Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Hôn hôn :-*
      Cảm ơn bạn :x
      Chúc mọi người năm mới vui vẻ !

    2. Sue ú

      Sue ú Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      78
      Hjhj nàng lì xì cho cái first kiss Quý_Kỷ đầu năm là thấy vui trong người rầu... Tks nàng so much ❤️

    3. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Hay qua di!
      Thank lamkhongngannguyet

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @lamkhongngannguyet Ok miễn tới ebook nó khác là được :)

      đỡ quá, cảm ơn cậu nhé :)

      chúc cậu 1 năm mới vui vẻ
      lamkhongngannguyetquỳnhpinky thích bài này.

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 31 - khúc biệt ly (1)

      Tuyệt đối thể gần hơn nữa.

      Quý Thành Dương cảm thấy tâm tình và trạng thái của bản thân hoàn toàn hỏng bét, hỏng bét rồi.

      Tất cả kế hoạch bị đảo lộn toàn bộ, cảm xúc mơ hồ kia, trong trạng thái hỏng bét nhất của , khiến làm ra việc mình chưa từng nghĩ làm. sớm an bài mọi thứ, báo danh thi xong, cùng dạo ở trong vườn trường chút, hề nghi ngờ khả năng Kỷ Ức thi vào đó được hay , thậm chí khi nhắc đến muốn báo danh ngành ngôn ngữ thiểu số, bắt đầu liên hệ với những người bạn làm giáo sư trong trường.... theo thói quen của mình trù định cuộc sống tương lai của .

      Gấp gáp, dùng tất cả mối quan hệ và năng lực, dốc hết tâm sức sắp xếp việc này........

      dám với , tuần nữa rời Trung Quốc.

      Điểm đến là Afghanistan.

      Liên quân Mỹ khởi xướng "hành động ngắm bắn" với Afghanistan, liên quân cũng bắt đầu lục soát vùng đông nam Afghanistan, cho đến nay, giới truyền thông Trung hoa chỉ có HongKong đến đó. cần phải lượn quanh tìm cơ hội, hoặc bỏ qua công việc giờ, để gia nhập giới truyền thông có thể vào đó......

      Nhưng bây giờ, tại, ở đây, việc đầu tiên phải giải quyết là vấn đề tình cảm cá nhân của .

      Dưới ngọn đèn hành lang, Quý Thành Dương đeo chiếc kính nửa gọng màu vàng kia, mắt nhìn vào mắt . Mắt Kỷ Ức hồng hồng, nước mắt ngừng rơi, dám nhúc nhích, nhìn Quý Thành Dương, cách lớp thấu kính mỏng kia, nhìn vào mắt .

      Vài giây vừa rồi, cứ như ảo giác.

      thể tưởng tượng nổi.

      Giống như điều cấm kỵ thể , cũng thể hỏi.

      thấy vết thương cổ tay . Lần đó việc lớn việc thi nhau ùa đến, muốn xử lý thỏa đáng mọi việc, lại xem duy nhất việc này. Đêm đó, trong bóng tối, hỏi vết thương tay nghiêm trọng , Kỷ Ức trả lời " đau lắm". Qua ba tháng, vết thương lành, nhưng để lại vết sẹo dài.

      có thể nhìn đạn pháo rơi ngay trước mắt, nổ tung mọi thứ, sau đó vì nghĩa quên mình xông lên, cùng máy quay chứng kiến những thương vong đầu tiên của chiến tranh, nhưng muốn nhìn thấy bất kỳ dấu tích tốt nào ở người Kỷ Ức. Đó là suy nghĩ sai lầm, chẳng ai bao giờ chịu oan ức, có cuộc đời của bất kỳ ai lại luôn bằng phẳng tốt đẹp, khó khăn cũng chỉ vài loại như thế, phải trải qua rồi mới biết cách ứng đối, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

      Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

      Nhưng đạo lý và cảm tình luôn ngược nhau, loại cảm xúc này quá mức kỳ diệu, có chút giày vò người ta.

      " xin lỗi, Tây Tây." Giọng của nén ở cổ họng lâu, hơi khàn khàn.

      Thanh sàn sạt, mang theo cưng chiều, cũng rất đỗi dịu dàng.

      Tim Kỷ Ức đập bùm bùm, nhìn chằm chằm .

      gì? ra lúc nãy chỉ nhất thời xúc động......

      "Vừa rồi hơi xúc động." Quý Thành Dương cứ như biết thuật đọc tâm, lặp lại đáp án tệ nhất trong lòng Kỷ Ức. dám lên tiếng, nước mắt đong đầy trong mắt, cảm giác sắp rơi xuống nữa rồi, dám nháy mắt, nháy mắt chắc chắn nước mắt rơi: "Em biết."

      Giọng khe khẽ.

      Quý Thành Dương nhìn sắc mặt của , liền biết hiểu lầm ý của . xóa áp lực vẫn đè nặng trong lòng, thở ra hơi, buông bên vai Kỷ Ức ra.

      tháo kính xuống, dùng khuôn mặt chân của mình nhìn : " xúc động, là vì em còn quá . muốn chờ em đủ trưởng thành, chờ em biết em muốn loại tình cảm nào."

      Có lẽ, ấy thích hợp với độ tuổi này nhất, tuổi trẻ sức sống mạnh mẽ.

      Đến khi hai mươi tuổi, sắp ba mươi, nhìn thấy rất nhiều sinh tử rồi, lòng sớm già nua đến hơn bốn mươi tuổi. Còn chỉ vừa mới hai mươi....... năm hai mươi, là lần thứ hai gặp Kỷ Ức, dẫn ấy đến sân khấu biểu diễn.

      Quý Thành Dương hai mươi tuổi, cuộc đời chỉ vừa bắt đầu, có rất nhiều ý tưởng, cũng có thể bỏ qua rất nhiều việc quan trọng.

      Vài năm nữa Kỷ Ức hai mươi tuổi, tất nhiên như thế.

      "Chúng ta giao hẹn ," Chút lý trí còn sót lại của Quý Thành Dương vững vàng trói buộc , thể dùng tình cảm của người trưởng thành làm gông xiềng trói buộc Kỷ Ức, "Hai năm nữa, nếu em nguyện ý tiếp nhận , nhất định phụ trách với hành vi vừa rồi."

      Kỷ Ức dám tin nhìn .

      Đáy lòng dấy lên ngọn lửa, khiến máu trong huyết quản như sôi trào.

      "Là vì... phải phụ trách sao?" Kỷ Ức xoắn xuýt ý nghĩa của những từ cuối cùng này.

      " phải, đừng hiểu sai ý tứ của ." cười.

      hiếm khi có tính khí con , giọng mũi nghèn nghẹn, quấn quýt chọn lọc từ ngữ: " vì vừa rồi, ... ừm..... mới như thế sao?" muốn hỏi, giống nữ diễn viên trong phim truyền hình hỏi , có phải vì nhất thời xúc động hôn nên mới phụ trách?

      Hay là vì...... cũng thích em.

      Làm sao mở miệng được, trước khi vào cánh cửa này, nghĩ đến chuyện này đều là khi đêm tối yên tĩnh, trùm chăn mà nghĩ. Mỗi lần hai ngươi chuyện, mỗi lần nắm tay, ngay cả những khi Quý Thành Dương ôm , đều có lý do, khiến dám nghĩ nhiều, bởi vì biết nhau quá sớm, là chú tiểu Quý của .

      Nhưng vừa rồi, tìm được lý do, có lý do, nên hỗn loạn.

      Trời đất đảo lộn, vui như mở cờ trong bụng, dám tin, biết dùng từ gì hình dung tâm tình bây giờ của mình. Trong tâm trạng hỗn loạn như vậy, liều lĩnh truy hỏi , cái gọi là "phụ trách" là vì sao.

      Quý Thành Dương hiếm khi thấy như thế, cảm thấy vô cùng thú vị.

      Dưới lầu có người đàn piano, nghe lưu loát lắm, có vẻ là trẻ con tập đàn.

      Tiếng đàn ngưng bặt rồi lại vang lên.

      Quý Thành Dương nhớ tới bản thân năm ấy, từ trong trấn ở sâu trong núi vùng Tứ Xuyên đến Bắc Kinh, lần đầu tiên nhìn thấy đàn piano. Lúc đầu đàn piano cũng có cảm giác thế này.

      Khoảng thời gian niên thiếu ấy rất xa xôi, năm thắng giải đàn piano, thậm chí còn chưa ra đời.

      "Năm tám tuổi đoạt quán quân đàn piano, em còn chưa sinh ra. vào đại học, em mới lớp bốn. Tây Tây, chúng ta cách rất nhiều năm." Quý Thành Dương với , "Là người đàn ông trưởng thành, phải chờ em lớn lên, rồi mới ngang hàng bắt đầu đoạn tình cảm này. Đợi đến khi em cảm thấy, tình cảm em dành cho là tình , phải chỉ là ỷ lại. Đến lúc đó em có thể cho biết, hoặc chỉ cần ám chỉ đơn giản, cho biết, em muốn điều gì."

      "Chỉ cần em muốn... là được?" thậm chí dám nhìn thẳng Quý Thành Dương.

      Tất cả dũng khí, đều dùng hết để hỏi vấn đề đó.

      "Chỉ cần em muốn, là được."

      Đây chính là tình , Quý Thành Dương muốn trao cho Kỷ Ức.

      Tình cảm của , phải toàn bộ cuộc sống, nhưng quyền chọn lựa tất cả tình cảm của , thuộc về .

      Những lời đó trực tiếp, thậm chí có chút mơ hồ, nhưng trong ký ức của , đây là điểm bắt đầu chân chính giữa và Quý Thành Dương.

      Tuy hiểu được mỗi từ Quý Thành Dương cũng như ý nghĩa phía sau câu chữ, có tự tin khẳng định, mặc kệ qua bao nhiêu năm, nếu để chọn, đáp án luôn chỉ có .

      Quý Thành Dương xong, có chút xấu hổ che miệng ho khan hai tiếng. dám tiếp tục ở lại, nên đứng dậy, đeo kính, vào thư phòng tự mình bận rộn sắp xếp những thứ cần thiết.

      Kỷ Ức ngồi xổm xuống, muốn cởi giày vải của mình.

      Ở góc độ này có thể nhìn thấy bóng dáng Quý Thành Dương ở thư phòng tìm kiếm tư liệu, theo bản năng đưa tay chạm vào môi mình. Mặt chợt đỏ lựng, là đỏ bừng cả mặt, hoàn toàn cách nào che giấu được.

      Kỷ Ức cúi đầu, nhanh chóng cởi giày, mang đôi dép lê duy nhất thuộc về mình trong ngôi nhà này.

      chợt cảm thấy vui vẻ, muốn ăn nhiều thứ, cải mù tạc, canh gan, gan xào, cảm thấy bản thân đói lắm rồi, muốn ăn no, rồi bắt đầu tiếp tục cố gắng phấn đấu. tháng năm rồi, sắp tới lúc thi vào trường đại học, ngành ngôn ngữ thiểu số thi được cũng sao, vẫn phải thi kỳ đầu, vào học trường đại học tốt nhất.

      muốn vào đài truyền hình, hoặc tòa soạn báo, muốn trở thành phóng viên giống vậy.

      muốn lúc bản thân chân chính đứng cạnh , khiến mỗi người khi nhắc đến bạn của Quý Thành Dương đều cảm thấy đương nhiên là đôi. Kỷ Ức nhất định trở thành bạn của Quý Thành Dương, còn là người bạn ưu tú nhất.

      Về tình huống hôm báo danh, Quý Thành Dương chỉ hỏi vài câu, nhận được đáp án của cũng gì thêm. chỉ bảo, về việc xử phạt được viết vào hồ sơ, tuy rằng ảnh hưởng đế việc báo danh các cuộc thi triệu tập trước này, nhưng chỉ cần xảy ra việc gì trái với nội quy trường ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.

      Đây là hiệp định miệng mà đạt được với ân sư của mình, tại là hiệu trưởng trường Phụ Trung.

      tuần sau, Quý Thành Dương rời khỏi Bắc Kinh.

      Ngày rời , vừa vặn là đêm trước ngày sinh nhật của , sau khi kết thúc buổi tự học tối, Kỷ Ức đặc biệt cầm theo di động chạy ra sân bóng rổ, gọi điện cho . muốn đợi đến qua mười hai giờ, làm người đầu tiên chúc sinh nhật vui vẻ, nhưng thực tế là khi đó Quý Thành Dương máy bay, tắt di động.

      Nên chỉ đành dời sớm hơn hai tiếng.

      Điện thoại được kết nối, nghe được thanh đặc trưng của sân bay, giọng ôn hòa giục người ta làm thủ tục, lên đường rời khỏi thành phố này. " làm xong thủ tục rồi," Quý Thành Dương cầm di động với , " ngồi ở, ừm, khu nghỉ chân tạm thời, uống cà phê. Bên cạnh có hai người đàn ông trung niên, còn có bà mẹ dắt theo con ."

      dễ dàng phác họa cảnh tượng xung quanh , nơi ngồi.

      "Vâng....." Kỷ Ức nhìn bốn phía, "Em ngồi ở sân bóng rổ của trường."

      "Sân bóng có đèn đó à?"

      cười: "Bây giờ có rồi, nhưng buổi tối tắt đèn."

      "Ừm," Quý Thành Dương hiển nhiên biết bố cục vườn trường này, "Em tuyệt đối được về phía bên phải sân bóng, ở đó có nhiều đường , tới lầu thực nghiệm, căn tin này nọ, rất dễ kinh động uyên ương."

      Kỷ Ức cười, ngồi mình dưới giá rổ, nhặt hòn đá dẹp dẹp, vẽ từng nét nền xi-măng của sân bóng rổ.

      Căn bản cần vào đường , cách xa có đôi tình nhân. Đường về ký túc đông người qua, còn rải rác vài đôi tình nhân, gió thổi cây lay xào xạc, đôi khi ở những chỗ tối có cảnh hôn trộm hay gì đó.... dám ngẩng đầu nhìn kỹ.

      chôn mặt vào đầu gối, nhìn xuống đất.

      Chăm chú điện thoại với , hòn đá trong tay vẽ lung tung đất.

      Bỗng nhiên phía sau có bàn tay giật điện thoại của , Kỷ Ức hoảng sợ, theo bản năng giành lại, Noãn Noãn vui ơi là vui: "Cậu mà lại về ký túc ngủ, ở nơi thế này gọi điện thoại, tuyệt đối có vấn đề -----" Noãn Noãn vốn chỉ định đùa chút, ngờ Kỷ Ức lại quýnh lên, giật lại điện thoại trong tay . Phản ứng đầu tiên của Kỷ Ức là nhìn màn hình di động, cuộc gọi ngắt, may quá may quá...... "Ai vậy?" Quý Noãn Noãn cúi đầu tới gần, giọng hỏi: "Cùng lớp à?"

      Kỷ Ức né tránh ánh mắt tìm tòi của Noãn Noãn, tay nắm chặt điện thoại, cho vào túi váy, tim vẫn còn hoảng sợ đập thình thịch, đề phòng Quý Noãn Noãn đến cướp di động nữa. May mắn, Noãn Noãn phải người quá tò mò chuyện riêng tư của người khác.

      Kỷ Ức cùng Noãn Noãn về lầu ký túc.

      Nhóm cao tam là nhóm tự học trễ nhất, đều vội vả trở về trước khi tắt đèn, tranh thủ rửa mặt ầm ĩ, xung quanh đông người, tìm được cơ hội gọi cho nữa. Đến khi rửa mặt xong, nằm lên giường, qua thời gian đăng ký.

      Afghanistan, Taliban, 911.

      Lúc trước từ New Zealand trở về, ở sân bay nghe được tin tức tai nạn 911, bất chấp chạy tìm Vương Hạo Nhiên để tìm cách liên hệ với ở Mỹ. Khi đó nghe tin an toàn, cảm thấy tai nạn gì cũng qua rồi, khó mà ngờ được, năm sau, vì hệ quả của trận khủng bố đó mà đến quốc gia nguy hiểm.

      .........

      Kỷ Ức trằn trọc ngủ được, chợt nhớ ra vấn đề rất quan trọng, vừa rồi gọi điện lâu như vậy, lại quên mất chúc sinh nhật vui vẻ. Vô cùng hối hận, Kỷ Ức ngủ được, dứt khoát ngồi dậy. Vì sắp đến mùa thi đại học, trong ký túc xá đương nhiên đều là học sinh lớp thực nghiệm ban khoa học tự nhiên, học sinh khoa học tự nhiên áp lực lớn hơn khoa văn nhiều, trong phòng tổng cộng mười hai người, trừ ra, mọi người đều quấn chăn, tay cầm đèn pin 'bế quan tu luyện'.

      xuống giường khiến giường lay động.

      Bạn học ở tầng ló đầu khỏi chăn, ghen tị nhìn : "Vị bạn học có đề toán dễ hơn chúng ta kia, bạn ngủ được là vì nhớ bạn trai sao?" Ân Tình Tình tuyệt đối là điển hình năng cố kỵ, ấy vừa thế, mấy người còn lại cũng thò đầu ra, oán giận ông trời bất công.

      Ánh đèn pin lay động, đều ghen tị rọi về phía Kỷ Ức. Trêu chọc, , cười khẽ, khiến thế giới nho trong phòng ký túc đêm khuya, dưới ánh trăng và ánh sáng đèn pin, có vẻ đặc biệt ôn hòa vui vẻ.

      Kỷ Ức bị hơn mười cái đèn pin chiếu vào, dở khóc dở cười, kéo chiếc chăn mỏng che đầu, nhân tiện giọng ném ra câu: " , mình đúng là nhớ bạn trai......"

      Im lặng trong nháy mắt, liền bắt đầu ồn ào, náo nhiệt sôi trào.

      che đầu, trả lời họ nữa.

      nhớ .

      Vừa tạm biệt bắt đầu nhớ.



      Cải mù tạc
      [​IMG]

      Canh gan
      [​IMG]

      Gan xào
      [​IMG]
      P.S: Mình biết là mình ngâm truyện quá lâu ... :yoyo49:
      bạn nào chờ dc lâu lâu hãy vô ngó...... :yoyo34::yoyo34:
      Gần đây mọi thứ cứ lộn xộn, khả năng ngoi lên thường dc đâu TT___TT
      Gome...
      chau007153, dhtt, Phamthanhhuong8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :