Chương 50.1: Đấu rượu I
mình trở lại loan trướng, tâm tình của Tố Doanh thể kiểm soát nổi mà tụt dốc, nhưng mà lại càng mệt mỏi hơn khi thấy có người ngồi trong đó.
Tố Trầm có lẽ đợi được lát, thấy muội muội trở lại, lập tức hành đại lễ. Tố Doanh vội vàng bảo đứng dậy, ban ghế ngồi sau lập tức hỏi: "Ca ca qua ngự trướng bái kiến chưa?"
"Ta ở bên đó tạ tội sau đó mới qua đây." Tố Trầm chầm chậm trả lời.
Vào những thời điểm như thế này mới hiểu hết ý nghĩa của câu: người có tội, mọi người cùng gánh.
"Thánh thượng trách tội." Tố Trầm : "Chỉ là chấp thuận thỉnh cầu dẫn quân đến Tây Thùy của ta.”
"Đại ca!" Tố Doanh với giọng điệu quở trách: "Vì sao huynh muốn Tây Thùy mà bàn bạc với ai?"
Tố Trầm thản nhiên cười tiếng: "Nương nương và ta đều biết, muốn tìm người thay thế Thái tử để Tây Thùy rất khó. Người nào vào lúc này ra mặt, chính là thể thái độ với Thái tử, có thể là tin tưởng thực lực của , hay là tin tưởng lòng trung hiếu của Thái tử đối với Thánh thượng." Tố Trầm nhíu mày sau đó tiếp tục: "Ta nghĩ, nếu như là ta, đại khái có ai dị nghị về vấn đề này ‘Ta là huynh trưởng của Lan Lăng Quận Vương, trong lúc đệ đệ gặp nguy hiểm muốn ứng cứu cũng là lẽ dĩ nhiên. Về phía Thái tử, Phượng Diệp công chúa ắt có cách đối phó."
Thân hình Tố Doanh hơi lung lay, : "Đại ca cùng Tam ca đều rời khỏi Kinh Thành, cũng tiện."
"Thánh thượng cũng đồng ý." Vẻ mặt Tố Trầm rất lo lắng, : "Mặc dù Thánh thượng Phượng Diệp công chúa thân thể yếu ớt, thể lo lắng cho phu quân ra trận thêm nữa. Nhưng ta nghe giọng điệu của , giống như quyết định để Thái tử lĩnh quân."
"Sao cơ?" Tố Doanh thể tin tức này là trong dự đoán hay là ngoài dự đoán, chỉ bình tĩnh hỏi: " thế nào?"
Tố Trầm cung kính trả lời: "Ta , nếu để Thái tử lãnh binh Tây chinh khác nào lấy ngọc quý ném chim sẻ. Thánh thượng nhưng lại cười hỏi ngược, ngọc quý nếu như chỉ giấu kín trong hộp có ích lợi gì? . . . Thái tử những năm gần đây luôn giam mình trong chốn thâm cung, xa cách quân tình. Thánh thượng có lẽ là suy tính đến tương lai, cố ý buông tay để Thái tử gây dựng thế lực."
Tố Trầm thấy Tố Doanh vẫn bình thản, khỏi có chút ngạc nhiên: "Thánh thượng hoàn toàn tin cậy Thái tử, giao cả ngàn quân mà sợ bị quay lại làm khó, người khác cho là lẽ tất nhiên. Nhưng nương nương khác, ngài lo lắng sao?"
"Thái tử là Đại Nguyên Soái thống lĩnh binh mã thiên hạ, khó có cơ hội thể năng lực, Thánh thượng trao cơ hội cho con trai ngài, ta lấy tư cách gì mà ngăn trở. Ca ca ta tạo ra cục diện rối rắm, Thái tử giải quyết, dù ai gì chăng nữa, ta nên cảm tạ mới đúng." Tố Doanh bình thản : "Đại ca, huynh nên nhanh chóng về sai người chuẩn bị hai bộ khôi giáp thượng hạng cho nữ tướng . . ."
"Nương nương!" Tố Trầm lấy làm kinh hãi: "Ngài muốn làm gì?"
Tố Doanh cười : “Làm cho người khác. bộ cho Thịnh Nhạc công chúa, bộ cho Thái tử phi."
Tố Trầm mãi lên tiếng, Tố Doanh lại : "Hậu phi tòng chinh là chuyện thường tình của triều đình ta. Từ đời Thánh Tổ, khi Đế vương thân chinh, thê thất theo quân xuất chiến là chuyện quá bình thường rồi. Thái tử phải , Thái tử phi theo cũng phải là chuyện kinh thiên động địa gì."
"Coi như nàng muốn , nương nương ban thưởng nàng khôi giáp, nàng cũng có đạo lý gì mà từ chối." Tố Trầm giống như là có mấy phần đồng ý: "Vi huynh ngu độn, biết nương nương ép Thái tử phi theo quân có ích lợi gì?"
Tố Doanh tự mình rót ly rượu, nhấp ngụm, sau đó từ tốn : "Phu thê Thái tử có ở đây, ta đem Hoàng tôn Duệ Hâm tới Đan Xuyến cung tạm thời trông nom. Nếu như ca ca ta chiến trường xảy ra biến cố ta khó tránh khỏi đau lòng khổ sở, thần trí hoảng hốt mà làm việc sơ xuất, nhất thời vô ý làm liên lụy đến Hoàng tôn."
Tố Trầm nghe xong ngừng lắc đầu: "Nếu như hài tử của còn sinh vài hài tử khác. Nhưng tam ca Tố Táp của nương nương chỉ có , ngộ nhỡ có mệnh hệ gì, ai có thể thay thế được. Làm việc này cũng có lợi ích gì."
"Coi như Thái tử mặc kệ con trai sống chết ở chỗ của ta, Thái tử phi cũng bỏ được." Tố Doanh cười cười: "Ta mới vừa nghe , trắc phi của Thái tử có bầu. Tố Từ vào cung cũng lâu, vất vả mới mang thai. Đúng lúc có Thái tử cùng Thái tử phi duy trì đại cục ở Đông cung, sợ Từ trắc phi mệt mỏi nên ý định của ta là cho phép nàng về nhà dưỡng thai, cần phải để đứa này được an toàn sinh hạ. Ngộ nhỡ Duệ Hâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trắc phi lại sinh hạ nam hài, người thua thiệt vẫn là Thái tử phi." Lông mày nàng nhướng lên, tiếp: "Ca ca ta sống hay chết liên quan gì đến Tố Ly nhưng sống chết của con trai nàng lại khác. Vì con trai của nàng, nàng nên biết liệu cách mà hành xử."
"Thái tử trắc phi mang thai?" Giọng Tố Trầm mang chút nghi ngờ: "Nương nương có người bên Đông cung, chuyện này có phải hay nên điều tra chút?"
Tố Doanh thấy yên lòng, nhàn nhạt trả lời: "Đông cung có tất cả mười ba đình viện, hạ nhân hơn ngàn người, phải ai cũng trung thành với , tâm vô tạp niệm."
Tố Trầm còn muốn nữa, Tố Doanh cho tiếp: "Huống hồ còn có Thịnh Nhạc công chúa. Nàng ở Tây Thùy nhiều năm, kinh nghiệm chinh chiến phong phú. Ta cầu cạnh nàng xuất chinh nên nể mặt ta mà . Chỉ cần nàng tự nguyện muốn , Thánh thượng cũng có lý do gì mà thoái thác. Vả lại, nàng là người muốn gả cho Tam ca, tiền tuyến cũng trở mặt vô tình."
Tố Trầm suy nghĩ lát, mới : "Thịnh Nhạc công chúa là người coi trọng tình cảm, có lẽ hành động trong vòng dự liệu của nương nương. Nhưng Thái tử phi Tố Ly . . ."
"Đại ca có từng đọc qua, sủng thiếp của Tần Chiêu Vương chỉ vì được đút lót chiếc áo lông cáo mà lời đường mật khiến Tần Chiêu Vương bùi tai, thả nhân tài của quốc gia là Mạnh Thường Quân chưa? (*)" Tố Doanh chậm rãi : "Bởi vậy mới , tầm nhìn của nữ nhân luôn hạn hẹp. Bởi vì lòng người hay thay đổi nên nếu nữ nhân có thể sáng suốt mà nhìn về tương lai vì nam nhân hy sinh, cũng cách nào biết được ngày kia đạt được nghiệp lớn, còn có thể nhớ nổi nữ nhân hy sinh cho . Tố Ly luôn có lòng tin vào Thái tử, vả lại gia tộc trông cậy cả vào nàng trong lúc này, nàng trước tiên bảo vệ mình rồi mới suy nghĩ cho Thái tử."
(*):Năm 298 TCN, tướng quốc nước Tề là Mạnh Thường Quân- Điền Văn đến nước Tần. Chiêu Tương vương nghe Điền Văn là người hiền, muốn giữ lại, bèn nghĩ ra kế nếu Điền Văn quy phục phong tướng, còn giết. Điền Văn nghe tin, đến chỗ sủng thiếp của Chiêu Tương vương cầu cạnh giúp mình và đút lót cho nàng ta chiếc áo lông cáo. Nghe lời sủng thiếp, Tần Chiêu Tương vương đồng ý thả Mạnh Thường Quân về nước. Nhưng khi Mạnh Thường quân sắp đến biên giới Chiêu Tương vương hối hận, sai quân đuổi theo nhưng Điền Văn kịp thoát.
Trong lúc Tố Doanh phân tích, Tố Trầm vẫn cau mày, Tố Doanh nhìn thấy khỏi than thở: "Đại ca vẫn luôn yên tâm về ta phải."
Tố Trầm gật đầu, thở dài: "Nương nương giống như Tố Lan, Tố Hòe . . . Nữ nhi của Tố thị từ bé nhận được những bài học về cuộc sống trong cung ai cũng thông minh lanh lợi, dũng cảm kiên quyết, họ ngàn người như , xử lý mọi việc cách khéo léo, khác với nương nương, ngài luôn hành xử mọi việc theo thiên tính, theo cảm nhận. Mỗi khi có chuyện xảy ra trong cuộc sống cung đình, các nàng luôn có ánh mắt nhìn vào việc cách minh bạch và xử lí cách đầy lí trí. đời này có rất nhiều người thông minh nhưng phải ai cũng có bản lĩnh suy nghĩ chín chắn kín kẽ trong song gió cung đình như nữ nhi của Tố thi. Đây chính là mấy trăm năm đạo lý của nữ nhi Tố thị đứng đầu thiên hạ." rất chậm chạp, hoàn toàn có trách cứ cùng thái độ thất vọng, nhưng ngôn từ lại xuất phát từ tận đáy lòng. Tố Doanh nghe đại ca mình vậy yên lặng suy nghĩ rất lâu, có hơi xúc động.
" biết là do Thôi tiên sinh dạy đúng cách, hay là nhà chúng ta may mắn, có rất nhiều người vào cung nhưng có người nào giữ được thông minh tỉnh táo cả đời. Kể từ khi cái thai của nương nương mất , ta liền lo lắng: biết cần bao nhiêu thời gian, nương nương mới có thể hiểu được bản chất của cuộc sống chốn thâm cung, có rút ra được bài học nào sau chuyện xảy ra với mình ." : "Vốn là Tố Lan thường xuyên lui tới trong cung trông chừng giúp đỡ nương nương nên ta cũng yên tâm phần nào. Vì sao nương nương và muội ấy lại xảy ra hiềm khích, rồi qua lại với nhau nữa?"
Tố Doanh ngồi yên, đứng lên mấy bước mới : "Ta hiểu, Tố Lan có gì tốt? Ngay cả đại ca cũng tới làm thuyết khách cho nàng?"
"Bốn tuổi được dạy dỗ về cách sống trong cung, mười năm học tập, lại có thể bước vào cung đình. Tố Lan từng tràn đầy tự tin cho là mình có thể hầu hạ Quân Vương, ảnh hưởng đến tương lai của triều đại này, đứng ở đỉnh cao danh vọng, kết quả lại thể làm gì khác hơn gả cho người bình thường. Tất cả đều công cốc, kế tiếp chỉ còn lại sinh mấy đứa bé, giúp chồng dạy con, quanh quẩn trong đại viện . . . Sống như vậy cả đời phải là cuộc sống mà muội ấy muốn." Tố Trầm lại : "Bây giờ Tể Tướng còn sống, muội ấy là thiếu phu nhân Tướng phủ. khi Tể Tướng mất, cũng chỉ là thê tử gia đình thương nhân thấp hèn. Muội ấy cam lòng. Nhưng chỉ cần khi nương nương còn là Hoàng hậu, Tố Lan chính là muội muội của Hoàng hậu … Nương nương là hi vọng của muội ấy, A Lan có hành động gây bất lợi cho nương nương."
Tố Doanh coi như cũng hiểu tình trong lời của : Trong mắt phụ thân, Tố Doanh và Tố Lan địa vị giống nhau, nhưng đối với đại ca mà , họ đều là những vị muội muội bị số phận trêu đùa. Tố Lan là người năng lực có thể sống sót tốt nơi hậu cung lại vì lí do bất đắc dĩ mà được vào cung; Tố Doanh thua kém Tố Lan hơn nhiều về năng lực lại ngẫu nhiên mà được ngồi lên hậu vị, gian nan tìm hiểu thích nghi với cuộc sống trong thâm cung. Gia tộc của Hoàng hậu tất nhiên là vinh dự, nhưng khi Hoàng hậu sai đường, gia tộc cũng bị liên lụy. Hai vị muội muội này tốt nhất có thể liên thủ chỉ càng tăng thêm sức mạnh, tốt cho cả hai người và cả gia tộc.
Tố Doanh đồng ý, muốn lên tiếng, Tố Trầm lại : "Lúc trước, nương nương và Tố Hòe rất thân thiết. Vì sao cùng là muội muội của ngài, Tố Lan luôn khéo léo xử như vậy, nương nương lại thờ ơ lạnh nhạt?"
Tố Doanh mở miệng, vốn muốn cho biết chân tướng của việc Tố Hòe mất hài tử và mất cả mạng sống, nhưng lại cảm thấy nhiều lời cũng vô ích nên chuyển chủ đề: “Tố Lan phải người trong cung, ta muốn nàng lún sâu vào chuyện của hoàng gia."
"Nhiều người cho rằng, nương nương vốn dĩ được Thánh thượng chiều chẳng qua là vì Thuần viện, cho nên cho dù chuyện cũ của Thuần viện nương nương qua rất lâu nhưng trước mặt Thánh thượng luôn cố tỏ vẻ để tâm đến chuyện của nàng. Về tất cả mọi mặt, Tố Lan đều hơn nương nương, vì vậy nương nương muốn nàng lại trong cung quá nhiều."
Tố Doanh đỏ mặt, cao giọng: "Chả lẽ ta đối xử tốt với ai, cũng phải xem sắc mặt của người khác, tìm lý do để cho bọn họ tin phục?"
Tố Trầm thấy nàng tức giận, lắc đầu thở dài : "Nương nương trước kia cũng biết, Tạ Chấn bởi vì ở trước mặt dưỡng phụ bất kính khiến cho Thánh thượng cảm thấy thất vọng về . Hôm nay người bên ngoài đồn đãi nương nương đối với muội muội của mình còn nặng bên này bên kia, truyền tới tai Thánh thượng, làm sao có thể nguyện ý lúc Đông cung có ai chăm sóc mà giao Hoàng tôn cho ngài?"
Tố Doanh á khẩu trả lời được, chỉ nhìn chằm chằm đại ca mình, rốt cuộc nổi giận thỏa hiệp: " gọi Tố Lan vào đây."
Tố Trầm giống như giải quyết xong nỗi lòng, ý vị sâu xa với muội muội mình: "Chính là bởi vì Tố Lan phải người trong cung, mới có chỗ tốt. Nương nương về sau biết."
Trong gia đình, vốn là tỷ muội thường thân thiết với nhau hơn rất nhiều so với huynh muội, nhưng muội muội này của Tố Doanh lại là nữ nhi xuất chúng trong số tỷ muội của nàng- Tố Lan. Giữa các nàng xảy ra qua quá nhiều chuyện, có quá nhiều việc cơ mật thể ra. Ngay khi Tố Lan nước vào loan trướng ngay cả bạch y nữ nhân cả ngày lượn lờ quanh quẩn cũng mang vẻ mặt khác thường, tránh lui mấy bước.
Tố Doanh rót rượu. Lúc Hoàng đế săn, thích nhất mang theo loại rượu mạnh tinh khiết có vị cam này theo bởi vì nó dễ khơi gợi hào hùng trong mỗi con người. Tố Doanh đặt hai chén đặt bàn, nhìn muội muội chợt nhíu mày: "Tới uống rượu!"
Tố Lan thoải mái bước đến, nhìn tỷ tỷ mình cười lên nụ cười cam chịu: "Phạt cái gì?" Đấu rượu là tục lệ của thiên triều, Quý tộc thường thường dùng việc này tiêu khiển. Tố Doanh bưng chén lên, nhướng mày : "Người ở thế hạ phong, muốn câu cuối cùng người thắng nhất định phải ghi nhớ kĩ trong lòng."
"Tốt." Tố Lan ngửa cổ uống hết ly rượu, vừa đặt chén xuống cảm thấy có chút chóng mặt, ngừng lắc đầu: "Rượu này nồng độ mạnh!"
Tố Doanh chầm chầm uống, nhưng sau khi uống xong, sắc mặt đổi, mỉm cười rót tiếp.
Tố Lan tự nhận thua kém về mặt này, chống cằm : "Tỷ tỷ là người tốt. Tỷ chưa bao giờ từng nhận được đồ tốt, cho nên khi người khác đối xử tốt với tỷ, tỷ liền tình nguyện tin tưởng đối phương là lòng. Chỉ cần người khác đối xử tốt với tỷ lần, tỷ luôn luôn nhớ đến điều tốt đẹp đó. Vì vậy mới tỷ tuyệt đối là người tốt, đáng tiếc cũng vì nguyên nhân này, mới bị Tố Hòe xoay như con rối tay nó."
Cảm xúc của Tố Doanh bỗng chìm xuống, lại nghe Tố Lan : "Ta kể cho tỷ nghe về chân tướng cái chết của Tố Hòe. Đem chân tướng cho người tốt, là chuyện tàn nhẫn nhất."
Nếu nàng vậy, Tố Doanh cũng kiên trì hỏi cho ra nhẽ. Đến khi uống chén thứ hai, Tố Lan lập tức bị sặc, gò má nhiễm hồng. Tố Doanh nhịn được cười, Tố Lan cũng trách, xấu hổ cười cười, lại nhận thua: "Tỷ tỷ, thời điểm tỷ vào cung, cả nhà ai cũng vui mừng hớn hở, nhưng ta thấy việc đó chẳng có gì đáng để vui mừng cả. Phụ thân suy nghĩ kỳ lạ, muốn dùng hai tháng cải tạo nữ nhân lớn, có suy nghĩ chính kiến để làm Hoàng hậu. Hai tháng, chừng ấy thời gian tuyệt đối đủ. Nếu là ở hậu cung của triều đại khác có thể, nhưng ở hậu cung triều đại tất cả đều là những nữ nhân Tố thị, hai tháng này đúng là thể chấp nhận được. Tỷ tỷ với kiểu tính cách như vậy làm Hoàng hậu, nhất định là bi kịch, hơn nữa còn là bi kịch trong số những bi kịch thê thảm nhất."
Nàng xong, liền giành lấy bầu rượu, tiếp tục rót vào chén của mình.
Tố Lan biết Tố Doanh mượn danh nghĩa đấu rượu này để cả hai người bày tỏ quan điểm của mình, nàng cũng biết dựa vào tính cách của Tố Doanh, tuyệt mở miệng trước, vì vậy trước tiên nàng lùi hai bước. Sau đó, Tố Lan lại uống cạn ly rượu, sắc mặt thay đổi, cười tủm tỉm chờ Tố Doanh bày tỏ quan điểm.
Tố Doanh bưng chén lên, lại cảm thấy khó có thể nuốt xuống, uống nửa để xuống nhận thua.
Hồi tưởng về những việc trải qua, nàng cảm thấy quá mệt mỏi, chậm rãi : "Trong cuộc trò chuyện mấy vui vẻ lần trước của chúng ta, ta Tố Hòe mới đích thực là muội muội của ta . . . Bởi vì ta cảm thấy nó và ta có chút giống như. Chúng ta đều biết tại sao mình đột nhiên lại được gả cho Hoàng đế, nhưng cả đời này chỉ có thể gả lần nhưng nghĩ đến cuộc hôn nhân đó chỉ là cuộc hôn nhân chính trị, khó tránh khỏi như có mất mát. Hi vọng người mình gả có thể làm cho cuộc hôn nhân chỉ có lần trong đời của mình quá lạnh lẽo nhàm chán . . . Tố Hòe và ta đều là nằm mơ giữa ban ngày." Đôi môi Tố Doanh giật giật, cảm khái : " tại, ta mơ mộng gì nữa rồi. Nơi ta đặt chân đến phải là nơi để mơ mộng, nó là nơi làm con người ta vỡ mộng. Nhưng ngươi sao? Ngươi gả cho người tốt, lại muốn phấn đấu quên mình chỉ để chui vào bãi lầy này?"
Tố Lan trầm mặc, trả lời.
Last edited by a moderator: 19/5/15