1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một năm thiên hạ - Hoàng Anh (Full 50c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41.2:

      Khóe miệng Tố Doanh giật giật, lạnh lung nhìn chằm chằm muội muội, Tố Lan lại thèm để ý đến.

      "Ông còn ... còn còn, tự nhiên có người nguyện ý vì nương nương báo thù rửa hận. Nương nương cần gì phạm tội khi quân?"

      Tố Doanh nhìn Tố Lan khẽ mỉm cười, lạnh nhạt : "Ta đoán ông ta có ý như vậy mà."

      Nàng lệnh cho cung nữ lui ra, để hai người bọn họ chuyện.

      Hoàng hậu ngọc thể tôn quý, cung nữ vốn dám lui ra quá xa, để tránh chăm sóc tới. Nhưng Thôi Lạc Hoa biết chuyện tỷ muội hai người , ngộ nhỡ tiết lộ ra ngoài, hậu quả càng thêm nghiêm trọng, bèn với cung nữ: "Quận chúa ( Tố Lan) làm việc so với các ngươi tỉ mỉ hơn nhiều, nương nương cực kỳ tin tưởng nàng, các ngươi có cái gì yên lòng?"

      Đợi cung nữ lui ra xa, Tố Doanh quay lưng về phía Tố Lan, cúi đầu hỏi: "Ngươi biết bao lâu rồi?"

      Tố Lan im lặng lên tiếng, hồi lâu mới lẩm bẩm : "Ngay từ đầu . . ."

      Nàng còn chưa dứt lời, Tố Doanh xoay người lại, tát thẳng vào mặt nàng. Thân thể Tố Lan lung lay, sắc mặt cư nhiên thay đổi, vẫn là kinh giận. Cung nữ lui ra xa thấy thế liền hốt hoảng, có mấy người bước nhanh về




      Chương 41.3:

      Hôm nay Hoàng đế đến Đan Xuyến cung ngồi lát, cảm thấy Tố Doanh tâm nặng nề, cười hỏi: "Hoàng hậu gần đây luôn buồn bực vui. Nàng có tâm gì sao?"

      "Thần thiếp có chuyện gì." Tố Doanh giọng trả lời.

      Hoàng đế nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng lát, giọng điệu như đùa: "Ngoại quốc tiến cống dưa lớn, lê thủy tinh, còn phải đều đem đến Đan Xuyến cung? Hay là vải thun la sào đẹp bằng lúc trước? Ngự trù chuẩn bị đồ ăn đổi mỗi ngày? Hay là cung nhân Đan Xuyến cung đủ cơ trí, làm nàng buồn lòng? Lẽ nào . . . Là trẫm sơ ý lơ là, để cho nàng khó chịu?"

      "Làm gì có những chuyện như vậy . . ." Tố Doanh cười khẽ. Nàng ban đầu dùng những thứ cao quý tả nổi, mấy ngày nay lại càng phải , toàn là những thứ tốt đẹp nhất trong thiên hạ này, mỗi ngày mở mắt luôn nhìn thấy những thứ tốt nhất.

      "Hay là chính Hoàng hậu lại tự tìm phiền não." thuận miệng : "Vào thời điểm này, nàng chỉ cần chọn đồ tốt để dùng để chơi, chọn chuyện tốt nghĩ tới để cho mình vui mừng. Mọi việc có người khác vất vả rồi, nàng phải suy nghĩ nhiều làm gì, phải hoàn toàn thoải mái."

      Tố Doanh cứng người, vẻ mặt u sầu, giọng lẩm bẩm: "Thiếp cũng biết gần đây tâm phiền ý loạn, cho nên muốn cầu xin bệ hạ chấp thuận cho thiếp đến Hoàng Cực tự cầu phúc."

      chút nghĩ ngợi liền bác bỏ: "Nàng bây giờ chỉ mình, ngộ nhỡ có gì sơ xuất biết làm sao?" thanh êm tai như vậy…

      Vẻ mặt Tố Doanh càng thêm chán nản, nhàng : "Lần trước bệ hạ cùng Thái tử, mấy vị công chúa , chỉ có thiếp được theo. Tuy là thân thể khó chịu, nhưng làm cho người ta nghe qua, khó tránh khỏi cảm thấy thiếp đối với hoàng tôn . . . Tựa như có điều gì bất mãn."

      Nàng thở dài: "Vừa vặn ngay lúc này thiếp có thai. Người bên Đông cung nghĩ sao đây? Thiếp nghĩ thừa dịp tại còn dễ dàng lại, Hoàng Cực tự chuyến. Thuận tiện cầu xin thần Phật phù hộ cho hài nhi trong bụng."

      nghe thấy Tố Doanh như vậy, sắc mặt thoáng hòa hoãn, nắm tay Tố Doanh : "Nàng nghĩ nhiều rồi. Thái tử là người khoan dung độ lượng, làm sao lại nghĩ như vậy? Lại mình nàng mà dẫn theo cả đoàn những kẻ hầu người hạ trùng trùng điệp điệp đến Hoàng Cực tự, phải là chọc cho mấy kẻ nhàn rỗi này nọ sao?"

      Tố Doanh sau khi nghe xong chán nản cúi đầu: "Vậy nữa."

      nghĩ ngợi, vỗ mu bàn tay Tố Doanh, : "Mà thôi, cũng được. Chứ cứ để nàng cả ngày buồn bực ở trong cung, cũng tốt. Nếu như


      phía trước lại bị Tố Doanh phất tay đuổi .

      “Ngươi biết, lại có thể cho ta uống?” Mắt Tố Doanh đỏ lên, cố gắng đè nén thanh, thân thể ngừng phát run.

      Tố Lan nhìn tỷ tỷ với đôi mắt to trong trẻo, sáng ngời. “Nương nương, nếu là muốn lấy ta trút giận, ta cũng vậy lời nào để . Nhưng nương nương, trong lòng nương nương tự hỏi , chẳng lẽ khi đó nương nương hoàn toàn đề phòng, vô tư mà uống canh như vậy?... ra , có phải có lúc, nương nương hy vọng có đứa bé này đúng ?”

      “Câm mồm.”

      “Thực ra trong nháy mắt, nương nương lựa chọn tin tưởng Thái tử, mà bảo vệ cốt nhục của mình.” Tố Lan chăm chú nhìn tỷ tỷ, lắc đầu cười : “Trong nháy mắt đó, nếu phải ta đoạt nửa bức Quan này nương nương cũng có thể đứng đây mà xem đâu.”

      Tố Doanh ngẩn người, cũng nghĩ lại nghiêm trọng như thế.

      Tố Lan cười cười, giống như các nàng chuyện gì đó vui vẻ lắm. “ đối đãi với nương nương cũng là tốt đó, muốn lưu lại con của ngài, nhưng vẫn thương xót, dùng cả chất độc hiếm có, ngàn vàng mới mua được, nghe có cảm giác đau đớn, lại có thể xóa bỏ thai nhi trong bụng Hoàng hậu, trừ hậu hoạn.”

      thanh của nàng lạnh lùng, Tố Doanh run lên, giống như từ nụ cười của nàng có thể trông thấy máu tươi… Nghĩ tới đêm hôm đó, nàng cũng thể làm bộ như bình tĩnh, bi thương : “Ngươi cái gì cũng biết, loại độc như vậy, cảm giác như vậy… Những điều này là Thôi tiên sinh dạy?”

      “Những chuyện này nàng đại khái biết. Nàng ta dạy dỗ tỷ tỷ tận tâm như vậy, nếu là nàng biết, tỷ tỷ tự nhiên cũng biết.” Tố Lan cười khổ: “Là vì mẹ ruột của ta phải là người tốt làm gì.”

      Tố Doanh xoay mặt nhìn lên bầu trời, vô số những đám mây trắng như tuyết lững lờ trôi bầu trời xanh thẳm.

      “Trong phút giây đó, ngươi có cơ hội để cho ta thay đổi tâm ý.”

      Tố Lan chậm rãi trả lời: “Nhưng ta cảm thấy, nhìn vào tình hình trước mắt mà , bỏ con săn sắt bắt con cá rô mới là thượng sách.”

      Tố Doanh thêm gì nữa.

      Hồi lâu, nàng hờ hững xoay người : “A Lan, ngươi biết ta là cái gì vẫn nhớ thương A Hòe? Bởi vì nàng đến chết mới thôi, vẫn là muội muội của ta. Chỉ, là ‘muội muội’ của ta mà thôi.” Nàng thở dài: “Pho tượng Quan này ngươi mang về . Ta xem, so với ta, ông ta lại càng muốn ta có hài tử hơn.”

      Tố Lan lẳng lặng thi lễ cáo lui, ra mấy bước chợt quay lại, thẳng lưng nhìn Tố Doanh : “Tỷ tỷ về sau nếu muốn gặp lại ta… ta cũng tới làm phiền tỷ làm gì. Cho nên, có mấy lời cho tỷ tỷ nghe nếu lỡ còn cơ hội. Thấy bộ dạng của tỷ tỷ như vậy, ta cuối cùng vẫn cảm thấy khổ sở. Chẳng lẽ tỷ tỷ vẫn thể hiểu ra sao? Hôn nhân củatỷ phải như thường, là hôn nhân chính trị. Loại hôn nhân này phải là thứ có thể ảo tưởng quá nhiều. Nếu phu quân mềm yếu, người phải kiên cường: phu quân ngu ngốc, người phải khôn khéo… Người phải chỉ là nữ nhân, mà cũng có quyền để mềm yếu như nữ nhân chân chính nữa! Nhưng tỷ tỷ… tỷ quá nhu hòa vô lực, vào cung mười tháng, hoàn toàn gắng sức củng cố quyền lực.Tỷ có bao nhiêu “mười tháng” mà lãng phí như vậy? Người khác có thể chotỷ bao nhiêu thời gian để cho tỷ lưỡng lự?” Nàng thở dốc hơi, thở dài : “Muội biết cái gì mà A Hòe chỉ là muội muội của tỷ. Muội chỉ biết,tỷ tỷ đến được vị trí như ngày hôm nay quả dễ, mong tỷ tỷtrân trọng.”

      Tố Doanh nhìn muội muội rời , trong lòng rất yên tĩnh. Tố Lan hổ là từ được giáo dục tư tưởng hậu cung mà lớn lên, hiểu được những đạo lý to lớn như vậy, sớm hề mơ tưởng gì đến tình chân chính nữa.

      Nàng nhìn trời lắc đầu, trở lại Đan Xuyến cung, mệt mỏi nằm giường, kêu cung nữ lấy sách để xem.

      Cung nữ hỏi lại tựa đề quyển sách, Tố Doanh : “Ngày hôm qua đọc rồi, nhưng ta muốn đọc lại lần nữa.”

      “Nương nương đọc bảy, tám lần rồi!” Cung nữ cười hì hì trình sách lên.

      Tố Doanh lật lật vài tờ, nghĩ: giấc mộng của nàng cũng nên tỉnh rồi.

      Những ngày qua Chu thái ý tới bắt mạch hai lần, mỗi lần cũng đều lén lút kháng nghị với Tố Doanh: “Nương nương, chuyện này thể kéo dài vậy nữa!”

      Tố Doanh chỉ cười cười mà đáp.

      Hôm Tố Lan tới, Chu thái y cũng ở đây để bắt mạch theo thường lệ. Tố Doanh tính tính toán toán mình hưởng thụ cuộc sống của phụ nữ có thai mười ngày, nhìn vẻ thấp thỏm yên của Chu thái y, thong thả hỏi: “Đồ chuẩn bị xong chưa?”

      Chu thái y thở phào nhõm, lại cẩn thận đáp: “Nương nương yên tâm.”

      Tố Doanh cười : “Tốt.”
      Last edited by a moderator: 26/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41.3:

      Hôm nay Hoàng đế đến Đan Xuyến cung ngồi lát, cảm thấy Tố Doanh tâm nặng nề, cười hỏi: "Hoàng hậu gần đây luôn buồn bực vui. Nàng có tâm gì sao?"

      "Thần thiếp có chuyện gì." Tố Doanh giọng trả lời.

      Hoàng đế nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng lát, giọng điệu như đùa: "Ngoại quốc tiến cống dưa lớn, lê thủy tinh, còn phải đều đem đến Đan Xuyến cung? Hay là vải thun la sào đẹp bằng lúc trước? Ngự trù chuẩn bị đồ ăn đổi mỗi ngày? Hay là cung nhân Đan Xuyến cung đủ cơ trí, làm nàng buồn lòng? Lẽ nào . . . Là trẫm sơ ý lơ là, để cho nàng khó chịu?"

      "Làm gì có những chuyện như vậy . . ." Tố Doanh cười khẽ. Nàng ban đầu dùng những thứ cao quý tả nổi, mấy ngày nay lại càng phải , toàn là những thứ tốt đẹp nhất trong thiên hạ này, mỗi ngày mở mắt luôn nhìn thấy những thứ tốt nhất.

      "Hay là chính Hoàng hậu lại tự tìm phiền não." thuận miệng : "Vào thời điểm này, nàng chỉ cần chọn đồ tốt để dùng để chơi, chọn chuyện tốt nghĩ tới để cho mình vui mừng. Mọi việc có người khác vất vả rồi, nàng phải suy nghĩ nhiều làm gì, phải hoàn toàn thoải mái."

      Tố Doanh cứng người, vẻ mặt u sầu, giọng lẩm bẩm: "Thiếp cũng biết gần đây tâm phiền ý loạn, cho nên muốn cầu xin bệ hạ chấp thuận cho thiếp đến Hoàng Cực tự cầu phúc."

      chút nghĩ ngợi liền bác bỏ: "Nàng bây giờ chỉ mình, ngộ nhỡ có gì sơ xuất biết làm sao?" thanh êm tai như vậy…

      Vẻ mặt Tố Doanh càng thêm chán nản, nhàng : "Lần trước bệ hạ cùng Thái tử, mấy vị công chúa , chỉ có thiếp được theo. Tuy là thân thể khó chịu, nhưng làm cho người ta nghe qua, khó tránh khỏi cảm thấy thiếp đối với hoàng tôn . . . Tựa như có điều gì bất mãn."

      Nàng thở dài: "Vừa vặn ngay lúc này thiếp có thai. Người bên Đông cung nghĩ sao đây? Thiếp nghĩ thừa dịp tại còn dễ dàng lại, Hoàng Cực tự chuyến. Thuận tiện cầu xin thần Phật phù hộ cho hài nhi trong bụng."

      nghe thấy Tố Doanh như vậy, sắc mặt thoáng hòa hoãn, nắm tay Tố Doanh : "Nàng nghĩ nhiều rồi. Thái tử là người khoan dung độ lượng, làm sao lại nghĩ như vậy? Lại mình nàng mà dẫn theo cả đoàn những kẻ hầu người hạ trùng trùng điệp điệp đến Hoàng Cực tự, phải là chọc cho mấy kẻ nhàn rỗi này nọ sao?"

      Tố Doanh sau khi nghe xong chán nản cúi đầu: "Vậy nữa."

      nghĩ ngợi, vỗ mu bàn tay Tố Doanh, : "Mà thôi, cũng được. Chứ cứ để nàng cả ngày buồn bực ở trong cung, cũng tốt. Nếu như
      thực muốn , chọn ngày tốt, đem theo ít người thân cận hai ngày thôi.”

      Tố Doanh cười vui vẻ: “Tạ ân điển của bệ hạ.”

      mỉm cười gật đầu: “Chọn ngày , sau đó báo cho mấy vị cao tăng trong chùa tiếng, để cho bọn họ cẩn thận chuẩn bị.”

      Tùy tùng của Hoàng hậu mặc dù giản lược ra sao cũng phải có hơn tám mươi người. Trừ mấy cung nhân thân cận phục vụ bên người Tố Doanh tự mình chọn, những người khác giao cho nội quan an bài. Danh sách làm ổn thỏa nhưng Tố Doanh vẫn chưa yên tâm, gọi nội quan cầm danh sách cho nàng xem lại.

      Hành động này của nàng nhìn như có chút dư thừa, nhưng trong cung mọi người cũng có nghe qua: Thời điểm Thuần viện muội muội của nàng mang thai, thần kinh cũng rất căng thẳng, huyên náo cả Lưu Bình cung. Nghĩ bây giờ Tố Doanh cũng như vậy, tính tình yên nhưng ai cũng dám oán trách.

      Lúc Tố Doanh nhìn danh sách cau mày, lựa ra đám người, chê tên bọn họ tốt, đem danh sách ném cho nội quan, để cho đổi người khác.

      Nội quan dám cãi lệnh, vội vàng chọn lại, sau đó lại đem danh sách giao cho Tố Doanh. Lần này, nàng lại cho người đem toàn bộ bát tự của họ ra tra lần, kết quả tra ra mười cái tương đối khắc, nên đổi.

      Lần thứ ba xem danh sách, Tố Doanh nhìn hồi lâu tìm ra có gì sai sót, rốt cuộc chấp nhận.

      Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Hoàng hậu và tùy tùng rốt cuộc khởi hành. Ngày xuất phát chọn này lương thần cát nhật, nhân số cũng là chọn những người có bát tự tốt. Tố Doanh vẫn luôn miệng hỏi về những hạ nhân theo hầu. Nàng trước khi lên loan giá vẫn quên : “Ngộ nhỡ có người tiện, cũng đừng tùy tiện tìm người qua loa cho đủ số.”

      có loại chuyện đó.” Nội quan cẩn thận đáp lời: “Cũng quá nhiều người, huống chi nô tài vừa mới kiểm tra lại lần cuối. Nương nương yên tâm.”

      Tố Doanh lúc này mới nhìn cười cười.

      Nàng phải lúc nào cũng khó khăn chuyện hạ nhân hầu hạ là những người nào, nhưng lúc này cần thiết phải vậy.

      dễ dàng, mới để cho tất cả những người nàng muốn đều xuất trong danh sách.

      Chỉ cần những người đó ở đây, cho dù trong Hoàng Cực sớm có người nàng muốn tìm, nàng cũng có thể diễn vở kịch lấy giả làm .

      Hôm nay thời tiết nóng bức, loan giá tới Hoàng Cực tự gần đến giữa trưa, là thời điểm khó chịu nhất trong ngày.

      Đây là lần đầu tiên Tố Doanh chính thức xem xét Hoàng Cực tự, đúng là mở mang tầm mắt, nhưng cũng để tâm nhiều. Những thứ hoa cỏ hiếm lạ tươi đẹp, đình đài kiến trúc kỳ vĩ cũng thể thu hút tầm mắt nàng. Nàng trực tiếp tới Hàm Quang đường nghỉ ngơi Chu thái y rất nhanh liền cùng vào, bắt mạch.

      lát sau, Thôi Lạc Hoa ra ngoài phân phó với chủ trong tự: “Nương nương có chút mệt mỏi, xin các vị đại sư đời trước tiên thay mặt nương nương vì hoàng tôn tụng kinh. lát nữa thời tiết đỡ khó chịu, nương nương tự mình đến điện.” Nàng khom người, sau đó với Tố Mi đứng bên cạnh: “Nương nương phân phó, ngươi trước đến Tịch điện sao Kim Cương Kinh siêu thoát cho Nhu viện nương nương. Sau khi nương nương cầu phúc cho hoàng tôn xong, tiếp tục đến Tịnh điện tụng kinh.”

      Tố Doanh nhìn qua cửa sổ thấy mọi người đường ai nấy , nhắm mắt ngủ lát.

      Bất tri bất giác sắc trời tối xuống, nổi lên trận gió. Các cung nữ hầu hạ vội rón rén đem cửa sổ đóng kỹ, lại thấy nàng giật mình tỉnh dậy. cung nữ từ bên ngoài vào : “Nương nương… có người cầu kiến.”

      “Là ai?”

      “Nàng là người bên cạnh Tướng gia, nhưng ai biết.” Cung nữ lại : “Người nọ bị cấm vệ ngăn ở cửa chùa được lúc rồi, nhưng vẫn chưa chịu . Ngộ nhỡ là người của Tướng gia, người, phía dưới đảm đương nổi… Cho nên…”

      “Ngươi cái gì vậy?” Cung nữ hầu hạ bên cạnh Tố Doanh trách mắng: “Để người lai lịch gặp mặt nương nương, ngộ nhỡ xảy ra chuyện may, ai có thể chịu trách nhiệm?”

      Tố Doanh cười yếu ớt : “Mấy vị phu nhân của Tướng phủ và nha hoàn thân cận bên cạnh họ ta đều biết, nàng có xưng tên hay ?”

      “Nàng là có chuyện cần cho nương nương nghe: nàng may mắn được giúp đỡ nương nương lần, lúc đó, ngay cả ly trà có nóng hơn nữa nàng ta cũng có thể đỡ.”

      Tố Doanh ngẩn người: Thân phận Hinh Nương xứng với vào cung bái kiến, muốn gặp Tố Doanh dễ. Chỉ là biết nàng vì sao chạy tới đây… “Mời nàng ta vào.” Nàng cười : “Lúc nãy có ai làm khó vị này, nhanh lên đến trong chùa thắp hương, tự cầu phúc cho mình .”

      Mây đen đột nhiên kéo tới, bầu trời dần mang màu sắc ảm đạm, bên trong phòng cũng tối dần. Tố Doanh nhìn sắc trời chút: “Hôm nay nhìn có vẻ thể hồi cung. Báo tin về trong cung tiếng: ta ở lại qua đêm trong Hoàng Cực tự.”
      Last edited by a moderator: 28/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41.4:

      Các cung nữ mới thắp đèn lên, mưa liền rầm rầm đổ xuống. Tố Doanh ngồi yên lặng cạnh cửa sổ ngắm mưa, người khác đoán được nàng nghĩ gì, cũng dám quấy nhiễu thanh tịnh của nàng.

      cơn gió lạnh ùa vào khi có người đẩy cửa, Hinh Nương mang theo hơi lạnh từ khí ngoài trời bước vào, làn váy còn ướt mất mảng. Nhưng Tố Doanh cảm thấy nàng nhếch nhác ... mỹ nhân cho dù có ướt đến đâu, cũng đáng nhìn hơn người khác mấy phần. Nhưng khi Tố Doanh nhìn thấy gương mặt của nàng, trong lòng liền cảm thấy vui.

      Nàng quỳ rạp xuống hành đại lễ với Tố Doanh.

      "Mau mau đứng lên!" Tố Doanh cười hỏi: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

      "Nghe nương nương tới cầu phúc, nô tỳ đưa vật tới để khiến cho nương nương vui vẻ hơn." Hinh Nương cười cười. biết là do lạnh hay sợ, sắc mặt của nàng hơi tái nhợt. Lúc chuyện, nàng lấy ra túi gấm trình cho cung nữ.

      Cung nữ cầm lấy, muốn mở ra xem trước, Hinh Nương vội : "Đồ vật bên trong rất quan trọng, xin nương nương xem mình."

      Cung nữ muốn trách cứ, Tố Doanh cười lên: "Mới theo tướng gia mấy ngày, ngươi cũng bắt đầu biến thành . . . người tính tình kỳ quái rồi." ra trong lòng nàng muốn là "Lén la lén lút” mới đúng .

      "Trong cung có quy củ trong cung, vật quan trọng như vậy ngươi nên đưa cho ta theo cách như vậy." Tố Doanh nhàng cười lắc đầu.

      Sắc mặt của Hinh Nương càng trắng hơn, cất cao giọng : "Nếu phải chuyện trọng đại, nô tỳ cũng dám đến quấy nhiễu nương nương."

      Tố Doanh nhìn nàng, nhưng đưa tay tiếp nhận túi gấm mở ra xem, thấy trong đó là tờ giấy đầy chữ. Nàng nháy mắt, cung nữ thái giám liền thối lui hai, ba bước.
      Tố Doanh mở giấy, quét mắt qua vòng, thấy đề mục lòng liền trầm xuống《 Man thành cảm hoài tứ thủ 》. Đề bút là đoạn viết rất đẹp: "Phong phiêu vũ đãng, độc đối hàn song thanh ảnh. Khổ mính dĩ lãnh, tàn hương phương tán, bút sinh sầu, tiên sinh ai, vọng đế kinh yên lông vụ diêu, tiền sinh mộng huyễn, tùy phong thốn đoạn…”

      (Có nghĩa là: Trải qua mưa gió, sống trong cảnh bần hàn nhưng trong sạch. Trà lạnh, hương tàn, bút sầu viết, thư từ có, nhìn về phía đế đô, xa xăm mờ mịt, mọi chuyện nơi đó tưởng chừng như là câu chuyện của kiếp trước, theo gió bay )

      Ngoài cửa sổ tiếng sấm vang rền, hại nàng cách nào có thể tập trung, chỉ có mười mấy chữ trong bức thư nhìn mãi mà thể đọc hiểu hết.

      tia chớp lóe sáng bầu trời, Tố Doanh nhắm mắt lại, nhàng : "Hay lắm...." Nàng nhìn xung quanh mình, may mắn mấy người này toàn là những hạ nhân biết an phận.

      Tố Doanh gọi Hinh Nương tiến lên bước. Mặc dù tiếng sấm ù ù, nàng còn hạ thấp giọng hỏi Hinh Nương: "Ngươi chọn lúc thời tiết gió mưa bão bùng chạy đến đây, bởi vì nó?"

      Ánh mắt Hinh Nương lành lạnh, mỉm cười : "Còn muốn với nương nương câu: có người ở tay phải bị thua thiệt, liền đổi qua dùng tay trái."

      Tố Doanh cười nhạo : "Điều này có quan hệ gì với ta đâu?"

      "Bức thư này là đưa cho phu quân của nương nương." Hinh Nương lẳng lặng : "Cũng có quan hệ gì tới nương nương sao?"

      "Ta lại thấy người lo ngại chính là ngươi. Chủ nhân của ngươi cũng được nhận nó, có đúng hay ?" Tố Doanh vừa vừa đem trang giấy này gấp lại đến nhất có thể.

      Nữ nhân ngốc này có ý định gì, nàng có thể đoán

      được: phải mỗi người đàn bà đều có năng lực để phản kích.

      “Làm sao ngươi lại ngu ngốc tới mức này?” Tố Doanh nhìn Hinh Nương, cảm thấy khó có thể tin: Chủ nhân của nàng ngay cả thư của phế hậu cũng có thể lấy , như thế nào lại biết người sống sờ sờ như nàng chạy đến trước mặt đương kim Hoàng hậu lộng ngôn xảo ngữ?

      Hinh Nương cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt từng giọt đầu gối. Tố Doanh nhìn cảm thấy đáng buồn: hay cho người, coi trọng con hồ ly tinh, vì hồ ly tinh này chuyện điên rồi gì cũng có thể làm.

      Nghĩ tới đây, trong đầu nàng lóe lên: là ngầm cho phép… Chỉ có ngầm cho phép, Hinh Nương mới có thể đến trước mặt nàng.

      Tố Doanh đột nhiên cảm thấy tức giận, Cư Hàm Huyền biết nàng đến Hoàng Cực tự làm gì. Giả sử như biết toàn bộ, cũng nhìn ra được mục đích của nàng, hơn nữa còn nguyện ý cung cấp đồ cho nàng làm việc.

      “Ta cho người đưa ngươi về.” Tố Doanh làm như có việc gì : “Có số việc, chúng ta vô năng. An phận, mới là điều tốt nhất.”

      Mưa to rất lâu, đến buổi chiều mới dừng, Tố Doanh nằm giường nghe những thanh quét dọn của cung nhân và đám hòa thượng trong chùa hồi lâu mới thanh gì nữa. lúc sau, liền mang theo mấy cung nhân và hòa thượng đến đại diện cầu phúc cho hoàng tôn.

      Việc này cũng mất quá nhiều thời gian. Vừa mới mưa xong, trong đại điện ẩm ướt, sàn nhà lạnh lẽo, Tố Doanh chỉ ngây người chốc lát, có rất nhiều người e ngại thân thể nàng, khuyên nàng sớm chút nghỉ ngơi.

      Tố Doanh phải nghiêm mặt : “Việc cầu phúc chính là phải lấy thành tâm làm trọng, tại sao có thể qua loa kết thúc như vậy?”

      “Nếu lâu thành tâm làm trọng, nương nương có lòng là được, hình thức vốn là quan trọng.” Bên cạnh Hoàng hậu vĩnh viễn đều có người lo lắng cho nàng, sau đó cao giọng ra để cho nàng nghe được.

      Tố Doanh dùng dằng lát, sau đó liền dời gót đến biệt viện yên tĩnh~ nơi Tố Mi sao Kim Cương kinh. Nàng ta sao được ít.

      Tố Doanh thấy thế xem xét rồi khen: “Chữ của tỷ tỷ vẫn đẹp như xưa.” Sau khi cảm thán câu liền cho hạ nhân lui: “Các ngươi ở ngoài điện chờ, để tỷ muội chúng ta vì Nhu viện nương nương mất tụng hồi kinh.”

      Cặp mắt trống rỗng vô hồn của Tố Mi liếc nhìn Tố Doanh, tràn đầy hoài nghi.

      Tố Doanh mỉm cười với nàng, quỳ gối bồ đoàn giọng niệm đoạn kinh.

      “Nương nương chớ giả bộ.” Tố Mi hừ lạnh: “Nương nương dẫn ta đồng hành, là vì Nhu viện mất, hay là hướng về phía ta?”

      Tố Doanh nhắm mắt giống như có chuyện gì chậm rãi vái lạy tượng Phật đứng dậy tới bên cạnh Tố Mi, giọng cười hỏi: “Có gì khác nhau sao?” Nàng từ trong tay áo lấy ra tờ giấy được gấp , giơ lên trước mắt nàng: “Thuần tỷ tỷ… Đôi tay của tỷ, ta mượn dùng chút được ?”

      Sắc mặt Tố Mi trắng bệch, miệng giật giật, lại ra lời .

      “Giờ khắc này, coi như là tỷ hoàn hồn từ phủ, chuyện xong rồi, tỷ vẫn là nô tỳ ở trong Lê viện Tố Mi.”

      Tố Mi hít hơi, “ bị ngươi biết, thể quay lại như xưa… Cho nên ta mới , tỷ muội… là mối quan hệ bạc bẽo nhất trong Tố gia.”

      “Ta cũng phải người có lòng tham đáy. Ta chỉ là vì bảo vệ mình. Tỷ tỷ rơi vào hoàn cảnh như hôm nay cũng phải là vì bảo vệ mạng của mình?” Tố Doanh : “Ta biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, cũng muốn hỏi.”

      Tố Mi từ trong tay Tố Doanh nhận lấy tờ giấy kia, mở ra nhìn, : “Chữ của nàng thay đổi. Nàng biết Tố Doanh muốn đối phó người nào, có mấy người đáng giá để Hoàng hậu tự mình ra tay.”

      Tố Doanh cũng cùng với nàng nhảm, dứt khoát trả lời: “Nàng đổi tay trái.”

      “Nương nương muốn ta viết cái gì?”

      Tố Doanh cười cười: “Nếu như tỷ là nàng, tỷ viết cái gì?” Nàng định ra suy nghĩ của mình.

      Tố Mi nhìn muội muội cái cầm bút lên viết.

      Nàng viết rất chậm, lâu mới viết xong mười mấy chữ. Đem tấm này giao cho Tố Doanh, sau đó lạnh lùng : “Tố Doanh, ngươi làm cho ta cảm thấy sợ.”

      Tố Doanh nhận lấy giấy cũng nhìn lâu, giấu vào trong ngực, cười : “Tỷ tỷ từ học những thứ này, ta sao có vượt mặt tỷ được.”

      Ánh mắt tối tăm của Tố Mi nhìn chằm chằm muội muội, lắc đầu mà : “Cho nên ta mới sợ. Chúng ta dựa vào kỹ năng, mà ngươi, dựa vào bản năng.”

      Tố Doanh ngây người chốc lát, cũng cười : “Tỷ tỷ có thể sống đến hôm nay, còn có người khiến tỷ phải sợ hãi sao? Ta về sau cũng truy cứu chuyện tỷ là Tố Mi hay Tố Thuần. Dù sao, Tố Thuần cũng được, Tố Mi cũng được, thậm chí là Tố Doanh… Ai cũng vậy, cuối cùng đều phải chết trong chốn thâm cung, trước sau mà thôi.”
      Last edited by a moderator: 28/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42.1: Đóng kịch

      Ngày đó chuyện gì xảy ra, rốt cuộc như thế nào?

      Rất nhiều cung nhân cũng . Bọn họ có thể kể ra đại khái quá trình mọi chuyện diễn ra, nhưng nếu hỏi kĩ càng về việc hầu hết đều trả lời cách rất mơ hồ.

      Quá trình xảy ra việc có thể khái quát lại như sau: Buổi tối Hoàng hậu nương nương sau khi tụng kinh siêu độ cho Thuần viện, cảm thấy thoải mái. Chu thái y cùng Phương thái y lập tức chạy tới, kết quả Chu thái y do quá vội vàng, vô ý vấp ngã. Trời vừa mới mưa xong, bị té ngã nên khắp người dính đầy bùn, thể trở về thay quần áo. Phương thái y dám chậm trễ, trước bước.

      Phương thái y hết sức tình nguyện, còn có chút sợ, vừa nghĩ tới mạch tượng của Hoàng hậu chẳng khác nào người thường, rất sợ hãi: phạm vào tội khi quân. Hồ đồ, là nhất thời hồ đồ, đáng chết lúc hồ đồ! Từ sau khi đưa ra quyết định hùa theo những thái y khác rằng Hoàng hậu mang long thai, tự mắng mình biết bao nhiêu lần, nhưng sau khi tự mắng mình, lại nghĩ lúc đó làm gì có lựa chọn khác.

      bắt mạch cho Tố Doanh, kiểm tra xem "Long thai" có điều gì khác thường hay . chỉ dám cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất, ánh mắt cách nào tập trung ở chỗ.

      "Nương nương phượng thể có vấn đề gì, ước chừng chỉ vì mưa to thời tiết lạnh bất ngờ, nhất thời bị nhiễm lạnh." từ mạch tượng của Hoàng hậu cảm thấy bất kỳ nguy hiểm nào, ổn định và hoàn toàn bình thường này giống như càng khẳng định ý nghĩ luôn giày vò mỗi khi nhắm mắt: Đây phải là mạch tượng của nữ nhân mang thai, đây phải là mạch tượng của nữ nhân mang thai . . .

      Tố Doanh thu tay lại, : "Vậy có cần dùng thuốc ?"

      Phương thái y biết Tố Doanh rất dễ nhiễm phong hàn, mỗi lần như vậy đều nằm mấy ngày, khẩu vị lại thường xuyên tốt. lắc đầu cái: "Trước mắt, thân thể của nương nương thích hợp để dùng thuốc. Thần cho rằng nên dùng chén canh trừ phong hàn là được."

      Tố Doanh gì. Phương thái y vội vã cáo lui, lúc ra cửa vừa vặn gặp Chu thái y vào, thể đứng lại lúc.

      Mọi người đều biết Tố Doanh tin tưởng Chu thái y, mặc dù thái y khác viết đơn thuốc, nàng cũng luôn hỏi ý kiến Chu thái y sau đó mới dùng thuốc. Chu thái y vừa bước vào, ngay lập tức hỏi Phương thái y về việc chẩn mạch cho Tố Doanh.

      Tố Doanh : "Phương thái y cần dùng thuốc. Nếu có gì nguy hiểm, cũng sớm, hai vị thái y lui xuống nghỉ ngơi ."

      Sau đó, cung nữ canh cửa cho biết: Hoàng hậu sau khi uống canh giải phong hàn liền nghỉ, ở nửa đêm chợt rên rỉ, hô to gọi người tới.

      Các cung nữ vội vàng hấp tấp chạy vào chỉ thấy giường của Hoàng hậu máu loang lổ. Mặc dù ít ngày trước Hoàng hậu cũng

      lần bất ngờ bị chảy máu, nhưng lại gặp trường hợp này lần nữa, các cung nữ vẫn là bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, vội vàng tìm thái y.

      Nhưng Phương thái y lại chẳng biết đâu.

      “Mau gọi, gọi Đan Xuyến cung Vệ úy!” Khuôn mặt trắng như tuyết của Tố Doanh lộ ra vẻ hốt hoảng cùng sợ hãi, thanh ngừng run lên.

      “Nương nương, truyền Chu thái y rồi.” Cung nữ vừa mới chạy tới cho là nàng hoảng sợ nên lời có mạch lạc, lại thấy Tố Doanh cố gắng lắc đầu.

      “Đan Xuyến, cung Vệ úy… Mau…!” Nàng tăng thêm giọng , xong ngừng thở gấp, thể ra câu hoàn chỉnh nữa.

      Cung nữ nhìn nhau, hiểu ý gì, may mà có cung nữ phản ứng nhanh, nghĩ ngợi nhiều, nhanh chạy gọi.

      Rất nhanh, Đan Xuyến cung Vệ úy vội vã chạy vào, đến bên cạnh tấm bình phong ngăn cách, dập đầu: “Nương nương có gì phân phó?”

      Tố Doanh vừa nghe thanh của , dùng hết sức lực toàn thân gượng người lên, khó khăn mấy chữ: “Tạ Chấn, Tạ tướng quân…” Mới chỉ mấy chữ này, nàng liền hoa mắt, lấy tay đè ép ngực, nặng nề ngã xuống giường. Cung nữ thái giám đồng loạt kêu lên, biết người nào đụng vào bình phong, “Rầm” tiếng suýt nữa đổ người Tạ Chấn.

      Tạ Chấn qùy mặt đất động đậy, trợn to hai mắt, chớp mắt nhìn Tố Doanh. Lập tức có bốn cung nữ bước nhanh tới, lưng quay về phía đứng thành hàng, ngăn tầm mắt lại. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt Tố Doanh hoàn toàn có huyết sắc, mồ hôi lạnh cùng nước mắt khiến cho mái tóc đen tuyệt đẹp của nàng dính vào khuôn mặt tái nhợt, từng giọt từng giọt nước mắt từ trong mắt ngừng chảy xuống. Tay của nàng nắm chặt thành giường, ngón tay xám trắng còn nhuộm máu. Nàng nhìn trong nháy mắt, chỉ có thể thở dốc, thanh gì cũng phát ra được. Ánh mắt của nàng đau lòng muốn chết, lại có tia mong đợi.

      Chỉ cần mấy giây nhìn thấy cảnh tượng nàng khổ sở như vậy, sắc mặt của cũng nhanh chóng tái nhợt, trái tim trong phút chốc cũng chảy máu đầm đìa… (Khổ cái Tạ Chấn này :3. Nam phụ!!!)

      Cung nữ thái giám đều bận rộn xoay sở hầu hạ Tố Doanh, ai chú ý tới sắc mặt kinh khủng của , chỉ có Thôi Lạc Hoa lặng lẽ theo ra ngoài.

      Giận dữ ngút trời, Tạ Chân sải bước nhanh, Thôi Lạc Hoa đuổi kịp, vội vàng lên tiếng kêu lớn: “Tạ tướng quân dừng bước!”

      Tạ Chấn đứng lại, bóng lưng vẫn căng lên như cũ, làm cho người ta sợ hãi.

      Thôi Lạc Hoa tới bên cạnh , từ từ : “Trong Đan Xuyến cung chưa bao giờ xảy ra chuyện lạm dụng tư hình, càng có chuyện coi mạng người như cỏ rác.”

      Tạ Chấn trả lời. Hô hấp của nặng nề, cơn tức giận vẫn nguôi.

      “Tạ tướng quân mới có mấy tháng ngắn ngủi lên chức Đan Xuyến cung Vệ úy, dễ. Tin tưởng Tướng quân biết nên làm việc như thế nào.”

      Tạ Chấn mở miệng chuyện, thanh còn có chút run rẩy: “Nếu như mà sợ tội tự tìm đến cái chết ta đây cũng chẳng còn cách nào khác.”

      Nếu như tìm được hung thủ lại thể tra tấn phát tiết nỗi hận, làm cho người đó tự cầu xin cái chết hay sao? Thôi Lạc Hoa liếc mắt nhìn , người này quả nhiên là như vậy. Khi Tố Doanh bị Bạch gia thoái hôn Bình vương từng cố ý đem chuyện tiết lộ cho , muốn mượn tay của cho Bạch Tín Mặc bài học. Bởi vì dường như tất cả mọi người đều nghĩ, bất cứ lúc nào, giết chết những kẻ khiến Tố Doanh chịu uất ức… Nhưng lại thấy chuyện hôn ước bị hủy này là tốt mà phải là chuyện có thể làm Tố Doanh đau lòng muốn chết, chuyện này thực giống như Bình vương mong đợi.

      Tối nay, Tố Doanh trước mắt , cực kỳ tiều tụy đáng thương.

      nếu chết ở tay Tướng quân, ngài như thế nào cũng tránh khỏi liên lụy. Lại , ta cho rằng Phương thái y đủ can đảm để làm ra loại chuyện như vậy. Tướng quân là người cẩn thận, nương nương cũng muốn ngài đổ tội tất cả lên đầu .” Thôi Lạc Hoa lạnh nhạt xong, xoay người rời .

      Nàng rất ràng, coi như Tạ Chấn bị nộ khí làm cho đầu óc choáng váng, cũng nên nghe ra ý tứ trong đó, người nhát gan như Phương thái y “Nhất định” là bị những người khác sai khiến, muốn Tạ tướng quân cẩn thận điều tra ràng. Đau đớn tổn thất như vậy, nếu chỉ đổ vào nhân vật nhoi, có chút giá trị nào, bất luận là vì Tố Doanh hay là vì chính mình, cũng tốt.

      Về phần Tạ Chấn có thể đào bới tới người nào, liền để cho chính suy nghĩ thôi.
      Last edited by a moderator: 28/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42.2:

      Cùi chỏ rất đau, Thôi Lạc Hoa nhịn được đưa tay vuốt vuốt. Thời điểm vọt tới bình phong với mục đích xô ngã dùng quá sức, cùi chỏ đại khái bị mảng lớn máu bị ứ đọng.

      Tiếp đó, cung nhân được biết: Đan Xuyến cung Vệ Úy ra lệnh phong tỏa tất cả những nơi có thể ra vào của Hoàng Cực tự, dẫn người lần lượt lục soát hơn ngàn sương phòng của tất cả hòa thượng, người nào có thể thuận lợi mà trốn thoát khỏi nơi này, thề tìm được nơi mà Phương thái y trốn.

      Mà Chu thái y sau khi vội vàng chạy đến, sơ cứu và chuẩn mạch đưa ra kết luận khiến tất cả mọi người ở đó đều lo lắng cho tương lai của mình: Hoàng hậu sinh non.

      Tố Doanh nằm giường với những vết máu loang lổ, thèm chú ý hình tượng gì mà khóc lớn. Chung quanh các cung nữ cách nào khuyên nàng, nhìn biểu quá đau đớn của Hoàng hậu, tất cả các nàng cũng cùng nhau khóc lên.

      Nỗi lòng này, ấm ức này, nàng nhịn quá lâu, phải khóc lên mới thỏa.

      Tố Doanh khóc rồi lại khóc, nghĩ đến mọi chuyện xảy ra dễ dàng như vậy, càng làm nàng cảm thấy hoang mang. từng có lúc nàng ở trước mặt Tể tướng ra ám hiệu chuyện Hoàng hậu Tố Nhược Tinh tư tình, mà bị hoảng loạn mấy ngày liên tiếp. Ít nhất lúc đó nàng thực nghĩ về mùi hương đó mà ra nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.

      Nhưng bây giờ, thời điểm nàng đóng kịch, hề có chút sợ hãi nào.

      Bầu rượu của Chu thái y là món đồ có cấu tạo rất đặc biệt, chia làm hai tầng, phải dưới hai tầng, mà là nội ngoại hai tầng. Bên ngoài tầng kia tương đối mỏng, Chu thái y luôn rót đầy nước ở tầng bên trong. Cho dù người khác dùng đũa thử thăm dò, cũng cho là nó có huyền cơ khác, chỉ coi nó tương đối dày nặng.
      Tố Doanh biết cách làm thế nào để mở tầng ngoài. Cái bình kì lạ này là quà tặng của phụ thân nàng cho Chu thái y. Chu thái y cũng uống rượu, nhưng luôn mang theo bên người, để chứng tỏ mối quan hệ tầm thường của với Bình vương phủ cùng Hoàng hậu. Tố Doanh có lúc cảm thấy, để phải làm những việc như vậy chính cũng rất bất đắc dĩ: lún quá sâu vào Bình vương phủ, khó có thể mà tự thoát ra được, thể phản bội lại mối quan hệ này, nên mới treo lên tấm biển

      hiệu 'Người ngoài được đến gần".....


      Trước đó, Chu thái y giấu máu trâu ở trong bình rượu. Tố Doanh chỉ cần dùng nước pha loãng vẩy vào giường. Thời điểm làm chuyện này, tay hề run rẩy.


      Chiếc bình này được làm bằng ngọc quý, rất lớn, cố ý làm như vậy, chủ yếu là để khoe khoang giá trị, mà mất chú ý đến điều quan trọng là công dụng của nó.


      Từ bên trong đổ ra bao nhiêu là máu, Tố Doanh quả thực thấy hơi ghê, vừa đổ ra vừa tự với mình: đây chẳng qua là máu súc vật thôi mà, có gì ghê gớm.......


      Thế nhưng khắc bỗng nghĩ, sợ sao?.......Giống như có. Nàng làm chuyện phải làm, sợ cũng vô dụng. Làm tốt mới đáng sợ.


      Rốt cuộc mình biến thành người như thế nào rồi? Tố Doanh giống như lại nghe thấy lời của tỷ tỷ Tố Thuần: "Ngươi làm cho ta cảm thấy sợ!" Nàng cũng cảm thấy lời của tỷ tỷ làm cho nàng khổ sở, mỗi người khi bước chân vào chốn thâm cung đều thay đổi, bao gồm cả Tố Thuần. Chính nàng cũng thay đổi làm gì có quyền chỉ trích người khác.


      Nhưng phản ứng của Tạ Chấn hề thay đổi, vẫn giống như suy đoán của nàng.


      Nàng lợi dụng thay đổi của .


      Tố Doanh vùi mặt ở gối khóc đến nỗi thở nổi.


      Coi như vở kịch hay có thể diệt trừ tất cả những người có lỗi với nàng, lại làm cho những người luôn lo lắng cho nàng, đau khổ khi nàng đau khổ ra mà đùa giỡn....Nghĩ đến điều này nàng có cách nào mà khóc.


      "Nương nương!" Cung nữ thái giám hầu hạ lâu năm trong cung, phải là chưa từng gặp qua chuyện này, chỉ là chưa từng thấy ai có thể thèm giữ hình tượng gì nữa mà khóc lớn như vậy: "Nương nương, xin bảo trọng thân thể...."


      Tố Doanh khóc đến kiệt sức khóc đến trước mắt tối đen, thanh cũng khó mà phát ra.


      "Đều ra ngoài ." Nàng phờ phạc mà .


      Lúc này, nàng cái gì cũng muốn làm, chỉ muốn mình đợi kết quả. tại, nàng đứng ở ngã ba đường, nàng cần an tĩnh, lẳng lặng nhìn con đường xuất ánh rạng động, ấy là con viết "Được như ý", nếu xuất con đường ánh lên mấy chữ "Tội khi quân".


      Cung nữ lẳng lặng lui ra ngoài, chỉ có Thôi Lạc Hoa .


      "Ngươi cũng lui ra ." Tố Doanh nằm ngửa mặt, nhắm mắt.


      Thôi Lạc Hoa muốn lại thôi, thở dài: "Nương nương....là chuyện về Tố Mi."


      Tố Doanh mở mắt, nhàng hỏi: "Nàng thế nào?"


      "Mới vừa, nàng nghĩ thừa dịp trong chùa hỗn loạn mà chạy trốn." Thôi Lạc Hoa giọng : "Nàng cầm phong thư là nương nương viết, bảo nàng mang đến Bình vương phủ."


      Tố Doanh lên tiếng. Nàng có viết thư từ gì cả. Chỉ là tỷ tỷ có thể bắt chước chữ viết của rất nhiều người, làm như vậy cũng có gì kì lạ.


      "Nhưng cấm vệ có thả nàng , Vệ Úy đích thân ra lệnh phong tỏa các cửa ra vào." Thôi Lạc Hoa tiếp: "Huống chi, Vệ Úy biết tình trạng của nương nương thể viết chữ liền bắt giam. nghi ngờ Tố Mi có liên quan đến việc nương nương sinh non nên mới vào lúc này chạy trốn."


      " cho biết, Tố mi làm gì cả." Tố Doanh chậm chạp từng chữ: " cho biết, Tố Mi sợ ta, dám ở trong cung tiếp tục ở chung, mới muốn chạy trốn. Sợ ta đổ tội cho những người cùng, suy nghĩ tiêu cực mới làm chuyện ngớ ngẩn mà thôi."


      Thôi Lạc Hoa im lặng lúc lâu đáp, Tố Doanh nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại chuyện?"


      "Nương nương, nô tỳ bỏ trốn, bất luận nguyên nhân gì, đều phải nhận hình phạt đánh 100 trượng.....100 trượng.....Tố Mi làm thế nào mà chịu được! tại, nàng cũng chỉ còn nửa cái mạng."


      Tố Doanh ngơ ngác nhìn bầu trời, chợt : "Ta muốn gặp nàng."


      Thôi Lạc Hoa kinh hãi: "Nương nương mới vừa.....Như vậy làm sao có thể gặp nàng?"


      Tố Doanh liếc nàng cái. Thôi Lạc Hoa chỉ biết Tố Doanh lệnh cho nàng đánh ngã bình phong, khiến Tạ Chấn diệt trừ Phương Thái y, nhưng biết chuyện Tố Doanh sinh non là giả.


      " biết ty muội chúng ta có thể gặp mặt nhau lần nào nữa , là đáng tiếc. Ngươi nghĩ biện pháp ."


      Thôi Lạc Hoa thấy Tố Doanh đau khổ mệt mỏi, đành lòng làm trái lời nàng, chỉ đành phải : "Có nương nương buông lời, người dưới làm khó nàng." Dứt lời nàng liền cáo lui.


      Tố Doanh vẫn ngơ ngác nhìn bầu trời, cẩn thận lắng nghe những thanh xung quanh mình suy đoán quá trình Tạ Chấn tìm kiếm Phương thái y.


      Đáng tiếc gian quá yên tĩnh, nàng nghe được bất cứ thanh nào.


      Sau đó, đám cung nhân lại nghe : Phương thái y trốn thoát, núp bên trong nhà xí, rất nhanh bị phát . Cấm vệ quân lục soát sương phòng của buông tha dấu vết nào, ở trong góc tìm được chút tàn tro của mảnh giấy bị đốt còn dư lại và góc chưa hoàn toàn bị thiêu hủy.


      Phương thái y có linh tính: Có chuyện hay rồi.
      Last edited by a moderator: 30/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :