Đại kết cục: năm thiên hạ III
Khi được hỏi về chuyện tại sao Hoàng đế lại ngất xỉu, Ngô Lý hai vị thái y trăm miệng lời, cho là Hoàng đế mấy ngày liên tiếp vất vả quá độ, sau đó lại bị cảm nắng nên thân thể suy yếu, ngủ say là điều tất nhiên. Hỏi có lệ nhưng Tố Doanh hề tin tưởng lời của bọn họ chỉ khách sáo dặn dò bọn họ cẩn thận hầu hạ. Vài ngày trôi qua, bệnh tình của Hoàng đế bệnh vẫn thuyên giảm, dễ dàng chìm vào giấc ngủ, khi ngủ rất khó tỉnh lại. Tố Doanh vẫn kiên trì hỏi về bệnh tình của Hoàng đế nhưng Thái Y Viện cũng tìm mọi cách đưa đẩy khiến tâm tình nàng càng ngày càng nặng nề.
Chớp mắt đến cuối tháng bảy, là thời điểm tuyển chọn tú nữ và tấn phong phi tần. Nhưng bệnh tình của Hoàng đế bệnh mấy chuyển biến, mà gia tộc của mấy tú nữ cũng nghe phong thanh, biết là Thánh giá yên, tiền đồ khó liệu. Trải qua tầng tầng chọn lọc nghiêm ngặt của quan tuyển tú chỉ có ba tú nữ là phù hợp với tiêu chuẩn của Hoàng gia, những tú nữ còn lại phải là có thói quen sinh hoạt cực kì xấu cũng vì thể chất và tinh thần thích ứng được với cuộc sống cung đình, hay bỗng dưng đến kì nguyệt tín, nằm ngủ mê, tướng ngủ bất nhã, năng cẩn thận, thần thái đoan trang, làm việc ổn trọng, biểu ở Thục Văn điện đủ thông tuệ, đủ nhanh nhẹn, đủ đôn hậu . . . Có muôn vàn lí do được đưa ra để loại bỏ các nàng. Cuối cùng chỉ còn lại ba tú nữ được giữ lại, nhanh chóng được phong hào Định viện, Phong viện và Thừa viện. Biểu của ba người mặc dù tệ, nhưng tướng mạo quá xuất chúng, lời cử chỉ xem ra cũng phải hoàn hảo nhất trong đám tú nữ.
Theo Tố Doanh thấy, có thể tuyển chọn từ ngàn người mà chỉ lấy ba người như vậy, quan tuyển tú quả là làm việc phi thường. Nếu như nàng phải nữ nhân mà Tể Tướng tiến cử mà xuất thân từ tú nữ cũng chưa chắc có thể thông qua. Tất nhiên nàng cũng biết qua trình tuyển chọn tú nữ lần này có điều mờ ám, nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của Hoàng đế mà quan tâm lắm đến kì tuyển tú lần này. Ngược lại Khâm phi lại có vẻ khá quan tâm đến nhóm tú nữ này, đợi họ chính thức được thụ phong bắt đầu đối xử kiểu cách với các nàng. Sau khi Tố Doanh biết khuyên nàng đừng làm những việc quá đáng, để tránh ngày sau nhóm tần viện nữ quan hợp sức đối phó nàng.
Khâm phi lại : "Họ đều là nữ nhân Tố thị, đầu tiên ra tay trấn áp trước, ai biết họ mưu toan gì? Cũng may mấy người lần này cũng phải là loại thâm tàng bất lộ. Nương nương cứ giao cho ta là được, ta đảm bảo làm tổn thương hòa khí giữa các nàng và Đan Xuyến cung." Mặc dù tính khí Khâm phi tốt nhưng từ lúc hợp tác vẫn luôn rất cung kính với Tố Doanh. Thực ra Tố Doanh cũng phần nào đoán được toan tính của mình: Khâm phi cũng giống như nhiều người khác nghĩ nếu như bệnh tình của Hoàng đế vẫn xấu như vậy mà Thái tử thể nhanh chóng quay về Kinh thành, chuyện từng xảy ra rất nhiều trong lịch sử Vương triều có thể xảy ra lần nữa. Đương kim Hoàng hậu- Tố Doanh phải buông rèm nhiếp chính.
Tố Doanh từ chối cho ý kiến đối với những dự đoán của người qua kẻ lại, mỗi ngày chỉ quan tâm việc đó là ở bên cạnh chăm sóc tỉ mỉ cho Hoàng thượng.
Đến lúc chính thức sắc phong tú nữ, thân thể Hoàng đế vẫn khá hơn. biết nguyên nhân gì, hai vị Định viện và Phong viện vô duyên vô cớ lại sinh ảo giác trong giấc ngủ, chỉ còn lại vị Thừa viện lại tai mất thính giác. Nhiều người vụng trộm nghi ngờ Khâm phi động thủ, tất nhiên Khâm phi phủ nhận quyết liệt. Tố Doanh cũng biết từ trước, mình thà chấp nhận làm quân cờ của Tể Tướng chứ làm chuyện hại người, vì vậy nàng hoài nghi là ba nữ tử kia muốn trốn tránh, cho nên tính tra ra rang sau đó trừng phạt nặng. Nhưng Hoàng đế lại ra lệnh nên truy cứu tới cùng làm gì nên đành dừng lại. Mấy ngày qua, bởi vì thân thể tốt nên triệu tập tăng chúng cầu phúc, dưới trướng Phật tổ làm phúc, miễn sắc phong cho ba tú nữ được chọn, mở rộng Hậu cung thêm nữa mà hoàn toàn tịnh tâm. lâu sau lại đại xá thiên hạ, truyền chỉ rộng rãi về việc cho cung nữ xuất cung, ngay cả tú nữ tuyển vào cung cũng cho xuất cung nếu muốn nhưng đồng thời cũng bổ khuyết vài vị nữ quan từ nhóm tú nữ sang phía Đông cung.
Tố Doanh thấy chuyện lần này chỉ đơn giản như ý chỉ của Hoàng đế nên có tìm hiểu về nguồn gốc của mấy nữ quan bổ khuyết sau đó phát những người này đều là những nữ nhi Tố thị với gia thế hiển hách. Tất cả họ đều xuất thân tướng môn, gia phụ đều là những vị quan từ bậc trung đẳng trở lên, danh tiếng tốt, xử vững vàng với người dưới.
Sau khi xem xét kĩ lưỡng, Tố Doanh cũng hiểu ra phần nào đó dụng ý của Hoàng đế: cố ý cân nhắc những người có khả năng giúp đỡ cho nghiệp sau này của Thái tử, đầu tiên là cho Thái tử đích thân lãnh binh, bây giờ lại đem những nữ nhi của võ quan đưa vào Đông cung … Giống như bắt tay vào việc truyền ngôi. Phát này khiến tâm Tố Doanh khá phiền loạn, biết đại nạn của đến vào lúc nào, mười ngày nửa tháng nữa hay là nửa năm năm nữa đến.
Hoàng đế bởi vì ngã bệnh mà tháng nay lên triều, việc này trong lịch sử cũng ít khi thấy, vì vậy ngay cả bên ngoài cung cũng dần dần nổi lên những tin đồn. Hoàng đế khi đến Hậu cung đóng cửa gặp mặt ai nên bên ngoài ngay cả còn sống hay chết cũng có thể dễ dàng biết được. Để ổn định lòng người, thỉnh thoảng cho gọi vài triều thần vào yết kiến nhưng mặc dù mấy người đó ràng chứng kiến vẫn có thể chuyện với họ nhưng lại càng có lòng tin vào tình hình sức khỏe của Hoàng đế.
Hôm đó Bình vương vào cung cầu kiến, có ý dò hỏi về tình trạng thực tế của Hoàng đế từ phía Tố Doanh nhưng nàng cũng chỉ chỉ trả lời qua loa, cho ý kiến gì nhiều về việc này. Bình vương nhịn được mà hỏi thẳng: " giờ Thánh thượng còn có đủ khả năng tự mình xử lý chánh hay ?"
Tố Doanh cho là vấn đề này hết sức bất kính nên sắp nổi giận đến nơi, Bình vương lại : "Nương nương phải biết, Tố thị Hoàng hậu vào lúc này nên làm như thế nào." Đây quả thực là biểu coi trọng gì lễ nghĩa quân thần nữa mà ám hiệu Tố Doanh phải nhúng tay vào chuyện triều chính. Tố Doanh nhìn chằm chằm phụ thân, quát lớn tiếng "Càn rỡ", nhưng nhất thời cũng thốt lên được lời nào nữa.
Bình vương khấu đầu tạ tội, nhưng sau khi đứng dậy lại : "Nương nương, cuộc sống của Hoàng hậu chính là dựa vào hai chữ ‘ khống chế ’. Vào lúc này, Thái tử ở đây, Thánh thượng lại nghỉ ngơi tại Hậu cung, giao tiếp với bên ngoài. Thường với tình trạng như vậy, Hoàng hậu tất nhiên là người . . ."
"Thánh thượng chưa đến mức như vậy!" Tố Doanh nhăn mày tỏ ý muốn nghe tiếp. "Những chuyện vừa phải do Tể Tướng làm chủ, còn những chuyện quan trọng Thánh thượng còn có thể xử lý. Nếu có bất trắc, Thánh thượng ắt truyền Thái tử hồi kinh."
"Cứ theo đà này, ngộ nhỡ ngày nào đó, thân thể Thánh thượng thực thể làm gì được nữa nhưng Thái tử chưa kịp hồi kinh sao?" Thái độ của Bình vương vẫn rất ung dung, giống như trong lòng sớm tính toán đâu vào đấy.
"Ta chờ thân thể Thánh thượng tốt trở lại."
"Lỡ như vẫn chờ được ngày đó sao? Huống chi chiến Tây Thùy vào hồi gay cấn, có số việc khắc cũng chờ được."
Tố Doanh cười lạnh: "Chuyện đó có nam nhân mấy người lo là được rồi."
"Bọn họ lo chuyện của mình, những chuyện khác bọn họ thể làm chủ. Lúc này là lúc Tố thị Hoàng hậu nên làm chủ."
"Đúng đúng…” Tố Doanh thở dài: "Ta đứng ra làm chủ, sau này nếu có chuyện hay xảy ra bọn họ đùn đẩy trách nhiệm cho ta. Nếu ta sáng suốt, làm việc cẩn trọng công đầu là do bọn họ giúp đỡ ta đưa ra những đề xuất tốt; còn nếu như ta có quyết định gì đó sai lầm, là do nữ nhân có kiến thức như ta đứng ra quyết định mới khiến mọi việc như vậy. Bọn họ dám phê phán Thánh thượng cách kịch liệt, nhưng mà để phê phán ta họ thừa dũng cảm.”
“Nương nương hãy nghĩ như vậy : Ngày hôm nay người đứng ra quyết định việc hôm sau có đứng ra quyết định chuyện khác và càng ngày càng có nhiều việc do ngài quyết định. Mặc cho bọn dị nghị trước sau việc của nương nương cũng xong rồi. Bọn có mãi nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Đến lúc nào đó, họ chẳng còn dám phê phán nương nương nữa đâu.”
Tố Doanh ngờ phụ thân ra những câu như vậy, trầm mặc lúc lâu, sau đó xoay mặt, câu ngắn gọn: “Bình vương! Xin hãy lui ra.”
Mặc dù Tố Doanh ngày ngày đều cầu nguyện cho phu quân của nàng sớm ngày bình phục, nhưng vẫn cứ nằm giường như vậy mãi, khiến cho nàng rất lo lắng. Hiếm khó cơ hội Hoàng đến ở lại Đan Xuyến cung mà bị tầng tầng lớp lớp Thái y và nội quan canh giữ, Tố Doanh lặng lẽ cho gọi Vương Thu Oánh vào bên trong.
Vương Thu Oánh lén lén lút lút chẩn mạch cho Hoàng đế, thấy vẫn mê man, có phản ứng gì mới đánh mắt ra hiệu cho Tố Doanh ra chỗ khác chuyện.
“Nương nương có biết sau khi Thánh thượng bị nhiễm bệnh có triệu chứng gì ?”
Tố Doanh vội lấy ra xấp giấy được sắp đặt gọn gàng, trong đó viết rất chi tiết, cơ hồ ngày mười hai canh giờ đều ghi chép lại tất cả biểu của Hoàng đế. Nàng thấy Vương Thu Oánh còn có bận tâm, cau mày : “Ngươi từ trước đến nay đối với việc chẩn bệnh vẫn luôn rất thẳng thắn và chắc chắn, có gì hãy ra xem.”
Nhưng Vương Thu Oánh lại hề tự tin giống thường ngày, do dự trả lời: “Nô tỳ chưa từng chẩn bệnh cho Thánh thượng trước đây nên dám ăn lung tung. Nhưng mấy năm trước nô tỳ gặp qua người có chứng bệnh tương tự, người nọ là mấy năm trước mắc bệnh nặng vào thời gian trước, sau đó vẫn dùng thuốc bảo vệ, sau lại tái phát. Tình trạng tái phát của có chút giống bệnh trạng của Thánh thượng. Nhưng tất nhiên là phải giống cách hoàn toàn.
Tố Doanh giật mình : “Thánh thượng vẫn luôn khỏe mạnh, ta chưa từng thấy uống thuốc bao giờ.”
“Thuốc cần mỗi ngày uống ba bữa, có thể cách hơn mười ngày, thỉnh thoảng uống bị người khác chú ý. Có lẽ nương nương có cố tình quan sát, hoặc là do phu quân của ngài giữ bí mật quá tốt.”
“Cách hơn mười ngày dùng thuốc lần? Đây là thuốc chữa bệnh gì?” Tố Doanh sinh lòng nghi ngờ.
Vương Thu Oánh biết thể gạt người được nữa, giọng trả lời: “Lúc trước bệnh nhân kia của nô tỳ uống thuốc để giải quyết chất độc còn dư lại trong cơ thể. từng trúng độc, sau vẫn dùng thuốc để kiềm chế độc tính, nhưng tàn dư của chất độc vẫn còn trong cơ thể càng ngày càng tụ lại… Vài năm sau rốt cuộc cũng phát tác.”
Tố Doanh khó nén kinh ngạc trong lòng, trợn mắt, há hốc mồm chừng nửa khắc mới thức tỉnh, trầm : “Nếu như Thánh thượng đúng là bị như vậy… Với tình hình như vậy có nghĩa là trúng độc từ bao lâu?”
“Nhìn vào điều kiện phát tác có thể thấy Thánh thượng trúng đôc được chừng ba bốn năm, chí ít cũng phải hai năm.”
Ba bốn năm trước, Hoàng đế từng trúng độc sao? Tố Doanh thực biết. Nàng chưa từng nghe qua chuyện như vậy. Mặc dù khoảng thời gian đó Tố Doanh làm nữ quan phụng hương ở trong cung, nhưng lúc đó nàng chỉ là nữ quan nho làm sao có thể biết chuyện của những nhân vật đứng đầu như Hoàng đế, Hoàng hậu hay đám phi tần hậu cung, cũng giống như những nữ quan bây giờ cũng bao giờ có thể biết được nàng làm gì. Những chuyện thường ngày trong cung luôn được giấu diếm cặn kẽ. Người trong cung thích cũng như được phép đến chuyện ngày xưa, khi nàng trở thành Hoàng hậu, chuyện của ba bốn năm trước đều được nhắc đến nữa. Mà sống trong cung bao nhiêu năm, am hiểu nhất chính là giấu diếm những chuyện cần phải giấu diếm, những người biết chuyện lặng lẽ biến mất từng người từng người , tàn tích còn lại duy nhất của việc năm đó chính là thân thể suy yếu đến nỗi vài năm về sau thể che giấu nổi nữa.
“Ngươi từng xem bệnh cho bệnh nhân kia, còn có thể sống bao lâu nữa?” Tố Doanh trong lòng tràn ngập hi vọng nhìn Vương Thu Oánh “Ngươi cứu sao?”
Bộ dạng Vương Thu Oánh dám chắc, khó xử đáp: “Lần trước bệnh nhân kia chỉ kéo dài được bốn tháng… Về phần Thánh thượng… Nô tỳ dám tùy tiện lĩnh mệnh. Xin nương nương hãy để cho nô tỳ về suy nghĩ lại cách cẩn thận.”
Tố Doanh thất vọng xoay người, vén màn che, yên lặng nhìn về phía thân ảnh ngủ say giường. ở trong mắt nàng cho tới bây giờ luôn là nam nhân phi phàm. Nàng phải là thể tin tưởng, mà là căn bản nguyện tin tưởng: Đến ngày nào đó cũng ra , mà ngày kia, cư nhiên lại phải là lúc nàng già.
Khoảng ba bốn ngày sau, Hoàng đế lại ngất xỉu thêm lần nữa. kì vọng về bệnh tình Hoàng đế thuyên giảm của Tố Doanh cũng bị đả kích . Điều làm cho nàng lo lắng hơn cả là trong triều có mấy người tiếp tục cầu xin truyền Thái tử hồi kinh.
Tố Doanh nhìn ra được Tể tướng Cư Hàm Huyền hài lòng với loại kết cục này. Con sói này quả nhiên giống như Hoàng đế qua, muốn thấy người khác ngồi lên ngai vị. và thái tử giống như kẻ địch từ kiếp trước, lần trước có người đưa ra đề nghị truyền Thái tử hồi kinh lấy cớ để phản bác: “Cuộc chiến với Tây Thùy ở trong tình thế nguy cấp, nếu như triệu chủ soái về Kinh làm tướng lĩnh hoang mang, huống chi Thánh thể dần hồi phục, ít ngày nữa có thể lâm triều.” Thân là đương kim Hoàng hậu, Tố Doanh cũng bị mời đến số cuộc gặp gỡ của mấy vị đại thần. Chủ đề chính trong hội nghị đó là chất vấn về tình trạng sức khỏe của Hoàng đế, đối với những lời chất vấn đó, phần lớn thời gian Cư tướng đều lựa chọn im lặng.
Tố Doanh nhìn những đại thần trụ cột của quốc gia này, thèm quan tâm đến bộ dạng của họ như thế nào, chỉ quan tâm đến phe phái của bọn họ. Hai phe phán riêng biệt, những người ủng hộ Thái tử đúng là can đảm đến khó tin, bởi vì dù sao những người về phe Cư tướng là đa số, trong đó có cả chính phụ thân của nàng. Lẳng lặng nghe bọn họ tranh cãi nàng hiểu : Có lẽ lần này Thái tử vẫn chưa thể về được.
Vì vậy nàng ung dung tuyên bố: “Thánh thượng mặc dù long thể có chút bất an nhưng tinh thần vẫn minh mẫn. Huống chi Hoàng đế là Thiên tử luôn có lão Thiên che chở, thỉnh thoảng gặp số vấn đề , nhưng nhất định có chuyện gì xảy ra. Gần đây ta trai giới, nhập thái miếu cầu phúc cho Thánh thượng sớm ngày an khang. Chư vị thay vì ở đây tranh cãi ngừng nên đồng tâm hiệp lực, cùng với Tể tướng xử lý chính , đợi Thánh thượng khang phục lâm triều mới phải.
Lúc này có Võ tướng lỗ mãng hỏi: “Nếu như Thánh thượng đột nhiên ra về miền cực lạc, trong triều lại có Thái tử chủ trì, phải làm thế nào? Trước mắt nên truyền Thái tử hồi kinh, lỡ có chuyện hay xảy ra còn có thể xử lý kịp thời.”
Tố Doanh thấy là Thái sư từng dạy võ nghệ đồng thời có mối quan hệ thân thiết với Thái tử- Duệ tướng quân hờ hững : “Thánh thượng xưa nay thân thể cực kì tráng kiện, lần này chỉ là may mắc phải bệnh thôi, Tướng quân cần quá lo lắng những điều xảy ra. Huống chi Thánh thượng chỉ có mình Thái tử là truyền nhân, sớm muộn gì Thái tử cũng kế vị. Trước mắt chiến Tây Thùy căng thẳng là điều ai có thể nghi ngờ, long thể bất an là tin đồn hoàn toàn vô căn cứ. Tướng quân muốn Thái tử bỏ qua chuyện chiến ngay trước mắt để lo lắng cho việc vô căn cứ sap?”
Sắc mặt nàng tốt, Duệ tướng quân lập tức hiểu được: “Nếu như còn dám nhắc tới chuyện này nữa, vậy chỉ là những lời mê hoặc lòng người mà còn giống như là thể chờ đợi được nữa mà muốn Thái tử đảo chính, là mưu phản,” lập tức tìm cái cớ qua loa, để mình bị dính vào tội danh mưu phản như vậy.
Tố Doanh mặt đổi sắc, đứng lên, tuyên bố kết thúc hội nghị này.
Cư Hàm Huyền từ đầu đến cuối mở lời, nhưng Tố Doanh cảm thấy rất hài lòng với biểu của nàng nãy giờ. Tố Doanh cố gắng trốn tránh ánh mắt của ông ta. Nàng biết ý đồ của người này vĩnh viễn thay đổi: Ông ta muốn trói buộc Tố Doanh vào khuôn khổ, muốn Tố Doanh nghe theo điều khiển của mình.
Cũng phải bởi vì Cư Hàm Huyền cần quân cờ vô vụ, hoặc là bởi vì nàng là nhân vật trọng yếu, mà bởi vì là thích nhất việc nắm giữ cục diện, ai cũng phải nằm dưới điều khiến của ông ta. Cư Hàm Huyền lúc này chiếm vị trí vô cùng trọng yếu trong triều, nhưng vẫn muốn từ bệnh tình của Hoàng đế mà khống chế thêm nhiều người, trang bị thêm cho mình nhiều nanh vuốt hơn nữa, vươn xúc tu xa ra hơn nữa. Khi khống chế được càng nhiều, những thứ cần cũng nhiều hơn.
Trong nháy mắt, Tố Doanh có chút dao động, nhớ tới lời mẫu thân nàng : “Nữ nhân luôn luôn phải dựa vào nam nhân mà sống. Nam nhân nàng phải dựa vào chính là “Quân Vương” của quốc gia. Nhưng khi núi dựa lộ ra dấu hiệu sụp đồ, nàng nên vì mình tính toán. Cư Hàm Huyền lúc này cần nàng, chỉ cần nàng ra ám hiệu, liên kết thành đồng minh là điều dễ dàng.
Nhưng trong lòng Tố Doanh vẫn chứa ý tưởng có thể khá vô lý nhưng rất kiên định: cường thế của Tể tướng cũng chỉ giống như ánh sáng hào nhoáng dễ tàn lụi, có thể bây giờ rất nhiều người thể cúi đầu trước ánh sáng của ông ta, nhưng khi ánh sáng mất dần hào nhoáng, ai dám bảo đảm mấy người kia vẫn cúi đầu trước hay bỏ còn nhanh hơn thế. Trở thành Hoàng hậu được Tể tướng đề cử phải là lựa chọn của Tố Doanh. Nếu để cho nàng tự lựa chọn cuộc đời mình, nàng muốn đem tương lai của mình giao phó cho luồng ánh sáng hoa lệ nhưng dễ lụi tàn.
Ở trước mặt mấy vị đại thần kia, nàng có thể tỏ thái độ cứng rắng, nhưng khi trở về Hậu cung, thấy tình trạng của phu quân, nàng có cách nào có thể tự lừa dối mình về thân thể chỉ nhiễm bệnh được.
Vì vậy, Tố Doanh tắm rửa trai giới, vào thái miếu, cầu nguyện với Thần phật cũng như các vị Tiên đế, cầu cho phu quân của nàng an khang trở lại.
Ngay lúc nàng kính cẩn cầm nhánh hương lên dập đầu bạch y nữ nhân đó lại xuất , nghiêng người dựa vào yên ngựa của thần thú Bạch Mã canh giữ thái miếu: “Ta qua, lúc ngươi hồi tâm chuyển ý hãy trở lại cầu xin ta.” Nàng vừa về phía Tố Doanh vừa : “Nếu như ngươi vẫn cố chấp theo phu quân ngươi, như vậy việc ngày mai chết cũng giống như chuyện mười năm nữa mới chết mà thôi. tại, có thể là thời điểm tệ nhất của ngươi nhưng cũng có thể là cơ hội tốt nhất của ngươi. Ngươi bây giờ có thể tranh thủ để xem ai đối với ngươi dối trá, ai là lòng nguyện ý theo ngươi. Xét trong Tứ phi có Khâm phi, quân sư Thôi Lạc Hoa, tai mắt tinh thông Bạch Tín Tắc, còn có Cung tư Dương Phương có thể làm cho bất cứ người nào ngươi muốn nhìn thấy biến mất, trong Tướng phủ có Tố Lan có thể thấy được những tin tức trọng yếu. Còn có Tố Táp, mặc dù binh quyền nó là ngất trời nhưng cũng phải là người có thể để người khác khinh thường hay trượng phu của Tố Huệ vừa mới nhậm chức ở Ngự sử đài, nếu cất nhắc thêm chút nữa, hoàn toàn có thể bác bỏ những người có thể chỉ trích ngươi… Ngươi có rất nhiều trong tay, chỉ cần thời cơ là có thể nắm lấy thiên haj.”
Tố Doanh lẳng lặng nhìn bạch y nữ nhân, lúc lâu mới lẩm bẩm: “Ngươi có thể cho ta thiên hạ?”
Last edited by a moderator: 31/5/15