1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một năm thiên hạ - Hoàng Anh (Full 50c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46.3:

      Nhưng cung nữ đứng cạnh cửa vẫn ậm ừ đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt đau khổ tránh qua bên bởi vì sau lưng nàng ... Chính là Hoàng đế.

      Tố Doanh cười cười, sắc mặt thay đổi. Hiên Nhân cùng Thôi Lạc Hoa cuống quít quỳ xuống hành lễ.

      "Đem trà đây ta nếm thử." xong, nhận lấy trà từ tay cung nữ, nếm thử ngụm, khen ngợi: "Trà ngon. Rất thơm."

      Tố Doanh tới bên cạnh , tự tay rót thêm ít trà nóng vào trong ly của , mỉm cười : "Chờ thêm lát, hương thơm đậm đà hơn nữa."

      ôn hòa nhìn nàng, nàng cũng nhìn , nở nụ cười tươi tắn.

      Nàng giận dỗi, lại có thể xuống nước đến đây trước. Như vậy là nể mặt mũi nàng lắm rồi, nàng còn phải dựa vào để tồn tại, có thể giận dỗi với cả đời sao?

      ra . . . Cuộc sống trong kiếp này của nàng cũng chẳng khác gì so với cuộc sống của Đan viện.

      Cả hai người bọn họ cả đời này cũng thể kiên quyết khăng khăng làm theo ý mình.

      còn chưa thay y phục, có nghĩa là trực tiếp từ Diêu Đức điện tới đây. Tố Doanh thừa dịp ra sau tấm bình phong đổi thường phục, hỏi Thái giám hầu hạ trong buổi chầu ra hỏi vài câu mới biết: ra trong buổi chầu, các triều thần lại xảy ra cãi vã.

      Tố Doanh hỏi bọn họ về những thứ gì chỉ cười cười: Chắc chắn là cuộc cãi vã lớn, nếu đến mức đó đến mức phải tránh đến hậu cung.

      Chuyện mệt mỏi nhất cuộc đời này chính là nghe đám người tự cho mình là tài trí hơn người gây gổ. Bọn họ phần lớn là xuất thân từ khoa cử, mỗi câu đều mang đạo lý hùng hồn ràng. Người cực khổ nhất đời chính là người nghe bọn họ bàn luận phải trái sau đó đưa ra quyết định – Hoàng đế. khi đưa ra phán đoán sai lầm, mấy trăm năm sau vẫn còn có người mắng là “Hôn quân”! Bọn họ nào đâu biết: Làm gì có vị Đế Vương nào muốn đưa ra quyết định sai lầm, làm hại đến muôn dân? cũng chỉ là do nghe những ý kiến rất có đạo lý sau đó lựa chọn cái đó nghe hợp lý nhất mà làm sao. bất hạnh khi phải đưa ra quyết định thông qua cái nhìn của những người khác. Đáng tiếc có lúc, ý kiến của người sáng suốt lại thể thuyết phục .

      Tố Doanh nghĩ nghĩ lại liền nhịn được cười, từ bình phong bị Hoàng đế nhìn thấy. mỉm cười hỏi: "Chuyện gì khiến nàng vui vẻ như vậy?"

      "Bệ hạ giống như có gì phiền não lo lắng, đây còn phải tin đáng phải vui mừng sao?"

      biết nàng hỏi qua về tình hình lúc sáng, cười : "Đây phải là rất tốt sao? Chỉ có bạo quân mới khiến cho mấy vị đại thần nhiều chuyện đó có ý kiến nhưng lại dám ra. Buổi chầu của ta rộn ràng như vậy chứng tỏ ta phải là bạo quân." cũng thêm về chuyện cãi vã nữa mà sang chuyện khác: "Ta có mang theo thứ thú vị cho nàng xem."

      Thái giám nghe xong ngay lập tức mang đến hộp gỗ trông có vẻ đơn giản. Tố Doanh tò mò nhanh chóng mở ra.

      "Ồ! Thất thú kì?" Nàng bật cười. Đó là kiểu cờ của những đứa bé thường chơi, bàn cờ hình vuông chia ra bốn loại địa hình núi, sông, đất liền và biển, mỗi loại địa hình có hai khối vậy là tổng cộng có tám khối, phân ra hai màu lam và bạch. Hai vị kỳ thủ đều có bảy loại dã thú ác điểu: Hổ, báo, lang, cáo, ngựa, linh dương, ưng; đội màu đỏ, đội màu đen. Điểm mấu chốt của bàn cờ này là mỗi đội quân cờ nang hình thỏ. Kỳ thủ phải lợi dụng những chỗ rảnh rang, có bảy ác thú dã điểu rình rập bắt quân cờ hình thỏ, đồng thời phải vừa đề phòng vừa công kích mãnh thú của đối phương.

      Thấy mấy quân cờ mãnh thú kia điêu khắc đơn giản vụng về, Tố Doanh thuận miệng hỏi: "Đây có lẽ phải là đồ trong cung?" Ngoài miệng như vậy, trong lòng lại nghĩ: Ngày hôm qua gần tối đến Đan Xuyến cung, sáng nay vào triều sớm, bãi triều lại chạy ngay đến đây, ở đây mà có được bộ quân cờ như vậy đây?

      hăng hái cho người mở bàn cờ, : "Thời điểm chúng ta rời cung làm lễ xuất chinh, Chân Ninh len lén chạy ra phía ngoài chợ mang về."

      Như vậy, sau khi hồi cung, có ý định qua chỗ Chân Ninh công chúa. Hay là nghe công chúa xuất cung, mới cố ý đến?

      Tố Doanh hơi biến sắc, tạ tội : "Là thần thiếp quản giáo nghiêm . . ."

      Hoàng đế cũng có ý trách móc, phất tay cái, hớn hở ngồi xuống: "Tới đây, chúng ta đánh cờ."

      Tố Doanh nhìn những quân cờ với đường cong xù xì, dịu dàng cười : "Nhiều năm rồi, chỉ sợ bêu xấu trước mắt Hoàng thượng!"

      Thất thú kì ở bốn địa hình có những ưu thế riêng, Tố Doanh chọn màu đội quân mãnh thú màu đỏ và địa hình màu trắng, theo như cách thường đầu tiên là thăm dò như lúc chơi mà bắt đầu. Mãnh thú màu đen của Hoàng đế lại dùng phương thức đánh rất mới lạ, dàn trận khắp nơi làm Tố Doanh càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái: Đối với mọi người thường linh dương là dùng để làm mồi dụ quân cờ, có tác dụng gì lớn, nhưng trong trận của lại rất được coi trọng, đặt ngay bên cạnh Hổ Vương.

      Hai người mới chỉ vài nước cờ, ngoài cửa sổ gió dần mạnh lên, mây đen kéo đến, giống như trời rất nhanh sau mưa.

      Tố Doanh cảm thấy thời tiết sao cả, chuyên tâm bày trận. Hoàng đế cũng trầm tĩnh như nước, gặp chiêu phá chiêu. Thái giám đứng bên cạnh có chút nhấp nhổm yên, chọn cái lúc cả hai người suy nghĩ, giọng : "Bệ hạ, Thái tử điện hạ . . ."

      Hoàng đế thờ ơ, mắt vẫn chăm chú nhìn vào bàn cờ.

      Thái giám thấy có làm gì nhịn được giọng điệu có chút thổn thức : "Trời mưa, còn biết bao lâu nữa mới tạnh. Thái tử điện hạ đứng trong mưa chờ, sợ là ổn."

      Tố Doanh khẽ nhướng mày bày tỏ kinh ngạc: Thái tử lại đuổi theo đến tận hậu cung sao? Chắc là có chuyện tình hết sức khẩn cấp.

      Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: Trời mưa rất lớn và có dấu hiệu dừng lại. Năn nỉ giúp Thái tử câu phải là thể, nhưng Tố Doanh sợ có người cho là nàng còn vương vấn tình xưa với Thái tử, lại sợ có người bày đặt tâm kế khi nàng làm bộ làm tịch như hề quan tâm. Huống chi nàng cũng biết Thái tử cầu kiến vì chuyện gì, suy nghĩ lúc lâu, quyết định chuyện giữa phụ tử hai người bọn họ tốt nhất mình nên xen vào.

      Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn Tố Doanh nhàng cười tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng mà nàng nhất đoán ra được ý nghĩa:"Hoàng hậu kỳ nghệ rất tốt." .
      Tố Doanh thấy giờ phút này chỉ lo chơi cờ, liền cùng tập trung tinh thần đánh cờ. Đáng tiếc nàng lúc nàng thất thần trước đó để rơi vào thế hạ phong, rất nhanh thua thảm hại.

      "Khó được lúc bày trận kì tốt, nhưng chỉ để lỡ nước cờ lại dẫn đến kết quả hoàn toàn như mong muốn!" Hoàng đế thở dài, dọn dẹp bàn cờ, có ý bày lại bàn cờ tiếp tục chơi.

      Tố Doanh lúc nãy cố ý thua , để cho có thời gian giải quyết chuyện của Thái tử, nhưng mà dường như thèm để ý chút nào.

      Thái giám thấy thế lại mở miệng vì Thái tử cầu cạnh, Hoàng đế lại cười lạnh : "Là do ngươi ở bên om sòm, làm hại nương nương tập trung mà thua trận trước … tất cả đều ra ngoài!"

      hạ lệnh, nào có ai dám nhiều thêm câu. Cung nữ thái giám nhất thời đồng loạt lui xuống.

      Tố Doanh yên lặng vuốt ve quân cờ trong tay, liền nghe thấy lớn giọng : "A Tuân chỉ vì chuyện quan trọng gì mà từ Diên Đức điện đuổi theo ta đến tận Đan Xuyến cung."

      xong liền di chuyển quân cờ mang hình hắc báo, giọng điệu tia gợn sóng: "Đứa bé này càng ngày càng khó bảo. Lúc còn , ta hận cho cả thiên hạ này sớm muốn. Bây giờ lại oán trách ta thể sớm chút đem thiên hạ giao cho xử lý."

      Tố Doanh vừa nghe chuyện vừa suy nghĩ nước cờ nên nước cũng chậm hơn nhiều.

      "Ngàn vàng dễ có, tri kỷ khó cầu. Nhưng thực ra dưỡng dục hoàng tử có thể thấu hiểu tấm lòng của phụ hoàng so với việc tìm tri kỷ khó khăn hơn nhiều." Giọng có thay đổi nào nhưng khi đặt quân cờ xuống bàn cờ dằn mạnh “Pằng” tiếng.

      Tố Doanh làm bộ như có phát ra tức giận mà mạnh tay của , thuận miệng hỏi: "Chuyện gì khiến Thái tử cố chấp như vậy?"

      chẳng hề để ý : "Ta muốn đến Sùng Sơn. kiên quyết phản đối."

      Sùng Sơn … là khu vực săn bắn của hoàng gia. Tố Doanh nhớ lại quả Hoàng đế lâu lắm rồi săn. Nhưng mà … muốn đến đó vào thời điểm này?
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46.4:

      Tố Doanh nghiêng đầu, nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ. Thái tử khăng khăng quỳ dưới trận mưa này để cho người nào nhìn đây? Khiến những quan viên phản đối việc Hoàng đế săn thấy tài đức sáng suốt sao?

      Hoàng đế liếc nhìn nàng cái: “Nàng hãy chuyên tâm đánh cờ với ta . Nó nên quỳ ở nơi này."

      ngụ ý về chuyện khác. chấp thuận của , Thái tử muốn tới nơi này quỳ cũng thể. muốn Thái tử quỳ gối nơi này, cũng phải vì thỉnh cầu hôm nay.

      Tố Doanh chỉ có thể cười khổ: Vương tử phạm pháp vĩnh viễn bị xử phạt giống như thứ dân. Cái móc câu của Vinh An bay về phía nàng có thể dùng ly rượu xóa bỏ, thai nhi chưa có hình hài trong bụng nàng đổi lại việc Thái tử quỳ xuống, tệ.

      "Chuyện đó coi như xong chỉ vì lúc quỳ dưới mưa của sao?" Trong gian yên tĩnh đột nhiên xuất thanh khiến Tố Doanh run lên. Bạch y nữ tử xuất bên cạnh bàn cờ, ràng đứng ở chỗ nàng có thể vươn tay đến.

      Gương mặt nữ tử áo trắng lạnh lùng, đưa tay gẩy gẩy bàn cờ: "Thiên hạ sắp sửa giao cho người như vậy? xứng đáng sao?"

      Tố Doanh cố ý tránh nàng ta, bất chợt nhìn sang phát Hoàng đế nhìn mình với ánh mắt thăm dò. Quân cờ tiếp theo là nàng phải nhưng nàng lại thất thần mất lúc lâu.

      Tố Doanh có quá nhiều thời gian suy tư, thuận tay nước cờ mà bạch y nữ nhân chỉ, định thần nhìn kỹ mới phát sau khi nước cờ này, bàn cờ xoay chuyển theo hướng đầy công kích.

      "Rất sắc bén." tán thưởng mang theo chút kinh ngạc, tiếp theo cười : "Nhưng nước này thích hợp với nàng."

      xong đặt quân cờ xuống, đem đàn thú của nàng bao vây. Tố Doanh cuống quít tìm đường ra, nhưng phóng tầm mắt nhìn tới, ngừng gió tanh mưa máu mai danh tích, càng chỗ giữ lại khoan nhượng. Nàng bị đặt vào trong thế cờ thể động đậy của .

      Bàn cờ này chưa từng thoát khỏi lòng bàn tay .

      Tố Doanh bỏ cờ đầu hàng, cười chua chát: "Bệ hạ cơ trí, thần thiếp cam bái hạ phong."
      "Hoàng hậu . . ." ăn quân cờ Xích Hổ vương, lắc đầu cười : "Từ đầu đến cuối đường nước bước của nàng rất cẩn trọng nhưng chỉ hành động thiếu suy nghĩ trong nước cờ là thua sạch."

      Tố Doanh cười : "Thiếp ngờ bệ hạ kỳ nghệ tốt như vậy. Khó trách thái độ vẫn luôn giữ thái độ thản nhiên như vậy."

      nhìn mưa ngoài cửa sổ, cất cao giọng gọi tiếng, thái giám chờ ở bên ngoài lập tức vào.

      "Bảo Thái tử về ." phân phó câu.

      Tố Doanh đưa mắt nhìn thái giám lui ra, từ từ hỏi: "Vẫn còn muốn Sùng Sơn sao?"

      "Dẫn nàng cùng ."

      "Chuyện hậu cung có gì đáng lo lắng nhưng mà chuyện quốc gia đại ai lo?" Tố Doanh vừa hỏi xong biết đáp án nhất định là …

      "Có Cư tướng."

      "Bệ hạ có vẻ tin tưởng Tể Tướng hơn cả Thái tử phải?" Nàng cười đến vân đạm phong khinh.

      "Ghen tỵ?" cười tiếng ôm nàng vào ngực, đưa tay chỉ vào bàn cờ: "Mỗi con tiểu báo đều hi vọng hổ vương chết sớm chút, bởi vì hổ vương vừa chết, là có thể thay thế được. Nhưng đại đa số lang lại hy vọng hổ vương mất sớm. Mà tiểu linh dương ở trong bàn cờ này có cách nào dựa vào mãnh thú, chính là quân cờ duy nhất chân chính hy vọng hổ vương chết . Quân cờ này hổ vương đem ra làm mồi dụ."

      Mọi điều đều là , nhưng Tố Doanh cười nổi, khi cánh tay bị ấn cái mới hoàn hồn: "Chúng ta cứ vui vẻ mà , để Tể tướng cùng Thái tử ở lại đây, biết bọn họ lại cãi vã thành cái dạng gì."

      cúi đầu nhìn gò má nàng, nhàng hỏi: "Có khi nào tiểu báo tham ăn mà ăn luôn lang?"

      Tố Doanh cười : " thể."

      "Như vậy nếu lang có khả năng thao túng ý chí tiểu báo sao?"

      Tố Doanh lắc đầu: "Bây giờ thể."

      "Vậy còn có cái gì lo lắng?" : "Ngày nào đó bọn họ đấu đá nữa, mới cần phải lo lắng."

      Đến lúc khi họ cãi vã lại nên lo lắng thế lực của Tể tướng cùng Thái tử tập trung chỗ, sống còn của và nàng mới lo lắng.

      Tố Doanh thở dài, lại tiếp tục thở dài.

      lần đầu tiên trước mặt nàng những điều như vậy… đánh giá về quyền lực của Tể tướng cùng ngôi vị Hoàng đế sau này của Thái tử. Là do nàng ra những lời " nhìn Đế Vương”, cho nên để cho nàng chân chính nhìn thấy suy nghĩ của ?
      Xem ra khi nàng ngồi lên vị trí Hoàng hậu luôn đồng hành bên cạnh mỗi bước của , tuyệt có đường lui.

      "Lại nghĩ gì buồn phiền vậy?" vuốt ve tóc của nàng và hỏi.

      "Thiếp có buồn phiền!" Tố Doanh thừa nhận, đẩy ra, : "Từ chỗ Chân Ninh lấy bàn cờ nàng mất công lắm mới lấy về được, nàng chịu sao? Đem trả lại cho nàng ! Về sau thiếp nhất định quản giáo nàng nghiêm khắc."

      "Vậy cho nàng đưa về. Dù sao cũng tận hứng rồi." cách rất nhàng.

      Tố Doanh tự tay dọn dẹp tất cả quân cờ, cuối cùng mới cầm quân cờ linh dương nhanh ném vào cái hộp. Sau khi đóng hộp lại, nàng có thoáng mất mác, giống như đem cả đời mình cùng những mãnh thú giương nanh múa vuốt khóa chặt lại với nhau. Nàng rất chán ghét mình luôn thích làm lớn chuyện, cũng quá nhạy cảm, mơ hồ nên đem oán khí vào bàn cờ này gập mạnh hộp gỗ, muốn nhìn thêm chút nào nữa.

      Nhưng ngay sáng sớm hôm sau, nàng lại nhìn thấy chiếc hộp thất thú kì. Lúc đó, chiếc hộp gỗ mở trôi dập dềnh trong hồ sen của hậu viện Đan Xuyến cung, mặt nước khắp nơi những quân cờ hình động vật trôi nổi vô định.

      Giống như là có người dùng đem hết toàn lực ném nó xuống hồ ở Đan Xuyến cung cho hả giận, cũng có thể có người cố ý làm vậy để gây ra song gió trong Đan Xuyến cung.
      Tóm lại . . . Chân Ninh cần những thứ gì nàng chạm qua.

      Tố Doanh nhìn những quân cờ trôi nổi mặt nước đó loại dự cảm kỳ quái: Nàng cảm thấy vị tiểu công chúa căm hận nàng tột cùng kia, vào ngày có lẽ ném nàng vào hồ sâu đáy giống như những quân cờ kia.

      "Nương nương … " thấy Tố Doanh nhìn mặt nước ngẩn người, cung nữ bên người nàng giọng gọi tiếng.

      "Ồ!" Tố Doanh lấy lại tinh thần, vội vã xuyên qua vườn hoa đến Hoán y cục.

      Bước chân vội vã làm mất dáng vẻ uy nghi của vị mẫu nghi thiên hạ nhưng mà nàng để ý tới.

      Nếu chậm chân chút, chỉ sợ được gặp vị tỷ tỷ nguy khốn đến tính mạng lần cuối.

      Có rất nhiều vấn đề cần đáp án, Tố Doanh nghĩ muốn bỏ qua. Nhưng còn có chút chuyện, nàng vẫn muốn từ tỷ tỷ của mình hỏi cho ràng.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47.1: Nổi sóng

      Thực ra Tố Doanh mới chỉ có mười chín tuổi, hiểu biết về cuộc đời chưa thể là nhiều nhưng đối với kiểu gọi là "Bạo bệnh" hay "Chết bất đắc kỳ tử" trong cung cũng có đôi chút hiểu biết: trúng độc hoặc bị giết và Tố Doanh nghĩ trường hợp của tỷ tỷ nàng rơi vào trường hợp thứ nhất.

      có suy nghĩ như vậy từ trước nên khi nhìn thấy khuôn mặt xám xanh của Tố Mi, nàng quá kinh ngạc.

      Chỗ ở của cung nữ Hoán y cục rất đơn sơ nhưng khá sạch . Vốn Tố Mi thừa dịp xảy ra chuyện hỗn loạn ở Hoàng Cực mà chạy trốn, bị Vệ Úy bắt được sau đó giao về Chính vụ cai quản việc hậu cung xử lý. Nhưng vì Hoàng hậu đặc biệt phân phó được làm khó nàng nên mấy ngày nay Chính vụ đối xử với nàng tương đối khoan dung, nhưng tối qua bỗng nhiên nàng gặp phải tình huống tứ chi co quắp, hô hấp khó khăn. Người của Chính vụ sợ Hoàng hậu hỏi tội liền tới Thái y viện mời y chính đến chẩn mạch, nhưng hết cách xoay chuyển,mới vội vàng bẩm báo với Hoàng hậu.
      Tố Doanh thực muốn gặp tỷ tỷ lần cuối, tuy nàng thân phận cao quý nên đến chỗ ở của nô tỳ, nhưng người của Chính vụ cách nào dùng kiểu như " hợp quy củ" để ngăn cản Hoàng hậu, chỉ có thể mau chóng đem Tố Mi về Hoán y cục.

      Y chính quỳ mặt đất bẩm báo: "Sợ là chịu đựng được nữa. Mới vừa nàng hai lần bất tỉnh." còn muốn nữa, nhưng Tố Doanh phất tay ngăn lại, trực tiếp hỏi: "Nàng còn có bao nhiêu thời gian?"

      " chân đặt vào quỷ môn quan . . ."

      Y chính này là đệ tử của Chu thái y nên Tố Doanh cũng muốn làm khó , ngắn gọn phân phó: "Ngươi có thể lui xuống."

      Y chính còn muốn giải thích: "Nương nương biết đấy: người tới mức này, Hoa Đà tái thế cũng bó tay hết cách."

      Tố Doanh biết bệnh tình Tố Mi nguy kịch, khinh thường nghe thêm mấy câu về đạo lý gì đó, phất tay đuổi . Nàng quan sát Tố Mi nằm giường, hai mắt nhắm nghiền, còn chưa liếc được mấy cái bên ngoài vang lên thanh chói tai: "Chính vụ Dương Phương tham kiến nương nương."

      Tó Doanh cho gọi , nhiều lời thừa thãi, trực tiếp hỏi: "Nàng còn có thể tỉnh lại hay ?"

      Dương Phương là trung đẳng thái giám, vóc người trung bình, luôn cúi đầu khi chuyện, đến nỗi Tố Doanh cũng thấy tướng mạo của . cúi đầu tới bên cạnh Tố Mi nhìn kỹ chút, chậm chạp trả lời: "Có thể."

      "Đừng làm cho nàng quá đau." Tố Doanh . Dương Phương liền từ trong ngực lấy ra cái túi, cố ý giấu diếm khiến cho Tố Doanh thể nhìn thấy trong đó có những gì. Sau đó, đứng cúi đầu nhìn vào Tố Mi nằm giường, đưa lưng ngăn chặn tầm mắt của Tố Doanh.

      Thái y, y chính khi biết mình cách nào vãn hồi mạng người, thuận theo tự nhiên khiến người nọ chết . Mà người của Chính vụ chính là những người cai quản phạm nhân hậu cung nên đặc biệt có biệt tài làm cho người ta muốn chết cũng dễ dàng. là biệt tài cũng chính xác lắm bởi vì bọn họ thể làm những người sắp chết bật dậy sống khỏe mạnh mà chỉ là bất chấp hậu quả làm cho người ta sống lại vài khắc để tra khảo. Hỏi ra kết quả, bọn họ để cho người đó nhắm mắt. Khi Chu thái y uyển chuyển bày tỏ giúp được gì thuận miệng ra những thứ này cho Tố Doanh biết.

      "Nghe Dương Phương ngươi là người có tay nghề rất tốt." Đan viện từng với nàng về chuyện của Chính vụ và người tên Dương Phương này với vẻ mặt thích thú gì nên Tố Doanh thấy khá tò mò. Vả lại việc có thể nắm bắt ít chuyện từ Chính cung có gì là tốt cho nên với Dương Phương này nàng cũng ngại thêm vài câu.

      Nếu có thể làm cho Đan viện cùng Chu thái y chán ghét ra mặt, chắc hẳn người này tìm thường. Tố Doanh cũng muốn nhìn việc Dương Phương làm thế nào để giày vò người gần chết, nghiêng người sang nhìn.

      Chỉ trong chốc lát, Tố Mi nằm thoi thóp bỗng nhiên rên lên tiếng. Theo như Tố doanh nghĩ chắc hẳn là là thét lên tiếng , đáng tiếc nàng ta quá yếu ớt, tiếng thét chói tai cũng trở thành tiếng rên đầy khổ sở.

      "Nương nương có việc gì xin cứ hỏi." Dương Phương cuộn túi vải lại, cực kỳ cẩn thận ôm nó trong ngực, lại : "Nương nương nhớ: nàng chuyện lát ho lên hai tiếng, trong khaongr thời gian đó vẫn ổn nhưng đến khi ho ra tiếng thứ ba, chắc chắn mất mạng, cho dù ai cũng bất lực." dứt lời, lui xuống.

      Hai mắt Tố Mi mở lớn. đục ngầu từ từ sau đó có chút sáng lên, ánh sáng của hy vọng, giống như là gom góp hết tất cả sinh lực còn sót lại vào lần mở mắt này. Ánh mắt đó khiến tâm Tố Doanh lạnh giá, dường như hi vọng nàng đừng mở mắt, bởi vì hy vọng được sống sót sáng lên đó chỉ vài khắc sau hoàn toàn lụi tàn.

      Khi Tố Mi cứng ngắc quay đầu nhìn Tố Doanh, Tố Doanh liền cúi người, dịu dàng : "Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại cẩn thận như vậy?"

      Tố Mi nhận ra nàng, hít hơi sâu, muốn trả lời.

      Tố Doanh thấy nàng tỏ thái độ thèm để ý đến mình, liền nhìn ra ngoài cửa kêu tiếng: "Dương Phương … nàng trả lời."

      Nghe được hai chữ "Dương Phương", khóe miệng Tố Mi run lên, suy yếu : " phải là cẩn thận . . . Là ta thèm chấp nữa."

      Nàng từng bị nhốt vào Chính vụ, chắc hẳn biết tiếng Dương Phương đáng sợ.
      Tố Doanh mỉm cười vươn tay, nhàng gỡ những lọn tóc rối của Tố Mi, ngồi xuống bên cạnh nàng.

      Tố Mi nhúc nhích, hình như toàn thân thể động đậy chỉ có cái đầu dùng được nên chỉ có thể nghĩ có thể có thể nghe có thể nhìn.

      "Tỷ tỷ, có muốn hay ta gọi A Lan vào gặp tỷ lần cuối?" Tố Doanh giọng hỏi.
      Tố Mi cười lạnh: "Nương nương cũng đừng những thứ xa vời như vậy. Ai cũng biết ta chẳng thể chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu như gọi cả người của Chính vụ đến chắc là có chuyện đại muốn hỏi ra từ người nô tỳ? Nương nương mau hỏi rồi cho nô tỳ ra được lưu loát chút."

      Tố Doanh nhìn nàng chút, thu lại ý cười.

      "Tỷ tỷ, ta buổi tối ngủ ngon." Nàng từ từ , giọng giống như là cùng tỷ muội oán trách thời tiết quá nóng hoặc là khẩu vị tốt. "Dù là ban ngày, thân mình thời điểm ta cũng thấy sợ . . ."

      Khóe môi Tố Mi lên nụ cười quỷ dị, lẳng lặng nhìn nàng.

      "Khi mấy tỷ muội chết ở trong cung phụ thân : A Doanh, ta cho con biết chân tướng là có người muốn đem nhà chúng ta đuổi ra khỏi chốn cung đình. Ánh mắt của Tố Doanh giống như nhìn về nơi xa xôi nào đó hoặc lâu trước trải qua, giọng nỉ non: "Khi đó ta cảm thấy được ông sai: Thái An, Uy Vũ, Thanh Hà, Đông Bình, Tây Lăng, Nam An, Bắc Cố, Tố thị; bảy gia tộc có hai nhà ở trong hậu cung giao thiệp mỏng manh lực bất tòng tâm khó bảo toàn, nhà chúng ta chắc là nhà thứ ba." Nàng vươn tay, nhìn mười ngón tay mảnh khảnh: "Nhưng ta tới được Đan Xuyến cung. Trong quá trình đó có bao nhiêu chuyện xảy ra: nước độc, loại bỏ cung nhân, phi tần bị bệnh phải xuất gia, tú nữ bị đuổi về nhà, hoàng hậu bị phế, Phương thái y chết, phế hậu tự vẫn . . . Trải qua những thứ kia, người muốn đuổi người nhà của chúng ta còn ở đó hay ? Họ còn dám hay nhằm vào Đông Bình vương phủ, có còn sức khuấy đảo cho biển lặng nổi sóng hay ?"

      Nàng thẫn thờ cúi đầu nhìn chăm chú vào cặp mắt Tố Mi, gằn từng chữ : "Tỷ tỷ, ta nghĩ, ngươi so với ta hiểu biết hơn nhiều."

      "Ngươi phải là vì tốt cho ta, cho gia tộc, ngươi chỉ là muốn vào buổi tối ngủ giấc an ổn." Tố Mi khinh miệt : "Nếu , ngươi nên hỏi chút ta đây vì sao thiếu chút nữa chết."

      Nụ cười của nàng càng cổ quái, giọng càng khinh miệt: "Ngươi mặc dù là người đứng đầu hậu cung, cũng cách nào biết hết tất cả chuyện xưa nơi này. Chúng ta là nữ nhi của Tố thị, rất biết cách đem bí mật mang vào quan tài." Nàng cười to, cười xong nửa đột nhiên ho tiếng.

      Ánh mắt Tố Doanh lạnh lẽo quan sát nàng từ xuống dưới, chút hoang mang : "Sau khi tỷ chết, thi thể đưa về nhà chúng ta. Quan tài tràn đầy bí mật của tỷ được đặt bên cạnh “Nhu viện”. Hai người vốn là song sinh tỷ muội, rốt cuộc cũng có thể ở chung chỗ, dưới chốn suối vàng linh thiêng, hy vọng hai vị tỷ tỷ vẫn sống hòa thuận như xưa."

      Sắc mặt của Tố Mi thay đổi: "Ta tuyệt đối chôn chung với tỷ ấy!"

      "Vậy tỷ nên báo mộng chuyện cùng phụ thân ." Tố Doanh ” "Ta hiểu biết tỷ tỷ cái gì cũng muốn với ta, ta cũng vậy lời chuyển cáo tới phụ thân."

      Tố Mi chăm chú nhìn Tố Doanh, chợt cảm thán: " có sai. . . Chính là vì vẻ mặt này của ngươi mà ta cho dù là liều chết cũng muốn ra chân tướng với ngươi. Nếu như ta lúc trước đồng ý làm quân cờ của ngươi, chỉ sợ nửa đời sau của ta luôn luôn vì ngươi mà đau đầu."

      Tố Doanh hiểu ý tứ của nàng, nghiêm mặt hỏi: "Thuần viện đẻ non mà chết, Nhu viện tự vẫn, Lệ viện bị phế, Đan tần bị hạ phong hào… Người đả kích nhà chúng ta từng bước từng bước là ai? Có phải phế hậu hay ?"

      Tố Mi mỉm cười, lắc đầu: "Ngươi Tố Nhược Tinh? Nàng a, nàng có làm như vậy. Nàng hại Thuần viện. A! Nương nương, vẻ mặt lúc này của nương nương làm cho ta muốn sống lâu lát, nhìn lâu lát!" Nàng khe khẽ cười : ‘Tố Doanh, ngươi có biết hay ? Bản thân mình tự cho mình là người thông minh nhất, chính nghĩa nhất … hãm hại Hoàng hậu để báo thù cho muội muội … cũng chỉ là bị lừa, bị người lợi dụng! Nhưng ngươi làm việc cũng tệ lắm. Ngươi phải thẹn là với danh nghĩa nữ nhi Tố thị, trời sinh là những người am hiểu việc dối."

      Ánh mắt Tố Doanh ngay lập tức lộ lạnh lùng: "Là ai cho ngươi biết ta hãm hại phế hậu?"

      Tố Mi cười cười nhìn nàng, : "Ngươi đoán xem."

      "Ta dối." Tố Doanh trấn tĩnh phản bác: "Mùi thơm mà ta ngửi thấy người phế hậu và Ngu nhạc công là giống nhau . . . Chắc chắn! Những điều ta đều là những điều ta chắc chắn, hơn nữa ta chưa bao giờ qua câu nào về chuyện nàng cùng nhạc công có cái gì mờ ám, ta vu oan hãm hại nàng, chuyện của nàng là người khác tra ra! Coi như phải , cũng là những người đó hãm hại nàng!"
      Tố Mi bình luận gì về điều này, mỉm cười nhìn nàng, trong cổ họng khanh khách vang dội: "Ta thể cho ngươi biết! Ta tuyệt cho ngươi biết chân tướng … ta muốn nhìn vẻ mặt mệt mỏi chán chường của ngươi cho đến chết."

      Nàng vừa vừa ho tiếng.

      Tiếng thứ hai. . . . . .
      Last edited by a moderator: 28/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47.2:

      Nàng vừa vừa ho tiếng.

      Tiếng thứ hai. . . . . .

      Tố Doanh mất hết kiên nhẫn. "Tố Thuần! Tố Thuần!" Nàng cắn răng, hô lên tên của tỷ tỷ mình, đôi tay nhanh chóng giữ lấy vai Tố Thuần."Ngươi hại chết đại tỷ, còn làm hại thanh danh của tỷ ấy, khiến người đời phỉ nhổ tỷ ấy là kẻ tham sống sợ chết. Ngươi có phải hay ở dưới suối vàng còn muốn gọi cái tên này? Đến lúc người khác có lòng nhớ thương ngươi, đến trước bia mộ ngươi cúng tế, nhưng ra là hoá vàng mã cho đại tỷ! Đại tỷ bị ngươi hại chết nhận hết những thứ ngươi đáng được hưởng khi yên nghỉ, ngươi có phải hay muốn như vậy? như vậy, ta cho ngươi biết, vị Đường tiên sinh từng dạy đàn tỳ bà, phụ thân vẫn cho phép bước nửa bước vào nghĩa địa của nhà chúng ta. Có lẽ ta có thể thuyết phục phụ thân, chấp thuận Đường tiên sinh hàng năm được đến gặp mặt ngươi . . . Mà ngươi ... ngươi nằm đó, với tên tuổi của Tố Mi, nằm ở bên cạnh xem thôi!"

      "Câm mồm!" Tố Thuần hét lên tiếng to, thở dốc cách nặng nề.

      Tố Doanh buông vai nàng ra, đến cả bản thân mình cũng thở gấp đến nỗi cả người run rẩy.

      "Ta có lựa chọn nào khác . . . Chính đại tỷ muốn hại chết ta trước." Tố Thuần cố gắng hô hấp khiến cho ngũ quan trở nên vặn vẹo, "Tỷ tỷ ruột thịt của ta muốn hại chết ta, muốn đem tất cả tội lỗi đẩy lên người ta … ta thèm coi nàng là tỷ tỷ của ta! Chết cũng cần chết ở bên người nàng!"

      "Ngươi...ngươi tại sao lại có thể lật lại tình huống?" Tố Doanh nghe chính miệng nàng ra, vẫn cảm thấy khó có thể tin.

      "Nàng chết là đúng lắm! Dám cùng phe với Tố Nhược Tinh. Tố Nhược Tinh ám hiệu nàng, muốn nàng có hành động bày tỏ thành ý, nàng liền ra tay làm hại A Hòe. Chuyện bị tra ra, nàng nàng còn đường để . Nàng , Chính vụ sớm muộn cũng tra được nàng, hoàng hậu cũng yên tâm về nàng. Nàng , dù sao chúng ta cũng là tỷ muội từ bào thai, cầu xin ta lấy mạng mình cứu nàng." Tố Thuần vừa rơi lệ vừa cười khổ: "Ta để cho nàng giải thoát. Ta nhận mình là nàng thừa nhận việc sử dụng độc dược ở hậu cung, khiến “Lệ viện” bị phế. Coi như cuộc sống sau này khổ cực, cũng có vấn đề gì! Ta sống, hơn nữa còn phá hủy danh dự của nàng, vậy là đủ rồi!"

      "Ô thước (*) mặc dù gây tổn hại đến thân thể, cũng thể khiến A Hòe nhanh chóng mất tính mạng như vậy!"

      (*) Là loại độc mà Tố Hòe bị trúng mà sẩy thai dẫn đến mất mạng.

      Tố Doanh thấy vẻ mặt nàng khổ sở, biết rằng thời gian của nàng còn nhiều lắm, còn muốn hỏi nữa, chợt bên ngoài vang lên khúc nhạc, tiếng tỳ bà với thanh nhu hòa triền miên.

      Tố Thuần vừa nghe khúc nhạc này liền chăm chú lắng nghe, mặt mũi cũng dần dần trở lại yên tĩnh."Nguyệt Cầm liên quan gì đến chuyện đó." Ánh mắt của nàng mang theo cầu khẩn.

      "Ta biết." Tố Doanh ôn hòa trả lời.

      Nước mắt Tố Thuần lại rơi."Người có thể làm hại người ở trong cung nhất định là nhân vật ở trong cung. Ngươi ra ám hiệu với Tể tướng việc hoàng hậu có tư tình cũng ở trong cung. Người hại chết Thuần viện căn bản ở trong cung. có gì đáng lo lắng, có ai cố tình nhắm vào người nhà chúng ta. Chỉ cần quá dễ dàng tin người, vị trí này của muội vẫn có thể vững vàng."

      Tố Doanh mềm lòng, cầm tay của nàng hứa hẹn: "Tỷ tỷ, ta khôi phục lại thân phận Tố Thuần của tỷ . . . Để cho mọi người hằng năm tảo mộ đúng người … nhất định, nhất định!"

      biết Tố Thuần có nghe câu này của Tố Doanh hay , chỉ chuyên chú nghe tiếng tỳ bà, biết nhớ đến người nào, dịu dàng triền miên thở dài tiếng: "Ai …" thanh hơi rung, sau đó biến thành tiếng ho …

      Tiếng ho thứ ba…

      tiếng thở dài này khiến cho hốc mắt Tố doanh nóng lên, những giọt nước mắt chực trào ra, đợi chúng rơi xuống nàng liền cuống quít đưa tay lau .

      Tố Doanh nhìn ánh sáng trong mắt tỷ tỷ dần dần tan biến, lấy ra khăn tay lau sạch nước mắt mặt Tố Thuần, : "Tỷ tỷ, tỷ chưa từng làm chuyện có lỗi với muội. Muội từng nghĩ … Vì nguyên nhân này, muội nên giúp tỷ từng nghĩ cách để cho tỷ còn sống rời khỏi cung đình, sống cuộc sống mà mình mong muốn."

      Nàng cười khổ lắc đầu: " chỉ vì bảo vệ tính mạng tỷ mà cũng là vì an ủi lương tâm muội. Nhưng mà, nghĩ là chuyện, làm lại là chuyện khác, muội biết có thể đem tỷ đến nơi nào, vả lại muội cũng biết mình có thể trụ được ở đây tới bao lâu. Rốt cuộc . . . Cứu người khó, còn chưa bắt đầu, còn kịp nữa . . ."

      Lúc bước ra khỏi cửa, vẻ mặt Tố Doanh trở lại trạng thái bình thường, bình tĩnh nhìn Dương Phương : "Khổ cực cho ngươi. Ta ghi nhớ giúp đỡ của ngươi."

      Dương Phương nghe được lời cam đoan của nàng, biết ngày sau có chỗ tốt, liền cung kính lui ra.

      Tiếu Nguyệt Cầm ôm tỳ bà ngồi xa bên bệ giếng, lúc này vội vàng đứng lên, toàn thân ướt nhẹp nhưng nàng thèm để ý.

      "Nô tỳ bái kiến nương nương." Nàng ôm tỳ bà trong ngực, uyển chuyển quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ áo nhếch nhác, mong nương nương thứ tội."

      Tố Doanh nhìn nàng, từ từ : "Đường thị đệ tử, đàn khúc rất da diết. Khúc này nếu thực là đàn cho người bên trong rất thành công rồi. Nàng rất cảm động."
      Trong ấn tượng của Tố Doanh, ngón đàn tỳ bà của Tố Thuần cũng kém. Nhưng phụ thân lại nàng "Thiên tư có hạn", dùng cái lý do mơ hồ này cho nàng học đàn nữa, sau đó đuổi tiên sinh của nàng là Đường công tử ra khỏi cửa, sau đó mời danh sư về thư pháp dạy nàng luyện chữ. Vốn là vào thời gian đó, gia nhân trong phủ cũng có số lời đồn đãi hay nhưng sau khi Tố Thuần vào cung cũng mờ nhạt dần . Nhiều năm sau, Tố Doanh lại nghe : Đường công tử lần nữa tới cửa, thỉnh cầu đến bái tế Nhu viện mất. Khi đó nàng liền đoán được: phải tất cả lời đồn đều là có. ngờ vị tỷ tỷ này của mình cũng có những tình cảm thời thanh xuân sôi nổi.

      "Đường tiên sinh- người dạy nàng đàn là biểu huynh của nô tỳ." Tiêu Nguyệt Cầm đứng lên, nhàng : " đến nay vẫn chưa lập gia thất."

      "Vậy a . . ." Vẻ mặt Tố Doanh có vẻ ngạc nhiên, được câu nào.

      "Nô tỳ biết hai người xảy ra chuyện gì.” Tiêu Nguyệt cầm còn : "Khi đó còn trẻ, nô tỳ còn ."

      "Ta cũng vậy ràng lắm." Tố Doanh thở dài: "Khi đó, nàng còn còn trẻ, ta cũng còn ."

      Tại sao chuyện tốt đẹp chỉ có thể xảy ra ở khi còn trẻ? Hơn nữa, luôn luôn là thành . . . Chẳng lẽ chỉ bởi vì họ là nữ nhi mang họ Tố?

      vài bước, Tố Doanh chầm chậm : "Biểu huynh ngươi vì nàng độc thân cho đến nay, cho nên ngươi cũng giúp nàng dối. Căn bản chuyện phế hậu ngươi biết . Ta sai chứ?"

      Bởi vì ông trời bất công nên người ta luôn luôn tìm đối tượng để oán hận, để phát tiết. Đối với Tố Thuần có lẽ là căm hận tồn tại của Tố Nhược Tinh làm cho tình cảm tỷ muội của các nàng bị sứt mẻ, cũng có thể là sợ thân phận bị vạch trần, có lẽ là oán hận lâu . . . Có lẽ còn có rất nhiều tình mà Tố Doanh thể hiểu hết mà Tố Thuần ngụy tạo bút tích của phế hậu để Tiêu Nguyệt Cầm tố giác. Lúc đó lại đúng thời cơ Cư tướng nghi ngờ phế hậu nên mưu của hai người được hoàn thành.

      Vậy mới người muốn nhắm vào người trong cung chỉ cần quan sát động tĩnh, chờ đợi thời cơ và phán đoán khi nào ra tay là có lợi nhất, cần thiết phải ở trong cung mới làm được.

      Tố Doanh thở dài: Hi vọng nếu có ai đó nhắm mục tiêu chỉ là nhắm vào Tố Nhược Tinh. Nếu nàng cũng thể suy tính còn bao nhiêu sóng gió mà mình phải vượt qua.

      Tiêu Nguyệt Cầm rất chậm, bước chân ổn định. Nàng ung dung : "Nô tỳ chỉ làm những chuyện mình cho là đúng, chỉ những lời mình cho là . Có phải giúp nàng hay , nô tỳ biết."

      Tố Doanh cười lạnh. Nữ nhi Tố thị muốn mượn tay người khác làm việc, luôn có thể tìm được cách, rất ít khi phải mở miệng nhờ giúp đỡ. Chỉ cần Tố Thuần ra mấy ám hiệu, Tiêu Nguyệt Cầm tự động nhảy vào bẫy, quay đầu lại còn tưởng rằng tất cả là thuận theo ý chí của mình.

      Ngay cả Tố Doanh cũng có chút xem thường thủ đoạn mà nữ nhi Tố thị được dạy dỗ từ bé nhưng cuối cùng cũng phải bước chân vào con đường giăng bẫy, chờ người khác sập bẫy như tất cả nữ nhân Tố thị khác.

      "Nếu như ta phải là Hoàng hậu, chỉ đơn thuần là muội muội của Tố Thuần, hỏi ngươi có hay trợ giúp tỷ tỷ của ta, ngươi trả lời như thế nào?"

      Tiêu Nguyệt Cầm vội vã trả lời: "Muội muội của Tố Thuần là người khác chứ phải nương nương. Nô tỳ chưa từng thấy qua nàng, chỉ hình dung theo lời kể của Tố Thuần, theo như người mà nô tỳ hình dung đại khái nàng hỏi."

      Tố Doanh gật đầu: "Phải . . . Tố Lan và ta rất khác nhau."
      Last edited by a moderator: 31/3/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 47.3:

      Ở chốn hậu cung, nếu như có vị phi tần nào đó mất còn có thể gây ra vài chấn động nho , nhưng chỉ cung nữ nho chết quả thực ai thèm chú ý tới. Cho dù nàng có là tỷ tỷ của chính cung Hoàng hậu, cũng chỉ là đem thi thể về nhà vào chôn cất mà thôi.

      Hôm sau, Bình vương phủ phái người tới nhận thi thể của cung nữ của Hoán y phòng Tố thị. Tố Doanh tiện ra mặt bèn bảo tiểu cung nữ xem. Tiểu cung nữ trở lại bẩm báo: "Bình vương phủ phái tới vị quản , mang theo hai người làm, dừng ở cửa Bắc Thái nhận thi thể cung nữ Tố thị."

      Tố Doanh hỏi: "Sau đó sao?"

      Tiểu cung nữ bị nàng hỏi như vậy, lúng ta lúng túng sau đó : "Sau đó . . . Bọn họ nhanh chóng rời ."

      Bọn họ nhanh chóng rời .

      Ngày trước tỷ tỷ song sinh của nàng còn có hai người huynh đệ tới đón, chỉ vì trước khi chết còn giữ được phong hào "Viện". Mà nàng, bốn tuổi được dạy dỗ để vào cung, mười năm khổ cực học đủ tài ngệ mưu mẹo, ba năm đầu nhập cung vinh sủng tràn đầy, bốn năm kế tiếp mất sủng ái, cuối cùng là ba năm sống cuộc sống của cung nữ giặt áo quần trong Hoán y cục. Sau khi chết , chỉ có hai người làm đến đem về.

      Tố Doanh câu nào nữa, gọi Hiên Nhân tới : "Ngươi vẫn mực ở bên cạnh hầu hạ ta, cũng rất lâu có trở về vương phủ. Chi bằng ngày mai hãy trở về vương phủ vài ngày thay ta bày tỏ hiếu tâm với Bình vương." Dứt lời lại giao cho nàng phong thư gửi Bình vương.

      Nội dung chính của thư là giao phó hậu của tỷ tỷ. Tố Doanh biết phụ thân mình là người như thế nào, chỉ có nữ nhân được chôn cất trong Hoàng Lăng mới là nữ nhân tốt, mới là nữ nhi tốt của ông ấy. Vả lại, phụ thân và Tố Trầm an bài Hiên Nhân ở bên cạnh Tố Doanh vốn là dùng vào lúc gặp phải tình huống khẩn cấp có người dễ dàng truyền tin về nhà. Tố Doanh làm đến mức phái Hiên Nhân về là hy vọng phụ thân có thể hiểu rằng nàng rất coi trọng chuyện này.

      Hiên Nhân tất nhiên biết nàng bị dùng như quân cờ chỉ làm nhân vật truyền tin, lòng dạ với Tố Doanh. Nàng thực muốn rời xa Tố Doanh nhưng Tố Doanh khăng khăng giữ ý định, bắt nàng nội trong ngày hôm nay phải về Bình vương phủ.

      Sau khi tiễn chân Hiên Nhân, Tố Doanh vừa mới ngồi thẫn thờ chút kế hoạch săn của hoàng gia được đưa đến.

      Lúc Đan viện tới bái kiến, Tố Doanh có nhắc tới chuyện săn với nàng: "Lần săn này để cho cùng, trách ta chứ?"

      Đan viện cười ý : "Thiếp gần đây thân thể khó chịu, coi như nương nương ưu ái, thiếp cũng có cách nào khác mà phải từ chối."

      Bộ dạng của nàng thực giống người có bệnh. Thực ra cả Tố Doanh lẫn nàng đều ngầm hiểu: nếu như khi họ quyết định liên thủ, người theo đoàn săn người kia nhất định phải ở lại hậu cung để trông chừng mọi việc.

      "Mong rằng chuyến này có gì bất trắc xảy ra." Tố Doanh vừa lật xem danh sách những người cùng vừa : "Lần này cũng mang theo bốn hoặc năm tú nữ theo, chừng lại có người may mắn như ta, lần săn thú liền nhận được bao nhiêu thánh sủng."

      "Bốn hoặc năm tú nữ có phải nhiều quá hay ?"

      "Hậu cung kể từ chuyện nước độc quá tiêu điều … phải nhiều người chút mới náo nhiệt."

      Đan viện chăm chú nhìn Tố Doanh, cười cười: "Nương nương còn trẻ như vậy mà suy nghĩ thấu đáo như vậy tốt."

      "Trẻ tuổi? Coi như trẻ tuổi, cũng thể cứ khư khư mình giữ lấy Hoàng thượng." Tố Doanh mỉm cười đầy thâm ý: "Thánh thượng còn trẻ, dưới gối lại chỉ có vị hoàng tử chính là Thái tử đúng là làm người ta phải suy nghĩ. Nếu như có vị tú nữ nào thông minh lanh có thể được Thánh thượng thích, mau sớm vì Thánh thượng sinh thêm nhi thêm nữ, đó chính là quốc gia chi phúc, cũng là phúc khí của chúng ta."

      Thân là hoàng hậu, tự mình sinh con thực rất khó khăn, nhưng cũng có cách khác để có được đứa bé của riêng mình …. Bất kỳ cung nhân nào đó sinh hạ nam hài đều là nhi tử danh nghĩa của nàng, chỉ cần nàng muốn luôn có thể tìm được biện pháp đem đến bên cạnh dưỡng dục.

      Đan viện hiểu nàng, sau khi nghe xong muốn gì đó sau lại thôi. Tố Doanh thấy vẻ mặt nàng khác thường, liền hỏi: "Có chuyện gì cứ . Ấp a ấp úng như vậy giống như tác phong của ."

      Đan viện cười : "Bình vương từng đặc biệt nhắc nhở thiếp … thiếp tin tưởng lắm … nhưng mà. . . . Bình vương , nương nương số mệnh đặc biệt, nếu như nuôi dưỡng hài nhi của người khác có chuyện hay xảy ra. đến chuyện này cũng có bài học từ xưa. Lại nương nương còn trẻ, cũng phải là có cơ hội mang thai lần nữa."

      Tố Doanh biết bọn họ sợ nàng sau này gặp chuyện may, bị mẹ đẻ của hoàng tử cướp mất vị trí đáng lẽ thuộc về mình, trắng tay uất ức mà chết.

      "Chuyện sau này ta chưa nghĩ đến, cứ lo tại . Sau này lại chuyện tương lai." Tố Doanh muốn chuyện này nữa liền chuyển chú ý sang việc săn. Nàng nhìn danh sách cau mày : "Vinh An công chúa và phò mã cũng muốn cùng tham gia náo nhiệt."

      "Công chúa muốn , phò mã tất nhiên phải theo, thủ hạ của phò mã là Phi Hổ vệ tất nhiên cũng theo. như vậy để nương nương cẩn thận … Dù sao, nàng cũng luôn coi nương nương là kẻ hãm hại mẫu thân mình, luôn miệng muốn đòi công bằng cho nàng." Trong khi những lời mang tính cảnh cáo như vậy nhưng Đan Viện cũng tỏ vẻ gì là lo lắng, hình như rất có lòng tin đối với Tố Doanh.

      "Nàng ta luôn hành lỗ mãng, nhiều nhất chỉ là mấy câu làm ta mất mặt. Điều ta sợ là nơi đó địa thế hiểm trở, có kẻ mượn cơ hội này mà có vài hành động mờ ám."
      Đan viện cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho Tố Doanh: "Đúng lúc này Đan Xuyến cung Vệ Úy lại có ở đây …. Khó lắm mới có người đảm nhiệm chức vụ Vệ Úy có thể tin cậy, sẵn sàng vào sinh ra tử vì nương nương. biết vị Vệ Úy mới nhậm chức mấy ngày lai lịch như thế nào nữa."

      Tố Doanh uống trà, liếc mắt nhìn nàng: "Ý của là gì?"

      Đan viện cũng vòng vo tam quốc nữa mà thẳng: "Tố Lan muốn quay lại làm tỷ muội tốt với nương nương như xưa. Nương nương cũng biết, phu quân của nàng có thể sai khiến Thanh y vệ của Tướng phủ. Tuy ít người nhưng Thanh y vệ lấy địch trăm, danh tiếng lẫy lừng."

      Tố Doanh cười lạnh."Thế nào? Ta vốn là hoàng hậu, chật vật đến nỗi phải dựa vào Thanh y vệ của phủ Tể Tướng tới bảo vệ? Coi như Đan Xuyến cung Vệ Úy nhờ vả được nhưng cũng có đại ca ta mang theo Phi Long vệ đồng hành đấy." Lời vừa ra khỏi miệng, Tố Doanh phát ổn: Phi Long vệ, Phi Hổ vệ là quân hồi môn của Phượng Diệp công chúa, danh nghĩa là do phò mã cai quản, nhưng mà khi cần thiết Phượng Diệp, Vinh An hai vị công chúa cũng có quyền. Giả thiết Vinh An công chúa làm khó dễ, Phượng Diệp công chúa nhất định để Phi Long vệ đối phó với muội muội của mình. Thủ hạ của Tố Táp cũng có rất nhiều người giỏi nhưng theo ca ca nàng đến biên thùy rồi.

      Tố Lan biết Tố Doanh tìm được chỗ dựa vào, mới có can đảm mượn cơ hội này để làm hòa.

      "Mấy chuyện động đao động kiếm lúc cẩn thận xưa nay hiếm. Quân Vương bị cận vệ mưu hại cũng xảy ra, huống chi Hoàng hậu? Tố Lan có lòng, muốn nối lại tình cảm tỷ muội, vả lại ai cũng vậy lúc cần cứ quan hệ, cần nữa thôi, cần gì phải cự tuyệt?"

      " phải nhiều." Tố Doanh gấp danh sách, đều đều, biểu cảm: "Thánh thượng săn rất nhiều lần, chưa lần nào xảy ra biến cố. Ta mặc dù đức tài, nhưng còn chưa đến nỗi rơi vào cảnh phải dựa vào muội muội xuất giá tới bảo vệ."

      Đan viện thấy nàng khăng khăng chịu để cho Tố Lan phụ trách an toàn, cười cười giải thích: "Nương nương cũng biết nô tỳ những năm gần đây cùng Tướng phủ giao tình ít, vì con dâu của Tể Tướng vài câu cũng là lẽ dĩ nhiên, còn nữa, nàng vốn là cháu của ta cũng là muội muội của nương nương."

      Tố Doanh gì, nhưng trong lòng có chút sợ hãi: Đông cung có Vệ Suất phủ, nhị vị công chúa có Phi Long vệ, Phi Hổ vệ, mỗi người bọn họ vững vàng nắm giữ đội quân của riêng mình. Nàng chỉ có Đan Xuyến cung Vệ Úy, mà vị Vệ Úy này nàng chưa thể nắm giữ trong lòng bàn tay, điều này làm cho nàng cảm thấy an toàn, vô cùng thích loại cảm giác này.

      May mà hôm sau Hoàng đế đến Đan Xuyến cung nhắc tới chuyến săn và có tới Vinh An công chúa.

      "Nó bụng to như vậy còn muốn tham gia náo nhiệt, quả hồ đồ." vừa lắc đầu vừa .

      Thấy Tố doanh có vẻ u sầu, có thể nhìn thấu tâm tư của nàng bèn trấn an nàng, : "Ta lệnh nàng ngoan ngoãn ở nhà, cho phép theo. Nếu . . . biết ta lại phải thay nàng ngăn cản thứ gì."

      Tố Doanh cười : "Lần đó là vật dụng của công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
      " lần ngoài ý muốn còn chưa đủ hay sao, lần đó đáng lý ra phải phạt nặng." dứt lời, như có việc gì bổ sung câu: "Thân thể Phượng Diệp được khỏe, cũng . Chỉ có hai vị phò mã theo. Tố Trầm làm việc chững chạc, Bạch Tín Mặc cũng có bản lĩnh, ta rất thích dẫn bọn chúng cùng săn."

      như vậy, Tố Doanh tất nhiên còn có thể thêm gì nữa
      Last edited by a moderator: 13/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :