Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      hình như a hơn 4 năm... cuối cùng cũng quay về :yoyo44:

    2. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 1 - Lời tạm biệt còn nợ (1)

      Quý Thành Dương đứng dậy, khiến mọi người trong phòng chú ý, tất cả đều nhìn lại. Mọi người nhìn theo Quý Thành Dương, thấy bé đứng ở cửa, chính là bé thực tập sinh vừa vào tòa soạn.

      "Sao vậy, Thành Dương?" Người đàn ông mặc tây trang mang giày da ngồi giữa bàn hội nghị, ánh mắt thú vị nhìn Kỷ Ức, dường như nghĩ tới gì đó, vẻ mặt biểu cảm càng quỷ dị.

      Bao gồm người phụ nữ nước ngoài, biểu tình như cũng liên tưởng đến gì đó.

      .........

      Ngay chớp mắt nhìn thấy , Kỷ Ức liền thất thần.

      Tay siết chặt cạnh cửa, tự chủ siết chặt, trái tim từ mừng như điên, thoải mái, trong chớp mắt trầm xuống, hoàn toàn ép gãy tia hy vọng cuối cùng kia, rơi vào vực sâu. rốt cuộc hiểu được, tất cả phải lời dối, chỉ là bản thân lừa mình dối người.....

      Cảm xúc biến hóa quá nhanh, tầm mắt của dao động.

      còn sống, nhìn có vẻ tốt lắm, rất tốt......

      dời tầm mắt.

      Quý Thành Dương đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, quay lưng với cả phòng đầy nắng ấm, chỉ chăm chú nhìn .

      "Chú tiểu Quý," giọng, ra lời thoại tập luyện lâu, ".... lâu gặp."

      bao lâu rồi?

      Từ tháng năm năm 2003 đến năm 2007 bây giờ, vừa vặn bốn năm bảy tháng bảy ngày.

      Quý Thành Dương trầm mặc hai giây, giọng có chút đè nén: "Bốn năm bảy tháng lẻ bảy ngày."

      Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, vì Quý Thành Dương ra con số chính xác ấy mà kinh ngạc. Nhưng mỗi người đều tiếp tục duy trì suy đoán của mình, chỉ có tổng biên tòa soạn Thẩm Dự là đơn thuần nhất, tưởng là cháu của Quý Thành Dương, lập tức cười cười giới thiệu vị trợ lý tổng biên mới đến Lưu Khải Phong.... Còn có nữ phóng viên nước ngoài toà soạn đặc biệt mời đến - Amanda.

      Khi tầm mắt trở về chỗ Quý Thành Dương, trái lại có gì để giới thiệu: "Chú Quý của em cần giới thiệu rồi, cũng giống hai vị kia, vừa trải qua chiến tranh Iraq, mới về nước."

      "Vâng, em biết..... đều là hùng của giới phóng viên." Kỷ Ức trả lời.

      phát cổ họng mình bắt đầu đau, cảm giác nóng rực từ tim đốt đến cổ họng, mỗi chữ thốt ra đều khó khăn: "Em vào đây để xin phép, buổi chiều trường học có việc, muốn về trước."

      "Xin phép?" Thẩm Dự hào phóng khua tay, " , thực tập sinh cần quét thẻ chấm công, vẫn nên chú trọng việc học." Bình thường chủ biên luôn bao che khuyết điểm của cấp dưới, lại là người dễ thông cảm, bây giờ biết là cháu của bạn học cũ Quý Thành Dương, đương nhiên càng bất công chút, hai lời, trực tiếp vượt cấp duyệt phép cho Kỷ Ức.

      Từ đầu đến cuối, vẫn vịn cửa, bước vào phòng nửa bước.

      Quý Thành Dương nhìn rời , cánh cửa lần nữa đóng lại, chậm rãi từ từ ngồi xuống.

      Đột nhiên rất muốn hút thuốc.

      Trí nhớ đồng loạt trào ra, quá mức mãnh liệt, thậm chí khoảnh khắc đó, còn có thể nhớ buổi tối nóng như thiêu đốt năm 1997, vì an ủi gặp được cha mẹ mà khóc như mưa, dẫn đến rạp chiếu phim trong đại viện xem tác phẩm tiêu biểu của minh tinh Hongkong. Trong rạp chiếu phim trống rỗng, ánh mắt sợ hãi của , đều được ghi chép lại ở thời đại có tình , có chiến tranh lửa đạn, càng có sinh ly tử biệt.....

      Đến hôm nay bây giờ, qua mười năm.

      Trừ hai người, ai biết mười năm qua họ trải qua những gì, mà bây giờ giữa hai người lại ngăn cách bởi những gì.

      im lặng, tuy nhiên thể xóa hiếu kỳ của những người bạn tốt trong phòng.

      Lưu Khải Phong nới lỏng caravat của mình, tay vịn tay ghế của Quý Thành Dương, dám tin hỏi : "Nếu tôi nhớ lầm , trước khi chúng ta Iraq, khi còn ở Bắc Kinh, tôi ở Bắc Ngoại chụp được nữ sinh viên đó là ấy ? phải cậu ấy là bạn cậu sao?"

      Amanda cười: "Tấm ảnh cậu chụp có phải là khuôn mặt nghiêng ?"

      Lưu Khải Phong khó hiểu: "Chị thấy qua?"

      "Thấy qua, máy tính của Yang," Amanda thẳng đáp án, "Là hình nền máy tính."

      "Bạn ? Người ta phải gọi cậu bằng chú sao?" Tổng biên cũng cảm thấy chuyện này chuyển biến thần kỳ.

      Những người này đều làm nghề phóng viên, kiến thức rộng rãi, nhưng hề ảnh hưởng tới quan tâm đối với cuộc sống cá nhân của .

      Dựa vào trực giác của người trưởng thành, ràng là trong chớp mắt bé kia đẩy cửa vào, Quý Thành Dương kinh ngạc đứng dậy, liền biết sau lưng nhất định có chuyện xưa, câu chuyện phi thường. Ba người bắt đầu trao đổi sôi nổi, còn vị phóng viên thâm niên phụ trách hướng dẫn Kỷ Ức bị phỏng đoán của mọi người hoàn toàn kinh ngạc: Quý Thành Dương, phóng viên nổi danh trong thành phố từ lâu, và thực tập sinh trong tổ mình từng có quan hệ nam nữ?

      Trong phòng hội nghị này, trước khi Kỷ Ức đẩy cửa vào, mọi người thảo luận về đạo đức nghề nghiệp của người làm ngành truyền thông nay, mà sau khi rời , chủ đề nhàng trôi chảy chuyển thành buổi chuyên đề về tình cảm cá nhân của Quý Thành Dương.

      Chỉ có Quý Thành Dương để ý tới các câu hỏi, đối với tất cả những gì liên qua tới Kỷ Ức, luôn giữ kín.

      Kỷ Ức ngây người bộ đường dạo của học viện suốt mấy giờ.

      Giọng của Quý Thành Dương, dáng người đứng sau bàn hội nghị màu trắng, ánh mắt của , vẫn xoay quanh trong đầu . Tuy rằng qua rồi, nhưng ngồi xe công cộng hơn tiếng, cách xa tòa soạn, vẫn có chút thất thần, đến giờ mới bất giác kháng cự này.

      đặc biệt muốn gọi điện thoại, gọi cho người ngoài cuộc nào đó biết nhiều hoặc ít về đoạn tình cảm này.

      Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, có ai để , bạn tốt trong đại viện ngày xưa mất liên lạc, bao gồm cả Quý Noãn Noãn. Hơn ba năm trước, trở về từ Hongkong, ngay cả người nhà chuyện phiếm cũng nhắc tới việc cưới xin của con út Quý gia. Ông nội Quý tuy rằng thích hôn lễ chiến trường bất ngờ kia, dù sao cũng là việc vui trong nhà.

      Khi đó, thường xuyên có ảo giác, đoạn cảm tình của và Quý Thành Dương phải .

      Bây giờ cầm điện thoại, rất muốn thổ lộ, ảo giác kia lại trở về rồi.

      Khi trở lại ký túc, vừa lúc giờ cơm tối.

      Vốn định ra căn tin ăn cơm, bạn học cùng khoa chính quy Lục Ảnh đột nhiên tới, muốn cùng ăn chực, hai người còn dẫn theo người bạn cùng phòng ký túc của Kỷ Ức, tới nơi mới phát là nhà hàng hải sản.

      Kỷ Ức vào phòng riêng, thấy có đến bốn bàn người, ra là tiệc sinh nhật của bạn trai Lục Ảnh, đặc biệt mời cơm. và bạn cùng phòng thấy phòng người lạ, xấu hổ vô cùng, nhìn nhau muốn trốn. "Bạn đại học của Lục Ảnh? Đừng khách khí, mời ngồi." Chủ tiệc là người học tiến sĩ, chuyện rất lịch , "Là tôi bảo ấy dẫn bạn theo, có bốn bàn, người cũng ngồi hết bàn, ăn càng hết."

      Vẫn do dự bị Lục Ảnh đè vai ngồi xuống, thầm khuyên: "Là sinh nhật bạn trai mình, phải người ngoài mà, cậu sợ gì chứ? Mặc kệ bọn họ, ăn được bao nhiêu cứ ăn, mình dẫn hai cậu theo để ăn ngon mà."

      "Mặc kệ vậy," bạn cùng phòng cười , "Chúng ta hai sinh viên nghèo đành phụ trách làm người đủ số."

      "Yên tâm, người mời phải đầu đường xó chợ đâu, tất cả đều là người tốt nghiệp ở tám trường đại học lớn nhất, mau ngồi xuống, Kỷ Ức."

      từ chối được, đành ngồi xuống, ngượng ngùng cười cười với chủ tiệc: "Sinh nhật vui vẻ."

      Sò biển, nghêu ốc các loại được bưng lên, phải nhà hàng xa hoa gì, trong khí náo nhiệt, giữ mùi đồ ăn lẫn màu xanh đậm của chai rượu lóng lánh, khiến Kỷ Ức mơ hồ chìm trong ký ức.

      ly rượu tỏa ra bọt khí xuất trước mắt .

      Người rót rượu là người lạ.

      "Làm gì vậy," Lục Ảnh thấy thế liền nóng nảy, "Sao lại rót rượu cho nàng của em, chúng em còn là sinh viên a."

      "Sư muội em à?" Người phụ trách rót rượu cho bàn này cười hớn hở hỏi.

      "Bạn học chung."

      " phải chứ, nhìn thấy có vẻ hơn em mà."

      "Đúng là hơn em, mới hai mươi mốt tuổi." Lục Ảnh định đổi ly rượu trước mặt Kỷ Ức, nhưng bị ngăn lại.

      Kỷ Ức nhìn ly rượu.

      Đưa tay cầm lấy, giống người rất khát tìm thấy nước, liều lĩnh uống hết.

      Ly rượu đầy, vài giây uống hết.

      Người cùng bàn giật mình, có người còn hô lên tốt.

      Ở phía bắc, các có thể uống rượu ít, Kỷ Ức như thế mọi người cũng lấy làm lạ, cảm thấy này có gì tốt, chỉ là lúc vào gì, nhưng thực tế cũng phóng khoáng.

      Trời đông rét đậm, rượu lạnh trôi xuống bụng dễ chịu.

      rút khăn giấy bàn xoay, cúi đầu lau khóe miệng, ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh như bị rượu sặc đến ra nước mắt. "Ăn đồ ăn ." Lục Ảnh vội vàng gắp đồ ăn cho , nhìn ánh mắt của cũng ổn rồi.

      Đêm đó nhớ mình uống bao nhiêu, sau lần uống say lúc còn , đây tuyệt đối là lần đầu tiên đụng đến thức uống có cồn. Loại rượu khác nhau, nhưng tác dụng vẫn vậy, sau khi uống rượu nhớ gì cả. hoàn toàn toàn nhớ mình về trường thế nào, làm cách nào lên phòng ký túc ở lầu bốn, và làm sao leo lên được giường ở tầng của mình.

      Rạng sáng bốn giờ, bụng đau kịch liệt.

      cắn môi, từ từ bò xuống cầu thang giường tầng, chân còn chưa tìm được dép lê thấy mặt đất có bóng người ngồi xổm, nhúc nhích, dường như bóng ma......

      Tim giật thót.

      hoảng quá buông tay, chân đá trúng chiếc ghế ở sau lưng.

      "Là mình..." Giọng suy yếu, hiển nhiên là bạn cùng ăn lúc nãy, "Cậu tỉnh rồi à......"

      "Cậu sao vậy?" cúi gập người, ôm chân mình hỏi.

      "Mình đau bụng..... Đau chết mất, còn sức bò lên giường tầng , ngồi đây chút."

      thở hơi: "Mình cũng đau bụng."

      "Chắc phải do hải sản đâu nhỉ? Cậu ăn ít, mình ăn hơi nhiều, toilet ba lần rồi."

      Hai người dám lớn, sợ đánh thức bốn bạn cùng phòng khác, lặng lẽ thầm trao đổi. Đến khi hai người lăn lộn vài lần toilet, rốt cuộc kết luận là ngộ độc thức ăn. bạn kia nhanh chóng gọi điện cho bạn trai, nhờ đưa hai người đến bệnh viện.

      lần mò trong bóng đêm, tìm áo khoác lông và khăn quàng cổ, cùng bạn xuống lầu.

      Rạng sáng năm giờ vào ngày đông, sắc trời vẫn tối đen như muốn nuốt chửng mọi thứ.

      Kỷ Ức kéo khăn quàng lên tận mũi, gian nan leo xuống bốn tầng lầu, đến cửa ký túc xá, vừa định ra ngoài, liền bị người bên cạnh kéo tay lại: "Đừng lên tiếng."

      sửng sốt, mù mờ nhìn bạn học.

      bạn kề sát tai giọng thầm: "Người ở trước cửa kìa, nhìn thử xem."

      ngẩng đầu, cùng lúc lui lại nửa bước, đụng vào bạn học.

      Chỗ tránh gió ở trước cửa ký túc xá, có người đàn ông rất cao đứng đó, trong tay còn có đốm lửa lúc sáng lúc tối, dường như hút thuốc. Nơi đó có ngọn đèn phủ đầy bụi, chiếu sáng sườn mặt .

      "Có quen à?" bạn như làm ăn trộm, giọng tiếp, "Tối qua mình và Lục Ảnh dìu cậu về, người này muốn ôm cậu , làm tụi mình sợ chết được, còn tưởng dê xồm. Nhưng là.... nhìn giống....."

      nhìn chằm chằm , mắt cũng nháy, gì.

      "Sau đó cậu đột nhiên òa khóc, khóc rất tủi thân, nhất định cho tới gần..... Sau đó mình cảm thấy đúng, có lẽ cậu có biết , nên gọi dì quản lý kêu bảo vệ." , liền thấy nam sinh chạy xe đạp, cực nhọc đạp về phía nơi này, bạn học bên cạnh giọng trách: "Tên ngốc này, thời tiết hôm nay còn đạp xe đạp....." nhìn Kỷ Ức: "Cậu làm sao giờ?"

      Kỷ Ức cúi đầu: "Mình bệnh viện, cậu lấy thêm phần thuốc mang về cho mình ."

      "A? Khám bệnh còn khám giùm à? Cậu cũng gan."

      nài nỉ nhìn bạn mình.

      Bạn học do dự, nghĩ đến tình huống tối qua, gật gật đầu, xem như đồng ý.

      bạn đẩy cửa thủy tinh ra, lướt qua Quý Thành Dương, giả vờ như biết gì cả, nhanh chóng ngồi lên xe đạp của bạn trai, khuất bóng trong màn đêm.

      Bên tai là tiếng gió rít của trời đông rét lạnh.

      đứng ở góc cầu thang, nhìn người bên ngoài cửa thủy tinh. Khoảng cách mười bước chân, thậm chí có thể nhìn động tác rút thuốc lá trong túi quần ra, châm lửa, chỉ là rất ít hút, đa số là cầm điều thuốc nhìn nó cháy đến hết.

      biết qua bao lâu, lầu ra, thấy Kỷ Ức trong góc, giật mình hô lớn, ôm ngực oán giận: "Đêm hôm, dọa chết người à."

      Kỷ Ức vội cúi đầu, xoay người lên lầu.

      P.S: Bạn vừa bận vừa bệnh, hức hức :yoyo44:
      Bò bò lết lết... :yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      Ngủ ngon ~
      :yoyo56:

    3. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      chúc bạn mau khỏe nhé
      thích những đoạn ngược tâm thế này :yoyo40:, mình biến thái quá

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      mau khỏe mau khỏe :ss
      Hiểu nhầm bao giờ mới được gỡ đấy?

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 2 - Lời tạm biệt còn nợ (2)

      Bạn cùng xong khám bệnh trong trở về ký xúc xá trời sáng .

      Cả đêm ngủ, bụng đau giày vò suốt, rót ly nước ấm, gục bàn học mơ màng, ngờ chính mình lại uống rượu, ngày hôm qua phảng phất như thế giới khác, từ giây phút nhìn thấy Quý Thành Dương, tinh thần của bị đánh tan, gì làm gì cũng giống mình.

      ngờ uống rượu.

      Kỷ Ức dám nghĩ tiếp, mắt nhắm chặt, lông mi lại hơi run run.

      nghe thấy tiếng cửa mở, mở mắt ra, bạn cùng phòng về. bạn đưa cho túi nhựa đựng chai thuốc và hai hộp thuốc: "Mình uống gì cậu uống nấy, mình bảo bác sĩ kê hai phần."

      ừ, cầm thuốc đọc thuyết minh.

      "Người kia còn ở bên ngoài đó," bạn cùng phòng giọng , " cậu ra ngoài xem thử , trời lạnh thế này đứng bên ngoài cả đêm rồi." xong, bạn cùng phòng rót ly nước ấm trong bình giữ nhiệt, uống thuốc rồi ngủ bù.

      Trời lạnh thế này, lại có tiết học, các đương nhiên vui vẻ tiếp tục ngủ.

      Kỷ Ức xem xem lại thuyết minh thuốc, đọc bảy tám lần rồi đứng dậy, vội vàng mặc áo lông chạy ra ký túc xá. Kỷ Ức đẩy cửa ra, hai lướt qua giọng thầm ngắm đẹp trai, cứ thế ngang qua .

      Mà Kỷ Ức cúi đầu, dưới tầm mắt của , chậm rãi đến gần.

      "Vừa rồi mới thấy ," Tay trong túi áo tự nắm chặt, " đến tìm em sao?"

      Quý Thành Dương nhìn , qua đêm đứng đây khiến có cảm giác thân thể còn là của mình, chỉ có trái tim trong ngực vì đến gần mà đập dồn dập.

      hơi cúi đầu nhìn : "Tây Tây."

      Nháy mắt đó, Kỷ Ức lại thất thần.

      Rất lâu rồi ai gọi bằng tên đó.

      nhìn vết nứt mặt đường xi măng, giọng : "Có việc gì sao?"

      "Tây Tây," Giọng khàn khàn, biết là đoạn hội thoại này quá tối nghĩa, hay do cả đêm qua chưa ngủ nên mệt mỏi, " chưa kết hôn."

      Chưa kết hôn?

      bị những lời này chấn động nên lời.

      Tầm mắt Quý Thành Dương mơ hồ, dường như có rất nhiều hình ảnh trùng điệp lên nhau, bất đắc dĩ tháo kính xuống, cầm trong tay, vươn tay kia muốn giữ vai : "Tây Tây."

      "Đừng như thế." kích động lui về sau nửa bước.

      Tay Quý Thành Dương cứng đờ, chậm rãi buông xuống, có chút lúng túng cho tay vào túi quần: "Hôm trước vừa về nước, ngờ có thể tìm thấy em nhanh như vậy. Cho chút thời gian, muốn chuyện với em."

      "Hôm nay em rất bận........." Hàng ngàn hàng vạn ý niệm như dời núi lấp biển ùa đến, thở nổi, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc đối thoại này: "Ở đây rất lạnh...... về trước , em còn rất nhiều việc phải làm, sắp tốt nghiệp rồi, còn phải thực tập, đợi có thời gian rồi ."

      xong, tạm ngừng nửa giây, lại giọng tiếp: "Còn nữa, đừng tìm chủ biên lấy bất kỳ tin tức gì của em. vào nghề lâu như vậy, bạn bè trước kia đều là cấp của em, đều là những người thâm niên hơn em, nếu mọi người biết mối quan hệ trước kia của chúng ta, em có lẽ.... đổi công việc."

      xong, rốt cuộc ngẩng đầu.

      Đôi mắt kia cũng chứa mỏi mệt cả đêm thức trắng, khó chịu, lo lắng, bất an, và cả chút thỉnh cầu bất đắc dĩ.

      Quý Thành Dương nghe hiểu ý , im lặng.

      Trước ngày hôm qua, chưa từng nghĩ tới tìm được dễ dàng như vậy. bé này từ bé sống giữa những người thân lạnh lùng, như vẫn nhiệt tình đời, sau khi tốt nghiệp liền cắt đứt liên hệ với gia đình, ngay cả Noãn Noãn cũng biết đâu, tìm được bất cứ mối liên hệ nào với .

      Xa nhau lâu như thế, trải qua cuộc sống như thế nào, có lần nữa bắt đầu cuộc đời mới ?

      Vấn đề này nghẹn ứ trong lòng lâu lắm rồi.

      Từ lúc sống sót rời khỏi Iraq, từ khi tỉnh lại ở Amman - Jordan, trong bệnh viện cách Iraq và Baghdad hơn chín trăm kilomet, nhớ đến Kỷ Ức, luôn tự hỏi chính mình:

      Quý Thành Dương, ngươi có còn cơ hội trở về đối mặt với ấy , và có còn tư cách để nhìn thấy ấy tươi cười với mình .

      "Là suy nghĩ chưa chu toàn," bị khẩn cầu trong mắt bừng tỉnh, nhanh chóng thỏa hiệp, "Chờ em có thời gian lại ." Kỷ Ức im lặng tạm biệt, kết thúc lần chuyện này.

      Quý Thành Dương đứng lại đó hút hai điếu thuốc lá, miễn cưỡng buộc bình khôi phục chút tinh thàn, đến cửa đông trường đón taxi, trực tiếp đến bệnh viện. Lần này về nước, chọn bệnh viện 301 mà nhờ quan hệ của bạn bè, liên hệ với bệnh viện khác. Mới đầu năm nay, vừa làm phẫu thuật cắt bỏ phần gan, cần kiểm tra định kỳ, nên lần này hẹn gặp chủ nhiệm khoa ngoại chuyên về gan của bệnh viện đó. Đối phương biết người hẹn gia thế tệ, tuy biết người này từng là phóng viên chiến trường, lại ngờ tình trạng sức khỏe của ta lại phức tạp như vậy.

      Bác sĩ lật xem bệnh án, nhìn ra trạng thái tinh thần của Quý Thành Dương rất kém, nên cố gắng rút ngắn thời gian chuyện, chỉ tập trung hỏi vài tình huống đặc thù.

      Ví dụ, bệnh máu của .

      "Đoạn thời gian ở Iraq, tôi từng bị bắt qua khu ô nhiễm chiến tranh." Quý Thành Dương trả lời đơn giản.

      "Là do khu ô nhiễm?" Bác sĩ kinh ngạc, vẻ mặt phức tạp.

      Quý Thành Dương ngạc nhiên với phản ứng của bác sĩ, từ lúc ở Amman Jordan, qua rất nhiều bệnh viện, mặc kệ là bệnh viện lạc hậu hay nhóm chuyên gia đứng đầu giới y học, nghe được khu ô nhiễm do chiến tranh đều có vẻ mặt thế này. Lý do mọi người sợ hãi chiến tranh, phải vì sức sát thương lớn mà là ô nhiễm do vũ khí tạo thành, Mỹ vẫn sử dụng đạn uranium nghèo trong chiến tranh, chính vì nguyên nhân đó mới khiến nhân loại căm phẫn.

      Điều duy nhất đáng ăn mừng là, còn chưa tới tình trạng tệ nhất.

      tuần sau, Kỷ Ức nhận được công tác tạm thời của tòa soạn, cùng Hà Phỉ Phỉ phụ trách hoạt động diễn thuyết hợp tác giữa tòa soạn và bốn trường đại học, rốt cuộc biết vì sao hôm đó có thể cùng lúc gặp vài vị phóng viên chiến trường kia, vì họ được chủ biên mời đến, bao gồm cả Quý Thành Dương vừa về nước.

      Mà trường đại học của chính là trạm đầu.

      Hà Phỉ Phỉ lái xe chuyển mấy thùng giấy tuyên truyền đến dưới lầu phòng học trung tâm: "Cậu đưa lên trước , cho các sinh viên phụ trách tuyên truyền nhận trước, giữa trưa mình đến tìm cậu ăn trưa, buổi chiều làm việc." Hà Phỉ Phỉ xong, đạp chân ga chạy .

      Kỷ Ức gọi hai sinh viên khoa chính quy trong hội sinh viên, giao giấy tuyên truyền cho họ đem , chờ rất lâu mới đợi được người phụ trách đến mở thùng, làm theo quy định kiểm tra số lượng, chưa đếm được bao lâu, bị người vây xem rút vài tờ, lật lên xem. " , em rất bội phục họ, lúc trước em cũng muốn học khoa báo chí, nhưng mẹ em hoàn cảnh truyền thông tốt, sống chết chịu, bảo em học Toán......" Có sư muội tiếc nuối .

      "Người phụ nữ này trông có vẻ mạnh mẽ," người bên cạnh chỉ Amanda, "Khiến em nhớ tới phóng viên chiến trường rất nổi tiếng, là nữ, đeo băng mắt màu đen như hải tặc."

      "Mary? Colvin." Có người nhớ là ai, nhắc ấy.

      ..........

      Kỷ Ức biết trong quyển sổ tay đó nhất định có Quý Thành Dương, nên vẫn có dũng khí lật xem.

      cúi đầu, giúp đỡ sinh viên duy nhất vẫn còn kiểm kê số lượng sắp sếp lại giấy tuyên rtuye62n, rất nhanh, bên cạnh liền vang lên tên của Quý Thành Dương: "Lúc mình từng xem qua chương trình phỏng vấn của , quá đẹp trai, mình nhớ MC chương trình còn đùa là "hoa khôi của đài", tấm này chụp đủ đẹp, tuyệt đối đủ đẹp...."

      Trong trường đại học, sinh viên nữ thảo luận chủ đề về đàn ông, rất dễ biến thành đại hội đánh giá người đẹp.
      Ngay cả bé duy nhất còn kiên trì làm việc cũng bị hấp dẫn, thuận tay lật tài liệu trong tay, tìm ra trang của Quý Thành Dương, tốt bụng chia cho Kỷ Ức quyển. Ảnh chụp ngoài trời rất đơn giản, Quý Thành Dương đội mỹ, vai trái đeo ba lô, cúi đầu tập trung viết gì đó quyển sổ màu đen, phía sau là rất nhiều người chen chúc, giống như biểu tình ở quảng trường.

      Chỉ có thể thấy được mặt nghiêng, thậm chí thấy được đôi mắt.

      Tuy rằng biết chụp năm nào, Kỷ Ức có thể dễ dàng nhận ra, đây là trước năm 2003. Ở đâu nhỉ? Kỷ Ức nhớ nữa, trí nhớ trước năm mười bảy tuổi, chỉ biết luôn xa, ít mười mấy ngày, nhiều mấy tháng hoặc hơn nửa năm mới về.

      Thời điểm đó, những quốc gia này đối với có ý nghĩa sâu sắc gì.

      chỉ biết có nguy hiểm, cụ thể nguy hiểm thế nào, chưa từng trải qua.

      Lúc ăn trưa, Hà Phỉ Phỉ lái xe dẫn ăn, hai người chọn nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc đông lắm, Kỷ Ức hay thất thần, Hà Phỉ Phỉ chuyện chỉ nghe được vài câu vụn vặt. Hà Phỉ Phỉ rốt cuộc nhịn được, dùng chiếc đũa bạc gõ gõ chén thủy tinh của : " phải là thất tình chứ? Gần đây cứ có vẻ mệt mỏi, rất có sức sống."

      " có," Kỷ Ức qua loa , buông đũa, giọng: "Mình no rồi."

      "Ăn nửa khay thịt ba chỉ no?"

      "Cậu nghĩ.... hôm nay khách mời có đến ?" Kỷ Ức đột nhiên hỏi.

      "Hẳn là đến? Trừ phi kẹt xe đường." Hà Phỉ Phỉ cười, "Lần trước mình tham gia lễ phát hành, vốn có ba vị khách mời, có vị giáo sư của trường đại học kia bị kẹt xe, mười phút cuối mới đến, giao thông Bắc Kinh a..... là khiến trễ việc, lúc bé cậu sống thế nào vậy?"

      "Lúc trước kẹt xe," Kỷ Ức nhớ lại, "Năm 2001 có trận tuyết lớn, biết vì sao, sau đêm đó, Bắc Kinh thường xuyên bị kẹt xe nghiêm trọng."

      nhớ đến đêm tuyết ấy, cùng Quý Thành Dương bị kẹt ở đường Trường An, cho đến rạng sáng.

      " sao? Năm 2001 mình còn ở Vân Nam," Hà Phỉ Phỉ cười , " ngờ có trận truyết mà cậu cũng nhớ ."

      " phải đâu.... Rất nhiều người nhớ đêm đó."

      Đến khi tính tiền, Hà Phỉ Phỉ mới nhớ ra chuyển: "MC hôm nay bị thay đổi tức thời, phải người của tòa soạn chúng ta, là nữ MC khá nổi tiếng, Lưu Vãn Hạ, nghe qua chưa?"

      sửng sốt.

      Lưu Vãn Hạ đột nhiên đến trường đại học để dẫn chương trình của hoạt động phi lợi nhuận.... Là vì chăng?

      Hoạt động hôm đó, cuối cùng Kỷ Ức .

      Cũng ngày hôm đó, khi ăn cơm ở căn tin, chợt nghe đàn em khóa dưới có tham gia , phóng viên nam muốn gặp nhất đến. Tuy hai người kia thảo luận ra tên, lại cảm thấy chính là , buổi tối Hà Phỉ Phỉ gọi điện liền chứng thực việc này: " đột nhiên vắng mặt, mọi người đều biết lý do, chủ biên cũng vậy. Chỉ là Amanda đùa mới nhặt cái mạng từ chiến trường về, đoán chừng bị giam trong phòng bệnh của bệnh việc nào đó."

      Tay Kỷ Ức siết chặt điện thoại, hồi lâu gì.

      Tổng cộng có bốn buổi diễn thuyết ở bốn trường đại học, vắng mặt ba buổi.

      cũng cả ba.

      Buổi cuối là ở đại học Chính trị và Pháp luật, trường này ở cùng khu học viện với các trường kia mà ở khu ngoại ô Xương Bình. Kỷ Ức bỏ hoạt động trong trường, ngồi xe của Hà Phỉ Phỉ, từ tòa soạn đến đó, đường kẹt xe tiếng rưỡi hơn, suýt nữa trễ giờ.

      May mắn, đây là buổi cuối, các vị khách quen trình tự, so với ba buổi trước thoải mái hơn, cộng thêm có các sinh viên tham gia đến phối hợp, chiêu đãi xảy ra sai sót gì.

      Kỷ Ức vào hồi trường, khách mời vừa ngồi xuống.

      Xung quanh dần yên lặng trở lại.

      Bên ngoài tuyết lại rơi, bên trong lại hòa thuận ấm áp vui vẻ, tuyết giày chậm rãi tan thành nước, làm ẩm nền đất dưới chân. Lòng cũng chậm rãi an tĩnh, chỗ ngồi ngoài cùng bên phải có người, vắng mặt. Kỷ Ức lặng lẽ ngồi xuống góc cuối, vào hậu trường. biết vì sao mình muốn đến, là muốn xác nhận phải bị bệnh gì đó như người ta đùa? Hay là....... Sợ lại đột nhiên biến mất?

      Hội trường chứa đầy người, có những sinh viên mới đến nhiệt tình đứng mong chờ nghe buổi tọa đàm ngẫu hứng từ các vị phóng viên chiến trường họ tôn kính.

      Mấy năm nay Lưu Vãn Hạ cũng có dẫn qua tọa đàm, đối với việc mặt đối mặt trò chuyện với khách mời rất quen thuộc. Hơn nữa, các vị khách đài tuy quốc tịch khác nhau, nhưng họ đều từng giao lưu đồng nghiệp nên cũng quen nhau, bầu khí nhanh chóng sôi nổi.

      " , có sợ ?" Lưu Vãn Hạ cười nhìn khách mời, cố ý nhìn Quý Thành Dương lâu hơn chút, đây là lần đầu tiên gặp lại người bạn cũ sau mấy năm qua.

      "Sợ, đương nhiên sợ rồi, ngàn vạn lần đừng cho rằng tất cả phóng viên chiến trường đều là adrenalin lên não, trong mắt có thần chết," phó chủ biên tòa soạn Lưu Khải Phong cười, thẳng thắn , "Tôi cảm thấy người lên chiến trường mà sợ mới bình thường. Nhưng tôi cũng từng gặp người sợ, người và người giống nhau, phóng viên và phóng viên cũng khác nhau."

      Lưu Vãn Hạ cười: " bộc trực," quay đầu nhìn Amanda và phóng viên người Italy, dùng tiếng thông thạo hỏi, "Phóng viên chiến trường bị bắt, bị thương, thậm chí là sát hại vẫn xảy ra ngừng, biết các vị có từng gặp qua, hoặc bạn bè có từng trải qua? Có đề nghị nào dành cho những người muốn trở thành phóng viên chiến trường ?"

      "Rất nhiều, nhìn nhiều thành quen," phóng viên nam người Ý nhớ lại, "Tôi từng đưa tin vài đồng nghiệp bị binh lính nghèo uống say sát hại đường. Cho nên nhiều phóng viên thường mang theo số tiền đáng kể, ở thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng."

      Amanda tiếp: "Bây giờ rất nhiều nơi mở lớp huấn luyện cho phóng viên chiến trường, rất chuyên nghiệp, có thể giúp mình tránh được rất nhiều nguy hiểm tử vong," Amanda cười cười, bất đắc dĩ : "Phải , Yang?"

      Tim Kỷ Ức buộc chặt, biết vì sao nước ngoài bỗng nhiên chuyển đề tài cho .

      Dường như từng trải qua, cho nên rất có quyền lên tiếng vậy.

      Quý Thành Dương có phản ứng đặc biệt gì: "Huấn luyện rất quan trọng, đương nhiên, vận khí cũng quan trọng kém. Nếu xui xẻo đụng phải lính giơ AK47 lên nòng nhất định phải nổ đầu bạn , cũng đành nghe mệnh trời." Cách nhàng, có vài sinh viên bên dưới nhịn cười phì cười.

      Bọn họ từng trải qua tử vong vô số, lời hài hước và thản nhiên khác người bình thường.

      Hơn nữa cực kỳ hấp dẫn các sinh viên nhiệt tâm.

      Thấm thoát qua hai tiếng, đến hồi kết rồi.

      Quý Thành Dương nhiều lắm, có lẽ là trước khi bắt đầu qua tình huống sức khỏe của , Lưu Vãn Hạ dẫn đề tài qua chỗ nhiều lắm.

      Cuối cùng, Lưu Vãn Hạ đứng dậy trước: "Cuối cùng, các vị phóng viên trải rộng dấu chân Iraq, Afghanistan, Israel, Nam Tư cũ, Angola, Somalia, Sudan, Liberia, Sierra Leona.. chúng tôi dành tất cả kính ý, cảm ơn các vị."

      Khi cả hội trường vỗ tay, Kỷ Ức vẫn đứng ở góc khuất thể thấy được.

      Trong giây phút đó, ràng hiểu được, ngay cả khi đoạn tình cảm giữa hai người chấm dứt, thế giới tinh thần nơi có vẫn hấp dẫn .

      Đến khi hoạt động chấm dứt, thể đến hậu trường, đến giúp Hà Phỉ Phỉ sắp xếp cho khách mời rời khỏi. Vì buổi cuối ở vùng ngoại thành, nên tòa soạn chuẩn bị trước xe đưa đón bảy vị ký giả và MC, khi đến Kỷ Ức ngồi xe của Hà Phỉ Phỉ, cùng họ, bây giờ về, đương nhiên cho rằng mình có thể tránh được Quý Thành Dương.

      ngờ khi đến hậu trường, Hà Phỉ Phỉ chuyện phiếm với mấy sinh viên vừa thấy Kỷ Ức liền dặn: "Lát nữa mình chạy xe về, cậu ngồi chung xe với mấy tiền bối, tiếp đãi người ta cho tốt. Khi đến Tam Hoàn mình tìm chỗ mời họ ăn cơm tối, cảm ơn họ phối hợp, chịu đến tham gia hoạt động ở xa thế này."

      Kỷ Ức giật mình: "Mình ngồi cùng xe với họ?"

      "Đúng vậy, cần ngồi xe mình, nếu hai người chúng ta ai ở xe kia, có vẻ rất có thành ý." Hà Phỉ Phỉ đẩy đẩy vai , " nhanh , tuyết càng lúc càng lớn, biết đường cao tốc có kẹt xe đây."

      "Kỷ Ức tìm được lý do từ chối, đành cắn răng rời khỏi hội trường, thấy xe tòa soạn chuẩn bị để đưa đón phóng viên dừng bên phải hội trường, cúi đầu qua, tuyết đúng là có xu hướng rơi nhiều hơn, đến trước cửa xe, khăn quàng cổ che kín nửa mặt bị phủ lớp tuyết trắng.

      "Nhân viên tòa soạn sao?" Tài xế theo phép hỏi.

      Kỷ Ức gật gật đầu, lên bậc thang, kéo khăn quàng cổ của mình xuống.

      "Vậy chị xem thử người đủ chưa, đủ rồi chúng ta xuất phát."

      "Được." quay đầu lại.

      Hơn bốn mươi chỗ ngồi, chỉ có mười người, rải rác ngồi ở nửa xe trước.

      Căn bản cần kiểm tra, liếc qua có thể nhìn thấy mặt mọi người.

      Bảy phóng viên, hai sinh viên chủ chốt trong hoạt động, còn MC Lưu Vãn Hạ, ấy ngồi bên cạnh Quý Thành Dương, rất kinh ngạc nhìn .

      " đủ người rồi ạ." Kỷ Ức nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

      vừa xong, xe lăn bánh, chạy về hướng cổng trường. vịn ghế hai bên đường , lướt qua chỗ của Quý Thành Dương và Lưu Vãn Hạ, đến hàng ghế cuối cùng ở đuôi xe, ngồi vào góc ngay cửa sổ. Nhưng ngay lúc ngồi xuống, thấy được Quý Thành Dương đứng dậy, về hướng mình.

      có chút hoảng hốt, cúi đầu, muốn đeo tai nghe để nghe nhạc trong mp3, phát mp3 hết pin, trong lúc bối rối vẫn nhét tai nghe vào tai.

      ngồi ở vị trí bên cạnh , chặn mất lối ra duy nhất.

      Kỷ Ức lúng túng cúi đầu, nhìn mp3 trong tay, sợ mở miệng chuyện. Bất ngờ là, Quý Thành Dương chỉ kéo vành nón xuống thấp, ở bên cạnh , nhanh chóng yên lặng ngủ.

      P.S: 3686 chữ =....=
      Mỗi ngày lọ mọ được có trăm chữ - -
      Bò còn hơn con sên ... :yoyo38: Chưa đọc lại luôn :yoyo49:
      Gomennasai =v=
      Tuần mới vui ~ :yoyo56:
      :yoyo21:
      green18, KisaragiYue, Nhỏ vân9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :