Vĩ thanh phần thượng – Hai đoạn nhân sinh (1) Năm 2002 là nhân họa khó bề phòng tránh, năm 2003 rải rác tai họa chiến tranh và thiên tai, vẫn tưởng những điều đó trôi qua rồi thôi, nhưng năm 2004 mới là năm muốn nhớ tới nhất. Năm ấy, luôn luôn nhớ tới bản thân vì Quý Thành Dương xem hai lần mà lén xem bộ phim nước ngoài kia. Trong đầu cứ lặp lặp lại hình ảnh lúc bắt đầu phim, đoạn đối thoại giữa Matilda và Leon. Matilda hỏi Leon: "Đời người rất vất vả, hay là trưởng thành rồi tốt hơn?" Leon bình tĩnh trả lời ấy: "Vẫn vậy thôi." Khi Kỷ Ức nhận được cuộc gọi từ bạn học lớp thực nghiệm, tổ chức họp lớp vào kỳ nghỉ đông, tâm tình thả lỏng nhờ email ngắn ngủi của Quý Thành Dương hoàn toàn rơi xuống đáy vực. dám tin nội dung của cuộc gọi, lớp trưởng Từ Thanh bị ung thư phổi, là thời kỳ cuối, bạn học nam báo thời gian cho , bảo mọi người cùng thăm, thuận tiện còn hỏi : "Cậu liên hệ được với Quý Noãn Noãn ?" Kỷ Ức Noãn Noãn ở , trở về được, bạn học cũ thở dài, cúp máy. Đây là lần đầu tiên phải đối mặt với tin dữ đột ngột của bạn bè. Kỷ Ức suy nghĩ lâu, vẫn nghĩ ra với Quý Noãn Noãn thế nào, dù sao cũng là mối tình đầu, dù còn cũng là bạn bè tốt. Chàng trai từng là ký ức thời thanh xuân tươi đẹp nhất, sắp vào giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, sợ Quý Noãn Noãn chịu nổi, tạm thời gì. Ngày hẹn, thay đổi vài lần, cuối cùng vừa vặn sắp xếp vào ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân. Ngày đó, khắp nơi đều là khí lễ tình nhân, hai mươi mấy người bạn học gặp mặt đều im lặng, có bạn thấy mọi người tinh thần sa sút, thuận tay mua bịch kẹo chia ra ăn, Kỷ Ức nhận được viên kẹo chocolate rượu hình trái tim. Người tổ chức lấy ra trăm đồng, đặt lên bàn, mọi người cũng tự giác bỏ tiền, thu xấp, sau đó hai chuyến xe buýt đến nhà lớp trưởng. Đây là lần đầu tiên Kỷ Ức đến nhà lớp trưởng, năm đó và Noãn Noãn sớm, Noãn Noãn chưa từng tới, tất cả mọi người biết nhà ở thôn vùng ngoại thành Bắc Kinh, tới nơi rồi, quả là cái thôn. Mùa đông, cây cỏ trơ trụi, cảnh sắc tiêu điều. Chị của lớp trưởng đón mọi người vào phòng, miễn cưỡng cười, vì là năm mới, trong nhà vẫn chuẩn bị táo đỏ đậu phộng các loại, đều lấy ra đặt bàn. Kỷ Ức có chút dám vào, chờ mọi người vào hết rồi mới từ từ vào gian phòng lớn kia. Phòng ở nông thôn đều rất lớn, đứng ngồi hơn hai mươi người cũng có vẻ trống trải. Khi vào, lớp trưởng đứng lên, vẫn là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: " nào, sao lại đến đây hết vậy, yo, sao cậu cũng đến? Năm nay thi tệ ?" Vốn thời học sinh là người nghiêm túc, sau khi học trường quân đội lâu như vậy, cách chuyện càng có khi phách cởi mở, các bạn học đều phối hợp tán gẫu với . Tán gẫu gì đâu, trời nam đất bắc, nhất là những bạn thi tỉnh ngoài, hận thể liên tục, chọn mấy chuyện thú vị kể nhau nghe. Lớp trưởng nghe, trừ sắc mặt tốt lắm, nhìn thế nào cũng biết đây là người bệnh ung thư thời kỳ cuối. Phút cuối, có rất nhiều bạn học nữ nhịn được muốn khóc, liền xốc màn vải, chạy ra sân, đành lòng, chịu nổi. Rất nhiều ký ức ùa về. Bạn nam tổ chức lấy từ trong túi ra tiền mọi người góp, muốn đưa cho lớp trưởng, lớp trưởng bật dậy từ chối: "Cái này mình nhận được, lần này bị bệnh tốn tiền, trường quân đội chi trả, đều được trả lại hết, cần tiền của các bạn đâu." từ chối, chị cũng giúp đỡ từ chối, cuối cùng bạn nam kia quýnh lên, mạnh mẽ nhét tiền vào tay : "Cho cậu cậu cứ cầm ." Kỷ Ức cảm thấy chua xót, lặng lẽ xoay người. lúc sau, nuốt ngược nước mắt vào trong, tất cả mọi người cáo biệt, bắt tay tạm biệt. chờ mọi người ra ngoài gần hết, rốt cuộc qua, tay đút trong túi áo, có chút khẩn trương. Là loại cảm giác khẩn trương như vĩnh biệt. Tay vừa vặn chạm đến viên chocolate người bạn lúc nãy phát, hiểu sao lại lấy ra, đặt vào tay Từ Thanh: "Hôm nay là lễ tình nhân," ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn lệ, tầm mắt mơ hồ, "Vừa vặn có viên chocolate, ai tặng cậu, mình tiếp tế cho cậu vậy." Lớp trưởng cúi đầu, nhìn chocolate, cũng cười: "Cảm ơn, Tây Tây." Lúm đồng tiền má vì bệnh gầy bớt nên ràng lắm, chỉ mơ hồ thấy được. Kỷ Ức cảm thấy, giọng mình dường như có chút run rẩy, dứt khoát bước qua, ôm lấy : "Dưỡng bệnh cho tốt, lần sau lại đến thăm cậu." cũng ôm lại : "Được." Khoảnh khắc đó, nước mắt chợt lăn dài. Thời học sinh, là người nghiêm túc nhất cầu tiến nhất, Kỷ Ức vẫn nhớ , ấn tượng đầu tiên của mình năm cao nhất về là, khi tập quân đứng thẳng cũng cẩn thận tỉ mỉ, khi quen Noãn Noãn lại thuần khiết vô cùng, buổi sáng trao nụ hôn đầu tiên ấy còn đề nghị mua quà cho Noãn Noãn để kỷ niệm. nhớ, Noãn Noãn chỉ là mối tình đầu của , cũng là người bạn duy nhất từng có....... Lần trước họp lớp, lớp trưởng còn khuyên người khác đừng hút thuốc. Nhưng trớ trêu chính lại bị ung thư phổi, vì sao đột nhiên là thời kỳ cuối chứ? Kỷ Ức vội vã cúi đầu, ép bản thân ngừng khóc, cố gắng dùng giọng cười : "Mình về đây." xong dám ngẩng đầu, xoay người vội vàng . Hôm đó trở về, Kỷ Ức ở trong ký túc xá khóc lâu, vẫn nghĩ người tốt có kết quả tốt, nhưng ngờ người bạn lương thiện nhất, thích giúp người nhất, tin tưởng cuộc sống tốt đẹp lại có kết cục như vậy. khóc đến mức mắt sưng đỏ, áp má bàn, viết lá thư rất dài cho Quý Thành Dương, ra hoang mang của bản thân: Hôm nay em thăm người bạn học cũ, ngoài ra, cậu ấy là bạn nam nghiêm túc nhất em từng thấy. Năm ngoái họp lớn là do bạn ấy tổ chức, lúc đó còn khuyên rất nhiều người đừng hút thuốc, tốt cho sức khỏe, nhưng lại phát chính mình bị ung thư phổi thời kỳ cuối, bạn ấy hút thuốc lá, sinh hoạt khỏe mạnh, vì sao lại bị ung thư phổi chứ? Lúc trước thành tích của bạn ấy rất tốt, vì tiết kiệm tiền cho gia đình nên học trường quân đội, lúc tốt nghiệp viết lưu bút, em còn chúc bạn ấy tốt nghiệp có cơ hội học nghiên cứu sinh ở Bắc đại, đường tiến chức. Em cũng chẳng biết bản thân muốn gì, chỉ là cảm thấy rất khó chịu, vì sao người tốt như vậy đến cuối đường đời rồi? Vì sao ông trời thể công bằng chút, để người xấu chết sớm, người tốt sống lâu chút? biết , khi em đến thăm bạn ấy, bạn ấy vẫn rất lạc quan, cứ như là rất nhanh khỏi bệnh vậy...... Bây giờ ở đâu? Vì sao gửi tin báo bình an cho mọi người, lại trả lời em? Có phải em nữa ? Hay là cảm thấy em tốt? Viết thư cho quá nhiều làm phiền sao? Mặc kệ thế nào, xin hãy cho em câu trả lời. , Tây Tây. nhìn hộp thư trống rỗng chỉ có chuỗi trả lời tự động, bỗng nhiên cảm thấy, Quý Thành Dương cũng cách mình rất xa. Xa đến mức sắp còn liên hệ nữa rồi. Tận đáy lòng có nỗi sợ giấu lâu - sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bắt đầu tỏa ra, gọi điện cho Noãn Noãn xong vẫn yên tâm, lần đầu tiên chủ động làm phiền bạn của . Tất cả bạn bè của Quý Thành Dương đều biết quan hệ của bọn họ, trừ nữ MC kia, cho nên khi Kỷ Ức tìm Vương Hạo Nhiên, cũng dùng giọng điệu dường như chút để ý, đầu tiên là tán gẫu rất nhiều chuyện linh tinh, cuối cùng mới ném ra câu: Chú Quý gần đây bận gì sao ạ? Câu trả lời của Vương Hạo Nhiên là: Quý Thành Dương? Ở Iraq a, mấy hôm trước vừa email cho , định về nước, bảo giúp đỡ chăm sóc em và cháu . Chờ về tìm em ăn cơm rồi chi tiết. xem xem lại tin nhắn đó ba lần, xác định bản thân nhìn nhầm. định về nước sao? Vì sao đột nhiên lại có ý định đó? Vì sao chưa từng với mình? Vậy sau này? Sau này sao? Trong chớp mắt đó, Kỷ Ức cảm thấy như trời sập xuống rồi, lần đầu tiên có cảm giác này là khi ở bệnh viện nhìn thấy mắt Quý Thành Dương bị băng kín, loại cảm giác này đặc biệt đáng sợ, giống như sóng lớn đột ngột ập đến nhấn chìm mình xuống biển sâu, thể hô hấp, thể cử động, cả người như mất trọng lượng. thể tin nổi, hỏi tiếp: Chú ấy bảo chú ấy về nước nữa? Vương Hạo Nhiên: Là như thế. Kỷ Ức hỏi nữa, tin. Tuy rằng khi viết email cho Quý Thành Dương cũng truy hỏi, có phải cảm thấy tình cảm của bé như quá quấn quýt làm phiền rồi , nhưng tin Quý Thành Dương gì mà biến mất. là lý tưởng từ đến lớn của , là mục tiêu vẫn phấn đấu đạt tới, muốn trở thành người như vậy. Học kỳ sau của năm hai, ngày tháng của càng ngày càng đơn giản, chỉ là học, viết mail cho Quý Thành Dương, sau đó vẫn ngừng gọi cho Noãn Noãn xác nhận Quý Thành Dương vẫn bình an. càng ngày càng thấp thỏm, lo lắng sợ hãi suy đoán, Quý Thành Dương có phải gặp chuyện gì , những mail báo bình an chỉ là dòng tự động trả lời để trấn an mọi người. Noãn Noãn nghe vậy, trái lại cười : "Mình nè, chú út mình trước khi quen cậu chính là vậy đó, nửa năm có tin tức gì, có tin tức cũng chỉ là thuận nay gửi cho ba mình email ngắn gọn, chỉ bốn chữ. Bình an, đừng lo. Nhà mình quen rồi..... lại, cậu phải cũng Vương Hạo Nhiên kia bảo sao mà? Tây Tây, đừng lo lắng, sao đâu, chừng ngày mai chú ấy lại xuất trước mặt cậu, quỳ chân xuống cầu hôn đó." Kỷ Ức nhìn giấy xin du học theo dạng trao đổi sinh viên, tâm thần yên. "Có điều ngày mai hình như được, cậu còn chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp." Noãn Noãn tiếp tục cười. Khi sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị Hongkong du học năm theo chương trình trao đổi sinh viên, lúc này là giữa hè. Quý Thành Dương rời khỏi Trung Quốc mười bốn mười lăm tháng, dành thời gian về nhà cáo biệt, vừa vặn đúng sinh nhật của em , được đưa cho miếng bánh kem, thím ba thuận miệng hỏi có ở lại đêm , em giọng non nớt hỏi thím ba: "Chị này muốn ở nhà chúng ta sao ạ?" Thím ba thoáng ngượng ngùng, cúi đầu : "Con bé là chị ruột con, đây cũng là nhà nó." Em thường gặp , trái lại hay gặp mấy chị họ: "Chị Văn Văn mới là chị ruột của con." Kỷ Ức cũng thấy xấu hổ, vội vàng ăn xong bánh kem. Khi vào thư phòng tạm biệt ông nội, ông chỉ ừ tiếng, nhìn nữa. bước ra cửa, trong lòng ỉ đau, nhớ tới rất nhiều chuyện muốn nhớ, lúc mới bắt đầu đăng ký nguyện vọng thi đại học, chỉ ghi trường chuyên ngành, ngay cả thầy giáo cũng giật mình hỏi có thảo luận với gia đình chưa, chỉ trả lời qua loa cho xong, từ đầu tới cuối có ai hỏi qua nguyện vọng thi ngành báo chí của . Tới khi cầm được thư trúng tuyển đại học, người nhà mới biết ghi danh trường nào. Từ hành lang ra ngoài, nhìn ánh nắng giữa hè thiêu nóng mặt đường xi-măng màu xám trắng, nhất thời biết đâu. Phía sau có người nhảy xuống từ bậc tam cấp, vỗ vai : "Tây Tây." quay đầu, nhìn thấy Triệu Tiểu Dĩnh hai năm gặp, hơi ngẩn ra. "Mình hiếm khi từ Nam Kinh về, ngờ vừa khéo gặp được cậu," Triệu Tiểu Dĩnh đặc biệt vui vẻ, kéo tay , "Về nhà mình , hôm nay mẹ mình vắng cả ngày, mai mới về, để mình nấu mấy món ngon cho cậu ăn." cũng có nơi nào để , liền theo về nhà Triệu Tiểu Dĩnh. Vẫn là quang cảnh như lúc còn bé, tường dán đầy giấy khen và tranh vẽ, còn có đồ thủ công cũng dán ở vị trí cũ, vì dán lâu lắm rồi, biên và góc có chút ố vàng. Triệu Tiểu Dĩnh cầm chậu bột, vừa ra sức nhồi vừa thêm nước, lặp lặp lại: "Mẹ mình muốn ăn sủi cảo mình tự làm, mình con chưa ra sức vậy đâu, mình cậu nghe, tay nghề làm sủi cảo của mình đặc biệt ngon, mình làm cho cậu nhiều chút, càng ăn càng thấy ngon ---" Kỷ Ức lấy ghế gỗ ngồi trước mặt Triệu Tiểu Dĩnh, nhìn ấy ngừng ra sức ngồi cục bột mì vẫn còn ướt kia, bỗng nhiên cảm thấy như trở về lúc , khi vẫn là bé đặc biệt ngoan ngoãn đơn thuần. Khi đó, ông bà nội, cha mẹ, bên cạnh có Quý Noãn Noãn, có Triệu Tiểu Dĩnh, phía sau tòa nhà là trường tiểu học, bên trái trường tiểu học xa là nhà trẻ, còn trường sơ trung ở phía bên kia trường tiểu học. Lúc đó, hoàn toàn biết gì về thế giới bên ngoài bức tường đại viện. Chỉ biết có cung thiếu niên, gần đó có cửa tiệm chuyên bán ấn phẩm của Trịnh Uyên Khiết. ......... Đêm đó ăn sủi cảo nhân là[1] tự khen của Triệu Tiểu Dĩnh, cả mâm đầy, trở về trường, nhận được điện thoại của Vương Hạo Nhiên. Vương Hạo Nhiên với sắp chấm dứt lưu diễn trở về nước, hỏi Kỷ Ức muốn ăn ở đâu? Từ khi Quý Thành Dương nhờ chăm sóc Kỷ Ức, bắt đầu thực trách nhiệm, thường xuyên liên hệ với Kỷ Ức, hỏi về việc học và cuộc sống của ..... Kỷ Ức quá để ý việc này, tùy tiện ở đâu cũng được. Kỷ Ức mở hộp thư, theo thường lệ tiếp tục viết email cho Quý Thành Dương. Email viết được nửa, chợt nhận được email mới. khựng lại, nhìn hộp thư đến, bỗng dưng muốn khóc, những vẫn nén lại, đây nên là chuyện đặc biệt vui vẻ, Kỷ Ức đừng khóc, đừng khóc, rốt cuộc trả lời mình. Nhưng lỡ như là thư rác hay quảng cáo sao.......... yên mở hộp thư đến. Là email của . Tây Tây, Thời gian qua xảy ra rất nhiều chuyện, biết từ đâu, cũng cần thiết chi tiết nữa. bắt đầu nhìn kỹ lại đoạn tình cảm của chúng ta, tuy rất khó ra, nhưng nghĩ, chúng ta hẳn nên cho đối phương gian lẫn thời gian, bắt đầu thích ứng cuộc sống có nhau. chuẩn bị ở lại nơi này, về nước, hy vọng em có thể tiếp tục sống tốt. Quý Thành Dương. P.S: hm.. Cuối tuần vui ~
Vĩ thanh phần thượng – Hai đoạn nhân sinh (2) Tuần thứ hai Kỷ Ức đến Hongkong, nhận được email cáo biệt. Tiêu đề là: Cáo biệt lớp trưởng vĩnh viễn của chúng ta. Email đó, chưa từng mở ra, đọc những hoài niệm dành cho chàng trai lạc quan đó, bị niêm phong cất vào kho ở nơi sâu nhất trong hộp thư QQ, xóa bỏ, cũng dám mở ra. Mùa hè năm 2005. Kỷ Ức chấm dứt cuộc sống du học sinh trao đổi năm ở Hongkong, trước khi rời , và bạn học cùng Tsim Sha Tsui chơi. Mười mấy người đều mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu xanh, lưng đeo balô, vì đến từ nhiều nước khác nhau nên mọi người trao đổi bằng tiếng , Kỷ Ức đến bến tàu, thấy xe kem ly, liền mua ly. Nắng gắt, ngồi ở góc râm mát bên bờ biển. Kem màu da cam, múc lên cho vào miệng, còn năm, chỉ còn năm nữa tốt nghiệp đại học. Điện thoại reo, lười tiếp. Cho đến khi người gọi điện tới phía sau , nhìn cúi đầu chậm rãi ăn kem, nhìn có vẻ ăn rất chậm, nhân tiện ngậm trong miệng xua cái nóng ngày hè. "Tây Tây." giật mình, quay đầu. Vương Hạo Nhiên cầm điện thoại xoay xoay, có chút hết cách nhìn : " hẹn trước tầm giờ này gọi em mà, sao nghe điện thoại?" Kỷ Ức hiển nhiên quên mất việc " hẹn trước" này, ngượng ngùng cười cười: "Nóng quá, phơi nắng có chút váng đầu." Vương Hạo Nhiên vừa vặn ở Hongkong, biết sắp về Bắc Kinh, liền hẹn giờ, muốn dẫn chơi ở Hongkong. ra cũng có địa điểm đặc biệt nào để , Kỷ Ức nghĩ lúc, xem cá heo và gấu trúc, Vương Hạo Nhiên cũng thuộc loại người gì nghe nấy, từ lần đầu tiên gặp khi vẫn là bé ngồi góc dưới cửa sổ nhà mình, liền cảm thấy bé này rất khiến người khác đau xót, bất giác nhớ thương ngần ấy năm, thời gian đó dám tiếp cận, sợ chênh lệch tuổi tác dọa bé sợ, nhiều lắm cũng chỉ qua với Quý Thành Dương về.... sức hấp dẫn của Lolita. Kỷ Ức giải thích ngắn gọn với bạn học, cùng Vương Hạo Nhiên gọi xem đến công viên hải dương, đến Hongkong năm rồi, chưa từng lại đoạn đường này, đoạn đường năm ấy cùng Quý Thành Dương. Bọn họ ngồi xe cáp đến đỉnh núi, vừa vặn sắp mười hai giờ, đúng giờ cá heo biểu diễn. Kỷ Ức dựa vào trí nhớ dẫn Vương Hạo Nhiên đến chỗ biểu diễn động vật biển, chạy hồng hộc hồi liền quên mất người phía sau, tới nơi thở hổn hển đứng ở dãy cao nhất của khán đài, đúng lúc cá heo nhảy khỏi mặt nước theo tiếng nhạc, khán giả vui vẻ hoan hô lớn. nhìn chằm chằm cá heo, mắt cũng chớp, ánh mắt cố gắng tìm kiếm nơi mình và Quý Thành Dương từng ngồi, qua lâu như vậy, chỉ dựa vào ấn tượng lờ mờ lập tức nhận ra. Nơi đó, dưới ánh nắng chói chang, chỗ trống kia. có người. thậm chí còn nhớ bị Quý Thành Dương kéo tay, dưới vô số ánh nhìn chăm chú, dưới ánh nắng, gay gắt đến mức mở mắt nổi, cứ thế ngồi ở chỗ nắng chói chang đó........ Hốc mắt chua xót, đặc biệt muốn khóc. Hay là….. khóc rồi? sờ sờ mặt, lặng lẽ lau nước mắt. Tình cảm khắc sâu tận đáy lòng, nhưng ai biết, mọi thứ chỉ còn mình nhớ . Đầu đột nhiên bị chụp cái mũ xuống, ly kem khui ra được đưa tới trước mặt . Vương Hạo Nhiên đặc biệt mua cho cái mỹ màu hồng nhạt có chữ Ocean Park, cộng thêm ly kem giải nóng ngày hè, cười: "Ở đây nắng lắm, đội sợ em phơi bị cảm nắng mất." Khoảnh khắc ấy, trước mắt như có bóng người quen thuộc trùng lặp lên. nhận ly kem, cúi đầu ăn. " nhớ ra chuyện," Vương Hạo Nhiên nhìn cá heo, chậm rãi , dường như tâm trạng rất tốt, "Quý Thành Dương kết hôn rồi, nghe là hôn lễ chiến trường, rất lãng mạn." mờ mịt ngẩng đầu. Nước mắt chợt lăn dài. Ngực, cơ thể, huyệt thái dương, mắt, đau đớn trải rộng toàn thân, nỗi đau ấy, khiến thở cũng dám thở. "Sao thế?" Vương Hạo Nhiên vốn xem biểu diễn, thấy im lặng, quay đầu lại thấy lệ rơi đầy mặt, mắt đỏ ửng, bị dọa, nắm vai hỏi: "Tây Tây? Em sao thế?" ----- Ở bên kia đại dương, căn phòng Quý Thành Dương từng ở, có email, từ hộp tư của Quý Thành Dương gửi , đến hàng loạt email được chỉ định, nội dung đơn giản, ràng: kết hôn, đừng lo lắng. Quý Thành Dương. Tính đến ngày hôm nay, chủ nhân của hộp thư này mất tung tích chiến trường, tròn hai năm. Căn phòng này từng có ba người ở, trừ người phóng viên tài chính kinh tế còn ở lại, hai người phóng viên chiến trường đều mất tích trong chiến tranh Iraq, hai người đều dùng thân phận ký giả được đài truyền hình đặc biệt mời để đến Iraq, nhưng liên tiếp bị ngăn cản phỏng vấn, quyết định từ bỏ thân phận chính phủ, lấy tư cách phóng viên tự do xâm nhập nội địa Iraq, vùng xung quanh Baghdad. Từ đó, còn tin tức. Người chịu ủy thác này, từ lúc trước khi hai người rời dặn dò lại, tiếp tục xử lý chuyện sau đó. Chiến tranh Iraq, thông qua hội đồng bảo an của Liên Hợp Quốc, là chiến tranh phi nghĩa chân chính. Năm 2003 bùng nổ, cho đến tháng 05 năm 2005, hai phóng viên quốc tịch Iraq bị phần tử vũ trang bắt cóc, cũng bị sát hại, con số phóng viên nước ngoài tử vong lên đến hàng trăm người. Đến tháng 08 năm 2005, số phóng viên tử vong trong cuộc chiến này vượt qua số tổng phóng viên tử vong trong cuộc chiến hai mươi năm ở Việt Nam. Những người bạn thân , Tuy rằng ai nhớ tên các bạn, Nhưng các bạn, Là ông Vua ngai chân chính. [HOÀN PHẦN THƯỢNG] P.S: Thời gian này công việc khá bận =v= Vừa làm vừa học, bạn về tới nhà toàn ngủ luôn =v= Ốc sên vẫn lết.... hic hic... Buổi tối vui ~
@lamkhongngannguyet đăng cái chương buồn lấy bao nwocs mắt mà còn chúc buổi tối vui vẻ là sao???? đăng them mấy chương vu vui để san lấp nỗi buồn này