1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một năm thiên hạ - Hoàng Anh (Full 50c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Rối loạn ở ven sông

      Tháng chạp, ngày sinh thần của Tố Doanh, phi tần cung nhân từ sáng sớm lũ lượt kéo nhau tới chúc mừng, chỉ thấy Thái tử phi. Bên Đan Xuyến cung tất cả mọi người xì xào bàn tán bên Đông cung truyền tin tức tới: Thái tử phi Tố Ly sáng sớm hôm nay động thai khí, may là vượt qua gian khổ, an toàn sinh hạ vị hoàng tôn.

      Hoàng đế rất vui, ban thưởng cho Thái tử phi rất nhiều những thứ đồ quý hiếm, tấn phong tước vị cho người nhà nàng, hơn nữa còn ngay lập tức ban tên cho hoàng tôn là Duệ Hâm.

      Sau khi Duệ Hâm ra đời, khí trong cung có vẻ náo nhiệt hơn. Tố Doanh thực suy nghĩ nát óc để tìm ra cách ứng xử với Thái tử phi, vì mối quan hệ giữa hai người khá phức tạp, nhưng có người nghĩ xong hộ nàng, Thôi Lạc Hoa phân tích tình thế trước mắt đâu vào đấy cho Tố Doanh nghe: phế hậu và Thái tử phi là cháu ruột, bây giờ gia tộc bọn họ chỉ có Thái tử phi, còn có hoàng tôn làm chỗ dựa, sợ rằng lại có những suy nghĩ an phận. Mà bản thân Thái tử cũng có thể an tâm, vốn là người thừa kế ngôi vị hoàng đế chỉ có , tại lại có nhi tử, địa vị Thái tử càng thêm vững chắc.

      Thôi Lạc Hoa khỏi thở dài : "Chính vì vậy, lỡ như nương nương sinh hạ hoàng tử càng phiền toái cho ."

      Giờ phút này trong Đan Xuyến cung vắng lặng rất nhiều, có rất nhiều người mượn cớ này cớ nọ để qua lại với Thái tử, Tố Doanh vừa vặn được thanh tĩnh. Nghe Thôi Lạc Hoa vậy, nàng cười cười: "Sinh hạ hoàng tử dễ vậy sao!"

      Nàng câu đơn giản như vậy, nhưng Thôi Lạc Hoa lại cảm thấy có điều bất thường: "Nương nương chân chính là chủ hậu cung chân, lại còn đương tuổi thanh xuân, sinh hạ hoàng tử cho bệ hạ phải đương nhiên sao?"

      Tố Doanh lẳng lặng nhìn những bông tuyết rơi xuống như nhảy múa bên ngoài cửa sổ, : "Thuần viện phải còn tuổi thanh xuân sao? Cho dù là từng là chân chính chủ hậu cung phế hậu, nàng sinh Đại hoàng tử, Ngũ hoàng Tử, Lục hoàng tử, cũng thể nuôi sống . . . Chớ đừng là các phi tần khác.Thái tử phi là thuận lợi sinh hoàng tôn, nhưng Thái tử trắc phi vào cung cũng năm, tại sao thân thể nàng vẫn có động tĩnh gì?"

      "Nương nương suy nghĩ nhiều quá rồi." Thôi Lạc Hoa giọng : “Địa vị của nương nương và các nàng khác nhau rất lớn, phải nên thừa dịp hậu cung khá yên ổn, an tâm sinh hoàng tử mới đúng."

      Tố Doanh chăm chú nhìn gốc hoa quỳnh cổ thụ ngoài cửa sổ, trả lời.

      Bởi vì năm này có việc sắc phong tân hậu, lại có có chuyện vui sinh hạ hoàng tôn, Hoàng đế trong dịp năm mới ban thưởng phong phú hơn rất nhiều so năm trước,còn quyết định vào tháng giêng cùng Hoàng thất đến ven sông câu cá.

      Qua mấy ngày, Tố Doanh nhìn thấy danh sách những người được cùng, nhìn cái cũng biết chuyến này lại giở trò cũ, mục đích là để chọn phò mã cho Thịnh Nhạc công chúa. Nàng thấy tên Tố Táp cũng có trong danh sách, liền ra lệnh cho người có thể tin được đem đến cho Tố Táp hai chữ “An Nhạc”, ám chỉ chuyện kén phò mã cho Thịnh Nhạc cũng giống như chuyện của Vinh An, trước để Tố Táp chuẩn bị kĩ càng.

      Đề phòng chuyến này lại có biến cố như ngày trước, Tố Doanh vừa cẩn thận xem xét danh sách, vừa suy đoán những ứng cử viên có thể có năng lực cạnh tranh với Tố Táp, ngoài ý muốn nhìn thấy tên Tạ Chấn. Nàng nhất thời kịp phản ứng, vừa liếc nhìn thấy tên , chợt ngẩn người, sau đó mới kinh ngạc nhìn vào đó lúc lâu.

      Thái giám dâng lên danh sách thấy vẻ mặt nàng khác thường, hỏi: "Nương nương cảm thấy có gì ổn sao?"

      Tố Doanh lắc đầu: "Rất tốt, cứ vậy mà làm thôi."

      Chính là chỉ Hổ Bí lang tướng, tên lại được đặt ở vị trí trang trọng nhất chính giữa, nếu phải có người sắp đặt, ai cũng thể to gan làm như vậy. Tố Doanh biết, người sắp xếp nếu phải Hoàng đế chính là Cư tướng, bọn họ làm như vậy, nhất định là coi trọng . Nhưng lúc này chỉ cần nàng mở miệng, có biện pháp để cho tên hoàn toàn biến mất, trở thành mầm tai họa gây ảnh hưởng đến Tố Táp.

      Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại làm như vậy.

      Việc dã ngoại câu cá là truyền thống của Hoàng gia. Hàng năm vào tháng giêng hoặc tháng hai lúc băng sông chưa bị phá Hoàng đế cùng với quan lại, quý tộc tiến về phía áp sông sông, tiến hành lễ hội câu cá truyền thống rất hoành tráng, cũng lấy chỗ câu cá mở yến tiệc. Năm nay, sủng thần cùng gia quyến của phi tần cùng tham gia lễ hội với Hoàng gia hoàn toàn khác biệt so với năm trước, gia tộc phế hậu cũng có mấy đại thần đồng hành bởi vì còn có Thái tử phi, nhưng khí thế ràng kém xa so với nhà Tố Doanh: phụ thân Bình vương, đại ca Tố Trầm Đông Lạc quận vương cùng tam ca Tố Táp Long Tương tướng quân.

      Tố Doanh nhìn từ trong xe ra, thấy biểu của phụ thân khiêm tốn vững vàng, hai vị huynh trưởng cũng thận trọng, tia kiêu ngạo, nghi thức cũng tuân thủ nghiêm ngặt theo địa vị, có xa hoa phô trương thanh thế. Sau khi an toàn hạ trại, triệu kiến Bình vương, nàng có khen ngợi đôi câu, nào biết phụ thân lại cực kì lo lắng : "Nương nương chưa sinh hạ hoàng tử, ở trong cung căn cơ còn chưa ổn định, thần nào dám rêu rao khắp nơi . . ."

      Lời này này của ông lại khiến cho Tố Doanh bực bội. May mà Bình vương cũng biết hôm nay trọng tâm là lo cho việc của Tố Táp, chỉ dăm ba câu liền dặn dò Tố Doanh suy nghĩ cho ca ca mình, ngàn vạn lần thể để cơ hội tốt này bị người khác đoạt .
      Tố Trầm cùng Tố Táp ở trước mặt phụ thân có điều gì đó khó , đợi lúc Bình vương phải bái kiến Tể tướng, hai người mới hỏi mọi sinh hoạt hang ngày trong cung của Tố Doanh. Tiện đó nàng cũng hỏi thăm tình hình của Phượng Diệp công chúa, Tố Trầm chỉ cười khổ thân thể công chúa còn chưa tốt lên. Thấy Tố Doanh có lời muốn với Tố Táp, Tố Trầm liền tìm lý do cáo lui.

      "Thân thể Phượng Diệp công chúa nếu tốt lên được, cả nhà cũng khuyên đại ca suy tính nạp thiếp thôi." Tố Doanh thở dài : "Đại ca là trưởng tử nhà chúng ta, thành thân nhiều năm như vậy, mụn con cũng có . . ."

      "Trước kia muội có lẽ như vậy…" Tố Táp mỉm cười nhìn nàng: "Ngày trước phải muội vẫn rất hâm mộ thâm tình của đại ca với công chúa sao?"

      Khóe miệng Tố Doanh hơi giật giật, xẵng giọng: " ra là để cho mọi người chuyển sang ầm ỹ bên phía đại ca! Suốt ngày ở bên tai muội càm ràm… sinh con… sinh con. Người ta nhiều năm như vậy có con nối dõi, cũng thấy mấy người bắt bẻ câu."

      Tố Táp yên lặng nhìn muội muội, đột nhiên : "Nương nương nể tình cũ với Phượng Diệp công chúa, tất nhiên sai. Nhưng nương nương cũng nên nhớ, chuyện phò mã của Vinh An công chúa chính là vị hôn thê trước đây của ngài nàng chọn bảo vệ cho chính muội muội của mình, mà phải ngài." Thấy vẻ mặt Tố Doanh tối sầm, chậm rãi : "Lúc ấy nương nương là tiểu thân thiết bên cạnh nàng, nàng còn như vậy, ngày sau nếu lại có biến cố, kết quả như thế nào . . . Công chúa là người coi trọng máu mủ ruột rà, đáng tiếc nương nương ngài phải máu mủ của nàng."

      "Ca ca từ bao giờ trở nên tính toán cặn kẽ hiệu quả và lợi ích? Người thân bên cạnh cũng đem ra so đo từng cái ?" Tố Doanh cúi đầu đẩy đẩy chuỗi ngọc đeo quanh hông, chuỗi ngọc quý này bị nàng khẽ gạt gạt, phát ra thanh linh linh .

      Tố Táp nhìn nàng cúi đầu, bên quai hàm rũ xuống lọn tóc ngừng khẽ run, sinh lòng thương tiếc, giọng : "Chỉ vì sợ nương nương quá dễ dàng lệ thuộc vào ân tình cũ mà đưa ra phán đoán." Thấy vẻ mặt nàng hờ hững, còn : "Đây cũng là ý tứ của đại ca … đại ca mặc dù công chúa, nhưng cũng hy vọng nương nương lơ là, thiếu cảnh giác . . ."

      , nhưng Tố Doanh biết, bây giờ, trong lòng bọn họ, nàng chân chính là người quan trọng nhất trong nhà, thể để xảy ra nửa điểm sai lầm đối với nàng. Những người khác nên vì an nguy của nàng mà lo lắng xoay xở.

      "Muội nhớ kỹ rồi." Tố Doanh nhàn nhạt trả lời: "Chỉ mong cho mọi người đều bình an vô ."

      Nhưng mà rất nhanh sau đó Tố Doanh biết: Hy vọng bình an vô chỉ là suy nghĩ của mình nàng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36.2:

      Cách phá băng bắt cá của Bắc quốc và cách móc câu bắt cá của Nam quốc có khác nhau rất lớn, ba lưỡi câu sắt được thắt ở cuối sợi dây thừng, toàn bộ quá trình phải làm cách chính xác, khi hất lưỡi câu lên, phải cực kì trịnh trọng, để thể thái độ hào phóng mà làm mất vẻ thanh tao lịch qua hành động. Cuộc so tài bắt cá náo nhiệt vừa bắt đầu, quý tộc trẻ tuổi nhanh chóng chọn vị trí tốt mặt băng để đục mở miệng băng, cầm trong tay những cái móc câu chắc chắn, chực chờ những con cá nổi lên mặt nước lấy hơi liền vung móc câu (Ặc, thực hiểu cái cách câu cá của họ là sao nữa… Ta thề, ta dịch phải đến 90% trong QT đó…) Thịnh Nhạc công chúa thích những hoạt động tay chân như vậy, cũng gia nhập đội ngũ của bọn họ.

      Tranh cường háo thắng Vinh An công chúa chịu yếu thế, sai người chuẩn bị lưỡi câu liền gia nhập đội ngũ của phò mã Bạch Tín Mặc.

      Năm trước Hoàng đế cũng có lúc cao hứng, cũng động thủ móc cá, nhưng hôm nay hình như chỉ muốn xem náo nhiệt. Tố Doanh ngồi cùng bờ, ánh mắt nhìn qua từng nhi tử con nhà quyền quý tuy quần áo chỉnh tề nhưng rất hăng hái, thấy Tạ Chấn ở phía xa mí mắt nàng hơi lay động sau đó hạ xuống, vội dời ánh mắt sang người khác.

      băng nhanh chóng truyền đến loạt những tiếng hoan hô. Tố Táp móc được con cá lớn. Chiếu theo phong tục, người câu được con cá đầu tiên được trọng thưởng. Tố Doanh thấy ca ca bản lĩnh, lưu loát, nhanh chóng đứng đầu, vui mừng từ đáy lòng, cùng Hoàng đế rời chỗ, tới đó để ban thưởng.

      Chỉ lát sau, Tạ Chấn, Tố Trầm, Thịnh Nhạc công chúa cũng có thu hoạch riêng.
      Tố Doanh hết sức chuyên chú đếm ca ca mình móc được bao nhiêu con cá, thình lình có vật bay về phía nàng kèm theo tiếng rít trong gian.

      Nàng chỉ nghe có mấy người hô lên, bản năng nghiêng đầu để xem có chuyện gì xảy ra trước mặt bỗng tối sầm, ống tay áo của ai đó chặn lại mọi ánh sáng trước mắt nàng —— hẳn là Hoàng đế đứng bên cạnh đưa tay ra để bắt lấy vật gì đó.
      Nàng nghĩ như vậy bỗng tiếng huyên náo ở bờ sông lập tức lắng xuống, mặt sông đóng băng, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống.

      "Bệ hạ! ..." Sắc mặt Tố Doanh tái nhợt, thấy máu xuống từng giọt tí tách theo vạt áo, kêu lên tiếng quỳ gối bên cạnh lấy tay hứng lấy những giọt máu xuống đó.

      Hoàng đế nén giận nhìn chằm chằm vào Vinh An công chúa quỳ ở cách đó xa, nặng nề đem cái móc câu bằng kim loại cầm trong tay ném qua. Cái móc câu quay tròn mấy vòng băng sau đó trượt đến trước mặt công chúa.

      Thế nào dây thừng gắn móc câu của Vinh An công chúa lại mở ra, có móc câu ở đó. Công chúa cúi rạp mặt băng run lẩy bẩy, luôn miệng : "Nhi thần cố ý! Là cái móc câu tự bay ra . . ."

      Thái y nhanh chóng chạy tới để băng bó vết thương cho Hoàng đế, thấy tay Tố Doanh có máu, cho là nàng cũng bị thương, nên chuẩn bị giúp nàng băng bó. Tố Doanh thấy tay Hoàng đế có vết thương dài khoảng ba tấc (*) chảy máu, thực đau lòng, nhất thời cũng nghe thái y những gì, mặc cho cung nữ cùng thái y lấy rửa tay rửa sạch vết máu.

      (*) 1 tấc khoảng bằng 10 cm

      Hoàng đế cũng nhìn vết thương của mình, lại nhìn Vinh An công chúa cười lạnh, nhìn Thái giamd bên cạnh, truyền lệnh: "Những ai chuẩn bị móc câu cho Vinh An công chúa đem ném hết xuống sông. Vinh An, ngươi quỳ ở chỗ đó . Tuổi cũng còn nhưng lại nghĩ đến hậu quả mà làm việc tùy hứng lỗ mãng."

      Vinh An công chúa bị quát lớn trước mặt tất cả mọi người, quỳ gối băng, giọng khóc sụt sùi. Bạch Tín Mặc yên lặng quỳ bên người nàng, nhàng nhích lên trước khoảng, khấu đầu cầu xin: "Xin bệ hạ hãy cho thần thay công chúa chịu phạt! Công chúa có có thai rồi . . ."

      Hoàng đế và Tố Doanh nghe xong hơi giật mình. Yên lặng trong chớp mắt, Hoàng đế mới khoát khoát tay : "Tất cả đứng lên ." Thuận thế kéo Tố Doanh dậy, còn : "Để cho nó thỉnh tội với nàng, còn chuyện phạt quỳ tha."

      Tố Doanh vội : "Công chúa cố ý . . . Thiếp cũng có chuyện gì. Nhưng mà tay bệ hạ… sao chứ?"

      cười cười gì, dắt tay nàng cùng về chỗ ngồi.

      Con cá đầu tiên do Tố Táp móc được, ngự trù chế biến xong, bèn dâng lên cho Đế Hậu. Hoàng đế giống như để tâm đến chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy, thần thái tự nhiên mà ban thưởng yến, tất cả mọi người quỳ băng lúc này mới tạ ơn đứng dậy.

      Trong bữa tiệc, Vinh An công chúa với vẻ mặt khó chịu, rời ghế đến trước ghế của hoàng hậu, mời rượu tạ tội.

      Tố Doanh biết Vinh An ưa gì mình, mà phải cúi đầu tạ tội cũng coi như làm khó nàng rồi, liền nhận rượu định uống.

      Nàng mới vừa nâng chén, Tố Trầm liền đứng lên thi lễ : "Nương nương —— rượu này là rượu đặc biệt, được chưng cất ba lần, nguyên liệu có chứa cây mộc hương. Nương nương nên uống . . ."

      Tố Doanh vẫn luôn nghe lời Vương Thu Oánh dặn dò, trong khi ăn uống tắm rửa hay xông hương vẫn dùng rất nhiều hương liệu. Cây mộc hương vào men rượu, lại trải qua chưng cất, vốn là có gì đáng ngại, nhưng Tố Doanh thấy đại ca ra mặt ngăn cản, đối với rượu này có ý nghĩ phải đề phòng, sợ rằng trong đó có tình khác.

      Sắc mặt Vinh An khó coi nhìn chằm chằm vào Tố Trầm, hừ lạnh tiếng: "Quận vương là sợ trong rượu có độc sao? Ta thành tâm mời rượu tạ tội, nương nương nếu vui vẻ uống coi như chấp nhận lời xin lỗi của ta." xong lấy lại ly rượu kia tay Tố Doanh.

      Tố Trầm hơi khom người : "Thần chút hoài nghi tấm lòng của công chúa —— xin Thánh thượng để thần thay mặt nương nương uống ly rượu này để bày tỏ tấm lòng."

      là huynh trưởng của Tố Doanh, lại nguyện ý uống ly rượu kia, chứng minh nghi ngờ trong đó có độc, Tố Doanh thuận nước đẩy thuyền đem rượu cho . Tố Trầm chớp mắt uống hơi cạn sạch.

      Vinh An công chúa vẫn mang vẻ mặt giận dữ, nhưng cũng còn cách nào khác, bực bội hừ tiếng, trở về chỗ ngồi.

      Rượu quá ba vòng, phò mã Bạch Tín Mặc nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhàng đứng lên, nâng chén nhìn Tố Doanh: "Mặc dù Quận Vương thay mặt nương nương uống ly, nhưng nếu nương nương nhận ly rượu bồi tội, Vinh An công chúa cuối cùng cũng khó an tâm. Thần thay mặt công chúa kính nương nương ly —— rượu này ủ bằng cây mộc hương mà ủ bằng vỏ cây quế, nương nương uống vào sao."

      Cho dù lời và hành động của chân thành tha thiết, nhưng Tố Doanh chung quy vẫn thầm trách nhiều chuyện, cũng hiểu tại sao lại kiêng dè xử với mình như vậy để làm gì. Ánh mắt của nàng chuyển cái, nhìn thây phản ứng của Vinh An, quả nhiên là trông thấy nàng cắn răng nghiến lợi, trong mắt cơ hồ tóe lửa.
      Tố Trầm còn lý do nào nữa để ngăn cản, vậy mà cùng Tố Táp lại có chung hành động đó là trong tay vốn cầm ly rượu, lại đồng nhất đặt xuống bàn. Tố Doanh nhìn thấy động tác này của hai vị huynh trưởng, biết rằng hai người muốn nàng uống, muốn tìm lý do thoái thác, đúng lúc đó nghe Hoàng đế bình thản : "Hoàng hậu trách Vinh An, chắc chắn trách nàng. Cần gì phải dài dòng văn tự, kính tới kính lui, bắt buộc phải uống cho bằng được?"

      Bạc Tín Mặc bị Hoàng đế vậy, chỉ đành phải khom người lui về chỗ ngồi.

      Tố Doanh giống như có việc gì tiếp tục thưởng yến, nhưng lại lẳng lặng lưu ý đến vợ chồng Vinh An. Nàng vốn tưởng rằng hành động vừa rồi của Bạc Tín Mặc nhất định khiến Vinh An khó chịu, nhưng lại ngạc nhiên phát Vinh An nhìn phu quân mình với vẻ mặt ôn hoà, giống như thân thiết hơn mấy phần, thể hiểu được.

      Sau buổi thịnh yến, Tố Doanh ở trong trướng chuyện phiếm với Hoàng đế thái y đến để thay băng cho Hoàng đế. Tố Doanh nhận lấy thuốc cùng lụa trắng muốn tự mình động thủ. Hoàng đế cũng phản đối, vừa nhìn nàng bôi thuốc vừa : "Tố Táp trầm ổn hơn nhiều so với trước kia —— trước kia cũng rất tốt, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy tâm cơ quá nặng. Xem ra xuất chinh đánh giặc là biện pháp rèn luyện con người tốt nhất. Mới thời gian, mà ai cũng nhìn ra bây giờ mới thực chững chạc."

      Nghe khích lệ ca ca, Tố Doanh chỉ mỉm cười, tay vẫn nhàng linh hoạt quấn lụa lên vết thương tay .

      "Ngoài Tố Táp, Hổ Bí lang tướng Tạ Chấn cũng được tính là thanh niên tuấn kiệt."

      Hoàng đế dường như nhớ tới điều gì, cười : "Lúc ấy thấy nàng sắp được phong hậu, ai cũng muốn có chút quan hệ để bước lên mây, thế nhưng lại chủ động xin hủy bỏ quan hệ với Bình vương phủ —— ta đối với cũng có mấy phần khâm phục. Nhưng Tạ gia bấy giờ còn người nối dõi tông đường mới quay về nhận tổ quy tông, nhưng lại thấy lấy vợ sinh con, biết là tại sao?"

      Tố Doanh vẫn mải mê cúi đầu thắt lại cuộn lụa trắng, mặt đổi sắc : "Có lẽ trong lòng có ý trung nhân nhưng người ta lại có địa vị thể với đến chăng . . ."

      Hoàng đế cười : "Tạ Chấn là người thành thục, làm việc vững vàng, nếu đúng như lời nàng , nên tác thành cho . Chi bằng triệu kiến hỏi cho ràng, dù sao và nàng cũng làm huynh muội mấy chục năm."

      Mới vừa rồi bởi vì thấy Đế hậu hai người thân mật, thái giám và cung nữ lui ra ngoài, nên lúc này trong trướng có người phục vụ, Tố Doanh thấy vậy, vội vàng gật đầu, tới bên ngoài trướng với thái giám canh ngoài cửa: "Bệ hạ triệu kiến Hổ Bí lang tướng Tạ Chấn."

      Thái giám vội vàng truyền thánh chỉ. Tố Doanh lại giọng phân phó vị thái giám khác: "Ngươi lập tức tới trướng của Bình vương, với ông ấy lập tức đến sau trướng chờ ta." Dứt lời sai người đem ngự trướng cuộn lên, ngồi với Hoàng đế, mặt chờ Tạ Chấn, mặt tùy ý chuyện phiếm.

      Chỉ lát sau, Tố Doanh liền từ mành trướng được cuộn lên nhìn thấy phụ thân vội vã về phía sau trướng, lại thấy Tạ Chấn ngay lúc đó chạm mặt Bình vương. Tố Doanh chớp mắt nhìn bọn họ, thấy phụ thân cùng Tạ Chấn lướt qua nhau, nhưng cả hai bên đều phớt lờ nhau. Phẩm cấp của Tạ Chấn thấp hơn so với Bình vương rất nhiều, lại thi lễ.

      Hoàng đế cũng nhìn thấy màn ràng như thế, Tố Doanh lưu ý phản ứng của , phát nhàng chau mày.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36.3

      Tạ Chấn vào trướng yết kiến Đế hậu, câu chữ của Hoàng đế hòa ái, nhưng giọng điệu lại có vẻ thân thiết như lúc trước trong cuộc trò chuyện với Tố Doanh có nhắc tới , chỉ đơn giản hỏi mấy câu, cũng nhắc gì đến chuyện tìm cho mối nhân duyên tốt.

      Tố Doanh ngồi nghiêng phía sau Hoàng đế , chỉ có thể nhìn nghiêng qua nhìn qua mấy hành động của Tạ Chấn. thanh của vẫn ôn hoà hiền hậu như ngày nào, nàng khỏi cúi đầu, muốn để cho bất cứ kẻ nào có thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này. Về phần Tạ Chấn những gì, nàng ngược lại để ý, mà chỉ cẩn thận nghe phát ra từng thanh.

      Lời nên đều xong, thanh của ngưng lại, Tô Doanh cũng thu lại dòng hồi tưởng.

      Hoàng đế mỉm cười cho Tạ Chấn lui, khỏi tiếc nuối với Tố Doanh: "Tạ Chấn quả là thanh niên tốt. Nhưng —— Bình vương dẫu sao cũng là dưỡng phụ của vài chục năm, thái độ của đối với Bình vương lại . . ."

      Tố Doanh thấy có vẻ nghi ngờ, dùng thái độ hơi bất đắc dĩ, trả lời: "Quan hệ giữa với Bình vương xưa nay vẫn rất lạnh nhạt."

      Hoàng đế khẽ lắc đầu: "Đối với phụ thân còn như vậy sao?" nửa muốn nửa muốn điều gì đó, nhưng Tố Doanh làm xong việc nàng cần làm, hơn nữa lại còn rất hiệu quả.

      Trong trướng ở phía sau, Bình vương lo lắng đợi lâu, dễ dàng mới chờ được Tố Doanh trở về trướng, vội vã hành lễ rồi nhanh chóng hỏi: "Thân thể nương nương khó chịu sao? Hay là Hoàng đế có chuyện . . ."

      " sao..." Tố Doanh từ từ : "Vương gia trở về nghỉ ngơi ."

      Bình vương hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thấy Tố Doanh dường như rất mệt mỏi, hoàn toàn muốn giải thích gì với ông ta. Bình vương cũng rất thông minh, dây dưa hỏi thêm, chỉ nghe lời cáo lui.

      Tố Doanh để cho cung nữ hầu hạ thay trang phục xong, nhất thời ngẩn người ngồi ở trong trướng lúc lâu. Lúc cung nữ khom mình lui khỏi doanh trướng cơn gió chợt len vào, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa mai. Tố Doanh thấy thích thú, dẫn theo ai, ra phía bờ sông tìm cây mai.

      Trước khi nàng đến đây, xung quanh doanh trướng chừng trăm bước chân, tất cả tuyết rơi được dọn dẹp, để phòng ngừa những mô tuyết mấp mô có thể khiến nàng bị ngã, cành khô cũng được dọn hết, đề phòng các quý tộc vô ý dẫm lên trật chân té mà bị thương. Tố Doanh mặc dù bước vững vàng, nhưng lại có niềm vui được đạp tuyết tìm mai.

      Mắt nhìn thấy cánh đồng tuyết chưa bị dọn dẹp phía trước, nàng tràn đầy vui mừng muốn tiến lên, lại nghe có người sau lưng : "Nương nương xin dừng bước…"

      Nàng vừa nghe biết là giọng của Tạ Chấn, bèn đứng lại, xoay người nhìn .
      yên lặng nhìn nàng, bước lên trước, cũng bái kiến. Ánh mắt của giống như là thất vọng, hoặc khổ sở, Tố Doanh bị cái nhìn của làm cho xấu hổ, thấy khí quá vắng lặng, muốn mở miệng chuyện, lại nghe : "Ta vốn có ý định gì với Thịnh Nhạc công chúa. Nàng cần gì phải làm vậy chứ?"

      Tố Doanh đỏ mặt, cúi đầu, đá đá đống tuyết bên chân, sau đó ngẩng đầu lên ngang nhiên : "Ta hiểu biết …Nhưng huynh nghĩ sao, cũng quan trọng. Ta chỉ muốn Hoàng thượng có chút ý định nào về việc đó. Người đó nghĩ như thế nào mới quan trọng nhất…"

      nhìn chằm chằm vào nàng lúc, xoay người bước hai bước, chợt quay đầu lại : "Lúc kiểm tra danh sách, gạch tên ta , phải đơn giản hơn sao? Nàng là hoàng hậu, việc này dễ như trở bàn tay."

      "Đối với huynh, ta …" Tố Doanh muốn lại thôi, xoay mặt hít sâu luồng khí lạnh, thêm gì nữa.

      Tạ Chấn thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt, căm giận : "Sao lại hết câu, nàng làm như vậy, là sợ người khác chỉ trích nàng để tăng khả năng chiến thắng của Tố Táp mà chèn ép người khác. Hoặc là sợ đắc tội với người đưa ta vào danh sách!"

      Tố Doanh có chút giật mình, giương mắt nhìn , ánh mắt trong trẻo nhìn vào cánh đồng tuyết trước mặt, lại thêm mấy phần lạnh nhạt. Tạ Chấn đợi nàng giải thích, nhưng nàng chỉ : "Nếu huynh nghĩ như vậy, cứ cho là như vậy ."

      Tạ Chấn thất vọng, mím chặt môi quay đầu bước . Mới mấy bước, nghe thấy sau lưng có tiếng xào xạc vạt áo quét lên nền tuyết, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tố Doanh thực rảo bước ra cánh đồng tuyết trước mặt, tới chỗ cây mai cách đó xa. mới chỉ mới vừa có ý nghĩ lo lắng thấy nàng lảo đảo cái, vấp ngã mặt đất.

      "A Doanh!" thất thanh gọi, sải bước chạy lại dìu nàng.

      Tố Doanh quật cường đứng lên, tự mình phủi những bông tuyết bám lên y phục, thèm nhìn Tạ Chấn. Tạ Chấn đứng thẳng tắp yên lặng bên người nàng, sắc mặt có chút khó coi, rốt cuộc khom người với nàng: "Nương nương . . . Xin dừng bước. Có gì cứ phân phó, thần hết lòng."

      "Về sau được kêu nữa tên của ta —— cho dù là phụ huynh, cũng thể kêu tên của ta nữa, huống chi người khác. Nếu cứ gọi tùy tiện như vậy bị trách tội." Tố Doanh nhìn cây hoa mai thanh thoát đứng độc trong gió, khẽ thở dài, nghe nữa mà thẳng, nhất quyết quay đầu lại.

      lại trong thời tiết gió tuyết như vậy rồi quay lại trong trướng mới thấu cái cảm giác ấm áp, giày vớ hay vạt áo của Tố Doanh đều ướt, những bong tuyết góc cạnh bám lên y phục của nàng cũng tan chảy thành nước. Các cung nữ nhanh chóng cởi quần áo ướt của Tố Doanh xuống để thay y phục mới nhưng Tố Doanh muốn thay y phục rườm rà nữa nên cho các nàng lui, chỉ mặc bộ chiếc áo mỏng, trùm them chiếc chăn bằng da gấu dày, rồi ngồi ở giường. Nàng cảm thấy trong lòng ngổn ngang, giống như nhất thời lạc mất phương hướng, biết mình làm gì, cũng biết mình muốn làm gì, càng biết những chuyện trước kia mình làm có ý nghĩa gì.

      Có người nhàng vào trong trướng. Tố Doanh cho là Thôi Lạc Hoa hoặc là cung nữ nên để ý, đợi người nọ đưa tay vuốt ve tóc của nàng, nàng mới phát người vào là Hoàng đế mặc bộ thường phục. Nàng vội vã ngồi dậy, tấm da gấu trượt xuống khỏi người. Nàng muốn quỳ xuống hành lễ, lại bị ngăn lại.

      ngồi ở bên cạnh nàng, kéo tấm da gấu trùm lên người nàng, thuận thế ôm nàng vào lòng.

      "Ta quyết định." giọng : "Đối tượng chọn để Thịnh Nhạc tái giá là Tố Táp."

      Tố Doanh bị ôm lấy, lặng lẽ vươn tay vòng ra sau lưng . hỏi nàng tại sao bị ướt, có lẽ là biết. giống như biết tất cả mọi chuyện, nhưng lại là ra, giống như để trong lòng chuyện gì, mọi chuyện đều cùng quan hệ gì khác.

      "Bệ hạ phải rất coi trọng Hổ Bí lang tướng Tạ Chấn?" Tố Doanh biết lúc này có thể câu nào, nhưng vẫn là nhịn được mà nhắc tới.

      " . . . Dường như còn chưa đủ chững chạc." : "Huống chi, trong lòng có người khác, phải sao?"

      Tố Doanh “Uh" tiếng —— quả biết.

      "Ta hỏi qua Thịnh Nhạc, chính nó muốn gả cho Tố Táp ." còn : "Hơn nữa, nó còn muốn ta phong cho Tố Táp làm Quận Vương —— ta đồng ý".

      Tố Doanh giật mình.

      "Những năm trước đây ta cùng với Thịnh Nhạc thân thiết, khi nó còn , bị gả cho Chinh Lỗ tướng quân hơn nó những mười tuổi . . . Quả thấy mắc nợ nó quá nhiều. Nàng muốn ở lại kinh thành, theo vị hôn phu đến đất phong, sống xa cách nơi thảo nguyên." nâng cằm Tố Doanh, cách xa xăm: "Đến lúc đó, nhà nàng tam Vương, hai vị phò mã. Nàng có biết ý nghĩa của việc này là như thế nào ?"

      Tố Doanh gật đầu: giải thích, nếu "Hậu đảng" vừa lộ ra đầu mối. Mà nàng, càng phải cẩn thận đối mặt với những người có thể thao túng nàng, lợi dụng nàng, chèn ép người của nàng, bọn họ rất ưa thích đem những thứ, những người họ thể khống chế bóp chết trong trứng nước. Tố Doanh biết, rất nhiều người hy vọng nàng là vị hoàng hậu quyền thế, để họ tùy ý điều khiển, trong đó bao gồm Cư tướng.

      "Diễn lại trò cũ rất dễ dàng, bởi vì mọi người chấp nhận lời giải thích giống như việc cũ." Hoàng đế trầm : "Ta hy vọng hoàng hậu của ta luôn là bởi vì có người làm khó mà đánh mất ngọc ấn."

      Tố Doanh run rẩy hạ xuống, chậm rãi : " biết. Thần thiếp đồng ý với bệ hạ, những người nên nghĩ đến, thần thiếp nghĩ đến."

      thở dài: "Việc này quả thực rất khó? Ta chỉ hi vọng, nàng vào thời điểm thỉnh thoảng nhớ tới những người đó, cho dù chỉ trong chớp mắt, cũng để cho ai phát —— bao gồm cả ta." xong liền ôm nàng chặt hơn: "Nàng a . . . Quả giống với những nữ nhi được dạy dỗ cẩn thận của Tố thị . . ."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: thương

      Từ khu câu cá ven sông trở về, số cung nhân nhạy bén có thể cảm nhận được hoàng hậu nương nương của họ có chút thay đổi nho —— nàng lúc mới nhập cung dường như mấy khi để ý đến chuyện gì, mơ mơ hồ hồ, làm việc cũng như vậy, lúc nhiệt tình lúc hờ hững, giống như thích cái gì làm cái đó, luôn cố tình làm được nửa lại dừng lại, khiến cho số người có tâm ý khác trong hậu cung sợ bóng sợ gió liên tục. Nàng ra oai, xét nét gì bọn họ, cũng cố gằng lung lạc mấy người thân cận, thái độ đối với bọn họ cực kì mơ hồ. chỉ có thế, nàng cũng tranh thủ tình cảm với Hoàng đế, mà dường như cũng chưa bao giờ thấy nàng đòi hỏi Hoàng đế mấy thứ cao xa. Trong cung còn có lão cung nhân theo phế hậu rời kinh, họ len lén nhớ lại lúc phế hậu bằng tuổi của Tố Doanh tài hoa hơn người, lại lanh lợi đáng . Khi đó thế giới của phế hậu luôn lấy Hoàng đế làm trung tâm, chính là ông trời của nàng —— ít nhất nàng để cho sinh ra loại cảm giác này, cho nên mới có thể cưng chiều, quan tâm hậu cung hết mực. Nhìn lại thấy, vị tân hoàng hậu này còn có tìm cách thân cận , mà nàng cũng giống như để tâm thăm dò tâm tình Hoàng đế. . . . Chính vì thế, các cung nhân đều có dự đoán, sủng ái của Hoàng đế đối với Tố Doanh khó mà có thể giữ lâu dài.
      Vậy mà qua chuyến câu cá, rất nhiều cung nhân lại phát hoàng hậu còn hời hợt với cuộc sống trong cung, đối với phu quân cũng có thêm mấy phần quan tâm chăm sóc.

      Tố Doanh vì quan tâm đến vết thương tay của Hoàng đế, khi hỏi han về chuyện vết thương, cũng khỏi hỏi nhiều hơn, dần dần cũng quan tâm đến cuộc sống thường ngày của luôn. Để ý nhiều chuyện, càng ngày càng biết thêm vè những sở thích của —— trước kia từng có người nhiều lần đề cập với nàng những thói quen, những sở thích đặc biệt của Hoàng đế, muốn nàng để ý. Nhưng lúc nàng để ý, lại phát những thứ thích thường xuyên biến đổi. Trừ săn thú và tụng kinh là hai việc luôn luôn thích, những cái khác giống như là nhất thời, lúc vui vẻ chơi chút, đợi đến lúc nhạt nhòa, cũng thấy tiếc nuối.
      Mặc dù Tố Doanh biết, hề nhắc tới Tân viện, Thuần viện, phế hậu, những người con từng được coi như châu như ngọc mà trân trọng thương nữa. Mặc dù lúc nàng chưa gả cho cũng nhìn vào tấm gương của Đan viện cùng Thuần viện: lệ thuộc vào tình cảm của là sai lầm, nữ nhi Tố thị so với việc cố tìm cách nắm giữ tình cảm của tìm cách củng cố quyền lực xem ra còn có ích hơn. Biết vậy nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy mất mát.

      Cuối mùa xuân lại có đợt rét đậm, hiếm khi thấy việc là cuối xuân còn có tuyết rơi nhưng năm nay lại có trận tuyết lớn.

      Hoàng đế cảm thấy trận này tuyết rất thú vị, sai người mở Tố tinh các, cùng nhóm thần tử thưởng thức rượu Tuyết Ẩm. Tố Doanh cũng đến đó bồi rượu, thấy Cư Hàm Huyền mỗi khi làm việc gì đó là chiếm được ủng hộ của cả sảnh đường, nhìn vào rất khí thế. Nàng cam lòng, nhưng so về tài hoa nàng chư thể sánh với phế hậu, huống hồ là so với Cư tướng, nếu miễn cưỡng sợ rằng là vạch áo cho người xem lưng, như vậy tốt, vì vậy nháy mắt với Thôi Lạc Hoa. Nhưng ánh mắt Thôi Lạc Hoa lúc nào cũng linh hoạt, lúc này lại giả bộ như hiểu ý nàng. Tố Doanh biết nàng muốn ra mặt trước đông đảo quần thần, cũng muốn tỏ ra là người của Đan Xuyến cung cố ý khiêu khích Tể tướng.

      Người có năng lực bên cạnh mình muốn xuất chiêu áp chế oai phong của Tể tướng, Tố Doanh chỉ đành phải mặt lạnh nhìn Cư Hàm Huyền cùng với mấy kẻ tay chân của trong triều xã giao. khí rất náo nhiệt, nhưng Đế hậu giống chỉ ngồi yên lặng ở cao làm cảnh, chỉ có vai trò khai tiệc mà thôi. Nàng biết Tể Tướng ở trong triều phách lối, hôm nay chính mắt thấy, cũng nhịn được mà tức giận, nhưng Hoàng đế vẫn tự nhiên như cũ, mảy may chút tức giận, nàng thực thể hiểu tại sao lại coi việc này như là việc quan trọng.

      có cảm giác vui, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay Tố Doanh, cười : "Tại sao lạnh như vậy? Nếu là chịu được, cứ hồi cung , ấm áp hơn."

      mặt Tố Doanh ửng đỏ, nhìn vào đôi mắt tinh tỏ tường của , giống thấy cục diện trước mắt. Nàng thể làm gì khác hơn là bội phục tính cách hào phóng của ."Thiếp thực tình nguyện đến xem cảnh tượng vui vẻ ngày hôm nay." Nàng cười yếu ớt, duỗi tay còn lại áp lên tay .

      Cảnh tượng phu thê hài hòa này, chúng thần đương nhiên là coi như nhìn thấy, vẫn nhiệt tình làm thơ, vịnh thơ.

      Rất nhanh sau liền có cung nữ trình lên cái áo choàng da cáo màu xám, khi Tố Doanh choàng vào người, ngón tay lập tức chạm vào cuồn giấy . Trong lòng nàng kinh ngạc đôi chút, nhìn kỹ cung nữ kia cái, thấy nàng nhìn quen mặt, phải là người mình đưa vào cung. Tố Doanh biết cái này có ý nghĩa gì, cầm cuộn giấy trong bàn tay giấu kĩ, lặng lẽ đợi thời cơ.

      cơn gió thổi qua, những cây cổ thụ xum xuê vương tuyết đung đưa, khung cảnh thanh khiết tuyệt đẹp, Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần, Tố Doanh liền đem cuộn giấy lấy ra liếc mắt cái, vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc kia liền biết là của Hổ Bí lang tướng.

      "Thanh trần trọc thủy" —— chắc chắn biết rằng nàng đọc thuộc làu làu tác phẩm “Thất ai thi” của Tào Tử Kiến.

      “Quân nếu thanh đường trần, thiếp nếu trọc thủy nê
      Chìm nổi khác nhau thế, hội họp khởi ni hài…” (*)

      Tố Doanh đọc xong, mặt biến sắc đem tờ giấy giấu vào trong tay áo.
      (*) Bài thơ này là bài “Bảy nỗi buồn than” của Tào Tử Kiến hay Tào Thực (con trai của Tào Tháo). Trích đoạn của bản dịch thơ:
      “...Chàng như bụi đường,
      Thiếp như bùn dưới nước.
      Chìm nổi khác nhau,
      Hoan hợp bao giờ được?
      Nguyện làm gió tây nam,
      Xa thổi vào lòng chàng,
      Lòng chàng như chẳng mở,
      Tiện thiếp, biết nhờ ai?”


      Đúng lúc có thần tử xin Đế hậu cùng ngâm thơ, Hoàng đế ngâm “Phi bạch”, Tố Doanh cũng ngâm "Thanh trần trọc thủy" . Như vậy, thứ nhất, người của Tạ Chấn liền biết nàng nhận được thư của , thứ hai, nếu may bị người khác nhìn thấy cuộn giấy, nàng cũng có cái cớ để cho dễ chuyện.

      Sau khi thơ ngâm qua vòng, lại có người tiếp tục Tố Doanh suy nghĩ sau đó với Hoàng đế: "Hôm nay mặc dù ngắm tuyết vịnh thơ, mặc dù tao nhã, nhưng cuối cùng cảnh cũng tiêu điều . Thiếp từng nghe “Xuân sinh tuyết đọng lúc”, bằng ra đề là mùa xuân, cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hòa."

      Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, con mắt đẹp của Tố Doanh chuyển cái, : "Ta chợt nghĩ tới “Mạch thượng tang” (*)… Có phải đề mục này hơi khó ?"

      Đề mục nàng quả là hơi khó, mấy triều thần cố gắng tìm cách từ chối, để nàng ra đề mục khác Tố Doanh lại nhìn Cư Hàm Huyền cười : "Quả là khó, nhưng chắc là thể làm khó Cư tướng nhỉ?"

      Nàng gọi đích danh, Cư Hàm Huyền chỉ suy nghĩ lát là có thể cho ra bài phú. Tố Doanh chỉ cười nhàn nhạt, thầm nghĩ đề mục này tất nhiên truyền đến tai thuộc hạ của Tạ Chấn —— nàng cũng phải là biết Tạ Chấn vẫn chưa chết tâm, nhưng mà dây dưa như vậy có ích lợi gì?
      La Phu tự có phu…(*)

      (*) Bài ca này miêu tả hái dâu xinh đẹp cơ trí cự tuyệt cầu vô lý hoang đường của tên thái thú hoang dâm vô sỉ bằng cách làm bài thơ thể lòng chung thủy với chồng mình trong đó có câu “La Phu tự có phu…” nghĩa là La Phu có chồng.

      Quân thần mải mê thưởng tuyết vịnh thơ cho đến lúc màn đêm buông xuống mới tàn cuộc, mọi nơi trong cung đều thắp đèn, Đế hậu cùng quần thần ở đài cao nhìn xuống liền thấy ánh đèn chiếu lên những tượng đá ở dưới bậc thềm, khiến cho họ có cảm giác như đứng những đám mây bầu trời, những ngọn đèn được thắp sáng ở phía dưới giống như những chấm , tùy tiện có thể cúi người xuống mà vớt.

      Chúng thần ngắm cảnh uống rượu, tận hứng mà về. Tố Doanh cùng Hoàng đế cũng ngà ngà say, song song đến Đan Xuyến cung trong cung chuẩn bị trà hoa quả giải rượu—— ngày mai còn phải lâm triều.

      Tố Doanh dùng châm bằng ngà voi thử qua trà rồi sau đó đưa cho , chợt phát đầu ngón tay nhuộm chút mực. Nàng bỗng dưng cười với tiếng vui vẻ, ánh mắt của liền chuyển từ nhìn cái châm bằng ngà voi trong suốt óng ánh qua mặt nàng.

      " nghĩ gì vậy?" dịu dàng hỏi.

      Nàng cười đáp, nhân thể dựa vào vai , tỉ mỉ : "Sáng sớm hôm sau ngày đại hôn, bệ hạ cho thiếp rời giường sớm."

      cười: "Vô duyên vô cớ lại nghĩ đến chuyện này?"

      Tố Doanh chuyên chú nhìn , dịu dàng hỏi: "Khi đó, bệ hạ nguyện ý cùng thần thiếp đầu bạc răng long, đúng ?

      Sắc mặt của hơi thay đổi, như muốn nghe nữa. Tố Doanh có chút thất vọng, nhưng hề nhắc đến những lời này nữa.

      Thấy nàng có vẻ vui, lạnh nhạt : "Phu thê phải bên nhau là chuyện đương nhiên." —— theo như lời , có nguyện ý hay biết, nhưng đó là đạo lý phu thê.

      Trong lòng Tố Doanh hiểu : đạo lý phu thê ở những gia môn bình thường luôn ràng minh bạch nhưng đạo lý của đệ nhất phu thê trong thiên hạ là Đế hậu cách nào chọc phá tấm lụa mỏng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38.1: thương II

      Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Hoàng đế rời giường. Tố Doanh ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được có mấy lời nho , giống như là Hoàng đế chuyện gì đó với mấy tên thái giám. Nàng cau mày lật người, thấy động tác của cung nhân hầu hạ mặc quần áo vội vàng, nhưng mà giờ này ràng chưa đến giờ lâm triều. Đứng bên cạnh còn có thái giám khom người, thái độ cẩn trọng, chắc chắn phải cung nhân làm việc trong Đan Xuyến cung.

      Tố Doanh thấy có điểm kì lạ, cố gắng nhỏm người dậy, tay chống lên gối, hỏi: "Bệ hạ, có chuyện gì sao?"

      Khi xoay người nhìn nàng thần sắc tối tăm đến nỗi Tố Doanh cũng phải giật mình.

      "Tể Tướng bị ám sát." trầm giọng đáp câu, toàn thân chuẩn bị xong xuôi, bước vội ra ngoài hai bước, quay đầu nhìn Tố Doanh : "Nàng cũng dậy , đợi sau khi trẫm bãi triều, cùng đến Tướng phủ."

      Tể Tướng bị ám sát? Tố Doanh hoàn toàn tỉnh táo, nhưng những lời này lặp lại lặp lại trong đầu mấy lần vẫn thể tin nổi. Nàng thể che giấu được lo sợ và nghi hoặc trong lòng, truyền cung nữ rửa mặt chải đầu xong, chọn trang phục và đồ trang sức tối màu mặc vào, liền cho đòi thái giám vào hỏi chuyện.

      ra là Cư Hàm Huyền sau khi trở về từ tiệc rượu tối qua, ở trong phủ lâu lắm bị thích khách đâm đao, thương thế nguy hiểm. Tướng phủ náo loạn, triệu tập tất cả danh y trong kinh thành, thậm chí dường như còn muốn gọi tất cả các danh y trong thiên hạ tụ tập về đây cách nhanh chóng. Theo Cư Hàm Huyền về Tướng phủ còn có mấy vị quan khác, vì vậy phần lớn quan viên trong kinh thành cũng rất nhanh biết chuyện này, cả đêm lục tục kéo nhau tới Tướng phủ. Duy chỉ có cửa cung khóa, người truyền tin của Tướng phủ hết người này đến người khác đến bẩm báo tin tức, nhưng này dù sao chuyện này cũng giống với tin báo việc quân việc nước quan trọng, những cung nhân ai dám gánh chịu trách nhiệm, tuy là có nghe phong phanh, nhưng cũng dám tùy tiện vào tẩm cung quấy nhiễu Đế hậu. Vì vậy, Đế hậu chính là hai người biết chuyện này muộn nhất.

      Trong đầu Tố Doanh ngổn ngang những suy nghĩ, nhưng tất cả đều quy về mối đó là chuyện này có trăm hại mà lợi. Nàng khỏi nóng nảy, vội hỏi: "Cư tướng bây giờ như thế nào?"

      Thái giám đáp: "Mới đầu rất nguy cấp, nghe mạng của Tướng gia giống như ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng may mà có các vị danh y kịp thời chạy chữa, khắc trước có người đến truyền tin, là Tướng gia qua cơn nguy kịch, nhưng mà còn phải tĩnh dưỡng lâu dài.

      Cả người Tố Doanh giống như muốn đổ thẳng về phía trước, nghe như vậy, mới ngồi thẳng lại được, thở phào nhõm, gật đầu liên tục: "Vậy tốt quá . . ."

      Nhưng mà lại xoa xoa tâm mi : "Tướng phủ canh giữ nghiêm ngặt, thích khách làm sao có thể xâm nhập? Kẻ nào to gan dám làm chuyện như thế? điều tra ra chưa?"

      Thái giám lắc đầu: "Chỉ nghe thích khách trong lúc cố gắng tẩu thoát bị thị vệ của Tướng phủ bắn chết. Khuôn mặt của thích khách kia bị lửa đốt, nên diện mạo cũng hủy hết, nhìn ra là lai lịch gì."

      Tố Doanh nghe khẽ run rẩy, thất thanh : "Ngay cả diện mạo cũng bị phá huỷ rồi?" Nàng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng : "Nếu đối phương chuẩn bị đến như vậy, chỉ sợ đầu mối khác cũng thu hoạch được gì."

      Trong cung, đám cung nhân ai dám tiếp lời. Chuyện Tể tướng bị ám sát quá mức trọng đại, bọn họ chỉ sợ lắm mồm sai nửa chữ, ngày sau bị cho trở thành đầu đề câu chuyện của người khác, rước họa vào thân.

      Đan Xuyến cung nhất thời yên tĩnh, may mà nữ quan tới bẩm báo với Tố Doanh, Hoàng đế bãi triều, chuẩn bị khởi hành đến Tướng phủ.

      Bởi vì chuyện Tể Tướng bị ám sát ở trong lịch sử của triều đại có hai, huống chi vị Tể Tướng này quyền khuynh thiên hạ, ngay cả hoàng hậu cũng là nghĩa nữ của . Mối quan hệ này mặc dù chưa bao giờ được Tể tướng và Hoàng hậu chính miệng thừa nhận, nhưng trong cung đối với chuyện này sớm biết. Thượng nghi nhất thời biết phải làm sao, liền phải xin ý kiến của Tố Doanh: "Nương nương ngọc liễn (*) nên treo rèm màu đen hay màu xanh?"

      (*) Ngọc liễn: Xe của hoàng gia

      Treo rèm đen là nghi thức lúc Hoàng đế hoặc Hoàng thái hậu bệnh nặng, treo màu xanh là nghi thức lúc trọng thần, công thần hay người nhà thân thuộc của Hoàng hậu qua đời. hai màu rèm này là hai màu rèm vô cùng trịnh trọng. Còn có trường hợp khác như treo rèm màu vàng, màu đỏ đều dùng trong nghi thức đại lễ vui vẻ, ràng thích hợp. Mà những màu rèm còn lại dùng trong những dịp bình thường, nếu như vậy có chút tuỳ tiện.

      Tố Doanh lườm nàng cái: "Tể Tướng còn sống, hỏi mấy chuyện đó làm gì!" Nàng cố ý nhấn mạnh vào hai chữ "Tể tướng", thượng nghi nghe nàng như vậy có chút ngoài ý muốn, cuống quít che mặt ra ngoài.

      Lúc cung nhân hầu hạ Tố Doanh lên xe thả rèm nàng rất hài lòng: Ngọc liễn được sử dụng rèm che màu trắng đơn thuần.

      Đế hậu long câu phượng liễn tới cổng lớn Tướng phủ, thấy ở đó đám người quỳ nhận thánh giá, cách rất trật tự. Tố Doanh nhìn vào những dấu xe ngựa ngổn ngang in dấu mặt đất, chắc hẳn mấy người này xông xáo chạy đến lấy lòng, tạo quan hệ với Tướng phủ. Trong lòng nàng cười lạnh, nhưng mặt cười, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt Hoàng đế nghiêm túc, càng dám bày ra vẻ mặt thích hợp.

      Nàng nhìn lượt tất cả những người quỳ ở kia, trong đó có cả những cáo mệnh phu nhân, Tố Trầm cùng Bạch Tín Mặc lấy thân phận là phò mã cũng đến quỳ gối chỗ này. Mấy nhi tử của Cư Hàm Huyền đều làm quan, nên quỳ gối ở phía sau của bọn họ. Tố Doanh tiếp tục nhìn quanh, thấy Tạ Chấn, vội vàng quay đầu.

      Đế hậu hai người muốn vào phủ, chợt nghe hồi những tiếng chuông vang vang. Hoàng đế nghe thấy liền nhăn mày —— Tể Tướng bị ám sát nguy hiểm đến tính mạng vốn là chuyện buồn, ngay cả ngọc liễn của Đế hậu cũng treo chuông ngọc, tỏ vẻ bi thương.

      Tố Doanh chưa thấy xe ngựa đoán được là ai ngông cuồng như thế, đợi thấy ràng, quả nhiên là xe ngựa của Vinh An công chúa hướng đến bên này. Xe ngựa treo rèm màu vàng chứ phải màu đỏ may mắn, Tố Doanh cảm thấy chuyện này đối với Vinh An là làm khó nàng lắm rồi, sau đó lại chuyển ý nghĩ đoán, ước chừng là chuyện này còn chưa xứng đáng để nàng treo rèm đỏ, ước chừng rèm đỏ chỉ để treo lúc nàng xuất giá.

      Hoàng đế đợi công chúa đến gần, nặng nề hừ lạnh tiếng, phất tay áo vào Tướng phủ. Tố Doanh theo phía sau , ý vị sâu xa nhìn Bạch Tín Mặc cái, quỳ ngay giữa mấy người thuộc bè phái của Tể tướng, Tố Doanh chỉ còn cách nhàng lắc đầu. Mà Vinh An công chúa cũng có ý định dừng xe, giống như chỉ vô tình qua, những tiếng chuông ngân lên đinh đinh , chậm rãi qua Tướng phủ.

      Nàng trước sau vẫn như vậy, che giấu chút nào chán ghét, cũng sợ hãi người nàng căm hận, cho dù người nọ có là Tể Tướng —— Tố Doanh vừa suy nghĩ, vừa qua trước mặt những người quỳ rạp dưới đất. Nàng đột nhiên cảm thấy, từ chuyện này nàng còn quá ghét Vinh An công chúa, thẳng thắn và tùy hứng của Vinh An, nàng cả đời cũng làm được.

      Hoàng đế thèm câu nệ lễ nghi gì cả, cùng Tố Doanh trực tiếp tới phòng ngủ của Cư Hàm Huyền.

      Trong phòng chuẩn bị tốt ghế ngồi cho Đế hậu, Tố Doanh ngồi vào chỗ của mình, liếc mắt liền nhìn thấy người hầu hạ bên cạnh Cư tướng là Hinh Nương. Hinh Nương nay đổi kiểu tóc theo kiểu phụ nhân, quỳ xuống hành lễ với Đế hậu cúi mặt, sống mũi và cằm của nàng khiến Tố Doanh nhìn có chút quen mắt, nhưng nhất thời nhớ nổi giống ai.

      Nhìn thẳng vào Hinh Nương, sau đó Tố Doanh mới đến bên giường, nhìn Cư Hàm Huyền, vừa thấy bỗng giật mình, giờ phút này mới biết như thế nào gọi là "Mặt có chút máu".

      Sắc mặt Cư Hàm Huyền xám xịt, hai mắt nhắm hờ, Hinh Nương kêu mấy tiếng, chỉ thấy nhàng hừ mấy tiếng, thấy tỉnh lại. Thấy bộ dáng như vậy, Hoàng đế thở dài, nhìn hai bên hỏi: "Là ai chẩn bệnh? Trẫm muốn hỏi đôi lời."

      Ngoài cửa lập tức có vị nữ tử vào. Tố Doanh nhìn lên, ra là người quen: Vương Thu Oánh. Nghĩ đến ở cửa ra vào nhìn thấy Tạ Chấn, đoán chừng Vương Thu Oánh là do mời đến chẩn bệnh. Tố Doanh nhìn qua Hinh Nương, lại nhìn Vương Thu Oánh, vốn muốn tin tưởng Tạ Chấn gia nhập vào bè phái của Cư tướng, nhưng thực có lý do nào để phản bác.

      "Nữ y?" Lúc Hoàng đế nhìn thấy Vương Thu Oánh có hơi kinh ngạc, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, nhanh chóng dứt khoát hỏi về thương thế của Cư Hàm Huyền. Vương Thu Oánh đều dễ dàng đáp lại cách nghiêm túc chắc chắn, Tố Doanh cũng nghiêm túc lắng nghe, thế mới biết: Cư Hàm Huyền bị thương ở ngực, tim chút, cộng thêm hung khí dùng để đâm bị thương Cư Hàm Huyền có tẩm độc, tình thế hết sức hung hiểm. May mắn đông đảo danh y đồng tâm hợp lực, cuối cùng cũng lưu lại được cho Tể tướng mạng.

      Nàng chuyện lưu loát, thái độ lại chững chạc, Hoàng đế nghe xong liền an tâm mấy phần, hòa ái : " ngờ nữ y cũng có người cao minh như thế."

      Tố Doanh mỉm cười tiếp lời: "Vị này cũng chính là thầy thuốc của thần thiếp lúc thần thiếp chưa nhập cung Vương tiểu thư."

      "Vậy ư?" Hoàng đế quan sát Vương Thu Oánh qua lượt, nhìn Tố Doanh : "Nếu vừa khéo gặp người quen cũ, nàng ở lại đây hàn huyên lát cũng hay." Dứt lời liền khởi giá hồi cung.

      Tố Doanh nghe theo phân phó, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Cư hàm Huyền, nhìn Hinh Nương cùng Vương Thu Oánh : "Các ngươi nên làm cái gì làm cái đó , cần câu nệ."

      Hinh Nương cùng Vương Thu Oánh dám chậm trễ, tạ ân điển rồi mỗi người bận rộn với việc của mình. Tố Doanh nhìn thấy hành động của Hinh Nương nhàng cẩn thận, cho dù là kê cái gối cho Cư Hàm Huyền cũng hết sức chăm chú. Đối với phần tình ý này của nàng, Tố Doanh cảm thấy khó có thể tin được, ánh mắt khỏi nhìn theo từng động tác của nàng, nhìn lúc đến ngây người, cố gắng nhớ xem nàng giống ai.
      "Hinh Nhi. . . " Cư Hàm Huyền bỗng yếu ớt kêu lên tiếng, Hinh Nương lập tức quỳ gối bên cạnh, lắng nghe phân phó.

      Nhưng mà cả người Tố Doanh lại nhịn mà chấn động … kêu tiếng rất giống với...

      cũng từng dùng chính cái giọng điệu này khẽ gọi người khác.

      Người nọ chính là phế hậu Tố Nhược Tinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :