Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Up bù những chương mất (っ˘̩╭╮˘̩)っ

      Chương 33 - khúc biệt ly (3)

      Ngày cuối Kỷ Ức trở về trường Phụ Trung là hôm chụp ảnh lớp.

      Từ cửa chính trường Phụ Trung vào, kéo dài qua bên sườn, dán bảy tám bảng danh sách đỏ thẫm, viết tên của mọi người và trường thi đậu, đại học Thanh Hoa Bắc Kinh vĩnh viễn chiếm vị trí thứ nhất, đại học Bắc Kinh chiếm thứ hai, sau đó là hai bảng của Thanh Hoa, ra 40% học sinh lớp thực nghiệm đều ở trong bốn bảng đó. Sau đó theo thứ tự là học viện ngoại giao, đại học nhân dân, Bắc Ngoại, đại học Fudan, đại học Chiao Tung, đại học Nankai, đại học Khoa học Công nghệ Trung Quốc (USTC)....

      Người thi vào Bắc Ngoại nhiều, tên của đứng thứ nhất. rốt cuộc thỏa nguyện.

      Mười năm sau, trở lại trường Phụ Trung, phát bảng đỏ đề tên rất nhiều đại học Hongkong và nước ngoài, được viết phía trước cả đại học Thanh Hoa Bắc Kinh. Khi đó đột nhiên bừng tỉnh, riêng xã hội, ngay cả xu hướng thi đại học của học sinh cũng thay đổi theo thời đại, cách mười năm, khoảng trời để giương cánh bay càng rộng.

      Khi thi đại học mười năm trước, vào niên đại của Quý Thành Dương, ra nước ngoài học đại học vẫn là chuyện hi hữu.

      Mười năm sau, dường như đại học trọng điểm trong nước còn đáng giá như thế nữa.

      Rất nhiều học sinh lớp thực nghiệm thấy qua, đều cưỡng ép kéo đến, cùng mọi người chụp ảnh chung. Vị trí của Kỷ Ức cũng rất trùng hợp, bên trái là lớp trưởng, bên phải là Quý Noãn Noãn. Thợ chụp ảnh chụp liên tục hai tấm rồi cho mọi người giải tán, thay lớp khác, Kỷ Ức nhìn lớp trưởng, cười: "Vừa rồi mình chú ý nhìn bảng..... Cậu vào Thanh Hoa? Hay Bắc Đại?"

      "Trường quân đội." Lớp trưởng ngượng ngùng gãi đầu đinh của mình, "Mình vào trường quân đội, từ đợt tuyển chọn trước."

      "Trường quân đội?" Vậy kỳ lạ.

      Lớp trưởng cười cười, bảo ở đó đợi, sau đó chạy đến chỗ bồn hoa cạnh đó lấy quyển lưu bút cầm đến đưa cho : "Chỉ thiếu cậu," Lớp trưởng , còn lật đến trang sau trang Quý Noãn Noãn viết, "Biết hai người thân nhau, trang này để dành riêng cho cậu đó." Noãn Noãn cũng cười: "Đúng a, cậu ấy để dành trang đó cho cậu đó."

      Kỷ Ức tự nhiên được như hai người từng là người này, hai vị này ngờ thản nhiên .......

      nghiêm túc viết đoạn chúc phúc, nghĩ nghĩ, lại thêm câu: "Đại lớp trưởng cũ của mình, trường quân đội chia nam nữ riêng đó, bốn năm đại học của cậu lại chiếc bóng nữa rồi ~" Lớp trưởng cười, nhận lại lưu bút, thở dài, nhìn bóng dáng Noãn Noãn trò chuyện với mấy bạn học khác, chợt với : "Bạn trai ấy mình gặp vài lần..... Mình khó mở lời, cậu nên khuyên ấy, mình cảm thấy ấy tương lai rộng lớn, hẳn tìm được người tốt hơn." Khi lớp trưởng cười, bên má có lúm đồng tiền, nhưng lúc này cười, chỉ là nhếch khóe miệng.

      Kỷ Ức ho khan, hàm hồ đáp ứng.

      Nếu việc chia tay có thể như chia bàn, vừa ra ngăn cách, cả hai còn cảm xúc dành cho nhau nữa tốt. Đáng tiếc, luôn có người mãi mãi, vẫn trở về điểm khởi đầu. Nếu là Quý Thành Dương, siết chặt bút, tưởng tượng được nếu giữ lời hứa, tin chính mình có thể thích ai khác.

      Ánh nắng giữa hè đặc biệt gay gắt, nóng rát cả tay ......

      trả bút cho lớp trưởng, lấy tay che nắng, lời tạm biệt: "Mình trước đây, lớp mình phải qua bồn hoa bên kia chụp ảnh. Cố lên, đến khi từ trường quân đội ra là Từ liên trưởng, nếu đến Đài Bắc học nghiên cứu sinh đặc chiêu là Từ doanh trưởng rồi." vẫn nhớ ngày đó, cả giáo viên cũng sợ hãi dám cản, chỉ có Noãn Noãn và lớp trưởng Từ này chạy ra, lôi và Triệu Tiểu Dĩnh ra khỏi vòng bạo lực.

      Những bài thi liên miên như vô tận, còn có bạn học sớm chiều tự học cùng nhau, tạm biệt.

      Quý Thành Dương dường như rất sợ thích ứng kịp với cuộc sống đại học, buổi tối trước khi khai giảng, đặc biệt hẹn , gọi điện thoại đường dài hơn hai tiếng. Vì đêm khuya, chỗ của hai người đều yên ắng, Kỷ Ức sợ bị giúp việc hay dậy giữa đêm nghe thấy, trùm chăn qua đầu, giọng chuyện với .

      "Vừa vào đại học, phải kết bạn với các bạn cùng phòng, mọi người đến từ khắp nơi, trời nam đất bắc thói quen trong cuộc sống khác nhau, từ từ quen." Quý Thành Dương cứ như đọc thuộc lòng, giọng có chút mỏi mệt, với , "Quà tặng cần quá nhiều, tiện, nếu em muốn về nhà thường, cứ để quần áo mùa hè ở nhà , khi có chừa khoảng trống trong tủ quần áo cho em."

      "Vâng." Kỷ Ức nằm ngửa mặt, dùng đầu gối nâng chăn, tạo ra khoảng nho .

      thi thoảng đè chăn, dùng tay đè ống nghe áp sát tai.

      "Tây Tây?"

      "Vâng?"

      "Mệt sao?"

      "," giọng trả lời, "Em nghe ."

      thích nghe chuyện.

      quan trọng, chỉ cần đều dễ nghe, nên muốn ngắt lời .

      Quý Thành Dương ở đầu dây bên kia có thể nghe được tiếng tay miết ống nghe, còn có tiếng cười khẽ, ngượng ngùng với "Em nghe ". Những lời biểu đạt tình cảm của rất hàm súc, như Noãn Noãn vừa cầm điện thoại "Chú út con nhớ chú, nhanh nhanh trở về ", nhưng EQ của thấp, có thể nghe ra nhớ nhung chất chứa trong câu đơn giản ấy.

      nằm chiếc giường đơn sơ trong nhà trọ, nhìn trần nhà thấp bé.

      phải trải chăn đệm nằm đất hơn tháng, rốt cuộc có cơ hội ngủ giường, là vì cuộc gọi đêm khuya này mà đặc biệt cầu.

      Đêm nay ở tổ quốc, có trái tim tuổi trẻ vì mà đập thình thịch, suy nghĩ đó ra trong đầu, thậm chí có thể tạm thời phai nhạt tất cả mọi thứ thấy được vào ban ngày, thân thể trẻ em bị bom cháy trong bệnh viện, vết sẹo dữ tợn đáng sợ, còn có khuôn mặt nhìn mặt mũi, cháy mù hai mắt........

      Quý Thành Dương lấy tay che mặt, cảm nhận được mắt mình hơi ướt.

      Làm phóng viên, vẫn luôn bược chính mình được biểu lộ tình cảm cá nhân khi đưa tin phỏng vấn, cần nắm được cảm xúc chân nhất của người được phỏng vấn, để thương hại ảnh hưởng bọn họ. Nhưng tại, trong căn phòng tối đen này, nghe được giọng mình nhớ nhung nhất, bỗng nhiên lại xúc động.

      " ngủ?" Kỷ Ức cẩn thận hỏi, như sợ đánh thức .

      "Có chút mệt." Tâm tình của có chút ổn định, muốn ảnh hưởng tới giấc ngủ đêm nay của .

      "Vậy mau ngủ ," Giọng của Kỷ Ức càng khẽ, "Dù sao em cũng lo, sợ bị giúp việc nghe thấy." cho lý do để ngắt điện thoại, săn sóc ra lý do mình cũng muốn cúp máy.

      biết thời thuận theo, chúc ngủ ngon.

      Thả ống nghe trở lại điện thoại, tâm tình của Quý Thành Dương bắt đầu chậm rãi ổn định.

      nhớ lại đoạn phỏng vấn lúc sáng, bé bốn năm tuổi ấy, với , bé vì muốn tìm đồ vật máy bay ném xuống nên bị bỏng. Lúc ấy rất kinh ngạc, hỏi bé vì sao lại tùy tiện tìm những thứ máy bay thả dù xuống, bé trả lời như hiển nhiên: "Trước đây có máy bay ném lương thực xuống."

      Quý Thành Dương giật mình.

      Trước kia, ngẫu nhiên có mấy nước phương Tây ném lương thực vật tư.

      Mà bây giờ, sau khi cuộc chiến này bắt đầu, những thứ máy bay ném xuống là bom. Những người dân nghèo khổ vẫn hy vọng, xem những thứ sát thương thành lương thực........

      phải về nước.

      Nhiều nhất chỉ còn tháng.

      Tháng đầu tiên ở trường đại học, quả nhiên giống như lời Quý Thành Dương , vì thích ứng được với điều kiện mới, còn có các loại cảm giác khó thành lời, vì thế giới đột nhiên mở ra, nên có chút rối loạn. Có điều, từ cao trung Kỷ Ức ở lại trường, nên rất nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới, do phải thích ứng với phương pháp học mới, thích ứng với giảng đường lớn đột nhiên xuất , còn có các buổi tọa đàm dành cho tân sinh viên, thời gian trôi qua trong vội vàng.

      Lịch bàn của , nhanh chóng lật qua trang mới.

      Tuần Quốc Khánh của tháng mười, Quý Thành Dương trở về.

      chọn thời gian này trở về do muốn xao nhãng việc học, nhưng hệ quả là phải thích ứng dòng người đông đúc vào ngày nghỉ quốc khánh. Khi đến sân bay vừa vặn là giờ cao điểm buổi chiều, ở cổng đón người gần như tìm được chỗ đặt chân, dứt khoát chen chúc tranh với những người đó, ngẩng đầu nhìn bảng hiển thị, chờ máy bay đáp.

      Thời gian chợt như trôi chậm, cực kỳ chậm.

      nhìn chiếc đồng hồ đeo cổ tay, ngay cả kim giây cũng di động chậm rãi khiến người ta sốt ruột.

      Máy bay đáp xuống.

      gọi vào di động của , ai nghe máy.

      Hẳn là cùng đồng nghiệp? Hay lấy hành lý, chú ý điện thoại? Kỷ Ức đứng cạnh cột trụ lớn, chậm rãi bước từng bước, dùng bước chân đo chiều dài của ô đất sân bay này.

      Mỗi bước, gót chân chạm mũi chân, cứ thế luân phiên giết thời gian.

      Rất nhiều người ra, có đến bốn máy bay lần lượt hạ cánh, hành khách gần như ra cùng lúc, nhìn quanh hồi, căn bản nhìn ai trong tầng tầng lớp lớp người chen chúc kia, cúi đầu, tiếp tục nhấn điện thoại.

      "Quý Thành Dương, cậu làm gì vậy? đón xe sao?" Bỗng nhiên phía xa có người gọi.

      giật mình quay phắt lại, thấy được người gần trong gang tấc kia.

      xuất hoàn toàn bất ngờ, khiến cảm giác lo lắng khi chờ đợi nháy mắt hóa thành khẩn trương.

      Tim đập thình thịch.

      Quý Thành Dương vẫn mặc áo khoác đen và quần dài, thoải mái nhàng đứng trước mặt , vẻ mặt có chút hết cách, hiển nhiên là muốn cho Kỷ Ức ngạc nhiên, lại bị đồng nghiệp biết chuyện vạch trần. quay đầu, phất tay với đồng nghiệp: "Cậu đón xe trước , cần chờ tôi." Đồng nghiệp kia hóng chuyện nhìn về phía này, thấy bị Quý Thành Dương che hơn nửa, chợt cười: "Được rồi, tiểu biệt thắng tân hôn, cậu tiếp tục, tôi đây."

      Người nọ kéo hành lý mất.

      Kỷ Ức bị câu tiểu biệt thắng tân hôn khiến cho càng thêm ngượng ngùng.

      nắm di động, đứng đó, nhìn quay đầu lại, nhìn hoàn hảo thương tổn gì đứng trước mặt mình. nhìn Quý Thành Dương, liền cảm thấy sân bay đông người thế này như trở thành bóng, như vầng thái dương giữa mùa hè cực nóng khến người ta dám nhìn thẳng, khiến những người phía sau, tạp đều trở nên mờ nhạt.

      Quý Thành Dương đặt hành lý bên cạnh, cười, thản nhiên mà trực tiếp dang tay hướng , Kỷ Ức do dự nữa, bước lên hai bước, nhào vào lòng , chôn mặt trong chiếc áo khoác đen có mùi bụi xa lạ của chuyến xa, vùi sâu vào lòng , ôm lấy thắt lưng .

      Ngay sau đó, liền bị hai tay ôm lấy, vây trong lồng ngực vững chãi: "Vừa nãy ra, liếc qua liền thấy em. Tây Tây, hôm nay em rất đẹp."

      Đây là........ lần đầu tiên khen .

      Khi kéo hành lý ra, liền thấy mặc váy dài màu xanh lá sẫm lo lắng cúi đầu gọi điện. Tà váy xanh sẫm khẽ phất phơ theo từng bước chân của , vừa liếc qua thể dời mắt, là hình bóng vẫn luôn ấp ủ trong mơ, chính là lý do chân thực khiến Quý Thành Dương vào những ngày đêm sống giữa vô số lửa đạn có thể yên ổn vào giấc ngủ.
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 34 - Ký ức vẫn như mới (1)

      Kỷ Ức cùng ngồi taxi, chờ được, vội vã kể nghe về cuộc sống đại học của mình, Quý Thành Dương nghiêm túc lắng nghe, lúc sau đột nhiên với tài xế trực tiếp đến trường của . Kỷ Ức giật mình: “ về nhà ạ?”

      muốn nhìn xem nơi em học trong bốn năm tới.” Quý Thành Dương đáp.

      “Vâng.” Kỷ Ức mím môi cười, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Quý Thành Dương về rồi, ngồi ngay bên cạnh , cảm giác này quá tốt rồi.

      kéo theo hành lý, cùng vào trường đại học, nhìn phong cảnh xung quanh. Kỷ Ức cạnh giới thiệu cho , chợt nhớ ra: “Trường em có rất nhiều mỹ nữ nổi tiếng đó, là trong hai trường nhiều mỹ nữ nhất Bắc Kinh, đại học nhân dân và Bắc ngoại.”

      “Ồ? Vậy sao,” Quý Thành Dương tùy ý đáp, “Vì tỷ lệ nữ sinh nhiều hơn?”

      “Ước tính… chắc vậy.” Kỷ Ức xoay người, tiếp tục bước từng bước dẫn đường cho , nhưng khống chế được khóe miệng vì vui vẻ mà cong lên, sợ bị nhìn thấy xấu hổ, nên tiếp tục quay đánh giá khuôn viên trường vẫn chưa quen thuộc lắm với . Vì trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, có nhiều người, chỉ còn vài sinh viên về nhà, hai người giải quyết bữa tối trong căntin trường, Kỷ Ức mua cho Quý Thành Dương đĩa cơm thịt xào hành tây và cà ri gà, mình ăn trứng chiên cà chua và thịt xào măng.

      để yên tâm ngồi đó, tự mình bê thức ăn đến để trước mặt .

      Sau đó mới bê phần còn lại.

      Khi hai người ăn, còn đặc biệt gắp trứng chiên cà chua và thịt xào của mình cho , nhìn bỏ mũ bóng chày đặt vali, cúi đầu cầm đũa ăn cơm. rất cao, ngồi xuống ghế khiến gian xung quanh chợt trở nên chật hẹp. Kỷ Ức chống má nhìn : "Trước khi lên đại học, em còn biết đồ ăn đặt cơm gọi là cơm dĩa," Kỷ Ức giọng ." vui." Mọi thứ đều mới mẻ.

      Mới chỉ là nơi bé thế này thôi.

      kể cho Quý Thành Dương, trong ký túc xá có bạn người dân tộc thiểu số, hôm khai giảng còn mặc đồ dân tộc đến, kể chuyên ngành chọn là hệ ngôn ngữ Ả rập, muốn gặp thử MC vốn dẫn chương trình thiếu nhi kia nhưng tìm thấy. Quý Thành Dương nghe , nhân tiện nếm thử thức ăn bình thường vẫn ăn: "Em làm hộ chiếu qua Hongkong chưa?"

      "Dạ rồi ạ."

      "Vậy ngày mai chúng ta xuất phát."

      ừm tiếng, cúi đầu ăn trứng chiên cà chua, chua chua ngọt ngọt.

      Quý Thành Dương nhìn ăn cẩn thận chăm chú, lại ngừng đũa, nhìn , tuy chỉ có thể thấy từ tóc mái trở xuống, chóp mũi, còn có động tác cầm đũa tăng tốc ăn, nhưng chỉ thế thôi cảm thấy rất hưởng thụ. nhớ lúc máy bay trở về, hai đồng nghiệp cùng ban chuyện phiếm, hai người về nữ phóng viên đàn ông hơn cả đàn ông duy nhất trong chuyến này, đề tài lan man hồi lại nhảy đến đề tài phụ nữ, thảo luận về đặc tính có cảm giác an toàn và luôn mù quáng giày vò người khác của phụ nữ, ví dụ như lúc đàn ông bọn họ phải liều sống liều chết còn nằng nặc hỏi vấn đề hay gì đó, khi bọn họ trò chuyện cũng hỏi Quý Thành Dương. Quý Thành Dương từ bé vẫn luôn duy trì trạng thái có vẻ gần nhưng rất xa mà bàng quan nhìn, rất thẳng thắn, mình hiểu phụ nữ, ra trừ có thể phát ai có ý tứ thân mật với , những việc khác hoàn toàn biết.

      Nhưng mà, nghĩ, nếu cảm nhận được tâm tình của Kỷ Ức ổn định, thể để ý. Kỷ Ức có lẽ cũng giống lời bọn họ , bản thân mệt mỏi về nhà rồi chợt nhớ tới lý do cãi nhau bảy tám ngày trước, vô cớ lại gây trận.

      Cuộc sống.... còn rất xa xôi.

      Từ từ đến.

      Chuyến đến Hongkong này, phải lần đầu tiên hai người cùng xa.

      Nhưng tuyệt đối khác với lần Daocheng-Yading và NewZealand, vì che giấu tình cảm bí mật, nên tất cả trở nên thận trọng. Bất quá, Quý Thành Dương trừ dặn cần với người khác, còn thản nhiên hơn cả , Kỷ Ức là làm đủ công tác giữ bí mật, ngồi máy bay còn nhìn quanh xem có gặp người quen .

      Chờ đến khi máy bay đáp xuống Tsim Sha Tsui, rốt cuộc yên tâm.

      Lần đầu tiên em tới đây là theo dàn nhạc tới biểu diễn giao lưu," Kỷ Ức nhìn biển bên ngoài cửa sổ và đảo Hongkong đối diện, "Là ở đảo Hongkong, bây giờ quên tên khách sạn rồi, chỉ nhớ đối diện là nghĩa địa, buổi tối dám mở cửa sổ. Nhưng ban ngày nhìn lại mấy mộ bia đó, mỗi cái đều giống nhau, có cao có thấp, nhìn cũng hay lắm." Quý Thành dương cảm thấy thú vị nên lắng nghe, bé ngay cả nhìn thấy bia mộ cũng liên tưởng đến những điều thần bí, độ tuổi này tốt, đối với việc gì cũng có cảm giác mới mẻ.

      Phòng của và Quý Thành Dương ở cạnh nhau, hai người ăn tối sớm, còn ở phòng chơi lát, dùng máy tính xách tay mang theo để lên mạng, Quý Thành Dương ngồi sô pha xem tivi.

      Dạo chốc lại dạo qua QQ, Quý Noãn Noãn nhanh chóng gửi tin qua: Ngày mai mình đến trường ăn cơm với cậu?

      ấy tưởng Kỷ Ức ở trường về nhà.

      Kỷ Ức giật thót: Mình ra ngoài rồi, cùng bạn học du lịch.

      lát sau Quý Noãn Noãn mới trả lời: Vậy trở về rồi sau, chơi vui vẻ.

      Ngữ khí của Quý Noãn Noãn có gì đó ổn.

      Kỷ Ức truy hỏi hai câu, ấy đều bảo trở về rồi .

      tắt QQ, nghĩ hồi, đoán Noãn Noãn chắc vì việc xuất ngoại nên thế, dù sao lần này ấy thi đại học tốt, chỉ đậu trường đại học bình thường, trong nhà chuẩn bị chờ ấy học xong năm nhất ra nước ngoài du học. ấy từng phản đối, nhưng thực tế có lý do nào để cương quyết ....

      " ngủ sớm, ngày mai chúng ta phải dậy sớm đó." Quý Thành Dương tắt tivi.

      Phòng chợt an tĩnh, Kỷ Ức dạ, tắt máy tính, ôm qua để bàn. Khi quay đầu, thấy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa tay, vốc nước rửa mặt, rồi dùng tay phải lau nước đọng. đứng trước cửa nhà vệ sinh nhìn .

      nhìn gương, phát ở phía sau.

      Nơi này là phòng khách sạn xa lạ, phải nhà của Quý Thành Dương.

      Hoàn cảnh lạ lẫm, nhất là khách sạn, luôn khiến cho lực hấp dẫn giữa những người khác phái tăng mạnh, hơn nữa.... Kỷ Ức dựa vào tường, đôi mắt dưới ánh đèn vàng trở nên càng sáng, vẫn thể tin nổi hai người du lịch riêng, khi chuyện cũng vì tâm tình rạo rực đó mà giọng cứ khe khẽ: "Em phải đặt báo thức mấy giờ dậy?"

      "Chín giờ, khoảng tầm đó."

      cười: "Vậy cần đồng hồ báo thức, bảy giờ em tự dậy."

      “Giờ sinh học chuẩn vậy sao?” nghiêng người, qua giá bên phải lấy khăn mặt, đó là chiếc khăn mặt màu xanh đậm.

      phát , thói quen này của rất giống mình.

      Mặc kệ là ở nơi thế nào, khi ra khỏi nhà nhất định phải mang theo khăn mặt của mình mới thoải mái được, còn có drap giường, chăn.... Quý Thành Dương chưa đến mức này. lau mặt và nước tay, treo lại khăn mặt, quay lại nhìn thấy ánh mắt của , rốt cuộc có chút bất đắc dĩ, dùng ngữ khí miễn cưỡng trêu : "Còn chưa chịu ngủ? Là muốn sờ râu sao?"

      vẫn nhớ những lời đó.

      Mặt Kỷ Ức nóng bừng, quay đầu nhìn khăn mặt, tìm cớ cho bản thân: "Chỉ là em phát có thói quen giống em, ra ngoài luôn mang theo khăn mặt của mình." Quý Thành Dương hơi khựng lại: "Thế này thoải mái hơn, ít nhất trong hoàn cảnh xa lạ có đồ vật quen thuộc của mình, khiến người ta có cảm giác an toàn." xong, tiến lên bước, hơi hạ thấp người, ý bảo có thể sờ thử xem.

      Kỷ Ức ngây ngốc thất thần, đưa tay lên sờ.

      Tuy rằng nhìn ra, nhưng hiển nhiên râu bắt đầu mọc ngọn. dùng ngón tay khẽ sờ, cảm giác nhọn nhọn ngưa ngứa, khó chịu, giống như có dòng điện rất , có chút tê, có chút..... vội rút tay về: "Buổi sáng... cạo râu sao?"

      giấu tay ra sau lưng, ngừng khẩn trương chà ngón tay, dường như thế mới khiến bình tĩnh lại, nhưng cảm giác này quá khó thoát khỏi, cảm thấy tai mình càng nóng, chỉ nóng, trước mắt đều biến thành bóng trắng mơ hồ.

      Quá mờ ám rồi.

      "Có cạo, bây giờ nhìn , lấy tay sờ mới thấy." Giọng của Quý Thành Dương hơi khàn, "Sáng mai dậy mà cạo râu có lẽ nhìn ra."

      Trời ạ.

      Vì sao hơn nửa đêm lại ở đây cùng thảo luận vấn đề cạo râu chứ.

      Kỷ Ức rối loạn, phải ngủ, vội vàng chạy khỏi phòng .

      Ai ngờ vừa đẩy cửa, lại phát thẻ phòng của mình còn nằm bàn trong phòng , buộc phải quay lại gõ cửa, Quý Thành Dương mở cửa, nhìn . "Thẻ phòng," Kỷ Ức thông qua khe hở giữa cửa và , nhìn bàn thủy tinh trước sô pha, "Thẻ phòng em ở bàn." Quý Thành Dương gì, lấy đến đưa cho , nhìn đào tẩu lần thứ hai.

      tựa cửa, nghe thanh quẹt thẻ, tiếng cửa đóng lại, rồi mới an tâm đóng cửa.

      trở lại sô pha ngồi xuống, thuận tay kéo áo khoác của mình đến, lấy thuốc lá và bật lửa ra nhanh chóng đốt điếu thuốc, rít hơi, mạnh mẽ gạt chút xao động vì tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi.

      Thi thoảng cũng định cai thuốc, bất quá vẫn chưa có lý do đáng kể nào để thực . Có lẽ sau này khi chính thức ở cùng Tây Tây, phải bận tâm đến cảm giác của ấy khi hôn môi, hoặc là lý do sức khỏe, hẳn dễ dàng bỏ qua thói quen lâu năm này. Quý Thành Dương dùng ngón út của tay cầm thuốc lá, khẽ gõ gõ huyệt thái dương của mình, vì ý niệm kỳ lạ trong đầu mà cười rộ lên.
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 35 - Ký ức vẫn như mới (2)

      Vì để tiện dẫn chơi, chọn ở lại Tsim Sha Tsui - thành phố cảng.

      Hôm sau định ngồi taxi đến công viên hải dương, lại bị Kỷ Ức bác bỏ: "Em muốn tàu điện ngầm và xe buýt." Đối với cầu này của Kỷ Ức, Quý Thành Dương trái lại có ý kiến gì, dù nơi bọn họ ở giao thông thuận tiện, ngồi xe buýt và tàu điện ngầm vẫn hơi rắc rối. Ngày nghỉ người đông, tàu điện ngầm cũng rất đông người, nhưng khẳng định có cảnh chen lấn đông đúc như tụ họp chụp ảnh của tàu điện ngầm ở Bắc Kinh.

      "Trạm Kim Chung," Kỷ Ức lặp lại, "Chúng ta phải ra ngoài theo cửa B".

      tra xem phải thế nào trước.

      Lần trước đến có chuẩn bị, đến tận chiều muộn mới tới công viên hải dương, còn chưa xem được cá heo biểu diễn, lần này nhất định bỏ lỡ. Hai tay cầm lan can, đầu gác lên , giọng chuyện phiếm với Quý Thành Dương. Từ lúc lên đại học, có quy định được để tóc dài, tóc của dài đến gần thắt lưng.

      Sợi tóc rất nhuyễn.

      rất gầy, nhưng mặt vẫn còn nét tròn trịa trẻ con. Diện mạo thế này, người hiển nhiên tuổi.

      Nhưng vì cùng Quý Thành Dương, đặc biệt mang theo trang phục hè chín chắn nhất của mình, hôm nay mặc váy áo màu xanh da trời, eo đeo đai lưng dây thừng màu xanh đậm, so với khuôn mặt trẻ con có chút hợp, tuy nhiên lại khiến người ta cảm thấy đẹp. Chính là cảm giác chưa trưởng thành lại mặc trang phục của người trưởng thành, Quý Thành Dương tay nắm tay vịn, cúi đầu chuyện phiếm với , luôn chú ý từng cử động của .

      biết lần này trở về có thể ở cạnh bao lâu, thậm chí sợ lần tiếp theo trở lại, của thoắt cái trưởng thành, bỏ lỡ đoạn thời gian tuyệt vời nhất trong quá trình trưởng thành của .

      " suy nghĩ chuyện gì sao?" Kỷ Ức giọng hỏi .

      Quý Thành Dương lắc đầu, giọng trả lời: " có, nghĩ về cá heo."

      Đôi mắt đen thẳm trong trẻo của , nhìn .

      cười khúc khích: "Chúng ta nhất định đến kịp buổi biểu diễn giữa trưa."

      Quý Thành Dương gì, tại mới chín giờ, công viên còn chưa mở cửa.

      Từ tàu điện ngầm chuyển sang xe buýt, Kỷ Ức cố ý kéo tay Quý Thành Dương, cho lên chiếc sắp chạy, ngược lại làm người đầu tiên xếp hàng của chiếc tiếp theo, muốn cùng ngồi ở ghế hàng đầu tiên, nơi có tầm nhìn giống tài xế.

      "Vị trí đó là nơi an toàn nhất đấy." Quý Thành Dương nhắc nhở .

      " sao, có mà." Kỷ Ức cười.

      Đáp án thế này tuyệt đối được nghĩ sâu, nếu xảy ra cố, là ai cũng vô dụng thôi. Nhưng đối với , từ đến lớn, chỉ cần nơi đó có Quý Thành Dương có gì đáng sợ.

      Ngày đó, Kỷ Ức như nguyện được ngồi ở hàng đầu tiên xe buýt, và khiến càng hạnh phúc là, bên cạnh có Quý Thành Dương. Tay vịn ở tay vịn thủy tinh trước mặt, khóe mắt lặng lẽ ngắm , trong tầm mắt có cao ốc cũng có Quý Thành Dương. ngồi cạnh , trong gian này hiển nhiên vì cao quá mà thẳng chân được, chân chỉ có thể đặt ra lối , có vẻ đặc biệt nam tính. Tính ra chỉ mới hai mươi lăm tuổi.

      ra.... Mình và chênh lệch tuổi cũng lớn, hai mươi lăm, cỡ tuổi nghiên cứu sinh trong trường đại học thôi.

      tiếp tục đánh giá , phát từ sau cuộc giải phẫu kia, liền rất thích đội mũ lưỡi trai màu đen khi ra đường.

      còn thích mặc áo sơmi như trong ký ức của , phần lớn là mặc áo thun đen, lại thêm áo khoác đen, hoặc đôi khi là màu xám đậm, tóm lại là loại màu sắc giữa đường nổi bật nhất.

      Kỷ Ức bỗng nhiên tò mò: "Vì sao càng ngày càng thích mặc màu đen vậy?"

      Quý Thành Dương quay đầu nhìn , cười khẽ: "Làm sao trả lời mới tốt đây."

      "Khó xử vậy sao?" cũng cười.

      "Là thói quen từ từ hình thành thôi," Quý Thành Dương khoác tay lên chỗ dựa ghế của , có ánh nắng trực tiếp xuyên qua kính thủy tinh rọi vào, nhìn bị nắng hắt nheo mắt, buồn cười, tháo nón của mình xuống, đội lên đầu , "Đây là khuyết điểm của hàng đầu tiên."

      Kỷ Ức cảm thấy tầm mắt đột ngột tối đen.

      Mũ hơi lớn, trong nháy mắt còn ngửi thấy mùi thuốc lá đặc trưng của riêng .

      Đương nhiên, vì sao lại đặc biệt cũng được, tóm lại, chỉ có mùi thuốc lá nhàn nhạt như thế mới là hương vị của . Người khác đều là người khác, có gì đặc biệt.

      Kỷ Ức nâng vành nón lên, thúc giục : " còn chưa xong."

      "Cũng có gì đặc biệt, chỉ là mọi người đều biết thông lệ này, ở chiến trường càng nổi bật càng tốt, nhưng lại thể giống quân trang của các nước, nên ở chiến địa đa số đều thích mặc màu đen hoặc xám." Quý Thành Dương những điều này rất hiển nhiên, giống như bác sĩ giải giảng làm phẫu thuật như thế nào để cứu người bệnh, đại đa số là miêu tả thản nhiên kiểu "Hôm nay lại cứu người", nhàng bâng quơ như thế, nếu là người bình thường, có bao nhiêu phút giây với vô số nguy hiểm khiến người ta run sợ?

      Phía sau có bà mẹ trẻ hỏi Quý Thành Dương có thể để con ấy đứng ở phía trước, nhìn thử tầm nhìn khi ở hàng đầu. Quý Thành Dương vui vẻ đồng ý, ôm cậu bé ngồi bên đùi của mình, Kỷ Ức liếc mắt, trong đầu chợt ra hình ảnh lúc bé ôm mình, khi đó khoảng mười mười hai tuổi, bởi vì xương , cơ thể vừa vặn cao cỡ cậu bé này........

      Khi đó, Quý Thành Dương bao nhiêu tuổi? lặng lẽ tính nhẩm, cũng mới hai mươi a.

      Cũng cỡ tuổi Quý Noãn Noãn bây giờ nhỉ......

      nghĩ nghĩ, ánh mắt có chút thất thần.

      Quý Thành Dương nhìn cậu bé ngồi trong lòng mình, ánh mắt sáng trong, cũng có cùng suy nghĩ như Kỷ Ức. Thoáng cái qua năm sáu năm, tuyệt đối thể tưởng tượng được bé năm sáu năm trước đưa đến sân khấu biểu diễn, lại dẫn đến đoạn cảm tình kéo dài thế này.

      Khi đó, Kỷ Ức bao nhiêu tuổi? Mười mười hai tuổi.

      Tay , người , mặc đồ dân tộc Tạng được cắt may riêng, đội đồ trang sức, đứng sau tấm màn đỏ sân khấu khẩn trương siết chặt tay. Lúc ấy biết an ủi bé thế nào để hết khẩn trương, còn cảm thấy, bản thân tại sao lại dính vào chuyện kỳ quái như trong kỳ nghỉ về nước lại giúp trông nom bé nhà người ta.

      Quý Thành Dương bị nắng chiếu mà cúi đầu tránh, ánh mắt dừng ở bé đội nón xem biển quảng cáo ở cao ốc hai bên đường. trưởng thành, dưới chóp mũi thanh tú là đôi môi hơi nhếch, mái tóc đen dài xõa vai, sợi tóc rất nhuyễn, nhớ tới lúc đám người trong đài truyền hình chuyện phiếm, từng phân tích về tóc và tính cách, nếu người con có tóc nhuyễn, phần lớn là vì tâm tư tinh tế, tính cách cũng tương đối ôn nhu cảm tính.

      Tính cách của Kỷ Ức quả tương đối nhu hòa, có đôi khi thẹn thùng, dễ luống cuống.

      "Chỗ đó, chỗ đó, nghĩa trang đó." Kỷ Ức nhấc vành nón đen lên, đánh gãy suy nghĩ của , nắm cổ tay , "Lần đầu tiên em đến HongKong là ở chỗ đó." chỉ nghĩa trang bên phải, rồi quay đầu nhìn tòa nhà cũ bên trái.

      Quý Thành Dương cười, "Em luôn nhớ những cái lần đầu tiên nhỉ."

      "Mỗi cái lần đầu tiên em luôn nhớ ," Kỷ Ức , " nhớ sao?"

      Quý Thành Dương hơi ngẩn ra, khóe miệng nhếch lên độ cong lớn , Kỷ Ức ngờ lại lập tức hiểu ra, yên lặng nhìn , mặt hơi nóng lên. Quý Thành Dương phi thường hứng thú nhìn , chuyển cậu bé trong lòng ngồi sang chân trái, tay phải vươn qua khẽ búng trán .

      Đây là ngầm thừa nhận ý tưởng của hoàn toàn giống của .

      Kỷ ức kéo vành nón xuống thấp nhất có thể, lần này hoàn toàn đỏ mặt, từ phía sau tai, khoảng da thịt lộ ra màu hồng phơn phớt.

      Đến đầu trạm, khi cậu bé chào tạm biệt, tạm biệt chú, tạm biệt chị.

      Quý Thành Dương chú ý chi tiết nhặt ấy, ừ tiếng, còn vẫn tay với cậu bé. Nhưng Kỷ Ức để ý, nhìn bóng lưng ở trạm lục ví lấy tiền mua vé, quả rất vội vã muốn người ta gọi mình là "dì", như vậy mới là xưng hô ngang hàng với .

      Ngày đó, và Quý Thành Dương cùng xem cá heo biểu diễn

      Chẳng qua trễ mười phút, tất cả chỗ ngồi râm mát đều kín người, hai phần ba chỗ trống bị phơi nắng lại hoàn toàn bóng người. Kỷ Ức hơi do dự, Quý Thành Dương kéo tay trực tiếp theo cầu thang xuống thẳng phía dưới, nếu dãy ghế sau đều hết chỗ, cứ đơn giản ngồi ở dãy trước phơi nắng.

      Quý Thành Dương chính là người như vậy, có thể trong giây đưa ra quyết định trong bất kỳ tình huống nào, loại chuyện này căn bản cần suy nghĩ. Bất quá, ngồi xuống lại cảm thấy là lạ, hai phần ba khán đài nắng chói chỉ có hai người bọn họ...... Phía sau biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm hai sinh vật lạ này.......

      Tiếng nhạc vang lên.

      ngồi xuống ghế nhựa nóng hổi, ăn ly kem hơi chảy dưới nắng nóng, chớp chớp mắt, lông mi khẽ động, đột nhiên giọng hỏi Quý Thành Dương: "Trước kia từng đến đây rồi?"

      " từng," cười, "Mới lần, là chuyện lúc bé, trước khi Bắc Kinh có đến HongKong lần."

      Năm tám hai tám ba?

      xa xôi.

      dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết ly kem tay.

      "Khi đó có cá heo ?"

      như có như tiếng, nghĩ hồi: " nhớ, hình như từng thấy tóc uốn cả đầu hôn động vật trong nước." Trí nhớ mơ hồ vậy sao.....

      Kỷ Ức còn muốn hỏi thêm, chợt thấy trong nước có mấy bóng dáng bơi ra, có hai con cá heo bỗng đồng loạt nhảy khỏi mặt nước, ánh nước lấp loáng khiến mọi người ngạc nhiên reo lên, cả cũng vậy.

      Người xem phía sau bị khuấy động, đều chạy lên phía trước.

      Động vật đáng thế này, đương nhiên là cách càng gần càng tốt.

      " đáng , đáng ---"

      Giọng của Kỷ Ức có kích động và phấn khởi hiếm thấy, hai tay nắm cổ tay phải của . Vì thế mà đôi mắt đen của Quý Thành Dương chuyển lại đây, dưới ánh mặt trời gay gắt nên mày hơi nhíu, híp mắt nhìn . cười, nụ cười nhu hòa, thần sắc trẻ con dùng dáng vẻ thiếu nữ đan xen, khiến trông xinh đẹp.

      Kỷ Ức vẫn nhìn màn biểu diễn cá heo trong hồ nước xanh biếc, vẫn luôn nắm tay , biểu đạt vui vẻ của mình.

      Chỗ ngồi dành cho người xem ở đây rất , ngồi đó, buộc phải đặt cả hai tay đùi, tư thế như ngồi ghế quân dụng, thoải mái lắm, Kỷ Ức thi thoảng lại reo lên ngạc nhiên, rồi phối hợp nghe chuyện. nhìn cá heo lúc, chợt tự hỏi vấn đề, bé đáng thế này, có bạn học nam nào bày tỏ ý muốn kết giao hoặc thích? Sau đó trong giờ học chiếm chỗ trước giúp , tan học giả vờ vô tình cùng đến căntin ăn tối..... hoặc ở thư viện đọc sách.

      "Tây Tây"

      Kỷ Ức ừ tiếng.

      "Ở đại học...."

      Hỏi thế nào đây? Có bạn nam nào thích em ?

      Ánh mắt của Kỷ Ức rời khỏi đàn cá, quay lại nhìn . Chờ đợi câu tiếp theo.

      Quý Thành Dương lại nhìn cá heo, đôi mắt giấu dưới kính, góc độ này chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dày xinh đẹp của : "Ở đại học..... thích ứng chưa?" là phóng viên, kỹ thuật lâm thời thay đổi nội dung câu hỏi thế này quả quá thông thạo, che giấu chút tỳ vết.

      Cuộc sống ở trường đại học sao?

      Kỷ Ức hề phát , nghiêm túc suy nghĩ lúc, giữa tiếng vỗ tay và tiếng cười vui, bắt đầu báo cáo lịch trình kế sách từ lúc nhập học đến nay: "Lúc khai giảng như đánh giặc vậy, dường như cái gì cũng vội vàng, vội vã nhận sách giáo khoa, nhận phòng ký túc xá, tìm phòng học, cả căntin, luôn sợ bản thân theo kịp bạn học, vì mỗi người đều rất xuất sắc. Em nghe điểm của bọn họ...... đều rất cao....." Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, rất sợ mọi người đều thích ứng, chỉ mình còn rối loạn.

      Quý Thành Dương mỉm cười.

      cảm thấy mình còn hỏi tiếp còn tâm tình xem biểu diễn.

      "Xem cá heo ." đúng lúc sửa lại chủ đề lệch khỏi quỹ đạo này.

      Kỷ Ức có chút mơ hồ, ừ tiếng.

      May mắn, bắt đầu có người ra cùng chú cá biểu diễn, rất nhanh hấp dẫn ánh mắt của . Chỉ là, vẫn cảm thấy, vừa rồi Quý Thành Dương có chút.... kỳ lạ.
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 36 - Điều quyến luyến nhất trong sinh mệnh (1)

      Khi hành trình Hongkong chấm dứt, Kỷ Ức đặc biệt lấy ở chỗ Quý Thành Dương tờ tiền giấy Hongkong mệnh giá .

      ghi lại đó dòng ngày tháng: 2002.10.2 - 10.6

      Sau khi trở về, Noãn Noãn trái lại đột nhiên như có tâm gì, mặc kệ Kỷ Ức truy hỏi thế nào cũng ậm ừ cho qua. Kỷ Ức có linh cảm chẳng lành, nhưng Noãn Noãn hé môi, cũng chỉ đành tạm thời cho qua.

      Trong ấn tượng của Kỷ Ức, từng cho rằng năm 2002 là năm nhiều tai nạn, nhưng khi qua kỳ nghỉ Tết lịch 2003, lại cảm thấy, so với thiên tai từ trời giáng xuống, nhân họa có vẻ bé đến đáng kể. Cuối năm 2002 Quý Thành Dương Nga, vì kiện bắt con tin ở Moscow, vấn đề ở Chechnya, Nga lần nữa leo thang.

      Khi trở về, vừa vặn là sau Tết, Tết lịch qua rồi, Trung Quốc đột nhiên bạo phát trận dịch bệnh cực lớn.

      SARS - từ này nháy mắt lan tràn.

      Mới đầu Quý Thành Dương biết, nhưng máy bay vừa đáp xuống, hình ảnh người đường đều đeo khẩu trang khiến cảm nhận được vấn đề thực nghiêm trọng. đến đài truyền hình, thấy mọi người phân nhiệm vụ, có người hỏi "Ai đến đại học Bắc Hàng xem thử" Quý Thành Dương hề do dự, mũ vừa tháo xuống lại đội lên: "Tôi ."

      Đúng lúc Lưu Vãn Hạ vào, nghe thấy thế quýnh lên, vội kéo lại, " có người rồi, chủ nhiệm tìm đó, qua chỗ chủ nhiệm trước ." Quý Thành Dương vẫn chưa tình huống lắm, nghe bạn học cũ vậy, liền xoay người ra cửa, về hướng văn phòng chủ nhiệm, tới khi vào phòng ngồi chuyện phiếm rồi, mới thăm dò xem việc này nghiêm trọng tới mức nào.

      Bắc Hàng là khu cách ly, rất nhiều bệnh viện cũng vậy, trường đại học đóng cửa, tất cả đại viện quân khu đều đóng cửa, ngay cả xe lương thực rau cải cũng bị cấm xuất nhập, rất nhiều doanh nghiệp ngưng hoạt động.......

      Phong tỏa đường vào Bắc Kinh.

      Các quốc gia hạ lệnh cấm, tất cả chuyến bay đến Trung Quốc du lịch, thậm chí công tác cũng bị hủy bỏ......

      Quý Thành Dương tính tình bình tĩnh cũng có chút kinh hãi rồi.

      Lây bệnh qua khí và nước bọt.

      Chỉ có đường truyền nhiễm đó khiến người ta nhắc sợ hãi.

      "Chúng ta có phóng viên đến bệnh viện Hiệp Hòa phỏng vấn, tại bị cách ly, tư liệu của ấy nhờ bưu điện chuyển đến, cậu cầm lấy chỉnh lý , xem có thể gọi điện phỏng vấn bổ sung thêm tư liệu ." Chủ nhiệm với .

      Quý Thành Dương nhận công việc, ra khỏi văn phòng, nghĩ hồi liền gọi cho số điện thoại của em họ Vương Hạo Nhiên, việc của Kỷ Ức lần trước, Quý Thành Dương cũng theo cách này, được Cố Bình Sinh giúp đỡ mới có được bệnh án trực tiếp của cậu bé kia. Trong ấn tượng của Quý Thành Dương, mẹ của vị sư đệ xuất chúng trong đại học Penn Law công tác ở bệnh viện Hiệp Hòa.

      ngờ, điện thoại chuyển qua nhiều người, đến chỗ Cố Bình Sinh, người ở bệnh viện Hiệp Hòa.

      "Tình huống?" Giọng Cố Bình Sinh có chút khàn, ôn hòa , "Tình huống rất nghiêm trọng hơn bất kỳ bản tin nào nêu ra. có gì để , tại hộ sĩ có thể phỏng vấn có lẽ nhanh chóng thành liệt sĩ."

      Quý Thành Dương cầm di động, có cảm giác như năm đó bản thân được phỏng vấn, cũng từng lời như thế, cái nghề phóng viên chiến trường, có trái bom nào chưa nổ, tên liền trở thành lịch sử.

      Bất ngờ là, chàng trai trẻ tuổi ở đầu dây bên kia, hiếm khi nở nụ cười: "Hỏi , hỏi tôi đáp."

      Hai người chưa từng gặp qua, lại có chút tán thưởng lẫn nhau.

      Cuộc gọi ngắn ngủi, bác sĩ Cố vội vàng cúp máy, "đánh giặc", chỉ có lúc nghỉ ngơi tranh thủ nghe điện thoại, chút tình hình trường.

      Đây là trận bệnh dịch đáng sợ biết giết chết bao nhiêu sinh mệnh, con số tử vong nhanh chóng tăng vọt.

      "Con số tử vong thực tế?" Cố Bình Sinh mệt mỏi và cũng lấy làm tiếc thở dài, trả lời câu hỏi đó.

      Quý Thành Dương cất điện thoại, nhìn tường thủy tinh trước mặt phản chiếu hình bóng của chính mình.

      đợi tư liệu chuyển đến của vị phóng viên bị cách ly kia, nhất thời có việc gì làm, bộ vào gian phòng hóa trang vẫn còn người. Đoán chừng mọi người tìm người chuyện phiếm, phòng này tụ tập bảy tám người, vào, có người đẩy qua phần cơm trưa dư ra: "Hoa khôi, tiểu nhân để dành cho ngài đó."

      Mọi người cười, rảnh rỗi đùa giỡn hoa khôi, cũng coi như là tìm vui trong khổ cực.

      Bắc Kinh là khu dịch bệnh chính, mỗi ngày đều có tin tức số người bị lây bệnh của từng khu, ai cũng bất an, nhưng làm phóng viên, lo lắng nhất vẫn là người nhà. " chừng ra ngoài mua đồ ăn liền bị lây bệnh, dù cho chưa bị lây, từng tiếp xúc với người bệnh SARS đều bị cách ly." Có người phàn nàn về bất công của việc cách ly.

      "Đúng rồi, khu đại học bị nhiễm bệnh nhiều nhất, nghe là cả lớp bị cách ly, lỡ như người nhiễm bệnh, còn lại khỏe mạnh, bị nhốt chung với người bệnh cũng bị lây."

      "Hết cách, bệnh truyền nhiễm đều xử lý bằng cách đó, hy sinh số người để bảo đảm số đông xã hội." Có cười khổ, "Cái làng bị hủi lúc trước cũng thế đấy thôi."

      Quý Thành Dương tách đôi đũa dùng lần, nhàng chà vụn gỗ, nghe bọn họ chuyện phiếm. Lát sau, Lưu Vãn Hạ vào, vốn muốn lấy đồ, nhìn thấy Quý Thành Dương ở trong này liền lấy ra cái khẩu trang mới tinh còn chưa xé bao bì đưa cho : "Bên ngoài bán mấy cái khẩu trang đều có lớp, dùng được, lát nữa ra ngoài nhớ đeo cái này."

      Quần chúng trừng mắt nhìn, xúc động trước cảm tình tinh tế của vị nữ MC xinh đẹp trí thức này, biết ai huýt tiếng: "Vãn Hạ, có khẩu trang nè, dù sao Quý Thành Dương nổi tiếng sợ chết, dứt khoát cho trước ."

      "Nhanh ăn cơm của ." Lưu Vãn Hạ cười, thả khẩu trang lên đùi Quý Thành Dương, rồi rời khỏi.

      Quý Thành Dương ăn tối, cầm khẩu trang cân nhắc lúc, ném lên bàn, đeo khẩu trang phòng hộ gì cả mà rời khỏi đài truyền hình. Lúc nãy có hỏi qua, mấy ngày này Bắc Ngoại chưa đóng cửa trường, muốn gặp Kỷ Ức, ấy còn chưa biết vội vã trở về Bắc Kinh.

      Kỷ Ức ở trong ký túc xá, nghịch cái khẩu trang của mình, có chút muốn chuyện.

      "Quảng Châu, HongKong, Bắc Kinh đều vậy..... Con cũng dám xem tin tức." Bạn học gọi điện cho người nhà, "Mẹ nếu có bị sốt cũng đừng vội đến bệnh viện, rồi cả nhà bị cách ly, tại phòng khám bệnh sốt đều như nhau cả, vào là ra được nữa."

      Bạn cùng phòng là người Quảng Châu, mỗi ngày đều gọi điện cho người nhà, dù ấy gọi người nhà cũng gọi đến, vì Bắc Kinh cũng là nơi bùng nổ dịch bệnh. "Mẹ nhất thiết được bệnh viện đó, rất nhiều bác sĩ và người khám bệnh bị nhiễm bệnh ở đó đó," ấy ngồi co người ghế, cẩn thận dặn dặn lại, "Chỗ của con có rất nhiều trường đóng cửa, sao, mọi người đều ra ngoài, có nguồn bệnh....."

      Kỷ Ức rót ly nước ấm, có tinh thần lắm, suýt đụng vào ghế dựa bên cạnh.

      May mắn gọi điện đỡ , đặt ly lên bàn, ngồi lúc, uống mấy ngụm nước, mặc áo khoác, sắp xếp túi xách rồi rời khỏi ký túc xá. ra trong sân trường vẫn có rất nhiều người đeo khẩu trang, nhưng vẫn quy củ đeo khẩu trang y tế, bởi vì cảm thấy bản thân mình hơi sốt, hơn nữa có xu thế ngày càng nghiêm trọng.

      dám ở lại ký túc xá, sợ hại mọi người bị cách ly.

      Nhưng cầm quần áo rồi, lại có chỗ có thể đến.

      đứng trước cổng trường, do dự suy nghĩ xem đến đâu ở đêm, nếu bình thường bị sốt qua đêm hạ, nếu là SARS ..... đến lúc đó tính sau. dám nghĩ đến vế sau, chỉ biết trước hết chính mình nhất định phải xác nhận bản thân có bị nhiễm bệnh . Hôm nay là thứ sáu, cổng trường có nhiều người ra vào, khi ra còn bị bảo vệ cầu ký tên lên quyển sổ.

      ngờ, vừa ra ngoài liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng cách đó xa, hình bóng thân quen lâu thấy từ xe xuống, Quý Thành Dương hiển nhiên thấy , khóa xe tới. Kỷ Ức theo bản năng lui ra sau vài bước, đến khi cách chính mình mấy bước, chợt lên tiếng: " đừng qua đây."

      Ánh mắt của Quý Thành Dương lộ dưới vành nón màu đen, đồng tử in hình ảnh Kỷ Ức mang khẩu trang: "Sao thế?" \

      Kỷ Ức vô thức kéo kéo dây đeo khẩu trang của mình, sau đó, hai tay nắm dây đeo ba lô: "Em bị sốt..... sợ lây bệnh cho ."

      Quý Thành Dương nhíu mày, bước nhanh qua: "Phát sốt?"

      Kỷ Ức chưa kịp tránh , bị nắm lấy cổ tay. Quý Thành Dương cảm giác được nhiệt độ cơ thể quả hơi cao, tim chợt đập mạnh, vươn tay muốn sờ trán Kỷ Ức, quýnh lên: " có lừa đâu, em sốt, cách xa em chút. Đừng chạm vào em, dù thế nào cũng đừng chạm vào em, lỡ như là SARS bị lây mất ----"

      Quý Thành Dương vốn nghĩ nhiều vậy, nghe vội vàng tránh né mình, trái lại có phản ứng. Kỷ Ức còn muốn , bị nắm chặt tay trực tiếp kéo lên xe, nóng ruột muốn chết, đôi mắt đen nhánh trừng , muốn xuống xe, Quý Thành Dương nhanh chóng kéo khóa xe.

      Kỷ Ức hết cách, lại vì bị sốt mà choáng váng, kích động dây dưa càng khiến yếu ớt hơn. cảm thấy cổ họng đặc biệt đau, chuyện cũng có sức, vẫn cố với : "Em lừa , nếu em bị SARS , bây giờ ngồi cùng xe với em chừng bị lây bệnh......."

      Quý Thành Dương căn bản nghe cằn nhằn liên miên về tính nguy hiểm gì đó, vươn tay cương quyết sờ trán Kỷ Ức, dùng cảm giác phán đoán có sốt cao lắm . nhìn từ đến lớn phát sốt uống bao nhiêu thuốc, biết trời sinh đề kháng yếu hơn người bình thường, lúc bé lại uống thuốc hạ sốt thường xuyên.... "Bắt đầu sốt lúc nào, có tự đo nhiệt độ cơ thể chưa, đến bệnh viện khám xem?"

      Kỷ Ức tựa đầu vào chỗ dựa ghế, thào: " cần bệnh viện, lỡ như phải SARS cũng bị cách ly...... Em nghĩ nếu chỉ là sốt bình thường ngày mai khỏe thôi.... Nếu ngày mai khỏe......"

      Câu này nhắc nhở Quý Thành Dương.

      Vừa nãy chuyện với bác sĩ Cố, đối phương cũng có nhắc tới, giờ bệnh viện là nơi nguy hiểm nhất, có thể đừng , bị sốt nếu như uống thuốc qua đêm khỏe phải hội chứng hô hấp cấp tính nặng, cần đến bệnh viên khám tránh bị cách ly.

      Phòng bệnh cách ly có xác suất nhiễm bệnh rất cao, càng an toàn.

      "Thời gian này nhất định phải chú ý," cuối cùng Cố Bình Sinh còn nhắc nhở , "Nhất thiết được để bị sốt, nếu phát sốt quan sát ngày trước, đừng tùy tiện đến bệnh viện hay phòng khám, nếu bị nhiễm bệnh ở phòng cách ly quá oan uổng. Bây giờ vẫn chưa có phương pháp chữa trị hữu hiệu và thuốc...... Hy vọng có thể mau chóng xuất ."

      Quý Thành Dương đánh tay lái, chạy về hướng nhà mình, có bác sĩ trực tiếp nhắc nhở, vậy tạm thời đưa ấy về nhà uống thuốc cảm bình thường xem sao, quan sát đêm trước . Nhà Quý Thành Dương có phòng khách, ngủ giường của , nửa đêm bắt đầu đổ mồ hôi, sốt đến mơ hồ, tay liên tục duỗi ra khỏi chăn, lại bị ai đó nhẫn nại đặt lại.

      Đầu đau muốn nứt ra, cuối cùng cũng thiếp .

      Lần nữa tỉnh lại, trời sáng , tuy rèm cửa sổ kéo lại, nhưng vẫn có ánh nắng xuyên khe hở của rèm rọi vào. mò tìm đồng hồ đeo tay đặt tủ, liếc qua, mười giờ rồi.

      Cả người còn đau nhức.

      Kỷ Ức chống tay, tựa vào đầu giường ngồi dậy, vuốt trán, còn hơi sốt. Cơn sốt hạ..... ý niệm này khiến tâm tình trở nên u ám sợ hãi, nghĩ đến những tin tức hơn tháng qua nghe được, ôm đầu gối yên lặng ngồi lúc, rồi dậy tìm ác khoác, mặc vào.

      còn chưa xuống giường, Quý Thành Dương bước vào.

      bê cháo vừa nấu xong, còn có dĩa dưa chua, thuận tiện cầm cả nhiệt kế đến. "Vừa rồi thấy hình như em lại sốt, lại đây, đo nhiệt độ trước rồi ăn chút cháo." Quý Thành Dương ngồi xuống bên giường, đặt cháo và dưa chưa ở tủ đầu giường, kéo rèm lên, chỉ mở đèn ở đầu giường,

      mở miệng, dựa vào đầu giường, Quý Thành Dương đưa nhiệt kế qua cũng nhận: "Em sốt, cần đo......" Nước mắt bất giác trào ra hốc mắt, cúi đầu che giấu, "Hôm qua đến trường tìm em tốt rồi."

      giọng ngắt lời : "Đo nhiệt độ trước."

      Giọng của càng , tự với mình: "Nếu em bị nhiễm SARS, chắc chắn bị lây rồi, hô hấp và nước bọt đều có thể bị lây, ở gần em như vậy, khẳng định tránh được....."

      "Tây Tây." lại ngắt lời.

      "Lát nữa em tự bệnh viện," nghẹn ngào , " tuyệt đối đừng với em, bị cách ly mất."

      "Tây Tây." Giọng của Quý Thành Dương thấp.

      "Biết đâu bị sốt, qua vài ngày sao.........."

      cúi đầu, tay nắm chăn, cảm thấy bản thân quả xúi quẩy lắm rồi, căn bản toàn gây phiền toái cho . Lỡ như là SARS làm sao đây, làm sao bây giờ a........ vỏ chăn màu xanh đập bị vò thành cục, nghĩ đến con số tử vong đáng sợ kia, ngày càng sợ hãi, nghĩ đến việc Quý Thành Dương bị lây bệnh, lại bắt đầu tự trách, hai loại tâm tình đó đan xen với nhau, khiến có cảm giác dạ dày xoắn đến đau, đau muốn khóc, nước mắt khống chế được rơi xuống.

      Có ngón tay chạm vào mặt Kỷ Ức, lau những giọt nước mắt: "Em sao, đừng nghĩ lung tung."

      Ngay lúc định tiếp, cằm bị tay kia nâng lên, Quý Thành Dương dùng hành động trực tiếp đánh nát áy náy và tự trách của . Tay tự nhiên cài vào mái tóc vì sốt cả đêm mà hơi ẩm ướt của , nâng đầu tới gần chính mình, lần này, hôn .

      Căn bản quan tâm sốt hay .

      Hoặc ngay từ đầu cân nhắc việc có bị nhiễm SARS hay , bản thân có thể vì hôn môi mà lây bệnh .

      Kỷ Ức cảm thấy môi mình bị nhàng mút, đầu váng mắt hoa nắm lấy vạt áo sơ mi của . Lưỡi nhàng mở môi mềm của , cứ thế xông vào tìm đầu lưỡi , khẽ quấn lấy, dây dưa lát. Loại cảm giác xa lạ và tiếp xúc ôn nhu thế này, khiến cả người Kỷ Ức nóng hôi hổi.

      hề chống cự, chỉ thừa nhận.

      Ngay cả đầu ngón tay cũng mềm nhũn.

      Tay chạm vào tai , liền trượt xuống, nhàng vuốt ve. Tê dại trong chớp mắt khiến tự chủ mà run rẩy, nước mắt đọng khóe mi lăn xuống, hơi mặn, cả hai đều nếm được mùi vị đó. Chậm rãi, Quý Thành Dương bắt đầu khiến nụ hôn này sâu hơn, xâm nhập yết hầu, Kỷ Ức bị hôn đến mất ý thức, thở nổi.

      Cả quá trình, đều mơ mơ màng màng, lại cảm thấy đặc biệt muốn khóc.

      Là cảm giác quá hạnh phúc mà khóc.

      Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.

      Quý Thành Dương cảm thấy bản thân sắp đắm chìm trong ôn nhu thuận theo của , gần như cố chấp mà hôn sâu. Khi tất cả bắt đầu, bạn phát hiệu quả đáng sợ khi cảm tình tích lũy quá lâu, lưu luyến cảm giác này, tay vuốt ve vành tai , đường cong bên sườn mặt, đến cổ, trượt thẳng xuống trước ngực , kiềm được vuốt ve khuôn ngực mềm mại.

      Kỷ Ức bị cảm giác quá mức xa lạ này kích thích, run , người hơi rụt lại.

      Chỉ là động tác tránh né ấy, khiến Quý Thành Dương đột nhiên dừng lại.

      rốt cuộc phát giác ra bản thân mình khát vọng tiếp tục làm gì, đúng lúc buông người trong lòng ra, chậm rãi nới ra khoảng cách : "Đo nhiệt độ cơ thể trước, được ?" Kỷ Ức thở gấp, mờ mịt mở to mắt nhìn , giây sau cúi đầu tránh ánh mắt thâm thúy gơn sóng của , cúi đầu nhìn chăn bông người mình: "Được......."

      nghe tiếng tim mình đập như điên cuồng, tầm mắt cũng có chút mơ hồ.

      Quý Thành Dương cài lại nút áo bung ra vì hành động vừa rồi, lại cầm nhiệt kế, đưa vào bên trong cổ áo, nhiệt kế lạnh lẽo bị nhét vào dưới nách : "Nếu là SARS, bây giờ bị lây bệnh. Đừng sợ, ở bên em."
      Tuyết Liên, quỳnhpinky, zeol2 others thích bài này.

    5. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Hôm nay nhận dc rất nhiều thông báo mới, cứ ngỡ là có rất nhiều truyện đc lên, ai ngờ là do truyện bị mất chương nên các editor đăng lại! Khổ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :