1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Một giây sau, nếu như chúng ta không có gặp - Mộ Dung Hiên (c11) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6

      Ngọn đèn tối mờ, trong phòng yên tính, Thuộc Vinh Hiên ngồi ở ghế sa lon hút thuốc, ánh mắt lười biếng nhìn cấy (cái này mình cũng k hiểu là gì nên k dám sửa mọi người thông cảm na) cơ thể mảnh khảnh nọ, theo ra tù đến nay, nhất cử nhất động của đều dưới giám sát tiến hành của Thuộc Vinh Hiên , chỉ là Lãnh Nghiễn Khanh chính mình phát thôi. . . Mười năm, người ta là rất dài, nhưng có làm biến mất thù hận trong lòng Thuộc Vinh Hiên; người ta nó rất ngắn, lại làm cho chờ đợi Lãnh Nghiễn Khanh ra tù giồng như ngàn vạn năm. . . cũng hiểu được chính mình rất mâu thuẫn, muốn cho chết, nhưng lại nghĩ nhanh như vậy chứng kiến. . . có khi hoài nghi mười năm này có lúc có phải là tự làm nội tâm mình sai trái. . . Dưới ánh đèn, Thuộc Vinh Hiên khỏi tự giễu , dùng mười năm chờ đợi người, chỉ vì muốn tận mắt nhìn chết trước mặt mình, đáng ? hỏi mình, đáng giá! giống như trả lời chính mình. . . Nếu như có thể ngay khắc này muốn đem bầm thây vạn đoạn, chính là được, phải nhẫn nại, muốn nhìn bị Lăng Trì, đây là trò chơi của , quy tắc trò chơi do định, cũng do đến chấm dứt, đứng dậy chậm rãi đến bên giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn , Thuộc Vinh Hiên nhàng vươn ngón tay từ trán của trước đường xuống gò má rồi đến cánh môi, khuôn mặt này rất xinh đẹp, phải thừa nhận, chỉ là suy nghĩ, khuôn mặt tuyệt đẹp như vậy nếu như cũng bị tạt a- xít sun-phu-rit chính là mở ra bức tranh tuyệt đẹp. . . . . .
      Lúc Lãnh Nghiễn Khanh tỉnh lại, sửng sốt vài giây đồng hồ, đây là nơi nào? Chậm rãi ngồi dậy nhìn về phía bốn phía, đây phải nhà Ngưu Ngưu, đây là đâu? Chẳng lẽ mình còn nằm mơ sao? Tay vỗ vỗ gò má, có đau, phải là nằm mơ, nhấc chăn lên, Lãnh Nghiễn Khanh chân trần xuống giường, về phía trước cửa sổ, nhàng mở cửa sổ, về hướng ban công, sáng sớm gió mát lướt qua gương mặt , mặc dù có chút lạnh, nhưng là làm cho ít nhiều tỉnh táo. . .

      vào phòng, ý nghĩ đầu tiên của Thuộc Vinh Hiên chính là muốn đem cơ thể ốm yếu kia ném xuống từ ban công, hai tay của nắm lại, buộc chính mình ngăn lửa giận trong lòng, sâu thở phào nhõm, giơ chân lên bước chậm rãi hướng sân thượng. . . .

      " tỉnh?"

      Đột nhiên, tiếng trầm thấp sau lưng Nghiễn Khanh vang lên, làm cho theo phản xạ xoay người. . . .

      Đó là gương mặt khôi ngô tuấn tú, tia nắng ban mai người hoàn mỹ gì sánh kịp, cơ thể góc cạnh ràng, môi hơi mỏng, lông mày lưỡi mác cố gắng chịu đựng, còn có sóng mũi cao, vóc dáng cảu rất cao, Nghiễn Khanh nhìn ra hẳn là có tám năm, ăn mặc rất chững chạc, quần Tây màu xám nhạt, áo sơ mi màu tím nhạt ngoại là việc màu tím sậm ngoại mở mao áo, có rất ít nam nhân mặc tử nhan sắc quần áo có thể như vậy có khí chất, lúc này chính hai tay đặt ở trong túi quần nhìn mình, ánh mắt của làm cho tim Nghiễn Khanh ngăn được đạp rôn lên, hoàn mỹ như vậy chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể tồn tại làm sao có thể xuất ở trước mắt của mình?

      Thuộc Vinh Hiên lông mi gảy , tận lực làm cho mình gắng giữ bình thường nhìn xem người con trước mặt: "Đỡ hơn chút nào ?"

      Nghiên Khanh sững sờ, giọng điệu của ôn nhu, theo phản xạ đưa tay sửa sang lại mái tóc của mình: "Tốt. .Đỡ hơn. . . Xin hỏi. . . Đây là nơi nào?"

      "Nơi này?" ra nơi này chẳng qua là nơi Thuộc thị đầu tư xây dựng, Thuộc Vinh Hiên lạnh nhạt : "Nơi này là nhà của tôi"

      "Nhà của ngươi?" Nghiên Khanh nhịn được thấp giọng : "Tôi. . . Tại sao lại ở chỗ này?"

      "Ngươi ngày hôm qua đường té xỉu, ta vừa vặn ngang qua. . . Yên tâm , ta tìm thầy thuốc xem qua ngươi, ngươi chỉ có điều bị phong hàn. . ." Thuộc Vinh Hiên tiến lên bước hai bước khẽ.

      "Cám ơn ngươi. . . Ngươi là người tốt. . . Kỳ ngươi khôn nhất định phải trông nom của ta. . . Dù sao chúng ta chưa bao giờ quen biết. . ." Nghiên Khanh ý tứ cúi đầu xuống. . .

      Thuộc Vinh Hiên giả ý nhún vai: "Con người của ta chính là quá thiện lương, huống chi. . ." Lần nữa rảo bước tiến lên bước đến trước mặt Nghiễn Khanh duỗi ra ngón trỏ có chút nâng lên cằm của nàng, con mắt tựa hồ lóe ôn nhu quang mang khẽ: " xinh đẹp như ngươi, nếu như té xỉu ở đường ai trông nom, rất dễ dàng gặp chuyện may . . ."

      Lãnh Nghiễn Khanh lập tức cảm giác hai gò má mình bắt đầu nóng lên sau khi quay mặt: "Ta nghĩ ta phải , cám ơn giúp đỡ của ngươi"
      "Nhà ở đâu? Tôi đưa về" nhìn về hình ảnh hướng cửa, Thuộc Vinh Hiên vốn ánh mắt nhu hòa trở nên sắc bén, vẻ sắc bén này giống như sắp đâm thủng tấm lưng mảnh khảnh. . . Lãnh Nghiễn Khanh sững sờ: "Nhà của tôi?"

      "Đúng, tôi đưa về "

      Cánh tay vốn cầm cửa chậm rơi xuống, nhà? từ 10 năm trước có nhà rồi, nhà Ngưu Ngưu cũng trở về được, . . . làm sao được?

      "Làm sao vậy?"

      Lãnh Nghiễn Khanh cảm giác được hương nước hoa tiến sát về phía mình, chỉ yên lặng cúi đầu xuống, thê lương : "Tôi có nhà"

      Ánh mắt Thuộc Vinh Hiên do rét lạnh biến thành châm biếm, giả giống như đồng tình hỏi: " có nhà?"

      "Tôi. . ." Nghiễn Khanh biết nên giải thích như thế nào cho người xa lạ chuyện mình gặp phải, nhất thời nghẹn lời đứng ở tại chỗ xấu hổ thôi. . .

      Thuộc Vinh Hiên lòng dạ biết có chút giơ lên khóe miệng: ". . . muốn tạm thời ở lại đây ?"

      Lãnh Nghiễn Khanh lập tức sững sờ lập tức xoay người, ở nơi xoay người trong chốc lát Thuộc Vinh Hiên cũng thu hồi nụ cười giả tạo u tối, vẻ mặt thành : ", nên hiểu lầm, tuy tôi chuyện gì xảy ra nhưng tôi cũng vậy có thể nhìn ra bây giờ hẳn là có nơi để , tôi phải người xấu, hãy tin tôi, có thể ở lại chỗ này, đến khi tìm được chỗ ở. . ."

      Lãnh Nghiễn Khanh từ đầu đến cuối đều có hoài nghi là người xấu, nàng vô cùng cảm động run rẩy : "Ngài, chúng ta tình cờ gặp nhau, nhưng vẫn có thể giúp đỡ tôi. . . Chính là. . . Tôi thể ở lại chỗ này. . . Như vậy ngài cảm thấy tiện. . ."

      " có gì, tôi có thể quay về ở với cha mẹ, có thể tạm thời ở chỗ này"

      Lãnh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mĩ, trong ánh mắt cảm động làm cho rớt xuống giọt nước mắt, mà giọt nước mắt ở trong mắt Thuộc Vinh Hiên lại phá lệ chướng mắt. . .

      "Vì cái gì. . . Tại sao phải giúp tôi?"

      Thuộc Vinh Hiên về hướng Lãnh Nghiễn Khanh duỗi ra ngón tay nhu hòa gạt tóc trán ra, trong lòng suy nghĩ, bởi vì là Lãnh Nghiễn Khanh, bởi vì tôi muốn cho sống bằng chết. . . . lát, gọng Thuộc Vinh Hiên trầm thấp mà ôn nhu : "Bởi vì rất xinh!"

      Nghiễn Khanh thẹn thùng cúi đầu: "Tôi rất nhanh chuyển , quấy rầy quá lâu " ngẩng đầu nhìn về phía : "Tên tôi là Lãnh Nghiễn Khanh"

      " gọi ta là ông Vinh"

      Lãnh Nghiễn Khanh gật đầu: "Cám ơn ông, ông Vinh"
      Thuộc Vinh Hiên bộ cần khách khí cười quay về sau đối phương, Nghiễn Khanh thẹn thùng lần nữa cúi đầu, khắc này cũng có chú ý tới trong ánh mắt sắc bén của Thuộc Vinh Hiên như muốn đem xé nát. . . .

      Thời gian lặng lẽ tại giữa ngón tay xói mòn, Nghiễn Khanh vẫn cho là gặp được Thuộc Vinh Hiên là do ông trời chiếu cố mình, lại biết phán quyết đối với mình mới bắt đầu. . .

      Thuộc Vinh Hiên đối với Lãnh Nghiễn Khanh tốt vô cùng, chỉ cho ở lại nhà của mình, còn vì mà chuẩn vị tất cả đồ dùng, Nghiễn Khanh biết , người đàn ông có thể đới với người con tốt như vậy, ngoài lí do là vì thích , có thể nhìn thấy trong ánh mắt Thuộc Vinh Hiên phần rung động, chỉ lần ca ngợi khuôn mặt của mình xinh đẹp, cũng hiểu được, có thể gặp được người đàn ông hoàn mỹ như Thuộc Vinh Hiên phải nắm chặt, cho nên cũng gạt bỏ cùng với Thuộc Vinh Hiên tiến thêm bước, chỉ là nội tâm của ở sâu trong, mình là có tỳ vết nào, tuy nhiên cũng hiểu ông Vinh rốt cuộc là làm cái gì, nhưng ít ra phải xuất thân từ gia đình bình thường, mực dám kể cho nghe quá khứ của mình, sợ hãi tất cả những gì có được bay giờ ở mình sau khi thẳng thắn tất cả biến mất, chính là, mỗi lần nhìn ánh mắt ấm áp của đối phuong Nghiễn Khanh cảm giác mình như là tên trộm cả ngày thể lộ ra ngoài ánh sáng, khi đó, tránh né ánh mắt của đối phương. . .

      Nhìn bề ngoài, Nghiễn Khanh thu thập xong văn kiện bànchuẩn bị tan tầm, tại công việc của cũng là Thuộc Vinh Hiên giới thiệu, từ tận đáy lòng biết ơn , là đem từ vực thảm kéo về, là cho thêm cơ hội lần nữa, là , tựa như thiên sứ cùng làm bạn bên , Lãnh Nghiễn Khanh cho là mình có thể gặp được ông Vinh là nhờ kiếp trước tu được phúc. . .

      Cầm lấy điện thoại, Nghiễn Khanh khẩn trương bấm số. . .

      "Alo, Ông Vinh, tối hôm nay có rảnh ?" Nắm điện thoại, Nghiễn Khanh khẩn trương hỏi.

      "Tìm tôi có việc?"

      "Buổi tối ta định tự tay xuống bếp, chúng ta cùng ăn cơm được ?"

      "Được"

      "Cứ quyết định như vậy , buổi tối gặp" để điện thoại xuống, Nghiễn Khanh nhịn được hé miệng cười trộm, quyết định, tối hôm nay kể nghe tất cả. . .

      Để điện thoại xuống, Thuộc Vinh Hiên cầm lấy cái gạt tàn thuốc thuốc lá tiếp tục hút, bên cạnh thanh líu lo vang lên: "Thuộc tổng, buổi tối chúng ta ăn cơm nha"
      "Buổi tối ta có hẹn"

      "Người nào nha, rất quan trọng sao?" Cánh tay trắng vòng ở eo thân của , cặp môi kiều diễm đỏ mọng đến trước ngực của nhàng trêu đùa. . .

      Thuộc Vinh Hiên bóp chặt đầu mẩu thuốc lá trong tay xoay người ngăn chận thân thể mềm mại xấu xa cười : "Đương nhiên, ta là mạng sống của ta là người quan trọng nhất, đến nay mới, ai có thể ở trong lòng ta lâu như vậy. . ."

      " ta nhất định rất xinh đẹp" người đàn bà kiều mỵ vươn cánh tay ôm cổ của ghen ghét .

      " Đẹp, nàng ta làm ta thở được. . ." Thuộc Vinh Hiên chậm rãi cúi đầu xuống đem mặt của mình vùi sâu vào cổ người đàn bà . . .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.2


      "A. . . Thuộc tổng. . ."

      Tình cảm mãnh liệt, bên tai người đàn bà vang lên giọng trầm ấm của Thuộc Vinh Hiên "Chính là ngày nào đó, ta muốn dung nhan triệt triệt để để hủy trong tay của ta. . ."

      Lãnh Nghiễn Khanh đem miếng thịt bò tự tay mình nấu để lên bàn, kỳ biết nấu cơm, hôm nay là lần đầu tiên xuống bếp, mười tám tuổi là viên ngọc quý trong mắt ba mẹ, trong nhà căn bản cần xuống bếp, mà mười năm trong tù làm cũng có cơ hội học nấu ăn, hôm nay bất quá là xem sách làm, chỉ hy vọng ông Vinh chú ý thủ nghệ của mình, càng hy vọng ông Vinh để ý đến quá khứ của , bởi vì Nghiễn Khanh phát mình . . . . . .

      Lúc Thuộc Vinh Hiên vào phòng khách chứng kiến bữa tối mặt bàn trong ánh mắt chỉ có khinh thường cùng lạnh nhạt, đương nhiên những điều này trong lúc Lãnh Nghiễn Khanh quay . . ."Ông Vinh, mời ngồi"

      "Cám ơn" Thuộc Vinh Hiên cởi áo khoác ngồi xuống ghế. . .

      Nghiễn Khanh ngồi xuống đối diện với , cầm lấy dao nĩa ngượng ngùng thấp giọng : " biết có hợp khẩu vị ông , , tôi hôm nay là lần đầu tiên xuống bếp, hi vọng ông thích"

      Thuộc Vinh Hiên chỉ là cười nhạt tiếng, cầm lấy chai rượu đỏ bàn, phát mình bắt đầu mất kiên nhẫn. . .

      Dưới ánh nến, hai ly rượu đỏ nhàng đụng cái. . .

      "Ông Vinh, rất cảm ơn ông có thể thu nhận tôi, nếu gặp ông, ta bây giờ ra sao” Nghiễn Khanh lòng Thuộc Vinh Hiên khẽ.

      " " Thuộc Vinh Hiên cầm lấy dao nĩa nhìn về phía Lãnh Nghiễn Khanh làm bộ mập mờ : "Có thể gặp . . . là điều tôi mong đợi . . ." xong hơi uống cạn ly rượu, Nghiễn Khanh lại hiểu nhầm ý của , cho rằng chẳng qua là câu làm động lòng người. . .

      Uống hai chén, con mắt cảm thấy gò má mình bắt đầu nóng lên, có lẽ tác dụng của cồn, rốt cục cố lấy dũng khí thử mở miệng: "Ông Vinh. . . ra. . . Tôi có chuyện chưa với ông. . ."

      Thuộc Vinh Hiên cầm dao nĩa cắt miếng thịt bò, cũng có ngẩng đầu nhìn Nghiễn Khanh, chỉ là nhàn nhạt hỏi lại: "Chuyện gì?"

      Nghiễn Khanh vỗ vỗ lồng ngực của mình: " ra. . . Tôi. . . Ngồi tù 10 năm. . ."

      Lời của Lãnh Nghiễn Khanh làm cho Thuộc Vinh Hiên ngừng việc cắt thịt bò, có chút buộc chặc, mơ hồ có thể nghe được thanh thanh thúy do dao găm đụng chạm chén đĩa, bởi vì tay Thuộc Vinh Hiên phát run. . . Nhưng vẫn là ngăn chặn giọng của mình: "Phải ? Tôi đây đến nghĩ tới. . ." Nghiễn Khanh cúi đầu xuống . . .

      "Tôi có thể biết tại sao ?" Tiếp tục cắt lấy miếng thịt bò, Thuộc Vinh Hiên làm bộ trấn định mở miệng lần nữa. . .

      "Bởi vì. . . Bởi vì. . ." Nghiễn Khanh như thế nào, bởi vì rất tàn khốc, biết nếu như mình ra, hậu quả là như thế nào, nhưng biết mình muốn mất : "Tôi. . . gây thương tích cho người. . ."
      "Thương như thế nào ?" Giọng bình thản, nhưng thực chất lại giống như ép hỏi. . ."Tôi. . ." Nghiễn Khanh do dự chút. . . Cuối cùng là dối: "Tôi. . . cẩn thận. . . Đâm bị thương bạn học. . ."

      Nhắm mắt lại, Thuộc Vinh Hiên tự với mình phải bình tĩnh, sớm đoán được Lãnh Nghiễn Khanh với mình, chẳng qua sau khi , trong lòng Thuộc Vinh Hiên khỏi đau đớn, đè nén lửa giận trong lòng, để dao nĩa xuống, cầm lấy ly rượu nhấp ngụm. . .

      "Ông Vinh, tôi biết , tôi thẳng thắn với ông , nhưng. . . Tôi lo lắng. . . Tôi rất khó khăn mới lấy dũng khí cho ông biết , ông. . . trách tôi?" Nghiễn Khanh lo lắng nhìn Thuộc Vinh Hiên ở trước mặt mình, trong ánh mắt có chút bối rối. . . Thuộc Vinh Hiên buông mền xuống, ánh mắt của dừng lại ly rượu đỏ: "Tôi. . . Làm sao có thể trách . phải cuối cùng cũng cho tôi nghe sao?"

      " ?" Lãnh Nghiễn Khanh vốn lo lắng ánh mắt lập tức sáng ngời. . . Thuộc Vinh Hiên cười cười: "Đương nhiên, mỗi người đều từng có , tốt, tốt . . . Có thể cũng là quá khứ giờ . . . Quá khứ nên để cho nó qua , bây giờ phải có thể bắt đầu lại sao?"

      Nghiễn Khanh lau nước mắt mặt: "Ông Vinh, cám ơn ông, cám ơn ông. . . Tôi có nghĩ đến ông có thể thấu lý như vậy. . ."

      " cần, tôi chỉ cảm thấy chuyện quá khứ cần phải nhắc lại" Thuộc Vinh Hiên đứng dậy đến bên cạnh Lãnh Nghiễn Khanh, khẽ vuốt tóc của : "Nghiễn Khanh, từ giờ trở , chúng ta nhất định tương lai tốt, hãy tin ta!"

      Lãnh Nghiễn Khanh xúc động đứng dậy ôm chặt lấy Thuộc Vinh Hiên: "Ông Vinh, chỉ cần ông muốn, tôi , tôi nhất định đối xử với ông tốt. . ."

      "Đây là " ánh mắt Thuộc Vinh Hiên lạnh lẽo mà u. . ."Ừ, tôi thề" Nghiễn Khanh ở trong ngực ngẩng lên nhìn, biết là tác dụng của rượu hay là trong nội tâm tính toán làm cho gò má Lãnh Nghiễn Khanh bắt đầu hồng: "Ông Vinh. . . Đêm nay. . . Ông có thể ở lại sao?"
      Trong ánh mắt của Thuộc Vinh Hiên dường như có lên mục đích đạt đuợc, khóe miệng giương lên mỉm cười : "Nếu như hy vọng tôi ở lại, tôi đương nhiên ở lại"

      Lần nữa áp khuôn mặt hồng vào lồng ngực ấm áp, Nghiễn Khanh chỉ cảm thấy lúc này hạnh phúc gì sánh kịp, chỉ là biết, trong lồng ngực ấm áp kia là trái tim lạnh như băng. . . . . .

      Trước cửa sổ, Thuộc Vinh Hiên cầm ly rượu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ai có thể hiểu được ý trong mắt lúc này, chỉ có chính mới biết được mình muốn gì

      Lãnh Nghiễn Khanh từ trong phòng tắm ra, người của thay đổi kiện tơ tằm đồ ngủ, thẹn thùng cúi đầu xuống từ từ đến sau lưng Thuộc Vinh Hiên. . . Xuyên qua cửa sổ, Thuộc Vinh Hiên thấy được người về phía mình, xoay người ánh mắt mỉm cười nhìn . . .

      Lãnh Nghiễn Khanh chủ động cầm ly rượu trong tay để qua bên, tới gần tự tay vòng ở eo của : "Ông VInh. . ."

      Dưới ánh đèn, Nghiễn Khanh rút lui che lấp nguời mình, Thuộc Vinh Hiên nhịn được hít vào thở ra hơi, Lãnh Nghiễn Khanh, vẻ đẹp của trong mắt Thuộc Vinh Hiên đúng là độc nhất vô nhị, nếu như nàng phải Lãnh Nghiễn Khanh, nếu như giữa các chưa từng có

      Mê hoặc cùng hận, Thuộc Vinh Hiên biết mình nhất định mê luyến . . . Có lẽ vĩnh cửu, nhưng tuyệt đối trân quý nhất. . .

      Lãnh Nghiễn Khanh vươn tay cánh tay ôm cổ của động nhìn : “Ông Vinh. . . Tôi. . . ông. . ."

      Ánh mắt của Thuộc Vinh Hiên chấn động, giây sau, đối phương môi nhàng chạm vào . . . Rất nhanh, Thuộc Vinh Hiên tỉnh táo lại, khom người đem nàng ôm lấy xoay người phóng tới giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, Thuộc Vinh Hiên lộ ra vẻ tà mị, chỉ là Lãnh Nghiễn Khanh sớm rơi vào tay giặc mà biết. . . . . .

      Sau khi tỉnh lại Lãnh Nghiễn Khanh, phát nguời bên cạnh còn, chịu đựng thân đau nhức ngồi dậy, nhìn ánh nắng sáng sớm, nhớ tới tình cảm mãnh liệt đêm qua, nhịn được hai gò má ửng hồng. . . Nhìn bên ngoài,đến giờ làm, đứng dậy xuống giường, khóe mắt khỏi quét đến giường điểm đỏ thẫm kia, thẹn thùng che mặt của mình, là người của ông Vinh. . . Rửa mặt xong, Lãnh Nghiễn Khanh tùy tiện ăn vài miếng bánh mì tựu ra cửa ban rồi, kỳ muốn gọi điện thoại cho đối phương , chỉ là biết bề bộn nhiều việc, nhất định là sợ đánh thức chính mình cho nên mới lặng lẽ rời , chỉ cần vừa nghĩ tới đêm qua, Nghiễn Khanh cũng cảm giác lòng của mình ấm áp . . .

      vào Đại Hạ nơi làm việc của mình, Nghiễn Khanh vừa vào phòng Sáng tác liền phát giống như có điểm đúng, chung quanh ánh mắt của đồng nghiệp tất cả đều tập trung ngừơi mình, vốn tưởng rằng là mình ở đâu có thu thập xong, nhưng khi vào gương, trang còn có thể, có gì vấn đề, chẳng qua là khi đến trước bàn làm việc của mình, lập tức sững sờ, bởi vì bàn làm việc của đặt cái hộp giấy, bên trong đều là đồ đạc của . . . Nghiễn Khanh vẻ mặt khó hiểu nhìn hướng bốn phía, Quản lí nhân đến phía : "Lãnh Nghiễn Khanh"

      "Quản lí, có chuyện gì vậy?"

      Bộ phận quản lí nhân vẻ mặt máy móc đưa cho cái bức thư: "Lãnh Nghiễn Khanh, bị đuổi việc rồi, cái này là giấy đuổi việc. . . ."

      Chương bảy. . .


      "Ngài gì?" Lãnh Nghiễn Khanh khinh ngạc nhìn quản lí nhân . . .

      Đối phương tựa hồ có quá nhiều kiên nhẫn giải thích cho , chỉ là lần nữa lạnh nhạt lập lại câu: " bị công ty đuổi việc rồi, đây là đồ đạc của , hạn trong năm phút phải rời khỏi công ty, nếu để giữ an ninh, bảo vệ mời ra ngoài" xong xoay người khỏi tầm mắt Lãnh Nghiễn Khanh. . . Lãnh Nghiễn Khanh nhất thời biết nên như thế nào? Chung quanh ánh mắt của đồng nghiệp làm cho xấu hổ thôi, nhấc hộp giấy bàn, Lãnh Nghiễn Khanh cúi đầu ra khỏi công ty. . .

      ra Đại Hạ, Lãnh Nghiễn Khanh trước tiên gọi điện thoại cho Thuộc Vinh Hiên, chính là đối phương tắt máy, Nghiễn Khanh nghĩ tại bận, chính lại ý tứ tranh luận với quản lí nhân , chỉ có chờ gặp ông Vinh sau này bàn bạc lại, Nghiễn Khanh nghĩ nên về nhà trước, đợi buổi tối gặp ông Vinh sau. . .

      Ôm hộp giấy trở lại nhà trọ, trước thang máy, Lãnh Nghiễn Khanh phát cửa phòng bảo vệ, bảo vệ dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, ánh mắt này giống như ánh mắt của các đồng nghiệp trong công ty, trong lòng khỏi hồi hộp chút, cửa thang máy mở ra, Nghiễn Khanh vội vàng vào đóng cửa lại, hít vào hơi sâu, ngẩng đầu nhìn về phía số tầng. . . tầng 5, tầng 6, tầng 7. . ."Đinh" cửa thang máy mở ra, Lãnh Nghiễn Khanh bước nhanh về phòng của mình, ngẩng đầu, trong tay hộp giấy rơi xuống mặt đất, thể tin được nhìn trước cửa, chỗ đó có gói to, nhận ra đó là của mình, trong nội tâm bất ổn giống như quá khứ, mở túi ra khỏi sững sờ, bên trong đều là mấy bộ quần áo của mình. . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vội vàng lấy ra cái chìa khóa muốn mở cửa, chính là của giống như bị thay đổi khóa căn bản mở ra, Nghiễn Khanh lại thử đè xuống mật mã. . . Mật mã sai. . .

      Lúc này cửa thang máy lần nữa mở ra, Nghiễn Khanh xoay người, là nguời vuằ gặp dưới phòng bảo vệ, bảo vệ, cũng lạnh nhạt về hướng : ", mời lập tức rời "

      "Ông gì vậy, tôi ở đây, ông cũng biết mà"

      Bảo vệ nhìn cái: "Thực xin lỗi, mời rời "

      "Tôi là tôi ở đây, ông nghe hiểu sao?" Nghiễn Khanh có điểm căm tức kêu lên. . .

      Bảo vệ tiến lên phát bắt được cánh tay của : "Mời lập tức rời , nếu tôi báo cảnh sát"

      "Ông thả ta ra!" Lãnh Nghiễn Khanh cố gắng muốn bỏ qua tay của , chính là đối phương khí lực quá lớn, tựa hồ nên đem nàng đuổi ra: "Mời rời "

      "Ông thả ta ra! Đây là nhà của ông Vinh, chẳng lẽ ông biết sao?"

      "Thực xin lỗi, trong lúc này người nào họ Vinh, mời lập tức rời , nếu tôi phải báo cho cảnh sát" bảo vệ cầm gói to mặt đất đem Lãnh Nghiễn Khanh lôi túm đuổi ra khỏi Đại Hạ. . .

      "A. ."

      Lãnh Nghiễn Khanh bị bảo vệ đẩy ngã trước cửa Đại hạ, hành lý cùng hộp giấy cùng ném tới trước mặt của , sau đó vô tình xoay người trở lại của phòng bảo vệ của mình. . . Rốt cuộc chuyện gì diễn ra, chỉ buổi sáng, chính cũng giải thích được việc bị đuổi việc, tiếp đến là bị đuổi khỏi nhà trọ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lãnh Nghiễn Khanh lại cầm lấy điện thoại, chính là đối phương vẫn tắt máy. . .

      Giờ phút này, Nghiễn Khanh chỉ cảm thấy mình như đứa trẻ mồ côi bị ném vứt bỏ trong lòng trống rỗng . . . Ban đêm trước trạm xe bus, Lãnh Nghiễn Khanh ngồi ghế chờ xe ngừng gọi điện cho Thuộc Vinh Hiên, có thể mực ai tiếp, cái này khỏi làm cho lòng Lãnh Nghiễn Khanh rối bời. . .

      Đối diện, chiếc xe màu đen dừng tại đường cái bên cạnh, trong xe Thuộc Vinh Hiên qua cửa sổ nhìn về phía trạm xe bus thấy Lãnh Nghiễn Khanh ngừng gọi điện, khóe miệng nhịn được giơ lên nụ cười khinh miệt: "Lãnh Nghiễn Khanh, giờ mới chỉ bắt đầu thôi. . ." Lần nữa liếc nhìn khinh miệt, Thuộc Vinh Hiên dựa vào lưng ghế: "Lái xe"

      Nhìn xem bề ngoài, hơn mười giờ, vì bắt đầu vào mùa đông, lúc này đường người đường hầu như còn rồi, điện thoại hay là đánh thông, Lãnh Nghiễn Khanh quyết định nên tìm nhà trọ đối phó đêm rồi tính. . . mang theo hành lý, Lãnh Nghiễn Khanh mệt mỏi tới phòng của khách sạn, bởi vì đủ tiền, chỉ có thể tìm được nơi như vậy, trong phòng phải rất sạch , nhưng cũng có cách nào, cũng thể ngủ ở đường, đem hành lý ném tới ghế sa lon, Lãnh Nghiễn Khanh vào phòng tắm muốn tắm rửa, mở vòi nước ra, lại là nước lạnh, đây là quán trọ gì vậy. . . Lãnh Nghiễn Khanh nhịn được sông mũi bắt đầu cay cay, tự với mình đừng khóc, ông Vinh có lẽ là bận quá, đợi ngày mai liên lạc với tốt rồi.

      ngờ quần áo như thế, Lãnh Nghiễn Khanh tại phải rất ấm áp ngủ trong phòng đếm, sau khi rời giường việc đầu tiên làm chính là gọi điện, chính là đối phương vẫn tắt máy. . . Lúc này Nghiễn Khanh bắt đầu sợ hãi . . . Lần nữa đến trước cửa nhà trọ, bởi vì bảo vệ ngăn lại, Nghiễn Khanh vào được Đại Hạ, chỉ có thể đứng ở cửa ra vào chờ, nơi này là nhà trọ của ông Vinh, nhất định trở về, Nghiễn Khanh cũng muốn, chỉ lo ông Vinh có phải là xảy ra chuyện gì hay , nếu thể nghe điện thoại của mình . . . Thời gian từng giây từng giây trôi qua, đến buổi chiều cũng thấy người mà muốn gặp. . .

      Ba ngày sau, Lãnh Nghiễn Khanh bị ông chủ quán trọ đuổi , bởi vì còn tiền trả tiền nhà, mang theo hành lý, bất lực du đãng tại đường cái, ba ngày rồi, điện thoại của ông Vinh vẫn liên lạc được, chính là như vậy Nghiễn Khanh còn ngu ngốc cho là có phải là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chỉ là lo lắng , những thứ khác chút cũng có nghĩ. .

      Sắc trời tối xuống, Lãnh Nghiễn Khanh dùng toàn bộ tiền còn có vẻn vẹn vài đồng tiền mua chén mì, quá đói . . . ra khỏi quán, nghĩ đêm nay nên ở đâu qua đêm, khi ngang qua cửa nhà bán đồ điện đột nhiên, trong cửa tủ hình ảnh làm cho Lãnh Nghiễn Khanh lập tức dừng bước, đây phải là ông Vinh sao? làm sao có thể. . .

      Nhìn xem vẫn là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, Nghiễn Khanh lập tức cảm thấy vui mừng, vậy là có gặp chuyện may, chính là vì cái gì mà gọi điện thoại cho ?

      Chạy vào nhà đồ điện, tất cả màn hình TV đều ở tiếp sóng cùng cái tin tức, Nghiễn Khanh chỉ nghe được phóng viên hỏi chiều mai tại quảng trường Ngọc Hoa cắt băng có thể hay , chỉ là cười cười trả lời đến lúc đó nhất định đúng giờ dự họp. . . Nghiễn Khanh những thứ khác đều quá chú ý, chỉ nhớ chiều mai ở quảng trường Ngọc Hoa cắt băng. . .

      Trạm xe lửa, mồ hôi Lãnh Nghiễn Khanh cùng vài người lưu lạc tránh vào bên trong, bởi vì bắt đầu mùa đông, hơn nữa chính mình có quần áo ấm, chỉ có thể đem toàn bộ quần áo trong túi ra che người, nhìn xem những kẻ lang thang khác người tối đa cũng có tờ báo, Lãnh Nghiễn Khanh đột nhiên cảm giác mình cực kỳ thê lương, ràng là có nhà lại thể quay về, nhớ chiếc giường ở trong nhà, nhớ mẹ làm đồ ăn cho mình, cúi đầu đem mặt của mình vùi sâu vào đầu gối, Lãnh Nghiễn Khanh khóc thành tiếng. . .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hôm nay cắt băng kỳ Thuộc Vinh Hiên còn vì mục đích khác, đó chính là muốn gặp Thị trưởng mới nhậm chức, bởi vì Thuộc Vinh Hiên đầu tư đối đầu 3 phe, Thị trưởng mới vừa lên nhậm chức lâu cũng đặc biệt đến cắt băng cũng đủ làm cho Thuộc Vinh Hiên nể mặt. . .

      Quảng trường Ngọc Hoa đầy ấp người, bọn họ chỉ có là vì xem náo nhiệt, đa số người vẫn là xem phong thái của Thuộc Vinh Hiên, tại đây trong toà thành thị chính là ngôi sao, thậm chí ở trong nước, cũng mới vừa mới bầu làm trong 10 đại thương nhân, chủ yếu nhất chính là vẫn độc thân, điều này làm cho ít các nữ sĩ hâm mộ lâu, sáng sớm chạy đến chỗ đứng, chỉ vì muốn tận mắt thấy Thuộc Vinh Hiên. . .

      Lúc Thuộc Vinh Hiên quần áo đen xuất ở trong sân rộng bốn phía lập tức vang tiếng thét chói tai, các nữ sinh đều che dấu được kích động vẻ mặt hưng phấn đối với điên cuồng gọi, Thuộc Vinh Hiên chỉ là vươn tay lễ phép hướng đám người chào hỏi. . .

      Đồng thời, ba chiếc xe con đứng ở trước Quảng trường, Thuộc Vinh Hiên bước nhanh hơn. . . Xe rất ổn sau, chính giữa cửa xe mở ra, trong ánh mắt của tất cả mọi người đều có khiếp sợ, lòng ôn tồn lễ độ, khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên xuất ở trước mặt dân chúng. . .

      "Trời ạ! chính là Thị trưởng mới nhậm chức" .

      "Đúng nha, nghe là Thị trưởng trẻ nhất từ trước đến nay, thể tưởng được còn trẻ như vậy có thể lên làm thị trưởng, là tuổi trẻ tài cao"

      "Ông trời! là quá đẹp trai"

      Trong đám người, ngừng nghị luận về Thị trưởng trẻ mới lên nhậm chức, Thuộc Vinh Hiên cũng tới trước xa mặt mỉm cười vươn tay: "Rất vinh hạnh nếu ngài có thể tự mình đến cắt băng, ngài Thị trưởng"

      Khuôn mặt bình tĩnh tao nhã gật đầu với Thuộc Vinh Hiên, đồng thời đưa tay của mình bắt tay : "Tôi cũng vậy sớm nghĩ Thuộc tổng phong thai hơn người, hôm nay gặp mặt quả nhiên thực danh bất hư truyền"

      "Ha ha, ngài Thị trưởng quá khen, người nào cũng biết Thị trưởng mới nhậm chức tuổi trẻ tài cao, danh bất hư truyền, hôm nay có thể có may mắn cùng ngài cắt băng là vinh hạnh của Thuộc thị tôi" Thuộc Vinh Hiên thể thừa nhận, người đàn ông trước mặt là tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch , tuy trẻ tuổi, nhưng rất điềm tĩnh, khâm phục , đến nay chưa từng nghe qua có người nào có thể ngôi lên chức Thị trưởng khi mới 28 tuổi, có thể thấy được năng lực của mạnh như thế nào. . . Sau khi chào hỏi, hai người sóng vai đến lễ đài, lễ nghi sớm được chuẩn bị xong, Thuộc Vinh Hiên cùng Thị trưởng lên đài, đều tự cầm lấy cái kéo, người chủ trì ra ám hiệu, hai người mỉm cười với mọi người dưới đài, kéo đặt xuống, màu gấm rời ra, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, đồng thời dưới đài tiếng thét chói tai cũng càng lúc càng lớn. . . Lãnh Nghiễn Khanh vào Quảng trường, đoàn người ngừng tăng lên làm cho làm cho thấy người đài, cố gắng muốn tới gần lại bị đẩy ra. . . Đem kéo đặt lại khay, Thuộc Vinh Hiên đến trước mặt Thị trưởng, hai người nắm tay, ánh sáng lóe lên của phóng viên chưa bao giờ dừng lại. .

      "Thuộc tổng, xin lỗi, trong tỉnh còn có rất hội nghị quan trọng tôi phải tham gia, thể ở lại đây"

      "Ngài thị trưởng có chuyện quan trọng, tôi thể giữ lại, chỉ hy vọng lần sau có cơ hội, có thể cùng ngài uống chung hai ly"

      Đối phương gật đầu, bảo vệ đưa người xuống, lúc này sớm chuẩn bị khí cầu màu sắc rực rỡ khi người chủ trì bảo, mưa bay đầy trời. . . Đám người bắt đầu nhốn nháo, bọn họ cố gắng nhìn mặt Thị trưởng mà chen chúc nhau, Lãnh Nghiễn Khanh dùng hết toàn lực đẩy đám người ra về phía lễ đài, vài giây đồng hồ ngắn ngủi cùng bên cạnh người thoáng gặp qua, bọn họ đều có đến chú ý tồn tại của nhau chỉ là hướng phía phương hướng ngược nhau đến. . . . .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.1



      Sau khi Thị trưởng rời , Thuộc Vinh Hiên cũng xuống lễ đài, thư kí bên cạnh tiến lên nhắc nhở hành trình, đột nhiên, cánh tay mảnh khảnh bắt lấy cánh tay của : "Ông Vinh"

      Thuộc Vinh Hiên vừa quay đầu, trong ánh mắt của tia kinh ngạc, mà chỉ thản nhiên liếc nhìn Lãnh Nghiễn Khanh, thư kí bên cạnh lập tức tiến lên đẩy Lãnh Nghiễn Khanh ra: "Xin tránh ra cho"

      Thuộc Vinh Hiên bỏ qua cánh tay của tiếp tục giữ nụ cười mê người, bảo vệ vây đám người ra. . .

      Lãnh Nghiễn Khanh nhất thời ngây dại vài giây đồng hồ, nhưng rất nhanh tỉnh lại, đẩy đám người vọt tới phía trước, bởi vì bảo vệ ngăn trở chỉ có thể ở trong đám người lớn tiếng la lên: "Ông Vinh, ông Vinh, tôi là Lãnh Nghiễn Khanh, ông Vinh"

      Xuyên qua đám người, Thuộc Vinh Hiên vào xe của mình trước, thư ký vội vàng mở cửa xe, lúc này Thuộc Vinh Hiên nhìn lại đám người, Lãnh Nghiễn Khanh bởi vì bị bảo vệ ngăn căn bản tới gần được, khóe miệng khẻ nhếch xoay người bên tai thư ký vài câu rồi tiến trong xe. . . Lãnh Nghiễn Khanh còn lớn tiếng la lên, lúc này thu ký Thuộc Vinh Hiên đến trước mắt của mặt cảm xúc thấp giọng : " theo tôi"

      Mát Lãnh Nghiễn Khanh lặp tức có hy vọng, bảo vệ buông ra, theo thư ký tới trước xe, cửa xe mở ra, thư ký ý bảo lên xe, Nghiễn Khanh sửa sang qua cái quần áo của mình ngồi vào trong xe, vừa lên xe chứng kiến thuộc Vinh Hiên nhìn về phía ngoài cửa sổ bên cạnh, Nghiễn Khanh nhất thời cảm thấy cái mũi cay cay, nhìn thấy giống như tìm được bến tàu mình, làm cho có cảm giác an toàn. . ."Ông Vinh. . ."

      "Xuỵt"Thuộc Vinh Hiên đem ngón trỏ chống đỡ tại trước môi ý bảo cần phải lên tiếng, lần nữa quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ thấp giọng mệnh lệnh lái xe lái xe. .

      Lãnh Nghiễn Khanh biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể yên tĩnh dựa vào ghế. . .

      Đèn đỏ sáng lên, xe dừng lại, Thuộc Vinh Hiên nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, vừa vặn xe Thị trưởng cũng dừng ở bên cạnh, hai người cách cửa sổ lễ phép gật đầu. . . Ánh mắt của đối phương cũng sát qua khuôn mặt lơ đãng của Thuộc Vinh Hiên quét về phía người bên cạnh . . . Lãnh Nghiễn Khanh sau khi từ biệt khuôn mặt yên tĩnh nhìn hướng ngoài cửa sổ, biết ông Vinh vì cái gì mà chuyện với mình, nhất thời trong lòng dám quay đầu nhìn về phía . . .

      Đèn xanh sáng lên, đợi sau khi xe Thị trưởng lái , xe Thuộc Vinh Hiên cũng di chuyển về hướng khác. Ước chừng giờ, Lãnh Nghiễn Khanh có chút bối rối, xe dừng lại, Thuộc Vinh Hiên xuống xe trước tiên, Lãnh Nghiễn Khanh ngờ vực cũng cùng theo xuống xe, liếc nhìn lại khỏi sững sờ, trong nội tâm nghi hoặc nhìn bóng dáng cao lớn kia ủng hộ hay phản đối mình. . . vì cái gì mang chính mình vào nghĩa địa?

      Thuộc Vinh Hiên quay đầu ý bảo đuổi kịp mình, Nghiễn Khanh tuy nhiên rốt cuộc muốn làm gì, chỉ có yên tĩnh theo phía sau của vào mộ viên. . .

      Tòa mộ viên mười năm trước Thuôc Vinh Hiên mua, lúc ấy là vì khởi công xây dựng mấy chỗ cao tầng Offices, chính là Tiêm Vũ lại đột nhiên rời xa mình, vì để cho Tiêm Vũ có thể có được yên nghỉ, đem kiến thành mộ viên, gọi là Tiêm Vũ viên, thời gian có tới đây thăm Tiêm Vũ rồi, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Thuộc Vinh Hiên suy nghĩ chờ chút nhìn thấy Tiêm Vũ, nha đầu kia nhất định , đúng đúng nghĩ, chỉ là mỗi lần tới thấy nàng, lòng của mình muốn thời gian dài mới có thể khôi phục lại bình tĩnh, như vậy thương đau nhức, mà lần này vừa vặn, xoay người nhìn về phía sau lưng, đem tội nhân mang đến, muốn Tiêm Vũ biết , phải là muốn , chỉ là vì muốn đem ngưởi tổn thương đưa đến cho , làm cho ta tự mình quỳ xuống tạ tội. . . Lãnh Nghiễn Khanh theo Thuộc Vinh Hiên vào chỗ mộ địa trước, ngẩng đầu nhìn lại khỏi cảm thấy rung động, quả thực giống như là tòa trung hoa viên, bởi vì bóng dáng cao lớn chặn bia mộ ảnh chụp, cho nên Nghiễn Khanh cũng biết bia mộ là của ai, chính là biết người này nhất định đối với rất quan trọng, nếu tận tâm xây ngôi mộ như vậy, cũng như vậy dụng tâm tự mình mang theo chính mình tới gặp nàng. . ."Đây là em ta" bóng dáng phía trước đột nhiên mở miệng. . .

      "Em của ông?" Lãnh Nghiễn Khanh ngẩng đầu nhìn về phía . . .

      "Đúng nha, ấy là em của tôi, so với tôi hơn mười tuổi, nếu như còn sống, hẳn là cũng bằng tuổi " quay lưng về phía Lãnh Nghiễn Khanh, trong mắt Thuộc Vinh Hiên che đậy tầng sương mù, nhưng trong ánh mắt nhưng lại có máu cùng với hận thù. . . Lãnh Nghiễn Khanh cùng cảm thấy khổ sở, nhưng lại biết nên cái gì cho phải, chỉ là yên lặng đứng ở phía sau của . . ."Nhiều năm như vậy, tôi có ngày nào nhớ em ấy. . ."

      Nghe ra và em tình cảm vô cùng tốt, Nghiễn Khanh từ từ đến phía sau của cùng thương cảm mở miệng: "Ông Vinh, người mất, ông hãy bớt đau buồn , tôi nghĩ em giá ông cũng hi vọng gặp lại ông như vậy"

      "Lãnh Nghiễn Khanh, làm sao có thể đem nhàng như vậy" Thuộc Vinh Hiên chậm rãi xoay người ánh mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp. . . Lãnh Nghiễn Khanh bị ánh mắt của lại càng hoảng sợ, bất giác lui về phía sau bước: "Ông Vinh. . ."

      "Vì sao ngươi hỏi em ta chết như thế nào?"

      Nghiễn Khanh khỏi khẽ nhíu mày: "Em ông. . . vì sao lại. . ."

      "Lãnh Nghiễn Khanh, trợn to ánh mắt của ngươi xem kỹ xem là ai?" Thuộc Vinh Hiên quay người lại, ảnh chụp bia mộ tại hạ giây ra trước mắt Lãnh Nghiễn Khanh, cơ hồ kinh ngạc kêu tiếng che miệng của mình, ánh mắt kinh ngạc đến ngây người nhìn ảnh chụp bia mộ, Thuộc Tiêm Vũ. . . khiếp sợ cùng vẻ mặt thể tin được nhìn hướng đứng ở bên cạnh Thuộc Vinh Hiên. . ." ấy là bị ngươi giội a- xít sun-phu-rit, ôm hận nhảy lầu tự sát . . . Ta là của Thuộc Tiêm Vũ, THUỘC VINH HIÊN"

      Thuộc Vinh Hiên cắn răng mỗi chữ mỗi câu ra tên của mình, Lãnh Nghiễn Khanh kinh ngạc đến ngây người lui về phía sau, nhưng mà bởi vì hai chân như nhũn ra mặt đất, Thuộc Vinh Hiên tiến lên nắm chặt cổ áo của , đem túm đến trước mộ bia: "Trợn to ánh mắt của ngươi nhìn cho kỹ, Lãnh Nghiễn Khanh, là ngươi, ấy có thể nằm ở trong này tất cả đều là do ngươi ban tặng"

      "Thực xin lỗi. . ." Lãnh Nghiễn Khanh khóc, đứng người lên bắt lấy cánh tay Thuộc Vinh Hiên có lỗi . . .

      "Chát" tiếng, Thuộc Vinh Hiên vươn tay hung hăng hướng gương mặt Lãnh Nghiễn Khanh vung ra cái tát, Lãnh Nghiễn Khanh mất trọng tâm lần nữa đảo hướng bia mộ, đầu của cũng dập đầu đến trước mộ bia, lập tức máu tươi lưu lại. . ."Ngươi cho rằng câu thực xin lỗi có thể đem tội lỗi của ngươi xóa bỏ sao? Ngươi cho rằng câu thực xin lỗi có thể làm cho chúng ta cả nhà hề hận ngươi sao? Ngươi cho rằng. . . câu thực xin lỗi em của ta có thể sống lại sao?"

      Lãnh Nghiễn Khanh cúi đầu, máu trán của cùng lệ xen lẫn, lúc này ngoại trừ xin lỗi biết nên như thế nào mới có thể làm cho nhà họ Thuộc tha thứ chính mình. . ."Ông Thuộc. . . Thực xin lỗi. . . Tôi xin lỗi. . . Lúc trước tôi phải là cố ý muốn làm em của ông tổn thương. . ."

      "Câm miệng!"

      "Chính tôi cũng vào tù 10 năm. . . Pháp luật phán tôi của tôi, tôi vốn tưởng rằng mười năm này, các người có thể buông cừu hận, lần nữa đối mặt. . . Tôi vẫn cho là thời gian có thể cóa hết mọi thứ. . ." Lãnh Nghiễn Khanh được nữa, toàn thân run rẩy lần nữa nhìn về phía bia mộ, phía kia khuôn mặt cười tựa hồ lập tức trở nên vặn vẹo, cúi đầu xuống dám nhìn nữa . . .

      Đột nhiên, tóc của bị Thuộc Vinh Hiêm tay nắm chặt, bức bách nhìn chính mình: "Lãnh Nghiễn Khanh, ngươi hãy nghe cho kỹ, thời gian có lẽ có thể làm phai mờ ký ức, nhưng tuyệt đối hòa tan được hận thù của nhà ta đối với nhươi, pháp luật xử tội người, nhưng ta muốn ngươi nhớ kỹ, mười năm ở tù đối với ngươi chẳng qua là vừa mới bắt đầu, hình phạt của ngươi giờ mới bắt đầu. . . Ngươi nhớ kỹ, ta, Thuộc Vinh Hiêm, mới là Phán quan của ngươi" xong tay bỏ qua xoay người rời . . ."! Ông Vinh. . ." Lãnh Nghiễn Khanh quỵ bò vươn tay nắm chặt ống quần của hăn lên tiếng khóc cầu : "Ông Vinh, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thực xin lỗi cả nhà các người, tôi xin lỗi các người, tôi cầu ngươi tha thứ tôi được ? Tôi van ông. . ."

      "Tha thứ cho ?" Lông mày Thuộc Vinh Hiên nhảy lên, chậm rãi khom người nhìn xem gương mặt khóc: "Có thể"

      Trong mắt Lãnh Nghiễn Khanh lập tức lên tia hi vọng. . .

      "Trừ phi chết" xong Thuộc Vinh Hiên cước đá văng ra xoay người ra mộ viên, mà Lãnh Nghiễn Khanh chỉ là quỳ rạp mặt đất lên tiếng khóc rống, đơn giản là chính mình thể tha thứ tội nghiệt. . . .

      Lãnh Nghiễn Khanh tại mộ địa vẫn đợi đến hoàng hôn, nhìn khuôn mặt bia mộ, hai mắt sưng đỏ quỳ gối trước mộ bia, bởi vì khóc hô tiếng biến thành khàn khàn: "Thực xin lỗi. . ."

      ra mộ viên, Nghiễn Khanh biết nên đâu, cuối cùng nhất cùng đường bấm điện thoại gọi cho Ngưu Ngưu. . .

      "Alo?"

      "Ngưu Ngưu. . ."

      "Nghiễn Khanh? Nghiễn Khanh, cậu ở đâu? Sao lại tiếng nào bỏ , cậu có biết tớ rất lo cho cậu ?"

      Từ ngày chạy khỏi nhà Ngưu Ngưu, Lãnh Nghiễn Khanh lại cùng liên lạc qua, biết nên như thế nào đối mặt với Ngưu Ngưu. . .

      "Ngưu Ngưu, cậu khỏe ?"

      "Nghiễn Khanh, cậu ở đâu? Cậu có biết ba cậu nhập viện rồi "

      "Cái gì?" Nghiễn Khanh lập tức kinh hãi. . .

      "Hai ngày trước, ba cậu ngất ở nhà, mẹ cậu có gọi điện cho tớ, khi đó cậu bỏ , tớ cũng tim thấy cậu"

      "Ngưu Ngưu, ba tớ giờ ở bệnh viện nào. . ."

      Trước cửa bệnh viện, Ngưu Ngưu mang thai cố gắng chờ Nghiễn Khanh, vừa nhìn thấy Nghiễn Khanh chạy tới, kích động tiến lên ôm chặc lấy : "Nghiễn Khanh. . . Cậu chạy đâu?"

      "Ngưu Ngưu. . ." Lãnh Nghiễn Khanh biết giả thích như thế nào với Nghiễn Khanh chuyện xảy ra mấy tháng nay, giờ lo cho ba. . .

      Trước cửa phòng bệnh, Ngưu Ngưu để Nghiễn Khanh chờ ở cửa ra vào, chính mình gõ cửa vào phòng bệnh trước. . . lát, cửa phòng bệnh lần nữa mở ra, mẹ Nghiễn Khanh rưng rưng ra, nhìn thấy con của mình bà lập tức nước mắt nóng quanh trong mắt tiến lên ôm chặc lấy : "Nghiễn Khanh. . . Con của ta. . ."

      "Mẹ. ." Nghiễn Khanh ôm chặt mẹ của mình khóc rống : "Mẹ. . . Con xin lỗi. . ."

      "Nghiễn Khanh, côn đâu? Ba của con bị bệnh, ta liền gọi điện thoại tìm con, chính là Ngưu Ngưu con bỏ , Nghiễn Khanh, mẹ rất lo cho con"

      "Mẹ, con rất nhớ mẹ. . ." Hai mẹ con hành lang bệnh viện ôm đầu thống khổ, Ngưu Ngưu đến an ủi: "nghiễn Khanh, vào xem ba của cậu"

      Lãnh Nghiễn Khanh do dự chút, mẹ hiểu được nắm lấy tay của : "Yên tâm , ba của con ngủ, con giờ có thể vào thăm ông ấy"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nghiễn Khanh mắt đỏ hoe gật đầu , nắm tay mẹ vào phòng bệnh. . .

      Vừa thấy được ba, Nghiễn Khanh nước mắt hay là ngăn được rơi xuống, cố nén khóc đến trước giường bệnh của ba, nhìn có chút tóc hoa râm, khuôn mặt già hơn, Lãnh Nghiễn Khanh cảm thấy tội của mình quá nặng. . .

      "Bác sĩ ba con bị ung thư dạ dày. . ."

      Nghiễn Khanh nhắm mắt lại thống khổ hận thể chết . . . Ngưu Ngưu nhàng ôm bả vai mẹ Lãnh Nghiễn Khanh an ủi. . .

      "Đều là con, nếu bởi vì con, ba tức giận, nếu tại con, ba cũng có sinh bệnh, đều là tại con. . ." Nghiễn Khanh quỳ rạp xuống trước giường bệnh của ba bi thống sám hối: "Ba. . . Thực xin lỗi. . ."

      Ngăn được tiếng khóc làm kinh hoàng người nằm giường bệnh, mẹ Nghiễn Khanh vội vàng tiến lên nâng Nghiễn Khanh dậy ý bảo nhanh lên ra ngoài, lần nữa nhìn lần giường bệnh của ba, Nghiễn Khanh cũng mẹ rời khỏi phòng bệnh. . .

      hành lang, mẹ Nghiễn Khanh nắm chặt tay con : "Nghiễn Khanh, bây giờ con ở đâu?"

      Lãnh Nghiễn Khanh gì, chỉ là lắc đầu. . .

      Mẹ Nghiễn Khanh lập tức đưa chìa khóa trong tay cho Nghiễn Khanh: "Con , ba của con ở trong bệnh viện, thời gian ngắn thể nào về nhà, con cầm lấy chìa khóa này, về nhà"

      "Mẹ. . ." Nghiễn Khanh tha thiết ôm mẹ mình: "Mẹ. . . tốt khi có mẹ. . . Mẹ. . . Thực xin lỗi. . ."

      Mẹ Nghiễn Khanh lại cầm tay con , xoay người trở về phòng bệnh. . .

      Buổi tối, chia tay với Ngưu Ngưu, Nghiễn Khanh mình trở về nhà xa cách lâu nay, mở cửa phòng, trang trí bên trong thay đổi, giống như 10 năm trước vậy, Nghiễn Khanh vào trước cửa phòng của mình, nhàng đẩy cửa, khỏi kinh ngạc che miệng mình, bên trong có gì thay đổi, giống như lúc mình rời 10 năm trước, bàn vẫn để quyển sách mình thích nhất tiểu thuyết Trương Ái Linh, bức màn trong phòng, ga giường. . . Đều là những thứ mình thích nhất, bức tranh hoa nhài, bức ảnh chụp cùng ba mẹ vẫn còn đầu giường, đến bên giường ngồi xuống, cầm lấy ảnh chụp, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống khung ảnh, giờ khắc này, Lãnh Nghiễn Khanh sâu cảm nhận được tại ngôi nhà ấm áp còn có cha mẹ thương mình, chỉ là chính ta lầm đường, phạm phải tội thể tha thứ được. . . . . .

      Thư kí gõ cửa đẩy cửa văn phòng Thị trưởng: "Thị trưởng, thời gian còn sớm, ngài trở về nhà sao?"

      "Được, tôi xem hết chỗ văn kiện này , về trước "

      "Lái xe chờ ngài ngoài cửa, xem hết xuống ban a, cần phải cố gắng quá"

      "Ừ, được"

      Thư kí vừa khép cửa lại, bàn điện thoạivang lên, ngẩng đầu cầm lấy điện thoại, nhìn dãy số: "Alo? Mẹ"

      "Chấn Bình à, còn bận sao?"

      " phải vội, mẹ tìm con có chuyện sao?" Tiếu Chấn Bình dựa vào hướng vào ghế giọng hỏi.

      "Mẹ chỉ thấy gần đây con bận quá thôi, cũng về nhà ăn cơm, mẹ biết con vừa nhậm chức, nhưng con cũng phải chăm sóc mình"

      "Trời ơi, mẹ, con tự chăm sóc cho mình"

      "Chấn Bình, con về ăn cơm được ? Mẹ làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất đấy"

      Tiếu Chấn Bình nhìn đống văn kiện bàn, nghĩ nghĩ: "Được, con về ngay đây"

      Cúp điện thoại, cất văn kiện, Tiêu Chấn Bình đứng dậy cầm lấy áo khoác ra văn phòng. . . Trước cổng lớn nhà họ Tiêu, xe dừng lại, Tiêu Chấn Bình xuống xe, quản gia ra đón: "Ngài trở lại"

      "Vâng, về ăn cơm, bà khỏe ?"

      "Ai u, ngài Thị trưởng hỏi thăm bà già lụm khụm như tôi, là tam sinh hữu hạnh"

      "Ha ha, đừng tôi như vậy, bà là người chứng kiến tôi lớn lên mà"

      vào phòng khách, Tiêu Chấn Bình liền nhìn thấy mẹ ngồi ở phòng khách: "Mẹ, con trở về"

      "Chấn Bình, nhanh! Mau tới đây" bà Tiếu vui vẻ đứng dậy đến trước mặt Chấn Bình ôm lấy : "Ai nha, con trai bảo bối của tôi, cho mẹ mình con lát, ừ, giỏi!"

      Tiêu Chấn Bình giờ gì, mẹ lúc nào cũng quên tán thưởng con của mình..."Chấn Bình, tới đây ngồi" bà Tiếu cho quản gia có thể ăn cơm rồi, sau đó xoay người nắm tay con mình: "Chấn Bình mới lên nhậm chức, là may mắn"

      Tiêu Chấn Bình cầm lấy quả táo bàn cắn miếng: "Còn có thể, nhưng mà vừa bắt đầu có người lãnh đạo cũng quá đồng ý quan điểm của con, con cũng vậy có thể hiểu được bọn họ, dù sao con còn trẻ"

      "Cắt, bọn họ nếu chịu phục, con cũng là Thị trưởng, có mấy người có thể giống như con vậy, còn trẻ mà có thể ngồi ghế Thị trưởng, riêng gì như vậy, mẹ biết con của mẹ, tại thị trưởng, rất nhanh là tỉnh trưởng, lên tới Trung ương. . . ."

      "Trơi ơi mẹ, cái gì vậy? Con có dã tâm lớn như vậy. . ." Tiêu Chấn Bình chịu nổi nhất mẹ suốt ngày ham mộng làm quan. . .

      "Được, được, được. . .Con có dã tâm lớn. . . . . . Con có định lập gia đình "

      Lại nữa rồi, là biết vô duyên vô cớ đánh trúng tưởng niệm của mình lấy cớ làm cho về nhà ăn cơm chính là vì cái này. . .

      "Con có nghĩ đến chuyện lập gia đình sớm như vậy"

      "Ha ha, mẹ biết , con bây giờ là Toản Thạch Vương Ngũ lão, ánh mắt tinh tường hay đâu rồi, chính là nha. . ." theo dưới bàn trà xuất ra chồng ảnh, Tiêu Chấn Bình lập tức phen khinh khỉnh muốn đứng dậy, lại bị mẹ phát bắt được: "Đến đây, Chấn Bình con xem chút. . ."

      "Trời ơi, mẹ! Những thứ này vô dụng cả thôi" chỉ cần mỗi lần về nhà, mẹ khẳng định lấy ra đống ảnh bắt chọn lựa. . .

      "Cái gì vô dụng, tuổi của con cũng đến, tuy con bây giờ đúng là thời gian con đắc ý quan trường, nhưng là hẳn là cần có người vợ đằng sau giúp con, con chưa nghe qua sao? Phía sau thành công của người đàn ông là người phụ nữ, nếu như con có thể cưới được người vợ tốt, tương lai giúp con thăng quan tiến chức, mẹ cho con xem, những này nha, mỗi người đều là xuất sắc tuyệt đỉnh, các mỗi người đều xuất thân hiển hách, có hay là du học trở về, con xem chút, chính mình chọn lấy người. . .

      "Trời ơi, mẹ, mẹ cho rằng đây là chợ mua bán thức ăn hả, còn chọn người"

      "Ai, mẹ thằng bé này, con cũng trưởng thành rồi, con từ đến, về bất cứ phương diện nào đều có để cho mẹ quan tâm qua, duy chỉ có chuyện bạn , Chấn Bình, mẹ như thế nào tới giờ cũng chưa có nhìn thấy bạn con"

      Tiêu Chấn Bình để ý đến mẹ lải nhải, quay sang tiếp tục cắn quả táo. . ."Trời ơi,con trai. . ." bà Tiếu lập tức giật mình: "Con phải là. . ."

      Tiêu Chấn Bình sững sờ, lập tức hiểu được ý của mẹ: "Trời ạ, mẹ,mẹ đừng suy nghĩ lung tung, phỉa như mẹ nghĩ đâu"

      "Vậy con cho mẹ, vì cái gì đến bây giờ cũng dẫn người bạn trở về cho mẹ xem chút"

      "Con sợ mẹ dọa người ta chạy mất"

      "Gì, thằng bé này, tại sao mẹ như thế, ai có thể làm con dâu của mẹ, mẹ thầm vui mừng còn kịp "

      "Ha ha, đúng nha, mẹ con rất đúng, cha dám cam đoan tuyệt đối là đối với con dâu tốt" ông Tiếu cầm ly trà vào phòng khách vẻ mặt vui vẻ .

      "Ông Tiếu, ông tới, ông đứa con bảo bối, cũng trưởng thành rồi, mỗi lần nhắc lấy vợ lại chê tôi phiền, ông chút, tôi chọn cho ai cũng là tiểu thư khuê các, xuất thân danh môn, trước gia đình bối cảnh, đến khuôn mặt cũng thua gì những minh tinh. . ."

      "Ha ha, bà nha, chính là thích trông nom những chuyện này, bà chỉ tìm cho con trai, vậy bà có hay hỏi qua thích những người con như thế nào? tại chính là tự do đương, bà cái kia cái gì thân cận sớm lạc hậu à" ông Tiếu thổi thổi lá trà trong ly trà mạt cười .

      "Tự do đương? Tôi cũng phải theo kịp trào lưu đại, cái đó tôi cũng hiểu"

      "A? Phải ? Vậy bà còn liên tiếp cho xem ảnh"

      Bà Tiếu đến bên chồng: "Tôi hỏi ông, ông cảm thấy con ông có thời gian để tự do đương sao?"

      Ông Tiếu nghiêm túc gật đầu: " cũng đúng, trước kia chỉ lo đọc sách, tại a, lại là đường đường Thị trưởng, hẳn là có thời gian thương ha"

      "Trời ơi, ba mẹ, cái này hai ngừoi cũng cần quan tâm"

      "Ai, thằng bé này, người làm cha làm mẹ nào lại quan tâm đến chuyện chung thân đại của con cái, mẹ quyết định, con hôm nay phải chọn được trong đám ảnh này xem mặt, nếu mẹ hôm nay cho con rời cái nhà này"

      Tiêu Chấn Bình lập tức vẻ mặt cầu cứu nhìn hướng phía cha, đối phương cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ nhếch miệng: "Cái nhà này mẹ con làm chủ, con hay là ngoan ngoãn chọn người "

      "Con chọn"

      "Con hôm nay chọn cũng phải chọn, chọn cũng phải chọn"

      "Trời ơi, mẹ!" Tiếu Chấn Bình nhìn đống ảnh bàn còn cách nào, lát thấp giọng : "Trong lòng con có người . . ."

      Bà Tiếu ông Tiếu mắt lập tức sáng lên: "Cái gì? vậy sao? Con trai"

      "Ừ, con nhất định người. . ."

      "Tôi rồi, con của bà cần bà quan tâm, trong lòng sớm có người" ông Tiếu cười .

      " , con trai, ấy là con nhà nào" bà Tiếu bắt đầu điên cuồng ép hỏi, Tiêu Chấn Bình tại chịu được đứng lên về phòng bếp: " phải ăn cơm sao? Chết đói"

      Bà Tiếu cũng lập tức theo sát lấy sau lưng con trai truy vấn : " cho mẹ, con nhà ai, xinh đẹp ? Con nhất định chờ ấy? Chẳng lẽ ấy ra nước ngoài học. . . . ."

      "Trời ơi, cha, cứu mạng. . ."

      "Ha ha. . . . . ."

      Trở lại chỗ ở của mình, Tiêu Chấn Bình mới cảm giác mình rốt cục có thể thở hơi, chịu được mẹ đích nhiều hơn ép hỏi, xem ra sau này về nhà số lần hẳn là giảm bớt... Đẩy ra cửa thư phòng, Tiêu Chấn Bình vào đến trước bàn, mở ra ngăn kéo lấy ra quyển sổ, từ bên trong rút ra bức ảnh, lập tức dưới ánh đèn ánh mắt của trở nên nhu hòa mà thâm tình, cầm ảnh chụp đến phía trước cửa sổ, đó là khi ở trường dùng di động chụp trộm, đến nay coi như trân châu cất kĩ, trong tấm ảnh khuôn mặt chưa bao giờ quên, cũng biết cả đời mình quên. . .

      "Nghiễn Khanh, em biết ? nhất định chờ em. . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :