Chương 47.1: Nổi sóng
Thực ra Tố Doanh mới chỉ có mười chín tuổi, hiểu biết về cuộc đời chưa thể là nhiều nhưng đối với kiểu gọi là "Bạo bệnh" hay "Chết bất đắc kỳ tử" trong cung cũng có đôi chút hiểu biết: trúng độc hoặc bị giết và Tố Doanh nghĩ trường hợp của tỷ tỷ nàng rơi vào trường hợp thứ nhất.
có suy nghĩ như vậy từ trước nên khi nhìn thấy khuôn mặt xám xanh của Tố Mi, nàng quá kinh ngạc.
Chỗ ở của cung nữ Hoán y cục rất đơn sơ nhưng khá sạch . Vốn Tố Mi thừa dịp xảy ra chuyện hỗn loạn ở Hoàng Cực mà chạy trốn, bị Vệ Úy bắt được sau đó giao về Chính vụ cai quản việc hậu cung xử lý. Nhưng vì Hoàng hậu đặc biệt phân phó được làm khó nàng nên mấy ngày nay Chính vụ đối xử với nàng tương đối khoan dung, nhưng tối qua bỗng nhiên nàng gặp phải tình huống tứ chi co quắp, hô hấp khó khăn. Người của Chính vụ sợ Hoàng hậu hỏi tội liền tới Thái y viện mời y chính đến chẩn mạch, nhưng hết cách xoay chuyển,mới vội vàng bẩm báo với Hoàng hậu.
Tố Doanh thực muốn gặp tỷ tỷ lần cuối, tuy nàng thân phận cao quý nên đến chỗ ở của nô tỳ, nhưng người của Chính vụ cách nào dùng kiểu như " hợp quy củ" để ngăn cản Hoàng hậu, chỉ có thể mau chóng đem Tố Mi về Hoán y cục.
Y chính quỳ mặt đất bẩm báo: "Sợ là chịu đựng được nữa. Mới vừa nàng hai lần bất tỉnh." còn muốn nữa, nhưng Tố Doanh phất tay ngăn lại, trực tiếp hỏi: "Nàng còn có bao nhiêu thời gian?"
" chân đặt vào quỷ môn quan . . ."
Y chính này là đệ tử của Chu thái y nên Tố Doanh cũng muốn làm khó , ngắn gọn phân phó: "Ngươi có thể lui xuống."
Y chính còn muốn giải thích: "Nương nương biết đấy: người tới mức này, Hoa Đà tái thế cũng bó tay hết cách."
Tố Doanh biết bệnh tình Tố Mi nguy kịch, khinh thường nghe thêm mấy câu về đạo lý gì đó, phất tay đuổi . Nàng quan sát Tố Mi nằm giường, hai mắt nhắm nghiền, còn chưa liếc được mấy cái bên ngoài vang lên thanh chói tai: "Chính vụ Dương Phương tham kiến nương nương."
Tó Doanh cho gọi , nhiều lời thừa thãi, trực tiếp hỏi: "Nàng còn có thể tỉnh lại hay ?"
Dương Phương là trung đẳng thái giám, vóc người trung bình, luôn cúi đầu khi chuyện, đến nỗi Tố Doanh cũng thấy tướng mạo của . cúi đầu tới bên cạnh Tố Mi nhìn kỹ chút, chậm chạp trả lời: "Có thể."
"Đừng làm cho nàng quá đau." Tố Doanh . Dương Phương liền từ trong ngực lấy ra cái túi, cố ý giấu diếm khiến cho Tố Doanh thể nhìn thấy trong đó có những gì. Sau đó, đứng cúi đầu nhìn vào Tố Mi nằm giường, đưa lưng ngăn chặn tầm mắt của Tố Doanh.
Thái y, y chính khi biết mình cách nào vãn hồi mạng người, thuận theo tự nhiên khiến người nọ chết . Mà người của Chính vụ chính là những người cai quản phạm nhân hậu cung nên đặc biệt có biệt tài làm cho người ta muốn chết cũng dễ dàng. là biệt tài cũng chính xác lắm bởi vì bọn họ thể làm những người sắp chết bật dậy sống khỏe mạnh mà chỉ là bất chấp hậu quả làm cho người ta sống lại vài khắc để tra khảo. Hỏi ra kết quả, bọn họ để cho người đó nhắm mắt. Khi Chu thái y uyển chuyển bày tỏ giúp được gì thuận miệng ra những thứ này cho Tố Doanh biết.
"Nghe Dương Phương ngươi là người có tay nghề rất tốt." Đan viện từng với nàng về chuyện của Chính vụ và người tên Dương Phương này với vẻ mặt thích thú gì nên Tố Doanh thấy khá tò mò. Vả lại việc có thể nắm bắt ít chuyện từ Chính cung có gì là tốt cho nên với Dương Phương này nàng cũng ngại thêm vài câu.
Nếu có thể làm cho Đan viện cùng Chu thái y chán ghét ra mặt, chắc hẳn người này tìm thường. Tố Doanh cũng muốn nhìn việc Dương Phương làm thế nào để giày vò người gần chết, nghiêng người sang nhìn.
Chỉ trong chốc lát, Tố Mi nằm thoi thóp bỗng nhiên rên lên tiếng. Theo như Tố doanh nghĩ chắc hẳn là là thét lên tiếng , đáng tiếc nàng ta quá yếu ớt, tiếng thét chói tai cũng trở thành tiếng rên đầy khổ sở.
"Nương nương có việc gì xin cứ hỏi." Dương Phương cuộn túi vải lại, cực kỳ cẩn thận ôm nó trong ngực, lại : "Nương nương nhớ: nàng chuyện lát ho lên hai tiếng, trong khaongr thời gian đó vẫn ổn nhưng đến khi ho ra tiếng thứ ba, chắc chắn mất mạng, cho dù ai cũng bất lực." dứt lời, lui xuống.
Hai mắt Tố Mi mở lớn. đục ngầu từ từ sau đó có chút sáng lên, ánh sáng của hy vọng, giống như là gom góp hết tất cả sinh lực còn sót lại vào lần mở mắt này. Ánh mắt đó khiến tâm Tố Doanh lạnh giá, dường như hi vọng nàng đừng mở mắt, bởi vì hy vọng được sống sót sáng lên đó chỉ vài khắc sau hoàn toàn lụi tàn.
Khi Tố Mi cứng ngắc quay đầu nhìn Tố Doanh, Tố Doanh liền cúi người, dịu dàng : "Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại cẩn thận như vậy?"
Tố Mi nhận ra nàng, hít hơi sâu, muốn trả lời.
Tố Doanh thấy nàng tỏ thái độ thèm để ý đến mình, liền nhìn ra ngoài cửa kêu tiếng: "Dương Phương … nàng trả lời."
Nghe được hai chữ "Dương Phương", khóe miệng Tố Mi run lên, suy yếu : " phải là cẩn thận . . . Là ta thèm chấp nữa."
Nàng từng bị nhốt vào Chính vụ, chắc hẳn biết tiếng Dương Phương đáng sợ.
Tố Doanh mỉm cười vươn tay, nhàng gỡ những lọn tóc rối của Tố Mi, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tố Mi nhúc nhích, hình như toàn thân thể động đậy chỉ có cái đầu dùng được nên chỉ có thể nghĩ có thể có thể nghe có thể nhìn.
"Tỷ tỷ, có muốn hay ta gọi A Lan vào gặp tỷ lần cuối?" Tố Doanh giọng hỏi.
Tố Mi cười lạnh: "Nương nương cũng đừng những thứ xa vời như vậy. Ai cũng biết ta chẳng thể chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu như gọi cả người của Chính vụ đến chắc là có chuyện đại muốn hỏi ra từ người nô tỳ? Nương nương mau hỏi rồi cho nô tỳ ra được lưu loát chút."
Tố Doanh nhìn nàng chút, thu lại ý cười.
"Tỷ tỷ, ta buổi tối ngủ ngon." Nàng từ từ , giọng giống như là cùng tỷ muội oán trách thời tiết quá nóng hoặc là khẩu vị tốt. "Dù là ban ngày, thân mình thời điểm ta cũng thấy sợ . . ."
Khóe môi Tố Mi lên nụ cười quỷ dị, lẳng lặng nhìn nàng.
"Khi mấy tỷ muội chết ở trong cung phụ thân : A Doanh, ta cho con biết chân tướng là có người muốn đem nhà chúng ta đuổi ra khỏi chốn cung đình. Ánh mắt của Tố Doanh giống như nhìn về nơi xa xôi nào đó hoặc lâu trước trải qua, giọng nỉ non: "Khi đó ta cảm thấy được ông sai: Thái An, Uy Vũ, Thanh Hà, Đông Bình, Tây Lăng, Nam An, Bắc Cố, Tố thị; bảy gia tộc có hai nhà ở trong hậu cung giao thiệp mỏng manh lực bất tòng tâm khó bảo toàn, nhà chúng ta chắc là nhà thứ ba." Nàng vươn tay, nhìn mười ngón tay mảnh khảnh: "Nhưng ta tới được Đan Xuyến cung. Trong quá trình đó có bao nhiêu chuyện xảy ra: nước độc, loại bỏ cung nhân, phi tần bị bệnh phải xuất gia, tú nữ bị đuổi về nhà, hoàng hậu bị phế, Phương thái y chết, phế hậu tự vẫn . . . Trải qua những thứ kia, người muốn đuổi người nhà của chúng ta còn ở đó hay ? Họ còn dám hay nhằm vào Đông Bình vương phủ, có còn sức khuấy đảo cho biển lặng nổi sóng hay ?"
Nàng thẫn thờ cúi đầu nhìn chăm chú vào cặp mắt Tố Mi, gằn từng chữ : "Tỷ tỷ, ta nghĩ, ngươi so với ta hiểu biết hơn nhiều."
"Ngươi phải là vì tốt cho ta, cho gia tộc, ngươi chỉ là muốn vào buổi tối ngủ giấc an ổn." Tố Mi khinh miệt : "Nếu , ngươi nên hỏi chút ta đây vì sao thiếu chút nữa chết."
Nụ cười của nàng càng cổ quái, giọng càng khinh miệt: "Ngươi mặc dù là người đứng đầu hậu cung, cũng cách nào biết hết tất cả chuyện xưa nơi này. Chúng ta là nữ nhi của Tố thị, rất biết cách đem bí mật mang vào quan tài." Nàng cười to, cười xong nửa đột nhiên ho tiếng.
Ánh mắt Tố Doanh lạnh lẽo quan sát nàng từ xuống dưới, chút hoang mang : "Sau khi tỷ chết, thi thể đưa về nhà chúng ta. Quan tài tràn đầy bí mật của tỷ được đặt bên cạnh “Nhu viện”. Hai người vốn là song sinh tỷ muội, rốt cuộc cũng có thể ở chung chỗ, dưới chốn suối vàng linh thiêng, hy vọng hai vị tỷ tỷ vẫn sống hòa thuận như xưa."
Sắc mặt của Tố Mi thay đổi: "Ta tuyệt đối chôn chung với tỷ ấy!"
"Vậy tỷ nên báo mộng chuyện cùng phụ thân ." Tố Doanh ” "Ta hiểu biết tỷ tỷ cái gì cũng muốn với ta, ta cũng vậy lời chuyển cáo tới phụ thân."
Tố Mi chăm chú nhìn Tố Doanh, chợt cảm thán: " có sai. . . Chính là vì vẻ mặt này của ngươi mà ta cho dù là liều chết cũng muốn ra chân tướng với ngươi. Nếu như ta lúc trước đồng ý làm quân cờ của ngươi, chỉ sợ nửa đời sau của ta luôn luôn vì ngươi mà đau đầu."
Tố Doanh hiểu ý tứ của nàng, nghiêm mặt hỏi: "Thuần viện đẻ non mà chết, Nhu viện tự vẫn, Lệ viện bị phế, Đan tần bị hạ phong hào… Người đả kích nhà chúng ta từng bước từng bước là ai? Có phải phế hậu hay ?"
Tố Mi mỉm cười, lắc đầu: "Ngươi Tố Nhược Tinh? Nàng a, nàng có làm như vậy. Nàng hại Thuần viện. A! Nương nương, vẻ mặt lúc này của nương nương làm cho ta muốn sống lâu lát, nhìn lâu lát!" Nàng khe khẽ cười : ‘Tố Doanh, ngươi có biết hay ? Bản thân mình tự cho mình là người thông minh nhất, chính nghĩa nhất … hãm hại Hoàng hậu để báo thù cho muội muội … cũng chỉ là bị lừa, bị người lợi dụng! Nhưng ngươi làm việc cũng tệ lắm. Ngươi phải thẹn là với danh nghĩa nữ nhi Tố thị, trời sinh là những người am hiểu việc dối."
Ánh mắt Tố Doanh ngay lập tức lộ lạnh lùng: "Là ai cho ngươi biết ta hãm hại phế hậu?"
Tố Mi cười cười nhìn nàng, : "Ngươi đoán xem."
"Ta dối." Tố Doanh trấn tĩnh phản bác: "Mùi thơm mà ta ngửi thấy người phế hậu và Ngu nhạc công là giống nhau . . . Chắc chắn! Những điều ta đều là những điều ta chắc chắn, hơn nữa ta chưa bao giờ qua câu nào về chuyện nàng cùng nhạc công có cái gì mờ ám, ta vu oan hãm hại nàng, chuyện của nàng là người khác tra ra! Coi như phải , cũng là những người đó hãm hại nàng!"
Tố Mi bình luận gì về điều này, mỉm cười nhìn nàng, trong cổ họng khanh khách vang dội: "Ta thể cho ngươi biết! Ta tuyệt cho ngươi biết chân tướng … ta muốn nhìn vẻ mặt mệt mỏi chán chường của ngươi cho đến chết."
Nàng vừa vừa ho tiếng.
Tiếng thứ hai. . . . . .
Last edited by a moderator: 28/3/15