Chương 4 - Quá nhiều chuyện cũ (1) Chú tiểu Quý rất nhanh rời , nghe là đến Tết mới về. Vậy hẳn là trong kỳ nghỉ đông. Thời học luôn thấy thời gian qua rất chậm, nhất là tiểu học và sơ trung, cơ hồ là đếm ngón tay chờ qua từng ngày. Đợi đến khi nghỉ đông, bé dần quên , bắt đầu mong chờ việc có thể đến nhà ba mẹ trong kỳ nghỉ. Đại khái kỳ nghỉ khoảng hai mươi mấy ngày, cuối cùng có hai ngày mẹ rảnh rỗi, đón bé qua. Quan niệm từ thuở còn bé, có nhà của cha mẹ, có nhà của ông nội, chưa từng có khái niệm "nhà của mình". Nhà của cha mẹ Kỷ Ức rất xa lạ, mấy tháng mới qua lần, nhưng mỗi lần đến đều có cảm giác rất tự tại, có lẽ đây là sức mạnh của huyết thống. Kỷ Ức ngồi xe bus đến, suông sẻ đến cửa, dùng chiếc chìa khóa đeo cổ cẩn thận mở cửa. Lúc này còn chưa có ai. Bé đổi dép lê, vào, mỗi phòng đều lượn qua vòng, sau đó mới buông cặp sách, bắt đầu nghiên cứu xem có thứ gì mới mình chưa thấy qua. Xem qua mọi thứ, cũng chỉ là nhìn qua, dám tùy tiện chạm vào. Đến khi bé thấy có hai hộp cà phê Nestle trong gói quà lớn đặt bàn, bỗng nhiên nhớ tới..... hương vị. Là buổi tối sau khi phát sốt đó, hương vị khiến mình thức trắng đêm. Bé rất muốn mở ra nếm thử, bất quá phải đợi mẹ về. Ở chỗ này có khuyết điểm duy nhất là ai nấu cơm đúng giờ, bởi vì giữa trưa trong nhà thường ai, bất quá tủ lạnh có cơm. Bé nhanh chóng tìm được hộp cơm và rất nhiều thức ăn làm sẵn cho bé, đếu rất bổ dưỡng, nhưng bé thích, đành mình lấy ớt xanh trộn cải chua mẹ thích ăn với cháo vào buổi sáng ra. Rất rất cay, trộn với cơm, ăn vui vẻ. Đây là món mẹ thích, đương nhiên bé cũng phải thích ăn. Sau đó mẹ trở về, bé tò mò hỏi, mình có thể lấy hộp cà phê uống được . Mẹ dường như thấy có vấn đề gì, đồng ý. Hôm sau lúc trở về, bé liền ôm theo hai hộp cà phê đặt trong hộp lễ vật màu đỏ, lên xe bus. xe ít người, chú lính lái xe thấy bé, cười sằng sặc: "Tây Tây, cháu cầm tặng ai thế?" Tặng ai à? Sao bé lại nghĩ tới nhỉ? Có thể tặng hộp cho chú tiểu Quý nha. Bé cười: "Tặng hộp, giữ lại cháu uống ạ." "Thứ này phải cho trẻ con uống đâu." Bé nhe răng cười. Chẳng có ai thèm quản bé đâu. Bởi vì xách theo đồ khá nặng, chú lính đặc biệt sửa lại tuyến đường khi vào khu người nhà, quẹo qua cửa nhà ông nội của bé, dừng lại. Bé nhảy xuống xe, mặc kệ là gặp nhân viên tiếp thị hay chú dì quen biết đều chào hỏi, mặc kệ vai có mấy gạch mấy sao, hoặc thuần túy là người nhà hậu cần, đối với bé đều có khác biệt gì. Khi đó, trong suy nghĩ của bé, chúng sinh là ngang hàng, cho đến kiện của ba ngày sau, hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ này của bé. Bé và Noãn Noãn, mỗi cuối tuần đều cố định dành buổi sáng đến cung thiếu niên Cảnh Sơn, thuộc loại gió mặc gió, mưa mặc mưa. Kỷ Ức học múa, Noãn Noãn nhàm chán, học về các mô hình máy bay và tàu thuyền...... Xe bus qua đường lớn ven bờ Bắc Hà, nơi đó có cửa tiện chuyên bán tác phẩm của Trịnh Uyên Khiết, hai bé thường dạo vòng ở đó sau giờ học, rồi mới lên bus về đại viện. Tập truyện Pipilu là truyện hai bé thích vô cùng, Triệu Tiểu Dĩnh cũng rất thích, nên mỗi cuối tuần hai bé , Triệu Tiểu Dĩnh ước ao tiễn hai bé đến trạm bus, buổi chiều đúng năm giờ chờ ở bến xe bus, đợi hai bé trở về. Trong kỳ nghỉ đông, Kỷ Ức rốt cuộc cảm thấy, cần phải đưa Triệu Tiểu Dĩnh chơi. Thừa dịp mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh vắng nhà, Kỷ Ức và Noãn Noãn hợp tác dụ dỗ, rốt cuộc lừa được Triệu Tiểu Dĩnh lên xe. Ba bé đường vui vẻ, thay phiên ca hát cho chú lính lái xe nghe. Cảm xúc phấn khởi, tới cung văn hóa, Kỷ Ức hăng hái dẫn Triệu Tiểu Dĩnh xem lớp học của bé. Tuy có tường đỏ cây xanh xinh đẹp như mùa hè, nhưng vẫn là thế giới bên ngoài đại viện. Triệu Tiểu Dĩnh kiên nhẫn chờ hai bé học xong, cùng nhau đến siêu thị, từ kem đánh răng đến mũ, cái gì cần có đều có. Đây quả thực là thiên đường của trẻ con, bé nhìn, mỗi thứ đều nhìn kỹ. "Bà địa chủ, nhanh trả tiền." Noãn Noãn giục Kỷ Ức. Noãn Noãn cha mẹ sợ bé chạy lung tung, vài xu cũng cho, nên mỗi lần đến đều là tiểu địa chủ Kỷ Ức trả tiền. Kỷ Ức cũng xem như đương nhiên, dù sao tiền tiêu vặt của bé cũng biết dùng làm gì, vì thế Noãn Noãn phụ trách chọn lựa, Kỷ Ức phụ trách trả tiền, mua kem đánh trăng ngày và đêm cho Triệu Tiểu Dĩnh, còn có mũ, áo tay ngắn. Vui vẻ hứng khởi như thế, giống như Tết đến rồi vậy, rốt cuộc bị trễ tuyến xe. Vì thế..... chỉ đành đợi chuyến xe trễ hơn để về. đường, Triểu Tiểu Dĩnh bắt đầu bất an, sợ kịp trở về trước khi mẹ về. " sao đâu," Noãn Noãn ôm bé, "Mẹ cậu đặc biệt thích mình, có mình ở đây, dì mắng đâu." Kỷ Ức cũng bất an, dù sao mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh rất dữ, đánh người. Kết quả, tình vẫn phát triển theo chiều hướng xấu nhất. Khi ba người xuống xe, trời tối đen, mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh đứng ở trạm, sắc mặt trắng bệch, lời nào bước tới nhéo lỗ tai Triệu Tiểu Dĩnh: "Mẹ bảo con ở nhà làm bài tập, sao con chỉ biết chạy chơi! Hả?!" "Dì...." Kỷ Ức nhìn, hơi sợ hãi. "Dì, chúng con chỉ dẫn cậu ấy ra ngoài xem...." Noãn Noãn ưỡn ngực tiến lên, bắt đầu phụ trách ngăn cản. Chỉ là xem ra mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh rất giận, chỉ biết mắng con. Kỷ Ức từ bé sợ nhìn thấy người cãi nhau mắng chửi, hơi ngây ra, Noãn Noãn thấy cánh tay Triệu Tiểu Dĩnh bị nhéo tới bầm, rốt cuộc nhịn được hét lớn: "Dì còn đánh cậu ấy nữa, cháu méc mẹ!" Tất cả mọi người im lặng. giáo viện tiểu học, bị con của hiệu trưởng trường tiểu học quát. Uy hiếp trần trụi như vậy...... Kỳ Noãn Noãn biết lời mình mang ý nghĩa gì, bé chỉ biết là mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh dữ quá, nhưng đối xử với mẹ mình rất nhàng........ Bé nghĩ vậy có hiệu quả, cứu được bạn tốt của mình. Hậu quả lại rất đáng sợ. "Nghe chưa, nghe chưa," Mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh bắt đầu dùng tay đánh sau lưng Triệu Tiểu Dĩnh, "Con lấy gì so với người ta? Quý Noãn Noãn người ta về nhà ông ngoại là ngồi máy bay riêng, con là ngồi xe công cộng! Ngay cả tàu điện ngầm cũng ngồi nổi! Mẹ người ta câu, mẹ con dám nghe. Kỷ Ức là thần đồng , ông nội người ta là sinh viên! Ông nội con là nông dân! Biết phân biệt ?! Người dù biết gì cũng có cả tá trường quân đội chờ thu nhận. Với thành tích dốt nát của con, còn chuyên tâm học, học cho tốt, con cứ chờ nhặt rác !" liên tục như vậy, như là cho hai người nghe. Kỷ Ức nghe hiểu, mỗi chữ đều hiểu, cũng nghe rất khổ sở. Những thứ bé mua cho Triệu Tiểu Dĩnh bị ném đất, cuối cùng mang theo. Noãn Noãn giận đến khóc nức nở, ôm lấy mấy thứ đó, vứt vào thùng rác ven đường. Bé vẫn đứng ngây ngốc. Có người lớn khuyên mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh , dám chọc tiểu bá vương Noãn Noãn, trái lại có người xoa đầu Kỷ Ức, dì Triệu chỉ là miệng chua ngoa lòng mềm như đậu hủ, phải mắng các bé đâu..... Sau đó bé dám đến nhà Triệu Tiểu Dĩnh lần nào nữa, dám bước vào, ra bé đặc biệt thích nhà của Triệu Tiểu Dĩnh. Tuy rằng phòng rất , nhưng chỗ nào cũng có dán bài tập thủ công của Triệu Tiểu Dĩnh từ lúc nhà trẻ, các loại búp bê, còn có mẹ cậu ấy, mỗi ngày lải nhải bảo cậu ấy ăn cơm, càm ràm bảo cậu ấy làm bài tập, bảo cậu ấy tắm....... ấm áp. Giữa trưa hôm sau, bé dậy trễ, khi đánh răng còn suy nghĩ chuyện tối qua. Bé biết khác nhau giữa hai hào xe công cộng và hai đồng tàu điện ngầm, vì trước giờ bé đều ngồi tuyến xe thu tiền...... [1] Bé im lặng đánh răng xong, cầm chìa khóa tủ sữa, xuống dưới lầu lấy sữa. Tuyết rơi rồi. Từ trong phòng hai mươi độ, đột nhiên chạy ra giữa trời tuyết lớn. Tuyết rơi thảm cỏ khô vàng, tuyết rơi mái bãi đỗ xe, còn có tầng tuyết dày phủ dãy xe đạp bên ngoài mái che. Bé đặt bình sữa rỗng vào tủ, lấy ra chai sữa đầy ắp, bỗng nhiên ra ngoài, cúi đầu, giẫm vòng bãi cỏ cạnh tòa nhà. Giờ này năm ngoái, bọn họ chơi ném tuyết, có lẽ sau tối hôm qua, Triệu Tiểu Dĩnh đến chơi với bọn họ nữa đâu? Đột nhiên cả người bị đè nặng, hơi thở ấm áp vui vẻ vây lấy bé. Bé mờ mịt quay đầu. Nhìn thấy chú tiểu Quý nửa năm gặp, như cũ ngậm điếu thuốc, mơ hồ cười hỏi: "Cúi đầu làm gì thế? Tìm vàng à?" Vì cởi áo lông bọc cho bé, người chỉ còn chiếc áo sơ mi sọc nâu đậm. Trước cửa tòa nhà còn đặt thùng lớn, mặt phủ lớp tuyết. ........... Bé bỗng nhiên phát , dáng dấp của thay đổi, hay là , bé muốn nhìn kỹ khuôn mặt . ra có mắt hai mí a. Bé ôm bình sữa, lắc đầu. Vì gặp bé, Quý Thành Dương vội trở về nhà, đưa bé về nhà trước. Kỷ Ức đổ sữa vào nồi, đun nóng, sau đó lột trứng gà luộc chín, cho vào sữa. Chuẩn bị tốt điểm tâm của mình, liền mở hộp cà phê, lần lượt lấy cà phê và bột kem[2], pha cho ly cà phê. Đến khi bưng ly ra phòng khách, Quý Thành Dương có chút ngạc nhiên, cúi đầu ngửi ngửi: "Cà phê?" "Vâng," bé dùng thìa chọc trứng trong ly sữa, "Nhưng cháu pha ngon bằng chú pha......" nhịn được mỉm cười, cầm ly, nhấp ngụm, nhíu mi: "Là rất khó uống." Bé tiếp tục chọc trứng........ "Chú dạy cháu pha, nhưng cháu còn nên uống cà phê, người nhà cháu....." muốn hỏi vì sao ai nhắc nhở bé, sau nghĩ lại, bỏ , câu hỏi thế này vô nghĩa. đứng dậy đến phòng bếp, đổ cà phê , nhìn thấy hai chai còn hơn nửa bình, kinh ngạc vì mình bé lại uống nhiều thế...... Sau đó bắt đầu dạy bé, tỷ lệ là nửa muỗng cà phê muỗng bột kem. ra mình Quý Thành Dương phải muỗng cà phê, hai muỗng bột kem, tới chỗ Kỷ Ức phải giảm nửa. Kỷ Ức gật đầu, giọng lẩm bẩm: " ra uống nhanh như vậy là vì cháu cho nhiều quá." "Nếu cháu cảm thấy đắng có thể thêm đường," cầm thìa quấy, chợt có suy nghĩ lóe qua: có nên tặng tiểu Kỷ Ức bộ ly cà phê ...... Nhưng đứa bé còn như thế uống cà phê..... aiz. "Chú có thêm đường ?" Kỷ Ức tay nắm cửa tủ, ngửa đầu nhìn . cúi đầu: " thêm." "Vậy cháu cũng ." Bé cảm thấy, cách uống của nhất định là chính thống nhất. Quý Thành Dương cười rộ lên, sực nhớ hỏi bé, vừa rồi có phải gặp chuyện gì , nhìn buồn hiu: "Thi tốt?" Kỷ Ức hơi bĩu môi: "Cháu vẫn đứng thứ nhất." "Vậy là có chuyện gì? ngoan ngoãn ở trong nhà ấm áp, chạy ra tuyết nhặt vàng?" "Cháu lấy sữa mà." Bé suy nghĩ lúc, vẫn đem chuyện của Triệu Tiểu Dĩnh, những lời mẹ cậu ấy , những chuyện xảy ra, kể cho . Bé tự thuật, mang theo chút cảm xúc, phải kiểu cáu kỉnh như Noãn Noãn, mà là hoang mang thương tâm. Quý Thành Dương dường như nghe hiểu hết, ngồi xổm xuống, đưa cà phê đến bên miệng bé, bé cúi đầu, nhấp ngụm. Ừ..... Hương vị quen thuộc. "Mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh đúng, cháu có thể ăn những thứ bạn ấy ăn nổi, những nơi bạn ấy đến được, chơi những thứ bạn ấy chơi được, đây là lúc sinh ra định rồi," Quý Thành Dương cũng kề môi bên kia ly nhấp ngụm cà phê, xua rét lạnh khi đứng trong tuyết vừa nãy, "Nhưng, nếu cháu tin tưởng, mỗi người đều ngang hàng, cháu có thể làm được điều đó. Cháu thể trói buộc người khác, nhưng có thể ràng buộc chính mình, hoặc là cháu có thể nghĩ thế này, ưu thế trời sinh của cháu có thể giúp đỡ người khác rất nhiều, đây là trách nhiệm của cháu." Kỷ Ức cảm thấy....... hình như bé hiểu: "Cháu biết rồi, chú tiểu Quý." Bé lại cúi đầu, nhấp ngụm cà phê: "Noãn Noãn rất đau lòng, lát nữa chú tiểu Quý với cậu ấy hai câu , chắc cậu ấy vui lại." [1] 1 hào = 10 xu, 1 đồng = 10 hào; xe Kỷ Ức ngồi là tuyến quân đội, phục vụ cho người trong đại viện thu tiền. [2] Đây là loại sản phẩm của hãng nestle: coffee-mate, là loại bột kem để pha chung với cà phê, làm từ sữa. P.S: Chương mới thứ 5 ~ Phát càng về sau chương nó dài ra.... Đầu tuần vui vẻ ~
Chương 5 - Quá nhiều chuyện cũ (2) "Noãn Noãn?" Quý Thành Dương để bụng, "Nhóc đó vô tâm vô phế, chừng hôm nay quên." Bé theo thói quen gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại: "Cậu ấy cũng vô tâm như thế. Năm chú , gọi điện thoại cho cậu ấy, còn chưa đến ba phút, cậu ấy đau lòng lâu." " sao?" "." "Vậy lần sau gọi bốn phút là được, chú tính thời gian cho đủ." ....... Kỷ Ức ôm ly cà phê, theo rời phòng bếp. Bỗng nhiên, có tiếng máy BB, bé nhìn chung quanh, Quý Thành Dương đến sô pha trước, cầm lấy áo lông của mình, lấy máy nhắn tin ra liếc qua. Hơi nhíu mày, có vẻ vui. gì, cầm điện thoại nhà Kỷ Ức, định gọi điện trả lời, lại bị Kỷ Ức vươn tay đè nút cúp. Quý Thành Dương khẽ nhướng mày. "Đây là điện thoại quân đội." Kỷ Ức cầm ống nghe của cái điện thoại khác đưa cho , "Đây là điện thoại ngoài." giật mình, nhận ống nghe, liên tiếp nhấn số. Kỷ Ức ngồi sô pha, dỏng tai nghe, nghe tiếng Quý Thành Dương nhấc điện thoại, hồi lâu gì, bên kia truyền đến giọng nữ, tiếng hơi lớn. Quý Thành Dương cuối cùng dứt khoát vứt điện thoại lên bàn, dường như lười để ý. cầm ly cà phê Kỷ Ức đặt bàn, mấy ngụm uống hết, Kỷ Ức im lặng, biết tình huống, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Qua hồi mới thấy cầm điện thoại lên: "Mình chỉ mới về nước, cần thiết gặp riêng." Bên kia gì? Bé biết. Quý Thành Dương lại đáp: "Bạn học tụ hội cứ tùy tiện, mình định tham gia tổ chức, bảo Vương Hạo Nhiên báo thời gian và địa điểm cho mình là được." Cúp điện thoại, có vẻ tâm tình bình thường. Rất nhanh rời . Qua hai ngày, Kỷ Ức nhận được lễ mừng năm mới, là con thỏ . Bé và Noãn Noãn mỗi người con, con thỏ màu trắng thuần, thoạt nhìn có vẻ vừa mới sinh lâu, còn tặng kèm lồng sắt. Noãn Noãn chơi buổi chiều chán, vứt qua bên, bé trái lại rất kiên nhẫn, đưa chú thỏ đến ban công phơi nắng, lát lấy khăn mặt của mình ra, giúp chú thỏ lau bốn móng vuốt. Đến giữa trưa, bé tắm xong, lại chợt nghĩ muốn tắm cho thỏ con. Tắm xong, mới bắt đầu cảm thấy bất thường. Thỏ con bắt đầu run rẩy, dù sấy khô lông vẫn run rẩy ngừng, mới đầu bé nghĩ nó bị lạnh, lấy chăn bọc nó lại, giọng dỗ dành, nhưng sau lại phát càng ngày càng bất thường, thỏ con vẫn run ngừng, Kỷ Ức sợ hãi, bé dám rời phòng, liền lấy điện thoại gọi tới nhà Noãn Noãn. "Kỷ Ức?" Noãn Noãn nghe ra giọng bé, "Sao vậy, nhớ mình sao?" "Chú út cậu có nhà ?" Bé sốt ruột hỏi, sợ chú thỏ xảy ra chuyện gì. "Có đây, cậu chờ chút." Giao điện thoại cho Quý Thành Dương, giọng bé lập tức còn bình thường, bắt đầu căng thẳng nghẹn ngào: "Chú tiểu Quý, con thỏ chú cho cháu.... hình như bị bệnh, chú có thể đến xem ?" Quý Thành Dương lập tức cúp máy, xuống lầu xem thử. Chú thỏ con cơ bản chỉ biết run rẩy, còn phản ứng gì nữa. nâng chú thỏ lên, sờ sờ lông còn hơi ẩm, lập tức hiểu ra vấn đề gì: "Con thỏ này vừa ra đời lâu, chắc là mùa đông tắm rửa nên bị đông lạnh." Kỷ Ức ngỡ ngàng, sau đó mặt trắng bệch: "Nó sắp run nữa rồi....." Quý Thành Dương nhìn đôi mắt bé ửng đỏ, bỗng nhiên có chút nóng nảy, biết là giận bản thân tặng bé con thỏ ngược lại khiến bé thương tâm, hay là giận phản ứng tự trách của bé tại...... dùng hai tay bế con thỏ, gì, Kỷ Ức hoàn toàn phát giận, càng tự trách tính ưa sạch của mình, hại đến thỏ con, bé nghĩ đến chiều hướng xấu nhất, giọng hơi run rẩy: "Chú tiểu Quý......" "Được rồi! Thỏ con sao đâu!" Mắt ngấn lệ, bị gào như thế, liền tuôn ra. đột nhiên mù mờ, biết bản thân làm gì, vươn tay lau nước mắt của bé, lau đến ướt cả ngón tay . là đại nam nhân quát tháo với trẻ con làm gì? ngây ra trong chớp mắt, giọng trầm xuống: "Kỷ Ức ngoan, trách cháu được." Quý Thành Dương xong, cảm thấy con thỏ xong rồi. nghĩ ra biện pháp gì, đơn giản cởi nút áo sơ mi của mình, đặt con thỏ vào, cứ thế ôm lấy nó trong lòng, hy vọng dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho nó. mùa đông, dù có hệ thống sưởi, ôm chú thỏ lạnh như băng dễ chịu. Kỷ Ức hiển nhiên chưa nín được, tự mình gạt nước mắt, nhưng khi thấy áo sơ mi mở nửa của , lộ ra da thịt, càng áy náy hơn. Quý Thành Dương tìm từ an ủi bé, chuông cửa bỗng nhiên vang lên. nhìn đôi mắt ửng đỏ của Kỷ Ức, chỉ lo lắng cho thỏ con, liền tự đứng dậy, nheo mắt nhìn qua mắt mèo xem ai ngoài cửa, mày chợt nhíu lại. Mở cửa ra, chưa kịp gì, cánh tay gầy gò trắng nõn xuất , bắt lấy tay : "Quý Thành Dương, lại vứt em ở nhà ......." Quý Thành Dương nâng tay phải lên, cản tay của : "Cậu rốt cuộc muốn quậy đến khi nào?" dùng sức rất lớn, thấy áo sơ mi của mở nửa, mắt ửng đỏ, như muốn hơn thua đẩy : "Kỷ Ức là ai? cho em biết , vì sao em chưa từng nghe đến?" "Tô Nhan," Tay trái của Quý Thành Dương bận ôm con thỏ trong lòng, tay phải cản tay Tô Nhan, nheo mắt, tức giận khó nén rồi, "Trong đầu cậu mỗi ngày trừ chuyện trai còn biết gì nữa ? Đừng....." Tô Nhan rốt cuộc nhìn thấy Kỷ Ức, sửng sốt. Kỷ Ức đứng ở phòng khách, nhìn thấy bọn họ, sớm ngây ra rồi. Trái lại, nam nhân phía sau Tô Nhan ló đầu ra, nhìn Kỷ Ức, như chợt nhớ ra chuyện cũ, cười: "Tây Tây?" người cao to như vậy..... Kỷ Ức phát chính mình ngờ lại có ấn tượng với nam nhân này. Chỉ là mơ hồ cảm thấy quen thuộc, là vì sao nhỉ? Nhờ vậy, hiểu lầm được xóa bỏ. tên Tô Nhan kia, lửa giận hóa thành xấu hổ. May mắn có người tên Vương Hạo Nhiên kia thở dài giải thích, Tô Nhan nghe Noãn NOãn tìm Kỷ Ức rồi, mượn cớ rời khỏi, tìm xuống lầu, may mà theo. "Bất quá, Tô Nhan nè, cậu làm gì mà như bắt gian phu, bé như vậy, ai -- cậu dọa người ta rồi." Vương Hạo Nhiên xoa dịu, làm người hòa giải. Dì trẻ tuổi này.... hay là tỷ tỷ, là bạn của chú tiểu Quý? Xem ra giống lắm. Loại ánh mắt này, giống mấy bạn trong lớp lúc theo đuổi bạn trai....... Quý Thành Dương có vẻ muốn chuyện với bọn họ, mắt của Tô Nhan vẫn hồng hồng. Kỷ Ức nghe thấy Vương Hạo Nhiên giọng khuyên Quý Thành Dương: "Nhiều năm như vậy, Tô Nhan đụng tới chuyện của cậu liền rối lên, cậu phải biết, quên quên . Bất quá, Thành Dương cậu ngày đông rét lạnh thế này quần áo lại chỉnh, làm gì thế?" Quý Thành Thành Dương khẽ thở dài, để nhìn chú thỏ trong lòng mình. "Ai u, cậu từ khi nào lại có sở thích này," Vương Hạo Nhiên sờ thỏ con, lạnh băng băng, " chết rồi?" Tim Kỷ Ức giật thót, vội nhìn Quý Thành Dương. Quý Thành Dương liếc nhìn Vương Hạo Nhiên. Vương Hạo Nhiên cảm thấy hình như mình sai, tuy biết chính xác sai ở đâu, lập tức nhanh nhạy chuyển đề tài, cười tủm tỉm nhìn Kỷ Ức: "Tiểu Tây Tây, còn nhớ ?" Kỷ Ức nhìn thẳng mắt : "Hình như.... từng gặp." " bé trí nhớ tốt," Vương Hạo Nhiên xoa đầu bé, "Khi đó em còn xíu, nhớ em ôm con búp bê, ngồi xổm ở dưới cửa sổ bên ngoài tòa nhà này, im thin thít. Nhớ ? với em từng chuyện, khi đó...." biết Kỷ Ức gọi Quý Thành Dương là gì, thuận miệng , "Quý ca ca của em cũng có mặt." ......... Bé hình như nhớ ra rồi. Lúc đó ba mẹ buổi chiều , vì thế bé nghĩ ra chủ ý rời nhà trốn , có thể khiến bọn họ dẫn bé về nhà. Nhưng sợ xa hơn ba mẹ tìm được mình, nên đành ôm con búp bê mình thích nhất trốn bên ngoài cửa sổ, cuối cùng đợi hơn tiếng cũng chẳng ai tìm ra bé. Sau đó bé khóc, tự mình chạy về nhà...... Trong lúc đó hình như có trai gì đó với mình, cụ thể nhớ , nhưng bé nhớ, trai này có đôi mắt rất to, giống như con vậy. Bé biểu lộ kinh ngạc, thực bé chỉ nhớ người chuyện với mình, nhớ còn có Quý Thành Dương ở đó. Vương Hạo Nhiên đoán bé nhớ ra: "Rốt cuộc nhớ ra rồi? Còn vậy trốn nhà , em xem, đứa nhóc em có thể khiến người ta đỡ lo ?" Bé gì, trái lại nhìn Quý Thành Dương. Quý Thành Dương như hiểu được nghi hoặc của bé, vuốt cằm : "Đó là lần đầu tiên chú thấy cháu." ra..... Đó mới là lần đầu tiên a. Kỷ Ức muốn cố gắng nhớ lại, đó là chuyện xảy ra lúc mấy tuổi. Nhưng lúc ấy còn quá bé, trí nhớ rất mơ hồ. Cũng nhờ hai vị khách từ trời rơi xuống này, giúp Quý Thành Dương tìm được cơ mang theo chú thỏ sắp chết rời . Trước khi còn an ủi Kỷ Ức: "Chú nhất định khiến thỏ con khỏe lại." Kỷ Ức đại khái đoán được kết quả, nhưng ở trước mặt hai người xa lạ, bé khóc nữa. Bé dạ, tiễn bọn họ, tạm biệt với các chú dì. Vương Hạo Nhiên vui vẻ, cuối cùng còn oán trách Quý Thành Dương: "Mình chỉ lớn hơn em ấy mười tuổi nha? Sao lại bị gọi thành chú rồi, Quý Thành Dương cậu vai vế cũng lớn ghê, làm mình bị gọi thành già ." Quý Thành Dương biết nghĩ gì, thuận miệng : "Tùy cậu, bảo Kỷ Ức gọi cậu bằng , cậu học theo gọi mình bằng chú ." Vương Hạo Nhiên giận phát cười: "Quý Thành Dương, cậu chuyện sao cứ như thiếu đòn thế hả?" Cuối cùng, thỏ con thể sống lại. Hôm sau, Quý Thành Dương mang theo đồ ăn vặt cho bé, là bánh đậu sơn tra[1], nhìn bé ăn, từ đầu đến cuối hé răng. Kỷ Ức đại khái đoán được muốn gì, ăn xong nửa cái bánh sơn tra, bỗng nhiên ngừng lại, đưa nửa còn lại đến bên miệng : "Bánh đậu này rất ngon." Sau này cháu khóc trước mặt chú nữa. Người đối xử tốt với mình, mình nhất định phải để họ thấy mình cười. [1]Bánh đậu sơn tra P.S: Chương mới thứ 2 ~ Oyasuminasai