Chương 48.1: Chân tướng
Tháng năm là thời điểm tốt để săn nai. Cuối tháng tư, cung nhân được phái tới Sùng Sơn để dựng trướng và giải tỏa khu vực săn bắn. Tháng năm, Hoàng đế cùng Hoàng hậu dẫn theo mấy trăm thần tử tâm phúc trùng trùng điệp điệp giá lâm Sùng Sơn.
Vốn Hoàng đế muốn ở đây đến tận tháng bảy, nhưng thể bỏ bê quốc nên những vị đại thần trong triều cũng theo đến đây, ở Kinh thành chỉ lưu lại Tể Tướng cùng Thái tử. Tố Doanh tin là chỉ vô ý hành động như vậy, mỗi việc làm đều mang dụng ý nào đó mới là phong cách của . Vì vậy, Tố Doanh có suy nghĩ về ý đằng sau hành động của là như vậy: Thái tử cùng Tể Tướng hiểu thế lực và vai trò của đối phương, thậm chí cả phong cách hành động của nhau cũng nắm như lòng bàn tay. Nếu như trong hai người ai có ý định rục rịch phe kia nhất định khắc chế. Vì nguyên nhân này họ nhất định an phận.
Về phần hậu cung, Tố Doanh cũng có sắp xếp: Trước khi , Đan viện nhanh chóng được phong làm Khâm phi. ra Tố Doanh cũng yên tâm lắm về vị này: Hai người bọn họ cũng biết, Bình vương là người luôn nghiêng về phía nữ nhân có hy vọng, có nghĩa là chỉ cần nữ nhân đó ở trong cung có thực lực, có lòng dạ thâm sâu, tuy làm chuyện sai lầm, cũng bỏ qua, dốc hết sức nâng đỡ. Tố Doanh lo lắng khi được nâng đỡ phản bội mình nên cũng giữ thái độ dè chừng với nàng. Thêm vào đó, chỉ Khâm phi được tấn phong hình như có chút thỏa đáng, Tố Doanh liền xa gần đề nghị Hoàng đế tấn phong Cảnh tần vào vị trí Hi phi, An tần vào vị trí Ninh phi. Khâm, Hi, Ninh- ba phi cùng đứng hàng thứ hai trong cung, nhưng Tố Doanh lại cố ý nâng đỡ Khâm phi, để cho nàng quyền lực hơn chút. Vậy mà Hoàng đế cũng đồng ý với đề nghị của Tố Doanh. Có lẽ sợ nàng tạo ra hậu cung quá rối loạn sau đó khó có thể khống chế cục diện. Nếu nghĩ cho nàng như vậy, Tố Doanh cũng thúc dục, vui vẻ cùng đến Sùng Sơn.
Điều duy nhất làm nàng thích là: Tố Lan lấy thân phận muội muội của Đông Lạc quận Vương theo đoàn săn bắn. Tố Doanh gần đây ngẫm ra, Hoàng đế muốn hậu cung và thế lực của Tể Tướng kết giao quá sâu. vị Khâm phi lệ thuộc quá nhiều vào Tể Tướng được sủng ái, thậm chí Hoàng hậu Tố Nhược Tinh nhiều năm qua cùng Tể Tướng có quan hệ mỏng cũng khiến cho Hoàng đế vui. Tố Doanh vốn là nghĩa nữ của Tướng phủ, tầng quan hệ này khó mà chối bỏ nên chỉ có thể tận lực cùng người của Cư phủ giữ khoảng cách. Vì chuyện chén canh ngó sen trước kia, Tố Doanh vẫn canh cánh trong lòng nên thèm ngó ngàng gì tới Tố Lan.
Sáng sớm hôm chính thức săn, Hoàng đế mặc bộ áo giáp vàng, nón viền trắng, áo choàng màu xanh thêu những đám mây màu tím pha đen. Có lẽ là do màu sắc quá gợi hình, khi Tố Doanh thấy bình thản ung dung bước ra lập tức nghĩ tới bầu trời xanh cao vời vợi, thỉnh thoảng có vài đám mây lững lờ trôi thảo nguyên.
Đầu tiên, Đế hậu cùng tất cả cận thần, quý tộc thưởng thức nghi lễ cầu sơn thần thổ địa cho chuyến an lành, vui vẻ, sau đó tự mình rót rượu, xin lỗi sơn thần thổ địa vì mình săn thú đem đến nhiều ồn ào náo động, cũng thỉnh cầu bọn họ ban cho nhiều con mồi, cuối cùng là hứa hẹn sau buổi săn hiến tế những con mồi tươi ngon nhất cho thần linh.
Sau khi những nghi thức này hoàn thành, buổi săn mới chính thức bắt đầu.
Tố Doanh từng tham gia buổi săn của Hoàng gia, thế nhưng hoàn toàn có hứng thú gì với việc săn bắn này. Đến bây giờ nàng mới có chút thấu hiểu, tại sao những vị Quân Vương lại thích loại hình tiêu khiển này. Thảo nguyên rộng lớn vô biên, đến chỗ này dõi mắt chung quanh mới có thể hiểu thiên hạ do mình đứng đầu rộng lớn đến chừng nào. Gió thổi khiến cây cối nghiêng ngả như múa, mây cuốn mây tan, khỏi khiến lòng người bị mê hoặc mà cất cao giọng hót. Dũng sĩ phóng ngựa rong ruổi, cất tiếng hát vang, giống như có thể thâu tóm cả thiên hạ trong tay. Hàng ngàn dũng sĩ cưỡi tuấn mã, tung hoành ngang dọc, hào khí ngút trời . . . . Cảnh tượng "Giành lấy thiên hạ" trong lịch sử có thể cảm nhận đầy đủ ở nơi này.
Mà trong mắt nàng lúc, bức tranh hào hung kia hóa thành cảnh tượng ngay lúc này. đồng cỏ thoắt thoắt bóng dáng màu xanh cưỡi ngựa trắng, bất chợt giơ roi hô lên tiếng, giương cung tráng kiện, tư thua bất kì thiếu niên nào.
Tố Doanh nhìn bất tri bất giác mỉm cười, chầm chậm cưỡi ngựa tiến sát , nhìn chăm chú nhắm bắn, mũi tên vèo bay ra khỏi ngân cung, con nai to lớn ở phía xa trúng tên ngã xuống.
Những tiếng reo hò vang dậy, cười vui vẻ, tiếng cười lay động gian, ánh mắt tràn đầy niềm vui tươi phấn khởi thực thụ giống như gương mặt luôn luôn giữ vẻ trầm tĩnh an hòa như mọi khi, làm cho gương mặt chợt vô cùng sinh động. Tố Doanh nhìn đến ngẩn người, cảm thấy giờ phút này khác biệt.
Ở thảo nguyên rong ruổi khá lâu, : "Hoàng hậu thích đâu cứ ."
luôn dẫn đầu đội quân tìm thú săn, nhưng cũng miễn cưỡng người khác phải cùng .
Có lẽ là do ở thảo nguyên bao la rộng lớn, thanh chuyện cũng hào sảng hơn rất nhiều, giống với kiểu chuyện trầm tĩnh an ổn thường ngày. Tố Doanh muốn biết, lúc này theo , nàng còn có thể phát bao nhiêu điều mà trước kia nàng biết về . Vì vậy nàng ngẩng đầu lên : "Nguyện cùng bệ hạ đồng hành."
nheo mắt nhìn nàng cười cười: "Cùng ta vào núi đều là dũng sĩ. Ở sâu trong Sùng Sơn mãnh thú , nàng sợ sao?"
Tố Doanh mỉm cười: "Gặp thú mà trốn, còn có thể gọi là săn thú sao?"
cười vang, vung tay hô lên: "Đến đây ."
Sùng Sơn địa thế cũng quá hiểm trở, nhưng cây cối rậm rạp, đoàn người dừng chân ở chân núi lúc sau đó rẽ vào con đường mòn ngoằn nghèo để lên đỉnh núi, trông thấy con thú nào ngay lập tức giương cung, tới lưng chừng núi thu hoạch được rất nhiều thú rừng. Hoàng đế săn được dã thú nào như hổ hay gấu nên có chút tiếc nuối. Tố Doanh ngược lại săn được rất nhiều gà rừng và thỏ hoang đến nỗi ngay cả mình cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Sau này mới biết là Hoàng đế muốn nàng cảm thấy việc săn nhàm chán nên sai người cố ý xua những con thú đó đến gần chỗ nàng.
Dần dần tới chỗ cao, Tố Doanh thấy hơi lạnh nhưng Hoàng đế cưỡi ngựa song song với nàng vẫn rất hăng hái.
"Phía trước có chỗ có thể nghỉ ngơi, hãy nghỉ lát." cầm roi ngựa chỉ về phái trước, Tố Doanh nhìn theo hướng roi thấy sườn núi có bãi đất trống khá rộng. giải thích: "Nơi này gọi là Chếnh choáng đài … đường được nửa, ở lưng chừng núi, uống nửa rượu, nửa tỉnh nửa say."
Tố Doanh buồn cười: "Ở chỗ này say chuếnh choáng, đến đỉnh núi chẳng phải là say khướt? Như vậy làm sao mà xuống núi?"
Thế nhưng lại khôi phục giọng điệu thường ngày, hờ hững đáp: "Đến đỉnh núi, nàng : ra muốn say khướt cũng dễ dàng. Cao xử bất thắng hàn (*)… khi đó tỉnh táo hơn nữa ấy chứ." Cho dù trong cuộc săn, giống như biến thành người khác, nhưng dấu vết của con người lăn lộn nhiều năm trong cung cũng cách nào chối bỏ được.
(*) Ý là ở nơi cao khí lạnh hơn.
Tố Doanh thấy mất hứng, vội vàng giật giật ống tay áo của : "Bệ hạ, có hồ ly!"
nhanh chóng giương cung, mũi tên bắn ra hoàn toàn trúng đích nhưng thèm nhìn con hồ ly mà quay sang với Tố Doanh: "Cũng nhờ nhãn lực của nàng tốt, con hồ ly này ban cho nàng."
Tố Doanh vừa mới tạ ân điển xong có người cầm con hồ ly kia tiến đến. mũi tên trúng ngay mắt trái của nó, hoàn toàn tổn hại đến bộ lông. Tố Doanh ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, tròn xoe mắt. nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, vui vẻ cười hai tiếng, vỗ vỗ vào lưng Tố Doanh sau đó giục ngựa lên trước.
Chuếnh choáng đài được dọn dẹp sạch , rượu cũng chuẩn bị xong, Đế hậu hai người ngồi tháp cao. Các dũng sĩ ngồi chiếu của mình nướng thú săn được cùng nhau nâng chén. Hoàng đế thấy vậy cũng gia nhập hàng ngũ của bọn họ, tự thân động thủ nướng thịt. Việc này xuất ở lúc săn có gì kì quái nhưng Tố Doanh lần đầu nhìn thấy, khỏi kinh ngạc lát. Nàng ở bên quan sát cẩn thận, phát giờ phút này thái độ đối với kẻ dưới cực kỳ thân thiết, giống như chỉ là thủ lĩnh trong đám thợ săn. Những quần thần kia đối với vẫn cung kính như cũ, nhưng thái độ so sánh với thường ngày có phần buông thả hơn rất nhiều. đại đội nhân mã ở Chuếnh choáng đài khí thế ngất trời uống rượu và ca hát, trừ việc ăn mặc và dụng cụ săn cao cấp hơn bình thường chút còn lại cũng có gì khác biệt lắm so với những người thợ săn đồng hành lên núi.
Tố Doanh ngồi tháp cao ngắm nhìn, thấy Hoàng đế còn bình dị gần gũi như vậy, nàng cũng nên buông bỏ chút lễ nghĩa, lập tức bỏ áo choàng ra, kéo ống tay áo tới bên cạnh , mỉm cười : "Thần thiếpcũng muốn thử chút." ngồi ở giữa hai vị phò mã nướng khối thịt hươu, thấy thế đem cây nướng thịt đặt vào tay Tố Doanh.
Tố Doanh thành thục nướng thịt, sau lúc quay trở đem khối lớn thịt hươu nướng chín năm phần, sau đó nhanh chóng dùng dao cắt từng thớ khối thịt, lấy muối rắc vào để có vị mặn. Tất cả mọi người nhìn thấy đều ngẩn người nhìn động tác của nàng, ngay cả Tố Trầm cũng cảm thấy kinh ngạc. chỉ biết muội muội từng vào cung chăm sóc việc ăn uống thường ngày của Thuần viện, lại biết nàng quả là tự thân tự lực. Hoàng đế giống như là sớm biết năng lực của nàng, nhâm nhi khối thịt hươu Tố Doanh chính tay nướng, nhìn mọi người cười : "Chỉ sợ ngày sau tú nữ đều phải học cầm kì thi họa nữa, họ học nấu ăn đấy!"
Tố Doanh nghe vậy là biết thích, trong lòng rất vui mừng. Nàng dù sao cũng là Hoàng hậu của nước, mặc dù tự cao tự đại, nhưng cũng dám cùng mọi người tỏ vẻ quá thân thiết, cợt nhã, cùng bọn họ uống rượu ăn thịt nên vội tìm cớ, đứng dậy ngắm phong cảnh xung quanh.
Last edited by a moderator: 14/4/15