Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 37 - Điều quyến luyến nhất trong sinh mệnh (2)

      cảm thấy cả người nóng muốn cháy luôn rồi, biết đo nhiệt độ, ăn cơm uống thuốc xong như thế nào.

      Khi Quý Thành Dương vào bếp rửa chén, nằm nghiêng gối đầu của , nhắm mắt, vẫn nhớ cảm giác hai người tiếp xúc vừa nãy, chân chân . cho uống thuốc có chất gây buồn ngủ, lòng như bị nướng chín, là vì ngượng ngùng đến chậm hay vì sốt cao chưa lùi, chậm rãi ngủ say.

      Đêm đó, cuối cùng cũng hạ sốt.

      Đến sáng hôm sau, rốt cuộc được Quý Thành Dương cho phép tắm nước nóng, từ tối qua chịu được mùi mồ hôi sau cơn sốt người mình. Tắm rửa sạch xong, mặc quần áo để tạm trong tủ quần áo của , áo thể thao màu hồng nhạt, mang dép lê, ra phòng khách.

      Quý Thành Dương nằm sô pha nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng vào phòng, mệt đến mức mắt cũng lười mở, dùng ngữ điệu bằng phẳng ít tốn sức nhất giọng trong bếp có bữa sáng làm từ tối qua, có thể cho vào lò vi ba hâm nóng rồi ăn: " có khẩu vị cũng nên ăn chút." vậy.

      Khoảng ba bốn giờ sáng mệt mỏi chăm , Quý Thành Dương tắm qua rồi, mặc áo thun dài tay màu đen thời đại học, tay áo xắn lên chút, tay trái gác lên tay vịn của sô pha, đầu gối lên cánh tay, dường như cảm thấy nằm thoải mái lắm, muốn xoay người đổi tay gác để ngủ lúc.

      Trong hơi thở chợt xuất cảm giác ấm áp đặc trưng của con , pha lẫn với mùi dầu gội quen thuộc của .

      "Mệt chết ?" Kỷ Ức chầm chậm ngồi xổm xuống cạnh sô pha, giọng hỏi .

      Lông mi của Quý Thành Dương khẽ động, từ từ mở to mắt.

      Kỷ Ức mím môi, cười.

      phải ai cũng có thể có trải nghiệm loại này, ở thời điểm dịch bệnh có thể chết người bùng nổ, bệnh trạng vừa vặn giống nhau, trong nháy mắt cảm thấy ngập chìm trong tuyệt vọng. Sau đó giống như bị chẩn bệnh sai, lại có được bản khám sức khỏe chuẩn xác...... Bây giờ nhìn cái gì cũng tốt đẹp, thậm chí cảm thấy có thể ngồi xổm ở đây nhìn là chuyện hạnh phúc nhất đời.

      "Đúng vậy," trêu , "Bị em giày vò mệt chết."

      "....... Em bị sốt đâu có giày vò người khác lắm?" Kỷ Ức có chút áy náy, vẫn giọng phản bác, "Trừ uống thuốc ra chỉ có ngủ......"

      Quý Thành Dương rất mệt, cả người đau nhức vô lực.

      Áp lực tinh thần trong ngày hai đêm này so với ba ngày ba đêm ngủ chiến trường còn mệt hơn, khi đó chống đỡ là tinh thần nghề nghiệp muốn theo sát tình hình chính trị đương thời, nhưng chống đỡ lần này, thay vì , chi bằng là sợ hãi.

      sợ cuộc sống từ thời điểm này thay đổi, đổi thành như thế nào lại biết.

      mờ mịt khiến người ta khủng hoảng.

      May mắn, bây giờ, lúc này, có gì thay đổi cả.

      Hô hấp của nhàng, dường như ngủ say, Kỷ Ức ngắm khuôn mặt , như nhìn thế nào cũng đủ.

      "Nhanh ăn sáng ." rốt cuộc nhịn được, cười thúc giục , cho đến khi cảm giác được mùi thơm ngày càng đến gần, ngay khoảng khắc mở mắt ra, cảm nhận được môi dán lên môi mình.

      Kỷ Ức nhanh chóng rời khỏi, cảm thấy bản thân sắp bị bệnh tim rồi, chỉ động tác dự tính trước mấy phút, lại như dùng hết tất cả sức sống ít ỏi vừa khôi phục được.

      Quý Thành Dương im lặng.

      Hơn mười milimet là khoảng cách vô cùng nguy hiểm, hơn nữa đối với hai người vừa qua trận sợ bóng sợ gió, vì sức khỏe của đối phương thậm chí liên quan đến sông chết mà hao hết tâm sức, rất nguy hiểm.

      thậm chí cảm thấy tư vị này dễ chịu.

      Kỷ Ức lấy 120% dũng khí nhìn vào mắt .

      Đây là dũng khí lớn nhất của , nghĩ bản thân có thể ra, Quý Thành Dường, từ bé đến lớn em đều thích . Còn có, kỳ cách kỳ hạn hai năm còn vài tháng, nhưng...... Đáng tiếc, chữ cũng mở lời nổi, răng nanh cắn môi dưới, có chút mong đợi nhìn .

      số việc, có lẽ cần chấp nhất như vậy. nghĩ.

      Nếu lần này bị nhiễm SARS, lúc này hai người hẳn ở trong bệnh viện, có lẽ thành thành viên trong con số tử vong ngừng tăng.

      Quý Thành Dương mơ hồ thở dài, kéo cả người đến, chân chính ôm vào lòng.

      Lần này phải vì kích động bởi những giọt nước mắt rơi ngừng của , đáy lòng có cảm giác buồn bực và vô lực vì muốn khóc, lần đầu tiên cảm giác được, bé trong lòng mềm mại mà xinh đẹp, cảm giác đó hoàn toàn khác với lúc ôm bệnh viện hoặc lúc ôm tránh sóng biển ở New Zealand.

      Từ giây phút kéo từ thảm lên ôm vào lòng, Quý Thành Dương hoàn toàn ý thức được cảm giác của mình dành cho ấy, đó là khát vọng của đàn ông đối với phụ nữ.

      Đây là đoạn tình cảm ấp ủ nhiều năm, dùng thời gian chân ủ ra từng sợi từng sợi tình kéo dài dây dưa.

      như nguyện được đền bù hôn môi , dùng cảm giác thực tiễn lần đầu hôn tối qua, tiếp tục khám phá, dẫn dắt hôn . Kỷ Ức cảm thấy cả người bị nắm giữ, thử, thử đưa đầu lưỡi qua, chỉ là động tác thử muốn gần gũi hơn như vậy, khiến hoàn toàn cắn nuốt tất cả hô hấp.

      Khác, hoàn toàn khác so với tối qua.

      Kỷ Ức bị nụ hôn của mê hoặc sâu sắc, theo bản năng thuận theo ý muốn và động tác của , tới gần thân thể , tuy có rất nhiều điều hiểu, vẫn muốn cho tất cả những gì muốn.

      Trong căn phòng yên tĩnh, hai người vốn thầm đối phương lâu, dường như sa vào vòng xoáy ai muốn thoát ra. Quý Thành Dương hôn sâu, cảm giác được trúc trắc pha lẫn ngượng ngùng, cũng cảm nhận được đôi chân mảnh khảnh kề sát thân mình, và khuôn ngực mềm mại.

      "Tây Tây......" Tay trượt vào trong áo , ngừng vuốt ve tấm lưng.

      Thân thể của Kỷ Ức chỉ nỗ lực nghênh đón .

      "Tây Tây......" gọi .

      mơ mơ màng màng, căn bản biết bản thân có đáp lời hay .

      Khóa nội y phía sau bị mở ra, hơi run rẩy, cảm giác đôi tay ấm áp của từ phía sau trượt trước người. Tiếng dây kéo ma sát , kéo mở khóa áo thể dục của từ bên trong, trong tầm mắt có thể thấy nội y chùng xuống, hở ra nửa bầu ngực, thậm chí có thể nhìn thấy chút màu phấn hồng kia.

      Quý Thành Dương chậm rãi áp trán lên khuôn ngực mềm mại của , nghe được chính mình khẽ thở dài hơi.

      Trong lòng có cảm giác chấn động nặng nề.

      Trong cơ thể lưu chuyển dục vọng nguyên thủy nhất, là khát vọng muốn gần gũi chiếm giữ vô hạn, đối với Kỷ Ức chăm sóc dẫn dắt từ đến lớn, thủy chung khó mở miệng, thể tiếp tục. Nhưng Kỷ Ức lại biết, thậm chí ý thức được biến hóa cơ thể , chỉ là trong chớp mắt nhớ tới, dường nhưng từng nhìn thấy cảnh như thế này.

      Quý Thành Dương kéo áo lại, ôm mặt , hôn sâu như thể muốn hút tất cả dưỡng khí và ý thức của .

      "Tây Tây, em."

      Đây là lần đầu tiên nghe được câu trả lời xác định ràng từ , thanh ấy có dũng khí hơn , cũng kiên định hơn , có tự hoài nghi mình, cũng có bất an đối với tương lai. đầu váng mắt hoa, trời đất như quay cuồng, chút sức lực nằm trong lòng , tùy ý ôm.

      Quý Thành Dương nhanh chóng ngồi dậy, cẩn thận nhìn thoáng, sau đó, đứng dậy vào bếp chuẩn bị cơm trưa cho . Kỷ Ức vẫn ngây ngô ngồi hồi, mò tìm dép lê của mình, muốn theo vào bếp. Cho đến khi xoay người, rốt cuộc nhận ra dây kéo áo của mình bị kéo ra, cả nội y cũng tùy tiện vắt qua tay........

      Trong phòng bếp có tiếng dụng cụ inox va chạm.

      Trong tiếng nước ào ào, Kỷ Ức luống cuống vươn tay ra sau lưng cài lại khóa áo ngực, kéo lại dây kéo áo.

      dám theo vào bếp, nhìn chằm chằm cái giường mình ngủ hai ngày qua, ngồi ngây người hồi, rồi vội chạy tháo drap giường và vỏ chăn, đều là vết tích nằm, còn vì sốt mà ẩm mồ hôi....... ôm đống vải màu xanh đậm vào nhà vệ sinh, nhét vào máy giặt, lại tìm thấy bột giặt.

      Đành phải nhích từng bước, lê tới cửa phòng bếp, giọng hỏi: "Bột giặt để đâu ạ?"

      Quý Thành Dương rửa bồn chén nồi muôi để hai ngày qua, còn có đũa muỗng, cuối cùng ngay cả chén đũa chưa dùng qua trong ngăn tủ cũng dứt khoát lôi ra rửa toàn bộ, tay nắm giẻ rửa chén dính đầy bọt xà phòng nhìn , ngẩn người: "Ở ngoài ban công," rất nhanh ngừng lời, sửa miệng: "Hẳn là dùng hết rồi."

      Mái tóc ngắn của vì vừa rồi mà ra chút mồ hôi, sau khi bản thân tùy tiện vò qua trông hơi rối. Trong bồn rửa xả nước nóng rửa chén, hơi nước bốc lên, càng tôn thêm đường nét tuấn tú của khuôn mặt .

      nhìn , dường như suy nghĩ có đồ dự phòng ở đâu .

      "Em mua," Kỷ Ức lập tức cúi đầu, hạ tầm mắt xuống thấp, nhìn chân , " nhanh chóng trở về."

      Kỷ Ức xong, như ngựa ngừng vó chạy khỏi.

      Khi Quý Thành Dương nghe tiếng đóng cửa, vẻ mặt chợt có chút khác thường. rốt cuộc nhớ ra, hình như còn gói bột giặt chưa mở để ở đâu đó, đáng tiếc lại ngượng ngùng, đợi được đến khi nhớ ra. Quý Thành Dương mím môi, tự giễu mỉm cười, lúc này như chàng trai trẻ bồng bột đắm chìm trong mối tình đầu tốt đẹp, tầm mắt lúc nào dõi theo Kỷ Ức, dù ở bên cạnh cũng ảnh hưởng tâm trí toàn hình bóng .

      chưa từng nghĩ rằng bản thân lại như thế.

      Chỉ có thể quá khứ đánh giá bản thân rất cao.

      Tuổi tác chênh lệch có sức hấp dẫn lớn.

      Quý Thành Dương, cảm tình ngươi dành cho Kỷ Ức có phải bắt nguồn từ hấp dẫn đó ?

      Trước mắt chỉ có đoạn cuộc sống trong bóng tối kia, Quý Thành Dương từng dùng thái độ lãnh đạm nhất lý trí nhất để xem xét kỹ vấn đề này.Đối với chủ đề tình , nam nhân luôn bị lên án máu lạnh, dùng nửa người dưới suy nghĩ chống cự được cám dỗ, hoặc lấy tình cảm làm trọng tâm. Có thể từ khi xã hội chuyển từ mẫu hệ sang phụ hệ, mấy ngàn năm phát triển lâu dài, quả khiến đàn ông so với phụ nữ càng coi trọng những thứ ngoài tình cảm.

      Đây đều là yếu tố khách quan, thể rằng trong lòng người đàn ông nghĩ đến chuyện thương trân trọng vụ lợi với người phụ nữ.

      Khi Quý Thành Dương học đại học, từng khách quan thảo luận vấn đề này với bạn cùng phòng. từng đưa ra giả thuyết, nếu vợ bị mù, có nguyện ý chia sẻ đôi mắt của chính mình, cho ấy lại nhìn thấy ánh mặt trời?

      Lúc đó chỉ là nhàm chán đưa ra giả thuyết, rất nhiều năm sau, trở lại tổ quốc, chính là ở trong bóng tối vô tận tìm được đáp án cho tình của mình. Khi hai mắt nhìn thấy, lại nghe tiếng Kỷ Ức ở bên cạnh khóc, nức nở nghẹn ngào. nghĩ, nếu bản thân mù, thậm chí chết , ít nhất hãy giảm bớt đau khổ cho của .

      Suy nghĩ này vừa lướt qua, Quý Thành Dương rốt cuộc bừng tỉnh, trả lời vấn đề mình đặt ra nhiều năm trước.

      muốn bàn điều kiện với ông trời, dùng đôi mắt của , đổi lấy Kỷ Ức bình an trưởng thành dưới ánh mặt trời.

      Tuy vấn đề đưa ra lúc trước có chút khắc nghiệt và cực đoan, nhưng trọng điểm là:

      Khi bạn từ ích kỷ trở nên vô tư vụ lợi, bạn bắt đầu đoạn cảm tình chân chính, cũng chắc chắn khắc cốt ghi tâm.

      Mặc kệ có thể suy xét cẩn thận tình cảm này bắt nguồn từ đâu hay , nhưng từ ngày đó bị lập mọi bề, thời điểm rúc vào lòng tìm chút an ủi ngắn ngủi, cũng có thể xác định, bản thân đối với Kỷ Ức, là tình .

    2. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 38 - Điều quyến luyến nhất trong sinh mệnh (3)

      Trong trí nhớ của Quý Thành Dương, mùa xuân năm 2003 có rất nhiều chuyện xảy ra.

      Tháng ba, từ Nga về nước, SARS nhanh chóng lan tràn ở Bắc Kinh và Quảng Châu, Hongkong, đối mặt với dịch bệnh bất ngờ, tình của và Kỷ Ức, trong đầu xuân giá rét lặng lẽ bắt đầu.

      Ngày 20, liên quân -Mỹ rốt cuộc phát động hành động quân đối với Iraq, nếu chiến tranh ở Afghanistan còn được che chắn bởi tấm màn, như vậy, chiến tranh ở Iraq chân chính là hành động trả thù quân , bởi vì SARS lan tràn ở Trung Quốc, thủ tục xuất ngoại của Quý Thành Dương có chút trục trặc, sau khi chiến tranh bùng nổ, bất ngờ trở thành người rảnh rỗi ở trong nước.

      Trong khoảng thời gian này, cha của Quý Thành Dương thực cuộc phẫu thuật lớn, nằm giường bệnh ngay trước mặt con cái chính miệng cầu Quý Thành Dương bỏ công việc giờ, đáp.

      "Bữa tối muốn ăn gà Kung Pao ?" Quý Thành Dương hỏi trong điện thoại.

      rất rảnh rỗi, trong lúc người khác trốn trong nhà tránh dịch bệnh, mình đẩy xe hàng dạo trong siêu thị bóng người. Bởi vì ít khách, hàng hóa cũng rất ít, tủ đá dài mấy mét cũng có bao nhiêu đồ.

      "Được," Hô hấp của Kỷ Ức hơi nặng, hẳn là vừa chạy khỏi phòng học, vội đến giảng đường tiếp theo, "Có thể mua nhiều đậu phộng chút ? Em thích đậu phộng của món gà Kung Pao."

      "Được," đáp, " mua đồ xong đến đón em."

      "Hôm nay trễ hơn tiếng, có tiết học đột xuất thêm vào."

      " sao, có thể ngồi trong xe đọc tài liệu."

      Cúp điện thoại, tiếp tục mua thức ăn.

      Loại siêu thị hàng hóa thiếu hụt này, nổi ba chữ "mua đồ ăn".

      Vài phút ngắn ngủi, lại nhận hai cuộc gọi, là hai của , cũng chính là cha của Quý Noãn Noãn, trong điện thoại hai dùng từ rất khắc nghiệt, Noãn Noãn trốn học rất nhiều ngày liên tục, thường xuyên tìm thấy người, hai và chị dâu bàn bạc, dường như muốn đưa bé ra nước ngoài trước. Nhưng vừa vặn SARS bùng phát, chuyện này đành trì hoãn, nhưng vẫn lo lắng, muốn Quý Thành Dương khuyên nhủ. "Con bé sùng bái cậu, còn hơn người cha mặc quân trang là ta." hai vậy, "Nhớ hồi bé , con bé vẫn luôn thích nắm tay cậu, luôn miệng bảo muốn đổi cha?"

      nhớ, nhưng người đàn ông chưa từng kết hôn hay có con, thể ngồi lại chuyện với trưởng thành, hơn nữa còn về vấn đề tình cảm và tương lai.

      Người xuất thân trong bộ đội quen điện thoại lâu, xong việc liền cúp máy.

      Cuộc gọi thứ hai xem như tin tức tốt, chuyện muốn Iraq có chút tiến triển. Quý Thành Dương để thức ăn vừa mua vào cốp sau xe, trực tiếp đến đài truyền hình, đúng lúc gặp được phóng viên của tòa soạn lớn phụ trách bộ phận tình hình chính trị đương thời, mọi người trong thời gian công tác bên ngoài quen biết nhau, đứng tán gẫu đôi câu.

      Những người đó cũng vì ảnh hưởng của SARS mà bị trì hoãn hành trì, ở trong nước có việc gì nên giúp đỡ đồng nghiệp làm vài chuyên đề liên quan đến SARS, có người làm phóng về "Quang cảnh trường học đóng cửa", quay chụp rất nhiều đôi tình nhân trẻ, ngăn cách bởi song sắt trường, tâm dặn dò lẫn nhau.

      Đều là tình tuổi trẻ, trong cơn dịch bệnh chí mạng này, trong hoàn cảnh đáng sợ đó, càng vội vã bày bỏ nỗi lòng muốn ở gần nhau hơn. "Cậu xem, các đôi tình nhân trẻ này sợ chết," phóng viên nam lật từng tấm hình trong máy ảnh, cho Quý Thành Dương xem, "Tôi thấy có người xách cả bao lớn đồ ăn vặt, còn có người cách song sắt hôn môi."

      Những người này đều là phóng viên mảng chính trị đương thời, giống Quý Thành Dương.

      trắng ra là, những phóng viên mảng chính trị đương thời này, vừa lên chiến trường chuyển “thuộc tính” thành phóng viên chiến trường, bình thường theo dõi đưa tin về tình hình chính trị các nước, đều từng trải qua các tình huống sinh ly tử biệt. Đối với bọn họ, chân chính cảm động vĩnh viễn là tình cảm chân thành trong tuyệt cảnh tiêu điều.

      Từng tấm từng tấm ảnh, những khuôn mặt trẻ tuổi xa lạ trong máy ảnh ngừng lướt qua.

      "Đợi ," Quý Thành Dương chợt lên tiếng, "Cho tôi xem tấm trước ."

      Lật ngược lại tấm trước, thấy phải đôi tình nhân ôm nhau, mà là trong góc nhìn họ, sườn mặt của là tiền cảnh......

      "Tấm này tiền cảnh tệ, này vừa vặn quay đầu nhìn đôi tình nhân kia, tôi nhanh tay chụp được."

      "Tấm này gửi email cho tôi," Quý Thành Dương dùng đầu ngón tay nhàng chạm vào sườn mặt , "Thôi, cậu đến văn phòng của tôi ngồi chút, nhân tiện để tôi kiểm tra ảnh chụp."

      Nam phóng viên kia cười: "Đây là chuyện gì nào, gấp như vậy, ảnh chụp chạm trúng huyệt nào của cậu à?"

      Vẻ mặt Quý Thành Dương có chút sâu xa, cười mỉm lại cực kỳ phong độ: "Ảnh chụp phải liên tục gửi cho tôi, còn phải lưu lại."

      "Hả?"

      "Cậu chụp trúng bạn của tôi." bình thản .

      ……….

      Nam phóng viên kia sửng sốt, liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, ba người lại nhìn chằm chằm ảnh chụp hồi, dường như lúc này mới hiểu ra Quý Thành Dương vừa gì. người vươn tay đặt vai Quý Thành Dương: "Cậu chàng này được lắm, tuyệt đối rất được." Tuy rằng cảm khái như thế, nhưng mọi người vẫn có cảm giác đây là lời dối.

      Dù sao Quý Thành Dương trong giới rất nổi tiếng.

      Nhưng hầu như có liên hệ gì với phụ nữ, có cảm giác gần nữ sắc.

      Ví dụ như đám đàn ông tụ tập luôn bâng quơ đùa chút về chủ đề tình dục, Quý Thành Dương có thói quen tham dự, có khi mọi người tụ họp, cố ý ghép đông ghép tây làm mai lung tung, ai cũng phối hợp, nam nữ độc thân thử xem có ý định quen nhau , còn Quý Thành Dương là ngoại lệ.

      Bây giờ, vô duyên vô cớ, xuất người bạn sinh viên.

      Ừm, ra ngày thường thể mới có đạo hạnh, mọi người đều nghĩ vậy.

      Kỷ Ức lòng vòng trong hiệu sách, hỏi bản đồ thế giới ở đâu, theo hướng dẫn tìm đến kệ để bản đồ, phát có ba phiên bản khác nhau, cuối cùng chọn cái lớn nhất. Đến khi tính tiền xong, nhận được điện thoại của Quý Noãn Noãn, vừa cất bản đồ vào balô vừa nhấn nút nghe: "Alô, Noãn Noãn?"

      "Tây Tây," Giọng của Quý Noãn Noãn có chút nghẹn ngào, lạnh lùng gọi tên , "Mình hỏi cậu chuyện."

      "Chuyện gì vậy?" nhận ra có gì đó ổn.

      "Cậu sống chung với chú út mình sao?"

    3. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 39 – Cùng dưới mái nhà (1)

      Quý Thành Dương ngồi xổm xuống, hai tay nắm vai , muốn tiếp tục với rằng thể tùy hứng như vậy, tắt điện thoại tắt, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng thể giải quyết vấn đề bằng cách đó.

      Trước mắt là khuôn mặt của Quý Thành Dương.

      Bởi vì ngay trước đèn xe, vẻ giận dữ mặt khiến sợ hãi.

      "Vì sao gọi cho trước, báo biết em đâu?"

      "Điện thoại của em hết pin," Kỷ Ức giọng giải thích, "Điện thoại của em hết pin, phải tắt máy, có tiệm điện thoại công cộng, chỉ có buồng điện thoại quẹt thẻ, lại có thẻ IC nên dùng được..... gọi được xe, bên ngoài có taxi...... Chắc do SARS nên taxi làm việc, nên em đợi xe công cộng..."

      Đèn xe chiếu thẳng khiến khuôn mặt của có chút trắng bệch, sau đó bỗng nhiên : "Noãn Noãn biết, bạn ấy rất giận."

      Quý Thành Dương vẫn bị các phỏng đoán tốt khiến lòng nặng trĩu.

      Vừa rồi nhận được điện thoại của Noãn Noãn vội vã trở về, khuyên cháu khóc đến mơ hồ rồi đuổi về trường học, sau đó, tìm thấy Kỷ Ức, phải là từ lúc ở đài truyền hình nhận được điện thoại của Noãn Noãn, tìm thấy .

      cách nào ép bản thân nén giận.

      Thậm chí sau khi giải thích, áp lực tích tụ hơn hai tiếng qua cũng cách nào tan thành mây khói.

      " biết, chuyện với con bé rồi." Quý Thành Dương thấp giọng , "Chúng ta về nhà trước rồi sau."

      “Vâng.”

      Nơi bọn họ đứng cách tiểu khu xa, Kỷ Ức theo lên xe, chỉ đứng ở lối cầu thang chỗ tầng hầm gửi xe chờ . Quý Thành Dương tay cầm chìa khóa xe từ dưới lên, ánh trăng mông lung hắt người , mặc áo thun có nón màu hồng khá dày, quần dài màu gạo trắng, tóc dài xõa xuống, hoàn toàn là bộ dáng ngây thơ.

      im lặng chờ .

      Quý Thành Dương nhớ tới lời Noãn Noãn lúc lao vào lòng mình khóc, tất cả đều nghĩ kỹ trước rồi, nên kinh ngạc nhiều, bởi vì là đàn ông trưởng thành, hai mươi sáu tuổi rồi, tình huống này sớm nghĩ đến. Nhưng Kỷ Ức khác, còn chưa đủ trưởng thành, bản thân chưa kịp trao đổi chi tiết với về những trở ngại tương lai, lại bị chỉ trích trong tình huống kịp phòng bị,

      Chịu trách nhiệm chủ yếu nên là , phải sao?

      Quý Thành Dương hơi mỉm cười, từ dưới cầu thang tối đen lên, đón ánh trăng.

      Kỷ Ức vốn nghĩ sau khi về đến nhà lập tức với mình, Quý Thành Dương chỉ dùng tay ra dấu, bảo tắm trước. đành tắm nhanh, thay đồ ở nhà ra, đúng lúc nhìn thấy Quý Thành Dương cúi người lấy đồ ăn từ tủ lạnh ra.

      Kỷ Ức đến gần, có thể ngửi được mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.

      Trong thời gian này, Quý Thành Dương rất chú ý việc khử trùng trong nhà. Về đến nhà lập tức lau chùi lần, bao gồm cả quần áo mặc mỗi ngày cũng bỏ vào máy giặt giặt sạch, quần áo giặt bằng bột giặt còn đỡ, có mùi thuốc khử trùng.

      Nhưng trong phòng khác.

      Mới đầu thích mùi này lắm, nhưng dần dần quen rồi, giờ phút này, mùi quen thuộc ấy khiến lòng kiên định chút.

      Quý Thành Dương mở bếp nấu cơm.

      Máy hút khói phát ra tiếng động rè rè, làm nóng dầu, cho cả đĩa to đậu phộng vào chảo. Món này rất nhanh vì câu "Em thích ăn đậu phộng" mà biến thành đậu phộng Kung Pao, thịt gà sắp thành nền.

      lấy đũa gắp đút cho : "Nếm thử xem."

      Đây là câu đầu tiên sau khi về nhà, chỉ có ba chữ.

      Kỷ Ức hơi hé miệng, cắn đậu phộng chiên giòn, nhìn , Quý Thành Dương vẫn còn giận, che giấu mắt lẫn vẻ mặt lạnh như băng, như bị nhìn thấu tim gan, bị nhìn đến tim đập thình thịch, trở nên tự nhiên.

      "Ăn ngon ?"

      "Vâng....."

      " cảm thấy chiên quá lửa sao?" hỏi.

      "Hình như có chút." Quả có chút quá lửa.

      Quý Thành Dương cũng tự ăn miếng nếm thử: "Vẫn ổn, còn ăn được."

      Kỷ Ức ừm tiếng.

      tắt lửa: "Quên , chúng ta ăn lẩu, buổi chiều mua rất nhiều thức ăn về."

      Kỷ Ức lại ừm, ra ăn lẩu cũng tệ.

      nghĩ vậy, Quý Thành Dương dùng hai tay nắm cánh tay , ngồi xổm xuống: "Có phải muốn ăn gì em cùng ăn cái đó? Sao có ý kiến của mình?"

      có chút ngạc nhiên: "Em cũng rất thích ăn lẩu, muốn ăn ăn, sao cả."

      Quý Thành Dương nhìn vào mắt , im lặng hồi, rồi : "Tây Tây, em có biết nhược điểm lớn nhất của em là gì ?"

      Nhược điểm?

      Kỷ Ức suy nghĩ lát, thẳng thắn thành khẩn : "Em quá để ý cách nhìn của người khác."

      Quý Thành Dương cười: "Hơn nữa cũng quá trọng tình cảm. Em và Noãn Noãn là bạn tốt, đối với người thân cận đều như đào tim móc phổi. Nhưng ấy ngoài nóng trong lạnh, đừng thấy hôm nay ấy khóc như trời sập, ra ấy hề yếu ớt, em lại khác, em là ngoài lạnh trong nóng, nhìn có vẻ rất bình thản, nhưng trong lòng nghĩ rất nhiều, em rất coi trọng tình cảm."

      Mí mắt của Kỷ Ức khẽ rung động, chậm rãi buông xuống.

      Đúng vậy.

      Có lẽ vì từ bé thiếu tình cảm, nên rất xem trọng. Tình thân, tình bạn, tình , chỉ cần người khác cho chút, luôn nhớ , từng chút từng chút, tích lũy theo năm tháng cẩn thận đặt trong lòng, chỉ hận thể trả lại gấp mười lần.

      Bây giờ vẫn nhớ chuyện năm mười tuổi. Có lần ở nhà Quý Noãn Noãn, hai người ngủ đến nửa đêm thức dậy cùng vệ sinh, ngồi bồn cầu nhìn quần lót sững sờ, lo lắng có nên xuống lầu về nhà , Quý Noãn Noãn lấy băng vệ sinh trong ngăn tủ nhà vệ sinh ra, ngồi xổm xuống.

      Noãn Noãn vừa ngáp vừa xé băng, dán lên quần lót của : "Khắp thế giới chỉ có mình bao giờ ghét bỏ cậu," Noãn Noãn hề né tránh chút xíu nào, dán xong rồi mới rửa tay, đôi mắt vì buồn ngủ mà híp lại, "Sao mình lại muốn đối xử tốt với cậu nhỉ, đáng sợ, sau này có kết hôn, chồng mình nhất định tưởng mình đồng tính......."

      Qua nửa năm, Kỷ Ức nhắc đến việc đó, Noãn Noãn quên sạch nhớ chút gì, sửng sốt lúc rồi cười ha ha: "Vậy cậu nhớ mình tốt với cậu là được rồi, sao lúc đó mình tránh cậu nhỉ, quá đáng sợ rồi."

      vẫn luôn nhớ .

      Mỗi lần nhớ đến đều rất cảm động, thề cả đời phải đối xử tốt với Noãn Noãn.

      Bóng dáng của hai người chồng lên nhau, in lên nền gạch trắng của phòng bếp, giống như vết mực bị nước rửa trôi nhạt bớt.

      " cần tự kiểm điểm." Quý Thành Dương giọng đánh gãy suy nghĩ của , "Mỗi người có quá trình trưởng thành khác nhau, tính cách cũng đa dạng, rất bình thường. Trọng tình cảm là chuyện tốt, em có thể luôn ở bên cạnh, có khó khăn giúp đỡ, nhưng cần vì sở thích của ấy khiến bản thân làm theo ý nguyện của ấy."

      Kỷ Ức ngẩng đầu.

      Quý Thành Dương mỉm cười: "Noãn Noãn xem như thần tượng, hy vọng hoàn mỹ tuyệt đối, tuy cũng quý con bé, nhưng loại cầu vô lý này thể đáp ứng rồi. người đàn ông bình thường, có ưu điểm có khuyết điểm, có thời điểm nghiêm túc cũng có lúc muốn nghiêm túc, hoàn mỹ."

      Quý Thành Dương ngừng lúc, : "Hôm nay là Noãn Noãn chỉ trích, ngày mai có thể là cha mẹ em, người nhà, ngày mốt có thể là hàng xóm..... Ví dụ như dì trong phòng y tế, lúc bé ấy thấy dẫn em đến chích ngừa uốn ván, khẳng định cảm thấy Quý Thành Dương người này nhân phẩm tệ. Nhưng nếu bây giờ để ấy thấy và em hôn môi, nhất định cảm thấy rất đáng sợ, ấy nghĩ, Quý Thành Dương người này quả là đạo đức bại hoại, bé lúc bé còn gọi là chú, thừa dịp người ta còn hiểu gì mà xuống tay."

      , nhưng chọn từ thoải mái.

      "Họ cũng là trưởng bối của , rất tôn trọng họ, nhưng thể vì cách nghĩ của bọn họ mà bỏ qua em," Quý Thành Dương thẳng thắn , " uống rượu đánh bạc, lăng nhăng lạm dụng tình dục, ngay cả bạn cũng chưa từng có người nào, thể xác tinh thần khỏe mạnh, quen nhau trong sạch, sao lại thể đương với Kỷ Ức? Vì lúc bé em gọi tiếng chú? Vì lúc chúng ta quen biết em chỉ là bé? Vì lớn hơn em tám tuổi?"

      Ngữ khí của Quý Thành Dương rất thú vị, khiến Kỷ Ức cười khúc khích.

      "Từ lúc em chưa biết , có tính cách này, ai cũng nên nghĩ hoàn mỹ, người khác cần nghĩ vậy, cũng cần người ta nghĩ vậy, bởi vì làm được. Em cũng vậy, Tây Tây, chúng ta làm gì sai, em cần bận tâm suy nghĩ của người khác, hoàn toàn cần thương tâm vì những lời đồn nhảm rồi cho rằng tình cảm giữa và em thực có vấn đề. Tin , sao cả, hoàn toàn có vấn đề, cực kỳ tốt, bây giờ rất tốt, sau này cũng rất tốt."

      Kỷ Ức nhịn được cười.

      tâm cười, cảm thấy Quý Thành Dương hôm nay đặc biệt khác.

      Khác ở đâu, được.

      Quý Thành Dương khá cao, ngồi xổm xuống để cao bằng , thời gian lâu có chút tê. xong, thấy cười, dứt khoát đứng thẳng dậy. Nhưng dường như vừa nghĩ ra gì đó, nhanh chóng bổ sung thêm câu quan trọng nhất: "Còn nữa, chia tay với em, chuyện đương hao phí tâm tư thế này, với lần là đủ, toàn tâm thực , và làm đến cùng."

      rất khẳng định đưa ra kết luận, giọng có cảm giác riêng biệt của :

      "Chúng ta nhất định kết hôn."

      Kết hôn.

      Kết hôn......

      Kỷ Ức cảm thấy tim mình sắp nổ tung rồi.

      có chút choáng váng, khuôn mặt vì ý niệm kết hôn mà đỏ bừng.

      im lặng vài giây, đột nhiên nắm tay , cúi đầu, dán môi lên môi . .

      Ban đầu chỉ định trấn an, vừa chạm vào lại như lửa cháy lan ra đồng cỏ, khó lòng khống chế. hôn , nhàng cắn mút cánh môi, đem tất cả lo lắng và luống cuống vì tìm được trút hết trong nụ hôn này. Kỷ Ức cảm thấy môi hơi đau, khẽ ưm tiếng, muốn tránh, nhưng tay chợt siết chặt, bị kéo vào lòng .

      Đến khi hai người tách ra, môi Kỷ Ức có chút đỏ, đôi mắt ngập nước nhìn .

      biết trong đầu nghĩ gì, đột nhiên xoay người, bước nhanh rời khỏi nhà bếp......

      Quý Thành Dương nhìn bóng dáng biến mất, nghe tiếng bước chân, là đến phòng ngủ.

      "Chú và cháu chỉ kém sáu tuổi, miễn cưỡng còn có thể xem như bạn cùng lứa, Noãn Noãn, đối với việc của chú, lý trí chút," Trong đầu ra lời mình với Noãn Noãn lúc chiều, " cần dùng cách thức tổn thương chú để báo đáp quý chú dành cho cháu nhiều năm qua."

      Đây là lần đầu tiên dùng phương thức trưởng thành trao đổi với Quý Noãn Noãn.

      hiểu được chấn động của Quý Noãn Noãn khi đột nhiên phát ra người bạn tốt nhất và chú ruột quen nhau, huống chi, vừa bắt đầu phát khía cạnh mang đậm tính tình dục như "sống chung", quả rất khó đối mặt.

      Nhưng cho rằng Noãn Noãn nghĩ thông, chỉ cần thời gian thôi.

      người đàn ông, trước khi bắt đầu đoạn tình cảm này, sớm cân nhắc suy xét đến tất cả phương diện, trở ngại và phản ứng của mọi người, cũng nghĩ đến rất nhiều phương pháp ứng đối. Chờ Kỷ Ức lớn lên, đủ tuổi kết hôn, "khó xử" trong mối quan hệ này tự nhiên giảm hơn nửa.

      cần chỉ là thời gian.

      Quý Thành Dương lần nữa nếm thử đậu phộng.

      Mùi vị đậu phộng rang tệ, giòn thơm, nhưng cũng hơi quá lửa.

      nhíu mày, ánh mắt sâu xa. Loại vẻ mặt này có chút gợi cảm.

      suy nghĩ tiếp tục làm gà Kung Pao hay chuẩn bị lẩu. Khi nghĩ đến lẩu dễ khiến ăn mà mặt hồng lên, trán, thậm chí hai má có tầng mồ hôi mỏng..... Liền thống khoái ra quyết định, lấy màng bọc thực phẩm bọc dĩa đậu phộng lại, cho vào tủ lạnh, bắt đầu chuẩn bị rửa thức ăn cho món lẩu.
      trạch nữ thích bài này.

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 40 – Cùng dưới mái nhà (2)

      Người thông minh, có lợi, cũng có khó xử.

      Khi Quý Thành Dương ở trong bếp cầm dao gọt vỏ khoai tây, thấy bóng Kỷ Ức vào, liền hiểu ra vào phòng ngủ làm gì, lặng lẽ thay bộ đồ ở nhà đẹp hơn.

      Bộ quần áo này, khi Quý Thành Dương giúp xếp tủ quần áo từng thấy qua, ra đa số quần áo ở nhà của chỉ khác màu, chẳng qua cái này là màu tím khói, rất đặc biệt, được nhiên có chút ấn tượng.

      Cho nên........

      Đây là mọi người hay - con vì người mình mà làm đẹp.

      Kỷ Ức tới, nhàng tựa cằm lên cánh tay , chuyên tâm nhìn gọt khoai, nhìn đôi mắt như ngập nước, tỉ mỉ nhìn, thân thể tự nhiên dựa vào người . Tóc vẫn hơi hơi ẩm, quét qua mu bàn tay của Quý Thành Dương, như gần như xa, nhàng lướt qua.

      Khi Quý Thành Dương học cao trung, ngẫu nhiên cũng bị nữ sinh cư xử giống vậy, ví dụ như cầm sách vở đến hỏi bài này nọ, hoặc tới gần chuyện, đôi khi đắn đo khoảng cách tốt, cũng đụng đến tóc của đối phương. Khi đó có nhiều cảm tưởng như thế, đôi khi còn cố ý nhắc nhở: "Cũng kha khá rồi, bước kế tiếp bạn có thể hỏi lớp trưởng." Sau đó cầm ba lô rời khỏi, đến sân bóng rổ hoặc phòng tập luyện của dàn nhạc.

      Lúc đó, cỡ tuổi Kỷ Ức bây giờ, dường như đa số thời gian trong thời kỳ trưởng thành của đều dùng để bước từng bước lớn về phía trước, quan tâm phong cảnh bên cạnh. Tình , trong thời đại đó phải thứ cần thiết trong cuộc sống. Sau này Mỹ, còn cách biểu đạt tình cảm hàm súc truyền thống của Trung Quốc, thời điểm xấu hổ nhất của chỉ là lúc mới tham gia tụ họp, bị tóc vàng từng say hello vài lần sờ bên trong đùi, hoặc là lưu học sinh người Hoa trực tiếp đưa ra cầu cùng về nhà.

      ......

      chỉ từng do dự qua lần, ở tiệc chia tay lúc lấy bằng đại học.

      Đó là bạn học cùng lớp cùng bay đến Mỹ, quen biết bốn năm, tuổi còn lớn hơn ít. Đêm đó, vì nhận được điện thoại thực tập của tòa soạn, vội vàng lấy áo khoác rời phòng tiệc náo nhiệt, đuổi theo ra ngoài, dùng cách thức súc tích nhất hỏi : "Bây giờ em có hai công việc, là ở lại thành phố này, cảm thấy, em 'đáng giá' ở lại đây tiếp tục chờ ?"

      Cách biểu đạt hàm súc của Trung Quốc.

      Khi đối phương xong câu đó, Quý Thành Dương nhìn đôi mắt xinh đẹp ôn nhu kia, nhìn thấy trong đó chất chứa quá nhiều mong chờ. hơi do dự hai ba giây, cứ vậy tạm biệt, lái xe rời .

      nghĩ, đây là lần đầu tiên rung động trước lời thổ lộ của , có ý niệm " đành lòng từ chối" trong đầu, nhưng chỉ chần chờ hai ba giây bình tĩnh lại.

      Là vì sao? Vì ở nơi xa xăm năm mười ba tuổi sớm gặp bốn tuổi rưỡi kia sao?

      Đối với lúc đó, thể là đáp án này.

      Nhưng ở nơi nào đó, Thượng Đế quả cho ra đáp án này.

      .....

      Ngay mùa hè đó, Syria.

      Khi trở về Trung Quốc, gặp lại Kỷ Ức mười tuổi.

      Đây là chỗ tốt của người thông minh, luôn có thể phân tích hợp lý ở giai đoạn nào bản thân cần điều gì. Nhưng khi mình , dùng ngôn ngữ cơ thể mà chính ấy cũng hiểu được để biểu đạt ấy mình.......

      cách nào lãnh tĩnh được.

      Thậm chí vì thế, tâm tư sớm xao động.

      Tầm mắt của Quý Thành Dương dừng lưỡi dao, nhàng gọt vỏ, để vỏ rơi xuống thùng rác, có miếng vỏ khoai tây màu nghệ rơi ra ngoài. "Rơi ra ngoài rồi," Kỷ Ức cười, xoay người nhặt ném vào thùng rác, "Cần em giúp gì ?"

      " cần," Quý Thành Dương cúi đầu, cằm chạm vào trán , "Rửa tay, đọc sách chút, thuận tiện thổi khô tóc."

      "Vâng," Kỷ Ức cười.

      Quý Thành Dương dù phải đầu bếp giỏi nhất, nhưng hơn ở thuần thục, vả lại món lẩu vốn cần chuẩn bị nhiều, đại khái tới thời gian phát sóng tin tức, bọn họ bắt đầu ăn. Lúc bé Kỷ Ức ở trong nhà, ông nội mỗi ngày đều xem tin tức, bây giờ ở nhà Quý Thành Dương, thi thoảng cũng xem.

      Lẩu nóng hầm hập, tiếng phóng viên đọc tin tức, khiến gian phòng giống như gia đình ấm áp.

      Kỷ Ức thích ăn rau cải, thích lập tức cho vào lẩu, trước kia ăn với bạn học hay bị cười là giống như ăn Malatang[1], phải lẩu.

      Quý Thành Dương trái lại cảm thấy vấn đề gì, mặc kệ Kỷ Ức làm gì, bây giờ trong mắt cũng thành vấn đề, luôn suy nghĩ hướng về phương diện đáng thú vị, rất tốt, phi thường tốt..... Chỉ là ngẫu nhiên nhắc nhở câu, vừa mới cho thịt vào, đừng gắp rau ngay.

      Ăn được nửa, Kỷ Ức bắt đầu thấy nóng, hai má đỏ bừng, còn ngừng dùng khăn giấy lau mồ hôi. Quý Thành Dương nhịn được cười, tay cầm đũa che miệng, khẽ ho khan hai tiếng.

      Mi mắt Kỷ Ức chớp chớp, nhìn , hiểu cười gì.

      Buổi tối, Quý Thành Dương tắm xong ra, thay bộ đồ ở nhà tay dài và quần dài, từ phòng tắm ra, thấy Kỷ Ức, tùy ý dạo vòng quanh phòng, phát trong phòng sách sau thư phòng có đèn. đẩy cửa ra, thấy Kỷ Ức mở đèn ở giữa phòng, đèn số tầng sách thấp cũng sáng, Kỷ Ức ngồi thảm, bên tay có hai ba quyển sách mở.

      "Em phát , thích viết vài lời trong những cuốn sách từng xem." Kỷ Ức giơ cao cuốn sách cầm, lật đến trang có thẻ kẹp sách, "Bút ký của Da Vinci cũng là loại của cải, ông thích dùng cách viết ngược từ phải sang trái, từng con chữ dưới ngòi bút của ông ấy đều ngược, cần phải đặt gương soi mặt giấy mới nhận ra được ông ấy viết gì."

      lật xem đúng là tiểu sử Da Vinci bản cũ.

      Quý Thành Dương quả có thói quen đó, nhưng cuốn sách này xem lâu lắm rồi, quên bản thân viết gì.

      Bất quá, rốt cuộc hiểu Kỷ Ức làm gì, ở trong phòng sách này, tìm vết tích lưu lại từng cuốn sách, tìm Quý Thành Dương mà lúc còn bé hiểu được.

      vẫy tay.

      Quý Thành Dương qua, khoanh chân ngồi bên cạnh .

      " xem, còn học viết hàng chữ ngược."

      Kỷ Ức đưa thẻ kẹp sách cho xem.

      Những thứ hiểu biết hay hứng thú rất nhiều.

      Giống như Da Vinci mà thích.

      vì muốn hiểu Quý Thành Dương hơn, cuối cùng cũng thích nhà khoa học này.

      Da Vinci, hội họa, điêu khác, thiên văn, vật lý, kiến trúc, thuỷ lợi, máy móc, sinh vật cổ, thậm chí công trình quân , là người toàn tài vô tự thông độc nhất vô nhị........ tưởng bản thân mình hiểu Da Vinci, thậm chí biết ông ấy là con riêng, đồng thời cũng là người truy cầu tình đồng tính, những lời đồn đó đều biết .

      Nhưng khi đọc bút ký của Quý Thành Dương, phát bản thân hiểu cũng chưa sâu.

      Kỷ Ức lại lật ra cái thẻ kẹp sách tiếp tục đọc:

      "Phương Tây có người , Thượng Đế đem giấu những kiến thức khoa học tự nhiên ở trong bóng tối, nên Newton xuất , chiếu sáng bóng đêm, đưa những kiến thức khoa học tự nhiên ra trước mắt con người, nên là sứ giả của Thượng Đế. Nhưng Da Vinci lại càng giống người mà Thượng Đế cũng cách nào đoán trước, ra đời của , định sẵn là để vạch trần những điều Thượng Đế cho nhân loại, có thể có những tri thức, ngay cả Thượng Đế cũng muốn nhân loại biết."

      Kỷ Ức đọc rất nghiêm túc.

      Quý Thành Dương nghe có chút ngượng, đây là cách nghĩ của năm mười tám mười chín tuổi sao? Chính là vào tuổi cỡ Kỷ Ức bây giờ, suy nghĩ như thế này?

      Kỷ Ức còn lật tiếp, muốn tìm xem còn thẻ kẹp sách thú vị nào , dùng mũi chân đẩy đẩy chân Quý Thành Dương: " tìm giúp em , em sợ mình tìm đầy đủ." để chân trần ngồi thảm, ngón tay dưới ánh đèn như vỏ sò dưới ánh nắng, có màu hồng nhạt khỏe mạnh, có thể vì quanh năm thích mang giày thể thao hoặc giày vải, da chân mịn màng nhất, giống như vừa ngâm sữa vậy.

      Quý Thành Dương hạ thấp tầm mắt, nhìn bàn chân nhắn của chọc chọc .

      " nghĩ gì?" Kỷ Ức ngẩng đầu hỏi , trong giọng có chút nghi hoặc.

      "Nghĩ về em." thản nhiên cho biết.

      "Nghĩ cái gì về em?" Kỷ Ức nhận ra nhìn chân mình, có chút xấu hổ rút chân về.

      "Rất nhiều." Trong chớp mắt này trong đầu Quý Thành Dương quả xẹt qua rất nhiều thứ, phát tâm trạng của mình càng ngày càng dễ xao động, bởi vì trước mặt đây.

      "Ừm."

      Kỷ Ức nhìn mặt , chợt phát , đêm nay đặc biệt đẹp. nhớ tới lúc ở Afghanistan, từng thấy buổi phỏng vấn tivi, giải thích vì sao phóng viên chiến trường được cầm súng tự vệ...... Máu lặng lẽ lưu chuyển dưới da, mang theo độ ấm nóng bỏng, trong khoảng khắc im lặng ngắn ngủi ấy, Kỷ Ức ngồi chuyển người, giống như mèo , dùng tay và đầu gối bò qua chỗ Quý Thành Dương.

      ra đôi khi cũng có chút tế bào an phận.

      Ví dụ như mùa đông phải chạy bộ buổi sáng trong trường, có can đảm mình nhảy xuống mặt băng của sông hộ thành, lén chạy qua để trốn thầy giám thị. bây giờ chính là vậy.

      "Quý Thành Dương." giọng gọi tên .

      Tầm mắt của Quý Thành Dương lưu luyến cánh môi đỏ hồng của , thuận miệng ừm tiếng.

      tạm thời muốn cho biết, dùng tư thế này chuyện trước mặt mình, cảnh xuân dưới áo đều nhìn sót gì.

      Đối mặt với bạn của mình, định làm chính nhân quân tử gì đó.

      " vừa , trước đây chưa từng có bạn ?"

      "Đúng," khẽ cười, "Chưa từng có."

      "Cho nên," khẽ cắn môi, do dự lát mới tiếp tục hỏi, " với em cũng là..... nụ hôn đầu tiên?"

      "Đúng vậy," tiếp tục cười, "Nụ hôn đầu tiên."

      Các luôn thích xoắn xuýt vấn đề này.

      Trước kia cảm thấy có ý nghĩa gì, dù sao hôn chỉ là môi lưỡi quấn quýt, ** trắng ra có gì đặc biệt. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy Kỷ Ức tươi cười thỏa mãn, bỗng nhiên cảm thấy, theo mức độ nào đó cũng rất có ý nghĩa.

      Máu lặng lẽ tăng nhiệt độ, tay chống thảm, mềm mại ấm áp.

      Trước đây Quý Thành Dương chưa từng có bạn , chỉ suy nghĩ đó trong đầu khiến lâng lâng, dù sao nhìn chênh lệch tuổi của hai người, xác suất này quả vô cùng . Kỷ Ức chầm chậm tới gần , lần đầu tiên chủ động, hôn lên môi .

      Quý Thành Dương nâng tay, đỡ vòng eo mảnh khảnh của .

      rất hưởng thụ việc Kỷ Ức chủ động hé mở môi , vươn đầu lưỡi qua, thậm chí cảm giác được nàng học mình, chậm rãi quấn quanh đầu lưỡi cũng như suy nghĩ. Trong lòng tuy bị lặng lẽ nhen nhóm lửa dục, lại cố ý nửa chống cự nửa hoan nghênh, hưởng thụ niềm vui khi chủ động.

      Trái lại, Kỷ Ức có chút gấp gáp, kiềm chế được rời khỏi , nhíu mi oán giận: "Sao ..... có chút phản ứng nào vậy."

      "Hửm?" Quý Thành Dương cố ý hiểu, "Muốn có phản ứng gì?"

      Chỉ câu như vậy, khiến Kỷ Ức vô cùng quẫn bách.

      nhanh chóng đứng dậy, muốn rời khỏi, còn quên cầm theo cuốn sách bản cũ kia, bỏ Quý Thành Dương mình ở phòng sách. Quý Thành Dương ngược lại nở nụ cười, đây đúng là tự bê đá đập chân mình, đứng dậy, lại trở về phòng tắm.

      Kỷ Ức quay lại phòng ngủ, thả mình lên giường, chợt nghe tiếng nước trong phòng tắm, còn tưởng mình nghe nhầm.

      Cẩn thận lắng nghe, đúng là tiếng tắm rửa. Sao lại tắm nữa? [tại sao nhỉ? :))))))))))))))))))) ]

      biết, Quý Thành Dương trong phòng tắm tắt nước nóng, để nước lạnh như băng tùy ý phun từ vòi sen, từ bờ vai chảy dọc thắt lưng xuống hai chân thon dài. Cách giảm nhiệt tự nhiên đương nhiên có hiệu quả, chỉ là có chút cực đoan, Quý Thành Dương chống hai tay tường, nhắm mắt.

      Trong đầu vẫn là hình ảnh Kỷ Ức bò đến trước mặt mình, phong cảnh từ cổ áo nhìn vào, ràng sót chút gì. Quá mức tốt đẹp.

      " lại tắm à?" Giọng Kỷ Ức cách hai cánh cửa vọng vào hỏi , chắc chắn lắm.

      "Ừm, tắm lại, trong phòng sách nóng quá, ra mồ hôi thoải mái."

      ...........

      Phòng sách rất nóng sao?

      Kỷ Ức nhất thời mờ mịt, xoay người rời khỏi.

      Đến sau nửa đêm hôm đó, Quý Thành Dương thành công vì tắm nước lạnh vào đầu mùa xuân mà cảm, hôm sau đến đài truyền hình, đặc biệt đeo cái khẩu trang màu lam nhạt, khi chuyện với đồng nghiệp còn tận lực né tránh. Mọi người trong phòng hội nghị thấy Quý Thành Dương, có cảm giác như hùng rốt cuộc trúng thầu, quên trêu chọc: " sao, người ngồi đây đều sợ chết lắm, sợ chết lúc này làm. Bất quá, chúng ta quen biết nhiều năm vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu bị cảm nha."

      Có người hùa theo: "Đúng a, còn chọn ngay lúc này, quả đủ hợp tình hợp cảnh."

      Mọi người vui cười, Lưu Vãn Hạ trái lại hiếm khi hùa theo tham gia, sau khi tan họp, lấy hộp thuốc cảm nghe rất có công hiệu, đặt bàn làm việc của Quý Thành Dương. Phòng làm việc của Quý Thành Dương ít người, lúc này mới tháo khẩu trang xuống, rót ly nước ấm, cầm ly giữ nhiệt màu đen trong tay, cự tuyệt ý tốt của Lưu Vãn Hạ: "Tôi có đem theo thuốc."

      "Vậy giữ lại, chuẩn bị sẵn cũng chẳng thiệt gì." Lưu Vãn Hạ thế, nhìn mắt , "Em càng ngày càng cảm thấy, có vài điểm chẳng khác hồi cao trung, nhiều năm như vậy cũng thay đổi, giả ngu giỏi nhất chính là rồi."

      Quý Thành Dương giật mình, nhìn Lưu Vãn Hạ cười trước mặt mình. nhớ lại hồi học cao trung, hình như Lưu Vãn Hạ cũng thường xuyên đến thảo luận đề toán lý với . Bất quá Lưu Vãn Hạ thông minh hơn các khác nhiều, mang theo cả phương pháp giải đề trong đầu đến, vừa cùng thảo luận vừa viết ra giấy, viết hơn nửa đến trọng điểm ngừng, hỏi ý kiến của .

      Cứ thế đến , có thể khiến nhiều hơn hai câu.

      Lưu Vãn Hạ luôn rất thông minh, ấy thể nào quên, mình từng ràng với ấy, bản thân có bạn .

      " có mang thuốc --" Quý Thành Dương thể lặp lại.

      Lưu Vãn Hạ nhìn , hôm nay hiếm khi mặc màu đen, mà là chiếc áo sơmi sọc caro màu xanh nhạt. nghĩ, quen biết Quý Thành Dương rất lâu, nhiều năm như vậy, mặc kệ mang thân phận gì, mặc kệ ăn mặc thế nào, xuất ở bất kỳ nơi nào, luôn có cảm giác ung dung của riêng , loại khí thế bình tĩnh thản nhiên luôn là hấp dẫn chí mạng đối với phụ nữ.

      xoay người, thuận miệng : "Trước kia như thế này, chuyện trực tiếp vậy, chút cũng giống ."

      Trước kia à?

      ra từ đầu đến cuối hề thay đổi.

      Chẳng qua trước kia mở miệng cự tuyệt mà trực tiếp tránh .

      Quý Thành Dương cầm hộp thuốc cảm lên, lắc lư giữa hai ngón tay, nhớ tới Kỷ Ức vì mình chưa từng có bạn mà vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy, quá khứ mình tránh xa tất cả các quả là lựa chọn sáng suốt. thuận tay ném cho đồng nghiệp nam Phương Hưởng vẫn luôn "dự thính" ở phía sau: "Cho cậu để đề phòng đó."

      Phương Hưởng cười đầy thâm ý: "Cảm tạ nha." xong liền kéo ngăn tủ, ném thuốc vào.

      Quý Thành Dương tiếp tục uống nước ấm, từ trong túi lấy ra hộp thuốc trong suốt, đây là Kỷ Ức chuẩn bị cho , đặc biệt bỏ túi, bên trong còn có vài ngăn dán nhãn, có thuốc hạ sốt, thuốc cảm, còn có viên vitamin....

      Phương Hưởng liếc mắt nhìn qua: "Cái gì thế?"

      "Thuốc cảm, viên vitamin, thuốc hạ sốt."

      "Ai yo, hoa khôi đủ tinh tế nha, tôi còn tưởng cậu thường xuyên chạy chiến trường biết tự chăm sóc chính mình." Phương Hưởng lượn qua, cẩn thận nghiên cứu hộp thuốc kia, càng nhìn càng vui.

      "Bạn của tôi chuẩn bị." Quý Thành Dương giải thích.

      "Bạn ?" Phương Hưởng sửng sốt, lúc này mới suy nghĩ lại, "Hôm đó nghe bọn họ tôi còn tin, cậu có bạn ?" Quý Thành Dương nhất thời biết nên khóc hay nên cười: "Có gì khó tin đâu, tôi cũng phải hòa thượng."

      "Vậy cậu phải nhanh chân lên, đừng theo đường chính trị đương thời nữa, đổi qua kinh tế tài chính , nếu làm gì có bình thường nào chịu được, mỗi ngày phải Afghanistan là Syria, nếu là Chechnya, nơi nào an toàn cả."

      Phương Hưởng còn cảm thán, vừa ra ngoài cửa, đến phòng cắt hình.

      Quý Thành Dương quá để ý lời của Phương Hưởng, những lời đó nghe nhiều lắm rồi, sớm quen.

      nghe lời Kỷ Ức dặn, mở nắp hộp cho thuốc vào miệng, chợt nghĩ dến....... Nếu phía trước tên có thể có cái nhãn hiệu cũng là chuyện tốt, ví dụ như , Quý Thành Dương, là bạn trai của Kỷ Ức. Nếu có cái nhãn như vậy viết bàn làm việc, có thể tiết kiệm rất nhiều hơi sức.

      nghĩ thế, nhịn được cười.

      Nếu có nhãn, phỏng chừng đủ cho cười đủ tháng, thậm chí năm.


      [1] Malatang 麻辣烫: món này là món vỉa hè nổi tiếng ở Bắc Kinh, cũng gần giống lẩu.

      [​IMG]
      caonamnoi thích bài này.

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Cáo lỗi với các bạn :06(1):
      Hơn tuần mở lapt được :06(1):
      Tin vui là mình xong phần thượng, từ giờ tranh thủ những lúc mở lapt được để up dần.
      Phần hạ do có thay đổi nội dung, mình đọc lại lượt xem có bị trật quẻ gì , cố gắng vừa đọc vừa gặm, cộng thêm dạo gần đây công việc khá là bận nên mình dám hứa trước gì cả, chỉ có thể cam đoan rằng mình bò lết kiểu gì đó... rồi tới đích ạ =v='
      Mắt mở lên rồi, thăng đây =v=
      Ngày mới vui ~ :yoyo56:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :