Chương 19 – Mỗi khoảnh khắc (2) biết vì sao, lần này Quý Thành Dương trở về có vẻ đặc biệt bận rộn. Lần đó vội vàng xem Hồ thiên nga, hơn mười ngày liên lạc với . thậm chí bắt đầu hoảng hốt, có phải bản thân biểu bám dính quá, bị phát , nên muốn tránh né mình? Trước mắt, là khung cảnh xa hoa đồi trụy. cúi đầu nhìn ly cola của mình, ngồi trong sàn nhảy hỗn loạn phức tạp này hơn bốn tiếng rồi. Nếu phải Noãn Noãn lấy cớ sinh nhật, lừa đến đây, sao có thể ở nơi thế này vào giờ này chứ? Trước mặt chỉ có ly rượu và chai rượu ngổn ngang, các loại rượu. Bên cạnh chẳng có ai, toàn bộ đều vào sàn nhảy. Đây là lần đầu tiên đến nơi thế này, bạn bè của Noãn Noãn quá phức tạp, từ khi lên cao trung, rời khỏi đại viện, ấy giống như từ phòng thủy tinh ra thế giới chân . Nhìn mọi thứ hoa mắt cả lên, cái gì cũng muốn thử, hơn nữa, kiểu người như Tiêu Tuấn, phất tay là có em, hở ra là tụ tập trước cửa trường phụ trung hoặc trung học trọng điểm, đánh bầm dập học sinh nào đó, quả thực được ấy xem như Trần Hạo Nam trong Cổ Hoặc Tử[1]....... Kỷ Ức cảm thấy son môi rất khó chịu, như lúc lên sân khấu biểu diễn, tập trung vào việc diễn tấu, tự nhiên quên cảm giác khó chịu này. càng ngồi càng cảm thấy khó chịu, lấy khăn giấy trong túi xách ra chùi môi mình. Rạng sáng năm giờ. mệt muốn ngất luôn rồi. Kỷ Ức đứng dậy, muốn ra sàn nhảy tìm Noãn Noãn, bảo ấy về thôi, cùng lắm về ký túc, hai người chen chúc giường mà ngủ, còn tốt hơn ở đây. vừa đứng dậy liền bị kéo ngồi xuống lại. Phó Tiểu Ninh nghiêng đầu, cười cười thả lên bàn mấy viên thuốc giống nhau: "Nhìn xem đây là gì? Chỉ được nhìn, được ăn đó, Tây Tây ngoan của ." Kỷ Ức có chút hứng thú nào, mở miệng, cầm coca của mình uống. Phó Tiểu Ninh dùng hai ngón tay nhặt thuốc, đặt trước mắt . muốn nhìn cũng được, viên thuốc màu xanh lục, phía khắc con thú thô sơ. lướt qua viên thuốc, nhìn vào mắt Phó Tiểu Ninh. hất cằm về phía mấy người phía xa vịn lan can ngừng điên cuồng lắc đầu nhảy múa: "Đây là **, ăn vào như bọn họ. Nhớ kỹ, sau này ra ngoài chơi, tuyệt đối được uống đồ của người khác đưa." đột nhiên ném thứ đó vào ly của . Viên thuốc hòa tan sủi bọt lên. Kỷ Ức sợ tới mức lập tức đặt ly xuống bàn. Lần đầu tiên nhận biết loại chất gây nghiện giống vậy, là vào năm 97 xem Châu Tấn diễn《Hồng xử phương》[2]. Khi đó Châu Tấn vẫn là diễn viên diễn kịch truyền hình, ở tuổi thanh xuân đẹp nhất lại thất bại bởi thuốc phiện. Ký ức vẫn còn mới, cũng khắc sâu trong lòng, đối với những thứ này có tâm lý sợ hãi. Còn hôm nay, là lần đầu tiên tiếp xúc với thứ đó gần đến vậy. Trong tiết tấu kịch liệt, có cầm chặt lan can lắc lư, phô bày hậu quả của việc uống thuốc cách rất hình tượng. Khiến người ta rét run hơn so với đọc báo. "Năm ngoái thôi học trường công học, đến nơi khác, muốn ở đó bắt đầu làm cảnh sát, nhưng tốt nghiệp trường cảnh sát, chỉ có thể theo những người đó," Phó Tiểu Ninh nhìn , "Sau này, mỗi ngày uống rượu với bọn họ, uống đến hộc máu, mẹ mới mềm lòng cho trở về." Kỷ Ức biết gì. cảm thấy thể tiếp tục ở đây nữa, lấy điện thoại gọi cho Noãn Noãn, bảo ấy rời sàn nhảy về trường thôi. Phó Tiểu Ninh đè tay lại: " chỉ muốn chuyện với em chút." Đột nhiên Noãn Noãn gọi qua. Phó Tiểu Ninh buông tay. cầm điện thoại, cảm nhận được đôi mắt của nhìn chằm chằm mình, nhìn chòng chọc khiến muốn lập tức rời , giây cũng muốn ở lại. "Tiêu rồi, Tây Tây, nhanh lấy túi xách của mình, mình ở ngoài cửa chờ cậu." "Mình ra ngay." như được đại xá, xách túi của hai người liền chạy ra, Phó Tiểu Ninh đột nhiên vươn tay muốn nắm tay , như nhìn thấy rắn độc vậy, lập tức lui ra sau hai bước, suýt ngã lên bàn. Phó Tiểu Ninh nhìn như thế, bất đắc dĩ cười: " thôi, lần sau đừng đến nơi thế này." Trước bình minh là lúc trời tối nhất, bên ngoài đặc biệt tối. cầm túi xách chạy đến, Noãn Noãn đứng ngay cửa, dưới gió cấp năm cấp sáu, mặt mũi trắng bệch run run. Noãn Noãn thấy Kỷ Ức liền ôm tay , dùng ngữ khí cầu xin tha thứ : "Mình này, lần này lớn chuyện rồi, theo đuổi chú út nhìn thấy mình, chú út lập tức đến đây, bảo mình ở cổng chờ, dù thế nào cũng được . Mình Kỷ Ức nè, cậu phải giúp mình, nếu lần này mình nhất định bị mẹ đánh chết." Quý Thành Dương? Kỷ Ức cũng luống cuống, liều mạng chùi son môi. Bắc Kinh tháng mười hai, năm giờ sáng, ngoài cửa Banana, hai các cứ đứng như thế, dám vào nữa, cũng dám rời , chẳng dám đâu cả, đứng thẳng bất động ở đó. Đến khi Vương Hạo Nhiên và Quý Thành Dương lái xe đến, hai người bị đông lạnh đến độ sắp mất tri giác luôn rồi. Hai người lên xe, nhìn Quý Thành Dương ngồi ghế phó lái, dám mở miệng. " bảo, hai em mới bao lớn đâu, đến những nơi như thế an toàn," Vương Hạo Nhiên nhìn Kỷ Ức qua kính chiếu hậu, giúp hai xoa dịu, "Lần sau dẫn Tam Lý Đồn, cùng suốt, bảo đảm an toàn tuyệt đối." Noãn Noãn dám tiếp lời, cũng dám chuyện với Quý Thành Dương. Quý Thành Dương hề lời nào, cho đến khi xe dừng dưới lầu nhà , Vương Hạo Nhiên dừng xe, chủ động xuống xe "ngắm mặt trời mọc", để gian cho dạy dỗ cháu nhà mình. Vương Hạo Nhiên vốn định bảo Kỷ Ức xuống xe, nhưng Kỷ Ức cũng sợ Quý Thành Dương giận, sợ đến muốn khóc, ngồi yên trong xe dám nhúc nhích. Trong xe hoàn toàn im lặng. Quý Thành Dương ngồi ghế trước, gì, bắt đầu tìm CD, nhạc chậm rãi vang lên, là tiếng piano lưu loát sinh động. dừng tay, tìm nữa, sau đó chỉnh ghế ngửa ra sau chút, nhắm mắt nghe nhạc. Khúc nhạc nhanh chóng lấp đầy từng ngóc ngách trong xe. Giai điệu quá quen thuộc, lại có cảm giác từng nghe qua. Ca sĩ có chất giọng khàn khàn êm dịu, chậm rãi hát lên giai điệu thương cảm......... khí trong xe thẳng tắp hạ xuống. Quý Thành Dương chiến tranh lạnh, khiến người ta yên. Chẳng thể biết nghĩ gì. Noãn Noãn sợ, dùng khẩu hình cầu xin Kỷ Ức: Mình đau bụng, mình muốn lên lầu WC. Kỷ Ức muốn khóc, hiển nhiên là ấy muốn quẳng cục diện rối rắm này cho , cầm cổ tay ấy: được, thể bỏ mình lại. Noãn Noãn thở dài, lại thở dài: Hôm nay sinh nhật mình, cậu cứu mình trận này . Kỷ Ức lần đầu tiên kiên trì: Xin cậu đó, đừng bỏ mình lại. cực kỳ sợ Quý Thành Dương thất vọng, rất sợ. vẫn muốn bản thân hoàn toàn tốt đẹp ở trước mặt , nhưng tại quả hỏng bét rồi. Noãn Noãn nhìn sợ hãi, dứt khoát liều mình, bộ dáng như muốn chết cùng chết vậy. "Có đói chưa?" Quý Thành Dương nhắm mắt bỗng nhiên hỏi hai . "Đói, sắp chết đói rồi ạ." Noãn Noãn lập tức ngoan như cừu non, "Chú út, chú muốn mắng thế nào cũng được, để cháu ăn chút gì ? để chúng cháu lên lầu trước?" Đây hoàn toàn là kế hoãn binh. Quý Thành Dương thản nhiên đáp: "Vậy chịu đói ." ............ gì nữa. lát sau, Vương Hạo Nhiên ở bên ngoài cũng chịu được, mở cửa xe: " sáu giờ rồi, mình lái xe ra tiệm Vĩnh Hòa ở Xinjiekou mua đồ ăn sáng, cậu đưa hai bé lên trước , chuyện bao lớn đâu, đừng bắt nạt mấy bé." May mà có lời hòa giải này, thêm Noãn Noãn liên tục làm nũng, Quý Thành Dương rốt cuộc đưa hai về nhà. Noãn Noãn rất thông minh, vừa vào phòng bảo mệt, chui vào phòng Quý Thành Dương nằm thẳng lên giường: "Cháu xong rồi, có điểm tâm cũng đừng gọi cháu, mệt chết a, phải ngủ tới chiều." Kỷ Ức biết ấy chỉ dùng cái cớ ngủ để trốn tránh. Quý Thành Dương cũng chẳng gì với , vào bếp rót hai ly nước ấm, theo vào, liền đưa ly cho . dùng hai ngón tay cầm thành ly, ý bảo cầm miệng ly, tránh cho bị nóng phỏng. Kỷ Ức ràng nhìn ra ý của , nhưng trong đầu loạn cào cào, ngây ngốc cầm thành ly. Lập tức bị nóng, vội giật tay lại. "Bị phỏng rồi?" Quý Thành Dương giữ tay , để dưới vòi nước, nước mùa đông đặc biệt lạnh, nháy mắt trấn áp cơn đau. Nhưng vẫn rất muốn khóc. Quý Thành Dương cúi đầu nhìn kỹ tay , phát hốc mắt của hồng hồng, nhưng vẫn nén lệ, cho chính mình khóc, kiềm nén đến tai cũng đỏ lên. Có vẻ đặc biệt ủy khuất. Kỷ Ức cường ngạnh nén nước mắt ngược vào trong. dám ngẩng đầu nhìn , đành nhìn chằm chằm vào nút áo sơ mi của . Trời lạnh như vậy, mặc áo sơ mi, khoác cái áo lông chạy ra, áo lông cừu cũng chưa kịp mặc, nhất định là vì rất giận...... Kỷ Ức đặc biệt đau lòng, nghĩ là mình ngăn Noãn Noãn, còn bị ấy đe dọa dụ dỗ chơi, liền cảm thấy bản thân sai hoàn toàn rồi, chưa từng phạm tội ác tày trời thế này. "Còn đau ?" hỏi. " đau," giọng, " đau chút nào." "Sau này còn nữa ?" " ." Mũi nháy mắt chua xót. ra rất oan ức, cố ý mà. Quý Thành Dương giận, ngay hôm nay, ngay giây phút này, trong phòng bếp, chân chính cảm nhận được. Quý Thành Dương cầm ly khác, rót nửa ly nước ấm ra, sau đó dùng hai ly khác luân phiên đổ nửa ly nước ấm qua lại, dường như dùng động tác đơn giản này giúp bản thân bớt cáu. Cơn giận do nội dung cuộc điện thoại lúc gần năm giờ sáng đánh thức, rốt cuộc từng chút bình ổn lại. chỉ mới hai mươi sáu tuổi, theo quỹ đạo trưởng thành bình thường hẳn chỉ mới học tiến sĩ, còn chưa rời khỏi nhà trường. Mặc dù nhanh hơn so với cuộc đời của người bình thường nhiều lắm, cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, còn chưa đủ chững chạc để làm người giám hộ đủ tư cách....... ngừng với bản thân: Quý Thành Dương, ngươi gặp qua rất nhiều tình cảnh kinh khủng và tuyệt vọng. Từng thấy qua phụ nữ Bắc Phi năm giường lớn, ở ven đường cái mà bán dâm, thấy qua thi thể bị thiêu, hoảng sợ và chết chóc sau vụ nổ, thậm chí từng thấy qua đô thị phồn hoa nhất lâm vào khủng hoảng. Đêm nay ấy vừa nhìn thoáng qua thế giới chân , cần quá căng thẳng. Chỉ là ở Trung Quốc, tại Bắc Kinh, vào buổi tối, đến vũ trường rất bình thường........... " biết em chủ động ." Giọng của tận lực dịu dàng, nhưng vẫn còn chút lạnh lùng, "Xã hội này rất phức tạp, dù em chủ động vào đó, cũng vào, nếu gặp nguy hiểm gì, bị thương tổn chỉ có chính bản thân em." Nước phỏng nữa, bỏ ly rỗng xuống, định đưa nửa ly nước kia cho . Lại thấy vẫn cúi đầu đứng. Kỷ Ức phát xoay người nhìn mình, giọng : "Em sai rồi...... đừng giận." cảm thấy cực kỳ ủy khuất, song dám biện giải. muốn giống như trước kia, trong lúc uất ức bất lực nhất, lúc sợ hãi nhất, ôm ấy , nhưng có dũng khí bước đến bước. Quý Thành Dương cầm ly thủy tinh, ngập ngừng nửa giây, rốt cuộc vươn tay kia, chậm rãi ấn đầu vào lòng mình. [1] Cổ Hoặc Tử: tên tiếng việt là phim Người trong giang hồ. [2] Hồng xử phương: phương thuốc đỏ, phim năm 1997, dựa tiểu thuyết cùng tên của Tất Thục Mẫn. P.S1: Ngồi dịch mà bấn loạn, toàn kéo xuống đọc tiếp.... P.S2: Tin buồn là hết hàng dự trữ Mình vẫn cố gắng 1 tuần 2 chương, nhưng có lịch cố định nữa ... Hẹn gặp tuần sau ~