn cỏ.

      Vô Mạt ôm A Thủy đứng bên, hóng gió, A Nặc ở bên cắt tỉa bộ lông cho Tiểu Hồng Mã.

      A Thủy ở trong lòng Vô Mạt an phận trong chốc lát, rất nhanh lại bắt đầu muốn leo lên leo xuống. Bất đắc dĩ, Vô Mạt thể làm gì khác hơn là nâng nàng lên cao, sau lại dứt khoát để cho nàng cưỡi lên cổ mình, bản thân làm ngựa cho nàng ngồi.

      A Thủy đối với việc này rất thích thú, cái chân ngừng đạp đạp bên cổ Vô Mạt, hai tay vui sướng níu lấy tóc Vô Mạt qua lại quơ múa.

      A Nặc ở bên nhìn, chỉ cảm thấy Vô Mạt thúc thúc quả như con ngựa, mái tóc vừa khéo thành dây cương, nhưng lại dám ra lời này, chỉ len lén cười trong lòng.

      cười, chợt nghe thanh vang lên, chăm chú nhìn sang, giờ mới hiểu được, là A Thủy thả cái rắm. (mất hết khung cảnh _._|||)

      muốn gì, ai có thể nghĩ, A Thủy vừa thả cái rắm, lại bủm bủm vài tiếng, mấy cái rắm ra lò.

      Sắc mặt Vô Mạt cứng ngắc, hai tay từ tay A Thủy sờ dần về phía sau, nơi tay chạm đến, chỉ cảm thấy cổ đặc sánh. . . . . .

      A Nặc thường ngày vẫn quen chăm sóc A Thủy , vừa nghe tiếng sấm rền rĩ sớm đoán được, chỉ là chưa kịp phản ứng thôi, lúc này nhìn sắc mặt Vô Mạt, lập tức hiểu sợ là chậm quá, vội vàng tiến lên : "Vô Mạt thúc thúc, thúc mau đưa A Thủy cho ta."

      Vô Mạt đanh mặt, cẩn thận ôm A Thủy xuống, đưa cho A Nặc.

      Kẻ gây tai họa A Thủy ngược lại cũng khóc nháo, bộ mặc người chém giết, nàng đoán chừng cũng hiểu mình gây chuyện cần người đến xử lý hậu quả . A Nặc thuần thục đón lấy, từ trong ngực lấy ra bọc cát, dùng cát giúp nàng lau cái mông , lại dùng mảnh vải sạch lau cát mông

      Nàng, lúc này mới ôm nàng với Vô Mạt: “Thúc, ta giúp thúc lau người môt chút nhé?” (chồng nuôi từ bé)

      Vô Mạt mặt đen lại gật đầu: “Ừ”.

      Vì vậy Vô Mạt ôm A Thủy đứng ở nơi đó, A Nặc bắt đầu giúp đỡ Vô Mạt lau dọn sau lưng. Trong lúc đó A Thủy xem ra còn rất vui vẻ, bắt đầu tiếp tục giật tóc A Cha, cười vô cùng ngọt ngào.

      Vô Mạt bất đắc dĩ cười: “Đồ tiểu bại hoại.”

      Ba người sau khi về nhà, Bán Hạ làm xong cơm, tháy vẻ mặt Vô Mạt, nàng đoán được hai, rất nhanh A Nặcn bẩm báo lại mọi chuyện.

      Nàng nghe nhịn được bật cười nhìn Vô Mạt : “Ai bảo chàng cưng chiều con, xem , tại con cưỡi lên cổ chàng vệ sinh rồi.”

      Vô Mạt ôm con cười ha hả, vẫn vẻ mặt cưng chiều như cũ: “Vệ sinh cứ vệ sinh thôi.”

      Buổi tối ăn cơm xong, Bán Hạ nấu nước ấm, trước thả A Thủy vào bồn trong, tắm rửa sạch phen. Sau khi tắm rồi ăn no, dỗ nàng ngủ.

      Bán Hạ lại đem tới bồn lớn, để Vô Mạt tắm.

      Cái bồn gỗ lớn này là do Bán Hạ cố ý bảo Vô Mạt làm, có thể ngồi vừa người lớn, giữa mùa đông, nước nóng thoải mái, có thể giúp thư giãn.

      Lúc này Bán Hạ giúp Vô Mạt cởi áo nới dây lưng, lại định đỡ vào trong thùng gỗ, Vô Mạt lắc đầu cái: “Ta tự mình làm.”

      Bán Hạ do dự chút, vẫn buông ra, để tự mình vào, chỉ thấy đưa chân ra, chính xác nhầm chỗ bước vào, rồi ngồi xuống.

      Thấy vậy, Bán Hạ mới thở phào nhõm.

      Nam nhân này là thường ngày là người quen cưỡi ngự lên núi săn thú, bây giờ cả ngày ở nhà tiện ra cửa, nếu như ngay cả vào bồn tắm cũng phải nhờ người khác giúp đỡ, quả đả kích tự tin của .

      Bán Hạ đứng ở phía sau, múc nước ấm, giúp kì cọ sau lưng. Tấm lưng của rộng rãi mạnh mẽ, bàn tay mềm mại của nàng thườn tiếc lướt qua phần lưng kiên cố này. Vết thương của tốt hơn rất nhiều, chỉ còn lưu lại vài vết sẹo màu trắng nhạt.

      Vô Mạt nhắm mắt, hưởng thụ thoải mái khó có được này, cảm thụ bàn tay ấm áp ở phía sau chà xát nhàng. Chợt mở mắt, bắt lấy bàn tay của nàng cười : “Nàng cũng vào cùng nhau tắm .”

      Bán Hạ nhàng đánh xuống vai : “Mau mau tắm , đừng nghĩ linh tinh nữa.”

      Vô Mạt cười : “Nàng vào , ta giúp nàng kỳ lưng.”

      Bán Hạ lắc đầu: “Bồn tắm này chàng dùng hơi miễn cưỡng, làm sao đủ chỗ cho ta.”

      Vô Mạt lại bằng cảm giác, kéo tay nàng, đợi đến khi Bán Hạ phản ứng lại, nàng ngồi trong thùng, lại còn ngồi đùi .

      Nàng vừa oán vừa cười, đấm vai : “Cái người này làm cái gì vậy, làm ướt hết y phục của ta rồi.”

      Vô Mạt ôm nàng, rất hả hê : “Vậy nàng cùng tắm với ta thôi.”

      Bán Hạ vốn định giúp tắm xong để ngủ sớm, nhưng ngẩng đầu chợt thấy vẻ mặt lúc mấy lời này có mấy phần giống đứa bé làm nũng, nín được cười, sờ sờ trán : “CŨng phát sốt a, tại sao lại làm loạn như thế”.

      Vô Mạt cúi đầu, cọ cọ trán nàng: “Ta phát sốt, rất tốt.”

      Bán Hạ ngừng động tác, nàng ôm nam nhân của mình, tại sao lại cảm giác bộ dáng bây giờ của rất yếu ớt nhỉ?

      Nàng dứt khoát làm theo ý của , cởi quần áo, lại giúp vén tóc lên, lúc này vùi đầu vào ngực cùng nhau tắm.

      Kết quả cùng nhau tắm lâu, cuối cùng làm bốn phía quanh thùng gỗ đều là nước. Bán Hạ bất đắc dĩ, tự mình vào trong phòng ôm A Thủy ngủ, bỏ lại Vô Mạt quét dọn phòng. Mắt dùng được, liền tự sờ soạng quét sân thôi.

      Tam lăng tử cùng Mộc Dương rất nhanh lên đường, lúc lên đường hai người đều có suy nghĩ bất đồng. Đối với Tam lăng tử mà , đó là thể nghiệm mới lại, theo Tộc trưởng lâu như vậy, cũng biết suy nghĩ của Tộc Trưởng, biết nếu người Vọng Tộc muốn tự lập dưới chân núi Thượng cổ, với cuộc sống như tại là thể. cũng hi vọng có thể hiểu thế giới bên ngoài, làm chút chuyện cho mọi người, vì vây ôm hy vọng có thể có thêm chút kiến thức học chút nghề. Dĩ nhiên, có thể mau chóng giúp Tộc trưởng tìm được cách chữa mắt, đó là chuyện có gì tốt hơn rồi.

      Mà đối với Mộc Dương mà , lần này là hành động bất đắc dĩ. đối với thế giới bên ngoài cũng có hứng thú gì, nhưng bây giờ ở trong tộc cơ hồ rất khó đặt chân. Nữ nhân co, nhi tử cũng bị nàng mang , chính còn phạm lỗi bị tộc nhân khinh bỉ, dù đường cũng giống như chuột chạy qua đường.

      Lúc này, nếu là có thể ra ngoài chuyến cũng tốt, dù sao cũng hơn là giấu mặt trong nhà chịu ủy khuất.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      Chris, simtimlinhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 65

      Hậu Viêm trở lại được mấy ngày, chỉ có cảm giác nương tử luôn dùng đủ mọi cách khước từ bản thân, cực kì lạnh nhạt. lại phải kẻ ngốc, rất nhanh nghĩ tới những ánh mắt của mọi người khi nhìn đường, trong lòng biết khác thường, liền tìm cha mẹ mình hỏi cho ra nhẽ. Cha mẹ của vốn đành lòng , nhưng bọn họ lại càng nhẫn tâm nhìn con trai buồn bực trong lòng, vì vậy liền hàm súc ra, xong còn cẩn cẩn thận thận nhìn con trai.

      Tuy bây giờ có nhiều điểm vừa ý với con dâu, nhưng dù sao có cũng hơn , bọn họ vẫn chờ bồng cháu đấy.

      Hậu Viêm nghe xong, mặt lại hề có biểu gì , ngược lại lạnh nhạt khuyên nhủ cha mẹ mình, để bọn họ cần để trong lòng. Mộc Oa cùng Vô Mạt vốn là chị em họ, chuyện này cũng có gì.

      Nhưng khi vào trong nhà, nhìn nương tử, nhất thời mặt tối sầm lại, trầm tới.

      Mộc Oa vẫn dọn giường gấp quần áo, thấy vào, hề để ý, chỉ nhàn nhạt liếc mắt cái. Nhưng Hậu Viêm vẫn đứng bất động, nàng rất nhanh phát chuyện này bình thường, kinh ngạc nhìn sang.

      Ai biết mắt Hậu Viêm đỏ bừng, giống như trâu rừng bị chọc giận, thở hổn hển tới cạnh Mộc Oa.

      Mộc Oa lạnh mặt : "Ngươi muốn làm cái gì?"

      Hậu Viêm rốt cuộc mở miệng, trầm hỏi: "Ngày đó nàng và Vô Mạt ở trong núi, đợi vài ngày?"

      Mộc Oa đỏ mặt lên, lại cố chấp : "Vậy như thế nào?"

      Hậu Viêm cười lạnh tiếng: " thế nào, ta còn nghe nàng ôm người ta rất chặt đó?"

      Mặt Mộc Oa càng đỏ hơn, nghiêng đầu nhìn vách tường, tiếp tục nhìn Hậu Viêm nữa.

      Hậu Viêm lại kéo nàng lại, ép buộc nàng nhìn mình: "Thế nào, ngượng ngùng? Ta lại hỏi nàng, nàng và rốt cuộc là thế nào? có vào nàng hay ?"

      Mộc Oa vạn lần ngờ Hậu Viêm dám ra lời này, nâng tay định đánh qua, nhưng tốc độ của nàng làm sao bằng Hậu Viêm được, vừa mới giơ tay bị Hậu Viêm bắt được.

      Mộc Oa muốn dãy ra lại thể, chỉ đành cắn răng uất hận : "Ngươi cũng quá thô tục rồi!"

      Hậu Viêm tiến đến gần sát mặt nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ ửng của nàng : "Thế nào, ta thô tục hạ lưu? Ta thô tục nơi nào? Ta hạ lưu thế nào?"

      Mộc Oa bị đôi mắt tràn đầy lửa giận của Hậu Viêm nhìn chăm chú đến rung động, nhịn được né tránh ánh mắt của , cắn răng : "Ngươi ở đâu nghe người ngoài bậy, lại đến làm ầm ĩ với ta như vậy!"

      Hậu Viêm giận quá thành cười: "Ta làm ầm ĩ? Ngươi nhìn xem mình làm chuyện gì, mặt mũi cũng vứt hết ra đường rồi! Mộc Oa a Mộc Oa, thường ngày khi ta ở nhà, mỗi ngày đều làm cho ngươi dở sống dở chết, ta xem ngươi cũng sống rất khoái hoạt mà! Thế tại sao ta mới ra cửa có mấy ngày, ngươi nén được tịch mịch, ngươi là cảm thấy nam nhân nhà người ta mạnh hơn ta, hay là đổi cây mới làm ngươi càng cảm thấy thoải mái?"

      Lời này ra khiến Mộc Oa gần như thể nhẫn nhịn được nữa, lắc lắc cổ tay muốn tránh, nhưng lại tránh thoát, cuối cùng giận đến khóc, vừa khóc vừa oán giận : "Làm sao ngươi lại học được những lời bẩn thỉu như vậy ta...ta cho dù có vạn lần phải, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi!"

      Hậu Viêm đem Mộc Oa ôm chặt lấy, sau đó hung hăng ấn nàng xuống giường, bắt đầu xé rách y phục của nàng: "Làm hay làm, ta vẫn muốn kiểm tra xem, khó đảm bảo ngươi có phải hàng là bị người dùng rồi hay !"

      ra Hậu Viêm làm sao biết, Mộc Oa vẫn luôn mơ ước Vô Mạt, tuy nhiên nàng cũng có can đảm làm gì. Hơn nữa, cũng hiểu Vô Mạt, nam nhân đó đoán chừng hận thể tránh xa Mộc Oa ấy chứ, làm sao lại muốn chọc vào cái loại chuyện này? Nhưng bây giờ lửa ghen của bùng phát, chính xác là buột miệng, chỉ hận thể đem tất cả những lời hạ lưu dơ bẩn nhất đời này vứt cho Mộc Oa, vừa hận thể đem nàng đặt kháng làm cho nàng xuống kháng được.

      Mộc Oa giãy giụa, muốn khóc kêu, Hậu Viêm trêu tức nàng, dứt khoát lấy ra đai lưng vải bố nhét vào trong miệng nàng. Cái này khiến Mộc Oa căn bản cách nào phát ra tiếng, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào mà kêu, hai chân đá đạp lung tung .

      Hậu Viêm cởi y phục của nàng, lộ ra thân thể trắng noãn, bản thân cũng cởi trần, vì vậy liền nhấc cặp chân kia lên , giơ món đồ thẳng tắp cắm vào.

      Mộc Oa vô cùng đau đớn, nước mắt lập tức chảy ra, nàng van xin nhìn Hậu Viêm, trong mắt như có lời muốn .

      Nhưng Hậu Viêm lúc này mù quáng, làm sao còn để ý chuyện gì, chỉ là hung hăng đâm chọc vào mà thôi, sau đó tùy tính loạn động. Vừa động, trong miệng còn oán hận : "Biết tại X ngươi là ai , đây mới là nam nhân của ngươi! Ta nếu hảo hảo làm ngươi, chỉ sợ ngươi ngày mai liền quên sạch, lại quyến rũ người khác!" Càng càng tức, vì vậy càng hung ác, khiến Mộc Oa nước mắt chảy ròng, nức nức nở nở.

      Trong phòng làm ầm ĩ như vậy, cha mẹ Hậu Viêm ở sát vách dĩ nhiên nghe , nhưng cũng tiện gì, chỉ có thể lăn qua lộn lại, thở dài.

      Cũng biết giằng co bao lâu, cuối cùng Hậu Viêm cũng mệt mỏi, nằm ở người Mộc Oa thở dốc.

      Mộc Oa sao, tiếng nức nở sớm xen lẫn tiếng rên rỉ, cũng biết rốt cuộc là vui thích hay khó có thể chịu được.

      Hậu Viêm ăn no, thấy nương tử còn bị mình che miệng, cũng đau lòng, liền vội cởi xuống, vừa buông hai tay bị mình áp chế ra.

      Ai biết Mộc Oa mới vừa được thả, liền tát Hậu Viêm cái.

      Hậu Viêm sắc mặt lại tốt: "Ta mới vừa X nàng như vậy...nàng còn mở hai chân mặc cho ta làm, cũng thoải mái mút chặt, thế nào tại lại giả vờ tức giận!"

      Mộc Oa rơi lệ nén giận nhìn Hậu Viêm: "Ngươi biết cái gì, ta mới phát ra mình mang thai? Nhưng ngươi làm

      ta như vậy, nếu sảy thai sao đây? Người là súc sinh độc ác, kẻ có nhân tính!”


      câu này, đem toàn bộ lửa giận khí phách của Hậu Viêm dập tắt hết.


      đầu tiên là thể tin được, sau đó phát ra tiếng cười to: “Nương tử nương tử, có ? Ha ha, tốt quá!” ôm Mộc Oa rơi lệ, dùng sức hôn lên gương mặt của nàng.


      Mộc Oa khóc : “Nếu như con còn, chính là lỗi của ngươi.”


      Huậ Viêm tự nhiên tức giận gì, gật đầu liên tục: “Đúng đúng, là lỗi của ta!”


      Hai người náo loan hồi lâu, Hậu Viêm bắt đầu mềm giọng dụ dỗ nương tử, lại hạ thấp nhận lỗi, đủ các loại thần thái, cuối cùng cũng làm cho Mộc Oa ngừng khóc, hai người lúc này mới ôm nhau nằm ngủ.


      Hậu Viêm cũng mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ, nhưng Mộc Oa lại lâu thể ngủ được.


      Bấm đốt ngón tay tính ngày, đứa này phải là do Hậu Viêm trước khi lưu lại, Nhưng mà đứa này lại được phát ra lâu sau khi nàng và Vô Mạt sống chung.


      Nàng biết đó chuyện hoang đường này là thể nào, nhưng vẫn luôn ám ảnh trong lòng, đây là đứa con của Vô Mạt cho nàng.


      Nàng cũng biết mình cùng Vô Mạt định cả đời này tuyệt đối thể nào, Hậu Viêm tuy có lúc thô lỗ, nhưng đối xử với nàng rất tốt. Bây giờ mong ước duy nhất của nàng, đứa con của nàng, chính là con của Vô Mạt.


      Cái ý nghĩ này gượng ép, ngượng ngùng cỡ nào, chỉ sợ cả đời cũng dám với người khác, nhưng nàng vẫn luôn an ủi bản thân như vậy.


      -------


      Lúc này Vô Mạt vẫn ôm nương tử của mình ngủ, chợt giống như giật mình cái, tỉnh lại.


      Bán Hạ cũng bị thức tỉnh, theo bản năng sờ sờ A Thủy bên cạnh, A Thủy ngủ say, lăn lộn tiểu.


      Nàng mơ hồ mở mắt, tựa vào ngực Vô Mạt, mang theo buồn ngủ hỏi: “Thế nào?”


      Vô Mạt lắc đầu trầm thấp : “ có gì, chính là mới vừa rồi chợt muốn hắt xì cái, nhưng lại thể.”


      Bán Hạ cười, nắm tóc : “Có lẽ là có người nhắc tới chàng đó.”


      Vô Mạt lại rất nghiêm túc, lắc đầu : “Làm sao có thể.” Lời này cũng đúng. Vô mạt từ lớn lên trong bầy sói, thân nhân bằng hữu ít lại càng ít, bây giờ tuy nhận thức được nhiều người trong tộc, nhưng người nào lại nửa đêm canh ba nhắc tới chứ.


      Bán Hạ suy nghĩ chút, lại nghiêm túc ngẩng đầu lên : “Huynh đệ Tiểu Hắc của chàng, rất lâu có nghe được tin tức gì của nó rồi sao, biết thế nào rồi?”


      Vô Mạt nghe vậy, lại nổi lên phiền muộn.


      Kể từ hôm lên núi đó, biết Lang Tộc thương vong cũng nặng, vì vậy yên lòng. Nhưng sau đó, lại nghe nam nhân trong tộc , xung quanh cấm địa Lang Tộc lại mọc lên rất nhiều Bụi Gai, căn bản thể bước vào. Mà thương ngày mọi người lên núi săn thú, cũng hề gặp qua bất kỳ con sói nào.


      Về phần Tiểu Hắc càng thể tìm kiếm.


      Vô Mạt nhắm mắt, thở dài, nắm tay Bán Hạ : “Ngày mai, nàng và ta cùng chuyến đến cấm địa, được ?”


      Bán Hạ gật đầu: “Được.”


      Ngày thứ hai, trước tiên đem A Thủy giao cho A Nặc chăm sóc, Vô Mạt cùng Bán Hạ là cùng nhau cưỡi Truy Phong lên núi, hai người tới ngoài cấm địa, Bán Hạ dõi mắt nhìn sang, quả nhiên là nhìn thấy thành từng mảnh Bụi Gai, đó là lá chắn tự nhiên mà người thường có cách nào vượt qua được.


      Hai người xuống ngựa, song song đứng ở nơi đó, Bán Hạ nhìn những Bụi Gai đó, khó tránh khỏi cảm thán. Nghĩ tới ngày đó mình lỗ mãng thế nào, cứ như vậy lại xâm nhập nơi này.


      Vô Mạt mắt thấy được, chỉ nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe, lại nghe được bất kỳ động tĩnh gì.


      Bán Hạ thấy dáng vẻ của , biết cũng thu hoạch, liền khuyên nhủ: “ bằng chàng dùng tiếng sói thử lần?”


      Vô Mạt lắc đầu, cười khổ: “Thôi. Thường ngày ta đứng ở đây, luôn có thể ngửi được chút mùi vị, nhưng hôm nay, có bất kỳ mùi vị cùng thanh gì. Lang Tộc giống như hoàn toàn biến mất.”


      Nếu phải ngày đó từng có con sói đối thoại cùng , cho là cả Lang Tộc đều bị hủy diệt trong trận hỏa hoạn kia rồi.


      Hai người ở nơi này đợi lâu, vẫn thấy bất kỳ tung tích của con sói nào, nhìn trời cũng sắp tối rồi, Vô Mạt thở dài tiếng, đứng lên : “Chúng ta thôi.”


      Bán Hạ đưa tay cầm tay , quay đầu lại liếc mắt nhìn lần nữa.


      Nhớ đêm đó Lão Tộc Trưởng từng , thần miếu là thần miếu của Núi Thượng Cổ, là thần miếu của cả Lang Tộc và người Vọng Tộc cùng thờ phụng.


      Tại sao, thần miếu vẫn ở đó, nhưng Lang Tộc lại biến mất.


      Bọn họ nơi nào?


      Còn có thể trở lại ?


      Lúc này Bán Hạ cũng biết, Lang Tộc biến mất lần này, liền biến mất mấy trăm năm.


      Từ đó đến tám trăm năm sau, Núi Thượng Cổ còn bóng con sói nào.


      __________


      Choáng, biến mất 800 năm luôn rồi ~~ được gặp lại những bạn sói moe nữa rùi T-T
      Last edited by a moderator: 11/12/14
      Chris, simtimlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :