Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Ta la fan cuong cua MBPB day, nhay ho lien, editor co len ,thay tinh chu chau thi khoai hon nua :yoyo14::yoyo14:
      trạch nữlamkhongngannguyet thích bài này.

    2. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      truyện hay quá nàng ơi
      khi nào có chương mới nàng nhớ tag ta vào với nhá :yoyo63:
      đọc truyện MBPB luôn có cảm giác nam chính vs nữ chính sinh ra là để dành cho nhau
      p/s: nàng @minhcho ơi, sao làm cái chữ kí hay vậy, làm giùm ta cái đc hok :cute:
      lamkhongngannguyetChó Điên thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @love_is_blue317 nàng ráng edit xong cam tu đình được lên editor , khi đó là có chữ ký liền à , hình động , ion cute ,.... nhiều lắm , chữ ký chỉ có editor , mod ....mới có à , cố lên nhé:063:
      lamkhongngannguyetlove_is_blue317 thích bài này.

    4. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Mong khúc hai chú cháu này lớn quá, Kỷ Ức rất độc lập, sau chú khổ dài dài:th_27::th_27:
      Đầu tuần. Vui vẻ nhé @lamkhongngannguyet :th_63::th_63:
      lamkhongngannguyetlove_is_blue317 thích bài này.

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 3 - Ký ức mơ hồ (3)

      Nghỉ hè năm 1997, bé rốt cuộc xem được bộ đầu tiên của Đại thoại tây du.

      Đây là bộ phim phi cách mạng duy nhất của rạp chiếu phim trong viện, ấn tượng khắc sâu.

      Kịch bản kỳ quái, lời kịch khó hiểu, đây là ấn tượng ban đầu của Kỷ Ức đối với 《Đại thoại tây du 》.

      năm mười tuổi, xem hiểu loại phim tình kiểu này, cuối cùng chỉ cảm thấy Mạc Văn Úy rất đẹp, còn Noãn Noãn thích nữ diễn viên Chu Nhân. Triệu Tiểu Dĩnh như cũ phát biểu ý kiến, nhưng tỏ vẻ xem hiểu.

      Qua vài năm, ở thấy được hình ảnh quen thuộc này tivi, ra phim này rất nổi tiếng ở đại lục.

      Hơn nữa, khi đó, rốt cuộc xem được phần hai của bộ điện ảnh này. ra tất cả tinh hoa đều ở phần hai, phần chỉ là các loại tinh xuất tranh cãi ầm ĩ, những lời kịch cảm động như " nàng vạn năm" đều ở kết cục.

      ra Mạc Văn Úy thích năm đó, chỉ là người mua nước tương thôi.

      Nhưng trong câu chuyện này, Mạc Văn Úy mới là người bị hại lớn nhất, nàng rồi rời , Châu Tinh Trì chưa từng để ý, Tề Thiên Đại Thánh lưu tâm, chỉ có Tử Hà tiên tử của . Lại qua rất nhiều năm, xem những tin tức bát quái, phát Mạc Văn Úy ở ngoài đời thực lại là người thắng. Đánh bại Chu Nhân, thắng được Châu Tinh Trì.

      trong đời như củ hành tây, lột tầng còn tầng, đến khi nước mắt đầy mặt, vẫn còn tầng tiếp theo chờ bạn lột xuống.

      Sau khi hết phim, bọn họ bộ từ rạp chiếu về khu người nhà.

      Vị trí của rạp chiếu gần cửa chính của đại viện, qua mười giờ là tắt đèn, chỉ có con đường chính này còn đèn. Tất cả đèn đường đều tắt, trong bóng tối chỉ còn ánh trăng.

      Bình thường đám Kỷ Ức chơi quá mười giờ, đều đường hát "Hùng dũng khí phách vượt sông Áp Lục" chạy về khu người nhà.

      Bóng tối, dường như là thứ các bé sợ hãi nhất.

      Bất quá, đêm nay có chú tiểu Quý.

      Noãn Noãn và Triệu Tiểu Dĩnh biết vì sao cứ đuổi qua rượt lại. Bé cạnh Quý Thành Dương, tinh tế cảm nhận khí buổi đêm đường, Quý Thành Dương hình như vội, rút thuốc lá trong túi áo ra, dùng diêm quẹt ra ngọn lửa lay động, chậm rãi cháy điếu thuốc, khẽ hút hơi.

      Sau đó hẳn thở ra gợn khói lờ mờ.

      Kỷ Ức vẫn nhìn , chợt cười: "Cái này thể cho cháu thử."

      Kỷ Ức nhìn hai người bạn tốt phía xa, nghĩ nghĩ, vẫn giọng : "Cháu biết nó có vị gì. Ông nội cũng hút thuốc, cháu từng tò mò thử qua."

      Quý Thành Dương nhướng mày.

      " ạ." Kỷ Ức giọng khẳng định, bày ra biểu tình bé hiếm lạ gì việc thử hút thuốc.

      Quý Thành Dương vươn tay, nhéo chóp mũi của bé. Sau đó, vươn tay trái về phía bé.

      Kỷ Ức kinh ngạc nhìn , lát sau, mới cẩn thận đưa tay mình đặt vào lòng bàn tay . Hai nha đầu phía trước còn vui đùa ồn ào, học bạch cốt tinh và nhện tinh đại chiến, bé cứ thế được Quý Thành Dương dắt, chậm rãi xuyên màn đêm, về phía khu nhà ở. Kỳ chú tiểu Quý quen nắm tay trẻ con, nắm tay bé hơi chặt, dù có chút khó chịu, bé vẫn nhúc nhích, vì sợ mình nhúc nhích, thấy mình phiền toái, chịu nắm tay mình dắt nữa.

      Bé nghe thấy người có tiếng vang tít tít, bé biết thanh này, là máy BB.

      Quả nhiên, Quý Thành Dương cắn giữ điếu thuốc miệng, tay phải đút vào túi quần, lấy ra chiếc máy nhắn tin, liếc mắt nhìn qua màn hình màu lục, sau đó lại cất vào túi, tiếp tục vừa hút thuốc vừa dẫn bé , hề để ý tới nội dung tin nhắn đến.

      Có lẽ vì lần xem phim này, Kỷ Ức và Noãn Noãn tán gẫu đều cùng cầu nguyện chú tiểu Quý rời chậm chút, như vậy các bé có thể những nơi mà mình cách nào tới được. Bên ngoài khu người nhà, chín mười nơi khác trong đại viện, như quân doanh? Sân tập bắn? Sân huấn luyện? Thậm chí cả trại bò sữa cung cấp sữa mỗi ngày, các bé cũng muốn đến chơi ~

      Đến khai giảng, Kỷ Ức lên sơ nhị. [1]

      Có thể coi là người lớn rồi, có thể tiếp tục chinh phục những nơi xa lạ còn lại kia. Thế giới của bé, ở trong bức tường an toàn, mỗi ngày qua lại gặp đều là người quen, từng tấc đất giẫm lên cũng quen thuộc. Trong thế giới này, mọi đứa trẻ xu dính túi, đói bụng khát nước về nhà ăn uống, sau đó tiếp tục chạy ra ngoài chơi.

      Đeo cặp sách, năm phút là tới trường tiểu học, nhà trẻ bị chinh phục, bên phải là trường sơ trung chuẩn bị chinh phục..... Đơn giản bình thường thế thôi.

      ngày cuối tuần sau khai giảng.

      Thầy giáo chuẩn bị dắt mọi người chơi xuân, vì thế sắp xếp bài tập làm diều.

      Mấy bạn trai trong lớp tìm cây trúc, bạn phụ trách tìm giấy Tuyên dán diều. Kỷ Ức từ học thư pháp, trong nhà rất nhiều giấy Tuyên, bé trộm bê chồng chia cho bạn học, còn đặc biệt cho Triệu Tiểu Dĩnh nhiều hơn hai mươi mấy tấm. Để sau này cậu ấy có thể tự lấy ra chơi.

      Giữa trưa, Kỷ Ức về nhà, ngạc nhiên phát ông nội bà nội đều ở nhà, ngủ trưa.

      Kỷ Ức rất phấn khởi, lặng lẽ lấy ghế đẩu, đặt cạnh giường ông nội bà nội ngủ, thực im lặng trải giấy báo đất, cầm dao gọt bút chì gọt trúc. Ông nội ngủ có tiếng ngáy rất , khiến người ta cảm thấy ấm áp, thực hạnh phúc. Bé mím môi, chỉ mất tập trung chút, đường dao lập tức chếch .....

      Vì gọt cây trúc, nên dùng sức rất lớn, dao này gọt mất chút thịt và cả móng tay. Nháy mắt đó căn bản biết đau, nhưng máu chảy rất nhiều, bé vội nắm tay mình chạy ra ngoài, lấy vải bông đè lại. Máu ngừng, vết thương bắt đầu đau như bị xát muối.

      Bé cắn răng chịu đau, sợ đánh thức ông nội bà nội ngủ, chỉ băng tạm vết thương như thế, nhanh chóng rửa sạch chiến trường, chạy khỏi nhà. Bé chạy thẳng ra bãi đỗ xe bên cạnh toà nhà, giữa trưa có ai, bé rốt cuộc đau chịu nổi, mực lắc lắc tay: "Đau chết được, đau chết được....."

      Trút hết ra rồi, xoay người, bỗng nhiên thấy trước mặt rơi xuống điếu thuốc.

      Bé ngửa đầu, Quý Thành Dương tựa bên cửa sổ lầu bốn, dùng tay ra dấu bảo bé đừng lên tiếng. Tuy cách rất ra, lại nhìn thấy khá , bé mù tịt, ngây người đứng đó nhìn chú tiểu Quý biến mất, chốc lát sau ra từ cửa tòa nhà.

      Hôm nay mặc áo sơ mi màu trắng...... ừ.

      Kỷ Ức theo bản năng ghi nhớ trang phục khác nhau của .

      "Sao thế?" Quý Thành Dương có vẻ như quen, đến hỏi xem này lại gặp vấn đề gì.

      Bé do dự, giơ ngón tay mình tự băng vải, máu ngừng chảy, nhưng máu thấm đẫm bông vải lại rất đáng sợ. Chính bé còn thích, Quý Thành Dương hiển nhiên hoảng sợ, hai ngón tay của giữ chặt lòng bàn tay của bé, dám tùy tiện tháo vải: "Sao lại thành thế này? Dùng cái gì cắt phải? Trong nhà lại có ai?"

      "Làm khung diều, dao gọt mất chút thịt....." Kỷ Ức vẫn còn thấy rất đau, "Ông nội bà nội ngủ, sợ đánh thức họ nên chạy ra ngoài."

      Quý Thành Dương vốn khá cao, từ cao nhìn xuống bé ngẩng mặt lên, càng cảm thấy bé này bé yếu ớt.

      Ban nãy ném điếu thuốc xuống, là muốn xem bé này thế nào.

      Kết quá biến thành thế này, cúi người: "Chú dẫn cháu bệnh viện, được ?"

      Kỷ Ức lắc đầu: "Cháu đến bệnh viện đâu."

      Thực có chứng sợ hãi đối với bệnh viện?

      Quý Thành Dương hơi nhướn mắt, nhìn bé: "Vậy đến phòng y tế trong đại viện được ?"

      Hạ bậc, dường như tâm lý kháng cự của Kỷ Ức giảm khá nhiều. ôm Kỷ Ức trực tiếp đến đó, may mắn, vật dụng nên có đều có đủ, hộ sĩ là mẹ của bạn học cùng lớp Kỷ Ức, rất dịu dàng với bé.

      hộ sĩ chích mũi, băng bó miệng vết thương xong, Quý Thành Dương đưa bé về nhà. Khi vào cửa, trong nhà lại còn ai...... Quý Thành Dương nỡ để bé ở nhà mình, dứt khoát lưu lại, lấy vật liệu làm diều của bé ra.

      Hai người, ngồi ở ban công, bắt đầu làm diều.

      ngồi ở chiếc ghế lớn hơn chút, tư thế cầm dao vô cùng xinh đẹp, lưu loát tước cây trúc, mảnh vụn rơi mặt báo. Kỷ Ức ngồi ghế , đối diện , hai tay chống cằm, tập trung nhìn tước que trúc. Khuôn mặt trắng, tóc có vẻ rất mềm, khi cúi đầu thường trượt xuống, che đôi mắt.

      Ánh mắt chuyên chú nhìn cây trúc trong tay, còn cảm giác xa cách ngàn dặm như bình thường, có vẻ đặc biệt ôn hòa.

      Đây là người Noãn Noãn sùng bái nhất.

      biết rất nhiều thứ, từ bé có thành tích xuất sắc, lúc trước xuất ngoại du học cũng tự mình quyết định, sau đó . Hơn nữa.... đàn dương cầm rất hay, khiến tất cả nữ sinh điên cuồng, chỉ là quá thích trẻ con, luôn lạnh như băng.

      Những điều đó, là Noãn Noãn .

      nhanh chóng cắt giấy, dán lên diều.

      Kỷ Ức cầm diều, vui vẻ vô cùng, nhanh tay đem tranh bút mực kiểu Trung mình vẽ ra, muốn dán lên. Quý Thành Dương lại cười, "Diều trắng đen nhìn đẹp đâu."

      Bé do dự, cầm diều rối rắm.

      "Chú cầm lên lầu, ngày mai đem xuống cho cháu, được ?" xoay người, dịu dàng hỏi.

      Bé dạ, đưa cho .

      Ngày hôm sau diều được mang xuống, là con bướm màu sắc rực rỡ, vẽ rất đẹp.

      biết dùng gì để vẽ, Quý Thành Dương , là dùng màu nước. Bé ghi nhớ, lại lặng lẽ thêm điều đáng sùng bái vào, chú tiểu Quý vẽ tranh đẹp vô cùng.

      Bởi vì bức tranh diều đẹp quá, bé nỡ cầm đến trường, cuối cùng hợp tác với Triệu Tiểu Dĩnh làm cái. Còn cái của Quý Thành Dương, bé cẩn thận rút khung trúc ra, chỉ còn lại giấy Tuyên, cẩn thận xếp lại, cất .

      Hôm chơi xuân, Triệu Tiểu Dĩnh cầm diều thả.

      Noãn Noãn lại kéo tay Kỷ Ức, giọng thầm: "Mình cậu nghe, Triệu Tiểu Dĩnh sớm, là Trần Bân lớp sơ nhị." Kỷ Ức hơi ngạc nhiên, nhưng phản ứng bình tĩnh hơn Noãn Noãn, chỉ là nghĩ ra Triệu Tiểu Dĩnh vì sao lại thích Trần Bân kia.......

      Kỷ Ức cố gắng nhớ lại người này, có gì đặc biệt.

      "À, còn việc này nữa," Noãn Noãn vô cùng hưng phấn , "Chú út nhà mình hôm trước đột nhiên thông suốt, tặng mình bộ màu nước gì đó, đây là lần đầu tiên chú ấy chủ động tặng đồ cho mình! Bất quá tò mò, hình như là dùng qua, sau mình hỏi chú, chú bảo là lúc mua thử dùng trong tiệm...... Kỷ Ức, cậu mua mấy thứ này cũng thử dùng trước sao?"

      ............

      "Ừ," Bé ngẩng đầu nhìn diều, "Bình thường đều thử dùng trước."

      Mặt đỏ, tim lại đập thình thịch.

      Chú tiểu Quý dối, còn bé, cũng dối.

      Đây tính là bí mật sao?


      [1] sơ nhị: năm thứ hai của cấp sơ trung, so với Việt Nam khoảng lớp 8.

      P.S: Những bí mật nho được tích góp dần dần, hê hê~ :yoyo60:
      Chương mới thứ 2 tuần sau nhá :yoyo56:
      chau007153, Phamthanhhuong, Rubyzjn6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :