1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một ly coffee tình yêu - Vô Xứ Khả Đào (18 chương + 7 phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566

      Ngoại truyện 1: Cuộc sống hôn nhân



      “Lão đại, khách sạn thứ hai của chúng ta ở đây sắp khai trương, chị dâu cũng nên ra tay chứ nhỉ?” Mã Sơ Cảnh ngồi trong góc nhà ăn, cười hì hì nhìn Hàn Tự Dương, “Nước phù sa chảy ruộng ngoài, nhân tài như chị dâu làm ở khách sạn của chúng ta quá đáng tiếc.”


      “Cậu phải mỗi giờ ăn cơm đều nhiều như vậy chứ?” Hàn Tự Dương đẩy đồ ăn trong tay ra, đứng lên, “Tôi trước.”


      “A…. Chờ tôi chút…” Mã Sơ Cảnh sốt ruột , ăn thêm miếng cơm, “Cùng nhau , tôi có việc tìm chị Trần.”


      Trong thang máy, Hàn Tự Dương dường như càng ít hơn lúc bình thường, vài lần lấy điện thoại ra, liếc nhắn nhìn qua cái, xong lại cất .


      Chị Trần có ở đây, nhưng có Tiểu Tôn ở lại sửa sang văn kiện, đây cũng là người ngày thường rất hoạt bát. Mã Sơ Cảnh vài câu giao cho xong công việc, thuận miệng , “Vẫn còn chờ tin tức của Tiểu Phí bên kia sao? Dự án mua bán bên Mỹ thế nào rồi? Mà sao Tổng giám đốc Hàn thoạt nhìn chẳng vui vẻ thế?”


      Tiểu Tôn cẩn thận nhìn ngoài cửa cái, xác nhận cửa phòng tổng giám đốc vẫn đóng chặt, gần như ghé sát vào tai Mã Sơ Cảnh , “Em đoán là cãi nhau ở nhà.”


      Mã Sơ Cảnh suýt nữa ngã từ ghế xuống – “ mau, mau xem nào!”
      Tiểu Tôn hơi khó xử, “Em cũng đoán vậy thôi, tối qua em tăng ca đến muộn, lúc về rạng sáng – Tổng giám đốc Hàn với sắc mặt tốt tới công ty, ngủ qua đêm ngay tại văn phòng – cũng biết, trước đây ấy đều đúng giờ về nhà, có việc gì cũng mang về nhà làm tiếp.”


      Mã Sơ Cảnh vẻ mặt ái muội đập vai Tiểu Tôn, “ tin tức kinh khủng khiếp, haha, ngày mai mời em ăn cơm.”


      nhìn thời gian, vẫn là giờ nghỉ trưa, quyết định vào nhìn Tổng giám đốc Hàn nhà mình cái.


      Hàn Tự Dương đúng là tức giận, tựa lưng vào ghế ngồi, trong đầu lặp lặp lại màn tối qua .


      Quân Mạc nhúc nhích ngồi sô pha lâu, hướng mặt về TV, trong TV y y nha nha làm ra vẻ giống kinh kịch – trước kia có bao giờ xem mấy cái này đâu. quên nguyên nhân tại sao lại ầm ĩ lên, đến bây giờ, ngồi ghế sofa nhưng lại cách chỗ xa nhất, ánh mắt chăm chú, nhúc nhích nhìn .


      nhịn được, lấy trong túi ra hộp thuốc lá, châm điếu, liếc nhanh nhìn , rồi đóng lại, “Được rồi, nhanh ngủ thôi.”


      Quân Mạc đứng bật dây, “Em muốn ngủ, em ra ngoài chút.”


      đứng lên, hề nhìn , tay cầm chìa khóa xe bàn trà.


      Hàn Tự Dương nhanh tay nhanh mắt đoạt lại – “Em điên rồi sao? Vừa học lại xe được mấy ngày mà muốn học người ta nửa đêm nửa hôm hóng gió? Muốn với em.”


      Tay Quân Mạc ở giữa trung, nửa ngày mới được vài tiếng, “Em cần với em.” Tiếng bắt đầu nghẹn lại, Hàn Tự Dương thấy lửa giận trong lòng bắt đầu nổi bừng lên.


      nhìn cầm túi xách lên, tựa hồ muốn ra ngoài .


      Khi đó, Hàn Tự Dương dường như nghe chính mình thở dài tiếng – với tính cách của , đêm nay muốn ở cùng mình.


      Vì vậy bước vài bước lên trước, cầm túi xách của đặt lại sô pha, thấp đầu nhìn vẫn như cũ lời, ngoảnh đầu sang bên, làm cho chỉ nhìn thấy cái trán mềm mại cùng cái mũi hếch lên.


      ra ngoài.” nhàn nhạt , liền mở cửa ra ngoài.


      “Lão đại, như vậy là hai người cãi nhau à? còn đêm về?”


      Hàn Tự Dương nhắm mắt lại, có thế làm thế nào? Đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ để mình ra ngoài? bằng mình ra ngoài, huống hồ nhờ Ân Bình gọi điện thoại xác nhận chút, mặc dù khóc nhưng vẫn ở nhà, ra ngoài chạy loạn?


      Lúc này vội đuổi Mã Sơ Cảnh , tuy rằng cậu ta ồn ào chút, cuối cùng cũng là loại thanh, coi như giải buồn cũng tốt.


      Nhưng Mã Sơ Cảnh gì, cười hì hì bắt đầu lấy điện thoại ra gọi.


      Giọng nữ ràng, mang theo nghi hoặc“Sơ Cảnh?”


      “Chị dâu, tháng này bọn em có nhà hàng khai trương, mời chị làm người huấn luyện có được ?” Mã Sơ Cảnh quơ quơ di động, ý bảo chính mình có thể ấn vài cái biến điện năng thành thanh. Hàn Tự Dương mở mắt, nhưng cũng ngăn cậu ta lại, khuôn mặt tuấn lãng biểu tình khó lường, Mã Sơ Cảnh lúc này cũng hiểu chính mình đùa hơi quá rồi.


      “Đừng đùa, cậu có chuyện gì?” Quân Mạc cầm điện thoại, cảm thấy hơi hơi đau đầu.


      “Chính là… Kỳ là lão đại ở cạnh em, chị chuyện với ấy ?” Mã Sơ Cảnh bỗng nhiên được nữa, đối diện với ánh mắt của người đàn ông kia, thể là tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta chuyện, cậu ta đột nhiên cảm thấy mình thể hiểu nổi vị lãnh đạo này nghĩ cái gì nữa.


      Quân Mạc im lặng lúc, nhịn được khóe mắt nóng lên, cuối cùng chậm rãi , “ cần, tôi muốn đến trường, lần sau ăn cơm với nhau.” Cụp tiếng cắt điện thoại, hiểu sao thấy mất mát – tối hôm qua nhìn bóng dáng của khi bước ra cửa, quyết tuyệt như muốn vĩnh viễn rời khỏi gia đình này, như là quên lời lúc trước ,“Em cần cử động, chỉ cần chờ ở đây là được rồi.” Mà vừa bước , giống như thế giới của cũng còn hương cà phê thơm mỗi sáng.


      Hàn Tự Dương nhìn bóng Mã Sơ Cảnh chạy trối chết, đôi mắt luôn tràn đầy sức sống chậm rãi nhắm lại lát, nhấn điện thoại nội bộ gọi thư ký, muốn ly cà phê đen, cơ hồ quên, sáng sớm nay, cùng Quân Mạc uống ly nào.


      Lúc Quân Mạc đến trường, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, xuyên qua vòm lá, khiến người ta có cảm giác ấm áp, trong khí màu quýt chín tựa hồ có mùi hương thơm mát của nước chanh – nhưng mà thế giới của , chỉ ở khoảnh khắc này tỏa sáng, là vì nhìn thấy ở đầu kia sân thể dục.


      “Vợ ơi.” thấp giọng gọi , hai mắt đón ánh mắt trời, đưa tay kéo tay .


      Quân Mạc cuối cùng cũng dè dặt nắm tay , khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tầm mắt lại nhìn về hướng khác.


      Đây là vì muốn tỏ vẻ làm hòa, vì vậy Hàn Tự Dương buông tâm, thấp giọng , “Chúng ta về nhà ?”


      “Vậy , tối hôm qua làm sao lại cãi nhau?”


      Tựa hồ với vấn đề này sớm có chuẩn bị,


      “Là sai – em về nhà muộn hơn liền tức giận với em, như vậy trong tiềm thức cho rằng công việc của em quan trọng bằng – là điển hình của chủ nghĩa nam quyền. Được ?” mỉm cười nhìn độ cong miệng càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn tới .


      “Vậy xem, sau đó mở cửa ra khỏi nhà, đâu?” Quân Mạc dừng bước, hung hăng cấu tay , “Có phải quán bar ? Còn có Mã Sơ Cảnh, hôm nay cậu ta gọi điện tới, khẳng định là hôm qua cùng với , hôm nay cảm thấy áy náy.”


      Hàn Tự Dương muốn cười to, hóa ra sức tưởng tượng của phụ nữ lại phong phú đến như vậy – nhưng nhìn vẻ mặt của , mang theo chút khẩn trương, khóe mắt lại lộ ra vẻ giảo hoạt đáng , giống con hồ ly trắng noãn, chẳng kiêng nể gì vì biết được thương.


      bar?” mỉm cười ôm chặt người con bên cạnh, “Trước khi kết hôn có lần bị em bắt gặp, làm sao còn dám nữa?”


      Bên cạnh trùng hợp có vài sinh viên qua, ước chừng vừa mới học xong giờ ngoại khóa, đều liếc mắt nhìn Hàn Tự Dương cái, sau mới nhìn thấy Quân Mạc , vội vã chào hỏi, “Em chào !” Còn ngầm hiểu, cười cười mang theo hàm nghĩa .


      xem xem, ở bên cạnh em mà còn phóng điện linh tinh với mấy bé sinh viên.” đột nhiên cười , khoác chặt tay .


      “Em cứ oan cho thôi, trong lòng có áy náy chút nào thế hả?”


      Quân Mạc ngẩng mặt lên nhìn , gương mặt của đơn thuần tựa hồ lẫn chút tạp chất, vẫn là Quân Mạc quen thuộc của , cười, “Áy náy? Đó là cái gì vậy?”

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566

      Ngoại truyện 2 : chuyện trắc nghiệm



      Ngoài phòng truyền đến thanh mở khóa, Quân Mạc theo bản năng nhìn tới nơi góc phải màn hình – 00:24, vội vàng tắt web, ra khỏi thư phòng. mở cửa vào, thấy chưa ngủ, vô cùng ngạc nhiên nhíu mày, “Sao em vẫn còn chưa ngủ?” Từ trước đến nay vẫn thích ngủ sớm dậy sớm, thường khi về nhà, phòng ngủ luôn tối đen mảnh, cũng dám bật đèn sợ đánh thức , liền luyện được bản lĩnh rón ra rón rén trong bóng đêm.


      Quân Mạc thấy sắc mặt bình thường – chỉ cần uống chút rượu sắc mặt cũng hơi hơi ửng hồng – nhịn được tò mò hỏi,”Tiệc rượu hôm nay phải uống sao?”Hàn Tự Dương đến bên cạnh , thấy mặc áo ngủ mỏng manh, trong nhà cũng mở điều hòa, nhíu mày , “Cả đêm em làm gì vậy? Cũng cảm thấy lạnh sao?”


      Quân Mạc cũng tự chủ được đưa tay sờ trán, cười , “ xem, em toát cả mồ hôi rồi này, nóng muốn chết.” Mặt quả hơi đỏ, mềm mềm giống như da trẻ con vậy. Theo ánh mắt của vào thư phòng, máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt, khỏi cất bước vào: “Em soạn xong giáo án rồi sao?” Quân Mạc đột nhiên chặn lại, “ làm cái gì đấy? muộn thế này còn tắm rửa à?”


      Hàn Tự Dương đứng lại, nhìn ngón tay mảnh khảnh kéo áo mình, khỏi cười ,“Nhìn thử xem em làm thế nào rồi, sao lại căng thẳng vậy?”


      Quân Mạc ngượng ngùng buông tay ra, “Em còn chưa làm xong. đừng nhìn.”


      Hàn Tự Dương hơi hơi nheo mắt, “Em muốn tới tiệc rượu với , là muốn chuẩn bị giáo án – vậy buổi tối em làm gì? , có việc gì giấu phải ?” cẩn thận nhìn ánh mắt , Quân Mạc có chút khó chịu, hơi hơi hờn dỗi , ”Em muốn tiệc rượu, em thích ở nhà lên mạng.” xoay người vào thư phòng xem máy tính, lưu lại Hàn Tự Dương người đứng ngơ ngác trong phòng khách, chút đều nghĩ tới đột nhiên lại nóng nảy vậy.


      Chờ tắm xong ra, trong nhà yên lặng tiếng động – nhớ tới còn có mấy bức email cần trả lời, liền vào thư phòng, laptop của Quân Mạc còn chưa đóng, thuận tay mở ra.


      Nhập địa chỉ e-mail vào thanh địa chỉ, rốt cuộc dùng máy thuận tay, con chuột nhảy sang tab lạ – tốc độ mạng giờ này cực nhanh, cũng kịp tắt ra đầy đủ trang web, cư nhiên là trang web trắc nghiệm chỉ số thông minh.


      Hàn Tự Dương chậm rãi nhìn xuống, ý cười khóe miệng dần tăng, vợ của , sau nửa giờ làm xong bài, được 64 điểm, ràng được đánh giá là màu đỏ - nhược trí.


      Thảo nảo sắc mặt lại tốt như vậy, giọng bật cười, biết từ trước đến giờ với vấn đề logic này nọ đều rất mơ hồ. Trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có hứng thú, đơn giản điền đáp án vào, câu lại câu làm tiếp xuống dưới – cũng chỉ là mấy vấn đề như sắp xếp thứ tự các số, quay các hộp giấy, hầu như cần phải nghĩ ngợi gì làm xong, ấn vào nút nộp bài, kết quả trắc nghiệm – 147, thiên tài, điểm tối đa là 150.


      Tay trái nhàng xoa thái dương, xử lý xong e-mail, xóa lịch sử vào trang web trắc nghiệm chỉ số thông minh vừa rồi, xác nhận thành tích vừa rồi bị xóa, lúc này mới đóng máy tính. vào phòng ngủ, chỉ nghe tiếng hít thở , cẩn thận nằm bên cạnh người , rèm cửa sổ kéo kín, ánh sáng mờ hồ xuyên qua, mặt gần như chôn vào trong chiếc chăn mềm mại, thân hình cuộn lại bên giường.


      đưa tay ôm lấy , Quân Mạc ngủ say chẳng biết gì, trở mình ôm lấy tay , nhịn được hôn lên mặt , cũng an tâm nhắm mắt.


      Buổi sáng dậy sớm hơn chút, theo thói quen nhìn với mái tóc dài rối bù trải gối, sau đó dậy pha cà phê, mới thấy hai mắt mơ màng từ phòng ngủ ra hỏi, “Mấy giờ rồi ?”


      Lập tức rối loạn.


      Hàn Tự Dương thở dài, đem cà phê đổ vào chiếc ly vẫn mang theo người, “Để đưa em ?”


      “Em cần!” Quân Mạc vừa kéo túi xách vừa ra ngoài. Trong lòng oán giận cái xe của quá nổi bật.


      Buổi tối. Hàn Tự Duong khó lúc nào về nhà sớm như vậy. Quân Mạc thấy về, nhịn được gọi,“ qua đây chút.”


      đứng sau , cúi đầu nhìn màn hình máy tính, trang web quen thuộc.


      làm nhanh lần .” Quân Mạc đứng dậy nhường ghế cho , “Làm hết sức vào đấy.”


      Hàn Tự Dương thuận theo ngồi xuống, chậm rãi làm từng câu từng câu . Quân Mạc cau mày nhìn làm xong, xác nhận điểm, thở phào hơi.


      “Em đề trắc nghiệm này có vấn đề mà!” nhịn được ý cười tràn đầy, “Chồng em thông minh như vậy, làm sao chỉ làm được có 60 điểm chứ?” cười rạng rỡ như vậy, Hàn Tự Dương nhịn được cúi đầu bật cười, “Em làm ?”


      Quân Mạc nhàng cắn môi, liên tục lắc đầu, “ làm. làm còn thấp điểm như vậy, em muốn làm.” Trong mắt tràn đầy ý cười, Hàn Tự Dương kéo qua, đặt ngồi gối, ôm chặt, “Sao hôm qua lại nổi cáu với ?” ý cười ấm áp lên trong mắt.


      Quân Mạc đưa tay ôm cổ , “Làm gì có?”


      cười , nhàng hôn xuống.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566

      Ngoại truyện 3 : Chuyện du lịch (1)



      “Tổng giám đốc Hàn, đây là quyển tài liệu ngài cần.” Thư ký Tiểu Lâm đem quyển sách giới thiệu các điểm du lịch của các quốc gia châu Âu được in cực kỳ tinh xảo đặt trước mặt Hàn Tự Dương, tò mò nhìn mười ngón tay bàn phím của tổng giám đốc, ngẩng đầu gật gật với ,“Cảm ơn.” Lập tức lại chuyên chú làm việc.


      Tiểu Lâm khỏi thở dài, quay về văn phòng, đám con bắt đầu vây quanh, “Tổng giám đốc Hàn muốn châu Âu à? Lần này phòng thư ký ai cùng?”


      Chị Trần vừa xin nghỉ phép tuần, điều này nghĩa là người được nữ thần may mắn ưu ái, có cơ hội được cùng Hàn Tự Dương – mặc dù tổng giám đốc Hàn trẻ tuổi nhiều tiền này kết hôn, hơn nữa lại nổi tiếng trong ngoài công ty là thương vợ– vợ của nổi bật lắm, hình như từ lúc kết hôn đến giờ còn chưa đến tòa nhà Thụy Minh, nhưng vẫn có người gặp qua ấy, thích mặc đồ trắng, thích trang điểm. ra là ấy có đến hay cũng chẳng vấn đề gì, vì nghe Tổng giám đốc Hàn trước đây cũng phải trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng mới tu thành chính quả – “Đường Tăng lấy kinh cũng đến vậy mà thôi”, có lần giám đốc Mã uống rượu với đồng nghiệp như vậy.


      Tiểu Lâm cười xua đám thư ký ra, “Có phải nhầm lẫn gì đây? Tổng giám đốc Hàn muốn nghỉ phép, hai người.”


      “A” tiếng, mấy giấu được ao ước cùng thất vọng, ầm ào chút rồi tản ra làm việc.


      Quân Mạc về nhà, nhìn quyển sách giới thiệu du lịch để bàn, hưng phấn kêu tiếng, “ lấy ở đâu vậy?”


      Hàn Tự Dương từ trong phòng ra, mỉm cười nhìn , “Thích ?”


      nhìn này!” chỉ vào hình rồi đưa cho nhìn, “Vừa lúc có thể cho sinh viên của em xem lớp!” xong cúi đầu chậc chậc khen ngợi, “Hình ảnh ràng, so với hình ảnh tìm được ở mạng đẹp hơn nhiều!” – đây là sách giới thiệu du lịch do các quốc gia tự in và phát hành, chất lượng rất tốt, có tiền cũng mua được.


      Hàn Tự Dương đứng sau , mỉm cười nhìn lật từng trang giấy trong sách, “Em thích lắm à?”


      Quân Mạc rất mệt, muốn nằm bò ra rồi, vì thế lười biếng dựa ra phía sau, tựa vào lòng tố khổ, “Luận văn của em lại được rồi, sắp bị giáo sư Tôn bức đến điên thôi.”


      ôm thắt lưng , dịu dàng an ủi, “ cần phải gấp, chẳng phải kỳ sau mới nộp sao? Nếu ra ngoài giải sầu cho khuây khỏa chút? Trước tết lịch về?”


      đặc biệt chọn trùng với ngày nghỉ của – nửa năm này Quân Mạc cũng rảnh hơn , lại chuẩn bị luận văn tốt nghiệp thạc sỹ, bản thân cũng thích phiền phức, trang điểm, nhưng sẵn làn da của trắng nõn sẵn rồi, tại làm ở khách sạn, càng phải trang điểm, vì thế mỗi ngày đều mang đôi mắt gấu mèo về về, thấy mà đau lòng.


      “Em còn chưa có với !” Quân Mạc tránh cái ôm của , đưa tay ôm lấy mình, “Thầy Tôn luận văn của em thiếu tư liệu thực tế, mấy ngày nghỉ này em phải thị trấn xx để lấy tư liệu thực tế.”


      Giáo sư hướng dẫn Quân Mạc có tiếng nghiêm khắc, lúc đầu việc thực báo cáo của cực kỳ thuận lợi, liên tục phải thay đổi, cuối cùng khi chọn đề tài du lịch tại thị trấn xx mới thành công xóa bỏ tiền lệ của mấy đề tài trước.


      Hàn Tự Dương trầm mặc hồi, cầm laptop bàn giúp , “Vậy em đổi đề tài ? Viết về du lịch văn hóa châu Âu được ?”


      Quân Mạc cũng quay đầu lại nhìn : “ điên rồi sao? Cái gì gọi là học đôi với hành? Em muốn vì nhân dân Trung Quốc phục vụ. Viết về du lịch nước ngoài chẳng phải là cổ vũ nền kinh tế tăng tỷ lệ nhập siêu à?”


      “Vậy em nghĩ và em cầm đống tài liệu quảng cáo du lịch này về làm gì?” ấn chặt tay , nhíu mày nhìn, “Hả?”


      “Cái gì?” Quân Mạc mơ hồ nhìn , có chút tập trung, “Chiều nay chúng ta ăn gì ấy hả?”


      là, Châu Âu có thể lấy tư liệu thực tế. Giảng viên nước ngoài cũng bị hạn chế chứ.” nhàn nhạt với , ngày nghỉ của cũng khó mới có được.


      là chúng ta châu Âu du lịch?” Quân Mạc nhìn tập ảnh trong tay, nuốt nước bọt cái, “ sao?”


      mỉm cười trả lời , “ có nửa tháng nghỉ phép, cùng đợt với kỳ nghỉ đông của em.”


      “Vây… Em hỏi thầy Tôn chút.” Quân Mạc mặt mày hớn hở, tinh thần lập tức dâng cao.


      Ngày thứ hai, Tiểu Lâm xác nhận lịch trình của ngày hôm đó với Hàn Tự Dương, đột nhiên Hàn Tự Dương ra hiệu cho im lặng rồi nhận điện thoại, “A lô?”. Giọng dịu dàng như vậy, ngoài trừ với vợ còn có ai.


      Hàn Tự Dương nghe xong hồi, gì.


      “Sao?” Chân mày của bắt đầu chau lại.


      Tiểu Lâm biết, thông thường lúc này tâm trạng Tổng giám đốc Hàn khó chịu, cấp dưới phải chú ý.


      Nhưng mà sai mất rồi, hơi cúi đầu, nhìn qua giống như nhìn văn kiện, ra là lỗ tai dựng lên tập trung tinh thần nghe lén.


      cần phải buồn nữa.” thấp giọng an ủi vợ, “ cũng sao , có khi là cơ hội – với em cùng trấn xx, phải đó cũng là cổ trấn vùng sông nước sao? Cũng đều là nghỉ phép.”


      Trong điện thoại,giọng của Quân Mạc quả có chút khổ sở, biết công việc của rất bận, kết hôn hơn hai năm, vẫn thể ra ngoài du lịch – ngày cả tuần trăng mật vì mình chuẩn bị thi nên cũng phải bỏ. Nhưng khi hỏi thầy Tôn xem có thể đổi đề tài – thầy Tôn trợn mắt, kỳ thầy rất thích trợ giáo trẻ tuổi tên Quân Mạc này, “Đó hoàn toànkhông phải là hướng nghiên cứu của em sao? Ưu thế của em là hiểu biết văn hóa rất sâu sắc kết hợp với khai phá du lịch.” Cuối cùng còn chốt hạ câu, “ được. Nghỉ đông này đem đống tư liệu thực tế sửa sang lại, đầu xuân chúng ta thảo luận tiếp.”


      Quân Mạc chỉ đành đáp ứng, xoay người gọi cho Hàn Tự Dương, tràn ngập tự trách.


      như vậy, mình còn có thể làm thế nào được nữa, Hàn Tự Dương đứng lên, lại trước cửa sổ, “Được rồi, chỗ nào cũng là du lịch, chẳng phải sao? Châu Âu cũng rất nhiều lần rồi, phải buồn nữa.”


      Nhưng lại làm Quân Mạc càng khổ sở, “Vấn đề là em chưa được lần nào mà…”


      Hàn Tự Dương dở khóc dở cười, thế này hóa ra lại thành phải với – vô duyên vô cớ đưa ra chủ ý du lịch, kết quả được, còn khiến thêm buồn.


      chuyện càng thấp, giọng càng lúc càng , “Buổi tối chúng ta ăn gì đây em?”


      Quả nhiên là đòn sát thủ, Quân Mạc bèn dời chú ý – “Buổi tối rảnh ?” khỏi nghi ngờ.


      Hàn Tự Dương thấp giọng cười, “ lừa em bao giờ chưa?”


      Quả có, dù có việc, chỉ cần đồng ý với , chưa lần nuốt lời.


      “Tối nay sáu giờ, đến trường đón em.” Quân Mạc cười , “Đến lúc ấy sau – nếu phải nấu cơm.”


      “Được.” đồng ý ngay tức khắc.


      Hàn Tự Dương buông điện thoại, sắp xếp lại những suy tính của mình, “Buổi chiều là mấy giờ?”


      Tiểu Lâm nghe lại ngẩn người, hoàn hồn nhanh, “2h ở tầng 21 phòng kế hoạch.”


      “Được rồi.” Hàn Tự Dương lật xem tài liệu, theo lệ thường lịch , “Cảm ơn.”


      Tiểu Lâm vừa mới ra đến cửa, lại bị gọi về, “Buổi tối có việc gì ?”


      “Có ạ, cùng tổng giám đốc Dương dùng bữa tối.”


      “Từ chối giúp tôi.” cũng ngẩng đầu lên , “Để phòng PR (quan hệ xã hội : public relations) xã giao chút, cần chậm trễ.”


      “Vâng.” Tiểu Lâm đáp lời.


      Ra khỏi phòng, thở dài tiếng, khiến đám nữ sắc tụ tập lại, “Hóng hớt được gì rồi?”


      “Tôi muốn – mỗi ngày đều bị kích thích như vậy, chỗ nào tìm được ông chồng tốt đến thế chứ?”


      Cả phòng đồng cảm.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566

      Phiên ngoại 4: Chuyện du lịch (2)



      Sáng sớm tinh mơ, bởi vì là mùa hè nên bầu trời cũng sáng từ lâu, Hàn Tự Dương vào phòng khách, nhất thời thể thích ứng với ánh sáng từ ban công chiếu vào – phòng ngủ luôn bị vài tầng rèm cửa che kín, tia sáng cũng thể lọt vào.


      Ngoài phòng khách ba lô thường dùng được đặt chỉnh tề bàn, đất là va li du lịch lớn. mở ba lô, tìm ví của , mở ngăn giữa để lộ ra thẻ tín dụng. Nhìn lại thời gian, hơn 5 giờ, nhớ tới lần tranh chấp do chuyện du lịch này, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.


      Các thầy trong học viện của tổ chức Hongkong du lịch hè, vốn vấn đề gì, dù sao trước đó làm ở khách sạn từng huấn luyện – chính là tư lịch chưa đủ nên vẫn nên ngoan ngoãn theo mọi người .


      Trở về cho Hàn Tự Dương, liếc , “ thôi, thích cái gì cứ mua về.” – bây giờ có cái gì mà ở thành phố này mua được, chỉ là phụ nữ vẫn thích chênh lệch giá cả, trong lòng biết ràng điểm ấy.


      Quân Mạc lắc đầu cũng muốn mua gì, buông tài liệu trong tay, có ý tốt nhìn , “Lúc trước ai chế độ đãi ngộ của Thụy Minh đối với khách hàng rất tốt, chí ít có thể mua được cái túi?”


      Có lần cùng vợ chồng Ân Bình ăn cơm, Ân Bình uống rượu vào rất hào hứng mà , “Quân Mạc , cậu giỏi đấy, lúc trước còn có ý đồ gì với Tổng giám đốc Hàn , chỉ làm tốt công việc của mình mà thôi, có thể lấy tiền thưởng mà mua mấy cái túi mới.” hung hăng nhìn Phí Hân Nhiên vài lần – đúng người chồng tốt, vợ mình uống nhiều vậy cũng quản, chỉ biết ngồi cười là sao chứ.


      đành phải mượn cớ, lúng túng giải thích, “Khi đó phải làm thành phần trí thức cao cấp, cũng chỉ mua ít đồ xa xỉ cho đủ số.” – kỳ cũng phải thứ quá xa xỉ đắt tiền, chỉ có vài cái túi có thể coi là hàng hiệu .


      Hàn Tự Dương đưa thẻ cho , nhàng đẩy ra, “Em thực cần. xem bình thường em cũng dùng mấy thứ ấy.” ra trong nhà có rất nhiều lễ phục, ví dự tiệc khiến cho những người phụ nữ khác khi nhìn vào ao ước biết bao nhiêu, đều là do người ta muốn mời tham dự tiệc, đôi khi kèm đủ bộ trang phục phụ nữ từ giày, váy, mũ rồi vì đưa cho bộ toàn nhãn hiệu khiến người khác phải hét chói tai, lại , vì thế rất nhiều đồ cứ để đó dùng.


      Hàn Tự Dương nắm tay, mỉm cười khuyên , “Thế nào, dùng tiền chung tốt sao?”


      vô tội tránh ra, lấy cái va li lớn của , “ phải, em cũng có tiền mà.”


      “Lấy va li lớn như vậy làm gì?” nhíu mày nhìn lấy va li, đứng đằng sau , dễ dàng giúp lấy xuống.


      xoay người, thở dài, lấy từ trong túi ra tờ giấy dài, “ xem, em phải mua giúp mấy thứ này này.”


      Giống như để cho có cơ hội đưa thẻ cho mình, Quân Mạc xoay người tắm.


      nhớ ràng sáng sớm, để thẻ tín dụng vào trong ví của , coi như phòng ngừa vạn nhất. Lại nhìn bản báo cáo tài vụ, sau đó gọi rời giường. Quân Mạc rất nhanh rửa mặt chải đầu sạch , kéo tay , “Chúng ta ra ngoài ăn sáng.”


      Đem hành lý của bỏ vào cốp sau, Hàn Tự Dương đem xe đậu trước cửa hàng sữa đậu nành Vĩnh Hòa, cùng ăn sữa đậu nành với bánh quẩy. có thói quen rất lạ, đem bánh quẩy cắt tẩm trong sữa đậu nành, lại dùng chiếc đũa gắp miếng, với như ra lệnh, “ lại đây, há miệng nào.”


      ngoan ngoãn nghiêng người qua, cam tâm tình nguyện ăn. Nhân viên bán hàng qua thấy vậy cũng khỏi mình cười.


      Đến sân bay, xa xa thấy đoàn người, Hàn Tự Dương vừa đưa hành lý ra, Quân Mạc đưa tay nhận lấy, chậm trì hoãn, vẻ mặt thâm trầm, hừ lạnh tiếng.


      Quân Mạc hiểu ra, nhìn thoáng qua bốn phía cái rồi hôn lên mặt , vui vẻ , “Em đây.”


      gọi điện ngày hôm sau trở về, còn dặn dò , “ đừng tới đón em, trường có thuê xe, đưa về tận nhà.” Hàn Tự Dương nghe vậy hỏi , “ chơi thế nào?”


      Giọng có chút ủ rũ, buồn ngủ mà , “Mệt chết thôi.” Mệt đến mức quên hỏi bỏ thẻ tín dụng vào ví mình lúc nào.


      rất mệt, chính mình cũng thích dạo phố, vô câu vô thúc, muốn mua gì nhưng lần này số đồ được nhờ mua lại rất nhiều, hai ngày tự do hoạt động, mỏi rũ cả chân, mấy thứ đồ trang điểm như thế mà nặng, nặng đến nỗi muốn rụng cả tay.


      Khi về muốn hỏi Hàn Tự Dương, đãi ngộ Thụy Minh dành cho Phí Hân Nhiên rất thấp sao? Tại sao Ân Bình lại có thể nhất định phải mua chai sữa rửa mặt chỉ lời 200 đồng, mà còn mua đến bốn, năm chai!


      Vì vậy túi lớn túi trở lại khách sạn, hoa cả con mắt rồi – là điên cuồng, cái va li du lịch to như vậy vẫn thể đựng hết được sao? Chỉ có thể xuống cửa hàng bên dưới mua thêm hai cái túi du lịch nữa – cố gắng đem mọi thử nhét vào.


      Vì thế nên lúc lên máy bay, đều phải nhờ đồng nghiệp giúp đỡ. Nếu đối mặt với đống lớn đống này thực khóc ra nước mắt.


      Hơn hai giờ bay, Quân Mạc vẫn cứ ngủ gà ngủ gật. Đến khi xuống máy bay, gần 12 giờ rồi, nhóm đồng nghiệp thực mệt mỏi, nhưng cũng rất hưng phấn – dù sao cũng mua được rất nhiều thứ.


      Lên xe, lái xe hỏi mọi người ở đâu, đến lượt , do dự chút, lại tên đường cách tiểu khu xa.


      Vì thế trong đêm tối, dưới ngọn đèn đường màu cam nhàn nhạt, đối mặt với cái va li lớn và hai túi du lịch. Đầu của Quân Mạc đầy mồ hôi, đem túi đặt lên vali, nhưng lại phát ra cho dù như thế nào nữa vẫn còn túi.


      Nếu bắt xe vậy? Nhưng ràng là chỉ cách nhà có vài cái ngã tư mà gọi xe có phải rất ngốc ? Huống hồ, cũng có xe nào chạy qua đây.


      Bước từng bước được hơn 10m, lấy điện thoại di động ra.


      Giọng đầu kia điện thoại rất ràng, hiển nhiên vẫn chưa ngủ.


      “Em ở đâu?”


      Quân Mạc nhanh chóng báo chỗ mình đứng.


      Đối phương hung hăng tắt điện thoại.


      lái xe, nhưng tới chỗ Quân Mạc đứng cũng mất 10 phút.


      lời cầm lấy mấy túi đồ của Quân Mạc , trầm mặc phía trước.


      Quân Mạc lấy lòng theo sau, “Để em giúp cầm bớt cái túi nha?”


      lạnh lùng , “ cần.”


      Quân Mạc có chút hối hận, quả cố tính đùa chút thôi, ràng hôm nay về nhưng lại cho là ngày mai. Nhưng nguyên nhân – tất nhiên nghĩ sai rồi, kết hợp với biểu trước kia của , hẳn cho rằng nghĩ ra sân bay đón nên mới cố ý về muộn ngày – tháng sáu tuyết rơi đó, chỉ đơn thuần muốn cho bất ngờ thôi mà.


      Về nhà, đem đồ đạc bỏ lên sàn nhà sau đó lập tức vào thư phòng.


      Quân Mạc chỉ có thể lấy trong vali ra gói to, gõ cửa phòng thư phòng, có người trả lời – vì thế nhàng đẩy cửa.


      Bóng lười nhác ngồi đó, vừa mới tắt máy.


      Quân Mạc đem gói quà lớn đó để trước mặt , nhìn sắc mặt của , như cười mà cũng như .


      Chỉ có thể nuốt lời giải thích vào bụng, yên lặng ra ngoài.


      Hàn Tự Dương bèn giữ lại, “Như thế nào, muốn nhanh như vậy sao? Đây mà là xin lỗi à?”


      …..


      Nhưng có thể khẳng định, Quân Mạc mang theo oan uổng, buồn rầu , “Sao thèm nghe em giải thích?”


      Hàn Tự Dương miễn cưỡng cười cười, cúi đầu hôn , “ cần.”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566

      Ngoại truyện 5: Chuyện vòng tay


      “Lý Quân Mạc , đây là cái gì?”

      Mỗi lần khi gọi đầy đủ tên mình ra như vậy, vai Quân Mạc đều tự chủ được mà rụt lại, rồi mới dám ngẩng đầu nhìn hai mắt mang theo lửa giận của .

      Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lần: cẩn thận làm mất tài liệu quan trọng của ? (Chắc chắn là , chưa bao giờ vứt đồ đạc hay tài liệu lung tung), sinh viên đưa thư tình cho mình bị phát (Lại càng thể, đó chỉ là tưởng tượng thôi, có vài cậu nhóc chưa lớn tuấn thích mình).

      Rốt cuộc là cái gì?

      chống tay vào bàn đứng lên, đau đến mức hít vào ngụm khí lạnh – ban ngày cùng sinh viên tham gia hoạt động leo núi, rốt cuộc với thân mình già nua yếu ớt này, vừa về đến nhà cả người đều đau nhức.

      Vừa mới quay đầu, cổ tay bị nắm lại, bắp chân trái cũng bắt đầu cảm giác khó chịu, Quân Mạc hơi lảo đảo chút.

      Hàn Tự Dương dường như quên nguyên nhân khởi binh vấn tội, nhíu mày hỏi , “Làm sao vậy?”

      có gì.” Quân Mạc nhanh, “… Vừa rồi muốn với em cái gì?”

      nâng cổ tay lên, đặt trước mặt , vẫn nhúc nhích nhìn .

      Quân Mạc nghi hoặc nháy mắt mấy cái, “Tay em có vấn đề gì, lúc leo núi bị đụng phải là ở chân thôi.” Sau đó vội vàng nín miệng, chột dạ nhìn cái – trong ấn tượng của chỉ tức giận lần là mùa đông lạnh mà lại hộp kem lớn, kết quả về ho hết nguyên tuần.

      Quả nhiên cúi đầu nhìn chân , trầm giọng , “Để xem.”

      Ngay đầu gối nhìn thấy vết bầm xanh đen ghê người, nhìn xuống chút nữa, còn vài vết trầy da , dán qua loa mấy miếng băng cá nhân.

      có gì, em xử lý qua rồi.” cẩn thận .

      Hàn Tự Dương nhìn vẻ mặt đau đớn của , cuối cùng nhịn được đưa tay giúp đỡ đứng vững. Sau đó lại nghiêm mặt lại đưa vòng tay bạc ra trước mặt Quân Mạc , “Đây là lần thứ mấy em làm mất rồi?”

      Quân Mạc bỗng nhớ ra, buổi sáng ra khỏi cửa mới nhớ tới là cùng lớp vận động, liền thuận tay tháo vòng xuống cho rảnh tay.

      “Em sợ làm mất, mới mang ra ngoài.” lúng ta lung túng giải thích.

      “Hả, sợ làm mất? Vậy nên để tủ giầy luôn sao, nếu nhìn thấy, chỉ sợ đến giờ em cũng nhớ tới việc mình “sợ làm mất” phải ?” thản nhiên nhắc nhở .

      Đây phải lần đầu tiên của , có hai lần thuận tay đặt ở toilet – nhưng cuối cùng lại đem phòng ngủ đảo đến long trời lở đất để tìm. lần là ở trường – may mắn tan học nhưng còn ở lại họp lớp, lớp trưởng đưa trả .

      cảm ơn rối rít thôi, hận thể mời học sinh ăn cơm, về sau cũng cho biết – chỉ đối lấy cái trừng mắt lạnh lùng từ .

      “Em dạy tháo vòng tay ra làm gì?” lần Hàn Tự Dương hỏi , “ nghĩ ra.”

      “À, dạy xong tay đầy bụi phấn, phải rửa tay, kết quả lúc vào dạy tiếp thấy ướt quá, liền tháo ra.” nghĩ giải thích kể lể như vậy, truy cứu.

      “Em sợ đánh mất mới tháo xuống – quý như vậy, em làm sao có thể nghĩ là cần được cơ chứ?” Đọc tạp chí thấy được giá của nó khiến người ta líu cả lưỡi, vài năm tiền lương của đó, làm sao mà có thể ném được cơ chứ. Quân Mạc phí công giải thích với .

      Hàn Tự Dương lại giận dữ hơn mà cười , “Em cũng cảm thấy nó quý à?”

      ngẩn người nhìn , rút cuộc cũng biết mình sai cái gì.

      Miệng vẫn mang theo ý cười, lại cau mày nhìn , vì sao trước khi kết hôn lại biết con người này của ? Khi đó giỏi giang như vậy, chút yếu thế cũng chịu. Dường như tất thảy đều gọn gàng ngăn nắp, khách hàng tín nhiệm cũng nhiều như vậy.

      Quân Mạc nhanh tay cầm lấy cái vòng lạnh lạnh kia, đáng thương nằm tủ giầy cả ngày, đeo vào tay, “Em bao giờ ném lung tung nữa.”

      thở dài hơi, xoay người ra khỏi phòng.

      Khi trở lại, trong tay còn thêm lọ rượu thuốc bôi lên vết bầm. Nhận mệnh ngồi xổm xuống trước mặt , “Đưa chân lại đây.”

      Quân Mạc chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn đen nhánh của , cúi đầu nhàng xoa nắn chỗ bầm ứ nơi đầu gối của mình. Lực đạo vừa vặn, cẩn thận từng chút .

      nhịn được vòng tay ôm , trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp.

      Tư thế của vốn xấu hổ, lại bị đụng vào tay, rượu thuốc rớt ra ngoài ít, áo trắng bị nhiễm vết bẩn nơi ngực.

      Nụ cười lại bên môi, buông chai rượu thuốc trong tay, cẩn thận vòng tay ôm lấy , “Làm sao vậy?”

      “Uhm, có gì.” Quân Mạc cúi đầu , “Em từng với em rất thích chưa nhỉ.”

      Nhưng câu này phải câu nghi vấn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :