Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Tập 1 lên sàn rồi, ủng hộ :cute::cute::cute:
      Mình thích tính cách của Kỷ Ức lắm , rất mạnh mẽ
      Thứ 2 gặp lại nha @lamkhongngannguyet :th_57::th_57:
      lamkhongngannguyetMet Culan thích bài này.

    2. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      chắc chú tiểu Quý tới cứu bé đây
      nữ 9 tự xưng bé làm mình cảm giác truyện như luyến đồng ấy :)
      Met Culan thích bài này.

    3. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      trời ơi, nữ chính dễ thương quá,:yoyo26::yoyo26: giọng văn rất phù hợp với lứa tuổi nên cứ có cảm giác nhẹ nhàng mà hiện thực,:yoyo63::yoyo63::yoyo63: thích cả nam lẫn nữa, cả già lẫn trẻ trong truyện này..:yoyo40::yoyo40:.nói chung là thích tất, cảm ơn editor rất nhiều:yoyo52::yoyo52:
      lamkhongngannguyet thích bài này.

    4. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 2 - Ký ức mơ hồ (2)

      Đầu bị chấn động mơ mơ hồ hồ.

      May mà có rất nhiều cát đệm, nhưng đầu gối vẫn bị rách chút.

      Cát mịn, lọt vào trong giày, cọ lòng bàn chân rất đau.

      Bé cảm thấy mình muốn ngất rồi, tựa vào vách xi-măng của hố cát, chậm rãi ngồi xuống, nghỉ ngơi hồi lâu, rốt cuộc nghe thấy có người gọi mình. Noãn Noãn và Triệu Tiểu Dĩnh khóc nằm sấp bên , thò đầu nhìn bé, hỏi bé có sao ? Kỷ Ức xua tay, còn sức lực chuyện, bấy giờ mới nhũn chân ra, biết sợ rồi.

      Cái hố sâu, bé căn bản cách nào bò ra được.

      "Kỷ Ức, chờ mình tìm người kéo cậu lên," Noãn Noãn lau nước mắt, "Cả đời này tớ quyết đội trời chung với Vương Hành Vũ." hai câu lại tiếp tục khóc nức nở...... "Kỷ Ức, mình xin lỗi cậu, lần nào cũng giúp được cậu, hai người chúng ta chính là bạn bè sống chết có nhau, lúc trước hội liên hoan, ai cũng chịu diễn Tân Bạch nương tử truyền kỳ với mình, chỉ có cậu chịu làm tiểu Thanh của mình....."

      Kỷ Ức bị chọc cười.

      Trời ạ, loại chuyện này cần phải ra đâu......

      xong, hai người chạy , tìm người cứu Kỷ Ức.

      bé nghỉ ngơi hồi lâu, cuối cùng nhớ ra, hôm nay cha mẹ trở về?! Ý nghĩ này vừa xuất , bé liền ngây ra, lập tức đứng dậy, bắt đầu tìm mọi cách trèo lên. Ba mẹ trước giờ đều vội vàng trở về, lại ngay, căn bản chờ bé.

      Tất cả dũng khí vừa nãy đều tiêu tan, bé mông lung suy nghĩ, liền khóc, nước mắt rơi như mưa.

      hai tháng gặp rồi a...........

      Nhưng vách tường xi-măng xung quanh cả khe hở cũng có, hoàn toàn trèo lên được.

      bé cố gắng lâu, cuối cùng ngồi xuống khóc nức nở. Nếu cha mẹ giận, lần sau về sao..........

      Thời gian trôi, bé càng nghĩ càng tủi thân, ôm đầu gối ngồi ở góc khuất nắng, chỉ biết khóc. Đây phải lần đầu tiên bé nhớ cha mẹ mà khóc, lại là lần đầu tiên ở bên ngoài khóc. Cảm giác bất lực, chỉ cảm thấy giờ phút này rất tủi thân, cảm giác ủy khuất bị đè ép lâu ra được.

      Cho đến khi, có người ngảy vào hố cát bé cũng phát .

      Cho đến khi, có ngón tay nhàng phủi đất cát đầu gối bé, do đụng tới miệng vết thương, bé rốt cuộc ngẩng đầu, giương đôi mắt đẫm lệ nhìn người trước mặt.

      Rất nhiều năm sau, nhớ nổi lần đầu tiên gặp mặt, nhớ ly kem của lần thứ hai, nhưng vẫn nhớ như in hình ảnh này. Chú tiểu Quý trước mặt ánh mắt u ám dọa người, đưa lưng về phía mặt trời, nhìn chằm chằm bé, lát sau, chậm rãi từ từ hòa tan tất cả giận dữ, khóe môi khẽ nhếch, dần dần biến thành nụ cười.

      Đẹp cực kỳ.

      Quý Thành Dương vốn muốn hung dữ với Kỷ Ức chút, hố cát sâu như vậy còn dám nhảy, vạn nhất xảy ra chuyện gì sao?

      Nhưng nhìn đôi mắt khóc đến mở ra này, bỗng nhiên mềm lòng.

      "Tây Tây, đau nên khóc?" học chị dâu gọi nhũ danh, thấp giọng hỏi bé.

      Bé lắc đầu, ngừng nức nở, nên lời.

      Đêm đó, trước mấy nghìn người chạy khỏi sân khấu, bé cũng khóc, ăn ly kem xong liền quên hết. Nhưng bây giờ lại khóc dữ dội như vậy? Quý Thành Dương hiểu tâm lý trẻ con lắm, bảo Noãn Noãn ở hỗ trợ giữ tay bé, để Kỷ Ức giẫm lên vai mình trèo lên.

      Đến khi nhảy lên khỏi hố, phát Kỷ Ức vừa khóc nức nở vừa dốc sức chạy về phía khu nhà ở.

      "Chú út chú út, chú ngàn vạn lần đừng cho ai biết nha, giữ bí mật đó, bằng cháu bị mẹ đánh chết mất....." Noãn Noãn ở bên cạnh dặn tới dặn lui.

      "Được." đáp ứng, đứng dậy, phủi cát tay.

      "Chú út chú út, chú được với ông nội Kỷ Ức nha, ông nội bạn ấy quản rất nghiêm, cháu gặp ông cũng dám chuyện."

      "Được."

      "Chú út chú út, cháu và Kỷ Ức là bạn bè sống chết có nhau đó. Lúc trước hội liên hoan trong lớp, ai cũng chê cháu ngốc, chịu cùng cháu diễn Tân Bạch nương tử truyền kỳ, cuối cùng chỉ có Kỷ Ức chịu làm tiểu Thanh của cháu." Noãn Noãn hơi lặp lại, nhìn Triệu Tiểu Dĩnh sắc mặt trắng bệch, lời nào, "Đúng nha, còn có tiểu Dĩnh, cậu ấy là Hứa Tiên của cháu."

      Cả đoạn đó....

      Quý Thành Dương nghe mà hiểu.

      Kỷ Ức về đến nhà, hoàn toàn im ắng, tim bé nhất thời chùng xuống, hẳn là chưa về? Nhưng liền thấy bàn có hộp chocolate và mấy túi đồ ăn vặt, bé cảm thấy như trời sập xuống vậy, rồi sao......... Hai tháng gặp mà rồi? Bé qua, nhìn đồ ăn vặt được để lại, ngay cả chữ cũng thấy.

      Trời thật muốn sập xuống rồi.

      bé tự vào phòng, muốn tìm hòm thuốc, tự bôi thuốc đỏ, hoặc thuốc tím. Nhưng lục tung vẫn thấy, ngồi ôm hòm thuốc lại tiếp tục khóc. Cuối cùng, là Noãn Noãn cùng chú tiểu Quý đến, thuận tiện trộm thuốc đỏ trong nhà mang tới, bé mới ngừng rơi nước mắt.

      Ở trước mặt bạn tốt, bé chưa từng khóc.

      bé cong đầu gối, ngồi sô pha, Quý Thành Dương vô cùng kiên nhẫn cúi đầu, dùng rượu sát trùng lau sạch miệng vết thương trước, bé bị đau, rụt người lại. Sau đó cảm giác đầu gối mát mát, Noãn Noãn thổi một hơi lên đầu gối bé, còn rất nghiêm túc nói với Quý Thành Dương: "Chú út, chú phải thổi như vậy một lát, cậu ấy sẽ đau."

      Noãn Noãn nói xong, như là giao nhiệm vụ xong rồi vậy, thực tự nhiên cầm điều khiển tivi, bắt đầu chuyển các kênh xem.

      Ông nội Kỷ vì muốn xem tin tức Hongkong, bảo người ta gắn anten riêng ở nhà, có thể bắt được đài truyền hình Đài Loan và Hongkong. Noãn Noãn có hứng thú với tin tức ở Hongkong, nhưng rất thích tiết mục Tống Nghệ của Đài Loan, hơn nữa có tiết mục chuyên giúp các vạch trần kẻ phản bội.

      Quý Thành Dương bị giao nhiệm vụ, dường như có chút chần chờ, cuối cùng vẫn hơi cúi đầu, nhàng thổi thổi đầu gối của bé.

      giống Noãn Noãn tùy tiện thổi, trái lại có thái độ nếu làm làm tốt. Vô cùng ôn nhu thổi miệng vết thương của bé.......

      "Chú tiểu Quý." bé khẽ khàng gọi.

      Quý Thành Dương ngẩng đầu.

      "Cồn chú bôi bốc hơi, rất lạnh....." ra cần thổi.....

      xong, còn kéo kéo váy, phòng ngừa lộ quần lót.

      Ở tuổi này, bé đại khái có chút ý thức kiêng dè mơ hồ rồi.

      Quý Thành Dương nhịn được cười cười, cũng chẳng biết là nụ cười xấu hổ hay tự giễu. Tóm lại, phát bản thân luôn có thể phạm những sai lầm cấp thấp ở lĩnh vực dỗ trẻ con, hoàn toàn là sai lầm siêu tiêu chuẩn.

      bôi thuốc đỏ cho bé, cắt băng gạc, dùng băng trán dán lên đầu gối bé: "Nếu người nhà cháu hỏi ... chạy nhanh quá bị ngã ."

      Kỷ Ức cười: "Bọn họ chú ý, sao ạ."

      Vì lúc nãy khóc, đôi mắt to của bé hơi sưng, có vẻ đặc biệt đáng thương.

      Quý Thành Dương vẫn thấy kỳ quái, bé này, buổi tối mấy hôm trước còn thấy đặc biệt kiên cường, hôm nay sao lại khóc dữ dội như vậy. Noãn Noãn thuận tay lấy chocolate bàn, mở ra, ăn viên.

      Kỷ Ức muốn ngăn cũng kịp, chỉ cười cười, nhảy xuống sô pha, vào bếp rửa tay, rót hai ly nước ấm cho Quý Thành Dương và Noãn Noãn.

      Có ánh nắng xuyên qua ly, rơi thành thủy tinh.

      Quý Thành Dương nhìn vẻ mặt đơn của bé, bỗng nhiên dịch dịch góc độ của ly, tạo ra cái cầu vòng .

      Rất , chỉ có bé nhìn thấy.

      Kỷ Ức rốt cuộc cười.

      Nhưng đồng thời Noãn Noãn còn cười lớn hơn, cầm điều khiển chỉ vào kẻ phụ tình bị đánh TV, cười lăn lộn, liên tục trầm trồ khen ngợi.......

      Đêm đó, Quý Thành Dương lần đầu tiên phá lệ đưa ra đề nghị đến rạp chiếu phim trong viện. Cha của Noãn Noãn rất ngạc nhiên, nhưng Noãn Noãn lập tức nhảy dựng lên hô vạn tuế. Trời biết trong viện mỗi thứ sáu mới chiếu hai suất phim, bé muốn xem nhiều hơn, nhưng có giấy của giáo quan, chứng nhận học viên, hoặc người nhà dẫn theo, đám trẻ con các bé căn bản được phép vào.....

      Đa số thời điểm, Noãn Noãn và Kỷ Ức đều liều chết quấn lấy, trường kỳ kháng chiến, hoặc đuổi theo phía sau học viên, len lén chui vào.

      Tuy rằng tiểu binh phụ trách bán vé đều biết mấy đứa trẻ các bé, nhưng rất mất mặt.

      Làm ơn , chú út muốn ?

      Vậy còn phải là muốn xem phim nào chiếu phim đó sao?

      Vì thế, Kỷ Ức cũng được ké phúc.

      Bé ăn cơm xong, rửa bát đũa của mình, liền bị Noãn Noãn gọi ra. Ba theo Quý Thành Dương tới rạp chiếu phim, đúng lúc suất đầu chiếu xong. Rất nhiều binh lính xếp hàng ra, Quý Thành Dương bỏ hai tay vào túi quần, có chút tự nhiên, dẫn ba bé đứng ở trước cửa, mọi người hết mới vào.

      Vào trong, phát căn bản có ai.

      Kỷ Ức ngạc nhiên nhìn đại sảnh trống trải, giọng hỏi Noãn Noãn: "Chẳng lẽ hôm nay chỉ chiếu suất?"

      " phải," Noãn Noãn giọng đáp, "Ông nội mình trước với người ở rạp chiếu phim rồi, dành riêng suất chiếu phim chúng ta thích xem."

      " sao?" Kỷ Ức mở to mắt.

      "Ừ, ông nội mình thương chú út nhất, đương nhiên sao là vậy."

      Quá hả giận.

      Rốt cuộc cần theo đuôi người khác, mặt dày mày dạn đến xem phim.

      Ba bé chờ Quý Thành Dương chọn phim, đáng tiếc trừ mấy bộ phim mỗi tháng đều chiếu lại lần đến thuộc làu, có phim gì hay ho.

      " bộ này ," người phụ trách rạp chiếu đưa tấm card cho đứa con út của họ Quý, "Hiếm khi có bộ phi cách mạng đó."

      Quý Thành Dương cúi đầu liếc mắt qua.

      《 Đại thoại tây du 》.

      Hình như là Tây Du Ký? biết nhiều về điện ảnh trong nước, có lẽ trẻ con thích xem.

      Vì thế đồng ý, dắt ba đứa trẻ vào rạp chiếu. Trong rạp tối đen, cả trăm chỗ ngồi đều trống, ai cả, cảm giác này rất kích động. Ngay cả Triệu Tiểu Dĩnh cũng bụm mặt, hưng phấn đỏ cả mặt, Noãn Noãn càn rỡ hơn, trực tiếp bảo quá , nông nô xoay người làm chủ nhân rồi, chạy từ cửa này tới cửa kia, tới tới lui lui, vui mừng muốn nhảy cẫng lên.

      Quý Thành Dương chọn chỗ có tầm nhìn tốt ngồi xuống, Kỷ Ức theo ngồi bên cạnh .

      Ánh sáng trắng từ phía sau rọi tới, lướt qua đỉnh đầu hai người, chiếu lên màn hình lớn.

      Bé cũng hưng phấn, tim đập bình bịch, rạp chiếu phim có ai, chỉ có Noãn Noãn chạy tới chạy lui và Triệu Tiểu Dĩnh rốt cuộc dè dặt mà vui vẻ chơi đùa. Tất cả những điều đó, thành công lôi bé ra khỏi tâm trạng u ám, tạm thời quên mất cha mẹ đợi gặp mình mất. Bé nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn chú tiểu Quý bên cạnh, khác với học trò của ông nội, bọn họ đều mặc áo sơ mi màu lục, còn mặc áo sơ mi màu lam nhạt, rất khác.

      Nhất thời cảm thấy cao lớn, so với Kashiwabara Takashi luôn cười trong Itazura na Kiss đẹp hơn. Ừ.

      P.S: Chương mới thứ 5 :3
      @love_is_blue317 giờ Kỷ Ức vẫn còn là học sinh tiểu học, còn gọi Quý Thành Dương là chú, nên mình chọn từ "bé", sau này lớn lên đổi xưng hô ^^ Khúc sau cũng có nhắc tới truyện Lolita, tóm lại, nam chính của chúng ta là lolicon :))
      Đầu tuần vui vẻ :th_8::th_8:
      Phamthanhhuong, Rubyzjn, quỳnhpinky8 others thích bài này.

    5. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      huhu truyện hay chết mất :062::062::062:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :