Chương 43.2
Tố Doanh tiếp tục hỏi: "Tướng quân có muốn Tây Thùy lần này?"
hít hơi sâu, lẳng lặng hỏi ngược lại: "Nương nương lo lắng về điều gì?" Sợ suy nghĩ nhiều, hiểu ra mọi chuyện, rồi khiến cho chuyện nàng muốn làm tan vỡ trong nháy mắt sao? Vì vậy muốn đem đuổi xa?
Giờ phút này, chỉ suy nghĩ thầm trong lòng được như vậy đúng ? Chẳng hiểu tại sao, Tố Doanh cảm thấy nàng suy nghĩ đúng tâm tư của , thể khác được.
Nàng nhắm mắt lại trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở ra.
"Như thế tốt cho ta cũng tốt cho Tướng quân . . ." Nàng ràng ra mấy chữ này cảm thấy giống như từng quen biết… là Hoàng đế cũng từng với nàng những lời như vậy, khuyên nàng nên quên người mà nàng từng quyến luyến.
"Tướng quân, ngài phải là người thích hợp ở lại hậu cung." Nàng từ từ : "Người có thể làm nên chuyện ở hậu cung, chuyện chỉ ba phần câu chuyện thôi, nhiều hơn nữa phần chính là dại dột. Về phần cố kỵ gì mà đem cảm xúc biểu ra mặt, như vậy khác gì chuyện tự tìm đến cái chết. Đáng tiếc, Tướng quân là kiểu người cuối cùng mà ta nhắc đến ở ."
"Như vậy nương nương sao?" lớn mật hỏi ngược lại.
Tố Doanh hết cách chỉ đành cười khổ: "Ta từ từ thích ứng, nhưng muốn ngài tận mắt nhìn thấy ta thay đổi."
" như vậy những lời này của nương nương là ngớ ngẩn, tự tìm đến cái chết rồi, phải hết nỗi lòng rồi sao?" cười cười, Tố Doanh cũng cười theo.
Tiếng cười thoáng chốc nghe có vẻ lạc lõng, vẫn là trầm mặc thích hợp với khí với khí ở đây hơn.
"Chuyện ngày đó . . ." Tố Doanh có loại kích động, muốn đem chân tướng chuyện sẩy thai ra. Vào thời điểm này, nàng thực rất tin tưởng , muốn kể cho nghe tất cả nỗi ấm ức. Nhưng luôn có thanh nhắc nhở: được lỗ mãng! Sau này, nếu si mê ngươi như bây giờ nữa ... lời của ngươi hôm nay biến thành nhược điểm có thể khiến ngươi mất hết mọi thứ ngay.
"Nương nương phải gì về chuyện đó nữa." thanh của rất bình tĩnh: "Chuyện ngày đó thần đều biết hết."
Tố Doanh có chút ưu sầu : "Thực ra… chuyện đó . . ."
Nhưng làm cho nàng tiếp: "Nếu như đó là chuyện nương nương muốn ta tin tưởng. Ta tin."
Trong lòng Tố Doanh nhàng than tiếng đầy khổ sở, cúi đầu tiếp chuyện dẫn binh Tây Thùy: "Nội cung võ quan muốn mượn chiến công để thăng chức, rất khó có cơ hội. Nếu là lần này Tây Thùy đạt được chiến công, tiền đồ của Tướng quân phất lên như diều gặp gió, tốt hơn ở lại Đan Xuyến cung nhiều. Huống chi chuyến lần này cũng quá nguy hiểm … có Lan Lăng Quận vương làm thống soái, có chuyện gì lớn ngoài ý muốn xảy ra."
lắc đầu cái, cười : "Nương nương, chuyện thắng bại từ trước đến giờ có ai trước được." Dừng chút còn : "Nương nương, thế gian này phải chuyện gì việc gì cũng diễn ra như trong chốn nội cung nho , rất nhiều chuyện, nương nương còn chưa hiểu đâu."
Có lẽ là bởi vì giọng điệu quá bi thương, Tố Doanh nghe vậy cũng tức giận, ngược lại có chút thương cảm.
"Nếu như Tướng quân nguyện ý, ta lựa thời cơ có thể tiến cử." Nàng giọng : "Ngài cùng Lan Lăng Quận vương đồng hành, ta cũng đỡ lo lắng."
"Ừ?" nghe câu .
"Có Tướng quân cùng Lan Lăng Quận vương đồng hành, ta “cái gì” cũng lo lắng nữa." Tố Doanh lập tức đổi giọng, cất cao giọng lại lần nữa.
"Thần nguyện ý nghe nương nương an bài." oán trách, tìm cớ, dùng những lời sáo rỗng ám hiệu hỏi nếu làm được chiến công được lợi ích gì, cũng đề cập đến chuyện củng cố lực lượng phục vụ, thậm chí cũng ngẩng mặt lên nhìn nàng lần nào.
"Cứ quyết định vậy ." Vào thời điểm ra câu này, Tố Doanh cũng hiểu được cảm xúc chân chính của bản thân là gì.
biết đây chính là buổi gặp mặt cuối cùng, chắc thời gian dài nữa họ mới được gặp lại nhau … nhưng cũng hành lễ với nàng sau đó cáo lui.
Tố Doanh loáng thoáng nhìn vào bóng dáng cao lớn ra ngoài, lên tiếng: "Tướng quân!" Thấy dừng lại, nàng hỏi: "Ngài … còn muốn gì ?"
suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trịnh trọng từng chữ: "Ta chỉ muốn ngươi sống tốt, vui vẻ." Dứt lời cũng quay đầu lại, bước .
Trong nháy mắt Tố Doanh lầm bầm , khẽ khàng như cơn gió: "Ta cũng muốn vậy lắm chứ . . ." Cười xong lại có chút mất mát: Đây có lẽ là câu cuối cùng của Đan Xuyến cung Vệ Úy Tạ Chấn với nàng. Về sau, vận khí tốt, giống như Tố Táp, tiến lên những đỉnh cao của danh vọng, biết dừng ở nơi nào.
Đối với chuyện xử lý phế hậu liên quan đến Tố Doanh mãi vẫn có kết quả. Bởi vì vận khí của phế hậu quả tệ, lúc xử lý lại vừa vặn gặp phải chuyện Tây Thùy khai chiến nên chuyện của nàng lại bị xem . Tố Doanh có nghe các cung nữ ở sau lưng nàng chuyện phiếm về phế hậu: Phế hậu tất nhiên thừa nhận mưu làm hại Tố Doanh, nhưng ràng là nàng ta vào kinh thành mà được cho phép. Chỉ cần lý do đó, phế hậu chắc chắn bị bắt giam.
Mười ngày, mười hai ngày, mười lăm ngày trôi qua, Tố Doanh cảm nhận thấy thất vọng Thiên ý - Chiến tranh lại xảy ra. Mà quan trọng là những nam nhân kia ràng muốn xử trí phế hậu, bọn họ thực làm cho Tố Doanh mất hết lòng tin.
Ngày thứ mười sáu, Tể Tướng đích thân tới Hoàng Cực tự.
Tố Doanh biết tới khuyên nàng hồi cung. Hai ngày nữa chính là ngày Tố Táp xuất chinh, bọn họ cần nàng xuất bên cạnh Hoàng đế.
Nhưng từ khóe mắt đến đuôi lông mày Cư Hàm Huyền đều theo ý tứ cười nhạo, có ý tứ khuyên bảo nào hết.
"Trở về thôi." cười cười như đùa cợt : " cũng sủng ái ngươi như ngươi nghĩ đâu. Cứng rắn mãi chỉ có ngươi thua thiệt thôi."
Tố Doanh giả bộ kinh ngạc nhìn chằm chằm: "Tướng gia biết ta lâu vậy rồi, trông ta có vẻ giống như người tự cho mình là người vạn người, luôn có ý nghĩ ỷ sủng mà kiêu sao?"
Cư Hàm Huyền liếc nàng cái: "Long Tương tướng quân phải mang binh xuất chinh, thủ phạm hại muội muội đẻ non vẫn bình yên vô , Hoàng hậu muội muội của lại độc mình ở ngôi chùa từng xảy ra chuyện mình bị hãm hại. Loại chuyện như vậy, cho dù ai nghe, cũng cảm thấy hợp tình hợp lý. Quan trọng hơn, thân là thê tử, nương nương nên khiến trượng phu của mình khó xử."
Ca ca của nàng có thể khiến Hoàng đế cảm thấy khó có thể đắc tội sao? Tố Doanh cười tủm tỉm nhìn Cư tướng: "Tướng gia như vậy chỉ là để cho ta bậc thang mà xuống nước thôi."
"Thần tới Hoàng Cực tự chuyến này, chính là nguyện ý đem cho nương nương bậc thang. Nương nương nếu như sáng suốt chấp nhận, thần cũng chẳng còn gì để nữa."
Tố Doanh mỉm cười , nghiêng đầu nhìn lát, mới : " ra ta hiêu . Lúc đầu, ngài nguyện ý giúp ta hãm hại nàng. Ngay sau đó, ngài hối hận, bởi vì chính nàng phái thích khách muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Nhưng đến khi nàng bị ta hãm hại, ngài mới phát : Ngài hề muốn ta được như ý. Tiếp đó, ngài bắt đầu hi vọng nàng có việc gì.... tại, ngài lại muốn nàng được sống tốt. Tướng gia, ngài có biết là ngài rất thú vị ?"
Ông ta bị Tố Doanh nhìn đúng tâm , ánh mắt nhìn nàng càng thêm lạnh lẽo.
Tố Doanh ngang nhiên đón ánh mắt của , vẫn ung dung mỉm cười.
Nhưng ông ta buông tha cơ hội châm chọc nàng: " ra, nhìn có vẻ như Hoàng hậu là người rất sáng suốt hiểu chuyện, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nữ nhân tầm thường, lòng dạ ghen tuông."
Tố Doanh gật đầu: "Hơn nữa còn là nữ nhân ngốc nghếch, hoàn toàn muốn tự mình dập tắt chuyện này, phải làm cho ra lẽ đến cùng, từ gốc rễ cho đến ngọn."
lạnh lùng nhìn nàng, gượng gạo hỏi: "Nhất định nàng phải chết?"
Tố Doanh cười tiếng chua chát: "Ngài cứ tự hỏi nàng y nguyên câu hỏi này . Ta nguyện ý dùng câu trả lời của nàng làm kết quả cho hành động của ta. Nếu như nàng " nhất thiết phải như vậy. Ta lưu lại tính mạng cho Tố Doanh", ta cũng làm khó nàng ta bất cứ chuyện gì nữa."
Sắc mặt của Cư Hàm Huyền khẽ trầm xuống. Nàng nhất định : Đúng, ta muốn Tố Doanh chết. Trước đây, có lẽ câu trả lời nhưng bây giờ có người ra tay hãm hại nàng, liền thành cái gai trong mắt.
"Như vậy làm gì có chuyện thương lượng được nữa..." Tố Doanh từ từ : "Hai mươi năm, ngài cũng nên tới gặp nàng ta để lời tạm biệt rồi?"
Cư Hàm Huyền nhìn Tố Doanh, trong sâu thẳm ánh mắt chứa cảm xúc khó định nghĩa: "Nếu như hai mươi năm sau, Tạ Chấn muốn đem ngươi bức tử...."
"Đại nhân...." Tố Doanh bước tới gần ông ta thêm bước, lạnh lùng : "Ngài đừng quên, ta là nhân vật ngài dùng để thay thế vị trí của phế hậu. Giữa ta cùng với phế hậu, ngài suy nghĩ lựa chọn. Cuối cùng ngài chọn ta, là tự ngài quyết định. tại muốn đổi, còn kịp nữa rồi."
cúi đầu nhìn khí thế bức người toát ra từ Tố Doanh, chợt cười. Tiếng cười càng ngày càng vang dội, đầu tiên là bất đắc dĩ, sau đó là sảng khoái, cuối cùng có chút dịu dàng.
Tố Doanh thể giải thích nổi tại sao ông ta lại cười khó hiểu như vậy.
"Nương nương có thường phục ?" cười : "Thần nhớ nương nương rất ưa thích giả trang thành thiếu niên chạy loạn khắp nơi."
"Thường phục để làm gì?"
"Nương nương phải muốn giải quyết mọi chuyện từ gốc rễ lên đến ngọn sao? Để người khác hành , nương nương có thể yên tâm được sao? bằng...." Dáng vẻ tươi cười của dáng biến mất, : "Để ta mang nương nương xem hai mươi năm sau của nương nương."
Last edited by a moderator: 2/2/15