Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      ngọt ngào quá, ko biết khi nào mới tới đoạn Kỷ Ức lớn đây

    2. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      hôm nay chưa thấy chương mới vậy nàng :-(((

    3. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      @love_is_blue317 sáng giờ bận onl được ấy mà ^^
      Đầu tuần vui vẻ ~
      Chương mới thứ 5 :yoyo56:


      Chương 6 - Cố nhân trở về (1)

      Ba năm sau, Kỷ Ức và Noãn Noãn cùng thi đậu phụ trung[1].

      Kỷ Ức bị phân vào lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên duy nhất, cha mẹ của Noãn Noãn cũng dùng chút quan hệ, để hai lại cùng học lớp. Mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh tìm rất nhiều người quen, cũng thành công, cuối cùng vẫn tìm mẹ của Noãn Noãn, giao thêm bốn vạn mới có thể nhập học.

      Tốn bốn vạn, cũng chỉ là lớp thường.

      Năm đó, trường cao đẳng thu phí hoàn toàn theo quy định, còn việc miễn học phí đại học.

      Học phí bốn năm đại học cũng cần nhiều tiền như vậy, mà bốn vạn này chỉ là phí xin giúp đỡ vào trường phụ trung. Triệu Tiểu Dĩnh ngày càng thích nghe giảng bài, lại càng nghe hiểu, lên phụ trung áp lực lớn, ấy gầy hẳn .

      Kỷ Ức biết hình dung cảm giác này thế nào.

      Lúc còn rất , mùa đông ở Bắc Kinh hiếm khi có rau cải, nhà nhà ăn cải trắng, còn có cà chua ướp từ mùa hè. có máy tính, có di động, có siêu xe, có chuồn chuồn có thằn lằn, có đám trẻ con túm tụm đốt lửa nước khoai, thậm chí còn phóng hỏa. Những đứa trẻ lớn lên từ thuở bần cùng, luôn hoài niệm cuộc sống như thế.......

      Khi đó, phần lớn mọi người đều vui vẻ.

      Cho dù có phiền não, cũng phải hoàn toàn do tiền bạc.

      Kỷ Ức lên phụ trung, chọn ở lại trong ký túc trường học.

      Đến mùa đông, mới hơi hối hận. Trường học sắp xếp chạy bộ buổi sáng là "phúc lợi" dành riêng cho học sinh ở ký túc, Noãn Noãn và Triệu Tiểu Dĩnh học ngoại trú may mắn hơn, cần chịu tra tấn đó.

      Hôm nay, lại dậy muộn, khi cùng Ân Tình Tình ngủ giường tầng chạy đến, bị đa số người chạy buổi sáng bỏ lại rất xa.

      "Kỷ Ức, cậu làm gì vậy?" Ân Tình Tình tiện tay kéo khóa áo lông ra, nóng đến le lưỡi.

      Kỷ Ức đứng cạnh thành đê ven sông, tay vịn tường xi-măng, thấp giọng : "Mình muốn tắt qua mặt băng."

      "Băng chắc lắm đâu......." Ân Tình Tình sợ, tựa vào tường che khá thấp, nhìn mặt sông.

      Có mấy ông bác mang giày rượt băng chơi đó.

      Nhìn qua có vẻ rất an toàn?

      Giữa tiếp tục chạy và băng qua sông, Kỷ Ức quyết đoán chọn vế sau. Ân Tình Tình là học sinh ngoan, tuy rất hâm mộ, vẫn gào lớn: "Cậu cẩn thận đấy, mình ở chỗ tập kết chờ cậu." Sau đó chạy xa.

      Ở đây có bậc thang, là sườn dốc lớn, mùa hè là cỏ xanh, mùa đông chỉ còn cây khô.

      Kỷ Ức nhảy tới nhảy lui, tránh khỏi những vũng tuyết đọng bẩn thỉu và vụn băng, chạy đến bờ sông, đưa chân giẫm thử mặt băng, sau khi kết luận là an toàn mạch chạy chậm qua, những người rượt băng phía sau thấy còn còn thú vị bảo chạy chậm chút nha. quay đầu, làm mặt quỷ, quên nhắc nhở ông bác suýt trượt chân: "Bác cũng cẩn thận a."

      bò lên bên kia sông, núp sau cây tùng, chuẩn bị khi các bạn học chạy đến giả vờ thở hồng hộc theo sát đội. tính toán vui vẻ, chợt cảm thấy vai bị người khác vỗ, lập tức mếu máo: "Thầy Triệu...... Em sai rồi......"

      Quay đầu lại, bày ra vẻ mặt sám hối.

      Sám hối...... cứng ngắc lại mặt.

      "Tây Tây," nam nhân trước mặt gọi tên , "Chú là Quý Thành Dương."

      "Vâng....... Cháu biết.... Chú...... Quý Thành Dương." giọng gọi tên của .

      và lúc trước giống nhau, cũng rất giống.

      Lần cuối nhìn thấy , màu da rất trắng, mắt hai mí, vẻ ngoài cực kỳ có khí chất. Còn bây giờ.... gặp lại, cẩn thận nhìn có thể phát ánh mắt thản nhiên, còn có cảm giác trầm tĩnh.

      "Sao lại chạy băng qua?"

      "Em muốn chạy bộ buổi sáng," Kỷ Ức hơi ngượng, "Nên tắt qua mặt băng."

      vừa định hỏi lại.

      Kỷ Ức bỗng nhiên thở dài, kéo tay áo của , kéo về hướng chính mình, núp giữa lá chắn tạo thành nhờ và cây tùng. Lặng lẽ nâng tay Quý Thành Dương, từ khe hở nhìn thấy thanh niên tốt - lớp trưởng Từ Thanh đại nhân, dẫn theo đội thứ nhất chạy đến.

      Quý Thành Dương quay đầu lại.

      Kỷ Ức lập tức tỏ ra đáng thương vô cùng, xin khoan dung.

      chỉ có thể bày ra tư thế dựa vào cây hút thuốc, động tác thành tạo rút thuốc lá ra, châm lửa, nhàng hút hơi. Hương vị rất quen thuộc....... biết vì sao, Kỷ Ức luôn cảm thấy mùi thơm nhàn nhạt người lẫn với mùi khói thuốc, giống với bất cứ ai. khẽ hít hơi, chớp mắt như trở về kỳ nghỉ hè lúc tốt nghiệp tiểu học đó.

      "Được rồi," Giọng của như nước hồ sâu, lạnh lẽo, đạm mạc xa cách.

      Đáng tiếc có hiệu quả với .

      thở ra hơi, đứng thẳng người: ".... trở về lúc nào?"

      Quý Thành Dương khẽ nhướng mày: "Sao gọi chú tiểu Quý nữa?"

      "Em lớn rồi," dời tầm mắt, nhìn ra xa xa, "Hơn nữa.... đâu có già vậy."

      ràng nên được gọi là .

      cười như cười, chẳng gì, thuận tay ấn điếu thuốc lên thân cây tùng, dụi tắt, vứt xuống đất.

      Chỉ hút hai hơi ném? giống .

      Hai người mới vài câu, Kỷ Ức lại giở trò cũ kéo , che chính mình lại. Nhưng lần này, bạn học chạy tới của , cả lẫn Quý Thành Dương đều phát chuyện kinh người, đó là cây cỏ khô dưới chân hai người cháy. Kỷ Ức sợ hãi kêu tiếng, lộ ra nơi " thân", nhìn lửa nương theo gió sớm cháy lan ra cỏ khô, biết làm sao.........

      Quý Thành Dương nhanh chóng cởi áo lông ngắn người, ném cho Kỷ Ức, nhanh kéo cỏ khô xung quanh tách ra, đá đất lên ngăn cách vùng cháy và cỏ.

      Thế lửa yếu dần, dần dần chỉ còn tiếng vang lép bép, còn có khoảng lớn tro tàn.

      đứng đó, xắn tay áo, nhàng thở ra.

      Các nữ sinh cùng lớp chạy đến, có cả số bạn khác lớp đều đứng lại xem. Các ấy căn bản biết lý do của đám cháy, chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi, giữa mùa đông lại mặc áo sơ mi đơn bạc, dập tắt lửa. Hơn nữa người này còn rất tuấn, hoàn toàn khác với mấy ông chú vội vội vàng vàng làm hay qua lại đường lớn, còn trong trường chỉ chỉ toàn mấy tên ngốc hoặc loại thiếu niên nhiệt huyết thôi, tóm lại, chính là giống như người bước ra từ phim thần tượng vậy!

      Ồ?

      chuyện, phải là Kỷ Ức lớp thực nghiệm sao?

      Các nữ sinh mắt sáng rỡ.

      bị nhìn chăm chăm, cực kỳ tự nhiên, đưa trả áo cho Quý Thành Dương, cúi đầu : "Em đây, còn chạy thầy thể dục chắc chắn ghi sổ em trốn chạy buổi sáng." Vì thế, ở trước mặt các nữ sinh, vội vàng chạy vụt .

      Khi thầy thể dục điểm danh, vẫn nghi hoặc, Kỷ Ức bình thường về chót sao hôm nay đột nhiên tăng tốc? May mà lớp trưởng và các tỷ muội cùng chung hoạn nạn bao che, mới có con dấu của buổi chạy sáng hôm nay,

      Kỷ Ức vốn định hỏi Noãn Noãn chú út của ấy trở về lúc nào, ngờ hôm nay Noãn Noãn nghỉ bệnh.

      Giữa trưa, lớp ăn cơm, lớp trưởng Từ Thanh đột nhiên giúp lấy thức ăn, hơn nữa là thức ăn trong khu dành riêng cho người Hồi, đặc biệt đưa cho .

      "Mình ăn hết nhiều vậy đâu." Kỷ Ức hơi ngạc nhiên.

      "Cái đó...." Lớp trưởng nghiêm túc lại lắp, "Cũng tiện thể thôi, dù sao mình là người Hồi. Cậu và Noãn Noãn bình thường vẫn bảo thức ăn của người Hồi rất ngon sao?"

      Tiện tay?

      Kỷ Ức ăn cơm, nhìn lớp trưởng.

      "Sao Noãn Noãn hôm nay học vậy?" Lớp trưởng rốt cuộc "thuận miệng" hỏi.

      "Noãn Noãn?" Kỷ Ức chậm rãi ăn, đến khi nuốt xuống rồi mới , "Mình biết, mình trọ ở trường, cậu ấy học ngoại trú, trừ cuối tuần bình thường cũng chung."

      ..........

      Lớp trưởng rồi.

      đại khái cảm nhận được, vị lớp trưởng gia cảnh bần hàn nhưng có chí cầu tiến này có ý tứ với Noãn Noãn. Kỷ Ức tiếp tục lật xem quyển《Fushigi Yugi》[2], tiếp tục ăn cơm. Những quyển truyện này là bạn trong ký túc cho mượn, tuổi thơ của có vẻ đơn điệu hơn người khác chút, ví dụ như loại truyện tranh tình nhiệt huyết của Nhật người ta sơ trung đọc, đến cao trung mới chính thức xem qua.

      Nhưng hiểu vì sao, bình thường đọc truyện đều say mê chìm trong đó, hôm nay lại thất thần.

      Sắp đến giờ vào học, mới cất truyện , cầm hộp đựng cơm ra khỏi lớp.

      Lúc này, bồn rửa trong lầu dạy học bị chiếm hết, biết chỗ tốt, trung tâm nghệ thuật của trường vào giữa trưa hiếm khi có ai, buổi chiều sau giờ tan học mới có các đội nhóm nhạc cụ dân gian, ban nhạc, vũ đạo đến tập luyện.

      Ai ngờ, vừa mở vòi nước bị thầy giáo trong ban nhạc bắt được: "Kỷ Ức, mấy ngày rồi em đến tập luyện?"

      "...... Thầy Lỗ, em sắp thi cuối kỳ rồi."

      Tiêu, đành tạm thời tắt nước trước.

      Đây là thầy trong ban nhạc, vì sao lại để ý tới người trong dàn nhạc cụ dân gian như a........

      Lỗ lão sư lắc đầu, vẫy tay bảo tới, qua, bị thầy nắm vai: "Lấy cớ sao? Nghe em gần đây mê truyện, xem đến mất ăn mất ngủ?"

      " có ạ," Kỷ Ức lắc đầu, ngoan ngoãn , " phải đâu thầy Lỗ, oan cho em quá. Thầy lịch sử của tụi em bảo em làm bảng niên đại cho các kiện, sau đó sao chép cho tất cả các bạn để ôn tập....."

      Thầy giáo cười lớn.

      Bọn họ đứng trước cửa phòng huấn luyện, chưa được vài câu, chợt nghe tiếng đàn dương cầm vang. Kỷ Ức tò mò, ai lại đến phòng luyện tập vào giờ này? Giờ này mọi người đều ở lớp học mà? thò đầu nhìn, phát người ngồi ở đàn dương cầm đặt bên sườn đông của phòng, ngờ là Quý Thành Dương.

      có chút mù mờ.

      Liền nghe tiếng thầy Lỗ : "Đây là học trò giỏi nhất ta từng dạy."

      " ấy...... trước kia cũng ở trong ban nhạc của trường sao ạ? Ban nhạc trong trường có lớp dương cầm mà?"

      Cho nên rất ít người đàn cây đàn ấy, chỉ có những người thích nó mới thỉnh thoảng chơi.

      "Lúc trước có, giờ ."

      Cách khá xa, thầy dường như cũng muốn tiếp tục nghe, lập tức gọi .

      Vì thế, Kỷ Ức đứng cạnh thầy, nhìn , nghe đàn. Sau lần gặp mặt vội vàng lúc sáng, chút nôn nóng và yên nơi đáy lòng chậm rãi biến mất..... Đàn ông đàn dương cầm hấp dẫn người khác có lẽ vì tư thế ngồi ngay ngắn, cảm giác ngón tay lướt phím đàn đen trắng, hoàn toàn khác với các cách diễn tấu khác.

      Nếu lúc bỏ tập đàn tốt rồi, có lẽ được như , ngồi ở đây, dưới ánh nắng nhợt nhạt mùa đông, diễn tấu khúc hoàn mỹ như thế.

      Trầm mặc, biết vui buồn.

      Còn có cảm giác xa cách ngàn dặm.

      Hết bài, có vẻ hoài niệm sờ đàn dương cầm, đứng dậy quay đầu, thấy thầy giáo và Kỷ Ức, hơi ngẩn ra, sau đó giật mình nhớ ra đúng là Kỷ Ức học trường cũ của mình. tới, vừa định chuyện, tiếng chuông báo đúng giờ vang lên, Kỷ Ức giật mình: "Em lên lớp ----" xoay người, lập tức chạy về hướng lớp học, còn phút nữa là vào học rồi.

      lấy tốc độ lúc thi chạy 100m lao lên bốn tầng lầu, mệt đến nỗi muốn gục luôn, vẫn kịp giờ.

      bục giảng, giáo viên tiếng bắt đầu viết bảng giảng bài.

      cầm theo hộp cơm còn chưa rửa, trước mặt các nhân tài lớp thực nghiệm, cúi người qua bục giảng vào lớp, ngồi xuống. Ân Tình Tình ngồi sau lập tức chuyền lên tờ giấy : đâu vậy?

      nhanh chóng viết: rửa hộp cơm.

      Rồi ném tờ giấy về.

      Từ cửa sổ, nhìn về phía trung tâm văn nghệ ở phía đông của dãy lớp học.

      Rốt cuộc cảm thấy mọi thứ như chân hơn.

      về rồi, .... nữa ?


      [1] phụ trung: tương đương trường cấp ba ở Việt Nam.

      [2] Fushigi Yugi: bộ truyện của tác giả Watase Yuu, xuất bản ở Việt Nam với tên Quyển sách kỳ bí.
      chau007153, Rubyzjn, quỳnhpinky8 others thích bài này.

    4. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      về rồi, ko còn là chú Tiểu Quý nữa ^^
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 7 - Cố nhân trở về (2)

      Cuối tuần, về nhà.

      Noãn Noãn cực kỳ thích tám chuyện QQ, tiếc rằng ở nhà bị quản rất nghiêm, chỉ có thể thừa dịp cuối tuần Kỷ Ức trở về mới có thể chơi thoải mái. Nên vừa về, Noãn Noãn đến báo tin.

      "Chú út của mình về rồi." Noãn Noãn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, quay đầu .

      ừ, vừa xem bài tập toán, vừa dùng răng nanh chầm chậm cắn vỏ táo bỏ , chữ viết chi chít, còn có chú giải viết thêm vào. Đáng tiếc, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc xem bài, ra tinh thần hơi căng thẳng, chờ nghe Noãn Noãn tiếp.

      Sao lại nữa rồi?

      liếc qua máy tính, phát ......... Noãn Noãn gõ "Mình cũng rất nhớ cậu".........

      "Noãn Noãn cậu ảo sao?" kinh ngạc.

      "Xuỵt, cậu thôi," Noãn Noãn quay đầu giọng bảo, "Là lớp trưởng."

      Kỷ Ức trợn tròn mắt, chuyện khi nào, sao lại biết?

      " online, vừa làm đề vừa chuyện phiếm với mình," Noãn Noãn , "Trả lời chậm a."

      " sớm....." Kỷ Ức thào.

      "Hứ, mình có chứng minh thư rồi nhé," Noãn Noãn quay đầu lại cười, "Tiểu Tây Tây, nếu cậu mới gọi là sớm, tiểu Tây Tây mới mười bốn tuổi nha."

      Lúc bé thấy gì, khi lên cao trung, tuổi hơn lập tức có chênh lệch rệt.

      Với lại, từ khi lên cao trung, Noãn Noãn đặc biệt thích gọi nhũ danh của , coi đây là thú vui lớn.........

      Kỷ Ức cúi đầu tiếp tục cắn vỏ táo.

      Vì nhắc đến vấn đề giấy chứng minh, Noãn Noãn nhớ ra sắp đến kỳ nghỉ đông, và cả sinh nhật của Kỷ Ức. Hằng năm nghỉ đông hoặc nghỉ hè, Noãn Noãn đều phải đến Thành Đô ở với ông ngoại tuần. "Tây Tây, cậu với mình ." Lớp trưởng trả lời, Noãn Noãn lập tức đùng đùng gõ liên tục, "Vừa vặn chúc mừng sinh nhật mười bốn tuổi cho cậu, chú út mình cũng đó." Câu cuối của Noãn Noãn chỉ thuận miệng , với lại thành trọng tâm.

      "Chúng ta ngồi máy bay với ông ngoại, cần chứng minh thư, nhưng khi về là tự máy bay thường, cậu nhớ kỹ đó," Noãn Noãn quên nhắc nhở, "Trẻ con chưa có chứng minh thư, nhớ phải đem theo hộ khẩu đó."

      Kết quả, học kỳ này thi tốt đến kinh ngạc.

      Khi nhận được phiếu điểm, lại thừa dịp chú hai chú ba dẫn vợ về nhà ông nội ăn cơm, ông nội bà nội đều vui vẻ, liền đến việc muốn cùng Noãn Noãn Tứ Xuyên. xong, cúi đầu ăn cơm của mình.

      " Tứ Xuyên à, có cần hỏi ý mẹ con trước ?" Thím ba thuận miệng , ấy vừa gả vào nhà, tình huống lắm.

      Ông nội hắng giọng: "Cháu vừa gì? Muốn lấy hộ khẩu đúng ?"

      "Vâng." tìm thử, hộ khẩu của là ở đây, phải ở nhà cha mẹ.

      "Cầm , nhớ giữ cẩn thận, ngoan ngoan nghe lời, đừng gây phiền phức cho cha mẹ Noãn Noãn."

      cúi đầu, dạ tiếng.

      Ăn cơm xong, lập tức gọi điện cho Noãn Noãn, chỉ lát sau Noãn Noãn mang theo cái hộp màu lam nhạt chạy xuống: "Mẹ mình cậu ít khi xa nhà, khẳng định có những thứ này," Noãn Noãn xong còn đưa ra tờ giấy chi chít chữ, "Những thứ đây cậu phải chuẩn bị mang theo, là mẹ mình bảo chú út viết đấy."

      Kiểu chữ vô cùng....... đặc biệt.

      ra, những người trước giờ từng gặp đều viết chữ rất đẹp.

      từng tò mò hỏi chú ba, vì sao quân nhân viết chữ đặc biệt đẹp. Chú ba cười lớn, ra vẻ đương nhiên cho biết, vì thời gian rảnh rỗi có gì làm, nên mọi người đều luyện chữ....... Sau này vào lớp thực nghiệm, gặp qua mấy học sinh có thành tích xuất sắc trong ban khoa học tự nhiên, đa số chữ viết đều có khí phách lắm, liền hiểu ra, vì tất cả mọi người bận quá, đều vội vàng thi cử.

      Nhưng chữ của Quý Thành Dương, thiếu chút kiên cường của quân nhân, lại hơn chút nhu hòa tiêu sái.

      phải xem chữ như xem người sao? Sao lại giống lắm...............

      "Áo lông, bao tay, mũ......" Mỗi hai thứ viết cùng hàng, lần lượt đọc xuống, sau đó, thấy được hàng cuối cùng. ".... Băng vệ sinh."

      Trời ạ.

      cầm tờ giấy, bỗng nhiên cảm thấy phỏng tay, nghe thấy tim trong lồng ngực đập bùm bùm.

      Tờ giấy này Noãn Noãn đưa tới, đừng là cậu ấy cũng thấy rồi nha........ Kỷ Ức có chút chột dạ, còn có 120% ngượng ngùng. Ngay cả bản thân lúc mua những thứ này, luôn thừa dịp siêu thị vắng người mới tính tiền, thậm chí có khi người tính tiền là nam, còn lặng lẽ đứng ở xa hồi lâu, chờ đến thay ca mới đỡ ngượng đến.....

      cứ thế viết ra đây........

      Còn là viết cho .

      Cả buổi tối Kỷ Ức cứ rối rắm vấn đề này, thậm chí mơ rất nhiều giấc mơ hồi bé, còn lặp lại vô số lần cảnh tượng xấu hổ lần đầu tiên bản thân mua băng vệ sinh. Hôm sau, từ giường bò dậy, nhìn tờ giấy kia hồi lâu, cuối cùng vẫn đặt nó chung với bức tranh con diều, cất vào ngăn kéo khóa lại.

      Dù thế nào những thứ này đều là lễ vật người đó đưa cho .

      Hơn nữa...... thể để người khác nhìn thấy.

      Tự chuẩn bị hành lý, phát bản thân phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng, gom hết quần áo mình thích cùng đồ dùng hay dùng vào vali, vất vả đóng vali lại, hoàn toàn muốn mở ra nữa, chỉ có thể khó khăn chịu đựng cho tới ngày .

      Vai đeo balô, chờ Noãn Noãn gọi mình, ngờ người đến là Quý Thành Dương.

      "Balô chứa nhiều vậy?" Quý Thành Dương liếc qua cái balô phình to của , có chút kỳ lạ.

      ràng có vali, sao balô còn chứa nhiều đồ như vậy?

      "Đều là bài thi," cúi đầu, "Bài thi môn Toán."

      Vì sao thấy lại nghĩ đến tờ giấy kia a.......

      Khi giúp mang vali xuống lầu, Kỷ Ức mới biết, đoàn người chỉ có ông ngoại và mẹ của Noãn Noãn, Quý Thành Dương, Noãn Noãn và .

      Gió Bắc thổi mạnh, khiến mái tóc ngắn của rối tung lên.

      "Tiểu Tây Tây, tóc mái rối hết rồi, đẹp a." Noãn Noãn tâm tình tốt, giúp vuốt suôn lại tóc mái, "Chúng ta chinh chiến Thành Đô! Còn có......" Noãn Noãn giọng xuống, "Vừa rồi mình nghe mẹ và chú út chuyện phiếm, chú út còn muốn Đạo Thành Á Đinh[1], mình nhất định dày mặt bám chú út, để chú dẫn chúng ta theo."

      Đạo Thành Á Đinh?

      Hình như là tên tòa thành châu Âu.

      Kỷ Ức kịp hỏi nhiều, cùng mọi người lên xe.

      thẳng đến sân bay, lên máy bay. máy bay chỉ có mấy bác mặc quân phục, đều đứng dậy chào hỏi ông ngoại Noãn Noãn, có bác lớn tuổi thấy Quý Thành Dương, hơi sửng sốt, lập tức cười hỏi: "Đây là con út Quý gia sao?" Quý Thành Dương có vẻ cũng biết bác ấy, lễ phép cười, chào hỏi trưởng bối.

      Noãn Noãn muốn ngồi kế chú út, lại bị mẹ kéo đến ngồi cạnh, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối nhìn chỗ Quý Thành Dương, lập tức với Kỷ Ức vốn định ngồi mình: "Nhanh đến ngồi với chú út của mình , cho chú đỡ buồn chán."

      ...........

      Ngồi với mình mới càng nhàm chán chứ?

      qua đó, ngồi xuống cạnh Quý Thành Dương, vừa mở ba lô ra, định lấy bài tập ra tiếp tục xem, liền cảm giác được vươn tay qua, "ba" tiếng giúp cài dây an toàn.

      "Đừng xem đề, rất dễ say máy bay," Giọng ở phía truyền xuống, khẽ , "Chờ máy bay cất cánh nửa tiếng rồi hãy xem."

      gật đầu.

      "Mấy đề đó là thầy giao làm bài tập nghỉ đông cho cậu ấy." Noãn Noãn vẫn nhìn về phía này lập tức giải thích, "Mười người đứng đầu lớp của tụi cháu đều bị thầy gọi vào văn phòng, phê bình từng người, giao cho tất cả nhiều bài tập, ngay cả lớp trưởng xếp thứ nhất cũng bị thầy mắng, tất cả các môn hóa là tệ nhất, học tốt nữa chuyển khỏi lớp thực nghiệm. Thứ nhất lớp đó, còn bị mắng như thế, cho người ta sống mà......"

      "Lớp trưởng lớp con?" Mẹ của Noãn Noãn nhớ lại, "Là cậu trai dáng người đặc biệt cao, cười đáng đó?"

      Noãn Noãn giật mình, chột dạ chuyển đề tài: "Kỷ Ức tệ nhất môn toán, bị mắng suốt nửa tiếng. Lớp thực nghiệm chúng con đặc biệt đáng thương, học kỳ học chương trình cao hơn, học kỳ hai học bài lớp 11, chú út chú tranh thủ giảng đề cho Kỷ Ức chút ."

      Mẹ Noãn Noãn cười trước: " cứ như con học cùng lớp với Kỷ Ức ấy, sao bảo chú giảng đề cho con?"

      "Giảng con cũng hiểu." Noãn Noãn cọ tay mẹ, "Mẹ ~ con học tốt mẹ cũng ghét bỏ con đúng ?" Mẹ Noãn Noãn cười bất đắc dĩ: "Học tốt, sau này con chỉ có thể học trường quân đội."

      ".......... Con chịu đâu, con muốn mỗi sáng đều phải ra thao trường luyện tập a........"

      ...............

      Noãn Noãn hơi khoa trương, lúc bị mắng cũng chưa kích động như vậy.

      Đến khi máy bay cất cánh, rốt cuộc biết Quý Thành Dương say máy bay, là . và Noãn Noãn tối hôm trước đều rất hưng phấn, ngủ yên, lúc này bắt đầu có phản ứng.

      Noãn Noãn nằm nghiêng trong lòng mẹ mình, nhanh chóng ngủ mất, vui đùa náo loạn nữa.

      Mấy bác này thích đùa, bảo tiểu bá vương rốt cục im lặng lát. ôm gối, nhắm mắt, muốn tìm tư thế thích hợp để ngủ. Mặt bỗng nhiên bị bàn tay ấm áp bao trùm, sau đó khẽ kéo về hướng bả vai , hoảng sợ, dám mở mắt, thuận thế giả vờ như mơ màng ngủ, liền dựa vào vai .

      "Ngủ ngoan." nghe thấy tiếng , lần này thanh rất gần rất gần.

      mở miệng, trong khó chịu của cơn say máy bay, chậm rãi thiếp .

      Ngủ sâu lắm, đến giữa đường, mơ hồ còn có cảm giác đắp cho mình tấm chăn. Vì thế lâu sau, nóng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, mơ mơ màng màng, cánh tay vươn ra, nhàng níu tay áo sơmi của , muốn nóng quá. Nhưng chưa xong lại rơi vào mộng.

      Mẹ của Noãn Noãn quay đầu liếc qua, cười khúc khích: "Mặt Tây Tây đỏ cả rồi, em sắp khiến bé nóng chết đó."

      Quý Thành Dương cúi đầu nhìn kỹ khuôn mặt , quả nhiên nóng đến hơi ửng hồng.

      thuận tay sờ trán , ra mồ hôi.

      .............

      luôn được khen IQ lẫn EQ đều cao, nhưng gặp Tây Tây..... hình như làm gì cũng phạm sai lầm.

      Chỉ là muốn tốt với chút, nhưng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Quý Thành Dương tháo xuống chiếc kính nửa gọng màu vàng, nhàng xoa xoa mi tâm của mình, nhịn được khẽ cười. thả lỏng dây an toàn người , kéo tay vịn giữa hai người lên, đặt gối lên đùi mình, để nằm lên.

      Vừa định lấy tấm chăn ra, do dự chút, chỉ khẽ vén nửa ra.

      "Ừm, vừa định nhắc em," Mẹ của Noãn Noãn cũng thấy đùa vui, làm như khen ngợi , "Lập tức cất chăn bị nhiễm lạnh, lần này ra dáng người chú rồi."

      [1] Đạo Thành Á Đinh: Daocheng-Yading, thôn Á Đinh ở Đạo Thành, phía đông cao nguyên Thanh Tạng. Á Đinh gần với thành phố Aden, Yemen.

      P.S: Daocheng-Yading có vườn quốc gia, nghe đẹp lắm :034::034::034:
      Chương sau Kỷ Ức ra mắt 'nhà chồng' [Đương nhiên phải gia đình Noãn Noãn, chi tiết mời đọc chương sau] :th_78:
      Hẹn gặp tuần sau ~ :yoyo56:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :