1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một năm thiên hạ - Hoàng Anh (Full 50c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42.3:

      Phương thái y có linh tính: Có chuyện hay rồi.

      Chuyện xảy ra hôm nay có cái gì đó đúng. thể đúng chỗ nào, chỉ cảm thấy vô cùng tốt. tối nay chợt tiêu chảy, đối với Hoàng cực tự to lớn này chưa quen thuộc, lại dám loạn. Lạc đường nhiều lần mới tìm được chỗ vệ sinh, lại bị mấy người Cấm vệ quân hung dữ lôi ra ngoài.

      Khi đó mới biết Hoàng hậu bị sinh non.

      " thể nào!" mất khống chế hét lên, trong bụng Hoàng hậu ràng có gì cả, làm sao có thể sinh non?

      đợi kêu tiếng thứ hai, cây roi ngâm nước đánh xuống. Trận cực hình này, ước chừng đánh bay mất nửa cái mạng của nhưng người vung roi còn chưa thấy thỏa mãn.

      "Tướng quân xuống tay lưu tình!" Có người tiến lên ngăn trở.

      Ngọn roi cuốn cái, quét qua gương mặt Phương thái y, xoẹt cái, đầm đìa máu tươi.

      Phương thái y thực thể suy nghĩ gì nữa, mọi chuyện quá điên rồ. luôn mồm như tụng kinh: "Oan uổng, oan uổng quá…." rất oan uổng, cần phải chứng minh như thế nào đây? Muốn với mọi người: "Hoàng hậu sinh non từ lâu rồi" sao? Chính chẩn mach cho Hoàng hậu, xác nhận nàng mang long thai, giờ lại phải. Suy nghĩ đến chuyện này, dần dần phát ra được thanh nào.

      Đan Xuyến cung Vệ Úy cầm lấy con khay gỗ, phía có tro tàn cùng mảnh giấy chưa đốt hết hỏi: "Đây là cái gì?"

      Đầu óc Phương thái y sớm hoạt động nổi nữa rồi, cảm thấy giải thích được.", biết . . ." Ánh mắt của bị nước, mồ hôi, máu dính vào, miễn cưỡng nhìn thấy mảnh giấy vẻn vẹn lưu hàng chữ, phần lớn

      chỉ còn dư nửa, nhưng miễn cưỡng có thể thấy câu : "Để chút mầm mống sống sót, hậu hoạn vô cùng.."

      bắt đầu hiểu ra rồi.

      Đây là câu mang hai ý nghĩa. Trong cung người người đều coi Hoàng đế, Thái tử cùng Hoàng Tôn là nhất mạch tương liên Đế Vương, mà đứa bé này, ngay cả là con của chính cung nương nương, vẫn bị coi là mầm mống nên có. Lịch sử chưa từng thiếu những vị Quân Vương mến những hài tử này mà lập Tân Vương. Đứa bé này của Hoàng hậu ngày sau là nỗi nguy hiểm, Hoàng hậu cũng vì thế mà trở thành mối nguy hiểm....Hai mối hậu hoạn này, quả làm người ta lo lắng.

      "Ai là chủ nhân của bức thư này?" Tô Chấn hỏi.

      Phương thái y vô lực lắc đầu. Vật chứng này quá nghiêm trọng, biết nên ứng xử như thế nào.

      "Ta ám hại Hoàng hậu nương nương." dùng hết sức lực hơi: "Ta kê đơn cho nương nương, canh giải phong hàn là do ta nhưng hề động thủ nấu.... Muốn tra xét cũng nên tra xét người của Ngự Thiện Phòng chứ!"

      "Ác độc...." Tạ Chấn thấy lại vẫn vô sỉ chối tội, hận đến nghiến răng: "Canh trừ phong hàn có chứa ý nhân (*)? Rất nhiều người biết ý nhân ảnh hưởng tới thai phụ, ngươi thân là thái y lẽ nào lại biết?"

      (*) Ý nhân là vị thuốc Đông y, ở Việt Nam thường gọi là ý dĩ hoặc ý nhĩ.

      "Đó chẳng qua là lời đồn đãi trong dân gian mà thôi, sách được cũng qua. Huống chi phi tần có thai, trong cung chưa bao giờ cho ý nhân vào nhóm những loại dược cấm dùng." Phương thái y nhanh nhảu đối đáp, còn chưa xong bị Tạ Chấn đánh cho chưởng nổ đom đóm mắt.

      "Đó là hoàng hậu! Dù là chỉ có chút tin đồn, cũng thể phớt lờ, mới là điều thái y nên làm!"

      Phương thái y nỗ lực mở to đôi mắt nhìn về phía vị Vệ Úy nổi trận lôi đình kia, nghĩ thầm: Là hài tử của ngươi hay sao mà ngươi phẫn nộ đến vậy?

      Chung quanh cả đám cấm vệ cũng thấy Tạ Chấn hành động thất thố, cũng may thường ngày cùng cực kỳ thân thiết, cũng suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng lần đầu tiên sau khi nhậm chức Vệ Úy làm việc lại gặp phải loại chuyện này nên khó chịu: "Vệ Úy, ngài cứ nghỉ ngơi chút. Chừa cho chút hơi sức, để cho hảo hảo suy nghĩ ra ai là kẻ đứng đằng sau sai khiến.

      Bọn họ thay nhau tiến lên, từng khuôn mặt hung dữ xúm lại đặt câu hỏi:"Ngươi cứ khai sớm chút cho tất cả mọi người đều dễ chịu." "Ngươi oan uổng, làm hại Hoàng hậu, vậy sao lại có bức thư này?" "Tại sao muốn trốn?" "Cái gì? Tiêu chảy? Ngươi cho rằng như vậy mà cũng có người tin tưởng?"...

      Phương thái y dần dần tháy tình cảnh của mình, đây hoàn toàn phải là trùng hợp, có người nhất quyết đẩy vào chỗ chết.

      Mọi chuyện xảy ra có nhiều trùng hợp như vậy, cũng có ai tin vào chuyện có nhiều trùng hợp như vậy.

      Tranh đấu trong cung, chính là làm cho các mắc câu, làm gì có chuyện trùng hợp.

      "Là nàng! Là nàng!" Phương thái y thần trí bình tĩnh nổi nữa mà hét lên. "Là mưu của nàng, ta làm gì cả!"

      "Là ai?" Cấm vệ tiến lên trước.

      Nhưng Phương thái y gần như bị tra tấn đến kiệt sức, chỉ có thể thều thào ngắt quãng: "Là....Hoàng....hậu..."

      "Phế hậu?!" Cấm vệ quân hít hơi lãnh khí, hai mặt nhìn nhau.

      Đúng nha.... bọn họ dĩ nhiên cho rằng nhắc đến "Phế hậu". Phe cánh trung thành của phế hậu, vẫn mực xưng phế hậu là "Hoàng hậu". Hơn nữa nhìn lá thư còn sót lại, mỗi người đều ở đây lặng lẽ hoài nghi: "Có phải hay là chỉ thị của vị hoàng hậu bị trục xuất khỏi kinh thành năm nay hoặc Thái tử?"

      Nghe gọi ra tiếng "Hoàng hậu", hoàn toàn phù hợp với suy đoán trước đó của bọn . Làm gì có ai nghĩ đến, cái từ "Hoàng hậu" mà Phương thái y là vị "Hoàng hậu" vừa mới khóc long trời lở đất vì mất hài tử đây?

      "Vệ Úy..." "Tướng quân...' Cấm vệ quân dám làm chủ, nhìn về phía Tạ Chấn.

      Mà Tạ Chấn có đáp án cần.

      Cuối cùng, mấy cung nhân biết kết cục là: Phương thái y cắn lưỡi tự sát.

      "Nương nương vĩnh viễn cach nào biết được nguyên nhân cũng như tình về cái chết của Thuần viện nương nương nữa rồi." Thôi Lạc Hoa .

      Tố Doanh vẫn chưa ngủ, trả lời cách mơ hồ: "Người chết rồi, biết chân tướng còn có công dụng gì? Đến thời điểm ta chết, chuyện xảy ra hôm nay cũng còn người có hứng thú truy cứu nữa đâu."

      "Nương nương ngàn vạn lần được như vậy!" Thôi Lạc Hoa vội vàng ngăn những lời may của Tố Doanh lại. "Nương nương còn trẻ như vậy, vẫn còn có những cơ hội về sau."

      Tố Doanh nhắm mắt, lâu sau mới thở dài.

      " còn cơ hội nào nữa đâu."
      Last edited by a moderator: 1/2/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43.1: Xa cách I

      Chuyện Hoàng hậu bị sinh non làm lớn chuyện, cũng cho ai ra vào, nhưng mà cái thai này của Tố Doanh mất cũng nhận lại được cái giá khá tốt. Tra ra được phế hậu là người đứng sau chỉ điểm, chuyện này liền giao cho Hình bộ điều tra, hề hỏi tới Đan Xuyến cung nữa. Nghe chuyện phế hậu chỉ điểm đầu độc giết chết long thai cũng bị lôi ra, quần thần trong triều rộ lên những ý kiến đòi trừng phạt nàng.

      Tố Doanh ở lại Hoàng Cực tự tĩnh dưỡng, cho phép bất luận kẻ nào những chuyện này trước mặt nàng. Nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng buổi tối lại thể ngủ ngon, chỉ có ban ngày mới ngủ được mấy canh giờ. Sau chuyện mệt mỏi này, nàng thường xem và học cách vẽ tranh hoặc là nghe mấy cung nữ tụng kinh, lòng muốn nghỉ ngơi, cố gắng thoát khỏi bộ dạng bi thương. Vai diễn của nàng trong vở kịch hoàn thành, chuyện còn lại để những nam nhân có liên quan kia xử lý.

      Lúc ban đầu nghe Tạ Chấn bẩm báo Phương thái y khai ra phế hậu cho dù là người từng trải như Thôi Lạc Hoa cũng run lên trong cái chớp mắt. Tố Doanh bỏ qua khoảnh khắc rùng mình đó, mỉm cười hỏi nàng: "Tiên sinh, ngươi làm sao vậy?" Khi chỉ có hai người bọn họ thỉnh thoảng Tố Doanh gọi Thôi Lạc Hoa là "Tiên sinh".

      Thôi Lạc Hoa trả lời. Nhưng Tố Doanh có thể đoán được, trong suy nghĩ của nàng, thủ phạm là Thái tử, nghĩ tới lại là phế hậu. Dù sao, đối với Thái tử, cái thai của Tố Doanh mới là uy hiếp trực tiếp, còn phế hậu dù sao cũng có liên quan bao nhiêu.

      Nhưng Thôi Lạc Hoa cũng ra ý kiến gì vào lúc này. Qua lúc, nàng mới suy đoán ý của Tố Doanh: kéo Thái tử vào chuyện này, lẽ nào Tố Doanh còn suy nghĩ là lúc này đối đầu với Thái tử là chưa phải lúc?

      " phải." Tố Doanh cười cười : "Tiên sinh thông minh như vậy nhưng lại chỉ phán đoán dựa vào những người, những việc bất lợi với ta mà đoán nên ra là đúng thôi."

      Thôi Lạc Hoa nghĩ Tố Doanh vì trong cung lan truyền ra lời đồn về "Chính mạch đế" nên phiền não. Nàng hờ hững đẩy cửa sổ, chỉ vào cây lê bên ngoài : "Nương nương từ bên tán cây có thể nhìn ra ở đâu là cành , ở đâu là thân cây ?"

      Tố Doanh tùy tiện chỉ nhánh. Thôi Lạc Hoa mỉm cười : "Cái cây là thứ rất kỳ diệu, gãy mất vài cành nó hoàn toàn chết. Mọi người đều biết đạo lý này nên thỉnh thoảng vẫn có thể bẻ vài cành để chỉnh sửa. Cành bị cắt bỏ, liền bị ném thương tiếc. Nhưng nếu có người để ý, cắm nó vào đất, chăm sóc tốt, nhanh chóng phát triển thành cây lớn, lúc đó, ai còn suy nghĩ về chuyện lúc đầu nó là nhánh cây hay thân cây nữa. Còn về chuyện thân cây, nương nương có muốn xem , nếu muốn lập tức sai người đem thân cây đốn xuống, chờ xem có phải sang năm thân cây mọc lên những nhánh mới, nhanh chóng ra lá và vẫn phát triển như thường, cũng nở hoa kết quả." Nàng nhìn Tố Doanh, tiếp: "Chưa tới ba năm, hỏi người khác chỗ nào là thân cây, bất luận tìm ra chỗ nào ban đầu nó cũng chỉ là cành cây mà thôi."

      Tố Doanh mỉm cười lắc đầu: "Tiên sinh . . . Ngài đúng rồi."

      Về việc chỗ nào đúng Tố Doanh tiếp.

      Thôi Lạc Hoa cũng có quyền cãi lý với nàng, huống chi vừa đúng lúc này Chu thái y tới bái kiến.

      Chu thái y cùng Thôi Lạc Hoa đều là tâm phúc của Tố Doanh, nhưng Thôi Lạc Hoa cũng có nhận ra: gần đây giữa Chu thái y và Tố Doanh có bí mật gì đó mà nàng cách nào tham gia vào. Tất nhiên, chủ tử có quyền của chủ tử, nàng là tôi tớ, tuyệt dám tra cứu, chỉ mong cho Tố Doanh làm việc chắc chắn đúng mực, làm chuyện gì khiến cho tiền đồ của cả Bình vương phủ bị chôn vùi.

      "Thái y cực khổ." Tố Doanh đối đãi với Chu thái y hết sức ôn hòa. Nàng thiếu ông ta lời cám ơn. Vị lão thái y này vì kế hoạch của nàng mà phải té ngã vào trong vũng nước, thừa dịp thời giant hay quần áo mà đến chỗ

      Phương thái y bỏ thuốc tiêu chảy vào trong ấm nước, tiếp đó trong lúc chẩn bệnh lặng lẽ nhận bức thư mà Tố Mi viết lúc trước trong tay Tố Doanh, thừa dịp Phương thái y ngoài lén lút vào sương phòng của Phương thái y đốt bức thư đó khéo sao cho còn dư góc. Những việc phưc tạp như thế, ông ta lại làm kém chút nào.

      "Khó trách Bình vương từng với ta, trong cung chỉ có Chu thái y là người tin cậy, đáng để giao việc."

      Chu thái y giống như là có chút phiền não, : "Nương nương quá khen. Lúc trước chăm sóc tốt cho nương nương, thần tội đáng chết vạn lần."

      Tố Doanh nhìn cười cười: "Có phải hôm qua Bình vương cố ý phái người đến Chu phủ, khiến thái y khó chịu?"

      Nàng quan tâm đến chuyện của Tố Nhược Tinh nữa, nhưng đối với chuyện ở Bình Vương phủ vẫn còn lưu ý.

      Chu thái y cười khổ: "Bình vương làm như vậy thần dám trách câu, thần xác thực tội đáng muôn chết..."

      "Thái y cần phải khổ sở như vây, chuyện qua rồi." Tố Doanh bình tĩnh : "Ngươi so với ta chắc còn hiểu Bình vương hơn. Phụ thân ta nếu quả thực muốn làm khó dễ ngươi, chắc là ban ngày ban mặt chạy đến trong phủ chất vấn." Nàng cười lấy ra hộp gỗ lớn, : "Mấy ngày nay Bình vương đem rất nhiều thứ thuốc bổ cho ta, ta chưa dùng tới. biết trong hộp có những gì, thái y cầm ."

      Chu thái y vừa tạ ơn vừa nhận lấy hộp gỗ, cảm thấy hết sức nặng nề. đổi đề tài: "Nương nương nghỉ ngơi trong chùa năm nay, khí sắc tốt lên nhiều. Lúc này di giá hồi cung còn đáng ngại.... Nương nương, cũng nên hồi cung thôi."

      "Thế nào? Lần này, bọn cung nhân nhờ ngươi đến làm thuyết khách?" Tố Doanh cầm cuốn sách đặt bên cạnh lên, vừa nhìn vừa : "Nơi này yên tĩnh! Chờ bọn họ ở trong triều ầm ĩ xong, ta ngay lập tức trở về."

      Chu thái y thể thay đổi tâm ý của nàng, hỏi qua loa chuyện ăn uống của Tố Doanh xong liền lui xuống. Về phòng, hăn lặng lẽ mở hộp gỗ ra, thấy bên trong chỉ có cành Linh Chi, nhưng dường như quá nặng so với trọng lượng của cây Linh Chi này. cau mày vỗ vỗ hộp gỗ, phát tầng khác, bên trong chính là bầu rượu của .

      Sách trong tay Tố Doanh lật hết qua tất cả các trang. Nàng cũng biết nhìn bao nhiêu lần, ràng là chán ngấy, nhưng hết lần này tới lần khác cứ lật lật lại, nhìn chăm chú vào từng chữ.

      Lại đọc qua mấy tờ nàng để sách xuống để nghỉ ngơi lát, lúc này cung nữ mới bẩm báo: "Vệ Úy ở bên ngoài cầu kiến nương nương."

      "Mời vào." Tố Doanh nhàng gật đầu với cung nữ , thái giám cung nữ đúng bên cạnh nghe vậy vội vàng bưng đến tấm bình phong, đặt xuống.

      Tạ Chấn cách bình phong hành lễ, quỳ bất động. Tố Doanh vẫn theo lẽ thường mấy câu xã giao, khen làm việc tận tâm, ban thưởng, sau đó cho phép ngồi.

      Sau đó là khoảng im lặng, vì Tố Doanh biết gì mà cũng trầm mặc.

      "Các ngươi... lui ra. Ta có chuyện cơ mật muốn hỏi Vệ Úy." Tố Doanh cho cung nữ lui, Thôi Lạc Hoa có chút lo lắng nhìn nàng cái, nhưng nàng làm bộ như nhận ra.

      Cho dù có người khác, có thể tùy tiện bất cứ điều gì nhưng chung quanh vẫn an tĩnh bởi vì Tố Doanh vẫn suy nghĩ được nên gì.

      "Nương nương, vì sao hồi cung?" Vẫn là mở miệng trước.

      Tố Doanh cười cười : " vội."

      Tạ Chấn đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ nương nương đợi Thánh thượng tới sao?"

      Tố Doanh giật mình, cười tiếng như mỉa mai: "Ta dại gì mà mất công chờ những người chắc chắn đến."

      "Giọng của nương nương có vẻ tốt hơn nhiều...." Giọng điệu của có phần dịu dàng hơn kể cách chi tiết: "Hôm trước Tây Thùy lại tới cấp báo, Thánh thượng giờ phút này cùng các đại thần thương nghị đại kế, khó có thể phân thân."

      "Những thứ này ta hiểu biết ." Tố Doanh lạnh nhạt . Dường như nàng hề quan tâm đến chuyện mà phế hậu đối xử với mình như thế nào phải.

      "Tướng quân..." Tố Doanh cố gắng nhìn ra người ngồi phía bên ngoài bình phong kia, nhưng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ về bờ vai chắc chắn của , khuôn mặt bất luận như thế nào cũng thấy .

      "Tướng quân vì sao lại chuyển sang làm nội cung Vệ Úy?" Nàng hỏi: "Nội cung võ quan, lên chức đến đỉnh cao, cũng chỉ là Đông cung Vệ Úy hoặc là Đan Xuyến cung Vệ Úy mà thôi. Dựa vào năng lực của Tướng quân, có thể làm nhiều việc lớn lao hơn. Tướng quân khi xưa vào sinh ra tử, lập được nhiều chiến công, chẳng lẽ cứ lặng lẽ làm chức quan nho như vậy đến cuối đời hay sao?"

      Nhưng ra với những câu hỏi đó nàng biết câu trả lời, biết tất cả những việc làm là vì điều gì. Bọn họ hiểu lòng nhau, cho nên cần trả lời.
      Last edited by a moderator: 1/2/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43.2

      Tố Doanh tiếp tục hỏi: "Tướng quân có muốn Tây Thùy lần này?"

      hít hơi sâu, lẳng lặng hỏi ngược lại: "Nương nương lo lắng về điều gì?" Sợ suy nghĩ nhiều, hiểu ra mọi chuyện, rồi khiến cho chuyện nàng muốn làm tan vỡ trong nháy mắt sao? Vì vậy muốn đem đuổi xa?

      Giờ phút này, chỉ suy nghĩ thầm trong lòng được như vậy đúng ? Chẳng hiểu tại sao, Tố Doanh cảm thấy nàng suy nghĩ đúng tâm tư của , thể khác được.
      Nàng nhắm mắt lại trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở ra.

      "Như thế tốt cho ta cũng tốt cho Tướng quân . . ." Nàng ràng ra mấy chữ này cảm thấy giống như từng quen biết… là Hoàng đế cũng từng với nàng những lời như vậy, khuyên nàng nên quên người mà nàng từng quyến luyến.

      "Tướng quân, ngài phải là người thích hợp ở lại hậu cung." Nàng từ từ : "Người có thể làm nên chuyện ở hậu cung, chuyện chỉ ba phần câu chuyện thôi, nhiều hơn nữa phần chính là dại dột. Về phần cố kỵ gì mà đem cảm xúc biểu ra mặt, như vậy khác gì chuyện tự tìm đến cái chết. Đáng tiếc, Tướng quân là kiểu người cuối cùng mà ta nhắc đến ở ."

      "Như vậy nương nương sao?" lớn mật hỏi ngược lại.

      Tố Doanh hết cách chỉ đành cười khổ: "Ta từ từ thích ứng, nhưng muốn ngài tận mắt nhìn thấy ta thay đổi."

      " như vậy những lời này của nương nương là ngớ ngẩn, tự tìm đến cái chết rồi, phải hết nỗi lòng rồi sao?" cười cười, Tố Doanh cũng cười theo.

      Tiếng cười thoáng chốc nghe có vẻ lạc lõng, vẫn là trầm mặc thích hợp với khí với khí ở đây hơn.

      "Chuyện ngày đó . . ." Tố Doanh có loại kích động, muốn đem chân tướng chuyện sẩy thai ra. Vào thời điểm này, nàng thực rất tin tưởng , muốn kể cho nghe tất cả nỗi ấm ức. Nhưng luôn có thanh nhắc nhở: được lỗ mãng! Sau này, nếu si mê ngươi như bây giờ nữa ... lời của ngươi hôm nay biến thành nhược điểm có thể khiến ngươi mất hết mọi thứ ngay.

      "Nương nương phải gì về chuyện đó nữa." thanh của rất bình tĩnh: "Chuyện ngày đó thần đều biết hết."

      Tố Doanh có chút ưu sầu : "Thực ra… chuyện đó . . ."

      Nhưng làm cho nàng tiếp: "Nếu như đó là chuyện nương nương muốn ta tin tưởng. Ta tin."

      Trong lòng Tố Doanh nhàng than tiếng đầy khổ sở, cúi đầu tiếp chuyện dẫn binh Tây Thùy: "Nội cung võ quan muốn mượn chiến công để thăng chức, rất khó có cơ hội. Nếu là lần này Tây Thùy đạt được chiến công, tiền đồ của Tướng quân phất lên như diều gặp gió, tốt hơn ở lại Đan Xuyến cung nhiều. Huống chi chuyến lần này cũng quá nguy hiểm … có Lan Lăng Quận vương làm thống soái, có chuyện gì lớn ngoài ý muốn xảy ra."

      lắc đầu cái, cười : "Nương nương, chuyện thắng bại từ trước đến giờ có ai trước được." Dừng chút còn : "Nương nương, thế gian này phải chuyện gì việc gì cũng diễn ra như trong chốn nội cung nho , rất nhiều chuyện, nương nương còn chưa hiểu đâu."

      Có lẽ là bởi vì giọng điệu quá bi thương, Tố Doanh nghe vậy cũng tức giận, ngược lại có chút thương cảm.

      "Nếu như Tướng quân nguyện ý, ta lựa thời cơ có thể tiến cử." Nàng giọng : "Ngài cùng Lan Lăng Quận vương đồng hành, ta cũng đỡ lo lắng."

      "Ừ?" nghe câu .

      "Có Tướng quân cùng Lan Lăng Quận vương đồng hành, ta “cái gì” cũng lo lắng nữa." Tố Doanh lập tức đổi giọng, cất cao giọng lại lần nữa.

      "Thần nguyện ý nghe nương nương an bài." oán trách, tìm cớ, dùng những lời sáo rỗng ám hiệu hỏi nếu làm được chiến công được lợi ích gì, cũng đề cập đến chuyện củng cố lực lượng phục vụ, thậm chí cũng ngẩng mặt lên nhìn nàng lần nào.

      "Cứ quyết định vậy ." Vào thời điểm ra câu này, Tố Doanh cũng hiểu được cảm xúc chân chính của bản thân là gì.

      biết đây chính là buổi gặp mặt cuối cùng, chắc thời gian dài nữa họ mới được gặp lại nhau … nhưng cũng hành lễ với nàng sau đó cáo lui.

      Tố Doanh loáng thoáng nhìn vào bóng dáng cao lớn ra ngoài, lên tiếng: "Tướng quân!" Thấy dừng lại, nàng hỏi: "Ngài … còn muốn gì ?"

      suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trịnh trọng từng chữ: "Ta chỉ muốn ngươi sống tốt, vui vẻ." Dứt lời cũng quay đầu lại, bước .

      Trong nháy mắt Tố Doanh lầm bầm , khẽ khàng như cơn gió: "Ta cũng muốn vậy lắm chứ . . ." Cười xong lại có chút mất mát: Đây có lẽ là câu cuối cùng của Đan Xuyến cung Vệ Úy Tạ Chấn với nàng. Về sau, vận khí tốt, giống như Tố Táp, tiến lên những đỉnh cao của danh vọng, biết dừng ở nơi nào.

      Đối với chuyện xử lý phế hậu liên quan đến Tố Doanh mãi vẫn có kết quả. Bởi vì vận khí của phế hậu quả tệ, lúc xử lý lại vừa vặn gặp phải chuyện Tây Thùy khai chiến nên chuyện của nàng lại bị xem . Tố Doanh có nghe các cung nữ ở sau lưng nàng chuyện phiếm về phế hậu: Phế hậu tất nhiên thừa nhận mưu làm hại Tố Doanh, nhưng ràng là nàng ta vào kinh thành mà được cho phép. Chỉ cần lý do đó, phế hậu chắc chắn bị bắt giam.

      Mười ngày, mười hai ngày, mười lăm ngày trôi qua, Tố Doanh cảm nhận thấy thất vọng Thiên ý - Chiến tranh lại xảy ra. Mà quan trọng là những nam nhân kia ràng muốn xử trí phế hậu, bọn họ thực làm cho Tố Doanh mất hết lòng tin.

      Ngày thứ mười sáu, Tể Tướng đích thân tới Hoàng Cực tự.

      Tố Doanh biết tới khuyên nàng hồi cung. Hai ngày nữa chính là ngày Tố Táp xuất chinh, bọn họ cần nàng xuất bên cạnh Hoàng đế.

      Nhưng từ khóe mắt đến đuôi lông mày Cư Hàm Huyền đều theo ý tứ cười nhạo, có ý tứ khuyên bảo nào hết.

      "Trở về thôi." cười cười như đùa cợt : " cũng sủng ái ngươi như ngươi nghĩ đâu. Cứng rắn mãi chỉ có ngươi thua thiệt thôi."

      Tố Doanh giả bộ kinh ngạc nhìn chằm chằm: "Tướng gia biết ta lâu vậy rồi, trông ta có vẻ giống như người tự cho mình là người vạn người, luôn có ý nghĩ ỷ sủng mà kiêu sao?"

      Cư Hàm Huyền liếc nàng cái: "Long Tương tướng quân phải mang binh xuất chinh, thủ phạm hại muội muội đẻ non vẫn bình yên vô , Hoàng hậu muội muội của lại độc mình ở ngôi chùa từng xảy ra chuyện mình bị hãm hại. Loại chuyện như vậy, cho dù ai nghe, cũng cảm thấy hợp tình hợp lý. Quan trọng hơn, thân là thê tử, nương nương nên khiến trượng phu của mình khó xử."

      Ca ca của nàng có thể khiến Hoàng đế cảm thấy khó có thể đắc tội sao? Tố Doanh cười tủm tỉm nhìn Cư tướng: "Tướng gia như vậy chỉ là để cho ta bậc thang mà xuống nước thôi."

      "Thần tới Hoàng Cực tự chuyến này, chính là nguyện ý đem cho nương nương bậc thang. Nương nương nếu như sáng suốt chấp nhận, thần cũng chẳng còn gì để nữa."

      Tố Doanh mỉm cười , nghiêng đầu nhìn lát, mới : " ra ta hiêu . Lúc đầu, ngài nguyện ý giúp ta hãm hại nàng. Ngay sau đó, ngài hối hận, bởi vì chính nàng phái thích khách muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Nhưng đến khi nàng bị ta hãm hại, ngài mới phát : Ngài hề muốn ta được như ý. Tiếp đó, ngài bắt đầu hi vọng nàng có việc gì.... tại, ngài lại muốn nàng được sống tốt. Tướng gia, ngài có biết là ngài rất thú vị ?"

      Ông ta bị Tố Doanh nhìn đúng tâm , ánh mắt nhìn nàng càng thêm lạnh lẽo.

      Tố Doanh ngang nhiên đón ánh mắt của , vẫn ung dung mỉm cười.

      Nhưng ông ta buông tha cơ hội châm chọc nàng: " ra, nhìn có vẻ như Hoàng hậu là người rất sáng suốt hiểu chuyện, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nữ nhân tầm thường, lòng dạ ghen tuông."

      Tố Doanh gật đầu: "Hơn nữa còn là nữ nhân ngốc nghếch, hoàn toàn muốn tự mình dập tắt chuyện này, phải làm cho ra lẽ đến cùng, từ gốc rễ cho đến ngọn."

      lạnh lùng nhìn nàng, gượng gạo hỏi: "Nhất định nàng phải chết?"

      Tố Doanh cười tiếng chua chát: "Ngài cứ tự hỏi nàng y nguyên câu hỏi này . Ta nguyện ý dùng câu trả lời của nàng làm kết quả cho hành động của ta. Nếu như nàng " nhất thiết phải như vậy. Ta lưu lại tính mạng cho Tố Doanh", ta cũng làm khó nàng ta bất cứ chuyện gì nữa."

      Sắc mặt của Cư Hàm Huyền khẽ trầm xuống. Nàng nhất định : Đúng, ta muốn Tố Doanh chết. Trước đây, có lẽ câu trả lời nhưng bây giờ có người ra tay hãm hại nàng, liền thành cái gai trong mắt.

      "Như vậy làm gì có chuyện thương lượng được nữa..." Tố Doanh từ từ : "Hai mươi năm, ngài cũng nên tới gặp nàng ta để lời tạm biệt rồi?"

      Cư Hàm Huyền nhìn Tố Doanh, trong sâu thẳm ánh mắt chứa cảm xúc khó định nghĩa: "Nếu như hai mươi năm sau, Tạ Chấn muốn đem ngươi bức tử...."

      "Đại nhân...." Tố Doanh bước tới gần ông ta thêm bước, lạnh lùng : "Ngài đừng quên, ta là nhân vật ngài dùng để thay thế vị trí của phế hậu. Giữa ta cùng với phế hậu, ngài suy nghĩ lựa chọn. Cuối cùng ngài chọn ta, là tự ngài quyết định. tại muốn đổi, còn kịp nữa rồi."

      cúi đầu nhìn khí thế bức người toát ra từ Tố Doanh, chợt cười. Tiếng cười càng ngày càng vang dội, đầu tiên là bất đắc dĩ, sau đó là sảng khoái, cuối cùng có chút dịu dàng.

      Tố Doanh thể giải thích nổi tại sao ông ta lại cười khó hiểu như vậy.

      "Nương nương có thường phục ?" cười : "Thần nhớ nương nương rất ưa thích giả trang thành thiếu niên chạy loạn khắp nơi."

      "Thường phục để làm gì?"

      "Nương nương phải muốn giải quyết mọi chuyện từ gốc rễ lên đến ngọn sao? Để người khác hành , nương nương có thể yên tâm được sao? bằng...." Dáng vẻ tươi cười của dáng biến mất, : "Để ta mang nương nương xem hai mươi năm sau của nương nương."
      Last edited by a moderator: 2/2/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44.1: Xa cách II

      Tố Doanh ở Hoàng Cực có thường phục như Cư Hàm Huyền , vì vậy viết bức thư tay , giao cho tâm phúc đem đến Long Tương tướng quân phủ.

      Cư Hàm Huyền sau khi cáo lui cũng rời , tìm gian phòng nghỉ tạm. Bọn hạ nhân cho rằng Cư tướng ý định khuyên Tố Doanh hồi cung thành, nhưng vẫn muốn ở lại tiếp tục khuyên nhủ, chờ nàng hồi tâm chuyển ý.

      Sau khi dùng xong ngọ thiện, Tố Doanh cho người gọi Hiên Nhân. Thực ra lúc đầu, Hiên Nhân có trong danh sách những người theo Tố Doanh, nhưng sau khi nhận tin Tố Doanh muốn nghỉ ngơi tại Hoàng Cực tự mấy ngày nên đến đây với nàng. Tố Doanh có lúc cùng nàng ngắm tranh, có lúc dạy nàng viết chữ, nếu như mải chơi đến quá khuya cũng lưu nàng cùng ngủ. Các cung nữ lâu dần cũng quen với xuất của Hiên Nhân nên cứ khi có nàng tới họ yên tâm lui ra.

      Hiên Nhân mặc dù nghe nhưng bù lại khứu giác lại rất nhạy cảm, vừa vào phòng liền phát Tố Doanh dùng hương. Nàng biết Tố Doanh khi dùng hương liệu hết sức cẩn thận, bao giờ để qua tay người khác, vì vậy cũng hề nghi ngờ. Nhưng lúc này lại chỉ ngồi xem tranh chữ cùng Tố Doanh lát, nàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, miễn cưỡng duy trì hành động nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được mà mơ màng ngủ thiếp .

      Tố Doanh dìu nàng đến giường, dập tắt lư hương, sau đó mở cửa sổ để mê hương trong phòng tản , mới cho giải dược trong miệng ra. Nhìn Hiên Nhân ngủ say sưa, nàng thả rèm, lại đem bình phong kéo lại. Làm như vậy với mục đích để cho người khác nếu như tới gần thấy người nào ngủ giường.

      Nàng ngồi yên lặng lát, nghe phía bên ngoài cửa có người rón rén gõ ba tiếng, sau đó để xuống tay nải. Tố Doanh mở cửa cầm tay nải vào trong phòng mở ra, thấy bên trong là bộ y phục mới của hạ nhân trong Long Tương tướng quân phủ, sau khi thay xong mới biết đúng luôn kích cỡ của mình.

      Nàng tính toán thời gian sai biệt lắm: Lúc này đúng là lúc Đan Xuyến cung Vệ Úy giao ca sau khi dùng xong bữa trưa, các cung nữ thường cũng chọn lúc này lại.

      Trong chùa yên tĩnh, Tố Doanh bước ra cửa, thấy Thái giám đem y phục đến cho nàng vẫn còn đứng ở cửa, giọng cười : "Bạch công công nhớ canh chừng kĩ lưỡng, cho phép bất luận kẻ nào vào."

      Bạch Tín Tắc cũng hỏi nàng định đâu, làm gì, lại càng hỏi nàng bao lâu mới trở về, chỉ câu "Nương nương yên tâm" , liền cúi đầu đứng ở cửa, miệng nhúc nhích lấy lần nào nữa.

      Tố Doanh vòng qua mấy khúc cua, quả nhiên thấy Cư Hàm Huyền cũng đổi thường phục, đứng chờ ở cửa sau.

      nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tố Doanh phen, cười lạnh : " là can đảm, đến cả người Bạch gia cũng có thể thu nhận làm tâm phúc."

      Khóe miệng Tố Doanh nhàng nhướng lên, giật giật, nhưng gì thêm.

      Thị vệ canh cửa thấy Cư tướng dẫn theo người đến, nhanh chóng khom người hành lễ, dám nhìn ngó lung tung. Nhưng bọn họ còn chưa được hai bước, chợt nghe có người cao giọng : "Xin dừng bước."

      Cư Hàm Huyền hờ hững quay đầu lại, thấy là Tạ Chấn, lạnh lùng hỏi: "Tướng quân nhận ra ta?"

      Tạ Chấn đổi thường phục, giao ca xong muốn rời lại thấy Cư tướng cũng đổi thường phục ra từ cửa phụ, lại thấy theo bên cạnh hạ nhân mặc đồ của Long Tương tướng quân phủ, cảm thấy có chút kỳ lạ. Khi tới bên cạnh Cư tướng thi lễ thấy kia người cố ý thối lui sau lưng Cư tướng để tránh , trong lòng càng thêm nghi ngờ.

      "Tướng gia có cần hạ quan giúp gì ?" Tạ Chấn khom người lúc chuyện, nhìn qua tên hạ nhân kia thấy tay rất trắng. Bình thường, khi hạ nhân với chủ nhân luôn luôn thả lỏng bàn tay cách tự nhiên, tuy nhiên người này lại cố ý nắm tay thành quyền. Tạ Chấn khỏi suy đoán: "Người đó" nhất định có bộ móng tay rất đẹp.

      "Tướng quân phải giao ca sao? Về nghỉ ngơi ." Giọng điệu Cư Hàm Huyền lạnh nhạt, nhưng Tạ Chấn để bụng.

      Mặc dù sớm biết ở hậu cung tai mắt của Tể tướng ít, nhưng Tạ Chấn ngờ ngay cả ban ngày ban mặt mà ông ta cũng dám mang cung nhân ra vào.

      "Tướng gia..." nghĩ muốn uyển chuyển ngăn cản, Cư Hàm Huyền để ý tới , mang theo người kia quay lưng bước .

      Tạ Chấn vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy gò má Tố Doanh, thất kinh. Tố Doanh cũng biết nhận ra, nháy mắt ra hiệu cho được tỏ thái độ. Vậy mà Tạ Chấn lo lắng nhịn được sải mấy bước theo. Tố Doanh thở dài, nhưng lại khó lên tiếng đuổi .

      Cư Hàm Huyền quay đầu lại nhìn bọn họ cái, hừ tiếng: "Tướng quân nếu yên lòng, vậy theo ."

      Ba người sau khi ra khỏi cổng phụ mười mấy bước lại có cánh cửa khác, qua cánh cửa này mới thực ra khỏi địa phận Hoàng Cực tự. Cư Hàm Huyền vừa mới bước chân ra khỏi cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tố Táp mặc thân thường phục, cưỡi ngựa đứng ở trước cửa.

      " ra là nương nương tìm người hộ giá." Ông ta biến sắc : "Thần để cho Tạ tướng quân theo chúng ta, xem ra là làm điều thừa."

      "Cùng Tướng gia đồng hành, ta làm sao dám để chuyện gì sơ suất xảy ra." Tố Doanh mỉm cười sải bước tới con ngựa khác mà Tố Táp mang tới.

      Tạ Chấn cứ nghĩ Tố Doanh mấy ngày trước vừa mới sinh non, tiến lên bước cầm lấy dây cương, giọng : "Nương nương nên cưỡi ngựa."

      Tố Doanh thấy trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, vừa định cần theo, nhưng ngay lúc đó Tố Táp lại thức ngựa đến hất đầu ra hiệu, ý bảo nàng quay đầu nhìn, hai nhi tử của Cư Hàm Huyền dắt ngựa tới đây.

      "Tinh Triển, Vân Thùy! Tới bái kiến Long Tương tướng quân cùng Đan Xuyến cung Vệ Úy." Cư Hàm Huyền với nhi tử, sau đó quy lại nhìn Tố Doanh : "Vốn là nên để khuyển tử đến hoa tay múa chân trước mặt hai vị Tướng quân, chẳng qua thần luôn làm việc cẩn thận, hy vọng nương nương trách tội."

      Tố Doanh từng nghe Tố Lan về trượng phu của mình - Vân Thùy, là người có dũng có mưu, chắc là Tinh Triển cũng kém, liền nhìn Tạ Chấn : "Tướng quân nguyện ý theo tới cũng cần nhiều, ta tự có chừng mực."

      Nghe nàng nơi như vậy, Tạ Chấn dĩ nhiên có ý kiến gì thêm, im lặng đến dắt ngựa của mình.

      Tố Táp vẫn mở miệng, lúc này chỉ nhìn muội muội, lắc đầu kèm với tiếng thở dài.

      Tố Doanh giục ngựa về phía trước mấy bước, chuyện với ca ca: "Long Tương tướng quân hai ngày nữa phải xuất chinh, Thánh thượng còn trông cậy vào ngài vì nước ra sức. Ngay lúc này bất cứ ai cũng dám làm gì với ngài."

      "Nếu phải do nguyên nhân này, nương nương làm sao có thể tìm ta hộ giá? Chỉ khổ cho ta toàn phải làm những việc liều lĩnh cùng nương nương thôi." Tố Táp hậm hực .

      Tố Doanh thấy uất ức, cúi đầu : "Ca ca tại sao lại nghĩ như vậy....Muội muội cảm thấy sợ mới tìm ca tới, lại đúng?"

      "Nếu sợ, vì sao dứt khoát giao cho ta làm? Cần gì tự mình xuất môn, mạo hiểm như vậy!" Giọng điệu Tố Táp thêm mấy phần nghiêm nghị: "Ngài hôm nay còn là Quận Vương phủ tiểu thư sao? Còn có thể chạy loạn khắp nơi sao? Nương nương....Bây giờ quay về còn kịp đó."

      "Ta muốn quay về." Tố Doanh xong, nhìn thấy Tạ Chấn cưỡi ngựa tới đây, thở dài : "Ca ca cái gì cũng đừng hỏi. Chuyện này ta chỉ có thể đích thân làm, ca có cách nào làm thay được đâu."
      Last edited: 4/2/15
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44.2

      Hoàng Cực tự cách Hoàng Thành cũng xa, cưỡi ngựa nửa canh giờ là tới.

      Tố Doanh gải thích bất cứ câu nào về việc nàng cùng Cư tướng làm cho Tố Táp cùng Tạ Chấn nghe, nhưng lúc đoàn người ra khỏi cửa thành chạy về hướng tây nam, Tố Táp cùng Tạ Chấn liền hiểu mục tiêu của bọn họ là đến nơi nào. Tố Táp khỏi lo lắng, mấy lần nghiêm mặt nhìn về phía Tố Doanh, nàng lại chút bộ dáng khẩn trương cũng có. Cho đến khi mấy người bọn họ tiến vào cửa lãnh thành (1), Tố Doanh mới ung dung : " rất lâu có rời khỏi Tử Cấm thành, thiếu chút nữa quên mất thế giới bên ngoài như thế nào rồi."

      (1): Chỗ này giống như lãnh cung nhưng lãnh cung là ở trong cung còn lãnh thành là ở nơi ngoài Tử Cấm thành.

      Tố Táp muốn xưng hô vi thần- nương nương, trầm giọng : "Muội… để tay mình dính máu chứ?"

      "Làm gì có chuyện tự Hoàng hậu đích thân làm mấy chuyện như vậy…" Tố Doanh thấp giọng, cười cười.

      Tố Doanh cùng ca ca chưa bao giờ tới lãnh thành nhưng Cư Hàm Huyền lại thập phần quen thuộc với nơi này, mang theo bọn họ ngoặt đông ngoặt tây tới chỗ nhìn như lâu ai tu sửa, chăm sóc.

      "Là hành cung Nam Thiên môn." Tạ Chấn ở bên cạnh Tố Doanh giọng câu, sau khi xuống ngựa bản năng muốn đỡ Tố Doanh nhưng nàng nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, hơi cúi thấp đầu cảm tạ sau đó bước chân qua.

      Tố Táp liếc Tạ Chấn cái, lạnh lẽo : "Tướng quân đường đường là Đan Xuyến cung Vệ Úy, hạ mình đỡ hạ nhân của bản phủ, khỏi quá thiếu tự trọng."

      Tạ Chấn nhìn , khỏi thở dài: "Nơi này có người khác, Tướng quân cần gì khoanh tay đứng nhìn."

      Tố Táp cười lạnh : " khi làm việc, phải làm đến mức giọt nước lọt … cho nên ta sớm cũng biết, A Doanh ngốc như ngươi đâu."

      "Nàng là người hiểu chuyện, nhưng cũng phải cứ người hiểu chuyện là phải cần người khác ở chỗ có người ngoài đỡ xuống ngựa." Tạ Chấn cũng khỏi tức giận trừng mắt nhìn Tố Táp cái.

      Hai người đều vui, im lặng buồn bực theo phía sau Cư Hàm Huyền và Tố Doanh, từ Nam Thiên môn vào lãnh thành.

      "Tướng gia thường đến đây sao?" Tố Doanh thấy thị vệ canh giữ ở hành cung đối với Cư Hàm Huyền mực cung kính, hơn nữa câu cũng hỏi, liền nghi ngờ bọn họ là người của ông ta.

      Cư Hàm Huyền nhìn Tố Doanh, mạch ngẩng cao đầu về phía trước, đến hành cung tiêu điều cách đó xa, chợt dừng chân bước tiếp.

      Tất cả cửa sổ của hành cung đều đóng chặt, chỉ có cửa chính mở ra nửa. Bên trong cung nữ nhìn thấy bọn họ, vội vã chạy đến, trực tiếp chạy đến bên cạnh Cư Hàm Huyền hành lễ.

      Tố Doanh nhận ra cung nữ này khi xưa là người của Đan Xuyến cung, bây giờ cùng phế hậu tới lãnh thành. Quần áo của nàng có chút phai màu, chỗ cổ áo có chút lỏng lẻo, chỗ thêu hoa thậm chí còn thấy cả đường chỉ đứt ra. Tố Doanh ngờ tới cuộc sống ở hành cung lại nghèo túng như vậy, khỏi nhăn mày, sinh lòng trắc .

      Cung nữ kia lại thèm nhìn Tố Doanh lấy cái, từ trong tay áo lấy ra cây phất trần bằng bạc bóng loáng, vung lên rồi quay đầu, lời nữa thi lễ, xoay người về lại trong cung sau đó khép cửa.

      Tố Doanh cảm thấy thể giải thích được, nhíu mày nhìn cửa hành cung đóng chặt, sau đó quay lại nhìn Cư Hàm Huyền.

      Sắc mặt của Cư Hàm Huyền thay đổi, bình tĩnh : "Nàng chưa từng chịu gặp mặt ta, chính ngươi vào thôi."

      Tố Doanh do dự về phía trước bước, Tố Táp cùng Tạ Chấn lập tức đuổi theo, lại bị Tinh Triển cùng Vân Thùy ngăn lại.

      "Vân Thùy, ngươi biết nàng là ai..." Tố Táp liếc muội phu cái, giọng điệu tốt.
      Cư Vân Thùy chút cử động, nhàn nhạt trả lời: "Tam ca, ta cũng biết người ở bên trong là người nào. Tam ca nên tới gần nơi đó tốt hơn, tránh việc tự tìm phiền toái cho mình."

      Thấy bọn họ cố ý làm khó, Tố Táp và Tạ Chấn lập tức mỗi người cầm cánh tay của Tố Doanh, lôi nàng về bên người.

      Cư Hàm Huyền cười lên tiếng: "Cả tòa hành cung trong ngoài chỉ có tất thảy năm mươi sáu người, bên ngoài có ba mươi sáu thị vệ, bên trong có mười tám cung nữ, ngoài ra còn có nữ nhân là tiên sinh Thôi thị theo nàng từ lúc còn chưa nhập cung. Giờ phút này bên trong chỉ có hai người, là cung nữ vừa mới ra tiếp kiến ta tên là Mê Nhạn, còn người kia chỉ là thứ dân. Nơi này cũng chỉ là nơi giam lỏng nữ nhân thất sủng, chẳng lẽ hai vị Tướng quân còn sợ bên trong có thiên quân vạn mã?"
      Tố Doanh nhàng cười tiếng, rút tay về, tới trước bậc thang của hành cung, phát nơi này cách chỗ Cư Hàm Huyền đứng đúng hai mươi bước chân. Nàng bước lên bậc thang, tim đột nhiên đập mạnh.

      Cửa khép cũng chặt, khẽ đẩy cái liền mở ra.

      Tố Doanh quay đầu lại liếc mắt nhìn … Hai mươi bước chân, nhàng đẩy cửa, hai việc đơn giản như vậy, nam nhân muốn làm việc này nhất lại làm được.
      Nàng nhìn kỹ hành cung u ám này, tâm càng thêm mảnh lạnh lẽo: Tuy là ban ngày, bên trong lại tối đen như mực. Trong ánh sáng mờ mờ chiếu qua khung cửa sổ, Tố Doanh nhìn thấy người ngồi yên bất động, y phục màu trắng nổi trong khung cảnh mờ mờ tối. Tố Doanh ngơ ngác nhìn, mắt dần dần thích ứng với bóng tối, cảnh tượng nhìn thấy làm nàng quên cả việc vượt qua ngưỡng cửa vào.

      Nàng lần đầu tiên nhìn Tố Nhược Tinh ăn vận như vậy, tóc dài tùy ý rủ xuống vai, đen nhánh mảng.

      "Tóc đẹp như vậy, nhưng trước kia nàng luôn luôn cài cung trang, là đáng tiếc … Tự đáy lòng Tố Doanh than tiếng, bước vào.

      Tố Nhược Tinh quay đầu nở nụ cười với Tố Doanh, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành bởi vì quang cảnh u tối mà giảm bớt, ánh mắt vẫn sáng như sao, nụ cười tươi tắn như gió xuân.

      Tố Doanh nhịn được lại than tiếng, tới gần nàng mấy bước, thấy Tố Nhược Tinh mình thản nhiên đánh cờ.

      "Nương nương hạ mình đến đây, đúng là làm người ta kinh ngạc." Tố Nhược Tinh vẫn ngồi, nhúc nhích, giọng điệu cũng rất qua loa. Tố Doanh cũng so đo, cười : "Làm người ta kinh ngạc, là dung nhan xinh đẹp của ngươi cơ."

      Tố Nhược Tinh cười cười, tiếp tục nhìn vào bàn cờ, thuận miệng hỏi: "Nương nương biết đánh cờ ?"

      "Ta dám múa rìu qua mắt thợ." Tố Doanh vừa , vừa ngồi vào chỗ đối diện nàng, nhìn kỹ ván cờ: "Thế cờ cao như vậy, ta lại càng dám nhận là mình biết phá giải."

      Tố Nhược Tinh cầm quân cờ trắng lên, đặt vào chỗ. “Người giỏi bày trận chính là người luôn miệng ta hề mạnh hơn người khác, luôn miệng tâm kế của mình bằng người." Nàng : "Kết quả khi người khác rơi vào thế trận của ngươi, mới biết thế nào là hung hiểm."

      "Ta có dàn dựng thế trận nào sao?" Tố Doanh biết nên khóc hay cười nhìn thẳng vào mắt nàng.

      Tố Nhược Tinh lại nhặt quân cờ đen lên, lúc lâu sau vẫn đặt xuống, quay qua bên thở dài : "Đúng nha, ngươi bày trận . . . Trời cao thay ngươi bày trận, mới thực đáng sợ." Nàng nhướng mắt, nhìn chằm chằm Tố Doanh : "Có lúc ta nghĩ, nếu như khi đó, dung túng cho Vinh An đoạt vị hôn phu của ngươi . . ."

      "Ngươi cũng chỉ nên nghĩ tới đây thôi, tiếp tục có cơ hội sửa lại những việc trong quá khứ đâu." Tố Doanh thấy sau khi nàng đặt quân cờ trắng xuống tình thế đại biến, liền cầm quân cờ đen đặt lên bàn cờ, : "Ngươi chắc cũng hối hận ít. Cũng nhiều lần suy nghĩ, nếu như để ta gả cho Bạch Tín Mặc, nếu như để ta gả cho Thái tử, nếu như thời điểm nước trong cung bị nhiễm độc ngươi có nhân cơ hội đuổi tú nữ mọi chuyện theo chiều hướng khác."

      Tố Nhược Tinh nghiêm túc nhìn vào bàn cờ, sau đó đặt xuống quân cờ trắng. "Kết quả, những thứ kia ta cho là ta vì mình dọn đường, cũng chỉ là trời cao muốn ta thay ngươi làm việc."

      "Tin tưởng số mạng là chuyện rất tồi tệ." Tố Doanh nhìn vào bàn cờ cách cẩn thận, dự định nên đặt quân cờ xuống đâu.

      "Nhưng có lúc ta thể nghĩ: số mạng tồn tại, chỉ là chúng ta biết." Tố Nhược Tinh nhìn chằm chằm những quân cờ đen trắng kia, nhìn lúc lâu, thở dài: "Quả nhiên … Ngươi thắng…"

      Tố Doanh nhún vai : " ra ta biết đánh cờ."

      "Ngươi cũng rất biết cách làm thế nào để làm Hoàng hậu." Tố Nhược Tinh đưa tay sửa lại vị trí quân cờ, đôi tay thon dài mảnh khảnh, đẹp đẽ động lòng người.

      Tố Doanh thấy nàng vào giờ phút này còn có thể như thế trầm tĩnh an nhàn, buồn bã : "Ngươi cùng mới xứng đôi."

      "Thâm Hoằng?" Tố Nhược Tinh bật thốt lên, thấy vẻ mặt Tố Doanh có chút mờ mịt, cười : "Ngươi biết tục danh của ?"

      Tố Doanh lên tiếng, Tố Nhược Tinh trầm giọng: "Người thống trị cả thiên hạ, cần người xứng đôi làm gì."

      Hai người bọn họ trầm mặc trong chốc lát, Tố Nhược Tinh tiếp tục: "Ta đoán ngươi bỏ qua cho ta."

      "Nếu như có nghĩ kỹ về tất cả mọi việc có khả năng xảy ra và lường trước mọi hậu quả, ngươi mạo hiểm hồi kinh gặp ." Tố Doanh cười ."Nếu như lường trước mọi hậu quả, ngươi thư thái đón chờ giống như bây giờ."

      "Nhưng trong tất cả những kết quả ta lường trước, có tính đến Tố Doanh như vậy." Ánh mắt Tố Nhược Tinh sáng lên: "Ta có nghe ngươi thay đổi, nhưng ngờ tới là lại biến thành như vậy. Tố Doanh mà ta đoán ở nơi này bình thản ung dung mỉm cười."

      "Ngươi cho rằng lúc vừa mới sẩy thai, ta liền hai lời chạy ngay đến đây, cầm ly rượu độc đặt trước mặt ngươi?"

      "Có lẽ là lò nướng." Khóe miệng Tố Nhược Tinh giương lên nụ cười thần bí, " phải ngươi tự mình đem đến, mà là kẻ tin lời dối của ngươi, nóng nảy đưa đến trước mặt ta."

      Thấy Tố Doanh chỉ cười cười mà gì, Tố Nhược Tinh lại chậm rãi : "Ngưng.... hai mươi năm qua vân luôn tin tưởng ta, nhưng chỉ lời dối của ngươi liền che mắt , để cho ở thời điểm ta cần trợ giúp nhất phản bội ta. Đúng là thể tưởng tượng nổi...."

      Tố Doanh biết tên tự của Cư Hàm Huyền có chữ "Ngưng", lần đầu tiên nghe được có người gọi như vậy, có chút quen. Nàng hờ hững : "Người chưa bao giờ dối, lần đầu tiên luôn có thể thành công."

      Tố Nhược Tinh khẽ thở dài tiếng liền lâm vào trầm mặc, nét mặt chợt ra vẻ mệt mỏi, làm cho người ta phát nàng còn trẻ nữa.

      Tố Doanh nhìn nàng trong chốc lát, bật cười, vừa lắc đầu cười cười : " ra là vậy...." Tố Doanh lúc này chợt nhận ra phong thái của nữ nhân này vẫn mang đậm phẩm chất của vị mẫu nghi thiên hạ. Tố Doanh cười lắc lắc đầu: "Ngươi và Cư tướng có đoán sai: Ta quả thực phải là người khuất phục số mạng, cũng chủ động gây chuyện với người khác. Đáng tiếc ngươi chưa lường trước tất cả mọi khả năng, ta luôn cho rằng Tố Nhược Tinh vĩnh viễn chỉ tin mình, tin số mệnh. Đem hai chữ Thiên mệnh ra, thích hợp với ngươi."

      Tố Nhược Tinh thất thần nhìn vào bàn cờ, sau đó khẽ mỉm cười: " phải kiểu thuận theo ý trời thích hợp với mình ta, cả ngươi và ta đều lựa chọn tin." Nàng nhìn Tố Doanh sâu kín, nhàn nhạt : " may vì ngươi trở thành trắc phi của con trai ta."

      "Ngươi vậy là lo lắng cho Thái tử hay là lo lắng cho Thái tử phi đây?" Tố Doanh cúi đầu, mân mê những quân cờ màu đen, nhàng : "Ngươi cả đời ngôn ngữ thận trọng, nhưng mà lúc này cần cố làm ra vẻ huyền bí nữa! Có những lời, tại nếu còn cơ hội nữa đâu."

      Ánh mắt Tố Nhược Tinh chợt thay đổi, Tố Doanh ngồi đối diện và nhìn thẳng vào mắt nàng, trong phút chốc cảm giác mình giống như hiểu chút về ý định của nàng. "Như vậy, ngươi thử nghe ta , xem có đúng với ý nghĩ của ngươi giờ hay ..." Tố Doanh cười cười, nhặt quân cờ trắng lên, cân nhắc, đặt ở chính giữa bàn cờ: "Ngươi đa từng đường đường là vị mẫu nghi thiên hạ, uy quyền tột đỉnh..." nàng vừa vừa lấy bốn quân cờ trắng vây kín quân cờ đen vừa : "Hoàng đế và ngươi tương kính như tân, Thái tử rất hiếu thuận với ngươi, Tể Tướng che chở ngươi, gia tộc lệ thuộc vào ngươi."

      Nàng mở to mắt quan sát nét mặt Tố Nhược Tinh, lanh đạm lắc lắc đầu tiếp: "Nhưng mọi chuyện giờ khác: Hoàng đến cần ngươi nưa. Thái tử luôn muốn bảo vệ ngươi nhưng bất lực, Tể Tướng đa kéo ngươi xuống nên rất khó có thể nâng ngươi lên lại vị trí ban đầu, về phần gia tộc...Bọn họ giật dây cho ngươi làm tất cả những gì có thể rồi, bây giờ đối với họ mà , ngươi có gì để lợi dụng nưa rồi? Ngươi đa nỗ lực làm tất cả những gì ngươi muốn làm rồi, cung thất bại. tại tình cảnh khó khăn ngươi cứ khăng khăng níu lấy tha quân cờ này, sớm muộn gì cũng phỏng tay." Tố Doanh nhàng lấy quân cờ trắng bàn cờ bỏ , đổi khác con cờ trắng bên cạnh quân cờ tượng trưng cho Thái tử: " tại, Thái tử phi mới chính là niềm hy vọng của gia tộc." Nàng đem quân cờ đen tượng trưng cho gia tộc dời đến đặt dưới quân cờ Thái tử phi.

      "Nhưng..." Nàng lại cầm quân cờ trắng khác đặt lên chỗ trống chính giữa bàn cờ. "Nơi này lại xuất vị mẫu nghi thiên hạ mới và gia tộc của nàng...Nhân vật đó chính là ta và gia tộc của ta càng ngày càng nhận được nhiều ân sủng."

      xong, Tố Doanh nhìn Tố Nhược Tinh cười cười: "Ta sai đâu. Dù sao, tiên sinh của ta và tiên sinh của ngươi mặc dù tuổi tác có khác biệt, nhưng dù sao cũng là chị em ruột, phương pháp dạy dỗ của họ khác nhau là mấy đâu."

      "Ngươi muốn gì?" Tố Nhược Tinh dùng ánh mắt dò xét nhìn Tố Doanh.

      Tố Doanh chút hoang mang : "Muốn cùng ngươi làm vụ giao dịch."
      Last edited: 26/2/15
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :