1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một Nửa Anh Em - Yun Le

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy bộ truyện này như thế nào?

    1. Rất hay

      100.0%
    2. Cũng tạm được

      0 vote(s)
      0.0%
    3. Nhàm chán

      0 vote(s)
      0.0%
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 18

      Mọi thứ trong chiều hướng tốt đẹp, Xuyên nghĩ mình có thể tạm hài lòng với những gì tại. Papa sau chuyến công tác xa trở về mang theo rất nhiều quà bản xứ, tất nhiên quên phần thưởng dành cho cậu con trai bé đạt thành tích rất tốt trong kì thi đậu cấp 3 vừa qua – đó là chiếc điện thoại di động Samsung Galaxy.Note II bắt mắt, để cậu thuận tiện liên lạc với gia đình và bạn bè trong những giờ ngoại khóa, tất nhiên khi ở trong lớp được sử dụng (chỉ được xài lén thôi $.$).

      Xuyên nhận được món quà bất ngờ, bữa tiệc ấm cúng vừa để chào đón papa trở về, vừa xem như chúc mừng cho thành tích của cậu. Có lẽ niềm vui trở nên vô cùng trọn vẹn, nếu như…

      - Ủa, sao giờ này chưa thấy thằng Hiệp về nữa? – Ba bất chợt hỏi thành viên còn chưa có mặt.

      - Ờm, giờ này chắc nó cũng sắp về rồi đó! – Mẹ nhìn đồng hồ rồi đáp.

      - Dù nó lên đại học rồi nhưng bà cũng phải nhớ để ý theo dõi nó, đừng dễ dãi cho nó muốn làm gì làm, ăn chơi lêu lỏng là được đâu!

      - Ừm, tôi biết rồi…

      Được lúc khi đồ ăn vừa dọn xong Hiệp về tới, nhưng chàng mình, mà còn dẫn thêm người nữa – xinh đẹp, ăn mặc thời trang, mái tóc uốn xoăn cùng gương mặt được trang điểm kỹ càng, phần nào che vài vết tàn nhan chưa kịp phai nhạt. Cả hai cùng bước vào trong ánh nhìn thoáng chút ngạc nhiên của ba mẹ và cả Xuyên. Hiệp chủ động mở lời trước:

      - Đây là Trang bạn của con, biết hôm nay ba vừa công tác về nên nhân tiện đưa ấy đến ra mắt ba mẹ!

      - Cháu chào hai bác, đường đột đến nhà thế này phải phép. Cháu có món quà biếu hai bác ạ!– nàng tỏ ra mình là người rất biết lễ nghĩa, lại hoạt bát nhanh nhẹn.

      - Đến chơi là tốt rồi, quà cáp làm gì cho tốn kém hả cháu! – Mẹ Hiệp cũng đáp lại bằng câu thoạithường nghe phim.

      - Dạ, có gì quý giá đâu ạ! Gia đình cháu chuyên kinh doanh mặt hàng nội thất, sẵn tiện tìm món lâu chưa xuất hàng để đem tặng thôi!!!

      Chân mày của papa khẽ chau lại, mẹ cũng hơi ngớ người, Trang liếc sang thấy Hiệp cũng nháy mắt ra hiệu hài lòng, nàng biết mình bị hố nên quê cơ đứng đơ vài giây. Nhưng với tính cách của sinh viên ngành Marketting năng động, Trang nhanh chóng tìm cách giải quyết tình huống căng thẳng. Lúc này nàng mới chú ý đến thành viên nữa lặng lẽ ngồi gần bàn ăn bới cơm, liền chủ động chào hỏi:

      - Hiệp, Cậu bé kia là ai vậy? Hình như em chưa nghe đến!

      - Ờ… đó là em trai , nó vừa vào học lớp 10 ở trường trước đây từng học! – Trong thanh của Hiệp có vẻ ngập ngừng.

      - Ô, hóa ra là còn có đứa em trai! Đúng là em nha, ai cũng đẹp trai cả. Nhưng cậu bé này trông thư sinh trắng trẻo nên nhìn dễ thương hơn nhiều! – bạn của Hiệp tràng sảng khoái, cần giữ ý tứ gì. Sau đó bước tới gần Xuyên bắt tay đầy thân thiết. – Chào em, rất vui được biết em. Em tên gì, nhiêu tuổi rồi?

      - Dạ, em tên Xuyên. 15 tuổi!

      - Tên dễ thương y như người vậy! Hi vọng sau này được em chiếu cố nhiều nhé!

      - Dạ có gì mà chiếu cố chị? – Xuyên hiểu vì sao bà chị này lại tỏ vẻ nhiệt tình với mình như vậy.

      - Có chứ cưng, sau này ở chung nhà khó tránh khỏi cảnh chị dâu em chồng. Hi vọng em khó khăn với chị quá, chị là người thà, có gì huỵt tẹc ra ngay. Chị giỏi về nữ công gia chánh đâu, nên chắc chuyện bếp núc thể đụng tới. Giá như em là con tốt quá, chị đỡ phải lo, thôi có gì mua đồ siêu thị làm sẵn vậy!

      Ba mẹ và Hiệp vừa thảng thốt vừa ngậm bồ hòn biết phản ứng thế nào trước bạn vô cùng “thùy mị nết na” này, Xuyên vẫn bình thản đáp lại:

      - sao đâu ạ, vì ba mẹ cũng hay làm suốt nên từ em cũng được mẹ dạy cho vài món. Em có thể tự lo phần nấu nướng được, chỉ sợ chị hợp khẩu vị thôi!

      - Thiệt hả? Úi chà thế may quá, chị có thể bớt lo rồi. Yên tâm cưng, chị tuy là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng rất dễ nuôi, món gì cũng ăn được hết miễn khó nuốt quá là được rồi!



      Chương 19

      Thoáng thấy đồ ăn sắp sửa nguội lạnh đến nơi, ba tằn bảo mọi người cùng tập trung vào bàn ăn dùng bữa. Xuyên lấy thêm chén đũa cho “chị dâu tương lai hên – xui”, bữa cơm trôi qua trong bầu khí vui vẻ vì miệng thành viên mới cứ liên tục vừa ăn vừa giới thiệu về bản thân cũng như gia thế nàng.

      Dù xét về tính cách, nàng cũng là người hoạt náo, nghĩ gì nấy, trong người thế nào phơi bày ra hết chứ tỏ vẻ tiểu thư e thẹn ngại ngùng ra dáng “ nhà lành”. Nhưng cũng bởi phong thái và cách ứng xử có phần phô trương quá thể, cũng đủ để những người dày dạn kinh nghiệm như ba mẹ mường tượng ra trước tương lai của nàng nếu về làm dâu chỉ có cung phụng ngược chứ chẳng trông cậy được gì.

      Hiệp là người tuy có phần lông bông ít chú tâm vào những việc nhặt, nhưng hiển nhiên cũng hiểu đạo lý bền vững gia đình. Vì thế sau thời gian cả thèm chống chán, chàng cũng “say goodbye” bạn cá tính kia. Xuyên hoàn toàn có động thái gì trong những mối quan hệ đương của Hiệp, cách chính xác cậu cũng chẳng có quyền hạn gì mà xen vào. Nhưng từ trong suy nghĩ của Xuyên, cậu hoàn toàn có cảm giác vui mừng hồ hởi thay cho trai khi có bạn , trong cậu tồn tại suy tưởng khác, hình như Hiệp cố tình vui đùa bởn cợt dễ dãi trong chuyện tình cảm. Dù tự nhận hiểu hết về con người Hiệp, nhưng dù sao cũng sống cùng nhà hơn 10 năm, thông qua cách dạy dỗ của ba và mẹ nuôi, cậu cũng có thể biết tính cách của trai mình hề có hứng thú với những kiểu nàng thích xê xua ăn diện và ràng mục đích đương là vì Tiền.

      Dường như Hiệp vẫn chưa chịu dừng lại, mỗi lúc càng công khai hơn những mối quan hệ của mình, cụ thể là để Xuyên càng chú ý hơn nữa. Trong lúc ngồi đọc sách trong phòng, bỗng dưng Hiệp bước vào mà gõ cửa, ra từ trước đến nay Hiệp chưa từng bước vào phòng Xuyên nên động thái đó khá kỳ lạ...

      - Có chuyện gì vậy ? – Xuyên dùng câu hỏi thay cho ngạc nhiên của mình.

      - Muốn cho cậu xem vài bức hình để tuyển chọn giúp tôi!

      xong, Hiệp bật Ipad, mở ra album hình trong thư mục cá nhân, có đến gần chục nàng với đủ các kiểu cách, dịu dàng có, cá tính có, gợi cảm có…

      - Thế nào? Cậu thấy ai ổn nhất? Nhắm mắt bắt thăm mãi cũng chán, thôi để em trai chọn giúp xem thử có hợp với tôi !

      - hai! – Xuyên thở dài bật ra từ nhân xưng khó nhọc, mắt nhắm nghiền rồi quay sang đối diện nhìn Hiệp, như chẳng hề quan tâm đến những bức hình kia.

      - Sao, chọn ai? – chàng dường như vẫn rất chăm chú vào việc rỗi hơi đó.

      - Cuối năm nay em xin ba và mẹ nuôi cho đăng ký học nội trú. Vì sắp tới ngoài buổi sáng học chính quy, buổi chiều em còn phải học tăng tiết phụ đạo các môn hệ số 2 cũng như chuyên ban nữa, tối lại hoạt động ngoại khóa và môn học tự chọn, ở lại trường tiện hơn. Vì thế thời gian sắp tới hãy thu xếp thời gian ở nhà nhiều hơn với ba và mẹ nuôi !

      - Tại sao cậu lại học nội trú? Nhà chỉ cách trường có 5 phút bộ, việc gì phải nhọc công?! Hay còn lý do nào khác?

      - Thời gian gần đây rất ít khi ở nhà, lại cứ quan hệ bừa bãi, ba mẹ rất phiền lòng. nên sống bình thường lại như trước !

      - Cậu có tư cách gì khuyên bảo tôi hả?

      Hiệp mỗi khi bực tức thường những câu dễ gây tổn thương người khác, và người thường chịu điều đó nhiều nhất luôn là Xuyên. Hiệp cũng thấy lúng túng khi lỡ miệng thốt ra những lời đó, dù tự trong thâm tâm cậu hề muốn thế.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 20

      - Em cũng nhận ra từ lâu rồi, chỉ tại em nghĩ mình có thể cố gắng cải thiện được! ra cho tới bây giờ, vẫn chưa từng lần chấp nhận em là thành viên trong gia đình. Tất cả những quan tâm chăm sóc cho em khoảng thời gian trước chỉ là vì miễn cưỡng nghe theo ba, chứ cũng chẳng thiết tha gì… Đến khi đạt tới cực hạn chịu đựng rồi, mới tìm cách trốn tránh để phải gai mắt nữa…

      - Cậu cái khỉ gì thế hả? – Hai chân mày Hiệp gần như muốn chạm vào nhau, hoàn toàn hiểu những điều đứa nhóc trước mặt .

      - Em biết mỗi lần gặp em là chướng mắt lắm, vì em cướp của nhiều thứ khi vẫn còn là con trai . Giờ yên tâm , từ nay em hạn chế đến mức thấp nhất số lần ở nhà, chỉ vào cuối tuần về ghé thăm ba với mẹ nuôi lúc rồi ngay…

      - Cái thằng nhóc này, có thôi nhảm hả? Tôi chướng mắt khi nhìn thấy cậu bao giờ?!

      - Hồi chẳng từng như vậy còn gì?

      - Trời ạ, cái chuyện xưa như trái đất ấy mà giờ còn nhớ tới. Đó là tại hồi đó còn nên tôi mới vậy, chứ bây giờ…

      Hiệp định thêm nữa nhưng buộc phải nuốt trở lại vào bụng, vì đứa nhóc lại tái khung cảnh lệ rơi lúc xưa. Đây cũng là lần thứ hai Hiệp nhìn thấy Xuyên khóc trước mặt mình, từ sau lần chàng buông ra câu đầy “triết lý” năm đó. Nhưng khác với thái độ khó chịu lúc xưa, giờ đây khi nhìn thấy cậu trai nước mắt chảy dài, gương mặt lên vẻ u uất cố kìm nén, tiếng nấc cố gắng kìm hãm ở mức nhất, bất chợt trong lòng Hiệp dâng lên cảm giác khó chịu tả nổi. Hiệp tự dưng lúng túng tay chân, biết phải làm sao…

      - Này này, sao tự dưng lại khóc chứ? Tôi làm gì cậu đâu… đừng… đừng khóc nữa!

      - Từ trước đến giờ chưa từng xem em là em trai của , chỉ là em ảo tưởng nghĩ mình được chấp nhận. ra chỉ là do cố chiều lòng ba mẹ thôi… Từ nay cần phải cố gắng gồng mình nữa, cứ trở về cuộc sống quý tử của !!!

      Xuyên xong liền đứng dậy toan ra khỏi phòng, nhưng bị Hiệp nắm tay lôi rịch lại. Cả hai bắt đầu giằng co, Xuyên cũng dùng toàn bộ sức lực của mình để phản kháng, dù sao cũng chịu đựng nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, giờ đến lúc phải vùng lên. Nhưng sức người có hạn, dùng sức được lại chuyển sang võ mèo, cậu chàng dùng móng tay cào cấu để Hiệp đau mà buông ra, vừa chạy được mấy bước lại bị nắm áo kéo lại. Xuyên bắt đầu hơi bực mình về cái hành động níu kéo vô lý của tên trai này. Sau vài cú đánh hụt, Hiệp bắt đầu hết nhẫn nại tung ra tuyệt chiêu cuối cùng, chàng dùng tay khóa còng cả hai tay nhắn của cậu bé, tay kia bế xốc quăng lên giường. Chiếc nệm dày đàn hồi lúc, Xuyên vẫn tiếp tục bật đầu dậy do bực tức dồn nén nay bộc phát hoàn toàn nên vô cùng dai sức. Nhưng đối thủ bất khả chiến bại kia nhanh tay hơn, chàng dùng chính cơ thể mình ghìm chặt >.<

      - Cái tên nhóc này, dạo này cũng chịu khó rèn luyện thể lực nên phản kháng dữ dội quá ha! Lá gan lớn hơn tôi tưởng nhiều rồi!– Dù đây phải là đối thủ mạnh nhất, nhưng vì phải vừa đỡ đòn vừa cố gắng làm bị thương Xuyên nên tốn sức khá nhiều, Hiệp vừa vừa thở dốc nhanh.

      - Đây chẳng phải là điều muốn sao? Em giờ mạnh mẽ hơn rồi, có thể tự lo cho mình được. Vì thế từ nay có thể bớt gánh nặng, phải chịu trách nhiệm bảo vệ hay canh chừng em nữa! Cứ lo mà tận hưởng cuộc đời công tử của như trước !

      - Bữa nay cậu ăn nhầm cái gì vậy hả? Cái gì mà mong muốn, rồi tận hưởng cái cóc khô gì chứ?!Những điều gì Lâm Mạnh Hiệp này muốn làm dù có Trời cũng ép buộc được. Tại sao cậu đầu óc thông minh mà tư tưởng suy nghĩ lại hạn hẹp đến thế hả?!

      - vậy là có ý gì chứ? – Hôm nay Xuyên nhất quyết đối chọi với tên trai hắc ám này. Ánh mắt lộ cương trực, còn tránh né sợ sệt như trước nữa.

      - Đừng tưởng tôi biết, cậu với cái thằng nhóc kia thân thiết tới mức độ nào. Giờ lại muốn đăng ký học nội trú để được tự do tung tăng với nhau hả?!

      - Nè, năng cho đàng hoàng nha! Tui (đổi cách xưng hô luôn *.*) với Định hoàn toàn là bạn bè thuần khiết, mà tại sao lại khó chịu về điều đó chứ?!

      - Thế mới cậu là đồ ngốc, đại ngốc luôn! Nếu như tôi muốn để tâm đến cậu, việc quái gì tôi phải khó chịu khi cậu chơi thân với ai hả?!

      Xuyên bắt đầu há hốc mồm câm nín, cậu trai dường như mường tượng ra được điều gì đó trong đầu, nhưng còn quá rối rắm mơ hồ nên chưa thể sắp xếp nó thành câu chữ hoàn chỉnh. Nhưng điều ràng cậu cảm nhận được, đó là ánh mắt của Hiệp nhìn cậu lúc này, nó rất khác, khác với kiểu hờ hững vô tâm thường nhật, khác với kiểu chán ghét mà cậu luôn nghĩ…

      - Khắc Xuyên, chẳng lẽ đến giờ Em vẫn chưa hiểu… Tôi chưa từng xem Em là em trai! Bởi vì…



      Chương 21

      gian bỗng chốc bị đông cứng lại, tất cả mọi thanh ồn ào cũng tắt lịm , chỉ còn nhịp thở gấp gáp của hai vật thể sống trong căn phòng quá rộng. Hiệp bỏ lửng câu cuối cùng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt Xuyên, trong khi cậu chàng vẫn cố gắng kiên nhẫn chờ đợi câu hoàn chỉnh.

      Thoáng thấy kim giây đồng hồ chạy đủ vòng, nhẫn nại hết, lúc này cảm giác ngột ngạt và chật thít bắt đầu xâm lấn Xuyên, vì toàn bộ thân thể to lớn hơn 75kg của Hiệp đè lên người cậu…

      - … em… khó thở quá! – Xuyên làm ra vẻ khổ sở dù thực chất là xấu hổ nhiều hơn.


      Hiệp lúc này mới nhận thức được tư thế có phần nhạy cảm này nên nhanh chóng bật dậy, nghiêng người sang bên để giải phóng cơ thể cho Xuyên. Cũng chẳng biết gì thêm, gian vẫn chìm trong nỗi ngượng ngùng, vừa hay tiếng mẹ từ dưới lầu vọng lên gọi xuống ăn cơm. Xuyên vội vàng đứng dậy toan ra Hiệp lần nữa tung câu hạ màn:

      - Tóm lại, tôi có chướng mắt khi nhìn thấy cậu. Nên hãy bỏ ý định đăng ký nội trú , môi trường trong đó dễ thích nghi đâu!

      Có lẽ đây là điều Hiệp muốn khi ra sức ngăn cản Xuyên nãy giờ, nghĩ thế nên trong lòng cậu chàng dâng lên niềm vui hân hoan nhè . Xuyên vẫn giữ im lặng, bước nhanh xuống lầu phụ mẹ dọn cơm.

      Trong suốt bữa ăn, Xuyên cười với ba mẹ rất vui vẻ, làm bầu khí cũng trở nên ấm cúng hơn. Dù có chút ngạc nhiên khi thấy cậu con trai hoạt náo hơn thường ngày, nhưng thầm nghĩ đó là điều tốt nên ba mẹ cũng thắc mắc gì, chỉ cần được nhìn nụ cười rạng rỡ luôn làm êm dịu lòng người bao lo toan cực nhọc đều tan biến hết.

      Cơm nước xong xuôi, Xuyên nhanh nhảu phụ mẹ dọn dẹp rữa chén như thường ngày rồi lên phòng. Vì phải ra ban công lấy quần áo sẵn để mai học, Xuyên bắt gặp người mà ai – cũng – - biết ngồi băng ghế đá sát cạnh lan can, gương mặt đăm chiêu ra chiều mải mê ngắm nhìn những vì sao trời – dù hôm nay trời hoàn toàn tối đen như mực, chả có sao nào để ngắm cả. Xuyên cố gắng xem “người ấy” như kẻ vô hình, lấy đồ xong rồi xoay người ngay. Nhưng ai đó phải cái máy cạn dầu, mục đích chính của việc ngồi đây là biết chắc chắn cậu ra nên đợi sẵn, hiển nhiên thể để cậu bỏ như thế:

      - Lại đây chuyện chút!

      - Em bận học bài, để mai nha! – Lúc này Xuyên tự dưng thấy sợ khi phải đối mặt với Hiệp.

      - Nhắm trốn nổi ? – câu hỏi nhưng sặc mùi đe dọa.

      Hiểu đạo lý “sức người có hạn”, Xuyên đành phải bước tới, ngồi xuống sát rìa băng ghế đá, cả người co rúm khép nép, phần vì hồi hộp, phần vì gió lạnh buổi đêm khiến chỗ ngồi tựa hồ như tảng băng trôi giữa Bắc Cực.

      - Làm gì tỏ vẻ sợ sệt thế? Hồi chiều hùng hổ gan lì lắm mà! – Lần đầu tiên có người con kém sức hơn mình rệt mà dám chống đối lại nên Hiệp vô cùng hứng thú.

      - Đường nào cũng bán muối, phải vùng dậy lần cho nó oanh liệt! Chứ hi sinh mà chẳng để lại dấu tích thiên hạ coi ra gì…

      Cũng may là Hiệp ăn cơm hay uống nước, chứ là sặc chết rồi. thể ngờ là cái tên nhóc luôn cho rằng nhút nhát hiền lành lại có thể thốt ra những lời đầy khí thế đến vậy.

      - Vậy ra cậu nhắm học nội trú, phải ở chung nhà với tôi nữa nên tính đem mọi uất ức căm giận dồn nén bấy lâu xả ra hết trong hôm nay đúng ???

      - Chính xác! – Xuyên trả lời cách dứt khoát, ngắn gọn, chút do dự.

      Dù vẫn quay mặt chỗ khác, Hiệp nhìn được nét mặt của Xuyên ở chính diện, nhưng chàng cũng có thể nhận ra nét biểu cảm rất đỗi buồn cười của cậu bé lúc này. Nó còn mang vẻ cam chịu như trước, mà được thay thế bằng kiểu tự cường nhưng vẫn phần nào kiên dè vì hiểu đối thủ hề dễ xơi.

      - Rất tiếc, nhóc thể thực được ý định đó rồi! Vì chắc chắn ba mẹ đều đồng ý, tôi lại càng để cho nhóc tự do muốn làm gì làm!

      - kỳ quái, lúc nóng lúc lạnh, lúc tỏ ra rất lo lắng quan tâm, lúc lại thờ ơ vô tình đến đáng sợ. xem em là em trai, vậy là cái gì?

      Hiệp dùng tốc độ ánh sáng, duỗi tay nắm lấy vai Xuyên kéo sát vào mình. Hai gương mặt đối diện tuy vẫn còn khoảng cách nhưng vì cả hai đều có sóng mũi cao nên khẽ chạm vào. gian lại tiếp tục đông cứng, chỉ còn nhịp thở - hề - đều - đặn, cho đến khi tiếng Hiệp cất lên:

      - Tôi xem Em là gì… rất nhanh Em biết!!!

      Dù đổi cách gọi có phần hơi ngượng ngùng, nhưng thái độ dứt khoát luôn thể thông qua ánh mắt cương trực. Vẫn luôn là người chiếm thế thượng phong, Hiệp đứng dậy, đọc ra mệnh lệnh:

      - Vào trong , gió đêm lạnh dễ cảm lắm!

      Xuyên lại lần thứ n rơi vào ấm ức, là ai ép buộc cậu ngồi đây chịu rétthấu môngrồi bây giờ lại tỏ ra người trai tốt lo lắng cho sức khỏe vàng ngọc, đúng là bá đạo hết thuốc chữa mà.~

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 22


      - Vậy là Xuyên đăng ký học nội trú như dự tính nữa hả? – Định luôn là người bạn đầu tiên và duy nhất Xuyên chia sẻ những chuyện của mình.

      - Ừm, lúc đầu nghĩ ở tại trường cho tiện, nhưng thấy nhà cũng gần, mà ba mẹ cũng chẳng vui vẻ chấp nhận đâu. Nên thôi, học rồi về nhà cho khỏe!

      - Kekeke, chứ hem phải nỡ rời xa tổ ấm dấu sao? Biết ngay là đứa nhóc công tử bột như cậu thể sống xa nhà được mà!

      - Ê ê, đừng có chọc quê à nha! Chỉ là tui muốn ba mẹ lo lắng nhiều thôi… Mà tui còn bột như ông tưởng đâu nhá! Cũng có chút ít cơ bắp rồi chứ bộ!

      - Cái đó tui chưa thị phạm nên chưa biết!

      - Lúc nào bơi nhá hàng cho ông xem…

      - Nhớ nha, là phải giữ lời đó!

      - Làm gì mà ông có vẻ háo hức dữ vậy?

      - Tất nhiên rùi, được chiêm ngưỡng “hàng cực phẩm” như Xuyên là điều tui ao ước bấy lâu mà. Nhưng Đằng ấy đừng lo chịu thiệt, tui cũng hi sinh đời trai của mình, cho Ấy là người đầu tiên được chiêm ngưỡng cơ thể của tui… kekeke – Gương mặt cậu chàng lên đầy vẻ xxx…*.*

      - Giữa đường giữa xá, ông chuyện nghe biến thái quá ! – Xuyên dù rằng cũng hơi… ham hố chút đỉnh, nhưng dám lộ liễu ra ngoài quá.

      Bùi Hoàng Định vẫn thế, luôn thể ra ngoài bản tính hài hước châm biếm, nhưng bên trong lại tồn tại hai cảm xúc đối lập đan xen. Đó là vui – vì Xuyên quyết định học nội trú, bởi Định chắc chắn bị ba mẹ phản đối kịch liệt nếu cậu đăng ký theo, rất khó đấu tranh tư tưởng. Buồn – vì lỡ mất cơ hội nếu thành công được học nội trú cùng Xuyên thực được nguyện vọng bấy lâu ấp ủ - đó là NGỦ CÙNG NHAU!!!^.^ Nhưng cậu chàng rất nhanh xóa bỏ mớ bồng bông rối rắm đó ra khỏi đầu, cậu và Xuyên vẫn ở bên nhau mỗi ngày, đó chẳng phải rất tốt rồi sao? Cái gì cũng phải từ từ, gạo rồi cũng thành cháo thôi!!!


      Đợt khám sức khỏe đầu năm dành cho khối cấp 3 được tiến hành, Xuyên cầm bảng kiểm định sức khỏe mà trong lòng vô cùng hứng khởi. Các chỉ số đều rất tốt, chiều cao và cân nặng tiến triển đáng kể. Nhưng niềm vui đó nhanh chóng bị dập tắt bởi kẻ hề biết điều, đó chẳng ai khác là cái tên bạn thân cái gì cũng bằng nhưng thể lực và thể trọng vượt xa cậu:

      - Ê Xuyên, kết quả khám tốt chứ?

      - Ừ, cũng được… - Xuyên cố tránh né kèm giấu giếm bảng đo chiều cao.

      - Biết tui cao bi nhiêu hem? Mấy bà đo lường cứ khen tấm tắc làm tui ngại ghê luôn. Có 1m79 thôi mà làm như là khác loài lắm vậy, cứ liên tục bảo tui sau này làm người mẫu suốt. chung tui cũng tự nhận mình đẹp trai, nhưng ước mơ của tui là làm kỹ sư ngành điện lực, nên thôi đành để giới thời trang hụt mất gương mặt tiềm năng này vậy! – Người ta bảo những người đẹp thường ít tự tin vì lắm người khen rồi, mà sao chàng này lại nằm trong trường hợp ngoại lệ thế nhỉ.*.*

      - Có cần tui cắt đứt dây dù dùm ? – Xuyên cái gì cũng thích ở tính cách chàng này, chỉ có mỗi cái bịnh “ôm kho mìn” là ưa nổi.

      Biết mình làm hơi lố, Định cũng ngại ngần tiết chế bớt nụ cười ngoác muốn hết khuôn mặt của cậu lại. Hiểu lý do vì sao cậu bạn thân lại trở nên khó chịu, Định tỏ vẻ người bạn tốt những lời thâm tình an ủi:

      Thôi đừng có buồn, cổ nhân có câu “Mập đẹp, ốm dễ thương, cao sang, lùn quý phái”. Cái gì cũng có cái ưu điểm của nó, quý phái cũng là giàu rùi mà!!! Hehe…

      - Ê ê, tui có lùn à nha. Ở tuổi 15 mà được 1m68 cũng là ở mức ổn rồi, ít nhất tôi cao từ bằng tới hơn gần phân nửa đám nam sinh cùng khối. Có ông thuộc dạng hươu cao cổ nên nhìn tôi mới con thôi, vậy từ nay đừng chung với nhau nữa, để tui bị mang tiếng “lùn quý phái”!!! Hứ…

      - Thôi, thôi mà… đừng có giận! Xuyên thuộc vào dạng cao… trung bình, chứ có lùn đượcchưa?! – Định luôn dở tệ trong khoảng dỗ dành người khác.

      Để chuộc lỗi, Định quyết định ra về mời Xuyên bữa KFC để cho cậu chàng… mau ăn chóng lớn. Nhưng ý định đó bị phá sản bởi kẻ khó ưa lâu gặp kia. Cái kẻ lúc nào cũng thích tạo nổi bật, cưỡi con SH đánh vòng đậu ngay trước cổng trường trước bao ánh mắt trầm trồ của đám nữ sinh, hẳn vì cái chiếc xe hề cùi bắp nhưng cũng lắm người có đó, mà bởi gương mặt đẹp mã kèm với kính râm trông phong trần, thân hình cao lớn lại càng hấp dẫn khi mặc chiếc áo thun ôm sát làm nổi bậc cơ bắp cường tráng, kết hợp cùng quần jean thời trang bụi bặm ôm gọn khiến đôi chân thêm dài miên man.

      Kẻ thù kia dường như chẳng hề để tâm đến người nhìn mình chăm chú bằng ánh mắt hình lựu đạn. Chỉ đợi Xuyên bước tới, phán câu lên xe chở làm công chuyện cho ba mẹ. Xuyên cũng là làm việc gì, nhưng vẫn nghe lời lên xe, phần vì cũng muốn bị đổ dồn chú ý của bao người thêm nữa. Xuyên vẫy tay chào tạm biệt Định, cậu bạn cũng chỉ biết miễn cưỡng cười chào lại, dù trong lòng rất cam tâm. Thông qua mắt kính sậm màu, dù thấy nhưng với nụ cười nửa miệng hàm ý ràng rằng: “Muốn đấu với hả nhóc? Đợi kiếp sau !!!”

      Và cuộc chiến đẫm máu giữa hai chàng trai với… cậu trai , vẫn tiếp diễn!!!^.^



      Chương 23

      Suốt đoạn đường , Hiệp hoàn toàn im lặng, Xuyên cũng biết nên hỏi gì, chỉ nhẫn nại để Hiệp tập trung chạy xe. Đến khi dừng lại ở quán ăn khá sang trọng, Hiệp mới lên tiếng:

      - Vào trong trước , có người chỉ em chỗ ngồi. Tôi đưa xe vào bãi đậu rồi vào ngay!

      - Có ba mẹ ở trong đó ạ?

      - có!

      - Vậy mình vào đây làm gì? bảo làm công chuyện cho ba mẹ mà?

      - Cứ vào trong rồi tôi giải thích, em hỏi nhiều quá!

      rồi Hiệp phóng xe nhanh về bãi đậu xe, Xuyên cũng đành làm theo mệnh lệnh. Nam nhân viên trẻ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen kèm với tạp dề như được nhận dạng trước, vừa thấy Xuyên ngơ ngác bước vào liền chủ động tới chỉ dẫn tận tình ngay. Chỗ ngồi ngay sát hồ nước nhân tạo, tiếng róc rách của dòng nước khiến tâm hồn như bẫng , nhân viên đem đến tấm menu và ly nước lọc. Trong thái độ có vẻ rất niềm nở ân cần làm Xuyên cũng lấy làm ngạc nhiên, lẽ mình dễ thương đến mức ai lần đầu tiên tiếp xúc đều mến hết sao? lơ lững những áng mây bồng bềnh Hiệp xuất , tự nhiên ngồi xuống vị trí đối diện, ngước mặt lên chuyện với chàng nhân viên kia:

      - Cám ơn ông nha! Cứ đem những món tui chọn sẵn !

      - Ừm, em trai của ông hiền quá ! Chắc ở nhà bị ông ăn hiếp lắm đúng ? – Đây là câu đối thoại của chàng nhân viên đó với Hiệp, khi đứng cùng Xuyên mới cảm nhận hai người trông có vẻ trạc tuổi nhau.

      - ăn hiếp hơi quá, chỉ là “dạy dỗ” cho cứng cáp hơn thôi! Nhưng ông nhóc này hiền sai lầm rồi nhá, thấy vậy chứ phải vậy đâu!

      - Tui biết thế nào nhưng chắc cũng chẳng qua nổi ông đâu! Ông là chúa trùm trong đám ngưu ma vương rồi mà! Keke…

      - nhiều quá, đem đồ ăn ra lẹ tui đói sắp lủng bao tử rồi nè! – Hiệp bắt đầu mất kiên nhẫn với tên nhân viên lắm điều này.

      Khi chàng trai kia khỏi, Xuyên cũng tò mò hỏi ngay:

      - Bộ hai người có quen biết nhau sao mà chuyện có vẻ thân thiết vậy?

      - Nó là bạn cùng khóa với tôi, cũng là bạn thân chơi với nhau từ hồi cấp 2 đến giờ! Đây là công việc part-time của nó.

      - Vậy chắc cũng đến đây nhiều lần rồi hả?

      - Cũng 2-3 lần thôi, từ hồi nó làm bồi bàn ở đây nên tôi đến ủng hộ.

      - Nhưng ở đây trông có vẻ sang trọng, chắc mỗi phần ăn đắt lắm?

      - Nhìn menu biết!

      Hiệp vẫn thường lười trả lời về vấn đề tiền bạc, Xuyên lúc nãy vì mãi lo ngắm… nhân viên và tưởng tượng mộng đẹp hảo huyền nên cũng chưa nhìn bảng giá xem thế nào. Vừa liếc sơ dọc, cậu bé choáng váng say xẩm mặt mày bởi từ xuống dưới có món nào dưới giá 50 ngàn. Đến khi chàng nhân viên đem ra dĩa cơm đùi gà, chén súp cua, ly sữa tươi … tiệt trùng dành cho phần ăn của Xuyên cậu bé càng chóng mặt hơn nữa (dù rằng toàn những món cậu thích). Nhưng đó chỉ là của Xuyên thôi, phần ăn của Hiệp còn kinh khủng hơn nhiều: dĩa cơm sườn nướng cỡ Super Big, kèm phần cơm thêm, tô (chén húp đâu có đủ*.*) súp xương hầm nấu đậu và ly sữa đậu nành cũng so Big.

      Xuyên sửng sốt đến mắt muốn lòi ra ngoài, cái tên này biết dạ dày rộng cỡ nào mà chứa từng ấy thức ăn chỉ trong bữa trưa, vì hồi trước Hiệp ở nhà luôn ngồi gần nồi cơm nên cậu cũng ít để ý về sức ăn của chàng, chỉ đến hôm nay khi bày phần ăn riêng ra mới biết khủng khiếp. Thảo nào lại to cao đến vậy, cũng may là ta rất chăm chỉ tập thể dục thường xuyên nên bao nhiêu chất bổ dưỡng đều giúp tăng cường cơ bắp và sức khỏe, chứ ăn ngần đó rồi nằm chỗ chắc chỉ có nước thành heo chờ ngày cân ký bán.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 24

      cảm thán cực độ giọng trầm đục của Hiệp cất lên xé tan hồi tưởng:

      - Sao ăn , đồ ăn nguội hết bây giờ!

      - Tất cả món ăn bày bàn này cộng lại, giá dưới 200 ngàn, bữa trưa như vậy có quá xa xỉ ?

      - Tôi thấy quán này là bình dân nhất rồi đấy, nhiều chỗ còn đắt hơn nữa! – Hiệp bằng giọng điệu vô cùng bình thản.

      - Em cũng biết nấu ăn sơ sơ rồi, tuy ngon bằng mẹ nhưng cũng đến nổi nào. Từ mai cứ về nhà ăn , đừng ra tiệm phí lắm!

      - Dạo này em vừa học chính khóa, chiều lại tăng tiết trái buổi nữa. học về mệt còn hì hụi làm đồ ăn sao nghỉ ngơi gì được! – Ngữ điệu có vẻ khô khan nhưng chứa quan tâm.

      - sao đâu, em quen rồi. Cứ ăn ở nhà , chứ ra quán ăn thế này hao tốn quá!

      - Là tôi bao nuôi, em còn day dứt làm gì? – Vẫn kiểu cách vô cùng kiêu ngạo.

      - Bao nuôi gì chứ, ai cần ! Với lại tiền này cũng từ ba mẹ mà ra, có phải của đâu mà…

      Vì bực mình với kiểu năng bất cần thô thiển của tên trai này, Xuyên cũng bắt đầu ương bướng phản kháng lại. Nhưng khi thấy hai chân mày của Hiệp lại lần nữa sắp sửa dính vào nhau, Xuyên mới nhận thức được tầm nguy hiểm gần kề nên ngậm miệng lại…

      - Cái thằng nhóc kia cũng lấy tiền ba mẹ nó bao em ăn sáng, tại sao em lại chấp nhận?

      - Thi thoảng em cũng có mời cậu ta lại mà! Với lại cũng chỉ là những món bình dân chứ xa xỉ đến mức này…

      - Cứ làm như từ đến giờ chưa từng được ba mẹ dẫn ăn nhà hàng lần nào vậy! Phong thái cứ như thể con nhà quê lần đầu được thưởng thức cao lương mỹ vị ấy. Em thể ra thế người ngoài tưởng người thân trong nhà đối xử phân biệt so với tôi đấy!

      Xuyên im lặng vừa nhấm nháp miếng thịt gà thơm lừng mùi sốt chua ngọt vừa ngẫm nghĩ. Đúng là từ , cậu được ba mẹ chăm lo chuyện ăn uống rất đầy đủ, chẳng thiếu món ngon vật lạ gì mà cậu chưa nếm qua (trừ những món biết ăn). Nhưng đó là chuyện hồi bé, khi đứa nhóc còn chưa nhận thức được giá trị làm ra đồng tiền. Dù chỉ là học sinh cấp 3, tuổi đời vẫn còn non nớt nhưng Xuyên được xem nhiều bài báo cũng như phóng , chương trình thực tế tivi về những mảnh đời bất hạnh. Cậu biết ngoài kia còn rất nhiều người đói khổ phải mưu sinh từng ngày chỉ mong có được miếng cơm chút cháo. Hàng ngày đường học bắt gặp lắm cụ già, bà mẹ bế đứa bé , những người tàn tật lê lết lề đường lang thang khắp các con hẻm để xin ăn, xòe tay năn nỉ từng người mua dùm tờ vé số mà lòng cậu thêm chua xót, tội nghiệp thay cho họ.

      Chính vì lẽ đó, Xuyên càng thêm trân quý những thứ mình có được tại, tự giác chăm chỉ học hành, chi tiêu tiết kiệm và phung phí vào những thứ vô bổ. Thi thoảng ba vẫn hay chở cậu sắm đồ nhưng cậu chẳng bao giờ chọn những món quá đắt, trong việc ăn uống cũng vậy, lúc nào cũng nhìn bảng giá để lựa chọn món vừa túi tiền. Nhưng ông trai sống chung nhà hoàn toàn ngược lại, hai chữ “Tiết Kiệm” bao giờ nằm trong từ điển của chàng. Cứ tiêu pha thoải mái theo đúng chất công tử con nhà giàu, xài đồ sang xe xịn, quần áo lúc nào cũng sành điệu thời thượng đầu. Hết tiền len lén năn nỉ ỉ ôi mama cho thêm. Có lẽ đó cũng chính là khuyết điểm lớn nhất trong muôn vàn ưu điểm hào nhoáng bên ngoài của Hiệp. gần bước sang tuổi 20 nhưng vẫn chưa hiểu hết được nỗi vất vả của ba mẹ mình. Để có cơ ngơi được như hôm nay, hai người họ phải tự dưng mà có, ba và mẹ đều từng vất vả mưu sinh, thức khuya dậy sớm, mồ hôi ướt đẫm ở công trường, mỏi mòn chờ đợi để đến phiên thu hình sau hàng giờ học nằm lòng kịch bản dạy nấu ăn.

      Quán ăn về trưa thưa thớt người, gian lúc này càng chìm vào im lặng. Nhìn vào nét mặt mấy đồng thuận của Xuyên, Hiệp như nhận thức được bản thân cũng chẳng mấy tốt đẹp, chủ động thốt ra vài câu mang tính hòa giải:

      - Tôi cũng xin vào làm ở khâu chuyển phát nhanh của bưu điện thành phố. Tuy lương cao nhưng có thể tự lo cho mình được, hạn chế xin tiền ba mẹ lại. Đợi đến khi ra trường, tìm được việc làm ổn định có thể sống tự lập!

      - Công việc giao hàng phải di chuyển nhiều nơi, rành đường hết chưa? – Xuyên tỏ ra nghi hoặc về khả năng làm việc kiếm tiền của Hiệp.

      - Em coi thường tôi quá rồi đó, tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Sài thành này gần 20 năm, mọi ngỏ ngách cơ bản ở những quận huyện lân cận tôi đều thuộc nằm lòng. Với lại đường là ở trong miệng mình, biết hỏi có gì khó đâu!

      - Như vậy tốt rồi, chúc làm việc tốt. – Xuyên thở ra hơi như yên tâm hơn nhiều.

      - Vì thế cứ việc ăn trưa với tôi , coi như là tiền tôi mượn tạm của mẹ. Khi nào cuối tháng lãnh lương trả lại!

      - Vấn đề ở đây phải là tiền do làm ra muốn xài thế nào cũng được. Mà phải biết tiêu pha làm sao cho hợp lý, đúng mức. Công việc tạm thời này cũng chẳng được bao nhiêu tiền, nội bữa ăn trưa là lố 1 ngày lương rồi, lại thêm sắm sửa quần áo, tiệc tùng bạn bè, còn tiền xăng nạp cho cái xe SH tốn nhiên liệu của nữa. học chuyên ngành kinh tế chắc cũng hiểu là bị thâm hụt ngân sách nhiều thế nào rồi chứ?!


      Chương 25

      Hiệp gãi đầu nhăn nhó tỏ vẻ khổ sở, cứ tưởng mời đứa nhóc này ra đây ăn khiến cậu ta cảm động đến phát khóc, ai dè lại bị hằn học giảng đạo nguyên tràng thế này. Chính cũng ngờ, thằng em chỉ mới 15 tuổi đầu mà có suy nghĩ người lớn và sành sỏi đến mức ấy. Lần này, chính Xuyên là người đưa ra câu hạ màn:

      - Tóm lại, tiêu xài thế nào đó là chuyện của , em để tâm tới! Nhưng em ăn cùng thế này nữa đâu, từ mai em về nhà tự nấu ăn như trước!

      Hiệp hoàn toàn cứng họng, biết nên gì để hóa giải cục diện bế tắt này. Về đến nhà, Xuyên cũng chẳng gì, lặng lẽ lên phòng sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị cho buổi học chiều. Hiệp tất nhiên thể dễ dàng bỏ cuộc, dù sao cũng mất công tranh thủ về sớm, đến trường đón rồi đặt sẵn chỗ ngồi ở quán ăn nữa, ít ra cũng phải có chút công nhận về lòng thành của người ta chứ. Suy nghĩ như thế nên chàng quyết định giải tỏa tình, bước vào phòng Xuyên.

      Cánh cửa khóa, tay cầm bật mở nhàng như bao giờ vẫn thế. Nhưng lần này có cố… tương đối nho , đó là khi Hiệp vừa bước vào hình ảnh đập vào mắt là cậu em trai thay đồ, người lúc này chỉ còn độc nhất chiếc quần lót. Như phản xạ vô điều kiện, Xuyên hét toáng lên, làm Hiệp giật thót người bỗng dưng làm theo bản năng lùi ra sau đóng cửa lại. Sau vài giây định thần, máu lưu thông trở lại lên não, lúc này Hiệp như nhận ra điều gì đó bất hợp lý nên mở cửa phòng trở lại:

      - Này, hai thằng con trai với nhau làm quái gì mà cậu la đong đỏng lên thế hả??? – Chính xác là Hiệp muốn biện giải rằng mình phải là kẻ biến thái.

      - Tại bất ngờ xông vào phòng người ta mà gõ cửa, nên… - Xuyên lúc này nhanh mặc thêm chiếc quần sort, hai má vẫn còn đỏ lựng như trái cà chua.

      - đó giờ tôi có đời nào gõ cửa đâu!

      Xuyên toan cãi lại nữa về vô lý của tên trai bá đạo này, bắt người ta lễ nghi với mình trong khi bản thân lại vô phép như vậy. Nhưng cậu đành nhường bước, hỏi vấn đề quan trọng hơn…

      - vào làm gì?

      Hiệp chưa vội trả lời ngay, vì bận… ngắm nhìn cảnh đẹp. Hình như đây là lần đầu tiên chàng được nhìn thấy cơ thể của Xuyên, dù khi còn cũng từng được ba mẹ dẫn công viên nước, nhưng lúc đó chưa có cảm giác gì. Vậy mà lúc này, khi thân hình của cậu bé trai trưởng thành đập vào mắt, chẳng hiểu sao trong lòng Hiệp lại dâng lên cảm xúc lạ lùng. Đứa nhóc mà cậu luôn mường tượng trong đầu là gầy trơ xương ốm tong teo nay đổi khác, có da có thịt hơn, ngực và tay cũng khá nở nang vì học bơi lội, đôi chân thon dài vừa phải, rồi đến trọng tâm là hai nhũ hoa đỏ hồng kia… Dù tránh né ánh mắt, nhưng vẫn cảm nhận được bỏng rát như có hàng ngàn tia tử ngoại chiếu vào cơ thể mình, Xuyên bước đến tủ đồ lấy áo mặc vào, chặt đứt ánh nhìn có phần “mờ ám” của ai kia.

      - Làm gì mà như thể sợ tôi ăn thịt em vậy? – Hiệp luyến tiếc vì cảnh đẹp bị che mất, nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản phớt lờ.

      - cứ dòm lom lom làm em thấy nhột!

      - Đúng là nhạy cảm quá mức… Tôi nhìn vì thắc mắc tại sao em học bơi mà da vẫn trắng như bột gạo thế?

      - Tại em tập vào buổi sáng sớm, nắng chưa nhiều. Với lại hồ bơi có mái che nữa!

      - Hèn chi… - Dù rất hay phán xét về nước da của Xuyên, nhưng Hiệp lại thích cậu bé trắng trẻo thế này hơn, nhìn rất đáng .

      - chưa trả lời em vào đây làm gì?

      - Cũng tính vòng vo chút, nhưng thôi quyết định vào vấn đề chính luôn!

      - Là sao? - Xuyên khẽ nhăn mày khó hiểu.

      Hiệp bước tới gần, mặt đối mặt, đưa tay khẽ nâng cằm Xuyên lên để nhìn chính diện vào , mở vấn đề bằng câu hỏi:

      - Có biết tại sao tôi xem em là em trai của mình ?

      - Tại sao? – Đó cũng là điều Xuyên thắc mắc bấy lâu, hiển nhiên chút do dự.

      Hiệp cúi đầu, rập người xuống tí để ngang tầm với Xuyên, hai chóp mũi lại chạm nhau, sau đó đưa ra câu trả lời: “Bởi vì, tôi thích em!”

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 26

      Mọi thanh xung quanh gần như bị nuốt chửng, có lẽ đó chỉ là cảm giác của riêng Xuyên. Nhưng lúc này đây, thanh duy nhất cậu nghe được và ngừng vang vọng trong đầu chỉ có ba tiếng “Tôi thích em” của Hiệp.

      chàng vẫn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Xuyên, như để chờ đợi điều gì đó, hoặc chỉ đơn thuần là chứng minh quyết đoán của mình. Xuyên biết phải giải quyết tình như thế nào, đành dùng kế thoái lui:

      - Trời trưa nắng nóng, chắc được khỏe rồi. Về phòng nghỉ ngơi ! – Cậu chàng từ từ lùi ra sau tí, nhưng chỉ chưa đầy 3 bước chân chạm vách tường. Lúc này Hiệp lại bước tới, chống hai tay lên tường, giam cầm Xuyên trong vòng tay rộng lớn của .

      - Đừng trốn tránh nữa, tôi biết em cũng có cảm giác khác lạ với tôi. Nhưng vì lý trí điều khiển cảm xúc của em tốt hơn nên mới giả vờ ngây thơ vô số tội đến bây giờ!

      - Em… em có!

      Xuyên biết phải lý giải thế nào, đúng là trong lòng cậu có cảm giác được bình thường đối với Hiệp. Nhưng từ trong tiềm thức, cậu chỉ mong sao Hiệp chấp nhận mình như người em trai, có thể quan tâm lo lắng lòng mà phải gượng ép. Xuyên chưa từng nghĩ, cũng chẳng dám ước mong Hiệp lại có thể phát triển tới mức độ mà bản thân cậu còn ngờ tới thế này.

      - Có thể em cũng chưa hề nghĩ, người trai cùng cha khác mẹ với mình lại có thể nảy sinh loại tình cảm cấm kỵ này. Chúng ta cùng nửa huyết thống, lại còn cùng giới tính nữa – chỉ hai điều đó thôi cũng đủ để tôi và em thể đến với nhau được rồi!

      - Vậy sao còn…? – Xuyên thực hiểu rốt cục Hiệp nghĩ gì.

      - Suốt quãng thời gian tôi tự dưng ít về nhà, đó là khi tôi cố tìm quên vào những mối quan hệ bên ngoài hòng nhấn chìm mớ cảm xúc lệch lạc sai trái đó. Khi tôi cặp kè với hết này đến khác, tôi cố huyễn hoặc mình rằng mình cuốn hút phụ nữ đến vậy, vẻ ngoài của mình hào nhoáng đến như vậy, tiền thiếu tình bao la, vậy có gì phải lo lắng đến cảm giáckhác thường đối với em chứ. Chỉ cần tìm được nàng chân dài lý tưởng, nóng bỏng xinh đẹp hình ảnh của em bị phai mờ ngay! Nhưng…

      Hiệp đột ngột ngừng lại, lúc này gương mặt chàng chếch sang bên, như để né tránh nét biểu cảm phức tạp của chính mình, cho đối phương nhìn thấy.

      - Nhưng… tôi lầm! Khi ở gần bên những đó, trong đầu tôi lại ngừng hình ảnh của em. Dù là những biểu cảm tôi chưa từng thấy qua nhưng vẫn ra mồn , từ nụ cười, nũng nịu, những lời ngọt ngào như rót mật vào tai, cả những cử chỉ âu yếm mời gọi. Tôi đều chỉ nghĩ đó là của em…

      - Vậy còn quãng thời gian trước đó, khi quan tâm lo lắng cho em như người trai. cùng em đến trường, bảo vệ em khỏi bọn xấu, chủ động lấy xe chở em… tất cả những điều đó là sao? – Xuyên cố gắng sắp xếp lại mọi dữ liệu mà cậu chưa tìm ra được mật mã.

      - Đó cũng là quãng thời gian tôi cố gắng bình thường hóa mối quan hệ giữa hai chúng ta. Tôi nghĩ, chỉ cần xem em như đứa em trai, tỏ ra lạnh nhạt né tránh nữa có thể tìm được đáp án cho câu đố “Chưa từng xem em là người thân của mình”. Có lẽ thái độ cộc cằn kia chỉ là do tôi ganh tị với em mà thôi! Nhưng tôi biết, tính cách tôi phải như thế, tôicũng chưa từng như thế… Ngày còn bé khi tôi đẩy ngã em, chửi mắng em đó chỉ là do phút nóng nảy bốc đồng của thằng nhóc bị người khác phá hỏng đồ của mình, chứ hề ghét bỏ hay thù hằn tích trữ gì cả. Tôi nghĩ, chỉ cần tiếp nhận em theo cách bình thường, mọi chuyện quay về điểm xuất phát mà nó cần có. Cho đến khi tên bạn thân của em xuất , tôi biết nó đối với em thế nào, là tình bạn đơn thuần hay hơn thế. Nhưng cứ mỗi lần thấy hai người gần gũi cười vui vẻ với nhau, lòng tôi lại thấy rất khó chịu!

      - Vì thế mới tránh né nhìn mặt em suốt thời gian dài?

      - Đúng vậy, tôi từng sợ hãi khi phải đối mặt với loại tình cảm đó. Nhưng rốt cục, tôi cũng tìm ra lời giải đáp cho chính mình rồi. Tôi thích em… “thích” chính là “thích”, chỉ đơn thuần là loại tình cảm được nảy sinh theo cách bình thường giữa người với người, có lý do cụ thể. Như việc tôi thích học môn toán và ghét môn văn vậy, tôi chỉ có thể thích em mà hề có cảm giác với bất kỳ đứa con trai hay con nào khác!

      - Từ khi nào mà lại...?

      - Có thể là khi em bị đám côn đồ chặn đường đánh. Tôi bất giác lại thấy lo lắng cho em.



      Chương 27

      Chính Hiệp cũng mập mờ về cột mốc mình nảy sinh tình cảm, nhưng điều đó giờ đây còn quan trọng nữa. Điều quan trọng nhất lúc này đó chính là phải đối mặt với mối quan hệ thể trở về “bình thường”. Sau khoảng thời gian dài khổ sỡ đấu tranh, cuối cùng Hiệp hoàn toàn chấp nhận, chấp nhận Xuyên như “người đặc biệt” trong tim mình.

      Còn Xuyên, lúc này đây bản thân cậu biết nên vui hay buồn nữa. Cậu bị vướn vào chiếc lưới tơ rối rắm mà Hiệp dựng lên, hay chính xác chính cậu cũng thầm tự nguyện lao vào. Xuyên cảm thấy lo sợ nửa dám dấng thân, nửa lại khao khát đến cháy bỏng vì tình cảm mà mình mong ước chạm được đến. Chính bản thân Xuyên cũng đấu tranh rất nhiều, chỉ là cậu mãi mê tập trung vào niềm mong mỏi được Hiệp chấp nhận mình như người trong nhà hơn, chứ chưa dám mơ đến điều vô thực đến như vậy. Cuối cùng, Xuyên cũng chọn cách gỡ rối…

      - Nhưng chính cũng hiểu, chúng ta phạm vào hai điều cấm kỵ lớn đến mức nào. Cho dù có thực tiếp nhận, em và cũng chưa chắc đến đâu!

      - Quan trọng là vui vẻ, là cảm thấy hạnh phúc với lựa chọn của mình. Sao phải bận tâm đến những điều đó chứ?

      - Nhưng còn ba và mẹ nuôi, làm thế nào giải thích với họ đây? – Xuyên dám mường tượng đến viễn cảnh đó, viễn cảnh đáng sợ.

      - Chuyện đó trước sau gì họ cũng biết, cũng chỉ có hai khả năng là tiếp nhận hoặc phản đối thôi. Vì thế chúng ta tạm thời cứ giữ bí mật này, chờ đến khi tôi tốt nghiệp ra trường, tìm được việc làm ổn định, có thể tự lo cho bản thân và cho em. Lúc đó chúng ta cùng nhau tự lập!

      - Sao lại có thể nghĩ ra ý tưởng vô tình đến thế được? Dù sao đó là người thân thích duy nhất của chúng ta, họ vất vả nuôi dưỡng em và khôn lớn trưởng thành như thế này.

      - Vậy chứ em muốn thế nào? Từ bỏ tất cả, chôn vùi tình cảm của mình để sống giả dối, nhắm mắt nghe theo lời ba mẹ lấy người mà mình , cũng có cảm giác khi ân ái, để rồi phải khổ sỡ cả đời sao?!

      Xuyên vô cùng bất ngờ trước những lập luận của Hiệp. ra phải đắn đo rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều, dằn vặt rất nhiều mới đưa đến quyết định hôm nay - đối mặt với , với tình cảm của mình.

      - Vậy bây giờ tính sao?

      - Chưa tính gì cả, ngay bây giờ tôi chỉ muốn biết điều thôi: Em có thích tôi ?

      lần nữa Hiệp lại đẩy Xuyên vào tình huống lúng túng. chàng luôn là người mạnh mẽ như chính tên của mình, khi vào cuộc chiến là phải hạ đến quân tướng cuối cùng mới thôi.

      - Em… biết!

      - Thích là thích, thích là thích. Sao lại biết?! – Vòng tay Hiệp lại càng co hẹp hơn, áp sát vào thân thể bé.

      - Mọi chuyện đến quá bất ngờ, em còn chưa chuẩn bị tinh thần kịp.

      - Vậy để tôi giúp em!

      xong, Hiệp cởi hai khuy áo cùng của mình, để lộ ra cơ ngực nở nang săn chắc. Xuyên giật mình chưa kịp hiểu Hiệp định làm gì chàng nắm lấy tay cậu, đưa vào trong áo, sờ vào ngực chàng. Thông qua va chạm của lòng bàn tay, Xuyên có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của Hiệp, nó dao động hơi nhanh so với tốc độ bình thường. Bất giác, hai má cậu chàng lại (lần nữa) ửng đỏ lên…

      - Có biết nét đáng nhất của em là gì ? – Hiệp như tìm được câu trả lời ràng, nở nụ cười nửa miệng khoái chí.

      - Là gì? – Xuyên ngước mắt lên nhìn vào gương mặt nam tính cuốn hút của Hiệp, rồi ngại ngùng cúi xuống, tay muốn rút ra nhưng vẫn bị kềm chặt.

      - Đó là lý trí của em dù có mạnh mẽ cỡ nào, biểu gương mặt em đều tố cáo hết cảm xúc mà em cố che giấu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :