1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một năm thiên hạ - Hoàng Anh (Full 50c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49.3: Huynh đệ III

      Đây là những lời lòng của nàng. Nàng còn nhớ ánh nắng trong buổi hoàng hôn đó, dưới bóng cây cổ thụ bên hồ bao quanh là cánh đồng cỏ hoang sơ bất tận, hơi thở ấm áp và giọng dịu dàng của … Nàng mãi mãi chẳng thể quên nổi.

      Đáng tiếc, phải tất cả những gì mình dùng cả tâm can để đối xử với người khác, đều được người ta hồi báo cách xứng đáng. Nhìn lại quá khứ chỉ có thể thở dài tiếng: " cách nào tưởng tượng được, trong lúc đóng vai nam chính trong vở kịch thanh xuân của ta lại tính toán làm nam chính trong cuộc đời Vinh An."

      " đời này có loại người, bọn họ chưa từng phải tức giận vì bất cứ chuyện gì, bởi vì những thứ bọn họ muốn đều dễ dàng có thể lấy được, bọn họ cũng coi đó là chuyện đương nhiên, để ý lắm. Vinh An công chúa chính là loại người này." Bạch Tín Tắc nhàng hòa nhã : "Tín Mặc cùng Lan Lăng Quận Vương ở trong mắt công chúa đều là nam nhân như nhau cả thôi. Chỉ khác là Lan Lăng Quận Vương giống như tất cả những nam tử con nhà quyền quý khác, luôn luôn trung quân, đem ý chỉ của Thánh thượng làm trọng- là về hội săn kén phò mã, hơn nữa còn coi đó là loại vinh dự. Nhưng Tín Mặc lại khác, cố tình làm cho công chúa cảm thấy vĩnh viễn thể có được , ít nhất, cách làm của khiến nàng cảm thấy việc có được tất cả tấm lòng của khá khó khăn. Việc đó kích thích ý chí chiến đấu của nàng. vĩnh viễn đem ngọc phỉ thúy cho Vinh An công chúa, thậm chí còn khiến công chúa có cảm giác là vẫn còn lưu luyến nương nương. Vì vậy, công chúa luôn canh cánh chuyện của nương nương, ra sức lấy lòng ."

      xòe bàn tay, dây đeo màu xanh ngọc của miếng phỉ thúy từ lòng bàn tay rũ xuống.
      Tố Doanh ngắm nhìn miếng ngọc phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, cảm thấy có chút chói mắt: Nó và nàng đều nằm trong kế hoạch của Bạch Tín Mặc, thế nhưng nàng lại đem công cụ trong vở kịch coi như bảo vật.

      "Ban đầu, Tín Mặc cùng lệnh huynh cùng là thư đồng của Thái tử, công chúa luôn luôn cho rằng hai người bọn họ đều có ý với nàng nên đối xử với bọn họ như nhau. Lệnh huynh hành cẩn trọng chắc chắn, rất được Thái tử thưởng thức. Cho nên Tín Mặc im lặng lùi bước.

      "Cùng Cư tướng đối đầu chút, Tín Mặc quả nhiên bị điều khỏi Đông cung. bước ra xa công chúa bước, công chúa quả nhiên tới gần hai bước. Nàng ở trước mặt mẫu thân nàng cầu xin, đem Tín Mặc điều đến Đan Xuyến cung. Cuối cùng Tín Mặc quyết định ra tay xử lý chuyện tiếp theo, đánh trận lớn.

      "Nương nương là muội muội của Tố Táp, môn đăng hộ đối, lại hợp vào cung, nghi ngờ chút nào là người chọn lựa thích hợp nhất. Công chúa là người tương đối tự phụ, khi có chuyện hợp ý mình xảy ra đều nhìn lại mình mà luôn đổ lỗi cho mọi người xung quanh. Nghĩ đến việc nương nương đoạt người nàng ta vừa mắt, tiếp đó cảm thấy Tố Táp cũng có lỗi khi quản được muội muội của , mặc cho muội muội cùng người khác tự ý chung thân."

      "Hơn nữa . . ." Tố Doanh quay lưng về phía Bạch Tín Tắc, tiếp lời: " trước đó ở trước mặt Thái tử tố cáo ca ca của ta, qua lại với Cư tướng. Vinh An công chúa xưa nay chán ghét Cư tướng, nghe vậy càng căm ghét ca ca ta. nhìn ra, Bạch Tín Mặc hoàn mỹ chính trực khi làm việc lại tỉ mỉ kín đáo như vậy."

      Bạch Tín Tắc khẽ híp mắt: " vô cùng muốn làm phò mã của Vinh An công chúa . . . Từ đầu thích nữ nhân này. khi Tín Mặc thích cái gì, nhất định là có được."

      Tố Doanh đột nhiên quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn .

      "Ngươi biết, ta có lý do để hận , cũng tìm cách bảo vệ cho đệ đệ mình." Nàng cười lạnh: "Ngươi cố ý hại đệ đệ của ngươi!"

      "Từ thần là người của Bạch gia thẳng với nương nương, dù sao cũng hơn người khác thêm dầu thêm mỡ vào." Bạch Tín Tắc càng cúi người thấp xuống hơn nữa, giọng có chút áy náy: "Tiểu nhân có tự đánh giá: Địa vị của Bạch Tín Mặc ở trong lòng nương nương còn quá quan trọng nữa rồi. Hôm nay ngài là Hoàng hậu, là phò mã, đều phải là những người bình thường nữa. Chuyện cũ năm xưa có đáng giá hay nhắc lại, nương nương tự nhiên biết cân nhắc."

      Tố Doanh nhìn chằm chằm trong chốc lát, mới than thở: "Quả nhiên là người của Bạch gia . . . Phân tích suy đoán hay lắm!"

      cách chính xác . . . Khi Tố Nhược Tinh còn là Hoàng hậu, sắp lên tới chức Tổng quản thái giám Đan Xuyến cung phải là có đạo lý.

      "Nương nương nếu vẫn còn oán giận Bạch gia có thể tùy ý sai khiến tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện lấy công chuộc tội." Bạch Tín Tắc cách nhàng nhưng Tố Doanh khó có thể hoàn toàn tin tưởng lời . là ca ca của Bạch Tín Mặc, mặc dù khi rời nhà Bạch Tín Mặc còn nhưng dù sao cũng có chút tình cảm huynh đệ ruột thịt. Chỉ vì lí do này nàng cũng thể nào hoàn toàn trọng dụng .

      Nàng lập tức tỏ thái độ, nửa đùa nửa : "Lấy công chuộc tội? Ngươi có thể đến Tây Thùy? Có thể giúp ca ca ta khải hoàn?" Nàng thuận miệng tìm chuyện làm được, tỏ vẻ nàng đối với năng lực của hoàn toàn tin tưởng, vậy mà thủng thẳng tiếp lời: "Tiểu nhân thể làm được việc đó, nhưng tiểu nhân có thể giúp Quận Vương còn sống trở về."

      láo! Tố Doanh vừa nghe xong trong lòng nghĩ như vậy. Nhưng Bạch Tín Tắc ngay lập tức làm cho nàng thay đổi suy nghĩ.

      "Nương nương có biết, Trắc phi của Thái tử - Tố Từ mang thai?"

      Tố Doanh cẩn thận suy nghĩ chút những lời này, nhìn lại Bạch Tín Tắc, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

      có chuyện gì tồn tại mối liên hệ, chỉ là có số người có thể nhìn thấy những mối liên hệ đó sớm hơn mà thôi- người đứng trước mặt nàng là người như vậy.

      "Ngươi muốn gì?" Tố Doanh trực tiếp hỏi. Đứa bé ba tuổi cho rằng: Người chung quanh có thể đối xử tốt với nàng cách vô điều kiện. Nhưng mỗi Hoàng hậu, bất luận bao nhiêu tuổi đều hiểu: đời này có mấy người bỏ ra cái gì đó mà lại hề đòi hỏi báo đáp. Nàng cùng Bạch Tín Tắc có gia tình tốt đến mức chủ động bày mưu tính kế cho nàng mà đòi hỏi bất cứ quyền lợi nào.

      Lưng của Bạch Tín Tắc thoáng thẳng tắp quay qua nhìn Tố Doanh cái, lại nhanh chóng cụp mí mắt xuống : "Thần phục chủ thượng là bổn phận của tiểu nhân."

      Tố Doanh mỉm cười, tiếp tục hỏi: "Tổng quản thái giám của Đan Xuyến cung? Ta biết , ngươi nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, cốt là nhằm vào vị trí này."

      Bạch Tín Tắc biết nàng có tâm tình để nghe xằng, lần nữa thẳng lưng, ánh mắt tràn đầy kiên nghị, vẻ mặt chợt thay đổi, giống như biến thành người khác. Tố Doanh kinh ngạc nhìn trong nháy mắt thay đổi: hoạn quan khúm núm, lập tức biến thành nam tử nghiêm nghị oai hùng. Nàng lúc này mới nhớ tới: Rất nhiều năm trước, người này từng là võ tướng thiếu niên rất có tiền đồ.

      "Đan Xuyến cung . . . Vệ Úy." chầm chậm nhưng chắc chắn trả lời.

      "Đan Xuyến cung Vệ Úy?" Đáp án hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tố Doanh khiến nàng tự chủ được mà nhướng mày. Muốn chiếm được tin tưởng của nàng, muốn làm Tổng quản thái giám Đan Xuyến cung cũng tệ, cũng làm nàng suy nghĩ gì thêm. Nhưng muốn lại muốn đứng đầu năm ngàn binh lính, võ quan Tứ phẩm nội cung- Đan Xuyến cung Vệ Úy. Nàng lắc đầu: "Hoạn quan làm sao có thể?" Huống chi hoạn quan này là bởi vì dính líu tới tội mưu phản mà phải vào cung.

      Bạch Tín Tắc mỉm cười cúi thấp đầu, lại biến thành thái giám khiêm nhường: "Đối với Hoàng hậu nương nương mà , có thể hay quan trọng, quan trọng là có đáng giá hay ."

      Tố Doanh nhìn chằm chằm, chợt cười rộ lên: Dã tâm của . muốn gây thù chuốc oán với Hoàng hậu nên chờ thời cơ để làm giao dịch, nhắm vào việc đứng mấy cung nữ thái giám nho của Đan Xuyến cung mà đứng đội quân bảo vệ Hoàng hậu, muốn làm Đan Xuyến cung Vệ Úy. Đệ đệ của - Bạch Tín Mặc nổi tiếng dũng theo hầu Thái tử nhiều năm, cộng thêm ủng hộ dàn xếp của công chúa, cũng chỉ được đến phó Vệ Úy mà thôi.

      cành cây phía trước vang lên tiếng ve sầu, phá tan khí yên tĩnh của buổi trưa hè.

      Tố Doanh "Ah" tiếng, cười : "Sớm . có ve kêu rồi cơ đấy!" Đây là lần đầu tiên nàng ở trong khu vực săn nghe thấy thanh ve sầu cất tiếng, thanh biểu trưng cho mùa hè.

      Bạch Tín Tắc cũng cười cười : " còn sớm! . . . Nó cẩn thận từng li từng tí ngủ đông từ lâu, nếu nắm lấy thời cơ phá kén, cũng chỉ có thể cả đời thể thấy ánh sáng mặt trời." Lúc chuyện, ánh mắt sáng ngời, ý nghĩa đằng sau cần cũng biết.

      Trong lúc Bạch gia có nguy cơ gặp trở ngại, lại đúng là cơ hội của . thực được lí tưởng của đời mình.

      Tố Doanh bắt đầu có chút tin tưởng người này là thành tâm vì nàng làm việc … Nhưng mà chỉ là có chút tin tưởng.

      Ít nhất, người mà cầu nàng làm gì đó cho , có nghĩa là ra sức chứng minh năng lực của mình.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50.1: Đấu rượu I

      mình trở lại loan trướng, tâm tình của Tố Doanh thể kiểm soát nổi mà tụt dốc, nhưng mà lại càng mệt mỏi hơn khi thấy có người ngồi trong đó.

      Tố Trầm có lẽ đợi được lát, thấy muội muội trở lại, lập tức hành đại lễ. Tố Doanh vội vàng bảo đứng dậy, ban ghế ngồi sau lập tức hỏi: "Ca ca qua ngự trướng bái kiến chưa?"

      "Ta ở bên đó tạ tội sau đó mới qua đây." Tố Trầm chầm chậm trả lời.

      Vào những thời điểm như thế này mới hiểu hết ý nghĩa của câu: người có tội, mọi người cùng gánh.

      "Thánh thượng trách tội." Tố Trầm : "Chỉ là chấp thuận thỉnh cầu dẫn quân đến Tây Thùy của ta.”

      "Đại ca!" Tố Doanh với giọng điệu quở trách: "Vì sao huynh muốn Tây Thùy mà bàn bạc với ai?"

      Tố Trầm thản nhiên cười tiếng: "Nương nương và ta đều biết, muốn tìm người thay thế Thái tử để Tây Thùy rất khó. Người nào vào lúc này ra mặt, chính là thể thái độ với Thái tử, có thể là tin tưởng thực lực của , hay là tin tưởng lòng trung hiếu của Thái tử đối với Thánh thượng." Tố Trầm nhíu mày sau đó tiếp tục: "Ta nghĩ, nếu như là ta, đại khái có ai dị nghị về vấn đề này ‘Ta là huynh trưởng của Lan Lăng Quận Vương, trong lúc đệ đệ gặp nguy hiểm muốn ứng cứu cũng là lẽ dĩ nhiên. Về phía Thái tử, Phượng Diệp công chúa ắt có cách đối phó."
      Thân hình Tố Doanh hơi lung lay, : "Đại ca cùng Tam ca đều rời khỏi Kinh Thành, cũng tiện."

      "Thánh thượng cũng đồng ý." Vẻ mặt Tố Trầm rất lo lắng, : "Mặc dù Thánh thượng Phượng Diệp công chúa thân thể yếu ớt, thể lo lắng cho phu quân ra trận thêm nữa. Nhưng ta nghe giọng điệu của , giống như quyết định để Thái tử lĩnh quân."

      "Sao cơ?" Tố Doanh thể tin tức này là trong dự đoán hay là ngoài dự đoán, chỉ bình tĩnh hỏi: " thế nào?"

      Tố Trầm cung kính trả lời: "Ta , nếu để Thái tử lãnh binh Tây chinh khác nào lấy ngọc quý ném chim sẻ. Thánh thượng nhưng lại cười hỏi ngược, ngọc quý nếu như chỉ giấu kín trong hộp có ích lợi gì? . . . Thái tử những năm gần đây luôn giam mình trong chốn thâm cung, xa cách quân tình. Thánh thượng có lẽ là suy tính đến tương lai, cố ý buông tay để Thái tử gây dựng thế lực."

      Tố Trầm thấy Tố Doanh vẫn bình thản, khỏi có chút ngạc nhiên: "Thánh thượng hoàn toàn tin cậy Thái tử, giao cả ngàn quân mà sợ bị quay lại làm khó, người khác cho là lẽ tất nhiên. Nhưng nương nương khác, ngài lo lắng sao?"

      "Thái tử là Đại Nguyên Soái thống lĩnh binh mã thiên hạ, khó có cơ hội thể năng lực, Thánh thượng trao cơ hội cho con trai ngài, ta lấy tư cách gì mà ngăn trở. Ca ca ta tạo ra cục diện rối rắm, Thái tử giải quyết, dù ai chăng nữa, ta nên cảm tạ mới đúng." Tố Doanh bình thản : "Đại ca, huynh nên nhanh chóng về sai người chuẩn bị hai bộ khôi giáp thượng hạng cho nữ tướng . . ."

      "Nương nương!" Tố Trầm lấy làm kinh hãi: "Ngài muốn làm gì?"

      Tố Doanh cười : “Làm cho người khác. bộ cho Thịnh Nhạc công chúa, bộ cho Thái tử phi."

      Tố Trầm mãi lên tiếng, Tố Doanh lại : "Hậu phi tòng chinh là chuyện thường tình của triều đình ta. Từ đời Thánh Tổ, khi Đế vương thân chinh, thê thất theo quân xuất chiến là chuyện quá bình thường rồi. Thái tử phải , Thái tử phi theo cũng phải là chuyện kinh thiên động địa gì."

      "Coi như nàng muốn , nương nương ban thưởng nàng khôi giáp, nàng cũng có đạo lý gì mà từ chối." Tố Trầm giống như là có mấy phần đồng ý: "Vi huynh ngu độn, biết nương nương ép Thái tử phi theo quân có ích lợi gì?"

      Tố Doanh tự mình rót ly rượu, nhấp ngụm, sau đó từ tốn : "Phu thê Thái tử có ở đây, ta đem Hoàng tôn Duệ Hâm tới Đan Xuyến cung tạm thời trông nom. Nếu như ca ca ta chiến trường xảy ra biến cố ta khó tránh khỏi đau lòng khổ sở, thần trí hoảng hốt mà làm việc sơ xuất, nhất thời vô ý làm liên lụy đến Hoàng tôn."

      Tố Trầm nghe xong ngừng lắc đầu: "Nếu như hài tử của còn sinh vài hài tử khác. Nhưng tam ca Tố Táp của nương nương chỉ có , ngộ nhỡ có mệnh hệ gì, ai có thể thay thế được. Làm việc này cũng có lợi ích gì."
      "Coi như Thái tử mặc kệ con trai sống chết ở chỗ của ta, Thái tử phi cũng bỏ được." Tố Doanh cười cười: "Ta mới vừa nghe , trắc phi của Thái tử có bầu. Tố Từ vào cung cũng lâu, vất vả mới mang thai. Đúng lúc có Thái tử cùng Thái tử phi duy trì đại cục ở Đông cung, sợ Từ trắc phi mệt mỏi nên ý định của ta là cho phép nàng về nhà dưỡng thai, cần phải để đứa này được an toàn sinh hạ. Ngộ nhỡ Duệ Hâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trắc phi lại sinh hạ nam hài, người thua thiệt vẫn là Thái tử phi." Lông mày nàng nhướng lên, tiếp: "Ca ca ta sống hay chết liên quan gì đến Tố Ly nhưng sống chết của con trai nàng lại khác. Vì con trai của nàng, nàng nên biết liệu cách mà hành xử."

      "Thái tử trắc phi mang thai?" Giọng Tố Trầm mang chút nghi ngờ: "Nương nương có người bên Đông cung, chuyện này có phải hay nên điều tra chút?"

      Tố Doanh thấy yên lòng, nhàn nhạt trả lời: "Đông cung có tất cả mười ba đình viện, hạ nhân hơn ngàn người, phải ai cũng trung thành với , tâm vô tạp niệm."

      Tố Trầm còn muốn nữa, Tố Doanh cho tiếp: "Huống hồ còn có Thịnh Nhạc công chúa. Nàng ở Tây Thùy nhiều năm, kinh nghiệm chinh chiến phong phú. Ta cầu cạnh nàng xuất chinh nên nể mặt ta mà . Chỉ cần nàng tự nguyện muốn , Thánh thượng cũng có lý do gì mà thoái thác. Vả lại, nàng là người muốn gả cho Tam ca, tiền tuyến cũng trở mặt vô tình."

      Tố Trầm suy nghĩ lát, mới : "Thịnh Nhạc công chúa là người coi trọng tình cảm, có lẽ hành động trong vòng dự liệu của nương nương. Nhưng Thái tử phi Tố Ly . . ."

      "Đại ca có từng đọc qua, sủng thiếp của Tần Chiêu Vương chỉ vì được đút lót chiếc áo lông cáo mà lời đường mật khiến Tần Chiêu Vương bùi tai, thả nhân tài của quốc gia là Mạnh Thường Quân chưa? (*)" Tố Doanh chậm rãi : "Bởi vậy mới , tầm nhìn của nữ nhân luôn hạn hẹp. Bởi vì lòng người hay thay đổi nên nếu nữ nhân có thể sáng suốt mà nhìn về tương lai vì nam nhân hy sinh, cũng cách nào biết được ngày kia đạt được nghiệp lớn, còn có thể nhớ nổi nữ nhân hy sinh cho . Tố Ly luôn có lòng tin vào Thái tử, vả lại gia tộc trông cậy cả vào nàng trong lúc này, nàng trước tiên bảo vệ mình rồi mới suy nghĩ cho Thái tử."

      (*):Năm 298 TCN, tướng quốc nước Tề là Mạnh Thường Quân- Điền Văn đến nước Tần. Chiêu Tương vương nghe Điền Văn là người hiền, muốn giữ lại, bèn nghĩ ra kế nếu Điền Văn quy phục phong tướng, còn giết. Điền Văn nghe tin, đến chỗ sủng thiếp của Chiêu Tương vương cầu cạnh giúp mình và đút lót cho nàng ta chiếc áo lông cáo. Nghe lời sủng thiếp, Tần Chiêu Tương vương đồng ý thả Mạnh Thường Quân về nước. Nhưng khi Mạnh Thường quân sắp đến biên giới Chiêu Tương vương hối hận, sai quân đuổi theo nhưng Điền Văn kịp thoát.

      Trong lúc Tố Doanh phân tích, Tố Trầm vẫn cau mày, Tố Doanh nhìn thấy khỏi than thở: "Đại ca vẫn luôn yên tâm về ta phải."

      Tố Trầm gật đầu, thở dài: "Nương nương giống như Tố Lan, Tố Hòe . . . Nữ nhi của Tố thị từ bé nhận được những bài học về cuộc sống trong cung ai cũng thông minh lanh lợi, dũng cảm kiên quyết, họ ngàn người như , xử lý mọi việc cách khéo léo, khác với nương nương, ngài luôn hành xử mọi việc theo thiên tính, theo cảm nhận. Mỗi khi có chuyện xảy ra trong cuộc sống cung đình, các nàng luôn có ánh mắt nhìn vào việc cách minh bạch và xử lí cách đầy lí trí. đời này có rất nhiều người thông minh nhưng phải ai cũng có bản lĩnh suy nghĩ chín chắn kín kẽ trong song gió cung đình như nữ nhi của Tố thi. Đây chính là mấy trăm năm đạo lý của nữ nhi Tố thị đứng đầu thiên hạ." rất chậm chạp, hoàn toàn trách cứ cùng thái độ thất vọng, nhưng ngôn từ lại xuất phát từ tận đáy lòng. Tố Doanh nghe đại ca mình vậy yên lặng suy nghĩ rất lâu, có hơi xúc động.

      " biết là do Thôi tiên sinh dạy đúng cách, hay là nhà chúng ta may mắn, có rất nhiều người vào cung nhưng có người nào giữ được thông minh tỉnh táo cả đời. Kể từ khi cái thai của nương nương mất , ta liền lo lắng: biết cần bao nhiêu thời gian, nương nương mới có thể hiểu được bản chất của cuộc sống chốn thâm cung, có rút ra được bài học nào sau chuyện xảy ra với mình ." : "Vốn là Tố Lan thường xuyên lui tới trong cung trông chừng giúp đỡ nương nương nên ta cũng yên tâm phần nào. Vì sao nương nương và muội ấy lại xảy ra hiềm khích, rồi qua lại với nhau nữa?"

      Tố Doanh ngồi yên, đứng lên mấy bước mới : "Ta hiểu, Tố Lan có gì tốt? Ngay cả đại ca cũng tới làm thuyết khách cho nàng?"

      "Bốn tuổi được dạy dỗ về cách sống trong cung, mười năm học tập, lại có thể bước vào cung đình. Tố Lan từng tràn đầy tự tin cho là mình có thể hầu hạ Quân Vương, ảnh hưởng đến tương lai của triều đại này, đứng ở đỉnh cao danh vọng, kết quả lại thể làm gì khác hơn gả cho người bình thường. Tất cả đều công cốc, kế tiếp chỉ còn lại sinh mấy đứa bé, giúp chồng dạy con, quanh quẩn trong đại viện . . . Sống như vậy cả đời phải là cuộc sống mà muội ấy muốn." Tố Trầm lại : "Bây giờ Tể Tướng còn sống, muội ấy là thiếu phu nhân Tướng phủ. khi Tể Tướng mất, cũng chỉ là thê tử gia đình thương nhân thấp hèn. Muội ấy cam lòng. Nhưng chỉ cần khi nương nương còn là Hoàng hậu, Tố Lan chính là muội muội của Hoàng hậu … Nương nương là hi vọng của muội ấy, A Lan có hành động gây bất lợi cho nương nương."

      Tố Doanh coi như cũng hiểu tình trong lời của : Trong mắt phụ thân, Tố Doanh và Tố Lan địa vị giống nhau, nhưng đối với đại ca mà , họ đều là những vị muội muội bị số phận trêu đùa. Tố Lan là người năng lực có thể sống sót tốt nơi hậu cung lại vì lí do bất đắc dĩ mà được vào cung; Tố Doanh thua kém Tố Lan hơn nhiều về năng lực lại ngẫu nhiên mà được ngồi lên hậu vị, gian nan tìm hiểu thích nghi với cuộc sống trong thâm cung. Gia tộc của Hoàng hậu tất nhiên là vinh dự, nhưng khi Hoàng hậu sai đường, gia tộc cũng bị liên lụy. Hai vị muội muội này tốt nhất có thể liên thủ chỉ càng tăng thêm sức mạnh, tốt cho cả hai người và cả gia tộc.

      Tố Doanh đồng ý, muốn lên tiếng, Tố Trầm lại : "Lúc trước, nương nương và Tố Hòe rất thân thiết. Vì sao cùng là muội muội của ngài, Tố Lan luôn khéo léo xử như vậy, nương nương lại thờ ơ lạnh nhạt?"

      Tố Doanh mở miệng, vốn muốn cho biết chân tướng của việc Tố Hòe mất hài tử và mất cả mạng sống, nhưng lại cảm thấy nhiều lời cũng vô ích nên chuyển chủ đề: “Tố Lan phải người trong cung, ta muốn nàng lún sâu vào chuyện của hoàng gia."

      "Nhiều người cho rằng, nương nương vốn dĩ được Thánh thượng chiều chẳng qua là vì Thuần viện, cho nên cho dù chuyện cũ của Thuần viện nương nương qua rất lâu nhưng trước mặt Thánh thượng luôn cố tỏ vẻ để tâm đến chuyện của nàng. Về tất cả mọi mặt, Tố Lan đều hơn nương nương, vì vậy nương nương muốn nàng lại trong cung quá nhiều."

      Tố Doanh đỏ mặt, cao giọng: "Chả lẽ ta đối xử tốt với ai, cũng phải xem sắc mặt của người khác, tìm lý do để cho bọn họ tin phục?"

      Tố Trầm thấy nàng tức giận, lắc đầu thở dài : "Nương nương trước kia cũng biết, Tạ Chấn bởi vì ở trước mặt dưỡng phụ bất kính khiến cho Thánh thượng cảm thấy thất vọng về . Hôm nay người bên ngoài đồn đãi nương nương đối với muội muội của mình còn nặng bên này bên kia, truyền tới tai Thánh thượng, làm sao có thể nguyện ý lúc Đông cung có ai chăm sóc mà giao Hoàng tôn cho ngài?"

      Tố Doanh á khẩu trả lời được, chỉ nhìn chằm chằm đại ca mình, rốt cuộc nổi giận thỏa hiệp: " gọi Tố Lan vào đây."

      Tố Trầm giống như giải quyết xong nỗi lòng, ý vị sâu xa với muội muội mình: "Chính là bởi vì Tố Lan phải người trong cung, mới có chỗ tốt. Nương nương về sau biết."

      Trong gia đình, vốn là tỷ muội thường thân thiết với nhau hơn rất nhiều so với huynh muội, nhưng muội muội này của Tố Doanh lại là nữ nhi xuất chúng trong số tỷ muội của nàng- Tố Lan. Giữa các nàng xảy ra qua quá nhiều chuyện, có quá nhiều việc cơ mật thể ra. Ngay khi Tố Lan nước vào loan trướng ngay cả bạch y nữ nhân cả ngày lượn lờ quanh quẩn cũng mang vẻ mặt khác thường, tránh lui mấy bước.

      Tố Doanh rót rượu. Lúc Hoàng đế săn, thích nhất mang theo loại rượu mạnh tinh khiết có vị cam này theo bởi vì nó dễ khơi gợi hào hùng trong mỗi con người. Tố Doanh đặt hai chén đặt bàn, nhìn muội muội chợt nhíu mày: "Tới uống rượu!"

      Tố Lan thoải mái bước đến, nhìn tỷ tỷ mình cười lên nụ cười cam chịu: "Phạt cái gì?" Đấu rượu là tục lệ của thiên triều, Quý tộc thường thường dùng việc này tiêu khiển. Tố Doanh bưng chén lên, nhướng mày : "Người ở thế hạ phong, muốn câu cuối cùng người thắng nhất định phải ghi nhớ kĩ trong lòng."

      "Tốt." Tố Lan ngửa cổ uống hết ly rượu, vừa đặt chén xuống cảm thấy có chút chóng mặt, ngừng lắc đầu: "Rượu này nồng độ mạnh!"

      Tố Doanh chầm chầm uống, nhưng sau khi uống xong, sắc mặt đổi, mỉm cười rót tiếp.

      Tố Lan tự nhận thua kém về mặt này, chống cằm : "Tỷ tỷ là người tốt. Tỷ chưa bao giờ từng nhận được đồ tốt, cho nên khi người khác đối xử tốt với tỷ, tỷ liền tình nguyện tin tưởng đối phương là lòng. Chỉ cần người khác đối xử tốt với tỷ lần, tỷ luôn luôn nhớ đến điều tốt đẹp đó. Vì vậy mới tỷ tuyệt đối là người tốt, đáng tiếc cũng vì nguyên nhân này, mới bị Tố Hòe xoay như con rối tay nó."

      Cảm xúc của Tố Doanh bỗng chìm xuống, lại nghe Tố Lan : "Ta kể cho tỷ nghe về chân tướng cái chết của Tố Hòe. Đem chân tướng cho người tốt, là chuyện tàn nhẫn nhất."

      Nếu nàng vậy, Tố Doanh cũng kiên trì hỏi cho ra nhẽ. Đến khi uống chén thứ hai, Tố Lan lập tức bị sặc, gò má nhiễm hồng. Tố Doanh nhịn được cười, Tố Lan cũng trách, xấu hổ cười cười, lại nhận thua: "Tỷ tỷ, thời điểm tỷ vào cung, cả nhà ai cũng vui mừng hớn hở, nhưng ta thấy việc đó chẳng có gì đáng để vui mừng cả. Phụ thân suy nghĩ kỳ lạ, muốn dùng hai tháng cải tạo nữ nhân lớn, có suy nghĩ chính kiến để làm Hoàng hậu. Hai tháng, chừng ấy thời gian tuyệt đối đủ. Nếu là ở hậu cung của triều đại khác có thể, nhưng ở hậu cung triều đại tất cả đều là những nữ nhân Tố thị, hai tháng này đúng là thể chấp nhận được. Tỷ tỷ với kiểu tính cách như vậy làm Hoàng hậu, nhất định là bi kịch, hơn nữa còn là bi kịch trong số những bi kịch thê thảm nhất."

      Nàng xong, liền giành lấy bầu rượu, tiếp tục rót vào chén của mình.

      Tố Lan biết Tố Doanh mượn danh nghĩa đấu rượu này để cả hai người bày tỏ quan điểm của mình, nàng cũng biết dựa vào tính cách của Tố Doanh, tuyệt mở miệng trước, vì vậy trước tiên nàng lùi hai bước. Sau đó, Tố Lan lại uống cạn ly rượu, sắc mặt thay đổi, cười tủm tỉm chờ Tố Doanh bày tỏ quan điểm.
      Tố Doanh bưng chén lên, lại cảm thấy khó có thể nuốt xuống, uống nửa để xuống nhận thua.

      Hồi tưởng về những việc trải qua, nàng cảm thấy quá mệt mỏi, chậm rãi : "Trong cuộc trò chuyện mấy vui vẻ lần trước của chúng ta, ta Tố Hòe mới đích thực là muội muội của ta . . . Bởi vì ta cảm thấy nó và ta có chút giống như. Chúng ta đều biết tại sao mình đột nhiên lại được gả cho Hoàng đế, nhưng cả đời này chỉ có thể gả lần nhưng nghĩ đến cuộc hôn nhân đó chỉ là cuộc hôn nhân chính trị, khó tránh khỏi như có mất mát. Hi vọng người mình gả có thể làm cho cuộc hôn nhân chỉ có lần trong đời của mình quá lạnh lẽo nhàm chán . . . Tố Hòe và ta đều là nằm mơ giữa ban ngày." Đôi môi Tố Doanh giật giật, cảm khái : " tại, ta mơ mộng gì nữa rồi. Nơi ta đặt chân đến phải là nơi để mơ mộng, nó là nơi làm con người ta vỡ mộng. Nhưng ngươi sao? Ngươi gả cho người tốt, lại muốn phấn đấu quên mình chỉ để chui vào bãi lầy này?"

      Tố Lan trầm mặc, trả lời.
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50.2: Đấu rượu II

      Tố Lan trầm mặc, trả lời.

      Tố Doanh lại thở dài: "Tố Hòe có lẽ làm nhiều chuyện sau lưng ta, nhưng trong thâm tâm, nó vẫn luôn coi ta là tỷ tỷ ruột thịt. Trước khi ta xuất giá, ngươi cũng từng đối với ta như vậy. Nhưng hôm nay, ngươi lại nhì vào vị trí Hoàng hậu mà đối xử với ta. Ngươi phải là của ta muội muội của ta nữa, mà giống như là người luôn kè kè bên cạnh ta chỉ để bày mưu tính kế."

      Dứt lời, nàng bưng ly rượu còn dư nửa, uống cạn. Uống xong, đầu óc cũng có chút nặng nề.

      Tố Lan lời, tiếp tục rót rượu cho cả hai người. Hai tỷ muội bưng chén lên, cụng ly sau đó uống hơi cạn sạch ly rượu của mình. Tuy có mấy phần giả bộ say, hai cặp mắt vẫn trong trẻo như cũ, nhìn nhau cười tiếng, tiếp tục rót rượu.
      Sau mấy lần nâng ly nữa mà vẫn bất phân thắng bại, Tố Doanh nhượng bộ: "Ngươi cũng biết, trong cuộc chiến chốn thâm cung, người có thể toàn mạng có mấy người?" Nàng trầm mặc chốc lát, : "Tố Thuần chết rồi. Nguyên nhân mặc dù được đến, nhưng giữa tỷ muội chúng ta có chút cũng sao: nàng ngụy tạo bút tích của phế hậu, vu hãm phế hậu cùng người khác thông dâm. Chuyện bị bại lộ chân tướng."

      Tất cả mọi chuyện đều như vậy, lần thứ nhất hành động, có thể thành công, lần thứ hai may mắn như vậy. Tố Thuần nghe lời Tố Doanh bắt chước bít tích của phế hậu tổng cộng có mười sáu chữ. Bức thư nàng ta viết đêm Tố Doanh giả vờ sảy thai ở Hoàng cực tự là Tố Doanh cố ý bày mưu để nàng giao cho thủ hạ của Cư Hàm Huyền. Vừa mới đến tai Cư Hàm Huyền, ông ta nhất định nghi ngờ. việc lần trước của phế hậu cũng giống như vậy, chỉ tìm thấy bút tích của phế hậu trong phòng Ngu nhạc công là bằng chứng thông dâm. Trong lúc Cư Hàm Huyền tức giận vì nghĩ Tố Nhược Tinh phản bội, hành động nóng nảy, nhưng thời điểm tỉnh táo lại, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết: Trong cung có người có thể bắt chước chữ viết nhằm vu oan cho Tố Nhược Tinh. Như vậy việc Tố Nhược Tinh đề thơ lụa gửi cho Ngu nhạc công, cũng chưa hẳn là .

      thể lộ ra, nhưng có thể sử dụng cách của mình để tra ra người kia, sau đó dùng phương thức của mình mà đòi lại chút công đạo cho phế hậu chết. Chủ quản Chính vụ Dương Phương thầm báo cho Tố Doanh: Ở nhà giam của Chính vụ, người độc chết tỷ tỷ nàng người, là tay chân của Tể Tướng.

      "Nương nương, xin đừng xem thường tỷ tỷ của chúng ta." Tố Lan tỏ vẻ khó , lại có chút thương cảm chân : "Tỷ ấy là nữ nhân Tố thị chân chính, phải người dễ dàng lòi đuôi … Trừ phi tỷ ấy tự nguyện. Lúc tỷ ấy bị giáng chức đuổi đến Hoán y cục, ta từng cho người vào cung gặp mặt. Tỷ ấy , tỷ ấy phải sống sót để đấu với Tố Nhược Tinh trận, phải làm cho nàng ta cũng giống như ‘Nhu viện’ phải mang tội mà chết."

      Cung nữ giặt đồ ở Hoán y cục vọng tưởng đưa Hoàng hậu vào chỗ chết, quả cần phải có can đảm và thực lực đến mức nào. Ngụy tạo cái gian tình để khiến Tố Nhược Tinh bị phế, vẫn còn còn sống. Tỷ tỷ của các nàng coi như chỉ là cung nữ tiếng tăm trong Hoán y cục có thể làm được. Mặc dù trong khoảng thời gian khá dài để chờ đợi nhưng quả thực tỷ ấy làm được! Sau khi hoàn thành ước nguyện, nàng muốn sống khổ sở trong chốn cung cấm này nữa, đến lúc chấm dứt. Sơ hở, trốn cung, phạt trượng . . . Chính là nàng tự mình muốn vào tử lộ.

      Tố Doanh lắc ly rượu, giật mình như người vừa tỉnh mộng, giọng : " biết là nàng giúp ta trừ khử Tố Nhược Tinh, hay là ta giúp nàng."

      Tố Lan nghiêm mặt: "Ta khuyên nhủ tỷ ấy, nhưng tỷ ấy hoàn toàn để ý tới. Mặc kệ ai cuối cùng hại chết tỷ ấy, cũng chỉ là người theo đường nước bước của tỷ ấy, thuận theo ý nguyện của tỷ ấy mà thôi."

      Tố Doanh thất thần nhìn muội muội, biết Tam di nương sinh ra nữ nhi giống ai, tính tình trời sinh mang theo ngang ngạnh bẩm sinh, khi gặp phải chuyện bất bình, luôn luôn cam lòng mà khiêu chiến ngay với kẻ gây với mình.

      "Ngươi cũng tham dự vào chuyện này." Tố Doanh nhấp ngum, hé mắt quan sát vẻ mặt Tố Lan phản chiếu qua ly rượu: "Vốn là cho ta biết, Tố Nhược Tinh liên quan đến cái chết của A Hòe. ra cũng có rất nhiều người có khả năng mưu hại muội ấy, nhưng ngươi ám hiệu với ta: Ngươi , vong hồn của A Hòe đến quậy phá khiến Hoàng hậu ngày đêm yên ổn. Cũng là ngươi với ta, cao hương kia chỉ có Hoàng hậu dùng. ra , ngươi có thể đem cao hương Tướng phủ điều chế cho ta, tất nhiên cũng có thể cho đại tỷ, nhị tỷ. Cái chết của A Hòe có liên quan đến đại tỷ nhưng ngươi lại hướng ta đến chỗ Tố Nhược Tinh . . . Người hại A Hòe là người của ngươi, về phần Tố Nhược Tinh … ra nàng làm gì, cùng đào kép thông dâm, mưu hại A Hòe. Ngươi chỉ là giúp tỷ tỷ ngươi báo thù."

      "Tố Nhược Tinh làm gì?" Tố Lan uống ngụm lớn rượu rồi cười ha ha, gật đầu : "Nàng là Hoàng hậu! Ngay cả Phương thái y- nhân vật như vậy cũng có liên quan đến cái chết của biết bao nhiêu người, huống chi nàng là Hoàng hậu. Coi như nàng hại người, cũng có rất nhiều người mong đợi nàng bị hạ bệ. Coi như nàng có làm gì, cũng có rất nhiều người hăm he lôi nàng khỏi vị trí đó. Ai làm Hoàng hậu cũng phải chuẩn bị tâm lý cho việc hãm hại người và bị người hãm hại!"
      Nàng lại tiếp tục rót rượu, khinh thường cười: "Trong chốn cung cấm này, có ai trong sạch hết. Nếu Thánh thượng cũng phế nàng! Sử sách cũng có qua, Tăng Sâm chỉ vì chén cơm sống mà bỏ thê tử của . Tỷ cho rằng đó chính là chân tướng? Lấy cớ này, cũng chỉ là còn giữ mấy phần tình cũ, muốn đem chân tướng chiếu cáo thiên hạ, để cho thê tử của phải gánh chịu tiếng xấu nghiêm trọng hơn."

      Tố Doanh nhìn chất lỏng sáng màu được rót từ từ vào chén, ngẩn ngơ hỏi: "Như vậy, vì nàng tìm lý do, là muốn che giấu chân tướng gì nữa?"

      "Ta biết." Tố Lan cách rất nhàng: "Chuyện trong cung nhiều như vậy, luôn có chuyện chúng ta cách nào biết được. Chuyện của nàng còn quan trọng nữa."

      vò rượu rất nhanh bị họ uống sạch. Tố Doanh lại xách ra vò, Tố Lan khách khí vạch vừa mở vò rượu vừa : "Về chuyện của Tam ca, có rất nhiều người lợi dụng chuyện này mà tính toán làm lợi cho mình, chưa chắc có thể làm gì tỷ.

      Nhưng mà tỷ tỷ phải hiểu , người khác muốn nhằm vào tỷ, luôn có thể dùng những lý do tưởng chừng như chẳng có liên quan gì mà lôi tỷ xuống nước."

      uống được lúc lâu, Tố Lan bắt đầu tiến vào chủ đề chính: "Vốn là, tất cả mọi chuyện đề có thể từ lớn hóa , đáng tiếc trong lòng tỷ tỷ phải ràng: Chuyện Tam ca tỷ nên làm lớn chuyện nhưng cũng nên coi như có chuyện gì."

      Nàng tập trung tinh thần, giống như có phương pháp chuyển nguy thành an,lại giống như nàng nhận định: Nữ nhân sống trong hậu cung, có kẻ địch vĩnh viễn, tỷ tỷ của các nàng lúc này chắc chắn thỏa hiệp.

      Tố Doanh chuyên tâm uống rượu, làm bộ như nghe thấy, “ Còn nhớ Vinh phi của Tiên Đức hoàng đế vì cái gì mà bị phế ?” Tố Doanh trước mắt có chút choáng váng, lau miệng : “ Có người phát ra muội muội của nàng ở trong nhà nguyền rủa Long Huy hoàng hậu bị bệnh nặng, cầu nguyện Vinh phi sớm leo lên hậu vị. Nghe Vinh phi chắc chắn có liên quan đến chuyện này, cho nên nàng bị giam vào lãnh cung, muội muội của nàng bị loạn tên bắn chết. ra … Trong gia tộc Tố thị vẫn lưu truyền là, Long Huy hoàng hậu lo lắng sau này nàng mất, Vinh phi tấn vị đem thân quyến của nàng đuổi tận giết tuyệt, cho nên ra tay diệt trừ hậu hoạn. Muội muội của Vinh phi cũng giống như nữ nhân của Tố thị, nếu chịu yên ổn mà sống qua ngày cũng có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng nàng cố tình tự cho mình là thông minh, nhúng tay vào chuyện trong cung.”

      Tố Lan nhìn tỷ tỷ khẽ mim cười: “ Chúng ta phải là các nàng.”

      “ Người tự cho mình thông minh, mặc dù biết kinh nghiệm của người trước luôn có ích nhưng chưa bao giờ tin tưởng những việc tồi tệ như vậy xảy đến với chính mình.” Tố Doanh hừ tiếng, sau đó ói: “ Uống rượu!”

      “ Tỷ tỷ…” Tố Lan có ba phần men say, dựa lưng vào Tố Doanh, lẩm bẩm : “ Có lời đồn đãi nữ nhi của Đông Bình vương phủ, cũng chính là nhà chúng ta, trúng phải lời nguyền, nhất định tỷ muội tương tàn. Nhưng ta biết, để cho tỷ muội cu\húng ta có tình thân là do phụ thân dung túng, phải là lời nguyền rủa.”

      Tuy là chỉ trích phụ thân nhưng nàng có cảm giác chút nào về việc mạo phạm trưởng bối.

      “ Phụ thân chỉ nhìn nhận và coi trong những nữ nhi có địa vị trong cung, cũng chỉ coi trọng người hạ sinh được những nữ nhi như vậy cho ông ta. Bạch Tiêu Tiêu là trường hợp đặc biệt, ngay cả mẹ ta cũng đối với nàng kính nhi viễn chi. Trừ ra nàng, còn có vị di nương nào phải dựa vào nữ nhi mà nở mày nở mặt sống trong phủ? khi nữ nhi có tiền đố, ông ta đối đãi như thế nào? Tố Hòe là tú nữ Tố thị nên ai cũng đề cập tới chuyện nó thiếu chút nữa độc chết ta! Thập nhị di nương đau thương quá cho Tô Hòe mà điên dại, cũng mở miệng tiếng là nàng lìa đời. Quả ghê tởm! Hai tỷ tỷ của ta vừa chết đối xử lạnh nhạt với mẫu thân ta…”

      Nàng dừng lại nhìn Tố Doanh cười chua chat: “ Mẹ ta tám ngày trước mất rồi, chết ở biệt viện ở thành Kỳ Dương. Ông ta còn thèm nhìn cái! Ông ta bay giờ là Bình vương, phụ thân của Hoàng hậu. Ta ở trong mắt của ông ta có vị trí nào hết, ‘ con dâu tể tướng’ cái thân phận này ông ta để vào mắt, cầu được ông ta gặp mặt mẹ ta lần cuối. Sau này, Tể Tướng trăm tuổi, ta sợ rằng càng thêm thể trong cậy vào nhà mẹ đẻ.”

      Tố Doanh chăm chú nghe nàng , khoảng thời gian nàng dừng lại, than tiếng, “ Tỷ tỷ là Hoàng hậu ca ca là phò mã, là Quận Vương, là nhị phẩm Long Tương tướng quân, mà ta, là thê tử của thương nhân tầm thường… Mười bốn tuổi lập gia đình, ta và phu quân coi như trai tài sắc, môn đăng hộ đối, cẩm y ngọc thực, ta cũng có thể giống như những nữ nhân khác cảm thấy hạnh phúc viên mãn. Nhưng qua cái chết của tỷ tỷ, của mẫu thân mới thực nhận thấy: Ta thể sống mà nhịn nhục như vậy cả đời.” Tố Lan ngửa đầu uống từng ngụm rượu lớn, sau đó rót thêm rượu vào ly của Tố Doanh: “ Ta cùng tỷ tỷ… tương tàn.”

      Tố Doanh uống đến hơi chếnh choáng, mọi thứ nhập nhòe, bóng dáng của bạch y nữ nhan trước mắt là thứ duy nhất thay đổi . Nàng nhàn nhạt hỏi: “A Lan, nếu như cho ngươi thời gian năm ‘ quyền khuynh Thiên hạ’, nhưng mà ngươi phải trả cái giá rất lớn, vậy có nguyện ý đổi ?”

      Tố Lan xoay người nhìn chằm chằm tỷ tỷ, suy nghĩ dụng ý của nàng. Thấy Tố Doanh giống như thực hơi say, nàng chỉ cho là câu đùa, cười khanh khách : “ Vì sao cần? Xưa nay những người mưu phản hòng soán vĩ, đừng năm ‘ quyền khuynh Thiên hạ’, chỉ vỉ ước mong được đứng thiên hạ khắc thôi mà tổn hại bao nhiêu mạng người, kéo theo bao nhiêu hệ lụy đến người thân, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện lao đầu vào lửa.”

      Những lời này hình như rất được bạch y nữ nhân thưởng thức, nàng nhàng bay đến bên cạnh Tố Doanh, dịu dàng đặt tay lên vai nàng, : “ Đối với Hoàng hậu mà , tất cả mọi thứ khác đều khó có được như tình , tình thân… Nhưng chỉ có quyển lực, bất cứ lúc nào cũng làm được việc độc ác, luôn có thể lấy được. Tại sao cần? Coq lẽ ngươi bây giờ còn nghĩ đến chuyện có nó được gì, nhưng đến thời điểm phu quân của ngươi mất , ngươi ngay lập tức biết: có nó, tính mạng của ngươi cũng khó mà giữ.”

      “ Nhưng … Thiên hạ là thứ phải là ai muốn nắm giữ trong tay cũng được.” Tố Doanh chầm chậm thượng thức rượu ngon, nhưng lại thấy vô vị tẻ nhạt: “ phải ai cũng có thể đem thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nhìn Thiên tử, nhìn dưới người vạn người Cư tướng… So với họ, chúng ta còn quá non trẻ.”

      Tố Lan cười ha hả: “ Chúng ta còn quá non trẻ? Thời điểm chân chính già , phải tóc bạc da mồi, mà là nhìn lại hình ảnh xinh đẹp của trước kia mà … Chúng ta già.”

      Tố Doanh trầm mặc lâu. Tố Lan biết tỷ tỷ thường xuyên tiếng nào chỉ im lặng suy nghĩ, cũng quan tâm, chỉ uống rượu. Qua lúc lâu, Tố Doanh mới uống ngụm rượu, : “ Muội muội có chí hướng như vậy, ban đầu nếu được vào cung, nhất định rất có tiền đồ. Chuyện làm chủ Đan Xuyến cung cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đến lúc đó, chỉ cáo cái cung đình cằn cỗi này được đổi mới hoàn toàn, chỉ sợ quốc gia này cũng thay đổi hình dạng!”

      Tố Lan nghe nàng nghiêm trọng như vậy, chung quy vẫn là yên tâm về mình, vì vậy nghiêm mặt : “ Số mạng của người ta rất khó , người ông trời muốn thành toàn chính là tỷ tỷ.”

      Tố Doanh trượt tay, ly rượu rơi xuống, người cũng bị ướt mảnh.

      Thành toàn nàng phải ông trời, là mấy người coi nàng như quân cờ để đặt tới đặt lui.

      “ Ông trời thành toàn cho ta… ta chỉ có thể trong cậy vào tỷ tỷ thành toàn.” Tố Lan chú tâm lau vết rượu váy Tố Doanh.

      Tố Doanh chống cằm nhìn nàng, hiểu họ làm sao có thể do phụ sinh ra. Đáng lẽ nàng nên có hứng thú với việc tranh đấu trong cung cấm như muội muội mình. “ Rượu ngon ?” Nàng hỏi.

      Tố Lan cười gượng tiếng: “ Nương nương mời, đương nhiên là rượu ngon.”

      Tố Doanh cầm chén rượu uống hết, lần nữa rót đầy : “ Uống thêm chén nữa.”

      câu cuối cùng cũng là lời lòng, nàng : “ Ngươi ngay sau hối hận.”

      Tô Lan lại : “ Tỷ tỷ, ta sợ hối hận. đời này có ai chưa làm vài chuyện khiến bản thân hối hận? Ngay cả cảm giác hối hận cũng có, ngây ngô sống đới mới là đáng sợ!”
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Kết cục: năm thiên hạ I

      Kỳ săn bởi vì Thái tử chuẩn bị dẫn quân xuất chinh mà vội vã kết thúc. Tố Doanh theo thường lệ tham gia nghi lễ đại quân xuất chinh, chỉ là nghi lễ này được hùng tráng bằng lúc Tố Táp xuất chinh. Nắng gắt như lửa, nhưng ánh mắt trời gay gắt tỏa xuống hoàng thất giống như đủ sức nóng, làm tan chảy được khí cứng ngắc giữa bọn họ.

      Hoàng hậu ban cho Thái tử phi khôi giáp rất tinh xảo, nhưng người tiếp nhận món quà tặng này lại thể giống như thường ngày bày ra bộ mặt hòa khí. Mấy ngày liên tiếp, khuôn mặt của nàng dường như luôn có chút sức sống nào.

      Trước đây, trong cung xảy ra những chuyện hay liên tiếp. Những chuyện đó thể coi là chuyện nhưng cũng chưa tính là sóng gió, bởi vì còn chưa gây nên phong ba gì, trở lại bình thường. Mọi chuyện lần này xuất xứ từ việc Thái tử phi Tố Ly muốn theo quân, lấy lý do là Hoàng tôn còn mà cự tuyệt. Nhưng hậu phi tòng chinh là chuyện thường ở triều đại này. Huống chi trong quá khứ, nàng có lần tham gia nghị về quân tình, đối với việc bày binh bố trận am hiểu rất sâu sắc, do đó mới gây được ấn tượng với Hoàng đế và Thái tử. Từ đó về sau, nàng vẫn được coi như là nữ tướng có hiểu biết và am hiểu về quân có cơ hội thi triển năng lực, rất nhiều người cho rằng nàng theo quân xuất chinh là điều đúng đắn.

      Nhưng mà bản nhân Tố Ly cảm thấy như vậy. Thao lược của nàng so với mấy nữ nhân trong cung đúng là hơn người nhưng nếu để ra trận nàng chưa phải là đối thủ của ai. Nàng nghĩ rằng sau khi rời cung, chắc chắn xảy ra những biến cố mà nàng mong muốn.

      Nàng từng thản nhiên thừa nhận mình chỉ biết lý luận suông, nhưng sau khi Hoàng hậu cùng Tể Tướng trước sau dùng lời lẽ và hành động khéo léo bày tỏ tin tưởng tuyệt đối với tài năng của nàng, Tố Ly rất nhanh phát : người khách sáo giữ nàng ở lại rất ít. Hoàng hậu muốn con trai của nàng, Tố Ly hiểu. Trắc phi Tố Từ muốn nàng xa để thuận lợi sinh con, Tố Ly nhắm mắt cũng có thể nhìn ra. Trong cung có ai muốn giúp nàng, tất cả bọn họ đều muốn nàng phải .

      Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, vì vậy trong lúc chuẩn bị xuất chinh lại đột nhiên bị bệnh, bệnh tình rất nguy hiểm, khó có thể khỏi trong ngày ngày hai. Nhưng Hoàng hậu lo lắng cho sức khỏe của nàng, ra lệnh cho Thái y viện dốc toàn lực chữa trị cho Thái tử phi nếu nghiêm trị, chỉ trong vòng bốn ngày, nàng buộc phải hoàn toàn khỏe mạnh.

      Giống như rất nhiều nữ nhân của Tố thị khác, Tố Ly biết chuyện mình nhìn ra được là hoàn toàn tốt nhưng cũng thể chống cự đúng là chuyện rất đáng thất vọng. Khi này chuyện này rơi vào nàng, nàng có cách nào phản kháng, cũng có cách nào lôi kéo người khác đồng tình nên buông xuôi, liều mạng chống lại. Nàng chỉ có thể dùng tất cả sức lực phản kháng lần, khi thể làm gì khác, bèn lựa chọn như tất cả nữ nhân khác- lựa chọn thỏa hiệp.

      lần thỏa hiệp này, có lẽ là thắng lợi ở trước mắt, cũng có thể còn năng lực để chống lại nữa. Trong lòng Tố Ly ràng. Lúc đem Hoàng tôn đến cửa Đan Xuyến cung, nàng ôm chặt nhi tử muốn buông tay, đến khi có cung nhân tiến đến khuyên nhủ, nàng mới thở dài đem Hoàng tôn ngủ say giao cho vú nuôi.

      Đối với việc Hoàng hậu chăm sóc hoàng tôn, người thứ hai tỏ vẻ lo lắng sốt ruột là Tố Ly.

      Người thứ nhất là phụ thân của Tố Doanh - Bình vương.

      Đại ca của Tố Doanh trước đó có nghe về dụng ý của nàng về việc chăm sóc Hoàng tôn, nên cũng thúc đẩy mọi chuyện theo ý Tố Doanh. Nhưng Bình vương lại ra sức bày tỏ phản đối.

      “Chẳng lẽ nương nương chưa từng nghe chuyện nuôi ong tay áo?” Ông vì chuyện này đích thân vào cung cầu kiến, thở hổn hển : “Huống chi nó còn là nhi tử của kẻ thù nương nương – Thái tử!”

      Tố Doanh cau mày : “Hoàng tôn có phụ mẫu, ta bao giờ muốn nuôi nó? Chỉ là chăm sóc nó trong thời gian phụ mẫu nó vắng thôi.”

      Bình vương liên tiếp dậm chân thở dài: “Thần lúc trước mời người xem số mệnh cho nương nương, cao tăng số mệnh của nương nương thể dưỡng dục nhi tử của người khác, nếu vinh hoa phú quý cả đời bị tiểu tử kia thiêu rụi.”

      Tố Doanh từ trước đến giờ quan tâm đến những chuyện bói toán số mệnh này nọ nên chút cũng để ở trong lòng, thuận miệng an ủi: “Nếu như mọi việc là do trời định, chúng ta đều là phàm nhân, há có thể tránh?”

      Bình vương thấy nàng quan tâm, khỏi than thở: “Nếu nương nương muốn làm bộ làm tịch làm mẫu nghi thiên hạ chút còn được nhưng ngàn vạn lần xin nương nương đừng có ý nghĩ khác.”

      Hôm đó là ngày đầu tiên Hoàng tôn vừa mới bị mang đến Đan Xuyến cung, Tố Doanh bởi vì gặp mặt phụ thân nên chưa được nhìn thấy vị tiểu thiên hoàng quý trụ này. Nghe phụ thân này nọ lúc lâu, nàng khỏi mất hứng. Nhưng sau khi bước chân vào đại điện, tâm trạng của nàng lại tốt hơn hẳn.

      Cung nữ đồng loạt quỳ xuống, mỗi gương mặt trẻ trung và xinh đẹp đều mang theo vui vẻ khác hẳn so với mọi ngày. Tố Doanh thấy thể hỏi: “Hoàng tôn ở đâu?” Cung nữ lập tức vui vẻ kéo chiếc xe nôi được phủ rèm.

      Nghe thấy những thanh ồn ào, Duệ Hâm toàn thân được bọc ở trong tấm chăn gấm hảo hạng nhanh chóng quay người, ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn những người xa lạ kia.

      Tố Doanh vừa nhìn thấy tiểu tử phấn nộn đáng này liền nhịn được mỉm cười, ngồi vào giường trêu chọc : “Mau, đến đây!”

      Duệ Hâm y y nha nha phát ra những thanh có ý nghĩa gì, sau đó lật người nằm ngửa, tò mò nhìn Tố Doanh. Cả đám cung nữ vây quanh nhìn thấy ai cũng cười rộ lên. Đan Xuyến cung ít khi có những tiếng cười vui nhộn như vậy, nhất thời khí trong đại điện thoáng như gió mát thổi vào những ngày hạ nắng gắt, khiến trong lòng Tố Doanh ấm áp hẳn lên.

      cung nữ từ Đông cung tới : “Ba lật sáu ngồi chín bò… Hoàng tôn vẫn chưa được chín tháng tuổi, nên chưa biết bò!” Vừa mới dứt lời, Duệ Hâm vung đôi chân nho huơ huơ, muốn tiến gần về phía Tố Doanh. Tố Doanh thấy tiểu tử kia hoạt bát hiếu động, rất thích, hỏi nhũ mẫu của : “Bên Đông cung bình thường gọi như thế nào?”

      Nhũ mẫu đáp: “Hoàng tôn có nhũ danh là A Thọ, thường ngày Thái tử phi gọi như vậy. Thánh thượng cùng Thái tử điện hạ đều gọi Hoàng tôn là Hâm nhi.”

      Tố Doanh ngẩn người. “Tên gì?”

      Nhũ mẫu biết mình có gì đúng, cẩn thận đáp: “Là theo tên mà Thánh thượng ban cho.”

      Tố Doanh dường như có chút vui, cúi đầu kêu tiếng: “Hâm…”

      Duệ Hâm nghe thấy, đưa đôi tay bé về phía nàng, nắm lấy ống tay áo Tố Doanh. Tố Doanh cố ý trêu đùa, nhàng tránh thoát, tiểu tử kia nắm lấy thả, thân thể cũng theo quán tính mà di chuyển về phía trước.

      “Ô! Hoàng tôn bò rồi!” Các cung nữ thấy vậy nên rất vui vẻ.

      Tố Doanh nhìn họ cười cười: “Được rồi, các ngươi việc ai nấy làm , để Hoàng tôn yên tĩnh nghỉ ngơi chút.”

      Cung nữ khom người cáo lui, Tố Doanh vẫn ngồi ở bên giường nhìn tiểu Hoàng tôn bò bò hai bước lại lăn ra nằm, lần nữa lại khẽ gọi tiếng: “Hâm nhi!”

      Duệ Hâm cười híp mắt ngậm ngón tay, nằm bên cạnh nàng, vừa nghe người khác gọi tên mình liền hấp háy mắt nhìn nàng. Ánh mắt của nó long lanh và sáng ngời, phải từ khi vào cung đến nay Tố Doanh chưa bao giờ thấy được ánh mắt nào trong sáng và long lanh như đôi mắt này. Tố Doanh ngắm nhìn mãi, càng nhìn càng thêm thích thú, dịu dàng : “Hâm nhi, ta và cháu sinh cùng ngày cùng tháng đó.” Vừa dứt lời cảm thấy buồn cười: Cùng đứa bé như vậy những lời này làm sao nó hiểu được chứ.

      “Sợ sao?” Nàng ôm lấy Duệ Hâm, cảm thấy tiểu tử này nhìn bé như vậy nhưng lại nặng hơn nhiều so với tưởng tượng. Duệ Hâm giãy giụa cũng khóc, chỉ dùng đôi mắt tò mò nhìn nàng. Tố Doanh ôm ở trong khuỷu tay nhàng đung đưa: “Rất tốt, cháu dũng cảm hơn rất nhiều người đấy, những người đó sợ ta tổn thương cháu, nhưng cháu lại sợ chút nào.”

      Duệ Hâm cố gắng đưa tay, ôm cứng cánh tay Tố Doanh, nằm ở vai nàng ngọ nguậy. Tố Doanh sợ ngã xuống, vội ôm vào trong ngực, : “Cũng có người , đời ta thể nuôi đứa bé của người khác. Nhưng mà ta sợ nuôi cháu đâu.”
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Đại kết cục: năm thiên hạ II:

      Dàn trống, lễ đài, tế sinh (nghi thức giết gia súc tế lễ). Uy nghiêm Hoàng đế trịnh trọng đem binh phù lệnh ấn giao cho nhung trang Đông cung Duệ Tuân.

      (*) Những thứ dùng trong buổi tế lễ thời xưa.

      Tố Doanh bị bộ áo giáp phát sáng rực rỡ của Thái tử khiến cho chói mắt, thể mở nổi, chỉ đứng bên cạnh Hoàng đế, miệng hé mở, nheo mắt, đoan trang mỉm cười.

      Nhưng Duệ Tuân lại nhìn nàng với khuôn mặt cực kì lạnh lẽo.

      Lúc biết được Hoàng hậu tự nguyện chăm sóc Hoàng tôn trong khi Thái tử và Thái tử phi xuất chinh, chỉ lạnh lùng hừ tiếng, sau đó tự mình đến Đan Xuyến cung, cảm tạ tâm ý của Hoàng hậu, ca tụng nàng nhân từ hiền huệ, sau đó bày tỏ áy này vì chắc Hoàng tôn mang cho nàng số phiền phức. Tố Doanh đáp lễ bằng việc khích lệ dũng cảm chinh chiến, cầu chúc thắng lợi trong cuộc chiến và khẳng định chăm sóc tốt cho Hoàng tôn trong những ngày sắp tới.

      Lời cử chỉ của Duệ Tuân chê vào đâu được, Tố Doanh cũng mỉm cười ứng đối nhưng trong lòng lại toát ra ý niệm: Tương lai nếu cho tình cảnh này vào sử sách đây chính là khung cảnh rất hoàn mỹ, chỉnh sửa thêm ít liền có thể biến thành đoạn nhạc đệm dịu dàng thắm thiết nơi cung đình.

      Đáng tiếc là, đoạn nhạc thực do ông trời sắp đặt lại chân chứ tốt đẹp giống như biên soạn vào sách sử của Sử quan. Ông trời biết cách dùng những tình huống sai , khiến cho ai ai sống cõi đời này cũng thiện mỹ như nhau hay tất cả đều vui vẻ chung sống với nhau.

      Nghi lễ xuất chinh trong ngày hè chói chang vốn dĩ phải khiến cho người người ai cũng cảm thấy hào hùng, sôi sục nhưng người dẫn đầu binh mã thiên hạ Đại Nguyên Soái Đông cung Thái Tử Duệ Tuân trong trường hợp này lại từ đầu đến cuối tâm nặng nề. biết suy nghĩ gì, vẻ mặt trang nghiêm quá mức của khiến cho người ta nhìn liền cảm thấy khẩn trương, cảm thấy đối với chuyến chinh phạt này có lòng tin. Bất cứ tướng quân nào cầm binh chinh chiến, có nắm chắc hay chiến thắng trong tay trước mặt tướng lĩnh của đội quân đều phải ra vẻ khí thế dâng trào nhằm mục đích khích lệ ý chí của tướng lĩnh, đây cũng là quy củ từ bao đời nay, cần cũng phải biết.

      lại cố ý làm theo quy củ này khiến Hoàng đế lộ vẻ vui, hình như là đối với biểu của vị binh mã thiên hạ Đại Nguyên Soái có chút bất mãn, lại tiện . Thế nhưng Duệ Tuân căn bản chú ý tới vẻ mặt biến hóa của phụ hoàng . Tố Doanh là người biết nhìn sắc mặt người khác chuyện, thừa dịp Hoàng đế làm nghi thức rót rượu tế trời giọng với Duệ Tuân: "Trước mặt tướng sĩ, Điện hạ vì sao lại tỏ thái độ lo lắng trùng trùng như vậy?"

      Duệ Tuân liếc nhìn nàng cái, nhưng lời nào.

      Cho đến lúc đoàn quân hiên ngang rời khỏi, cũng nhìn về phía nàng thêm lần nào nữa.

      Hoàng đế vẫn nhìn chăm chú về phía chân trời, cho đến khi tất cả đều kết thúc vẫn còn thất thần. Tố Doanh thấy bóng lưng cứng ngắc, trong lòng cảm thấy lo lắng, tiến lên trước thỉnh cầu mau chóng hồi cung.

      im lặng xoay người, giữa lông mày chợt lộ ra vẻ già nua, giống như là khắc nữa thôi gục ngã. Tố Doanh chưa từng thấy qua bộ dạng kia của , theo bản năng giơ tay muốn xoa xoa chân mày lại bị khéo léo tránh né.

      Tố Doanh bận tâm đến lạnh nhạt của , chỉ cảm thấy khí sắc khác thường, trong lòng mơ hồ sinh ra dự cảm chẳng lành.

      Quả nhiên, ngày hôm đó, sau khi hồi cung, liền bị bệnh.

      * * *

      Mới đầu Hoàng đế chỉ là có chút khó chịu nên cũng cho đó là chuyện lớn, chỉ nghỉ ngơi qua loa. Qua hai ngày, cơ thể chuyển biến tốt, lại quay lại làm việc và nghỉ ngơi như thường, vào triều, bãi triều, cùng quần thần ở chiêu Văn Các nghị , thỉnh thoảng đến Đan Xuyến cung thăm Hoàng tôn.

      biết là bởi vì Đan Xuyến cung có thêm tiểu hài nhi, hay là bởi vì tinh thần của chưa hoàn toàn khôi phục, lúc đến Đan Xuyến cung, vẻ mặt và hành động nhu hòa an tĩnh hơn rất nhiều so với trước kia. nếu trêu chọc hay chơi với Hoàng tôn, bình thường cũng chỉ lẳng lặng nhìn Tố Doanh chơi đùa với Duệ Hâm.

      Tố Doanh cảm thấy trong mắt chút áy náy mơ hồ, còn có chút tìm tòi nghiên cứu, hình như cố suy nghĩ xem có phải Tố Doanh thực thương tiểu hài tử này . Tất nhiên phải chỉ có mình có loại tìm tòi suy nghĩ về vấn đề này. Vinh An công chúa cũng ba phen bảy bận cầu kiến phụ hoàng nàng, muốn thay thế Tố Doanh chăm sóc Duệ Hâm, nhưng bản thân nàng bụng mang dạ chửa, cần người khác chăm sóc, sao có thể chăm sóc thêm đứa bé của người khác nữa. Tố Doanh muốn giao Duệ Hâm cho nàng, Hoàng đế cũng biết nàng cố tình gây , thèm để ý tới. Nhưng có kiện xảy ra khiến Tố Doanh biết: Tất cả những lựa chọn đều có giá phải trả. Nàng lựa chọn đem Hoàng tôn về bên cạnh mình, cái giá là có vô số đôi mắt mang theo thành kiến nhìn chăm chú nàng, ai ai cũng nghi ngờ nàng hạ độc thủ đối với con trai độc nhất của Thái tử.

      Vì những con mắt nhìn chòng chọc vào nên Tố Doanh rất cẩn thận chăm sóc Hoàng tôn, nhưng ông trời lại giống như muốn giúp nàng. Trong mấy ngày nắng nóng gay gắt, trong cung có mấy người xuất triệu chứng tương tự như cảm nắng, mấy ngày lại phục hồi như cũ, Thái y viện cho là bệnh thường tình ở mùa hạ. Nhưng hầu hết những cung nữ thái giám lại liên tưởng đến bệnh dịch mùa động năm ngoái, nhất thời lòng người hoang mang lo sợ. Tố Doanh từ khi chủ trì hậu cung cho tới nay, lần đầu tiên gặp phải chuyện trong cung bộc phát bệnh dịch, may mà bên cạnh nàng thiếu mưu thần, bày mưu tính kế cho nàng xử lý tất cả mọi chuyện cách ngay ngắn ràng, rất được Hoàng đế tán thưởng.

      may rủi ro này chưa qua rủi ro khác lại tới: Vào lúc này Duệ Hâm lại bị bệnh.

      Duệ Hân thương ngày hoạt bát khỏe mạnh, tiếc rằng bên cạnh Hoàng hậu gần đây có thêm nhiều người hỗn tạp, cũng biết là có người cố tình hãm hại, hay là vô tình đem dịch bệnh vào Đan xuyến cung, trẻ con vốn dễ dàng nhiễm bệnh, cuối cùng cũng thể may mắn thoát khỏi.

      Hoàng tôn tuổi còn quá , lúc này Thái y viện chẩn mạch càng thêm cẩn thân. Bọn họ xưa nay hành y đề cao yếu tố “Trung hòa”, lúc này càng thêm thận trọng, liên tiếp mấy ngày dùng thuốc cũng thấy hiệu quả, Duệ Hâm ngày trước nhanh nhẹn hiếu độn bây giờ cả ngày có chút tinh thần nào. Tố Doanh biết khi trẻ con mắc bệnh kéo tốt, trong lúc nóng giận bất ngờ nhớ tới Vương Thu Oánh, lập tức sai người mời nàng vào cung.

      Vương Thu Oánh từ sau khi Tể tướng bị hành thích liền bị ở lại Tướng phủ, để cho nữ của Tướng phủ chữa bệnh cho Hoàng tôn, tránh được chuyện bị thiên hạ chỉ trích. May mắn y thuật Vương Thu Oánh cao siêu, về phần chuẩn bị thuốc than tự tay Tố Doanh lo lắng, đến nửa tháng, tình trạng của Duệ Hâm dần chuyển biến tốt.

      Hoàng tôn ở Đan Xuyến cung nhiễm bệnh những người đa nghi nghiễm nhiên cho rằng chuyện này có tình. Nhưng trải qua chăm sóc lo lắng của Tố Doanh dành cho Hoàng tôn, khi đến Hoàng hậu, người người đều khen ngợi tâm đức của nàng. Cộng thêm việc Hoàng hậu đặc chuẩn Vương Thu Oánh hợp lực với Thái y viện chữa trị cho cung nữ, thái giám bị bệnh. Sau khi dịch bệnh được khống chế, kể cả trong lẫn ngoài cung ai ai khi nhắc tới Hoàng hậu đều khen dứt miệng.

      Văn võ bá quan bỗng nhớ ra, Hoàng hậu Tố Doanh này chưa có tôn hiệu Hoàng đế lúc mới kế vị cứ dựa theo truyền thống, được tôn là “Thiên hoàng đế”. Bởi vì đức hạnh nên phế hậu - mẹ đẻ của Thái tử cũng từng có tôn hậu, nhưng tân Hoàng hậu lại có. Vì vậy mấy vị đại thần đức cao vọng trọng dẫn đầu, bách quan xin tôn Hoàng hậu Tố thị Tố Doanh là Nhân Cung hoàng hậu.

      Trong lịch sử các vị Hoàng hậu tôn hiệu nhiều vô số kể, tất cả đều giống nhau là tìm cơ hội đạt được danh tiếng “ Hiếu từ hữu nghị, nhân đức lâu năm”, nhưng cuối cùng lại để cho người khác leo lên thay thế ngôi vị. Tố Doanh thầm nghĩ ngợi, cảm thấy ca ca mình có tin chiến thắng, thế lực của phụ thân cũng có vẻ gì là quá cường thịnh, biết những đại thần đạo mạo lăn lộn quan trường nhiều năm này, khứu giác so với nàng bén nhạy hơn nhiều đến tột cùng muốn từ chỗ nàng nhận được gì mà lao tâm khổ tứ như vậy.

      Sau này nàng mới phát : ra bọn họ giống nàng, luôn muốn Hoàng đế khỏe mạnh.

      Rất lâu sau, ngẫm lại nàng thể bội phục những người này.

      Hoàng tôn khỏi bệnh, Vương Thu Oánh có công rất lớn, Tố Doanh rất tin tưởng y thuật của nàng, đặc biệt mời nàng tiếp tục ở lại Đan Xuyến cung thời gian. Nhưng mỗi khi Vương Thu Oánh thấy Tố Doanh lại bày ra bộ dạng giống như muốn lại thôi. Rốt cuộc có ngày, nàng nhịn được, khấu đầu trước Tố Doanh : “Nô tỳ liều chết cũng muốn hỏi nương nương chuyện này. Nương nương gần đây còn gặp tình trạng ảo giác như ngày trước ?” Nàng là muốn biết Tố Doanh còn nhìn thấy nữ nhân áo trắng kia .

      Người khác mặc dù biết lúc trước Hoàng hậu có bệnh tiện ra, cũng làm bộ như biết, hoặc là cố ý giả vờ giống như quên mất. Cho dù là muội muội của Hoàng hậu - Tố Lan, sau khi đấu rượu cùng tỷ tỷ để ra những lời lòng cũng phải giả vờ như quên hết câu chuyện đó. Những chuyện về Tố Doanh nàng có thể nhớ từng câu từng chữ, nhưng những câu chuyện mà Hoàng hậu muốn nàng quên nàng bắt buộc phải quên. Vậy mà Vương Thu Oánh ở Tướng phủ lâu như vậy vẫn thay đổi tính tình, luôn muốn tìm hiểu chứng bệnh khi xưa của Hoàng hậu cách ràng.

      Tố Doanh cũng trách phạt về cố chấp của nàng cười : “Thực ra đời có số bệnh, người có y thuật cao minh đến đâu cũng trị được.”

      Vương Thu Oánh phục, quỳ xuống cầu xin: “Vạn mong nương nương ân chuẩn, nô tỳ muốn thử lại lần nữa.”

      Tố Doanh ôm Duệ Hâm giờ khỏe mạnh, cầm đóa hồng giơ qua giơ lại trước mặt nó. Nghe Vương Thu Oánh vậy, nàng lơ đãng trả lời: “Có phương pháp nào khiến cho người ta nằm mơ nữa hay ? Có loại thuốc nào khiến cho người ta còn dã tâm, làm những việc hung tàn hiểm nữa ?”

      Vương Thu Oánh đáp là , Tố Doanh nhìn nàng cười khoan dung: “Ta suy nghĩ thông suốt rồi. Con người ta có thể có nhiều dục vọng như vậy, thêm chứng ảo giác nữa cũng có gì đáng ngại?”

      Bạch y nữ nhân ở bên người nàng cách đó xa, nhìn vẻ lúng túng củaVương Thu Oánh mà bật cười. Có thể nàng muốn nhìn thấy nhưng nữ nhân đó vẫn cứ quanh quẩn ở đây, cùng với Tố Doanh mười năm. Tố Doanh bi ai nghĩ, có lẽ trong cuộc đời nàng, chỉ có bóng dáng mờ ảo của nữ nhân áo trắng này bao giờ xa rời.

      ngày, Tố Doanh rốt cuộc nhịn được hỏi: “Ngươi rốt cuộc là cái gì?”

      Nữ nhân với vẻ nhợt nhạt đặc trưng, cúi người tò mò nhìn Duệ Hâm ngủ, lúc say sưa ngắm nhìn đứa trẻ ngủ say bèn cất giọng trầm thấp: “Thích ta trả lời cho người biết, ta là quỷ, là thần, là kẻ thống trị. Ta trả lời vậy xong, ngươi vẫn biết quỷ là gì, thần là gì, cũng biết kẻ thông trị ngươi là gì. Suy ra hỏi ta là ai, là vấn đề nhàm chán nhất đời này.”

      “Ngươi có tên ?”

      Nàng : “Ta có tên, nhưng người nhìn thấy ta bị người khác gọi là ‘kẻ điên’. Lâu ngày rồi, bọn họ cũng cho rằng mình bị điên rồi, cuối cùng điên cuồng đến chết.”

      “Từ nay về sau, ta gọi ngươi là ‘U Phức’ nhé, mùi hương ngây ngất trong bóng tôi.” Tố Doanh .
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :