1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Một giây sau, nếu như chúng ta không có gặp - Mộ Dung Hiên (c11) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9



      Mười năm rồi, Tiêu Chấn Bình mỗi lần tới thăm Lãnh Nghiễn Khanh đều bị từ chối ở ngoài, mà mỗi lần biết Lãnh Nghiễn Khanh gặp mình, nhưng mà vẫn nản lòng đến xem , hôm nay giám ngục bảo Lãnh Nghiễn Khanh được thả ra, Tiêu Chấn Bình giấu được vui sướng. . . Nghiễn Khanh ra tù rồi, sơ ý, gần nhất bởi vì bận quá nên có tới thăm , là quá tốt, lại có thể nhìn thấy . . . Giờ phút này Tiêu Chấn Bình này ngay lập tức muốn gặp Lãnh Nghiễn Khanh, nhưng biết nhà Lãnh Nghiễn Khanh ở đâu, lúc học mỗi lần muốn đưa về đều bị cự tuyệt, nghĩ nghĩ rồi xoay ngoài sang bảo với thư ký: "Lập tức tìm cho tôi địa chỉ nhà Lãnh Nghiễn Khanh"

      "Dạ, thị trưởng. . . Đúng rồi, thị trưởng, chúng ta phải đến bệnh viện, hôm nay là ngài muốn đến thăm trẻ em bị bệnh máu trắng, bệnh viện cùng đài truyền hình đều chờ ngài " thư ký chú ý nhắc nhở.

      Tiêu Chấn Bình gật đầu, ngồi vào trong xe, chờ giây phút được gặp lại Lãnh Nghiễn Khanh, . . . Còn nhớ mình ?

      Lãnh Nghiễn Khanh luôn nhìn cha khi ông ngủ, cũng mực cố gắng tìm việc, chính là biết vì sao công ty nào chịu nhận vào làm việc, kỳ cũng hiểu, sở dĩ có thể như vậy đều là vì ngồi tù 10 năm, dù thế nào công ty cũng nhận người từng ngồi tù. . .

      "Nghiễn Khanh"

      "Mẹ. . ." hành lang mẹ nắm tay Lãnh Nghiễn Khanh: "Mẹ biết roc con tìm việc làm rất vất vả, cần phải quá sốt ruột, từ từ đến"

      "Con cũng nghĩ vậy, chính là. . . Con biết bệnh viện thúc việc nộp tiền viện phí của ba . . ."

      Mẹ Nghiễn Khanh cúi đầu mệt mỏi: "Từ lúc ba con bị bệnh tiền dành dụm của nhà ta dùng gần hết rồi, trước kia ba con khỏe mạnh, mẹ có thời gian dạy học cho mấy đứa trẻ lấy tiền sinh hoạt, nhưng bây giờ ba con như vậy, mẹ thể dạy. . ."

      "Mẹ, thực xin lỗi. . ." Lãnh Nghiễn Khanh hổ thẹn cúi đầu xuống, biết nhà mình mấy năm nay đều tích góp từng chút, trước kia bồi thường cho nhà họ Thuộc, tuy về điểm này mà với nhà họ Thuộc vô cùng quý giá, nhưng là ba vẫn kiên trì bồi thường. . .

      "Ba phải có bảo hiểm sao?"

      "Chính là tính tiền bảo hiểm, chúng ta cũng còn bào nhiêu, nên mượn mẹ đây đều mượn qua rồi, tại những người bà con kia vừa nghe điện thoại của mẹ, căn bản là tiếp. . ."
      Nghiễn Khanh biết , từ ngày mình ngồi tù, người thân đều mất liên lạc, tại duy nhất có thể , chính là chính mình nhanh tìm được việc, chính là cho dù tìm được công tác, tiền lương cũng đủ tiền thuốc của ba, quá khổ não. . .


      "Nghiễn Khanh, con đừng lo lắng, chúng ta còn có cách, con về nhà trước , hai ngày này con cũng mệt rồi, về nhà ngủ giấc"

      "Con về trước, có gì mẹ gọi điện thoại cho con"


      ra bệnh viện, Lãnh Nghiễn Khanh nhìn lên trời, thở dài tiếng, tự với mình cần phải sợ hãi, bị khó khăn này đánh bại, nhất định có cách, trời tuyệt đường người. . . Sau khi phấn chấn lại, Lãnh Nghiên Khanh xuống thang lầu. . . chiếc xe màu đen đỗ ngay trước cổng bệnh viện, đột nhiên rất nhiều phóng viên chạy lên, cửa xe mở ra, Tiêu Chấn Bình bước xuống xe, thư ký vươn cánh tay ngăn phóng viên xông lên: "Tiếu thị trưởng, mục đích lần này ngài đích thân tới thăm các bệnh nhân bị máu trắng là gì?"

      Lãnh Nghiễn Khanh quay đầu nhìn về phía đám người, bởi vì bị bao quanh, cho nên cũng có thấy mặt Thị trưởng, gần nhất rất ít xem tv báo chí, cho nên cũng biết mới thị trưởng mới nhậm chức là Tiêu Chấn Bình. . .

      Tiêu Chấn Bình bình thản tự nhiên trước mặt các nữ phóng viên ưu nhã đưa ra vấn đề: "Tôi muốn thông qua lần thăm này, cũng muốn nhờ giới truyền thông, hướng ra xa hội kêu gọi mọi người ủng hộ, trợ giúp những đứa trẻ đáng thương này. . ."

      "Tiếu thị trưởng, vậy ngài sợ dân chúng đối với việc làm lân này có hoài nghi sao? Dù sao ngài cũng mới nhậm chức, có lẽ dân chúng hiểu lầm ngài chẳng qua là mới nhậm chức, làm dáng chút thôi. . ."

      "Việc này quá lắm" thư ký hài lòng chỉ hướng nữ phóng viên. . .Tiêu Chấn Bình vội vàng ngăn lại, vẫn luôn mỉm cười nhìn nữ phóng viên luôn hướng về phía mình: "Tôi quan tâm người khác nghĩ tôi thế nào, tôi chỉ muốn làm việc tôi cho là nên làm, con mắt của dân chúng mở rộng, tôi hôm nay có thể trở thành người lãnh đạo tòa thị chính cũng là bởi vì dân chúng đề cử, cho nên tôi tin tưởng bọn họ cho là tôi chỉ là làm bộ dáng mà thôi, nếu bọn họ cũng bầu tôi làm, đúng ?"

      Nữ phóng viên đỏ mặt, chung quanh những thứ khác phóng viên với câu trả lời của Tiêu Chấn Bình đều hết sức hài lòng, Tiêu Chấn Bình lần nữa lịch cúi đầu, thư ký dưới bảo vệ đến cầu thang, sau lưng còn có phóng viên cũng theo sát phía sau: "Tiếu thị trưởng, chụp tấm ảnh"

      Tiêu Chấn Bình xoay người phất phất tay: " cần. . ." Đột nhiên, ánh mắt của bị dáng người cách đó xa thu hút, bóng lưng gầy yếu khỏi làm cho run lên. . . .

      "Tiếu thị trưởng, nhanh chút" thư ký phát dừng bước đến bên cạnh thấp giọng nhắc nhở. . .

      "Được. . ." Tiêu Chấn Bình vội vàng xoay người vào bệnh viện. . .

      Lúc Lãnh Nghiên Khanh đến cửa nhà phát có người bấm chuông trước cửa nhà mình. . ."Xin hỏi các ngươi tìm ai?" Lãnh Nghiễn Khanh đến trước hỏi.

      "Đây là nhà sao?"

      "Đúng vậy, xin hỏi các người có chuyện gì ?"

      Đối phương lấy ra tờ văn kiện đưa cho Lãnh Nghiễn Khanh, chúng tôi là người ở cục xây dựng, chỗ này có người mua, hạn các ngươi trong vòng 3 ngày mang . . .

      Lãnh Nghiễn Khanh kinh hãi: "Ngài cái gì? Làm sao có thể đột ngột như vậy, các ngươi như vậy nhất thời chúng tôi biết chuyển đâu"

      "Các ngươi muốn dọn ở đâu chúng tôi quan tâm, tóm lại ba ngày, ba ngày sau nếu như ngươi , chúng tôi buộc phải cưỡng chế các người dời " người nọ xong xoay người hướng phía nhà khác đến, Lãnh Nghiễn Khanh sắp khóc, ba ngày phải dọn , làm sao bây giờ?

      Lúc này, chiếc xe đen đỗ trước mặt , cửa xe mở ra, Thuộc Vinh Hiên xuống. . . Lãnh Nghiễn Khanh sững sờ, bao lâu gặp , vẫn là phong thái như vậy. . .

      Thuộc Vinh Hiên đến trước xe hướng về bốn phía nhìn lại, giống như là vương giả đứng ở chỗ cao nhìn xuống nơi mình thống trị, Lãnh Nghiễn Khanh lập tức hiểu tất cả, vọt tới trước mặt của chất vấn: "Ngươi. . . Chính là thương nhân mua chỗ này?"

      Thuộc Vinh Hiên cũng có nhìn về phía , chỉ là bình thản : " Là ta"

      Tuy sớm đoán được kết quả, nhưng câu trả lời do chính ra làm Lãnh Nghiễn Khanh chấn động: "Ngươi là cố ý chính là phải? Ngươi cố ý mua trong lúc này, nghĩ đuổi chúng ta , chính là như vậy, ngươi muốn chúng ta đâu, ông Thuộc, có thể hay lại dàn xếp vài ngày, cho ta. . ."

      "Vậy ngươi nằm ngủ đường cái" Thuộc Vinh Hiên quay đầu ánh mắt giễu cợt : "Hoặc là. . . Trạm xe lửa cũng là chỗ tốt" Lãnh Nghiễn Khanh kinh ngạc, vậy biết . . . Vậy đây hết thảy đều là kế hoạch của . . . còn ngốc nghếch cho rằng. . .

      Lãnh Nghiễn Khanh tự với mình phải tỉnh táo, ngẩng đầu lần nữa nhìn xem : " Tiền bồi thường đâu? Ngươi đuổi chúng ta , nhất định muốn đuổi ta hãy đưa tiền bồi thường đây. ta mời luật sư"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Ha ha. . . ." Trời xế chiều Thuộc Vinh Hiên cười lớn làm cho Lãnh Nghiễn Khanh trong chốc lát choáng váng. . .Hơn nữa lòng của cũng đáy, đơn giản cười như vậy, trừ phi. . .

      "Lãnh Nghiễn Khanh, tôi tất nhiên đền bù cho , chỉ là. . ."

      "Chỉ là cái gì?" Lãnh Nghiễn Khanh cũng trốn tránh ánh mắt của . . ."Chỉ là, lúc trước cha bằng lòng bồi thường cho Thuộc gia chúng tôi hình như còn chưa có hết, đúng lúc dùng số tiền kia bù vào, giờ tôi đưa cho , lại đưa lại cho tôi, tôi thấy cần phiền toái như vậy"

      Lãnh Nghiễn Khanh choáng váng. . ." có thể tìm luật sư, cũng có thể đến hỏi cha , hỏi ông ta , chút tiền ấy có đủ bồi thường con số năm xưa ông ta đồng ý trả , tiện đây trả, vốn cũng đủ so với những gì ông ta hứa. . . nợ nhà họ Thuộc khoản nợ cả đời này cũng . . ."

      Xoay người trở về cửa xe trước, quay đầu lại nhìn hai mắt trống rỗng của Lãnh Nghiễn Khanh: "Ba ngày là thời hạn cho , lập tức cút cho tôi, bằng dù có người trong nhà tôi cũng cho san bằng"

      "!" Nghiên Khanh chạy tới bên cạnh Thuộc Vinh Hiên nắm chặt cánh tay của : "Ông thể làm vậy, ông làm vậy là đẩy tôi vào chỗ chết"

      Thuộc vinh hiên gạt tay Lãnh Nghiễn Khanh ra trừng mắt : "Đúng, tôi chính là muốn chết"

      Thư ký mở cửa xe, Thuộc Vinh Hiên vừa định ngồi vào trong xe. . .

      "Ông Thuộc. . ." giây sau, Lãnh Nghiễn Khanh quỳ rạp xuống bên cạnh khóc: "Ông Thuộc, tôi van xin ông, đừng làm vậy với tôi được ? Tôi biết . . . Tôi biết tôi đối với nhà họ Thuộc các người phạm phải tội lỗi đến chết cũng bù đắp được, nhưng. . . Tôi van ông. . . Tôi van ông cho tôi con đường sống được ?"

      Thuộc Vinh Hiên mở miệng, chỉ đứng ở tại chỗ nhìn, ánh mắt lạnh như băng và rét thấu xương. . .

      "Tôi phải sợ chết. . . Chính là ba của tôi. . . Ông ấy bị bệnh . . . Ông ấy vẫn còn nằm viện. . . Tôi van xin ông. . . cần phải đuổi cùng giết tận tôi, lỗi lầm do tôi gây ra mình tôi gánh chịu, tôi cầu xin ông đừng làm hại đến người nhà của tôi được ? Ông Thuộc, tôi van ông, tôi van ông, tôi dập đầu trước ông. . ." Nóí rồi Lãnh Nghiễn Khanh dập đầu xuống đất. . ."Người nhà của ? Lãnh Nghiễn Khanh, lúc trước làm hại Tiêm Vũ có nghĩ tới người nhà của ta , có nghĩ tới người nhà của ta đau khổ như thế nào . . . "

      "Ông Thuộc, tôi sai rồi, tôi biết sai, ba của tôi thể có tôi, tôi van ông, chỉ cần ông làm hại người nhà tôi, ông muốn gì tôi cũng bằng lòng, tôi có thể chết, nhưng xin ông cho tôi chút thời gian, ít nhất vào lúc này tôi cũng thể chết được, tôi còn muốn chăm sóc cho ba mẹ. . . Ông Thuộc, tôi van ông, tôi van ông. . . A. . . ." Nghiễn Khanh quỳ gối bên cạnh Thuộc Vinh Hiên khóc nức nở, bất lực ôm lấy mặt khóc, vừa nghĩ tới cha nằm giường bệnh, lòng Nghiễn Khanh lại quặn đau, điều duy nhất có thể làm chính là cầu xin Thuộc Vinh Hiên mở đường, cho mình con đường sống. .

      "Ông Thuộc, tôi van ông, ông muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng, cầu xin ông cho tôi con đường sống. . . ."

      "Được"

      Lãnh Nghiễn Khanh lập tức ngừng khóc, ngẩng lên cảm kích nhìn Thuộc Vinh Hiên: "Ông Thuộc, sao?"

      "Tôi muốn làm hại gia đình , nhưng tôi muốn xem có thành tâm muốn chuộc tội của mình "

      "Tôi, tôi rất muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, ông Thuộc, xin ông tin tôi"

      "Được, nếu muốn tôi tin , phải đến trước cửa nhà Thuộc gia quỳ ba ngày ba đêm, ăn uống, đến lúc đó nếu như tôi vừa lòng, có lẽ còn có thể mở cho con đường cũng nên. . ."

      "Được được được. . . Tôi làm theo lời ông, tôi đến quỳ trước cửa nhà họ Thuộc ba ngày ba đêm, ăn uống, tôi có thể . . ." Lãnh Nghiễn Khanh cuối cùng cũng bắt lấy tia hy vọng từ Thuộc Vinh Hiên. . .

      "Lãnh Nghiễn Khanh, đây là do tự muốn làm, tôi có ép buộc "

      "Vâng, là tôi tự mình muốn, ông Thuộc, nếu tôi làm được, có phải ông làm hại gia đình tôi?"

      "Hừ" Thuộc Vinh Hiên cười lạnh tiếng nhìn liếc giật tiến trong xe. . .

      Sau khi chiếc xe lái , Lãnh Nghiễn Khanh cố gắng đứng người lên, nhưng chân mất cảm giác làm bị ngã xuống. . . Nước mắt rơi xuống nền bê tông dưới đất, Lãnh Nghiễn Khanh tự với mình có thể , họa từ mà ra, quỳ gối trước cửa nhà họ Thuộc chuộc tội, cảm thấy Thuộc Vinh Hiên làm khó mình, chẳng qua là cảm thấy đây là việc sớm phải làm . . . . .

      Buổi tối, Tiêu Chấn Bình lại bị mẹ cho lừa về nhà, vừa vào cửa, muốn nhanh lên , vừa lúc bị bà Tiêu trong phòng khách nhìn thấy: "Chấn Bình"

      "Mẹ" Tiếu Chấn Bình khẩn trương chạy vào phòng khách ôm mẹ mình vẻ mặt lo lắng: "Mẹ, mẹ sao chứ, cha mẹ té xỉu"

      "Con trai, mẹ sao" bà Tiêu vui vẻ bộ dạng ràng có bênh, Tiêu Chấn Bình lập tức hiểu được chính mình bị lừa, lập tức xoay người nhìn về phía vào phòng của ông Tiêu: "Cha, cha cùng mẹ lừa con"

      Ông Tiếu vội vàng: "Là mẹ con ép cha, bà cha muốn như vậy cắt tiền tiêu vặt của cha"

      Tiếu Chấn Bình thiếu chút nữa té xỉu: "Cha, tiền tiêu vặt con có thể biếu cha mà"

      "Ha ha, chính là cũng với tiền tiêu cha còn được nghe mẹ con "

      "Con trai, mẹ đúng, nên lừa con về, chính là nếu mẹ như vậy con có thể về sao?"

      "Vậy lần này lại là vì chuyện gì, thân thiết con đồng ý" Tiêu Chấn Bình vừa muốn xoay người bị mẹ ngăn lại: "Con trai, con trai, con xem ai tới?"

      Tiếu Chấn Bình nhìn mẹ, sau đó theo tầm mắt của bà nhìn lại, vốn trong nhà có khách, ngồi salon người đó đứng lên xoay người nhìn về phía Tiếu Chấn Bình khỏi sững sờ: "Người này là. . ."

      "Ai nha, Chấn Bình, con nhận ra hả? ấy là Nhã Như, con chú Trương, các con vẫn thường chơi với nhau khi còn "

      "Nhã Như?" Tiếu Chấn Bình nghĩ ra. . ."Chấn Bình, tôi là Trương Nhã Như, nhớ khi còn bé hay theo phía sau chính là cái kia tiểu nha đầu" Trương Nhã Như đến trước mặt Tiêu Chấn Bình nghiêng đầu cười : "Cũng khó trách, lâu như vậy làm gì có ai nhớ được"

      " phải có con sao?" bà Tiếu vừa cười vừa : "Chấn Bình, trí nhớ sao kém vậy, con nhớ , khi còn bé, Nhã Như rất bui theo phía sau con, cả ngày đều lớn lên gả cho con sao . . ."

      Trương Nhã Như thẹn thùng: "Dì Tiếu, soa dì lại nhớ chuyện này"

      "Đó là đương nhiên"

      Khi còn bé đúng là có chút ký ức, Tiếu Chấn Bình chậm rãi nhớ lại từng chút , tiếp đến bé tết tóc hai bên, ánh mắt sáng ngời: "A, tôi nhớ ra rồi, Nhã Như, tôi nhớ khi còn bé mỗi lần chú Trương đưa sang đây, đều thích ăn món bánh bí ngô của mẹ tôi"

      "Đúng rồi, em rất thích món bánh bí ngô của dì, Chấn Bình cuối cùng cũng nghĩ ra"

      Tiếu Chấn Bình nhìn người con trước mặt mình khỏi khen: " trưởng thành, tôi còn nhớ khi đó chỉ là bé tết tóc hai bên, cả ngày theo sau tôi chính là con bé con, tại ràng trở nên xinh đẹp"

      Trương Nhã Như vui sướng cảm thấy mặt mình đỏ lên: " vậy sao? cảm thấy em trở nên xinh đẹp"

      "Đương nhiên" Tiêu Chấn Bình thiệt tình khen: "Đúng rồi sao lại đến đây, nhiều năm rồi có liên lạc, chú Trương khỏe ?"

      "Ba em khỏe lắm, em mới từ Canada trở về, em mới lấy được bằng Thạc sĩ. . ."

      "Trời ơi, Nhã Như ngờ con giỏi như vậy" bà Tiếu sớm trong lòng mến muốn trở thành con dâu. . ."Cũng có gì, Chấn Bình mới là giỏi, nghĩ có thể làm Thị trưởng, em vừa biết thể tin được"

      "Đúng nha, đúng nha, Chấn Bình nhà ta giỏi, cho tới bây giờ đều có làm cho dì phải lo lắng chút nào, chỉ là chuyện hôn nhân, vẫn là tâm trạng của ta cái đại kết, bất quá bây giờ tốt, Nhã Như trở lại, dì cũng vậy cần vì chuyện này phiền não rồi. . ." Bà Tiều xong ý vị thâm trường nhìn Trương Nhã Như, đối phương lập tức hai gò má ửng hồng...

      "Trời ạ, mẹ, mẹ cái gì vậy" Tiếu Chấn Bình bị cái dáng vẻ vui mừng của mẹ làm cho tức chết. . .

      "Được được, chúng ta chuyện này nữa, ăn cơm, ăn cơm "

      Bà Tiếu nhiệt tình lôi Trương Nhã Như đến trước bàn ăn, cố ý cho ngồi bên cạnh Chấn Bình: "Nhã Như, coi đây như nhà của mình, đừng khách sáo"

      "Vâng, con khách sáo đâu"

      "Ăn cơm! Ăn cơm!"

      Tiếu Chấn Bình bất đắc dĩ lắc đầu cầm bát đũa bắt đầu ăn. . .

      "Trời ơi, Chấn Bình, đừng chỉ có gắp thức ăn cho mình nữa, gắp sườn cho Nhã Như "

      "Mẹ. . ."

      "Ha ha, dì Tiếu, dì cần khách sao như thế, Chấn Bình là Thị trưởng, nào có lí nào Thị trưởng gắp sườn cho dân"

      Tiếu Chấn Bình gắp miếng sườn để vào bát của Nhã Như, đối phương lễ phép lời cảm ơn: "Cám ơn, em là vinh hạnh nha, được đích thân Thị trưởng gắp sườn cho"

      Tiếu Chấn Bình cười cười xấu hổ cúi đầu ăn bát cơm của mình. . .

      Sau khi ăn xong, Tiếu Chấn Bình lấy cớ còn có chuyện phải để tránh trường hợp xấu hổ như vậy, bà tiếu kéo Trương Nhã Như cùng ra cửa: "Chấn Bình nha, cũng còn sớm nữa, con đưa Nhã Như về nhà, là con , trễ thế như vậy mẹ khỏi lo lắng"

      "Dì Tiếu, cần"

      "Như vậy sao được, để Chấn Bình đưa con về, về đến nhà gọi điện báo cho dì Tiếu biết được ?"

      Tiếu Chấn Bình thấy mẹ mình hết cách, kỳ cho dù bà , là đàn ông, cũng đưa Nhã Như về nhà, chỉ là mẹ như vậy làm cho trong lòng thầy thoải mái. . .

      "Nhã như, tôi tống về nhà" cuối cùng Chấn Bình đành mở miệng. . .

      ". . . Cám ơn. . ."

      Sau khi Tiếu Chấn Bình đưa Trương Nhã Như về đến nhà liền chuẩn bị : "Tôi trước"

      "Chấn Bình" Trương Nhã Như mở miệng gọi lại. .

      Tiếu Chấn Bình xoay người nhìn về phía . . .

      "Chấn Bình, ngày mai có rảnhkhông? Chúng ta cùng nhau ăn cơm được ?"

      "A. . . Cái này. . ." Tiếu Chấn Bình ngờ Nhã Như lại mở miệng hẹn mình. . ." xin lỗi, gần đây trong tỉnh mới ra chỉ lệnh, tôi sợ thu hẹp thời gian lại được . . ."

      " có gì, lần sau , lần sau có thời gian chúng ta cùng "

      "Xin lỗi, Nhã Như" Tiếu Chấn Bình mặt có lỗi , biết mình như vậy cự tuyệt, đối con là có chút xấu hổ. . .

      " có gì, trở về , Tạm biệt"

      "Ừ, cũng nghỉ sớm"

      Nhìn xem bóng lưng Tiếu Chấn Bình về phía xe, Trương Nhã Như cảm thấy thay đổi, càng trở nên tài giỏi, càng hoàn mỹ, khi còn bé quá nhu nhược, giống những đứa con trai khác chơi cưỡi ngựa đánh trận, giống những đứa con trai khác người lèm luốc, chỉ là tránh ở bên lẳng lặng nhìn tranh liên hoàn, chính là kiểu tính cách nhu nhược im lặng, Trương Nhã Như cũng biết tại sao mình lại mến , khi còn bé mến theo phía sau của , trưởng thành cũng muốn cùng theo bên cạnh của , muốn trở thành vợ của , đây là nguyện vọng từ của , cho nên mới trở thành xuất sắc, chỉ có như vậy mới có thể xứng ở bên . . . tại trở lại, rốt cục có thể gặp lại , so với chính mình tưởng tượng còn giỏi hơn, nam nhân như vậy, Trương Nhã Như trong lòng yên lặng tự với mình tuyệt thể dễ dàng buông tay. . . . Chỉ là Trương Nhã Như biết, tình cũng đơn giản như nghĩ, chỉ cần mình có ý tranh thủ, chỉ cần thử cảm động đối phương, làm cho đối phương nhìn thấy mình tài giỏi, xuất sắc, tình , làm cho người ta , có khi chỉ là ánh mắt, có lẽ là câu, thứ cảm giác. . . Nhiều năm sau, Trương Nhã Như mới hiểu được, tình , chỉ là trong nháy mắt , có bất kỳ lý do. . . . . .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10


      Biệt thự nhà họ Thuộc ở khu vực đắt nhất, đây là năm đó Thuộc Vinh Hiên mua về, sau đó lại mời người đến thiết kế, mất năm rưỡi để hoàn thành biệt thự tư nhân sang trọng như vậy. Lúc này Lãnh Nghiễn Khanh đứng trước cổng biệt thự nhà họ Thuộc, suy nghĩ chút rồi bấm chuông. . .

      " tìm ai?"

      Đột nhiên màn hình tường lên khuôn mặt như người quản gia. . .

      "Xin hỏi ông Thuộc có nhà ?"

      " là người ấy?"

      "A, phiền ông với ông Thuộc, tôi là Lãnh Nghiễn Khanh, tôi tới để. . ."

      đợi Lãnh Nghiễn Khanh xong, màn hình lập tức tối sầm lại. . . Suy nghĩ hồi Nghiễn Khanh đến trước cổng sắt chậm rãi quỳ xuống, nếu như có thể, nguyện quỳ xuống trước mặt tất cả người nhà họ Thuộc mặc họ xử trí, nếu như có thể dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của Thuộc Tiêm Vũ, nếu như có thể. . . Quá nhiều nếu như, chỉ là chuyện phát sinh có khả năng lại quay đầu lạiđã xảy ra thể quay lại được

      Tại cửa sổ thư phòng,Thuộc Vinh Hiên nâng ly rượu nhìn về phía người quỳ trước cổng biệt thụ, lòng của cảm thấy vô cùng vui sướng, nghĩ có lẽ từ từ tra tấn cũng là niềm vui. . . ngụm hết rượu trong ly, Thuộc Vinh Hiên cười lạnh: "Lãnh Nghiễn Khanh, phải trả cái giá lớn cho hành động của mình"

      Trời xế chiều, tuy Thuộc giâ phải ở nơi an ninh rối loạn, nhưng dù sao cũng là nơi ở của tư nhân, chung quanh nhiều ít cũng có người qua đường lui tới, bọn họ ngang qua hai mắt đều nhìn Lãnh Nghiễn Khanh quỳ dưới đất. . . Vứt lòng tự tôn, vứt thể diện, Lãnh Nghiễn Khanh oán trách gì mà quỳ trước cổng nhà họ Thuộc . . Mùa đông đến, Lãnh Nghiễn Khanh tuy sớm chuẩn bị mặc nhiều quần áo dày, chính là dù sao cũng là bên ngoài, hơn nữa là ban đêm, người ngăn được lạnh run. . .

      "Mày có thể, Lãnh Nghiễn Khanh mày có thể, đây là việc mày phải làm, mày thể ngã xuống, vì ba, vì mẹ. . . Cũng vì chính mình, tuyệt có thể ngã xuống. . ." Lãnh Nghiễn Khanh tự với mình cần phải sợ hãi, tự với mình ngày qua, còn hai ngày, có thể kiên trì tới cùng. . . Sáng sớm hôm sau, xe của Thuộc Vinh Hiên ra từ cổng, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, khuôn mặt tuấn lộ vẻ mỉa mai, nhìn Lãnh Nghiễn Khanh vẫn quỳ dưới đất, Thuộc Vinh Hiên chỉ cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng tốt. . .

      Hội nghị cấp cao trong phòng tại khách sạn quốc tế, phóng viên phút dừng chụp hình. . . Tiếu Chấn Bình cùng ngoại thương bên cạnh ký tên vào hợp đồng của mình, hai người hữu nghị đối với truyền thông mỉm cười bắt tay. . . Đoàn người vào thang máy, bên cạnh thư kí nhắc Tiếu Chấn Bình nhà có gọi điện đến, bảo là muốn về nhà ăn cơm, Tiếu Chấn Binh biết lại là mẹ muốn trở về gặp Nhã Như. . . Lúc này, cửa thang máy lần nữa mở ra, Thuộc Vinh Hiên ôm người phụ nữ đẹp vào thang máy. . .

      "Thị trưởng Tiếu?"

      "Thuộc tổng"

      Thuộc Vinh Hiên ho tiếng buông người phụ nữ ra: "Thị trưởng Tiếu sao lại đến đây?"

      "Vừa rồi cùng ngoại thương ký hợp đồng ở đây. . . Thuộc tổng gần đây hẳn là rất vui, khu vực ngài thầu đều được chủ xuống giá. . ."

      "Ha ha, Đâu có. . . Tôi nghĩ chỉ là may mắn thôi. . . Đúng rồi, biết Thi trưởng Tiếu có thời gian hay , tôi muốn cùng Thị trưởng Tiếu ăn cơm"

      Tiếu Chấn Bình nhìn về phía Thuộc Vinh Hiên. . .

      "Thị trưởng Tiếu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ cảm thấy Chính Phủ gần đây giúp đỡ tập đoàn Thuộc thi rất nhiều, hơn nữa Thị trưởng Tiếu mới lên nhậm chức, tôi rất muốn làm bạn với ngài, biết Thi trưởng Tiếu có nể mặt"

      Tiếu Chấn Bình khẽ cười : "Tôi cũng rất muốn làm bạn với Thuộc tổng, chỉ là khéo, chút nữa tôi cùng với ngoại thương ăn cơm, tôi nghĩ lần sau , lần sau nếu có cơ hội tôi cùng Thuộc tổng uống hai ly"

      "Quyết định như vậy"

      Hai người mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Tiếu Chấn Bình biết thương nhân như Thuộc Vinh Hiên cố lôi kéo , bạn bè? thiếu. . . Thuộc Vinh Hiên biết Tiếu Chấn Bình là cố ý từ chối mình, xem ra Thị trưởng mới nhậm chức này dễ lôi kéo, phải chú ý hơn, cùng lắm Thuộc Vinh Hiên cố gắng hơn, trong mắt có người tham. . .

      ra khách sạn, mới phát trời tuyết bắt đầu rơi. . .

      Thuộc Vinh Hiên cùng Tiếu Chấn Bình cùngi đứng ở trước cửa chờ xe, mà hai người trong đầu đều hẹn mà cùng nhớ tới người. . . .

      "Tiếu Chấn Bình, cậu thích tuyết sao?" Còn nhớ đó là mùa đông năm lớp 11, thời gian nghỉ trưa, Nghiễn Khanh đứng ở phía trước cửa sổ nhìn tuyết rơi đầu mùa ở ngoài, đột nhiên quay đầu nhìn về phía mình hỏi. . .

      "Hỉ. . . Thích. . . ." Khi đó Tiếu Chấn Bình ngại ngùng lại phấn khích, bởi vì đó là lần đầu tiên Lãnh Nghiễn Khanh chủ động chuyện với . . . .

      "Nghiễn Khanh, tuyết rơi. . . Em ở đâu lý? Có phải vẫn đứng ở trước cửa sổ ngắm tuyết rơi. . ." Ngửa mặt lên trời thở dài, Tiếu Chấn Bình chỉ cảm thấy lòng của mình lướt qua tia thương cảm cùng tưởng niệm. . .

      Đứng ở trước cửa, nhìn xem bầu trời phất phới bông tuyết, khóe miệng Thuộc Vinh Hiên khỏi giơ lên, biết người con kia có phải là kiên trì, muốn thấy dáng vẻ bị mình tra tấn của ta, lần nữa cúi đầu cười khẽ, lại chưa hề phát khuôn mặt của Lãnh Nghiễn Khanh xuất trong đầu . . . . .

      Hai chiếc xe tử cùng dừng lại trước cửa khách sạn. . .

      "Thị trưởng Tiếu, gặp lại sau. Tạm biệt" Thuộc Vinh Hiên lịch chào. . .

      Tiếu Chấn Bình gật đầu vào xe của mình. . .

      Trước cổng nhà họ Thuộc, Lãnh Nghiễn Khanh ngẩng đầu nhìn lên trời: "Tuyết rơi. . ."

      Suốt hai ngày có ăn gì, Lãnh Nghiễn Khanh cảm thấy trước mắt của mình bắt đầu có chút mơ hồ, lúc này, cổng sắt biệt thự chẫm rãi kéo ra, lLãnh Nghiễn Khanh lúc này mới chú ý tới xe của Thuộc Vinh Hiên biết khi nào dừng ở bên cạnh mình. . . Vốn tưởng rằng kéo cửa kính xe xuống lần nữa mỉa mai mình, nhưng xe lại thẳng vào trong biệt thự, cửa sổ xe cũng kéo xuống. . .

      vào phòng khách, vợ quản gia Thẩm đem trà nóng đưa tới trước Thuộc Vinh Hiên: "Ông Thuộc, bé kia quỳ trước cổng hai ngày rồi, ta hai ngày đều có ăn gì, tôi sợ. . ."

      "Yên tâm, chết được, chính là có chết tôi cũng cho chết trước cổng nhà họ Thuộc, xui xẻo" Thuộc Vinh Hiên thổi mở lá trà mạt nhấp ngụm trà: "Bà Thẩm, có thể ăn cơm rồi"

      "Vâng, tôi chuẩn bị"

      Thuộc Vinh Hiên cầm ly trà đến phía cửa sổ, nhìn Lãnh Nghiễn Khanh quỳ giữa tuyết, sức chịu đựng của Lãnh Nghiễn Khanh làm bất ngờ, nhiều nhất cho rằng ngất trước cổng, nhưng vẫn chịu đựng, nhưng dù sức chịu đựng của có vượt qua tưởng tượng của , thuộc Vinh Hiên cũng vì bộ dạng này của mà động lòng. . .

      Lúc tuyết rơi, tia nắng cuối cùng chiếu xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Lãnh Nghiễn Khanh, ngẩng đầu nhìn lên trời, trong nháy mắt trước mắt biến thành đen , ngất trước cổng nhà họ Thuộc. . . . . .

      Văn phòng Thị trưởng, thư kí gõ cửa vào: "Tiếu thị trưởng, đây là văn bản do lãnh đạo cấp huyện gửi lên, ngài xem qua. . ."

      "Được rồi, để đó "

      Thư kí vừa định ra khỏi phòng, Tiếu Chấn Bình đột nhiên nghĩ đến cái gì lập tức ngẩng đầu: "Thư kí Lý"

      "...."

      "Lần trước tôi có bảo điều tra . . . địa chỉ nhà Lãnh Nghiễn Khanh tra được chưa" Thư kí Lí lần nữa đến trước mặt Tiếu Chấn Bình cung kính trả lời: "Thị trưởng Tiếu tôi vừa định với ngài chuyện này, tra ra được rôi . . ."

      " sao? Nhanh cho tôi" Tiếu Chấn Bình giấu được vui sướng. . .

      "Nhưng. . ."

      "Nhưng mà cái gì?" cảm giác trỗi dậy trong lòng . . .

      "Tôi dựa theo địa chỉ cho người đến tìm, nhưng chỗ đó được mua lại, Lãnh Nghiễn Khanh ngài muốn tìm có lẽ dọn rồi"

      "Cái gì. . ." Tiếu Chấn Bình dựa vào thành ghế. . . lát, thấp giọng hỏi:"Có biết thương nhân mua lại chỗ đó là ai ?"

      "Tập đoàn Thuộc thị"

      Tiếu Chấn Bình sờ trán: "Tiếp tục giúp tôi điều tra"

      "Vâng, có chuyện gì tôi xin phép ra ngoài trước"

      Tiếu Chấn Bình mệt mỏi vẫy tay. . .

      Sau khi thư kí Lý rời đí, Tiếu Chấn Bình đứng người lên đến phía cửa sổ, năm nay mùa đông đến sớm, nhìn ngoài cửa sổ trời những bông tuyết rơi, chỉ cảm thấy trong lòng đặc biệt phiền muộn, vốn tưởng rằng rất nhanh gặp lại Lãnh Nghiễn Khanh, lại nghĩ rằng là như vậy, tập đoàn Thuộc thị. . . Tại sao phải trùng hợp như vậy? Đột nhiên, trong lòng Tiếu Chấn Bình run lên, chẳng lẽ. . . Thuộc Vinh Hiên gặp Lãnh Nghiễn Khanh rôi?

      chậu nước lạnh giội vào đầu Lãnh Nghiễn Khanh hôn mê, lạnh buốt kích thích làm cho rất nhanh thanh tỉnh, mở to mắt, thử nhìn mọi vật, chậm rãi lau những giọt nước mặt, đây phải cổng nhà họ Thuộc, thời gian dài quỳ, chân của có tri giác, muốn đứng lên nhưng vẫn là chống đỡ nổi ngã xuống. . ."Lãnh Nghiễn Khanh!"

      Đột nhiên, đạo trầm thấp uy nghiêm vang lên trước mặt , giương mắt nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng của đối phương làm cho người vừa bị giội nước lạnh lên như Lãnh Nghiễn Khanh khỏi run rấy. . .

      "Ông Thuộc. . ." Lãnh Nghiễn Khanh dám nhìn hướng ánh mắt của , bởi vì như vậy làm chính mình càng thêm hổ thẹn cùng xấu hổ vô cùng. . .

      "Lãnh Nghiễn Khanh, chịu đựng rất giỏi" trong tay Thuộc Vinh Hiên kẹp thuốc lá, tựa ở ghế sa lon mở miệng. . .

      "Ông Thuộc. . . Ngài chấp nhận. . ."

      "Đúng, tôi chấp nhận, chính là đừng quên, qua đêm nay mới xem như thực hứa hẹn, nhưng té xỉu. . ." Ngữ khí của Thuộc Vinh Hiên lộ vẻ chấm biếm cùng trêu chọc. . .

      "Ông Thuộc. . ." Lãnh Nghiễn Khanh bối rối ngẩng đầu: "Ông Thuộc. . . Tôi van ông. . . Là tôi tốt, tôi. . . Tôi quỳ lại, cho đến khi ông hài lòng, nhưng xin ông đừng làm khó người nhà tôi, tất cả là do tôi gây nên, tất cả trách nhiệm do tôi gánh chịu, van xin ông, ba tôi chịu nổi. . ."

      "Bộp" Thuộc Vinh Hiên đem trang giấy đập bàn: "Tới ký vào đây" Lãnh Nghiễn Khanh nghi hoặc nhìn , lại nhìn vào trang giấy bàn. . .

      " kí vào đây cho tôi" Thuộc Vinh Hiên mất kiên nhẫn khẽ quát tiếng: "Ký vào đây, tôi liền bỏ qua cho người nhà "

      Vừa nghe Thuộc Vinh Hiên như vậy, Lãnh Nghiễn Khanh chút nghĩ ngợi quỳ bò đến trước bàn trà: "Tôi ký, tôi ký"

      Mà khi xem đến nội dung khỏi sững sờ . .

      Đây là văn bản hiệp ước bán mình, hợp đồng. .

      "Lãnh Nghiễn Khanh, tôi muốn ký vào đấy, từ giờ khắc này chính là nô lệ nhà họ Thuộc chúng tôi, đây là thiếu nợ của tôi, tôi muốn đời này kiếp này vì nhà họ Thuộc mà bán mạng, tôi bảo làm gì phải làm, cho phép hỏi vì cái gì, nghe ràng chưa?" Thuộc Vinh Hiên cúi xuống nhìn vẻ mặt tím tái của Lãnh Nghiễn Khanh gằn từng chữ : "Lãnh Nghiễn Khanh, tôi muốn dùng cả đời bù đắp lại vết thương gây ra cho nhà họ Thuộc" vung tay lên, chiếc bút hung hăng văng đến trước mặt Lãnh Nghiễn Khanh: "Ký vào đấy" Cầm lấy bút, Lãnh Nghiễn Khanh do dự chút: ". . . Nhà của chúng tôi. . . Có phải là trả lại cho chúng tôi"

      " đùa gì vậy, tôi mất mấy tỷ để mua lại khu đất đó, làm sao có thể trả lại cho "

      ". . . Nhà của chúng tôi. . ."

      "Lãnh Nghiễn Khanh, ba bây giờ có thể lại trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu, ban ân lớn nhất của tôi" Thuộc Vinh Hiên bóp chặt mẩu thuốc lá trong tay nhìn noi.

      "Bệnh viện này là bệnh viện điều trị ung thư tốt nhât cả nước, thuê toàn bác sĩ giáo sư điều trị ung thư" Thuộc Vinh Hiên chậm rãi thấp giọng , khóe miệng giơ lên độ cong đẹp mắt: "Đúng lúc, bệnh viện này do tập đoàn Thuộc thị khởi công xây dựng"

      Lãnh Nghiễn Khanh vô lực tê liệt ngã xuống mặt đất. . .

      "Cho nên, cha có thể ở lại, chỉ cần câu của tôi" xong lần nữa dựa vào sô pha, trong ánh mắt lộ vẻ vui sướng

      Lãnh Nghiễn Khanh biết mình cùng đường, nhìn nội dung mơ hồ giấy, nước mắt rơi xuống, cầm lấy bút. . .

      Đột nhiên, khế ước có điều cuối cùng làm cho vốn là muốn ký tên lại dừng lại. . .

      "Ông Thuộc. . . Cuối cùng này. . . Cả đời được kết hôn?"

      " cảm thấy còn có thể lập gia đình sao? cảm thấy người đàn ông nào muốn kết hôn với , trừ phi là người mù, có thể người mù cũng muốn, kiếp này là nô lệ nhà họ Thuộc, đương nhiên nhà họ Thuộc để dưỡng lão, khi tôi cảm thấy đủ rồi, nhất định phải chết cho tôi!"

      Lãnh Nghiễn Khanh cúi đầu, đúng vậy, có người đàn ông nào nguyện ý lấy cái đầy người tội ác như , chính là người mang đầy tì vết. . . Hít sau, ký xuống, đồng thời ở Thuộc Vinh Hiên bức bách hạ xoa bóp Thủ Ấn. . . tay giật lấy khế ước, Thuộc Vinh Hiên thoả mãn giơ lên khóe môi, lông mi nhảy lên: "Lãnh Nghiễn Khanh, từ giờ trở chính là nô lệ nhà họ Thuộc, tốt nhất nên trung thành, nếu đừng trách tôi trở mặt"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trở về nhà họ Thuộc, vừa vặn đến giờ ăn cơm, bà Trương vừa nhìn thấy Lãnh Nghiễn Khanh vào trong phòng khách vội vàng tiến đến kéo xuống nhà bếp. . .

      "Sao giờ mới về, ông Thuộc phải 6h phải về sao?" Bà Trương có nét nén tức giận. . .

      "Thực xin lỗi. . ." Nghiễn Khanh cúi đầu xuống. . .

      "Đừng những lời này, phải dọn cơm rồi, ông Thuộc nếu như trong nhà, đều là đúng giờ này ăn cơm, nhanh trí chút, đừng gây ra chuyện rắc rối"

      Nhìn ra bà Trương nhắc nhở chính mình, Lãnh Nghiễn Khanh gật đầu: "Cám ơn bà"

      Bà Trương sững sờ, nhìn , người vẫn là bộ quần áo buổi sáng, vô cùng bẩn, khỏi khẽ nhíu mày: "Quên , đem cái này lên"

      Lãnh Nghiễn Khanh bưng canh nóng vào phòng khách trước bàn ăn, cẩn cẩn từ từ buông, Thuộc Vinh Hiên lúc này từ lầu xuống. . ."Ông Thuộc, có thể ăn cơm rồi" Bà Trương vào phòng khách nhìn Thuộc Vinh Hiên xuống cung kính .

      "Ừ" Thuộc Vinh Hiên gật đầu, kéo cái ghế ngồi xuống, lơ đãng nhìn Lãnh Nghiễn Khanh đứng ở bên cạnh bà Trương: " trở về khi nào?"

      Lãnh Nghiễn Khanh trong lòng hồi hộp thoáng cái: "Vừa. . ."

      "A, ta sáu giờ về" bà Trương vội vàng giúp Nghiễn Khanh dàn xếp. . . Lãnh Nghiễn Khanh cảm kích nhìn bà, đối phương ý bảo có chuyện gì. . .

      Thuộc Vinh Hiên trong lòng biết , nhưng cũng thêm cái gì, cầm lấy chiếc đũa. . .

      "Mau qua tới! Giúp ông Thuộc dùng súp" bà Trương giọng ở bên tai Lãnh Nghiễn Khanh nhắc nhở. .

      Nghiễn Khanh gật đầu, đến trước bàn ăn, ngón tay có chút phát run cầm lấy cái thìa múc chén súp đưa tới trước mặt Thuộc Vinh Hiên. . . Thuộc Vinh Hiên cầm lấy cái thìa uống ngụm, khẽ nhíu mày, giây sau, chén nóng hổi chất lỏng giội người Lãnh Nghiễn Khanh. . .

      "A!" Nghiễn Khanh cầm lấy bàn tay đỏ tấy thống khổ co rút nhanh lông mi. . .

      "Quá nóng! thể đợi khi nó nguội bớt rồi mang lên cho tôi à?" Thuộc Vinh Hiên tức giận đem chén canh ném mặt đất. . . Bà Trương muốn tiến lên, lại bị ngăn lại: "Bà Trương, để cho ta"

      Lãnh Nghiễn Khanh vội vàng ngồi xổm mặt đất nhặt lên mảnh sứ vỡ: "Thực xin lỗi. . . Tôi chú ý . . ."

      Thuộc Vinh Hiên lông mày nhíu lại, trong ánh mắt lên tia khoái ý. . .

      Bà Trương tới bên cạnh Lãnh Nghiễn Khanh nhắc nhở: " xới cơm cho ông Thuộc"

      Lãnh Nghiễn Khanh cầm bát cơm cẩn thận để trước mặt Thuộc Vinh Hiên, lát nữa, bà Trương nhắc nhở có thể mang súp lên rồi, lần nữa dựa theo lời nhắc nhở của bà Trương đem bát súp tới trước mặt Thuộc Vinh Hiên, còn đối với phương uống ngụm sau, lần nữa giội hướng Lãnh Nghiễn Khanh. . .

      "Súp này nguội quá, bảo tôi uống như thế nào?"

      Cứ như vậy lặp lặp lại, Thuộc Vinh Hiên cơ hồ đem chén lớn canh nóng tất cả đều giội vào người Lãnh Nghiễn Khanh. . . Mà Lãnh Nghiễn Khanh cũng chỉ có thể chịu lăng nhục thêm lần nữa cúi người nhặt mảnh sứ vỡ đất. . .

      Cho đến chén cuối cùng, Thuộc Vinh Hiên tựa hồ thoả mãn hề phiền lòng, Lãnh Nghiễn Khanh mới có thể hít thở chút bình yên đứng ở bên cạnh . . .

      Đột nhiên, Thuộc Vinh Hiên "Pằng" tiếng đem chiếc đũa ngã sấp xuống mặt bàn lạnh lùng : "Hôm nay cơm như thế nào lại cứng như vậy?"

      Bà Trương vội vàng tiến lên: "Thực xin lỗi, ông Thẩm, có thể là thiếu nước"

      Lãnh Nghiễn Khanh cúi đầu dám lên tiếng. . ."Bà Trương, thủ nghệ của bà gần đây cũng tệ, như thế nào thức ăn hôm nay đạm như vậy" xong đem món ăn trong mâm còn có trong chén cơm cùng nhau hướng đến bên cạnh Lãnh Nghiễn Khanh: "Nấu lại cho tôi mặt là được rồi"

      "Dạ, tôi đây phải " bà Trương muốn tiến lên kéo Nghiễn Khanh cùng chỗ rời , lại bị Thuộc Vinh Hiên ngăn lại: "Để ta ở đây"

      Nghiễn Khanh dùng ánh mắt cầu cứu nhìn bà Trương, chính là đối phương cũng chỉ cúi đầu xuống xoay người vào phòng bếp. . .

      Lần nữa trở lại trước bàn ăn, bà Trương đem mặt nấu xong đến trước mặt Thuộc Vinh Hiên: "Ông Thuộc, trước mặt ngài"

      Bà Trương vừa muốn xoay người, Thuộc Vinh Hiên kêu: "Bà Trương, bà đâu?"

      "A, ông Thuộc, tôi vào cầm cái chổi bả trong lúc này quét sạch "

      " cần" Thuộc Vinh Hiên quay đầu nhìn về phía Lãnh Nghiễn Khanh cúi đầu bên cạnh: "Để ta làm"

      Bà Trương có còn dám lên tiếng, chỉ là dùng ánh mắt nhắc nhở Lãnh Nghiễn Khanh đến trong phòng bếp lấy đồ quét dọn. . .

      Lãnh Nghiễn Khanh vừa muốn xuống cầu thang tiếng Thuộc Vinh Hiên lần nữa vang lên: " dùng chổi, nó làm hỏng thảm trải nền" khẽ cười tiếng nhìn xem chén trước mặt: "Lấy tay nhặt những đồ mặt đất rồi đem rửa sạch "

      Tuy cảm thấy Thuộc Vinh Hiên có điểm quá đáng, nhưng bà Trương căn bản dám lên tiếng, mà Lãnh Nghiễn Khanh cũng biết đây là Thuộc Vinh Hiên cố ý làm khó của mình. . . Chậm rãi ngồi xổm xuống, Lãnh Nghiễn Khanh đem vung đến mặt đất lấy tay gom thức ăn đến cùng chỗ sau đó phóng tới bị vừa rồi ngã mặt đất địa bàn tử lý, trong nội tâm tuy cố chấp, nhưng Nghiễn Khanh tự với mình điểm ấy khuất nhục coi vào đâu, có thể, vì ba mẹ, cái gì cũng có thể chịu được. . . Nhặt xong từ, Lãnh Nghiễn Khanh cầm chén đĩa vừa muốn đứng dậy, Thuộc Vinh Hiên quay đầu: "Ai bảo đứng lên"

      Lãnh Nghiễn Khanh dám lên tiếng, cúi đầu quỳ gối chân của bên cạnh. . . Bà Trương đành lòng, đến bên cạnh Lãnh Nghiễn Khanh tiếp nhận trong tay nàng địa bàn tử. . .

      "Trương thẩm" Thuộc Vinh Hiên hài lòng nhìn bà. . .

      "Ông Thuộc, tôi đem những thứ này vứt"

      "Ai bảo bà là vứt?" Thuộc Vinh Hiên khinh miệt nhìn Lãnh Nghiễn Khanh quỳ dưới chân mình. . .

      "Chính là. . ." Bà Thẩm khó xử vừa muốn mở miệng. . .

      "Đây chính là bữa tối của tiểu thư Lãnh Nghiễn Khanh"

      Bà Thẩm sững sờ, Lãnh Nghiễn Khanh cũng ngẩng đầu vẻ mặt thể tin được nhìn Thuộc Vinh Hiên. . . .

      Đối phương mỉm cười: "Lãnh Nghiễn Khanh, biết ? có hạ nhân nào có thể cùng tôi ngồi chỗ dùng cơm, hôm nay là ngày thứ nhất làm, cho nên hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh" xong nhìn về phía bà Thẩm: "Đem bữa tối cho ta"

      Bà Trương do dự là biết như thế nào cho phải. . .

      "Bà Trương!" Thuộc Vinh Hiên lạnh lùng . . . có cách nào, Bà Thẩm chỉ có đưa trong tay địa bàn tử đưa tới trước mặt Lãnh Nghiễn Khanh. . .

      Run rẩy tiếp nhận chén đĩa, Lãnh Nghiễn Khanh chỉ cảm thấy của mình suy sụp. . .

      "Tôi dùng bữa tối xong, tôi muốn nhìn thấy trong mâm chừa lại hột cơm nào, nếu tôi liền đưa nó đến bệnh viện coi như bữa sáng ngày mai của cha " Thuộc Vinh Hiên xong thoả mãn. . . . . . .

      Bà Trương đành lòng quay đầu . . . Nhìn xem thức ăn trong mâm, Lãnh Nghiễn Khanh kìm nén nước mắt cầm chén lên, hận thể lập tức chết , làm cho mình quỳ gối bên chân ăn như vậy, rất ràng, đem so với con chó đối đãi, chính là. . . Nếu như làm theo cầu của , tin Thuộc Vinh Hiên nhất định làm, làm sao bây giờ? Cuối cùng, nước mắt rơi đồ ăn, Lãnh Nghiễn Khanh chậm rãi vươn tay, chịu đựng nhúc nhã và châm biếm đem thực ăn nương theo nước mắt cùng chỗ nuốt trong bụng. . . . . .

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :