Chương 41.2:
Khóe miệng Tố Doanh giật giật, lạnh lung nhìn chằm chằm muội muội, Tố Lan lại thèm để ý đến.
"Ông còn ... còn còn, tự nhiên có người nguyện ý vì nương nương báo thù rửa hận. Nương nương cần gì phạm tội khi quân?"
Tố Doanh nhìn Tố Lan khẽ mỉm cười, lạnh nhạt : "Ta đoán ông ta có ý như vậy mà."
Nàng lệnh cho cung nữ lui ra, để hai người bọn họ chuyện.
Hoàng hậu ngọc thể tôn quý, cung nữ vốn dám lui ra quá xa, để tránh chăm sóc tới. Nhưng Thôi Lạc Hoa biết chuyện tỷ muội hai người , ngộ nhỡ tiết lộ ra ngoài, hậu quả càng thêm nghiêm trọng, bèn với cung nữ: "Quận chúa ( Tố Lan) làm việc so với các ngươi tỉ mỉ hơn nhiều, nương nương cực kỳ tin tưởng nàng, các ngươi có cái gì yên lòng?"
Đợi cung nữ lui ra xa, Tố Doanh quay lưng về phía Tố Lan, cúi đầu hỏi: "Ngươi biết bao lâu rồi?"
Tố Lan im lặng lên tiếng, hồi lâu mới lẩm bẩm : "Ngay từ đầu . . ."
Nàng còn chưa dứt lời, Tố Doanh xoay người lại, tát thẳng vào mặt nàng. Thân thể Tố Lan lung lay, sắc mặt cư nhiên thay đổi, vẫn là kinh giận. Cung nữ lui ra xa thấy thế liền hốt hoảng, có mấy người bước nhanh về
Chương 41.3:
Hôm nay Hoàng đế đến Đan Xuyến cung ngồi lát, cảm thấy Tố Doanh tâm nặng nề, cười hỏi: "Hoàng hậu gần đây luôn buồn bực vui. Nàng có tâm gì sao?"
"Thần thiếp có chuyện gì." Tố Doanh giọng trả lời.
Hoàng đế nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng lát, giọng điệu như đùa: "Ngoại quốc tiến cống dưa lớn, lê thủy tinh, còn phải đều đem đến Đan Xuyến cung? Hay là vải thun la sào đẹp bằng lúc trước? Ngự trù chuẩn bị đồ ăn đổi mỗi ngày? Hay là cung nhân Đan Xuyến cung đủ cơ trí, làm nàng buồn lòng? Lẽ nào . . . Là trẫm sơ ý lơ là, để cho nàng khó chịu?"
"Làm gì có những chuyện như vậy . . ." Tố Doanh cười khẽ. Nàng ban đầu dùng những thứ cao quý tả nổi, mấy ngày nay lại càng phải , toàn là những thứ tốt đẹp nhất trong thiên hạ này, mỗi ngày mở mắt luôn nhìn thấy những thứ tốt nhất.
"Hay là chính Hoàng hậu lại tự tìm phiền não." thuận miệng : "Vào thời điểm này, nàng chỉ cần chọn đồ tốt để dùng để chơi, chọn chuyện tốt nghĩ tới để cho mình vui mừng. Mọi việc có người khác vất vả rồi, nàng phải suy nghĩ nhiều làm gì, phải hoàn toàn thoải mái."
Tố Doanh cứng người, vẻ mặt u sầu, giọng lẩm bẩm: "Thiếp cũng biết gần đây tâm phiền ý loạn, cho nên muốn cầu xin bệ hạ chấp thuận cho thiếp đến Hoàng Cực tự cầu phúc."
chút nghĩ ngợi liền bác bỏ: "Nàng bây giờ chỉ mình, ngộ nhỡ có gì sơ xuất biết làm sao?" thanh êm tai như vậy…
Vẻ mặt Tố Doanh càng thêm chán nản, nhàng : "Lần trước bệ hạ cùng Thái tử, mấy vị công chúa , chỉ có thiếp được theo. Tuy là thân thể khó chịu, nhưng làm cho người ta nghe qua, khó tránh khỏi cảm thấy thiếp đối với hoàng tôn . . . Tựa như có điều gì bất mãn."
Nàng thở dài: "Vừa vặn ngay lúc này thiếp có thai. Người bên Đông cung nghĩ sao đây? Thiếp nghĩ thừa dịp tại còn dễ dàng lại, Hoàng Cực tự chuyến. Thuận tiện cầu xin thần Phật phù hộ cho hài nhi trong bụng."
nghe thấy Tố Doanh như vậy, sắc mặt thoáng hòa hoãn, nắm tay Tố Doanh : "Nàng nghĩ nhiều rồi. Thái tử là người khoan dung độ lượng, làm sao lại nghĩ như vậy? Lại mình nàng mà dẫn theo cả đoàn những kẻ hầu người hạ trùng trùng điệp điệp đến Hoàng Cực tự, phải là chọc cho mấy kẻ nhàn rỗi này nọ sao?"
Tố Doanh sau khi nghe xong chán nản cúi đầu: "Vậy nữa."
nghĩ ngợi, vỗ mu bàn tay Tố Doanh, : "Mà thôi, cũng được. Chứ cứ để nàng cả ngày buồn bực ở trong cung, cũng tốt. Nếu như
phía trước lại bị Tố Doanh phất tay đuổi .
“Ngươi biết, lại có thể cho ta uống?” Mắt Tố Doanh đỏ lên, cố gắng đè nén thanh, thân thể ngừng phát run.
Tố Lan nhìn tỷ tỷ với đôi mắt to trong trẻo, sáng ngời. “Nương nương, nếu là muốn lấy ta trút giận, ta cũng vậy lời nào để . Nhưng nương nương, trong lòng nương nương tự hỏi , chẳng lẽ khi đó nương nương hoàn toàn đề phòng, vô tư mà uống canh như vậy?... ra , có phải có lúc, nương nương hy vọng có đứa bé này đúng ?”
“Câm mồm.”
“Thực ra trong nháy mắt, nương nương lựa chọn tin tưởng Thái tử, mà bảo vệ cốt nhục của mình.” Tố Lan chăm chú nhìn tỷ tỷ, lắc đầu cười : “Trong nháy mắt đó, nếu phải ta đoạt nửa bức Quan này nương nương cũng có thể đứng đây mà xem đâu.”
Tố Doanh ngẩn người, cũng nghĩ lại nghiêm trọng như thế.
Tố Lan cười cười, giống như các nàng chuyện gì đó vui vẻ lắm. “ đối đãi với nương nương cũng là tốt đó, muốn lưu lại con của ngài, nhưng vẫn thương xót, dùng cả chất độc hiếm có, ngàn vàng mới mua được, nghe có cảm giác đau đớn, lại có thể xóa bỏ thai nhi trong bụng Hoàng hậu, trừ hậu hoạn.”
thanh của nàng lạnh lùng, Tố Doanh run lên, giống như từ nụ cười của nàng có thể trông thấy máu tươi… Nghĩ tới đêm hôm đó, nàng cũng thể làm bộ như bình tĩnh, bi thương : “Ngươi cái gì cũng biết, loại độc như vậy, cảm giác như vậy… Những điều này là Thôi tiên sinh dạy?”
“Những chuyện này nàng đại khái biết. Nàng ta dạy dỗ tỷ tỷ tận tâm như vậy, nếu là nàng biết, tỷ tỷ tự nhiên cũng biết.” Tố Lan cười khổ: “Là vì mẹ ruột của ta phải là người tốt làm gì.”
Tố Doanh xoay mặt nhìn lên bầu trời, vô số những đám mây trắng như tuyết lững lờ trôi bầu trời xanh thẳm.
“Trong phút giây đó, ngươi có cơ hội để cho ta thay đổi tâm ý.”
Tố Lan chậm rãi trả lời: “Nhưng ta cảm thấy, nhìn vào tình hình trước mắt mà , bỏ con săn sắt bắt con cá rô mới là thượng sách.”
Tố Doanh thêm gì nữa.
Hồi lâu, nàng hờ hững xoay người : “A Lan, ngươi biết ta là cái gì vẫn nhớ thương A Hòe? Bởi vì nàng đến chết mới thôi, vẫn là muội muội của ta. Chỉ, là ‘muội muội’ của ta mà thôi.” Nàng thở dài: “Pho tượng Quan này ngươi mang về . Ta xem, so với ta, ông ta lại càng muốn ta có hài tử hơn.”
Tố Lan lẳng lặng thi lễ cáo lui, ra mấy bước chợt quay lại, thẳng lưng nhìn Tố Doanh : “Tỷ tỷ về sau nếu muốn gặp lại ta… ta cũng tới làm phiền tỷ làm gì. Cho nên, có mấy lời cho tỷ tỷ nghe nếu lỡ còn cơ hội. Thấy bộ dạng của tỷ tỷ như vậy, ta cuối cùng vẫn cảm thấy khổ sở. Chẳng lẽ tỷ tỷ vẫn thể hiểu ra sao? Hôn nhân củatỷ phải như thường, là hôn nhân chính trị. Loại hôn nhân này phải là thứ có thể ảo tưởng quá nhiều. Nếu phu quân mềm yếu, người phải kiên cường: phu quân ngu ngốc, người phải khôn khéo… Người phải chỉ là nữ nhân, mà cũng có quyền để mềm yếu như nữ nhân chân chính nữa! Nhưng tỷ tỷ… tỷ quá nhu hòa vô lực, vào cung mười tháng, hoàn toàn gắng sức củng cố quyền lực.Tỷ có bao nhiêu “mười tháng” mà lãng phí như vậy? Người khác có thể chotỷ bao nhiêu thời gian để cho tỷ lưỡng lự?” Nàng thở dốc hơi, thở dài : “Muội biết cái gì mà A Hòe chỉ là muội muội của tỷ. Muội chỉ biết,tỷ tỷ đến được vị trí như ngày hôm nay quả dễ, mong tỷ tỷtrân trọng.”
Tố Doanh nhìn muội muội rời , trong lòng rất yên tĩnh. Tố Lan hổ là từ được giáo dục tư tưởng hậu cung mà lớn lên, hiểu được những đạo lý to lớn như vậy, sớm hề mơ tưởng gì đến tình chân chính nữa.
Nàng nhìn trời lắc đầu, trở lại Đan Xuyến cung, mệt mỏi nằm giường, kêu cung nữ lấy sách để xem.
Cung nữ hỏi lại tựa đề quyển sách, Tố Doanh : “Ngày hôm qua đọc rồi, nhưng ta muốn đọc lại lần nữa.”
“Nương nương đọc bảy, tám lần rồi!” Cung nữ cười hì hì trình sách lên.
Tố Doanh lật lật vài tờ, nghĩ: giấc mộng của nàng cũng nên tỉnh rồi.
Những ngày qua Chu thái ý tới bắt mạch hai lần, mỗi lần cũng đều lén lút kháng nghị với Tố Doanh: “Nương nương, chuyện này thể kéo dài vậy nữa!”
Tố Doanh chỉ cười cười mà đáp.
Hôm Tố Lan tới, Chu thái y cũng ở đây để bắt mạch theo thường lệ. Tố Doanh tính tính toán toán mình hưởng thụ cuộc sống của phụ nữ có thai mười ngày, nhìn vẻ thấp thỏm yên của Chu thái y, thong thả hỏi: “Đồ chuẩn bị xong chưa?”
Chu thái y thở phào nhõm, lại cẩn thận đáp: “Nương nương yên tâm.”
Tố Doanh cười : “Tốt.”
Last edited by a moderator: 26/1/15