Chương 41: Giữ lấy hậu vị
Thái y cũng xác nhận Tố Doanh mang long thai, nên bắt đầu từ ngày đó nàng thị tẩm nữa. Tố Doanh vốn sợ đồng sàng cộng chẩm với Hoàng đế mà sơ sẩy bị nhìn ra đầu mối, nên nhờ quy củ này mà bớt phiền toái. Hoàng đế ngồi tới khi phải thắp đèn mới rời , lúc gần thấy bên thái dương nàng mang tầng mồ hôi mỏng, còn quan tâm hỏi han nàng có phải sau đợt bị cảm lạnh vẫn chưa khỏe lên.
"Nếu còn chưa khỏi hẳn, cứ gọi thái y bắt mạch, dùng chút thuốc hại đến thai nhi cũng được." với giọng điệu cực kỳ quan tâm săn sóc, nhưng Tố Doanh chỉ cảm thấy bức bối khi nghe.
Tố Doanh thấy thân thể mình vô cùng mệt mỏi, cả buổi ngồi khách sáo với những lời sáo rỗng như vậy lại càng thêm mệt mỏi. Nhưng nàng tuyệt đối truyền thái y tới, ngộ nhỡ thuận miệng sai khiến tâm phúc tới chẩn bệnh, bí mật về cái thai có càng thêm khó bảo toàn. Vì vậy nàng uyển chuyển cười : "Đêm qua ngủ được ngon giấc. Nghỉ ngơi vài ngày tốt thôi."
"Vậy nàng nghỉ ngơi , đừng xem sách nhiều quá, hao tổn tinh thần.” nhớ lúc nãy bước vào thấy Tố Doanh cầm quyển sách tay sau đó đặt xuống bên cạnh, liền cầm lên liếc mắt nhìn, mỉm cười hỏi: "Đọc sách gì vậy?"
Tố Doanh nhàng rút lại quyển sách tay , : "Đọc được tích hậu phi của Đường Minh Hoàng."
gật đầu: "Đọc sử sách thường học được những bài học lưu lại hậu thế, rất tốt."
Tố Doanh cười tiếng, gì.
Bởi vì hoàng hậu mang long thai, trong Đan Xuyến cung càng chú ý mọi chuyện, phục vụ hết sức chu đáo. Tố Doanh biết nàng thực bỏ lỡ chuyện được chăm sóc chu đáo đúng nghĩa như vậy, nhưng vẫn hưởng thụ đãi ngộ này, thỉnh thoảng lừa gạt mình nàng nên nhận được những thứ như vậy.
Bình vương phủ biết chuyện nàng bị sẩy thai, vui mừng dâng lên rất nhiều thuốc bổ thai, điều dưỡng thân thể. Thực ra cái thai của Hoàng hậu chưa biết là trai hay , việc tâng bốc lại quan hệ vẫn còn sớm, nhưng mấy tên nịnh thần mượn cơ hội mà bợ đỡ Tố Doanh rất nhiều, thỉnh thoảng dâng lên rất nhiều những thứ, những trò mới lạ. Tố Doanh có hứng thú với mấy thứ đó, phần lớn là thèm ngó, nhất là thuốc bổ dâng tặng, vừa nhìn thấy là tâm lại nhịn được mà lạnh lẽo, tất cả đều nhận.
Theo phong tục, nếu tỷ muội trong nhà có thai, những người khác phải tặng những đồ vật quý khảm bốn đồ vật may mắn là phật thủ, lý ngư, bảo bình, con dơi làm quà tặng. Tố Doanh là hoàng hậu, tỷ muội của nàng tất nhiên phải cẩn trọng chuẩn bị, thể qua loa.
Chỉ là tỷ muội của Tố Doanh còn lại rất ít ỏi, vào cung chúc mừng chỉ có mình Tứ tỷ Tố Huệ.
Tố Doanh ngạc nhiên hỏi: "A Lan tại sao tiến cung với tỷ?"
Tố Huệ : "Thần phụ có qua Tướng phủ, bên kia Lan muội hai ngày nay thân thể tốt." Nàng suy nghĩ chút, còn : "Hình như là nguyệt tín tới hơn mười ngày còn có , cả người dường như cũng suy nhược nhiều."
Trong lòng Tố Doanh sáng tỏ, có chút đau lòng, lại cùng Tứ tỷ mấy câu về Tố Lan. Tố Huệ đem hộp quà trình lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Đây là chút tâm ý của thần phụ, chức cho nương nương bình an cát tường, sớm sinh quý tử."
Trong hộp là pho tượng bằng ngọc thượng hạng, tạo hình khéo léo, rất đặc biệt: đôi phật thủ vững vàng nâng cái bảo bình, thân bình chạm hoa văn là con dơi cùng cành hoa mẫu đơn, từ trong miệng bình tuôn ra dòng suối ngọc, suối có con cá chép quẫy đuôi. Cả chiếc bình ngọc có tĩnh có động, lại đem tứ bảo hòa làm thể. Tố Doanh vốn thích những vật tinh xảo, nhìn thấy thích thú vui mừng. Nhưng nàng cũng biết nhà chồng Tứ tỷ mặc dù là có tước hoàng tộc, nhưng gia cảnh lại bình thường, chuẩn bị món quà tặng như vậy nhất định là khá khó khăn.
"Muội sớm đồng ý với Ngũ di nương, lo liệu cho tiền đồ của tỷ phu, đáng tiếc vẫn luôn có thời cơ thích hợp." Nàng hạ thấp giọng với tỷ tỷ: "Cũng lâu rồi chỗ Hoàng thượng còn thiếu chân Ngự sử, biết tỷ phu có chịu hay hạ mình."
Tố Huệ mừng rỡ ... mặc dù chỉ là chức Ngự sử, phẩm cấp cao, nhưng nàng hiểu được Tố Doanh chỉ là muốn làm cho tỷ phu mình bước lên trời, gặp nhiều gièm pha. Nhưng nếu nàng chủ động đưa ra ý kiến, có nàng nâng đỡ, ngày sau thăng chức còn có gì là khó. Tố Huệ rối rít cám ơn: "Chuyện này là tốt. Nhà chúng ta bên chỗ Ngự sử đài kia vẫn chưa có người nào, nương nương nếu là tin tưởng cất nhắc gia phu, vì nương nương dốc sức."
Tố Doanh cười cười: "Nhìn tỷ tỷ kìa, nghĩ gì xa xôi vậy!" câu như vậy để lỡ sau này có chuyện gì xảy ra còn dễ bề xử lý.
Sau khi tiễn Tố Huệ, Tố Doanh ngồi yên ghế gì, sau đó đột nhiên ra lệnh: "Đến Hoán y phòng truyền Tố Mi đến đây."
"Nương nương, làm như vậy có được ?" Cung nữ cẩn thận nhắc nhở, Tố Mi thân phận thấp kém, thích hợp đến những nơi như Đan Xuyến cung này.
"Đó là tỷ tỷ của ta." Tố Doanh cười mà cười, biết là có ý gì .
Rất nhanh sau đó, Tố Mi liền mang theo hộp gỗ tiến vào. Tố Doanh liếc nhìn nàng, bên tóc mai có mấy sợi bạc thưa thớt, lặng lẽ nhìn lâu mới thở dài: "Tỷ tỷ, đừng cố chấp nữa." Nàng từng đề cập tới chuyện chuyển Tố Mi đến Đan Xuyến cung, nhưng Tố Mi chỉ cười lạnh, chấp thuận. Tố Doanh có quyền tự tiện quyết định việc điều chuyển cung nhân, nhưng nàng muốn phá vỡ mối quan hệ máu mủ vốn mỏng manh này.
Tố Mi làm bộ như hiểu lời của nàng, vẻ mặt cứng nhắc đem hộp gỗ trong tay trình lên, : "Nương nương bắt nô tỳ phải gặp Duệ phu nhân,
là rủ lòng thương xót nô tỳ. “Duệ phu nhân chính là Tố Huệ, tỷ muội hai người năm đó vì chuyện vào cung mà dường như trở mặt thành thù.
Tố Doanh mở hộp gỗ, bên trong là bốn chiếc vòng tay bằng bạc, phía mỗi chiếc có chạm hoa văn phật thủ, lý ngư, bảo bình, con dơi bằng phỉ thủy rủ xuống.
“Là những thứ của tỷ tỷ đeo người hồi phải ?” Tố Doanh nhận ra ngay, bởi vì nàng khi còn bé cũng có bốn chiếc như vậy. “Nhưng tại sao lại có đến hai bộ?”
“Đó là của Nhu viện nương nương qua đời.” Tố Mi cười xót xa : “Nô tỳ thay mặt tỷ ấy tặng quà chúc mừng nương nương.”
Ánh mắt của nàng so với vài ngày trước đó có phần cổ quái hơn, nhưng Tố Doanh ngần ngại chút nào, khoan dung về phía nàng cười cười cầm tay của nàng : “Tỷ tỷ những ngày qua có khỏe ? Thường ngày ở Hoán y phòng có gì khổ sở ? Tỷ muội chúng ta rất lâu chuyện, hôm nay hai ta phải hàn huyên lúc mới được.”
Tố Mi giương mắt lên, đôi mắt ảm đảm chút ánh sáng có vẻ hơi dọa người. “Nếu nương nương giờ phút này còn coi ta là tỷ tỷ, ta liền câu hữu dụng cho nương nương: tỷ muội… là mối quan hệ bạc bẽo nhất trong Tố gia.”
thanh của nàng lạnh lẽo đến mức làm cho Tố Doanh sợ hết hồn.
Cung nữ bên cạnh lạnh lùng quát: “Lớn mật! Ngươi lại dám càn rỡ trước mặt nương nương!”
Tố Mi lập tức nằm rạp mặt đất, liên tiếp dập đầu. Tố Doanh miễn cưỡng lắm mới nâng khóe miệng cười cười: “Mấy ngày nay, ta có ý định Hoàng Cực tự cầu phúc. Chỉ là biết Thánh thượng có cho phép hay . Nếu như Thánh thượng cho phép, tỷ tỷ hãy cùng với ta, thay ta tụng kinh siêu độ cho Nhu viện nương nương. Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng cự tuyệt.” Dứt lời phất tay ý bảo nàng lui ra. Tố Mi như được đại xá, lập tức giống như làn khói bay nhanh ra khỏi cửa.
Tố Doanh nhìn cái bóng dáng màu xanh dần biến mất, ngẩn ngơ lúc lâu mới nghẹn ngào: “Tỷ ấy tại sao lại biến thành người như vậy?”
biết cung nữ nào đứng hai bên cửa cười tiếng, nửa đùa nửa : “Trong cung, chỉ có người chết mới thay đổi thôi.” Phát mình lỡ lời, nàng lập tức im miệng.
Tố Doanh thởi dài, cũng truy cứu là ai lời này, gây khí tốt nhưng hoàn toàn sai.
Lại qua năm sáu ngày, thương thế của Tể tướng có khởi sắc. Vừa mới có thể rời giường, ông ta liền vào cung tạ ơn, Tố Lan cũng theo vào thăm tỷ tỷ. Hoàng đế ở Vĩnh Ninh điện triệu kiến Tể tướng. Tố Doanh cũng đến Vĩnh Ninh điện để gặp mặt.
Sắc mặt của Cư Hàm Huyền mặc dù so với lúc Đế hậu đến thăm tốt hơn mấy phần, nhưng cũng chưa thể lấy lại thần sắc tốt như trước, chỉ là thái độ vẫn an nhàn tự tại.
“Tướng gia hoàn toàn có gì đáng ngại, là quốc gia chi phúc.” Tố Doanh khách sáo mấy câu, phát thời điểm ông ta nhìn nàng cười như cười, lại hại nàng thầm suy đoán lung tung.
“Thần còn chưa chúc mừng nương nương.”
Tố Doanh chăm chú quan sát từng cử chỉ lời của Cư Hàm Huyền, phát lúc chuyện nụ cười mơ hồ mang theo vài phần giễu cợt.
“Thần chuẩn bị phần đại lễ dâng lên cho nương nương, đưa đến trong hậu hoa viên của Đan Xuyến cung.”
Tố Doanh biết trong hồ lô của bán thuốc gì, làm bộ như có chút hăng hái ứng phó đôi câu, vội vã xin phép hồi cung để gặp muội muội.
Khí sắc của Tố Lan tốt, chuyện cũng giòn giã như lúc khỏe mạnh. Tố Doanh ràng biết mọi chuyện, nhưng lại chỉ ân cần hỏi thăm nửa ngày, lại trêu ghẹo : “Đáng tiếc nhà các ngươi dược liệu quý hiếm, linh đan thuốc bổ cũng thiếu, làm cho ta biết nên đem cái gì ban thưởng.”
Tố Lan líu rít trả lời: “Nương nương có tâm là muội muội mừng lắm rồi.”
Lời của nàng giống mọi ngày, trong lòng Tố Doanh có quỷ, liền đoán nàng biết chén canh ngó sen kia có vấn đề nên muốn đề tài này nữa, bèn chuyển hướng: “Tướng gia tặng cái gì cho ta? Ta còn chưa thấy đấy.” cong liền kéo Tố Lan hậu hoa viên xem.
ra là Cư Hàm Huyền đưa đến pho tượng bằng vàng cao hơn ba thước sặc sỡ Tử Quan . Tố Doanh nhìn thấy, hiểu được ý, quay sang hỏi Tố Lan: “Đây là?”
Tố Lan nhanh chậm, trả lời: “Tòa Tử Quan này là do Bát Đại chùa gia công, nguyện nương nương sớm sinh quý tử.”
Cung nữ thấy pho tượng Tử Quan tỏa sáng rực rỡ, khéo léo tuyệt vời, nhất thời ai cũng líu ríu khen ngợi. Tố Lan thừa dịp mọi người quan sát pho tượng và bàn tán với vẻ ngưỡng mộ và thích thú, ghé vào bên tai Tố Doanh : “Ông ấy , khi đưa, đưa món đồ mà nương nương dùng được.”
Khóe miệng Tố Doanh giật giật, lạnh lùng nhìn chằm chằm muội muội, Tố Lan lại thèm để ý đến.
Last edited by a moderator: 25/1/15