Chương 44.3:
Tố Nhược Tinh cười nụ cười đầy mỉa mai, cầm quân cờ trắng bị Tố Doanh bỏ qua bên: "Giao dịch với quân cờ bị bỏ , có gì hữu dụng đâu?"
Tố Doanh mỉm cười : "Ta cứ thích giao dịch với quân cờ bị bỏ đó sao … làm như vậy ai đoán được ý đồ."
Tố Nhược Tinh nhìn thẳng vào mắt Tố Doanh, chậm rãi hỏi: "Giao dịch gì?"
"Thái tử phi." Tố Doanh chút hoang mang : "Nàng là niềm hy vọng của gia tộc ngươi. Nếu ngươi làm khó ta ta làm khó nàng, làm khó dễ gia tộc ngươi."
"Tố Ly cũng có làm gì, ngươi làm sao có thể thế nào làm khó nó?"
"Văn tài viện cũng có làm gì." Tố Doanh lạnh nhạt : "Nhưng vẫn có người có đủ khả năng làm cho nàng trở thành gián điệp đến từ Nam quốc."
Tố Nhược Tinh nhìn Tố Doanh, sau đó quay mặt nhìn về góc tối tăm nhất trong căn phòng: "Còn tưởng rằng ngươi chỉ là nữ hài tử cái gì cũng hiểu. Hóa ra là ta xem thường ngươi."
"Cõi đời này có người nào ngu ngơ, cái gì cũng hiểu mãi." Tố Doanh : "Huống chi nữ nhi Tố thị."
Sắc mặt Tố Nhược Tinh dịu xuống, giống như là chuyện phiếm: "Muốn dùng cái gì để đổi việc ngươi bỏ qua cho Tố Ly?"
"Ngươi bá chủ Đan Xuyến cung nhiều năm, chắc hẳn là cũng đào tạo được nhiều nô tài sẵn sàng phục vụ cho ngươi, cho Thái tử." Tố Doanh mỉm cười: "Vậy ta có câu hỏi … nếu gặp phải việc cẩu nô tài phản bội, ngươi làm gì? Giết chết cẩu nô tài đó nhằm mục đích rung cây dọa khỉ hay là giết chết tất cả những cẩu nô tài phản bội, nhất quyết đào tạo lứa nô tài mới hay là giết chết tất cả những đối tượng rung rinh giao động muốn ăn cây táo rào cây sung?” Nàng lại tiếp: “ ra đây là câu hỏi muôn đời của tiên sinh Thôi thị. Ta đoán năm đó khi được hỏi vấn đề này cái vấn đề này ngươi chọn đáp án cuối cùng phải ?"
Khóe miệng Tố Nhược Tinh thoáng run rẩy.
"Ô! Lẽ nào ngươi chọn đáp án thứ hai?" Nàng nhìn Tố Doanh, cười cách rất cổ quái: "Ngươi phải là bởi vì ghen tỵ với vợ trước của phu quân mình, tới nhìn tận mắt ta chết. Ngươi tự mình đến, là vì chuyện này … làm chủ Đan Xuyến cung gần năm, tại cuối cùng cũng bắt đầu dọn dẹp những chướng ngại vật rồi đấy. Bất quá, hài tử của ngươi bị người ta hãm hại mà chết non, nên bắt đầu phẫn hận trả thù là điều tất nhiên thôi." Nàng chậm rãi gật đầu cái: "Ngươi để cho thân tín đến làm khó ta, là bởi vì ngươi căn bản có thân tín! muốn khiến Bình vương phủ ra mặt là bởi vì sợ gia tộc ngươi gặp rắc rối? Hơn nữa, chỉ có nhìn tận mắt ta, chính tai nghe ta ra, ngươi mới có thể tiếp tục dàn dựng thế cục. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tin tưởng chính bản thân mình, khổ cực a!"
Tố Doanh lẳng lặng nghe nàng , tỏ thái độ gì.
"Đây là bàn cờ đặc biệt." Tố Nhược Tinh vuốt ve quân cờ trắng trong tay, rũ mắt nhìn bàn cờ: "Nó được phép xuất hai quân cờ trắng như thế này cùng lúc. Và mỗi quân cờ trắng phải dựa vào những quân cờ đen đứng xung quanh mình rất nhiều. Tố Ly và ngươi đều như vậy." Nàng nhìn quân cờ tay thở dài: "Quân cờ ở ngoài trận thể xen vào được thế cờ của những quân cờ trong trận. Ngươi muốn xử lý xong ván cờ này, chỉ có thể dựa vào chính mình phán đoán những đường nước bước thôi."
"Đây là ngươi ép ta làm những việc mà ta định làm đấy nhé!" Tố Doanh lắc đầu, nghiêm túc nhìn Tố Nhược Tinh, thấy cằm nàng khẽ nâng lên, vẻ mặt kiên nghị trấn định giống như : Con trai của ta cùng phi tử của hề yếu ớt như ngươi nghĩ đâu.
Tố Doanh lần nữa lại cảm thán trong lòng: “Đúng là mình hiểu nàng quá”, nhàng cười cười, biết cứ cố chấp ở lại đây cũng giải quyết được vấn đề gì.
"Tố Nhược Tinh, những điều ngươi lường trước về ta hình như cũng có sai lệch." Tố Doanh lấy ra bọc giấy từ trong lòng ngực, đặt trước mặt Tố Nhược Tinh: "Đây là lần cuối cùng ta điều chế hương liệu cho ngươi … hãy từ từ thưởng thức nhé."
Tố Nhược Tinh kinh ngạc nhìn bọc giấy, nhìn hồi lâu mới mở ra, mơ hồ : " mài vụn rồi cơ đấy."
Làm như vậy, dễ dàng biết đó là loại hương liệu gì, cũng dễ dàng đoán xem những nguyên liệu gì được dùng để điều chế, tác dụng của nó lại càng .
Tố Doanh vài bước, quay đầu lại hỏi: "Nghe người đến lúc sắp chết, lời cũng hơn, cho nên ta vẫn muốn hỏi ngươi: Thuần viện có phải hay bị ngươi hại chết?"
"Có số việc vĩnh viễn biết được đáp án. phải lão sư dạy ngươi như vậy?" Tố Nhược Tinh trả lời: "Huống chi cái vấn đề này của ngươi, ta cũng tìm được đáp án. hỏi cái vị tỷ tỷ giả thần giả quỷ kia của ngươi, phải đơn giản hơn sao?"
" sao?" Tố Doanh thở dài tiếng, còn : "Sau khi ca ca ta yên ổn xuất chinh đánh giặc, chuyện ngươi ở lãnh thành, cấu kết thái y gây chuyện trong cung, cũng có kết luận. Ngươi . . . Có muốn giải thích gì với Hoàng đế ? Có lẽ có ngày, ta cho biết."
"Ý ngươi là, có ngày, ngươi dùng di ngôn của ta để đổi lấy thanh thản trong tâm hồn?" Tố Nhược Tinh cười lạnh, cặp mắt nhìn Tố Doanh lóe ra tia sắc lạnh: " cần. cũng như chúng ta, chấp nhất với chân tướng."
Nàng xong nhìn về phía bàn cờ hừ lạnh tiếng, lật đổ bàn cờ: "Nghe có vẻ oai phong lắm khi quyền lực vô biên, phú quý viên mãn? cho cùng cũng chỉ là quân cờ bị bao vây tứ phía." Sau đó đứng dậy, nghênh ngang đến chỗ góc phòng, ngay ngắn ngồi xuống cạnh chiếc tỳ bà, đàn lên khúc nhạc.
Tố Doanh ngẩn người trong chốc lát, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Cư Hàm Huyền đứng ngây ra như phỗng, nhịp tim đập mạnh chăm chú lắng nghe tiếng đàn của Tố Nhược Tinh.
Tố Doanh tới bên cạnh , : "Tướng gia, phải tất cả hiểm chiêu có hiệu quả vì đánh bất ngờ. Nàng quá kiên cường, diễn vai diễn nữ tử yếu đuối khuất phục số mạng."
Cư Hàm Huyền gì.
"Ta hiểu biết ngài hi vọng nàng cứ như vậy mà sống. Đáng tiếc, nàng tình nguyện với việc sống cuộc sống như vậy.” Tố Doanh thở dài thong thả : " người như vậy, ở tại nơi như thế này, khó trách nàng thà chọn cái chết cũng muốn sống ở đây."
Cư Hàm Huyền vẫn để ý đến nàng.
Tố Doanh nghe nhạc khúc đến lúc cao triều, hỏi: "Ngài nhớ về quá khứ? Khúc này chẳng phải là “Tướng phủ liên!”
"Nương nương nghĩ nhiều rồi … Khúc này, chẳng phải là “Tưởng phu liên” sao?" Cư Hàm Huyền lại hờ hững : “Nương nương nghe ra sao? Tô Nhược Tinh oán hận những người làm hại nàng thất sủng."
"Mỗi người suy nghĩ." Tố Doanh đánh mắt nhìn Tố Táp và Tạ Chấn, ý muốn , lại nghe tiếng đàn ngưng bặt, cửa cung mở, Mê Nhạn chạy ra.
"Mời tướng gia tới đây, chủ nhân nhà ta có lời." Mê Nhạn dứt lời, lập tức chạy về.
Thần sắc Cư Hàm Huyền Thần chấn động, bước lên bậc thang, nhưng Mê Nhạn lại đem cửa cung khép chặt, ý là ông ta phải đứng ngoài cửa nghe.
Tố doanh dừng bước, yên lặng nghe, có nghe người bên trong gì, chỉ nghe Cư Hàm Huyền nhanh chóng trả lời: "Ta đồng ý với nàng." Hình như Tố Nhược Tinh chỉ câu vô cùng ngắn gọn.
"Ca?" Tố Doanh biết lỗ tai của những người tập võ như Tố Táp rất thính, nhìn nhíu mày ý hỏi.
Tố Táp giọng : "Nàng - chăm sóc Vinh An."
Chăm sóc Vinh An. Ta đồng ý với nàng… Cuộc chuyện của Tố Nhược Tinh và Cư Hàm Huyền chỉ có hai câu này.
Tố Doanh giống như có chút hiểu, lại giống như hiểu lắm. Lúc hồi kinh, trong lòng hồ nghi nhưng dám khẳng định: Phượng Diệp công chúa là đại tẩu của Tố Doanh, tất nhiên Tố Nhược Tinh cần phải lo lắng. Thái tử cùng Tể Tướng như nước với lửa, còn cách nào hòa hợp. Nhưng tại sao là Vinh An? Chân Ninh công chúa còn tuổi càng cần chăm sóc, huống chi Vinh An công chúa hợm hĩnh chán ghét Cư tướng ra mặt.
Tố Doanh suy nghĩ về chuyện này trong suốt chặng đường, vẫn ra đáp án.
Thấy nàng tâm nặng nề, Tố Táp thừa dịp tiến vào của Kinh thành đông đúc, thúc ngựa chậm lại chờ Tố Doanh đến bên cạnh, : "Muội phải cần phải cảm thấy có lỗi với bất kỳ ai."
"Ý của ca là?"
"Hại nàng tới bước này là gia tộc của nàng, phải muội." Tố Táp kiên định , "Nhà nàng liên tiếp bốn đời hoàng hậu, quên mất chữ nhẫn, vừa gặp phải khó khăn cũng ra sức bảo vệ mà loại ngay quân cờ là nàng. Muội chẳng qua phải làm điều mà tân Hoàng hậu nên làm."
Tố Doanh im lặng: "Có phải bất cứ ai khi ngồi lên hậu vị . . . Đều phải bước lên chung con đường tranh đấu đến chết?"
"Ta đảm bảo, để muội rơi vào hoàn cảnh của Tố Nhược tinh." Tố Táp .
Sau khi bình an trở lại Hoàng Cực tự, Tố Táp cùng Tạ Chấn vội vàng cáo từ. Tố Doanh cũng nhanh chóng quay lại phòng thấy Hiên Nhân còn chưa tỉnh nên làm kinh động nàng, đổi y phục, đến đại điện tụng kinh.
Ngay sau đó, Cư Hàm Huyền lại tới cầu kiến.
"Có nhiều đại thần qua với ta chuyện kia bẩm báo lên, vẫn là xử tử. Thánh thượng vẫn còn do dự, chỉ là, cũng do dự lâu nữa đâu. Bây giờ có lý do gì, có thể làm cho bỏ qua nàng." thanh của vang vọng, quanh quẩn mãi trong đại điện vắng lặng.
Tố Doanh lặng lẽ quỳ trước tượng Phật, cũng biết có nghe chuyện hay .
"Nương nương, tại an tâm hồi cung rồi chứ?" hỏi Tố Doanh.
"Chưa vội, thêm chút thời gian nữa." Tố Doanh vừa khấu đầu, vừa .
"Rốt cục là ở đây đến khi nào?"
"Ta làm khó Thánh thượng cũng như Tướng gia. Ta nghĩ, có thể là sáng sớm mai ta khởi giá hồi cung." Tố Doanh xong tới bên cạnh Cư Hàm Huyền, : "Nàng ta phải chết, sao ta vẫn thấy Tướng gia bình thường như vậy nhỉ!"
"Theo nương nương, ta nên phản ứng như thế nào?" Cư Hàm Huyền hỏi ngược lại.
Hai mươi năm tình cảm vẫn luôn được giấu kín, bởi vì môt khi bị người khác biết được chút về điều đó, hai người bọn họ chắc chắn gặp phiền toái. Cuộc sống ngày ngày trôi qua, tâm ý dần dần giấu mãi thành thói quen, đến bây giờ cũng khó biểu lộ ra. May mắn người nọ cuối cùng còn để lại cho ông ta bốn chữ. biết bao nhiêu năm nàng ta hoàn toàn coi trọng ông, vậy mà chỉ mấy chữ người đó phó thác qua cánh cửa đóng chặt cũng làm ông ta coi như thánh chỉ.
" rất ngốc!" Tố Doanh nhấn mạnh.
Giờ khắc này, nàng có chút ghen tỵ với nữ nhân bị phế truất đó. Hai mươi năm sau, nàng chưa chắc có thể có người vẫn luôn coi trọng như Tố Nhược Tinh.
Cư Hàm Huyền vội vàng giữ lấy cánh tay Tố Doanh, ánh mắt lạnh lẽo.
"Ta đồng ý với nàng, phải chiếu cố Vinh An công chúa." .
Tố Doanh cau mày: "Được thôi! Nàng lúc sắp chết còn có người đáng tin cậy để phó thác là Tướng gia, đúng là đáng mừng."
"Chớ vì nam nhân như Bạch Tín Mặc mà trả thù Vinh An công chúa, làm cho ta khó xử." lại .
Tố Doanh khinh thường hất tay của ông ta ra, xoay người ra ngoài, vài bước lại quay đầu lại, : "Cho ta hỏi, ông từng hại qua rất nhiều người, chắc có kinh nghiệm với mấy chuyện này, hỏi Phật bằng hỏi ông: đối với người bị chết trong tay ta mà ta cảm thấy khổ sở. Cái này có phải hay loại nghiệt chướng?"
Cư Hàm Huyền tới trước bức tượng Phật quỳ xuống, vừa lạy vừa : "Vậy làm sao có thể gọi là tội nghiệt? Ngươi phải là Phật, chỉ là con người. Mà là người luôn có sẵn ích kỷ. Ngày mai mặc dù có người phải chết, nhưng mình còn sống, nghĩ
đến điều này làm sao có thể khổ sở. Nhưng tất nhiên có lúc người chết so với mình còn quan trọng hơn tự nhiên hiểu cái gì là khổ sở."
Tố Doanh ở Hoàng Cực tự thêm buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, từ lãnh thành truyền tới tin tức: Phế hậu Tố Nhược Tinh vì sợ tội tự tử.
Tố Táp ngày mai phải xuất chinh, nghi thức khi tướng lĩnh xuất chinh cần hoàng hậu xuất , Tố Doanh thực phải di giá hồi cung rồi.
Cung nữ dọn dẹp đồ đạc hồi cung, phát bọc hương liệu, kinh ngạc : "Nương nương khi nào làm những thứ đồ này?"
Tố Doanh nhàng : "Buổi tối ngủ ngon, tiện tay điều chế ra. tại ổn hơn, ban cho ngươi. Cái này rất tốt cho giấc ngủ."
Đích xác là hương liệu thượng hạng, có gì đáng sợ. Đáng tiếc người đa nghi hiểu lầm nó là độc dược, thà lựa chọn tự tử mà nguyện ý thử đốt nó.
Chỉ là trong thâm tâm . . . Tố Doanh nghĩ, nếu đổi lại là bản thân mình, cũng nguyện chết ở trong tay đối thủ, tự vẫn bảo toàn danh dự vẫn hơn.
Last edited by a moderator: 16/3/15