Phần hạ: Cớ gì bắt đầu lại từ đầu
Tiết tử
A person who knows why to live can bear anyhow to live.
Bạn biết mình sống vì điều gì, bạn nhất định biết cách tiếp tục sống tiếp - Nietzsche
****
"Đạo đức nghề nghiệp, và tín ngưỡng." .
"Đạo đức nghề nghiệp, và tín ngưỡng." Người bên cạnh có chút đăm chiêu lặp lại.
Người đàn ông chuyện có đôi mắt sắc bén trong trẻo, mặc thường phục màu đen, đeo kính gọng kim loại màu đen: "Có vài nữ phóng viên cũng có gia đình con cái, chúng ta thể dùng góc nhìn bình thường đánh giá họ. Nếu các ấy xông lên tiền tuyến lửa đạn, phê phán họ bỏ chồng con, có ý thức gia đình sao? Phê phán họ quan tâm đứa con ruột thịt say ngủ ở nơi cách xa ngàn dặm?"
Chủ nhân của phòng làm việc này, Thẩm Dự, im lặng nhìn người bạn cũ này.
Người đàn ông kia duỗi chân, ngửa người dựa lên ghế:
"Ai cũng hy vọng có người dũng cảm cống hiến, nhưng lại mong người hy sinh kia phải người nhà và vợ mình."
Trong phòng này còn có người tóc nâu, người phụ nữ ngoại quốc khóe mắt có nếp nhăn ràng, tay phải của bà, từ khuỷu tay trở xuống bị cắt bỏ, chỉ lắp cái móc kim loại thay thế tay . Bà dùng tay phải thành thạo đè biên của tài liệu, tay trái thoải mái lật xem: "Hai vị, xin đừng thánh nhân hóa phóng viên chiến trường chúng tôi nữa. Chúng tôi có lương cao, có kỳ nghỉ, chúng tôi làm việc có lương, cũng muốn cho con cái học, mua nhà. Gần đây tôi nhờ môi giới chỉ dẫn xem phòng ở, tiền thuê rất đắt, tôi thấy mình chắc phải về Iraq định cư rồi."
Tiếng trung của bà rất tốt, chỉ là có vài câu dùng từ lạ lùng.
Ví dụng như: môi giới "chỉ dẫn".
Bọn họ cười.
Người phụ nữ ngoại quốc cũng cười, nhức đầu vì giá phòng ở Trung Quốc, bà thể nào hiểu nổi vì sao giá phòng ở đây lại cao như vậy. Số tiền mua hai ba gian phòng ở đây, đủ mua ngôi nhà độc lập có vườn hoa ở nước bà.
Bà xong, liền nhận được điện thoại của người môi giới nhà đất.
"Thành Dương," Thẩm Dự nghiêng người, dùng ngữ khí bình thường, cẩn thận đặt câu hỏi với người bạn từng là bạn học cao trung này, hỏi vấn đề rất bức thiết muốn biết: "Ở Iraq vài năm, cậu rốt cuộc sống như thế nào vậy?"
"Mình à?" bình tĩnh nhìn đối phương, có nhiều cảm xúc lắm, " làm việc gì có ích cả, tháng 08 năm 2003 bị bắt cóc, chết em tốt. Duy nhất đáng ăn mừng là, mình còn sống trở về."
------
Nghỉ đông năm 2007, tìm được công việc đầu tiên.
Trong lúc chuẩn bị luận văn tốt nghiệp thạc sĩ, mỗi tuần đều có ba ngày phải len lỏi trong đại quân người làm, đúng giờ chạy tới công ty quét thẻ chấm công. rất may mắn, trước khi tốt nghiệp tìm được công việc, dù sao cơ hội nghề nghiệp của nghiên cứu sinh khoa ngoại ngữ càng ngày càng kém, Tân Hoa xã [1] và nhà xuất bản giáo trình và nghiên cứu ngoại văn dường như càng ngày càng thiên vị sinh viên chưa tốt nghiệp.
ít người vì muốn ở lại Bắc Kinh, chọn đến trường đại học và cao đẳng làm giáo viên tiếng .
"Kỷ Ức, cậu là người Bắc Kinh là sướng rồi, cần lo tìm được việc. Đợi tốt nghiệp rồi ở nhà từ từ tìm." nghe nhiều nhất là những lời như vậy.
Đối với hâm mộ đó, giữ thái độ cam chịu.
năm rưỡi trước, sau khi tốt nghiệp, trước khi vào học nghiên cứu sinh ở đại học khác, cắt đứt liên hệ với tất cả mọi người. Lúc còn , vẫn cảm thấy thành Bắc Kinh rất lớn, trong năm hơn này, rốt cuộc có khái niệm cụ thể của "thành Bắc Kinh rất lớn", lớn đến mức..... bạn gặp phải những người quen biết trong suốt hai mươi mốt năm.
"Oái, tiêu rồi, mình quên mang ví tiền." bé bên cạnh đặc biệt ngượng ngùng nhìn Kỷ Ức, "Làm sao đây, giáo Kỷ..... Lúc em chạy ra vội quá, để quên ví bàn."
" sao," Kỷ Ức bị gọi " giáo" cũng đặc biệt ngượng ngùng, " có đem, để mời."
bé vừa tốt nghiệp khoa chính quy, vào công ty quan hệ xã hội làm việc, luôn ghi nhớ phải tôn trọng các thầy giáo là phóng viên truyền thông, rất lễ phép xin lỗi Kỷ Ức, đến khi hai người mua thức ănr ồi, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ bắt đầu ăn, vẫn còn áy náy : "Công ty chúng ta có chi phí chiêu đãi, nên để mời, giáo Kỷ, xin lỗi."
" sao, được thanh toán lại mà." Kỷ Ức đành phải tiếp tục an ủi bé.
Khi cười, răng nanh nho lộ ra, có vẻ đặc biệt thân thiết.
ra , vì là thực tập sinh, chỉ có trợ cấp tiền cơm, thanh toán hết.
Hai phần cơm này, là ăn hết phí cơm cả tuần của rồi. đường trở về tòa soạn, phải tính toán lại chi phí ăn uống của tuần này. từ trạm xe công cộng tới dưới lầu tòa soạn, đúng lúc gặp đồng nghiệp Hà Phỉ Phỉ xuống từ taxi, thấy , nhịn được lầm bầm: "Sao cậu gọi xe, việc công ra ngoài được thanh toán lại mà."
"Đợi thanh toán phải tháng," Kỷ Ức kéo khăn quàng cổ xuống chút, lộ ra nửa khuôn mặt, "Mình đâu có nhiều tiền mặt, nếu chờ thanh toán.... chắc chết đói."
"Thực tập sinh là vậy đó," Hà Phỉ Phỉ cảm khái, "Năm ngoái mình thực tập cũng vậy, cảm thấy bản thân thảm, vừa phải làm như phóng viên chính thức, tiền cơm tiền lại còn phải tự ra trước, sinh hoạt phí của gia đình đủ dùng."
Hai người vào thang máy, đông người đứng sát nhau, tiện chuyện phiếm.
Đó là buổi chiều bình thường.
Giống như mọi buổi chiều làm bình thường vậy.
Ngẫu nhiên cần ra ngoài làm việc, hoặc ở trong phòng làm việc giúp đỡ các phóng viên cũ.
bình thường chính là, khi ra khỏi thang máy, thấy các tiền bối bình thường vẫn ai bận rộn việc người nấy, tụ tập giọng gì đó. Kỷ Ức đặt túi của mình lên ghế xoay màu đen, ấn nút khởi động máy tính, chợt nghe thực tập sinh bên cạnh trợ lý chủ biên mới đến là người đàn ông hấp dẫn tuyệt đối.
Nghe bây giờ tìm từng người chuyện.
" kết hôn chưa?" Vấn đề của Hà Phỉ Phỉ đơn giản trực tiếp.
" biết, chị Phỉ Phỉ, được mời chuyện đều là ký giả và biên tập chủ chốt, thực tập sinh như chúng ta có cơ hội này đâu, còn biết có được giữ lại hay mà."
Đồng nghiệp tiếp, người này như trời rơi xuống, trừ chủ biên ai biết lý lịch cụ thể của , bất quá có phóng viên lão làng nhận ra người nọ, là phóng viên rất nổi tiếng trong giới.
Dù sao cũng là trợ lý tổng biên, gần với vị trí tổng biên, thể là người mới hoàn toàn được.
"Từng là phóng viên chiến trường, qua chiến tranh Iraq, từ Bắc Kinh đến..... sếp chúng ta ở bên trong đó....."
Kỷ Ức vốn định ngồi xuống, định mở hòm thư kiểm tra thư đến, nghe câu đó, ngón tay bàn phím chậm rãi dừng lại. Có suy đoán điên cuồng di động trong đầu , từng chút từng chút mở ra nhớ nhung bị nén ở nơi sâu nhất trong đáy lòng.
Đồng nghiệp còn chưa xong, liền thấy Kỷ Ức nhanh về hướng phòng họp, đường có người kéo lại muốn nhờ giúp chỉnh lý tư liện, ngờ cứ thế qua luôn.
Cho đến, trước cửa phòng họp.
Ở đó, rốt cuộc ngừng bước.
Vách tường trắng ngăn cả phòng họp, bên trong truyền ra tiếng vài người đàn ông chuyện, cửa chỉ dày bốn năm centimet, chắn mất nội dung chuyện, chỉ nghe được là có người chuyện.
Ngẫu nhiên còn có tiếng phụ nữ, dường như là tiếng .
vẫn tự với mình, tất đều phải , Quý Thành Dương nhất định gặp bất trắc, nhưng loại suy nghĩ đó cũng dám nghĩ sâu, như đem tim mình niêm phong, đóng băng hết, muốn chạm vào.
Nếu ở nơi này, sợ.
Sợ những điều đó là , hôn lễ lãng mạn chiến trường vài năm trước.
phải , càng sợ.
Vài năm qua , càng ngày càng sợ nghe được tin dữ ........
Thậm chí bắt đầu mong mỏi, ở nơi nào đó tiếp tục sống, cũng muốn chết, muốn thế giới này còn Quý Thành Dương. Kỷ Ức hít sâu, lồng ngực đau đớn, trái tim mạnh mẽ nhảy lên, lại nặng nề hạ xuống.
im lặng, dám nhúc nhích.
Nếu đẩy cửa ra có ở bên trong..... Vậy là muốn tìm sếp của bộ phận mình xin phép về trường..........
Nếu bên trong là ...... trùng hợp như vậy sao?
Có người qua bên cạnh, khó hiểu nhìn : "Tìm sếp em? Ở bên trong đó."
dạ, ngón tay cong lại, rốt cuộc gõ cửa.
Sau đó, đẩy cửa ra.
Trong phòng họp có bốn năm người, có sếp trực tiếp của , cũng có chủ biên và hai người lạ. Mà khi nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện cửa, dựa ghế xoay nhắm mắt nghỉ, tất cả thanh , hình ảnh như tan biến.
Trong mắt , chỉ còn người.
Vẫn cao lớn bắt mắt như vậy, dù cho giờ khắc này, thần sắc xanh xao tái nhợt, tư thế ngồi có chút tùy ý, có vẻ thoải mái lắm, nhưng so với mấy người xung quanh vẫn có vẻ cao lớn nhiều lắm.
"Kỷ Ức?" Sếp của có chút ngạc nhiên, "Có việc?"
Quý Thành Dương bị tiếng gọi đó giật mình, mở to mắt tìm kiếm chủ nhân của tên đó.
Tay vịn bàn hội nghị màu trắng, chậm rãi đứng dậy. Thấy đứng ở cửa phòng hợp cũng chăm chú nhìn mình. Mái tóc đen ngắn vén bên tai, khiến khuôn mặt khắc cốt minh tâm, mong nhớ ngày đêm càng ràng, đôi mắt vẫn bình thản như nước rốt cuộc ra sóng to gió lớn.
Nếu khi đứng ở thi thể chất đống, trước xác của bạn mình, giữa những cực hình bất nhân hành hạ, có lý do gì để cố gắng sống, tiếp tục sống sót, sống đến lúc có thể bò khỏi địa ngục trần gian, đứng dậy, sống đến hôm nay, nguyên nhân chỉ có .
Chỉ có .
[1] Xinhua News Agency: tòa báo.
P.S: Gần đây bận tối mắt và nghi ngờ tình trạng này kéo dài nữa - -
Up lên chưa đọc lại luôn =v=
Có lỗi gì mọi người cmt nhắc giùm nha =v=
Cuối tuần vui ~