1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một năm thiên hạ - Hoàng Anh (Full 50c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38.2:

      Hinh Nương trước đây ăn mặc theo kiểu của thiếu nữ, xõa tóc che phần trán. Nhưng bây giờ lại vén tóc mai lên búi đỉnh đầu, nhìn từ trán cho đến hai bên gò má có đến dăm bảy phần giống phế hậu.

      Trong lòng Tố Doanh có chút thoải mái, muốn tiếp tục nhìn nàng.
      Cư Hàm Huyền từ từ tỉnh lại, Vương Thu Oánh liền vội vàng kiểm tra phen, thấy có gì đáng ngại mới yên tâm cáo lui.

      Hinh Nương từ từ đỡ Cư Hàm Huyền dậy, nam nhân cao lớn vạm vỡ thường ngày giờ này lại yếu ớt tựa vào bả vai nhắn của Hinh Nương, sắc áo màu san hô nhàn nhạt của nàng càng làm nổi bật vẻ nhợt nhạt vẻ mặt Cư tướng, tạo nên bức tranh có vẻ hơi khác lạ, có chút tiêu điều mà thê lương.

      Tố Doanh vốn muốn mấy câu, nhưng khi Cư Hàm Huyền cố gắng mở mắt ra, hai tròng mắt đen nhánh lộ ra tia sắc bén mang khí thế bức người nhìn thẳng vào Tố Doanh, làm cho thần kinh nàng bỗng dưng căng thẳng trong nháy mắt, tự chủ được cảnh giác… Người này giống như vĩnh viễn bao giờ mềm yếu , cho dù là vào giờ phút yếu đuối bệnh tật này.

      "Nương nương . . ." nỗ lực gật đầu với Tố Doanh cái, sau đó liên tiếp thở dốc, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Tố Doanh biết dùng ánh mắt ra ám hiệu gì với Hinh Nương, chỉ thấy Hinh Nương cất mấy tấm nệm dựa phía sau, lại đắp kín chăn lên người , sau đó lời mà lui ra ngoài.

      Bên trong phòng chỉ còn lại hai người Tố Doanh và Cư Hàm Huyền khiến Tố Doanh có chút khẩn trương.

      "Nhìn Cư tướng như vậy, mấy ngày nữa chắc là có cách nào theo Thánh thượng săn rồi." Nàng cười yếu ớt : " được thấy tư thế oai hùng của Tể tướng, đáng tiếc."

      Đầu Cư Hàm Huyền hơi ngẩng lên, giương đôi mắt bén nhọn nhìn Tố Doanh, cười lạnh nhạt: "Đây là lần săn đầu tiên sau khi nương nương thụ phong, thần thể tháp tùng, quả đáng tiếc . . ." câu dài như vậy, thể dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, mới trầm tiếp theo: "Khu vực săn bắn tràn đầy máu tanh, nương nương cẩn thận chớ để mình bị dính máu."

      thanh của yếu ớt, nhưng Tố Doanh biết câu đó có hàm ý khác. Trong lòng Tố Doanh suy nghĩ, khỏi nghĩ đến —— chẳng lẽ Đông cung lại có mưu đồ gì, Cư tướng sợ rằng tới đến lúc đó tránh khỏi, mới bày ra chiêu hiểm này?

      Nghĩ như vậy, nàng lại thở dài: "Thủ vệ của phủ Tể Tướng nổi tiếng gần xa là những người đắc lực, hành cẩn thận, giọt nước cũng lọt, ngờ cẩn thận mấy cũng có thời điểm sơ suất, để cho thích khách có thể xâm nhập . . . Sau này phải đề phòng hơn nữa mới được. biết Cư tướng có phán đoán gì với thích khách lần này ? Liệu có phải thích khách từ Nam quốc?"

      Cư Hàm Huyền chỉ cười cười mà bày tỏ chút quan điểm nào, giống như lười đến mấy chuyện vớ vẩn, ngược lại đem đề tài chuyển hướng: "Thần hôm qua thấy tình cảm của nương nương và Thánh thượng rất tốt, muốn chúc mừng nương nương. Chắc hẳn nương nương quên chuyện đồng ý với thần lúc trước." xong có chút mệt mỏi, thấy vẻ mặt Tố Doanh chần chờ, hít hơi sâu, cười lạnh : "Nương nương chẳng lẽ cho rằng, chỉ cần lên làm hoàng hậu, là có thể cần đặt ta ở trong mắt chứ?"

      "Ta mặc dù quá thông minh, nhưng còn chưa ngu ngốc như vậy." Mắt Tố Doanh khép hờ, chán nản : "Chỉ là, tâm tư của . . . thể nắm bắt dễ dàng như vậy . . ."

      Cư Hàm Huyền im lặng lên tiếng, vẻ mặt cũng biến hóa, Tố Doanh đoán ra có thất vọng với Tố Doanh hay , đoán đại khái bắt đầu hoài niệm đến người kia, người mà luôn có thể nắm bắt tâm tư của Hoàng đế --- phế hậu.
      Có thể là do giống nhau giữa phế hậu và Hinh Nương, mà lại nhìn Hinh Nương cả buổi nên hôm nay Tố Doanh luôn nghĩ đến phế hậu.

      "Ngươi chỉ cần nhớ —— ngươi là do ta đưa lên vị trí này. Chỉ vì lý do duy nhất đó, thời điểm ta bị

      kéo xuống, số phận của ngươi cùng chẳng lấy làm tốt đẹp gì đâu.” Cư Hàm Huyền giống như còn hơi sức nào mà nữa, nhưng vẫn lạnh nhạt : “Nhớ được điều này, rất nhiều chuyện có thể hiểu cách dễ dàng.”

      Tố Doanh rất ghét nghe giọng điệu chuyện này của , quay mặt sang, bên.

      Cư Hàm Huyền cùng biết rằng chung quy thích việc định đoạt số phận của mình, cũng từng bước từng bước ép buộc, nghỉ ngơi lát lại : “Phu nhân nhà ta lâu lắm được gặp nương nương, rất nhớ nhung. Nương nương nếu chê, mời đến hậu viện, cho nàng diện kiến lát.” Dứt lời giống như là rất mệt mỏi mà nhắm mắt.

      Tố Doanh thấy đuổi khách, ừ tiếng liền đứng dậy, chợt nghe nghiêng đầu lên gối khe khẽ :“ là. . . sắp bức ta điên rồi. . . .”

      Tố Doanh kinh ngacc dừng bước, quay lại nhìn , hoài nghi mình nghe lầm. Nhưng khép mắt, hô hấp càng ngày càng nhàng. Tố Doanh đứng ở đó nhìn lát, thấy ràng ngủ mê man, mới nặng nề rời .

      Chuyện Tể tướng bị ám sát rất nhanh tạo ra trận sóng gió lớn nhất từ trước đến nay ở kinh thành. Từ triều đình cho tới mọi ngõ ngách trong kinh, đều có lời đồn đãi rằng thích khách là người đến từ Nam quốc với thân võ nghệ cao cường, thậm chí còn có lời đồn, Nam quốc phái ra mười mấy tên thích khách giỏi như vậy để đối phó với mấy vị đại thần trong triều, thậm chí còn cả Hoàng đế. Còn có người khoa trương hơn nữa, những thích khách kia võ công cái thế, người kiếm tiêu diệt hết phân nửa thị vệ của Tướng phủ. . . Lời đồn càng lan truyền càng thêm phần likì, nhưng quan viên phục vụ công tác duy trì ổn định trật tự ở trong kinh thành còn cách nào khác là phải bắt hết những người lưu truyền ra những tin đồn nhảm này. Nhưng làm nhưvậy, bách tính lại lan truyền những tin này cách kinh khủng hơn, lại càng phải bắt nhiều người, kinh thành đại lao mấy khi dùng đến trước kia mấy ngày nay đầy ắpnhững người bị bắt. . .

      Trong cung Tố Doanh cũng rất sợ hãivà lo lắng — hoàng gia sớm quyết định nửa tháng sau săn ăn mừng trăm ngày của hoàng tôn, tất cả mọi việc đều chuẩn bị thỏa đáng. Mặc dù trong kinh thành đồn đãi chuyện như vậy, nhưng Hoàng đế vẫn bỏ ý định săn. Tố Doanh vừa sợ lời đồnlà . Nam quốc phái thích khách đến ám sát Hoàng đế, lại sợ lời đồn phải — ngộ nhỡ thích khách phải‘Nam’, mà là ‘Đông’ tới, nàg lại càng biết làm thế nào cho phải.

      Quan lại trong triều đối với việc Hoàng đế khăng khăng cố chấp săn vẫn hết sức phản đối. Tố Doanh biết phế hậu chính là bởi vì khuyên can muốiHoàng đế săn mà từ từ thất sủng, trong lúcmấu chốt này, nàng cũng muốn mang theo nàng cùng đến địa phương có lẽ chứa đao quang kiếm ảnh kia.

      “Bệ hạ, săn... Có được ?”

      tuổi tối nàng dịu dàng nằm trong ngực , bộ dạng khó xử, giọng xin xỏ.

      có ý kiến gì, mặt có biểu cảm gì, chờ nàng câu tiếp theo.

      “Ngộ nhỡ có thích khách làm sao?” thanh của Tố Doanh càng ngày càng lại.

      cười to tiếng: “Điều đó phải rất thú vị sao? Có thể nhìn thấy kiếm thuật của mấy vị cao nhân xem có giống như trong lời đồn , cũng có thể mở rộng tầm mắt.”

      “. . . Khiến mọi người lo lắng cho bệ hạ, cũng có hứng thú sao?” Tố Doanh ủy khuất nhìn : “Thiếp cả ngày lo lắng đề phòng, bệ hạ cùng cảm thấy thú vị?”

      nhìn nàng chăm chú, mu bàn tay nhàng vuốt dọc theo khuôn mặt của nàng: “Nhân dịp trăm ngày của hoàng tử hoàng tôn săn là tập tục lâu đời. Chỉ vì lời đồn mà bỏ qua, uy quyền của Vương triều còn đâu nữa.”

      “Lễ hội trăm ngày săn cùng chỉ để cầu may mắn. Nếu chỉ vì chút may mắn nhoi mà liên lụy đến an nguy của bệ hạ có đáng ?” Tố Doanh suy nghĩ chút, lại : “Cùng là lấy may, bằng đến Hoàng Cực tự tra giới tụng kinh, cầu phúc cho Duệ Hâm, còn có thể được xưng tụng việc công đức.” Chủ ý này Tố Doanh được nghe Thôi Lạc hoa đến, là của vị đại nhân nào đó đề nghị. Tố Doanh sau thời gian suy nghĩ, cảm thấy khá là phù hợp, mới mạnh dạn ra.

      cười cười nhưng gì, đối với đề nghị này lập tức tỏ thái độ.

      Nhưng hôm sau Tố Doanh nghe bẩm báo, đồng ý với tấu chương của vị đại nhân kia, hủy bỏ việc săn, đổi lạilà đến Hoàng Cực tự trai giới tụng kinh mười ngày.

      Lúc này Tố Doanh mới thở phào nhõm.

      Nhưng nàng ngờ, sóng trước chưa lặng, sóng sau lại tới. Đề nghị này nhìn có vẻ như chuyển nguy thành an, lại đẩy nâng vào tình cảnh khó khăn hơn
      Last edited by a moderator: 30/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ]Chương 39: Hoàng Cực tự

      Vì Hoàng gia đổi chủ ý là đến Hoàng Cực tự cầu phúc, nên trong cung lại lần nữa chuẩn bị mọi thứ.

      Hôm nay, Tố Doanh mới vừa dùng qua đồ ăn sáng lâu, tên thái giám đưa tới hai hộp cao thơm , hỏi hoàng hậu dự định ban thưởng cho chư tăng tại Hoàng Cực tự loại nào. Cả hai loại cao thơm này Tố Doanh đều biết, trong đó có thành phần nàng phải kiêng kị, liền mở ra xem chất lượng ra sao. Vậy mà mới ngửi cái, nàng cảm thấy nhộn nhạo trong lồng ngực, kịp nữa kêu cung nữ hầu hạ, liền nôn hết điểm tâm ra ngoài.

      Cung nữ bên cạnh vôi vàng chạy đến, tên thái giám đem cao thơm đến bị sợ đến nỗi nằm ở đất run cầm cập, liên tiếp khẩn cầu "Thứ tội".

      Tố Doanh sau khi nôn xong cũng có cảm giác gì, nhưng mơ hồ có chút hoảng hốt, tùy tiện đem cao thơm đặt xuống, cho cung nữ tìm thái y Chu Tỉnh.

      Chu thái y dám chậm trễ, vội vàng mang theo hòm thuốc chạy tới.

      Tố Doanh suy nghĩ miên man, thấy tới, liền đuổi hết những cung nhân ra ngoài, ngay cả Thôi Lạc Hoa cũng chỉ đứng xa xa xem chừng. Chu thái y biết chuyện này phải chuyện đùa, dám chủ quan chút nào, tỉ mỉ hỏi triệu chứng của Tố Doanh, lại cẩn thận chẩn mạch, sắc mặt lóe lên vui mừng.

      Sắc mặt của chỉ có Tố Doanh nhìn thấy, đợi Chu thái y gì, Tố Doanh đè thấp giọng lạnh lùng : "Chu Thái y chớ vội kết luận!"

      Chu thái y ngẩn người, nhìn vẻ mặt Tố Doanh vui, lúng ta lúng túng : "Nương nương . . . cần lo lắng, này là ——"

      Tố Doanh nháy mắt tỏ ý muốn ra, đưa tay vào trong ly trà chấm chút nước, tay viết lên gối chữ "Tử", nháy mắt.

      Chu thái y gật đầu, biết vì sao nhưng nàng xử có chút kì lạ.

      "Làm sao lại như vậy?" Tố Doanh thực rất bất ngờ, vẻ mặt ngơ ngác, tim đập mạnh và loạn nhịp. Chữ viết gối nhanh chóng biến mất, nàng vẫn còn sững sờ.

      "Nguyệt của nương nương tới khoảng, sao lại nghĩ đến chuyện này chứ?" Chu thái y lúc lâu, nhưng thấy Tố Doanh phản ứng lại, bèn gọi liền hai tiếng "Nương nương", nàng mới lấy lại tinh thần, : "Ta kể từ lúc vào cung, nguyệt thường ổn định . . . Nên cũng lười để ý, lại nghĩ rằng là do nguyên nhân này." Nàng suy nghĩ chút, với Chu thái y: " thể tiết lộ."

      Chu thái y biết phi tần trong cung khi mới mang thai đều sợ hãi bị người ta tính toán, khó tránh khỏi chuyện tinh thần khẩn trương, trước tiên chưa vội ra mà cẩn thận suy tính trước. nghĩ tới chuyện này liền giọng trấn an: "Nương nương chớ sợ. Mạch tượng của nương nương ổn định, có gì đáng lo ngại. Huống chi tất cả mọi việc trong cung đều là do nương nương và người dưới trướng lo liệu . .


      "Chu Thái y!" Tố Doanh cất cao giọng quát bảo ngưng lại, nhìn vào những cung nhân đứng ở xa xa, nhắm chắc họ nghe lời của nàng... mới : "Chu Thái y chỉ thực nên nghe theo chỉ thị của ta. Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, ta hy vọng nghe thấy người thứ ba nhắc đến."


      Chu thái y lúc này mới biết nàng quyết định, khỏi khẩn trương: "Nương nương, giấu giếm chuyện này thực thỏa đáng, hạ quan đảm đương nổi. Lại , ngộ nhỡ có chút sơ sẩy, tổn thương đến phượng thể của nương nương, còn ảnh hưởng đến long thai, đây chính là..."


      Tố Doanh nhanh chóng đứng lên, mấy bước, xoay người nhìn Chu thái y, chỉ câu: "Bây giờ còn chưa phải lúc."


      Chu thái y thấy nàng tự có tính toán, dám cố cãi lý với nàng, chỉ đành phải : "Chỉ mong nương nương mọi việc lấy phượng thể làm trọng."


      Tố Doanh gật đầu, : "Trong sổ sách hôm nay khám bệnh cứ tìm căn bệnh nào đó thích hợp mà ghi vào -- đừng quên thêm câu, ta thân thể khó chịu, tốt nhất ở lại trong cung nghỉ ngơi, thể tùy giá Hoàng Cực tự."


      Thuần viện Tố Hòe từng câu, trong kí ức của Tố Doanh vẫn còn in sâu. Nàng : "Có số việc, ai dạy, ngươi vĩnh viễn biết."


      Tố Doanh khi còn bé cách ngưỡng cửa Hoàng gia quá xa, cho nên có người dạy nàng quy củ trong cung, nhất là chuyện phòng the, lại càng có người với nàng. Cho đến khi vào cung làm bạn với Thuần viện mang thai mà vẫn biết, Tần phi khi chẩn ra hỉ mạch, liền thị tẩm nữa. Chuyện này đối với nàng bây giờ xem ra khó hiểu, nhưng đối với Tố Doanh trong quá khứ mà , cũng là mới nghe lần đầu. Cha nàng cơ thiếp đông đảo, lúc họ thụ thai ông cũng kiêng dè, chỉ cần thích chỗ nào ngủ ở chỗ đó. Cho nên đối với việc sau khi Thuần viện mang thai, Hoàng đế liền ngủ lại ở trong cung của nàng, Tố Doanh cảm thấy khá là bất ngờ


      Hôm nay đến lượt nàng.


      Tố Doanh hề giống với Thuần viện khi xưa, lo lắng suy nghĩ đến mọi nguy cơ tứ phía trong hậu cung, nhưng nàng giờ là phải dồn tinh lực thăm dò, suy xét ý tứ của những nam nhân liên quan đến nàng đối với việc nàng mang thai như Hoàng đế, Đông cung, Cư tướng, phụ thân của nàng, cùng với đông đảo những thần tử nhìn chằm chằm vào nàng mà tùy cơ ứng biến...


      Lúc bảo Chu thái y được kết luận trong lòng Tố Doanh suy tính kĩ đến hậu quả mà nó mang lại: vốn là thời gian ban ngày nàng và Hoàng đế gặp mặt có hạn, nếu như mất luôn cả khoảng thời gian gặp mặt ban đêm với ... Nàng muốn nghĩ đến. Huống chi tâm tư của ràng, nàng căn bản dám vọng tưởng, mình nhận được sủng ái, hay trái tim của . Nàng dám tự cao tự đại cho rằng, có hài tử, ngày tháng sau này sợ mất quan tâm lo lắng của .


      Thậm chí, nàng thể suy tính, đứa bé này xuất có thể hay để cho nàng mất nhiều hơn -- nàng sớm suy nghĩ đến vấn đề này, từ khi nàng phải trở thành mẹ kế của Thái tử, nàng bắt đầu nghĩ.


      Nàng giống với những phi tần khác, nàng là hoàng hậu. Có nghĩa là đứa bé của nàng ngang hàng với Thái tử, mang thân phận của con trai chính cung. đứa trẻ như vậy làm quá nhiều người suy nghĩ viển vông. Có lẽ đứa bé còn chưa kịp mang lại cho nàng những ích lợi như mơ tưởng của số người, người làm mẹ là nàng vì bào thai này mà lâm nạn.


      "Hoàng hậu trẻ tuổi" cùng "Hoàng tử của chính cung nương nương" cần phải gánh chịu những nguy hiểm phải là ...


      Nhưng việc đến nước này. Dùng mấy loại thuốc có tính hàn như mấy bài thuốc cổ xưa hữu hiệu, nàng thụ thai, cách nào vãn hồi.


      Tố Doanh cũng hy vọng chuyện này tới nhanh như vậy, nhưng đứa bé tới, bất luận thế nào cũng là con trai con của nàng, nàng cũng thể làm hại máu mủ của mình được.


      Đúng lúc này hiểu vô duyên vô cớ thế nào Cư tướng lại bị thương nặng -- mặc dù Tố Doanh chán ghét, nhưng thể thừa nhận, trong mắt mọi người là chỗ dựa đầy uy lực của nàng. Cũng rất nhiều người cho rằng, thân thể bị thương nặng rảnh lo chuyện khác, thế lực tiền tài chống lưng cho nàng sụt giảm nhiều, nàng cũng trở nên dễ dàng đối phó hơn. Lại , nếu Thái tử chinh là người đâm sau lưng Tể tướng đao, nàng lại càng dám vào lúc này để Thái tử biết nàng có bầu, đem mũi nhọn công kích nhắm về phía nàng. Nàng có niềm tin tuyệt đối với , tự tin mười phần như Tể Tướng còn tránh khỏi ám sát.


      rất khó khăn... Khó khăn muôn trùng.
      Last edited by a moderator: 2/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39.2:

      Nàng tự mình suy xét mọi bề, chỉ có thể quyết định trước mắt cứ giấu giếm chuyện này —— nghĩ đến đây, Tố Doanh khỏi cười chua xót: nàng thông minh bằng muội muội nàng là Thuần viện, may mà có việc khi xưa mà học hỏi, chỉ mong vận số tốt hơn Thuần viện ngày trước.

      Chu thái y vừa , Tố Doanh liền bị bệnh, bệnh nặng lắm, nhưng khó có thể Hoàng Cực tự.

      là sợ Hoàng Cực tự hương khói, hơn nữa cúng bái thần linh quỳ lạy Phật tổ khiến thân thể khó chịu, hai sợ mười ngày trai giới quá dài khiến cho có người nhìn ra đầu mối, ba là sợ lần Hoàng Cực này, Thái tử trong quá trình nhất định phải diệt trừ Tể tướng . . . động đao động kiếm làm ảnh hưởng đến thân thể của nàng. Tóm lại, nàng , kiên quyết .

      Hoàng đế cũng miễn cưỡng nàng, chỉ là dặn dò nàng ở lại trong cung cẩn thận để ý thân thể, chăm sóc tốt cho sức khỏe.

      Ánh mắt của khiến Tố Doanh sợ hãi, biết có phải phát ra chuyện gì. Dù sao bào thai trong bụng là hài tử đầu tiên của nàng, nhưng lại khác, là phụ thân của hơn mười hài tử —— mặc dù trong đó có mấy bào thai chết từ trong bụng mẹ, còn có mấy người còn qua đời . . .

      Nhưng cũng nhiều hơn, đối đãi với nàng vẫn như thường lệ, đến ngày liền khởi hành tiến về Hoàng Cực tự.

      Tố Doanh ở lại trong cung lập kế hoạch cho bản thân mình, ba ngày đầu bình an vô . Mỗi ngày đều có nội thị lui tới giữa Hoàng Cực tự và Tử cấm thành truyền lại tin tức, mọi động tĩnh trong Hoàng Cực tự Tố Doanh đều có thể nắm . Mà tin tức mỗi ngày cũng có gì khác biệt lắm đều là Thánh thể việc gì, trong chùa bình an.
      Ngày thứ tư cảm thấy có chút nhàm chán, Tố Doanh cho gọi Tiêu Nguyệt Cầm tới đàn khúc, sau đó tản bộ trong ngự hoa viên, quên dặn dò cung nhân: "Nếu có việc gì cần cầu kiến, cứ đến ngự hoa viên tìm ta." Đại khái có chút dự cảm.

      lâu sau, quả nhiên có thái giám lật đật chạy đến bẩm báo: "Nương nương, Bình vương phủ cho người truyền tin, là Bình vương gia ốm nặng . . ."

      "Báo lâu chưa?" Tình cảm của cha con Tố Doanh tuykhông thể là phụ tử tình thâm, nhưng dù sao cũng là huyết nhục tương liên, nghe bẩm báo vẫn rất căng thẳng, luôn miệng hỏi: " mời ngự y nào chẩn bệnh? Chẩn ra bệnh gì?"

      "Người đưa tin của Bình vương chỉ vương gia mắc phải căn bệnh kỳ quái, chỉ mê sảng, ngừng kêu tên nương nương, nhất định phải thấy nương nương. Đông Lạc Quận vương, Phượng Diệp công chúa và Lan Lăng Quận vương theo Thánh giá đến Hoàng Cực tự, người trong phủ có khả năng quyết định , chỉ đành phải bẩm báo với nương nương trước, xin nương nương định đoạt."

      Tố Doanh hơi chần chừ: cho dù có chuyện xảy ra, việc hoàng hậu xuất cung về nhà cũng phải là chuyện có thể dễ dàng quyết định. Lúc phụ mẫu qua đời, phi tần trong cung thể hầu hạ bên cạnh cho tận hiếu rất nhiều, có đạo lý nào nàng lại chỉ vì phụ thân bị bệnh liền có thể muốn là xuất cung. Nàng biết mình lúc này mình trong tình cảnh hết sức nhạy cảm, là chủ hậu cung chỉ cần bày ra cái cớ nào đó là có thể làm theo ý mình, nhưng mà hành động thiếu suy nghĩ
      như vậy hẳn là tốt. Nhưng phụ thân bị bệnh nguyên nhân, làm người ta lo lắng…

      trong tình thế khó xử, nội thị truyền tin từ Hoàng Cực tự tới, hành lễ với Tố Doanh xong ngay: “Thánh thượng truyền lời cho nương nương, là Bình vương phủ đột nhiên xảy ra chuyện, nương nương là phận làm con nên tận hiếu, nếu như trong cung có việc gì, có thể nhanh chóng xuất cung về Bình vương phủ. Tất cả lễ tiết có thể giản lược, cần làm từng bước.” xong lại : “Đông Lạc Quận vương từ Hoàng Cực tự trở về làm chủ mọi việc, xin nương nương an tâm.”

      Tố Doanh đối với khẩu dụ từ trước đến giờ vẫn thận trọng, xem xét kĩ càng cung phù của nội thị kia, lại hỏi ràng tên của để chắc chắn, ghi tên cùng với số của cung phù chuẩn bị ngày sau nghiệm chứng, lúc này mới sai người chuẩn bị loan giá xuất cung, vội vàng về Bình vương phủ.

      Mặc dù thánh chỉ Bình vương phủ cần tiếp giá quá long trọng, nhưng khi Tố Doanh về đến phủ vẫn có rất nhiều người tụ tập nghênh đón. Gia quyến, người làm của Bình vương phủ ra cửa quỳ tiếp giá xếp thành hàng dài, đường lại có rất đông dân thường tụ tập lại chiêm ngưỡng thánh giá của hoàng hậu, trước phượng giá của Tố Doanh toàn người là người, làm nàng hoa cả mắt, nhất thời cũng nhìn ai là ai. Nàng nhìn qua lượt, tay bám lấy đại ca Tố Trầm, vội vàng hỏi: “Phụ thân sao rồi?”

      Tố Trầm cúi đầu trả lời: “Thần vừa mới từ Hoàng Cực tự trở lại, nên cũng ràng lắm -- nương nương vào phủ rồi hãy chuyện.”

      Tố Doanh gật đầu, cùng đại ca vào trong phủ, chợt nhớ tới chuyện, lại hỏi: “Tam ca tại sao trở về cùng với huynh?”

      Kể từ khi Tạ Chấn quay về nhận tổ tông, thực ra Tố Táp đứng hàng thứ nên phải gọi là Tố Nhị công tử mới đúng, nhưng mà tất cả mọi người quen rồi gọi là Tam công tử, ngay cả Tố Doanh cũng mực gọi là “Tam ca”.

      Tố Trầm giọng . “Lan Lăng Quận vương thay mặt Thánh thượng ở Hàn Lộ quán trong Hoàng Cực tự chép kinh, nhất thời về được. Thần về trước xem qua tình hình, nếu là chuyện vội, cần huy động nhân lực.”

      Khi Tố Táp thụ phong Lan Lăng Quận vương, Thánh thượng ban cho thanh Bảo Quang kiếm, áo lông cổ thêu hình con lân, tòa Lan Lăng phủ uy nghi bề thế, lại còn cho phép có thể mang kiếm vào cung -- quyền cao chức trọng, ân sủng vô biên, hôm nay lại có thể thay mặt Hoàng thượng vào Hàn Lộ quán chép kinh, chung chính là biểu tượng cho sủng thần trẻ tuổi bậc nhất trong vương triều từ xưa đến nay.

      Tố Doanh suy nghĩ nhiều đến chuyện đó, cùng Tố Trầm bước vào bên trong, phòng ngủ của Bình vương trước sau đều có thị vệ canh giữ nghiêm ngặt.

      Mặc dù nàng lo âu, nhưng thấy ngoài phòng ngủ của phụ thân thủ vệ nhiều như vậy, bỗng hơi nghi ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Đại ca đây là ý gì?” Nhìn giống như là Bình vương bị ép buộc giam lỏng ở trong căn phòng này. Bên trong phòng có lấy bóng tỳ nữ hay sai vặt, an tĩnh đến nỗi Tố Doanh phải hoảng hốt.

      Tố Trầm im lặng lắc đầu cái, tới trước giường vén rèm che lên.

      Tố Doanh kêu khẽ tiếng, bước vội lên phía trước: “Phụ thân!”

      Bình vương ngồi ở giường, bưng chén cháo, nhanh chậm thưởng thức. Thấy Tố Doanh, ông để chén cháo xuống, hành lễ cách quy củ. Làm gì có biểu nào của việc bị bệnh? Tố Doanh nhìn kĩ phụ thân lượt, lại nhìn về vẻ mặt nghiêm túc của đại ca, khó hiểu hỏi: “ có chuyện gì xảy ra?”

      “Truyền tin tức vào cung có nhiều bất tiện, chỉ đành phải dùng đến hạ sách này để gặp mặt nương nương.” Tố Trầm khom người tạ lỗi, giọng điệu nặng nề.

      Bình vương cũng từ giường ngồi dậy, nhìn Tố Trầm hỏi: “Nửa đêm nửa hôm đột nhiên truyền tin tức về, bảo ta giả điên giả khùng. Rốt cuộc chuyện gì?”

      “Trong Hoàng Cực tự xảy ra chuyện?” Trái tim Tố Doanh lại nhảy lên cái, hỏi: “Tam ca xảy ra chuyện?”

      Tố Trầm lắc đầu: “Tam đệ vẫn còn ở trong chùa thám thính động tĩnh… Nương nương, vì sao Hoàng Cực tự?”

      Nghe giọng điệu của , giống như có mấy phần giận trách, ngụ ý giống như …, nếu Tố Doanh , đỡ được rất nhiều phiền toái.

      “Muội tự có đạo lý của mình.” Tố Doanh giải thích, ngồi xuống hỏi: “Trong chùa xảy ra chuyện?”

      Tố Trầm suy nghĩ chút, : “Đêm hôm trước, Thánh thượng vốn phải đến Hàn Lộ quán viết kinh, tắm rửa thay quần áo, chợt đổi chủ ý, truyền Tam đệ thay. Ngày hôm qua, ngự giá ở Chính Quang đường đóng cửa từ chối tiếp khách, bên trong truyền ra lời , là Thánh thượng tự mình chiêm nghiệm chân kinh, cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Nhưng lại có người tiết lộ cho ta tin tức, , ra là có khách bất ngờ đến…. Là phế hậu…”
      Last edited: 4/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39.3:

      Tố Doanh ngẩn người, nghi ngờ mình nghe lầm.

      Bình vương hít hơi sâu, vừa giận vừa sợ nhưng lại thể hạ thấp thanh: "Làm thứ nhân làm sao có tư cách đến chỗ của Hoàng gia? Tin tức có thể tin được ? Là ai ?" Ông ta vừa vừa nghĩ sau đó lắc đầu: "Chuyện này giống bình thường. Sợ rằng có người tính kế"

      "Tin tức là do ai mang tới?" Tố Doanh trấn tĩnh, đặt câu hỏi, lúc này mới phát ra mình bất tri bất giác đứng lên.

      Tố Trầm lấy ra xấp giấytrong ngực đưa cho Tố Doanh xem. Nàng yên lặng mở ra nhìn, trong lòng đầu tiên là vừa kinh ngạc vừa lạnh lẽo, cuối cùng ngũ vị tạp trần, biết nên có cảm tưởng gì.

      Đó là xấp những bức tranh được vẽ bằng tay, trong đó là gian nhà có sáu người. Khuôn mặt của bọn họ được phác hoạ cách ít ỏi, có gì gọi là cẩn thận chi tiết, vậy mà mỗi người đều mang vẻ mặt bất đồng, chỉ dùng những đường cong đơn giản phác hoạ, lại làm cho người ta nhận lầm —— trong đó người đầu đội lãng nguyệt quan là Hoàng đế, trước mặt nam nhân và bốn nữ nhân quỳ: bi thiết Phượng Diệp, sầu khổ Thái tử, bất bình Vinh An, non nớt Chân Ninh, còn có Thái tử phi ôm trong Hoàng tôn trong ngực . . . Bên cạnh Hoàng đế có người mặc đồ dân thường nằm ở mặt đất.

      Bút pháp của người vẽ hết sức thần kỳ, chỉ dùng qua loa vài nét bút liền vẽ ra mỗi người vẻ mặt thái độ. Nhưng Tố Doanh còn tâm trạng nào mà khen tài hoa của họa sĩ, cũng khen nổi việc tỉ mỉ, còn viết vào lời của những người kia ở những phần còn trống giấy . Nàng vội vã lật qua từng tờ, trước mắt giống như thấy được khung cảnh có vui có buồn trong những bức họa, nhịp tim cũng theo đó càng lúc


      càng nhanh....


      Nàng cơ hồ nghe phế hậu nằm ở đất mơ hồ khóc sụt sùi, nghe con của nàng cũng vì nàng mà khóc lóc thảm thương, năn nỉ phụ thân, mong phụ thân rửa oan cho mẫu thân. Nàng thấy mình giống như lạc vào khung cảnh hỗn loạn, ngực bị đè nén thở thông.


      Thấy tờ cuối cùng, nàng giống như đặt mình vào trong căn phòng, thấy tận mắt tự tay dìu phế hậu đứng lên.... Trong nơi sâu nhất của lồng ngực Tố Doanh bật lên tiếng rên, tập tranh rơi xuống đất.


      "Nương nương!" Tố Trầm vội vàng tiến lên đỡ lấy muội muội.


      Sắc mặt Tố Doanh trắng bệch, run run hỏi: "Là ai đem đến?"


      Tố Trầm khẽ bên tai nàng, "Đây là Cư tướng phái người đưa cho ta."


      Tố Doanh cười lạnh, ngửa đầu : "Ta tin ."


      Tố Trầm thở dài: "Ông ta cũng nghĩ đến chuyện muội tin, cho nên kèm theo xấp tranh còn có thứ đồ đem cho muội." lấy trong ống tay áo ra khối sáp hình cầu: "Ông ta , nương nương nhìn là biết có phải là người thích đặt điều dựng chuyện hay ."


      Trong lòng Tố Doanh buồn bực có chỗ phát tiết, chộp láy khối sáp hình cầu đó, vừa dùng lực bóp nát, thấy trong đó là mảnh giấy nhàu nát. Tố Trầm biết Cư Tướng lấy sáp bọc ngoài mảnh giấy đó mục đích chính là muốn để cho nhìn thấy, vì vậy lui về phía sau hai bước, nhìn. Tố Doanh liếc mắt thấy liền ngây người, cuống quít đem cục giấy vo lại, giấu vào trong tay áo.


      Đó cũng là bức vẽ: trong tòa lầu đôi nam nữ trang phục chỉnh tề ngồi, nam nhân quay lưng về phía nữ nhân, mặt ngó về phía cửa sổ,ngoài cửa sổ có thể thấy được mơ hồ điểm chữ "Phi Tuyết". Nữ nhân lưng quay về phía nam nhân, len lén giở tờ giấy nho trong tay.... chỗ trống nơi giấy vẽ viết "Thanh trần trọc thủy", khiến Tố Doanh khó có thể bình tĩnh.


      Nàng rất tức giận, khỏi run rẩy: "Ông ta có ý gì?"


      Tố Trầm tháy muội muội luống cuống, biết chuyện đơn giản, liền thuật lại y nguyên lời của Cư Hàm Huyền: "Ông ta chỉ , ý của nương nương, chính là ý tứ của ."


      Tố Doanh tay nắm thành quyền, trong đầu ong ong vang lên rất khó chịu.


      Bình vương từ nãy đến giờ có cơ hội xen vào, lúc này nhịn được oán giận: "Nương nương a nương nương! Bao nhiêu người khuyên bảo: phế hậu chết, kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Hôm nay vậy đó, ngài trừ chốn dung thân cho người khác nhưng người khác chưa chắc trừ chốn dung thân cho ngài!"


      Tố Doanh lời đưa tay giữ lấy Tố Trầm, để đỡ mình ngồi xuống, nghĩ ngợi chốc lát, : "Ta muốn Hoàng Cực tự chuyến."


      Tố Trầm vội : "Nương nương lúc này đến đó, trừ bứt dây động rừng có thể có ích lợi gì? đem chuyện này náo loạn lên nương nương muốn ứng phó với phế hậu và mấy hài tử của nàng như thế nào? Lại , nương nương Hoàng Cực tự là có đạo lý của riêng mình. Điều cố kỵ đó, chỉ vì kiện này mà trở nên quan trọng sao?"


      Tố Doanh cười : "Ca ca đừng hoảng hốt. Ai muốn đem loại chuyện này náo loạn lên? Ta chỉ phải đến đưa tin cho Tam ca, cho biết phụ thân có việc gì, cần phải lo lắng."


      "Chuyện như vậy cần gì nương nương phải nhọc lòng..." Bình vương thuận miệng tiếp câu, lập tức vỗ vỗ ót sửa lời : "Nương nương có gì phân phó cứ việc ."


      Tố Doanh nhàn nhạt cười tiếng, nghĩ thầm khóc được thời điểm phụ thân cũng hiểu nàng.


      " bộ nam trang chỉnh tề, phong thư viết tùy tiện mấy câu, còn có đưa cho Tam ca mấy bộ đồ thường ngày."


      Tố Trầm vội vàng làm những việc mà nàng phân phó. Hai cha con Bình vương và Tố Doanh bốn mắt nhìn nhau, có lời nào để . Bình vương thở dài: "Biết ngài lười phải nghe cha lời . Lần này chính ngài tự lo liệu mà làm -- có lúc, kẻ địch đáng sợ nhất, chính là lòng nhân ái của chính mình. Ngại tự cho là thanh cao, sợ máu của kẻ địch làm dơ mình. Ngài chỉ biết trong lòng đành, biết từ từ lúc đó trở , nàng coi ngài chính là người khiến nàng phải mất địa vị, nhất định lật đổ ngài."


      Tố Doanh trầm mặc lúc, giọng : "Nữ nhi tự có định liệu của riêng mình."


      Tố Trầm chuẩn bị đồ đạc rất nhanh chóng, Tố Doanh thay y phục ngay sau tấm bình phong, từ cửa ngầm ra ngoài. Bình Vương vẫn nằm trong phòng ngủ giả bộ bệnh, Tố Trầm trước Tố Doanh, : " chuẩn bị tốt ngựa..."


      "Chuẩn bị xe thôi. Cũng phải xe ngựa mà là xe bò, chậm mà ổn định."


      Tố Trầm cười : "Chỉ có bọn hạ nhân mới dùng xe bò thôi."


      "Cứ làm theo ý muội ." Tố Doanh lạnh nhạt nhưng rất kiên trì.


      Nụ cười của Tố Trầm nhanh chóng thu lại, chỉ muốn giây liền khẽ trợn to hai mắt, "Nương nương.... Có phải!!!"


      "Đừng ra vội." Tố Doanh nhàng dặn dò câu.
      Last edited by a moderator: 5/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39.4:

      Hoàng Cực tự to lớn uy nghiêm, là ngôi chùa có cấu trúc độc nhất vô nhị, đứng đầu trong thiên hạ .

      Phu quân của Tố Doanh cũng phải vị đế vương duy nhất sùng bái Phật giáo trong lịch sử vương triều, trước đó cũng có hai vị tiên đế hết lòng tin theo Phật tổ, trong đó vị ra lệnh cho xây dựng nên Hoàng Cực tự. Sau đó các vị Tiên đế ngừng mở rộng quy mô hơn, càng ngày càng xa hoa, đến nay nơi đó là chùa chiền của riêng Hoàng tộc. Nghe cấu trúc, vật liệu trong chùa nếu so sánh với cung đình kém chút nào, chỉ khác nhau ở mỗi nơi mỗi vẻ. bên xa hoa trang trọng, bên tĩnh lặng, cao quý.

      Hoàng Cực tự chỉ vì các kiện của Hoàng thất mới mở cửa, chúng thần trong triều nếu muốn xem cảnh tượng trong đó, chỉ có thể đợi đến dịp đặc biệt, ví dụ như lần cầu phúc cho hoàng tôn này. Tố Doanh ngờ, đề nghị của nàng khiến rất nhiều người có thể đường hoàng vào tự cúng bái, mà chính nàng lần đầu tiên vào Hoàng Cực tự, lại phải lén lén lút lút như vậy.

      Mặc dù Bình vương phủ là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, hơn nữa ai ai cũng biết Bình vương phủ xảy ra chuyện, Tố Trầm sớm chuẩn bị lý do để nàng vào Hoàng Cực tự, nhưng khi Tố Doanh mang theo bái thiếp của Bình vương phủ cấm quân vẫn chịu để cho nàng nhàng vượt qua kiểm tra. Cấm quân được diện kiến dung nhan của Tố Doanh cũng nhiều, huống chi nàng thay bộ y phục thiếu niên, tóc cũng vấn lên theo kiểu người làm, nếu nhìn qua ngay cả mình cũng nhận ra được. Nhưng Cấm quân vẫn lăn tăn bởi vì: đối với thiếu niên mà , nàng quá mức xinh đẹp. Bất kể có mục đích gì, ngụy trang bản thân là chuyện rất đáng hoài nghi.

      Tố Doanh nhanh trí, : "Như vậy nhờ mấy vị quan gia truyền tin cho Lan Lăng Quận vương ra ngoài, tiểu nhân đem thư cùng tín vật giao cho ngài ấy cũng được. Thư này là Đông Lạc Quận vương chính tay giao cho tiểu nhân, dặn dò kĩ lưỡng, ngoài tiểu nhân ra, thể để ai khác ngoài Lan Lăng Quận vương chạm vào ."

      Cấm quân đầu tiên là chịu quấy rầy Lan Lăng Quận vương, nhưng mà nếu đắc tội với sứ giả của Bình vương phủ cũng là chuyện nên để xảy ra. Sau khi cân nhắc, bọn họ cảm thấy Lan Lăng Quận vương là người hòa ái, làm phiền chút chắc cũng sao, nên cử người mời Tố Táp đến.

      Tố Táp vừa thấy Tố Doanh ăn mặc như vậy, vẫn rất bình thản, biến sắc giải thích đôi câu, dẫn Tố Doanh hiên ngang vào Hoàng Cực tự. qua bãi đất rộng rãi đầy cỏ, vòng qua vài tòa Phật điện huy hoàng, vượt qua cây cầu chín khúc, rồi lại qua vườn hoa thơm ngát, tới chỗ người, Tố Táp mới nhàng trách cứ câu: "Lỗ mãng!"

      "Mặc dù lỗ mãng, nhưng cũng nằm trong dự liệu của Quận vương, phải sao?" Tố Doanh bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu theo sau lưng ca ca, thèm nhìn vào cảnh sắc chung quanh, lúc ngẩng đầu phát tới cái sương phòng. Nhìn bề ngoài thấy bình thường, bên trong ngược lại bày biện cực kì tinh xảo. Tố Táp tự mình ngồi xuống im lặng, lại chờ cho đến khi muội muội đến bên cạnh gần mới ngẩng đầu lên, lúc này Tố Doanh mới để ý đến vẻ mặt trầm của .

      "Quận vương . . ." Nàng chỉ sợ tai vách mạch rừng, dám lớn mật lấy xưng hô huynh muội.

      Tố Táp hơi run run, sau đó nhìn muội muội, thở dài: "Nơi này có thể an tâm chuyện. Tướng gia biết lần này ý kiến của hai người giống nhau, nên cũng đến góp ý làm gì. Có ông ta giúp đỡ đúng là tốt hơn hẳn, chúng ta cũng giảm bớt phiền phức."

      "Tự nhiên ca nhắc đến ông ta làm gì?" Tố Doanh nhớ tới khối sáp hình cầu chứa bức họa liền cảm thấy tức giận.

      "Muội còn nhìn ra?" Tố Táp trầm giọng : "Ông ta muốn muội giúp ông ta diệt trừ hậu họa nọ."

      Tố Doanh cười lạnh : "Ca ca đề cao muội quá rồi. Trong mắt , ta và người nọ có vị trí khác xa nhau!"

      Giọng điệu Tố Táp bình thản, : "Đúng là vị trí thể so đo. Nhưng ông ta và người nọ, khó có thể hoà hợp êm thấm như ban đầu. Huống chi ông ta cũng biết: người nọ biết rằng ông ta xuống tay được, nên mới ra tay trước. Ông ta cũng khó mà buông tha nữa."

      Tố Doanh thở dài : "Chỉ sợ . . . Chỉ cần người nọ đến trước mặt ông ta cầu xin, ông ta lại hạ nổi quyết tâm."

      "Người nọ đem cả tử sĩ, mang theo kiếm tẩm độc hành thích ông ta." Tố Táp lạnh nhạt : "Đấy chính là người mà vẫn luôn tha thứ và muốn bỏ qua."

      " vậy sao?" Tố Doanh quả bị dọa.

      Tố Táp gật đầu, : "Chuyện này Tướng gia tra ra kết quả, chỉ là ra thôi."
      "Ông ta đây là đành lòng đem tên tuổi nàng ra?" Tố Doanh cười khổ: "Tên thích khách đó biết là tự mình hủy khuôn mặt, hay là ông ta ra lệnh hủy ——ông ta như vậy, muội thực sợ rằng việc hay xảy ra với muội. Ngộ nhỡ ngày nào đó ông ta lại chấp nhận lại nàng muội ra sao nhỉ?"

      Tố Táp giễu cợt hừ tiếng: "Ông ta đầu tiên là Tể tướng, sau đó mới là nam nhân cuồng dại vì tình." Giọng điệu Tố Táp lại càng nặng nề: "Lại , muội cho rằng mình là người có vai trò gì sao? Mọi người chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi."

      Tố Doanh mím môi, hồi lâu mới giọng oán trách câu: "Huynh để cho muội niềm hy vọng nhoi để muội trông cậy vào được hay sao? . . . Nhất định phải làm cho muội nghĩ, Hoàng đế tội nhân mà phế muội? Làm gì có cái lý đó."

      "Người muội gả chính là Hoàng đế, phải tình thánh. Lâu ngày, chuyện gì cũng có thể xảy ra." Tố Táp lạnh nhạt : "Hoàng hậu cùng nam nhạc công tư thong là hợp tình hợp lý ư? Phế hậu khi xưa ngồi hậu vị có bao giờ nghĩ mình bị biếm thành dân đen? Còn muội có bao giờ nghĩ tới mình được phong hậu? Cõi đời này chỉ có chuyện mà chúng ta nghĩ tới, nhưng có gì là thể. Cho nên mới phải quyết định nhanh, nắm chắc thời cơ. Cụn từ này, nhắc nhở chúng ta rằng: tương lai vĩnh viễn để cho tại dễ dàng nắm bắt." ngừng lại trong chốc lát, còn : "Vẫn bị coi là thứ dân mà nàng ta có dã tâm như vậy, muội phải xem xét thế nào. Nàng lần này trở về, mưu tính cả năm trời. Ta cùng với phụ thân, đại ca mặc dù vẫn có chuẩn bị, nhưng tóm lại vẫn thiếu tâm tư để ý tính toán của muội."

      Tố Doanh sau khi nghe ca ca mình chuyện tinh thần chán nản, trầm mặc lâu.

      Hôm nay trời u, lúc này giữa trung truyền đến tiếng sấm. Bên trong sương phòng chợt tối hẳn, Tố Táp đẩy cửa sổ nhìn chút, trời vẫn
      Hôm nay trời u, lúc này giữa trung truyền đến tiếng sấm. Bên trong sương phòng chợt tối hẳn, Tố Táp đẩy cửa sổ nhìn chút, trời vẫn rất u ám, ràng là muốn mưa. Hắng đóng kỹ cửa sổ, tới bên người muội muội vỗ vỗ bả vai của nàng, dịu dàng : "Ta biết muội tới là muốn tận mắt trông thấy, nếu vẫn nguyện ý tin tưởng. Nhưng hôm nay thời cơ được, muội mau trở về, coi chừng lạnh."

      Còn chưa dứt lời, bầu trời đột nhiên lại vang lên tiếng sấm, mưa ào ào trút xuống.

      " phải là muội tin hay tin." Giọng của Tố Doanh nhàng, chậm rãi: "Chỉ là tận mắt nhìn thấy để cho mình hạ quyết tâm, hoặc là chết tâm..."

      Tố Táp nhìn chằm chằm muội muội lát, cúi đầu : "Che dù. Huynh dẫn muội ."

      Trời vừa mới mưa, trong chùa chợt lắng xuống, ước chừng tất cả tăng lữ triều thần đều về dùng bữa tại sương phòng của mình. Trong viện vẫn có cấm quân dò xét, nhưng thấy Tố Táp nên cũng nghi ngờ gì.

      Tố Táp mang theo Tố Doanh mạch tới tòa Phật điện yên tĩnh, Tố Doanh thu ô, thấy trong điện tất cả đều là từng tấm bia đá viết lại lịch sử của tất cả đời vua từ trước đến nay, được xếp ngay ngắn thành từng hàng thẳng tắp. Tố Táp đóng cửa kéo nàng tới cánh cửa sổ, ý bảo nàng nhìn ra ngoài.

      Tố Doanh thấy bên ngoài là hồ sen lớn, có mấy lá sen vươn ra khỏi mặt nước, những hạt mưa quất thẳng lên những chiếc lá đó khiến cho chúng đung đưa trái phải, nhìn rất mảnh mai, yếu đuối. Mặt nước ở trong hồ sen điểm mấy cây lục bình, xung quanh sương trắng lượn lờ mông lung như cõi ảo mộng. Nghe đây cũng là trong những thắng cảnh trong chùa, nhưng Tố Doanh thấy có nét đẹp gì đặc sắc.

      Nhìn thẳng sang phía đối diện của hồ sen, có thể thấy mái đình nho . Tố Doanh vừa nhìn, tâm liền đau nhói -- phu quân của nàng ở bên trong đánh cờ, đối thủ là nữ nhân tuyệt sắc, luôn mang theo nu cười nhã nhặn.

      Tố Doanh ngơ ngác nhìn bọn họ cách nào nhúc nhích -- cũng đánh cờ cùng nàng, nhưng trong lúc đó Tố Doanh có thể thấy hình như luôn có chút để ý. Mà lúc này cùng nữ nhân kia đánh cờ mỉm cười.

      Nụ cười của lần đầu tiên khiến Tố Doanh cảm thấy cả người rét run. Còn nữ nhân kia cũng mang chút nào thẹn thùng, giống như cười với nàng là thói quen, là tự nhiên, là điều có gì đáng đến.

      Tố Doanh thấy ván cờ kết thúc, đứng dậy, nữ nhân kia quỳ xuống cung tiễn đưa giá. bước mấy bước, sau đó bước chân chậm lại, giống như là cố ý chờ đợi.

      Tố Doanh thấy nữ nhân kia tiếp bước, ở phía sau , sau đó trong nháy mắt khi cố ý dừng lại, nàng ta để lại dấu vết them bước tới bên cạnh .

      Hô hấp của Tố Doanh ngưng trệ -- lại ngầm cho phép nữ nhân kia cùng sóng vai ngang hàng cùng bước...

      Nàng nhìn bọn họ từng bước xa, chỉ cảm thấy mỗi bước của giống như là đạp lên trái tim nàng, mỗi bước đau, trái tim trong chốc lát liền bị chà đạp thành từng mảnh vỡ vụn.

      Nàng xem qua tập tranh, muốn biết thực hư mối quan hệ của với nữ nhân kia rốt cuộc như thế nào. Nhưng lúc này lại kỳ vọng, mới màn vừa rồi chì là tập tranh trông rất sống động, phải cảnh tượng nàng tận mắt nhìn thấy.

      Cả người Tố Doanh run rẩy, đưa tay bắt lấy khung cửa sổ, khớp xương khanh khách vang lên. Tố Táp vội vàng gỡ tay nàng ra, ôm chặt : "A Doanh, nên lộn xộn. phát ."

      Hoàng đế quả quay đầu lại nhìn về phía này, nhưng ánh mắt dừng lại lâu, xoay người tiếp tục .

      " thấy." Tố Doanh yếu đuối giấu mặt trong khuỷu tay của ca ca, thanh cực kỳ chua chát : "Trong mắt của , tất cả đều là nàng."

      " là Hoàng đế, tầm mắt của vĩnh viễn bị người lấp đầy. Nương ngương cần ghen tỵ."

      Tố Doanh mở to mắt nhìn ca ca: "Muội mới là hoàng hậu, tại sao lại phải ghen tỵ với thứ dân thấp kém!"

      Tố Táp nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, trong ánh mắt có trìu mến cũng có trách cứ. "Nương nương nếu có giác ngộ mình là hoàng hậu, hãy chú tâm vào củng cố địa vị của mình, cần suy nghĩ đến mấy chuyện khác."

      Bọn họ biết có đứng đây lâu cũng vô ích, lẳng lặng rút lui khỏi Phật điện.

      ở trong mưa, Tố Doanh có chút mất hồn, bước chân càng ngày càng chậm. Tố Táp biến sắc bước chân chậm lại theo nàng, nàng cũng phát giác.

      "Ca ca làm sao biết nhất cử nhất động của bọn họ?" Nàng đột nhiên hỏi.

      Tố Táp đưa tay ra ngoài ô hứng lấy những hạt mưa, : "Bởi vì ta thay mặt nương nương nhận lời Tể tướng. Tai mắt của ông ta trong chùa bẩm báo cho ta mọi việc."

      Tố Doanh hề tức giận hay bất mãn -- đây là kết quả định sẵn, ra bọn họ cũng có lựa chọn nào khác.
      Last edited by a moderator: 7/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :