Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Đoạn tình mới chớm nở, thời gian là điều thử thách tình
      Thanks @lamkhongngannguyet nhiều

    2. green and blue

      green and blue New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      thanks bạn
      mà từ ''phụ trách'' mình thấy thay bằng từ chịu trách nhiệm xuôi hơn
      lamkhongngannguyet thích bài này.

    3. fuckingbicth

      fuckingbicth New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Hix sao mãi mà ko có chương mới.e hóng từng ngày

    4. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Tuan nay se co chuong moi chu nang?
      Truyen nay hinh nhu ko co convert phai ko? Co gang edit nha nang! Ngay nao ta cung trong cho chuong moi ca
      Sue ú thích bài này.

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 32 - khúc biệt ly (2)

      Trung tuần tháng sáu, bắt đầu viết nguyện vọng.

      Mọi người đều bàn luận về chuyện này, để tránh cạnh tranh giữa học sinh cùng lớp, giáo viên còn phải chịu trách nhiệm cân đối, mở cuộc họp phụ huynh, ví dụ như học sinh ghi danh trường sư phạm thủ đô nhiều quá, tùy học sinh mà khuyên cha mẹ đổi thành trường Bắc ngoại hoặc trường khác. Nguyện vọng của Kỷ Ức rất đơn giản, trường học chuyên ngành.

      Khi thống nhất điền phiếu nguyện vọng, thầy giáo kiểm tra xuể, nhờ Kỷ Ức đến giúp kiểm tra.

      Nguyện vọng chi chít, từ trường tuyển sinh đợt , đến khoa chính quy loại , rồi khoa chính quy loại hai, sau đó là chuyên khoa, tất cả đều là quyết định thận trọng do cả gia đình thảo luận đưa ra...... biết giúp bao nhiêu bạn bôi điền lại phiếu hợp lệ, cầm bút máy điền lại số khu trường và mã chuyên ngành.

      Đến chỗ Triệu Tiểu Dĩnh, ấy lại che kín phiếu nguyện vọng của mình.

      Kỷ Ức hơi khó hiểu, nhưng truy đến cùng.

      Cho đến ngày mười tháng bảy, khi cùng Noãn Noãn chúc mừng kết thúc kỳ thi đại học, Quý Noãn Noãn mới giải thích nghi vấn ấy: "Mình nghe giúp việc nhà mình , hai lần thi thử Triệu Tiểu Dĩnh chỉ thi được ba trăm điểm, cơ hồ trường nào cũng chỉ đành mơ ước. Nên mẹ cậu ấy tìm ông cha khốn nạn kia, muốn giúp cậu ấy vào trường quân đội Nam Kinh."

      Khó trách, ấy che phiếu nguyện vọng, hẳn là cũng giống , điền trường nào cả?

      Mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh oán hận việc mình bị vứt bỏ, nỗi hận ăn sâu bén rễ, lại có thể vì tương lai của Triệu Tiểu Dĩnh mà cúi đầu..... Kỷ Ức cắn ống hút, nghĩ, đa số tình thương của cha mẹ dành cho con, có nguyên tắc, lòng tự trọng đứng trước tương lai của con mình trở nên đáng kể chút nào.

      Hai người ngồi trong quán Tiên Tung Lâm ở quảng trường Phương Đông, nhấp từng ngụm đồ uống, từ tường thủy tinh nhìn ra là nhà của Tiêu Tuấn. Vì chỗ này gần nhà Tiêu Tuấn nhất, gần như thành căn tin của Quý Noãn Noãn, mấy người bán hàng đều biết ấy.

      "Sau này đám cưới thể ăn thế này đâu, thành thành chợ học mua thịt bò ớt chuông xanh, tự mình về nhà nấu, mấy miếng thịt bò thêm chút ớt chuông, lại cho chút tiêu đen và cơm trắng, căn bản đáng giá nhiều tiền như vậy." Tiêu Tuấn đứng cạnh Noãn Noãn vừa chê cười ấy ăn loại thức ăn ngon lại đắt tiền, vừa lấy ví ra trả tiền. Quý Noãn Noãn cầm chiếc nĩa màu bạc, vừa ăn vừa : "Đây được tính như thức ăn nhanh rồi. Nếu phải lần nào cũng đòi trả tiền, em nhất định dẫn ăn đồ ngon."

      Tiêu Tuấn cười: "Để vợ trả tiền? Chuyện này làm được."

      Hai ăn xong cơm trưa, theo Tiêu Tuấn băng qua đường lớn, vào con ngõ . hành lang cũ kỹ có cửa, tường dán đầy những tờ quảng cáo, đều là "Lắp đặt thiết bị" "Rút hầm cầu" các loại.

      "Phòng hơi , đừng để ý." Tiêu Tuấn đến lầu ba dừng, rút chìa khóa đồng trong túi ra, "Khoảng đất này tốt, nhà lầu lại cũ, nhà vẫn chờ phá bỏ dọn nơi khác." Quý Noãn Noãn vươn tay, từ phía sau ôm lấy Tiêu Tuấn. "Em nè, sau này kết hôn cũng đừng ở cùng cha mẹ, sống gần sao, nhưng thể ở cùng nhà." Tiêu Tuấn cười đùa: "Dù em muốn ở cùng cha mẹ , còn sợ họ chịu nổi em."

      Đến khi cửa mở, Kỷ Ức mới hiểu "phòng hơi " là khái niệm thế nào.

      Chỉ có lối , nhà vệ sinh và phòng bếp sát nhau, sau đó là cái phòng.

      Phòng của Noãn Noãn có diện tích như nguyên căn hộ này, trong phòng được ngăn nửa, có khu vực học tập, chỗ ngủ, còn có nơi đặt những vật kỷ niệm đem về từ những lần du lịch.... Tiêu Tuấn vào cửa, từ trong bếp lấy lon cola đưa cho , sau đó mở tivi, thuận tay mở cửa ban công, gian có vẻ thoáng hơn chút.

      Ban đầu ngồi ở sô pha, hai người ở ban công thầm trò chuyện, có thể nghe được tiếng cười, dần dần, hai người bắt đầu yên ắng. vờ như biết gì, tiếp tục xem tivi.

      Hình như nghe được Noãn Noãn : " muốn, thích giường của ba mẹ ."

      càng tự nhiên rồi. May mắn hai người rất nhanh rời khỏi ban công, dặn Kỷ Ức ở đây xem tivi, Tiêu Tuấn thuận tay lấy khoai tây và hạt dưa trong tủ đưa , để giết thời gian. Sau đó, hai người đóng cửa phòng trong, bỏ lại đây. chán muốn chết, chuyển đến kênh MTV chuyên phát nhạc, nghe lát.

      Hoài cổ kim khúc, Đỗ Đức Vĩ hát tình ca.

      Sau đó là Thai Chính Tiêu.......

      ngờ còn có thể kháng cự dung nhan của nàng...........

      uống nhiều coca muốn nhà vệ sinh, nên đứng dậy tự nhiên mở cửa.

      Nháy mắt cửa mở ra, bị hình ảnh trước mặt dọa sợ. chiếc giường xếp được mở ra đặt ở lối , Noãn Noãn bị Tiêu Tuấn đè dưới thân, áo viền hoa bị kéo lên phía ngực, bọn họ dường như dây dưa nhiệt liệt, bị tiếng mở cửa đánh gãy, Noãn Noãn hét lên tiếng, ngồi bật dậy kéo áo xuống che ngực, mặt đỏ tai hồng thở hổn hển oán giận: "Tây Tây, cậu dọa chết mình."

      Tiêu Tuấn trái lại khá trấn định, nhàng ngậm môi Noãn Noãn, quyến luyến mút nửa giây. Noãn Noãn vừa tức vừa cười, đẩy Tiêu Tuấn ra. Lúc này Tiêu Tuấn mới cười hỏi Kỷ Ức: "Muốn nhà vệ sinh?"

      Kỷ Ức mặt đỏ bừng, chột dạ ừ. Hình ảnh trẻ con nên thấy kia, mới thấy lần đầu, ra là như thế......... đột nhiên có nhận thức chân thực hơn, còn là cảm giác mông lung cứ tới thời khắc mấu chốt là bị cắt như phim. Vừa rồi nhìn thấy rất , trước mắt đều là hình ảnh kịch liệt kia....... Cuối cùng cách nào tiếp tục bình tĩnh ở lại, mặt đỏ tai hồng tìm cớ trốn .

      Sau kỳ thi đại học, chợt trở nên rảnh rỗi có gì làm.

      cần phải dậy sớm lên lớp, còn bài tập hay ứng phó các cuộc thi thử. Kỷ Ức có gì làm, ma xui quỷ khiến đến nhà của Quý Thành Dương. Trước lúc làm chiếc chìa khóa cho , để có thể vào lúc nào cũng được, vốn nghĩ, chưa về nước mình đến.

      Ngôi nhà có Quý Thành Dương, chẳng qua chỉ là căn phòng thôi?

      Bất quá, khi đút chìa vào ổ, xoay, lại có ảo giác xuất , căn phòng này quả nhiên vẫn đặc biệt, bởi vì nơi này là nhà .

      Đẩy cửa ra, bên trong im lặng người, rèm che toàn bộ được kéo lại, nghĩ căn phòng hai tháng ai ở, hẳn sạch bằng giày, đổi giày, trực tiếp qua kéo chiếc rèm màu xanh đậm lên.

      Sau đó mở cửa ban công, để khí trong lành tràn vào phòng khách.

      Quả nhiên, dưới ánh mặt trời có thể thấy được sàn nhà có lớp bụi, tùy tiện dạo qua từng phòng, cuối cùng vào phòng ngủ của , nhìn khăn trải dùng để chống bụi phủ giường, chợt có xúc động muốn nhấc nó lên.

      làm như thế.

      Kỷ Ức nhớ đến hai năm trước, Quý Thành Dương vì quá mệt mà ngủ ở đây, bạn tốt của ngủ ở sô pha đối diện, hai người đàn ông lại ngủ say tới mức nghe được tiếng cửa mở. Khi đó, dám trực tiếp nhìn , chỉ có thể nhân lúc ngủ say cẩn thận nằm sấp bên giường quan sát khuôn mặt nhắm mắt ngủ của .

      ngồi ở mép giường, lặng lẽ nằm xuống.

      Má áp lên gối từng ngủ, dù có mùi bụi băm do quá lâu có người nằm, vẫn cảm thấy rất thoải mái. Kỷ ức nằm vui, lật người, nhắm mắt muốn ngủ ở đây lúc, nhưng suy nghĩ nhanh chóng chuyển đến nụ hôn đầu tiên trong lần kích động duy nhất trước khi rời .

      Kỷ Ức đột nhiên ngồi dậy, cảm thấy tim rung động khó hiểu, ngồi đó, bỗng nghĩ đến tương lai xa xôi thực tế. Liệu có thể cùng tự nhiên hôn môi, sau đó như hình ảnh buổi chiều mình vừa bắt gặp...... Chỉ vì ý nghĩ đó xuất trong đầu, tim liền đập như sấm, chôn mặt vào đầu gối. Quý Thành Dương, Quý Thành Dương, nhớ nhung tích trong lòng chậm rãi hòa tan, ngấm vào ngũ tạng lục phủ lẫn tay chân.

      Buổi tối khi về tới nhà, thím hai thu dọn bát đũa, thấy về cũng rất ra dáng trưởng bối hỏi han hai câu, hỏi mấy hôm trước thi đại học thế nào? Có cảm thấy phát huy tốt hơn bình thường hay có môn nào như ý: "Đúng rồi, Tây Tây, con báo danh trường nào?" Kỷ Ức là Bắc Ngoại, thím hai kỳ quái hỏi: "Sao thi Thanh Hoa hay Bắc đại?"

      thuận miệng qua loa bịa ra lý do, giúp đỡ thím thu dọn chén đũa.

      Thím hai vẫn thấy kỳ lạ, than thở: "Chẳng lẽ cấp ba thành tích giảm à?"

      vẫn gì, đặt bát đũa vào bồn rửa, giúp việc trong nhà rửa giúp. giúp việc thấy Kỷ Ức, hơi bất ngờ, ấp úng lúc mới cười : "Tây Tây về rồi?" Bởi vì ông nội già rồi, còn cái lại thể ngày ngày ở bên, nên mời giúp việc đến chăm sóc việc ăn uống cùng cuộc sống thường ngày của ông, học kỳ này Kỷ Ức thường về, đương nhiên quen.

      Chương trình Quý Thành Dương quay trước khi , lần phát đầu tiên ở trường, đêm nay đúng lúc nó được phát lại.

      Mười giờ tối, giúp việc lau bàn, dọn dẹp phòng lần cuối, lấy điều khiển chuyển sang kênh đó. màn hình tivi, người chủ trì ngồi cái bục , microphone đặt bên miệng giới thiệu các vị khách mời. Chương trình tọa đàm này từng xem mấy kỳ rồi, khách mời đều mặc tây trang giày da, chỉ có duy nhất kỳ của Quý Thành Dương, và hai vị tiền bối được mời đều ăn mặc rất thoải mái, nhìn qua có vẻ tinh sang trọng, mà là phóng viên ngoại trú hằng năm bôn ba bên ngoài.

      Đôi mắt của Quý Thành Dương rất sáng, mặc áo thun đen và quần dài ngồi sô pha, khiến người ta nghĩ đến cụm từ đặc biệt trau chuốt cũng rất hình tượng - "ngọc thụ lâm phong".

      "Tôi nghe khi còn học đại học, là quán quân môn xạ kích của toàn bộ sinh viên Mỹ?" Người chủ trì nhìn , "Vậy ở chiến trường có từng gặp qua tình huống nguy hiểm cần dùng súng tự vệ ?" lắc đầu: "Chưa từng lấy súng, có đôi khi binh lính cung cấp, bình thường chúng tôi chỉ nhận áo chống đạn, những thứ khác thể nhận."

      "Vì sao vậy?" Người chủ trì đương nhiên biết nguyên nhân trong đó.

      Nhưng để thu hút người xem, vẫn dẫn dắt câu chuyện tăng phần thú vị.

      Quý Thành Dương cười: "Từ giây phút phóng viên chiến trường cầm súng, còn là phóng viên nữa, còn được bảo hộ, đây là nguyên tắc ngầm thừa nhận. Nên dù ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất, chúng tôi phải khắc chế cảm giác sợ hãi muốn tự vệ của bản thân, thứ duy nhất chúng tôi có thể lấy là máy quay, phải vũ khí."

      Khi những lời đó, hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác như nhiệt huyết sôi trào, đó là lực hấp dẫn từ nhân cách. giúp việc nghe đề tài này cảm thấy thú vị, ngừng lau bàn, nhìn tivi vài lần, cười : "Cậu chàng này đẹp trai , cha mẹ nỡ để chạy ra chiến trường sao?"

      Kỷ Ức cười, tiếp tục nhìn Quý Thành Dương màn hình.

      Đây là lý tưởng. Lý tưởng của .

      Chương trình thu vào tháng năm, màn hình là của hai tháng trước..... Bây giờ nhất định là khác rồi. Lúc trước khi thi vào đại học, gọi điện thoại đường dài cho , còn thấp giọng cười tìm được chỗ sạc pin. " mấy ngày cạo râu, tự mình vuốt cằm cũng cảm thấy râu đâm," lúc đó Quý Thành Dương như vậy, "Lần sau trở về, cho em sờ thử xem."

      P.S: Áp lực từ nhiều phía -.-
      Đại khái là trong tương lai gần ko có khả năng mần truyện ...
      Gomenasai :yoyo49::yoyo49::yoyo49:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :