Phần trung: Hai đoạn nhân sinh
Chương 21 - Sóng ngầm của cuộc đời (1)
Trước khi nghỉ đông, Tiêu Tuấn và Phó Tiểu Ninh hợp tác mở ba cửa tiệm băng đĩa gần cổng chính của trường phụ trung, ở giao lộ Wudaokou và Xinjiekou, cửa tiệm cách cổng trường khoảng hai ba trăm mét, học sinh đến rất nhiều. Noãn Noãn đương nhiên đặc biệt vui, rất ra dáng bà chủ, rảnh rỗi tan học là chạy đến chơi.
Mặt tiền cửa hàng lớn, nhưng buôn bán vô cùng tốt.
Chủ yếu là lăn lộn xã hội quá sớm, nhiều tài nguyên, trong tiệm bán đa phần là đĩa tồn của nước ngoài và đĩa gốc của Hongkong.
"Cổ điển, rock, jazz," Mái tóc dài của Noãn Noãn được cột cao lên, đứng trong tiệm rất ra dáng, đề cử cho khách hàng, "Dãy này là hàng lấy trực tiếp từ Hongkong, đều phải thêm 60 đồng phí vận chuyển."
Có người cầm cái đĩa, hỏi hai câu, ấy lập tức bị lộ: "Này à....."
Noãn Noãn nhìn qua phía này xin giúp đỡ, nhìn Tiêu Tuấn uống trà.
Tiêu Tuấn mỉm cười, đứng dậy: "CD của Neu! à, rời khỏi tiệm này, trong thành Bắc Kinh tuyệt đối tìm được tiệm nào khác có, 170 trả giá."
Người nọ cười ha ha: "Ông chủ cần quảng cáo, sớm nghe tiệm này nhiều hàng, đặc biệt tìm tới đấy."
Kỷ Ức ở xa xa nhìn Noãn Noãn và Tiêu Tuấn, bỗng nhiên cảm thấy chuyện đêm trước cũng chẳng có gì.
càng lớn càng thích xem hài kịch, xem phim về cuộc sống hạnh phúc, giờ bên cạnh có người biểu diễn trực tiếp, lại càng thích.
Đương nhiên, cũng từng thay Noãn Noãn lo lắng, Tiêu Tuấn như thế sao gia đình Noãn Noãn chấp nhận được? Nhưng lúc nghĩ đến vấn đề này, chỉ là thấy khó khăn thôi, hình dung đủ khó khăn này. Hoàn cảnh lớn lên quá đơn thuần, khiến cảm thấy cái gọi là gia thế tiền tài đều có thể vượt qua, giống như phim truyền hình vậy.
Ở tuổi mười lăm mười sáu, mối lo chân chính chỉ có thi cử liên miên, trời đất bao la thành tích là lớn nhất.
Người đắm chìm trong tình , đều muốn gọi nhau là vợ chồng, em làm cho bữa cơm, giúp em giặt bộ quần áo, cũng như vợ chồng già cùng chung hoạn nạn. Đến khi mưa gió đột kích, lại nhìn xem, phần lớn đều là tự bản thân say mê "trò chơi gia đình" thôi.
"Chị ơi, em muốn mua CD tặng bạn trai," Bỗng nhiên có bé mặc đồng phục sơ trung của trường phụ trung, có chút sợ hãi nhìn Kỷ Ức, giọng hỏi, "Em hiểu lắm, chị có thể giới thiệu cho em được ?"
bé này vào tiệm lâu, lòng vòng trong tiệm hồi, dám chủ động chuyện với ông chủ và "bà chủ", ngược lại nhìn thấy Kỷ Ức ngồi sau quầy thu ngân đọc sách. Chủ yếu vì Kỷ Ức mặc đồng phục cao trung, ngực còn đeo huy hiệu của trường, vừa nhìn biết là học tỷ vô cùng tốt.
"A..... ra......" Kỷ Ức định bản thân cũng biết gì để giới thiệu.
Chưa kịp ra, bên cạnh có người tiếp lời: " chọn giúp em cho."
Phó Tiểu Ninh tới, thuận tay rút cái đĩa ở kệ dĩa dựa tường: "Đây đều là đĩa tồn, trực tiếp lấy từ nước ngoài, còn nguyên bao, trong nước có đâu. giúp em chọn vài cái, bảo đảm bạn trai em thích."
Phó Tiểu Ninh có chất giọng ôn nhu, khiến bé lập tức mất cảm giác xa cách khi gặp người lạ.
Hai người giải thích, nghiêm túc nghe, ngẫu nhiên chuyện phiếm hai câu. Kỷ Ức ngồi bên nhìn, phát giác Phó Tiểu Ninh còn mù tịt như lúc mới mở tiệm nữa, trong nửa tháng ngắn ngủi cứ như thay đổi thành người khác, giới thiệu các ban nhạc và CD, hoàn toàn giống người trong nghề.
hẳn làm việc rất vất vả?
Ấn tượng của Kỷ Ức đối với bỗng nhiên có chút thay đổi, ít nhất cảm giác bài xích giảm chút.
Phó Tiểu Ninh và bé cười cười, chọn cho bé vài cái đĩa khá tốt. nhận 50 đồng từ bé, đưa cho Kỷ Ức: "Tìm giúp 2 đồng."
Kỷ Ức để 50 đồng vào ngăn kéo, lấy ra 2 đồng đưa cho .
Phó Tiểu Ninh phát khóe miệng Kỷ Ức mang ý cười, chợt sửng sốt, đây là lần đầu tiên thấy Kỷ Ức cười thân thiện với mình.
Kỷ Ức gật đầu với , cất sách , với Noãn Noãn: " ăn cơm thôi, mình ăn xong còn phải trở về lên tiết tự học buổi tối."
Noãn Noãn nỡ rời , còn cọ cọ trong lòng Tiêu Tuấn: "Em phải rồi, ăn cơm xong về nhà."
" ." Tiêu Tuấn cong ngón tay, búng ót ấy, "Ôn tập cho tốt."
Noãn Noãn như vợ dạ tiếng, kéo tay Kỷ Ức .
Hai người ăn tối xong, Kỷ Ức trở về trường mình.
Khi qua phòng luyện tập, thấy có vài học sinh lớp dưới trong dàn nhạc đánh đàn, người phụ đạo đúng lúc là bạn tốt của trong dàn nhạc. biết vì sao, nghe hồi, chợt nhớ đến ca khúc rạng sáng hôm đó Quý Thành Dương mở trong xe.
vào phòng luyện tập, tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ tập, hỏi bạn tốt của mình: "Hôm trước mình nghe được bài hát, cậu nghe giúp mình xem bài ấy tên gì?"
Bạn tốt lập tức cười: "Mình cũng chắc biết mà."
Kỷ Ức vừa nhớ lại vừa ngâm nga giai điệu đại khái, qua lâu như vậy, vẫn nhớ ràng.
"A, này hả....... Ca khúc chủ đề của Thành phố thiên thần[1], Angel." ấy viết tên bài hát lên lòng bàn tay của Kỷ Ức, "Nhạc của phim này rất hay, còn nổi tiếng hơn phim. Phim này là bi kịch."
Lại là bi kịch........
Chẳng lẽ thích bi kịch sao?
Từ Tên sát thủ này quá lạnh lùng, đến Hồ thiên nga ngày đó xem, cả bộ phim này, có ngoại lệ, đều là bi kịch.
"Cậu chưa xem xem thử ," Bạn tốt dường như rất thích bộ phim này, bắt chước lời thoại sống động, "Nicolas Cage rất đẹp trai, nhất là khi bi thương câu kia.... I would rather have had one breath of her hair, one kiss of her mouth, and one touch of her hands than an eternity without it. Cậu nghe hiểu đúng ? Tiểu Kỷ Ức?"
nghe hiểu những lời này, khó hiểu lắm.
"Có rất nhiều bản dịch, mình thích nhất câu này, sửa đổi khá nhiều, nhưng tình cảm rất thích hợp," bạn tiếp tục hết, "Tôi nguyện dùng cả đời để trao đổi, mong được ngửi hương tóc em, hôn lên môi em, nắm lấy tay em, chẳng sợ chỉ có thể cảm nhận điều đó lần trong đời."
"Rất đau buồn," Kỷ Ức nghe câu văn dịch, chợt thấy khổ sở, " là bi kịch sao?"
Bạn tốt cười: "Mình lừa cậu làm gì, dù sao kết cục bi kịch này rất bất ngờ, nam chính vứt bỏ sinh mệnh vĩnh hằng, rốt cuộc rơi xuống nhân gian làm người bình thường, lúc đó nữ chính đột nhiên gặp tai nạn xe mà chết. Thiên tai nhân họa, kết cục khiến người ta nên lời luôn, cứ thế kết thúc."
nhớ kỹ cái tên này.
Cũng rất sợ xem nó, phát bản thân ngày càng thích bi kịch, luôn cảm thấy như điềm xấu.
Từ ngày tuyết lớn ấy đến giờ, hai tuần rồi, Quý Thành Dương hề liên lạc với .
Mấy lần muốn hỏi Noãn Noãn gần đây làm gì, nhưng trong có cảm xúc kia, thể biết xấu hổ mà hỏi trực tiếp. Chỉ gián tiếp hỏi vài câu, Noãn Noãn thực bình thường trả lời: "Chú út mình à, mấy tuần rồi thấy về nhà, chắc lại ra nước ngoài rồi? vốn thường về đại viện."
Kỷ Ức muốn tìm , biết nên lấy cơ gì, chỉ có buổi tối trước khi thi cuối kỳ, nhắn cho tin: Ngày mai em phải thi cuối kỳ rồi, cuộc thi cuối cùng của cao trung, đột nhiên có chút luyến tiếc cuộc sống cao trung này.
Khi tin nhắn được gửi , thấp thỏm yên, nhưng tin gửi , lại như đá chìm đáy biển.
Quý Thành Dương trả lời.
Cũng từ tin nhắn đó, Kỷ Ức dám tùy tiện làm gì nữa, cứ như vậy mất liên lạc.
Đến khi thi xong, bước vào kỷ nghỉ đông cuối cùng của cao trung.
Ngày 20 tháng 1, rốt cuộc tròn mười sáu tuổi. Chiều hôm nay, trong nhà như bình thường, có ai cả.
Kỷ Ức đột nhiên nghĩ ra cái lớn rất hợp lý, tròn mười sáu tuổi, nếu gọi điện cho , hẳn là nhận điện thoại? ngồi trước bàn học do dự lâu, rốt cuộc tìm số điện thoại của , nhấn nút gọi.
ngắt máy, chỉ có tiếng chuông chờ lâu.
khẩn trương chờ đợi, điện thoại đột nhiên được nhận: "Tây Tây à?"
Là giọng của Vương Hạo Nhiên?
Kỷ Ức sửng sốt: "A, là em, em tìm Quý Thành Dương."
" vệ sinh," Vương Hạo Nhiên , "Nghỉ đông rồi? Muốn đến bệnh viện thăm Quý Thành Dương ?"
Bệnh viện? Kỷ Ức hoàn toàn mù mờ, chỉ là có cảm giác rất lành, vội truy hỏi: " ấy ở bệnh viện sao? Bệnh viện nào?" "301." Vương Hạo Nhiên đáp, " hỏi rồi, cậu ấy bảo trong viện của em có tuyến xe chạy đến nơi này -----" Ngữ khí của Vương Hạo Nhiên như thể cho rằng vốn nên biết trước tình huống rồi.
Kỷ Ức đợi xong, lập tức hỏi khu và phòng bệnh.
nằm viện sao?
Hoàn toàn định cho mình biết sao?
căn bản chờ nổi việc tìm tuyến xe, trực tiếp chạy ra đón taxi, đến 301.
rất ít khi đến bệnh viện,lúc còn bé từng vào bệnh viện hữu nghị Trung - Nhật, từ đó rất bài xích bệnh viện.
Dễ hiểu, càng sợ hãi càng dễ làm sai. Kỷ Ức xuống xe vào 301, nhưng trong trạng thái lòng rối bời, mờ mịt theo đám bác sĩ và người bệnh vào thang máy.
Thang máy qua từng tầng từng tầng, người càng ít, cho đến tầng thấp nhất, chỉ còn lại mình .
Cửa thang máy lặng yên mở ra, im ắng, u u ám ám.
Lúc này Kỷ Ức mới phát bản thân nhầm tầng, vốn phải lên lầu, lại chạy xuống tầng hầm. sửng sốt chốc lát, nỗi sợ với bệnh viên chợt lan tràn, vừa mắng bản thân hồ đồ, vừa đẩy cửa thang bộ, liều mạng chạy từng tầng lên .
Chỉ sợ nhất bệnh viện, cố tình còn lạc ở bệnh viện. Cuối cùng chạy lên tầng , dồn sức đẩy cửa ra, nhìn thấy gian đầy người qua lại mới thở ra hơi.
Trải qua trận giày vò như thế, càng rối loạn, cũng càng sợ.
chỉ sợ bệnh viện, còn sợ Quý Thành Dương có chuyện gì.
Lần này dám thất thần nữa, tới tầng của Quý Thành Dương. Nơi này có nhiều phòng bệnh, đều đóng cửa im ắng. May mà có ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ rọi vào, chiếu sáng cả hành lang.
chậm rãi đến trước cửa phòng bệnh của Quý Thành Dương, thấy cửa phòng chỉ khép hờ, liền thuận tay đẩy ra.
Vương Hạo Nhiên ở trong phòng.
Chỉ có ngồi sô pha, bị hai hộ sĩ che khuất phần lớn.
Khi tới, có hộ sĩ giọng chuyện với , khuyên bảo: "Quý tiên sinh, ngài thể hút thuốc nữa, chúng ta bị bác sĩ mắng thảm. Còn nữa, thể tức giận, bệnh này của ngài kỵ nhất là tức giận." Hộ sĩ còn lại cũng cẩn thận từng chút đùa, bảo: "Đúng a, vừa rồi nghe ngài phát hỏa, chúng ta đều bị dọa chết."
Đầu ong ong, sợ hãi lúc nhầm xuống tầng hầm bệnh viện, lẫn với lo lắng dành cho , khiến tư duy của chậm chạp. thậm chí quên gọi , đến tận khi hộ sĩ phát : " bé đến thăm bệnh sao?"
"Vâng.... phải, em đến thăm ấy."
Hộ sĩ cười cười, bắt đầu thu dọn dụng cụ.
"Tây Tây." gọi tên .
Trong chớp mắt hộ sĩ tránh người , Kỷ Ức rốt cuộc nhìn thấy Quý Thành Dương. Có ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, hắt lên sô pha, cũng hắt lên người , mặc trang phục bệnh nhân, ngồi sô pha, hai mắt bị quấn băng gạc màu trắng.
Chỉ cái liếc mắt, như bị người ta cùng chùy sắt hung hăng đánh vào ngực, đau đến dám thở.
Nước mắt rào rạt rơi xuống.
" bị sao vậy......"
"Lại đây, đến chỗ ." Giọng của Quý Thành Dương rất bình tĩnh, vươn tay về hướng của .
Kỷ Ức đến bên cạnh , nhìn tay nâng lên, dường như muốn cầm tay mình, lập tức chủ động đưa tay nắm lấy. Quý Thành Dương siết chặt tay, kéo đến trước mặt mình.
Sao lại đột nhiên bị như vậy..........
Nước mắt của dừng được.
Từng giọt từng giọt, đều rơi mu bàn tay của hai người.
Sau đó chợt mơ hồ, nghe Quý Thành Dương : " được khóc, mắt sao, chỉ là mù tạm thời."
[1] Thành phố thiên thần: City of Angels, ra mắt ngày 4/10/1998. Ca khúc chủ đề: Angel
P.S: là ngược, chỉ là bắt đầu từ giờ sóng gió nổi lên
Chúc mừng năm mới ~
Chương mới thứ 5 ~